-
Chương 2: Khô lâu hoa
Thần trí Vân Tức dần dần tỉnh lại cùng với quá trình huyết nhục trùng sinh. Nhưng lởn vởn trước mắt, vẫn là khoảng khắc trước khi ông rơi xuống thánh hồ, nét cuồng hỉ và ác độc trong mắt hồng y hài tử đó, giống như là bị ma ám vậy.
Ánh mắt đó thật là đáng yêu…
Vào sát na huyết chú xuyên qua ngực, ông thở dài một tiếng, mơ hồ lẩm bẩm, lộ ra một nụ cười kì dị. Sợi kim tác mang theo huyết chú như một con rắn cuốn lấy thân thể ông, khóa chặt tứ chi. U ngục dưới đáy thánh hồ đột nhiên mở toang, hồng y hài tử đó rít lên, ném ông thẳng về phía địa ngục
“Chết đi. Vân Tức, lão chết đi”.
Hài tử đó như bị yêu vật ám vào thân thể, lạnh lùng cất tiếng cười, trên khuôn mặt trẻ con có nét điên cuồng của người lớn.
“Thật là khả ái”, trong lúc rơi xuống, ông giơ tay ra, muốn ôm lấy hài tử đó, muốn kéo nó cùng rơi xuống. Nhớ lại cách đây trăm nay, cũng từng có 1 vị tế ti bị giam cầm tại nơi sâu thẳm dưới đáy hồ đó, không có gió, không có ánh sáng. Nếu như có thể ôm hồng y tiểu yêu tinh ngủ say dưới đó, cũng là một hình thức an nghỉ vĩnh hằng.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc chạm vào ống hồng quần, ông lại buông tay ra.
“Vân Tức, lão chết đi”. Tiếng rít chói lói vang vọng bên tai, ông chìm xuống thánh hồ chứa đầy ác linh, bị chúng đuổi theo xuống tận đáy. Khi rơi vào Hồng Liên U ngục, không ngờ nơi này còn có một người khác, đang ngẩng đầu kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy ông rơi xuống.
Chân tay của ông đều bị sợi kim tác gắn chặt vào trần mật thất trong suốt, trong ánh sáng xanh sẫm do làn nước rọi xuống, tấm bạch bào loang lổ vết máu rủ xuống, dang rộng tựa đôi cánh. Giống như một con bạch điểu khổng lồ thụ thương bị giam cầm, toát lên vẻ ưu nhã tàn khốc.
Trong thủy ngục mật thất màu lam sẫm, vị tế ti vừa khôi phục nhân hình bị trói chặt vào kim tác, cúi xuống nhìn nữ hài đang thất thanh hô lên kinh hãi.
Nữ hài đó chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, nhưng từ làn da trắng một cách dị thường và thị giác mẫn duệ trong bóng đêm, hình như đã bị giam giữ ở đây từ rất lâu, rất lâu rồi.
Điều khiến ông kinh ngạc là, khi vừa nhìn thấy ông, nữ hài đó nhận ngay ra thân phận của ông.
Kẻ bị giam giữ tại Hồng Liên U ngục này, không ngờ lại có thể nhận ra ông ư?
“Ngươi là ai”. Khi thịt da nơi cổ họng hoàn toàn khôi phục, ông thở ra một hơi, yếu ớt hỏi: “Làm sao lại ở nơi này?”.
Có thể bị giam ở đây, tất nhiên không phải là giáo chúng tầm thường phạm cấm. Không hiểu vì sao, ông lại hoàn toàn không nhớ ra là mình biết hài tử này.
“Vân Tức đại nhân, ngài không nhận ra cháu à? Cháu là A Triệt”.
Nàng trả lời, gương mặt tràn đầy sự ngây thơ và nhiệt tình, muốn giơ tay ra chạm vào ông, nhưng lại sợ kim tác được phủ đầy huyết chú đó. Nàng ngẩng đầu nhìn bộ dạng của ông, vô cùng kinh hãi.
“Tế ti đại nhân… ngài… Làm sao ngài lại bị nhốt vào đây? Kẻ nào dám làm cho đại nhân trở thành bộ dạng thế này?”.
“A Triệt… ” Vị tế ti bị trói trên kim tác nhắm mắt lại.
Từ khi Phong Nhai sư phụ mất đi, đến nay đã được bao nhiêu năm rồi? Năm mươi năm? Một trăm năm? Ông đã sống quá lâu trên cái thế giới này rồi. Nếu không phải định kỳ dựa vào minh tưởng để loại bỏ những hình ảnh trong não, trùng trùng kí ức tích lũy lại, cuối cùng nhất định sẽ làm đầu óc ông nổ tung chăng?
Nhưng, nhìn thấy tiêu kí kim sắc loan nguyệt còn lưu lại trên má cô bé trong căn mật thất này, ông đột nhiên nhớ ra kẻ bị giam giữ bao năm dưới đáy nước này là ai, chính là một một hài tử rất có thân phận.
Là Thần Triệt… Vị Bái Nguyệt giáo chủ thứ bảy được ông dựng lên.
Từ sau khi được Trung Nguyên Đỉnh Kiếm Hầu phong làm Đại Lý Vương, chính giáo hợp nhất, toàn bộ Nam Cương trở thành thiên hạ của ông. Là một tế ti có được quyền thế không tiền khoáng hậu, ông cũng gần như trở thành vị tế ti xa rời đường lối chính thống nhất trong lịch sử mấy trăm năm của Bái Nguyệt giáo.
Ông hoàn toàn hủy bỏ thánh hồ huyết tế mỗi năm một lần, phá bỏ hình ảnh quyền lực ngang bằng tượng trưng giữa giáo chủ và tế ti mấy trăm năm nay, để tự ý phế lập, quyết định sinh tử. Hơn nữa ông còn phái đệ tử trong giáo tham dự vào chính vụ Nam Cương, thu thuế từ các đại thôn trại của Miêu Cương
Dưới sự chủ trì của ông, Bái Nguyệt giáo từ một tông giáo thần tiên xa lánh cõi đời, dần dần chuyển thành kẻ thống trị trong tục thế. Cuối cùng, cục thế ở Trung Nguyên lại phát sinh biến cố, khi Đại Tĩnh vương triều cải hoán triều đại, Bái Nguyệt giáo bị chư hầu Trung Nguyên nam hạ chinh phạt, cuối cùng đành giao lại chính quyền, quay về thảo dã.
Đó là kiếp nạn lớn nhất mà Bái Nguyệt giáo gặp phải từ sau khi Thính Tuyết lâu nam độ Lan Thương mấy trăm năm trước.
Ông biết rằng các trưởng lão trong giáo sớm đã bất mãn, nhưng ông không thèm để tâm. Ông hiểu rằng mấy lão già đó không có đủ lực lượng và dũng khí để khiêu chiến với ông. Do đó, ông càng thỏa sức muốn làm gì thì làm.
Không giống như các đời tế ti trước, ông không muốn tuyển Thị Nguyệt thần nữ từ đám con gái trong các trại ở Miêu Cương, mà thường xuyên thu lưu các hài tử lưu lãng chốn nhân gian, bất kể bọn họ xuất thân ti tiện như thế nào. Nếu như trong đám hài tử đó có kẻ nào đặc biệt thông minh, đủ khả năng lĩnh hội và nắm bắt tốt các loại thuật pháp, ông đều đem đặt lên ngọc tọa, mỉm cười nhìn ngắm nhất cử nhất động của đám búp bê xinh đẹp đó dưới sự quỳ bái của vạn dân.
Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của ông cũng có hạn. Mỗi khi ông cảm thấy hết hứng thú, liền ngay lập tức phế truất những con búp bê xinh xắn đang lớn lên từng ngày đó, sau đó tìm một con rối mới hơn để thay vào.
Trong gần một trăm năm nay, ông đã phế lập rất nhiều giáo chủ.
Còn nữ hài trước mắt chính là một trong hai đứa được ông thu dưỡng lúc mới ba tuổi, chưa hiểu biết gì đã bắt đầu học tập thuật pháp trong giáo. Sau đó giữa hai thần nữ là Phiêu Bích và Thần Triệt, ông chọn cô bé có đôi mắt sáng ngây thơ này, đen nó đặt lên ngọc tọa của giáo chủ.
Nó không có tên, chỉ có đôi mắt trong sáng và an tĩnh, do đó ông đặt cho nó một cái lên là “Triệt”.
Nó trở thành Bái Nguyệt giáo chủ, do đó, các giáo chúng liền cung kính gọi nó là Thần Triệt.
Khi ông phế truất nó, hài tử này mới có tám tuổi. Lúc đó, ông gặp Tiểu Diệp tử, tiểu yêu tinh của Diệp gia ở La Phù, sau đó không chút do dự lập hài tử đó làm giáo chủ. Ông còn tiện miệng hạ lệnh phế truất Bái Nguyệt giáo chủ mới tám tuổi kia. Đã năm năm trôi qua, tiểu nữ hài bị nhốt dưới mật thất ở đáy thánh hồ không ngờ vẫn còn sống.
Chính bàn tay ông đã xoay chuyển vận mệnh của hài tử này.
Ông đem nó từ vũng bùn đặt lên vương tọa, rồi lại vứt nó ra ngoài đường như một hạt bụi.
Tuy nhiên, đáng cười là, ông sớm đã quên hết.
“Trước đây, ngươi có hận ta không?”.
Đột nhiên, giữa trạng thái xung động kì lạ, ông hỏi một câu kì quái.
“Không hận… Chỉ có chút khó chịu. Cháu nghĩ, nhất định là cháu làm gì đó không tốt, do đó mới khiến tế ti đại nhân tức giận… ”
Thần Triệt ngẩn người ra, trong mắt không giấu nổi nét thương tâm: “Hiện giờ, cuối cùng cháu cũng hiểu, chẳng vì sao cả, rất đơn giản là tế ti đại nhân không cần cháu nữa, cũng giống như cha cháu năm xưa”.
Vân Tức im lặng lắng nghe, không nói câu gì, bên khóe miệng đột nhiên hiện nên một nụ cười khổ.
Vì sao ư? Đến bản thân ông cũng không biết nữa.
Ông vốn chỉ có một linh hồn đã vỡ tan thành từng mảnh vụn.
“Như vậy, hiện giờ, bắt đầu hận ta rồi phải không?”. Ông trầm giọng hỏi một câu.
Đứng giữa căn mật thất đã giam giữ nàng năm năm trời, Thần Triệt ngẩng đầu, vọng nhìn người đang bị treo trên kim tác đó. Những làn sóng ánh sáng từ trên đầu tỏa xuống, lam sẫm đến qủy mị. Trong làn nước bên trên, vô số tử linh đang bơi qua bơi lại. Còn người đó, như một con bạch điểu thụ thương, bị treo trên kim tác, tấm áo choàng màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, như đôi cách xõa xượi rủ xuống.
Trong ký ức tuổi thơ của nàng, có thể tưởng ra hình ảnh bễ nghễ chúng sinh, phủ ngưỡng thiên địa của người đó.
Hiện giờ bị giam dưới đáy nước như vậy, là một nỗi khuất nhục lớn đến nhường nào?
Nàng nhìn người đã từng vất bỏ mình, ánh mắt trong trẻo nghiêm trang, trầm mặc hồi lâu, rồi từ từ lắc đầu.
Sau đó, một khoảng thời gian dài trôi qua.
Hai năm, hoặc là ba năm.
Trong Hồng Liên U ngục chỉ có hai người bọn họ, mỗi ngày lặng lẽ nhìn nhau. Vân Tức tế ti vốn không phải là người nhiều lời, từ sau khi bị giam vào mật thất lại càng ít nói. Cho dù là mỗi ngày vào lúc ác linh hung hãn lao tới cắn xé huyết nhục, ông đều giữ yên lặng.
Nàng thu người ngồi dưới sàn, những mỗi lần đều kinh hoàng đến phát run, nhắm mắt không dám nhìn.
Đó là loại huyết chú ác độc nào? Không ngờ có thể khiến người ta chết đi, sống lại mỗi ngày một lần.
Không biết là nhiễm phải huyết chú gì, mà những ác linh lượn lờ dưới đáy thánh hồ mỗi ngày đều có thể thông qua kim tác chui vào mật thất, lao thẳng về phía Vân Tức đại nhân. Tuy nhiên, sức mạnh của tế ti là vô cùng hùng hậu, hầu như có thể khiến xương trắng hồi sinh, nghịch chuyển sinh tử. Buổi sáng đám ác linh cắn xé huyết nhục của ông, nhưng đến chiều, ông lại phục sinh.
Mỗi ngày đều phải chết đi, sống lại một lần, không ngơi một buổi.
Nàng bất đắc dĩ đóng vai trò chứng nhân duy nhất. Đối với nàng, quan sát cảnh tượng đó cũng là một loại khốc hình. Tuy nhiên, không ngờ ông ta vẫn có thể trầm mặc chịu đựng, từ đầu đến cuối không hề phát ra âm thanh nào, cho đến khi huyết nhục trên cơ thể từng tấc, từng tấc bị cắn xé hết. Đôi mắt màu xanh sẫm kia còn có thể nhìn thẳng vào cơ thể trống rỗng của mình.
Thật là một con người kì quái… Trong đôi mắt của ông ta, dường như không nhìn thấy sinh và tử, chỉ có hư vô.
Tuy nhiên, cái hư vô đó, không phải là cảnh giới Thái thượng vong tình của thuật pháp đạt đến hóa cảnh, mà mà một loại hư vô u uất, giống như một khoảng đầm lầy sâu không thấy đáy, trong đó trôi nổi biết bao những thứ đã chết.
Từng ngày từng ngày như vậy trôi qua, người đầu tiên sụp đổ lại chính là nàng.
“Cút đi, cút đi hết cho ta! Không được ăn thịt người, không được ăn thịt người nữa”. Vào khoảng khắc đó, nàng không còn nhịn được nữa nhảy bật lên, vung hai tay lao về phía đám ác linh, la hét lạc cả giọng, muốn đuổi hết đám ma vật đang ăn thịt uống máu người kia. Nàng dùng lực lắc giật sợi kim tác, không quản đến những tia lửa xanh biếc bùng lên trên kim tác, thiêu đốt đôi tay nàng.
Đám ác linh kia tuy mỗi ngày đều ra vào mật thất, nhưng dường như bị ước thúc gì đó, đều giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng với nàng. Nhưng lúc này nhìn thấy nàng chủ động gây hấn, lập tức há miệng hung dữ lao tới. Khuôn mặt trắng bệch lao tới đầu tiên, không ngờ có vài phần quen thuộc kì lạ.
Nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều, đã phải tay không chiến đấu xáp lá cà cùng đám ác linh.
Rất nhanh, nàng cảm thấy không chịu nổi nữa. Trước mắt nàng là một đám mây mù màu trắng xám, tràn đầy những tiếng la hét và hô hảm. Từng con từng con ác linh lao qua, lộ ra hàm răng trắng ởn, cắn vào vai nàng.
Nàng muốn tránh né, nhưng chân tay lại không nghe theo lời nàng.
“Mau nhảy đi”. Đột nhiên, một âm thanh khe khẽ thôi thúc bên tai nàng:”Nhảy đi rồi không cần sợ nữa”.
Anh ư? Là Anh đang nói với nàng? Nhảy cái gì? Cái duy nhất nàng biết chỉ là nhảy lò cò.
“Nhảy đi”. Âm thanh đó khe khẽ thở dài, nói với nàng: “Thời khắc khô lâu hoa nở rộ, toàn bộ Minh giới sẽ cùng muội nhảy múa”.
Trường hỗn chiến đó không biết đã kết thúc như thế nào.
Nàng chỉ nhớ những tiếng lách cách lách cách phía sau nàng vang lên dày đặc, bạch cốt trên nền mật thất đều cùng nàng nhảy múa, toàn bộ hóa thành từng mũi từng mũi kiếm sắc nhọn, hướng về phía đám tử linh. Đám mây mù màu trắng xám càng ngày càng bạc, càng ngày càng nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Mọi thứ đều trở về yên tĩnh. Nàng đứng giữa trung tâm căn mật thất, dùng một khúc xương trắng dài, nhọn chống đỡ cơ thể, lảo đảo muốn ngã. Máu từ các vết thương trên người nàng nhỏ xuống, nhuộm đỏ mặt đất, cũng nhiễm đỏ bạch cốt chi kiếm trong tay nàng.
Toàn bộ bạch cốt trên nền mật thật đều dựng đứng, các mũi xương nhọn hoắt, nhuộm máu, nghiêng về phía nàng, dường như đang im lặng biểu lộ kính ý.
Dưới ánh nước xanh sẫm, những khúc xương trắng đang vây quanh nàng, giống như một đóa cúc hoa khổng lồ nở rộ.
“Bạch cốt chi vũ?” Khi toàn bộ ác linh bị đuổi đi hết, tế ti bị treo trên kim tác nhìn thấy một cảnh tượng kinh người giữa mật thất bên dưới, trong ánh mắt vốn vô hỉ vô nộ, đột nhiên lóe lên một luồng sáng, nhìn nữ hài tử đó tỏ ra không thể tin nổi, miệng lẩm bẩm: “Khô lâu hoa… không ngờ ngươi có thể chi phối khô lâu hoa”.
Đó là một tà thuật cùng với Phệ hồn thuật và Phân huyết đại pháp, được xưng tụng là Tam đại tà thuật trong giáo. Từ sau khi Thẩm Anh giáo chủ chết đi đã thất truyền từ lâu. Trong Tam đại tà thuật, Phệ hồn thuật là thuật pháp cướp đoạt lực lượngsức mạnh, Phân huyết đại pháp dùng để triệu hoán ác linh, chỉ có Khô lâu hoa là thuật pháp thiên về công kích, có sức phá hủy kinh thế hãi tục.
“Cháu không biết cái gì là Khô lâu hoa… ”Nàng kiệt sức ngồi bệt xuống đất, vứt khúc xương trắng trong tay đi, cảm thấy trước mắt hoa lên: “Cháu chỉ biết nhảy lò cò thôi. Anh bảo cháu nhảy, cháu liền nhảy… ”
Cùng với tụ khí trên người nàng mất đi, đám xương trắng như một bông hoa nở rộ đột nhiên đổ ập xuống, tạo thành một vòng tròn đồng tâm trên mặt đất.
“Anh?”. Ánh mắt Vân Tức đột nhiên ngưng trọng, trở lên sắc bén: “Ngươi nói Anh? Nó ở đâu?”.
“Ồ, đại nhân cũng biết Anh?”. Thần Triệt tỏ ra hưng phấn, nhìn xung quanh nhưng không thấy người đồng bạn vẫn ngồi trong góc mật thất đó: “Vừa rồi tỷ ấy mới ở đó, mỗi ngày tỷ ấy đều đến đưa nấm cho cháu. Lẽ nào ngài không nhìn thấy tỷ ấy?”.
…
Ánh mắt chỉ đảo qua một vòng, người trên kim tác đó lại trở lên trầm mặc.
Đã là ở đó, hơn nữa một thời gian dài ông “không nhìn thấy”. Như vậy, chỉ có một cách giải thích, đó là về mặt thuật pháp, tạo nghệ của đối phương cao cường hơn ông.
Hơn nữa, người đó không muốn gặp ông.
Trong Bái Nguyệt giáo, không ngờ còn có một cao thủ thần bí lợi hại như vậy tồn tại? Trầm mặc một lúc, một biểu tình khác lạ hiện lên trong mắt, Vân Tức nhẹ nhàng hạ giọng, như khẽ cười nói với Thần Triệt: “A Triệt, lần tới lúc Anh đến đây, ngươi bí mật chỉ cho ta có được không”.
“Vâng”, thiếu nữ đang kiệt sức đó tùy ý gật đầu, còn có chút cao hứng: “Tế ti đại nhân cũng muốn biết tỷ ấy sao?”.
Vân Tức khẽ cười không thành tiếng, trong đôi mắt màu xanh sâm có chút biểu tình khó có thể nắm bắt.
Thần Triệt đang khẽ khàng hổn hển, bỗng cười lên, học theo bộ dạng của Anh, vui vẻ nhảy lò cò trên đất: “Thì ra cháu có thể đánh được bọn ác linh kia! Vân Tức đại nhân, sau này mỗi ngày cháu đều có thể đuổi hết bọn ác linh kia đi cho ngài.
“Ngươi không muốn nhìn thấy ta bị bọn chúng cắn xé ư”. Vân Tức mỉm cười hỏi.
“Đúng”. Thần Triệt nghiêm túc gật đầu: “Cháu không muốn như vậy”.
Vân Tức chăm chú nhìn vào đôi mắt trong sáng đó, đột nhiên thở dài: “Vì sao? Kì thực ta không hề đối tốt với ngươi. Cho dù ngươi có chết, ta cũng không thấy so với một con sâu cái kiến chết đi có gì khác biệt”.
“Cháu cũng không biết”
Hiển nhiên bị câu nói như thế làm cho đau nhói, Thần Triệt lộ ra thần sắc khó chịu, nhướng mày suy tư, trong mắt tỏ rõ nét cố chấp: “Cháu chỉ không muốn thấy cảnh đó.”
“..” Vân Tức trở lên trầm mặc, dùng ánh mắt xanh thăm thăm quan sát cô bé lớn lên trong bóng đêm, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi rất giống người đó… cũng là linh hồn trong trắng, tỏa ánh sáng ấm áp.”
“Giống ai ạ?”. Do xấu hổ vì lần đầu tiên được khen ngợi, nàng vẫn không nhịn được hiếu kì cất tiếng hỏi.
“Giáo chủ đầu tiên của ta, tên là Sa Mạn Hoa”. Ánh mắt của tế ti sâu không thấy đáy, nhìn hài tử trước mắt, thấp thấp thoáng thoáng như nhìn thấy một khoảng thời không khác: “Nhưng rất nhiều rất nhiều năm trước đây, ta đã mất nàng”.
Sau câu nói đó, căn mật thất lại chìm vào trầm mặc.
Trong bầu không khí như vậy, Thần Triệt tỏ ra thấp thỏm, không biết đáp lại thái độ mềm mỏng đột ngột của vị tế ti này như thế nào.
“Năm đó, sư phụ nói với ta, những người giống như ta, trong lòng chẳng có gì cả, khó có thể tiếp tục được … Cho đến năm mươi năm sau khi ông chết đi, ta mới hiểu rằng ông nói đúng”. Trong căn mật thất lam sẫm, vang lên giọng nói bâng khuâng của tế ti, mang theo một chút khí tức hư vô.
“Sư phụ của ta cuối cùng chết vì sự hoang vu trong tâm hồn. Ta rất sợ bản thân cũng trở thành giống như ông ấy… Cho nên mấy năm nay, ta vẫn mải mê tìm kiếm hình bóng của nàng… ồ, hoặc là, giống như của Tiểu Diệp tử.”
Nhưng Thần Triệt hiển nhiên không hiểu ý tứ của ông, chỉ nhìn ông một cách kì lạ, ánh mắt trong trẻo, ngây thơ.
Ánh mắt đó thật là đáng yêu…
Vào sát na huyết chú xuyên qua ngực, ông thở dài một tiếng, mơ hồ lẩm bẩm, lộ ra một nụ cười kì dị. Sợi kim tác mang theo huyết chú như một con rắn cuốn lấy thân thể ông, khóa chặt tứ chi. U ngục dưới đáy thánh hồ đột nhiên mở toang, hồng y hài tử đó rít lên, ném ông thẳng về phía địa ngục
“Chết đi. Vân Tức, lão chết đi”.
Hài tử đó như bị yêu vật ám vào thân thể, lạnh lùng cất tiếng cười, trên khuôn mặt trẻ con có nét điên cuồng của người lớn.
“Thật là khả ái”, trong lúc rơi xuống, ông giơ tay ra, muốn ôm lấy hài tử đó, muốn kéo nó cùng rơi xuống. Nhớ lại cách đây trăm nay, cũng từng có 1 vị tế ti bị giam cầm tại nơi sâu thẳm dưới đáy hồ đó, không có gió, không có ánh sáng. Nếu như có thể ôm hồng y tiểu yêu tinh ngủ say dưới đó, cũng là một hình thức an nghỉ vĩnh hằng.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc chạm vào ống hồng quần, ông lại buông tay ra.
“Vân Tức, lão chết đi”. Tiếng rít chói lói vang vọng bên tai, ông chìm xuống thánh hồ chứa đầy ác linh, bị chúng đuổi theo xuống tận đáy. Khi rơi vào Hồng Liên U ngục, không ngờ nơi này còn có một người khác, đang ngẩng đầu kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy ông rơi xuống.
Chân tay của ông đều bị sợi kim tác gắn chặt vào trần mật thất trong suốt, trong ánh sáng xanh sẫm do làn nước rọi xuống, tấm bạch bào loang lổ vết máu rủ xuống, dang rộng tựa đôi cánh. Giống như một con bạch điểu khổng lồ thụ thương bị giam cầm, toát lên vẻ ưu nhã tàn khốc.
Trong thủy ngục mật thất màu lam sẫm, vị tế ti vừa khôi phục nhân hình bị trói chặt vào kim tác, cúi xuống nhìn nữ hài đang thất thanh hô lên kinh hãi.
Nữ hài đó chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, nhưng từ làn da trắng một cách dị thường và thị giác mẫn duệ trong bóng đêm, hình như đã bị giam giữ ở đây từ rất lâu, rất lâu rồi.
Điều khiến ông kinh ngạc là, khi vừa nhìn thấy ông, nữ hài đó nhận ngay ra thân phận của ông.
Kẻ bị giam giữ tại Hồng Liên U ngục này, không ngờ lại có thể nhận ra ông ư?
“Ngươi là ai”. Khi thịt da nơi cổ họng hoàn toàn khôi phục, ông thở ra một hơi, yếu ớt hỏi: “Làm sao lại ở nơi này?”.
Có thể bị giam ở đây, tất nhiên không phải là giáo chúng tầm thường phạm cấm. Không hiểu vì sao, ông lại hoàn toàn không nhớ ra là mình biết hài tử này.
“Vân Tức đại nhân, ngài không nhận ra cháu à? Cháu là A Triệt”.
Nàng trả lời, gương mặt tràn đầy sự ngây thơ và nhiệt tình, muốn giơ tay ra chạm vào ông, nhưng lại sợ kim tác được phủ đầy huyết chú đó. Nàng ngẩng đầu nhìn bộ dạng của ông, vô cùng kinh hãi.
“Tế ti đại nhân… ngài… Làm sao ngài lại bị nhốt vào đây? Kẻ nào dám làm cho đại nhân trở thành bộ dạng thế này?”.
“A Triệt… ” Vị tế ti bị trói trên kim tác nhắm mắt lại.
Từ khi Phong Nhai sư phụ mất đi, đến nay đã được bao nhiêu năm rồi? Năm mươi năm? Một trăm năm? Ông đã sống quá lâu trên cái thế giới này rồi. Nếu không phải định kỳ dựa vào minh tưởng để loại bỏ những hình ảnh trong não, trùng trùng kí ức tích lũy lại, cuối cùng nhất định sẽ làm đầu óc ông nổ tung chăng?
Nhưng, nhìn thấy tiêu kí kim sắc loan nguyệt còn lưu lại trên má cô bé trong căn mật thất này, ông đột nhiên nhớ ra kẻ bị giam giữ bao năm dưới đáy nước này là ai, chính là một một hài tử rất có thân phận.
Là Thần Triệt… Vị Bái Nguyệt giáo chủ thứ bảy được ông dựng lên.
Từ sau khi được Trung Nguyên Đỉnh Kiếm Hầu phong làm Đại Lý Vương, chính giáo hợp nhất, toàn bộ Nam Cương trở thành thiên hạ của ông. Là một tế ti có được quyền thế không tiền khoáng hậu, ông cũng gần như trở thành vị tế ti xa rời đường lối chính thống nhất trong lịch sử mấy trăm năm của Bái Nguyệt giáo.
Ông hoàn toàn hủy bỏ thánh hồ huyết tế mỗi năm một lần, phá bỏ hình ảnh quyền lực ngang bằng tượng trưng giữa giáo chủ và tế ti mấy trăm năm nay, để tự ý phế lập, quyết định sinh tử. Hơn nữa ông còn phái đệ tử trong giáo tham dự vào chính vụ Nam Cương, thu thuế từ các đại thôn trại của Miêu Cương
Dưới sự chủ trì của ông, Bái Nguyệt giáo từ một tông giáo thần tiên xa lánh cõi đời, dần dần chuyển thành kẻ thống trị trong tục thế. Cuối cùng, cục thế ở Trung Nguyên lại phát sinh biến cố, khi Đại Tĩnh vương triều cải hoán triều đại, Bái Nguyệt giáo bị chư hầu Trung Nguyên nam hạ chinh phạt, cuối cùng đành giao lại chính quyền, quay về thảo dã.
Đó là kiếp nạn lớn nhất mà Bái Nguyệt giáo gặp phải từ sau khi Thính Tuyết lâu nam độ Lan Thương mấy trăm năm trước.
Ông biết rằng các trưởng lão trong giáo sớm đã bất mãn, nhưng ông không thèm để tâm. Ông hiểu rằng mấy lão già đó không có đủ lực lượng và dũng khí để khiêu chiến với ông. Do đó, ông càng thỏa sức muốn làm gì thì làm.
Không giống như các đời tế ti trước, ông không muốn tuyển Thị Nguyệt thần nữ từ đám con gái trong các trại ở Miêu Cương, mà thường xuyên thu lưu các hài tử lưu lãng chốn nhân gian, bất kể bọn họ xuất thân ti tiện như thế nào. Nếu như trong đám hài tử đó có kẻ nào đặc biệt thông minh, đủ khả năng lĩnh hội và nắm bắt tốt các loại thuật pháp, ông đều đem đặt lên ngọc tọa, mỉm cười nhìn ngắm nhất cử nhất động của đám búp bê xinh đẹp đó dưới sự quỳ bái của vạn dân.
Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của ông cũng có hạn. Mỗi khi ông cảm thấy hết hứng thú, liền ngay lập tức phế truất những con búp bê xinh xắn đang lớn lên từng ngày đó, sau đó tìm một con rối mới hơn để thay vào.
Trong gần một trăm năm nay, ông đã phế lập rất nhiều giáo chủ.
Còn nữ hài trước mắt chính là một trong hai đứa được ông thu dưỡng lúc mới ba tuổi, chưa hiểu biết gì đã bắt đầu học tập thuật pháp trong giáo. Sau đó giữa hai thần nữ là Phiêu Bích và Thần Triệt, ông chọn cô bé có đôi mắt sáng ngây thơ này, đen nó đặt lên ngọc tọa của giáo chủ.
Nó không có tên, chỉ có đôi mắt trong sáng và an tĩnh, do đó ông đặt cho nó một cái lên là “Triệt”.
Nó trở thành Bái Nguyệt giáo chủ, do đó, các giáo chúng liền cung kính gọi nó là Thần Triệt.
Khi ông phế truất nó, hài tử này mới có tám tuổi. Lúc đó, ông gặp Tiểu Diệp tử, tiểu yêu tinh của Diệp gia ở La Phù, sau đó không chút do dự lập hài tử đó làm giáo chủ. Ông còn tiện miệng hạ lệnh phế truất Bái Nguyệt giáo chủ mới tám tuổi kia. Đã năm năm trôi qua, tiểu nữ hài bị nhốt dưới mật thất ở đáy thánh hồ không ngờ vẫn còn sống.
Chính bàn tay ông đã xoay chuyển vận mệnh của hài tử này.
Ông đem nó từ vũng bùn đặt lên vương tọa, rồi lại vứt nó ra ngoài đường như một hạt bụi.
Tuy nhiên, đáng cười là, ông sớm đã quên hết.
“Trước đây, ngươi có hận ta không?”.
Đột nhiên, giữa trạng thái xung động kì lạ, ông hỏi một câu kì quái.
“Không hận… Chỉ có chút khó chịu. Cháu nghĩ, nhất định là cháu làm gì đó không tốt, do đó mới khiến tế ti đại nhân tức giận… ”
Thần Triệt ngẩn người ra, trong mắt không giấu nổi nét thương tâm: “Hiện giờ, cuối cùng cháu cũng hiểu, chẳng vì sao cả, rất đơn giản là tế ti đại nhân không cần cháu nữa, cũng giống như cha cháu năm xưa”.
Vân Tức im lặng lắng nghe, không nói câu gì, bên khóe miệng đột nhiên hiện nên một nụ cười khổ.
Vì sao ư? Đến bản thân ông cũng không biết nữa.
Ông vốn chỉ có một linh hồn đã vỡ tan thành từng mảnh vụn.
“Như vậy, hiện giờ, bắt đầu hận ta rồi phải không?”. Ông trầm giọng hỏi một câu.
Đứng giữa căn mật thất đã giam giữ nàng năm năm trời, Thần Triệt ngẩng đầu, vọng nhìn người đang bị treo trên kim tác đó. Những làn sóng ánh sáng từ trên đầu tỏa xuống, lam sẫm đến qủy mị. Trong làn nước bên trên, vô số tử linh đang bơi qua bơi lại. Còn người đó, như một con bạch điểu thụ thương, bị treo trên kim tác, tấm áo choàng màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, như đôi cách xõa xượi rủ xuống.
Trong ký ức tuổi thơ của nàng, có thể tưởng ra hình ảnh bễ nghễ chúng sinh, phủ ngưỡng thiên địa của người đó.
Hiện giờ bị giam dưới đáy nước như vậy, là một nỗi khuất nhục lớn đến nhường nào?
Nàng nhìn người đã từng vất bỏ mình, ánh mắt trong trẻo nghiêm trang, trầm mặc hồi lâu, rồi từ từ lắc đầu.
Sau đó, một khoảng thời gian dài trôi qua.
Hai năm, hoặc là ba năm.
Trong Hồng Liên U ngục chỉ có hai người bọn họ, mỗi ngày lặng lẽ nhìn nhau. Vân Tức tế ti vốn không phải là người nhiều lời, từ sau khi bị giam vào mật thất lại càng ít nói. Cho dù là mỗi ngày vào lúc ác linh hung hãn lao tới cắn xé huyết nhục, ông đều giữ yên lặng.
Nàng thu người ngồi dưới sàn, những mỗi lần đều kinh hoàng đến phát run, nhắm mắt không dám nhìn.
Đó là loại huyết chú ác độc nào? Không ngờ có thể khiến người ta chết đi, sống lại mỗi ngày một lần.
Không biết là nhiễm phải huyết chú gì, mà những ác linh lượn lờ dưới đáy thánh hồ mỗi ngày đều có thể thông qua kim tác chui vào mật thất, lao thẳng về phía Vân Tức đại nhân. Tuy nhiên, sức mạnh của tế ti là vô cùng hùng hậu, hầu như có thể khiến xương trắng hồi sinh, nghịch chuyển sinh tử. Buổi sáng đám ác linh cắn xé huyết nhục của ông, nhưng đến chiều, ông lại phục sinh.
Mỗi ngày đều phải chết đi, sống lại một lần, không ngơi một buổi.
Nàng bất đắc dĩ đóng vai trò chứng nhân duy nhất. Đối với nàng, quan sát cảnh tượng đó cũng là một loại khốc hình. Tuy nhiên, không ngờ ông ta vẫn có thể trầm mặc chịu đựng, từ đầu đến cuối không hề phát ra âm thanh nào, cho đến khi huyết nhục trên cơ thể từng tấc, từng tấc bị cắn xé hết. Đôi mắt màu xanh sẫm kia còn có thể nhìn thẳng vào cơ thể trống rỗng của mình.
Thật là một con người kì quái… Trong đôi mắt của ông ta, dường như không nhìn thấy sinh và tử, chỉ có hư vô.
Tuy nhiên, cái hư vô đó, không phải là cảnh giới Thái thượng vong tình của thuật pháp đạt đến hóa cảnh, mà mà một loại hư vô u uất, giống như một khoảng đầm lầy sâu không thấy đáy, trong đó trôi nổi biết bao những thứ đã chết.
Từng ngày từng ngày như vậy trôi qua, người đầu tiên sụp đổ lại chính là nàng.
“Cút đi, cút đi hết cho ta! Không được ăn thịt người, không được ăn thịt người nữa”. Vào khoảng khắc đó, nàng không còn nhịn được nữa nhảy bật lên, vung hai tay lao về phía đám ác linh, la hét lạc cả giọng, muốn đuổi hết đám ma vật đang ăn thịt uống máu người kia. Nàng dùng lực lắc giật sợi kim tác, không quản đến những tia lửa xanh biếc bùng lên trên kim tác, thiêu đốt đôi tay nàng.
Đám ác linh kia tuy mỗi ngày đều ra vào mật thất, nhưng dường như bị ước thúc gì đó, đều giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng với nàng. Nhưng lúc này nhìn thấy nàng chủ động gây hấn, lập tức há miệng hung dữ lao tới. Khuôn mặt trắng bệch lao tới đầu tiên, không ngờ có vài phần quen thuộc kì lạ.
Nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều, đã phải tay không chiến đấu xáp lá cà cùng đám ác linh.
Rất nhanh, nàng cảm thấy không chịu nổi nữa. Trước mắt nàng là một đám mây mù màu trắng xám, tràn đầy những tiếng la hét và hô hảm. Từng con từng con ác linh lao qua, lộ ra hàm răng trắng ởn, cắn vào vai nàng.
Nàng muốn tránh né, nhưng chân tay lại không nghe theo lời nàng.
“Mau nhảy đi”. Đột nhiên, một âm thanh khe khẽ thôi thúc bên tai nàng:”Nhảy đi rồi không cần sợ nữa”.
Anh ư? Là Anh đang nói với nàng? Nhảy cái gì? Cái duy nhất nàng biết chỉ là nhảy lò cò.
“Nhảy đi”. Âm thanh đó khe khẽ thở dài, nói với nàng: “Thời khắc khô lâu hoa nở rộ, toàn bộ Minh giới sẽ cùng muội nhảy múa”.
Trường hỗn chiến đó không biết đã kết thúc như thế nào.
Nàng chỉ nhớ những tiếng lách cách lách cách phía sau nàng vang lên dày đặc, bạch cốt trên nền mật thất đều cùng nàng nhảy múa, toàn bộ hóa thành từng mũi từng mũi kiếm sắc nhọn, hướng về phía đám tử linh. Đám mây mù màu trắng xám càng ngày càng bạc, càng ngày càng nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Mọi thứ đều trở về yên tĩnh. Nàng đứng giữa trung tâm căn mật thất, dùng một khúc xương trắng dài, nhọn chống đỡ cơ thể, lảo đảo muốn ngã. Máu từ các vết thương trên người nàng nhỏ xuống, nhuộm đỏ mặt đất, cũng nhiễm đỏ bạch cốt chi kiếm trong tay nàng.
Toàn bộ bạch cốt trên nền mật thật đều dựng đứng, các mũi xương nhọn hoắt, nhuộm máu, nghiêng về phía nàng, dường như đang im lặng biểu lộ kính ý.
Dưới ánh nước xanh sẫm, những khúc xương trắng đang vây quanh nàng, giống như một đóa cúc hoa khổng lồ nở rộ.
“Bạch cốt chi vũ?” Khi toàn bộ ác linh bị đuổi đi hết, tế ti bị treo trên kim tác nhìn thấy một cảnh tượng kinh người giữa mật thất bên dưới, trong ánh mắt vốn vô hỉ vô nộ, đột nhiên lóe lên một luồng sáng, nhìn nữ hài tử đó tỏ ra không thể tin nổi, miệng lẩm bẩm: “Khô lâu hoa… không ngờ ngươi có thể chi phối khô lâu hoa”.
Đó là một tà thuật cùng với Phệ hồn thuật và Phân huyết đại pháp, được xưng tụng là Tam đại tà thuật trong giáo. Từ sau khi Thẩm Anh giáo chủ chết đi đã thất truyền từ lâu. Trong Tam đại tà thuật, Phệ hồn thuật là thuật pháp cướp đoạt lực lượngsức mạnh, Phân huyết đại pháp dùng để triệu hoán ác linh, chỉ có Khô lâu hoa là thuật pháp thiên về công kích, có sức phá hủy kinh thế hãi tục.
“Cháu không biết cái gì là Khô lâu hoa… ”Nàng kiệt sức ngồi bệt xuống đất, vứt khúc xương trắng trong tay đi, cảm thấy trước mắt hoa lên: “Cháu chỉ biết nhảy lò cò thôi. Anh bảo cháu nhảy, cháu liền nhảy… ”
Cùng với tụ khí trên người nàng mất đi, đám xương trắng như một bông hoa nở rộ đột nhiên đổ ập xuống, tạo thành một vòng tròn đồng tâm trên mặt đất.
“Anh?”. Ánh mắt Vân Tức đột nhiên ngưng trọng, trở lên sắc bén: “Ngươi nói Anh? Nó ở đâu?”.
“Ồ, đại nhân cũng biết Anh?”. Thần Triệt tỏ ra hưng phấn, nhìn xung quanh nhưng không thấy người đồng bạn vẫn ngồi trong góc mật thất đó: “Vừa rồi tỷ ấy mới ở đó, mỗi ngày tỷ ấy đều đến đưa nấm cho cháu. Lẽ nào ngài không nhìn thấy tỷ ấy?”.
…
Ánh mắt chỉ đảo qua một vòng, người trên kim tác đó lại trở lên trầm mặc.
Đã là ở đó, hơn nữa một thời gian dài ông “không nhìn thấy”. Như vậy, chỉ có một cách giải thích, đó là về mặt thuật pháp, tạo nghệ của đối phương cao cường hơn ông.
Hơn nữa, người đó không muốn gặp ông.
Trong Bái Nguyệt giáo, không ngờ còn có một cao thủ thần bí lợi hại như vậy tồn tại? Trầm mặc một lúc, một biểu tình khác lạ hiện lên trong mắt, Vân Tức nhẹ nhàng hạ giọng, như khẽ cười nói với Thần Triệt: “A Triệt, lần tới lúc Anh đến đây, ngươi bí mật chỉ cho ta có được không”.
“Vâng”, thiếu nữ đang kiệt sức đó tùy ý gật đầu, còn có chút cao hứng: “Tế ti đại nhân cũng muốn biết tỷ ấy sao?”.
Vân Tức khẽ cười không thành tiếng, trong đôi mắt màu xanh sâm có chút biểu tình khó có thể nắm bắt.
Thần Triệt đang khẽ khàng hổn hển, bỗng cười lên, học theo bộ dạng của Anh, vui vẻ nhảy lò cò trên đất: “Thì ra cháu có thể đánh được bọn ác linh kia! Vân Tức đại nhân, sau này mỗi ngày cháu đều có thể đuổi hết bọn ác linh kia đi cho ngài.
“Ngươi không muốn nhìn thấy ta bị bọn chúng cắn xé ư”. Vân Tức mỉm cười hỏi.
“Đúng”. Thần Triệt nghiêm túc gật đầu: “Cháu không muốn như vậy”.
Vân Tức chăm chú nhìn vào đôi mắt trong sáng đó, đột nhiên thở dài: “Vì sao? Kì thực ta không hề đối tốt với ngươi. Cho dù ngươi có chết, ta cũng không thấy so với một con sâu cái kiến chết đi có gì khác biệt”.
“Cháu cũng không biết”
Hiển nhiên bị câu nói như thế làm cho đau nhói, Thần Triệt lộ ra thần sắc khó chịu, nhướng mày suy tư, trong mắt tỏ rõ nét cố chấp: “Cháu chỉ không muốn thấy cảnh đó.”
“..” Vân Tức trở lên trầm mặc, dùng ánh mắt xanh thăm thăm quan sát cô bé lớn lên trong bóng đêm, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi rất giống người đó… cũng là linh hồn trong trắng, tỏa ánh sáng ấm áp.”
“Giống ai ạ?”. Do xấu hổ vì lần đầu tiên được khen ngợi, nàng vẫn không nhịn được hiếu kì cất tiếng hỏi.
“Giáo chủ đầu tiên của ta, tên là Sa Mạn Hoa”. Ánh mắt của tế ti sâu không thấy đáy, nhìn hài tử trước mắt, thấp thấp thoáng thoáng như nhìn thấy một khoảng thời không khác: “Nhưng rất nhiều rất nhiều năm trước đây, ta đã mất nàng”.
Sau câu nói đó, căn mật thất lại chìm vào trầm mặc.
Trong bầu không khí như vậy, Thần Triệt tỏ ra thấp thỏm, không biết đáp lại thái độ mềm mỏng đột ngột của vị tế ti này như thế nào.
“Năm đó, sư phụ nói với ta, những người giống như ta, trong lòng chẳng có gì cả, khó có thể tiếp tục được … Cho đến năm mươi năm sau khi ông chết đi, ta mới hiểu rằng ông nói đúng”. Trong căn mật thất lam sẫm, vang lên giọng nói bâng khuâng của tế ti, mang theo một chút khí tức hư vô.
“Sư phụ của ta cuối cùng chết vì sự hoang vu trong tâm hồn. Ta rất sợ bản thân cũng trở thành giống như ông ấy… Cho nên mấy năm nay, ta vẫn mải mê tìm kiếm hình bóng của nàng… ồ, hoặc là, giống như của Tiểu Diệp tử.”
Nhưng Thần Triệt hiển nhiên không hiểu ý tứ của ông, chỉ nhìn ông một cách kì lạ, ánh mắt trong trẻo, ngây thơ.
Bình luận facebook