Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Cưỡng đoạt
Lam Ngạo nghe cô nói mà tim lại nhói đau. Anh nhanh như cắt, đi đến bên cô. Triệu Khả còn chưa kịp phản ứng đã bị anh nắm chặt lấy hai bả vai
- Khốn... kiếp... buông!
Triệu Khả khó chịu. Người đàn ông này, dường như đối với cô rất quen thuộc, nhưng không tài nào cô nhớ nổi.
- Em yêu... em sao vậy? Tại sao lại quên chứ? Em có biết 1 tháng nay anh tìm em vất vả thế nào không!!!
- Anh... bị khùng hả, thả tôi ra...
Bị Lam Ngạo ôm chặt, Triệu Khả gần như nghẹt thở. Cô cầm khẩu súng trên tay, định chĩa vào lưng anh mà bóp cò. Ai ngờ vừa cử động, tay cô bị Lam Ngạo cầm chặt, khẩu súng rơi xuống đất .
- Anh...
- Vợ à, em biết dùng súng sao?
- Có buông ra hay không?
Ánh mắt cô hiện lên tia sát ý. Lam Ngạo chỉ hơi nhếch miệng. Triệu Khả giơ cẳng chân định sút cho anh 1 cú, nhưng động tác của Lam Ngạo lại nhanh hơn. Anh giữ lấy chân của cô lại.
- Vợ à, anh rất nhớ em... rất nhớ!!!
Tên biến thái này. Triệu Khả phải bó tay, cô đúng là kém may mắn. Biết trước xảy ra chuyện này, cô thà đi ra đấu với đám người kia 1 trận còn hơn là nhảy xuống cửa sổ bên dưới.
Lam Ngạo mất kiểm soát. Anh nâng cằm cô lên, đặt môi mình vào môi cô. Triệu Khả trợn tròn mắt.
Cho đến khi cô buộc phải mở miệng để lấy dưỡng khí thì Lam Ngạo lại luồn chiếc lưỡi nóng bỏng mút chặt chiếc lưỡi của cô.
- Ưm... ưmm....m ...
Bị anh kiểm soát, cô không tài nào thoát khỏi nụ hôn sâu ấy. Càng hôn, người Lam Ngạo càng nóng rực. Anh cư nhiên đưa tay đặt lên bờ ngực cô bóp nhẹ
- Aaa....aa.... biến thái... buông!!
Triệu Khả rùng mình. Cô cố gắng kháng cự nhưng tay cô bị anh giữ chặt. Chân được thả đặt xuống đất nhưng mại bị chân anh kẹp lại. Bây giờ, cô chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
- Vợ... anh rất nhớ em... anh thật sự không nhịn được...
Giọng nói Lam Ngạo khó nhọc. Anh thở hổn hển.
Không phải nói, Triệu Khả thì ú ớ không hiểu anh nói cái gì. Tên khốn này luôn miệng gọi cô là vợ, rốt cuộc là hắn nhầm hay có lí do gì khác?
- Vợ... anh... thật sự...
Chưa kịp nói hết câu, Lam Ngạo lại cúi xuống hôn cô. Triệu Khả bị anh dồn đến chiếc ghế da thú rộng. Cả thân hình cường tráng của anh đè lên người cô. Triệu Khả thoáng chốc đỏ bừng mặt. Cái gì đó phía dưới căng cứng chọc vào phía bụng dưới của cô. Là anh ta giấu vũ khí sao???
- Anh... thả ra ngay! Khốn kiếp! Tôi mà thoát khỏi đây, tôi thề sẽ khiến anh phải hối hận!
- Yêu em anh chưa bao giờ hối hận... vợ à, anh xin lỗi... anh...
Quần áo trên người cô lần lượt bị anh gỡ xuống. Cảm giác man mát, khiến cô ý thức được sắp bị anh ta hành hạ. Triệu Khả từ trước giờ chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ. Thật ra Lam Ngạo bây giờ định ân ái cùng cô nhưng cô lại cho là anh sắp hành hạ mình....
- Aa.... có ai ngoài đó không? Cứu tôi!!!!
Triệu Khả không thể chống lại Lam Ngạo. Cô đành thay đổi giả vờ la to kêu người từ bên ngoài vào. Nhưng không như mong muốn của cô, Lam Ngạo vừa liên tục hôn xuống vùng cổ, vùng xương quai xanh rồi đến bờ ngực cô vừa nói
- Phòng này cách âm rất tốt cho thuận tiện hát karaoke. Vả lại, căn phòng này anh đã bao trọn, ngoài anh ra thì không ai có thể vào...
Lúc này, Triệu Khả mới hiểu thế nào là tuyệt vọng. Chẳng lẽ, anh ta muốn giết cô thật sao?
- Anh... đừng giết tôi... tôi...
Cô cố gắng tỏ ra đáng thương.
- Anh đâu có giết em?
- Vậy... thứ anh giấu bên dưới là gì? Không phải súng sao?
Lam Ngạo suýt nữa bị cô làm cho cười sặc sụa. Anh không ngờ, cô còn không hiểu chuyện nam nữ...
Anh chỉ cười, không nói. Tay anh nhanh nhẹn gỡ hết quần áo trên người mình xuống. Bờ vai trần rắn chắc, thân hình với những múi cơ bắp mê người hiện ra trước mắt cô.
- Aa... anh tính làm gì???
Cả người cô run bần bật. Lam Ngạo không mấy để ý đến những gì cô nói. Anh mạnh bạo xé rách chiếc quần con mỏng manh của cô. Cái gì cũng bị phơi bày ra, Lam Ngạo lại tiếp tục cúi xuống mút mạnh hai bờ ngực căn tròn của cô.
Loại cảm giác này không hiểu sao khiến cơ thể cô bị kích thích mạnh. Triệu Khả nhắm nghiền hai mắt lại.
Một lúc lâu sau đó, bỗng dưng anh thì thào nhẹ vào tai cô
- Anh... vào nhé!
Đương nhiên là Triệu Khả không hiểu gì. Ngay sau đó, phía dưới hạ bộ của cô có cái gì đó đang đi vào. Người cô run rẩy. Cơn đau rát như muốn xé toạc cả thân thể của cô ra
- Aaaaaa.a.a.a.aa....... anh làm gì vậy? Đau...
Triệu Khả không kìm được nước mắt. Anh thấy vậy cúi xuống hôn nhẹ lên những giọt nước mắt của cô. Cả người từ từ luân động chậm nhất có thể. Lúc này, phía bên dưới 1 dòng tơ máu chảy xuống...
- Ngoan... vợ à, lát sẽ hết đau....
Câu nói này không hiểu sao khiến cô lại tin. Tay cô bám chặt vào lưng anh, từng ngón tay vì không kìm được đau mà cắm sâu cả vào tấm lưng trần.
Lam Ngạo không hề cảm thấy đau mà ngược lại. Anh cuối cùng cũng trở thành ngờ đàn ông đầu tiên của cô.
Mãi về sau cơ thể cô mới thích nghi dần. Lam Ngạo lại luân động nhanh hơn. Mỗi cú thúc của anh dường như có thể chạm tận vào tử cung của cô
- Aa.... chậm... tôi.... không chịu .... được..aa.a.a......
- Anh... thật sự mất kiên nhẫn rồi..
Động tác của anh ngày 1 nhanh khiến Triệu Khả như muốn chết đi sống lại. Cho đến 3 tiếng sau, Lam Ngạo gầm lên 1 tiếng rồi phóng thích hết tất cả những gì của anh vào trong cô.
Phần bên dưới của cô bị lấp đầy căng cứng. Hai người đều thở hổn hển. Anh rút ra, nằm sang bên cạnh ôm chặt lấy cô như sợ cô đi mất
- Vợ à, anh yêu em... yêu đến phát điên rồi...
- Khốn... kiếp... buông!
Triệu Khả khó chịu. Người đàn ông này, dường như đối với cô rất quen thuộc, nhưng không tài nào cô nhớ nổi.
- Em yêu... em sao vậy? Tại sao lại quên chứ? Em có biết 1 tháng nay anh tìm em vất vả thế nào không!!!
- Anh... bị khùng hả, thả tôi ra...
Bị Lam Ngạo ôm chặt, Triệu Khả gần như nghẹt thở. Cô cầm khẩu súng trên tay, định chĩa vào lưng anh mà bóp cò. Ai ngờ vừa cử động, tay cô bị Lam Ngạo cầm chặt, khẩu súng rơi xuống đất .
- Anh...
- Vợ à, em biết dùng súng sao?
- Có buông ra hay không?
Ánh mắt cô hiện lên tia sát ý. Lam Ngạo chỉ hơi nhếch miệng. Triệu Khả giơ cẳng chân định sút cho anh 1 cú, nhưng động tác của Lam Ngạo lại nhanh hơn. Anh giữ lấy chân của cô lại.
- Vợ à, anh rất nhớ em... rất nhớ!!!
Tên biến thái này. Triệu Khả phải bó tay, cô đúng là kém may mắn. Biết trước xảy ra chuyện này, cô thà đi ra đấu với đám người kia 1 trận còn hơn là nhảy xuống cửa sổ bên dưới.
Lam Ngạo mất kiểm soát. Anh nâng cằm cô lên, đặt môi mình vào môi cô. Triệu Khả trợn tròn mắt.
Cho đến khi cô buộc phải mở miệng để lấy dưỡng khí thì Lam Ngạo lại luồn chiếc lưỡi nóng bỏng mút chặt chiếc lưỡi của cô.
- Ưm... ưmm....m ...
Bị anh kiểm soát, cô không tài nào thoát khỏi nụ hôn sâu ấy. Càng hôn, người Lam Ngạo càng nóng rực. Anh cư nhiên đưa tay đặt lên bờ ngực cô bóp nhẹ
- Aaa....aa.... biến thái... buông!!
Triệu Khả rùng mình. Cô cố gắng kháng cự nhưng tay cô bị anh giữ chặt. Chân được thả đặt xuống đất nhưng mại bị chân anh kẹp lại. Bây giờ, cô chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
- Vợ... anh rất nhớ em... anh thật sự không nhịn được...
Giọng nói Lam Ngạo khó nhọc. Anh thở hổn hển.
Không phải nói, Triệu Khả thì ú ớ không hiểu anh nói cái gì. Tên khốn này luôn miệng gọi cô là vợ, rốt cuộc là hắn nhầm hay có lí do gì khác?
- Vợ... anh... thật sự...
Chưa kịp nói hết câu, Lam Ngạo lại cúi xuống hôn cô. Triệu Khả bị anh dồn đến chiếc ghế da thú rộng. Cả thân hình cường tráng của anh đè lên người cô. Triệu Khả thoáng chốc đỏ bừng mặt. Cái gì đó phía dưới căng cứng chọc vào phía bụng dưới của cô. Là anh ta giấu vũ khí sao???
- Anh... thả ra ngay! Khốn kiếp! Tôi mà thoát khỏi đây, tôi thề sẽ khiến anh phải hối hận!
- Yêu em anh chưa bao giờ hối hận... vợ à, anh xin lỗi... anh...
Quần áo trên người cô lần lượt bị anh gỡ xuống. Cảm giác man mát, khiến cô ý thức được sắp bị anh ta hành hạ. Triệu Khả từ trước giờ chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ. Thật ra Lam Ngạo bây giờ định ân ái cùng cô nhưng cô lại cho là anh sắp hành hạ mình....
- Aa.... có ai ngoài đó không? Cứu tôi!!!!
Triệu Khả không thể chống lại Lam Ngạo. Cô đành thay đổi giả vờ la to kêu người từ bên ngoài vào. Nhưng không như mong muốn của cô, Lam Ngạo vừa liên tục hôn xuống vùng cổ, vùng xương quai xanh rồi đến bờ ngực cô vừa nói
- Phòng này cách âm rất tốt cho thuận tiện hát karaoke. Vả lại, căn phòng này anh đã bao trọn, ngoài anh ra thì không ai có thể vào...
Lúc này, Triệu Khả mới hiểu thế nào là tuyệt vọng. Chẳng lẽ, anh ta muốn giết cô thật sao?
- Anh... đừng giết tôi... tôi...
Cô cố gắng tỏ ra đáng thương.
- Anh đâu có giết em?
- Vậy... thứ anh giấu bên dưới là gì? Không phải súng sao?
Lam Ngạo suýt nữa bị cô làm cho cười sặc sụa. Anh không ngờ, cô còn không hiểu chuyện nam nữ...
Anh chỉ cười, không nói. Tay anh nhanh nhẹn gỡ hết quần áo trên người mình xuống. Bờ vai trần rắn chắc, thân hình với những múi cơ bắp mê người hiện ra trước mắt cô.
- Aa... anh tính làm gì???
Cả người cô run bần bật. Lam Ngạo không mấy để ý đến những gì cô nói. Anh mạnh bạo xé rách chiếc quần con mỏng manh của cô. Cái gì cũng bị phơi bày ra, Lam Ngạo lại tiếp tục cúi xuống mút mạnh hai bờ ngực căn tròn của cô.
Loại cảm giác này không hiểu sao khiến cơ thể cô bị kích thích mạnh. Triệu Khả nhắm nghiền hai mắt lại.
Một lúc lâu sau đó, bỗng dưng anh thì thào nhẹ vào tai cô
- Anh... vào nhé!
Đương nhiên là Triệu Khả không hiểu gì. Ngay sau đó, phía dưới hạ bộ của cô có cái gì đó đang đi vào. Người cô run rẩy. Cơn đau rát như muốn xé toạc cả thân thể của cô ra
- Aaaaaa.a.a.a.aa....... anh làm gì vậy? Đau...
Triệu Khả không kìm được nước mắt. Anh thấy vậy cúi xuống hôn nhẹ lên những giọt nước mắt của cô. Cả người từ từ luân động chậm nhất có thể. Lúc này, phía bên dưới 1 dòng tơ máu chảy xuống...
- Ngoan... vợ à, lát sẽ hết đau....
Câu nói này không hiểu sao khiến cô lại tin. Tay cô bám chặt vào lưng anh, từng ngón tay vì không kìm được đau mà cắm sâu cả vào tấm lưng trần.
Lam Ngạo không hề cảm thấy đau mà ngược lại. Anh cuối cùng cũng trở thành ngờ đàn ông đầu tiên của cô.
Mãi về sau cơ thể cô mới thích nghi dần. Lam Ngạo lại luân động nhanh hơn. Mỗi cú thúc của anh dường như có thể chạm tận vào tử cung của cô
- Aa.... chậm... tôi.... không chịu .... được..aa.a.a......
- Anh... thật sự mất kiên nhẫn rồi..
Động tác của anh ngày 1 nhanh khiến Triệu Khả như muốn chết đi sống lại. Cho đến 3 tiếng sau, Lam Ngạo gầm lên 1 tiếng rồi phóng thích hết tất cả những gì của anh vào trong cô.
Phần bên dưới của cô bị lấp đầy căng cứng. Hai người đều thở hổn hển. Anh rút ra, nằm sang bên cạnh ôm chặt lấy cô như sợ cô đi mất
- Vợ à, anh yêu em... yêu đến phát điên rồi...