Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Bab 16 Chương 16: Các cô gái bây giờ đúng là rất mạnh bạo
Gia Ly có chút giật mình nhìn tập tài liệu trên bàn, sau đó khó hiểu liếc về phía gương mặt của người đàn ông ngồi đối diện.
Tuấn Phong nhếch mép khẽ cười, dùng ngữ điệu cứng ngắc giải đáp: “Cô đọc đi, nếu đồng ý, ngay ngày mai sẽ tiến hành ký kết.”
Nói rồi anh đứng dậy bỏ đi.
“Cạch!” Tiếng động khép cửa vang lên kéo sự chú ý của Gia Ly quay lại.
Cô định thần nhìn chăm chú vào dòng chữ bên ngoài bìa tài liệu “dự thảo hợp đồng” mà đáy lòng ngập tràn sự bất an.
Bán công ty…đây là đang muốn cô bán Vạn An, nhất định không thể?
Hay là giống Bách Hằng, sáp nhập?
Gia Ly do dự một lát rồi vươn bàn tay run run cầm lên xem.
Thực ra bên trong lại không có gì nhiều, chỉ là một bản đánh máy, vài trang đầu là nói về cơ cấu quy mô của Hoành Phi và hiện trạng thực tế của Vạn An cũng như đánh giá của các chuyên gia tài chính về khủng hoảng mà Vạn An đang gặp phải. Từ đấy biện pháp giải quyết tham khảo cũng được đưa ra. Gia Ly nhìn qua những cách đó, cô thấy giải pháp tuyên bố phá sản như Quang Minh đã nói.
Hẳn đây là bản đánh giá mà cấp dưới của Phong tổng đưa lên cho anh xem xét, tiện đây liền cho cô nhìn qua.
Gia Ly cắn môi kiên trì xem tiếp. Ngoại trừ tất cả các biện pháp trên, còn có biện pháp do chính Phong tổng viết tay đề thêm vào. Gia Ly đoán vậy.
Nét bút rắn rỏi dứt khoát rất đẹp.
Người ta nói nét bút nét người, vậy mà cảm giác của Gia Ly về người đàn ông này cứ kỳ quái làm sao ấy.
Chả nhẽ vì mỗi lần cô gặp anh đều bị người ta át vía nên mới có ác cảm như thế?
Hay vì cái lần thẳng thừng đề nghị làm bạn gái kia?
Gia Ly nhăn nhó cười, nhịn xuống sự tò mò về anh mà tập trung đọc những gì được viết ra.
Đó là lời đề nghị hợp tác.
Chính xác là sáp nhập Vạn An vào Hoành Phi nhưng không phải là công ty con, mà giống như là một mảng chuyên phân phối sản phẩm. Ngoài ra còn giao cho Vạn An quản lý hệ thống các công ty con khác của Hoành phi.
Về mặt pháp luật Vạn An thuộc về Hoành Ph, nhưng trên thực tế vẫn là của nhà họ Trần với các mức phân chia lợi nhuận hoàn toàn có lợi. Hình thức là bị Phong tổng thu về dưới trướng nhưng thực chất là đẩy Vạn An lên một tầm cao hơn, thậm chí Gia Ly còn được thăng chức.
Chuyện này là thế nào?
Gia Ly cảm thấy rất nghi ngờ nên lần nữa xem lại toàn bộ bản dự thảo. Năm trang giấy cô đọc không sót một chữ nào, cuối cùng vẫn là không dám tin.
Từ trước tới nay Gia Ly chưa bao giờ tin vào những bữa cơm miễn phí và quà tặng từ trên trời rơi xuống trừ nước mưa và ứt chim. Làm gì có ai lại mang hảo tâm ra ban phát vô điều kiện như vậy?
Phong tổng làm như thế này anh ta nhận được gì?
Sao không thu mua hẳn? Hoặc giữ lại lợi ích cho mình.
Chả nhẽ là chiêu trò tán gái mới?
Đúng lúc này thì Tuấn Phong lần nữa trở lại với bộ vest khác, hương thơm nam tính ùa vào chóp mũi làm Gia Ly chợt sửng sốt. Anh đi tới ngồi vào chỗ của mình, thuận tay đặt xuống trước mặt Gia Ly một cốc nước lọc rồi lên tiếng hỏi: “Cô Trần cảm thấy thế nào?”
“Ừm! Phong tổng, anh có thể giải thích một chút về lý do anh đưa ra bản thảo này không?” Gia Ly liếc qua cốc nước, tự nhiên có chút bài xích. Sau lần đó, hiếm khi cô uống bất cứ thứ gì từ bên ngoài.
Lại nhớ đến con ả Minh Châu kia nữa, vẫn còn chưa có thời gian để xử lý đây. Khốn nạn thật!
“Tôi nhận thấy cô Trần rất phù hợp để có thể đảm nhiệm công việc này. Hoành Phi có quá nhiều hạng mục, tôi không thể quản lý hết.” Tuấn Phong nhún vai thản nhiên nói.
[Rõ là lần trước anh còn mắng tôi thiếu kinh nghiệm…] Gia Ly giễu cợt. [Nói dối cũng đường hoàng gớm nhỉ?]
“Anh không thấy là tôi thiếu năng lực cho vị trí đấy à. Hơn nữa tôi chỉ cần quản lý tốt Vạn An để mẹ tôi cảm thấy yên lòng, ngoài ra không có tham vọng gì khác.”
“Sẽ có người giúp đỡ cô, đương nhiên khi cô đồng ý, Vạn An mặc định đã được cứu, còn phát triển vượt xa các đối thủ. Cô Trần lại tự ti như vậy?” Tuấn Phong đắc ý nói.
“Tôi, anh cho tôi thời gian để suy nghĩ được chứ?” Gia Ly đắn đo một hồi rồi cẩn thận hỏi lại. Nhìn qua bản dự thảo này hoàn toàn rất có lợi cho Vạn An.
“Được, ba ngày. Không thể trì hoãn.” Tuấn Phong hào sảng đồng ý rồi đứng dậy: “Đi nào!”
Gia Ly sững người ngước nhìn bóng dáng cao lớn của Tuấn Phong buột miệng thắc mắc: “Đi đâu?”
“Cô quên mình tới đây làm gì à?” Anh trào phúng cười, nụ cười nhẹ như gợn sóng trên mặt hồ ẩn chứ sự nguy hiểm làm Gia Ly nhanh chóng lấy lại trí khôn.
“À, xin lỗi.” Cô vội đứng dậy ngượng ngùng chỉnh lại gấu áo cúi đầu lí nhí nói. “Tôi bị mắc chứng đãng trí!”
Tuấn Phong nhìn phần da thịt lộ ra đang ửng hồng vì xấu hổ liền thở dài quay mải bước đi trước làm Gia Ly tưởng anh tức giận nên cũng không dám nói năng gì lụt cụt bám theo sau.
[Đúng là thất thố hết lần này tới lần khác.]
[Gia Ly, mày thất bại thảm hại luôn rồi!]
[Quá khứ oanh liệt, đàn chị của băng nhóm đầu gấu cũng chỉ còn xuất hiện qua những thứ được lưu trữ lại mà thôi. Thực tại quả nhiên thê thảm đến không nỡ nhìn.]
Hai người cứ vậy một trước một sau ra ngoài, đến trước cửa thang máy, Tuấn Phong rất tự nhiên mà nhấn mở cửa thang máy. Muốn mở lời bắt chuyện để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng nhưng lại nhịn xuống. Thang máy nhanh chóng mở ra, anh nghiêng người đứng một bên, để Gia Ly đi vào trước.
Tuấn Phong dùng khóe mắt liếc cô một cái rồi mới bước vào.
“Cô Trần có chị em sinh đôi không?" Anh lại ngứa mồm, thuận miệng hỏi một câu.
"Hả?" Gia Ly kinh ngạc ngước nhìn gương mặt nghiêm túc của anh thành thật đáp: “Không có, chỉ có duy nhất tôi.”
"Cô có biết những tụ điểm ăn chơi náo nhiệt nhất ở Vũ Ninh mà đám thanh niên hay lui tới không?" Tuấn Phong lại hỏi một câu không đầu không đuôi, chẳng hề liên quan.
Nghe thấy câu hỏi này, cả người Gia Ly chợt cứng đờ: "Những tụ điểm ăn chơi, Phong tổng mới về nước chắc là không biết, tôi cũng chỉ lo học hành rất ít khi giao du nên cũng không có biết gì.”
"Ồ không, đương nhiên là tôi biết, vài hôm trước ở White palace tôi còn gặp một cô gái, nhìn có vẻ khá giống cô Trần, nhưng tính cách khác lắm. Các cô gái bây giờ đúng là rất mạnh bạo.” Tuấn Phong tỏ ra khá vui vẻ sờ cằm nói tiếp. "Tôi còn giữ vài món đồ của cô gái đó!"
Gia Ly nắm chặt hai tay, gương mặt hiện lên vẻ khiếp sợ nhưng vẫn cố cười nhạt một tiếng: "Vậy ạ, chỉ tiếc là không phải tôi. Tôi làm gì biết chỗ đó, càng không thể xuất hiện trước mặt Phong tổng được."
Cả người cô giờ đây giống như vừa bị ném vào trong hầm băng không nhịn được run rẩy. Mọi cảm xúc về cái đêm đó bỗng ùa về tâm trí. Mặc cho Gia Ly đã cố gắng quên đi nhưng chẳng thể được.
Hóa ra là vậy.
Bảo sao người đàn ông này nhiều lần cố chấp nhằm vào cô.
Thực ra là đã nhận ra được Gia Ly.
Nhưng cô cứ một hai không chịu thừa nhận xem anh làm được gì.
Gia Ly lần nữa lục lọi đống ký ức hỗn loạn của mình. Cô khó khăn nhớ lại, chỗ tư trang kia hình như không có giấy tờ tùy thân. Mà gương mặt cô lúc đó trang điểm khác người và kiểu tóc so với hiện tại cũng khác nhau nhiều lắm.
Rất có thể Phong tổng chỉ ngờ ngợ mà thôi, không khẳng định.
Vậy thì Gia Ly cô đây càng phải liều mạng từ chối.
"Vậy à?" Tròng mắt Tuấn Phong lóe lên ánh sáng kì lạ, cũng không nói chuyện nữa.
Buổi lễ được tổ chức ở hội trường nằm ở tầng ba trong khu giải trí cao cấp của tòa nhà. Khi mà hai người xuất hiện, cánh nhà báo ở khu vực phía ngoài liền đưa ống kính lại, tới tấp chụp hình.
“Phong tổng, xin hỏi ngài và cô Trần quen nhau sao? Hai người đi cùng nhau tới?”
“Xin hỏi cô Trần, nghe nói Vạn An của cô sắp phá sản, cô muốn tới đây xin giúp đỡ hay sao?”
“Cô Trần, cô có quen biết với Phong tổng?”
…
Tuấn Phong đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ, anh từ chối phỏng vấn đi thẳng vào bên trong hội trường, Gia Ly cứ thế giống con rối bước theo anh. Giờ phút này cô nào còn tư tưởng mà để ý tới những chuyện khác.
Đáy lòng vẫn không nhịn được sự hoảng hốt bước thấp bước cao đi theo anh về ngồi tại vị trí trên hàng ghế vip.
Cô còn đang nghĩ rằng, mục đích Tuấn Phong mời cô đến đây, không phải để bàn chuyện làm ăn, mà chính là để cô làm bạn gái đi cùng của anh tới buổi lễ này. Ngày mai trên các tờ báo sẽ giật tít hót như thế nào không cần nghĩ Gia Ly cũng thấy trước được.
Điều này sẽ khiến cô gặp rắc rối lớn cho mà xem!
Bab 17 Chương 17: Cô biết anh ta không?
“Cô Trần sao thế?” Tuấn Phong hơi nghiêng người sang hỏi nhỏ bên tai Gia Ly.
Hành động bất ngờ của anh khiến cô nhất thời mất đi phản ứng.
Dáng dấp cao lớn này, lại thêm cái tư thế lấn áp, có khác gì như đang cố ý khiêu khích đối phương.
Chính vì vậy, Gia Ly chỉ có thể nhịn xuống cảm giác bất an trong lòng cố nở một nụ cười sao cho tự nhiên nhất sau đó lắc đầu.
“Cô cần phải quen dần đi, Sau này chúng ta sẽ còn gặp nhiều!” Tuấn Phong nhếch miệng cười rồi ngồi trở lại.
“Là sao?” Gia Ly buột miệng hỏi lại. Gương mặt lộ rõ sự khiếp sợ.
[Ý anh là thế nào? Chúng ta? Lại còn sẽ gặp nhiều?]
“Vạn An mà ký kết hợp đồng mới với Hoành Phi, chẳng phải cô chính là tâm điểm của mọi sự chú ý à?” Ánh mắt Tuấn Phong chứa ý giễu cợt đáp lời lại Gia Ly.
[Ra là vậy!] Gia Ly thở phào nhẹ nhõm cũng không nói gì, tầm mắt cô dõi lên sân khấu nhìn vô định, suy nghĩ vẫn cứ miên man về đống thông tin hỗn loạn trong đầu.
Nếu như cô không đồng ý với bản hợp đồng mới, như vậy Vạn An còn cách nào khác có thể cứu vãn được không?
Ngược lại, nếu như cô chấp nhận hợp tác, Vạn An được cứu, còn bản thân cô… chắc chắn sẽ chết mất!
Chính người đàn ông này đã mập mờ cho biết anh ta nhận ra cô. Có ngu cũng hiểu được ý tứ của anh ta. Mối quan hệ như thế, Gia Ly không làm được.
Vốn dĩ cái quan niệm về người đàn ông đầu tiên đêm hôm đó, đối với cô cũng không mấy nghiêm trọng. Chỉ cần quên đi, coi như một tai nạn là được. Bí mật này, sẽ mãi mãi là bí mật.
Việc cô chơi bời thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên với nhiều người từng biết cô. Nhưng qua đêm với đàn ông lại mới là bất thường.
Mà đó chỉ là người tầm thường thì không sao, đằng này lại là tổng giám đốc của Hoành Phi. Người đàn ông bí ẩn và quyền lực!
Kẻ không biết sẽ đàm tiếu những gì?
Hơn nữa người mà cô sắp kết hôn lại tật nguyền… đối với cuộc hôn nhân này cô thực sự không muốn bị xã hội réo tên là chán chồng đi tìm trai.
Lại còn với tới cả đại nhân vật!
Điều này có biết bao đả kích?
Sự chênh lệch của hai người đàn ông quá rõ ràng, tới lúc đó, sự tổn thương đối với ai rồi cũng sẽ rất lớn.
Cho dù không yêu chồng mình, nhưng Gia Ly thực sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.
Không ràng buộc quá nhiều, thật quá tốt.
Vậy giờ cô phải làm gì chứ?
Cả một buổi lễ Gia Ly không hề nhập tâm chút nào. Cô ngồi đó như bức tượng tinh xảo thu hút rất nhiều sự tò mò cho đến khi Tuấn Phong từ trên bục phát biểu quay trở lại, cô cũng vẫn không hề có phản ứng.
“Mọi người đang thắc mắc người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi là ai, đi nào, đi sang phòng tiệc tôi giới thiệu cô với bọn họ!” Tuấn Phong đứng trước mặt Gia Ly nói vừa đủ nghe.
Tròng mắt của Gia Ly vẫn không hề lay chuyển, anh đưa tay khua trước mặt cô hơi lớn giọng gọi: “Cô Trần!”
“Dạ! À vâng, anh…” Gia Ly ngước mắt nhìn lên gương mặt lạnh lùng cứng ngắc của anh, mọi lời muốn nói lập tức bay mất sạch sẽ. Đôi mắt kia, tưởng như chứa chan sự quan tâm dịu dàng nhưng không phải. Tất cả chỉ đều đang được ngụy trang để che đi sự độc ác, hận thù lạnh lẽo ở tận sâu trong đó.
"Thật xin lỗi, Phong tổng." Hai gò má của Gia Ly chợt nóng lên, có chút hoảng hốt đan xen với sợ hãi: "Tôi... hơi mệt nên đã không chú ý. Anh vừa nói gì ạ?"
"Không sao." Tuấn Phong cũng tỏ ra không tức giận, nhắc lại: “Phần lễ công bố xong rồi, chúng ta sang phòng tiệc.”
“Ồ, vâng.” Gia Ly đứng dậy, theo thói quen đưa tay chỉnh lại trang phục trên người, sau đó chợt khựng lại nhìn lên gương mặt người đàn ông, bàn tay cũng hơi run vội dừng lại, cầm lấy túi sách mỉm cười nói: “Đi thôi!”
Nhìn cô tươi mát, mị hoặc, giống như là một thiên sứ mỹ lệ thuần khiết, quyến rũ lại có chút bất lực đáng thương làm lòng anh lại thoáng qua tia rung động.
Đáy mắt hơi trầm xuống.
“Ừ!” Tuấn Phong bước sang một bên nhường đường rồi hai người sóng vai cùng đi, hình tượng này lọt vào trong mắt của tất cả mọi người xung quanh, y như một bức tranh sinh động về “Tổng tài và người phụ nữ của ngài ấy!”
Vài lời thì thầm cũng theo đó vang lên.
Căn phòng tiệc ở phía bên kia sảnh cầu thang. Tiếng nhạc êm nhẹ vọng ra, hương thơm dễ chịu của một loại hoa nào đó hòa quyện vào với nhau tạo nên sức hấp dẫn mê say, khiến cho mọi sự mệt mỏi dường như cũng chợt tan biến.
Tâm trạng bất an của Gia Ly vì thế mà đã vơi đi rất nhiều.
Ở đây đã có khá đông người, ngoài nhân viên cấp cao của Hoành Phi ra, còn lại là khách mời, đa số họ đều là những người có tầm ảnh hưởng trong xã hội. Có lẽ trong số này chỉ có mỗi Gia Ly là giám đốc trẻ non nớt không có danh tiếng.
“Lát nữa sẽ giới thiệu với cô vài người có nhiều thành tựu trong lĩnh vực kinh doanh của cô, hẳn là hữu ích!” Tuấn Phong khẽ nói.
“Cảm ơn anh!” Gia Ly lịch sự đáp lại. Cô nhìn nhanh ra khắp gian phòng rộng lớn, chỗ này cũng phải tới mấy trăm người, non nửa trong số ấy là phụ nữ, nhưng tuyệt nhiên không có một ai ăn mặc bảo thủ giống như cô.
Những cô gái xinh đẹp thướt tha bẽn lẽn trong những bộ váy dạ hội đẹp đẽ. Chỉ có mỗi Gia Ly là vẫn cứng ngắc trong bộ váy áo công sở này.
Thấy vậy, cảm giác lạc lõng lại nổi lên trong lòng, nhưng rất nhanh đã bị Gia Ly đè xuống.
Ngay lúc hai người đang ngập ngừng chưa biết nên tiếp tục câu chuyện ra sao thì nam phục vụ bưng khay rượu đi ngang qua, Tuấn Phong thuận tay lấy hai ly rượu champagne, đưa một ly cho Gia Ly: "Đừng căng thẳng, uống chút rượu..."
"Cảm ơn Phong tổng." Gia Ly miễn cưỡng cười một tiếng, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện huyên náo, cô theo âm thanh đó nhìn ra.
Xuất hiện ở cửa là một cặp đôi, người phụ nữ mặc lễ phục màu hồng cánh sen, cổ chữ V khoét sâu, tóc búi cao, sắc mặt tươi cười có chút kênh kiệu. Người đàn ông bên cạnh mặc một bộ vest màu trắng, tóc rẽ ngôi ba – bảy vuốt keo. Anh ta cười nhẹ một tiếng, gò má liền xuất hiện lúm đồng tiền rất duyên.
Nhìn bọn họ đẹp đôi như vậy nhưng đáy lòng Gia Ly không nhịn được nổi lên sự chán ghét.
[Minh Châu! Con khốn!]
Tuấn Phong bên cạnh cũng chẳng khác gì, anh nhếch miệng cười giễu cợt nhìn đứa em trai đã cướp đi mọi thứ của mình.
Mà cặp mắt đào hoa của Quốc Dũng cũng đang tham lam dừng lại trên người phụ nữ bên cạnh Phong tổng.
Đáy mắt anh ta hiện lên tia hứng thú.
Lúc này tất cả mọi người vẫn còn đang xì xào bàn tán. Thì ra nhà họ Vũ cũng muốn được hợp tác với Hoành Phi? Cậu hai nhà họ giờ đã trở thành giám đốc của công ty khai thác khoáng sản Vũ gia, tuy vậy nghe nói mẹ của anh ta vẫn còn “buông rèm nhiếp chính” ở phía sau.
Còn cô gái đi bên cạnh, bọn họ chưa từng gặp, cũng không rõ danh tính. Chắc có lẽ chỉ là một gà cưng của anh ta.
Vài vị khách trẻ tuổi có chút giao lưu với Quốc Dũng nhao nhao đến chào hỏi.
Minh Châu bị vài người buông lời trêu chọc liền nghiêng người đứng núp sau lưng Quốc Dũng làm như là yếu đuối lắm vậy.
"Đi thôi, cậu hai nhà họ Vũ đến đây, chúng ta qua đó chào hỏi!" Tuấn Phong nói với Gia Ly rồi cất bước đi.
"Phong… tổng!” Gia Ly kìm nén sự hưng phấn nhỏ giọng gọi, bàn tay cô đang nắm chặt, thực sự muốn tiến tới cào nát cái bộ mặt giả bộ đoan trang yếu đuối của cô ả Minh Châu kia ra.
Nhịp thở gấp gáp, cả người đúng là đang hưng phấn tới run rẩy.
"Cô biết anh ta không?" Tuấn Phong nhận ra sự khác lạ của cô liền cau mày hỏi. Anh vừa dứt lời thì hai người cũng đã đi đến chỗ của người kia.
Minh Châu thấy có người tới liền đứng yên không nhúc nhích, còn núp vào sau Quốc Dũng, lộ ra nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự ác độc với mấy gã đàn ông xung quanh.
Đột nhiên cô ta nhận ra người đến có phong thái bất phàm, tròng mắt liền sáng lên, thả tay của Quốc Dũng ra đứng sang ngay bên cạnh, ưỡn ngực, thẳng lưng.
Bab 18 Chương 18: Cô đau anh cũng rất khó chịu.
“Ồ, ai đây nhỉ? Cậu hai của nhà họ Vũ tiếng tăm lừng lẫy cũng tới chỗ này của tôi sao?” Tuấn Phong trào phúng lên tiếng, ánh mắt híp lại thích thú.
“Phong tổng! Chào anh, con tôm bé nhỏ là tôi đây hôm nay mạo phép tới chúc mừng Hoành Phi, hy vọng sẽ không bị coi là quá đường đột!” Quốc Dũng chìa bàn tay về phía Tuấn Phong với tư thế kính cẩn.
Anh chỉ nhếch miệng cười đáp: “Không dám, Hoành Phi của tôi trước nay chưa từng am hiểu các lề thói cũ tại địa phương, có lẽ đã mạo phạm rồi.”
Quốc Dũng gượng cười thu tay lại, Minh Châu đứng bên cạnh vội cười lả lướt, lên tiếng: “Thì ra người đàn ông xuất sắc này là Phong tổng, anh đúng là một hình mẫu lý tưởng cho thương giới, hôm nay được gặp anh tôi cảm thấy rất vinh dự!”
Nghe cô ta nói, Tuấn Phong hơi liếc mắt nhìn sang, gật nhẹ đầu coi như đáp lại làm cô ả vụt một phát bay lên tận chín tầng mây. Những người khác thấy vậy cũng hùa theo tấm tắc ca ngợi.
Chỉ có Quốc Dũng là thầm bất bình, vì anh ta vừa bị vả mặt.
Ngoài anh ta ra, còn có Gia Ly nữa. Cô đang ôm cánh tay nổi da gà của mình khẽ xoa, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Chơi với nhau gần chục năm trời mà đến tận hôm nay cô mới được chứng kiến cái bộ mặt nịnh nọt, hám trai của Minh Châu.
“Cô lạnh à?” Tuấn Phong nhướng mày nhìn Gia Ly hỏi.
Lúc này tất cả mọi người mới giật mình nhận ra, đi ngay sau Phong tổng còn có một cô gái nữa. Cơ mà người ta ăn mặc kín mít thế kia sao có thể nói là lạnh được?
Đột nhiên bị tất cả các cặp mắt nhìn lại, Gia Ly có chút mất tự nhiên, hơi gật đầu, muốn nói “phải” để lấp liếm, nhưng nghĩ tới cô ả đang há mồm kinh ngạc đứng trước mặt, thì lập tức thay đổi. Cô hơi ghé vào tai anh nhỏ nhẹ đáp: “Cảm ơn anh, chỉ là có chút mệt mỏi thôi!”
“Vậy chúng ta ra bàn trà ngồi nhé!” Tuấn Phong không để ý tới đám người kia cúi người làm ra bộ dáng cưng chiều hỏi ý kiến của cô.
“Vâng!” Gia Ly liền đồng ý.
Đúng là kẻ tung người hứng, diễn rất khớp!
Nhưng hai người chưa kịp bước đi thì đã bị gọi lại.
“Gia Ly, là cậu sao? Nhìn thấy tớ mà coi như người xa lạ vậy?” Minh Châu lúc này mới lấy lại phản ứng, cô ta lập tức chất vấn.
“Giữa chúng ta, còn không bằng người xa lạ. Tôi với cô… chuyện cần phải giải quyết còn nhiều lắm, chưa hết đâu. Tôi sẽ nói chuyện đó vào dịp khác.” Gia Ly nhếch miệng cười, khinh bỉ nói.
“Chuyện ở quán bar đêm đó… tớ đã về trước để cậu lại một mình á? Cậu giận tớ vì chuyện đó sao? Chả nhẽ sau khi tớ rời đi cậu đã gặp phải chuyện gì khủng khiếp để phải tức giận với tớ?” Minh Châu tỏ ra khiếp sợ, khoa chân múa tay, miệng thì lắp bắp liên tiếp đưa ra câu hỏi.
Những người đàn ông có chút trải đời vừa nghe liền hiểu đã có chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn Gia Ly lại thêm phần suồng sã.
Tuấn Phong nheo mắt lại, cặp mắt sắc bén của anh mang theo sự ác liệt lia tới, nếu như nó có thể biến thành các loại đao kiếm, có lẽ cô ả đã bị chém thành vô số mảnh nhỏ rồi.
Thì ra vị hôn thê của mình chơi với loại người như thế này?
Bị hãm hại lại còn không biết?
Cô quá ngu hay là bản tính cũng xấu xa hư hỏng giống cô ta, “vật họp theo loài”?
Nếu như đêm đó người mà cô gặp không phải là anh, vậy tức là, anh sẽ thực sự bị cắm sừng đúng không?
Mẹ nó! Càng nghĩ càng tức không chịu được.
Cảm xúc mãnh liệt tỏa ra từ trên người Tuấn Phong lan sang bên cạnh khiến Gia Ly cũng có chút giật mình.
Trong đầu cô đang vang lên một tiếng than nhẹ bất lực. Có lẽ đã bị anh hiểu lầm, không chỉ anh, mà tất cả những người có mặt ở chỗ này nghe cô ả kia nói vậy đều sẽ hiểu tiêu cực về cô.
Gia Ly nắm chặt tay, cô chỉ muốn tát cho cô ả một cái. Nhưng rồi cô lại không làm vậy.
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi rất ổn!” Gia Ly bật cười nhìn thẳng vào gương mặt đang mỉm cười của Minh Châu, nhẹ nhàng đáp trả: “Loại người như cô, có nhìn thấy tôi cũng muốn đi đường vòng, nặng mùi ghê gớm! Cô biết đấy là mùi gì không? Mùi của sự ganh tỵ!”
“Cậu… sao có thể nói tớ như thế. Chúng ta là bạn thân của nhau, bao nhiêu năm nay cho dù cậu là một đứa chơi bời lêu lổng tớ cũng vẫn chơi với cậu, có bao giờ ganh tỵ. Bây giờ cậu làm sếp rồi muốn rũ bỏ quá khứ không tốt đẹp thì cũng thôi đi, lại còn phủ nhận luôn tớ. Tớ không chịu, Gia Ly, tớ không chịu!” Cô ả thút thít khóc như oán phụ bị giật chồng càng khiến nhiều người chú ý.
Gia Ly nghiến răng, sức nhẫn nại của cô sắp không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô biết, mục đích chính của cô ta là khiêu khích cô, làm cô bộc phát, sẽ xấu mặt trước mọi người. Nhưng, quả là con đàn bà này miệng lưỡi quá nhanh khiến Gia Ly nhất thời không biết phải phản ứng lại làm sao cho ngầu.
Trước tới nay, kể cả ở trường học hay mấy nhóm chơi bời. Một nữ đại ca như cô chỉ cần giơ nắm đấm lên là xong, mọi vấn đề dù khó đến mấy cũng sẽ được giải quyết.
Còn giờ, nhìn chỗ này mà xem!
Trừ khi cô muốn hủy hoại toàn bộ Vạn An… may ra có thể sảng khoái vung tay một trận.
Chính vì nắm được điểm yếu của Gia Ly mà Minh Châu càng thêm đắc ý tiếp tục lớn giọng nói: “Cho dù cậu có thế nào thì chồng cậu, chính là cậu cả của nhà họ Vũ cũng sẽ không để ý đâu mà. Đúng chứ? Tớ nghe nói anh ta không đứng lên được, mà cậu thì xinh đẹp tài giỏi như thế, chắc chắn anh ta sẽ rất nâng niu cậu cho mà xem. Vậy thì cậu còn lo lắng điều gì?”
“Cô có vẻ rất quan tâm tới tôi?” Gia Ly mỉm cười nhún vai hỏi lại.
“Đương nhiên!” Minh Châu sung sướng đáp ngay.
“Cô thực sự nghĩ tôi là con ngốc hay sao? Biết rõ tâm địa cô không sạch sẽ, đầy lòng đố kỵ và đặt điều mà vẫn còn muốn chơi với cô? Như bây giờ, cô còn đang ở đây đặt điều để hủy hoại thanh danh của tôi. Có là con ruồi cũng nghe hiểu cô đang sủa loại ngôn ngữ gì!”
Sắc mặt Minh Châu chợt thay đổi. Cô ta lắc mạnh đầu, vẻ mặt thất vọng, không dám tin: “Gia Ly, sao cậu có thể nói tớ như thế!”
Gia Ly không nói gì chỉ nhẹ nhàng cười.
Đám người xung quanh thấy thái độ điềm tĩnh của cô thì tặc lưỡi ngán ngẩm nhìn Minh Châu làm cô ta nhất thời hoảng hốt.
“Không phải, tớ chỉ quan tâm tới cậu, làm gì có ý đồ xấu xa nào khác!”
“Đấy là cô tự nhận nhé, tôi chả nói câu nào!” Gia Ly bật cười giơ ly rượu trong tay lên làm động tác chúc mừng, đầu ngửa ra sau, cần cổ thon dài hoàn toàn bại lộ. Tư thế vô cùng hấp dẫn khiến đám đàn ông như bị hút hồn, nuốt nước bọt cái ực.
Toàn bộ số champagne vàng sánh cứ thế chảy xuôi vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
Phản ứng của mấy gã đàn ông khiến Tuấn Phong khó chịu, vừa xong nghe qua anh cũng có thể hiểu được vài phần sự thật của đêm đó, vì vậy có đôi chút hiểu Gia Ly.
Anh liền vòng tay ngang eo, ôm lấy cơ thể Gia Ly kéo sát vào lòng nhẹ nhàng nói: “Cô Trần, tôi đưa đi gặp vài người!”
Gia Ly bị ôm liền giật mình, ngụm rượu không kịp nuốt xuống khiến cô sặc, khổ sở ho khan tới đỏ cả mắt, vô cùng đáng thương.
Còn đang muốn lên tiếng phản đối và đẩy anh ra, thì đã bị bàn tay ôm lấy eo bóp mạnh rồi kéo đi.
Tốc độ có chút hơi nhanh.
Minh Châu mở lớn mắt nhìn theo, ghen ghét nghiến răng độc ác khẽ thì thầm: “Cô còn dan díu với cả anh ta? Năng lực trèo cao cũng khá đấy!”
Sau đó cô ta quay sang nói với Quốc Dũng: “Chị dâu tương lai của anh ngang nhiên cặp với đàn ông ở trước mặt mọi người kìa!”
“Im mồm, cô biết anh ta là ai không? Đừng nói là cô không có suy nghĩ trèo lên đó.” Quốc Dũng đắc ý cười: [Người phụ nữ của mày cũng có bản lĩnh đấy chứ, mày không quản được thì để tao. Dùng cô ta để kéo Vũ gia lên, nếu được Hoành Phi che trở, còn lo gì mấy chuyện còn con kia!”
Minh Châu bị mắng liền hậm hực ngậm miệng, ánh mắt độc ác vẫn còn dõi theo bóng lưng hai người vừa rời đi, giây lát sau không biết nghĩ tới chuyện gì liền nhếch miệng cười đắc ý.
Tuấn Phong đưa Gia Ly trở lại phòng làm việc của mình, cả quá trình hai người không nói với nhau tiếng nào. Cô cũng không hiểu lý do người đàn ông này đột nhiên nổi nóng là gì. Từ tận đáy lòng cô rất bài xích sự động chạm này nhưng trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cô không tiện làm ra hành động nào khác.
Có thể sự phản đối của cô trong suy nghĩ của họ lại biến thành kiểu tiểu tình nhân hờn rỗi cũng nên.
Rõ ràng Gia Ly thấy mình làm người ngày càng thất bại.
Vừa yếu đuối vừa vô dụng.
Chỉ muốn tự tát cho bản thân một cái để tỉnh khỏi cơn ác mộng này. Đúng là những gì đang xảy ra khác xa một trời một vực so với cô…
Thế quái nào lại vậy?
Chắc là nằm mộng!
Nghĩ thế, đột nhiên Gia Ly đưa tay tát vào má mình, tiếng vang lanh lảnh khiến Tuấn Phong giật mình dừng chân nhìn sang.
Gia Ly cũng sững sờ.
Mọi thứ không biến mất!
Hóa ra đây là thực!
“Cô say à?” Anh nhếch miệng cười, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm. Động tác không thể coi là nhẹ nhàng trực tiếp mở cửa phòng đẩy cô vào trong, ngay sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Đầu óc Gia Ly có chút váng.
Cô bị nhạy cảm với chất cồn, có chút lâng lâng, nhưng không say.
Trong nháy mắt khi vào tới trong phòng, cả cơ thể bị người đàn ông ôm lấy. Cơ thể cô dựa vào người anh, lọt thỏm ở trong vòng tay rắn chắc.
Lập tức sống lưng của Gia Ly trở nên cứng đờ, cô chỉ cảm thấy sau lưng như dựa vào một ngọn núi lửa đang phun nham thạch, vô cùng nóng.
Hormone đàn ông mãnh liệt tràn ngập trong mũi cô, sự nóng rực từ anh mang theo ký ức của cái đêm định mệnh mà cô đã cố quên đi kia lại bắt đầu ngo ngoe, rục rịch tràn về.
Gia Ly hoảng hốt, giãy giụa, muốn thoát ra, sau lưng lại truyền tới một tiếng quát lạnh, không vui: “Yên!”
Sắc mặt Tuấn Phong đen xuống, rõ ràng khi nãy, người phụ nữ của anh cam chịu để bị con đàn bà kia sỉ nhục, một chút cũng không dám phản ứng, giờ còn muốn hung dữ với anh, tâm trạng đúng là thấy rất khó chịu.
Nếu không phải vì thân phận lúc này của anh không thích hợp để lên tiếng, thì anh đã một quyền bóp chết cô ả kia rồi.
Phải biết dư luận có thể nâng người ta lên đỉnh cao của danh vọng, cũng có thể dìm người ta xuống vũng bùn của sự tối tăm. Chính anh với cái danh cậu cả Vũ gia kia đã từng nếm trải và hiểu sâu sắc điều này. Vì thế, càng không muốn Gia Ly cũng giống như vậy.
Cho dù người phụ nữ này cũng không có cảm tình với anh, dù sao, anh đã nhận định cô, nhất định sẽ bảo vệ đến cùng.
Cô đau, anh cũng rất khó chịu.
Dường như Gia Ly cũng cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông phía sau lưng. Anh chính là người đàn ông đêm đó mà Minh Châu mập mờ nói cô qua đêm ở ngoài. Có lẽ có chút bất bình thay.
Tuy nhiên cô lại không nghĩ đến chuyện này đối với anh thì có gì quan trọng?
Chẳng lẽ thực sự muốn dùng nó để uy hiếp cô qua lại như lời đề nghị lúc trước?
Sắc mặt Gia Ly chợt thay đổi, cô không dám làm ra hành động nào nữa vì sợ sẽ kích thích tới anh. Ở chỗ này… thực sự khó lòng tự vệ. Người đàn ông phía sau quá nguy hiểm, cần phải tránh xa, càng xa càng tốt.
Lúc lâu, khi chắc chắn anh sẽ không có động tác khác thì liền thả lỏng, ngoan ngoãn đứng yên.
Xung quanh cũng yên tĩnh không có tiếng động, hai người im lặng đứng ôm nhau, bên tai là nhịp thở bình yên của đối phương, mỗi người lại tự chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Vốn dĩ Tuấn Phong cũng không định để cảm xúc của bản thân lấn quá sâu tới Gia Ly, nhưng không ngờ rằng, chuyện hôm nay xảy ra lại làm anh cảm thấy đáy lòng khó chịu hơn mình nghĩ.
Chứng kiến cô bất lực chống đỡ, tim liền nhói lên.
Rõ ràng anh có thể lên tiếng bảo vệ cô, nhưng lại không dám.
Vì sợ cô sẽ bị người ta lên án nói ra nói vào.
Ngay lúc này đây, cảm giác vẫn còn rất tệ. Chỉ biết, cần phải nhanh chóng đưa cô tới bên cạnh, đặt dưới tầm mắt, ngày đêm nhìn tới…
Bab 19 Chương 19: Vừa đáng ghét vừa đáng thương.
“Đồng ý làm bạn gái của tôi.” Đột nhiên Tuấn Phong ghé vào tai cô thì thầm, giọng nói còn mang theo tia trào phúng: “Người đàn ông đầu tiên của cô chính là tôi, đúng chứ?”
Trần Gia Ly sững sờ, toàn thân run lên vì tức giận. Miệng cô mở lớn, vừa chột dạ lại vừa sợ hãi nhất thời chưa biết nên phản ứng ra sao.
“Thế nào? Cô có gì mà phải băn khoăn lâu đến vậy?” Tuấn Phong mỉm cười cánh tay rắn chắc mạnh mẽ xoay người Gia Ly lại, một bàn tay nâng cằm cô lên đối mặt với mình, ngữ điệu mỉa mai không chút xấu hổ tiếp tục vang lên: “Tôi có ngoại hình khỏe mạnh, cũng không xấu xí lắm, có tiền, có quyền. Đủ khả năng bảo vệ, che chở cho cô cả đời vui vẻ sung sướng. Lại còn không bị mang tiếng lấy chồng phế vật. Vả lại, việc cô từ hôn so với chuyện cô qua đêm bên ngoài, xét trên cương vị của người kia cũng không quá tổn hại danh tiếng.”
“Chát!” Một tiếng vang giòn giã.
“Thằng khốn!” Gia Ly đẩy Tuấn Phong ra chỉ tay vào mặt anh mà mắng: “Đêm đó hại bà đây thê thảm còn chưa đủ giờ còn ở đây mà lên giọng.”
Sau đó Tuấn Phong còn chưa hết kinh ngạc trước phản ứng của người trước mặt thì Gia Ly đã bồi thêm một cái tát nữa.
“Chát!”
“Chơi bà xong còn lấy luôn đồ của bà, định làm chiến lợi phẩm hả? Tên biến thái này.”
Hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên, ngực phập phồng uất ức tiếp tục mắng: “Đừng có lấy chuyện tình một đêm đấy ra mà uy hiếp tôi. Tôi không sợ anh đâu?”
“Không sợ?” Tuấn Phong đưa tay bắt lấy cằm cô bóp chặt rồi đẩy mạnh Gia Ly vào vách tường phía sau. Ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói giận giữ rít qua kẽ răng: “Biến thái?”
Đột nhiên khí thế trầm ổn của người đàn ông bị thay thế bằng loại áp suất cực kỳ nguy hiểm. Loại uy áp anh phóng ra khiến cho Gia Ly đang hùng hổ cũng bị dọa sợ, đưa tay lên muốn gỡ bàn tay đang bóp cằm mình nhưng không được.
“Tôi rất muốn biết cậu cả nhà họ Vũ sẽ nói gì nếu biết vị hôn thê của mình vì muốn cứu cái công ty rách kia mà chạy tới đây tìm tình một đêm đề nghị hợp tác!” Tuấn Phong mỉa mai nói.
Xương hàm của Gia Ly bị bóp đến tê cứng, có muốn mắng người cũng không cử động nổi. Cô tức giận trợn mắt, giơ chân lên đạp loạn xạ, hai tay không những cào cấu bàn tay đang khống chế mình còn tấn công cả những chỗ khác trên người anh. Bộ dạng hung dữ không khác gì con sói bị dồn vào bước đường cùng.
Tuấn Phong đứng cách cô một sải tay, rõ ràng không xa nhưng lực đánh của Gia Ly tới anh chẳng khác nào gãi ngứa, chỉ là quần áo có chút dính bẩn.
Anh cau chặt mày nhìn xuống gương mặt đang đỏ lên, thấy hốc mắt cô ngập nước nhưng vẫn ngoan cố kìm lại không cất tiếng khóc, sự tức giận trong lòng chợt nguôi ngoai. Bàn tay vì thế hơi nới lỏng.
Trong khoảnh khắc đó, Gia Ly liền thoát được, cô chạy ra xa vài bước chân muốn tìm đường thoát thân. Nhưng căn phòng này vốn rộng lại chỉ có một lối ra duy nhất là ở phía sau người đàn ông kia.
“Hôm nay tôi mới biết Phong tổng cũng có năng khiếu đổi trắng thay đen. Đã vậy, tôi xin phép về trước.” Gia Ly nghiêm giọng nói.
“Cô chưa trả lời tôi.” Tuấn Phong trào phúng cười: “Thực ra chuyện giữa chúng ta cũng không có gì. Dù sao trong mắt cô Trần, một lần, hai lần thậm chí nhiều lần đi chăng nữa, chỉ cần không ai nói ra cũng coi như nó chưa từng xảy ra, phải chứ?”
“Tôi muốn về!” Gia Ly quát lớn. Cô không muốn đôi co chuyện này, nó càng khiến cho mối quan hệ của hai người rẻ mạt như hàng tôm cá ngoài chợ.
Tuấn Phong chậm rãi bước lại, từng bước, từng bước.
Gia Ly lùi dần ra phía sau, cuối cùng cô chạy tới cái bàn nước.
“Mục đích của tôi chỉ có một, đó là muốn cô ở bên cạnh tôi, việc cô kết hôn với ai thôi, cũng không quan trọng nữa.” Tuấn Phong lặp lại yêu cầu của mình.
Hai người đi vòng quanh chiếc bàn, Gia Ly tính toán một chút, ngay khi tới gần cửa cô lập tức chạy vụt ra ngoài, vọng lại phía sau là tiếng mắng chửi: “Tôi nói anh bệnh hoạn anh không tin, mau đi khám bác sỹ đi.”
Tuấn Phong đút hai tay vào túi quần nhếch miệng cười, đáy mắt chỉ còn lại sự nguy hiểm.
Anh bước lại phía cửa sổ sát đất đứng chờ đợi, cho tới khi thấy chiếc xe của Gia Ly rời khỏi Hoành Phi mới quay trở lại bàn làm việc ngồi xuống.
Lúc lâu sau anh nhấc máy gọi cho Việt: “Làm lại bản hợp đồng gửi tới Vạn An, thêm vài bản sao gửi cho các cổ đông lớn. Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất giám đốc Trần đồng ý ký tên vào đó.”
Không biết Việt nói gì, anh lại bật cười lên tiếng: “Đó là việc của cậu.”
Nói rồi Tuấn Phong tắt máy quay trở lại công việc của mình, chốc lát anh lại đứng dậy đi tới căn phòng bên cạnh, chọn chai rượu mới được Duy Hoàng tặng rót ra một ly tự thưởng thức.
Giọng nói giễu cợt khẽ vang: “Có ba loại người làm tôi thấy hứng thú. Loại đầu tiên chính là xấu xa đê tiện không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Loại thứ hai, luôn tỏ ra đáng thương để người khác tự nguyện che chở giúp đỡ. Loại thứ ba giống như cô, khiến người ta vừa ghét vừa thương, đúng là làm tôi hứng thú nhất.
Tuấn Phong giơ bàn tay bị cào tới rách da bật máu lên, khẽ cười: “Tất cả những kẻ muốn hại tôi, sẽ lần lượt phải trả giá.”
***
Lúc này Gia Ly đã về tới công ty, cô vừa ngồi vào bàn làm việc còn chưa kịp hồi thần thì cánh cửa phòng bỗng bị mở toang, người tới là Quang Minh.
“Cô Trần, như này là sao?”
Gia Ly nhìn người đàn ông hùng hổ đi vào đập mạnh bản tài liệu xuống trước mặt, cũng không kịp lên tiếng trách móc thì những dòng chữ quen thuộc trên bản hợp đồng trước mặt đã khiến cô chú ý.
Đây chẳng phải là bản dự thảo kia của Hoàng Phi?
“Sao anh lại có được?” Cô kinh ngạc vô thức lên tiếng hỏi Quang Minh.
“Hoành Phi vừa gửi tới, còn gửi cho tất cả cổ đông mỗi người một bản. Nhiều khả năng là báo chí cũng có. Cô làm cách nào để bên đấy chịu sửa đổi còn thêm nhiều điều khoản có lợi cho Vạn An đến thế?” Quang Minh gặng hỏi, sắc mặt anh ta cứ như bà mẹ chồng đang canh con dâu vậy.
“Tôi chẳng làm gì cả. Cũng không có ý định đồng ý.” Gia Ly bóp cái trán đau nhức, rõ ràng Hoành Phi đang ép cô. “Ngoài việc tuyên bố phá sản, chúng ta còn cách nào khác không?”
“Hủy hợp đồng, đền bù tiền phá vỡ hợp đồng, chi trả nợ xấu, tìm nguồn cung mới…” Quang Minh nhún vai lên tiếng.
“Được rồi, anh ra ngoài đi.” Gia Ly nhăn nhó thở dài muốn yên tĩnh một mình.
“Ban cổ đông đang muốn tổ chức họp.” Anh ta vội nói.
“Mười bảy giờ, đã hết giờ làm rồi. Bảo bọn họ rời lại đi.” Cô đứng dậy cầm theo túi xách đi thẳng ra ngoài.
Vừa xuống tới hầm ngầm để xe, chuông điện thoại đã vang lên. Cô vừa bấm nhận thì giọng nói vui vẻ của bà Lam Anh đã vọng tới: “Gia Ly, con tan làm chưa?”
“Con chuẩn bị về rồi đây ạ.” Cô mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế. Nếu như mẹ mà biết cô vừa nhận chức không bao lâu công ty đã bị ép cho tới nông nỗi này thì chắc bệnh tình sẽ biến xấu mất.
“Đúng rồi, không nên tham công tiếc việc, tuổi trẻ cần phải hưởng thụ. Mau về nhà đi, nay mẹ mời Tuấn Phong tới ăn tối đấy!” Bà Lam Anh nháy mắt với người đang ngồi xe lăn ở trước mặt, dùng khẩu hình nói: “Con bé đang chuẩn bị về!”
“Vâng ạ, con về ngay.” Gia Ly nói xong tắt điện thoại. Tâm trạng hoang mang hỗn loạn không biết cần phải làm gì.
Bab 20 Chương 20: Ngủ lại
Chỉ mới trong một thời gian ngắn, đã có quá nhiều biến cố lớn lao ập đến làm Gia Ly có chút trì độn.
Trước kia khi mẹ ruột mất, Lam Anh thay bà ấy ở bên cô. Người mẹ giỏi giang này dạy Gia Ly rất nhiều kỹ năng sống, nhưng bà ấy lại quên không dạy cô làm thế nào để học cách chấp nhận và hi sinh.
Thế nên giờ phút này, Gia Ly không biết bản thân nên lựa chọn như thế nào?
Vạn An là tất cả tâm huyết của cha mẹ, giờ nó được giao cho cô - Một đứa con, liền phải gánh quá nhiều áp lực, thực sự Gia Ly cảm thấy mình có phần quá sức.
Đúng là cô đã từng ảo tưởng hơi nhiều vào sức mạnh của mình rồi.
Thương trường như chiến trường, cá lớn nuốt cá bé luôn là quy luật sẵn có. Nhưng khi nó xảy ra với chính bản thân mình, Gia Ly vẫn có chút sững sờ nhất thời chưa thích nghi nổi.
Cô bóp hai bên thái dương gục đầu xuống vô lăng. Ánh mắt vô tình nhìn vào một thứ.
Đó là chiếc chìa khóa xe có treo phụ kiện hình con gấu Pug. Đây là cái chìa khóa phụ cô mới làm lại, con gấu này cũng là mới mua. Nó giống hệt với chiếc chìa khóa cũ mà Minh Châu đã giấu đi.
Gia Ly chợt cười.
Có những thói quen thật đáng sợ, cô đã vô thức chọn đúng cái hình con gấu mà cô ta đã từng tặng. Lúc cô đỗ đại học, mẹ Lam Anh đã mua cho Gia Ly chiếc xe này. Mỗi khi lái xe, cô đều nhìn vào con gấu đó rồi mỉm cười về một tình bạn đẹp. Vậy mà…
Khốn kiếp thật!
Nguồn cơn của mọi rắc rối Gia Ly đang gặp phải chắc chắn bắt nguồn từ cô ta.
Nếu như không do cô ta, cô và Phong tổng sẽ chẳng bao giờ bị phát sinh mối quan hệ đó, mọi chuyện cũng sẽ không bị đẩy tới bước đường cùng này.
Cô đấm mạnh tay vào vô lăng xe, mắt nhìn con gấu Pug như nhìn kẻ thù. Vài giây sau, Gia Ly gật mạnh chiếc móc khóa khiến nó bị đứt rời, rồi ném con gấu ra ngoài rồ ga phóng xe thoát khỏi bãi đỗ xe.
Thành phố T xế chiều nhộn nhịp xe cộ, vài đoạn còn bị tắc đường do lưu lượng xe quá đông. Khi Gia Ly về đến nhà đã hơn sáu giờ.
Lúc này phòng khách đang có tiếng nói chuyện vui vẻ vọng ra. Nghe tinh, liền nhận được ngay đó là giọng của Tuấn Phong và bà Lam Anh. Hai người có vẻ rất hợp nhau, tiếng cười vang lên không dứt.
Gia Ly đi vào nhẹ cười, cố nén sự căng thẳng xuống tận đáy lòng: “Mẹ, con về rồi.”
“Chào anh!”
“Mau lên thay đồ rồi xuống ăn tối, mẹ và Phong chờ con lâu quá, chắc là tắc đường hả?” Bà Lam Anh gật đầu hỏi.
“Vâng ạ.” Gia Ly cúi đầu đáp rồi đi thẳng lên lầu. Cô cúi gằm đầu không dám đối mặt với Tuấn Phong, cứ như một người vợ đang hối lỗi trước chồng mình.
“Con bé mới làm quen với công việc, có lẽ hơi mệt.” Bà Lam Anh cười hiền từ nói với Tuấn Phong.
“Dì này, Vạn An do Gia Ly quản lý có ổn không ạ?” Anh thử thăm dò.
“Chắc là tốt, từ khi giao cho con bé dì không có hỏi qua. Nếu có vấn đề gì nó đã nói rồi, dì biết tính nó mà, gặp chuyện gì khó chút là la toáng lên ngay.” Bà ấy bật cười nói tiếp: “Hay con tới hỗ trợ con bé một chút, ra ngoài giao lưu cho thoải mái.”
“Con đâu có biết gì, à, con có cậu bạn khá thành đạt trong mảng này, để con bảo cậu ấy hỗ trợ ạ.” Tuấn Phong hiền lành cười.
“Tốt quá, vậy thì dì thay mặt Gia Ly cảm ơn con nhé!”
“Dì nói thế lại khách sáo rồi, con với Gia Ly đâu phải người ngoài.” Tuấn Phong rầu rĩ đáp.
“Ừ nhỉ, dì lú lẫn mất rồi.” Đúng lúc này bà ấy nhìn thấy Gia Ly đứng ở cửa cuối bậc cầu thang nhìn lại: “Gia Ly mau đẩy xe cho Tuấn Phong đi, mẹ vào phụ bác Đào.”
Cô nhìn bóng lưng như chạy vội của mẹ mà thầm thở dài, chậm chạp bước tới phía sau xe của Tuấn Phong.
“Em không cần đẩy đâu, anh tự lăn được.” Tuấn Phong nghiêng người nhìn cô nói.
Tầm nhìn Gia Ly bất ngờ lọt vào trong đôi mắt đen láy của anh, có thứ gì đó khiến cô cảm thấy nhói đau nơi lồng ngực. Thực sự cô không muốn làm người này tổn thương, anh đã có quá nhiều nỗi đau rồi.
Cô không lường trước được việc bản thân mình cố chấp thực hiện di nguyện của cha mẹ, bất chấp những chuyện rắc rối mà bản thân đang vướng phải, để tiến tới hôn nhân với anh, nó sẽ gây ra những hậu quả gì?
Nếu như, một lúc nào đó người đàn ông kia nói ra mọi chuyện, Tuấn Phong sẽ ra sao? Mẹ cô cũng sẽ thế nào?
“Sao thế? Em không khỏe à?” Tuấn Phong thấy cô cứ nhìn mặt mình chằm chằm thì có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ cô nhận ra điều gì? Gương mặt này được anh sử dụng thuật dịch dung thay đổi dần dần chục năm nay. Mỗi khi vào vai Phong Vũ, hay thậm chí là cậu cả nhà họ Vũ thì anh đều sẽ hóa trang ra một gương mặt khác, rất hiếm người có thể nhìn ra được sự tương quan giữa hai gương mặt trước và sau khi dịch dung. Anh tin với Gia Ly cũng vậy.
Gia Ly chớp mắt nhìn vào gương mặt anh tuấn có chút nhợt nhạt của Tuấn Phong, sự áy náy trong lòng lại càng dâng lên cao. Cô muốn mở lời nói ra với anh một chút về chuyện từ hôn cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Mãi sau mới nghẹn giọng nói: “Em không, chỉ là đi làm không quen nên có chút mệt mỏi thôi.”
“Anh thật vô dụng, không thể giúp được em.” Tuấn Phong cụp mắt ủ ê đáp.
Bộ dáng của anh như một đòn đả kích lớn lao đánh vào tấm chắn cuối cùng trong lương tâm của Gia Ly. Cô vội nói: “Anh đừng nói vậy. Em vẫn làm được, chưa cần đến sự trợ giúp của mọi người đâu.”
“Vậy hả. Anh có người bạn rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh khoáng sản, anh nhờ anh ta hỗ trợ em nhé.” Tuấn Phong nhiệt tình đề nghị.
Gia Ly nhìn anh, có chút chần chừ. Rõ ràng là cô đang cần hỗ trợ, nhưng chỉ sợ lại chọc điên người kia… Anh ta mà điên lên, không biết có gây khó dễ cho người bạn đó của Tuấn Phong không.
“Vâng, cảm ơn anh trước!” Gia Ly cuối cùng vẫn đáp ứng. Lựa chọn giữa sự hỗ trợ này, nếu được, xem ra vẫn hơn.
Nhận được câu trả lời của Gia Ly, Tuấn Phong lập tức vui vẻ: “Em đồng ý rồi nhé, thôi chúng ta mau vào kẻo dì đợi.”
“Dì và bác Đào đang bảo, hai đứa tâm sự gì mà tình tứ ghê gớm, không thấy đói là chi!” Lam Anh nháy mắt trêu chọc.
Gia Ly chỉ nhẹ cười không nói gì, Tuấn Phong thì ngược lại có vẻ rất vui vẻ.
“Tối mai bên nhà chính có tổ chức một bữa tiệc, Xuân Lan có gọi điện báo con rồi, mời cả Gia Ly tới.” Tuấn Phong nhìn Lam Anh cau mày nói, hai người thừa hiểu ý của người đàn bà kia tổ chức bữa tiệc này là gì, lại còn đích danh mời vị hôn thê của cậu cả trở lại.
Ý tứ rất rõ ràng.
“Hai đứa cứ đi đi, xem bà ta giở trò gì! Dù sao cũng là một mụ già, không cần sợ!” Lam anh mạnh miệng động viên.
“Vâng ạ.” Tuấn Phong bật cười: “Chỉ e sẽ gây khó dễ cho Gia Ly.”
“Con bé nó mạnh mẽ cứng rắn lắm, con yên tâm đi. Phải không Gia Ly?” Lam Anh trêu chọc. Cho dù bà biết bản tính cô trong nóng ngoài lạnh, thực ra rất dễ vỡ nhưng vẫn nói như thế. Nếu không vậy, có khi tới ngày cưới hai đứa cũng không có nói với nhau quá mười câu mất.
Bữa tối vui vẻ cứ thế qua đi.
Đúng lúc Tuấn Phong chuẩn bị ra về thì sấm chớp đùng đùng, những cơn mưa bất chợt kéo đến kèm theo sấm chớp thi nhau vang lên như tiếng trống trận.
“Con ở lại đây đi, sáng mai hãy về!” Bà Lam Anh nhìn đôi chân của anh có chút e ngại, trái gió trở trời thế này chắc là đau đớn lắm, mưa tó gió lớn thế kia bà ấy càng không muốn để anh về. “Nhà dì rất nhiều phòng, con ở phòng của khách, mà nếu sức khỏe không tốt thì sang phòng Gia Ly.”
“Vâng ạ!” Tuấn Phong lập tức đáp ứng. Mặc cho cô gái ngồi bên cạnh có đồng ý hay không, đêm nay anh nhất định phải ở chung một phòng với cô.
Giá như Gia Ly tập trung vào cuộc nói chuyện thì đã không cần phải ân hận. Cô ngồi đó mà tâm hồn cứ hỗn loạn như mớ bòng bong, chẳng hề chú ý nghe xem nội dung hai người kia nói là gì, cho tới khi được sự hỗ trợ của bác Đào và Gia Ly dìu anh lên được tới phòng của cô, nhìn người đàn ông ngồi trên giường mình cô mới sửng sốt kêu lên.
“Sao anh lại ở đây?”
“Em đồng ý rồi mà, dì giữ anh ở lại, bảo anh ở phòng em, đêm đến trái gió trở trời anh bị đau sẽ có em chăm sóc.” Tuấn Phong tỏ ra oan uổng kể lại nguồn cơn sự việc.
Gia Ly nhăn mặt hối hận.
“Nếu em thấy không thích thì anh sẽ về luôn.” Tuấn Phong trầm giọng với lấy cái xe lăn bên cạnh gường toan ngồi trở lại.
“Không phải, anh cứ ở đây đi, dù sao chúng ta… cũng sắp thành vợ chồng rồi. Chăm sóc anh cũng là nghĩa vụ của em.” Gia Ly cắn môi, hai bàn tay cô đặt bên người đang nắm lại thật chặt kiềm chế sự run rẩy.
“Cảm ơn em. Anh hứa sẽ không làm gì đâu, nghiêm túc ngủ.” Tuấn Phong giơ ba ngón tay lên trời thề.
Gia Ly bật cười, không nói gì nữa.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô mặc một bộ quần áo ngủ bằng lụa kín đáo nằm sang phía giường bên kia tắt điện. Nghiêng người quay lưng lại với anh, nhắm mắt khẽ nói: “Chúc anh ngủ ngon.”
“Ừ, em ngủ ngon.” Tuấn Phong dịu dàng đáp lại. Đôi mắt anh sáng như ánh sao nhìn vào thân hình bên cạnh, sau đó cũng nhắm mắt lại. Chóp mũi ngập tràn hương thơm tỏa ra từ trên người cô, đáy lòng bỗng cảm thấy thật ấm áp. Có lẽ… có vợ cũng không hẳn là quá tệ!
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bên hông. Trong nháy mắt, sống lưng Gia Ly cứng đờ, cô cũng không dám cử động.
Trong bóng tối, cô khẽ mở to hai mắt. Bên tai vẫn là tiếng thở đều rất khẽ của anh.
Chẳng lẽ... Là mơ ngủ?
Gia Ly có chút giật mình nhìn tập tài liệu trên bàn, sau đó khó hiểu liếc về phía gương mặt của người đàn ông ngồi đối diện.
Tuấn Phong nhếch mép khẽ cười, dùng ngữ điệu cứng ngắc giải đáp: “Cô đọc đi, nếu đồng ý, ngay ngày mai sẽ tiến hành ký kết.”
Nói rồi anh đứng dậy bỏ đi.
“Cạch!” Tiếng động khép cửa vang lên kéo sự chú ý của Gia Ly quay lại.
Cô định thần nhìn chăm chú vào dòng chữ bên ngoài bìa tài liệu “dự thảo hợp đồng” mà đáy lòng ngập tràn sự bất an.
Bán công ty…đây là đang muốn cô bán Vạn An, nhất định không thể?
Hay là giống Bách Hằng, sáp nhập?
Gia Ly do dự một lát rồi vươn bàn tay run run cầm lên xem.
Thực ra bên trong lại không có gì nhiều, chỉ là một bản đánh máy, vài trang đầu là nói về cơ cấu quy mô của Hoành Phi và hiện trạng thực tế của Vạn An cũng như đánh giá của các chuyên gia tài chính về khủng hoảng mà Vạn An đang gặp phải. Từ đấy biện pháp giải quyết tham khảo cũng được đưa ra. Gia Ly nhìn qua những cách đó, cô thấy giải pháp tuyên bố phá sản như Quang Minh đã nói.
Hẳn đây là bản đánh giá mà cấp dưới của Phong tổng đưa lên cho anh xem xét, tiện đây liền cho cô nhìn qua.
Gia Ly cắn môi kiên trì xem tiếp. Ngoại trừ tất cả các biện pháp trên, còn có biện pháp do chính Phong tổng viết tay đề thêm vào. Gia Ly đoán vậy.
Nét bút rắn rỏi dứt khoát rất đẹp.
Người ta nói nét bút nét người, vậy mà cảm giác của Gia Ly về người đàn ông này cứ kỳ quái làm sao ấy.
Chả nhẽ vì mỗi lần cô gặp anh đều bị người ta át vía nên mới có ác cảm như thế?
Hay vì cái lần thẳng thừng đề nghị làm bạn gái kia?
Gia Ly nhăn nhó cười, nhịn xuống sự tò mò về anh mà tập trung đọc những gì được viết ra.
Đó là lời đề nghị hợp tác.
Chính xác là sáp nhập Vạn An vào Hoành Phi nhưng không phải là công ty con, mà giống như là một mảng chuyên phân phối sản phẩm. Ngoài ra còn giao cho Vạn An quản lý hệ thống các công ty con khác của Hoành phi.
Về mặt pháp luật Vạn An thuộc về Hoành Ph, nhưng trên thực tế vẫn là của nhà họ Trần với các mức phân chia lợi nhuận hoàn toàn có lợi. Hình thức là bị Phong tổng thu về dưới trướng nhưng thực chất là đẩy Vạn An lên một tầm cao hơn, thậm chí Gia Ly còn được thăng chức.
Chuyện này là thế nào?
Gia Ly cảm thấy rất nghi ngờ nên lần nữa xem lại toàn bộ bản dự thảo. Năm trang giấy cô đọc không sót một chữ nào, cuối cùng vẫn là không dám tin.
Từ trước tới nay Gia Ly chưa bao giờ tin vào những bữa cơm miễn phí và quà tặng từ trên trời rơi xuống trừ nước mưa và ứt chim. Làm gì có ai lại mang hảo tâm ra ban phát vô điều kiện như vậy?
Phong tổng làm như thế này anh ta nhận được gì?
Sao không thu mua hẳn? Hoặc giữ lại lợi ích cho mình.
Chả nhẽ là chiêu trò tán gái mới?
Đúng lúc này thì Tuấn Phong lần nữa trở lại với bộ vest khác, hương thơm nam tính ùa vào chóp mũi làm Gia Ly chợt sửng sốt. Anh đi tới ngồi vào chỗ của mình, thuận tay đặt xuống trước mặt Gia Ly một cốc nước lọc rồi lên tiếng hỏi: “Cô Trần cảm thấy thế nào?”
“Ừm! Phong tổng, anh có thể giải thích một chút về lý do anh đưa ra bản thảo này không?” Gia Ly liếc qua cốc nước, tự nhiên có chút bài xích. Sau lần đó, hiếm khi cô uống bất cứ thứ gì từ bên ngoài.
Lại nhớ đến con ả Minh Châu kia nữa, vẫn còn chưa có thời gian để xử lý đây. Khốn nạn thật!
“Tôi nhận thấy cô Trần rất phù hợp để có thể đảm nhiệm công việc này. Hoành Phi có quá nhiều hạng mục, tôi không thể quản lý hết.” Tuấn Phong nhún vai thản nhiên nói.
[Rõ là lần trước anh còn mắng tôi thiếu kinh nghiệm…] Gia Ly giễu cợt. [Nói dối cũng đường hoàng gớm nhỉ?]
“Anh không thấy là tôi thiếu năng lực cho vị trí đấy à. Hơn nữa tôi chỉ cần quản lý tốt Vạn An để mẹ tôi cảm thấy yên lòng, ngoài ra không có tham vọng gì khác.”
“Sẽ có người giúp đỡ cô, đương nhiên khi cô đồng ý, Vạn An mặc định đã được cứu, còn phát triển vượt xa các đối thủ. Cô Trần lại tự ti như vậy?” Tuấn Phong đắc ý nói.
“Tôi, anh cho tôi thời gian để suy nghĩ được chứ?” Gia Ly đắn đo một hồi rồi cẩn thận hỏi lại. Nhìn qua bản dự thảo này hoàn toàn rất có lợi cho Vạn An.
“Được, ba ngày. Không thể trì hoãn.” Tuấn Phong hào sảng đồng ý rồi đứng dậy: “Đi nào!”
Gia Ly sững người ngước nhìn bóng dáng cao lớn của Tuấn Phong buột miệng thắc mắc: “Đi đâu?”
“Cô quên mình tới đây làm gì à?” Anh trào phúng cười, nụ cười nhẹ như gợn sóng trên mặt hồ ẩn chứ sự nguy hiểm làm Gia Ly nhanh chóng lấy lại trí khôn.
“À, xin lỗi.” Cô vội đứng dậy ngượng ngùng chỉnh lại gấu áo cúi đầu lí nhí nói. “Tôi bị mắc chứng đãng trí!”
Tuấn Phong nhìn phần da thịt lộ ra đang ửng hồng vì xấu hổ liền thở dài quay mải bước đi trước làm Gia Ly tưởng anh tức giận nên cũng không dám nói năng gì lụt cụt bám theo sau.
[Đúng là thất thố hết lần này tới lần khác.]
[Gia Ly, mày thất bại thảm hại luôn rồi!]
[Quá khứ oanh liệt, đàn chị của băng nhóm đầu gấu cũng chỉ còn xuất hiện qua những thứ được lưu trữ lại mà thôi. Thực tại quả nhiên thê thảm đến không nỡ nhìn.]
Hai người cứ vậy một trước một sau ra ngoài, đến trước cửa thang máy, Tuấn Phong rất tự nhiên mà nhấn mở cửa thang máy. Muốn mở lời bắt chuyện để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng nhưng lại nhịn xuống. Thang máy nhanh chóng mở ra, anh nghiêng người đứng một bên, để Gia Ly đi vào trước.
Tuấn Phong dùng khóe mắt liếc cô một cái rồi mới bước vào.
“Cô Trần có chị em sinh đôi không?" Anh lại ngứa mồm, thuận miệng hỏi một câu.
"Hả?" Gia Ly kinh ngạc ngước nhìn gương mặt nghiêm túc của anh thành thật đáp: “Không có, chỉ có duy nhất tôi.”
"Cô có biết những tụ điểm ăn chơi náo nhiệt nhất ở Vũ Ninh mà đám thanh niên hay lui tới không?" Tuấn Phong lại hỏi một câu không đầu không đuôi, chẳng hề liên quan.
Nghe thấy câu hỏi này, cả người Gia Ly chợt cứng đờ: "Những tụ điểm ăn chơi, Phong tổng mới về nước chắc là không biết, tôi cũng chỉ lo học hành rất ít khi giao du nên cũng không có biết gì.”
"Ồ không, đương nhiên là tôi biết, vài hôm trước ở White palace tôi còn gặp một cô gái, nhìn có vẻ khá giống cô Trần, nhưng tính cách khác lắm. Các cô gái bây giờ đúng là rất mạnh bạo.” Tuấn Phong tỏ ra khá vui vẻ sờ cằm nói tiếp. "Tôi còn giữ vài món đồ của cô gái đó!"
Gia Ly nắm chặt hai tay, gương mặt hiện lên vẻ khiếp sợ nhưng vẫn cố cười nhạt một tiếng: "Vậy ạ, chỉ tiếc là không phải tôi. Tôi làm gì biết chỗ đó, càng không thể xuất hiện trước mặt Phong tổng được."
Cả người cô giờ đây giống như vừa bị ném vào trong hầm băng không nhịn được run rẩy. Mọi cảm xúc về cái đêm đó bỗng ùa về tâm trí. Mặc cho Gia Ly đã cố gắng quên đi nhưng chẳng thể được.
Hóa ra là vậy.
Bảo sao người đàn ông này nhiều lần cố chấp nhằm vào cô.
Thực ra là đã nhận ra được Gia Ly.
Nhưng cô cứ một hai không chịu thừa nhận xem anh làm được gì.
Gia Ly lần nữa lục lọi đống ký ức hỗn loạn của mình. Cô khó khăn nhớ lại, chỗ tư trang kia hình như không có giấy tờ tùy thân. Mà gương mặt cô lúc đó trang điểm khác người và kiểu tóc so với hiện tại cũng khác nhau nhiều lắm.
Rất có thể Phong tổng chỉ ngờ ngợ mà thôi, không khẳng định.
Vậy thì Gia Ly cô đây càng phải liều mạng từ chối.
"Vậy à?" Tròng mắt Tuấn Phong lóe lên ánh sáng kì lạ, cũng không nói chuyện nữa.
Buổi lễ được tổ chức ở hội trường nằm ở tầng ba trong khu giải trí cao cấp của tòa nhà. Khi mà hai người xuất hiện, cánh nhà báo ở khu vực phía ngoài liền đưa ống kính lại, tới tấp chụp hình.
“Phong tổng, xin hỏi ngài và cô Trần quen nhau sao? Hai người đi cùng nhau tới?”
“Xin hỏi cô Trần, nghe nói Vạn An của cô sắp phá sản, cô muốn tới đây xin giúp đỡ hay sao?”
“Cô Trần, cô có quen biết với Phong tổng?”
…
Tuấn Phong đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ, anh từ chối phỏng vấn đi thẳng vào bên trong hội trường, Gia Ly cứ thế giống con rối bước theo anh. Giờ phút này cô nào còn tư tưởng mà để ý tới những chuyện khác.
Đáy lòng vẫn không nhịn được sự hoảng hốt bước thấp bước cao đi theo anh về ngồi tại vị trí trên hàng ghế vip.
Cô còn đang nghĩ rằng, mục đích Tuấn Phong mời cô đến đây, không phải để bàn chuyện làm ăn, mà chính là để cô làm bạn gái đi cùng của anh tới buổi lễ này. Ngày mai trên các tờ báo sẽ giật tít hót như thế nào không cần nghĩ Gia Ly cũng thấy trước được.
Điều này sẽ khiến cô gặp rắc rối lớn cho mà xem!
Bab 17 Chương 17: Cô biết anh ta không?
“Cô Trần sao thế?” Tuấn Phong hơi nghiêng người sang hỏi nhỏ bên tai Gia Ly.
Hành động bất ngờ của anh khiến cô nhất thời mất đi phản ứng.
Dáng dấp cao lớn này, lại thêm cái tư thế lấn áp, có khác gì như đang cố ý khiêu khích đối phương.
Chính vì vậy, Gia Ly chỉ có thể nhịn xuống cảm giác bất an trong lòng cố nở một nụ cười sao cho tự nhiên nhất sau đó lắc đầu.
“Cô cần phải quen dần đi, Sau này chúng ta sẽ còn gặp nhiều!” Tuấn Phong nhếch miệng cười rồi ngồi trở lại.
“Là sao?” Gia Ly buột miệng hỏi lại. Gương mặt lộ rõ sự khiếp sợ.
[Ý anh là thế nào? Chúng ta? Lại còn sẽ gặp nhiều?]
“Vạn An mà ký kết hợp đồng mới với Hoành Phi, chẳng phải cô chính là tâm điểm của mọi sự chú ý à?” Ánh mắt Tuấn Phong chứa ý giễu cợt đáp lời lại Gia Ly.
[Ra là vậy!] Gia Ly thở phào nhẹ nhõm cũng không nói gì, tầm mắt cô dõi lên sân khấu nhìn vô định, suy nghĩ vẫn cứ miên man về đống thông tin hỗn loạn trong đầu.
Nếu như cô không đồng ý với bản hợp đồng mới, như vậy Vạn An còn cách nào khác có thể cứu vãn được không?
Ngược lại, nếu như cô chấp nhận hợp tác, Vạn An được cứu, còn bản thân cô… chắc chắn sẽ chết mất!
Chính người đàn ông này đã mập mờ cho biết anh ta nhận ra cô. Có ngu cũng hiểu được ý tứ của anh ta. Mối quan hệ như thế, Gia Ly không làm được.
Vốn dĩ cái quan niệm về người đàn ông đầu tiên đêm hôm đó, đối với cô cũng không mấy nghiêm trọng. Chỉ cần quên đi, coi như một tai nạn là được. Bí mật này, sẽ mãi mãi là bí mật.
Việc cô chơi bời thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên với nhiều người từng biết cô. Nhưng qua đêm với đàn ông lại mới là bất thường.
Mà đó chỉ là người tầm thường thì không sao, đằng này lại là tổng giám đốc của Hoành Phi. Người đàn ông bí ẩn và quyền lực!
Kẻ không biết sẽ đàm tiếu những gì?
Hơn nữa người mà cô sắp kết hôn lại tật nguyền… đối với cuộc hôn nhân này cô thực sự không muốn bị xã hội réo tên là chán chồng đi tìm trai.
Lại còn với tới cả đại nhân vật!
Điều này có biết bao đả kích?
Sự chênh lệch của hai người đàn ông quá rõ ràng, tới lúc đó, sự tổn thương đối với ai rồi cũng sẽ rất lớn.
Cho dù không yêu chồng mình, nhưng Gia Ly thực sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.
Không ràng buộc quá nhiều, thật quá tốt.
Vậy giờ cô phải làm gì chứ?
Cả một buổi lễ Gia Ly không hề nhập tâm chút nào. Cô ngồi đó như bức tượng tinh xảo thu hút rất nhiều sự tò mò cho đến khi Tuấn Phong từ trên bục phát biểu quay trở lại, cô cũng vẫn không hề có phản ứng.
“Mọi người đang thắc mắc người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi là ai, đi nào, đi sang phòng tiệc tôi giới thiệu cô với bọn họ!” Tuấn Phong đứng trước mặt Gia Ly nói vừa đủ nghe.
Tròng mắt của Gia Ly vẫn không hề lay chuyển, anh đưa tay khua trước mặt cô hơi lớn giọng gọi: “Cô Trần!”
“Dạ! À vâng, anh…” Gia Ly ngước mắt nhìn lên gương mặt lạnh lùng cứng ngắc của anh, mọi lời muốn nói lập tức bay mất sạch sẽ. Đôi mắt kia, tưởng như chứa chan sự quan tâm dịu dàng nhưng không phải. Tất cả chỉ đều đang được ngụy trang để che đi sự độc ác, hận thù lạnh lẽo ở tận sâu trong đó.
"Thật xin lỗi, Phong tổng." Hai gò má của Gia Ly chợt nóng lên, có chút hoảng hốt đan xen với sợ hãi: "Tôi... hơi mệt nên đã không chú ý. Anh vừa nói gì ạ?"
"Không sao." Tuấn Phong cũng tỏ ra không tức giận, nhắc lại: “Phần lễ công bố xong rồi, chúng ta sang phòng tiệc.”
“Ồ, vâng.” Gia Ly đứng dậy, theo thói quen đưa tay chỉnh lại trang phục trên người, sau đó chợt khựng lại nhìn lên gương mặt người đàn ông, bàn tay cũng hơi run vội dừng lại, cầm lấy túi sách mỉm cười nói: “Đi thôi!”
Nhìn cô tươi mát, mị hoặc, giống như là một thiên sứ mỹ lệ thuần khiết, quyến rũ lại có chút bất lực đáng thương làm lòng anh lại thoáng qua tia rung động.
Đáy mắt hơi trầm xuống.
“Ừ!” Tuấn Phong bước sang một bên nhường đường rồi hai người sóng vai cùng đi, hình tượng này lọt vào trong mắt của tất cả mọi người xung quanh, y như một bức tranh sinh động về “Tổng tài và người phụ nữ của ngài ấy!”
Vài lời thì thầm cũng theo đó vang lên.
Căn phòng tiệc ở phía bên kia sảnh cầu thang. Tiếng nhạc êm nhẹ vọng ra, hương thơm dễ chịu của một loại hoa nào đó hòa quyện vào với nhau tạo nên sức hấp dẫn mê say, khiến cho mọi sự mệt mỏi dường như cũng chợt tan biến.
Tâm trạng bất an của Gia Ly vì thế mà đã vơi đi rất nhiều.
Ở đây đã có khá đông người, ngoài nhân viên cấp cao của Hoành Phi ra, còn lại là khách mời, đa số họ đều là những người có tầm ảnh hưởng trong xã hội. Có lẽ trong số này chỉ có mỗi Gia Ly là giám đốc trẻ non nớt không có danh tiếng.
“Lát nữa sẽ giới thiệu với cô vài người có nhiều thành tựu trong lĩnh vực kinh doanh của cô, hẳn là hữu ích!” Tuấn Phong khẽ nói.
“Cảm ơn anh!” Gia Ly lịch sự đáp lại. Cô nhìn nhanh ra khắp gian phòng rộng lớn, chỗ này cũng phải tới mấy trăm người, non nửa trong số ấy là phụ nữ, nhưng tuyệt nhiên không có một ai ăn mặc bảo thủ giống như cô.
Những cô gái xinh đẹp thướt tha bẽn lẽn trong những bộ váy dạ hội đẹp đẽ. Chỉ có mỗi Gia Ly là vẫn cứng ngắc trong bộ váy áo công sở này.
Thấy vậy, cảm giác lạc lõng lại nổi lên trong lòng, nhưng rất nhanh đã bị Gia Ly đè xuống.
Ngay lúc hai người đang ngập ngừng chưa biết nên tiếp tục câu chuyện ra sao thì nam phục vụ bưng khay rượu đi ngang qua, Tuấn Phong thuận tay lấy hai ly rượu champagne, đưa một ly cho Gia Ly: "Đừng căng thẳng, uống chút rượu..."
"Cảm ơn Phong tổng." Gia Ly miễn cưỡng cười một tiếng, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện huyên náo, cô theo âm thanh đó nhìn ra.
Xuất hiện ở cửa là một cặp đôi, người phụ nữ mặc lễ phục màu hồng cánh sen, cổ chữ V khoét sâu, tóc búi cao, sắc mặt tươi cười có chút kênh kiệu. Người đàn ông bên cạnh mặc một bộ vest màu trắng, tóc rẽ ngôi ba – bảy vuốt keo. Anh ta cười nhẹ một tiếng, gò má liền xuất hiện lúm đồng tiền rất duyên.
Nhìn bọn họ đẹp đôi như vậy nhưng đáy lòng Gia Ly không nhịn được nổi lên sự chán ghét.
[Minh Châu! Con khốn!]
Tuấn Phong bên cạnh cũng chẳng khác gì, anh nhếch miệng cười giễu cợt nhìn đứa em trai đã cướp đi mọi thứ của mình.
Mà cặp mắt đào hoa của Quốc Dũng cũng đang tham lam dừng lại trên người phụ nữ bên cạnh Phong tổng.
Đáy mắt anh ta hiện lên tia hứng thú.
Lúc này tất cả mọi người vẫn còn đang xì xào bàn tán. Thì ra nhà họ Vũ cũng muốn được hợp tác với Hoành Phi? Cậu hai nhà họ giờ đã trở thành giám đốc của công ty khai thác khoáng sản Vũ gia, tuy vậy nghe nói mẹ của anh ta vẫn còn “buông rèm nhiếp chính” ở phía sau.
Còn cô gái đi bên cạnh, bọn họ chưa từng gặp, cũng không rõ danh tính. Chắc có lẽ chỉ là một gà cưng của anh ta.
Vài vị khách trẻ tuổi có chút giao lưu với Quốc Dũng nhao nhao đến chào hỏi.
Minh Châu bị vài người buông lời trêu chọc liền nghiêng người đứng núp sau lưng Quốc Dũng làm như là yếu đuối lắm vậy.
"Đi thôi, cậu hai nhà họ Vũ đến đây, chúng ta qua đó chào hỏi!" Tuấn Phong nói với Gia Ly rồi cất bước đi.
"Phong… tổng!” Gia Ly kìm nén sự hưng phấn nhỏ giọng gọi, bàn tay cô đang nắm chặt, thực sự muốn tiến tới cào nát cái bộ mặt giả bộ đoan trang yếu đuối của cô ả Minh Châu kia ra.
Nhịp thở gấp gáp, cả người đúng là đang hưng phấn tới run rẩy.
"Cô biết anh ta không?" Tuấn Phong nhận ra sự khác lạ của cô liền cau mày hỏi. Anh vừa dứt lời thì hai người cũng đã đi đến chỗ của người kia.
Minh Châu thấy có người tới liền đứng yên không nhúc nhích, còn núp vào sau Quốc Dũng, lộ ra nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự ác độc với mấy gã đàn ông xung quanh.
Đột nhiên cô ta nhận ra người đến có phong thái bất phàm, tròng mắt liền sáng lên, thả tay của Quốc Dũng ra đứng sang ngay bên cạnh, ưỡn ngực, thẳng lưng.
Bab 18 Chương 18: Cô đau anh cũng rất khó chịu.
“Ồ, ai đây nhỉ? Cậu hai của nhà họ Vũ tiếng tăm lừng lẫy cũng tới chỗ này của tôi sao?” Tuấn Phong trào phúng lên tiếng, ánh mắt híp lại thích thú.
“Phong tổng! Chào anh, con tôm bé nhỏ là tôi đây hôm nay mạo phép tới chúc mừng Hoành Phi, hy vọng sẽ không bị coi là quá đường đột!” Quốc Dũng chìa bàn tay về phía Tuấn Phong với tư thế kính cẩn.
Anh chỉ nhếch miệng cười đáp: “Không dám, Hoành Phi của tôi trước nay chưa từng am hiểu các lề thói cũ tại địa phương, có lẽ đã mạo phạm rồi.”
Quốc Dũng gượng cười thu tay lại, Minh Châu đứng bên cạnh vội cười lả lướt, lên tiếng: “Thì ra người đàn ông xuất sắc này là Phong tổng, anh đúng là một hình mẫu lý tưởng cho thương giới, hôm nay được gặp anh tôi cảm thấy rất vinh dự!”
Nghe cô ta nói, Tuấn Phong hơi liếc mắt nhìn sang, gật nhẹ đầu coi như đáp lại làm cô ả vụt một phát bay lên tận chín tầng mây. Những người khác thấy vậy cũng hùa theo tấm tắc ca ngợi.
Chỉ có Quốc Dũng là thầm bất bình, vì anh ta vừa bị vả mặt.
Ngoài anh ta ra, còn có Gia Ly nữa. Cô đang ôm cánh tay nổi da gà của mình khẽ xoa, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Chơi với nhau gần chục năm trời mà đến tận hôm nay cô mới được chứng kiến cái bộ mặt nịnh nọt, hám trai của Minh Châu.
“Cô lạnh à?” Tuấn Phong nhướng mày nhìn Gia Ly hỏi.
Lúc này tất cả mọi người mới giật mình nhận ra, đi ngay sau Phong tổng còn có một cô gái nữa. Cơ mà người ta ăn mặc kín mít thế kia sao có thể nói là lạnh được?
Đột nhiên bị tất cả các cặp mắt nhìn lại, Gia Ly có chút mất tự nhiên, hơi gật đầu, muốn nói “phải” để lấp liếm, nhưng nghĩ tới cô ả đang há mồm kinh ngạc đứng trước mặt, thì lập tức thay đổi. Cô hơi ghé vào tai anh nhỏ nhẹ đáp: “Cảm ơn anh, chỉ là có chút mệt mỏi thôi!”
“Vậy chúng ta ra bàn trà ngồi nhé!” Tuấn Phong không để ý tới đám người kia cúi người làm ra bộ dáng cưng chiều hỏi ý kiến của cô.
“Vâng!” Gia Ly liền đồng ý.
Đúng là kẻ tung người hứng, diễn rất khớp!
Nhưng hai người chưa kịp bước đi thì đã bị gọi lại.
“Gia Ly, là cậu sao? Nhìn thấy tớ mà coi như người xa lạ vậy?” Minh Châu lúc này mới lấy lại phản ứng, cô ta lập tức chất vấn.
“Giữa chúng ta, còn không bằng người xa lạ. Tôi với cô… chuyện cần phải giải quyết còn nhiều lắm, chưa hết đâu. Tôi sẽ nói chuyện đó vào dịp khác.” Gia Ly nhếch miệng cười, khinh bỉ nói.
“Chuyện ở quán bar đêm đó… tớ đã về trước để cậu lại một mình á? Cậu giận tớ vì chuyện đó sao? Chả nhẽ sau khi tớ rời đi cậu đã gặp phải chuyện gì khủng khiếp để phải tức giận với tớ?” Minh Châu tỏ ra khiếp sợ, khoa chân múa tay, miệng thì lắp bắp liên tiếp đưa ra câu hỏi.
Những người đàn ông có chút trải đời vừa nghe liền hiểu đã có chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn Gia Ly lại thêm phần suồng sã.
Tuấn Phong nheo mắt lại, cặp mắt sắc bén của anh mang theo sự ác liệt lia tới, nếu như nó có thể biến thành các loại đao kiếm, có lẽ cô ả đã bị chém thành vô số mảnh nhỏ rồi.
Thì ra vị hôn thê của mình chơi với loại người như thế này?
Bị hãm hại lại còn không biết?
Cô quá ngu hay là bản tính cũng xấu xa hư hỏng giống cô ta, “vật họp theo loài”?
Nếu như đêm đó người mà cô gặp không phải là anh, vậy tức là, anh sẽ thực sự bị cắm sừng đúng không?
Mẹ nó! Càng nghĩ càng tức không chịu được.
Cảm xúc mãnh liệt tỏa ra từ trên người Tuấn Phong lan sang bên cạnh khiến Gia Ly cũng có chút giật mình.
Trong đầu cô đang vang lên một tiếng than nhẹ bất lực. Có lẽ đã bị anh hiểu lầm, không chỉ anh, mà tất cả những người có mặt ở chỗ này nghe cô ả kia nói vậy đều sẽ hiểu tiêu cực về cô.
Gia Ly nắm chặt tay, cô chỉ muốn tát cho cô ả một cái. Nhưng rồi cô lại không làm vậy.
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi rất ổn!” Gia Ly bật cười nhìn thẳng vào gương mặt đang mỉm cười của Minh Châu, nhẹ nhàng đáp trả: “Loại người như cô, có nhìn thấy tôi cũng muốn đi đường vòng, nặng mùi ghê gớm! Cô biết đấy là mùi gì không? Mùi của sự ganh tỵ!”
“Cậu… sao có thể nói tớ như thế. Chúng ta là bạn thân của nhau, bao nhiêu năm nay cho dù cậu là một đứa chơi bời lêu lổng tớ cũng vẫn chơi với cậu, có bao giờ ganh tỵ. Bây giờ cậu làm sếp rồi muốn rũ bỏ quá khứ không tốt đẹp thì cũng thôi đi, lại còn phủ nhận luôn tớ. Tớ không chịu, Gia Ly, tớ không chịu!” Cô ả thút thít khóc như oán phụ bị giật chồng càng khiến nhiều người chú ý.
Gia Ly nghiến răng, sức nhẫn nại của cô sắp không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô biết, mục đích chính của cô ta là khiêu khích cô, làm cô bộc phát, sẽ xấu mặt trước mọi người. Nhưng, quả là con đàn bà này miệng lưỡi quá nhanh khiến Gia Ly nhất thời không biết phải phản ứng lại làm sao cho ngầu.
Trước tới nay, kể cả ở trường học hay mấy nhóm chơi bời. Một nữ đại ca như cô chỉ cần giơ nắm đấm lên là xong, mọi vấn đề dù khó đến mấy cũng sẽ được giải quyết.
Còn giờ, nhìn chỗ này mà xem!
Trừ khi cô muốn hủy hoại toàn bộ Vạn An… may ra có thể sảng khoái vung tay một trận.
Chính vì nắm được điểm yếu của Gia Ly mà Minh Châu càng thêm đắc ý tiếp tục lớn giọng nói: “Cho dù cậu có thế nào thì chồng cậu, chính là cậu cả của nhà họ Vũ cũng sẽ không để ý đâu mà. Đúng chứ? Tớ nghe nói anh ta không đứng lên được, mà cậu thì xinh đẹp tài giỏi như thế, chắc chắn anh ta sẽ rất nâng niu cậu cho mà xem. Vậy thì cậu còn lo lắng điều gì?”
“Cô có vẻ rất quan tâm tới tôi?” Gia Ly mỉm cười nhún vai hỏi lại.
“Đương nhiên!” Minh Châu sung sướng đáp ngay.
“Cô thực sự nghĩ tôi là con ngốc hay sao? Biết rõ tâm địa cô không sạch sẽ, đầy lòng đố kỵ và đặt điều mà vẫn còn muốn chơi với cô? Như bây giờ, cô còn đang ở đây đặt điều để hủy hoại thanh danh của tôi. Có là con ruồi cũng nghe hiểu cô đang sủa loại ngôn ngữ gì!”
Sắc mặt Minh Châu chợt thay đổi. Cô ta lắc mạnh đầu, vẻ mặt thất vọng, không dám tin: “Gia Ly, sao cậu có thể nói tớ như thế!”
Gia Ly không nói gì chỉ nhẹ nhàng cười.
Đám người xung quanh thấy thái độ điềm tĩnh của cô thì tặc lưỡi ngán ngẩm nhìn Minh Châu làm cô ta nhất thời hoảng hốt.
“Không phải, tớ chỉ quan tâm tới cậu, làm gì có ý đồ xấu xa nào khác!”
“Đấy là cô tự nhận nhé, tôi chả nói câu nào!” Gia Ly bật cười giơ ly rượu trong tay lên làm động tác chúc mừng, đầu ngửa ra sau, cần cổ thon dài hoàn toàn bại lộ. Tư thế vô cùng hấp dẫn khiến đám đàn ông như bị hút hồn, nuốt nước bọt cái ực.
Toàn bộ số champagne vàng sánh cứ thế chảy xuôi vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
Phản ứng của mấy gã đàn ông khiến Tuấn Phong khó chịu, vừa xong nghe qua anh cũng có thể hiểu được vài phần sự thật của đêm đó, vì vậy có đôi chút hiểu Gia Ly.
Anh liền vòng tay ngang eo, ôm lấy cơ thể Gia Ly kéo sát vào lòng nhẹ nhàng nói: “Cô Trần, tôi đưa đi gặp vài người!”
Gia Ly bị ôm liền giật mình, ngụm rượu không kịp nuốt xuống khiến cô sặc, khổ sở ho khan tới đỏ cả mắt, vô cùng đáng thương.
Còn đang muốn lên tiếng phản đối và đẩy anh ra, thì đã bị bàn tay ôm lấy eo bóp mạnh rồi kéo đi.
Tốc độ có chút hơi nhanh.
Minh Châu mở lớn mắt nhìn theo, ghen ghét nghiến răng độc ác khẽ thì thầm: “Cô còn dan díu với cả anh ta? Năng lực trèo cao cũng khá đấy!”
Sau đó cô ta quay sang nói với Quốc Dũng: “Chị dâu tương lai của anh ngang nhiên cặp với đàn ông ở trước mặt mọi người kìa!”
“Im mồm, cô biết anh ta là ai không? Đừng nói là cô không có suy nghĩ trèo lên đó.” Quốc Dũng đắc ý cười: [Người phụ nữ của mày cũng có bản lĩnh đấy chứ, mày không quản được thì để tao. Dùng cô ta để kéo Vũ gia lên, nếu được Hoành Phi che trở, còn lo gì mấy chuyện còn con kia!”
Minh Châu bị mắng liền hậm hực ngậm miệng, ánh mắt độc ác vẫn còn dõi theo bóng lưng hai người vừa rời đi, giây lát sau không biết nghĩ tới chuyện gì liền nhếch miệng cười đắc ý.
Tuấn Phong đưa Gia Ly trở lại phòng làm việc của mình, cả quá trình hai người không nói với nhau tiếng nào. Cô cũng không hiểu lý do người đàn ông này đột nhiên nổi nóng là gì. Từ tận đáy lòng cô rất bài xích sự động chạm này nhưng trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cô không tiện làm ra hành động nào khác.
Có thể sự phản đối của cô trong suy nghĩ của họ lại biến thành kiểu tiểu tình nhân hờn rỗi cũng nên.
Rõ ràng Gia Ly thấy mình làm người ngày càng thất bại.
Vừa yếu đuối vừa vô dụng.
Chỉ muốn tự tát cho bản thân một cái để tỉnh khỏi cơn ác mộng này. Đúng là những gì đang xảy ra khác xa một trời một vực so với cô…
Thế quái nào lại vậy?
Chắc là nằm mộng!
Nghĩ thế, đột nhiên Gia Ly đưa tay tát vào má mình, tiếng vang lanh lảnh khiến Tuấn Phong giật mình dừng chân nhìn sang.
Gia Ly cũng sững sờ.
Mọi thứ không biến mất!
Hóa ra đây là thực!
“Cô say à?” Anh nhếch miệng cười, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm. Động tác không thể coi là nhẹ nhàng trực tiếp mở cửa phòng đẩy cô vào trong, ngay sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Đầu óc Gia Ly có chút váng.
Cô bị nhạy cảm với chất cồn, có chút lâng lâng, nhưng không say.
Trong nháy mắt khi vào tới trong phòng, cả cơ thể bị người đàn ông ôm lấy. Cơ thể cô dựa vào người anh, lọt thỏm ở trong vòng tay rắn chắc.
Lập tức sống lưng của Gia Ly trở nên cứng đờ, cô chỉ cảm thấy sau lưng như dựa vào một ngọn núi lửa đang phun nham thạch, vô cùng nóng.
Hormone đàn ông mãnh liệt tràn ngập trong mũi cô, sự nóng rực từ anh mang theo ký ức của cái đêm định mệnh mà cô đã cố quên đi kia lại bắt đầu ngo ngoe, rục rịch tràn về.
Gia Ly hoảng hốt, giãy giụa, muốn thoát ra, sau lưng lại truyền tới một tiếng quát lạnh, không vui: “Yên!”
Sắc mặt Tuấn Phong đen xuống, rõ ràng khi nãy, người phụ nữ của anh cam chịu để bị con đàn bà kia sỉ nhục, một chút cũng không dám phản ứng, giờ còn muốn hung dữ với anh, tâm trạng đúng là thấy rất khó chịu.
Nếu không phải vì thân phận lúc này của anh không thích hợp để lên tiếng, thì anh đã một quyền bóp chết cô ả kia rồi.
Phải biết dư luận có thể nâng người ta lên đỉnh cao của danh vọng, cũng có thể dìm người ta xuống vũng bùn của sự tối tăm. Chính anh với cái danh cậu cả Vũ gia kia đã từng nếm trải và hiểu sâu sắc điều này. Vì thế, càng không muốn Gia Ly cũng giống như vậy.
Cho dù người phụ nữ này cũng không có cảm tình với anh, dù sao, anh đã nhận định cô, nhất định sẽ bảo vệ đến cùng.
Cô đau, anh cũng rất khó chịu.
Dường như Gia Ly cũng cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông phía sau lưng. Anh chính là người đàn ông đêm đó mà Minh Châu mập mờ nói cô qua đêm ở ngoài. Có lẽ có chút bất bình thay.
Tuy nhiên cô lại không nghĩ đến chuyện này đối với anh thì có gì quan trọng?
Chẳng lẽ thực sự muốn dùng nó để uy hiếp cô qua lại như lời đề nghị lúc trước?
Sắc mặt Gia Ly chợt thay đổi, cô không dám làm ra hành động nào nữa vì sợ sẽ kích thích tới anh. Ở chỗ này… thực sự khó lòng tự vệ. Người đàn ông phía sau quá nguy hiểm, cần phải tránh xa, càng xa càng tốt.
Lúc lâu, khi chắc chắn anh sẽ không có động tác khác thì liền thả lỏng, ngoan ngoãn đứng yên.
Xung quanh cũng yên tĩnh không có tiếng động, hai người im lặng đứng ôm nhau, bên tai là nhịp thở bình yên của đối phương, mỗi người lại tự chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Vốn dĩ Tuấn Phong cũng không định để cảm xúc của bản thân lấn quá sâu tới Gia Ly, nhưng không ngờ rằng, chuyện hôm nay xảy ra lại làm anh cảm thấy đáy lòng khó chịu hơn mình nghĩ.
Chứng kiến cô bất lực chống đỡ, tim liền nhói lên.
Rõ ràng anh có thể lên tiếng bảo vệ cô, nhưng lại không dám.
Vì sợ cô sẽ bị người ta lên án nói ra nói vào.
Ngay lúc này đây, cảm giác vẫn còn rất tệ. Chỉ biết, cần phải nhanh chóng đưa cô tới bên cạnh, đặt dưới tầm mắt, ngày đêm nhìn tới…
Bab 19 Chương 19: Vừa đáng ghét vừa đáng thương.
“Đồng ý làm bạn gái của tôi.” Đột nhiên Tuấn Phong ghé vào tai cô thì thầm, giọng nói còn mang theo tia trào phúng: “Người đàn ông đầu tiên của cô chính là tôi, đúng chứ?”
Trần Gia Ly sững sờ, toàn thân run lên vì tức giận. Miệng cô mở lớn, vừa chột dạ lại vừa sợ hãi nhất thời chưa biết nên phản ứng ra sao.
“Thế nào? Cô có gì mà phải băn khoăn lâu đến vậy?” Tuấn Phong mỉm cười cánh tay rắn chắc mạnh mẽ xoay người Gia Ly lại, một bàn tay nâng cằm cô lên đối mặt với mình, ngữ điệu mỉa mai không chút xấu hổ tiếp tục vang lên: “Tôi có ngoại hình khỏe mạnh, cũng không xấu xí lắm, có tiền, có quyền. Đủ khả năng bảo vệ, che chở cho cô cả đời vui vẻ sung sướng. Lại còn không bị mang tiếng lấy chồng phế vật. Vả lại, việc cô từ hôn so với chuyện cô qua đêm bên ngoài, xét trên cương vị của người kia cũng không quá tổn hại danh tiếng.”
“Chát!” Một tiếng vang giòn giã.
“Thằng khốn!” Gia Ly đẩy Tuấn Phong ra chỉ tay vào mặt anh mà mắng: “Đêm đó hại bà đây thê thảm còn chưa đủ giờ còn ở đây mà lên giọng.”
Sau đó Tuấn Phong còn chưa hết kinh ngạc trước phản ứng của người trước mặt thì Gia Ly đã bồi thêm một cái tát nữa.
“Chát!”
“Chơi bà xong còn lấy luôn đồ của bà, định làm chiến lợi phẩm hả? Tên biến thái này.”
Hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên, ngực phập phồng uất ức tiếp tục mắng: “Đừng có lấy chuyện tình một đêm đấy ra mà uy hiếp tôi. Tôi không sợ anh đâu?”
“Không sợ?” Tuấn Phong đưa tay bắt lấy cằm cô bóp chặt rồi đẩy mạnh Gia Ly vào vách tường phía sau. Ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói giận giữ rít qua kẽ răng: “Biến thái?”
Đột nhiên khí thế trầm ổn của người đàn ông bị thay thế bằng loại áp suất cực kỳ nguy hiểm. Loại uy áp anh phóng ra khiến cho Gia Ly đang hùng hổ cũng bị dọa sợ, đưa tay lên muốn gỡ bàn tay đang bóp cằm mình nhưng không được.
“Tôi rất muốn biết cậu cả nhà họ Vũ sẽ nói gì nếu biết vị hôn thê của mình vì muốn cứu cái công ty rách kia mà chạy tới đây tìm tình một đêm đề nghị hợp tác!” Tuấn Phong mỉa mai nói.
Xương hàm của Gia Ly bị bóp đến tê cứng, có muốn mắng người cũng không cử động nổi. Cô tức giận trợn mắt, giơ chân lên đạp loạn xạ, hai tay không những cào cấu bàn tay đang khống chế mình còn tấn công cả những chỗ khác trên người anh. Bộ dạng hung dữ không khác gì con sói bị dồn vào bước đường cùng.
Tuấn Phong đứng cách cô một sải tay, rõ ràng không xa nhưng lực đánh của Gia Ly tới anh chẳng khác nào gãi ngứa, chỉ là quần áo có chút dính bẩn.
Anh cau chặt mày nhìn xuống gương mặt đang đỏ lên, thấy hốc mắt cô ngập nước nhưng vẫn ngoan cố kìm lại không cất tiếng khóc, sự tức giận trong lòng chợt nguôi ngoai. Bàn tay vì thế hơi nới lỏng.
Trong khoảnh khắc đó, Gia Ly liền thoát được, cô chạy ra xa vài bước chân muốn tìm đường thoát thân. Nhưng căn phòng này vốn rộng lại chỉ có một lối ra duy nhất là ở phía sau người đàn ông kia.
“Hôm nay tôi mới biết Phong tổng cũng có năng khiếu đổi trắng thay đen. Đã vậy, tôi xin phép về trước.” Gia Ly nghiêm giọng nói.
“Cô chưa trả lời tôi.” Tuấn Phong trào phúng cười: “Thực ra chuyện giữa chúng ta cũng không có gì. Dù sao trong mắt cô Trần, một lần, hai lần thậm chí nhiều lần đi chăng nữa, chỉ cần không ai nói ra cũng coi như nó chưa từng xảy ra, phải chứ?”
“Tôi muốn về!” Gia Ly quát lớn. Cô không muốn đôi co chuyện này, nó càng khiến cho mối quan hệ của hai người rẻ mạt như hàng tôm cá ngoài chợ.
Tuấn Phong chậm rãi bước lại, từng bước, từng bước.
Gia Ly lùi dần ra phía sau, cuối cùng cô chạy tới cái bàn nước.
“Mục đích của tôi chỉ có một, đó là muốn cô ở bên cạnh tôi, việc cô kết hôn với ai thôi, cũng không quan trọng nữa.” Tuấn Phong lặp lại yêu cầu của mình.
Hai người đi vòng quanh chiếc bàn, Gia Ly tính toán một chút, ngay khi tới gần cửa cô lập tức chạy vụt ra ngoài, vọng lại phía sau là tiếng mắng chửi: “Tôi nói anh bệnh hoạn anh không tin, mau đi khám bác sỹ đi.”
Tuấn Phong đút hai tay vào túi quần nhếch miệng cười, đáy mắt chỉ còn lại sự nguy hiểm.
Anh bước lại phía cửa sổ sát đất đứng chờ đợi, cho tới khi thấy chiếc xe của Gia Ly rời khỏi Hoành Phi mới quay trở lại bàn làm việc ngồi xuống.
Lúc lâu sau anh nhấc máy gọi cho Việt: “Làm lại bản hợp đồng gửi tới Vạn An, thêm vài bản sao gửi cho các cổ đông lớn. Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất giám đốc Trần đồng ý ký tên vào đó.”
Không biết Việt nói gì, anh lại bật cười lên tiếng: “Đó là việc của cậu.”
Nói rồi Tuấn Phong tắt máy quay trở lại công việc của mình, chốc lát anh lại đứng dậy đi tới căn phòng bên cạnh, chọn chai rượu mới được Duy Hoàng tặng rót ra một ly tự thưởng thức.
Giọng nói giễu cợt khẽ vang: “Có ba loại người làm tôi thấy hứng thú. Loại đầu tiên chính là xấu xa đê tiện không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Loại thứ hai, luôn tỏ ra đáng thương để người khác tự nguyện che chở giúp đỡ. Loại thứ ba giống như cô, khiến người ta vừa ghét vừa thương, đúng là làm tôi hứng thú nhất.
Tuấn Phong giơ bàn tay bị cào tới rách da bật máu lên, khẽ cười: “Tất cả những kẻ muốn hại tôi, sẽ lần lượt phải trả giá.”
***
Lúc này Gia Ly đã về tới công ty, cô vừa ngồi vào bàn làm việc còn chưa kịp hồi thần thì cánh cửa phòng bỗng bị mở toang, người tới là Quang Minh.
“Cô Trần, như này là sao?”
Gia Ly nhìn người đàn ông hùng hổ đi vào đập mạnh bản tài liệu xuống trước mặt, cũng không kịp lên tiếng trách móc thì những dòng chữ quen thuộc trên bản hợp đồng trước mặt đã khiến cô chú ý.
Đây chẳng phải là bản dự thảo kia của Hoàng Phi?
“Sao anh lại có được?” Cô kinh ngạc vô thức lên tiếng hỏi Quang Minh.
“Hoành Phi vừa gửi tới, còn gửi cho tất cả cổ đông mỗi người một bản. Nhiều khả năng là báo chí cũng có. Cô làm cách nào để bên đấy chịu sửa đổi còn thêm nhiều điều khoản có lợi cho Vạn An đến thế?” Quang Minh gặng hỏi, sắc mặt anh ta cứ như bà mẹ chồng đang canh con dâu vậy.
“Tôi chẳng làm gì cả. Cũng không có ý định đồng ý.” Gia Ly bóp cái trán đau nhức, rõ ràng Hoành Phi đang ép cô. “Ngoài việc tuyên bố phá sản, chúng ta còn cách nào khác không?”
“Hủy hợp đồng, đền bù tiền phá vỡ hợp đồng, chi trả nợ xấu, tìm nguồn cung mới…” Quang Minh nhún vai lên tiếng.
“Được rồi, anh ra ngoài đi.” Gia Ly nhăn nhó thở dài muốn yên tĩnh một mình.
“Ban cổ đông đang muốn tổ chức họp.” Anh ta vội nói.
“Mười bảy giờ, đã hết giờ làm rồi. Bảo bọn họ rời lại đi.” Cô đứng dậy cầm theo túi xách đi thẳng ra ngoài.
Vừa xuống tới hầm ngầm để xe, chuông điện thoại đã vang lên. Cô vừa bấm nhận thì giọng nói vui vẻ của bà Lam Anh đã vọng tới: “Gia Ly, con tan làm chưa?”
“Con chuẩn bị về rồi đây ạ.” Cô mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế. Nếu như mẹ mà biết cô vừa nhận chức không bao lâu công ty đã bị ép cho tới nông nỗi này thì chắc bệnh tình sẽ biến xấu mất.
“Đúng rồi, không nên tham công tiếc việc, tuổi trẻ cần phải hưởng thụ. Mau về nhà đi, nay mẹ mời Tuấn Phong tới ăn tối đấy!” Bà Lam Anh nháy mắt với người đang ngồi xe lăn ở trước mặt, dùng khẩu hình nói: “Con bé đang chuẩn bị về!”
“Vâng ạ, con về ngay.” Gia Ly nói xong tắt điện thoại. Tâm trạng hoang mang hỗn loạn không biết cần phải làm gì.
Bab 20 Chương 20: Ngủ lại
Chỉ mới trong một thời gian ngắn, đã có quá nhiều biến cố lớn lao ập đến làm Gia Ly có chút trì độn.
Trước kia khi mẹ ruột mất, Lam Anh thay bà ấy ở bên cô. Người mẹ giỏi giang này dạy Gia Ly rất nhiều kỹ năng sống, nhưng bà ấy lại quên không dạy cô làm thế nào để học cách chấp nhận và hi sinh.
Thế nên giờ phút này, Gia Ly không biết bản thân nên lựa chọn như thế nào?
Vạn An là tất cả tâm huyết của cha mẹ, giờ nó được giao cho cô - Một đứa con, liền phải gánh quá nhiều áp lực, thực sự Gia Ly cảm thấy mình có phần quá sức.
Đúng là cô đã từng ảo tưởng hơi nhiều vào sức mạnh của mình rồi.
Thương trường như chiến trường, cá lớn nuốt cá bé luôn là quy luật sẵn có. Nhưng khi nó xảy ra với chính bản thân mình, Gia Ly vẫn có chút sững sờ nhất thời chưa thích nghi nổi.
Cô bóp hai bên thái dương gục đầu xuống vô lăng. Ánh mắt vô tình nhìn vào một thứ.
Đó là chiếc chìa khóa xe có treo phụ kiện hình con gấu Pug. Đây là cái chìa khóa phụ cô mới làm lại, con gấu này cũng là mới mua. Nó giống hệt với chiếc chìa khóa cũ mà Minh Châu đã giấu đi.
Gia Ly chợt cười.
Có những thói quen thật đáng sợ, cô đã vô thức chọn đúng cái hình con gấu mà cô ta đã từng tặng. Lúc cô đỗ đại học, mẹ Lam Anh đã mua cho Gia Ly chiếc xe này. Mỗi khi lái xe, cô đều nhìn vào con gấu đó rồi mỉm cười về một tình bạn đẹp. Vậy mà…
Khốn kiếp thật!
Nguồn cơn của mọi rắc rối Gia Ly đang gặp phải chắc chắn bắt nguồn từ cô ta.
Nếu như không do cô ta, cô và Phong tổng sẽ chẳng bao giờ bị phát sinh mối quan hệ đó, mọi chuyện cũng sẽ không bị đẩy tới bước đường cùng này.
Cô đấm mạnh tay vào vô lăng xe, mắt nhìn con gấu Pug như nhìn kẻ thù. Vài giây sau, Gia Ly gật mạnh chiếc móc khóa khiến nó bị đứt rời, rồi ném con gấu ra ngoài rồ ga phóng xe thoát khỏi bãi đỗ xe.
Thành phố T xế chiều nhộn nhịp xe cộ, vài đoạn còn bị tắc đường do lưu lượng xe quá đông. Khi Gia Ly về đến nhà đã hơn sáu giờ.
Lúc này phòng khách đang có tiếng nói chuyện vui vẻ vọng ra. Nghe tinh, liền nhận được ngay đó là giọng của Tuấn Phong và bà Lam Anh. Hai người có vẻ rất hợp nhau, tiếng cười vang lên không dứt.
Gia Ly đi vào nhẹ cười, cố nén sự căng thẳng xuống tận đáy lòng: “Mẹ, con về rồi.”
“Chào anh!”
“Mau lên thay đồ rồi xuống ăn tối, mẹ và Phong chờ con lâu quá, chắc là tắc đường hả?” Bà Lam Anh gật đầu hỏi.
“Vâng ạ.” Gia Ly cúi đầu đáp rồi đi thẳng lên lầu. Cô cúi gằm đầu không dám đối mặt với Tuấn Phong, cứ như một người vợ đang hối lỗi trước chồng mình.
“Con bé mới làm quen với công việc, có lẽ hơi mệt.” Bà Lam Anh cười hiền từ nói với Tuấn Phong.
“Dì này, Vạn An do Gia Ly quản lý có ổn không ạ?” Anh thử thăm dò.
“Chắc là tốt, từ khi giao cho con bé dì không có hỏi qua. Nếu có vấn đề gì nó đã nói rồi, dì biết tính nó mà, gặp chuyện gì khó chút là la toáng lên ngay.” Bà ấy bật cười nói tiếp: “Hay con tới hỗ trợ con bé một chút, ra ngoài giao lưu cho thoải mái.”
“Con đâu có biết gì, à, con có cậu bạn khá thành đạt trong mảng này, để con bảo cậu ấy hỗ trợ ạ.” Tuấn Phong hiền lành cười.
“Tốt quá, vậy thì dì thay mặt Gia Ly cảm ơn con nhé!”
“Dì nói thế lại khách sáo rồi, con với Gia Ly đâu phải người ngoài.” Tuấn Phong rầu rĩ đáp.
“Ừ nhỉ, dì lú lẫn mất rồi.” Đúng lúc này bà ấy nhìn thấy Gia Ly đứng ở cửa cuối bậc cầu thang nhìn lại: “Gia Ly mau đẩy xe cho Tuấn Phong đi, mẹ vào phụ bác Đào.”
Cô nhìn bóng lưng như chạy vội của mẹ mà thầm thở dài, chậm chạp bước tới phía sau xe của Tuấn Phong.
“Em không cần đẩy đâu, anh tự lăn được.” Tuấn Phong nghiêng người nhìn cô nói.
Tầm nhìn Gia Ly bất ngờ lọt vào trong đôi mắt đen láy của anh, có thứ gì đó khiến cô cảm thấy nhói đau nơi lồng ngực. Thực sự cô không muốn làm người này tổn thương, anh đã có quá nhiều nỗi đau rồi.
Cô không lường trước được việc bản thân mình cố chấp thực hiện di nguyện của cha mẹ, bất chấp những chuyện rắc rối mà bản thân đang vướng phải, để tiến tới hôn nhân với anh, nó sẽ gây ra những hậu quả gì?
Nếu như, một lúc nào đó người đàn ông kia nói ra mọi chuyện, Tuấn Phong sẽ ra sao? Mẹ cô cũng sẽ thế nào?
“Sao thế? Em không khỏe à?” Tuấn Phong thấy cô cứ nhìn mặt mình chằm chằm thì có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ cô nhận ra điều gì? Gương mặt này được anh sử dụng thuật dịch dung thay đổi dần dần chục năm nay. Mỗi khi vào vai Phong Vũ, hay thậm chí là cậu cả nhà họ Vũ thì anh đều sẽ hóa trang ra một gương mặt khác, rất hiếm người có thể nhìn ra được sự tương quan giữa hai gương mặt trước và sau khi dịch dung. Anh tin với Gia Ly cũng vậy.
Gia Ly chớp mắt nhìn vào gương mặt anh tuấn có chút nhợt nhạt của Tuấn Phong, sự áy náy trong lòng lại càng dâng lên cao. Cô muốn mở lời nói ra với anh một chút về chuyện từ hôn cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Mãi sau mới nghẹn giọng nói: “Em không, chỉ là đi làm không quen nên có chút mệt mỏi thôi.”
“Anh thật vô dụng, không thể giúp được em.” Tuấn Phong cụp mắt ủ ê đáp.
Bộ dáng của anh như một đòn đả kích lớn lao đánh vào tấm chắn cuối cùng trong lương tâm của Gia Ly. Cô vội nói: “Anh đừng nói vậy. Em vẫn làm được, chưa cần đến sự trợ giúp của mọi người đâu.”
“Vậy hả. Anh có người bạn rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh khoáng sản, anh nhờ anh ta hỗ trợ em nhé.” Tuấn Phong nhiệt tình đề nghị.
Gia Ly nhìn anh, có chút chần chừ. Rõ ràng là cô đang cần hỗ trợ, nhưng chỉ sợ lại chọc điên người kia… Anh ta mà điên lên, không biết có gây khó dễ cho người bạn đó của Tuấn Phong không.
“Vâng, cảm ơn anh trước!” Gia Ly cuối cùng vẫn đáp ứng. Lựa chọn giữa sự hỗ trợ này, nếu được, xem ra vẫn hơn.
Nhận được câu trả lời của Gia Ly, Tuấn Phong lập tức vui vẻ: “Em đồng ý rồi nhé, thôi chúng ta mau vào kẻo dì đợi.”
“Dì và bác Đào đang bảo, hai đứa tâm sự gì mà tình tứ ghê gớm, không thấy đói là chi!” Lam Anh nháy mắt trêu chọc.
Gia Ly chỉ nhẹ cười không nói gì, Tuấn Phong thì ngược lại có vẻ rất vui vẻ.
“Tối mai bên nhà chính có tổ chức một bữa tiệc, Xuân Lan có gọi điện báo con rồi, mời cả Gia Ly tới.” Tuấn Phong nhìn Lam Anh cau mày nói, hai người thừa hiểu ý của người đàn bà kia tổ chức bữa tiệc này là gì, lại còn đích danh mời vị hôn thê của cậu cả trở lại.
Ý tứ rất rõ ràng.
“Hai đứa cứ đi đi, xem bà ta giở trò gì! Dù sao cũng là một mụ già, không cần sợ!” Lam anh mạnh miệng động viên.
“Vâng ạ.” Tuấn Phong bật cười: “Chỉ e sẽ gây khó dễ cho Gia Ly.”
“Con bé nó mạnh mẽ cứng rắn lắm, con yên tâm đi. Phải không Gia Ly?” Lam Anh trêu chọc. Cho dù bà biết bản tính cô trong nóng ngoài lạnh, thực ra rất dễ vỡ nhưng vẫn nói như thế. Nếu không vậy, có khi tới ngày cưới hai đứa cũng không có nói với nhau quá mười câu mất.
Bữa tối vui vẻ cứ thế qua đi.
Đúng lúc Tuấn Phong chuẩn bị ra về thì sấm chớp đùng đùng, những cơn mưa bất chợt kéo đến kèm theo sấm chớp thi nhau vang lên như tiếng trống trận.
“Con ở lại đây đi, sáng mai hãy về!” Bà Lam Anh nhìn đôi chân của anh có chút e ngại, trái gió trở trời thế này chắc là đau đớn lắm, mưa tó gió lớn thế kia bà ấy càng không muốn để anh về. “Nhà dì rất nhiều phòng, con ở phòng của khách, mà nếu sức khỏe không tốt thì sang phòng Gia Ly.”
“Vâng ạ!” Tuấn Phong lập tức đáp ứng. Mặc cho cô gái ngồi bên cạnh có đồng ý hay không, đêm nay anh nhất định phải ở chung một phòng với cô.
Giá như Gia Ly tập trung vào cuộc nói chuyện thì đã không cần phải ân hận. Cô ngồi đó mà tâm hồn cứ hỗn loạn như mớ bòng bong, chẳng hề chú ý nghe xem nội dung hai người kia nói là gì, cho tới khi được sự hỗ trợ của bác Đào và Gia Ly dìu anh lên được tới phòng của cô, nhìn người đàn ông ngồi trên giường mình cô mới sửng sốt kêu lên.
“Sao anh lại ở đây?”
“Em đồng ý rồi mà, dì giữ anh ở lại, bảo anh ở phòng em, đêm đến trái gió trở trời anh bị đau sẽ có em chăm sóc.” Tuấn Phong tỏ ra oan uổng kể lại nguồn cơn sự việc.
Gia Ly nhăn mặt hối hận.
“Nếu em thấy không thích thì anh sẽ về luôn.” Tuấn Phong trầm giọng với lấy cái xe lăn bên cạnh gường toan ngồi trở lại.
“Không phải, anh cứ ở đây đi, dù sao chúng ta… cũng sắp thành vợ chồng rồi. Chăm sóc anh cũng là nghĩa vụ của em.” Gia Ly cắn môi, hai bàn tay cô đặt bên người đang nắm lại thật chặt kiềm chế sự run rẩy.
“Cảm ơn em. Anh hứa sẽ không làm gì đâu, nghiêm túc ngủ.” Tuấn Phong giơ ba ngón tay lên trời thề.
Gia Ly bật cười, không nói gì nữa.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô mặc một bộ quần áo ngủ bằng lụa kín đáo nằm sang phía giường bên kia tắt điện. Nghiêng người quay lưng lại với anh, nhắm mắt khẽ nói: “Chúc anh ngủ ngon.”
“Ừ, em ngủ ngon.” Tuấn Phong dịu dàng đáp lại. Đôi mắt anh sáng như ánh sao nhìn vào thân hình bên cạnh, sau đó cũng nhắm mắt lại. Chóp mũi ngập tràn hương thơm tỏa ra từ trên người cô, đáy lòng bỗng cảm thấy thật ấm áp. Có lẽ… có vợ cũng không hẳn là quá tệ!
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bên hông. Trong nháy mắt, sống lưng Gia Ly cứng đờ, cô cũng không dám cử động.
Trong bóng tối, cô khẽ mở to hai mắt. Bên tai vẫn là tiếng thở đều rất khẽ của anh.
Chẳng lẽ... Là mơ ngủ?
Bình luận facebook