Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Bab 41 Chương 41: Đặt bẫy.
Gia Ly bị bác Đào lôi kéo đi thẳng vào bên trong biệt thự, nhìn thấy đèn phòng bà Lam Anh vẫn còn sáng đèn, đáy lòng Gia Ly có chút muộn sầu, khẽ thở dài hỏi bác Đào: “Mẹ cháu vẫn chưa ngủ sao?”
Bác Đào mỉm cười: “Bà chủ đã nghỉ từ sớm rồi, chắc là vừa rồi ồn ào nên mới tỉnh giấc.”
Nghe vậy, Gia Ly hơi chột dạ, cúi đầu đi vào phòng bếp: “Còn gì ăn không bác?”
“Còn chứ, bác đã hầm sẵn cho cháu nồi cháo gà, đợi chút bác lấy cho.” Bác Đào vội đi vượt qua Gia Ly tới bên kệ bếp lưu loát lấy bát múc ra một tô cháo vừa đủ độ ấm.
Gương mặt bác ấy phúc hậu tỏa ý cười trìu mến nhẹ giọng an ủi Gia Ly: “ Con bé Minh Châu đó vốn dĩ tính cách không tốt, cô chủ sớm nhìn ra được bản chất của cô ta, nghỉ chơi bác rất mừng.”
Gia Ly ngưng thìa, ngước mắt khó hiểu nhìn bác Đào: “Sao bác lại nói vậy ạ?”
“Nhiều lần con bé đó đến đây, ăn, nghỉ, tùy tiện sử dụng đồ của cháu, bác chỉ cần nhìn nhác qua là biết không phải là loại người có thể chơi lâu dài. Bác cũng muốn nói với cháu nhưng ngại cháu lại bảo bác nhiều chuyện. Nay thấy cháu kiên quyết như thế, nói ra thì hơi ngại, nhưng bác thấy vui.” Bác Đào rất hào hứng: “Cháu đánh được lắm, mà hai đứa cạch nhau vì chuyện gì vậy?”
Gia Ly gật đầu, gượng cười: “Cô ta đặt điều nói xấu cháu thôi, cháu đánh rồi. Bây giờ mà cứ ở trước mặt cháu lên giọng, cháu sẽ xử tiếp.”
“Cẩn thận,con người con bé này rất mưu mô, một đứa phổi bò như cháu vẫn đừng nên quá chủ quan!” Bác Đào cầm cái bát không đi rửa, sau đó đưa tới trước mặt Gia Ly một cốc sữa nóng.
Người phụ nữ này chính là yêu thương Gia Ly không cần lý do, cô nghe lời bác Đào lên phòng đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc. Tất nhiên là Gia Ly đáp ứng để bác ấy vui lòng mà thôi, cô lên tới phòng còn trằn trọc mãi trên giường, hễ cứ nhắm mắt lại là hình ảnh về khoảnh khắc khi sáng lại ùa về. Không chỉ có thế, còn cả nụ hôn của Tuấn Phong lúc ở trên xe ô tô nữa.
Đột nhiên Gia Ly ngồi bật dậy. Cô cầm điện thoại vào mạng gõ từ khóa: Một lúc thích hai người có bình thường không?
Một danh sách dài các câu chuyện về thứ tình cảm tội lỗi này hiện ra, Gia Ly cảm thấy có một bài viết rất giống với cô lúc này. Thích một người còn rung động với một người khác, còn hoang tưởng đến mức cố gắng đi tìm kiếm đặc điểm chung của hai người đàn ông để lấp liếm cho hành vi của mình - Đây là cô đang cố tìm một thế thân hoàn hảo hơn cho người chồng tật nguyền.
Gia Ly tắt điện thoại, cô cảm thấy mình tội lỗi đầy người. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi điện cho bác sĩ tâm lý.
Hiện tại là mười một giờ, cô biết giờ này Hoàng Nam chưa ngủ. Đây là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, độc thân, là bác sĩ tâm lý học hàng đầu chuyên điều trị các bệnh lý khủng hoảng tâm thần. Anh ta chính là bác sĩ của bà Lam Anh, giúp bà ấy rất nhiều trong việc giảm đi các biểu hiện tâm lý tiêu cực, góp phần tích cực trong việc kéo dài sự sống.
Điện thoại vừa gọi tới đã được kết nối. Giọng nói ấm áp của người đàn ông khẽ vang lên: “Cô Trần, gọi tôi giờ này chẳng lẽ bà Trần có chuyện gì sao?”
“À không, chuyện là tôi muốn đặt một lịch khám tư vấn vào trưa mai. Anh thu xếp được không?” Gia Ly cẩn trọng hỏi.
“Trưa mai tôi có một lịch hẹn chưa biết thế nào, sợ là kéo dài sẽ ảnh hưởng tới lịch hẹn của cô, hay là rời xuống khoảng thời gian sau đó, cô thấy sao?” Hoàng Nam nhìn người đàn ông trước mặt thử thỏa thuận.
“Thực sự tôi đang rất cần lời khuyên từ một chuyên gia như anh, khung giờ sau e là không kịp.” Giọng Gia Ly có chút thất vọng.
“À, cô Trần, tôi thỏa thuận được với vị khác kia rồi, cô cứ đến nhé, mười một giờ trưa mai.” Hoàng Nam chợt thay đổi.
“Ồ, tốt quá, cảm ơn anh, tôi nhất định tới.” Gia Ly cảm ơn thêm lần nữa rồi tắt máy. Cô nằm xuống kéo chiếc chăn lụa mỏng chùm qua đầu cố thôi miên chính mình.
Mà giờ này ở một căn nhà khác nằm ở khu vực dân cư cũ của thành phố T, nội thất tầm thường, có chút tuềnh toàng. Căn phòng bên cạnh đang vang lên đánh nhau. Tiếng đàn bà, đàn ông hỗn loạn, tiếng tay chân huỳnh huỵch đấm đá, không ai chịu ai. Đó là cha mẹ của Minh Châu. Cô ta đang ngồi co ro trên giường, hai tay bịt chặt tai lại để không phải nghe những âm thanh ấy.
Chả là mẹ cô ta bắt gặp chồng mình lén nút đi lại với một người đàn bà khác vậy là máu Hoạn Thư nổi lên xông vào đánh người ta. Đánh chưa đã về nhà lại đánh chồng tiếp. Cha Minh Châu vốn là người đàn ông hiền lành, vì không chịu đựng nổi một bà vợ chanh chua nên mới ra ngoài tìm niềm vui, ai ngờ bị bắt tại trận. Giờ thì tức nước vỡ bờ, ông ta đang phản kháng lại một cách yếu ớt.
Tuy tình huống này là lần đầu, nhưng những cảnh tượng tương tự khác ở cái nhà này cũng chẳng hiếm, Minh Châu đã quá quen rồi. Cô ta cũng sợ đến phát ngán. Vậy nên mỗi khi nhìn thấy Gia Ly được mẹ cưng chiều, lòng đố kỵ của cô ta liền dâng lên cao.
Minh Châu nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, trên màn hình vẫn còn đang chiếu lại cảnh cô ta bị Gia Ly đè xuống đánh khi nãy. Bộ dạng muốn thê thảm có thê thảm, muốn đáng thương có đáng thương. Tối nãy chính là cô ta thuê người quay, cố ý diễn một cảnh này để chờ cho cái bẫy sau này. “Chỉ cần một đoạn phim này cũng có thể hủy diệt được mày, mày tin không?”
Bab 42 Chương 42: Anh thiếu trò nghịch à
Trải qua những phút giây khủng hoảng, tình huống éo le trước mắt, gần như đã khiến cho Gia Ly thức trắng cả đêm chẳng thể ngủ nổi. Sáng sớm nay cô ngồi bần thần trên giường hồi lâu, sắc mặt hốc hác cả người uể oải đắn đo mãi.
Hôm nay chính là một ngày vô cùng quan trọng với hai sự kiện lớn có tầm ảnh hưởng đến cả cuộc đời của cô sau này. Ký kết hợp đồng với Hoành Phi và đăng ký kết hôn.
Ngặt một nỗi, trong thâm tâm Gia Ly rõ ràng nhất, việc cô đặt bút ký vào hai văn bản kia, chính là đại diện cho một cái tôi khác, khát cầu vinh quang, hoàn toàn không phải con người thật của cô, một đứa nhóc chỉ muốn được tự do bay lượn.
Phải chăng… đây chính là những nỗi khổ tâm của người lớn. Cần phải gạt bỏ đi mong muốn nhỏ bé của cá nhân để mang lại lợi ích lớn hơn. Đúng vậy đó chính là lợi ích.
Chính xác quá rồi còn gì? Vạn An cần bản hợp đồng kia để phát triển. Còn cô cần cuộc hôn nhân này để giúp cho mẹ mình an tâm ra đi, đâu đó còn có chút lòng đồng cảm muốn giúp người đàn ông tật nguyền kia một chút sức lực.
Cơ mà cô đã làm gì với bản thân của mình thế?
Cảm xúc của cô, tương lai của cô… Cả lương tâm của cô nữa?
Đây là đang làm một việc tốt hay chỉ là cái cớ bao biện cho những hành vi sai trái, một cách để Gia Ly cô đây lấp liếm cho lỗi lầm ngu ngốc của mình. Một đứa vẫn luôn đầy tự tin chưa từng thất bại đã bị dòng đời liên tiếp vả cho những cái tát đau đớn không dám nhìn thẳng vào sự thật, luôn muốn tìm cách bao biện và đổ lỗi…
Có lẽ cách tốt nhất chính là hủy hôn.
Không phải là để có thể đến với người đàn ông kia. Mà chỉ đơn giản là cô không muốn tổn thương một người như Tuấn Phong. Có lẽ cái tin tức cậu cả bị người ta hủy hôn sẽ khiến anh lần nữa rơi vào sóng gió, nhưng so với dư luận đáng sợ sau này khi chuyện giữa cô và Phong Vũ lộ ra, vẫn là bớt đi rất nhiều đau khổ.
Cơ mà, nếu như anh tình nguyện, chủ động hủy hôn thì sao?
Danh tiếng của anh sẽ được bảo toàn hay không cô không biết, còn cô chắc chắn sẽ trở thành trung tâm của sự chỉ trích, làm trò cười cho thiên hạ… Tuy vậy, cô vẫn tình nguyện chấp nhận, không oán trách. Chỉ là mẹ Lam Anh có vượt qua được hay không?
Gia Ly muốn điên rồi. Thế này không được, thế nọ không xong.
Cô ôm đầu, hai tay vò loạn mái tóc rối tung, sắc mặt cau có. Rất muốn phát tiết những khó chịu trong lòng ra ngoài nhưng chẳng biết phải giải tỏa ra làm sao. Cơn gió nhẹ lay động tấm rèm cửa sổ, mang theo mùi hoa nhẹ nhàng từ khu vườn bay vào. Gió thổi tới gương mặt bấn loạn của cô gái đang ngồi trên giường lôi kéo tầm nhìn của cô ra phía ngoài.
Ánh sáng càng lúc càng rõ. Tiếng chuông báo thức đúng bảy giờ vang lên. Thì ra cô đã ngồi như vậy cả ba tiếng đồng hồ… Nghĩ đến to cả đầu cũng chẳng ra được kế sách nào.
Gia Ly thở dài đứng dậy, lững thững đi vào nhà tắm.
Gần tám giờ sáng, xe của Gia Ly đã ở dưới hầm để xe của Vạn An. Lúc này cũng là đầu giờ làm, nhân viên đang tập trung chờ trước thang máy khá đông, nhưng hôm nay có vẻ nhiều người hơn mọi ngày, có thể gọi là nhốn nháo.
Gia Ly có chút tò mò, đám người này hôm nay lại rảnh rỗi ở đây làm cái quái gì thế! Hầm để xe thì toàn mùi xăng dầu có khỉ gì thú vị?
Vạn An vốn là một công ty rất chú trọng đến vấn đề tạo môi trường gần gũi với thiên nhiên, không gian khắp nơi hầu như đều được phủ xanh, còn từng được nhận xét là một địa chỉ làm việc tao nhã, nhưng mà tụ tập ở bãi đỗ xe để thưởng thức cái vẻ đẹp này cũng quá là… không thích hợp.
Gia Ly cau mày xuống xe, đi lại gần xem đang có chuyện gì. Chỉ thấy đứng trước cửa thang máy là một cô lễ tân xinh đẹp đang cúi đầu trước hai người đàn ông cao lớn, cô ta nói gì đó mà Gia Ly nghe không rõ.
Tất nhiên là sao có thể nghe nổi, khi một trong hai người đàn ông đang nhếch miệng cười với cô. Không ai khác, đó chính là Phong Vũ và Việt.
Bọn họ tới đây làm gì? Chết tiệt, đến ký hợp đồng.
Bởi vì cô không muốn làm rầm rộ như những buổi ký kết khác của Hoành Phi nên đề nghị làm kín đáo. Nhưng để đích thân Phong tổng chạy đến đây làm loạn là loại tình huống cỡ nào gây chú ý?
Gia Ly lén lút nhìn nhanh ra xung quanh, cũng may chỗ này ngoài nhân viên công ty ra thì không có người ngoài, tin tức vẫn có thể khống chế được.
Bước qua những tiếng xì xào bàn bán của mọi người, Gia Ly đi dần về phía trung tâm của đám đông.
“Phong tổng, thần long như anh đích thân tới ao làng của Vạn An làm tôi khó xử quá!”
Thái độ lạnh nhạt cùng lời nói có chút khách sáo xa cách của Gia Ly làm cho Tuấn Phong hơi cau mày, nhưng rất nhanh anh đã nở một nụ cười nhạt, chìa tay ra phía trước: “Tôi là tới để làm việc, nhân tài như cô Trần đây khó lắm mới tìm thấy, sao có thể không nhiệt tình cho được.”
Gia Ly nhìn bàn tay của anh, dưới ánh mắt như đèn pin từ bốn xung quanh, cuối cùng vẫn đưa tay ra bắt lấy rồi rụt vội về như sợ bỏng.
“Cảm ơn, mời anh lên phòng tôi. Chỗ này… ừm, nhân viên của Vạn An cũng rất bận.” Gia Ly nhún vai, bàn tay nắm chặt cái cặp tài liệu trong tay, xoay người đi tới thang máy.
Việt nhanh tay ấn nút mở, khẽ thở phào.
Rõ ràng là ông chủ cố ý gây sự, sáng sớm đã chạy đến đây chính là thời gian này rảnh rỗi quá nên muốn đi tìm bận rộn hay sao?
Nhưng mà đi trêu chọc vợ mình lại dùng một thân phận khác có phải là cũng quá ác không?
Mà nhìn thái độ hai người này… Chả nhẽ bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó mà anh ta không được biết? Chắc chắn rồi, bảo sao cái hôm đi xem mặt để hủy hôn đó, ông chủ nhất nhất bắt anh ta phải chấm thêm mấy cái mụn ruồi xấu xí, sau này mỗi khi xuất hiện với danh nghĩa cậu cả thì đều đổi một vệ sĩ khác.
Lại còn bày đặt điều tra ba đời nhà người ta!
Tâm tư khó lường của ông chủ đúng là chỉ có đám anh Hoàng mới hiểu nổi.
Thang máy mở ra, Việt còn chưa kịp bước vào thì cánh cửa đã đóng lại, anh ta ngơ ngác nhìn hai gương mặt lạnh lùng tỏ vẻ xa cách đứng bên trong mà lòng muốn phun trào.
Lại liếc mắt nhìn ra đám người sau lưng mình liền cảm thấy cân bằng không ít.
Mà sau khi cánh cửa thang máy khép lại, thừa dịp bốn bề vắng lặng, Gia Ly quét mắt nhìn sang người bên cạnh nhỏ giọng trách cứ: “Tôi đã nói là chỉ cần anh Việt mang hợp đồng đến, thông qua ban giám đốc rồi ký là được, anh còn cố tình tới, tụ tập cả đám người ở dưới đó, là anh thiếu trò nghịch à.”
Đối mặt với trách cứ của cô, Tuấn Phong chẳng hề tức giận, ngược lại lại híp mắt nghiền ngẫm thưởng thức vẻ đẹp uy quyền lạnh lùng của một nữ giám đốc đang toát ra từ trên người Gia Ly.
Hôm nay mái tóc dài được cô buộc ở sau gáy, vài lọn tóc rơi ra hai bên má tạo nên vẻ đẹp giỏi giang pha chút thanh lịch. Gương mặt tinh xảo với lớp trang điểm vừa phải che đi những mệt mỏi, đường line mắt lại khiến cặp mắt thêm sắc bén, màu son đỏ mọng trên đôi môi trái tim khiến anh nhìn đến mơ màng. Bộ đồ công sở bó sát màu đen làm nổi bật nước da trắng sứ cùng đường cong gợi cảm làm anh muốn phát điên, nhất là đôi chân dài nghịch thiên đó.
“Tôi đang nói anh đấy?” Gia Ly bất mãn lên tiếng.
“Là anh muốn làm chỗ dựa, hậu thuẫn cho vị trí tổng giám đốc mới này của em, duy trì hình tượng cho công ty, cũng là vì mặt mũi của Hoành Phi.“ Tuấn Phong đứng đút hai tay vào túi quần đáp.
“Mặc dù là vì công ty, anh cũng không cần…“
“Vì em cố ý muốn che giấu, chứ thực tâm anh còn muốn họp báo công bố với cả thiên hạ kìa.” Tuấn Phong cắt ngang lời Gia Ly lấp lửng nói.
Bab 43 Chương 43: Anh đã nói rất thật
Câu nói của Tuấn Phong bất tri bất giác khiến Gia Ly ngây ngốc, tâm thần vốn dĩ không ổn định của cô lại hoảng hốt lo nghĩ đến một viễn cảnh đáng sợ khác.
“Em bị làm sao thế?” Thấy sắc mặt của cô đột nhiên có chút không ổn, Tuấn Phong lập tức quay sang giả bộ quan tâm hỏi.
Gia Ly cắn môi, khẽ lắc đầu, giây lát sau giọng điệu mang theo chút tự chế giễu cùng nỗi dằn vặt khó nói thành lời vang lên: “Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi vì áp lực công việc thôi.”
“Em không sao thật chứ?” Tuấn Phong vẫn không yên tâm, liền vươn tay về phía cái trán của cô.
Gia Ly lập tức phản xạ có điều kiện, nghiêng đầu né tránh bàn tay của anh, ánh mắt mang theo chút tức giận trừng lên quát: “Anh muốn làm cái gì?”
[Muốn chắc chắn một trăm phần trăm em ký vào hợp đồng.] “Anh chỉ kiểm tra em một chút, nếu quá mệt mỏi thì nghỉ ngơi vài ngày đi.” Tuấn Phong cau mày nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, vẻ mặt tràn đầy sự chân thành tha thiết.
Thật sự giống như là anh đang rất quan tâm tới tình trạng sức khỏe của cô vậy.
Ngực Gia Ly nhói đau, cô cảm thấy có chút khó chịu, thực sự cô không thể chịu nổi cái dáng vẻ quan tâm này của anh dành cho mình. Khó chịu vô cùng.
Cô liền nhíu mày, gắt gỏng chất vấn: “Tôi thực sự rất muốn biết trong đầu của Phong tổng ngài đây chứa thứ gì. Tôi đã nói rồi, chúng ta không thể, vậy nên xin anh đừng để ý đến tôi nữa. Hãy để tôi và Tuấn Phong được yên. Nếu như anh cứ cố tình gây rắc rối đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Nói xong tầm nhìn của Gia Ly liếc một đường từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở vị trí giữa hai chân của Tuấn Phong nhếch miệng cười cảnh cáo.
Cơ mà lời đe dọa của cô chẳng những không khiến người đàn ông tức giận, ngược lại, anh còn cười. Bởi vì hơn ai hết, chính là anh đã đọc được toàn bộ sự bối rối chật vật, sự bất lực, sự lúng túng của cô thông qua ngôn ngữ hành vi. Tất cả những cử chỉ dù là nhỏ nhất, đều bị phơi bày không sót một tẹo nào trước mặt anh - Giáo sư tâm lý học, chuyên gia phân tích hành vi trong đội đặc nhiệm Bella.
“Em sẽ không xuống tay với anh được đâu.” Anh ngừng một lát rồi ung dung mỉm cười, nói tiếp: “Bởi vì chúng ta có duyên phận mà trong đầu anh lúc này chỉ có mỗi hình bóng của em.”
Tất cả những gì anh nói ra đều rất thật, chính xác đó là sự thật mà chúng ta đều biết chỉ có Gia Ly là không.
Trừ lần gặp mặt định mệnh đầu tiên của hai người ra, những lần sau này rõ ràng đều không phải là ngẫu nhiên. Nếu không phải do anh đã cố tình sắp xếp thì làm sao mối quan hệ của hai người có thể thú vị và thân thiết đến mức đầu gối tay ấp như thế được?
Toàn bộ cũng chỉ vì một mục đích duy nhất đó là Tuấn Phong muốn rèn luyện bản lĩnh cho Gia Ly, hơn hết là anh muốn cô phải nhớ mình thật sâu đậm. Tình yêu dành cho anh đủ lớn thì mới có thể kề vai sát cánh ở bên anh. Sóng to gió lớn cũng không chùn bước.
“Chắc là nghiệt duyên đấy” Gia Ly khẽ lắc đầu, đáp lại một cách vô lực.
Cô muốn một hơi thổi bay đi những u ám không rõ ràng tựa như lớp sương mù dày đặc bao phủ xung quanh mình đi, nhưng chúng quá dày mà sức cô lại quá yếu.
“Cho dù là nghiệt duyên anh cũng sẽ đeo bám em suốt đời.” Tuấn Phong cúi người hôn nhanh lên má cô một cái trước khi thang máy một lần nữa mở ra.
Gia Ly trợn mắt nhìn sang người đàn ông đang tỏ ra thản nhiên như không có gì đứng bên cạnh, cô rất muốn nói là ở đây có camera, rất có thể bảo vệ cũng đã nhìn thấy hành động sai trái của anh rồi, giờ anh còn giả bộ làm cái quái gì, nhưng rồi cô lại nhịn xuống. Hừ mũi bước ra ngoài.
Tuấn Phong mỉm cười đút một tay vào túi quần như một lãng tử bám sát phía sau.
“Tôi nói rồi, anh giữ khoảng cách cho tôi, đừng để tôi phải nhìn anh như nhìn kẻ thù.” Gia Ly đợi lúc Tuấn Phong đuổi kịp đi ngang với mình liền đè thấp giọng nói.
Dường như Tuấn Phong cũng đã nhận ra cô không nói đùa, cũng không muốn ép cô nữa, liền gật đầu đáp ứng. Rất nhanh hai người đã tới được phòng của Gia Ly. Khi chạm tay lên tay nắm cửa, Gia Ly có chút đắn đo quay lại nhìn Tuấn Phong nhắc lại một lần nữa: “Tôi và anh chính là quan hệ đối tác trong công việc, nhớ nấy.”
“Ừ!” Tuấn Phong nhịn cười nhún vai đáp ứng. Đúng là chim sợ cành cong mà.
Hai người vào phòng được một lát thì Việt mới lên tới nơi, sau khi anh ta đọc qua và xin ý kiến thống nhất một số điều khoản bổ sung và chỉnh sửa với Gia Ly, ba người mới bắt đầu đứng lên đi qua phòng họp của Vạn An.
Bầu không khí lúc này trong căn phòng lại rất quỷ dị.
Chính là sau khi Vạn An tiếp quản một số công ty con của Hoành Phi, đội ngũ cơ cấu của những công ty đó vẫn được giữ nguyên, chỉ thay ban giám đốc. Mà danh sách ban giám đốc mới này là lấy từ những người thời gian qua đã nhiệt tình hỗ trợ Gia Ly không gây tranh cãi chia rẽ nội bộ.
Hiển nhiên là những kẻ vẫn dậm chân tại chỗ thì vô cùng bất bình rồi. Bọn họ còn đang bàn nhau lật đổ Gia Ly kìa. Một con ranh vắt mũi chưa sạch mà dám cầm đầu bọn họ?
Đám người phía đối địch hung hăng là thế, mạnh mẽ là vậy, thế nhưng ngay khi vừa nhìn thấy người đàn ông đi cùng Gia Ly vào phòng họp thì liền cứng họng ngồi im không dám nhúc nhích.
Ở cái thành phố T này, người nào có chút danh tiếng hay địa vị, họ đều biết anh. Và truyền kỳ trong đám người đấy chính là Phong tổng của Hoành Phi. Những quyết sách của anh còn được người ta tổng hợp lại in thành sách để đem đi bán… Vậy nên, giờ thấy hoàng long ghé qua, ai cũng không dám lớn tiếng. Ngay cả việc ngồi im lắng nghe Việt trình bày, và nhìn vào bản sao của tập tài liệu trước mặt cũng không xong.
Cứ vậy Gia Ly thuận lợi ký xong bản hợp đồng.
Bab 44 Chương 44: Những gì cô biết đều là thứ mà ai cũng biết.
Sau khi cuộc họp kết thúc, ngược lại với suy đoán của Gia Ly, người đàn ông mang đầy uy quyền kia lập tức chào cô rồi cùng trợ lý của mình rời khỏi. Trước sự sùng kính của ban giám đốc và đội ngũ nhân viên, Gia Ly cũng nhanh chóng nghỉ làm. Mười một giờ còn có một lịch hẹn.
Phòng khám tâm lý của Hoàng Nam nằm trên con phố mới, cách Vạn An hai ngã tư giao thông. Nếu như đi tới đó cũng mất tầm mười phút, cả thời gian chờ đèn và tắc đường. Gia Ly nhìn đồng hồ vội vàng thu dọn tài liệu, vừa đứng dậy đi ra ngoài thì một bóng người đột nhiên chặn đường.
Câu hỏi hằn học mang đầy sự đố kỵ vang lên: “Cô với Phong Vũ có quen biết?”
Gia Ly cau mày nhìn Quang Minh: “Bạn của bạn tôi.”
“Tôi muốn nói mối quan hệ khác.” Quang Minh nắm chặt hai tay ghen tức nói.
“Anh là cha tôi, hay mẹ tôi? Bớt lo chuyện bao đồng đi. Anh cảm thấy làm ở đây không hợp có thể nghỉ, đừng có suốt ngày săm soi việc làm của tôi.” Gia Ly cay nghiệt đáp trả. Cô thực sự cảm thấy rất khó chịu với con người này.
“Cô Trần, tôi là muốn tốt cho cô thôi, chỉ thuận tiện nhắc nhở cô, Phong Vũ không phải một người dễ chọc, còn cả chồng sắp cưới của cô nữa. Đừng nên vội vàng quyết định bất cứ chuyện gì.” Quang Minh thở dài tỏ ra vô cùng thất vọng rồi xoay người đi thẳng, bỏ lại Gia Ly ở sau lưng tức đến nổ phổi.
[Mẹ nó! Anh giỏi anh phá hộ tôi cái, làm ơn phá giùm, lẹ đi!]
Cô nghiến răng một hồi rồi chợt nhớ ra thời gian cấp bách liền phi thẳng tới cầu thang máy, một đường chạy xe, thuận lợi không bị tắc đường. Cái nắng oi bức của đầu thu chiếu qua cửa kính soi lên gương mặt trắng hồng hào, cặp mắt sắc bén ẩn chứa nỗi u sầu nằm sau gọng kính đen, đột nhiên lại khiến cả người Gia Ly có một vẻ gì đó xa cách khó gần.
Theo như trí nhớ, cô đi thẳng tới phòng của Hoàng Nam nằm ở cuối hành lang tầng hai của tòa nhà. Bởi vì là phòng khám tâm lý tư nhân, lại có nhiều trường hợp bệnh nhân cần giữ bí mật về tình trạng bệnh tật nên lượng khách không đông, mọi người sẽ theo lịch đã đặt trước mà tới đúng giờ. Gia Ly không phải là bệnh nhân nhưng đối với những người ở phòng khám này lại chẳng xa lạ gì. Việc cô nỗ lực hỗ trợ bà Lam Anh điều trị ở đây, giành giật từng ngày sống vui khỏe đều khiến tất cả mọi người rất xúc động nên đã ghi nhớ gương mặt cô từ lâu.
Nhưng bọn họ lại chẳng hề biết, hôm nay cô tới đây không phải là xin tư vấn về bệnh tình của mẹ, mà là của chính bản thân cô.
Sau khi gõ cửa, Gia Ly bước vào trong.
Căn phòng vẫn thế, với một chiếc bàn làm việc, một bộ bàn nước và có một cái ghế nằm dài bằng nhung tím đậm êm ái. Ánh ánh của bóng đèn màu hồng lờ mờ dễ chịu cùng hương thơm của một loại cỏ an thần nào đó phảng phất bay, đâu có còn có cả tiếng nhạc du dương êm dịu, nghe như tiếng chảy róc rách của suối nước.
Gia Ly nhìn một vòng, không thấy Hoàng Nam đâu, cô giơ tay nhìn đồng hồ, đúng mười một giờ. Có lẽ anh ta đi ăn trưa, nghĩ như vậy, Gia Ly liền bước tới bàn nước ngồi xuống chờ.
Không bao lâu sau, cánh cửa bên cạnh bàn làm việc mở ra. Hoàng Nam xuất hiện, anh ta mỉm cười thân thiện bước tới: “Cô Trần luôn rất đúng giờ, ngại quá, tôi vừa bận một chút.”
“Anh đừng khách sáo, tôi chính là tới phiền anh, chỉ mong rằng anh sẽ giúp ích được tôi.” Gia Ly bật cười, nửa đùa nửa thật nói.
“Gì mà nghiêm trọng vậy, đừng nói với tôi là cô lỡ tay giết người rồi lương tâm cắn dứt mới chạy tới đây để sám hối nhé!” Hoàng Nam cầm tách trà lên rót ra chén. Tiếng nước vang lên mang theo tâm trạng tò mò hứng thú.
“Không.” Gia Ly nhận lấy chén trà, đưa lên ngửi. Hương nhài thoang thoảng bay vào chóp mũi khiến lòng người cảm thấy thoải mái đi rất nhiều. Cô nghiêm túc nói “Tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.”
“Tôi rất sẵn lòng.” Hoàng Nam bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.
“Chắc anh cũng biết mẹ tôi không còn nhiều thời gian, tôi muốn bà yên tâm rời đi nên mới đồng ý kết hôn với nhà họ Vũ. Tuy nhiên… tôi lại chợt nhận ra, bản thân tôi tuy không ghét người đó, nhưng mà chẳng phải yêu. Còn có một người đàn ông khác, tôi… tôi đã ngủ với anh ta... Giờ tôi đến đây, muốn nhờ anh giúp xem tôi phải làm gì?” Gia Ly lộn xộn nói ra mớ hỗn độn trong đầu mình.
Hoàng Nam kiên trì ngồi nghe cô kể, từng chén, lại từng chén trà, cứ cạn lại châm đầy. Rốt cuộc sau một lúc lâu, Gia Ly cũng đã dãi bày toàn bộ những uẩn khúc trong lòng. bấy giờ Hoàng Nam mới chậm rãi nói.
“Thứ nhất, cô có hiểu mong muốn thực sự của mẹ cô là gì không? Là muốn cô lấy Tuấn Phong, hay chỉ đơn giản muốn cô được hạnh phúc?”
“Nếu như cô còn băn khoăn như thế, cuộc sống hôn nhân không trọn vẹn, bà ấy sẽ cảm thấy thế nào?”
“Thứ hai, cô và Phong Vũ chính là vì hiểu lầm mà trải qua một đêm với nhau, lại vì quyến luyến là thêm một lần nữa! Cô tự hỏi chính mình xem có thực sự thích anh ta không? Hay chỉ là ham muốn nhất thời khó kiềm chế được của bản thân.”
“Mà khoan hãy trả lời, trước hết, cô đã biết gì về anh ta chưa? Hay là những gì cô biết, đều là thứ mà ai cũng biết?”
“Còn Tuấn Phong? Cô nói không phải thương hại anh ta, vậy chả nhẽ cô cảm thấy hai người đều đáng thương như nhau nên cảm thấy đồng cảm? Tôi đoán đúng chứ?”
“Thứ ba, cô đang sợ hãi, tôi nghĩ cô đã quá áp lực rồi. Nên được nghỉ ngơi.”
Nghe Hoàng Nam phân tích mọi rắc rối của mình trong vài câu nói, Gia Ly chợt bừng tỉnh, cô nhìn anh ta mỉm cười: “Tôi nhận ra được sự nông cạn của mình rồi.”
“Tốt! Vậy cô có cần tôi thực hiện một liệu trình thôi miên không? Mục đích chính là giải tỏa căng thẳng.” Hoàng Nam nghiêm túc đề nghị.
“Ồ, được. Tôi thấy mình cũng sắp điên thật rồi.” Gia Ly lập tức đồng ý.
Một lát sau, cô gái xinh đẹp đã im lặng nhắm mắt yên ổn ngủ trên chiếc ghế nhung. Lúc này từ sau cánh cửa phòng bên cạnh bàn làm việc, một người đàn ông nhẹ nhàng bước ra đi tới bên cạnh. Đặt lên trán cô một nụ hôn.
Bab 45 Chương 45: Có lẽ chỉ là đang thăm dò
Khi mà Gia Ly tỉnh dậy đã là một tiếng sau, cả người khoan khoái dễ chịu. Cô vậy mà lại có thể ở một chỗ xa lạ ngủ ngon đến thế. Tài năng của Hoàng Nam thật đúng là không tầm thường.
Rời phòng tư vấn tâm lý, Gia Ly đang muốn quay trở về nhà để chiều nghỉ thì lại nhận được cuộc gọi của Quang Minh, ngữ điệu có vẻ như đã xảy ra chuyện, anh ta nói một hồi mà cô vẫn không nắm rõ được hết mọi chuyện, vậy nên đành đánh xe tới Vạn An.
Rõ ràng ban giám đốc sáng nay vẫn còn rất tốt, nhận phân bổ vị trí thì đều hài lòng hăng hái làm việc, nhưng không ngờ chưa tới mấy tiếng đồng hồ lại đột nhiên lật mặt, tranh chấp muốn đổi một vị trí khác.
Nếu như chỉ có một hai người như vậy, Gia Ly cũng không hoài nghi gì mà cho rằng đây chỉ là sự đố kỵ nhất thời. Nhưng mà chuyện này cứ liên tiếp xảy ra hết người này tới người khác, mọi chuyện giờ rối lên y như nồi canh hẹ thì Gia Ly lập tức hiểu rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là có kẻ đang muốn phá đám.
Quả nhiên, toàn bộ chuyện này đều do Quang Minh gây ra.
Cái tên thọc gậy bánh xe đứng ngoài khích bác vị trí A tốt chỗ B kia phù hợp. Mà đám giám đốc này đầu hai thứ tóc lại để cho một kẻ như thế xúi giục, rốt cuộc cũng đều không thể tiếp tục dùng.
Nhưng toàn bộ đám người đó… tạm thời Gia Ly chưa thể xử lý được, cần phải thêm chút thời gian nữa. Cô cứ tưởng rằng trước kia Quang Minh chỉ là quan tâm lo lắng cho cô không có khả năng điều hành Vạn An, hoặc là có lòng tham lam chút tiền tài, tuy nhiên qua một loạt các việc làm của anh ta thời gian qua, cô đã có thể chắc chắn rằng anh ta đang có một mục đích khác.
Đó là gì?
Tiền hay tình?
Người đàn ông này vì cái gì mà làm ra nhiều chuyện như vậy. Vì cái gì lại không quang minh chính đại đứng ra nói.
Gia Ly lắc mạnh đầu, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, đáy lòng cô đột nhiên lại có một chút hối hận. Giá như cô kiên quyết từ chối đề nghị của mẹ và chú La Hàm để Quang Minh trở thành trợ lý của mình, có lẽ giờ đã bớt đi bao nhiêu việc rồi.
Cô thở dài nhìn thẳng vào Quang Minh đang đứng bên cạnh bàn làm việc, sắc mặt lạnh nhạt, khóe miệng hơi cong lên ẩn ẩn một nụ cười mỉa mai, nhẹ giọng phân công nhiệm vụ.
“Mục đích của những người đó là đảo vị trí cho nhau thôi phải không. Nhưng anh nói với bọn họ một tiếng, trước khi công khai danh sách nhân sự tôi đã xem qua năng lực của từng người, nắm rõ sở trường của họ để sắp xếp vị trí phù hợp. Công ty không phải cái chợ, muốn làm gì thì làm. Bỏ ngay cái ý định trèo lên đầu lên cổ tôi đi. Làm được thì làm, không làm có thể nghỉ.”
Quang Minh hoàn toàn không ngờ cô dám nói như vậy. Anh ta cau mày: “Đây đều là những nguyên lão của công ty, cô không muốn làm thì có thể để tôi. Tôi sẽ thay cô sắp xếp cho bọn họ một vị trí phù hợp nhất,đảm bảo ai cũng đều hài lòng.
Nghe thế, Gia Ly Chỉ cảm thấy bực mà không thể chửi, lại lạnh lùng đáp lời: “Nói như vậy, có khi bọn họ cũng đều tới tuổi nghỉ hưu rồi còn gì nữa, vừa khéo…”
“Không được, cô sẽ đi đâu kiếm về được những người có nhiều kinh nghiệm và uy tín trong xã hội như vậy. Đừng nghĩ rằng có Hoành Phi chống lưng là muốn làm gì thì làm. Mọi thứ không đơn giản đâu.” Quang Minh lập tức phản đối.
“Thì đã sao chứ, tôi lại thấy những người trẻ tuổi có sức trẻ và sự sáng tạo lại rất hay, già không nghỉ thì sao chúng ta đón được những tài năng mới đến. Giải quyết hết đi, ai muốn nghỉ thì nghỉ.” Nhật Ly phất tay không để ý nói thêm: “Hoành Phi chống lưng chúng ta chính là nghĩa vụ phải làm của họ, chỉ có kẻ ngu mới không biết tận dụng và kẻ sĩ huênh hoang tự phụ mới không cần.”
“Lần này Vạn An sẽ không có chuyện giơ cao đánh khẽ, từ nay về sau anh quản lý tin tức cho tốt một chút, tuyệt đối không cho phép tiết lộ thông tin ra ngoài, tôi tóm được chắc chắn sẽ rất thảm. Thôi anh đi làm việc đi.” Gia Ly chán nản vẫy tay. Việc để một đám người ăn cây táo rào cây sung ở bên cạnh đúng là rất khó chịu.
Quang Minh hơi sửng sốt một chút, nghĩ tới mọi chuyện một chút liền hiểu, Gia Ly đây là đang ngầm cảnh cáo anh ta, cô đã biết được gì rồi?
Có lẽ chỉ là đang thăm dò.
Anh ta chưng ra bộ mặt tươi cười: “Được thôi, tôi sẽ đi truyền lời, còn cô hãy chủ động về các chính sách mới nhé, sắp tới tôi muốn xin nghỉ phép một thời gian.”
Gia Ly nhoẻn miệng nói: “Ừ, Anh cũng vất vả rồi, nghỉ dài dài chơi cho thoải mái đầu óc, đến lúc đó làm việc mới có thể chú tâm.”
Quang Minh siết chặt tay, cặp mắt ẩn chứa một sự tổn thương to lớn, anh ta trầm giọng nói: “Tôi làm tất cả cũng chỉ vì Vạn An và cô Trần, chưa từng oán thán.”
Gia Ly nhìn bóng lưng rời đi của Quang Minh cau mày khó hiểu, cái kiểu oán phụ kia là sao?
Cô chép miệng rồi cũng ném ra sau đầu. Lại nhìn đồng hồ. Hơn hai giờ chiều, bụng cô đã sắp dính vào cột sống đến nơi rồi, có muốn cố cũng không thể làm xong được, vậy nên Gia Ly nhất quyết đứng dậy.
Cô vừa đi vừa gọi điện cho mẹ. Sau khi hỏi han tình hình của bà, cô mới đắn đo hỏi: “Mẹ, mẹ thấy con người Tuấn Phong thế nào?”
Bà Lam Anh yêu chiều cười, giọng nói dịu dàng vang lên đầy tự hào: “Con tiếp xúc với thằng bé sẽ hiểu, đấy là một đứa trẻ rất tốt.”
“Thực ra con cũng không biết nhiều về người ta lắm.” Gia Ly đắn đo đáp lời.
“Yên tâm đi, con sẽ thấy được. Sáng nay Alex vừa mang tới chỗ mẹ mấy mẫu váy cưới mới nhất của năm, mẹ có nhìn qua rồi, lát hai đứa đi đăng ký rồi ghé qua đó chụp ảnh cưới luôn nhé, mẹ ngắm được vài bộ rất hợp với con,mẹ bảo Alex rồi.” Bà Lam Anh nhìn bộ sưu tập mà thỏa mãn mỉm cười.
Gia Ly đang muốn nói ra quyết định của mình thì cửa thang máy đã mở, xuất hiện trước mặt cô là một người đàn ông đang cười hạnh phúc ngồi trên chiếc xe lăn. Mọi lời sắp nói ra chợt nghẹn lại tại ngay cổ họng, chẳng thể bật lên lời.
Bà Lam Anh thấy cô lâu không trả lời liền sốt ruột hỏi. Lát sau mới thấy cô ấp úng nói: “Tuấn Phong tới đón con rồi, thế mẹ nhé.”
Gia Ly tắt máy nhìn chăm chú vào anh, hai người cứ thế một trong một ngoài. Vệ sĩ đã phải đứng chặn thang máy hồi lâu sốt ruột mà cúi đầu không dám lên tiếng. Anh ta còn cảm thấy mình sáng như bóng đèn nghìn vôn rồi ấy chứ.
Gia Ly bị bác Đào lôi kéo đi thẳng vào bên trong biệt thự, nhìn thấy đèn phòng bà Lam Anh vẫn còn sáng đèn, đáy lòng Gia Ly có chút muộn sầu, khẽ thở dài hỏi bác Đào: “Mẹ cháu vẫn chưa ngủ sao?”
Bác Đào mỉm cười: “Bà chủ đã nghỉ từ sớm rồi, chắc là vừa rồi ồn ào nên mới tỉnh giấc.”
Nghe vậy, Gia Ly hơi chột dạ, cúi đầu đi vào phòng bếp: “Còn gì ăn không bác?”
“Còn chứ, bác đã hầm sẵn cho cháu nồi cháo gà, đợi chút bác lấy cho.” Bác Đào vội đi vượt qua Gia Ly tới bên kệ bếp lưu loát lấy bát múc ra một tô cháo vừa đủ độ ấm.
Gương mặt bác ấy phúc hậu tỏa ý cười trìu mến nhẹ giọng an ủi Gia Ly: “ Con bé Minh Châu đó vốn dĩ tính cách không tốt, cô chủ sớm nhìn ra được bản chất của cô ta, nghỉ chơi bác rất mừng.”
Gia Ly ngưng thìa, ngước mắt khó hiểu nhìn bác Đào: “Sao bác lại nói vậy ạ?”
“Nhiều lần con bé đó đến đây, ăn, nghỉ, tùy tiện sử dụng đồ của cháu, bác chỉ cần nhìn nhác qua là biết không phải là loại người có thể chơi lâu dài. Bác cũng muốn nói với cháu nhưng ngại cháu lại bảo bác nhiều chuyện. Nay thấy cháu kiên quyết như thế, nói ra thì hơi ngại, nhưng bác thấy vui.” Bác Đào rất hào hứng: “Cháu đánh được lắm, mà hai đứa cạch nhau vì chuyện gì vậy?”
Gia Ly gật đầu, gượng cười: “Cô ta đặt điều nói xấu cháu thôi, cháu đánh rồi. Bây giờ mà cứ ở trước mặt cháu lên giọng, cháu sẽ xử tiếp.”
“Cẩn thận,con người con bé này rất mưu mô, một đứa phổi bò như cháu vẫn đừng nên quá chủ quan!” Bác Đào cầm cái bát không đi rửa, sau đó đưa tới trước mặt Gia Ly một cốc sữa nóng.
Người phụ nữ này chính là yêu thương Gia Ly không cần lý do, cô nghe lời bác Đào lên phòng đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc. Tất nhiên là Gia Ly đáp ứng để bác ấy vui lòng mà thôi, cô lên tới phòng còn trằn trọc mãi trên giường, hễ cứ nhắm mắt lại là hình ảnh về khoảnh khắc khi sáng lại ùa về. Không chỉ có thế, còn cả nụ hôn của Tuấn Phong lúc ở trên xe ô tô nữa.
Đột nhiên Gia Ly ngồi bật dậy. Cô cầm điện thoại vào mạng gõ từ khóa: Một lúc thích hai người có bình thường không?
Một danh sách dài các câu chuyện về thứ tình cảm tội lỗi này hiện ra, Gia Ly cảm thấy có một bài viết rất giống với cô lúc này. Thích một người còn rung động với một người khác, còn hoang tưởng đến mức cố gắng đi tìm kiếm đặc điểm chung của hai người đàn ông để lấp liếm cho hành vi của mình - Đây là cô đang cố tìm một thế thân hoàn hảo hơn cho người chồng tật nguyền.
Gia Ly tắt điện thoại, cô cảm thấy mình tội lỗi đầy người. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi điện cho bác sĩ tâm lý.
Hiện tại là mười một giờ, cô biết giờ này Hoàng Nam chưa ngủ. Đây là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, độc thân, là bác sĩ tâm lý học hàng đầu chuyên điều trị các bệnh lý khủng hoảng tâm thần. Anh ta chính là bác sĩ của bà Lam Anh, giúp bà ấy rất nhiều trong việc giảm đi các biểu hiện tâm lý tiêu cực, góp phần tích cực trong việc kéo dài sự sống.
Điện thoại vừa gọi tới đã được kết nối. Giọng nói ấm áp của người đàn ông khẽ vang lên: “Cô Trần, gọi tôi giờ này chẳng lẽ bà Trần có chuyện gì sao?”
“À không, chuyện là tôi muốn đặt một lịch khám tư vấn vào trưa mai. Anh thu xếp được không?” Gia Ly cẩn trọng hỏi.
“Trưa mai tôi có một lịch hẹn chưa biết thế nào, sợ là kéo dài sẽ ảnh hưởng tới lịch hẹn của cô, hay là rời xuống khoảng thời gian sau đó, cô thấy sao?” Hoàng Nam nhìn người đàn ông trước mặt thử thỏa thuận.
“Thực sự tôi đang rất cần lời khuyên từ một chuyên gia như anh, khung giờ sau e là không kịp.” Giọng Gia Ly có chút thất vọng.
“À, cô Trần, tôi thỏa thuận được với vị khác kia rồi, cô cứ đến nhé, mười một giờ trưa mai.” Hoàng Nam chợt thay đổi.
“Ồ, tốt quá, cảm ơn anh, tôi nhất định tới.” Gia Ly cảm ơn thêm lần nữa rồi tắt máy. Cô nằm xuống kéo chiếc chăn lụa mỏng chùm qua đầu cố thôi miên chính mình.
Mà giờ này ở một căn nhà khác nằm ở khu vực dân cư cũ của thành phố T, nội thất tầm thường, có chút tuềnh toàng. Căn phòng bên cạnh đang vang lên đánh nhau. Tiếng đàn bà, đàn ông hỗn loạn, tiếng tay chân huỳnh huỵch đấm đá, không ai chịu ai. Đó là cha mẹ của Minh Châu. Cô ta đang ngồi co ro trên giường, hai tay bịt chặt tai lại để không phải nghe những âm thanh ấy.
Chả là mẹ cô ta bắt gặp chồng mình lén nút đi lại với một người đàn bà khác vậy là máu Hoạn Thư nổi lên xông vào đánh người ta. Đánh chưa đã về nhà lại đánh chồng tiếp. Cha Minh Châu vốn là người đàn ông hiền lành, vì không chịu đựng nổi một bà vợ chanh chua nên mới ra ngoài tìm niềm vui, ai ngờ bị bắt tại trận. Giờ thì tức nước vỡ bờ, ông ta đang phản kháng lại một cách yếu ớt.
Tuy tình huống này là lần đầu, nhưng những cảnh tượng tương tự khác ở cái nhà này cũng chẳng hiếm, Minh Châu đã quá quen rồi. Cô ta cũng sợ đến phát ngán. Vậy nên mỗi khi nhìn thấy Gia Ly được mẹ cưng chiều, lòng đố kỵ của cô ta liền dâng lên cao.
Minh Châu nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, trên màn hình vẫn còn đang chiếu lại cảnh cô ta bị Gia Ly đè xuống đánh khi nãy. Bộ dạng muốn thê thảm có thê thảm, muốn đáng thương có đáng thương. Tối nãy chính là cô ta thuê người quay, cố ý diễn một cảnh này để chờ cho cái bẫy sau này. “Chỉ cần một đoạn phim này cũng có thể hủy diệt được mày, mày tin không?”
Bab 42 Chương 42: Anh thiếu trò nghịch à
Trải qua những phút giây khủng hoảng, tình huống éo le trước mắt, gần như đã khiến cho Gia Ly thức trắng cả đêm chẳng thể ngủ nổi. Sáng sớm nay cô ngồi bần thần trên giường hồi lâu, sắc mặt hốc hác cả người uể oải đắn đo mãi.
Hôm nay chính là một ngày vô cùng quan trọng với hai sự kiện lớn có tầm ảnh hưởng đến cả cuộc đời của cô sau này. Ký kết hợp đồng với Hoành Phi và đăng ký kết hôn.
Ngặt một nỗi, trong thâm tâm Gia Ly rõ ràng nhất, việc cô đặt bút ký vào hai văn bản kia, chính là đại diện cho một cái tôi khác, khát cầu vinh quang, hoàn toàn không phải con người thật của cô, một đứa nhóc chỉ muốn được tự do bay lượn.
Phải chăng… đây chính là những nỗi khổ tâm của người lớn. Cần phải gạt bỏ đi mong muốn nhỏ bé của cá nhân để mang lại lợi ích lớn hơn. Đúng vậy đó chính là lợi ích.
Chính xác quá rồi còn gì? Vạn An cần bản hợp đồng kia để phát triển. Còn cô cần cuộc hôn nhân này để giúp cho mẹ mình an tâm ra đi, đâu đó còn có chút lòng đồng cảm muốn giúp người đàn ông tật nguyền kia một chút sức lực.
Cơ mà cô đã làm gì với bản thân của mình thế?
Cảm xúc của cô, tương lai của cô… Cả lương tâm của cô nữa?
Đây là đang làm một việc tốt hay chỉ là cái cớ bao biện cho những hành vi sai trái, một cách để Gia Ly cô đây lấp liếm cho lỗi lầm ngu ngốc của mình. Một đứa vẫn luôn đầy tự tin chưa từng thất bại đã bị dòng đời liên tiếp vả cho những cái tát đau đớn không dám nhìn thẳng vào sự thật, luôn muốn tìm cách bao biện và đổ lỗi…
Có lẽ cách tốt nhất chính là hủy hôn.
Không phải là để có thể đến với người đàn ông kia. Mà chỉ đơn giản là cô không muốn tổn thương một người như Tuấn Phong. Có lẽ cái tin tức cậu cả bị người ta hủy hôn sẽ khiến anh lần nữa rơi vào sóng gió, nhưng so với dư luận đáng sợ sau này khi chuyện giữa cô và Phong Vũ lộ ra, vẫn là bớt đi rất nhiều đau khổ.
Cơ mà, nếu như anh tình nguyện, chủ động hủy hôn thì sao?
Danh tiếng của anh sẽ được bảo toàn hay không cô không biết, còn cô chắc chắn sẽ trở thành trung tâm của sự chỉ trích, làm trò cười cho thiên hạ… Tuy vậy, cô vẫn tình nguyện chấp nhận, không oán trách. Chỉ là mẹ Lam Anh có vượt qua được hay không?
Gia Ly muốn điên rồi. Thế này không được, thế nọ không xong.
Cô ôm đầu, hai tay vò loạn mái tóc rối tung, sắc mặt cau có. Rất muốn phát tiết những khó chịu trong lòng ra ngoài nhưng chẳng biết phải giải tỏa ra làm sao. Cơn gió nhẹ lay động tấm rèm cửa sổ, mang theo mùi hoa nhẹ nhàng từ khu vườn bay vào. Gió thổi tới gương mặt bấn loạn của cô gái đang ngồi trên giường lôi kéo tầm nhìn của cô ra phía ngoài.
Ánh sáng càng lúc càng rõ. Tiếng chuông báo thức đúng bảy giờ vang lên. Thì ra cô đã ngồi như vậy cả ba tiếng đồng hồ… Nghĩ đến to cả đầu cũng chẳng ra được kế sách nào.
Gia Ly thở dài đứng dậy, lững thững đi vào nhà tắm.
Gần tám giờ sáng, xe của Gia Ly đã ở dưới hầm để xe của Vạn An. Lúc này cũng là đầu giờ làm, nhân viên đang tập trung chờ trước thang máy khá đông, nhưng hôm nay có vẻ nhiều người hơn mọi ngày, có thể gọi là nhốn nháo.
Gia Ly có chút tò mò, đám người này hôm nay lại rảnh rỗi ở đây làm cái quái gì thế! Hầm để xe thì toàn mùi xăng dầu có khỉ gì thú vị?
Vạn An vốn là một công ty rất chú trọng đến vấn đề tạo môi trường gần gũi với thiên nhiên, không gian khắp nơi hầu như đều được phủ xanh, còn từng được nhận xét là một địa chỉ làm việc tao nhã, nhưng mà tụ tập ở bãi đỗ xe để thưởng thức cái vẻ đẹp này cũng quá là… không thích hợp.
Gia Ly cau mày xuống xe, đi lại gần xem đang có chuyện gì. Chỉ thấy đứng trước cửa thang máy là một cô lễ tân xinh đẹp đang cúi đầu trước hai người đàn ông cao lớn, cô ta nói gì đó mà Gia Ly nghe không rõ.
Tất nhiên là sao có thể nghe nổi, khi một trong hai người đàn ông đang nhếch miệng cười với cô. Không ai khác, đó chính là Phong Vũ và Việt.
Bọn họ tới đây làm gì? Chết tiệt, đến ký hợp đồng.
Bởi vì cô không muốn làm rầm rộ như những buổi ký kết khác của Hoành Phi nên đề nghị làm kín đáo. Nhưng để đích thân Phong tổng chạy đến đây làm loạn là loại tình huống cỡ nào gây chú ý?
Gia Ly lén lút nhìn nhanh ra xung quanh, cũng may chỗ này ngoài nhân viên công ty ra thì không có người ngoài, tin tức vẫn có thể khống chế được.
Bước qua những tiếng xì xào bàn bán của mọi người, Gia Ly đi dần về phía trung tâm của đám đông.
“Phong tổng, thần long như anh đích thân tới ao làng của Vạn An làm tôi khó xử quá!”
Thái độ lạnh nhạt cùng lời nói có chút khách sáo xa cách của Gia Ly làm cho Tuấn Phong hơi cau mày, nhưng rất nhanh anh đã nở một nụ cười nhạt, chìa tay ra phía trước: “Tôi là tới để làm việc, nhân tài như cô Trần đây khó lắm mới tìm thấy, sao có thể không nhiệt tình cho được.”
Gia Ly nhìn bàn tay của anh, dưới ánh mắt như đèn pin từ bốn xung quanh, cuối cùng vẫn đưa tay ra bắt lấy rồi rụt vội về như sợ bỏng.
“Cảm ơn, mời anh lên phòng tôi. Chỗ này… ừm, nhân viên của Vạn An cũng rất bận.” Gia Ly nhún vai, bàn tay nắm chặt cái cặp tài liệu trong tay, xoay người đi tới thang máy.
Việt nhanh tay ấn nút mở, khẽ thở phào.
Rõ ràng là ông chủ cố ý gây sự, sáng sớm đã chạy đến đây chính là thời gian này rảnh rỗi quá nên muốn đi tìm bận rộn hay sao?
Nhưng mà đi trêu chọc vợ mình lại dùng một thân phận khác có phải là cũng quá ác không?
Mà nhìn thái độ hai người này… Chả nhẽ bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó mà anh ta không được biết? Chắc chắn rồi, bảo sao cái hôm đi xem mặt để hủy hôn đó, ông chủ nhất nhất bắt anh ta phải chấm thêm mấy cái mụn ruồi xấu xí, sau này mỗi khi xuất hiện với danh nghĩa cậu cả thì đều đổi một vệ sĩ khác.
Lại còn bày đặt điều tra ba đời nhà người ta!
Tâm tư khó lường của ông chủ đúng là chỉ có đám anh Hoàng mới hiểu nổi.
Thang máy mở ra, Việt còn chưa kịp bước vào thì cánh cửa đã đóng lại, anh ta ngơ ngác nhìn hai gương mặt lạnh lùng tỏ vẻ xa cách đứng bên trong mà lòng muốn phun trào.
Lại liếc mắt nhìn ra đám người sau lưng mình liền cảm thấy cân bằng không ít.
Mà sau khi cánh cửa thang máy khép lại, thừa dịp bốn bề vắng lặng, Gia Ly quét mắt nhìn sang người bên cạnh nhỏ giọng trách cứ: “Tôi đã nói là chỉ cần anh Việt mang hợp đồng đến, thông qua ban giám đốc rồi ký là được, anh còn cố tình tới, tụ tập cả đám người ở dưới đó, là anh thiếu trò nghịch à.”
Đối mặt với trách cứ của cô, Tuấn Phong chẳng hề tức giận, ngược lại lại híp mắt nghiền ngẫm thưởng thức vẻ đẹp uy quyền lạnh lùng của một nữ giám đốc đang toát ra từ trên người Gia Ly.
Hôm nay mái tóc dài được cô buộc ở sau gáy, vài lọn tóc rơi ra hai bên má tạo nên vẻ đẹp giỏi giang pha chút thanh lịch. Gương mặt tinh xảo với lớp trang điểm vừa phải che đi những mệt mỏi, đường line mắt lại khiến cặp mắt thêm sắc bén, màu son đỏ mọng trên đôi môi trái tim khiến anh nhìn đến mơ màng. Bộ đồ công sở bó sát màu đen làm nổi bật nước da trắng sứ cùng đường cong gợi cảm làm anh muốn phát điên, nhất là đôi chân dài nghịch thiên đó.
“Tôi đang nói anh đấy?” Gia Ly bất mãn lên tiếng.
“Là anh muốn làm chỗ dựa, hậu thuẫn cho vị trí tổng giám đốc mới này của em, duy trì hình tượng cho công ty, cũng là vì mặt mũi của Hoành Phi.“ Tuấn Phong đứng đút hai tay vào túi quần đáp.
“Mặc dù là vì công ty, anh cũng không cần…“
“Vì em cố ý muốn che giấu, chứ thực tâm anh còn muốn họp báo công bố với cả thiên hạ kìa.” Tuấn Phong cắt ngang lời Gia Ly lấp lửng nói.
Bab 43 Chương 43: Anh đã nói rất thật
Câu nói của Tuấn Phong bất tri bất giác khiến Gia Ly ngây ngốc, tâm thần vốn dĩ không ổn định của cô lại hoảng hốt lo nghĩ đến một viễn cảnh đáng sợ khác.
“Em bị làm sao thế?” Thấy sắc mặt của cô đột nhiên có chút không ổn, Tuấn Phong lập tức quay sang giả bộ quan tâm hỏi.
Gia Ly cắn môi, khẽ lắc đầu, giây lát sau giọng điệu mang theo chút tự chế giễu cùng nỗi dằn vặt khó nói thành lời vang lên: “Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi vì áp lực công việc thôi.”
“Em không sao thật chứ?” Tuấn Phong vẫn không yên tâm, liền vươn tay về phía cái trán của cô.
Gia Ly lập tức phản xạ có điều kiện, nghiêng đầu né tránh bàn tay của anh, ánh mắt mang theo chút tức giận trừng lên quát: “Anh muốn làm cái gì?”
[Muốn chắc chắn một trăm phần trăm em ký vào hợp đồng.] “Anh chỉ kiểm tra em một chút, nếu quá mệt mỏi thì nghỉ ngơi vài ngày đi.” Tuấn Phong cau mày nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, vẻ mặt tràn đầy sự chân thành tha thiết.
Thật sự giống như là anh đang rất quan tâm tới tình trạng sức khỏe của cô vậy.
Ngực Gia Ly nhói đau, cô cảm thấy có chút khó chịu, thực sự cô không thể chịu nổi cái dáng vẻ quan tâm này của anh dành cho mình. Khó chịu vô cùng.
Cô liền nhíu mày, gắt gỏng chất vấn: “Tôi thực sự rất muốn biết trong đầu của Phong tổng ngài đây chứa thứ gì. Tôi đã nói rồi, chúng ta không thể, vậy nên xin anh đừng để ý đến tôi nữa. Hãy để tôi và Tuấn Phong được yên. Nếu như anh cứ cố tình gây rắc rối đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Nói xong tầm nhìn của Gia Ly liếc một đường từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở vị trí giữa hai chân của Tuấn Phong nhếch miệng cười cảnh cáo.
Cơ mà lời đe dọa của cô chẳng những không khiến người đàn ông tức giận, ngược lại, anh còn cười. Bởi vì hơn ai hết, chính là anh đã đọc được toàn bộ sự bối rối chật vật, sự bất lực, sự lúng túng của cô thông qua ngôn ngữ hành vi. Tất cả những cử chỉ dù là nhỏ nhất, đều bị phơi bày không sót một tẹo nào trước mặt anh - Giáo sư tâm lý học, chuyên gia phân tích hành vi trong đội đặc nhiệm Bella.
“Em sẽ không xuống tay với anh được đâu.” Anh ngừng một lát rồi ung dung mỉm cười, nói tiếp: “Bởi vì chúng ta có duyên phận mà trong đầu anh lúc này chỉ có mỗi hình bóng của em.”
Tất cả những gì anh nói ra đều rất thật, chính xác đó là sự thật mà chúng ta đều biết chỉ có Gia Ly là không.
Trừ lần gặp mặt định mệnh đầu tiên của hai người ra, những lần sau này rõ ràng đều không phải là ngẫu nhiên. Nếu không phải do anh đã cố tình sắp xếp thì làm sao mối quan hệ của hai người có thể thú vị và thân thiết đến mức đầu gối tay ấp như thế được?
Toàn bộ cũng chỉ vì một mục đích duy nhất đó là Tuấn Phong muốn rèn luyện bản lĩnh cho Gia Ly, hơn hết là anh muốn cô phải nhớ mình thật sâu đậm. Tình yêu dành cho anh đủ lớn thì mới có thể kề vai sát cánh ở bên anh. Sóng to gió lớn cũng không chùn bước.
“Chắc là nghiệt duyên đấy” Gia Ly khẽ lắc đầu, đáp lại một cách vô lực.
Cô muốn một hơi thổi bay đi những u ám không rõ ràng tựa như lớp sương mù dày đặc bao phủ xung quanh mình đi, nhưng chúng quá dày mà sức cô lại quá yếu.
“Cho dù là nghiệt duyên anh cũng sẽ đeo bám em suốt đời.” Tuấn Phong cúi người hôn nhanh lên má cô một cái trước khi thang máy một lần nữa mở ra.
Gia Ly trợn mắt nhìn sang người đàn ông đang tỏ ra thản nhiên như không có gì đứng bên cạnh, cô rất muốn nói là ở đây có camera, rất có thể bảo vệ cũng đã nhìn thấy hành động sai trái của anh rồi, giờ anh còn giả bộ làm cái quái gì, nhưng rồi cô lại nhịn xuống. Hừ mũi bước ra ngoài.
Tuấn Phong mỉm cười đút một tay vào túi quần như một lãng tử bám sát phía sau.
“Tôi nói rồi, anh giữ khoảng cách cho tôi, đừng để tôi phải nhìn anh như nhìn kẻ thù.” Gia Ly đợi lúc Tuấn Phong đuổi kịp đi ngang với mình liền đè thấp giọng nói.
Dường như Tuấn Phong cũng đã nhận ra cô không nói đùa, cũng không muốn ép cô nữa, liền gật đầu đáp ứng. Rất nhanh hai người đã tới được phòng của Gia Ly. Khi chạm tay lên tay nắm cửa, Gia Ly có chút đắn đo quay lại nhìn Tuấn Phong nhắc lại một lần nữa: “Tôi và anh chính là quan hệ đối tác trong công việc, nhớ nấy.”
“Ừ!” Tuấn Phong nhịn cười nhún vai đáp ứng. Đúng là chim sợ cành cong mà.
Hai người vào phòng được một lát thì Việt mới lên tới nơi, sau khi anh ta đọc qua và xin ý kiến thống nhất một số điều khoản bổ sung và chỉnh sửa với Gia Ly, ba người mới bắt đầu đứng lên đi qua phòng họp của Vạn An.
Bầu không khí lúc này trong căn phòng lại rất quỷ dị.
Chính là sau khi Vạn An tiếp quản một số công ty con của Hoành Phi, đội ngũ cơ cấu của những công ty đó vẫn được giữ nguyên, chỉ thay ban giám đốc. Mà danh sách ban giám đốc mới này là lấy từ những người thời gian qua đã nhiệt tình hỗ trợ Gia Ly không gây tranh cãi chia rẽ nội bộ.
Hiển nhiên là những kẻ vẫn dậm chân tại chỗ thì vô cùng bất bình rồi. Bọn họ còn đang bàn nhau lật đổ Gia Ly kìa. Một con ranh vắt mũi chưa sạch mà dám cầm đầu bọn họ?
Đám người phía đối địch hung hăng là thế, mạnh mẽ là vậy, thế nhưng ngay khi vừa nhìn thấy người đàn ông đi cùng Gia Ly vào phòng họp thì liền cứng họng ngồi im không dám nhúc nhích.
Ở cái thành phố T này, người nào có chút danh tiếng hay địa vị, họ đều biết anh. Và truyền kỳ trong đám người đấy chính là Phong tổng của Hoành Phi. Những quyết sách của anh còn được người ta tổng hợp lại in thành sách để đem đi bán… Vậy nên, giờ thấy hoàng long ghé qua, ai cũng không dám lớn tiếng. Ngay cả việc ngồi im lắng nghe Việt trình bày, và nhìn vào bản sao của tập tài liệu trước mặt cũng không xong.
Cứ vậy Gia Ly thuận lợi ký xong bản hợp đồng.
Bab 44 Chương 44: Những gì cô biết đều là thứ mà ai cũng biết.
Sau khi cuộc họp kết thúc, ngược lại với suy đoán của Gia Ly, người đàn ông mang đầy uy quyền kia lập tức chào cô rồi cùng trợ lý của mình rời khỏi. Trước sự sùng kính của ban giám đốc và đội ngũ nhân viên, Gia Ly cũng nhanh chóng nghỉ làm. Mười một giờ còn có một lịch hẹn.
Phòng khám tâm lý của Hoàng Nam nằm trên con phố mới, cách Vạn An hai ngã tư giao thông. Nếu như đi tới đó cũng mất tầm mười phút, cả thời gian chờ đèn và tắc đường. Gia Ly nhìn đồng hồ vội vàng thu dọn tài liệu, vừa đứng dậy đi ra ngoài thì một bóng người đột nhiên chặn đường.
Câu hỏi hằn học mang đầy sự đố kỵ vang lên: “Cô với Phong Vũ có quen biết?”
Gia Ly cau mày nhìn Quang Minh: “Bạn của bạn tôi.”
“Tôi muốn nói mối quan hệ khác.” Quang Minh nắm chặt hai tay ghen tức nói.
“Anh là cha tôi, hay mẹ tôi? Bớt lo chuyện bao đồng đi. Anh cảm thấy làm ở đây không hợp có thể nghỉ, đừng có suốt ngày săm soi việc làm của tôi.” Gia Ly cay nghiệt đáp trả. Cô thực sự cảm thấy rất khó chịu với con người này.
“Cô Trần, tôi là muốn tốt cho cô thôi, chỉ thuận tiện nhắc nhở cô, Phong Vũ không phải một người dễ chọc, còn cả chồng sắp cưới của cô nữa. Đừng nên vội vàng quyết định bất cứ chuyện gì.” Quang Minh thở dài tỏ ra vô cùng thất vọng rồi xoay người đi thẳng, bỏ lại Gia Ly ở sau lưng tức đến nổ phổi.
[Mẹ nó! Anh giỏi anh phá hộ tôi cái, làm ơn phá giùm, lẹ đi!]
Cô nghiến răng một hồi rồi chợt nhớ ra thời gian cấp bách liền phi thẳng tới cầu thang máy, một đường chạy xe, thuận lợi không bị tắc đường. Cái nắng oi bức của đầu thu chiếu qua cửa kính soi lên gương mặt trắng hồng hào, cặp mắt sắc bén ẩn chứa nỗi u sầu nằm sau gọng kính đen, đột nhiên lại khiến cả người Gia Ly có một vẻ gì đó xa cách khó gần.
Theo như trí nhớ, cô đi thẳng tới phòng của Hoàng Nam nằm ở cuối hành lang tầng hai của tòa nhà. Bởi vì là phòng khám tâm lý tư nhân, lại có nhiều trường hợp bệnh nhân cần giữ bí mật về tình trạng bệnh tật nên lượng khách không đông, mọi người sẽ theo lịch đã đặt trước mà tới đúng giờ. Gia Ly không phải là bệnh nhân nhưng đối với những người ở phòng khám này lại chẳng xa lạ gì. Việc cô nỗ lực hỗ trợ bà Lam Anh điều trị ở đây, giành giật từng ngày sống vui khỏe đều khiến tất cả mọi người rất xúc động nên đã ghi nhớ gương mặt cô từ lâu.
Nhưng bọn họ lại chẳng hề biết, hôm nay cô tới đây không phải là xin tư vấn về bệnh tình của mẹ, mà là của chính bản thân cô.
Sau khi gõ cửa, Gia Ly bước vào trong.
Căn phòng vẫn thế, với một chiếc bàn làm việc, một bộ bàn nước và có một cái ghế nằm dài bằng nhung tím đậm êm ái. Ánh ánh của bóng đèn màu hồng lờ mờ dễ chịu cùng hương thơm của một loại cỏ an thần nào đó phảng phất bay, đâu có còn có cả tiếng nhạc du dương êm dịu, nghe như tiếng chảy róc rách của suối nước.
Gia Ly nhìn một vòng, không thấy Hoàng Nam đâu, cô giơ tay nhìn đồng hồ, đúng mười một giờ. Có lẽ anh ta đi ăn trưa, nghĩ như vậy, Gia Ly liền bước tới bàn nước ngồi xuống chờ.
Không bao lâu sau, cánh cửa bên cạnh bàn làm việc mở ra. Hoàng Nam xuất hiện, anh ta mỉm cười thân thiện bước tới: “Cô Trần luôn rất đúng giờ, ngại quá, tôi vừa bận một chút.”
“Anh đừng khách sáo, tôi chính là tới phiền anh, chỉ mong rằng anh sẽ giúp ích được tôi.” Gia Ly bật cười, nửa đùa nửa thật nói.
“Gì mà nghiêm trọng vậy, đừng nói với tôi là cô lỡ tay giết người rồi lương tâm cắn dứt mới chạy tới đây để sám hối nhé!” Hoàng Nam cầm tách trà lên rót ra chén. Tiếng nước vang lên mang theo tâm trạng tò mò hứng thú.
“Không.” Gia Ly nhận lấy chén trà, đưa lên ngửi. Hương nhài thoang thoảng bay vào chóp mũi khiến lòng người cảm thấy thoải mái đi rất nhiều. Cô nghiêm túc nói “Tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.”
“Tôi rất sẵn lòng.” Hoàng Nam bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.
“Chắc anh cũng biết mẹ tôi không còn nhiều thời gian, tôi muốn bà yên tâm rời đi nên mới đồng ý kết hôn với nhà họ Vũ. Tuy nhiên… tôi lại chợt nhận ra, bản thân tôi tuy không ghét người đó, nhưng mà chẳng phải yêu. Còn có một người đàn ông khác, tôi… tôi đã ngủ với anh ta... Giờ tôi đến đây, muốn nhờ anh giúp xem tôi phải làm gì?” Gia Ly lộn xộn nói ra mớ hỗn độn trong đầu mình.
Hoàng Nam kiên trì ngồi nghe cô kể, từng chén, lại từng chén trà, cứ cạn lại châm đầy. Rốt cuộc sau một lúc lâu, Gia Ly cũng đã dãi bày toàn bộ những uẩn khúc trong lòng. bấy giờ Hoàng Nam mới chậm rãi nói.
“Thứ nhất, cô có hiểu mong muốn thực sự của mẹ cô là gì không? Là muốn cô lấy Tuấn Phong, hay chỉ đơn giản muốn cô được hạnh phúc?”
“Nếu như cô còn băn khoăn như thế, cuộc sống hôn nhân không trọn vẹn, bà ấy sẽ cảm thấy thế nào?”
“Thứ hai, cô và Phong Vũ chính là vì hiểu lầm mà trải qua một đêm với nhau, lại vì quyến luyến là thêm một lần nữa! Cô tự hỏi chính mình xem có thực sự thích anh ta không? Hay chỉ là ham muốn nhất thời khó kiềm chế được của bản thân.”
“Mà khoan hãy trả lời, trước hết, cô đã biết gì về anh ta chưa? Hay là những gì cô biết, đều là thứ mà ai cũng biết?”
“Còn Tuấn Phong? Cô nói không phải thương hại anh ta, vậy chả nhẽ cô cảm thấy hai người đều đáng thương như nhau nên cảm thấy đồng cảm? Tôi đoán đúng chứ?”
“Thứ ba, cô đang sợ hãi, tôi nghĩ cô đã quá áp lực rồi. Nên được nghỉ ngơi.”
Nghe Hoàng Nam phân tích mọi rắc rối của mình trong vài câu nói, Gia Ly chợt bừng tỉnh, cô nhìn anh ta mỉm cười: “Tôi nhận ra được sự nông cạn của mình rồi.”
“Tốt! Vậy cô có cần tôi thực hiện một liệu trình thôi miên không? Mục đích chính là giải tỏa căng thẳng.” Hoàng Nam nghiêm túc đề nghị.
“Ồ, được. Tôi thấy mình cũng sắp điên thật rồi.” Gia Ly lập tức đồng ý.
Một lát sau, cô gái xinh đẹp đã im lặng nhắm mắt yên ổn ngủ trên chiếc ghế nhung. Lúc này từ sau cánh cửa phòng bên cạnh bàn làm việc, một người đàn ông nhẹ nhàng bước ra đi tới bên cạnh. Đặt lên trán cô một nụ hôn.
Bab 45 Chương 45: Có lẽ chỉ là đang thăm dò
Khi mà Gia Ly tỉnh dậy đã là một tiếng sau, cả người khoan khoái dễ chịu. Cô vậy mà lại có thể ở một chỗ xa lạ ngủ ngon đến thế. Tài năng của Hoàng Nam thật đúng là không tầm thường.
Rời phòng tư vấn tâm lý, Gia Ly đang muốn quay trở về nhà để chiều nghỉ thì lại nhận được cuộc gọi của Quang Minh, ngữ điệu có vẻ như đã xảy ra chuyện, anh ta nói một hồi mà cô vẫn không nắm rõ được hết mọi chuyện, vậy nên đành đánh xe tới Vạn An.
Rõ ràng ban giám đốc sáng nay vẫn còn rất tốt, nhận phân bổ vị trí thì đều hài lòng hăng hái làm việc, nhưng không ngờ chưa tới mấy tiếng đồng hồ lại đột nhiên lật mặt, tranh chấp muốn đổi một vị trí khác.
Nếu như chỉ có một hai người như vậy, Gia Ly cũng không hoài nghi gì mà cho rằng đây chỉ là sự đố kỵ nhất thời. Nhưng mà chuyện này cứ liên tiếp xảy ra hết người này tới người khác, mọi chuyện giờ rối lên y như nồi canh hẹ thì Gia Ly lập tức hiểu rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là có kẻ đang muốn phá đám.
Quả nhiên, toàn bộ chuyện này đều do Quang Minh gây ra.
Cái tên thọc gậy bánh xe đứng ngoài khích bác vị trí A tốt chỗ B kia phù hợp. Mà đám giám đốc này đầu hai thứ tóc lại để cho một kẻ như thế xúi giục, rốt cuộc cũng đều không thể tiếp tục dùng.
Nhưng toàn bộ đám người đó… tạm thời Gia Ly chưa thể xử lý được, cần phải thêm chút thời gian nữa. Cô cứ tưởng rằng trước kia Quang Minh chỉ là quan tâm lo lắng cho cô không có khả năng điều hành Vạn An, hoặc là có lòng tham lam chút tiền tài, tuy nhiên qua một loạt các việc làm của anh ta thời gian qua, cô đã có thể chắc chắn rằng anh ta đang có một mục đích khác.
Đó là gì?
Tiền hay tình?
Người đàn ông này vì cái gì mà làm ra nhiều chuyện như vậy. Vì cái gì lại không quang minh chính đại đứng ra nói.
Gia Ly lắc mạnh đầu, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, đáy lòng cô đột nhiên lại có một chút hối hận. Giá như cô kiên quyết từ chối đề nghị của mẹ và chú La Hàm để Quang Minh trở thành trợ lý của mình, có lẽ giờ đã bớt đi bao nhiêu việc rồi.
Cô thở dài nhìn thẳng vào Quang Minh đang đứng bên cạnh bàn làm việc, sắc mặt lạnh nhạt, khóe miệng hơi cong lên ẩn ẩn một nụ cười mỉa mai, nhẹ giọng phân công nhiệm vụ.
“Mục đích của những người đó là đảo vị trí cho nhau thôi phải không. Nhưng anh nói với bọn họ một tiếng, trước khi công khai danh sách nhân sự tôi đã xem qua năng lực của từng người, nắm rõ sở trường của họ để sắp xếp vị trí phù hợp. Công ty không phải cái chợ, muốn làm gì thì làm. Bỏ ngay cái ý định trèo lên đầu lên cổ tôi đi. Làm được thì làm, không làm có thể nghỉ.”
Quang Minh hoàn toàn không ngờ cô dám nói như vậy. Anh ta cau mày: “Đây đều là những nguyên lão của công ty, cô không muốn làm thì có thể để tôi. Tôi sẽ thay cô sắp xếp cho bọn họ một vị trí phù hợp nhất,đảm bảo ai cũng đều hài lòng.
Nghe thế, Gia Ly Chỉ cảm thấy bực mà không thể chửi, lại lạnh lùng đáp lời: “Nói như vậy, có khi bọn họ cũng đều tới tuổi nghỉ hưu rồi còn gì nữa, vừa khéo…”
“Không được, cô sẽ đi đâu kiếm về được những người có nhiều kinh nghiệm và uy tín trong xã hội như vậy. Đừng nghĩ rằng có Hoành Phi chống lưng là muốn làm gì thì làm. Mọi thứ không đơn giản đâu.” Quang Minh lập tức phản đối.
“Thì đã sao chứ, tôi lại thấy những người trẻ tuổi có sức trẻ và sự sáng tạo lại rất hay, già không nghỉ thì sao chúng ta đón được những tài năng mới đến. Giải quyết hết đi, ai muốn nghỉ thì nghỉ.” Nhật Ly phất tay không để ý nói thêm: “Hoành Phi chống lưng chúng ta chính là nghĩa vụ phải làm của họ, chỉ có kẻ ngu mới không biết tận dụng và kẻ sĩ huênh hoang tự phụ mới không cần.”
“Lần này Vạn An sẽ không có chuyện giơ cao đánh khẽ, từ nay về sau anh quản lý tin tức cho tốt một chút, tuyệt đối không cho phép tiết lộ thông tin ra ngoài, tôi tóm được chắc chắn sẽ rất thảm. Thôi anh đi làm việc đi.” Gia Ly chán nản vẫy tay. Việc để một đám người ăn cây táo rào cây sung ở bên cạnh đúng là rất khó chịu.
Quang Minh hơi sửng sốt một chút, nghĩ tới mọi chuyện một chút liền hiểu, Gia Ly đây là đang ngầm cảnh cáo anh ta, cô đã biết được gì rồi?
Có lẽ chỉ là đang thăm dò.
Anh ta chưng ra bộ mặt tươi cười: “Được thôi, tôi sẽ đi truyền lời, còn cô hãy chủ động về các chính sách mới nhé, sắp tới tôi muốn xin nghỉ phép một thời gian.”
Gia Ly nhoẻn miệng nói: “Ừ, Anh cũng vất vả rồi, nghỉ dài dài chơi cho thoải mái đầu óc, đến lúc đó làm việc mới có thể chú tâm.”
Quang Minh siết chặt tay, cặp mắt ẩn chứa một sự tổn thương to lớn, anh ta trầm giọng nói: “Tôi làm tất cả cũng chỉ vì Vạn An và cô Trần, chưa từng oán thán.”
Gia Ly nhìn bóng lưng rời đi của Quang Minh cau mày khó hiểu, cái kiểu oán phụ kia là sao?
Cô chép miệng rồi cũng ném ra sau đầu. Lại nhìn đồng hồ. Hơn hai giờ chiều, bụng cô đã sắp dính vào cột sống đến nơi rồi, có muốn cố cũng không thể làm xong được, vậy nên Gia Ly nhất quyết đứng dậy.
Cô vừa đi vừa gọi điện cho mẹ. Sau khi hỏi han tình hình của bà, cô mới đắn đo hỏi: “Mẹ, mẹ thấy con người Tuấn Phong thế nào?”
Bà Lam Anh yêu chiều cười, giọng nói dịu dàng vang lên đầy tự hào: “Con tiếp xúc với thằng bé sẽ hiểu, đấy là một đứa trẻ rất tốt.”
“Thực ra con cũng không biết nhiều về người ta lắm.” Gia Ly đắn đo đáp lời.
“Yên tâm đi, con sẽ thấy được. Sáng nay Alex vừa mang tới chỗ mẹ mấy mẫu váy cưới mới nhất của năm, mẹ có nhìn qua rồi, lát hai đứa đi đăng ký rồi ghé qua đó chụp ảnh cưới luôn nhé, mẹ ngắm được vài bộ rất hợp với con,mẹ bảo Alex rồi.” Bà Lam Anh nhìn bộ sưu tập mà thỏa mãn mỉm cười.
Gia Ly đang muốn nói ra quyết định của mình thì cửa thang máy đã mở, xuất hiện trước mặt cô là một người đàn ông đang cười hạnh phúc ngồi trên chiếc xe lăn. Mọi lời sắp nói ra chợt nghẹn lại tại ngay cổ họng, chẳng thể bật lên lời.
Bà Lam Anh thấy cô lâu không trả lời liền sốt ruột hỏi. Lát sau mới thấy cô ấp úng nói: “Tuấn Phong tới đón con rồi, thế mẹ nhé.”
Gia Ly tắt máy nhìn chăm chú vào anh, hai người cứ thế một trong một ngoài. Vệ sĩ đã phải đứng chặn thang máy hồi lâu sốt ruột mà cúi đầu không dám lên tiếng. Anh ta còn cảm thấy mình sáng như bóng đèn nghìn vôn rồi ấy chứ.
Bình luận facebook