Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Vợ à, tìm được em thật khó
Triệu Khả thản nhiên đi vào trong 1 căn phòng tầng 3 cuối hành lang, đóng cửa lại. Lam Ngạo chạy tới nơi thì không thấy cô đâu. Anh nhìn xung quanh chỉ là ngân viên.
Trần Mặc chạy tới, thở dốc
- Thiếu gia, anh đi đâu vậy? Phòng hẹn Mã Tổng ở bên này mà!
- Không có gì!
Lam Ngạo suy nghĩ 1 hồi rồi đi vào căn phòng cạnh phòng của cô. Cách cửa vừa mở ra, tiếng nhạc xập xình đến inh tai. Mùi son phấn và nước hoa của phụ nữ nồng nặc khiến anh hơi rùng mình. Trần đời Lam Ngạo ghét những thể loại như thê này....
Mã Hiên Nã được người ta kêu 1 tiếng Mã Tổng. Ông ta nhìn thoáng qua cũng phải tầm khoảng hơn 50 tuổi. Thân hình béo ú, chiếc đầu hói láng bóng trông rất buồn cười. Hai bên ông ta là hai mĩ nhân ăn mặc nóng bỏng. Nhìn cũng biết ông ta là lão sói già háo sắc...
- Lam Gia! Rất hân hạnh....
Mã Hiên Nã nhìn thấy Lam Ngạo vội luyến tiếc tời khỏi hai mĩ nhân, đi đến kính chào anh. Khi bước vào phòng, Lam Ngạo mới thấy rõ. Mã Hiên Nã đã bố trí hơn chục thuộc hạ canh chừng.
- Mã tổng, lâu rồi không gặp... ông vẫn vậy...
- Lam Gia quá lời rồi, tôi không dám. Mời ngài!
Quả thật, xét về tuổi tác thì Mã Hiên Nã hơn anh cả 1 cấp bậc. Nhưng về địa vị thì Mã Hiên Nã kém anh 3 cấp bậc. Quả thực trong giới xã hội đen hay trong thế giới ngầm thì địa vị quyết định mọi thứ....
Lam Ngạo bình thản ngồi xuống. Một nhân viên nữ thấy vậy vội vàng đi đến rót rượu cho anh. Không phải nói, những người phụ nữ trong phòng nhìn thấy Lam Ngạo là mắt sáng lên. Người đàn ông hoàng kim như Lam Ngạo có tìm nữa cũng không có.
Ngay từ khi nghe tin anh đến Bar Night thì mọi nhân viên nữ đều tranh nhau vào phục vụ rót rượu cho anh. Chẳng ai dại gì mà bỏ qua cơ hội lấy lòng anh, nếu mà may mắn có thể 1 bước bay lên làm phượng hoàng.
Nhưng tất cả những cô gái đó không biết 1 điều là Lam Ngạo ngoài Triệu Khả ra thì không bao giờ đụng chạm vào phụ nữ
- Mã tổng hôm nay mời tôi đến đây ắt phải có chuyện. Lát tôi còn có việc!
Mã Hiên Nã hiểu ý trong câu nói này của anh. Ông ta nhếch miệng cười rồi cầm ly rượu đưa lên miệng uống cạn.
- Gần đây, 1 thuộc hạ của tôi đã vô tình phát hiện ra dấu ấn hoàng kim... tiếc là chưa kịp nói địa điểm, tên đó đã bị người nào đó bắn chết...
- Địa điểm?- Lam Ngạo hỏi
- Khu rừng sương mù ở Bắc Hoành Thành! Người của tôi đã tìm ra xác của tên đó ở đấy ở rìa rừng, chỉ tiếc là... không thể vào bên trong được...
Ai mà không biết khu rừng đó ủy dị đế cỡ nào. Nếu 10 nhà thám hiểm vào đó thì mất tích cả 10. Chưa ai tìm ra sự bí ẩn của khu rừng đó.
- Vậy sao? Vậy... Mã tổng còn muốn....
Lam Ngạo không vòng vo, vì đây không phải thói quen của anh
- ahhaa.... Lam Gia quá lời... tôi đây chỉ muốn tập đoàn của ngài nâng đỡ cho công ty nhỏ bé của tôi thôi...
- Được rồi, việc này... tôi sẽ cân nhắc!
Lão Mã Hiên Nã này rất xảo quyệt. Anh tốt nhất vẫn phải đề phòng. Lam Ngạo đứng dậy, ra hiệu cho Trần Mặc.
Trần Mặc hiểu ý, anh đặt vali đang xách xuống bàn, mở ra. Mã Hiên Nã khó hiểu, khi ông ta nhìn vào bên trong vali thì suýt nữa không kìm được nước dãi chảy ra. Bên trong vali toàn tiền đô...
- Lam Gia? Đây là...
- Trả tiền công hậu hĩnh cho tin tức ông cung cấp!- Lam Ngạo nhếch miệng
- Cảm ơn ngài... có gì tôi sẽ liên lạc với ngài sau....
Lam Ngạo không thèm để ý, anh bình thản rời khỏi.
Khoảng 5 phút sau, khi Mã Hiên Nã đang sung sướng trong đống tiền khổng lồ. Triệu Khả từ phòng bên cạnh bước ra. Cô mở cửa phòng của ông ta bước vào. Mã Hiên Nã nhìn thấy cô thì suýt nữa thần hồn nát thần tính vì sắc đẹp của cô
- Người đẹp! Đến đây phục vụ ta cho tốt, ta sẽ đối đãi không tệ với cô.
Triệu Khả không nói gì, đi đến bên cạnh ông ta. Đến khi Mã Hiên Viên định sờ vào mông cô thì cô giáng cho ông ta 1 cú vào bụng. Chưa kịp hiểu gì, ông ta đã bị cô ghì súng vào trán. Hơn chục tên áo đen trong phòng vội vàng rút súng chĩa vào người cô
- Khôn hồn bảo bọn chúng lui ra! Không biết đạn ai nhanh hơn đâu!
Mã Hiên Nã sợ toát mồ hôi. Chân tay ông ta run cầm cập ra hiệu cho thuộc hạ của mình ra ngoài đóng cửa lại. Mấy người phụ nữ tiếp rượu kia sợ đến nỗi hú vía cũng lao ra. Trong phòng chỉ còn Mã Hiên Nã và Triệu Khả
- Cô... muốn gì?
- Muốn biết thông tin của dấu ấn hoàng kim! Nói hoặc chết?
- Được... được... thông tin từ thuộc hạ của tôi là ở... khu rừng sương mù Bắc Hoành Thành!
Triệu Khả nghe vậy thu lại súng. Cô lập tức quay người đi. Mã Hiên Nã thấy vậy nhân lúc cô quay đi, vội rút súng trong túi ra, định nhắm trúng cô mà bắn. Ai ngờ, ông ta chưa kịp bóp cò, Triệu Khả quay người lại nhanh chóng cho ông ta 1 viên đạn giữa mi tâm. Mã Hiên Nã chết tại chỗ...
- Đúng là không biết điều!
Ánh mắt cô nổi lên tia sát lạnh. Cô mở cửa sổ để tẩu thoát. Bên ngoài là người của Mã Hiên Nã, cô không dại gì mà ra ngoài đó, nhảy qua đường cửa sổ là nhanh nhất.
Vì đây là tầng 3, rất cao. Cô đành bám theo thanh sắt đu người xuống cửa sổ tầng dưới. Cũng may, cửa sổ tầng dưới không đóng. Cô liền nhảy vào trong căn phòng đó.
Cả người vừa tiếp xuống mặt đất, bỗng đèn điện vụt sáng khiến Triệu Khả hơi chói mắt....
Lam Ngạo ngồi điềm tĩnh trên bộ ghế da thú. Khóe miệng anh hơi nhếch, tay cầm ly rượu đỏ, mái tóc đen hơi rủ xuống mắt toát lên sức cuốn hút lạ thường....
- Vợ à, tìm được em thật khó! Anh... rất vui vì em không sao?...
Triệu Khả kinh ngạc. Người đàn ông này... còn đẹp hơn cả Tư Điền... làm mê mẩn người khác. Cô phải mất vài giây lấy lại bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng.
- Tôi không quen anh!
Trần Mặc chạy tới, thở dốc
- Thiếu gia, anh đi đâu vậy? Phòng hẹn Mã Tổng ở bên này mà!
- Không có gì!
Lam Ngạo suy nghĩ 1 hồi rồi đi vào căn phòng cạnh phòng của cô. Cách cửa vừa mở ra, tiếng nhạc xập xình đến inh tai. Mùi son phấn và nước hoa của phụ nữ nồng nặc khiến anh hơi rùng mình. Trần đời Lam Ngạo ghét những thể loại như thê này....
Mã Hiên Nã được người ta kêu 1 tiếng Mã Tổng. Ông ta nhìn thoáng qua cũng phải tầm khoảng hơn 50 tuổi. Thân hình béo ú, chiếc đầu hói láng bóng trông rất buồn cười. Hai bên ông ta là hai mĩ nhân ăn mặc nóng bỏng. Nhìn cũng biết ông ta là lão sói già háo sắc...
- Lam Gia! Rất hân hạnh....
Mã Hiên Nã nhìn thấy Lam Ngạo vội luyến tiếc tời khỏi hai mĩ nhân, đi đến kính chào anh. Khi bước vào phòng, Lam Ngạo mới thấy rõ. Mã Hiên Nã đã bố trí hơn chục thuộc hạ canh chừng.
- Mã tổng, lâu rồi không gặp... ông vẫn vậy...
- Lam Gia quá lời rồi, tôi không dám. Mời ngài!
Quả thật, xét về tuổi tác thì Mã Hiên Nã hơn anh cả 1 cấp bậc. Nhưng về địa vị thì Mã Hiên Nã kém anh 3 cấp bậc. Quả thực trong giới xã hội đen hay trong thế giới ngầm thì địa vị quyết định mọi thứ....
Lam Ngạo bình thản ngồi xuống. Một nhân viên nữ thấy vậy vội vàng đi đến rót rượu cho anh. Không phải nói, những người phụ nữ trong phòng nhìn thấy Lam Ngạo là mắt sáng lên. Người đàn ông hoàng kim như Lam Ngạo có tìm nữa cũng không có.
Ngay từ khi nghe tin anh đến Bar Night thì mọi nhân viên nữ đều tranh nhau vào phục vụ rót rượu cho anh. Chẳng ai dại gì mà bỏ qua cơ hội lấy lòng anh, nếu mà may mắn có thể 1 bước bay lên làm phượng hoàng.
Nhưng tất cả những cô gái đó không biết 1 điều là Lam Ngạo ngoài Triệu Khả ra thì không bao giờ đụng chạm vào phụ nữ
- Mã tổng hôm nay mời tôi đến đây ắt phải có chuyện. Lát tôi còn có việc!
Mã Hiên Nã hiểu ý trong câu nói này của anh. Ông ta nhếch miệng cười rồi cầm ly rượu đưa lên miệng uống cạn.
- Gần đây, 1 thuộc hạ của tôi đã vô tình phát hiện ra dấu ấn hoàng kim... tiếc là chưa kịp nói địa điểm, tên đó đã bị người nào đó bắn chết...
- Địa điểm?- Lam Ngạo hỏi
- Khu rừng sương mù ở Bắc Hoành Thành! Người của tôi đã tìm ra xác của tên đó ở đấy ở rìa rừng, chỉ tiếc là... không thể vào bên trong được...
Ai mà không biết khu rừng đó ủy dị đế cỡ nào. Nếu 10 nhà thám hiểm vào đó thì mất tích cả 10. Chưa ai tìm ra sự bí ẩn của khu rừng đó.
- Vậy sao? Vậy... Mã tổng còn muốn....
Lam Ngạo không vòng vo, vì đây không phải thói quen của anh
- ahhaa.... Lam Gia quá lời... tôi đây chỉ muốn tập đoàn của ngài nâng đỡ cho công ty nhỏ bé của tôi thôi...
- Được rồi, việc này... tôi sẽ cân nhắc!
Lão Mã Hiên Nã này rất xảo quyệt. Anh tốt nhất vẫn phải đề phòng. Lam Ngạo đứng dậy, ra hiệu cho Trần Mặc.
Trần Mặc hiểu ý, anh đặt vali đang xách xuống bàn, mở ra. Mã Hiên Nã khó hiểu, khi ông ta nhìn vào bên trong vali thì suýt nữa không kìm được nước dãi chảy ra. Bên trong vali toàn tiền đô...
- Lam Gia? Đây là...
- Trả tiền công hậu hĩnh cho tin tức ông cung cấp!- Lam Ngạo nhếch miệng
- Cảm ơn ngài... có gì tôi sẽ liên lạc với ngài sau....
Lam Ngạo không thèm để ý, anh bình thản rời khỏi.
Khoảng 5 phút sau, khi Mã Hiên Nã đang sung sướng trong đống tiền khổng lồ. Triệu Khả từ phòng bên cạnh bước ra. Cô mở cửa phòng của ông ta bước vào. Mã Hiên Nã nhìn thấy cô thì suýt nữa thần hồn nát thần tính vì sắc đẹp của cô
- Người đẹp! Đến đây phục vụ ta cho tốt, ta sẽ đối đãi không tệ với cô.
Triệu Khả không nói gì, đi đến bên cạnh ông ta. Đến khi Mã Hiên Viên định sờ vào mông cô thì cô giáng cho ông ta 1 cú vào bụng. Chưa kịp hiểu gì, ông ta đã bị cô ghì súng vào trán. Hơn chục tên áo đen trong phòng vội vàng rút súng chĩa vào người cô
- Khôn hồn bảo bọn chúng lui ra! Không biết đạn ai nhanh hơn đâu!
Mã Hiên Nã sợ toát mồ hôi. Chân tay ông ta run cầm cập ra hiệu cho thuộc hạ của mình ra ngoài đóng cửa lại. Mấy người phụ nữ tiếp rượu kia sợ đến nỗi hú vía cũng lao ra. Trong phòng chỉ còn Mã Hiên Nã và Triệu Khả
- Cô... muốn gì?
- Muốn biết thông tin của dấu ấn hoàng kim! Nói hoặc chết?
- Được... được... thông tin từ thuộc hạ của tôi là ở... khu rừng sương mù Bắc Hoành Thành!
Triệu Khả nghe vậy thu lại súng. Cô lập tức quay người đi. Mã Hiên Nã thấy vậy nhân lúc cô quay đi, vội rút súng trong túi ra, định nhắm trúng cô mà bắn. Ai ngờ, ông ta chưa kịp bóp cò, Triệu Khả quay người lại nhanh chóng cho ông ta 1 viên đạn giữa mi tâm. Mã Hiên Nã chết tại chỗ...
- Đúng là không biết điều!
Ánh mắt cô nổi lên tia sát lạnh. Cô mở cửa sổ để tẩu thoát. Bên ngoài là người của Mã Hiên Nã, cô không dại gì mà ra ngoài đó, nhảy qua đường cửa sổ là nhanh nhất.
Vì đây là tầng 3, rất cao. Cô đành bám theo thanh sắt đu người xuống cửa sổ tầng dưới. Cũng may, cửa sổ tầng dưới không đóng. Cô liền nhảy vào trong căn phòng đó.
Cả người vừa tiếp xuống mặt đất, bỗng đèn điện vụt sáng khiến Triệu Khả hơi chói mắt....
Lam Ngạo ngồi điềm tĩnh trên bộ ghế da thú. Khóe miệng anh hơi nhếch, tay cầm ly rượu đỏ, mái tóc đen hơi rủ xuống mắt toát lên sức cuốn hút lạ thường....
- Vợ à, tìm được em thật khó! Anh... rất vui vì em không sao?...
Triệu Khả kinh ngạc. Người đàn ông này... còn đẹp hơn cả Tư Điền... làm mê mẩn người khác. Cô phải mất vài giây lấy lại bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng.
- Tôi không quen anh!
Bình luận facebook