-
Chương 196-200
Chương 196 Trở lại Trần gia (3)
"Được rồi."
"Đầu năm nhị ca còn mang về cho muội rất nhiều kẹo, huynh ấy còn mang theo một tỷ tỷ lạ mặt, bác cả và mọi người rất vui vẻ."
Trần Mục không khỏi cân nhắc, nghĩ thầm Nhị Ca năm nay gần mười lăm tuổi, ở Bắc Hoang mười lăm tuổi đã xem như là trưởng thành rồi, hắn ta cũng sắp đến tuổi thành gia lập thất.
Trần Mục dẫn bọn họ đến tổ trạch.
Sân luyện võ.
"Gia gia!"
Trần Thiên Nam mỉm cười hòa ái.
Trần Dĩnh nhào vào trong ngực Trần Thiên Nam, Trần Hãn ôm đùi ông ta, chỉ có Trần Mục cung kính nói: "Ông nội, chúc mừng ngài, Cửu phẩm Kiếm Tông, cách Kiếm Hậu chỉ có nửa bước."
"Đều là công lao của ngươi."
Lần trước trở về Trần Mục đã cho gia gia rất nhiều đan dược và linh dược.
"Còn có cha ngươi và đại bá ngươi, bọn họ cũng đem tài nguyên đều nhường cho ta, mới có thể giúp gia gia có cơ hội đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Tông."
Bọn người Trần Nghiêm cũng nghĩ Trần Thiên Nam đột phá đến Kiếm Hậu thì có thể tăng thêm một trăm năm tuổi thọ.
Trần Mục chú ý tới Trần Dĩnh đã là Bát phẩm Kiếm Đồ, Tiểu Hãn mặc dù không phải là kiếm đồ nhưng căn cốt của nó rất tốt, căn cốt hẳn là trên ngũ phẩm.
Trần Thiên Nam bế hai đứa cháu nhỏ lên, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Trần Mục cẩn thận quan sát, vật chất màu vàng trong cơ thể muội muội nhiều hơn lần trước quan sát một chút, mặc dù vật chất màu vàng trong cơ thể Tiểu Hãn không nhiều như Trần Dĩnh, nhưng vẫn nhiều hơn bọn người Trần Mục.
"Gia gia."
"Trần gia trước kia đã rất huy hoàng à?"
Nghe được vấn đề này của Trần Mục, Trần Thiên Nam suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Trước kia ta nghe Tằng tổ nói, rất lâu trước kia Trần gia chúng ta từng xuất hiện một tồn tại còn mạnh hơn cả Kiếm Tiên, chỉ là về sau Trần gia xuống dốc."
Trần Thiên Nam nhịn không được tự giễu, loại chuyện này nói ra, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
"Gia gia tin tưởng đó là thật."
"Con cũng tin tưởng."
Ánh mắt Trần Mục kiên định.
Trong huyết mạch gia tộc bọn họ có vật chất màu vàng, đủ để chứng minh là huyết mạch đặc biệt, chẳng qua huyết mạch đặc biệt trong cơ thể bọn họ quá ít.
Trong cơ thể Trần Hãn có một chút, trong cơ thể Trần Dĩnh lại chứa lượng lớn vật chất màu vàng, nói không chừng sau này muội muội có thể có được sức mạnh cường đại như tổ tiên.
"Tiểu Mục, lần này ngươi trở về, đại khái có thể ở lại bao lâu?" Trần Thiên Nam tò mò nói.
Trần Mục lắc đầu: "Sư tỷ cũng không nói thời gian bao lâu, không chừng là muốn con chơi chán."
"Sư tỷ của ngươi đối với xử ngươi thật không tệ."
"Gia gia, con còn nghe nói đại ca mang theo tỷ tỷ xa lạ đến Trần gia, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tỷ tỷ kia là sư tỷ của Tiểu Hạo, ở Huyền Kiếm tông thường xuyên chiếu cố Tiểu Hạo, nàng ta không có người thân cho nên năm mới Tiểu Hạo mời nàng ta đến Trần gia chơi."
"Nhị ca thật lợi hại."
Trần Mục cũng muốn dẫn Khương Phục Tiên về nhà ăn cơm, đáng tiếc nàng ta không muốn lộ diện: "Thật là hâm mộ."
"Ngươi còn nhỏ, hâm mộ cái gì." Trần Thiên Nam nhìn Trần Mục, không nhịn được cười thành tiếng.
Trần Mục cũng nở nụ cười.
Trần Dĩnh cười ngây ngô theo ca ca.
Trần Hãn không hiểu nhưng cũng cười ngây ngô theo.
Hắc Thạch thành.
Sân luyện võ của Trần gia.
Trần Mục và gia gia ngồi dưới bóng cây, Trần Dĩnh và Trần Hãn chạy tới chạy lui ở sân luyện võ, hai người bọn họ sung sức hơn Trần Hạo và Trần Mục.
Đại Tráng đến gần đó, dáng người nó khôi ngô, cả người lông đỏ trắng đen xen lẫn, vài năm ngắn ngủi cũng đã có thực lực của Kiếm Tông.
Bây giờ nó đã dung nhập vào Trần gia, mỗi ngày đều ở bên cạnh tiểu bối bảo vệ bọn họ.
Trần Mục xoa xoa đầu nó.
Đại Tráng vẫy vẫy đuôi.
"Ngoan lắm."
Trần Mục bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn cười gọi: "Dĩnh Dĩnh."
Trần Dĩnh đáng yêu chạy tới.
"Dĩnh Dĩnh, muội sử dụng Hô Hấp pháp trước, sau đó luyện kiếm chiêu, để ca ca nhìn một chút."
"Thịt ngon!"
Trần Dĩnh nhắm mắt lại.
Linh khí xung quanh lao về hướng nàng ta, làn da trắng nõn phiến hồng lung linh, trong lúc sử dụng Hô Hấp pháp, trước mũi xuất hai con rắn nhỏ vờn quanh.
Trần Hãn mở to hai mắt, há miệng ra, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Trần Dĩnh, có chút lắp bắp nói:"Tỷ tỷ... nước mũi... thật là dài..."
Trên mặt Trần Thiên Nam mang theo nụ cười, Trần Mục mỉm cười gật đầu, Hô Hấp pháp của Trần Dĩnh không có vấn đề gì, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể chỉ còn lại một vài nơi chưa khơi thông, dùng linh dược có thể dễ dàng khơi thông toàn bộ kinh mạch cho nàng ta.
"Không sai."
"Hô hấp pháp sử dụng rất tốt."
Trần Dĩnh cầm kiếm gỗ ở sân luyện võ lên, nàng ta vung kiếm gỗ sử dụng kiếm chiêu cơ bản.
Kiếm chiêu cơ bản chỉ có thể nói là được, xem ra nàng ta ở nhà chưa từng luyện qua, dù sao vẫn là trẻ con, khẳng định không phải mỗi ngày đều luyện kiếm.
Bọn người Trần Thiên Nam cũng sẽ không giám sát nàng ta.
Trần Mục không ép Trần Dĩnh cần khổ luyện học tập, để muội muội đến bảy tám tuổi luyện Kiếm Cung không muộn, bây giờ chỉ cần nắm giữ Hô Hấp pháp rèn luyện thân thể.
Trong mắt Trần Thiên Nam, Trần Dĩnh đã vượt xa tiểu bối cùng tuổi, mặc dù không thể kinh diễm được như Trần Mục, nhưng cũng xem như là thiên kiêu bình thường.
Trần Hãn ngồi trên đùi gia gia, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhìn Trần Dĩnh múa kiếm.
"Dĩnh Dĩnh, đi chơi với Tiểu Hãn đi."
"Huynh đi viết thư cho Nhị ca."
"Tốt lắm! Đi chơi đi!"
Trần Dĩnh giấu kiếm gỗ ở gần đó, sau đó mang theo Trần Hãn đi chơi trốn tìm.
...
Đường Uyển và Từ Yến ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Mỗi lần Trần Mục trở về, Đường Uyển đều chuẩn bị rất nhiều món mà Trần Mục thích ăn.
"Mao mao~"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không ngừng kêu to.
Đường Uyển cho rằng hai con mèo nhỏ của Trần Mục mang về là linh thú, lập tức ném chút thịt vụn cho chúng ăn. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thường xuyên uống sữa thú, còn từng uống linh dịch nên cường tráng hơn so với mèo con bình thường.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều là mèo cái, lá gan rất nhỏ, chúng nhìn thấy Đại Tráng sẽ giả chết, lặng lẽ đi theo Đường Uyển vào phòng bếp ăn chực.
...
Buổi tối.
Cuối cùng bọn người Trần Nghiêm cũng đã trở về.
Yến Lang Nguyệt và Trần Hi nắm tay nhau, các nàng nói chuyện kế hoạch làm ăn gần đây của tiêu cục.
Chương 197 Cả gia tộc cùng đột phá (1)
Gần đây Thuận Phong tiêu cục làm ăn càng ngày càng tốt, thậm chí bắt đầu hợp tác với các tông môn Bắc Hoang, Yến Lang Nguyệt sinh ra ở vương tộc, từ nhỏ đã được giáo dục, đầu óc kinh doanh của nàng ta rất tốt, giúp đỡ cho Trần gia phát triển quy mô của tiêu cục càng lúc càng lớn.
Tiêu cục làm ăn có thể trang trải chi phí của Trần gia, thậm chí mỗi tháng còn dư ra lượng lớn linh thạch trong sổ sách, không cần Trần Mục phải gửi linh thạch về.
"Phụ thân, đại bá, đại tỷ, Lang Nguyệt tỷ." Trần Mục ở trong đình viện nhiệt tình hô.
Trong mắt mọi người đều mang theo hưng phấn, Trần Nghiêm bước nhanh tới, trực tiếp ôm Trần Mục lên: "Thật là nặng! Phụ thân đã già rồi! Không thể ôm được nữa!"
Trần Nghiêm đành phải buông Trần Mục xuống.
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, sau khi Tiên Nguyên Tẩy Tủy, thân thể của hắn thoạt nhìn nhỏ hơn, nhưng cân nặng so với trước kia lại nặng hơn rất nhiều.
"Phụ thân, con cũng muốn ôm."
Trần Dĩnh nhào vào trong ngực Trần Nghiêm, Trần Nghiêm cười bế nàng ta lên: "Dĩnh Dĩnh nhà chúng ta cũng không nhẹ nha."
"Tỷ tỷ..."
Trần Hãn ôm đùi Trần Hi.
"Tiểu thiếu gia."
Yến Lang Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nói.
"Lang Nguyệt tỷ, đa tạ tỷ." Trần Mục đã nghe nói đến những cống hiến của Yến Lang Nguyệt với Trần gia, nếu như không có nàng ta, tiêu cục khẳng định không thể phát triển được như vậy.
Trần Hi ôm Trần Hãn đi tới, khuôn mặt tràn đầy tươi cười: "Tiểu Mục, mấy năm không gặp, bộ dạng càng ngày càng đáng yêu, lát nữa để cho tỷ tỷ nhéo một chút nhé."
"Đại tỷ, tỷ nhéo Dĩnh Dĩnh và Tiểu Hãn đi, bây giờ đệ cũng đã là Kiếm Vương rồi." Trần Mục nhíu mày.
Trần Uy và Trần Nghiêm đều sửng sốt.
Kiếm Vương?
Trần Mục mới bảy tuổi.
Đây là cảnh giới mà bao nhiêu kiếm tu cả đời cũng khó có thể đạt tới, Trần Mục mới bảy tuổi đã đạt được rồi, thọ nguyên của Kiếm Vương vượt qua năm trăm năm, hắn có rất nhiều thời gian đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Trần Hi nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Kiếm Vương cũng là đệ đệ của tỷ, lát nữa không được chạy."
"Được rồi."
Trần Mục chỉ có thể nhận mệnh.
Trước kia Trần Hi thích nhất là nâng mặt hắn xoa tới xoa lui, bây giờ Khương Phục Tiên cũng thích như vậy, có thể hắn chính là mạng hợp bị "véo".
Thấy biểu cảm bất đắc dĩ của Trần Mục.
"Tỷ tỷ đùa đệ thôi." Bọn người Trần Hi và Trần Nghiêm đều cười ha ha.
...
Trên bàn cơm.
Trần Dĩnh ngồi bên cạnh Trần Mục.
Trần Mục không ngừng gắp thịt vào trong chén muội muội, mỗi ngày Trần Dĩnh đều có thể ăn rất nhiều thịt, nhưng nàng ta chỉ tăng khí lực, không tăng vóc dáng.
Thân thể của nàng ta nhỏ nhắn, so với Trần Mục năm đó còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cả người nàng ta tràn ngập sức mạnh, so với Trần Mục cùng tuổi có Bá Đạo Kiếm Thể còn mạnh hơn.
Trên mặt Đường Uyển mang theo nụ cười dịu dàng.
Trần Nghiêm ngược lại nhíu mày, trầm giọng nói: "Mục Nhi, gần đây ta nghe được chút tin tức, con ở bên ngoài có phải gặp phiền toái không?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Mục.
Thanh Vân đại hội là sự kiện lớn ở Hoang Châu.
Cho dù là ở Hắc Thạch thành tất cả mọi người cũng nghe được chiến tích huy hoàng của Trần Mục, nhưng cũng nghe nói có Tà tông muốn hãm hại Trần Mục, bọn họ khó tránh khỏi lo lắng.
Đối với Trần gia mà nói, thiên kiêu hay không không quan trọng, mọi người chỉ hy vọng hắn được bình an.
"Phụ thân, người yên tâm đi, Khương sư tỷ sẽ bảo vệ con." Trần Mục trực tiếp đẩy lên người Khương Phục Tiên.
Bọn họ đều biết Khương Phục Tiên rất lợi hại, có nàng ta bảo vệ, Trần Mục khẳng định an toàn.
Đường Uyển không khỏi nhỏ giọng nói dưới đáy lòng, Khương Phục Tiên có thể ở gần đây nhìn không.
Trần Hi khẽ nhíu mày: "Tỷ tỷ nghe nói Khương tông chủ vì đệ mà đến Thánh Kiếm sơn, hơn mười vị Kiếm Thánh vì thế mà ngã xuống, đây có phải là thật không?"
Kiếm Thánh đối với bọn họ mà nói quá xa, ở Bắc Hoang đều là tồn tại một tay che trời, nhưng mà tồn tại cường đại như vậy, vậy mà ở trước mặt Khương Phục Tiên ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
"Chắc là thật."
Trần Mục cũng không biết rõ lắm, Khương Phục Tiên không có nói kỹ chuyện đến thăm Thánh Kiếm sơn, tin tức vẫn là truyền ra từ nơi khác.
Trần Hi và Yến Lang Nguyệt đều thán phục, chỉ có Trần Dĩnh ăn thịt, Trần Hãn uống canh, bởi vì hai người bọn họ còn không hiểu cái gì là kinh khủng.
"Lần này trở về, Khương sư tỷ còn chuẩn bị cho đệ rất nhiều điểm tâm, đợi lát nữa ăn sau."
Trong mắt Trần Hi mang theo kích động, tông chủ Lăng Vân tông, cường giả Kiếm Thánh lại tự tay làm điểm tâm, lần trước nàng ta đã nghe nói nhưng mà cũng chưa được ăn, có thể nói là tiếc nuối rất lâu.
"Con ăn no rồi!"
Trần Dĩnh đột nhiên buông đũa xuống.
Khóe miệng nàng ta còn dính hai hạt cơm.
Đường Uyển mỉm cười hỏi: "Dĩnh Dĩnh, sao hôm nay chỉ ăn có hai chén?"
"Con muốn ăn điểm tâm." Trần Dĩnh chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, biểu cảm ngốc nghếch.
Trần Dĩnh nhớ thương hương vị điểm tâm, lần trước ca ca trở về, nàng ta vẫn chưa ăn đủ.
Yến Lang Nguyệt còn thử bắt chước điểm tâm Khương Phục Tiên làm, nhưng chỉ có thể bắt chước ra hình dạng, loại hương vị này căn bản không cách nào bắt chước được.
Đừng nói Trần Dĩnh, bây giờ mọi người cũng muốn nếm thử điểm tâm Khương Phục Tiên làm.
Trần Mục lập tức lấy ra mấy hộp điểm tâm, rất nhanh trở thành món ăn được săn đón trên bàn cơm.
"Thật thơm."
"Bánh mềm thơm ngọt, hương vị thật ngon."
"Hương vị lạnh lẽo này, rõ ràng là điểm tâm, ăn lại trơn trượt, rõ ràng không cách nào bắt chước được."
Tất cả mọi người đều khen ngợi tay nghề của Khương Phục Tiên, Trần Mục sau khi nghe xong cũng rất vui vẻ, dù sao cũng là sư tỷ kiêm vị hôn thê của hắn, cảm giác đặc biệt tự hào.
Khương Phục Tiên ngồi ngay ngắn trên mây, nhìn từ bên cạnh, nàng ta cứ như đang ngồi trên mặt trăng vậy, váy tuyết lay động, tóc bạc phiêu phiêu, tựa như tiên tử.
Bữa cơm của Trần gia rất náo nhiệt, đây là lần đầu tiên Khương Phục Tiên nhìn đại gia đình bọn họ tụ tập quây quần ăn cơm, nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, nàng ta cũng vui vẻ theo, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Có lẽ hạnh phúc cũng có thể lây lan.
Sau khi ăn tối và bánh ngọt xong, tất cả mọi người đều tụ tập trong đình viện nói chuyện phiếm, ánh sao rực rỡ, ban đêm còn có rất nhiều đom đóm.
Chương 198 Cả gia tộc cùng đột phá (2)
Trần Mục nhân lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, lấy ra linh đào ra phân cho mọi người, còn giữ lại mấy quả, dự định cho Nhị Ca.
Đối với Trần Mục mà nói, hắn không thiếu tài nguyên tu luyện, mỗi tháng có thể lĩnh được lượng lớn tài nguyên, hắn còn có ba gốc cực phẩm linh dược mà Mộc Lưu Huỳnh cho.
Tài nguyên của thiên kiêu dùng không hết.
Trần Mục tu luyện cũng không cần lo lắng.
Mọi người nhìn linh đào thì cảm thấy không bình thường, ngay cả Yến Lang Nguyệt cũng có được một quả linh đào.
"Đây là linh đào chứa lượng lớn năng lượng sinh mệnh, có thể kéo dài tuổi thọ, còn có tăng tiến tu vi và công dụng dưỡng nhan."
Trần Hi và Đường Uyển các nàng đều động tâm.
Vẻ mặt Trần Thiên Nam trịnh trọng nói: "Có thể có công hiệu như vậy, phẩm giai của linh đào đương nhiên không thấp, chúng ta dụng chỉ sợ sẽ rất lãng phí."
Linh dược cao giai người tu hành cảnh giới thấp căn bản không cách nào hoàn toàn hấp thu năng lượng trong đó, có rất nhiều năng lượng sẽ mất đi.
"Năng lượng của linh đào không cuồng bạo lắm, cứ xem như đào bình thường ăn là được." Trần Mục mỉm cười, nếu để những người khác biết đều sẽ hâm mộ đến hộc máu.
Trần Mục cảm giác vừa rồi cũng không nên nói những linh đào này có hiệu quả rất tốt, chỉ có Trần Dĩnh là đang ăn đào, rất nhanh đã ăn hết sạch.
Trần Dĩnh chớp chớp mắt, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Trần Mục: "Ca ca, còn nữa không?"
Trần Mục nhìn linh khí quanh thân Trần Dĩnh không ngừng tiêu tán, da thịt nàng ta tràn ngập bạch quang yếu ớt, đó là linh khí đang tràn ra ngoài.
Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm đều khiếp sợ, linh khí tràn ra ngoài, đây không phải linh đào tầm thường.
"Dĩnh Dĩnh, sử dụng Hô Hấp pháp, có thể hấp thu bao nhiêu thì hay bấy nhiêu." Trần Mục nhắc nhở.
Trần Dĩnh ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, dùng Hô Hấp pháp để vận chuyển, linh khí tiết ra ngoài đang giảm bớt, nàng ta bắt đầu hấp thu năng lượng linh đào phóng thích, nhưng mà vẫn có lượng lớn linh khí bị tiêu hao.
Kinh mạch tắc nghẽn trong cơ thể Trần Dĩnh bị linh khí bàng bạc nhanh chóng đẩy ra, nàng ta rất nhanh từ Bát phẩm Kiếm Đồ đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Đồ.
Mọi người nhìn chăm chú vào Trần Dĩnh, nhìn thấy sự biến hóa của nàng ta, càng hiểu được linh đào trân quý trong tay.
Trần Thiên Nam nhìn linh đào trong tay, quả linh đào này không chừng có thể khiến cho ông ta đột phá đến Kiếm Hậu cảnh, đó là cảnh giới mà ông ta tha thiết ước mơ.
Cảnh giới càng cao, hiệu quả hấp thu linh dược cao giai càng tốt, Trần gia chỉ có Trần Thiên Nam mới có thể hấp thu lượng lớn năng lượng của linh đào.
Trần Hi nghe nói Linh Đào có thể làm đẹp dưỡng nhan, nàng ta cũng bắt chước Trần Dĩnh ăn linh đào, Đường Uyển và Từ Yến các nàng cũng ăn linh đào theo.
Trần Nghiêm và Trần Uy có chút do dự, thứ này quá trân quý, ngay cả Trần Hãn cũng biết ôm linh đào chậm rãi gặm, bọn họ cũng từ từ ăn linh đào.
Trong viện của Trần gia nhất thời tràn ngập linh khí nồng đậm, trên người mọi người đều có ánh sáng mờ nhạt.
Trần Dĩnh đêm đó khơi thông tất cả kinh mạch, thăng cấp lên Kiếm Sư, Kiếm Sư ba tuổi, đây cũng không phải đều là công lao của linh đào, bản thân nàng ta đã là Bát phẩm Kiếm Đồ, hơn nữa có Hô Hấp pháp và huyết mạch đặc biệt của bản thân mới có thể thuận lợi đột phá đến Kiếm Sư.
Trần Thiên Nam cũng đột phá đến Kiếm Hậu, hơn nữa còn là Nhất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ.
Ban đêm Trần Thiên Nam ngự kiếm đạp gió, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của ông ta đã biến mất rất nhiều, trong nháy mắt trẻ hơn mười tuổi, kích động trong mắt tràn ngập trong lời nói.
Trần Nghiêm và Trần Uy cũng liên tiếp đột phá mấy tiểu cảnh giới, cảnh giới của Đường Uyển đột phá không nhiều, nhưng mà trẻ hơn rất nhiều.
Cả Trần gia trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ.
Mặc dù Trần Hãn còn chưa tu luyện Hô Hấp pháp, nhưng gặm qua linh đào, linh khí bàng bạc giúp nó khơi thông rất nhiều kinh mạch trong cơ thể, tiểu tử kia đêm đó đã đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Đồ hậu kỳ.
Cho đến nửa đêm sau, mọi người mới trở lại phòng riêng nghỉ ngơi, nhưng mà mọi người sau khi trở về đều đang tu luyện, nhân lúc hiệu quả của linh đào vẫn còn, tận lực hấp thu nhiều năng lượng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Thiên Nam ngự kiếm ngao du khắp Hắc Thạch thành.
Phủ thành chủ, Mộ Đông Lưu đứng ở trong đình viện, trong mắt mang theo hâm mộ: "Trần gia sinh ra Tuyệt Thế thiên kiêu, cả gia tộc đều được hưởng lộc theo."
Ông ta hiểu được gia tộc bình thường tu luyện tới Kiếm Hậu khó khăn nhiều như thế nào, không có tài nguyên của tông môn, muốn ở thế tục tu luyện thành Kiếm Hậu thì khó như lên trời.
Chỉ có thể là bọn họ nhận được tài nguyên Trần Mục đưa về, mới có thể đạt đến Kiếm Hậu nhanh như vậy.
Sau buổi sáng, hiệu quả của linh đào đã biến mất không sai lắm, cảnh giới Trần Thiên Nam ổn định ở Nhất phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ, Trần Uy đạt tới Thất phẩm Kiếm Tông, Trần Nghiêm đến Lục phẩm Kiếm Tông, đại tỷ Trần Hi trở thành Thất phẩm Kiếm Sư, muội muội Trần Dĩnh trở thành Nhị phẩm Kiếm Sư, trên mặt mọi người đều tràn đầy tươi cười.
Trần Mục về nhà bắt đầu dẫn muội muội đi chơi.
...
Buổi chiều năm ngày sau
Trần Mục ngồi ở sân luyện võ, Trần Dĩnh và Trần Hãn chơi đùa trước mặt hắn, Đại Tráng nằm ở gần đó, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm sấp trên vai Trần Mục.
"Nhị ca đã về!"
Trần Mục cảm giác được hơi thở của Nhị Ca.
Hắn giương mắt nhìn về phương xa, cảm ứng được ở nơi xa có hai người đang ngự kiếm mà đến.
Trần Hạo ôm vòng eo nhỏ bé của thiếu nữ, thiếu nữ áo vàng vừa vào Kiếm Hậu chưa được bao lâu, lúc ngự kiếm còn phải mở rộng cánh tay duy trì thăng bằng.
Hình ảnh kia Trần Mục cảm thấy rất quen thuộc.
"Nhị ca thật là trâu!"
Trần Mục đứng ở sân luyện kiếm.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đùa giỡn ở bên cạnh hắn.
Trong mắt Trần Mục mang theo nụ cười, vậy mà Nhị ca lại ôm vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ áo vàng, thật sự là bội phục.
Bọn Trần Hạo hạ cánh xuống sân luyện võ.
"Nhị Ca!"
"Tam Đệ!"
Trần Mục và Trần Hạo gặp mặt chính là một trận ôm.
Bây giờ Trần Hạo có dáng người cường tráng, hắn ta nhiệt tình mở miệng: "Đây là sư tỷ của ta, Tạ Nhã."
Thiếu nữ áo vàng dáng người mảnh mai, có mái tóc đen tuyền mềm mại, mi thanh mục tú, khóe miệng mang theo hai má lúm đồng tiền nhỏ, nàng ta mỉm cười mở miệng: "Lúc ta ở Huyền Kiếm tông, Trần Hạo mỗi ngày đều nói ngươi rất siêu phàm, lần này cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật."
Chương 199 Táng Tiên địa (1)
Giọng nói của Tạ Nhã giống như chim vàng anh, Trần Hạo có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Bái kiến Tạ sư tỷ."
Nụ cười của Trần Mục như ánh mặt trời.
Tạ Nhã có chút căng thẳng :" Suỵt, ngươi là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, làm sao có thể gọi ta là sư tỷ... Suỵt."
Chỉ sợ là tông chủ của bọn họ nhìn thấy Trần Mục, cũng phải cung kính gọi một tiếng tiểu sư thúc.
Trần Mục chớp chớp mắt: "Tỷ là sư tỷ của nhị đệ ta, đệ đương nhiên phải gọi tỷ là sư tỷ."
Tạ Nhã cảm giác có chút ngượng ngùng, trong lòng nàng ta rất vui vẻ còn tưởng Trần Mục rất lạnh lùng, không nghĩ tới thật sự rất dễ ở chung như Trần Hạo nói vậy.
"Nhị Ca!"
Trần Dĩnh vui vẻ chạy tới.
Trần Hãn điên cuồng chạy theo phía sau.
Trần Hạo khẽ xoa đầu Trần Dĩnh: "Nhị ca về vội quá, buổi tối lại dẫn các muội đi mua kẹo."
"Hay quá."
Trần Dĩnh vui vẻ nhảy dựng lên.
Trần Hãn cười ngây ngô đi theo phía sau Trần Dĩnh.
Mọi người nhìn hai người bọn họ thì rất vui vẻ, Trần Hạo và Trần Mục ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm.
Trần Dĩnh lấy kiếm gỗ đã cất kỹ, Trần Hãn cầm cành gỗ, bọn họ bắt đầu "quét sân".
Trần Hạo mỉm cười mở miệng: "Tạ sư tỷ, lúc Tiểu Mục luyện kiếm, cũng không khác Dĩnh Dĩnh lắm."
Tạ Nhã nhìn về phía Trần Dĩnh đang quét sân, trên mặt xuất hiện sắc mặt khiếp sợ, nàng ta nhìn Trần Dĩnh phóng thích ra kiếm khí, đang quét sạch bụi bặm trên mặt đất.
"Kiếm Sư ba tuổi!"
Vẻ mặt của Tạ Nhã kinh ngạc, nàng ta lớn lên ở Huyền Kiếm tông, cũng không ba tuổi đã trở thành kiếm sư.
Tạ Nhã từ nhỏ đã dùng linh dược, sáu tuổi trở thành Kiếm Sư, mười tuổi trở thành Kiếm Tông, mười bảy tuổi trở thành Kiếm Hậu, ở Huyền Kiếm tông chính là thiên kiêu, nhưng mà Trần Dĩnh so với nàng ta còn lợi hại hơn rất nhiều.
"Tiểu muội à, thật là lợi hại!"
Trần Hạo mới chú ý tới tu vi của Trần Dĩnh.
Trần Mục lấy ra hai quả linh đào, không xem Tạ Nhã là người ngoài, nhếch miệng cười nói: "Nhị ca, Tạ sư tỷ, đệ mời hai người ăn đào."
Trần Hạo ngược lại rất tùy tiện, lau chùi xong thì cầm lấy ăn luôn, Tạ Nhã cầm trong tay, nàng ta có thể cảm giác được năng lượng bàng bạc trong đó.
"Cám ơn đệ, Tiểu Mục."
Trong mắt Tạ Nhã mang theo cảm kích.
Nàng ta biết linh đào này rất trân quý.
Trần Hạo ăn linh đào, sắc mặt đỏ lên, năng lượng bàng bạc tràn vào tứ chi.
Tạ Nhã nhắc nhở: "Sư đệ, mau dùng Hô Hấp pháp, đây hẳn là linh quả hiếm thấy."
Trần Hạo vội vàng sử dụng Hô Hấp pháp, Tạ Nhã không vội ăn đào, nàng ta dự định chờ đến cảnh giới gần đột phá rồi mới dùng.
Linh dược trân quý, nàng ta không muốn lãng phí.
"Sư tỷ, linh khí chảy ra ngoài, tỷ có thể giúp đệ không." Trần Hạo có chút sốt ruột.
Nhiều linh khí cứ chảy ra ngoài như vậy, Trần Hạo có chút đau lòng, không biết phải lãng phí bao nhiêu, khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Nhã phiếm hồng: "Vào phòng đi, ta giúp đệ."
"Đa tạ sư tỷ."
Trần Hạo bước chân rời khỏi sân luyện võ.
Trần Mục nhìn bọn họ rời đi, trong mắt mang theo ánh cười, có Tạ Nhã giúp đỡ, Trần Hạo có thể luyện hóa càng nhiều năng lượng linh đào phóng thích.
Bây giờ Trần Hạo là Bát phẩm Kiếm Sư hậu kỳ, đột phá đến Kiếm Tông hoàn toàn không có vấn đề gì.
Có Tạ Nhã giúp đỡ, Trần Hạo rất nhanh đã kết thúc luyện hóa hấp thu, trong đó có lượng lớn năng lượng đã bị Trần Hạo hấp thu, còn có một phần là chuyển sang cho Tạ Nhã, khiến cho cảnh giới của nàng ta cũng tăng lên.
Trần Hạo bước vào cảnh giới Kiếm Tông.
Ở tuổi của hắn ta, bước vào Kiếm Tông, để ở Huyền Kiếm tông cũng coi như là ưu tú rồi.
Trần Hạo chênh lệch rất lớn với Tạ Nhã.
Nhưng không lớn như với Trần Mục và Khương Phục Tiên.
Tạ Nhã là thiên kiêu của Huyền Kiếm tông, đệ tử đích truyền của tông chủ, để ở Lăng Vân tông cũng là tiểu bối không tồi, Trần Hạo đương nhiên có chênh lệch với nàng ta.
Buổi tối.
Mọi người ăn cơm ở tổ trạch.
Lần này Trần gia đoàn tụ, càng thêm náo nhiệt hơn trước kia, trên mặt mọi người tràn đầy tươi cười, trong tổ trạch của Trần gia tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Người vui vẻ nhất chính là Từ Yến và Trần Uy, bọn họ nhìn Tạ Nhã mà Trần Hạo mang về, đã đối xử với nàng ta như con dâu tương lai.
Tạ Nhã rất ưu tú, Trần Hạo không có suy nghĩ lệch lạc gì, chỉ coi sư tỷ là bằng hữu.
Trên bàn cơm Trần gia vui vẻ hòa thuận, mọi người vừa nói vừa cười, chỉ có Trần Dĩnh và Trần Hãn chỉ lo ăn, không biết có phải là do huyết mạch hay không, Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng ăn rất được.
Trên không trung, Khương Phục Tiên gối đầu lên mây trắng, ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy bình rượu tinh xảo, nàng ta mím môi nhạt, sâu trong đôi mắt có chút hâm mộ.
Sau khi dùng cơm tối xong.
Trần Hạo mang theo đệ đệ và muội muội ra ngoài.
Trần Hạo ôm Trần Hãn, Tạ Nhã ôm Trần Dĩnh, Yến Lang Nguyệt khoác tay Trần Hi.
Trần Mục đi ở phía trước.
Chợ đêm ở Hắc Thạch thành náo nhiệt hơn trước, bởi vì Trần Mục quật khởi, có rất nhiều du khách mộ danh mà đến, đều muốn đến gần Trần gia xem, thương nhân buôn bán tốt hơn trước kia.
"Các ngươi xem, là Trần Mục."
"Đứa nhỏ này thật sự là càng lớn càng anh tuấn."
"Tiểu bối Trần gia sau này có tiền đồ."
Tiểu thương xung quanh tươi cười chào hỏi tiểu bối Trần gia, rất nhiều người đều là hàng xóm, đám người Trần Hi cũng sẽ mỉm cười đáp lại.
Tất cả mọi người đều tự hào vì Hắc Thạch thành có thể xuất hiện Tuyệt Thế thiên kiêu như Trần Mục.
Trần Hạo mua cho Trần Dĩnh một xiên kẹo hồ lô, Trần Hãn ngơ ngác nhìn đến chảy nước miếng, Trần Dĩnh lột lớp áo đường mỏng manh đưa cho Trần Hãn.
"Ngọt không?"
"Tỷ tỷ... Ngọt lắm..."
Trần Mục giơ ngón tay cái lên với Trần Dĩnh, muội muội từ nhỏ đã biết chia sẻ, nàng ta ở nhà hoạt bát, ở bên ngoài cũng rất nghe lời.
"Sư tỷ, tỷ có muốn nếm thử không?" Trần Hạo mỉm cười nhìn về phía Tạ Nhã.
Tạ Nhã khẽ gật đầu.
Quanh năm nàng ta tu luyện ở tông môn, rất ít thời gian có thể xuống núi du ngoạn, lần này nàng ta đã xin phép với trưởng lão, vậy mà được thông qua rất đơn giản, sau đó thì đi theo Trần Hạo đến Trần gia.
Trần Hạo mua rất nhiều kẹo cho Trần Dĩnh, còn mời mọi người ăn đồ ăn vặt bên đường, các tiểu bối ở bên ngoài chơi đến tối khuya mới về Trần gia.
Trần Uy và Trần Nghiêm không lo lắng cho tiểu bối, có Trần Mục và Trần Hạo ở đây, bọn họ khẳng định có thể chăm sóc tốt cho đệ đệ, muội muội.
Chương 200 Táng Tiên địa (2)
Đi dạo chợ đêm.
Nhóm tiểu bối tươi cười trở lại Trần gia, chỉ có Trần Hãn sớm nằm sấp trong ngực Trần Hạo ngủ say.
Tạ Nhã đi theo Trần Hi nghỉ ngơi, Trần Hãn đi theo Trần Hạo nghỉ ngơi, Trần Dĩnh đi theo Yến Lang Nguyệt nghỉ ngơi.
Trần Mục mở cửa sổ ra, ánh sao chiếu vào trong phòng, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ không biết vị hôn thê đang làm cái gì.
Khương Phục Tiên nằm trong mây trắng, bàn tay nhỏ nhắn đỡ má hồng, xuyên qua cửa sổ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Trần Mục nhắm mắt lại.
Hắn thấy các nhiệm vụ đánh dấu đang cập nhật.
【Ký chủ: Trần Mục.】
【Điểm giá trị đánh dấu:1382.】
【Cảnh giới: Tứ phẩm Kiếm Vương trung kỳ.】
【Cảnh giới: Nhất phẩm Niệm Vương sơ kỳ.】
【Đánh dấu: Đông Hoang Táng Tiên địa.】
【 Phần thưởng: Niết Bàn Hô Hấp pháp.】
Tâm tình Trần Mục trở nên kích động, bây giờ hắn chỉ có nửa trang Niết Bàn Hô Hấp pháp, đã cảm giác tu luyện tăng lên rất rõ ràng, nếu như có được Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh thì không biết có thể kinh khủng như thế nào.
"Đông Hoang Táng Tiên địa?"
Trần Mục thấp giọng nói, hắn vừa đi qua Thanh Vân bí cảnh, vậy mà Kiếm Tiên ở trong căn nhà rách nát.
Táng Tiên Địa không cần suy nghĩ nhiều, đương nhiên là nơi chôn cất tiên, không biết sẽ là một nơi như thế nào.
Trần Mục dự tính ở Trần gia dành nhiều thời gian cho gia đình hơn, qua một đoạn thời gian rồi lại đi tìm Táng Tiên địa.
Mặt trời mọc.
Trong sân luyện kiếm vang lên tiếng vung kiếm.
Trần Mục tự tay dạy Trần Dĩnh luyện kiếm.
Trần Hãn ở trong sân đuổi theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, Trần Hạo và Tạ Nhã đang luận bàn.
Trần Dĩnh luyện kiếm được nửa canh giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta có chút mệt mỏi, Trần Mục hài lòng gật đầu: "Ừm, ngày mai tiếp tục, đi chơi đi."
"Được."
Trần Dĩnh cũng chạy đi đuổi theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, Đại Tráng vẫy đuôi nhìn theo bọn họ.
Trần Mục nhàn rỗi không có việc gì, đi xem Trần Hạo và Tạ Nhã luận bàn, công pháp cơ bản của bọn họ rất tốt, thân pháp của Tạ Nhã linh hoạt, sức mạnh của Trần Hạo lại bá đạo.
Kiếm kỹ của Trần Hạo rất nhanh, hắn ta tu luyện Kiếm Thiểm nhiều năm, mặc dù không có thành công, nhưng xuất kiếm càng ngày càng nhanh, ngay cả Tạ Nhã cũng không dám khinh thường.
Tạ Nhã có được cảnh giới càng cao, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, vẫn có thể áp chế được Trần Hạo một cách dễ dàng.
Bọn họ luận bàn xong, Trần Hạo ngây thơ cười nói: "Tam đệ, có thể chỉ điểm hai chiêu không.
"Không thành vấn đề."
Trần Mục đứng ở sân luyện võ, hắn đem Long Ngâm Kiếm Kỹ bản hoàn chỉnh dạy lại cho Trần Hạo và Tạ Nhã, sau đó cẩn thận dạy cho Trần Hạo chi tiết từng chiêu một.
Năm mới Trần Hạo trở về thấy gia gia dùng qua, nhưng mà Trần Thiên Nam cũng không nắm giữ hoàn toàn được, bây giờ Trần Mục thi triển chính là bản hoàn chỉnh.
Dưới sự chỉ điểm của Trần Mục, Trần Hạo đã nắm giữ được Long Ngâm Thập Nhị Kiếm, Thư Thỉnh Long Ngâm cuối cùng rất khó lĩnh ngộ, cần ngộ tính cực cao.
Chỉ cần có thể nhanh chóng thi triển được Tam Thiên Long Vũ, là đã có thể nghiền ép được rất nhiều người tu hành đồng cảnh, Kiếm Thiển mà Trần Hạo tu luyện quanh năm, nháy mắt đã bộc phát rất mạnh, miễn cưỡng có thể khống chế được Tam Thiên Long Vũ.
"Nhị ca, mười một chiêu trước dùng tùy ý nhưng chiêu thứ mười hai có chút bá đạo, không thể thường xuyên sử dụng được, dễ tổn thương đến kinh mạch, ngẫu nhiên luyện tập là được, tốt nhất là sử dụng vào thời điểm quan trọng."
"Được."
Trần Hạo ghi nhớ trong lòng.
Tạ Nhã nói thầm dưới đáy lòng: "Rất nhiều kiếm kỹ linh giai trung phẩm cũng không mạnh được như Long Ngâm kiếm kỹ."
Sau khi Trần Hạo và Trần Mục về nhà, cũng không có lo tu luyện, bọn họ vất vả lắm mới về nhà một chuyến, nhất định phải thật vui vẻ.
Hai huynh đệ vào núi săn bắn, thu hoạch được rất nhiều thú rừng, buổi tối Yến Lang Nguyệt và Trần Hi về nhà, cả nhà đều ở sân luyện võ làm thịt nướng ăn.
Không chỉ có thịt để ăn, mà còn có rất nhiều loại trái cây mát mẻ ngâm trong giếng nước.
Trần Nghiêm và Trần Uy còn thoải mái uống rượu.
Bọn họ đang ăn mừng trong sân.
Khương Phục Tiên im lặng nhìn.
Khuôn mặt của nàng ta cũng mỉm cười.
...
Trần Hạo và Tạ Nhã ở Trần gia không chơi được mấy ngày, bọn họ còn phải trở về tông môn tu luyện.
Trần Mục cũng không vội vã trở về Lăng Vân tông, hắn ở Trần gia chăm sóc đệ đệ muội muội, kiếm chiêu của Trần Dĩnh càng ngày càng thuần thục, Trần Hãn cũng bắt đầu tiếp xúc với Hô Hấp pháp.
Hai tháng trôi qua rất nhanh.
Trần Mục không có nhắc tới chuyện muốn trở về Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên cũng không thúc giục hắn trở về.
Trong khoảng thời gian này cảnh giới của Trần Mục không thay đổi, hắn chủ yếu ở nhà chơi với đệ đệ muội muội, nói chuyện phiếm với mẫu thân, thỉnh thoảng còn đến tiêu cục xem một chút.
Chỉ có buổi tối mới tu luyện một chút.
Vào ban đêm.
Trần Mục đột nhiên bay lên trời.
Hắn xuất hiện ở trên cao Hắc Thạch thành.
Muốn tìm kiếm thân ảnh của Khương Phục Tiên, nghĩ thầm đã hai tháng trôi qua, sư tỷ sao lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ nàng ta không ở Hắc Thạch thành?
Đột nhiên.
Có một cảm giác mát mẻ bao bọc lấy hắn.
Trần Mục bị bàn tay lạnh lẽo che mắt lại.
"Sư tỷ."
Trần Mục cũng không cần đoán.
Khương Phục Tiên buông tay, nàng ta vén mái tóc bạc bên tai, tiên nhan dưới ánh trăng càng thêm mê người: "Làm sao vậy, bây giờ đã muốn trở về Lăng Vân tông?"
"Không phải."
"Là nhớ tỷ."
Nụ cười của Trần Mục rất ngọt ngào.
Mặt mày Khương Phục Tiên khẽ cong, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười tươi sáng, trêu ghẹo nói: "Nhớ tỷ? Đệ chỉ nghĩ về tỷ một lần trong hai tháng? Tỷ thấy đệ rất vui vẻ."
"Sư tỷ, đệ mỗi ngày đều nhớ tỷ, chỉ là bình thường không muốn quấy rầy tỷ." Trần Mục vội vàng giải thích.
Khương Phục Tiên khẽ gõ đầu Trần Mục, dịu dàng hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
Nàng ta đã sớm tìm hiểu rõ ràng tâm tư của Trần Mục, hắn tới tìm mình khẳng định có chuyện khác.
"Sư tỷ, tỷ có biết Đông Hoang Táng Tiên địa ở nơi nào không?" Trần Mục rất tò mò.
"Tỷ biết, Táng Tiên địa là cấm địa nổi danh nhất Đông Hoang, ở trong không gian bí cảnh, bên trong có rất nhiều tạo hóa, cũng cực kỳ nguy hiểm."
"Được rồi."
"Đầu năm nhị ca còn mang về cho muội rất nhiều kẹo, huynh ấy còn mang theo một tỷ tỷ lạ mặt, bác cả và mọi người rất vui vẻ."
Trần Mục không khỏi cân nhắc, nghĩ thầm Nhị Ca năm nay gần mười lăm tuổi, ở Bắc Hoang mười lăm tuổi đã xem như là trưởng thành rồi, hắn ta cũng sắp đến tuổi thành gia lập thất.
Trần Mục dẫn bọn họ đến tổ trạch.
Sân luyện võ.
"Gia gia!"
Trần Thiên Nam mỉm cười hòa ái.
Trần Dĩnh nhào vào trong ngực Trần Thiên Nam, Trần Hãn ôm đùi ông ta, chỉ có Trần Mục cung kính nói: "Ông nội, chúc mừng ngài, Cửu phẩm Kiếm Tông, cách Kiếm Hậu chỉ có nửa bước."
"Đều là công lao của ngươi."
Lần trước trở về Trần Mục đã cho gia gia rất nhiều đan dược và linh dược.
"Còn có cha ngươi và đại bá ngươi, bọn họ cũng đem tài nguyên đều nhường cho ta, mới có thể giúp gia gia có cơ hội đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Tông."
Bọn người Trần Nghiêm cũng nghĩ Trần Thiên Nam đột phá đến Kiếm Hậu thì có thể tăng thêm một trăm năm tuổi thọ.
Trần Mục chú ý tới Trần Dĩnh đã là Bát phẩm Kiếm Đồ, Tiểu Hãn mặc dù không phải là kiếm đồ nhưng căn cốt của nó rất tốt, căn cốt hẳn là trên ngũ phẩm.
Trần Thiên Nam bế hai đứa cháu nhỏ lên, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Trần Mục cẩn thận quan sát, vật chất màu vàng trong cơ thể muội muội nhiều hơn lần trước quan sát một chút, mặc dù vật chất màu vàng trong cơ thể Tiểu Hãn không nhiều như Trần Dĩnh, nhưng vẫn nhiều hơn bọn người Trần Mục.
"Gia gia."
"Trần gia trước kia đã rất huy hoàng à?"
Nghe được vấn đề này của Trần Mục, Trần Thiên Nam suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Trước kia ta nghe Tằng tổ nói, rất lâu trước kia Trần gia chúng ta từng xuất hiện một tồn tại còn mạnh hơn cả Kiếm Tiên, chỉ là về sau Trần gia xuống dốc."
Trần Thiên Nam nhịn không được tự giễu, loại chuyện này nói ra, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
"Gia gia tin tưởng đó là thật."
"Con cũng tin tưởng."
Ánh mắt Trần Mục kiên định.
Trong huyết mạch gia tộc bọn họ có vật chất màu vàng, đủ để chứng minh là huyết mạch đặc biệt, chẳng qua huyết mạch đặc biệt trong cơ thể bọn họ quá ít.
Trong cơ thể Trần Hãn có một chút, trong cơ thể Trần Dĩnh lại chứa lượng lớn vật chất màu vàng, nói không chừng sau này muội muội có thể có được sức mạnh cường đại như tổ tiên.
"Tiểu Mục, lần này ngươi trở về, đại khái có thể ở lại bao lâu?" Trần Thiên Nam tò mò nói.
Trần Mục lắc đầu: "Sư tỷ cũng không nói thời gian bao lâu, không chừng là muốn con chơi chán."
"Sư tỷ của ngươi đối với xử ngươi thật không tệ."
"Gia gia, con còn nghe nói đại ca mang theo tỷ tỷ xa lạ đến Trần gia, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tỷ tỷ kia là sư tỷ của Tiểu Hạo, ở Huyền Kiếm tông thường xuyên chiếu cố Tiểu Hạo, nàng ta không có người thân cho nên năm mới Tiểu Hạo mời nàng ta đến Trần gia chơi."
"Nhị ca thật lợi hại."
Trần Mục cũng muốn dẫn Khương Phục Tiên về nhà ăn cơm, đáng tiếc nàng ta không muốn lộ diện: "Thật là hâm mộ."
"Ngươi còn nhỏ, hâm mộ cái gì." Trần Thiên Nam nhìn Trần Mục, không nhịn được cười thành tiếng.
Trần Mục cũng nở nụ cười.
Trần Dĩnh cười ngây ngô theo ca ca.
Trần Hãn không hiểu nhưng cũng cười ngây ngô theo.
Hắc Thạch thành.
Sân luyện võ của Trần gia.
Trần Mục và gia gia ngồi dưới bóng cây, Trần Dĩnh và Trần Hãn chạy tới chạy lui ở sân luyện võ, hai người bọn họ sung sức hơn Trần Hạo và Trần Mục.
Đại Tráng đến gần đó, dáng người nó khôi ngô, cả người lông đỏ trắng đen xen lẫn, vài năm ngắn ngủi cũng đã có thực lực của Kiếm Tông.
Bây giờ nó đã dung nhập vào Trần gia, mỗi ngày đều ở bên cạnh tiểu bối bảo vệ bọn họ.
Trần Mục xoa xoa đầu nó.
Đại Tráng vẫy vẫy đuôi.
"Ngoan lắm."
Trần Mục bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn cười gọi: "Dĩnh Dĩnh."
Trần Dĩnh đáng yêu chạy tới.
"Dĩnh Dĩnh, muội sử dụng Hô Hấp pháp trước, sau đó luyện kiếm chiêu, để ca ca nhìn một chút."
"Thịt ngon!"
Trần Dĩnh nhắm mắt lại.
Linh khí xung quanh lao về hướng nàng ta, làn da trắng nõn phiến hồng lung linh, trong lúc sử dụng Hô Hấp pháp, trước mũi xuất hai con rắn nhỏ vờn quanh.
Trần Hãn mở to hai mắt, há miệng ra, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Trần Dĩnh, có chút lắp bắp nói:"Tỷ tỷ... nước mũi... thật là dài..."
Trên mặt Trần Thiên Nam mang theo nụ cười, Trần Mục mỉm cười gật đầu, Hô Hấp pháp của Trần Dĩnh không có vấn đề gì, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể chỉ còn lại một vài nơi chưa khơi thông, dùng linh dược có thể dễ dàng khơi thông toàn bộ kinh mạch cho nàng ta.
"Không sai."
"Hô hấp pháp sử dụng rất tốt."
Trần Dĩnh cầm kiếm gỗ ở sân luyện võ lên, nàng ta vung kiếm gỗ sử dụng kiếm chiêu cơ bản.
Kiếm chiêu cơ bản chỉ có thể nói là được, xem ra nàng ta ở nhà chưa từng luyện qua, dù sao vẫn là trẻ con, khẳng định không phải mỗi ngày đều luyện kiếm.
Bọn người Trần Thiên Nam cũng sẽ không giám sát nàng ta.
Trần Mục không ép Trần Dĩnh cần khổ luyện học tập, để muội muội đến bảy tám tuổi luyện Kiếm Cung không muộn, bây giờ chỉ cần nắm giữ Hô Hấp pháp rèn luyện thân thể.
Trong mắt Trần Thiên Nam, Trần Dĩnh đã vượt xa tiểu bối cùng tuổi, mặc dù không thể kinh diễm được như Trần Mục, nhưng cũng xem như là thiên kiêu bình thường.
Trần Hãn ngồi trên đùi gia gia, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhìn Trần Dĩnh múa kiếm.
"Dĩnh Dĩnh, đi chơi với Tiểu Hãn đi."
"Huynh đi viết thư cho Nhị ca."
"Tốt lắm! Đi chơi đi!"
Trần Dĩnh giấu kiếm gỗ ở gần đó, sau đó mang theo Trần Hãn đi chơi trốn tìm.
...
Đường Uyển và Từ Yến ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Mỗi lần Trần Mục trở về, Đường Uyển đều chuẩn bị rất nhiều món mà Trần Mục thích ăn.
"Mao mao~"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không ngừng kêu to.
Đường Uyển cho rằng hai con mèo nhỏ của Trần Mục mang về là linh thú, lập tức ném chút thịt vụn cho chúng ăn. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thường xuyên uống sữa thú, còn từng uống linh dịch nên cường tráng hơn so với mèo con bình thường.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều là mèo cái, lá gan rất nhỏ, chúng nhìn thấy Đại Tráng sẽ giả chết, lặng lẽ đi theo Đường Uyển vào phòng bếp ăn chực.
...
Buổi tối.
Cuối cùng bọn người Trần Nghiêm cũng đã trở về.
Yến Lang Nguyệt và Trần Hi nắm tay nhau, các nàng nói chuyện kế hoạch làm ăn gần đây của tiêu cục.
Chương 197 Cả gia tộc cùng đột phá (1)
Gần đây Thuận Phong tiêu cục làm ăn càng ngày càng tốt, thậm chí bắt đầu hợp tác với các tông môn Bắc Hoang, Yến Lang Nguyệt sinh ra ở vương tộc, từ nhỏ đã được giáo dục, đầu óc kinh doanh của nàng ta rất tốt, giúp đỡ cho Trần gia phát triển quy mô của tiêu cục càng lúc càng lớn.
Tiêu cục làm ăn có thể trang trải chi phí của Trần gia, thậm chí mỗi tháng còn dư ra lượng lớn linh thạch trong sổ sách, không cần Trần Mục phải gửi linh thạch về.
"Phụ thân, đại bá, đại tỷ, Lang Nguyệt tỷ." Trần Mục ở trong đình viện nhiệt tình hô.
Trong mắt mọi người đều mang theo hưng phấn, Trần Nghiêm bước nhanh tới, trực tiếp ôm Trần Mục lên: "Thật là nặng! Phụ thân đã già rồi! Không thể ôm được nữa!"
Trần Nghiêm đành phải buông Trần Mục xuống.
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, sau khi Tiên Nguyên Tẩy Tủy, thân thể của hắn thoạt nhìn nhỏ hơn, nhưng cân nặng so với trước kia lại nặng hơn rất nhiều.
"Phụ thân, con cũng muốn ôm."
Trần Dĩnh nhào vào trong ngực Trần Nghiêm, Trần Nghiêm cười bế nàng ta lên: "Dĩnh Dĩnh nhà chúng ta cũng không nhẹ nha."
"Tỷ tỷ..."
Trần Hãn ôm đùi Trần Hi.
"Tiểu thiếu gia."
Yến Lang Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nói.
"Lang Nguyệt tỷ, đa tạ tỷ." Trần Mục đã nghe nói đến những cống hiến của Yến Lang Nguyệt với Trần gia, nếu như không có nàng ta, tiêu cục khẳng định không thể phát triển được như vậy.
Trần Hi ôm Trần Hãn đi tới, khuôn mặt tràn đầy tươi cười: "Tiểu Mục, mấy năm không gặp, bộ dạng càng ngày càng đáng yêu, lát nữa để cho tỷ tỷ nhéo một chút nhé."
"Đại tỷ, tỷ nhéo Dĩnh Dĩnh và Tiểu Hãn đi, bây giờ đệ cũng đã là Kiếm Vương rồi." Trần Mục nhíu mày.
Trần Uy và Trần Nghiêm đều sửng sốt.
Kiếm Vương?
Trần Mục mới bảy tuổi.
Đây là cảnh giới mà bao nhiêu kiếm tu cả đời cũng khó có thể đạt tới, Trần Mục mới bảy tuổi đã đạt được rồi, thọ nguyên của Kiếm Vương vượt qua năm trăm năm, hắn có rất nhiều thời gian đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Trần Hi nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Kiếm Vương cũng là đệ đệ của tỷ, lát nữa không được chạy."
"Được rồi."
Trần Mục chỉ có thể nhận mệnh.
Trước kia Trần Hi thích nhất là nâng mặt hắn xoa tới xoa lui, bây giờ Khương Phục Tiên cũng thích như vậy, có thể hắn chính là mạng hợp bị "véo".
Thấy biểu cảm bất đắc dĩ của Trần Mục.
"Tỷ tỷ đùa đệ thôi." Bọn người Trần Hi và Trần Nghiêm đều cười ha ha.
...
Trên bàn cơm.
Trần Dĩnh ngồi bên cạnh Trần Mục.
Trần Mục không ngừng gắp thịt vào trong chén muội muội, mỗi ngày Trần Dĩnh đều có thể ăn rất nhiều thịt, nhưng nàng ta chỉ tăng khí lực, không tăng vóc dáng.
Thân thể của nàng ta nhỏ nhắn, so với Trần Mục năm đó còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cả người nàng ta tràn ngập sức mạnh, so với Trần Mục cùng tuổi có Bá Đạo Kiếm Thể còn mạnh hơn.
Trên mặt Đường Uyển mang theo nụ cười dịu dàng.
Trần Nghiêm ngược lại nhíu mày, trầm giọng nói: "Mục Nhi, gần đây ta nghe được chút tin tức, con ở bên ngoài có phải gặp phiền toái không?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Mục.
Thanh Vân đại hội là sự kiện lớn ở Hoang Châu.
Cho dù là ở Hắc Thạch thành tất cả mọi người cũng nghe được chiến tích huy hoàng của Trần Mục, nhưng cũng nghe nói có Tà tông muốn hãm hại Trần Mục, bọn họ khó tránh khỏi lo lắng.
Đối với Trần gia mà nói, thiên kiêu hay không không quan trọng, mọi người chỉ hy vọng hắn được bình an.
"Phụ thân, người yên tâm đi, Khương sư tỷ sẽ bảo vệ con." Trần Mục trực tiếp đẩy lên người Khương Phục Tiên.
Bọn họ đều biết Khương Phục Tiên rất lợi hại, có nàng ta bảo vệ, Trần Mục khẳng định an toàn.
Đường Uyển không khỏi nhỏ giọng nói dưới đáy lòng, Khương Phục Tiên có thể ở gần đây nhìn không.
Trần Hi khẽ nhíu mày: "Tỷ tỷ nghe nói Khương tông chủ vì đệ mà đến Thánh Kiếm sơn, hơn mười vị Kiếm Thánh vì thế mà ngã xuống, đây có phải là thật không?"
Kiếm Thánh đối với bọn họ mà nói quá xa, ở Bắc Hoang đều là tồn tại một tay che trời, nhưng mà tồn tại cường đại như vậy, vậy mà ở trước mặt Khương Phục Tiên ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
"Chắc là thật."
Trần Mục cũng không biết rõ lắm, Khương Phục Tiên không có nói kỹ chuyện đến thăm Thánh Kiếm sơn, tin tức vẫn là truyền ra từ nơi khác.
Trần Hi và Yến Lang Nguyệt đều thán phục, chỉ có Trần Dĩnh ăn thịt, Trần Hãn uống canh, bởi vì hai người bọn họ còn không hiểu cái gì là kinh khủng.
"Lần này trở về, Khương sư tỷ còn chuẩn bị cho đệ rất nhiều điểm tâm, đợi lát nữa ăn sau."
Trong mắt Trần Hi mang theo kích động, tông chủ Lăng Vân tông, cường giả Kiếm Thánh lại tự tay làm điểm tâm, lần trước nàng ta đã nghe nói nhưng mà cũng chưa được ăn, có thể nói là tiếc nuối rất lâu.
"Con ăn no rồi!"
Trần Dĩnh đột nhiên buông đũa xuống.
Khóe miệng nàng ta còn dính hai hạt cơm.
Đường Uyển mỉm cười hỏi: "Dĩnh Dĩnh, sao hôm nay chỉ ăn có hai chén?"
"Con muốn ăn điểm tâm." Trần Dĩnh chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, biểu cảm ngốc nghếch.
Trần Dĩnh nhớ thương hương vị điểm tâm, lần trước ca ca trở về, nàng ta vẫn chưa ăn đủ.
Yến Lang Nguyệt còn thử bắt chước điểm tâm Khương Phục Tiên làm, nhưng chỉ có thể bắt chước ra hình dạng, loại hương vị này căn bản không cách nào bắt chước được.
Đừng nói Trần Dĩnh, bây giờ mọi người cũng muốn nếm thử điểm tâm Khương Phục Tiên làm.
Trần Mục lập tức lấy ra mấy hộp điểm tâm, rất nhanh trở thành món ăn được săn đón trên bàn cơm.
"Thật thơm."
"Bánh mềm thơm ngọt, hương vị thật ngon."
"Hương vị lạnh lẽo này, rõ ràng là điểm tâm, ăn lại trơn trượt, rõ ràng không cách nào bắt chước được."
Tất cả mọi người đều khen ngợi tay nghề của Khương Phục Tiên, Trần Mục sau khi nghe xong cũng rất vui vẻ, dù sao cũng là sư tỷ kiêm vị hôn thê của hắn, cảm giác đặc biệt tự hào.
Khương Phục Tiên ngồi ngay ngắn trên mây, nhìn từ bên cạnh, nàng ta cứ như đang ngồi trên mặt trăng vậy, váy tuyết lay động, tóc bạc phiêu phiêu, tựa như tiên tử.
Bữa cơm của Trần gia rất náo nhiệt, đây là lần đầu tiên Khương Phục Tiên nhìn đại gia đình bọn họ tụ tập quây quần ăn cơm, nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, nàng ta cũng vui vẻ theo, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Có lẽ hạnh phúc cũng có thể lây lan.
Sau khi ăn tối và bánh ngọt xong, tất cả mọi người đều tụ tập trong đình viện nói chuyện phiếm, ánh sao rực rỡ, ban đêm còn có rất nhiều đom đóm.
Chương 198 Cả gia tộc cùng đột phá (2)
Trần Mục nhân lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, lấy ra linh đào ra phân cho mọi người, còn giữ lại mấy quả, dự định cho Nhị Ca.
Đối với Trần Mục mà nói, hắn không thiếu tài nguyên tu luyện, mỗi tháng có thể lĩnh được lượng lớn tài nguyên, hắn còn có ba gốc cực phẩm linh dược mà Mộc Lưu Huỳnh cho.
Tài nguyên của thiên kiêu dùng không hết.
Trần Mục tu luyện cũng không cần lo lắng.
Mọi người nhìn linh đào thì cảm thấy không bình thường, ngay cả Yến Lang Nguyệt cũng có được một quả linh đào.
"Đây là linh đào chứa lượng lớn năng lượng sinh mệnh, có thể kéo dài tuổi thọ, còn có tăng tiến tu vi và công dụng dưỡng nhan."
Trần Hi và Đường Uyển các nàng đều động tâm.
Vẻ mặt Trần Thiên Nam trịnh trọng nói: "Có thể có công hiệu như vậy, phẩm giai của linh đào đương nhiên không thấp, chúng ta dụng chỉ sợ sẽ rất lãng phí."
Linh dược cao giai người tu hành cảnh giới thấp căn bản không cách nào hoàn toàn hấp thu năng lượng trong đó, có rất nhiều năng lượng sẽ mất đi.
"Năng lượng của linh đào không cuồng bạo lắm, cứ xem như đào bình thường ăn là được." Trần Mục mỉm cười, nếu để những người khác biết đều sẽ hâm mộ đến hộc máu.
Trần Mục cảm giác vừa rồi cũng không nên nói những linh đào này có hiệu quả rất tốt, chỉ có Trần Dĩnh là đang ăn đào, rất nhanh đã ăn hết sạch.
Trần Dĩnh chớp chớp mắt, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Trần Mục: "Ca ca, còn nữa không?"
Trần Mục nhìn linh khí quanh thân Trần Dĩnh không ngừng tiêu tán, da thịt nàng ta tràn ngập bạch quang yếu ớt, đó là linh khí đang tràn ra ngoài.
Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm đều khiếp sợ, linh khí tràn ra ngoài, đây không phải linh đào tầm thường.
"Dĩnh Dĩnh, sử dụng Hô Hấp pháp, có thể hấp thu bao nhiêu thì hay bấy nhiêu." Trần Mục nhắc nhở.
Trần Dĩnh ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, dùng Hô Hấp pháp để vận chuyển, linh khí tiết ra ngoài đang giảm bớt, nàng ta bắt đầu hấp thu năng lượng linh đào phóng thích, nhưng mà vẫn có lượng lớn linh khí bị tiêu hao.
Kinh mạch tắc nghẽn trong cơ thể Trần Dĩnh bị linh khí bàng bạc nhanh chóng đẩy ra, nàng ta rất nhanh từ Bát phẩm Kiếm Đồ đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Đồ.
Mọi người nhìn chăm chú vào Trần Dĩnh, nhìn thấy sự biến hóa của nàng ta, càng hiểu được linh đào trân quý trong tay.
Trần Thiên Nam nhìn linh đào trong tay, quả linh đào này không chừng có thể khiến cho ông ta đột phá đến Kiếm Hậu cảnh, đó là cảnh giới mà ông ta tha thiết ước mơ.
Cảnh giới càng cao, hiệu quả hấp thu linh dược cao giai càng tốt, Trần gia chỉ có Trần Thiên Nam mới có thể hấp thu lượng lớn năng lượng của linh đào.
Trần Hi nghe nói Linh Đào có thể làm đẹp dưỡng nhan, nàng ta cũng bắt chước Trần Dĩnh ăn linh đào, Đường Uyển và Từ Yến các nàng cũng ăn linh đào theo.
Trần Nghiêm và Trần Uy có chút do dự, thứ này quá trân quý, ngay cả Trần Hãn cũng biết ôm linh đào chậm rãi gặm, bọn họ cũng từ từ ăn linh đào.
Trong viện của Trần gia nhất thời tràn ngập linh khí nồng đậm, trên người mọi người đều có ánh sáng mờ nhạt.
Trần Dĩnh đêm đó khơi thông tất cả kinh mạch, thăng cấp lên Kiếm Sư, Kiếm Sư ba tuổi, đây cũng không phải đều là công lao của linh đào, bản thân nàng ta đã là Bát phẩm Kiếm Đồ, hơn nữa có Hô Hấp pháp và huyết mạch đặc biệt của bản thân mới có thể thuận lợi đột phá đến Kiếm Sư.
Trần Thiên Nam cũng đột phá đến Kiếm Hậu, hơn nữa còn là Nhất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ.
Ban đêm Trần Thiên Nam ngự kiếm đạp gió, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của ông ta đã biến mất rất nhiều, trong nháy mắt trẻ hơn mười tuổi, kích động trong mắt tràn ngập trong lời nói.
Trần Nghiêm và Trần Uy cũng liên tiếp đột phá mấy tiểu cảnh giới, cảnh giới của Đường Uyển đột phá không nhiều, nhưng mà trẻ hơn rất nhiều.
Cả Trần gia trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ.
Mặc dù Trần Hãn còn chưa tu luyện Hô Hấp pháp, nhưng gặm qua linh đào, linh khí bàng bạc giúp nó khơi thông rất nhiều kinh mạch trong cơ thể, tiểu tử kia đêm đó đã đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Đồ hậu kỳ.
Cho đến nửa đêm sau, mọi người mới trở lại phòng riêng nghỉ ngơi, nhưng mà mọi người sau khi trở về đều đang tu luyện, nhân lúc hiệu quả của linh đào vẫn còn, tận lực hấp thu nhiều năng lượng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Thiên Nam ngự kiếm ngao du khắp Hắc Thạch thành.
Phủ thành chủ, Mộ Đông Lưu đứng ở trong đình viện, trong mắt mang theo hâm mộ: "Trần gia sinh ra Tuyệt Thế thiên kiêu, cả gia tộc đều được hưởng lộc theo."
Ông ta hiểu được gia tộc bình thường tu luyện tới Kiếm Hậu khó khăn nhiều như thế nào, không có tài nguyên của tông môn, muốn ở thế tục tu luyện thành Kiếm Hậu thì khó như lên trời.
Chỉ có thể là bọn họ nhận được tài nguyên Trần Mục đưa về, mới có thể đạt đến Kiếm Hậu nhanh như vậy.
Sau buổi sáng, hiệu quả của linh đào đã biến mất không sai lắm, cảnh giới Trần Thiên Nam ổn định ở Nhất phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ, Trần Uy đạt tới Thất phẩm Kiếm Tông, Trần Nghiêm đến Lục phẩm Kiếm Tông, đại tỷ Trần Hi trở thành Thất phẩm Kiếm Sư, muội muội Trần Dĩnh trở thành Nhị phẩm Kiếm Sư, trên mặt mọi người đều tràn đầy tươi cười.
Trần Mục về nhà bắt đầu dẫn muội muội đi chơi.
...
Buổi chiều năm ngày sau
Trần Mục ngồi ở sân luyện võ, Trần Dĩnh và Trần Hãn chơi đùa trước mặt hắn, Đại Tráng nằm ở gần đó, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm sấp trên vai Trần Mục.
"Nhị ca đã về!"
Trần Mục cảm giác được hơi thở của Nhị Ca.
Hắn giương mắt nhìn về phương xa, cảm ứng được ở nơi xa có hai người đang ngự kiếm mà đến.
Trần Hạo ôm vòng eo nhỏ bé của thiếu nữ, thiếu nữ áo vàng vừa vào Kiếm Hậu chưa được bao lâu, lúc ngự kiếm còn phải mở rộng cánh tay duy trì thăng bằng.
Hình ảnh kia Trần Mục cảm thấy rất quen thuộc.
"Nhị ca thật là trâu!"
Trần Mục đứng ở sân luyện kiếm.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đùa giỡn ở bên cạnh hắn.
Trong mắt Trần Mục mang theo nụ cười, vậy mà Nhị ca lại ôm vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ áo vàng, thật sự là bội phục.
Bọn Trần Hạo hạ cánh xuống sân luyện võ.
"Nhị Ca!"
"Tam Đệ!"
Trần Mục và Trần Hạo gặp mặt chính là một trận ôm.
Bây giờ Trần Hạo có dáng người cường tráng, hắn ta nhiệt tình mở miệng: "Đây là sư tỷ của ta, Tạ Nhã."
Thiếu nữ áo vàng dáng người mảnh mai, có mái tóc đen tuyền mềm mại, mi thanh mục tú, khóe miệng mang theo hai má lúm đồng tiền nhỏ, nàng ta mỉm cười mở miệng: "Lúc ta ở Huyền Kiếm tông, Trần Hạo mỗi ngày đều nói ngươi rất siêu phàm, lần này cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật."
Chương 199 Táng Tiên địa (1)
Giọng nói của Tạ Nhã giống như chim vàng anh, Trần Hạo có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Bái kiến Tạ sư tỷ."
Nụ cười của Trần Mục như ánh mặt trời.
Tạ Nhã có chút căng thẳng :" Suỵt, ngươi là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, làm sao có thể gọi ta là sư tỷ... Suỵt."
Chỉ sợ là tông chủ của bọn họ nhìn thấy Trần Mục, cũng phải cung kính gọi một tiếng tiểu sư thúc.
Trần Mục chớp chớp mắt: "Tỷ là sư tỷ của nhị đệ ta, đệ đương nhiên phải gọi tỷ là sư tỷ."
Tạ Nhã cảm giác có chút ngượng ngùng, trong lòng nàng ta rất vui vẻ còn tưởng Trần Mục rất lạnh lùng, không nghĩ tới thật sự rất dễ ở chung như Trần Hạo nói vậy.
"Nhị Ca!"
Trần Dĩnh vui vẻ chạy tới.
Trần Hãn điên cuồng chạy theo phía sau.
Trần Hạo khẽ xoa đầu Trần Dĩnh: "Nhị ca về vội quá, buổi tối lại dẫn các muội đi mua kẹo."
"Hay quá."
Trần Dĩnh vui vẻ nhảy dựng lên.
Trần Hãn cười ngây ngô đi theo phía sau Trần Dĩnh.
Mọi người nhìn hai người bọn họ thì rất vui vẻ, Trần Hạo và Trần Mục ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm.
Trần Dĩnh lấy kiếm gỗ đã cất kỹ, Trần Hãn cầm cành gỗ, bọn họ bắt đầu "quét sân".
Trần Hạo mỉm cười mở miệng: "Tạ sư tỷ, lúc Tiểu Mục luyện kiếm, cũng không khác Dĩnh Dĩnh lắm."
Tạ Nhã nhìn về phía Trần Dĩnh đang quét sân, trên mặt xuất hiện sắc mặt khiếp sợ, nàng ta nhìn Trần Dĩnh phóng thích ra kiếm khí, đang quét sạch bụi bặm trên mặt đất.
"Kiếm Sư ba tuổi!"
Vẻ mặt của Tạ Nhã kinh ngạc, nàng ta lớn lên ở Huyền Kiếm tông, cũng không ba tuổi đã trở thành kiếm sư.
Tạ Nhã từ nhỏ đã dùng linh dược, sáu tuổi trở thành Kiếm Sư, mười tuổi trở thành Kiếm Tông, mười bảy tuổi trở thành Kiếm Hậu, ở Huyền Kiếm tông chính là thiên kiêu, nhưng mà Trần Dĩnh so với nàng ta còn lợi hại hơn rất nhiều.
"Tiểu muội à, thật là lợi hại!"
Trần Hạo mới chú ý tới tu vi của Trần Dĩnh.
Trần Mục lấy ra hai quả linh đào, không xem Tạ Nhã là người ngoài, nhếch miệng cười nói: "Nhị ca, Tạ sư tỷ, đệ mời hai người ăn đào."
Trần Hạo ngược lại rất tùy tiện, lau chùi xong thì cầm lấy ăn luôn, Tạ Nhã cầm trong tay, nàng ta có thể cảm giác được năng lượng bàng bạc trong đó.
"Cám ơn đệ, Tiểu Mục."
Trong mắt Tạ Nhã mang theo cảm kích.
Nàng ta biết linh đào này rất trân quý.
Trần Hạo ăn linh đào, sắc mặt đỏ lên, năng lượng bàng bạc tràn vào tứ chi.
Tạ Nhã nhắc nhở: "Sư đệ, mau dùng Hô Hấp pháp, đây hẳn là linh quả hiếm thấy."
Trần Hạo vội vàng sử dụng Hô Hấp pháp, Tạ Nhã không vội ăn đào, nàng ta dự định chờ đến cảnh giới gần đột phá rồi mới dùng.
Linh dược trân quý, nàng ta không muốn lãng phí.
"Sư tỷ, linh khí chảy ra ngoài, tỷ có thể giúp đệ không." Trần Hạo có chút sốt ruột.
Nhiều linh khí cứ chảy ra ngoài như vậy, Trần Hạo có chút đau lòng, không biết phải lãng phí bao nhiêu, khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Nhã phiếm hồng: "Vào phòng đi, ta giúp đệ."
"Đa tạ sư tỷ."
Trần Hạo bước chân rời khỏi sân luyện võ.
Trần Mục nhìn bọn họ rời đi, trong mắt mang theo ánh cười, có Tạ Nhã giúp đỡ, Trần Hạo có thể luyện hóa càng nhiều năng lượng linh đào phóng thích.
Bây giờ Trần Hạo là Bát phẩm Kiếm Sư hậu kỳ, đột phá đến Kiếm Tông hoàn toàn không có vấn đề gì.
Có Tạ Nhã giúp đỡ, Trần Hạo rất nhanh đã kết thúc luyện hóa hấp thu, trong đó có lượng lớn năng lượng đã bị Trần Hạo hấp thu, còn có một phần là chuyển sang cho Tạ Nhã, khiến cho cảnh giới của nàng ta cũng tăng lên.
Trần Hạo bước vào cảnh giới Kiếm Tông.
Ở tuổi của hắn ta, bước vào Kiếm Tông, để ở Huyền Kiếm tông cũng coi như là ưu tú rồi.
Trần Hạo chênh lệch rất lớn với Tạ Nhã.
Nhưng không lớn như với Trần Mục và Khương Phục Tiên.
Tạ Nhã là thiên kiêu của Huyền Kiếm tông, đệ tử đích truyền của tông chủ, để ở Lăng Vân tông cũng là tiểu bối không tồi, Trần Hạo đương nhiên có chênh lệch với nàng ta.
Buổi tối.
Mọi người ăn cơm ở tổ trạch.
Lần này Trần gia đoàn tụ, càng thêm náo nhiệt hơn trước kia, trên mặt mọi người tràn đầy tươi cười, trong tổ trạch của Trần gia tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Người vui vẻ nhất chính là Từ Yến và Trần Uy, bọn họ nhìn Tạ Nhã mà Trần Hạo mang về, đã đối xử với nàng ta như con dâu tương lai.
Tạ Nhã rất ưu tú, Trần Hạo không có suy nghĩ lệch lạc gì, chỉ coi sư tỷ là bằng hữu.
Trên bàn cơm Trần gia vui vẻ hòa thuận, mọi người vừa nói vừa cười, chỉ có Trần Dĩnh và Trần Hãn chỉ lo ăn, không biết có phải là do huyết mạch hay không, Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng ăn rất được.
Trên không trung, Khương Phục Tiên gối đầu lên mây trắng, ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy bình rượu tinh xảo, nàng ta mím môi nhạt, sâu trong đôi mắt có chút hâm mộ.
Sau khi dùng cơm tối xong.
Trần Hạo mang theo đệ đệ và muội muội ra ngoài.
Trần Hạo ôm Trần Hãn, Tạ Nhã ôm Trần Dĩnh, Yến Lang Nguyệt khoác tay Trần Hi.
Trần Mục đi ở phía trước.
Chợ đêm ở Hắc Thạch thành náo nhiệt hơn trước, bởi vì Trần Mục quật khởi, có rất nhiều du khách mộ danh mà đến, đều muốn đến gần Trần gia xem, thương nhân buôn bán tốt hơn trước kia.
"Các ngươi xem, là Trần Mục."
"Đứa nhỏ này thật sự là càng lớn càng anh tuấn."
"Tiểu bối Trần gia sau này có tiền đồ."
Tiểu thương xung quanh tươi cười chào hỏi tiểu bối Trần gia, rất nhiều người đều là hàng xóm, đám người Trần Hi cũng sẽ mỉm cười đáp lại.
Tất cả mọi người đều tự hào vì Hắc Thạch thành có thể xuất hiện Tuyệt Thế thiên kiêu như Trần Mục.
Trần Hạo mua cho Trần Dĩnh một xiên kẹo hồ lô, Trần Hãn ngơ ngác nhìn đến chảy nước miếng, Trần Dĩnh lột lớp áo đường mỏng manh đưa cho Trần Hãn.
"Ngọt không?"
"Tỷ tỷ... Ngọt lắm..."
Trần Mục giơ ngón tay cái lên với Trần Dĩnh, muội muội từ nhỏ đã biết chia sẻ, nàng ta ở nhà hoạt bát, ở bên ngoài cũng rất nghe lời.
"Sư tỷ, tỷ có muốn nếm thử không?" Trần Hạo mỉm cười nhìn về phía Tạ Nhã.
Tạ Nhã khẽ gật đầu.
Quanh năm nàng ta tu luyện ở tông môn, rất ít thời gian có thể xuống núi du ngoạn, lần này nàng ta đã xin phép với trưởng lão, vậy mà được thông qua rất đơn giản, sau đó thì đi theo Trần Hạo đến Trần gia.
Trần Hạo mua rất nhiều kẹo cho Trần Dĩnh, còn mời mọi người ăn đồ ăn vặt bên đường, các tiểu bối ở bên ngoài chơi đến tối khuya mới về Trần gia.
Trần Uy và Trần Nghiêm không lo lắng cho tiểu bối, có Trần Mục và Trần Hạo ở đây, bọn họ khẳng định có thể chăm sóc tốt cho đệ đệ, muội muội.
Chương 200 Táng Tiên địa (2)
Đi dạo chợ đêm.
Nhóm tiểu bối tươi cười trở lại Trần gia, chỉ có Trần Hãn sớm nằm sấp trong ngực Trần Hạo ngủ say.
Tạ Nhã đi theo Trần Hi nghỉ ngơi, Trần Hãn đi theo Trần Hạo nghỉ ngơi, Trần Dĩnh đi theo Yến Lang Nguyệt nghỉ ngơi.
Trần Mục mở cửa sổ ra, ánh sao chiếu vào trong phòng, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ không biết vị hôn thê đang làm cái gì.
Khương Phục Tiên nằm trong mây trắng, bàn tay nhỏ nhắn đỡ má hồng, xuyên qua cửa sổ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Trần Mục nhắm mắt lại.
Hắn thấy các nhiệm vụ đánh dấu đang cập nhật.
【Ký chủ: Trần Mục.】
【Điểm giá trị đánh dấu:1382.】
【Cảnh giới: Tứ phẩm Kiếm Vương trung kỳ.】
【Cảnh giới: Nhất phẩm Niệm Vương sơ kỳ.】
【Đánh dấu: Đông Hoang Táng Tiên địa.】
【 Phần thưởng: Niết Bàn Hô Hấp pháp.】
Tâm tình Trần Mục trở nên kích động, bây giờ hắn chỉ có nửa trang Niết Bàn Hô Hấp pháp, đã cảm giác tu luyện tăng lên rất rõ ràng, nếu như có được Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh thì không biết có thể kinh khủng như thế nào.
"Đông Hoang Táng Tiên địa?"
Trần Mục thấp giọng nói, hắn vừa đi qua Thanh Vân bí cảnh, vậy mà Kiếm Tiên ở trong căn nhà rách nát.
Táng Tiên Địa không cần suy nghĩ nhiều, đương nhiên là nơi chôn cất tiên, không biết sẽ là một nơi như thế nào.
Trần Mục dự tính ở Trần gia dành nhiều thời gian cho gia đình hơn, qua một đoạn thời gian rồi lại đi tìm Táng Tiên địa.
Mặt trời mọc.
Trong sân luyện kiếm vang lên tiếng vung kiếm.
Trần Mục tự tay dạy Trần Dĩnh luyện kiếm.
Trần Hãn ở trong sân đuổi theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, Trần Hạo và Tạ Nhã đang luận bàn.
Trần Dĩnh luyện kiếm được nửa canh giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta có chút mệt mỏi, Trần Mục hài lòng gật đầu: "Ừm, ngày mai tiếp tục, đi chơi đi."
"Được."
Trần Dĩnh cũng chạy đi đuổi theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, Đại Tráng vẫy đuôi nhìn theo bọn họ.
Trần Mục nhàn rỗi không có việc gì, đi xem Trần Hạo và Tạ Nhã luận bàn, công pháp cơ bản của bọn họ rất tốt, thân pháp của Tạ Nhã linh hoạt, sức mạnh của Trần Hạo lại bá đạo.
Kiếm kỹ của Trần Hạo rất nhanh, hắn ta tu luyện Kiếm Thiểm nhiều năm, mặc dù không có thành công, nhưng xuất kiếm càng ngày càng nhanh, ngay cả Tạ Nhã cũng không dám khinh thường.
Tạ Nhã có được cảnh giới càng cao, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, vẫn có thể áp chế được Trần Hạo một cách dễ dàng.
Bọn họ luận bàn xong, Trần Hạo ngây thơ cười nói: "Tam đệ, có thể chỉ điểm hai chiêu không.
"Không thành vấn đề."
Trần Mục đứng ở sân luyện võ, hắn đem Long Ngâm Kiếm Kỹ bản hoàn chỉnh dạy lại cho Trần Hạo và Tạ Nhã, sau đó cẩn thận dạy cho Trần Hạo chi tiết từng chiêu một.
Năm mới Trần Hạo trở về thấy gia gia dùng qua, nhưng mà Trần Thiên Nam cũng không nắm giữ hoàn toàn được, bây giờ Trần Mục thi triển chính là bản hoàn chỉnh.
Dưới sự chỉ điểm của Trần Mục, Trần Hạo đã nắm giữ được Long Ngâm Thập Nhị Kiếm, Thư Thỉnh Long Ngâm cuối cùng rất khó lĩnh ngộ, cần ngộ tính cực cao.
Chỉ cần có thể nhanh chóng thi triển được Tam Thiên Long Vũ, là đã có thể nghiền ép được rất nhiều người tu hành đồng cảnh, Kiếm Thiển mà Trần Hạo tu luyện quanh năm, nháy mắt đã bộc phát rất mạnh, miễn cưỡng có thể khống chế được Tam Thiên Long Vũ.
"Nhị ca, mười một chiêu trước dùng tùy ý nhưng chiêu thứ mười hai có chút bá đạo, không thể thường xuyên sử dụng được, dễ tổn thương đến kinh mạch, ngẫu nhiên luyện tập là được, tốt nhất là sử dụng vào thời điểm quan trọng."
"Được."
Trần Hạo ghi nhớ trong lòng.
Tạ Nhã nói thầm dưới đáy lòng: "Rất nhiều kiếm kỹ linh giai trung phẩm cũng không mạnh được như Long Ngâm kiếm kỹ."
Sau khi Trần Hạo và Trần Mục về nhà, cũng không có lo tu luyện, bọn họ vất vả lắm mới về nhà một chuyến, nhất định phải thật vui vẻ.
Hai huynh đệ vào núi săn bắn, thu hoạch được rất nhiều thú rừng, buổi tối Yến Lang Nguyệt và Trần Hi về nhà, cả nhà đều ở sân luyện võ làm thịt nướng ăn.
Không chỉ có thịt để ăn, mà còn có rất nhiều loại trái cây mát mẻ ngâm trong giếng nước.
Trần Nghiêm và Trần Uy còn thoải mái uống rượu.
Bọn họ đang ăn mừng trong sân.
Khương Phục Tiên im lặng nhìn.
Khuôn mặt của nàng ta cũng mỉm cười.
...
Trần Hạo và Tạ Nhã ở Trần gia không chơi được mấy ngày, bọn họ còn phải trở về tông môn tu luyện.
Trần Mục cũng không vội vã trở về Lăng Vân tông, hắn ở Trần gia chăm sóc đệ đệ muội muội, kiếm chiêu của Trần Dĩnh càng ngày càng thuần thục, Trần Hãn cũng bắt đầu tiếp xúc với Hô Hấp pháp.
Hai tháng trôi qua rất nhanh.
Trần Mục không có nhắc tới chuyện muốn trở về Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên cũng không thúc giục hắn trở về.
Trong khoảng thời gian này cảnh giới của Trần Mục không thay đổi, hắn chủ yếu ở nhà chơi với đệ đệ muội muội, nói chuyện phiếm với mẫu thân, thỉnh thoảng còn đến tiêu cục xem một chút.
Chỉ có buổi tối mới tu luyện một chút.
Vào ban đêm.
Trần Mục đột nhiên bay lên trời.
Hắn xuất hiện ở trên cao Hắc Thạch thành.
Muốn tìm kiếm thân ảnh của Khương Phục Tiên, nghĩ thầm đã hai tháng trôi qua, sư tỷ sao lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ nàng ta không ở Hắc Thạch thành?
Đột nhiên.
Có một cảm giác mát mẻ bao bọc lấy hắn.
Trần Mục bị bàn tay lạnh lẽo che mắt lại.
"Sư tỷ."
Trần Mục cũng không cần đoán.
Khương Phục Tiên buông tay, nàng ta vén mái tóc bạc bên tai, tiên nhan dưới ánh trăng càng thêm mê người: "Làm sao vậy, bây giờ đã muốn trở về Lăng Vân tông?"
"Không phải."
"Là nhớ tỷ."
Nụ cười của Trần Mục rất ngọt ngào.
Mặt mày Khương Phục Tiên khẽ cong, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười tươi sáng, trêu ghẹo nói: "Nhớ tỷ? Đệ chỉ nghĩ về tỷ một lần trong hai tháng? Tỷ thấy đệ rất vui vẻ."
"Sư tỷ, đệ mỗi ngày đều nhớ tỷ, chỉ là bình thường không muốn quấy rầy tỷ." Trần Mục vội vàng giải thích.
Khương Phục Tiên khẽ gõ đầu Trần Mục, dịu dàng hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
Nàng ta đã sớm tìm hiểu rõ ràng tâm tư của Trần Mục, hắn tới tìm mình khẳng định có chuyện khác.
"Sư tỷ, tỷ có biết Đông Hoang Táng Tiên địa ở nơi nào không?" Trần Mục rất tò mò.
"Tỷ biết, Táng Tiên địa là cấm địa nổi danh nhất Đông Hoang, ở trong không gian bí cảnh, bên trong có rất nhiều tạo hóa, cũng cực kỳ nguy hiểm."