• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI (1 Viewer)

  • Quyển 1 - Chương 1-2: Thiếu niên như gió - Bạn cùng bàn tạm thời (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Yêu đơn phương là tại trong thế giới của một người,đã sống hết một đời của cả hai bạn.



—— Trích từ “Nhật ký trưởng thành của tiểu quái thú”



Thời gian quay về năm tháng 6 năm 2003, nhà họ Đinh có hai chuyện vui.



Chuyện đầu tiên, Đinh Tiễn thi đậu trường cấp ba Yến Tam, là trường trọng điểm của cả nước. Chuyện thứ hai là bố Đinh được điều đến cục quy hoạch khu Yến Tam làm việc, hơn nữa đơn vị còn phân cho ông một căn nhà phúc lợi ở ngõ Yến Tam, mặc dù mỗi tháng đóng không ít tiền nhà, nhưng tiện cho mẹ Đinh giám sát học tập.



Nhưng trong mắt Đinh Tiễn, đó không phải là giám sát, mà là giám thị.



Nếu lúc đó mà phổ biến camera thì có lẽ trong phòng cô đã sớm có đầy lỗ cắm rồi, Đinh Tiễn không khỏi cám ơn thời đại lạc hậu ấy, giữ lại được khoảng trời riêng tư cuối cùng của mình.



Ngõ Yến Tam có bề dày lịch sử trăm năm, chia thành hai hẻm, hẻm Đông là nơi con cháu của những người có máu mặt ở, còn hẻm Tây là sau này người ta đến làm việc. Phủ mở thành nhà phúc lợi, phân cho nhân viên trong đơn vị, đều là công chức ở cả. Dĩ nhiên, Diệp Uyển Nhàn mẹ Đinh Tiễn cũng không phải người hiền lành gì, nhìn mặt mà bắt hình dong là thế mạnh của bà.



Cuối tháng sáu, Đinh Tiễn tạm biệt những người bạn nhỏ ở quê, đi theo mẹ dọn vào ngõ Yến Tam.



Nhà phúc lợi được chia ở tầng một, u ám ẩm ướt, mặt tường bong tróc, bụi bẩn rơi xuống. Trước cửa sổ phòng Đinh Tiễn là một cành cây ngoằn nghèo che khuất, mùa hè lá xanh rậm rạp che đi ánh sáng trong phòng cô, có lúc trời đang hửng mà còn phải bật đèn làm bài tập. Đến một tháng sau, cô phát hiện cái cây ngoằn ngoèo ấy có bóng mờ.



So với phòng ngủ chính có ban công lớn và vệ sinh riêng của em trai, Đinh Tiễn biết mẹ thiên vị, nhưng vì sớm đã quen nên không so đo gì.



Đinh Tiễn ngồi ngăn ngắn trước cây ngoằn ngoèo cả một nghỉ hè, sau đó chợt nghĩ tới một chuyện, xin ở nội trú.



“Nội trú làm gì? Ở nội trú phải đóng thêm hai trăm, mày tưởng tiền dễ kiếm lắm à?” Diệp Uyển Nhàn đang lau nhà, cúi người nói.



Đinh Tiễn cúi thấp đầu, chăm chú nhìn mũi chân mình, dường như cũng thấy xấu hổ vì yêu cầu đại nghịch bất đạo này.



“Đừng có đứng đấy vướng tay vướng chân nữa, mày còn không mau về phòng lo học bài đi.”



Diệp Uyển Nhàn xách cây lau nhà đi ra ngoài giặt, không quay đầu mà bồi thêm một câu: “Đừng làm vướng em trai mày chơi đồ chơi.”



Không đợi Đinh Tiễn xoay người, tiểu ma vương ở sau lưng đã lái xe đồ chơi mới mua đến gần cô, bánh xe ác ý cán qua ngón chân Đinh Tiễn, Đinh Tiễn nổi giận, tiểu ác ma trong lòng lại đang rục rịch, thế là giơ chân đá vào xe của tiểu ma vương.



Sức không lớn, xe hơi nghiêng rồi nhanh chóng giữ được thăng bằng.



Tiểu ma vương không lái nữa, nhảy xuống xe hung hăng đẩy mạnh Đinh Tiễn một cái.



Đinh Tiễn giẫm chân lên ghế thấp nhìn vết thương, đột nhiên sau lưng có người đẩy một phát, trọng tâm không vững, lập tức ngã nhào về phía tràng kỷ bằng gỗ ở bên cạnh, đầu đập xuống mép ghế, lúc này sưng lên một khối u lớn tròn tròn.



“Đinh Tuấn Thông!!”



Đinh Tiễn thấp giọng quát, sợ la to sẽ bị mẹ đến mắng.



Đầu sỏ tám tuổi lần nữa ngồi vào trong xe, vỗ tay chỉ về phía đầu cô cười to ha ha.



Đinh Tiễn sỡ đầu, ở vị trí chính giữa mi tâm u lên một cục, như chiếc sừng dài nhỏ vậy.



“Xin lỗi mau!!”



Trong lòng cô có một ngọn lửa vô danh, thế nhưng đến bên miệng lại chỉ có thể thốt ra ba chữ đó.



Đinh Tuấn Thông làm mặt quỷ với cô, “Không đấy, lêu lêu lêu lêu!”



Vẻ xấc láo không sợ trời không sợ đất của Đinh Tuấn Thông đã chọc giận cô, Đinh Tiễn đứng lên, đạp thẳng vào xe đạp đồ chơi, tiểu ma vương ngồi trên đó ngã lăn ra đất.



Cu cậu bò dậy, ngồi trên sàn che mắt khóc lớn, vừa khóc vừa liếc nhìn xem mẹ có đi vào không, ấy, chưa vào, thế là lại càng khóc toáng lên, “Hu hu hu… Chị đánh con! Chị đánh con!”



Từ nhỏ cậu em trai này đã học được bản lĩnh khóc lối om sòm của Diệp Uyển Nhàn, khóc như có chuyện xảy ra thật vậy, cuối cùng đã khiến mẹ Đinh giặt cây lau nhà ở bên ngoài đi vào.



Diệp Uyển Nhàn lau tay vội bước đến, nhìn quét qua một cái là đủ biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lại thêm phần đau lòng kéo con trai vào ngực: “Tiểu tô tông của mẹ, chị con lại chọc con hả?”



Lúc nói còn không quên liếc Đinh Tiễn một cái.



Tiểu ma vương thấy có chỗ dựa, thế là kéo mẹ lại gần hu hu tố cáo.



Diệp Uyển Nhàn thương con trai, ôm Đinh Tuấn Thông an ủi, vừa dỗ vừa giơ tay đập mạnh vào Đinh Tiễn, “Là chị sai, là lỗi của chị, tiểu tổ tông đừng khóc nữa nhé!”



Nếu là bình thường thì Đinh Tiễn đã sớm cúi đầu nhận sai.



Nhưng hôm nay Đinh Tiễn lại phá lệ bướng bỉnh, sắc mặt đỏ ứng, quai hàm cắn chặt không chịu nhận lỗi, còn cứng cổ nói: “Là em đẩy con sưng đầu trước!”



Diệp Uyển Nhàn trừng mắt với cô: “Em trai mày không hiểu chuyện, mày cũng theo em nó không hiểu chuyện hả? Em nó đâu cố ý! Mày là chị nó, mày không thể nhường em út được hả? Dì nhỏ bảo mày thù dai, xem ra không nói điêu tí nào, mày đừng có như bố mày, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”



“Mau xin lỗi em trai mày đi!”



“Hôm nay mày bị sao thế hả?!”



Diệp Uyển Nhàn lại đẩy cô, “Mau lên đi!”



Rồi bất chợt, một tiếng hét lớn vang lên: “Đúng thế, con đúng là đồ vong ân bội nghĩa đấy!”



Hét vào mặt Diệp Uyển Nhàn làm bà ta ngẩn người, chỉ sững sờ nhìn Đinh Tiễn đi về phòng mình.



Theo sau tiếng “rầm”, cánh cửa đóng chặt lại.



Diệp Uyển Nhàn đột nhiên sực tỉnh, con nha đầu này lớn tướng rồi dám mạnh mồm với bà, nếu không phải còn ôm con trai trong lòng thì đã xách lỗ tai nó mắng một trận ra trò rồi.



“Tưởng thi đậu Tam Trung* thì giỏi lắm à, dám cãi lại tao hả! Con nha đầu chết tiệt!”




(*Nói tắt của Trung học Phổ thông Yến Tam.)



“Dì mày nói không sai tí nào! Con nha đầu chết tiệt mày là đứa vừa thù dại lại nhỏ mọn, đáng lý lúc trước tao không nên sinh ra mày!”







Đinh Tiễn chắp hai tay ở sau lưng, dán chặt vào cửa thấp giọng thở hổn hển.



Cô thầm vỗ tay cho mình, cúi đầu nhẫn nhục mười mấy năm, đột nhiên cảm thấy vừa nãy bản thân mạnh miệng với mẹ đúng là rất dũng cảm.



Cô cảm thấy mình đã lớn rồi.



Vì trong sách từng viết, dấu hiệu của trưởng thành chính là phản nghịch, mà dấu hiệu của phản nghịch là bắt đầu từ chống đối.



Đinh Tiễn nghiêng đầu nhìn bản thân trước gương, không cao, cực gầy, tóc đen sì buộc đuôi ngựa ở sau gáy, dáng người bẳng phẳng, không tính là đẹp nhưng khá là thuận mắt.



Trước vầng trán bóng loáng có thêm một cục u.



Chẳng hiểu sao, vào lúc này cô lại thấy sừng nhỏ này rất xứng đôi với biểu cảm, nếu có thêm răng nanh nữa thì tốt biết mấy.



Nghĩ đến đây, cô không nhịn được thử nhe răng, răng nanh sáng loáng, biểu cảm vô cùng hung ác.



Ngoài cửa hỗn loạn vô cùng, Đinh Tiễn cuốn mình vào chăn, cơ thể nho nhỏ co lại như con tôm, thò ra khỏi chăn là đôi mắt đảo qua đảo lại, chớp lên chớp xuống nhìn lá cây xanh mướt rơi lả tả ở ngoài khung cửa.



Em trai vẫn còn khóc lớn ở trong phòng khách.



Cách quãng truyền đến tiếng mẹ nghiến răng nghiến lợi lên án, “Đồ vong ân bội nghĩa, thi đậu Tam Trung là coi trời bằng vung ngay, tiểu tổ tông đừng khóc nữa, mẹ phải đi nấu cơm rồi.”



Ngoài cửa truyền đến tiếng động, bố Đinh đã đi làm về, Diệp Uyển Nhàn ôm con trai đến tố cáo.



Từ xưa đến nay ở trong cái nhà này bố Đinh luôn im lặng ít nói, đa phần chỉ ngồi một bên hút thuốc, giống như bây giờ vậy, nghe ‘cáo trạng’ của Diệp Uyển Nhàn xong, cũng chỉ lôi một bao Hồng Song Hỷ* ở trong túi ra, im lặng đưa đến bên môi.




(*Một loại thuốc của Trung Quốc.)








Diệp Uyển Nhàn tức giận, đẩy ông một cái: “Anh nói gì đi chứ hả! Con gái anh càng ngày càng khó quản đấy!”



Bố Đinh đã quá quen với cảnh náo loạn này rồi, trong lòng buồn bực, dí tắt đầu thuốc nói, “Con gái anh con gái anh, con gái không phải do cô sinh hả? Cả ngày chỉ biết ôm con trai, bị cô chiều hư cả rồi.”



Tiếng khóc của em trai ngày càng dữ tợn, Đinh Tiễn trốn trong chăn thầm cắn răng.



Diệp Uyển Nhàn như quả bóng bỗng nhiên bị chích nổ, trong nháy mắt đề cao âm lượng, “Anh có ý gì hả?! Chê tôi chiều con trai à? Trước đây là nhà các anh ép tôi sinh con trai, nếu không phải vì cái quan điểm cổ hủ kia của các người thì tôi đâu có nín nhịn mà sinh con trai cho anh hả! Bây giờ anh còn trách tôi!”



Tiếng khóc của em trai cộng thêm tiếng cãi vả của hai người lớn khiến bên ngoài rối tung một nùi.



Bóng cây ngoằn ngoèo dần mơ hồ, trong tình cảnh ầm ĩ ấy, đột nhiên đầu Đinh Tiễn trở nên trống rỗng, cô đã sớm quen rồi, đây là chuyện bình thường ở nhà mà thôi.



Suy nghĩ cuối cùng trước khi đi ngủ đấy là:



Ba năm trôi qua nhanh lên đi, mười tám năm địa ngục nên sớm kết thúc quách cho xong.



***



Ngày hôm sau, trận ồn ào của hôm qua lại như tan thành mây khói.



Diệp Uyển Nhàn đưa hai chị em họ Đinh đến nhà họ Chu ở cuối hẻm Đông làm khách.



Vừa ra khỏi cửa, Diệp Uyển Nhàn cứ luôn miệng dặn dò, bảo chú Chu này là quý nhân, lần này bố thuyên chuyển công tác là nhờ có chú Chu giúp không ít, lát nữa ăn cơm phải nịnh nhiều vào.



Nói rồi lại đưa mắt nhìn Đinh Tiễn, đặc biệt dặn dò, “Chú Chu có con trai, tiểu thiếu gia nhà họ chu năm nay cũng thi đậu Tam Trung, tao nghe nói điểm phẩy trung bình còn không cao bằng mày, bình thường phải giúp cậu ấy nhiều vào, gây dựng quan hệ với nó cho tốt.”



Đinh Tiễn cảm thấy ở trong mắt mẹ, phân định loài người không phải là đàn ông phụ nữ người già trẻ nhỏ, mà chỉ có hai loại, người có ích và người vô ích.



“Vâng.”



Ngoài mặt đáp một cách máy móc, như cô thấy mình đã bước vào giai đoạn phản nghịch rồi, đối với lời dặn của mẹ, tuyệt không nghe theo, mà có khi còn có thể chống đối làm theo hướng ngược lại.



Có điều trong chớp mắt nhìn thấy vị tiểu thiếu gia kia, cứ như vậy Đinh Tiễn bỗng muốn cùng chung chiến tuyến với mẹ.



Chú Chu bốn mươi mấy tuổi kia khá tuấn tú lịch sự, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ nho nhã lễ độ. Chu phu nhân là thiếu nữ trung niên đẹp nhất mà Đinh Tiễn từng gặp, dùng từ thiếu nữ này cũng rất hài hòa, bởi vì hoàn toàn không nhìn ra được tuổi tác.



Diệp Uyển Nhàn phát huy công lực nịnh nọt của bà, dỗ được Chu phu nhân cười lên cười xuống, Chu phu nhân thân thiết tự nhiên kéo tay bà, khách khí nói: “Vừa hay hôm nay trong nhà cũng có đám con nít tới, mọi người cùng ở lại ăn cơm đi.”



Diệp Uyển Nhàn cầu còn chẳng được, nhưng vẫn vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Vậy có phải làm phiền anh chị quá không?”



Chu phu nhân cười khoát tay: “Phiền gì chứ, chỉ là thêm mấy đôi đũa thôi mà, đều là bạn học Tam Trung của Tư Việt cả, vừa hay để Tiễn Tiễn làm quen luôn.”



“Đúng thế đúng thế.” Nói rồi Diệp Uyển Nhàn kéo Đinh Tiễn qua, làm ra vẻ: “Tiễn Tiễn, đây là dì Chu mà mẹ thường nói với con đấy.”



Đinh Tiễn im lặng nhìn Chu phu nhân.



Cô đang nghĩ, nếu như lúc này mình trả lời là, “Thật ra mẹ cháu chưa từng nhắc đến dì.” thì không biết Diệp Uyển Nhàn sẽ có phản ứng thế nào đây?



Nhưng quả thật Chu phu nhân rất hòa nhã dễ gần, cô quyết định tạm thời thu móng vuốt của mình lại, thay vào đó là nở nụ cười khôn khéo: “Cháu chào dì Chu, cháu hay nghe mẹ nhắc đến dì hoài à.”



Một trong những dấu hiệu của thời kỳ phản nghịch: nói dối không chớp mắt.



Chu phu nhân xoa đầu cô: “Ngoan lắm.”



Cô giúp việc đã làm cơm xong, Chu phu nhân dẫn ba mẹ con Đinh Tiễn ngồi vào chỗ của mình ở bàn cơm.



Một cô gái trẻ đội nón cói có hoa dẫn đầu chạy nhanh như bay từ trên cầu thang xuống, lúc nhìn thấy Đinh Tiễn thì ngẩn người, rồi mỉm cười tìm một chỗ ngồi xuống, “Dì Chu ơi, chị gái này là ai thế?”



Chu phu nhân nói: “Đây là bạn của anh trai Tư Việt cháu đấy, tên là Đinh Tiễn.”



Mặt thiếu nữ tròn trịa, trắng nõn mịn màng, trông rất xinh xắn, ngồi trên ghế cách nửa bàn thân thiện chìa tay ra với cô, “Chào chị, em tên là Tống Nghi Cẩn.”



Cô ấy hẳn là cô gái đẹp nhất mà Đinh Tiễn từng thấy.



Còn đẹp hơn cả hoa khôi ở trường cũ của cô.



Cô cũng chìa tay ra, nở nụ cười tự cho là hào phóng, đáp: “Chào em, chị là Đinh Tiễn.”



Tống Nghi Cẩn thu tay về, tán dương cô: “Chị gầy thật đó.”



Đinh Tiễn đáp lại: “Em đẹp thật đấy.”



Hai đứa trẻ nửa lớn ngồi trên bàn ăn lại học cách tâng bốc trong thế giới người lớn, khiến Chu phu nhân và mẹ Đinh dở khóc dở cười.



Nhưng bọn họ lại không biết rằng, trong thế giới của Đinh Tiễn và Tống Nghi Cẩn, hai cô gái đã trưởng thành rồi.



Chu phu nhân cười: “Được rồi, chỉ là hai đứa con nít học cách nói chuyện của người lớn làm gì.”



Mẹ Đinh phụ họa: “Trẻ con bây giờ lớn sớm lắm.”



Dù trưởng bối nói như thế, nhưng Tống Nghi Cẩn và Đinh Tiễn lại nhìn nhau cười một tiếng, đây chính là bí mật của trưởng thành.



Đinh Tiễn đã từng đọc được một câu ở trong sách.



Người lớn luôn xem các cô là những đứa trẻ, chỉ bởi vì, bọn họ không muốn tin rằng mình đã già rồi.



Qua mười phút sau, không còn ai đi xuống nữa, Chu phu nhân sốt ruột: “Nghi Cẩn này, sao mấy đứa khác vẫn chưa xuống thế?”



Tống Nghi Cẩn: “Tụi anh Tưởng Trầm vẫn còn đang chơi game, cháu đói nên xuống trước, anh Tư Việt thì đang ngủ, gọi không dậy, ngày nào anh ấy cũng mệt như chó vậy…”



Nói xong mới hối hận, nhất thời lỡ miệng không suy nghĩ, quên mất phải cẩn thận ở trước mặt trưởng bối, Tống Nghi Cẩn le lưỡi, không biết nên làm thế nào.



Chu phu nhân xoa đầu cô quở trách: “Một cô gái như cháu sao cả ngày cứ nói năng thô tục thế.”



Đang nói thì chợt cửa phòng khách trên lầu mở ra, có tiếng trò chuyện vang lên, Tống Nghi Cẩn a một tiếng, “Tụi anh Tưởng Trầm xuống rồi kìa.”



Chu phu nhân gọi với lên lầu: “A Trầm.”



Mấy người đang nói chuyện vội im bặt, một giọng nam dõng dạc vang lên: “Có mặt.”



Chu phu nhân: “Cháu đi gọi Tư Việt xuống đi, tiểu tử này ngủ chết dí nơi rồi, mọi người đang chờ nó ăn cơm đấy, còn mấy đứa khác thì xuống đây ăn cơm đi.”



“Vâng.” Tưởng Trầm mới thắng được hai ván, khoái trá đáp, “Dì chờ cháu, cháu sẽ kéo nó xuống cho dì.”



Ngay sau đó, trên lầu vang lên tiếng đập cửa “rầm rầm rầm ——” cùng với giọng nam thấp đầy chuẩn mực của Tưởng Trầm, lại còn mang theo âm mũi nữa: “A Việt!!! Đừng ngủ nữa!! Mẹ mày gọi mày dậy ăn kìa!!!”



Tưởng Trầm không biết bỏ cuộc là gì.



“Mở cửa!! Mở cửa!!!”



Không biết vì sao mà Đinh Tiễn lại căng thẳng, cô nín thở nghe tiếng động ở trên lầu.



Nói thật, cô khá tò mò với vị tiểu thiếu gia kia.



Vợ chồng Chu thị có gen tốt như thế đẹp cuộc có thể sinh hạ được cậu con trai đẹp đến đâu đây.



Bỗng trên lầu yên tĩnh ba giây.



Đầu tiên là tiếng dép lẹt quẹt từ xa lại gần, sau đó là “rầm” một tiếng cửa phòng bị người ta mở ra, ngay sau đó, một âm thanh vô cùng cáu kỉnh vang lên:



“Tưởng Trầm, mày muốn tự tìm chết phải không?!!”



Vào trong tai Đinh Tiễn, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy trong âm thanh đó còn mang theo sự biếng nhác ngái ngủ cùng với vẻ hấp dẫn đến lạ kỳ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài
Bí mật của mặt trăng đầu tiên
Bí mật của cô ấy
Hôn Nhân Bí Mật
  • Phi Phi Edana

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom