-
Chương 416-420
Chương 416 Bất Diệt Kinh Nhập Môn (1)
Đám người của Võ gia hai mặt nhìn nhau, sự kinh khủng của lôi quang kia mặc dù không nói nhưng mọi người cũng có thể cảm nhận được, chỗ sườn núi mà Trần Mục đang ngồi cũng sắp bị san bằng, đất đai xung quanh đều trở thành màu cháy đen.
Trong lôi vân màu đen có lôi long kim sắc đang du động, không ngừng có lôi quang kim sắc rơi xuống người Trần Mục, một tia rồi lại một tia, giống như thiên thần đang giáng roi.
Thân thể Trần Mục hiện lên kim quang, thần sắc thong dong, da thịt không bị tổn thương chút nào, trong khí tức có vật chất lôi đình thần bí tan vào máu thịt, gân cốt huyết nhục đều được tôi luyện trong thiên lôi trở nên mạnh mẽ.
Năng lượng thiên lôi rất hung bạo, Kiếm Thánh bình thường sớm đã thịt nát xương tan, nhưng nhục thân của Trần Mục lại càng bá đạo, hắn tắm trong lôi quang, hấp thụ vật chất lôi đình bên trong, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Trong mắt Võ Khinh Linh hiện lên ánh sao, trên mặt đầy vẻ sùng bái, có chút tiếc nuối nói: “Y phục của hắn bền chắc thật, như thế này mà vẫn không hỏng!”
Vốn còn muốn nhìn xem cơ thịt của Trần Mục, kết quả thiên lôi không góp sức, dù sao thì bộ y phục này là vị hôn thê của hắn tự tay làm cho, còn dùng cả tiên tơ tằm, ngay cả thiên lôi cũng không thể nào làm hư hại.
Trần Mục bỗng nhiên cảm ứng được khí tức đáng sợ, ngay cả cường giả ở gần đó cũng cảm thấy khiếp sợ, lập tức lùi lại, đôi mắt đẹp của Bạch Thanh Hoan ngưng trọng, nàng ta đã trải qua thiên kiếp, khí tức đáng sợ này không kém gì thiên kiếp mà nàng ta đã từng gặp phải.
Trong lôi vân màu đen lóe ra kim quang, sau đó lôi long kim sắc xé toạc lôi long màu đen, lộ ra thân hình to lớn, bóng người màu vàng chật ních nhân gian.
Khoảnh khắc đó như thể Chân Thần giáng xuống nhân gian!
Bạch Thanh Hoan ngửi thấy khí tức của cái chết, đạo thiên lôi này có thể coi như nhà bản đơn giản hóa của thiên kiếp.
Lôi long kim sắc hàng trăm trượng từ trên trời rơi xuống, người dân trong thành sau khi thấy vậy thì lập tức quỳ xuống, cho rằng là thiên thần hạ phàm, vô số cường giả lùi lại.
Trần Dĩnh tin tưởng ca ca là nam nhân lợi hại nhất trên thế gian, nàng ta và Tiểu Thất hoàn toàn không lo lắng, còn cảm thấy thú vị, vỗ tay bảo hay.
Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, lôi long kim sắc bị hắn hấp dẫn, chém thẳng vào người hắn, mặt đất trong phút chốc đã trũng xuống, đại địa cũng chia năm xẻ bảy.
Thế nhưng Trần Mục vẫn ngồi bắt chéo chân ở giữa không trung, sừng sững bất động, thân thể của hắn vững như bàn thạch, bên dưới cơ thể xuất hiện cái hố sâu mấy trượng, toàn thân đều bị bao phủ trong lôi đình kim sắc cuồng bạo, toàn bộ mái tóc phiêu dật trong lôi quang, nhìn từ phía xa lại giống như tóc vàng.
Trong khoảnh khắc bị lôi long đánh trúng, Trần Mục cau mày lại, cơ thể giống như bị vô số con kiến cắn nuốt, như thể có cỗ lực lượng muốn xé rách hắn, hắn cố nén đau đớn, vận chuyển Bất Diệt Kinh hấp thụ vật chất lôi đình cuồng bạo bên trong.
Huyết mạch đặc thù trong cơ thể Trần Mục trở nên hoạt động mạnh, cảm giác đau đớn cực đại khiến hắn tỉnh táo, nhục thân đã siêu phàm lại biến đổi lần nữa, long phượng lượn vây bên cạnh, còn có bóng người cao ngất đứng sừng sững.
Tiểu bối của Võ gia bị dọa đến mức run lẩy bẩy, cho dù là lão bối cường giả cũng đều đang run rẩy, giống như nhìn thấy Chân Tiên viễn cổ, bọn họ đối với Trần Mục chỉ còn kính sợ.
Hai canh giờ sau.
Lôi quang bên cạnh Trần Mục đã hoàn toàn biến mất.
Mây đen tan đi, bầu trời sao dày đặc khắp trời, Trần Mục đã trải qua tẩy lễ của thiên lôi, khí chất trở nên càng thần thánh hơn, toàn thân tràn đầy năng lượng vô hạn.
“Sức lực thật mạnh!”
Trần Mục không khỏi cảm khái, đây mới chỉ là Bất Diệt Kinh vừa nhập môn, tổng cộng phải trải qua bảy tầng thiên lôi, sau khi trải qua bảy tầng thiên lôi mới có thể tu luyện Bất Diệt Kinh đến đỉnh phong, đạt đến cảnh giới bất tử bất diệt.
Tầng thiên lôi đầu tiên rất dễ dàng vượt qua, thế nhưng vẫn còn sáu tầng thiên lôi ở phía sau.
Hắn sử dụng Bất Diệt Kinh có thể khiến nhục thân biến thành kim thạch, thậm chí không cần đến huyết mạch đặc thù, trước kia cần phải có Kim Lân do huyết mạch đặc thù thúc sinh thì mới có thể có được lực phòng ngự mạnh mẽ, bây giờ chỉ cần thôi động Bất Diệt Kinh là có thể có được lực phòng ngự có thể sánh với Kim Thân Phật Đà.
Trần Mục rất nhanh đã trở lại bình thường, hắn đứng lơ lửng trên không trung, chắp tay với Võ Nguyên: “Tiền bối, tổn thất chỗ này đều tính lên đầu ta.”
Võ Nguyên hồi thần lại, nhanh chóng lắc đầu: “Đây là đất hoang, tiểu hữu không cần để trong lòng.”
“Quấy rầy biết bao, xin hãy thứ lỗi.”
“Ha ha ha, không có gì đáng ngại.”
Võ Nguyên lớn giọng cười to, sau đó nghiêm nghị nói: “Các ngươi đừng quấy rầy tiểu sư thúc nghỉ ngơi.”
Người trong tộc Võ gia đều tản đi, Võ Nguyên cười chắp tay với Trần Mục sau đó rời đi.
Trần Mục trở về viện tử, Trần Dĩnh nhào vào lòng hắn: “Ca ca, huynh thật lợi hại!”
Tiểu Thất lẩm bẩm nói: “Ca ca, nghĩa mẫu nói làm chuyện xấu sẽ bị sét đánh, có phải huynh đã âm thầm làm chuyện xấu sau lưng chúng ta không?”
Trần Mục cười đáp lại: “Đây là do tu luyện Viễn Cổ Pháp sẽ thu hút thiên lôi.”
“Ca ca, ta cũng muốn tu luyện!”
“Không được, tu luyện pháp này quá nguy hiểm.”
Trần Mục nhéo khuôn mặt nhỏ của Trần Dĩnh, cảnh giới của muội muội không đủ, hơn nữa Bất Diệt Kinh quá nguy hiểm.
Bạch Thanh Hoan trầm giọng nói: “Uy lực của thiên lôi vừa nãy không yếu hơn so với thiên kiếp bình thường, Viễn Cổ Pháp mà ngươi tu luyện có khả năng giúp ngươi vượt qua thiên kiếp.”
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm nghị nói: “Bạch tỷ, ta nghe nói thực lực càng mạnh thì thiên kiếp gặp phải sẽ càng mạnh, cho nên đứng trước thiên kiếp mọi người đều bình đẳng, cơ hội đều như nhau.”
Bạch Thanh Hoan trầm giọng nói: “Chính xác là như vậy, nhưng ta cảm thấy cơ hội của ngươi rất lớn.”
“Có thể vậy.”
Trần Mục không hề tự mãn.
Từ cổ chí kim có nhiều nhân vật độ kiếp thất bại như thế, thiên kiếp không thể vượt qua dễ dàng, Bất Diệt Kinh vừa mới tu luyện nhập môn, vẫn còn con đường rất dài phải đi.
“Dĩnh Dĩnh, tối nay tu luyện cho tốt, ngày mai ca ca dẫn các muội vào thành chơi, ăn đồ ăn ngon.”
Chương 417 Bất Diệt Kinh Nhập Môn (2)
“Ca ca, bây giờ ta đi tu luyện ngay.”
Trần Dĩnh chạy đến chỗ cách đó không xa ngồi xếp bằng tu luyện, Tiểu Thất cũng học theo dáng vẻ của nàng ta ngồi xếp bằng hít thở.
Bắc Hoang, Trần gia.
Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường ngồi nói chuyện trong đình viện của Trần gia, lần này các nàng đến Trần gia vấn an người nhà của Trần Mục, quá trình rất thuận lợi.
Điều Tần Nghê Thường cảm thấy khá may mắn là Trần Mục không ở Trần gia, không cần phải nhìn bọn họ khoe ân ái.
“Sư tỷ, ta có thể quay về Lăng Vân tông trước được không, còn có rất nhiều chuyện cần ta xử lý.”
“Không vội, hai ngày nữa trở về xử lý.”
Khương Phục Tiên ở lại Trần gia một mình có chút không thoải mái, Tần Nghê Thường ở cùng sẽ không căng thẳng.
Tần Nghê Thường chỉ có thể tiếp tục chịu đựng giày vò.
Khương Phục Tiên đưa tay kéo cằm, nàng ta đang suy nghĩ ngày mai phải làm những gì, dạy bá mẫu và mọi người làm bánh ngọt, chỉ dẫn cho đám Trần Dao tu luyện, di chuyển truyền tống trận đến gần Trần gia.
Tần Nghê Thường thấy Khương Phục Tiên thất thần thì không khỏi lắc đầu, quả nhiên nữ nhân trong tình yêu đều sẽ ngốc đi, tông chủ cao cao tại thượng thế mà lại đích thân xuống bếp.
“Sư tỷ, sau khi tỷ và Trần Mục kết hôn, tỷ còn làm tông chủ của Lăng Vân tông nữa không?” Tần Nghê Thường tò mò hỏi.
Khương Phục Tiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không, sau khi kết hôn chắc chắn là muốn đi tiêu dao khoái hoạt.”
Nói đến đây, Khương Phục Tiên vẫn khá trông chờ vào cuộc sống sau này, nhưng nàng ta cũng hiểu rõ, bây giờ kết hôn vẫn còn quá sớm, vẫn còn rất nhiều chuyện rắc rối cần phải giải quyết, con đường phía trước dài và trắc trở, chỉ cần kiên cường bước tiếp thì sẽ đến được đích.
Trưởng bối của Trần Mục đều công nhận hôn ước của bọn họ, hiện giờ ở bên nhau là danh chính ngôn thuận.
Nghe thấy câu trả lời của Khương Phục Tiên, Tần Nghê Thường bỗng nhiên cảm thấy vị trí tông chủ hoàn toàn không hấp dẫn chút nào, chủ yếu là vì Khương Phục Tiên cũng sẽ không nhường lại vị trí tông chủ cho nàng ta, đáng tiếc, nam nhân ưu tú giống như tiểu sư đệ sau này khó mà xuất hiện nữa.
Nghĩ đến việc Khương Phục Tiên cũng đã chờ đợi mấy ngàn năm, Tần Nghê Thường không ngại mình đợi thêm nữa, có lẽ sau này vẫn có lựa chọn tốt hơn.
Khương Phục Tiên đến phòng của Trần Mục để nghỉ ngơi.
Không có Trần Mục làm ấm giường, Khương Phục Tiên không ngủ được, thầm nghĩ tiểu phu quân sao vẫn chưa về nhà.
Sáng sớm hai ngày sau.
Khương Phục Tiên đứng trong viện tử, trong tay nàng ta cầm nửa miếng tuyết ngọc ảm đạm, nếu như nửa miếng kia của Trần Mục ở gần đây thì tuyết ngọc sẽ sáng lên.
Tần Nghê Thường đi đến bên cạnh Khương Phục Tiên, trên mặt mang theo nụ cười, cung kính nói: “Sư tỷ, hay là tỷ ở đây tiếp tục đợi tiểu sư đệ, ta trở về trước.”
“Ta còn phải quay về chuẩn bị độ kiếp.”
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nàng ta thu lại nửa miếng tuyết ngọc, nếu như Trần Mục ở nhà thì còn có thể ở lại Trần gia chơi hai ngày.
Tần Nghê Thường kinh ngạc, độ kiếp? Nếu như Khương Phục Tiên độ kiếp ở Tiên giới thì rất khó trở về, nếu như độ kiếp ở nhân gian, rất có khả năng đạo hạnh sẽ tiêu tan.
“Sư muội, ngươi ngây ra gì thế?”
“Sư tỷ, ta đang nghĩ, tỷ không thể lựa chọn độ kiếp ở nhân gian đấy chứ?”
Khương Phục Tiên mỉm cười, hờ hững nói: “Đúng vậy, ta chuẩn bị độ kiếp ở nhân gian.”
Trước kia Tần Nghê Thường cảm thấy Khương Phục Tiên sẽ đến Tiên giới để độ kiếp, bởi vì cảnh giới của nàng ta quá cao, cho dù không chủ động độ kiếp cũng sẽ thu hút thiên kiếp.
“Bởi vì tiểu sư đệ?”
“Không hoàn toàn là vậy.”
Tần Nghê Thường không biết có nên khuyên nhủ hay không, mặc dù không thích Khương Phục Tiên nhưng cũng không muốn nhìn thấy nàng ta đi chịu chết, từ cổ chí kim rất nhiều cường giả của Lăng Vân tông đã ngã xuống trong thiên kiếp, bọn họ dùng sinh mạng trả giá để chứng minh rằng không thể nào độ kiếp thành tiên ở nhân gian.
Lúc bọn họ đang bàn chuyện.
Đường Uyển và Trần Dao đi vào đình viện.
“Bá mẫu, Dao Dao.”
Khương Phục Tiên đối xử với bọn họ như người nhà.
Trong mắt Đường Uyển mang theo vui vẻ: “Dao Dao nghe nói hôm nay ngươi phải quay về nên đặc biệt chuẩn bị lễ vật.”
Trần Dao là tiểu tiên tử xinh đẹp, hai tay cô bé nâng chiếc hộp tử mộc nhỏ dài, trong mắt chứ ý cười, thanh thúy nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, ngọc trâm này là ta chọn đấy, hy vọng tỷ sẽ thích.”
Khương Phục Tiên nhận lấy lễ vật, nàng ta mở hộp ra thì nhìn thấy trâm ngọc như tuyết trắng, rất xinh đẹp: “Cảm ơn Dao Dao, tỷ tỷ rất thích.”
Trong tay Đường Uyển cầm túi thơm màu trắng, có chút ngại ngùng mở miệng: “Phục Tiên, đây là túi thơm bá mẫu mới chuẩn bị, làm không đẹp lắm...”
“Bá mẫu, túi thơm này rất đẹp, rất thơm, ta rất thích.” Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, khiến Đường Uyển cảm thấy cực kỳ Thần Thiết.
Trần Dao bước đến trước mặt Tần Nghê Thường, cô bé lấy ra cái hộp màu đỏ: “Nghe Thường tỷ tỷ, đây là bông tai do ta và nương chọn, hy vọng tỷ sẽ thích.”
Tần Nghê Thường thích trang điểm, nhưng không có thói quen đeo bông tai, nàng ta nhận lấy bông tai, trên mặt nở nụ cười nói: “Cảm ơn Dao Dao, cảm ơn bá mẫu.”
Đêm hôm đó, Trần Mục vẫn không trở về, Tần Nghê Thường và Khương Phục Tiên rời khỏi Trần gia.
Trần Mục ở Chú Kiếm thành xa xôi cũng cảm ứng được, hắn lẩm bẩm trong lòng: “Phục Tiên lão bà và Tần sư tỷ trước giờ không hợp nhau, vậy mà lại có thể cùng nhau đến Trần gia.”
Trần Mục không thể hiểu được, đợi đến khi quay về lại hỏi bọn họ xem, lúc này, Võ Khinh Linh chạy đến bắc uyển, khuôn mặt nhỏ của nàng ta kích động nói: “Trần Mục ca ca, gia gia chuẩn bị rèn kiếm vào nửa đêm, bây giờ ta dẫn ngươi đến Chú Kiếm địa.”
Nghe thấy muốn rèn kiếm, Trần Dĩnh và Tiểu Thất còn vui mừng hơn Trần Mục, hai người các nàng vọt lên đi trước, Trần Mục và Bạch Thanh Hoan đi theo Võ Khinh Linh đếm nơi đúc kiếm quan trọng nhất của Võ gia.
Chỗ này có kiếm lô cao hơn ba trượng, có ba chân, rất giống với lò luyện đan, thân lò có hai cửa sổ hình tròn, có thể nhìn thấy hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực bên trong, hỏa quang nóng rực chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Chương 418 Rèn Chế Tiên Kiếm (1)
Chú Kiếm sư trẻ tuổi của Võ gia và Chú Kiếm sư lão bối đều ở đây, Võ Nguyên chắp tay với Trần Mục: “Tiểu hữu, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Trần Mục khom người hành lễ: “Võ tiền bối, ngươi là Chú Kiếm sư giỏi nhất thế gian, ta tin tưởng ngươi.”
Có thể nhận được sự công nhận của Trần Mục, Võ Nguyên trịnh trọng nói: “Tiểu hữu yên tâm, cho dù lão phu liều cả tính mạng này cũng phải rèn chế thành công.”
Sau khi nói xong.
Võ Nguyên đứng trên Chú Kiếm Đài.
Trước mặt ông ta là kiếm lô, hai bên là hồ nước băng lạnh, còn có một đám Chú Kiếm sư lão bối ngồi xếp bằng sau lưng Võ Nguyên, cung cấp hỗ trợ cho ông ta.
Đám người Trần Mục đứng nơi xa nhìn xem.
Mấy người Võ Dũng và Võ Khinh Linh đứng bên cạnh hắn.
Thời khắc nửa đêm.
Bầu trời sao lúc này là sáng nhất.
Võ Nguyên nâng cánh tay lên, hai tia linh lực hỏa diễm truyền vào kiếm lô, cả lò bay lên không trung, bên trong có hỏa diễm nóng rực, nhưng cũng không có hỏa diễm tràn ra từ cửa sổ.
Kiếm lô bay cao đến trăm trượng.
Nhiệt độ của kiếm lô cũng không ngừng tăng lên.
Thiên Hỏa Lô giống như mặt trời, mắt thường khó có thể nhìn thẳng được, tiểu bối Võ gia bình thường đã không chịu nổi phải rút khỏi hiện trường, chỉ có tiểu bối thiên kiêu và lão bối cường giả là có thể miễn cưỡng nhìn thẳng vào Thiên Hỏa Lô trên không.
Trần Mục nhìn sang muội muội bên cạnh, Trần Dĩnh có thể nhìn thẳng vào Thiên Hỏa Lô bằng mắt thường mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nàng ta trông nhỏ nhắn đáng yêu nhưng nhục thân có thể sánh được với hung thú con.
Võ Nguyên khống chế nhiệt độ của Thiên Hỏa Lô, không ngừng có Tiên Kim rơi vào kiếm lô, cho dù là Tiên Kim không thể phá vỡ cũng bị hòa tan bên trong kiếm lô.
“Kiếm lô mạnh thật!”
Trần Mục không khỏi cảm khái, Võ Khinh Linh cười ngọt ngào nói: “Bên trong kiếm lô này có Thiên Hỏa thạch, còn gọi là Thiên Hỏa Lô, rất lâu về trước còn từng trấn áp Chân Tiên.”
“Chỉ đáng tiếc là Thiên Hỏa thạch sắp cạn kiệt, sau này muốn dùng Thiên Hỏa Lô cũng khó.” Võ Dũng không khỏi thở dài, kiếm lô không có Thiên Hỏa thạch chẳng khác gì vật trang trí, nhiều nhất chỉ có thể rèn chế linh kiếm bình thường.”
Võ Nguyên đẩy nhiệt độ của Thiên Hỏa Lô lên đến cực hạn, không gian xung quanh đều bị bóp méo, lúc này mới có thể miễn cưỡng hòa tan hết tất cả Tiên Kim Thần Thiết, nhưng bọn chúng cũng không dung hợp lại mà hòa quyện vào nhau.
Có lão bối Chú Kiếm sư bỏ mẫu thạch vạn vật đã chuẩn bị trước đó vào Thiên Hỏa Lô. Trong kiếm lô xuất hiện cực quang sặc sỡ, toàn bộ Chú Kiếm thành đều có thể nhìn thấy dị tượng, ánh sáng bắt nguồn từ Tiên Kim Thần Thiết.
Vô số dân chúng và tu tiên giả nhìn về phía Võ gia.
Trần Mục nhìn thấy mẫu thạch vạn vật đang nuốt chửng thiên kim Thần Thiết xung quanh, bọn chúng dần dần ngưng kết lại với nhau, cuối cùng dung hợp thành trạng thái kim loại lỏng.
Chỉ vừa mới dung hợp Tiên Kim mà Võ Nguyên đã đổ mồ hôi đầy đầu, tiếp theo rèn chế tiên kiếm mới là quá trình quan trọng nhất, các lão bối Chú Kiếm sư đằng sau đang cung cấp năng lượng cho Võ Nguyên.
Võ Nguyên ném Thanh Vân kiếm ra.
Thanh Vân kiếm lơ lửng giữa kiếm lô.
Kim loại lỏng hòa tan bao bọc lấy Thanh Vân kiếm, trong kiếm lô xuất hiện thiết chùy do hỏa diễm ngưng kết thành.
Hỏa chùy đập liên tục vào Thanh Vân kiếm, tiếng vang giống như sét đánh.
Răng rắc!
Cả thanh Thanh Vân kiếm đã bị phá nát!
Thanh Vân kiếm hoàn toàn đứt gãy, hơn nữa còn vỡ thành rất nhiều mảnh, có khói đen không ngừng bốc ra.
“Ấy, hỏng rồi!”
Trần Dĩnh có cảm giác không tốt lắm.
“Xong rồi, xong rồi, kiếm gãy rồi!”
Võ Khinh Linh rất căng thẳng, muốn bỏ chạy.
Võ Dũng trầm giọng nói: “Bẻ gãy kiếm rồi đúc lại là trình tự rất bình thường, đừng làm quá như thế.”
“Vậy thì tốt.”
Võ Khinh Linh vỗ vỗ ngực, ngay cả Trần Mục cũng bị tiếng hét của nàng ta dọa sợ.
Võ Nguyên vừa khống chế nhiệt độ của kiếm lô vừa khống chế lực độ chùy đánh, Thanh Vân kiếm bị gãy được Tiên Kim Thần Thiết dán dính lại.
Trần Mục không hiểu việc rèn kiếm.
Có thể nhìn ra được Võ Nguyên rất tốn sức.
Thanh Vân kiếm bị gãy đang không ngừng dung hợp với Tiên Kim Thần Thiết, thân kiếm dần dần hoàn chỉnh.
Vẻ mặt Võ Dũng nghiêm trọng, nói: “Không tốt lắm, tuy rằng mẫu thạch vạn vật có thể ổn định Tiên Kim Thần Thiết, rèn chế Thanh Vân kiếm nhất định phải đập vỡ đúc lại, nhưng mà vỡ quá kinh khủng, số lượng Tiên Kim Thần Thiết này cũng không đủ, vẫn còn thiếu một chút.”
Sai một ly đi một dặm, rèn kiếm không thể xảy ra một xíu chút sai lầm nào.
“Võ Nhân, Tiên Kim dự phòng!”
Võ Nguyên hét lớn, người trung niên hắc y ở gần đó ném ra một khối Tiên Kim màu lục, viên Tiên Kim kia tiến vào Thiên Hỏa Lô, sau khi hòa tan thì bị Thanh Vân kiếm hấp thụ.
Khi hỏa chùy liên tục đánh vào, vết nứt trên Thanh Vân kiếm càng lúc càng ít, nhưng vẫn tồn tại vài vết nứt rất rõ ràng.
Võ Nguyên có thể cưỡng ép chùy đánh để làm cho vết nứt trên Thanh Vân kiếm biến mất, nhưng như vậy thì tiên kiếm rèn chế ra sẽ để lại nhược điểm, thân là Chú Kiếm sư, ông ta không cho phép xảy ra việc như vậy.
Một thanh trường kiếm đỏ thẫm đột nhiên xông về phía kiếm lô, tất cả người trong tộc Võ gia ở xung quanh đều bị chấn kinh, đó là bội kiếm của tộc trưởng, Trần Mục cau mày, thanh kiếm kia hoàn hảo vô khuyết, bên trong có chứa Tiên Kim hiếm có.
Võ Nguyên chuẩn bị hy sinh kiếm của mình để rèn chế Thanh Vân kiếm, trong mắt ông ta đã ngấn lệ quang.
“Tiền bối, không cần miễn cưỡng!”
Trần Mục đưa tay bắt lấy thanh kiếm kia trên không trung.
Võ Nguyên trầm giọng nói: “Tiểu hữu, ý ta đã quyết, xin đừng ngăn cản ta.”
Trần Mục miễn cưỡng thả thanh trường kiếm kia trở lại.
Trong mắt Võ Nguyên mang theo vẻ không cam tâm, Trần Mục cảm ứng được dị động trong Tu Di Giới Chỉ, Cửu Bính Tàn Kiếm xao động bất an, Trần Mục lấy Cửu Bính Tàn Kiếm ra, bọn chúng lao thẳng đến kiếm lô.
Trần Mục không khống chế chúng, những tàn kiếm này muốn giải phóng ánh sáng cuối cùng.
Trần Mục không hề ngăn cản, trịnh trọng nói: “Sau này ta sẽ mang theo các ngươi cùng chinh chiến!”
Võ Nguyên nhìn thấy hi vọng, ông ta tiếp tục rèn kiếm, Cửu Bính Tàn Kiếm đang hòa tan trong kiếm lô, chín sợi tiên quang tan vào Thanh Vân kiếm, Võ Nguyên tóc tai bù xù, không ngừng đập đánh vào Thanh Vân kiếm, lực đạo mỗi lần đều như nhau.
Chương 419 Rèn Chế Tiên Kiếm
Vết nứt trên Thanh Vân kiếm hoàn toàn biến mất, sau hàng vạn lần đánh liên tiếp, độ mạnh của mỗi chỗ trên thân kiếm đều như nhau, Võ Nguyên mặc dù sức cùng lực kiệt nhưng trên mặt ông ta vẫn cười tươi như hoa.
Trong mắt Võ Nguyên hiện lên vẻ tự hào, ông ta tin rằng thanh kiếm tiên này có thể sánh ngang với tiên kiếm viễn cổ.
Bên trong kiếm lô, ánh sáng của Thanh Vân kiếm rực rỡ chói mắt, từ những góc độ khác nhau sẽ nhìn thấy màu sắc khác nhau, ngay cả Trần Mục trong mắt cũng hiện lên ý cười, Thanh Vân kiếm sau khi thăng cấp đã có sức mạnh đáng sợ, đã không phải là loại mà thánh kiếm có thể định nghĩa được.
Ầm ầm.
Bầu trời bị xé toạc.
Một tia lôi quang đánh trúng kiếm lô.
Kiếm lô chấn động kịch liệt, lung lay sắp đổ, lôi quang không ngừng dâng trào, Võ Nguyên kinh hãi: “Trời sinh dị tượng! Đây là dấu hiệu tiên kiếm tuyệt thế xuất thế!”
“Mau rời khỏi Chú Kiếm địa!”
Võ Nguyên hét to, Trần Mục dẫn theo mấy người Trần Dĩnh nhanh chóng di tán khỏi Chú Kiếm địa, trên bầu trời xuất hiện lôi hải kim sắc, vô số lôi đình đồng thời rơi xuống, giống như cành của cây liễu màu vàng đang rơi xuống.
Cảnh tượng kia giống như ngày tận thế.
Võ Nguyên hưng phấn nói: “Không ngờ đã nhiều năm như vậy, trận thiên kiếp đầu tiên lại là ở Chú Kiếm địa!”
Trần Mục cũng không thể tin nổi, Thanh Vân kiếm lại có thể hấp dẫn thiên kiếp, thanh kiếm này quá mạnh, đến nỗi thiên kiếp cũng phải ngăn cản nó xuất thế.
Kiếm lô bị lôi quang kim sắc bao phủ.
Vốn chính là kiếm lô xưa cổ, sau khi bị kiếp lôi điên cuồng đánh trúng, kiếm lô đã xuất hiện tổn hại.
Thiên hỏa trong kiếm lô dần dần bị dập tắt, nhưng Thanh Vân kiếm giải phóng ánh sáng rực rỡ, thắng cả lôi quang bao phủ kiếm lô kia, kiếm dài ba thước bảy tấc, thân kiếm bóng loáng, hoàn mỹ không tỳ vết.
Thiên kiếp đột nhiên xuất hiện, Trần Mục chỉ có thể đưa đám Trần Dĩnh lùi về khoảng cách an toàn, thần sắc Bạch Thanh Hoan ngưng trọng nói: “Nếu như Thanh Vân kiếm có thể chống đỡ được thiên kiếp vậy thì chắc chắn là một thanh tiên kiếm tuyệt thế.”
“Ha ha!”
“Nhìn sét đánh kìa!”
Trong mắt Trần Dĩnh mang theo vui sướng.
Các cường giả xung quanh đều đang phát run.
Tiểu Thất vỗ tay bảo hay, nói: “Ca ca, thanh kiếm này chắc chắn đã từng làm chuyện xấu.”
Trần Mục nhẹ nhàng xoa đầu của Tiểu Thất, mỉm cười lắc đầu: “Thanh kiếm đó là kiếm tốt.”
“Công đoạn cao nhất của rèn kiếm là thiên kiếp ngâm lôi, kiếm chống chọi được thiên kiếp tẩy lễ mới được xem là tiên kiếm chân chính.” Trong mắt Võ Nguyên mang theo mong đợi.
Thu hút thiên kiếp đã đủ để chứng minh sự dũng mãnh của thanh kiếm này, có thể độ qua hay không mới là quan trọng nhất.
Rất nhiều tiên kiếm bình thường ẩn chứa chút Tiên Kim, thậm chí còn không trải qua tôi luyện thiên kiếp,
Tiên kiếm chân chính có uy lực kinh thiên động địa, có thể dễ dàng trảm hạ cửu thiên tinh, quang hàn mười ngàn dặm.
Trần Mục nhìn chăm chú vào Thanh Vân kiếm, hắn và thanh kiếm này có cảm ứng, có thể cảm nhận được chiến ý của nó.
Khi độ kiếp, nếu như có ngoại lực can thiệp thì sẽ xảy ra kiếp phản phệ, uy lực hơn xa so với thiên kiếp bình thường, Thanh Vân kiếm chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân, đây là khảo nghiệm và cũng là cơ duyên của nó.
Trên bầu trời xuất hiện lôi hải kim sắc, quy mô còn lớn hơn so với lôi vân màu đen mà Trần Mục gặp phải, toàn bộ Chú Kiếm thành đều bị bao phủ.
Vô số người dân và cường giả đều ra vây xem, tiếng kinh hô trong thành sóng sau cao hơn sóng trước.
Thanh Vân kiếm lao ra khỏi kiếm lô, nó xé nát không gian xuất hiện ở trong lôi hải, xuyên thẳng qua lôi hải, kiếm quang chói mắt chặt đứt vô số tia lôi quang.
Lôi hải dữ dội, lôi kiếp tráng kiện đan xen vào nhau như thiên la địa võng rơi xuống, Thanh Vân kiếm bị bao phủ, lôi quang sáng chói nhấn chìm nó.
Cường giả xung quanh tê cả da đầu, nếu như đổi thành bọn họ thì sớm đã thịt nát xương tan.
Trần Mục nắm chặt thành quyền, rất căng thẳng như thể hắn tự mình độ kiếp vậy, loại thiên kiếp ở cường độ này, nhục thân của hắn rất khó chịu nổi.
Đứng trước gông xiềng lôi kiếp, Thanh Vân kiếm giải phóng ra tiên quang cửu sắc chói lọi, nó xé toạc phong tỏa, trong nháy mắt đã lao vào chỗ sâu trong lôi hải kim sắc.
Đó là nơi nguy hiểm nhất, kiếp lôi cuồng bạo xung quanh đều lao về phía nó.
Lôi hải rền vang, cùng với tiếng long ngâm, mấy trăm con lôi long kim sắc xuất hiện, lít nhít dày đặc, từ bốn phương tám hướng lao về phía Thanh Vân kiếm.
Ầm ầm!
Trong lôi hải xuất hiện tiếng nổ khủng khiếp.
Tiếng kiếm vang lên.
Thanh Vân kiếm đang run rẩy.
Năng lượng khủng khiếp muốn xé nát nó.
Toàn bộ kiếm của Chú Kiếm thành đều đang cộng hưởng.
Võ nguyên nhìn Thanh Vân kiếm bị biến dạng sau đợt tấn công của lôi kiếp, ông ta rất lo lắng, không muốn tiên kiếm hoàn mỹ như vậy bị thiên kiếp hủy mất.
Đôi mắt của Trần Mục hiện lên kim quang, hắn nhìn thấy đủ loại kim loại đặc biệt phát sáng trong Thanh Vân kiếm, tuy rằng thân kiếm bị bóp méo nhưng chúng vẫn là chỉnh thể và không có vết tích bị đứt gãy.
Rất lâu sau, sau khi tất cả lôi long đều đã biến mất, Thanh Vân kiếm bị bóp méo không thành hình kiếm lại giống như dây thừng ngổn ngang lộn xộn.
Thanh Vân kiếm đột nhiên trổ ra ánh sáng chói lọi, toàn bộ thanh kiếm nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu, Trần Mục hiểu rõ, đó là đặc tính của vô lượng kim, có thể biến hóa thành đủ loại hình thái và có thể thu nhỏ tùy ý.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều hoan hô, Trần Mục nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong lôi hải, hắn không hề vui mừng, chỗ đó vẫn còn có dao động khiến tim hắn đập loạn.
Lôi quanh chói mắt từ chỗ sâu trong lôi hải rơi xuống, đó là ánh sáng mà mắt thường khó có thể nhìn trực diện.
Tia lôi quang khủng bố kia đánh trúng Thanh Vân kiếm, ngay sau đó lại đánh về phía Chú Kiếm địa, kiếm lô trên không trung nổ vỡ tại chỗ, sau đó lôi quang rơi xuống Chú Kiếm địa, toàn bộ khu vực này đã lập tức bị phá hủy.
Cường giả của võ gia lần lượt rút lui, Trần Mục nhìn thấy lôi quang đánh tới như dây leo, hắn đưa tay lên, kết giới kim sắc xuất hiện, lôi quang bị chặn lại bên ngoài kết giới.
Chương 420 Tiên Kiếm Tuyệt Thế
Khi lôi quang biến mất, kết giới vỡ tan, cánh tay nâng lên của Trần Mục cũng có chút tê dại, chỉ là dư âm của lôi kiếp đã khủng bố như thế, Trần Mục kinh hãi, hắn không nắm chắc có thể chống đỡ được loại thiên kiếp này.
Thiên kiếp hạ màn kết thúc. Lôi hải kim sắc đã biến mất hoàn toàn.
Mọi người nhìn về phía Chú Kiếm địa, ở chỗ đó lôi quang rải rác khắp toàn thân Thanh Vân kiếm, thân kiếm hoàn hảo vô khuyết, nó đã chống đỡ được tẩy lễ thiên kiếp thành công.
Với sự dung hợp hoàn hảo của Tiên Kim Thần Thiết, một thanh tiên kiếm tuyệt thế đã xuất hiện ở nhân gian.
Hốc mắt Võ Nguyên ẩm ướt, kích động cười lớn, lúc còn sống ông ta đã rèn chế ra tiên kiếm chân chính!
Trần Mục giơ tay lên, Thanh Vân kiếm xuất hiện trong tay hắn, thời điểm hắn cầm Thanh Vân kiếm kia cũng xem như là đối mặt với Chân Tiên, hắn cũng đã chuẩn bị nghênh chiến.
Thanh kiếm này quang mang chói sáng, ẩn chứa năng lượng khủng khiếp, là tiên kiếm tuyệt thế chân chính.
“Ca ca, cho ta xem xem.”
Trong mắt Trần Dĩnh tràn đầy hiếu kỳ.
Trần Mục giao Thanh Vân kiếm cho Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh nắm lấy Thanh Vân kiếm, thân kiếm rút ngắn còn hai tấc, vừa vặn cho nàng ta sử dụng: “Thật là lợi hại.”
Thân kiếm của Thanh Vân kiếm đung đưa theo gió, Trần Dĩnh bị chọc cười: “Thanh kiếm này đáng yêu thật.”
Trần Mục chắp tay với Võ Nguyên: “Đa tạ Võ tiền bối, vãn bối ghi nhớ trong lòng, sau này Chú Kiếm thành có chỗ nào cần đến ta thì cứ việc liên hệ.”
“Ha ha ha, đối với Chú Kiếm sư mà nói, có được cơ hội này lão phu còn phải cảm tạ tiểu hữu.”
Võ Nguyên cười rất vui vẻ, sau này mọi người đều biết tiên kiếm của Trần Mục là do ông ta giúp đỡ rèn chế, vinh dự này ông ta đã thỏa mãn rồi.
Hơn nữa Trần Mục có tiềm năng vô hạn, có thể trở thành bằng hữu của Võ gia, Võ Nguyên cảm thấy rất vinh hạnh.
Trần Mục lấy ra một bình tiên dịch kim sắc, thứ này rất hiếm có trên thế gian, sau đó lại lấy ra một số viên tiên thạch, còn có một lượng lớn thánh dược và thánh đan.
Võ Nguyên vội vàng xua tay: “Tiểu hữu, một bình tiên dịch là đủ rồi, những tài nguyên này rất quý giá, có thể cho Võ gia chúng ta kết giao bằng hữu với Lăng Vân tông là được.”
Trần Mục nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề, Võ tiền bối, những thứ này ngươi hãy cứ nhận đi, sau này ta có thể còn cần tìm ngươi tiếp tục hợp tác.”
“Được, Võ gia hoan nghênh ngươi.”
Võ Nguyên cuối cùng cũng mỉm cười nhận lấy thù lao.
Trần Dĩnh và Tiểu Thất đang chơi Thanh Vân kiếm, hai người các nàng nhẹ nhàng nói: “Biến ngắn, biến dài, biến ngắn...”
Thành Vân kiếm không biết nên nghe theo ai, trực tiếp tách ra từ giữa, một bên dài, một bên ngắn, đám Trần Dĩnh cười không ngậm được miệng.
Trần Mục chắp tay với Võ Nguyên: “Võ tiền bối, chúng ta còn có việc xin cáo từ trước.”
Võ Nguyên dẫn theo người trong tộc của Võ gia đến tiễn Trần Mục.
Mấy người Trần Mục ngồi thuyền chiến rời khỏi Chú Kiếm thành.
Nhìn bọn họ rời đi, trong mắt Võ Dũng hiện lên kích động: “Cha, thời đại không thể thành tiên đã xuất hiện tiên kiếm, ngài nói xem có phải có nghĩa là thời đại đã thay đổi, nói không chừng Kiếm Tiên sẽ trở lại thế gian.”
Võ Nguyên lắc đầu, trầm giọng nói: “Kiếm độ kiếp và người độ kiếp không giống nhau, nhưng đây là dấu hiệu tốt.”
Võ Khinh Linh hoa si nói: “Gia gia, ta cảm thấy Trần Mục ca ca nhất định có thể thành Kiếm Tiên!”
“Hắn và Khương Phục Tiên đều có khả năng.” Trong mắt Võ Nguyên hiện lên hi vọng, mong chờ có thể có cường giả độ kiếp thành công, tốt nhất là ở nhân gian.
Trên thuyền chiến, Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm, trên mặt mang theo nụ cười, cưng chiều nói: “Dĩnh Dĩnh, ca ca dẫn muội đến Lăng Vân tông tìm Phục Tiên tỷ tỷ, có được không?”
“Được ạ!”
Trần Dĩnh vui vẻ gật đầu.
“Vậy bây giờ muội hãy tu luyện thật tốt, đến Lăng Vân tông có thể chơi tùy ý.” Trần Mục xoa nhẹ đầu của Trần Dĩnh, nàng ta ngoan ngoãn gật đầu, lập tức ngồi khoanh chân tu luyện.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Bạch tỷ, thiên kiếp lần này so với lần ngươi gặp phải kia thì như thế nào?”
Bạch Thanh Hoan nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Đoán chừng cũng mạnh hơn một chút so với đợt thiên kiếp thứ hai, đợi khi đợt thiên kiếp thứ ba xuất hiện, nhục thân của ta đã xuất hiện tổn thương không thể chuyển biến, quan trọng nhất là thức hải gặp nạn, thần hồn hoàn toàn không đỡ được!”
Loại thiên kiếp này vẫn chưa phải là mạnh nhất, vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, không khỏi đổ mồ hôi thay vị hôn thê, nếu muốn độ kiếp thì không thể có bất kỳ điểm yếu nào.
Thuyền chiến đi đến Huyền Đô thành.
Bọn họ phải thông qua truyền tống trận đến Hoàng Châu, sau đó quay trở lại Hoang Châu, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Tây Lâm thần sơn】
【Phần thưởng: Tam Táng Kiếm Điển】
【Phẩm giai: Cực Phẩm Thần Kỹ】
Trần Mục mở to mắt, Cực Phẩm Thần Kỹ, hắn cũng chưa từng nghe nói đến, cái mạnh nhất mà hắn nắm giữ cũng chỉ là Thánh Giai Kiếm Kỹ, thần kỹ mới nghe lần đầu.
Trên bản đồ.
Tây Lâm thần sơn ở ngay gần đây.
Trần Mục lập tức điều khiển thuyền chiến đi đến.
Tây Lâm thần sơn, đến gần trung bộ Huyền Châu, ở giữa Huyền Đô thành và Chú Kiếm thành.
Gần đó là rừng rậm nguyên thủy, chỗ này thuộc về cấm khu, đừng nói là người phàm không dám đặt chân tới, ngay cả cường giả Kiếm Thánh cũng không dám chạy tới đây.
Cách từ rất xa đã có thể nhìn thấy Tây Lâm thần sơn cao ngất, xung quanh rất yên tĩnh, đừng nói là hung thú, ngay cả vật sống cũng rất khó nhìn thấy.
Tây Lâm thần sơn đen sì như mực.
Nhìn từ xa giống như ngôi mộ màu đen, xung quanh tràn đầy sức sống, duy chỉ có ngọn núi kia là không có một ngọn cỏ, chỗ đó chắc chắn có vấn đề.
Trên bản đồ mà Thiên Cơ các cung cấp có ghi chép ở đây, tương truyền Tây Lâm thần sơn là nơi chôn giấu đại hung bất tử, xung quanh thần sơn thường xuyên xảy ra chuyện quỷ dị, dần dà nơi này đã trở thành cấm khu, tất cả mọi người đều không dám đặt chân tới đây.
Trần Mục không muốn dẫn muội muội đi mạo hiểm: “Bạch tỷ, giúp ta chăm sóc Dĩnh Dĩnh.”
Đôi mắt đẹp của Bạch Thanh Hoan hơi nhíu lại: “Chỗ này chính là Tây Lâm thần sơn, nghe nói bên trong phong ấn đại hung, cẩn thận bị hút mất huyết nhục và thần hồn.”
Đám người của Võ gia hai mặt nhìn nhau, sự kinh khủng của lôi quang kia mặc dù không nói nhưng mọi người cũng có thể cảm nhận được, chỗ sườn núi mà Trần Mục đang ngồi cũng sắp bị san bằng, đất đai xung quanh đều trở thành màu cháy đen.
Trong lôi vân màu đen có lôi long kim sắc đang du động, không ngừng có lôi quang kim sắc rơi xuống người Trần Mục, một tia rồi lại một tia, giống như thiên thần đang giáng roi.
Thân thể Trần Mục hiện lên kim quang, thần sắc thong dong, da thịt không bị tổn thương chút nào, trong khí tức có vật chất lôi đình thần bí tan vào máu thịt, gân cốt huyết nhục đều được tôi luyện trong thiên lôi trở nên mạnh mẽ.
Năng lượng thiên lôi rất hung bạo, Kiếm Thánh bình thường sớm đã thịt nát xương tan, nhưng nhục thân của Trần Mục lại càng bá đạo, hắn tắm trong lôi quang, hấp thụ vật chất lôi đình bên trong, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Trong mắt Võ Khinh Linh hiện lên ánh sao, trên mặt đầy vẻ sùng bái, có chút tiếc nuối nói: “Y phục của hắn bền chắc thật, như thế này mà vẫn không hỏng!”
Vốn còn muốn nhìn xem cơ thịt của Trần Mục, kết quả thiên lôi không góp sức, dù sao thì bộ y phục này là vị hôn thê của hắn tự tay làm cho, còn dùng cả tiên tơ tằm, ngay cả thiên lôi cũng không thể nào làm hư hại.
Trần Mục bỗng nhiên cảm ứng được khí tức đáng sợ, ngay cả cường giả ở gần đó cũng cảm thấy khiếp sợ, lập tức lùi lại, đôi mắt đẹp của Bạch Thanh Hoan ngưng trọng, nàng ta đã trải qua thiên kiếp, khí tức đáng sợ này không kém gì thiên kiếp mà nàng ta đã từng gặp phải.
Trong lôi vân màu đen lóe ra kim quang, sau đó lôi long kim sắc xé toạc lôi long màu đen, lộ ra thân hình to lớn, bóng người màu vàng chật ních nhân gian.
Khoảnh khắc đó như thể Chân Thần giáng xuống nhân gian!
Bạch Thanh Hoan ngửi thấy khí tức của cái chết, đạo thiên lôi này có thể coi như nhà bản đơn giản hóa của thiên kiếp.
Lôi long kim sắc hàng trăm trượng từ trên trời rơi xuống, người dân trong thành sau khi thấy vậy thì lập tức quỳ xuống, cho rằng là thiên thần hạ phàm, vô số cường giả lùi lại.
Trần Dĩnh tin tưởng ca ca là nam nhân lợi hại nhất trên thế gian, nàng ta và Tiểu Thất hoàn toàn không lo lắng, còn cảm thấy thú vị, vỗ tay bảo hay.
Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, lôi long kim sắc bị hắn hấp dẫn, chém thẳng vào người hắn, mặt đất trong phút chốc đã trũng xuống, đại địa cũng chia năm xẻ bảy.
Thế nhưng Trần Mục vẫn ngồi bắt chéo chân ở giữa không trung, sừng sững bất động, thân thể của hắn vững như bàn thạch, bên dưới cơ thể xuất hiện cái hố sâu mấy trượng, toàn thân đều bị bao phủ trong lôi đình kim sắc cuồng bạo, toàn bộ mái tóc phiêu dật trong lôi quang, nhìn từ phía xa lại giống như tóc vàng.
Trong khoảnh khắc bị lôi long đánh trúng, Trần Mục cau mày lại, cơ thể giống như bị vô số con kiến cắn nuốt, như thể có cỗ lực lượng muốn xé rách hắn, hắn cố nén đau đớn, vận chuyển Bất Diệt Kinh hấp thụ vật chất lôi đình cuồng bạo bên trong.
Huyết mạch đặc thù trong cơ thể Trần Mục trở nên hoạt động mạnh, cảm giác đau đớn cực đại khiến hắn tỉnh táo, nhục thân đã siêu phàm lại biến đổi lần nữa, long phượng lượn vây bên cạnh, còn có bóng người cao ngất đứng sừng sững.
Tiểu bối của Võ gia bị dọa đến mức run lẩy bẩy, cho dù là lão bối cường giả cũng đều đang run rẩy, giống như nhìn thấy Chân Tiên viễn cổ, bọn họ đối với Trần Mục chỉ còn kính sợ.
Hai canh giờ sau.
Lôi quang bên cạnh Trần Mục đã hoàn toàn biến mất.
Mây đen tan đi, bầu trời sao dày đặc khắp trời, Trần Mục đã trải qua tẩy lễ của thiên lôi, khí chất trở nên càng thần thánh hơn, toàn thân tràn đầy năng lượng vô hạn.
“Sức lực thật mạnh!”
Trần Mục không khỏi cảm khái, đây mới chỉ là Bất Diệt Kinh vừa nhập môn, tổng cộng phải trải qua bảy tầng thiên lôi, sau khi trải qua bảy tầng thiên lôi mới có thể tu luyện Bất Diệt Kinh đến đỉnh phong, đạt đến cảnh giới bất tử bất diệt.
Tầng thiên lôi đầu tiên rất dễ dàng vượt qua, thế nhưng vẫn còn sáu tầng thiên lôi ở phía sau.
Hắn sử dụng Bất Diệt Kinh có thể khiến nhục thân biến thành kim thạch, thậm chí không cần đến huyết mạch đặc thù, trước kia cần phải có Kim Lân do huyết mạch đặc thù thúc sinh thì mới có thể có được lực phòng ngự mạnh mẽ, bây giờ chỉ cần thôi động Bất Diệt Kinh là có thể có được lực phòng ngự có thể sánh với Kim Thân Phật Đà.
Trần Mục rất nhanh đã trở lại bình thường, hắn đứng lơ lửng trên không trung, chắp tay với Võ Nguyên: “Tiền bối, tổn thất chỗ này đều tính lên đầu ta.”
Võ Nguyên hồi thần lại, nhanh chóng lắc đầu: “Đây là đất hoang, tiểu hữu không cần để trong lòng.”
“Quấy rầy biết bao, xin hãy thứ lỗi.”
“Ha ha ha, không có gì đáng ngại.”
Võ Nguyên lớn giọng cười to, sau đó nghiêm nghị nói: “Các ngươi đừng quấy rầy tiểu sư thúc nghỉ ngơi.”
Người trong tộc Võ gia đều tản đi, Võ Nguyên cười chắp tay với Trần Mục sau đó rời đi.
Trần Mục trở về viện tử, Trần Dĩnh nhào vào lòng hắn: “Ca ca, huynh thật lợi hại!”
Tiểu Thất lẩm bẩm nói: “Ca ca, nghĩa mẫu nói làm chuyện xấu sẽ bị sét đánh, có phải huynh đã âm thầm làm chuyện xấu sau lưng chúng ta không?”
Trần Mục cười đáp lại: “Đây là do tu luyện Viễn Cổ Pháp sẽ thu hút thiên lôi.”
“Ca ca, ta cũng muốn tu luyện!”
“Không được, tu luyện pháp này quá nguy hiểm.”
Trần Mục nhéo khuôn mặt nhỏ của Trần Dĩnh, cảnh giới của muội muội không đủ, hơn nữa Bất Diệt Kinh quá nguy hiểm.
Bạch Thanh Hoan trầm giọng nói: “Uy lực của thiên lôi vừa nãy không yếu hơn so với thiên kiếp bình thường, Viễn Cổ Pháp mà ngươi tu luyện có khả năng giúp ngươi vượt qua thiên kiếp.”
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm nghị nói: “Bạch tỷ, ta nghe nói thực lực càng mạnh thì thiên kiếp gặp phải sẽ càng mạnh, cho nên đứng trước thiên kiếp mọi người đều bình đẳng, cơ hội đều như nhau.”
Bạch Thanh Hoan trầm giọng nói: “Chính xác là như vậy, nhưng ta cảm thấy cơ hội của ngươi rất lớn.”
“Có thể vậy.”
Trần Mục không hề tự mãn.
Từ cổ chí kim có nhiều nhân vật độ kiếp thất bại như thế, thiên kiếp không thể vượt qua dễ dàng, Bất Diệt Kinh vừa mới tu luyện nhập môn, vẫn còn con đường rất dài phải đi.
“Dĩnh Dĩnh, tối nay tu luyện cho tốt, ngày mai ca ca dẫn các muội vào thành chơi, ăn đồ ăn ngon.”
Chương 417 Bất Diệt Kinh Nhập Môn (2)
“Ca ca, bây giờ ta đi tu luyện ngay.”
Trần Dĩnh chạy đến chỗ cách đó không xa ngồi xếp bằng tu luyện, Tiểu Thất cũng học theo dáng vẻ của nàng ta ngồi xếp bằng hít thở.
Bắc Hoang, Trần gia.
Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường ngồi nói chuyện trong đình viện của Trần gia, lần này các nàng đến Trần gia vấn an người nhà của Trần Mục, quá trình rất thuận lợi.
Điều Tần Nghê Thường cảm thấy khá may mắn là Trần Mục không ở Trần gia, không cần phải nhìn bọn họ khoe ân ái.
“Sư tỷ, ta có thể quay về Lăng Vân tông trước được không, còn có rất nhiều chuyện cần ta xử lý.”
“Không vội, hai ngày nữa trở về xử lý.”
Khương Phục Tiên ở lại Trần gia một mình có chút không thoải mái, Tần Nghê Thường ở cùng sẽ không căng thẳng.
Tần Nghê Thường chỉ có thể tiếp tục chịu đựng giày vò.
Khương Phục Tiên đưa tay kéo cằm, nàng ta đang suy nghĩ ngày mai phải làm những gì, dạy bá mẫu và mọi người làm bánh ngọt, chỉ dẫn cho đám Trần Dao tu luyện, di chuyển truyền tống trận đến gần Trần gia.
Tần Nghê Thường thấy Khương Phục Tiên thất thần thì không khỏi lắc đầu, quả nhiên nữ nhân trong tình yêu đều sẽ ngốc đi, tông chủ cao cao tại thượng thế mà lại đích thân xuống bếp.
“Sư tỷ, sau khi tỷ và Trần Mục kết hôn, tỷ còn làm tông chủ của Lăng Vân tông nữa không?” Tần Nghê Thường tò mò hỏi.
Khương Phục Tiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không, sau khi kết hôn chắc chắn là muốn đi tiêu dao khoái hoạt.”
Nói đến đây, Khương Phục Tiên vẫn khá trông chờ vào cuộc sống sau này, nhưng nàng ta cũng hiểu rõ, bây giờ kết hôn vẫn còn quá sớm, vẫn còn rất nhiều chuyện rắc rối cần phải giải quyết, con đường phía trước dài và trắc trở, chỉ cần kiên cường bước tiếp thì sẽ đến được đích.
Trưởng bối của Trần Mục đều công nhận hôn ước của bọn họ, hiện giờ ở bên nhau là danh chính ngôn thuận.
Nghe thấy câu trả lời của Khương Phục Tiên, Tần Nghê Thường bỗng nhiên cảm thấy vị trí tông chủ hoàn toàn không hấp dẫn chút nào, chủ yếu là vì Khương Phục Tiên cũng sẽ không nhường lại vị trí tông chủ cho nàng ta, đáng tiếc, nam nhân ưu tú giống như tiểu sư đệ sau này khó mà xuất hiện nữa.
Nghĩ đến việc Khương Phục Tiên cũng đã chờ đợi mấy ngàn năm, Tần Nghê Thường không ngại mình đợi thêm nữa, có lẽ sau này vẫn có lựa chọn tốt hơn.
Khương Phục Tiên đến phòng của Trần Mục để nghỉ ngơi.
Không có Trần Mục làm ấm giường, Khương Phục Tiên không ngủ được, thầm nghĩ tiểu phu quân sao vẫn chưa về nhà.
Sáng sớm hai ngày sau.
Khương Phục Tiên đứng trong viện tử, trong tay nàng ta cầm nửa miếng tuyết ngọc ảm đạm, nếu như nửa miếng kia của Trần Mục ở gần đây thì tuyết ngọc sẽ sáng lên.
Tần Nghê Thường đi đến bên cạnh Khương Phục Tiên, trên mặt mang theo nụ cười, cung kính nói: “Sư tỷ, hay là tỷ ở đây tiếp tục đợi tiểu sư đệ, ta trở về trước.”
“Ta còn phải quay về chuẩn bị độ kiếp.”
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nàng ta thu lại nửa miếng tuyết ngọc, nếu như Trần Mục ở nhà thì còn có thể ở lại Trần gia chơi hai ngày.
Tần Nghê Thường kinh ngạc, độ kiếp? Nếu như Khương Phục Tiên độ kiếp ở Tiên giới thì rất khó trở về, nếu như độ kiếp ở nhân gian, rất có khả năng đạo hạnh sẽ tiêu tan.
“Sư muội, ngươi ngây ra gì thế?”
“Sư tỷ, ta đang nghĩ, tỷ không thể lựa chọn độ kiếp ở nhân gian đấy chứ?”
Khương Phục Tiên mỉm cười, hờ hững nói: “Đúng vậy, ta chuẩn bị độ kiếp ở nhân gian.”
Trước kia Tần Nghê Thường cảm thấy Khương Phục Tiên sẽ đến Tiên giới để độ kiếp, bởi vì cảnh giới của nàng ta quá cao, cho dù không chủ động độ kiếp cũng sẽ thu hút thiên kiếp.
“Bởi vì tiểu sư đệ?”
“Không hoàn toàn là vậy.”
Tần Nghê Thường không biết có nên khuyên nhủ hay không, mặc dù không thích Khương Phục Tiên nhưng cũng không muốn nhìn thấy nàng ta đi chịu chết, từ cổ chí kim rất nhiều cường giả của Lăng Vân tông đã ngã xuống trong thiên kiếp, bọn họ dùng sinh mạng trả giá để chứng minh rằng không thể nào độ kiếp thành tiên ở nhân gian.
Lúc bọn họ đang bàn chuyện.
Đường Uyển và Trần Dao đi vào đình viện.
“Bá mẫu, Dao Dao.”
Khương Phục Tiên đối xử với bọn họ như người nhà.
Trong mắt Đường Uyển mang theo vui vẻ: “Dao Dao nghe nói hôm nay ngươi phải quay về nên đặc biệt chuẩn bị lễ vật.”
Trần Dao là tiểu tiên tử xinh đẹp, hai tay cô bé nâng chiếc hộp tử mộc nhỏ dài, trong mắt chứ ý cười, thanh thúy nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, ngọc trâm này là ta chọn đấy, hy vọng tỷ sẽ thích.”
Khương Phục Tiên nhận lấy lễ vật, nàng ta mở hộp ra thì nhìn thấy trâm ngọc như tuyết trắng, rất xinh đẹp: “Cảm ơn Dao Dao, tỷ tỷ rất thích.”
Trong tay Đường Uyển cầm túi thơm màu trắng, có chút ngại ngùng mở miệng: “Phục Tiên, đây là túi thơm bá mẫu mới chuẩn bị, làm không đẹp lắm...”
“Bá mẫu, túi thơm này rất đẹp, rất thơm, ta rất thích.” Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, khiến Đường Uyển cảm thấy cực kỳ Thần Thiết.
Trần Dao bước đến trước mặt Tần Nghê Thường, cô bé lấy ra cái hộp màu đỏ: “Nghe Thường tỷ tỷ, đây là bông tai do ta và nương chọn, hy vọng tỷ sẽ thích.”
Tần Nghê Thường thích trang điểm, nhưng không có thói quen đeo bông tai, nàng ta nhận lấy bông tai, trên mặt nở nụ cười nói: “Cảm ơn Dao Dao, cảm ơn bá mẫu.”
Đêm hôm đó, Trần Mục vẫn không trở về, Tần Nghê Thường và Khương Phục Tiên rời khỏi Trần gia.
Trần Mục ở Chú Kiếm thành xa xôi cũng cảm ứng được, hắn lẩm bẩm trong lòng: “Phục Tiên lão bà và Tần sư tỷ trước giờ không hợp nhau, vậy mà lại có thể cùng nhau đến Trần gia.”
Trần Mục không thể hiểu được, đợi đến khi quay về lại hỏi bọn họ xem, lúc này, Võ Khinh Linh chạy đến bắc uyển, khuôn mặt nhỏ của nàng ta kích động nói: “Trần Mục ca ca, gia gia chuẩn bị rèn kiếm vào nửa đêm, bây giờ ta dẫn ngươi đến Chú Kiếm địa.”
Nghe thấy muốn rèn kiếm, Trần Dĩnh và Tiểu Thất còn vui mừng hơn Trần Mục, hai người các nàng vọt lên đi trước, Trần Mục và Bạch Thanh Hoan đi theo Võ Khinh Linh đếm nơi đúc kiếm quan trọng nhất của Võ gia.
Chỗ này có kiếm lô cao hơn ba trượng, có ba chân, rất giống với lò luyện đan, thân lò có hai cửa sổ hình tròn, có thể nhìn thấy hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực bên trong, hỏa quang nóng rực chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Chương 418 Rèn Chế Tiên Kiếm (1)
Chú Kiếm sư trẻ tuổi của Võ gia và Chú Kiếm sư lão bối đều ở đây, Võ Nguyên chắp tay với Trần Mục: “Tiểu hữu, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Trần Mục khom người hành lễ: “Võ tiền bối, ngươi là Chú Kiếm sư giỏi nhất thế gian, ta tin tưởng ngươi.”
Có thể nhận được sự công nhận của Trần Mục, Võ Nguyên trịnh trọng nói: “Tiểu hữu yên tâm, cho dù lão phu liều cả tính mạng này cũng phải rèn chế thành công.”
Sau khi nói xong.
Võ Nguyên đứng trên Chú Kiếm Đài.
Trước mặt ông ta là kiếm lô, hai bên là hồ nước băng lạnh, còn có một đám Chú Kiếm sư lão bối ngồi xếp bằng sau lưng Võ Nguyên, cung cấp hỗ trợ cho ông ta.
Đám người Trần Mục đứng nơi xa nhìn xem.
Mấy người Võ Dũng và Võ Khinh Linh đứng bên cạnh hắn.
Thời khắc nửa đêm.
Bầu trời sao lúc này là sáng nhất.
Võ Nguyên nâng cánh tay lên, hai tia linh lực hỏa diễm truyền vào kiếm lô, cả lò bay lên không trung, bên trong có hỏa diễm nóng rực, nhưng cũng không có hỏa diễm tràn ra từ cửa sổ.
Kiếm lô bay cao đến trăm trượng.
Nhiệt độ của kiếm lô cũng không ngừng tăng lên.
Thiên Hỏa Lô giống như mặt trời, mắt thường khó có thể nhìn thẳng được, tiểu bối Võ gia bình thường đã không chịu nổi phải rút khỏi hiện trường, chỉ có tiểu bối thiên kiêu và lão bối cường giả là có thể miễn cưỡng nhìn thẳng vào Thiên Hỏa Lô trên không.
Trần Mục nhìn sang muội muội bên cạnh, Trần Dĩnh có thể nhìn thẳng vào Thiên Hỏa Lô bằng mắt thường mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nàng ta trông nhỏ nhắn đáng yêu nhưng nhục thân có thể sánh được với hung thú con.
Võ Nguyên khống chế nhiệt độ của Thiên Hỏa Lô, không ngừng có Tiên Kim rơi vào kiếm lô, cho dù là Tiên Kim không thể phá vỡ cũng bị hòa tan bên trong kiếm lô.
“Kiếm lô mạnh thật!”
Trần Mục không khỏi cảm khái, Võ Khinh Linh cười ngọt ngào nói: “Bên trong kiếm lô này có Thiên Hỏa thạch, còn gọi là Thiên Hỏa Lô, rất lâu về trước còn từng trấn áp Chân Tiên.”
“Chỉ đáng tiếc là Thiên Hỏa thạch sắp cạn kiệt, sau này muốn dùng Thiên Hỏa Lô cũng khó.” Võ Dũng không khỏi thở dài, kiếm lô không có Thiên Hỏa thạch chẳng khác gì vật trang trí, nhiều nhất chỉ có thể rèn chế linh kiếm bình thường.”
Võ Nguyên đẩy nhiệt độ của Thiên Hỏa Lô lên đến cực hạn, không gian xung quanh đều bị bóp méo, lúc này mới có thể miễn cưỡng hòa tan hết tất cả Tiên Kim Thần Thiết, nhưng bọn chúng cũng không dung hợp lại mà hòa quyện vào nhau.
Có lão bối Chú Kiếm sư bỏ mẫu thạch vạn vật đã chuẩn bị trước đó vào Thiên Hỏa Lô. Trong kiếm lô xuất hiện cực quang sặc sỡ, toàn bộ Chú Kiếm thành đều có thể nhìn thấy dị tượng, ánh sáng bắt nguồn từ Tiên Kim Thần Thiết.
Vô số dân chúng và tu tiên giả nhìn về phía Võ gia.
Trần Mục nhìn thấy mẫu thạch vạn vật đang nuốt chửng thiên kim Thần Thiết xung quanh, bọn chúng dần dần ngưng kết lại với nhau, cuối cùng dung hợp thành trạng thái kim loại lỏng.
Chỉ vừa mới dung hợp Tiên Kim mà Võ Nguyên đã đổ mồ hôi đầy đầu, tiếp theo rèn chế tiên kiếm mới là quá trình quan trọng nhất, các lão bối Chú Kiếm sư đằng sau đang cung cấp năng lượng cho Võ Nguyên.
Võ Nguyên ném Thanh Vân kiếm ra.
Thanh Vân kiếm lơ lửng giữa kiếm lô.
Kim loại lỏng hòa tan bao bọc lấy Thanh Vân kiếm, trong kiếm lô xuất hiện thiết chùy do hỏa diễm ngưng kết thành.
Hỏa chùy đập liên tục vào Thanh Vân kiếm, tiếng vang giống như sét đánh.
Răng rắc!
Cả thanh Thanh Vân kiếm đã bị phá nát!
Thanh Vân kiếm hoàn toàn đứt gãy, hơn nữa còn vỡ thành rất nhiều mảnh, có khói đen không ngừng bốc ra.
“Ấy, hỏng rồi!”
Trần Dĩnh có cảm giác không tốt lắm.
“Xong rồi, xong rồi, kiếm gãy rồi!”
Võ Khinh Linh rất căng thẳng, muốn bỏ chạy.
Võ Dũng trầm giọng nói: “Bẻ gãy kiếm rồi đúc lại là trình tự rất bình thường, đừng làm quá như thế.”
“Vậy thì tốt.”
Võ Khinh Linh vỗ vỗ ngực, ngay cả Trần Mục cũng bị tiếng hét của nàng ta dọa sợ.
Võ Nguyên vừa khống chế nhiệt độ của kiếm lô vừa khống chế lực độ chùy đánh, Thanh Vân kiếm bị gãy được Tiên Kim Thần Thiết dán dính lại.
Trần Mục không hiểu việc rèn kiếm.
Có thể nhìn ra được Võ Nguyên rất tốn sức.
Thanh Vân kiếm bị gãy đang không ngừng dung hợp với Tiên Kim Thần Thiết, thân kiếm dần dần hoàn chỉnh.
Vẻ mặt Võ Dũng nghiêm trọng, nói: “Không tốt lắm, tuy rằng mẫu thạch vạn vật có thể ổn định Tiên Kim Thần Thiết, rèn chế Thanh Vân kiếm nhất định phải đập vỡ đúc lại, nhưng mà vỡ quá kinh khủng, số lượng Tiên Kim Thần Thiết này cũng không đủ, vẫn còn thiếu một chút.”
Sai một ly đi một dặm, rèn kiếm không thể xảy ra một xíu chút sai lầm nào.
“Võ Nhân, Tiên Kim dự phòng!”
Võ Nguyên hét lớn, người trung niên hắc y ở gần đó ném ra một khối Tiên Kim màu lục, viên Tiên Kim kia tiến vào Thiên Hỏa Lô, sau khi hòa tan thì bị Thanh Vân kiếm hấp thụ.
Khi hỏa chùy liên tục đánh vào, vết nứt trên Thanh Vân kiếm càng lúc càng ít, nhưng vẫn tồn tại vài vết nứt rất rõ ràng.
Võ Nguyên có thể cưỡng ép chùy đánh để làm cho vết nứt trên Thanh Vân kiếm biến mất, nhưng như vậy thì tiên kiếm rèn chế ra sẽ để lại nhược điểm, thân là Chú Kiếm sư, ông ta không cho phép xảy ra việc như vậy.
Một thanh trường kiếm đỏ thẫm đột nhiên xông về phía kiếm lô, tất cả người trong tộc Võ gia ở xung quanh đều bị chấn kinh, đó là bội kiếm của tộc trưởng, Trần Mục cau mày, thanh kiếm kia hoàn hảo vô khuyết, bên trong có chứa Tiên Kim hiếm có.
Võ Nguyên chuẩn bị hy sinh kiếm của mình để rèn chế Thanh Vân kiếm, trong mắt ông ta đã ngấn lệ quang.
“Tiền bối, không cần miễn cưỡng!”
Trần Mục đưa tay bắt lấy thanh kiếm kia trên không trung.
Võ Nguyên trầm giọng nói: “Tiểu hữu, ý ta đã quyết, xin đừng ngăn cản ta.”
Trần Mục miễn cưỡng thả thanh trường kiếm kia trở lại.
Trong mắt Võ Nguyên mang theo vẻ không cam tâm, Trần Mục cảm ứng được dị động trong Tu Di Giới Chỉ, Cửu Bính Tàn Kiếm xao động bất an, Trần Mục lấy Cửu Bính Tàn Kiếm ra, bọn chúng lao thẳng đến kiếm lô.
Trần Mục không khống chế chúng, những tàn kiếm này muốn giải phóng ánh sáng cuối cùng.
Trần Mục không hề ngăn cản, trịnh trọng nói: “Sau này ta sẽ mang theo các ngươi cùng chinh chiến!”
Võ Nguyên nhìn thấy hi vọng, ông ta tiếp tục rèn kiếm, Cửu Bính Tàn Kiếm đang hòa tan trong kiếm lô, chín sợi tiên quang tan vào Thanh Vân kiếm, Võ Nguyên tóc tai bù xù, không ngừng đập đánh vào Thanh Vân kiếm, lực đạo mỗi lần đều như nhau.
Chương 419 Rèn Chế Tiên Kiếm
Vết nứt trên Thanh Vân kiếm hoàn toàn biến mất, sau hàng vạn lần đánh liên tiếp, độ mạnh của mỗi chỗ trên thân kiếm đều như nhau, Võ Nguyên mặc dù sức cùng lực kiệt nhưng trên mặt ông ta vẫn cười tươi như hoa.
Trong mắt Võ Nguyên hiện lên vẻ tự hào, ông ta tin rằng thanh kiếm tiên này có thể sánh ngang với tiên kiếm viễn cổ.
Bên trong kiếm lô, ánh sáng của Thanh Vân kiếm rực rỡ chói mắt, từ những góc độ khác nhau sẽ nhìn thấy màu sắc khác nhau, ngay cả Trần Mục trong mắt cũng hiện lên ý cười, Thanh Vân kiếm sau khi thăng cấp đã có sức mạnh đáng sợ, đã không phải là loại mà thánh kiếm có thể định nghĩa được.
Ầm ầm.
Bầu trời bị xé toạc.
Một tia lôi quang đánh trúng kiếm lô.
Kiếm lô chấn động kịch liệt, lung lay sắp đổ, lôi quang không ngừng dâng trào, Võ Nguyên kinh hãi: “Trời sinh dị tượng! Đây là dấu hiệu tiên kiếm tuyệt thế xuất thế!”
“Mau rời khỏi Chú Kiếm địa!”
Võ Nguyên hét to, Trần Mục dẫn theo mấy người Trần Dĩnh nhanh chóng di tán khỏi Chú Kiếm địa, trên bầu trời xuất hiện lôi hải kim sắc, vô số lôi đình đồng thời rơi xuống, giống như cành của cây liễu màu vàng đang rơi xuống.
Cảnh tượng kia giống như ngày tận thế.
Võ Nguyên hưng phấn nói: “Không ngờ đã nhiều năm như vậy, trận thiên kiếp đầu tiên lại là ở Chú Kiếm địa!”
Trần Mục cũng không thể tin nổi, Thanh Vân kiếm lại có thể hấp dẫn thiên kiếp, thanh kiếm này quá mạnh, đến nỗi thiên kiếp cũng phải ngăn cản nó xuất thế.
Kiếm lô bị lôi quang kim sắc bao phủ.
Vốn chính là kiếm lô xưa cổ, sau khi bị kiếp lôi điên cuồng đánh trúng, kiếm lô đã xuất hiện tổn hại.
Thiên hỏa trong kiếm lô dần dần bị dập tắt, nhưng Thanh Vân kiếm giải phóng ánh sáng rực rỡ, thắng cả lôi quang bao phủ kiếm lô kia, kiếm dài ba thước bảy tấc, thân kiếm bóng loáng, hoàn mỹ không tỳ vết.
Thiên kiếp đột nhiên xuất hiện, Trần Mục chỉ có thể đưa đám Trần Dĩnh lùi về khoảng cách an toàn, thần sắc Bạch Thanh Hoan ngưng trọng nói: “Nếu như Thanh Vân kiếm có thể chống đỡ được thiên kiếp vậy thì chắc chắn là một thanh tiên kiếm tuyệt thế.”
“Ha ha!”
“Nhìn sét đánh kìa!”
Trong mắt Trần Dĩnh mang theo vui sướng.
Các cường giả xung quanh đều đang phát run.
Tiểu Thất vỗ tay bảo hay, nói: “Ca ca, thanh kiếm này chắc chắn đã từng làm chuyện xấu.”
Trần Mục nhẹ nhàng xoa đầu của Tiểu Thất, mỉm cười lắc đầu: “Thanh kiếm đó là kiếm tốt.”
“Công đoạn cao nhất của rèn kiếm là thiên kiếp ngâm lôi, kiếm chống chọi được thiên kiếp tẩy lễ mới được xem là tiên kiếm chân chính.” Trong mắt Võ Nguyên mang theo mong đợi.
Thu hút thiên kiếp đã đủ để chứng minh sự dũng mãnh của thanh kiếm này, có thể độ qua hay không mới là quan trọng nhất.
Rất nhiều tiên kiếm bình thường ẩn chứa chút Tiên Kim, thậm chí còn không trải qua tôi luyện thiên kiếp,
Tiên kiếm chân chính có uy lực kinh thiên động địa, có thể dễ dàng trảm hạ cửu thiên tinh, quang hàn mười ngàn dặm.
Trần Mục nhìn chăm chú vào Thanh Vân kiếm, hắn và thanh kiếm này có cảm ứng, có thể cảm nhận được chiến ý của nó.
Khi độ kiếp, nếu như có ngoại lực can thiệp thì sẽ xảy ra kiếp phản phệ, uy lực hơn xa so với thiên kiếp bình thường, Thanh Vân kiếm chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân, đây là khảo nghiệm và cũng là cơ duyên của nó.
Trên bầu trời xuất hiện lôi hải kim sắc, quy mô còn lớn hơn so với lôi vân màu đen mà Trần Mục gặp phải, toàn bộ Chú Kiếm thành đều bị bao phủ.
Vô số người dân và cường giả đều ra vây xem, tiếng kinh hô trong thành sóng sau cao hơn sóng trước.
Thanh Vân kiếm lao ra khỏi kiếm lô, nó xé nát không gian xuất hiện ở trong lôi hải, xuyên thẳng qua lôi hải, kiếm quang chói mắt chặt đứt vô số tia lôi quang.
Lôi hải dữ dội, lôi kiếp tráng kiện đan xen vào nhau như thiên la địa võng rơi xuống, Thanh Vân kiếm bị bao phủ, lôi quang sáng chói nhấn chìm nó.
Cường giả xung quanh tê cả da đầu, nếu như đổi thành bọn họ thì sớm đã thịt nát xương tan.
Trần Mục nắm chặt thành quyền, rất căng thẳng như thể hắn tự mình độ kiếp vậy, loại thiên kiếp ở cường độ này, nhục thân của hắn rất khó chịu nổi.
Đứng trước gông xiềng lôi kiếp, Thanh Vân kiếm giải phóng ra tiên quang cửu sắc chói lọi, nó xé toạc phong tỏa, trong nháy mắt đã lao vào chỗ sâu trong lôi hải kim sắc.
Đó là nơi nguy hiểm nhất, kiếp lôi cuồng bạo xung quanh đều lao về phía nó.
Lôi hải rền vang, cùng với tiếng long ngâm, mấy trăm con lôi long kim sắc xuất hiện, lít nhít dày đặc, từ bốn phương tám hướng lao về phía Thanh Vân kiếm.
Ầm ầm!
Trong lôi hải xuất hiện tiếng nổ khủng khiếp.
Tiếng kiếm vang lên.
Thanh Vân kiếm đang run rẩy.
Năng lượng khủng khiếp muốn xé nát nó.
Toàn bộ kiếm của Chú Kiếm thành đều đang cộng hưởng.
Võ nguyên nhìn Thanh Vân kiếm bị biến dạng sau đợt tấn công của lôi kiếp, ông ta rất lo lắng, không muốn tiên kiếm hoàn mỹ như vậy bị thiên kiếp hủy mất.
Đôi mắt của Trần Mục hiện lên kim quang, hắn nhìn thấy đủ loại kim loại đặc biệt phát sáng trong Thanh Vân kiếm, tuy rằng thân kiếm bị bóp méo nhưng chúng vẫn là chỉnh thể và không có vết tích bị đứt gãy.
Rất lâu sau, sau khi tất cả lôi long đều đã biến mất, Thanh Vân kiếm bị bóp méo không thành hình kiếm lại giống như dây thừng ngổn ngang lộn xộn.
Thanh Vân kiếm đột nhiên trổ ra ánh sáng chói lọi, toàn bộ thanh kiếm nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu, Trần Mục hiểu rõ, đó là đặc tính của vô lượng kim, có thể biến hóa thành đủ loại hình thái và có thể thu nhỏ tùy ý.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều hoan hô, Trần Mục nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong lôi hải, hắn không hề vui mừng, chỗ đó vẫn còn có dao động khiến tim hắn đập loạn.
Lôi quanh chói mắt từ chỗ sâu trong lôi hải rơi xuống, đó là ánh sáng mà mắt thường khó có thể nhìn trực diện.
Tia lôi quang khủng bố kia đánh trúng Thanh Vân kiếm, ngay sau đó lại đánh về phía Chú Kiếm địa, kiếm lô trên không trung nổ vỡ tại chỗ, sau đó lôi quang rơi xuống Chú Kiếm địa, toàn bộ khu vực này đã lập tức bị phá hủy.
Cường giả của võ gia lần lượt rút lui, Trần Mục nhìn thấy lôi quang đánh tới như dây leo, hắn đưa tay lên, kết giới kim sắc xuất hiện, lôi quang bị chặn lại bên ngoài kết giới.
Chương 420 Tiên Kiếm Tuyệt Thế
Khi lôi quang biến mất, kết giới vỡ tan, cánh tay nâng lên của Trần Mục cũng có chút tê dại, chỉ là dư âm của lôi kiếp đã khủng bố như thế, Trần Mục kinh hãi, hắn không nắm chắc có thể chống đỡ được loại thiên kiếp này.
Thiên kiếp hạ màn kết thúc. Lôi hải kim sắc đã biến mất hoàn toàn.
Mọi người nhìn về phía Chú Kiếm địa, ở chỗ đó lôi quang rải rác khắp toàn thân Thanh Vân kiếm, thân kiếm hoàn hảo vô khuyết, nó đã chống đỡ được tẩy lễ thiên kiếp thành công.
Với sự dung hợp hoàn hảo của Tiên Kim Thần Thiết, một thanh tiên kiếm tuyệt thế đã xuất hiện ở nhân gian.
Hốc mắt Võ Nguyên ẩm ướt, kích động cười lớn, lúc còn sống ông ta đã rèn chế ra tiên kiếm chân chính!
Trần Mục giơ tay lên, Thanh Vân kiếm xuất hiện trong tay hắn, thời điểm hắn cầm Thanh Vân kiếm kia cũng xem như là đối mặt với Chân Tiên, hắn cũng đã chuẩn bị nghênh chiến.
Thanh kiếm này quang mang chói sáng, ẩn chứa năng lượng khủng khiếp, là tiên kiếm tuyệt thế chân chính.
“Ca ca, cho ta xem xem.”
Trong mắt Trần Dĩnh tràn đầy hiếu kỳ.
Trần Mục giao Thanh Vân kiếm cho Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh nắm lấy Thanh Vân kiếm, thân kiếm rút ngắn còn hai tấc, vừa vặn cho nàng ta sử dụng: “Thật là lợi hại.”
Thân kiếm của Thanh Vân kiếm đung đưa theo gió, Trần Dĩnh bị chọc cười: “Thanh kiếm này đáng yêu thật.”
Trần Mục chắp tay với Võ Nguyên: “Đa tạ Võ tiền bối, vãn bối ghi nhớ trong lòng, sau này Chú Kiếm thành có chỗ nào cần đến ta thì cứ việc liên hệ.”
“Ha ha ha, đối với Chú Kiếm sư mà nói, có được cơ hội này lão phu còn phải cảm tạ tiểu hữu.”
Võ Nguyên cười rất vui vẻ, sau này mọi người đều biết tiên kiếm của Trần Mục là do ông ta giúp đỡ rèn chế, vinh dự này ông ta đã thỏa mãn rồi.
Hơn nữa Trần Mục có tiềm năng vô hạn, có thể trở thành bằng hữu của Võ gia, Võ Nguyên cảm thấy rất vinh hạnh.
Trần Mục lấy ra một bình tiên dịch kim sắc, thứ này rất hiếm có trên thế gian, sau đó lại lấy ra một số viên tiên thạch, còn có một lượng lớn thánh dược và thánh đan.
Võ Nguyên vội vàng xua tay: “Tiểu hữu, một bình tiên dịch là đủ rồi, những tài nguyên này rất quý giá, có thể cho Võ gia chúng ta kết giao bằng hữu với Lăng Vân tông là được.”
Trần Mục nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề, Võ tiền bối, những thứ này ngươi hãy cứ nhận đi, sau này ta có thể còn cần tìm ngươi tiếp tục hợp tác.”
“Được, Võ gia hoan nghênh ngươi.”
Võ Nguyên cuối cùng cũng mỉm cười nhận lấy thù lao.
Trần Dĩnh và Tiểu Thất đang chơi Thanh Vân kiếm, hai người các nàng nhẹ nhàng nói: “Biến ngắn, biến dài, biến ngắn...”
Thành Vân kiếm không biết nên nghe theo ai, trực tiếp tách ra từ giữa, một bên dài, một bên ngắn, đám Trần Dĩnh cười không ngậm được miệng.
Trần Mục chắp tay với Võ Nguyên: “Võ tiền bối, chúng ta còn có việc xin cáo từ trước.”
Võ Nguyên dẫn theo người trong tộc của Võ gia đến tiễn Trần Mục.
Mấy người Trần Mục ngồi thuyền chiến rời khỏi Chú Kiếm thành.
Nhìn bọn họ rời đi, trong mắt Võ Dũng hiện lên kích động: “Cha, thời đại không thể thành tiên đã xuất hiện tiên kiếm, ngài nói xem có phải có nghĩa là thời đại đã thay đổi, nói không chừng Kiếm Tiên sẽ trở lại thế gian.”
Võ Nguyên lắc đầu, trầm giọng nói: “Kiếm độ kiếp và người độ kiếp không giống nhau, nhưng đây là dấu hiệu tốt.”
Võ Khinh Linh hoa si nói: “Gia gia, ta cảm thấy Trần Mục ca ca nhất định có thể thành Kiếm Tiên!”
“Hắn và Khương Phục Tiên đều có khả năng.” Trong mắt Võ Nguyên hiện lên hi vọng, mong chờ có thể có cường giả độ kiếp thành công, tốt nhất là ở nhân gian.
Trên thuyền chiến, Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm, trên mặt mang theo nụ cười, cưng chiều nói: “Dĩnh Dĩnh, ca ca dẫn muội đến Lăng Vân tông tìm Phục Tiên tỷ tỷ, có được không?”
“Được ạ!”
Trần Dĩnh vui vẻ gật đầu.
“Vậy bây giờ muội hãy tu luyện thật tốt, đến Lăng Vân tông có thể chơi tùy ý.” Trần Mục xoa nhẹ đầu của Trần Dĩnh, nàng ta ngoan ngoãn gật đầu, lập tức ngồi khoanh chân tu luyện.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Bạch tỷ, thiên kiếp lần này so với lần ngươi gặp phải kia thì như thế nào?”
Bạch Thanh Hoan nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Đoán chừng cũng mạnh hơn một chút so với đợt thiên kiếp thứ hai, đợi khi đợt thiên kiếp thứ ba xuất hiện, nhục thân của ta đã xuất hiện tổn thương không thể chuyển biến, quan trọng nhất là thức hải gặp nạn, thần hồn hoàn toàn không đỡ được!”
Loại thiên kiếp này vẫn chưa phải là mạnh nhất, vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, không khỏi đổ mồ hôi thay vị hôn thê, nếu muốn độ kiếp thì không thể có bất kỳ điểm yếu nào.
Thuyền chiến đi đến Huyền Đô thành.
Bọn họ phải thông qua truyền tống trận đến Hoàng Châu, sau đó quay trở lại Hoang Châu, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Tây Lâm thần sơn】
【Phần thưởng: Tam Táng Kiếm Điển】
【Phẩm giai: Cực Phẩm Thần Kỹ】
Trần Mục mở to mắt, Cực Phẩm Thần Kỹ, hắn cũng chưa từng nghe nói đến, cái mạnh nhất mà hắn nắm giữ cũng chỉ là Thánh Giai Kiếm Kỹ, thần kỹ mới nghe lần đầu.
Trên bản đồ.
Tây Lâm thần sơn ở ngay gần đây.
Trần Mục lập tức điều khiển thuyền chiến đi đến.
Tây Lâm thần sơn, đến gần trung bộ Huyền Châu, ở giữa Huyền Đô thành và Chú Kiếm thành.
Gần đó là rừng rậm nguyên thủy, chỗ này thuộc về cấm khu, đừng nói là người phàm không dám đặt chân tới, ngay cả cường giả Kiếm Thánh cũng không dám chạy tới đây.
Cách từ rất xa đã có thể nhìn thấy Tây Lâm thần sơn cao ngất, xung quanh rất yên tĩnh, đừng nói là hung thú, ngay cả vật sống cũng rất khó nhìn thấy.
Tây Lâm thần sơn đen sì như mực.
Nhìn từ xa giống như ngôi mộ màu đen, xung quanh tràn đầy sức sống, duy chỉ có ngọn núi kia là không có một ngọn cỏ, chỗ đó chắc chắn có vấn đề.
Trên bản đồ mà Thiên Cơ các cung cấp có ghi chép ở đây, tương truyền Tây Lâm thần sơn là nơi chôn giấu đại hung bất tử, xung quanh thần sơn thường xuyên xảy ra chuyện quỷ dị, dần dà nơi này đã trở thành cấm khu, tất cả mọi người đều không dám đặt chân tới đây.
Trần Mục không muốn dẫn muội muội đi mạo hiểm: “Bạch tỷ, giúp ta chăm sóc Dĩnh Dĩnh.”
Đôi mắt đẹp của Bạch Thanh Hoan hơi nhíu lại: “Chỗ này chính là Tây Lâm thần sơn, nghe nói bên trong phong ấn đại hung, cẩn thận bị hút mất huyết nhục và thần hồn.”