-
Chương 201-205
Chương 201 Đến Táng Tiên địa (1)
"Sư tỷ, được tỷ bảo vệ, khẳng định không thành vấn đề gì." Trần Mục muốn đến đánh dấu Táng Tiên địa.
Khương Phục Tiên mỉm cười lắc đầu: "Nếu như cường giả Kiếm Thánh có thể cưỡng ép vào bí cảnh kia, đừng nói là tạo hóa, mà ngay cả nấm mồ cũng sẽ không thấy đâu."
"..."
"Vậy được rồi."
Trần Mục không dám tùy tiện đi nữa.
Trong đôi mắt Khương Phục Tiên hiện lên tia sáng: "Đông Hoang Táng Tiên địa cũng là nơi huấn luyện không tồi, nếu đệ không sợ chịu khổ, sư tỷ có thể đưa đệ vào."
"Sư tỷ, không phải tỷ vừa nói bên trong rất nguy hiểm sao?" Có thể khiến cho Khương Phục Tiên nói nguy hiểm, bên trong Táng Tiên địa khẳng định có nguy hiểm rất lớn.
Khương Phục Tiên sờ sờ đầu Trần Mục: "Sư tỷ tự nhiên có biện pháp bảo vệ được đệ."
"Sư tỷ, đệ muốn đi!"
Trần Mục muốn nắm bắt cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Mục nói tin tức muốn rời Hắc Thạch thành cho phụ mẫu, Trần Nghiêm và Đường Uyển dặn dò hắn phải tu hành cho tốt, phải nghe lời tông chủ.
Trần Dĩnh luyến tiếc Trần Mục rời đi, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn theo ca ca.
Trần Mục nhẹ nhàng xoa đầu muội muội: "Dĩnh Dĩnh ngoan, lần sau ca ca lại mang điểm tâm về cho muội, ở nhà phải nghe lời phụ thân và mẫu thân, phải chăm sóc tốt cho đệ đệ."
"Ừm."
Trần Dĩnh quyệt mắt gật đầu.
Trần Mục tiếp tục nói lời tạm biệt với Yến Lang Nguyệt và đại bá, cuối cùng chạy đến tổ trạch nói lời tạm biệt với gia gia, hắn lấy ra rất nhiều linh dược và linh đan.
"Tiểu Mục, ngươi cứ giữ lại cho mình đi."
"Gia gia bây giờ đã đột phá đến Kiếm Hậu, thọ nguyên đã tăng lên gấp bội, đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Trên mặt Trần Thiên Nam lộ ra nụ cười.
Trần Mục đặt tài nguyên tu luyện ở tổ trạch, sau đó phất tay: "Gia gia, người trở thành Kiếm Hậu, hoàn toàn có thể thử đột phá lên Kiếm Vương."
"Đứa nhỏ này."
Trần Thiên Nam nhìn Trần Mục rời đi.
Trần Mục lấy ra lượng lớn tài nguyên, Trần Thiên Nam lo lắng Trần Mục tu luyện bị ảnh hưởng, ông ta không biết Trần Mục bây giờ có rất nhiều tài nguyên.
Bây giờ hắn có tài nguyên nhiều đến mức dùng không hết, trong tay còn có rất nhiều bình cao giai linh dịch, ba gốc cực phẩm linh dược cũng không có thời gian để hấp thụ.
Đột phá Kiếm Vương nói thì đơn giản, nhưng Kiếm Vương ở Bắc Hoang đều là cấp bậc trưởng lão tông môn.
Trần Thiên Nam bất đắc dĩ lắc đầu, những tài nguyên này ông ta sẽ không động tới, chuẩn bị để lại cho tiểu bối Trần gia: "Bọn họ mới là tương lai của Trần gia."
Cổng thành phía Đông.
Băng Điểu lơ lửng ở trên cao.
Khương Phục Tiên ngồi trên lưng Băng Điểu.
"Sư tỷ!"
Trần Mục vừa gào lên vừa chạy tới.
Khóe miệng Khương Phục Tiên hơi nhếch lên.
Nàng ta giơ bàn tay như ngọc lên, ngón tay nhỏ vươn ra lực lượng cường đại khiến Trần Mục bị ép phải giảm tốc độ lại.
Cuối cùng Trần Mục nửa quỳ gối trước mặt Khương Phục Tiên, ngón tay nhỏ vươn ra chống mi tâm hắn, cảm giác kia có chút lạnh, rất tỉnh táo.
Khương Phục Tiên liên tục chọc Trần Mục hai cái.
Trần Mục chỉ có thể ôm trán ngồi xuống.
"Muốn ôm sư tỷ?"
"Vừa rồi quá kích động, thu lại." Trần Mục còn muốn ôm vị hôn thê nhưng bị Khương Phục Tiên nhìn ra, không cho hắn cơ hội.
"Mao mao~"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thò đầu ra.
Trong lòng Trần Mục cũng sắp không chứa nổi được bọn chúng.
Khương Phục Tiên thấp giọng nói: "Táng Tiên địa rất nguy hiểm, đệ mang chúng nó theo làm cái gì?"
Trần gia có Đại Tráng, chúng nó sợ, còn có Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng thích đuổi theo chúng nó.
"Hai nhóc này không muốn ở lại Trần gia, đệ cũng chỉ có thể mang theo." Trần Mục có chút bất đắc dĩ, vốn còn muốn để cho bọn nó ở lại Trần gia.
Trần Mục thường xuyên cho chúng nó ăn linh dịch, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thông minh hơn mèo con bình thường, hai tròng mắt chúng sáng ngời, đây là biểu hiện của sự thông linh.
"Mao mao~"
Chúng nó lại muốn ăn thêm lần nữa.
Sau khi Trần Mục cho chúng ăn mấy giọt linh dịch, hai nhóc kia rất nhanh cuộn mình lại.
Sắp xếp cho chúng xong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục nghiêm túc nói: "Sư tỷ, đệ có thể ôm eo của tỷ không?"
"Đệ còn nhỏ, ôm không được."
Trong mắt Khương Phục Tiên có chút hoang mang, nàng ta không biết vì sao Trần Mục lại hỏi loại vấn đề kỳ quái này.
"Sư tỷ, đệ muốn thử xem."
"Tiểu sư đệ, không muốn sống nữa sao?"
Trần Mục thấy Trần Hạo ôm Tạ Nhã, trong lòng có chút hâm mộ, vì thế lấy hết dũng khí: "Sư tỷ, có thể đánh cược như hai lần trước không?"
"Đánh cược?"
"Để sư tỷ ngẫm lại."
Khương Phục Tiên cảm thấy rất thú vị.
Nàng ta nắm tay chống hai gò má suy nghĩ một chút, sau đó nhướng mày cười khẽ: "Tiểu sư đệ, nếu như đệ kể chuyện cười, khiến sư tỷ cười thành tiếng, thì tính là đệ thắng."
Trần Mục còn tưởng rằng muốn hắn trở thành Kiếm Thánh, trở thành Kiếm Thánh không chừng phải cần vài năm, kể chuyện cười quả thực chính là cho không.
"Sư tỷ, đệ thắng chắc rồi."
"Sư tỷ vừa rồi thiếu chút nữa đã cười rồi."
Khương Phục Tiên nghẹn không cười ra tiếng, biểu cảm tự tin của Trần Mục rất đáng yêu.
Trần Mục nhướng mày, thanh thúy nói: "Sư tỷ, rất lâu trước kia Kiếm Tiên trở về phát hiện nữ nhi sống trong một cái ổ chó, ông ta ra lệnh một tiếng, trăm vạn kiếm tu chạy tới cũng sửa lại cho ông ta một cái ổ chó."
Khuôn mặt của Khương Phục Tiên không có gì thay đổi, nàng ta chớp mắt, nói: "Một kiếm của Kiếm Tiên có thể giết hàng vạn người, đệ xem bọn họ là đồ ngốc à?"
"..."
"Vốn dĩ là chuyện cười mà..."
Suy nghĩ của Trần Mục bị vị hôn thê cắt đứt, khẽ thở dài nói: "Sư tỷ, đệ lựa chọn từ bỏ."
Khương Phục Tiên sờ sờ đầu của hắn, cổ vũ nói: "Không sao cả, sư tỷ có thể ôm đệ."
"..."
Trần Mục cảm thấy không công bằng, nhưng không có cách nào, đây là thế giới thực lực làm đầu.
Khương Phục Tiên không nói đùa nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu sư đệ, bây giờ sư tỷ nói đơn giản cho đệ tin tức của Đông Hoang Táng Tiên địa."
Trần Mục lập tức nghiêm túc.
Đó là nơi hắn sẽ đánh dấu lần này.
"Mỗi trăm năm Đông Hoang Táng Tiên mở ra một lần, nơi đó là nơi tiểu bối Kiếm Vương tu luyện thám hiểm bí cảnh, có được năng lượng thiên địa cực kỳ nồng đậm."
"Cứ cách trăm năm?"
"Còn năm năm nữa là lần mở ra sau."
Trần Mục nghi ngờ nói: "Sư tỷ, nói như vậy, chúng ta phải đợi thêm năm năm nữa mới có thể vào Táng Tiên địa?"
Chương 202 Đến Táng Tiên địa (2)
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: "Đương nhiên không cần, sư tỷ có thể đưa đệ vào, chẳng qua đệ phải chờ lần mở ra sau của bí cảnh mới có thể ra ngoài."
Trần Mục trợn tròn mắt.
"Năm năm?"
"Sư tỷ, có thể sau này rồi đi được không?"
"Năm năm này đệ có thể độc hưởng bí cảnh một mình, có thể đạt được càng nhiều tạo hóa, đây là cơ hội tốt."
Trên mặt Trần Mục mang theo do dự, sau đó trầm giọng nói: "Sư tỷ, sau khi đệ vào Táng Tiên, hàng năm tỷ có thể thay đệ trở về thăm phụ mẫu không."
"Không thể."
Khương Phục Tiên trực tiếp lắc đầu.
Trần Mục biết nàng ta sẽ cự tuyệt.
"Kính xin sư tỷ giúp đệ viết thư cho người nhà, để tránh phụ mẫu của đệ lo lắng, còn có tài nguyên của đệ ở Lăng Vân tông mỗi tháng nên nhận, phiền sư tỷ giúp đệ đưa đến Trần gia."
"Không thành vấn đề."
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
"Tiểu sư đệ, trong bí cảnh có rất nhiều Tạo Hóa địa, nhưng mà địa tiên là cấm kỵ, đừng suy nghĩ đào nó lên, bản đồ này đệ hãy mang theo, sẽ có ích với đệ."
Trần Mục nhận bức tranh màu vàng.
Mặt trên đánh dấu chi tiết các nơi tạo hóa trong Táng Tiên địa, còn có chú thích, Hóa Long trì, Đăng Tiên địa, Cửu U tháp, Thánh Dược viên...
Trần Mục quan sát bản đồ cũng có chút khiếp sợ, Táng Tiên địa lớn hơn nhiều so với Thanh Vân bí cảnh.
Số lượng tạo hóa trong này cực kỳ nhiều, mỗi một Tạo Hóa địa nghe nói rất lợi hại.
"Cho dù là thời gian năm năm, muốn đi hết tất cả Tạo Hóa địa cũng rất khó."
"Đệ cứ lựa chọn mấy chỗ trong đó là được rồi."
Trần Mục cẩn thận lắng nghe, hắn nhìn bức tranh, bắt đầu lên kế hoạch tuyến đường: "Sư tỷ, tỷ nói bên trong còn có nguy hiểm, là nguy hiểm gì?"
Khương Phục Tiên mỉm cười nhắc nhở nói: "Bên trong có một số khu vực có yêu thú cường đại trấn thủ, có một số khu vực thậm chí còn có ma vật, bên trong trấn áp đồ vật không sạch sẽ, rất có thể còn có quỷ tiên."
Cả người Trần Mục nổi da gà.
Chỉ cần dính líu đến tiên đều là đại khủng bố.
"Sư tỷ đánh dấu khu vực tiêu biểu có nguy hiểm, những khu vực đánh x tuyệt đối không thể đặt chân, khu vực còn lại đệ có thể tùy ý đi tới."
"Sư tỷ, chỗ đánh dấu đỏ không thể đi, tạo hóa cũng không còn mấy chỗ..."
"Cho nên đệ cần phải mạo hiểm, đệ sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, sư tỷ tin tưởng đệ có thể vượt qua." Khương Phục Tiên lấy ra Tuyết Phách kiếm của nàng ta.
Trần Mục có thể cảm nhận được Tuyết Phách kiếm khủng bố, cho dù là vũ khí thánh phẩm nào cũng không thể đánh đồng được với nó, đây là lực lượng hắn không có cách nào khống chế được.
"Tuyết Phách có ý thức của riêng mình."
"Chỉ có thể giúp đệ khi đệ rơi vào tuyệt cảnh, ở bên trong tận lực dựa vào lực lượng của mình."
Trần Mục trịnh trọng gật đầu.
Khương Phục Tiên thu hồi Tuyết Phách kiếm, sau đó đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Trần Mục, mặt mày vui mừng nói: "Đến để cho sư tỷ sờ một chút."
Trần Mục chỉ có thể tùy ý nắm bắt.
Nửa tháng sau.
Đông Hoang, gần Táng Tiên địa.
Những ngọn núi gần đó là một mảnh hoang vắng, không thể cảm nhận một chút sức sống nào.
Khương Phục Tiên mang theo Trần Mục đến ngọn núi trải đầy ngọc thạch, Tuyết Phách kiếm trong tay nàng ta phá không mà ra, đạo tuyết sắc kiếm quang kia xé mở không gian.
Trần Mục nhìn thấy có linh khí nồng đậm, từ trong không gian xé rách tràn ra, năng lượng ẩn chứa trong Táng Tiên địa khẳng định vượt xa Thánh địa nơi thế tục.
Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, có thể giúp đệ chăm sóc Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không?"
"Sư tỷ không thích nuôi mèo."
"Vậy được rồi."
Trần Mục đành phải mang theo chúng nó, cuối cùng hắn tràn đầy tin tưởng nói: "Sư tỷ, tỷ nói đệ có khả năng trong vòng năm năm trở thành Kiếm Thánh không?"
"Xác suất rất thấp."
"Đệ còn nhỏ, không cần vội vàng."
"Sư tỷ cảm thấy thời gian mười năm là được."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, nhưng mục tiêu lần này của hắn chính là Kiếm Thánh.
Nhìn thấy Trần Mục tiến vào Táng Tiên địa, Khương Phục Tiên bỗng nhiên thả lỏng, vẻ mặt vui vẻ nói: "Năm năm tiếp theo cuối cùng có thể nghỉ ngơi thật tốt."
Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân tông.
Nàng ta bắt đầu mong đợi lần gặp mặt năm năm sau.
Táng Tiên địa.
Bốn phía tràn ngập năng lượng thiên địa nồng đậm, áp lực nơi này gấp mấy lần bên ngoài.
Trần Mục đáp xuống cao nguyên hoang vu, bí cảnh có màu đỏ thẫm, hắn nhìn ngọn đuốc treo trên bầu trời, không biết đó là ngọn lửa gì, ở khoảng cách rất xa nhưng da thịt vẫn có loại cảm giác bị thiêu đốt.
【Thành công đánh dấu vào Đông Hoang Táng Tiên địa.】
【Chúc mừng nhận được Niết Bàn Hô Hấp pháp.】
Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh xuất hiện trong thức hải của Trần Mục, trong nháy mắt hắn đã nắm giữ được, da thịt bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng thiên địa.
Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh có thể dẫn dắt mỗi tấc da tấc thịt khắp toàn thân, mỗi một sợi tóc, mỗi giọt máu, mỗi tế bào, hiệu quả tăng lên mấy lần.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên cánh đồng hoang vu của Táng Tiên địa, gần đó chỉ có đá vụn màu đen, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cuộn mình trong lòng hắn, quy tắc thiên địa của nơi này khiến cho tinh thần của chúng nó uể oải
Năng lượng trong thiên địa điên cuồng lao đến.
Da thịt Trần Mục Nhiễm kim quang, quanh thân xuất hiện Hỏa Diễm màu vàng, là niết bàn hỏa.
Nếu như bị cường giả siêu cấp thế lực khác nhìn thấy nhất định sẽ đỏ mắt, Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh là thứ mà thế lực siêu cấp cũng không có.
Khương Phục Tiên cũng chỉ có được nửa trang.
"Đây chính là Niết Bàn Hô Hấp pháp?"
Trần Mục cảm giác được năng lượng đặc biệt bơi lội giữa tứ chi gân cốt, thân thể của hắn đã trải qua Tiên Nguyên Tẩy Tủy, đã thoát thai hoán cốt nhưng mà Niết Bàn Hô Hấp pháp vẫn tiếp tục tăng cấp độ sinh mệnh của hắn lên.
Xương cốt phát ra tiếng kêu răng rắc, thân thể không ngừng tăng trưởng, máu trong cơ thể vang vọng như sấm sét, mỗi giọt máu đều dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp.
Trong cơ thể Trần Mục vốn chỉ có vật chất màu vàng rất nhỏ, nhưng bởi vì Niết Bàn Hô Hấp pháp, những vật chất màu vàng đã điên cuồng hoạt động, vật chất màu vàng trong cơ thể dần dần gia tăng.
Nghe đồn Chân Phượng Viễn Cổ có thể dựa vào Niết Bàn Hô Hấp pháp để trường sinh bất tử, cho dù chỉ còn lại một giọt máu, một sợi lông vũ cũng có thể Niết Bàn thành sinh mệnh hoàn chỉnh, khơi lên niết bàn hỏa Quang, ý nghĩa sinh mệnh tăng lên, chỉ cần không chết sẽ càng chiến càng mạnh.
Chương 203 Huyễn Mộng cốc (1)
Niết bàn hỏa ẩn chứa năng lượng sinh mệnh bàng bạc, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở trong ngực hắn càng ngày càng có tinh thần, tầng sinh mệnh của chúng nó cũng theo niết bàn đi lên.
Bản mệnh kiếm của Trần Mục vốn là màu vàng đỏ, bây giờ bởi vì Niết Bàn Hô Hấp pháp, linh lực trong cơ thể hắn dần dần biến thành màu vàng, ngay cả bản mệnh Kiếm Cung dần dần biến thành màu vàng.
Không chỉ là màu sắc của linh lực thay đổi, mà là uy lực của những linh lực này thay đổi, càng thêm cường hãn, có được sự bá đạo của hung thú viễn cổ.
Trên cánh đồng hoang xuất hiện kim sắc quang ảnh.
Những quang ảnh kia càng ngày càng chân thật, dần dần xuất hiện hình dáng của hung thú viễn cổ, đạo thân ảnh kia dần dần rõ ràng, nó bao bọc Trần Mục.
Hô hấp hóa hình, Chân Phượng Kim Ảnh bao bọc Trần Mục, tình huống kia cực kỳ thần thánh.
Chân Phượng Viễn Cổ mà Trần Mục dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp chiếu ra cũng không phải chỉ trưng cho đẹp mắt, sức mạnh của hắn cũng tăng lên gấp bội dưới cánh của chân phượng.
Bản đầy đủ của Niết Bàn Hô Hấp pháp, sức mạnh vượt xa tưởng tượng của Trần Mục, hắn rất nhanh đã đột phá đến Tứ phẩm Kiếm Vương hậu kỳ.
Trần Mục lấy ra linh dịch và linh dược, tốc độ tu luyện Niết Bàn Hô Hấp pháp đã đủ nhanh, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn nhanh hơn.
Táng Tiên địa không có sự luân phiên giữa ngày và đêm, Trần Mục thông qua đánh dấu ghi lại thời gian thay đổi.
Ba tháng sau.
Linh thạch, linh dịch, linh dược trên người Trần Mục đều đã được sử dụng sạch sẽ, toàn bộ linh lực và bản mệnh kiếm trong cơ thể đều đã biến thành màu vàng.
Trong máu xuất hiện rất nhiều vật chất màu vàng nhưng số lượng không nhiều như trong cơ thể của Trần Dĩnh.
Huyết mạch trong cơ thể Trần Dĩnh là Tiên Thiên Nhất Định, là hậu thiên có cố gắng cũng khó có thể đạt tới.
Chân Phượng Kim Ảnh bỗng nhiên mở cánh ra, Phượng Minh to lớn vang vọng khắp mây trời, ngay cả hung thú bị giam giữ ở Táng Tiên địa cũng mang theo kiêng kỵ.
"Lục phẩm Kiếm Vương đỉnh phong!"
Trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, đã trực tiếp đột phá hai tiểu cảnh giới, cho dù là Tuyệt Đỉnh thiên kiêu cũng cần mất đến vài năm.
Không có linh dược và linh dịch, tốc độ tu luyện chậm lại, Trần Mục quyết định đến Tạo Hóa địa nhìn một chút: "Đã đến lúc đi ra ngoài rồi."
Trần Mục đứng dậy, không cảm giác được áp lực chung quanh, hoặc là nói đã quen rồi.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở gần đó đùa giỡn, chúng nó theo Trần Mục Niết Bàn, bây giờ đã có thể vui vẻ nhảy nhót, hoàn toàn không bị áp lực trong bí cảnh ảnh hưởng.
Xung quanh có Huyễn Điệp của Trần Mục, bọn nó thu thập tin tức về Táng Tiên địa, nhưng nơi này quá lớn, vượt xa mười dặm, hắn chỉ có thể nhìn lén được một phần.
"Táng Tiên địa."
"Nơi chôn cất Tiên."
Đôi mắt Trần Mục nhìn chăm chú vào phương xa.
Bây giờ Vạn Tượng đại lục không thấy Tiên Tử, Tiên Tử viễn cổ không phải biến mất, chính là đi tới thế giới phía sau Tiên Môn, Tiên đã trở thành truyền thuyết.
Trần Mục ở Lăng Vân tông tìm kiếm các loại sách cổ, ghi chép về biến cố viễn cổ rất ít.
Hắn chỉ biết bây giờ hoàn cảnh của Vạn Tượng đại lục không thích hợp để thành Tiên, vì sao Tiên lại biến mất, có lẽ có thể tìm được đáp án ở nơi này.
Trần Mục lấy ra bản đồ mà vị hôn thê đưa cho, thông qua ngọn đuốc treo trên cao xác định vị trí, phía bắc hoang nguyên có Tạo Hóa địa, cách hắn rất gần.
"Huyễn Mộng cốc, có được tạo hóa thuộc về Niệm Sư." Trần Mục nhìn ghi chú phía dưới, nơi này có dấu đỏ, chứng minh nơi đó rất nguy hiểm.
Trần Mục là Niệm Sư, cảnh giới không thấp, hắn luyện kiếm làm chủ, dùng niệm lực làm phụ, bình thường không sử dụng niệm thuật mà lấy đòn sát thủ ẩn giấu.
Nếu nơi đó có thể tăng cường niệm lực, cho dù nguy hiểm, Trần Mục cũng phải đi xem một chút.
"Chúng ta đi!"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhanh chóng nhảy lên vai Trần Mục, một trái một phải, chúng nó có hình thể nhỏ nhắn, nhưng lại rất linh hoạt.
Trần Mục xoa xoa đầu chúng nó, một mình ở Táng Tiên địa rất nhàm chán, có chúng nó đi cùng cũng không cô đơn như vậy.
Phía sau Trần Mục xuất hiện cánh chim màu vàng, giống như Phượng Vũ, hắn vỗ cánh mà bay, tốc độ nhanh hơn so với trước kia, trong chớp mắt biến mất tại chỗ.
Dọc theo con đường là một cảnh hoang vắng.
Trần Mục ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hài cốt của hung thú lộ một nửa ra bên ngoài, là cự thú thật sự có thể so sánh với núi non, khoảng cách dài như vậy, cũng có thể cảm nhận được cỗ uy lực cường đại từ hài cốt.
Hắn nhanh chóng đến được Huyễn Mộng cốc.
Nó không đẹp như hắn nghĩ.
Cảnh tượng xung quanh sơn cốc hoang vu, trong sơn cốc cực kỳ tĩnh mịch, Trần Mục đứng ở rìa sơn cốc, trong mắt hắn lóe lên kim quang nhàn nhạt.
Trên bản đồ đánh dấu màu đỏ, đương nhiên là có nguy hiểm, Trần Mục không tùy tiện xông vào sơn cốc, còn tưởng rằng gần đó có hung thú tồn tại.
Hắn nhìn thấy trong sơn cốc có sương mù mờ ảo, trong thiên địa có năng lượng ba động đặc biệt.
"Đây là chấp niệm?"
Trần Mục cảm thấy có gì đó không ổn.
Chấp niệm mà hắn nhìn thấy trước kia phần lớn đều là màu xanh lam, những sương mù này là màu trắng.
Theo sách cổ, những sương mù này có thể là năng lượng tinh thần hiếm hoi.
Hắn cẩn thận quan sát bốn phía Huyễn Mộng cốc, cũng không có cảm nhận được uy hiếp, Trần Mục để cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở lại ngoài sơn cốc.
Trần Mục một mình tiến vào Trong Huyễn Mộng cốc, muốn nhìn xem bên trong là tình huống gì.
Bên trong Huyễn Mộng cốc.
Trần Mục đi trên tảng đá vụn trong suốt.
Những tảng đá trong suốt này mang theo ánh sáng, Trần Mục nhặt một viên đá nhỏ lên chơi đùa, hắn có thể cảm ứng được tàn niệm khắc ghi trong đó, bên trong có một bức tranh, khắc vô số ánh sao.
Đó là bầu trời đầy sao cổ xưa, sáng và đẹp hơn nhiều so với bầu trời sao bây giờ, Khi đó ánh sao lấp lánh, bây giờ ánh sao rõ ràng ảm đạm đi rất nhiều.
Những tảng đá này không thể sử dụng để tu luyện được.
Tiếp tục đi về phía trước, Trần Mục nhìn thấy những bộ xương khô, xương trắng đã thối rữa, hẳn là đã trải qua rất nhiều năm.
Ở giữa sơn cốc có một hắc thạch cao một mét, bề ngoài trông như con mắt dựng đứng lên, cho dù Trần Mục có nhìn từ góc độ nào thì con mắt dựng đứng kia đều nhìn chằm chằm về phía hắn.
Chương 204 Huyễn Mộng cốc (2)
Hắc thạch kia rất quỷ dị.
Trần Mục sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, lại nhìn thấy bên trong hắc thạch chỉ là hư không, cẩn thận cảm ứng, lại phát hiện bên trong có rất nhiều năng lượng tinh thần đang tràn ra ngoài.
"Cỗ năng lượng này chẳng lẽ không thuộc về không gian này?" Trần Mục cảm giác bên trong hắc thạch có cơ quan thần bí.
Ở gần hắc thạch, còn có rất nhiều xương khô, còn có vài y phục còn chưa thối rữa hết, thậm chí phía dưới hắc thạch còn có một nữ thi xinh đẹp được bảo tồn hoàn chỉnh.
Trần Mục quan sát từ phía xa, hắn cảm giác cỗ thi thể nữ nhân kia cứ như là vừa mới ngã xuống, thân thể của nàng ta còn tản ra nhiệt độ còn lại, mái tóc rất dài, giống như lưới đen tản ra.
Trong cơ thể nàng ta rất nhiều cơ quan suy yếu, thân thể này đã tử vong, cho dù còn có thể động thì cũng chỉ là cái xác biết đi như bà già mù.
Trần Mục cảm giác nàng ta chết không quá ba năm, có khi còn ngắn hơn.
Kỳ lạ là cái chết của nàng ta.
Không có vết thương trên cơ thể.
Trong cơ thể còn có linh lực rất mạnh.
thiên kiêu Cửu phẩm Kiếm Vương, không ngờ lặng lẽ ngã xuống ở nơi này, rất quỷ dị, Trần Mục không dám tới gần, sợ thi thể của nàng ta.
Xung quanh không có chấp niệm, những xương khô này được bảo quản nguyên vẹn, chứng minh bọn họ khi còn sống chưa từng bị thương, sau khi chết cũng không gặp phải nguy hiểm.
Gần đây cũng không có yêu thú.
"Xem ra là thần hồn xảy ra vấn đề."
Trần Mục cảm giác chỉ có thần hồn xảy ra vấn đề mới có thể giải thích vì sao bọn họ lại chết ở nơi này.
Nhìn hắc thạch quỷ dị, Trần Mục theo bản năng lùi về phía sau, nơi này không đúng lắm, tục ngữ nói cầu phú quý trong nguy hiểm, nhưng lúc nên ổn định vẫn phải ổn định.
Nếu như là hung thú, Trần Mục còn có thể suy nghĩ nên đối đầu hay rút lui, nhưng đối mặt với nguy hiểm không biết, rút lui là lựa chọn sáng suốt nhất.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào hắc thạch liên tục lùi mấy bước, sau đó xoay người muốn chạy trốn nơi này.
Hắn cảm thấy cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trần Mục không dám quay đầu lại nhìn, hắn dùng niệm lực dò xét bốn phía, cảm giác được con mắt dựng thẳng quỷ dị kia, có thể tráng lệ như núi non, đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
Đột nhiên.
Trần Mục cảm giác thân thể nhẹ bẫng.
Thân thể của hắn bắt đầu rơi xuống, sơn cốc biến thành hư không, linh lực bàng bạc trong cơ thể biến mất sạch sẽ, hắn thậm chí không có cách nào Hô Hấp pháp, xung quanh hiện lên hình ảnh xa lạ.
Trần Mục trong chớp mắt nhìn thấy biển xanh biến thành ruộng hoang, nơi chân trời nhìn thấy góc biển, còn có hình ảnh trời lở đất nứt hiện lên trước mắt hắn.
Trong một khắc, biển xanh ruộng hoang.
Trong một khắc, chân trời góc biển.
Trong một khắc, trời lở đất nứt.
Linh hồn Trần Mục cũng bị chấn động.
Sau khi xuyên qua sương mù mờ ảo, thân thể Trần Mục không hề rơi xuống, hắn đứng ở trên cao, thế giới trước mắt có chút xa lạ.
Trần Mục nhìn thân thể mình phát ra kim quang, bừng tỉnh đại ngộ, khiếp sợ nói: "nguyên thần của ta lại rời khỏi thân thể?"
Hắn rất nhanh biết được nguyên nhân, nói vậy những thiên kiêu bên ngoài kia, cũng là thần hồn tới nơi này, mới dẫn đến thân thể bỏ mạng ở Huyễn Mộng cốc.
"Chẳng lẽ là nội cảnh?"
Trần Mục ở Lăng Vân tông đọc qua rất nhiều sách cổ, hắn có kiến một ít kiến thức về nội cảnh, bởi vì nội cảnh ứng với Kiếm Cung.
Kiếm Cung là không gian bí cảnh mà cường giả Kiếm Hoàng mở ra trong cơ thể, Kiếm Cung càng khổng lồ, linh lực có thể dung nạp càng nhiều, thực lực cũng càng mạnh.
Tương tự, nội cảnh là cường giả Niệm Hoàng trở lên, ở trong thức hải mở ra không gian đặc biệt, có thể lưu giữ năng lượng tinh thần khổng lồ.
nội cảnh trước mắt cực kỳ hoành tráng, Táng Tiên địa bên ngoài có thể xây dựng ra thế giới mênh mông như vậy, chủ nhân của nó thật rất đáng sợ.
Nhưng xung quanh không có thần hồn ba động đặc biệt.
"Làm thế nào để đi ra ngoài?"
Đây là vấn đề khiến Trần Mục đau đầu.
Sách cổ của Lăng Vân tông rất ít khi đề cập đến Nội Cảnh địa, Trần Mục lập tức ở hệ thống Thương Thành tìm kiếm sách liên quan đến Nội Cảnh địa.
《Nội Cảnh địa toàn giải》 xuất hiện trước mắt Trần Mục, chỉ cần có hai trăm điểm giá trị đánh dấu là có thể đổi, Trần Mục không chút do dự đổi.
Cũng may bình thường không lãng phí điểm giá trị đánh dấu.
Hắn nhanh chóng nhận được thông tin về nội cảnh.
Nội Cảnh địa và bí cảnh không giống nhau, ở trong Nội Cảnh địa không có thời gian, chỉ có không gian, phương pháp rời khỏi Nội Cảnh địa chỉ có hai loại.
Phá vỡ cảnh quan bên trong.
Chủ nhân nội cảnh đưa hắn ra ngoài.
“..."
Trên mặt Trần Mục có chút mất tự nhiên.
Tòa nội cảnh này, có thể nói là Tiên Cảnh, phá vỡ nó độ khó không thua gì Kiếm Khai Tiên Môn.
Nơi này không có thần hồn khác ba động, cũng không có chấp niệm, là nội cảnh ngàn năm, bên ngoài chỉ có một khắc, bên trông cũng đã qua trăm năm hoặc là mấy trăm năm, tàn hồn bên trong khẳng định sớm đã tiêu vong.
Trần Mục đã gặp qua hài cốt của những người đó, trên người bọn họ không có dấu vết của niệm lực, hẳn là đều là kiếm tu bị nhốt vào nội cảnh cũng chỉ có thể chờ chết.
Chủ nhân của nội cảnh này không chừng sớm đã ngã xuống, muốn đi ra cũng khó như lên trời.
Cũng may Trần Mục là Niệm Sư, có thể hấp thu năng lượng tinh thần xung quanh, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
"Cũng không còn cách nào khác!" Trần Mục chỉ có thể ở chỗ này tu luyện nguyên thần trước.
Hắn đến trước cung điện tiên lộng lẫy.
Cung điện lộng lẫy, nội cảnh rất chân thật, bên trong có đủ loại trang trí tinh xảo.
Lúc Trần Mục đi dạo ở tiên cung, lạc vào Tàng Kinh các, bên trong bày đầy các loại sách vở.
Có rất nhiều ý niệm trong sách.
Có rất nhiều tài liệu cổ xưa ở đây.
"Chỗ tốt."
"Đúng lúc tu luyện ở Tàng Kinh các."
Trần Mục ngồi xếp bằng trong biển sách, những quyển sách xung quanh không ngừng biến mất, hắn đang "ăn sách", những quyển sách này đều là do năng lượng tinh thần tạo nên.
Hắn thôn phệ sách vở chẳng những có thể có được năng lượng, còn có thể có được tất cả thông tin bên trong.
nguyên thần của Trần Mục tản ra kim quang, niệm lực không ngừng tăng cường, Trần Mục không cảm giác được thời gian trôi qua, điểm giá trị đánh dấu vẫn không thay đổi.
Chương 205 Hóa Long trì (1)
Nhị phẩm Niệm Vương, Tam phẩm Niệm Vương, Tứ phẩm...
Trần Mục cảm giác qua những năm tháng dài đằng đẵng, nhưng thời gian cứ như không có di chuyển, sách vở ở Tàng Kinh các biến mất rất nhiều, niệm lực của hắn đạt tới Niệm Vương đỉnh phong.
"Không xong!"
Vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng, sau khi đạt tới Niệm Vương đỉnh phong, hắn đột nhiên phát hiện vấn đề rất lớn.
Mở ra Kiếm Cung chính là Kiếm Hoàng, mở ra nội cảnh chính là Niệm Hoàng, nhưng nguyên thần của Trần Mục không ở thức hải của mình, mà ở trong nội cảnh của người khác, bây giờ hắn căn bản không cách nào đột phá được.
Vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng.
Nếu như bị nhốt vào nội cảnh, cho dù không chết cũng sẽ phát điên: "Phải bình tĩnh."
Bây giờ sốt ruột chỉ phản tác dụng, Trần Mục nhanh chóng khôi phục bình tĩnh lại, muốn đi ra ngoài chỉ có hai cách, phá vỡ Nội Cảnh địa, hoặc là chủ nhân của Nội Cảnh địa để hắn rời đi.
Bây giờ hắn không có khả năng phá vỡ Nội Cảnh địa từ bên trong, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tuyết Phách của Khương Phục Tiên.
Nếu Tuyết Phách thật sự có ý thức, nó hẳn là có thể cảm nhận Trần Mục đang gặp nguy hiểm, không biết nó có thể xuất kiếm cứu viện kịp thời.
Trần Mục tin tưởng vào Tuyết Phách của vị hôn thê, nhưng Tuyết Phách chém được hắc thạch khẳng định cần thời gian, một khắc bên ngoài thì chính là bằng ngàn năm bên trong.
"Không biết chủ nhân của nội cảnh ở đâu."
Trần Mục không cảm nhận được thần hồn ba động khác, tòa nội cảnh này chỉ có hắn.
"Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác." Trần Mục rời khỏi Tàng Kinh các, hắn ngồi xếp bằng ở chỗ cao nhất trong Tiên Cung, nhìn xuống tiên cảnh kim bích huy hoàng trước mắt.
Hắn nảy sinh một suy nghĩ to gan, nếu nguyên thần đoạt xá cũng được, Trần Mục muốn thử xem có thể nắm tòa nội cảnh này trong tay không.
Trần Mục đang suy nghĩ, nguyên thần lóe lên kim quang, hắn đang cố gắng câu thông với Nội Cảnh địa.
Nhưng suy nghĩ rất lâu cũng không có phản ứng, Trần Mục phóng thích Huyễn Điệp bay lượn trong nội cảnh, bỗng nhiên phát hiện chỗ đặc biệt.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nơi đó có một đạo ấn ký khó phát hiện được, đạo ấn ký kia ngăn cản Trần Mục liên hệ với nội cảnh.
"Thì ra là như thế!" Trần Mục đứng dậy, hắn chỉ tay làm kiếm, đầu ngón tay lóe lên kim quang, sau đó kim sắc kiếm quang rực rỡ chém ra.
Uy Lực của đạo kiếm quang kia không thua gì Tịch Ngân mà Trần Mục dùng linh lực để tạo thành, đây là công kích toàn lực của Cửu phẩm Niệm Vương đỉnh phong.
Ầm ầm.
Kiếm quang đánh vào ấn ký.
Đạo ấn ký kia bạo nát trong kim quang.
Trần Mục có chút kinh ngạc: "Loại ấn ký mà cường giả lưu lại này, vậy mà lại bị ta dễ dàng xóa bỏ như vậy?"
Không thể tưởng tượng nổi, trừ khi chủ nhân của nội cảnh này cố ý để lại ấn ký có thể dễ dàng phá hủy, nếu không không có khả năng Trần Mục phá đơn giản như vậy.
Sau khi ấn ký bị nghiền nát, Trần Mục lại ngồi xếp bằng xuống, hắn bắt đầu suy tưởng, trong nội cảnh xuất hiện tinh thần.
Trần Mục suy nghĩ muốn có cửa, trước người lập tức xuất hiện một cánh cửa phóng ra ánh sáng.
"Thành công rồi!"
Trần Mục thông qua cánh cửa rời đi, nguyên thần của hắn xuất hiện ở Huyễn Mộng cốc, đạo tuyết sắc kiếm quang cách hắn rất gần trên bầu trời.
"Dừng lại!"
Trần Mục vội vàng dùng thần niệm truyền âm.
Tuyết Phách chớp mắt đã biến mất không thấy.
Ngay lập tức Trần Mục lại bị hút vào nội cảnh, Tuyết Phách chuẩn bị chém hắc thạch ra.
Nếu Tuyết Phách chém hắc thạch ra, nội cảnh sẽ bị phá hủy, Trần Mục có bất tử cũng sẽ bị trọng thương.
Nguyên thần của Trần Mục trở lại thức hải, hắc thạch hình mắt kia không dám hút Trần Mục vào thức hải, vì thế thu vào trong không gian giới chỉ.
Tòa nội cảnh kia ẩn chứa năng lượng tinh thần to lớn, bây giờ Trần Mục vẫn không có cách nào nắm giữ được, chỉ có thể đi vào không ngừng tăng cường niệm lực.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang đùa giỡn ở bên ngoài thung lũng.
Bọn nó căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, hai tiểu tử kia nhìn thấy Trần Mục đi ra, lập tức chạy đến gần, thân mật cọ vào ống quần hắn.
Trần Mục ngồi xổm xuống khẽ xoa đầu bọn chúng, tâm tình trở nên vui vẻ.
Khi hắn bị mắc kẹt bên trong, sự cô đơn đó thật sự rất khó chịu.
"Còn năm năm nữa!"
Trần Mục ở trong Táng Tiên địa, có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi cùng ngược lại cũng không nhàm chán nữa.
"Chúng ta đi thôi."
"Tiếp theo đến Hóa Long trì."
Phía sau Trần Mục có cánh chim màu vàng mở ra, hai tiểu tử lười biếng nằm sấp trên vai hắn, kim sắc thần mang đi về phía Hóa Long trì.
Trong bí cảnh chỉ có Trần Mục, không có thiên kiêu khác cướp đoạt tạo hóa, hắn không cần phải vội vàng, tạo hóa nào ở khoảng cách gần thì đến Tạo Hóa địa đó.
Khu vực gần Hóa Long trì, Táng Tiên địa không còn hoang vu nữa, còn có rừng cây rậm rạp, gần đó không có dấu vết của yêu thú.
Trong rừng cây còn có linh dược phẩm giai không cao Trần Mục cũng không lãng phí thời gian.
Hắn đến địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, Hóa Long trì không có đánh dấu màu đỏ, nơi này không có nguy hiểm, hẳn là đã có rất nhiều tiểu bối thiên kiêu tới nơi này.
Trần Mục chỉ có thể tiếp tục bước chân lên trước.
Phía trước núi non nguy nga, càng tới gần ngọn núi kia thì Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lại càng uể oải.
Trần Mục phóng ra niết bàn hỏa, chúng dần dần khôi phục tinh thần lại trong ánh lửa.
Xung quanh có cấm chế hạn chế linh lực cực kỳ mạnh, Trần Mục lại không bị ảnh hưởng, Tiên Nguyên Tẩy Tủy cộng thêm Niết Bàn Thoát Xác, hắn sớm đã thoát khỏi thân thể phàm thai rồi, cấm chế nơi này không có hiệu quả gì với hắn cả.
Trần Mục xông thẳng lên đỉnh núi.
Tựa như chân phượng kim sắc bay lượn.
Cho dù là tiểu bối thiên kiêu thì muốn leo lên đỉnh núi này cũng rất khó, nhưng mà Trần Mục lại bay thẳng lên đỉnh núi, sức mạnh khủng bố của hắn có thể tưởng tượng được.
Lên đến đỉnh núi thì cấm chế đã biến mất, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tiếp tục đùa giỡn trên đỉnh núi.
Trần Mục đến Hóa Long trì.
Trên đỉnh núi Hóa Long trì tỏa kim quang, trong đó ẩn chứa lượng lớn vật chất thần bí, dựa theo thông tin đánh dấu trên bản đồ, bên trong rất có thể là Chân Long Huyết.
Nghe đồn ở thời kỳ viễn cổ có yêu thú dựa vào Hóa Long trì thành công hóa long, không biết bây giờ Hóa Long trì còn có uy lực này không.
"Sư tỷ, được tỷ bảo vệ, khẳng định không thành vấn đề gì." Trần Mục muốn đến đánh dấu Táng Tiên địa.
Khương Phục Tiên mỉm cười lắc đầu: "Nếu như cường giả Kiếm Thánh có thể cưỡng ép vào bí cảnh kia, đừng nói là tạo hóa, mà ngay cả nấm mồ cũng sẽ không thấy đâu."
"..."
"Vậy được rồi."
Trần Mục không dám tùy tiện đi nữa.
Trong đôi mắt Khương Phục Tiên hiện lên tia sáng: "Đông Hoang Táng Tiên địa cũng là nơi huấn luyện không tồi, nếu đệ không sợ chịu khổ, sư tỷ có thể đưa đệ vào."
"Sư tỷ, không phải tỷ vừa nói bên trong rất nguy hiểm sao?" Có thể khiến cho Khương Phục Tiên nói nguy hiểm, bên trong Táng Tiên địa khẳng định có nguy hiểm rất lớn.
Khương Phục Tiên sờ sờ đầu Trần Mục: "Sư tỷ tự nhiên có biện pháp bảo vệ được đệ."
"Sư tỷ, đệ muốn đi!"
Trần Mục muốn nắm bắt cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Mục nói tin tức muốn rời Hắc Thạch thành cho phụ mẫu, Trần Nghiêm và Đường Uyển dặn dò hắn phải tu hành cho tốt, phải nghe lời tông chủ.
Trần Dĩnh luyến tiếc Trần Mục rời đi, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn theo ca ca.
Trần Mục nhẹ nhàng xoa đầu muội muội: "Dĩnh Dĩnh ngoan, lần sau ca ca lại mang điểm tâm về cho muội, ở nhà phải nghe lời phụ thân và mẫu thân, phải chăm sóc tốt cho đệ đệ."
"Ừm."
Trần Dĩnh quyệt mắt gật đầu.
Trần Mục tiếp tục nói lời tạm biệt với Yến Lang Nguyệt và đại bá, cuối cùng chạy đến tổ trạch nói lời tạm biệt với gia gia, hắn lấy ra rất nhiều linh dược và linh đan.
"Tiểu Mục, ngươi cứ giữ lại cho mình đi."
"Gia gia bây giờ đã đột phá đến Kiếm Hậu, thọ nguyên đã tăng lên gấp bội, đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Trên mặt Trần Thiên Nam lộ ra nụ cười.
Trần Mục đặt tài nguyên tu luyện ở tổ trạch, sau đó phất tay: "Gia gia, người trở thành Kiếm Hậu, hoàn toàn có thể thử đột phá lên Kiếm Vương."
"Đứa nhỏ này."
Trần Thiên Nam nhìn Trần Mục rời đi.
Trần Mục lấy ra lượng lớn tài nguyên, Trần Thiên Nam lo lắng Trần Mục tu luyện bị ảnh hưởng, ông ta không biết Trần Mục bây giờ có rất nhiều tài nguyên.
Bây giờ hắn có tài nguyên nhiều đến mức dùng không hết, trong tay còn có rất nhiều bình cao giai linh dịch, ba gốc cực phẩm linh dược cũng không có thời gian để hấp thụ.
Đột phá Kiếm Vương nói thì đơn giản, nhưng Kiếm Vương ở Bắc Hoang đều là cấp bậc trưởng lão tông môn.
Trần Thiên Nam bất đắc dĩ lắc đầu, những tài nguyên này ông ta sẽ không động tới, chuẩn bị để lại cho tiểu bối Trần gia: "Bọn họ mới là tương lai của Trần gia."
Cổng thành phía Đông.
Băng Điểu lơ lửng ở trên cao.
Khương Phục Tiên ngồi trên lưng Băng Điểu.
"Sư tỷ!"
Trần Mục vừa gào lên vừa chạy tới.
Khóe miệng Khương Phục Tiên hơi nhếch lên.
Nàng ta giơ bàn tay như ngọc lên, ngón tay nhỏ vươn ra lực lượng cường đại khiến Trần Mục bị ép phải giảm tốc độ lại.
Cuối cùng Trần Mục nửa quỳ gối trước mặt Khương Phục Tiên, ngón tay nhỏ vươn ra chống mi tâm hắn, cảm giác kia có chút lạnh, rất tỉnh táo.
Khương Phục Tiên liên tục chọc Trần Mục hai cái.
Trần Mục chỉ có thể ôm trán ngồi xuống.
"Muốn ôm sư tỷ?"
"Vừa rồi quá kích động, thu lại." Trần Mục còn muốn ôm vị hôn thê nhưng bị Khương Phục Tiên nhìn ra, không cho hắn cơ hội.
"Mao mao~"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thò đầu ra.
Trong lòng Trần Mục cũng sắp không chứa nổi được bọn chúng.
Khương Phục Tiên thấp giọng nói: "Táng Tiên địa rất nguy hiểm, đệ mang chúng nó theo làm cái gì?"
Trần gia có Đại Tráng, chúng nó sợ, còn có Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng thích đuổi theo chúng nó.
"Hai nhóc này không muốn ở lại Trần gia, đệ cũng chỉ có thể mang theo." Trần Mục có chút bất đắc dĩ, vốn còn muốn để cho bọn nó ở lại Trần gia.
Trần Mục thường xuyên cho chúng nó ăn linh dịch, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thông minh hơn mèo con bình thường, hai tròng mắt chúng sáng ngời, đây là biểu hiện của sự thông linh.
"Mao mao~"
Chúng nó lại muốn ăn thêm lần nữa.
Sau khi Trần Mục cho chúng ăn mấy giọt linh dịch, hai nhóc kia rất nhanh cuộn mình lại.
Sắp xếp cho chúng xong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục nghiêm túc nói: "Sư tỷ, đệ có thể ôm eo của tỷ không?"
"Đệ còn nhỏ, ôm không được."
Trong mắt Khương Phục Tiên có chút hoang mang, nàng ta không biết vì sao Trần Mục lại hỏi loại vấn đề kỳ quái này.
"Sư tỷ, đệ muốn thử xem."
"Tiểu sư đệ, không muốn sống nữa sao?"
Trần Mục thấy Trần Hạo ôm Tạ Nhã, trong lòng có chút hâm mộ, vì thế lấy hết dũng khí: "Sư tỷ, có thể đánh cược như hai lần trước không?"
"Đánh cược?"
"Để sư tỷ ngẫm lại."
Khương Phục Tiên cảm thấy rất thú vị.
Nàng ta nắm tay chống hai gò má suy nghĩ một chút, sau đó nhướng mày cười khẽ: "Tiểu sư đệ, nếu như đệ kể chuyện cười, khiến sư tỷ cười thành tiếng, thì tính là đệ thắng."
Trần Mục còn tưởng rằng muốn hắn trở thành Kiếm Thánh, trở thành Kiếm Thánh không chừng phải cần vài năm, kể chuyện cười quả thực chính là cho không.
"Sư tỷ, đệ thắng chắc rồi."
"Sư tỷ vừa rồi thiếu chút nữa đã cười rồi."
Khương Phục Tiên nghẹn không cười ra tiếng, biểu cảm tự tin của Trần Mục rất đáng yêu.
Trần Mục nhướng mày, thanh thúy nói: "Sư tỷ, rất lâu trước kia Kiếm Tiên trở về phát hiện nữ nhi sống trong một cái ổ chó, ông ta ra lệnh một tiếng, trăm vạn kiếm tu chạy tới cũng sửa lại cho ông ta một cái ổ chó."
Khuôn mặt của Khương Phục Tiên không có gì thay đổi, nàng ta chớp mắt, nói: "Một kiếm của Kiếm Tiên có thể giết hàng vạn người, đệ xem bọn họ là đồ ngốc à?"
"..."
"Vốn dĩ là chuyện cười mà..."
Suy nghĩ của Trần Mục bị vị hôn thê cắt đứt, khẽ thở dài nói: "Sư tỷ, đệ lựa chọn từ bỏ."
Khương Phục Tiên sờ sờ đầu của hắn, cổ vũ nói: "Không sao cả, sư tỷ có thể ôm đệ."
"..."
Trần Mục cảm thấy không công bằng, nhưng không có cách nào, đây là thế giới thực lực làm đầu.
Khương Phục Tiên không nói đùa nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu sư đệ, bây giờ sư tỷ nói đơn giản cho đệ tin tức của Đông Hoang Táng Tiên địa."
Trần Mục lập tức nghiêm túc.
Đó là nơi hắn sẽ đánh dấu lần này.
"Mỗi trăm năm Đông Hoang Táng Tiên mở ra một lần, nơi đó là nơi tiểu bối Kiếm Vương tu luyện thám hiểm bí cảnh, có được năng lượng thiên địa cực kỳ nồng đậm."
"Cứ cách trăm năm?"
"Còn năm năm nữa là lần mở ra sau."
Trần Mục nghi ngờ nói: "Sư tỷ, nói như vậy, chúng ta phải đợi thêm năm năm nữa mới có thể vào Táng Tiên địa?"
Chương 202 Đến Táng Tiên địa (2)
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: "Đương nhiên không cần, sư tỷ có thể đưa đệ vào, chẳng qua đệ phải chờ lần mở ra sau của bí cảnh mới có thể ra ngoài."
Trần Mục trợn tròn mắt.
"Năm năm?"
"Sư tỷ, có thể sau này rồi đi được không?"
"Năm năm này đệ có thể độc hưởng bí cảnh một mình, có thể đạt được càng nhiều tạo hóa, đây là cơ hội tốt."
Trên mặt Trần Mục mang theo do dự, sau đó trầm giọng nói: "Sư tỷ, sau khi đệ vào Táng Tiên, hàng năm tỷ có thể thay đệ trở về thăm phụ mẫu không."
"Không thể."
Khương Phục Tiên trực tiếp lắc đầu.
Trần Mục biết nàng ta sẽ cự tuyệt.
"Kính xin sư tỷ giúp đệ viết thư cho người nhà, để tránh phụ mẫu của đệ lo lắng, còn có tài nguyên của đệ ở Lăng Vân tông mỗi tháng nên nhận, phiền sư tỷ giúp đệ đưa đến Trần gia."
"Không thành vấn đề."
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
"Tiểu sư đệ, trong bí cảnh có rất nhiều Tạo Hóa địa, nhưng mà địa tiên là cấm kỵ, đừng suy nghĩ đào nó lên, bản đồ này đệ hãy mang theo, sẽ có ích với đệ."
Trần Mục nhận bức tranh màu vàng.
Mặt trên đánh dấu chi tiết các nơi tạo hóa trong Táng Tiên địa, còn có chú thích, Hóa Long trì, Đăng Tiên địa, Cửu U tháp, Thánh Dược viên...
Trần Mục quan sát bản đồ cũng có chút khiếp sợ, Táng Tiên địa lớn hơn nhiều so với Thanh Vân bí cảnh.
Số lượng tạo hóa trong này cực kỳ nhiều, mỗi một Tạo Hóa địa nghe nói rất lợi hại.
"Cho dù là thời gian năm năm, muốn đi hết tất cả Tạo Hóa địa cũng rất khó."
"Đệ cứ lựa chọn mấy chỗ trong đó là được rồi."
Trần Mục cẩn thận lắng nghe, hắn nhìn bức tranh, bắt đầu lên kế hoạch tuyến đường: "Sư tỷ, tỷ nói bên trong còn có nguy hiểm, là nguy hiểm gì?"
Khương Phục Tiên mỉm cười nhắc nhở nói: "Bên trong có một số khu vực có yêu thú cường đại trấn thủ, có một số khu vực thậm chí còn có ma vật, bên trong trấn áp đồ vật không sạch sẽ, rất có thể còn có quỷ tiên."
Cả người Trần Mục nổi da gà.
Chỉ cần dính líu đến tiên đều là đại khủng bố.
"Sư tỷ đánh dấu khu vực tiêu biểu có nguy hiểm, những khu vực đánh x tuyệt đối không thể đặt chân, khu vực còn lại đệ có thể tùy ý đi tới."
"Sư tỷ, chỗ đánh dấu đỏ không thể đi, tạo hóa cũng không còn mấy chỗ..."
"Cho nên đệ cần phải mạo hiểm, đệ sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, sư tỷ tin tưởng đệ có thể vượt qua." Khương Phục Tiên lấy ra Tuyết Phách kiếm của nàng ta.
Trần Mục có thể cảm nhận được Tuyết Phách kiếm khủng bố, cho dù là vũ khí thánh phẩm nào cũng không thể đánh đồng được với nó, đây là lực lượng hắn không có cách nào khống chế được.
"Tuyết Phách có ý thức của riêng mình."
"Chỉ có thể giúp đệ khi đệ rơi vào tuyệt cảnh, ở bên trong tận lực dựa vào lực lượng của mình."
Trần Mục trịnh trọng gật đầu.
Khương Phục Tiên thu hồi Tuyết Phách kiếm, sau đó đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Trần Mục, mặt mày vui mừng nói: "Đến để cho sư tỷ sờ một chút."
Trần Mục chỉ có thể tùy ý nắm bắt.
Nửa tháng sau.
Đông Hoang, gần Táng Tiên địa.
Những ngọn núi gần đó là một mảnh hoang vắng, không thể cảm nhận một chút sức sống nào.
Khương Phục Tiên mang theo Trần Mục đến ngọn núi trải đầy ngọc thạch, Tuyết Phách kiếm trong tay nàng ta phá không mà ra, đạo tuyết sắc kiếm quang kia xé mở không gian.
Trần Mục nhìn thấy có linh khí nồng đậm, từ trong không gian xé rách tràn ra, năng lượng ẩn chứa trong Táng Tiên địa khẳng định vượt xa Thánh địa nơi thế tục.
Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, có thể giúp đệ chăm sóc Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không?"
"Sư tỷ không thích nuôi mèo."
"Vậy được rồi."
Trần Mục đành phải mang theo chúng nó, cuối cùng hắn tràn đầy tin tưởng nói: "Sư tỷ, tỷ nói đệ có khả năng trong vòng năm năm trở thành Kiếm Thánh không?"
"Xác suất rất thấp."
"Đệ còn nhỏ, không cần vội vàng."
"Sư tỷ cảm thấy thời gian mười năm là được."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, nhưng mục tiêu lần này của hắn chính là Kiếm Thánh.
Nhìn thấy Trần Mục tiến vào Táng Tiên địa, Khương Phục Tiên bỗng nhiên thả lỏng, vẻ mặt vui vẻ nói: "Năm năm tiếp theo cuối cùng có thể nghỉ ngơi thật tốt."
Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân tông.
Nàng ta bắt đầu mong đợi lần gặp mặt năm năm sau.
Táng Tiên địa.
Bốn phía tràn ngập năng lượng thiên địa nồng đậm, áp lực nơi này gấp mấy lần bên ngoài.
Trần Mục đáp xuống cao nguyên hoang vu, bí cảnh có màu đỏ thẫm, hắn nhìn ngọn đuốc treo trên bầu trời, không biết đó là ngọn lửa gì, ở khoảng cách rất xa nhưng da thịt vẫn có loại cảm giác bị thiêu đốt.
【Thành công đánh dấu vào Đông Hoang Táng Tiên địa.】
【Chúc mừng nhận được Niết Bàn Hô Hấp pháp.】
Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh xuất hiện trong thức hải của Trần Mục, trong nháy mắt hắn đã nắm giữ được, da thịt bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng thiên địa.
Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh có thể dẫn dắt mỗi tấc da tấc thịt khắp toàn thân, mỗi một sợi tóc, mỗi giọt máu, mỗi tế bào, hiệu quả tăng lên mấy lần.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên cánh đồng hoang vu của Táng Tiên địa, gần đó chỉ có đá vụn màu đen, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cuộn mình trong lòng hắn, quy tắc thiên địa của nơi này khiến cho tinh thần của chúng nó uể oải
Năng lượng trong thiên địa điên cuồng lao đến.
Da thịt Trần Mục Nhiễm kim quang, quanh thân xuất hiện Hỏa Diễm màu vàng, là niết bàn hỏa.
Nếu như bị cường giả siêu cấp thế lực khác nhìn thấy nhất định sẽ đỏ mắt, Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh là thứ mà thế lực siêu cấp cũng không có.
Khương Phục Tiên cũng chỉ có được nửa trang.
"Đây chính là Niết Bàn Hô Hấp pháp?"
Trần Mục cảm giác được năng lượng đặc biệt bơi lội giữa tứ chi gân cốt, thân thể của hắn đã trải qua Tiên Nguyên Tẩy Tủy, đã thoát thai hoán cốt nhưng mà Niết Bàn Hô Hấp pháp vẫn tiếp tục tăng cấp độ sinh mệnh của hắn lên.
Xương cốt phát ra tiếng kêu răng rắc, thân thể không ngừng tăng trưởng, máu trong cơ thể vang vọng như sấm sét, mỗi giọt máu đều dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp.
Trong cơ thể Trần Mục vốn chỉ có vật chất màu vàng rất nhỏ, nhưng bởi vì Niết Bàn Hô Hấp pháp, những vật chất màu vàng đã điên cuồng hoạt động, vật chất màu vàng trong cơ thể dần dần gia tăng.
Nghe đồn Chân Phượng Viễn Cổ có thể dựa vào Niết Bàn Hô Hấp pháp để trường sinh bất tử, cho dù chỉ còn lại một giọt máu, một sợi lông vũ cũng có thể Niết Bàn thành sinh mệnh hoàn chỉnh, khơi lên niết bàn hỏa Quang, ý nghĩa sinh mệnh tăng lên, chỉ cần không chết sẽ càng chiến càng mạnh.
Chương 203 Huyễn Mộng cốc (1)
Niết bàn hỏa ẩn chứa năng lượng sinh mệnh bàng bạc, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở trong ngực hắn càng ngày càng có tinh thần, tầng sinh mệnh của chúng nó cũng theo niết bàn đi lên.
Bản mệnh kiếm của Trần Mục vốn là màu vàng đỏ, bây giờ bởi vì Niết Bàn Hô Hấp pháp, linh lực trong cơ thể hắn dần dần biến thành màu vàng, ngay cả bản mệnh Kiếm Cung dần dần biến thành màu vàng.
Không chỉ là màu sắc của linh lực thay đổi, mà là uy lực của những linh lực này thay đổi, càng thêm cường hãn, có được sự bá đạo của hung thú viễn cổ.
Trên cánh đồng hoang xuất hiện kim sắc quang ảnh.
Những quang ảnh kia càng ngày càng chân thật, dần dần xuất hiện hình dáng của hung thú viễn cổ, đạo thân ảnh kia dần dần rõ ràng, nó bao bọc Trần Mục.
Hô hấp hóa hình, Chân Phượng Kim Ảnh bao bọc Trần Mục, tình huống kia cực kỳ thần thánh.
Chân Phượng Viễn Cổ mà Trần Mục dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp chiếu ra cũng không phải chỉ trưng cho đẹp mắt, sức mạnh của hắn cũng tăng lên gấp bội dưới cánh của chân phượng.
Bản đầy đủ của Niết Bàn Hô Hấp pháp, sức mạnh vượt xa tưởng tượng của Trần Mục, hắn rất nhanh đã đột phá đến Tứ phẩm Kiếm Vương hậu kỳ.
Trần Mục lấy ra linh dịch và linh dược, tốc độ tu luyện Niết Bàn Hô Hấp pháp đã đủ nhanh, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn nhanh hơn.
Táng Tiên địa không có sự luân phiên giữa ngày và đêm, Trần Mục thông qua đánh dấu ghi lại thời gian thay đổi.
Ba tháng sau.
Linh thạch, linh dịch, linh dược trên người Trần Mục đều đã được sử dụng sạch sẽ, toàn bộ linh lực và bản mệnh kiếm trong cơ thể đều đã biến thành màu vàng.
Trong máu xuất hiện rất nhiều vật chất màu vàng nhưng số lượng không nhiều như trong cơ thể của Trần Dĩnh.
Huyết mạch trong cơ thể Trần Dĩnh là Tiên Thiên Nhất Định, là hậu thiên có cố gắng cũng khó có thể đạt tới.
Chân Phượng Kim Ảnh bỗng nhiên mở cánh ra, Phượng Minh to lớn vang vọng khắp mây trời, ngay cả hung thú bị giam giữ ở Táng Tiên địa cũng mang theo kiêng kỵ.
"Lục phẩm Kiếm Vương đỉnh phong!"
Trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, đã trực tiếp đột phá hai tiểu cảnh giới, cho dù là Tuyệt Đỉnh thiên kiêu cũng cần mất đến vài năm.
Không có linh dược và linh dịch, tốc độ tu luyện chậm lại, Trần Mục quyết định đến Tạo Hóa địa nhìn một chút: "Đã đến lúc đi ra ngoài rồi."
Trần Mục đứng dậy, không cảm giác được áp lực chung quanh, hoặc là nói đã quen rồi.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở gần đó đùa giỡn, chúng nó theo Trần Mục Niết Bàn, bây giờ đã có thể vui vẻ nhảy nhót, hoàn toàn không bị áp lực trong bí cảnh ảnh hưởng.
Xung quanh có Huyễn Điệp của Trần Mục, bọn nó thu thập tin tức về Táng Tiên địa, nhưng nơi này quá lớn, vượt xa mười dặm, hắn chỉ có thể nhìn lén được một phần.
"Táng Tiên địa."
"Nơi chôn cất Tiên."
Đôi mắt Trần Mục nhìn chăm chú vào phương xa.
Bây giờ Vạn Tượng đại lục không thấy Tiên Tử, Tiên Tử viễn cổ không phải biến mất, chính là đi tới thế giới phía sau Tiên Môn, Tiên đã trở thành truyền thuyết.
Trần Mục ở Lăng Vân tông tìm kiếm các loại sách cổ, ghi chép về biến cố viễn cổ rất ít.
Hắn chỉ biết bây giờ hoàn cảnh của Vạn Tượng đại lục không thích hợp để thành Tiên, vì sao Tiên lại biến mất, có lẽ có thể tìm được đáp án ở nơi này.
Trần Mục lấy ra bản đồ mà vị hôn thê đưa cho, thông qua ngọn đuốc treo trên cao xác định vị trí, phía bắc hoang nguyên có Tạo Hóa địa, cách hắn rất gần.
"Huyễn Mộng cốc, có được tạo hóa thuộc về Niệm Sư." Trần Mục nhìn ghi chú phía dưới, nơi này có dấu đỏ, chứng minh nơi đó rất nguy hiểm.
Trần Mục là Niệm Sư, cảnh giới không thấp, hắn luyện kiếm làm chủ, dùng niệm lực làm phụ, bình thường không sử dụng niệm thuật mà lấy đòn sát thủ ẩn giấu.
Nếu nơi đó có thể tăng cường niệm lực, cho dù nguy hiểm, Trần Mục cũng phải đi xem một chút.
"Chúng ta đi!"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhanh chóng nhảy lên vai Trần Mục, một trái một phải, chúng nó có hình thể nhỏ nhắn, nhưng lại rất linh hoạt.
Trần Mục xoa xoa đầu chúng nó, một mình ở Táng Tiên địa rất nhàm chán, có chúng nó đi cùng cũng không cô đơn như vậy.
Phía sau Trần Mục xuất hiện cánh chim màu vàng, giống như Phượng Vũ, hắn vỗ cánh mà bay, tốc độ nhanh hơn so với trước kia, trong chớp mắt biến mất tại chỗ.
Dọc theo con đường là một cảnh hoang vắng.
Trần Mục ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hài cốt của hung thú lộ một nửa ra bên ngoài, là cự thú thật sự có thể so sánh với núi non, khoảng cách dài như vậy, cũng có thể cảm nhận được cỗ uy lực cường đại từ hài cốt.
Hắn nhanh chóng đến được Huyễn Mộng cốc.
Nó không đẹp như hắn nghĩ.
Cảnh tượng xung quanh sơn cốc hoang vu, trong sơn cốc cực kỳ tĩnh mịch, Trần Mục đứng ở rìa sơn cốc, trong mắt hắn lóe lên kim quang nhàn nhạt.
Trên bản đồ đánh dấu màu đỏ, đương nhiên là có nguy hiểm, Trần Mục không tùy tiện xông vào sơn cốc, còn tưởng rằng gần đó có hung thú tồn tại.
Hắn nhìn thấy trong sơn cốc có sương mù mờ ảo, trong thiên địa có năng lượng ba động đặc biệt.
"Đây là chấp niệm?"
Trần Mục cảm thấy có gì đó không ổn.
Chấp niệm mà hắn nhìn thấy trước kia phần lớn đều là màu xanh lam, những sương mù này là màu trắng.
Theo sách cổ, những sương mù này có thể là năng lượng tinh thần hiếm hoi.
Hắn cẩn thận quan sát bốn phía Huyễn Mộng cốc, cũng không có cảm nhận được uy hiếp, Trần Mục để cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở lại ngoài sơn cốc.
Trần Mục một mình tiến vào Trong Huyễn Mộng cốc, muốn nhìn xem bên trong là tình huống gì.
Bên trong Huyễn Mộng cốc.
Trần Mục đi trên tảng đá vụn trong suốt.
Những tảng đá trong suốt này mang theo ánh sáng, Trần Mục nhặt một viên đá nhỏ lên chơi đùa, hắn có thể cảm ứng được tàn niệm khắc ghi trong đó, bên trong có một bức tranh, khắc vô số ánh sao.
Đó là bầu trời đầy sao cổ xưa, sáng và đẹp hơn nhiều so với bầu trời sao bây giờ, Khi đó ánh sao lấp lánh, bây giờ ánh sao rõ ràng ảm đạm đi rất nhiều.
Những tảng đá này không thể sử dụng để tu luyện được.
Tiếp tục đi về phía trước, Trần Mục nhìn thấy những bộ xương khô, xương trắng đã thối rữa, hẳn là đã trải qua rất nhiều năm.
Ở giữa sơn cốc có một hắc thạch cao một mét, bề ngoài trông như con mắt dựng đứng lên, cho dù Trần Mục có nhìn từ góc độ nào thì con mắt dựng đứng kia đều nhìn chằm chằm về phía hắn.
Chương 204 Huyễn Mộng cốc (2)
Hắc thạch kia rất quỷ dị.
Trần Mục sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, lại nhìn thấy bên trong hắc thạch chỉ là hư không, cẩn thận cảm ứng, lại phát hiện bên trong có rất nhiều năng lượng tinh thần đang tràn ra ngoài.
"Cỗ năng lượng này chẳng lẽ không thuộc về không gian này?" Trần Mục cảm giác bên trong hắc thạch có cơ quan thần bí.
Ở gần hắc thạch, còn có rất nhiều xương khô, còn có vài y phục còn chưa thối rữa hết, thậm chí phía dưới hắc thạch còn có một nữ thi xinh đẹp được bảo tồn hoàn chỉnh.
Trần Mục quan sát từ phía xa, hắn cảm giác cỗ thi thể nữ nhân kia cứ như là vừa mới ngã xuống, thân thể của nàng ta còn tản ra nhiệt độ còn lại, mái tóc rất dài, giống như lưới đen tản ra.
Trong cơ thể nàng ta rất nhiều cơ quan suy yếu, thân thể này đã tử vong, cho dù còn có thể động thì cũng chỉ là cái xác biết đi như bà già mù.
Trần Mục cảm giác nàng ta chết không quá ba năm, có khi còn ngắn hơn.
Kỳ lạ là cái chết của nàng ta.
Không có vết thương trên cơ thể.
Trong cơ thể còn có linh lực rất mạnh.
thiên kiêu Cửu phẩm Kiếm Vương, không ngờ lặng lẽ ngã xuống ở nơi này, rất quỷ dị, Trần Mục không dám tới gần, sợ thi thể của nàng ta.
Xung quanh không có chấp niệm, những xương khô này được bảo quản nguyên vẹn, chứng minh bọn họ khi còn sống chưa từng bị thương, sau khi chết cũng không gặp phải nguy hiểm.
Gần đây cũng không có yêu thú.
"Xem ra là thần hồn xảy ra vấn đề."
Trần Mục cảm giác chỉ có thần hồn xảy ra vấn đề mới có thể giải thích vì sao bọn họ lại chết ở nơi này.
Nhìn hắc thạch quỷ dị, Trần Mục theo bản năng lùi về phía sau, nơi này không đúng lắm, tục ngữ nói cầu phú quý trong nguy hiểm, nhưng lúc nên ổn định vẫn phải ổn định.
Nếu như là hung thú, Trần Mục còn có thể suy nghĩ nên đối đầu hay rút lui, nhưng đối mặt với nguy hiểm không biết, rút lui là lựa chọn sáng suốt nhất.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào hắc thạch liên tục lùi mấy bước, sau đó xoay người muốn chạy trốn nơi này.
Hắn cảm thấy cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trần Mục không dám quay đầu lại nhìn, hắn dùng niệm lực dò xét bốn phía, cảm giác được con mắt dựng thẳng quỷ dị kia, có thể tráng lệ như núi non, đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
Đột nhiên.
Trần Mục cảm giác thân thể nhẹ bẫng.
Thân thể của hắn bắt đầu rơi xuống, sơn cốc biến thành hư không, linh lực bàng bạc trong cơ thể biến mất sạch sẽ, hắn thậm chí không có cách nào Hô Hấp pháp, xung quanh hiện lên hình ảnh xa lạ.
Trần Mục trong chớp mắt nhìn thấy biển xanh biến thành ruộng hoang, nơi chân trời nhìn thấy góc biển, còn có hình ảnh trời lở đất nứt hiện lên trước mắt hắn.
Trong một khắc, biển xanh ruộng hoang.
Trong một khắc, chân trời góc biển.
Trong một khắc, trời lở đất nứt.
Linh hồn Trần Mục cũng bị chấn động.
Sau khi xuyên qua sương mù mờ ảo, thân thể Trần Mục không hề rơi xuống, hắn đứng ở trên cao, thế giới trước mắt có chút xa lạ.
Trần Mục nhìn thân thể mình phát ra kim quang, bừng tỉnh đại ngộ, khiếp sợ nói: "nguyên thần của ta lại rời khỏi thân thể?"
Hắn rất nhanh biết được nguyên nhân, nói vậy những thiên kiêu bên ngoài kia, cũng là thần hồn tới nơi này, mới dẫn đến thân thể bỏ mạng ở Huyễn Mộng cốc.
"Chẳng lẽ là nội cảnh?"
Trần Mục ở Lăng Vân tông đọc qua rất nhiều sách cổ, hắn có kiến một ít kiến thức về nội cảnh, bởi vì nội cảnh ứng với Kiếm Cung.
Kiếm Cung là không gian bí cảnh mà cường giả Kiếm Hoàng mở ra trong cơ thể, Kiếm Cung càng khổng lồ, linh lực có thể dung nạp càng nhiều, thực lực cũng càng mạnh.
Tương tự, nội cảnh là cường giả Niệm Hoàng trở lên, ở trong thức hải mở ra không gian đặc biệt, có thể lưu giữ năng lượng tinh thần khổng lồ.
nội cảnh trước mắt cực kỳ hoành tráng, Táng Tiên địa bên ngoài có thể xây dựng ra thế giới mênh mông như vậy, chủ nhân của nó thật rất đáng sợ.
Nhưng xung quanh không có thần hồn ba động đặc biệt.
"Làm thế nào để đi ra ngoài?"
Đây là vấn đề khiến Trần Mục đau đầu.
Sách cổ của Lăng Vân tông rất ít khi đề cập đến Nội Cảnh địa, Trần Mục lập tức ở hệ thống Thương Thành tìm kiếm sách liên quan đến Nội Cảnh địa.
《Nội Cảnh địa toàn giải》 xuất hiện trước mắt Trần Mục, chỉ cần có hai trăm điểm giá trị đánh dấu là có thể đổi, Trần Mục không chút do dự đổi.
Cũng may bình thường không lãng phí điểm giá trị đánh dấu.
Hắn nhanh chóng nhận được thông tin về nội cảnh.
Nội Cảnh địa và bí cảnh không giống nhau, ở trong Nội Cảnh địa không có thời gian, chỉ có không gian, phương pháp rời khỏi Nội Cảnh địa chỉ có hai loại.
Phá vỡ cảnh quan bên trong.
Chủ nhân nội cảnh đưa hắn ra ngoài.
“..."
Trên mặt Trần Mục có chút mất tự nhiên.
Tòa nội cảnh này, có thể nói là Tiên Cảnh, phá vỡ nó độ khó không thua gì Kiếm Khai Tiên Môn.
Nơi này không có thần hồn khác ba động, cũng không có chấp niệm, là nội cảnh ngàn năm, bên ngoài chỉ có một khắc, bên trông cũng đã qua trăm năm hoặc là mấy trăm năm, tàn hồn bên trong khẳng định sớm đã tiêu vong.
Trần Mục đã gặp qua hài cốt của những người đó, trên người bọn họ không có dấu vết của niệm lực, hẳn là đều là kiếm tu bị nhốt vào nội cảnh cũng chỉ có thể chờ chết.
Chủ nhân của nội cảnh này không chừng sớm đã ngã xuống, muốn đi ra cũng khó như lên trời.
Cũng may Trần Mục là Niệm Sư, có thể hấp thu năng lượng tinh thần xung quanh, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
"Cũng không còn cách nào khác!" Trần Mục chỉ có thể ở chỗ này tu luyện nguyên thần trước.
Hắn đến trước cung điện tiên lộng lẫy.
Cung điện lộng lẫy, nội cảnh rất chân thật, bên trong có đủ loại trang trí tinh xảo.
Lúc Trần Mục đi dạo ở tiên cung, lạc vào Tàng Kinh các, bên trong bày đầy các loại sách vở.
Có rất nhiều ý niệm trong sách.
Có rất nhiều tài liệu cổ xưa ở đây.
"Chỗ tốt."
"Đúng lúc tu luyện ở Tàng Kinh các."
Trần Mục ngồi xếp bằng trong biển sách, những quyển sách xung quanh không ngừng biến mất, hắn đang "ăn sách", những quyển sách này đều là do năng lượng tinh thần tạo nên.
Hắn thôn phệ sách vở chẳng những có thể có được năng lượng, còn có thể có được tất cả thông tin bên trong.
nguyên thần của Trần Mục tản ra kim quang, niệm lực không ngừng tăng cường, Trần Mục không cảm giác được thời gian trôi qua, điểm giá trị đánh dấu vẫn không thay đổi.
Chương 205 Hóa Long trì (1)
Nhị phẩm Niệm Vương, Tam phẩm Niệm Vương, Tứ phẩm...
Trần Mục cảm giác qua những năm tháng dài đằng đẵng, nhưng thời gian cứ như không có di chuyển, sách vở ở Tàng Kinh các biến mất rất nhiều, niệm lực của hắn đạt tới Niệm Vương đỉnh phong.
"Không xong!"
Vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng, sau khi đạt tới Niệm Vương đỉnh phong, hắn đột nhiên phát hiện vấn đề rất lớn.
Mở ra Kiếm Cung chính là Kiếm Hoàng, mở ra nội cảnh chính là Niệm Hoàng, nhưng nguyên thần của Trần Mục không ở thức hải của mình, mà ở trong nội cảnh của người khác, bây giờ hắn căn bản không cách nào đột phá được.
Vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng.
Nếu như bị nhốt vào nội cảnh, cho dù không chết cũng sẽ phát điên: "Phải bình tĩnh."
Bây giờ sốt ruột chỉ phản tác dụng, Trần Mục nhanh chóng khôi phục bình tĩnh lại, muốn đi ra ngoài chỉ có hai cách, phá vỡ Nội Cảnh địa, hoặc là chủ nhân của Nội Cảnh địa để hắn rời đi.
Bây giờ hắn không có khả năng phá vỡ Nội Cảnh địa từ bên trong, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tuyết Phách của Khương Phục Tiên.
Nếu Tuyết Phách thật sự có ý thức, nó hẳn là có thể cảm nhận Trần Mục đang gặp nguy hiểm, không biết nó có thể xuất kiếm cứu viện kịp thời.
Trần Mục tin tưởng vào Tuyết Phách của vị hôn thê, nhưng Tuyết Phách chém được hắc thạch khẳng định cần thời gian, một khắc bên ngoài thì chính là bằng ngàn năm bên trong.
"Không biết chủ nhân của nội cảnh ở đâu."
Trần Mục không cảm nhận được thần hồn ba động khác, tòa nội cảnh này chỉ có hắn.
"Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác." Trần Mục rời khỏi Tàng Kinh các, hắn ngồi xếp bằng ở chỗ cao nhất trong Tiên Cung, nhìn xuống tiên cảnh kim bích huy hoàng trước mắt.
Hắn nảy sinh một suy nghĩ to gan, nếu nguyên thần đoạt xá cũng được, Trần Mục muốn thử xem có thể nắm tòa nội cảnh này trong tay không.
Trần Mục đang suy nghĩ, nguyên thần lóe lên kim quang, hắn đang cố gắng câu thông với Nội Cảnh địa.
Nhưng suy nghĩ rất lâu cũng không có phản ứng, Trần Mục phóng thích Huyễn Điệp bay lượn trong nội cảnh, bỗng nhiên phát hiện chỗ đặc biệt.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nơi đó có một đạo ấn ký khó phát hiện được, đạo ấn ký kia ngăn cản Trần Mục liên hệ với nội cảnh.
"Thì ra là như thế!" Trần Mục đứng dậy, hắn chỉ tay làm kiếm, đầu ngón tay lóe lên kim quang, sau đó kim sắc kiếm quang rực rỡ chém ra.
Uy Lực của đạo kiếm quang kia không thua gì Tịch Ngân mà Trần Mục dùng linh lực để tạo thành, đây là công kích toàn lực của Cửu phẩm Niệm Vương đỉnh phong.
Ầm ầm.
Kiếm quang đánh vào ấn ký.
Đạo ấn ký kia bạo nát trong kim quang.
Trần Mục có chút kinh ngạc: "Loại ấn ký mà cường giả lưu lại này, vậy mà lại bị ta dễ dàng xóa bỏ như vậy?"
Không thể tưởng tượng nổi, trừ khi chủ nhân của nội cảnh này cố ý để lại ấn ký có thể dễ dàng phá hủy, nếu không không có khả năng Trần Mục phá đơn giản như vậy.
Sau khi ấn ký bị nghiền nát, Trần Mục lại ngồi xếp bằng xuống, hắn bắt đầu suy tưởng, trong nội cảnh xuất hiện tinh thần.
Trần Mục suy nghĩ muốn có cửa, trước người lập tức xuất hiện một cánh cửa phóng ra ánh sáng.
"Thành công rồi!"
Trần Mục thông qua cánh cửa rời đi, nguyên thần của hắn xuất hiện ở Huyễn Mộng cốc, đạo tuyết sắc kiếm quang cách hắn rất gần trên bầu trời.
"Dừng lại!"
Trần Mục vội vàng dùng thần niệm truyền âm.
Tuyết Phách chớp mắt đã biến mất không thấy.
Ngay lập tức Trần Mục lại bị hút vào nội cảnh, Tuyết Phách chuẩn bị chém hắc thạch ra.
Nếu Tuyết Phách chém hắc thạch ra, nội cảnh sẽ bị phá hủy, Trần Mục có bất tử cũng sẽ bị trọng thương.
Nguyên thần của Trần Mục trở lại thức hải, hắc thạch hình mắt kia không dám hút Trần Mục vào thức hải, vì thế thu vào trong không gian giới chỉ.
Tòa nội cảnh kia ẩn chứa năng lượng tinh thần to lớn, bây giờ Trần Mục vẫn không có cách nào nắm giữ được, chỉ có thể đi vào không ngừng tăng cường niệm lực.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang đùa giỡn ở bên ngoài thung lũng.
Bọn nó căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, hai tiểu tử kia nhìn thấy Trần Mục đi ra, lập tức chạy đến gần, thân mật cọ vào ống quần hắn.
Trần Mục ngồi xổm xuống khẽ xoa đầu bọn chúng, tâm tình trở nên vui vẻ.
Khi hắn bị mắc kẹt bên trong, sự cô đơn đó thật sự rất khó chịu.
"Còn năm năm nữa!"
Trần Mục ở trong Táng Tiên địa, có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi cùng ngược lại cũng không nhàm chán nữa.
"Chúng ta đi thôi."
"Tiếp theo đến Hóa Long trì."
Phía sau Trần Mục có cánh chim màu vàng mở ra, hai tiểu tử lười biếng nằm sấp trên vai hắn, kim sắc thần mang đi về phía Hóa Long trì.
Trong bí cảnh chỉ có Trần Mục, không có thiên kiêu khác cướp đoạt tạo hóa, hắn không cần phải vội vàng, tạo hóa nào ở khoảng cách gần thì đến Tạo Hóa địa đó.
Khu vực gần Hóa Long trì, Táng Tiên địa không còn hoang vu nữa, còn có rừng cây rậm rạp, gần đó không có dấu vết của yêu thú.
Trong rừng cây còn có linh dược phẩm giai không cao Trần Mục cũng không lãng phí thời gian.
Hắn đến địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, Hóa Long trì không có đánh dấu màu đỏ, nơi này không có nguy hiểm, hẳn là đã có rất nhiều tiểu bối thiên kiêu tới nơi này.
Trần Mục chỉ có thể tiếp tục bước chân lên trước.
Phía trước núi non nguy nga, càng tới gần ngọn núi kia thì Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lại càng uể oải.
Trần Mục phóng ra niết bàn hỏa, chúng dần dần khôi phục tinh thần lại trong ánh lửa.
Xung quanh có cấm chế hạn chế linh lực cực kỳ mạnh, Trần Mục lại không bị ảnh hưởng, Tiên Nguyên Tẩy Tủy cộng thêm Niết Bàn Thoát Xác, hắn sớm đã thoát khỏi thân thể phàm thai rồi, cấm chế nơi này không có hiệu quả gì với hắn cả.
Trần Mục xông thẳng lên đỉnh núi.
Tựa như chân phượng kim sắc bay lượn.
Cho dù là tiểu bối thiên kiêu thì muốn leo lên đỉnh núi này cũng rất khó, nhưng mà Trần Mục lại bay thẳng lên đỉnh núi, sức mạnh khủng bố của hắn có thể tưởng tượng được.
Lên đến đỉnh núi thì cấm chế đã biến mất, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tiếp tục đùa giỡn trên đỉnh núi.
Trần Mục đến Hóa Long trì.
Trên đỉnh núi Hóa Long trì tỏa kim quang, trong đó ẩn chứa lượng lớn vật chất thần bí, dựa theo thông tin đánh dấu trên bản đồ, bên trong rất có thể là Chân Long Huyết.
Nghe đồn ở thời kỳ viễn cổ có yêu thú dựa vào Hóa Long trì thành công hóa long, không biết bây giờ Hóa Long trì còn có uy lực này không.