-
Chương 161-165
Chương 161 Quyết Đấu Trên Đỉnh Núi (2)
Dư Tung cười lạnh nói: "Phong Bạo Kiếm Ý có thể tăng cao tốc độ và sự bùng nổ trên diện rộng, xem ra là Khinh Cuồng không muốn dây dưa nhiều với hắn."
Đám tiểu bối đều trố mắt đứng nhìn, tốc độ của Kiếm Khinh Cuồng đột nhiên tăng vọt, lưu lại tàn ảnh màu tím ở đỉnh núi, không ngừng có thanh quang được chém ra.
Nhưng tốc độ của Trần Mục lại vẫn như cũ, trong Bạo Phong Kiếm Ý cũng không hề chậm lại, hắn không chọn việc lấy cứng chọi cứng mà chọn không ngừng né tránh, cũng không khác lắm so với lúc đối chiến với Từ Nham, vẻ mặt tiêu sái, rất nhẹ nhàng.
Cường giả các tông đều đang thán phục, Kiếm Khinh Cuồng sử dụng Phong Bạo Kiếm Y vậy mà cũng không cách nào đuổi kịp Trần Mục, tốc độ như vậy quá kinh khủng!
Trần Mục vẫn có chút áp lực, có sự trợ giúp của Phong Bạo Kiếm Ý, tốc độ của Kiếm Khinh Cuồng cực kỳ nhanh, kiếm quang cách hắn càng ngày càng gần.
Đám Lâm Dịch chăm chú nhìn Trần Mục, trong tay đổ đầy mồ hôi, Kiếm Khinh Cuồng không phải Từ Nham, mỗi lần Trần Mục trốn tránh đều là đang bước đi bên bờ nguy hiểm, chỉ cần sai sót sẽ lập tức bị kiếm quang đánh trọng thương.
"Sao tiểu sư thúc còn chưa phản kích?" La Bằng xem có chút nóng ruột, chỉ có Triệu Tư Tư nở nụ cười, nàng ta tin tưởng Trần Mục có thể thắng.
Trong nhận thức của Triệu Tư Tư, Trần Mục vẫn bình tĩnh như cũ, thế mà Kiếm Khinh Cuồng đã bắt đầu cuống lên.
Lý Thanh Lưu trầm giọng nói: "Không phải hắn không muốn phản kích, mà là đang chờ cơ hội, Kiếm Khinh Cuồng thi triển kiếm ý mạnh mẽ tấn công, chỉ có thể duy trì trạng thái đỉnh phong trong thời gian rất ngắn, tiểu sư thúc của các ngươi là đang chờ thời cơ trạng thái của hắn trượt dốc, lộ ra sơ hở."
Có tiền bối cường giả nhìn ra manh mối, Trần Mục không lựa chọn cứng chọi cứng là do hắn không muốn lãng phí sức mạnh, đối mặt với Kiếm Khinh Cuồng cũng không xuất ra toàn bộ thực lực, rốt cuộc là hắn tự tin đến nhường nào?
Bọn họ nhìn Trần Mục cũng đều cảm thấy sợ hãi.
Triệu Tư Tư nghĩ đến mình năm đó, vậy mà lại đần độn muốn ép tiểu sư thúc xuất ra toàn bộ thực lực, khi ấy thật ngốc quá.
Cách đó không xa, Dư Tung khẽ nhíu mày, không còn tự tin như lúc mới bắt đầu, hắn ta không ngờ được Trần Mục chọn phòng thủ mà không chiến, Kiếm Khinh Cuồng mạnh mẽ tấn công nhưng không hề thuận lợi thì sẽ cực kỳ thiệt thòi.
Ở nơi cao, Vân Dịch liên tục gật đầu: "Thực lực của Kiếm Khinh Cuồng rất mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Trần Mục càng dày dặn hơn, xem ra hắn đã chịu khổ không ít."
Trần Trúc kinh ngạc, Trần Mục mới bảy tuổi, hắn lấy đâu ra kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy?
Chiến trường trên đỉnh núi, long nhãn của Kiếm Khinh Cuồng trợn lên, hắn ta biết nếu cứ tiếp tục kéo dài thì sẽ càng lúc càng thiệt, hiện tại chỉ có thể lấy ra con át chủ bài để đối phó.
Ngoại trừ Phong Bạo Kiếm Ý thì trên đỉnh núi còn xuất hiện kiếm ý thứ hai, Trần Mục trông thấy ánh sáng tím chói mắt, sau lưng Kiếm Khinh Cuồng xuất hiện mặt trời màu tím.
"Đây là kiếm ý gì thế?"
Đám tiểu bối khó có thể phân biệt rõ ràng.
Trái lại là Phong Bạo Kiếm Ý thì mọi người đều biết, nhưng đạo kiếm ý này rất thần bí, Vân Dịch khẽ cười nói: "Có thể ngưng tụ ra tử dương! Thú vị."
Tử dương kia chứa đựng sức mạnh đáng sợ.
Trong mắt Dư Tung ẩn chứa vui mừng: "Có thể khiến cho Khinh Cuồng đồng thời sử dụng Tử Vân Kiếm Ý và Phong Bạo Kiếm Y, cho dù hắn có thua, cũng sẽ không mất mặt."
Tiểu bối ở xung quanh đều đang run lẩy bẩy.
Hỏa Mị cảm thấy bản thân mình có huyết mạch thôi động đặc thù thì cũng không có cách nào lay động được hai người trong trận chiến.
Cường giả của các tông nhìn bọn họ đầy hâm mộ, cho dù có được thì bọn họ cũng bồi dưỡng không nổi.
Vẻ mặt Lý Thanh Lưu ngưng trọng, vẻ mặt của La Bằng và Lâm Dịch thì đều là khẩn trương, bọn họ có thể cảm giác được, đợt giao chiến cuối cùng sắp đến rồi.
Trần Mục nhận thấy nguy hiểm, Kiếm Khinh Cuồng ép hắn lấy ra thực lực, hắn nắm Chiết Dực, trong không trung xuất hiện hồ quang điện, quanh người Trần Mục được bao bởi sấm sét.
Trần Mục sử dụng Lôi Đình Kiếm Ý, đột nhiên hắn lao về phía Kiếm Khinh Cuồng, nhanh như chớp.
Kiếm Khinh Cuồng nhắm chuẩn vị trí của Trần Mục, long nhãn của hắn có thị lực nhạy bén của rồng.
"Tới tốt lắm!"
Kiếm Khinh Cuồng vung kiếm nghênh đòn.
Tử dương kia bao bọc lấy Kiếm Khinh Cuồng.
Kiếm của Trần Mục mang theo Lôi Đình Kiếm Ý, hắn thi triển Trảm Đoạn Chi Thế, trước lúc va chạm với Kiếm Khinh Cuồng, lại biến mất trong chớp mắt.
Đám tiểu bối đều đang tìm kiếm bóng dáng Trần Mục.
Cường giả các tông thất thần trong giây lát, chỉ có nhóm cường giả Dư Tung và Vân Dịch có thể tùy thời bắt được bóng dáng của Trần Mục, nhất thời đồng tử của Kiếm Khinh Cuồng đột nhiên co rút.
Bình Đỉnh sơn.
Ánh sao chiếu rọi đỉnh núi.
Cả người Kiếm Khinh Cuồng được bao bọc trong tử dương, hắc kiếm trong tay mang theo gió dữ, lưỡi kiếm phóng ra thanh quang sáng chói giống như là trăng xanh lưỡi liềm mảnh mai.
Giây phút hắn ta vung kiếm chém ra, Trần Mục đột nhiên biến mất, ngay đến cả tàn ảnh cũng không lưu lại, nhanh đến mức long nhãn của hắn ta cũng không thể bắt kịp.
Tim Kiếm Khinh Cuồng đập rộn lên, đồng tử bỗng co rụt lại, con ngươi màu đen bên trong long nhãn cũng sắp co lại thành một đường thẳng, vẻ hoảng sợ trong mắt lộ rõ ở trên mặt.
Đám tiểu bối đều đang tìm kiếm bóng dáng của Trần Mục.
Bọn họ chưa kịp hô lên vì ngạc nhiên thì Trần Mục đã xuất hiện ở giữa không trung sau lưng Kiếm Khinh Cuồng, Chiết Dực trong tay hắn mang theo kiếm quang màu vàng đỏ.
Trần Mục chưa từng nghĩ tới việc va chạm chính diện, lấy cứng chọi cứng sẽ làm tiêu hao lượng lớn thể lực, Thanh Vân đại hội còn ở phía sau, hắn muốn duy trì trạng thái tốt nhất, vì vậy hắn sử dụng phương thức tiết kiệm sức lực tối ưu nhất.
Mà chiêu này chính là đạo kiếm kỹ thứ ba do vị Kiếm Hoàng thần bí kia lĩnh ngộ ra, Ảnh Vô Tung, lợi dụng sức mạnh cường đại bùng nổ để dịch chuyển trong nháy mắt.
Đạo kiếm kỹ này mạnh không phải vì uy lực, mà vì có thể tìm vị trí xuất kiếm tốt nhất.
Trần Mục xuất kiếm ở sau lưng Kiếm Khinh Cuồng.
Ánh sáng đỏ rực được phóng ra, đạo kiếm quang kia lao tới trong nháy mắt khiến cho cường giả các tông môn xem thôi cũng tê dại cả da đầu, đám tiểu bối đều hít ngược một ngụm khí lạnh, sau khi Trần Mục xuất kiếm bọn họ mới nhìn thấy vị trí của Trần Mục.
Chương 162 Đệ Nhất Thanh Vân (1)
Tất cả sức mạnh của Kiếm Khinh Cuồng đều đang chiến đấu với khu vực trống không phía trước, cho dù có phát giác được nguy hiểm ở sau lưng thì cũng không kịp quay người.
Da đầu của Dư Tung cũng trở nên tê dại.
Tốc độ của Trần Mục đã rất nhanh rồi, vậy mà lại còn bùng nổ thêm lần nữa, giống như là di hình hoán ảnh, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Kiếm Khinh Cuồng.
Chiêu thức như thế này khó lòng phòng bị.
Nếu như đạo kiếm kỹ này đánh trúng Kiếm Khinh Cuồng, thân xác dù có mạnh mẽ hơn nữa thì không chết cũng bị trọng thương.
Vân Dịch nhẹ gật đầu, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức, nhưng hàng mày trắng dài kia lại khẽ nhíu, ông ta biết cuộc chiến còn lâu mới kết thúc.
Nhìn đạo tịch ngấn kia, đám tiểu bối xung quanh đều cảm thấy Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua cuộc.
Kiếm Khinh Cuồng đeo thanh khoát kiếm, thanh khoát kiếm này đột nhiên bay lên không trung, ánh kiếm màu vàng óng vọt lên trời.
Thanh khoát kiếm này chủ động xuất kích, khoát kiếm phóng ra kiếm quang màu vàng, đạo kiếm quang kia mang theo sức mạnh cực kỳ khủng bố, chém rách trời cao.
Tịch ngấn bị xé nát.
Biến hóa tới bất ngờ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lý Thanh Lưu cũng trở nên căng thẳng, hai tay Triệu Tư Tư ôm chặt ở trước ngực, trên trán của La Bằng và Lâm Dịch cũng toát mồ hôi lạnh.
Đạo kiếm quang kia có sức mạnh vượt xa Kiếm Hậu, thậm chí để cho tiểu bối Kiếm Vương lên đó thì cũng khó lòng ngăn cản được.
Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, nhìn kiếm quang màu vàng gần trong gang tấc, hắn vừa bùng nổ Ảnh Vô Tung, bây giờ chỉ có thể vung kiếm tiếp chiêu.
Chiết Dực mang theo hỏa quang nghênh kích.
Răng rắc!
Thời điểm Chiết Dực va chạm với đạo kiếm quang kia, thân kiếm xuất hiện vết nứt, sau đó bị chém gãy.
Trần Mục bị đẩy lùi lại mấy chục trượng, hắn xem như là vững vàng tiếp đất, Chiết Dực trong tay chỉ còn lại một nửa, đôi mắt thanh tịnh kia chợt trở nên hung ác.
Bọn người Lý Thanh Lưu đều khiếp sợ, đám tiểu bối lại càng hít ngược khí lạnh vào trong, thanh kiếm màu đồng cổ kia quá mạnh, lại có thể một mình đánh lui Trần Mục.
Trên má Trần Mục xuất hiện vết kiếm, có vệt máu đỏ thẫm chày ra, hắn nhấc tay, thân kiếm Chiết Dực đứt gãy được thu vào trong không gian giới chỉ.
Kiếm Khinh Cuồng cũng thu trường kiếm màu đen lại, thanh kiếm màu đồng cổ rơi trước mặt hắn ta, vẻ hoảng sợ trong mắt đã hoàn toàn tiêu tan.
Sai lầm như vừa nãy hắn ta sẽ không phạm phải nữa.
Nếu như không có khoát kiếm màu đồng cổ thì vừa rồi Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua.
"Nguy hiểm quá."
"Bước chuyển ngoặt này thật kích thích."
Đám tiểu bối nghị luận sôi nổi.
Mặt La Bằng đầy khó chịu nói: "Thật đáng giận, Kiếm Khinh Cuồng gian lận, thanh kiếm màu đồng cổ kia vậy mà lại có thể tự tấn công, vậy sao mà đánh."
Lý Thanh Lưu khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Có thể nắm giữ Thánh Kiếm cao giai thì bản thân chính là một loại thực lực, Trần Mục có thể bức Kiếm Khinh Cuồng sử dụng Thánh Kiếm, đủ để chứng minh thực lực của tiểu sư thúc của ngươi."
Trong mắt Vân Dịch mang theo vẻ thưởng thức, bây giờ Trần Mục đã có sức mạnh cường đại như thế, con đường tương lai của hắn vẫn còn rất dài, có rất nhiều thời gian, có lẽ có thể đạt đến độ cao mà những người khác không đạt tới được.
"Phóng tầm mắt khắp Vạn Tượng đại lục, hắn đều có thể tiến vào hàng ngũ Thiên Kiêu đỉnh phong, cho dù là ở Huyền Châu thì hắn cũng là sự tồn tại quý hiếm giống như lông phượng sừng lân, có lẽ còn có thể khiêu chiến với hậu nhân của Hoàng Kim gia tộc."
Vân Dịch đánh giá hắn rất cao.
Chỉnh thể thực lực của Huyền Châu mạnh hơn rất nhiều so với Hoang Châu, Hoàng Kim gia tộc càng là nhân vật khổng lồ đứng sừng sững nhiều năm ở Huyền Châu, được truyền nhận huyết mạch đặc biệt.
Trần Trúc ngưỡng mộ nói: "Sợ rằng Lăng Vân tông thế này lại tiếp tục kéo dài thêm mấy ngàn năm huy hoàng."
"Có lẽ vậy."
Chuyện về sau ai có thể biết được.
Vân Dịch nhìn hai người trên lôi đài.
Tôn Nguy cười khuyên nhủ, nói: "Ta thấy hai vị Thiên Kiêu vẫn nên dừng lại đúng lúc, hay là đợi đến Thanh Vân đại hội lại quyết phân thắng bại đi."
Kiếm Khinh Cuồng và Trần Mục không trả lời.
Tôn Nguy cảm nhận được ánh mắt khó chịu ở xung quanh, tất cả mọi người đều muốn bọn họ đánh tới lưỡng bại câu thương, ngươi thì hay rồi, còn muốn khuyên can.
Thấy tất cả mọi người đều không vui, Tôn Nguy cũng không khuyên ngăn nữa, miễn cho làm đám đông phẫn nộ.
Kiếm Khinh Cuồng nắm Thánh Kiếm lên, Trần Mục triệu hồi ra Vô Song, trong mắt bọn họ chỉ có đối thủ.
Phẩm giai của Vô Song không bằng Thánh Kiếm trong tay của Kiếm Khinh Cuồng, nhưng cũng xem như linh kiếm cực phẩm, sẽ không đụng một cái là nát giống như Chiết Dực.
Ầm ầm!
Hai bóng người đồng thời lao ra.
Tốc độ quá nhanh tựa như sét đánh.
Đỉnh núi xuất hiện kiếm quang chói lọi, tựa như giống như hai vị cường giả Kiếm Vương đang giao đấu.
Kiếm Khinh Cuồng phóng ra kiếm ý, kết hợp với Thánh Kiếm, bộc phát ra sức mạnh cường đại.
Trần Mục sử dụng Bá Đạo Kiếm Ý, sức mạnh của hắn trở nên bá đạo, ngay đến cả thân hình cũng cao hơn, lúc xuất kiếm thời không đều trở nên vặn vẹo.
Thánh Kiếm trong tay Kiếm Khinh Cuồng đã hấp thu đại bộ phận lực tấn công, nhưng tay cầm kiếm của hắn ta vẫn đang run rẩy như cũ, bị ép phải dùng hai tay nắm kiếm.
Bá Đạo Kiếm Ý rất khó bị phát hiện, chỉ có Vân Dịch và Dư Tung có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Trần Mục, cỗ sức mạnh này giống như là hung thú viễn cổ.
Ngay đến cả Kim Khôi tu luyện xác thịt cũng đều cảm thấy sợ hãi, cỗ sức mạnh kia quá khủng khiếp, cực kỳ giống với Bá Thể mà chỉ Man tông của bọn họ mới có thể luyện ra.
"Mạnh quá, ta rất thích." Hỏa Mị liếm liếm khóe môi, hiện tại Trần Mục xuất kiếm bá đạo, áp chế Kiếm Khinh Cuồng trên khí tràng.
Lực chiến đấu của Trần Mục đột nhiên tăng gấp bội, kiếm của hắn cực kỳ đáng sợ, cỗ sức mạnh kia xuyên qua kiếm thánh đánh tới cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng.
May mà thân thể của Kiếm Khinh Cuồng được tẩm bổ bởi long huyết nên vô cùng mạnh mẽ, còn có Thánh Kiếm gánh một phần áp lực nên mới có thể đỡ được công kích như thế này.
Cường giả các tông nhìn không rời mắt.
Chiến trường trên đỉnh núi, Trần Mục thôi động Liệt Dương Kiếm Ý lần nữa, thân Vô Song kiếm bừng lên lửa đỏ, gió lớn gặp lửa dữ, càng cháy càng mạnh.
Chương 163 Đệ Nhất Thanh Vân (2)
Sức mạnh của Trần Mục đang được gia tăng dưới Liệt Dương Kiếm Ý, trở nên càng khủng khiếp hơn.
Kiếm Khinh Cuồng bị ép chỉ có thể phòng thủ.
Tất cả mọi người đều nhìn tới choáng mắt, Thánh tử của Thánh Kiếm sơn bị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông đuổi chém.
Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc.
Hắn lấy ra toàn lực để chiến đấu.
Lâm Dịch và La Bằng đều sôi trào nhiệt huyết, đây chính là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông bọn họ, mạnh!
Phương hướng Thánh Kiếm sơn, Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đều không dám mở miệng nói chuyện, Dư Tung cũng trầm mặc, cứ tiếp tục đánh như thế này thì Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thất bại.
Trong mắt Trần Mục mang theo nộ ý.
Hắn phóng ra Lôi Đình Kiếm Ý lần nữa, sức mạnh sấm sét ở quanh thân được thu lại, Vô Song quấn lấy sấm sét, sức mạnh của Trần Mục càng thêm khủng bố.
Ba đạo kiếm ý chồng lên nhau.
Rất nhiều tiểu bối đều đang run rẩy.
Đó là sức mạnh mà Kiếm Hậu nên có sao?
Kiếm Khinh Cuồng là người xuất sắc trong số những người cùng thế hệ, còn là tông chủ tương lai của Thánh Kiếm sơn, thế mà giờ phút này hắn ta lại bị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông gắt gao áp chế, Trần Mục còn trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều, hơn nữa Kiếm Khinh Cuồng còn từng sống trong bụng mẹ ba mươi năm.
Sức mạnh của Trần Mục làm chấn động toàn trường.
Đám tiểu bối trợn mắt há mồm, trong mắt các lão bối mang theo vẻ ngưỡng mộ, Dư Tung biết tình thế của Kiếm Khinh Cuồng rất xấu, còn lo lắng hơn cả những người khác.
Nếu như Kiếm Khinh Cuồng thất bại, thì đồng nghĩa với việc thế hệ trẻ của Thánh Kiếm sơn không bằng Lăng Vân tông, cũng có nghĩa là Thánh Kiếm sơn không bằng Lăng Vân tông.
"Tam Thiên Long Vũ!"
Trần Mục mặc niệm trong lòng.
Vô song bốc cháy mang theo sấm sét rực lửa lao về phía Kiếm Khinh Cuồng, tiếng rồng kêu chấn động trời cao, một kiếm kia, mang theo sấm vang chớp giật cực kỳ đáng sợ.
Hai tay Kiếm Khinh Cuồng nắm Thánh Kiếm nghênh kích.
Ầm ầm!
Không gian giữa hai người vặn vẹo.
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, kình phong sau cú nổ khiến cho rất nhiều tiểu bối đều không mở được mắt.
Trần Mục vẫn đứng tại chỗ như cũ, mà Kiếm Khinh Cuồng đã bị đánh bay ra ngoài mấy chục trượng, hắn ta lăn lộn trên mặt đất, bộ dạng rất chật vật.
Ngay cả Thánh Kiếm màu đồng cổ cũng bị tuột tay rơi ra.
"Hay!"
La Bằng và Lâm Dịch vỗ tay hô hay, trong mắt bọn họ mang theo sự hưng phấn, ngay đến Triệu Tư Tư an tĩnh cũng đều lộ ra hai cái răng khểnh, cười rất vui vẻ.
Tiểu bối Thiên Kiêu chỉ có thể ngước nhìn Trần Mục.
Cường giả các tông đều có dự cảm mãnh liệt rằng Hoang Châu có một ngôi sao lớn đang từ từ bay lên, sớm muộn gì cũng sẽ soi sáng non sông bát ngát này.
Thân thể Dư Tung khẽ run rẩy, hắn ta nhìn Kiếm Khinh Cuồng, nếu hôm nay hắn ta thua cuộc thì Thánh Kiếm sơn sẽ mãi đứng thứ hai vạn năm.
Doãn Hưu tê cả da đầu, Thánh tử chính là Thiên Kiêu mạnh nhất được sinh ra trong mấy ngàn năm trở lại đây của Thánh Kiếm sơn, có tiềm lực triển vọng tồn tại sánh vai với Khương Phục Tiên.
Trên đỉnh núi.
Kiếm Khinh Cuồng nhanh chóng đứng dậy.
Trên áo bào của hắn ta có mấy chỗ bị phá hủy, kim giáp ở bên trong cũng như ẩn như hiện, gan bàn tay bị nứt, khắp tay đều là máu.
Trán Kiếm Khinh Cuồng đổ đầy mồ hôi, hắn ta còn đang vận Hô Hấp pháp, cũng không vì sức mạnh khủng khiếp của Trần Mục mà từ bỏ.
Trần Trúc vừa cười vừa nói: "Xem ra, tiểu sư thúc của Lăng Vân tông tất thắng rồi."
"Khó nói."
Trong mắt Vân Dịch ẩn chứa ý cười.
Thánh Kiếm màu đồng cổ tự động trở lại trong tay Kiếm Khinh Cuồng, hắn ta nắm Thánh Kiếm, khí tức tăng vọt.
Nơi sâu trong đôi mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn thấy sức mạnh trong cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng đang tăng vọt, nguồn gốc của cỗ sức mạnh này là từ thanh Thánh Kiếm cao giai kia.
Ánh mắt Kiếm Khinh Cuồng trở nên sắc bén, hắn ta một tay cầm kiếm, một tay thả ở sau lưng, rất có phong phạm của cường giả kiếm đạo.
Cường giả các tông đều phát giác được sức mạnh tăng vọt của Kiếm Khinh Cuồng, trận chiến vẫn còn tiếp tục đấu.
Kiếm quang màu vàng lần nữa đánh tới, Trần Mục cảm nhận được áp lực, hắn vung kiếm chém ra, vừa chặt đứt kiếm quang, Kiếm Khinh Cuồng đã ở ngay bên cạnh, Thánh Kiếm của hắn ta vừa dài vừa rộng, là khoát kiếm hiếm thấy.
Keng!
Lần va chạm này, tay của Trần Mục đang run rẩy, cỗ sức mạnh kia cực kỳ mạnh.
Trần Mục biết Kiếm Khinh Cuồng không có sức mạnh cường hãn như vậy, sức mạnh bắt nguồn từ chuôi Thánh Kiếm kia.
Trên bầu trời, Vân Dịch hơi lắc đầu, không khỏi khẽ cười nói: "Vừa nãy là người khống chế kiếm, bây giờ là kiếm khống chế người, thú vị."
Cục diện chiến đấu lần nữa xoay chuyển.
Kiếm Khinh Cuồng chiếm thế chủ động, bắt đầu áp chế Trần Mục, Thánh Kiếm tấn công càng thêm cường hãn, kiếm quang chói lọi đều sắp phá hủy cả ngọn núi, tiểu bối ở xung quanh đều lui ra rất xa.
Cái này còn đặc sắc hơn so với Kiếm Vương giao đấu.
"Không hổ là Thánh tử của Thánh Kiếm sơn, sức mạnh này đủ để sánh ngang với Kiếm Vương đỉnh phong, đây chính là thực lực chân chính của hắn sao?" Kim Khôi không nhịn được kinh hô.
Trong mắt hỏa mị mang theo một chút tiếc nuối, nàng ta vẫn hy vọng Trần Mục có thể thắng hơn, dù cho có thua trận đấu thì cũng dự định giới thiệu sư tôn cho hắn.
Tiềm lực mà Trần Mục thể hiện ra cho thấy, tương lai nhất định có thể vượt xa Kiếm Khinh Cuồng, hắn còn trẻ, thiên phú còn chưa phát huy hoàn toàn.
"Sợ bóng sợ gió một trận." Dư Tung thở phào một hơi, may mà có Thánh Kiếm tông môn giúp sức, bằng không trận tỷ thí này Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua.
Đám tiểu bối nhìn không ra nguyên nhân, nhưng cường giả các tông đều biết, nếu dựa vào thực lực của bản thân thì Trần Mục càng hơn một bậc, Kiếm Khinh Cuồng có Thánh Kiếm giúp sức, tiền bối cường giả chưa nói phá vì sức mạnh bên ngoài cũng là một phần của thực lực, ngay đến cả may mắn cũng là một phần của thực lực.
Thứ bọn họ nhìn trúng chỉ là kết quả.
Người nào thắng trận đấu này, người đó chính là tiểu bối Kiếm Hậu mạnh nhất Hoang Châu, địa vị của Lăng Vân tông cùng Thánh Kiếm sơn cũng được phân chia cao thấp.
"Tiểu sư thúc, mau sử dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý, chúng ta có thể giúp ngài." Triệu Tư Tư dùng niệm lực truyền âm, trên khuôn mặt nhỏ có chút căng thẳng.
Nàng ta cảm giác được Trần Mục đang rất mệt mỏi.
Chương 164 Đệ Nhất Thanh Vân (3)
Tuy người của bọn họ không nhiều, nhưng tập trung sức mạnh lại thì nhất định có thể đến giúp Trần Mục.
Dư Tung đột nhiên tiến lên, toàn bộ chiến trường trên đỉnh núi bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, hắn biết Trần Mục còn có Hạo Nhiên Kiếm Ý sau cùng, không thể cho hắn cơ hội.
Lý Thanh Lưu trợn mắt nhìn chằm chằm Dư Tung, Kiếm Khinh Cuồng có thể mượn dùng sức mạnh của Thánh Kiếm, nhưng lại không cho phép Trần Mục mượn dùng Hạo Nhiên Kiếm Ý để chiến đấu?
Dư Tung khẽ cười nói: "Lý trưởng lão, trận chiến này, lão phu hy vọng có thể giữ sự công bằng tuyệt đối."
Lý Thanh Lưu nắm chặt nắm đấm, hiện tại ông ta rất hi vọng Trần Mục có thể loại bỏ Kiếm Khinh Cuồng, để xem Dư Tung còn có thể cười được nữa không.
Thánh Kiếm của Kiếm Khinh Cuồng ép Trần Mục đến mép đỉnh núi, Trần Mục bị bức thi triển Ảnh Vô Tung, lần nữa kéo ra khoảng cách đủ xa.
Cường giả ở hiện trường đều có thể nhìn ra được sau khi Trần Mục thi triển Ảnh Vô Tung thì có chút mệt mỏi, tốc độ không nhanh như trước, sức mạnh cũng suy yếu rất nhiều.
"Ta sẽ không thua." Trần Mục dùng niệm lực đáp lại, để Triệu Tư Tư yên tâm.
Triệu Tư Tư chỉ có thể cầu nguyện cho hắn.
Lần này Kiếm Khinh Cuồng quay người rất nhanh, cùng một chiêu mà dùng hai lần thì không mới mẻ, khóe miệng của hắn ta giễu cợt nói: "Chỉ biết chạy trốn, ngươi nhận thua đi."
Trần Mục vọt đến chỗ cao, hắn nhìn xuống Kiếm Khinh Cuồng, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.
Sau đó hai tay hắn nắm chắc Vô Song, trong lòng mặc niệm nói: "Mong các vị tiền bối của Lăng Vân tông, cho ta mượn sức mạnh của các ngài."
Ầm ầm.
Bình Đỉnh sơn bỗng nhiên rung chuyển.
Ngay cả Vân Dịch ở nơi cao cũng hơi nhíu mày, trên người Trần Mục bộc phát sức mạnh đáng sợ, cường giả các tông lần nữa bị hắn làm cho khiếp sợ.
Bọn họ đều cho rằng Trần Mục thua chắc không thể nghi ngờ, thế mà cục diện chiến đấu lại phát sinh biến hóa lần nữa.
Trong Tu Di Giới Chỉ, Cửu Bính Tàn Kiếm cho Trần Mục mượn sức mạnh cường đại, đôi mắt của hắn trở nên sáng ngời có thần, tựa như hai ngọn đèn sáng, trên lưỡi kiếm Vô Song mang theo sức mạnh đáng sợ.
Kiếm Khinh Cuồng đối diện với sức mạnh khủng khiếp như thế, thân thể của hắn cũng đang run rẩy, Thánh Kiếm trong tay lại thoát khỏi tay, Thánh Kiếm xé rách không gian, muốn giành kết thúc trận đấu trước khi Trần Mục xuất kiếm.
Trần Mục quả quyết vung kiếm.
Vô Song và Thánh Kiếm va chạm giữa không trung.
Hai cỗ kiếm quang cường đại đồng thời được phóng ra.
Ánh sáng kia quá mức loá mắt, đám tiểu bối đều chỉ có thể nhắm hai mắt lại.
Ầm ầm!
Bọn họ nghe được một tiếng vang nặng nề.
Toàn bộ Bình Đỉnh sơn đều lún xuống dưới đôi chút.
Chờ bụi mù tản đi, bọn họ nhìn lấy Trần Mục cắm Vô Song xuống, ngạo nghễ đứng ở đỉnh núi.
Cách đó không xa, Kiếm Khinh Cuồng ngửa mặt ngã xuống đất, hắn ta mất đi năng lực chiến đấu, thanh Thánh Kiếm kia nằm ở gần đó, nếu không phải thanh Thánh Kiếm kia giành tấn công, Trần Mục còn chưa tăng sức mạnh lên tới đỉnh phong, thì Kiếm Khinh Cuồng đã không phải chỉ đơn giản là nằm xuống như vậy.
Một chút sức mạnh Cửu Bính Tàn Kiếm cho Trần Mục mượn đã có uy lực như thế này, nếu hoàn toàn thôi động Cửu Bính Tàn Kiếm thì uy lực không thể tưởng tượng nổi.
"Trần Mục, thắng!"
"Trần Mục, đệ nhất Thanh Vân bảng!"
Đám tiểu bối xung quanh vẫn còn trong khiếp sợ chưa lấy lại được tinh thần, Tôn Nguy lớn tiếng tuyên bố.
Lâm Dịch và La Bằng nhiệt huyết sôi trào, tiểu sư thúc của bọn họ leo lên vị trí thứ nhất của Thanh Vân bảng, giúp cho đám tiểu bối của Lăng Vân tông nở mày nở mặt.
Lý Thanh Lưu tự hào nhìn Dư Tung, tay của người sau đang không ngừng run rẩy, mặt già đen kịt.
"Ha ha ha."
Lý Thanh Lưu không nhịn được cười to.
Dư Tung mở tấm chắn ra, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Kiếm Khinh Cuồng, không nói gì cả, trực tiếp mang Thánh tử của bọn họ rời đi.
Đệ tử của Thánh Kiếm sơn xám xịt rời khỏi.
Lý Thanh Lưu lên đài hỏi thăm tình hình của Trần Mục.
Triệu Tư Tư theo qua đó đỡ Trần Mục, khuôn mặt nhỏ sùng bái nói: "Tiểu sư thúc, thúc thật lợi hại."
"Tiểu sư thúc, thúc mạnh thật đấy!"
"Thật sự là quá sảng khoái, vừa rồi ta thấy cả quá trình đệ tử của Thánh Kiếm sơn đều đen mặt không nói lời nào."
Lâm Dịch và La Bằng cười không ngậm được miệng.
Cường giả các tông đều đang cảm khái, trận chiến này của Trần Mục chắc chắn sẽ khiến cả Hoang Châu kinh sợ, từ đó giữ vững địa vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu ở Hoang Châu.
"Tuy Trần Mục giành chiến thắng, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng tiêu hao không ít, đây là cơ hội của các ngươi." Có cường giả tông môn nhắc nhở với tiểu bối nhà mình.
Trận chiến này Kiếm Khinh Cuồng bị thương, thể lực của Trần Mục tiêu hao nghiêm trọng, những tiểu bối Thiên Kiêu khác có cơ hội giành được thành tích tốt hơn.
Trong mắt Trần Trúc ẩn chứa ý cười, cảm khái nói: "Rất nhiều năm trước kia Hoang Châu từng xuất hiện một nhân vật truyền kỳ, từng đi tới bước kiếm đạo vô địch, không biết liệu chúng ta có thể nhìn thấy cường giả như vậy xuất hiện lần nữa hay không."
Vân Dịch cười khẽ: "Đom đóm dù có chói mắt hơn nữa cũng không thể chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, con đường của hắn còn rất dài."
Có ông lão an ủi đệ tử nhà mình: "Các ngươi không cần thấy mất mát, có thể cùng một thời đại với Tuyệt Thế Thiên Kiêu như thế này là vận may của các ngươi, về sau cũng có thể tự hào nói với hậu bối, mình cũng từng đọ sức với Tuyệt Thế Thiên Kiêu."
Ông ta đang khích lệ tiểu bối tông môn.
Bà lão ở Phượng Các lại cười hỏi: "Các ngươi nói vị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông kia và Thánh nữ của chúng ta có xứng đôi không?"
Hỏa Mị nghe vậy, vội vàng phản bác: "Diệu Ngữ tỷ là Thánh nữ của Phượng Các chúng ta, trừ phi Trần Mục chịu ở rể ở Phượng Các, trưởng lão ngài cảm thấy có khả năng không?"
"Nghĩ vậy cũng đúng."
Bà lão khẽ lắc đầu.
Sau đó Hỏa Mị cười xinh đẹp, nói: "Ngược lại là có thể giới thiệu sư tôn của ta cho hắn, hì hì."
"Nếu sư tôn của ngươi biết được còn không quất chết ngươi sao." Bà lão cười lắc đầu.
Thanh Vân đại hội còn chưa bắt đầu.
Trận đấu đáng để mong chờ nhất thì sớm đã kết thúc, đám tiểu bối các tông đều đang nghị luận.
Trần Mục trở lại viện tử.
Trước Thanh Vân đại hội, hắn vẫn còn thời gian một ngày để điều chỉnh lại trạng thái.
Chương 165 Thanh Vân Đại Hội (1)
Trần Mục về đến phòng, hắn uống hai bình linh dịch cao giai, sau đó sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, muốn dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục sức mạnh.
Lý Thanh Lưu có chút lo lắng, thời gian cấp bách, không biết Trần Mục có thể khôi phục được bao nhiêu.
Kiếm Khinh Cuồng ngồi xếp bằng trên giường.
Dư Tung đang dùng linh lực trị thương cho hắn ta.
Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đứng ở ngoài cửa, Thánh tử tông môn mà bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, lại bị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông cường thế trấn áp.
Sắc mặt của bọn hắn rất khó coi.
Từ Nham bị trọng thương không cách nào tiếp tục thi đấu, hiện tại Kiếm Khinh Cuồng cũng bị thương, linh lực trong cơ thể khô kiệt, có thể đấu tiếp hay không cũng rất khó nói.
Trong phòng, Kiếm Khinh Cuồng lấy ra đan dược kim sắc đã cất giấu rất lâu, viên đan dược kia ẩn chứa sức mạnh sinh mệnh dồi dào, Dư Tung nuốt ngụm nước bọt: "Vậy mà lại là thánh đan thượng phẩm."
Hương đan nồng đậm như thế tất nhiên là phải thánh đan Lục phẩm trở lên mới có, đây là đan dược mà cường giả Kiếm Thánh cũng khó có thể có được.
Tông môn có thể luyện chế ra đan dược thánh phẩm rất ít, cho dù là Thánh Kiếm sơn thì cũng phải tới đan tông ở Huyền Châu để mua đan dược thánh phẩm.
Thánh đan thượng phẩm chính là bảo vật vô giá, đây là thứ có thể cứu mạng trong thời khắc mấu chốt.
Thương tích của Kiếm Khinh Cuồng không phải rất nặng, hoàn toàn không cần phải dùng loại đan dược phẩm giai này.
Nhưng Thanh Vân đại hội gần ngay trước mắt, Kiếm Khinh Cuồng chỉ có thể uống đan dược thánh phẩm để sớm khôi phục, trong cơ thể hắn hiện lên sức mạnh tràn trề, vết thương trên cơ thể đang biến mất, linh lực cạn kiệt cũng hiện lên như thủy triều.
Dư Tung than nhẹ, đây là vạn hạnh trong bất hạnh, có sự trợ giúp của viên đan dược thánh phẩm này, đêm nay Kiếm Khinh Cuồng sẽ có thể khôi phục lại đỉnh phong.
Kiếm Khinh Cuồng nắm chặt nắm đấm, hắn ta không cam tâm, bản thân vậy mà lại thua Trần Mục, nếu không có Thánh Kiếm, hắn ta thậm chí còn thất bại thảm hại hơn.
"Thanh Vân đại hội lần này, nhiệm vụ của Thánh Kiếm sơn chúng ta là hai vị trí đầu tiên." Dư Tung trầm giọng nói: "Có Doãn Hưu phối hợp với ngươi, chắc hẳn rất đơn giản."
Doãn Hưu từng leo lên đầu Thanh Vân bảng, thực lực rất mạnh, chỉ cần bọn họ trấn áp những tiểu bối tông môn khác thì Thánh Kiếm sơn vẫn có hy vọng giành được hai vị trí đầu bảng.
Kiếm Khinh Cuồng nắm chặt nắm đấm, hiện tại hắn ta chỉ muốn báo thù, đây là lần đầu tiên hắn ta thất bại ở đời này…
Đám thiên kiêu đều đang nghị luận về Trần Mục.
Trần Mục ngang đường xuất thế, đánh bại Thánh tử mà Thánh Kiếm sơn khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm, chắc chắn hắn sẽ trở thành thiên kiêu được chú ý nhất Hoang Châu.
Ngày hôm sau, Thiên Cơ các đổi mới hai phần bảng danh sách, Trần Mục đứng thứ nhất trên Thanh Vân bảng, xếp thứ hai trên Tiềm Lực bảng Hoang Châu, ở Tiềm Lực bảng chỉ đứng sau Thánh nữ Lâm Diệu Ngữ của Phượng các.
Có tiểu bối gọi bọn họ là Long Phượng song kiêu.
Đám La Bằng biết Tiềm Lực bảng được cập nhật, Lâm Dịch nghi ngờ nói: "Lâm Diệu Ngữ vậy mà còn cao hơn tiểu sư thúc, tiểu sư thúc đã từng đánh bại Kiếm Khinh Cuồng, Lâm Diệu Ngữ hình như không có chiến tích kinh diễm gì cả."
"Đợi tiểu sư thúc tiến vào Thiên bảng thì sẽ biết rốt cuộc trong bọn họ ai mới là người càng có tiềm lực." La Bằng cười to nói.
Bọn họ ở trong đình viện nói chuyện về bảng danh sách.
Vẻ mặt Lý Thanh Lưu nghiêm túc nói: "Thừa dịp lúc này điều chỉnh trạng thái đi, nếu biểu hiện tốt trong Thanh Vân đại hội thì trở về tông sẽ có phần thưởng phong phú."
"Vâng thưa trưởng lão."
La Bằng và Dịch liên tục gật đầu.
Ngược lại Triệu Tư Tư đang nhắm mắt suy nghĩ.
Lý Thanh Lưu cau mày, thời gian ngắn như vậy, khẳng định là Trần Mục không thể hồi phục được, Thanh Vân đại hội lần này cần Triệu Tư Tư đứng ra, nàng ta muốn gánh vác trách nhiệm quan trọng này thì còn hơi khó.
Thiên Cơ lâu, Thanh Vân trấn.
Vân Dịch ngồi trên ghế uống trà, Tôn Nguy đang báo cáo với ông ta: "Các chủ, Lý Thanh Lưu nói Thanh Vân trấn có bóng dáng của Tà Tu."
"Tà Tu?"
Trần Trúc kinh ngạc.
Rất nhiều năm về trước, tây bộ Hoang Châu còn có Tà tông có thực lực cường đại, có điều về sau bọn họ bị Hồng Phong nhấc kiếm san bằng, hiện tại Hoang Châu chỉ có Tà Tu lẻ tẻ, đã rất lâu không có tin tức của bọn họ.
Vân Dịch bưng chén trà, ngược lại không để ý chuyện này, ông ta uống trà, vừa cười vừa nói: "Ta nghe được chút tiếng gió, Thanh Vân đại hội lần này đoán chừng sẽ rất thú vị."
Trần Trúc cùng Tôn Nguy đưa mắt nhìn nhau, Trần Trúc khom người, nhỏ giọng hỏi: "Các chủ, chẳng lẽ lần này sẽ xảy ra chuyện lớn?"
"Có khả năng."
Ánh mắt Vân Dịch trở nên nghiêm túc.
Thanh Vân đại hội do Thiên Cơ các đảm nhận, nếu như xảy ra chuyện, chắc chắn Thiên Cơ các phải chịu trách nhiệm.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chúng ta chỉ cần đảm bảo trên Thanh Vân đại hội không xảy ra vấn đề gì là được, những địa phương ngoài Thanh Vân đại hội xảy ra chuyện thì chúng ta không quản được."
Vân Dịch đặt chén trà xuống: "Trước Thanh Vân đại hội ngày mai, ta sẽ đích thân kiểm tra đệ tử của các tông."
Trần Trúc và Tôn Nguy liên tục gật đầu.
Có các chủ ở đây, vạn sự vô ưu.
Hôm sau.
Trời tờ mờ sáng.
Trần Mục mở mắt.
Hôm qua hắn uống lượng lớn linh dịch, kết hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, sức mạnh cũng đã khôi phục được khoảng ba phần mười, trong lòng thầm nghĩ nếu vị hôn thê ở đây thì tốt biết bao nhiêu.
Thần sắc của Trần Mục tự nhiên bước ra khỏi phòng.
"Tiểu sư thúc."
Đám người Triệu Tư Tư hành lễ với Trần Mục.
Trạng thái tinh thần của Trần Mục vô cùng tốt, đám tiểu bối sau khi nhìn thấy thì lòng tin tăng lên gấp bội.
Lý Thanh Lưu không ngại người khác phiền nhắc nhở, nói: "Các ngươi phải nghe lời của tiểu sư thúc, ở trong đó đừng gây thêm phiền phức cho tiểu sư thúc."
"Đã biết ạ."
Những lời này đám La Bằng đã nghe rất nhiều lần, đều có thể đọc thuộc luôn, liên tục gật đầu, bọn họ còn muốn ôm đùi lớn, sao có thể chạy lung tung được.
Bọn họ cử động đi tới bên ngoài bí cảnh.
Bên ngoài bí cảnh có Bạch Ngọc đài rộng lớn, ở giữa có khối bia đá cao lớn, phía trên ghi chép thành tích leo lên đỉnh lần trước, Thánh Kiếm sơn đứng thứ nhất, Phượng các xếp hạng hai, Lăng Vân tông đứng thứ ba, Man Tông đứng thứ tư, Ngũ Tiên giáo đứng thứ năm...
Dư Tung cười lạnh nói: "Phong Bạo Kiếm Ý có thể tăng cao tốc độ và sự bùng nổ trên diện rộng, xem ra là Khinh Cuồng không muốn dây dưa nhiều với hắn."
Đám tiểu bối đều trố mắt đứng nhìn, tốc độ của Kiếm Khinh Cuồng đột nhiên tăng vọt, lưu lại tàn ảnh màu tím ở đỉnh núi, không ngừng có thanh quang được chém ra.
Nhưng tốc độ của Trần Mục lại vẫn như cũ, trong Bạo Phong Kiếm Ý cũng không hề chậm lại, hắn không chọn việc lấy cứng chọi cứng mà chọn không ngừng né tránh, cũng không khác lắm so với lúc đối chiến với Từ Nham, vẻ mặt tiêu sái, rất nhẹ nhàng.
Cường giả các tông đều đang thán phục, Kiếm Khinh Cuồng sử dụng Phong Bạo Kiếm Y vậy mà cũng không cách nào đuổi kịp Trần Mục, tốc độ như vậy quá kinh khủng!
Trần Mục vẫn có chút áp lực, có sự trợ giúp của Phong Bạo Kiếm Ý, tốc độ của Kiếm Khinh Cuồng cực kỳ nhanh, kiếm quang cách hắn càng ngày càng gần.
Đám Lâm Dịch chăm chú nhìn Trần Mục, trong tay đổ đầy mồ hôi, Kiếm Khinh Cuồng không phải Từ Nham, mỗi lần Trần Mục trốn tránh đều là đang bước đi bên bờ nguy hiểm, chỉ cần sai sót sẽ lập tức bị kiếm quang đánh trọng thương.
"Sao tiểu sư thúc còn chưa phản kích?" La Bằng xem có chút nóng ruột, chỉ có Triệu Tư Tư nở nụ cười, nàng ta tin tưởng Trần Mục có thể thắng.
Trong nhận thức của Triệu Tư Tư, Trần Mục vẫn bình tĩnh như cũ, thế mà Kiếm Khinh Cuồng đã bắt đầu cuống lên.
Lý Thanh Lưu trầm giọng nói: "Không phải hắn không muốn phản kích, mà là đang chờ cơ hội, Kiếm Khinh Cuồng thi triển kiếm ý mạnh mẽ tấn công, chỉ có thể duy trì trạng thái đỉnh phong trong thời gian rất ngắn, tiểu sư thúc của các ngươi là đang chờ thời cơ trạng thái của hắn trượt dốc, lộ ra sơ hở."
Có tiền bối cường giả nhìn ra manh mối, Trần Mục không lựa chọn cứng chọi cứng là do hắn không muốn lãng phí sức mạnh, đối mặt với Kiếm Khinh Cuồng cũng không xuất ra toàn bộ thực lực, rốt cuộc là hắn tự tin đến nhường nào?
Bọn họ nhìn Trần Mục cũng đều cảm thấy sợ hãi.
Triệu Tư Tư nghĩ đến mình năm đó, vậy mà lại đần độn muốn ép tiểu sư thúc xuất ra toàn bộ thực lực, khi ấy thật ngốc quá.
Cách đó không xa, Dư Tung khẽ nhíu mày, không còn tự tin như lúc mới bắt đầu, hắn ta không ngờ được Trần Mục chọn phòng thủ mà không chiến, Kiếm Khinh Cuồng mạnh mẽ tấn công nhưng không hề thuận lợi thì sẽ cực kỳ thiệt thòi.
Ở nơi cao, Vân Dịch liên tục gật đầu: "Thực lực của Kiếm Khinh Cuồng rất mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Trần Mục càng dày dặn hơn, xem ra hắn đã chịu khổ không ít."
Trần Trúc kinh ngạc, Trần Mục mới bảy tuổi, hắn lấy đâu ra kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy?
Chiến trường trên đỉnh núi, long nhãn của Kiếm Khinh Cuồng trợn lên, hắn ta biết nếu cứ tiếp tục kéo dài thì sẽ càng lúc càng thiệt, hiện tại chỉ có thể lấy ra con át chủ bài để đối phó.
Ngoại trừ Phong Bạo Kiếm Ý thì trên đỉnh núi còn xuất hiện kiếm ý thứ hai, Trần Mục trông thấy ánh sáng tím chói mắt, sau lưng Kiếm Khinh Cuồng xuất hiện mặt trời màu tím.
"Đây là kiếm ý gì thế?"
Đám tiểu bối khó có thể phân biệt rõ ràng.
Trái lại là Phong Bạo Kiếm Ý thì mọi người đều biết, nhưng đạo kiếm ý này rất thần bí, Vân Dịch khẽ cười nói: "Có thể ngưng tụ ra tử dương! Thú vị."
Tử dương kia chứa đựng sức mạnh đáng sợ.
Trong mắt Dư Tung ẩn chứa vui mừng: "Có thể khiến cho Khinh Cuồng đồng thời sử dụng Tử Vân Kiếm Ý và Phong Bạo Kiếm Y, cho dù hắn có thua, cũng sẽ không mất mặt."
Tiểu bối ở xung quanh đều đang run lẩy bẩy.
Hỏa Mị cảm thấy bản thân mình có huyết mạch thôi động đặc thù thì cũng không có cách nào lay động được hai người trong trận chiến.
Cường giả của các tông nhìn bọn họ đầy hâm mộ, cho dù có được thì bọn họ cũng bồi dưỡng không nổi.
Vẻ mặt Lý Thanh Lưu ngưng trọng, vẻ mặt của La Bằng và Lâm Dịch thì đều là khẩn trương, bọn họ có thể cảm giác được, đợt giao chiến cuối cùng sắp đến rồi.
Trần Mục nhận thấy nguy hiểm, Kiếm Khinh Cuồng ép hắn lấy ra thực lực, hắn nắm Chiết Dực, trong không trung xuất hiện hồ quang điện, quanh người Trần Mục được bao bởi sấm sét.
Trần Mục sử dụng Lôi Đình Kiếm Ý, đột nhiên hắn lao về phía Kiếm Khinh Cuồng, nhanh như chớp.
Kiếm Khinh Cuồng nhắm chuẩn vị trí của Trần Mục, long nhãn của hắn có thị lực nhạy bén của rồng.
"Tới tốt lắm!"
Kiếm Khinh Cuồng vung kiếm nghênh đòn.
Tử dương kia bao bọc lấy Kiếm Khinh Cuồng.
Kiếm của Trần Mục mang theo Lôi Đình Kiếm Ý, hắn thi triển Trảm Đoạn Chi Thế, trước lúc va chạm với Kiếm Khinh Cuồng, lại biến mất trong chớp mắt.
Đám tiểu bối đều đang tìm kiếm bóng dáng Trần Mục.
Cường giả các tông thất thần trong giây lát, chỉ có nhóm cường giả Dư Tung và Vân Dịch có thể tùy thời bắt được bóng dáng của Trần Mục, nhất thời đồng tử của Kiếm Khinh Cuồng đột nhiên co rút.
Bình Đỉnh sơn.
Ánh sao chiếu rọi đỉnh núi.
Cả người Kiếm Khinh Cuồng được bao bọc trong tử dương, hắc kiếm trong tay mang theo gió dữ, lưỡi kiếm phóng ra thanh quang sáng chói giống như là trăng xanh lưỡi liềm mảnh mai.
Giây phút hắn ta vung kiếm chém ra, Trần Mục đột nhiên biến mất, ngay đến cả tàn ảnh cũng không lưu lại, nhanh đến mức long nhãn của hắn ta cũng không thể bắt kịp.
Tim Kiếm Khinh Cuồng đập rộn lên, đồng tử bỗng co rụt lại, con ngươi màu đen bên trong long nhãn cũng sắp co lại thành một đường thẳng, vẻ hoảng sợ trong mắt lộ rõ ở trên mặt.
Đám tiểu bối đều đang tìm kiếm bóng dáng của Trần Mục.
Bọn họ chưa kịp hô lên vì ngạc nhiên thì Trần Mục đã xuất hiện ở giữa không trung sau lưng Kiếm Khinh Cuồng, Chiết Dực trong tay hắn mang theo kiếm quang màu vàng đỏ.
Trần Mục chưa từng nghĩ tới việc va chạm chính diện, lấy cứng chọi cứng sẽ làm tiêu hao lượng lớn thể lực, Thanh Vân đại hội còn ở phía sau, hắn muốn duy trì trạng thái tốt nhất, vì vậy hắn sử dụng phương thức tiết kiệm sức lực tối ưu nhất.
Mà chiêu này chính là đạo kiếm kỹ thứ ba do vị Kiếm Hoàng thần bí kia lĩnh ngộ ra, Ảnh Vô Tung, lợi dụng sức mạnh cường đại bùng nổ để dịch chuyển trong nháy mắt.
Đạo kiếm kỹ này mạnh không phải vì uy lực, mà vì có thể tìm vị trí xuất kiếm tốt nhất.
Trần Mục xuất kiếm ở sau lưng Kiếm Khinh Cuồng.
Ánh sáng đỏ rực được phóng ra, đạo kiếm quang kia lao tới trong nháy mắt khiến cho cường giả các tông môn xem thôi cũng tê dại cả da đầu, đám tiểu bối đều hít ngược một ngụm khí lạnh, sau khi Trần Mục xuất kiếm bọn họ mới nhìn thấy vị trí của Trần Mục.
Chương 162 Đệ Nhất Thanh Vân (1)
Tất cả sức mạnh của Kiếm Khinh Cuồng đều đang chiến đấu với khu vực trống không phía trước, cho dù có phát giác được nguy hiểm ở sau lưng thì cũng không kịp quay người.
Da đầu của Dư Tung cũng trở nên tê dại.
Tốc độ của Trần Mục đã rất nhanh rồi, vậy mà lại còn bùng nổ thêm lần nữa, giống như là di hình hoán ảnh, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Kiếm Khinh Cuồng.
Chiêu thức như thế này khó lòng phòng bị.
Nếu như đạo kiếm kỹ này đánh trúng Kiếm Khinh Cuồng, thân xác dù có mạnh mẽ hơn nữa thì không chết cũng bị trọng thương.
Vân Dịch nhẹ gật đầu, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức, nhưng hàng mày trắng dài kia lại khẽ nhíu, ông ta biết cuộc chiến còn lâu mới kết thúc.
Nhìn đạo tịch ngấn kia, đám tiểu bối xung quanh đều cảm thấy Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua cuộc.
Kiếm Khinh Cuồng đeo thanh khoát kiếm, thanh khoát kiếm này đột nhiên bay lên không trung, ánh kiếm màu vàng óng vọt lên trời.
Thanh khoát kiếm này chủ động xuất kích, khoát kiếm phóng ra kiếm quang màu vàng, đạo kiếm quang kia mang theo sức mạnh cực kỳ khủng bố, chém rách trời cao.
Tịch ngấn bị xé nát.
Biến hóa tới bất ngờ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lý Thanh Lưu cũng trở nên căng thẳng, hai tay Triệu Tư Tư ôm chặt ở trước ngực, trên trán của La Bằng và Lâm Dịch cũng toát mồ hôi lạnh.
Đạo kiếm quang kia có sức mạnh vượt xa Kiếm Hậu, thậm chí để cho tiểu bối Kiếm Vương lên đó thì cũng khó lòng ngăn cản được.
Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, nhìn kiếm quang màu vàng gần trong gang tấc, hắn vừa bùng nổ Ảnh Vô Tung, bây giờ chỉ có thể vung kiếm tiếp chiêu.
Chiết Dực mang theo hỏa quang nghênh kích.
Răng rắc!
Thời điểm Chiết Dực va chạm với đạo kiếm quang kia, thân kiếm xuất hiện vết nứt, sau đó bị chém gãy.
Trần Mục bị đẩy lùi lại mấy chục trượng, hắn xem như là vững vàng tiếp đất, Chiết Dực trong tay chỉ còn lại một nửa, đôi mắt thanh tịnh kia chợt trở nên hung ác.
Bọn người Lý Thanh Lưu đều khiếp sợ, đám tiểu bối lại càng hít ngược khí lạnh vào trong, thanh kiếm màu đồng cổ kia quá mạnh, lại có thể một mình đánh lui Trần Mục.
Trên má Trần Mục xuất hiện vết kiếm, có vệt máu đỏ thẫm chày ra, hắn nhấc tay, thân kiếm Chiết Dực đứt gãy được thu vào trong không gian giới chỉ.
Kiếm Khinh Cuồng cũng thu trường kiếm màu đen lại, thanh kiếm màu đồng cổ rơi trước mặt hắn ta, vẻ hoảng sợ trong mắt đã hoàn toàn tiêu tan.
Sai lầm như vừa nãy hắn ta sẽ không phạm phải nữa.
Nếu như không có khoát kiếm màu đồng cổ thì vừa rồi Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua.
"Nguy hiểm quá."
"Bước chuyển ngoặt này thật kích thích."
Đám tiểu bối nghị luận sôi nổi.
Mặt La Bằng đầy khó chịu nói: "Thật đáng giận, Kiếm Khinh Cuồng gian lận, thanh kiếm màu đồng cổ kia vậy mà lại có thể tự tấn công, vậy sao mà đánh."
Lý Thanh Lưu khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Có thể nắm giữ Thánh Kiếm cao giai thì bản thân chính là một loại thực lực, Trần Mục có thể bức Kiếm Khinh Cuồng sử dụng Thánh Kiếm, đủ để chứng minh thực lực của tiểu sư thúc của ngươi."
Trong mắt Vân Dịch mang theo vẻ thưởng thức, bây giờ Trần Mục đã có sức mạnh cường đại như thế, con đường tương lai của hắn vẫn còn rất dài, có rất nhiều thời gian, có lẽ có thể đạt đến độ cao mà những người khác không đạt tới được.
"Phóng tầm mắt khắp Vạn Tượng đại lục, hắn đều có thể tiến vào hàng ngũ Thiên Kiêu đỉnh phong, cho dù là ở Huyền Châu thì hắn cũng là sự tồn tại quý hiếm giống như lông phượng sừng lân, có lẽ còn có thể khiêu chiến với hậu nhân của Hoàng Kim gia tộc."
Vân Dịch đánh giá hắn rất cao.
Chỉnh thể thực lực của Huyền Châu mạnh hơn rất nhiều so với Hoang Châu, Hoàng Kim gia tộc càng là nhân vật khổng lồ đứng sừng sững nhiều năm ở Huyền Châu, được truyền nhận huyết mạch đặc biệt.
Trần Trúc ngưỡng mộ nói: "Sợ rằng Lăng Vân tông thế này lại tiếp tục kéo dài thêm mấy ngàn năm huy hoàng."
"Có lẽ vậy."
Chuyện về sau ai có thể biết được.
Vân Dịch nhìn hai người trên lôi đài.
Tôn Nguy cười khuyên nhủ, nói: "Ta thấy hai vị Thiên Kiêu vẫn nên dừng lại đúng lúc, hay là đợi đến Thanh Vân đại hội lại quyết phân thắng bại đi."
Kiếm Khinh Cuồng và Trần Mục không trả lời.
Tôn Nguy cảm nhận được ánh mắt khó chịu ở xung quanh, tất cả mọi người đều muốn bọn họ đánh tới lưỡng bại câu thương, ngươi thì hay rồi, còn muốn khuyên can.
Thấy tất cả mọi người đều không vui, Tôn Nguy cũng không khuyên ngăn nữa, miễn cho làm đám đông phẫn nộ.
Kiếm Khinh Cuồng nắm Thánh Kiếm lên, Trần Mục triệu hồi ra Vô Song, trong mắt bọn họ chỉ có đối thủ.
Phẩm giai của Vô Song không bằng Thánh Kiếm trong tay của Kiếm Khinh Cuồng, nhưng cũng xem như linh kiếm cực phẩm, sẽ không đụng một cái là nát giống như Chiết Dực.
Ầm ầm!
Hai bóng người đồng thời lao ra.
Tốc độ quá nhanh tựa như sét đánh.
Đỉnh núi xuất hiện kiếm quang chói lọi, tựa như giống như hai vị cường giả Kiếm Vương đang giao đấu.
Kiếm Khinh Cuồng phóng ra kiếm ý, kết hợp với Thánh Kiếm, bộc phát ra sức mạnh cường đại.
Trần Mục sử dụng Bá Đạo Kiếm Ý, sức mạnh của hắn trở nên bá đạo, ngay đến cả thân hình cũng cao hơn, lúc xuất kiếm thời không đều trở nên vặn vẹo.
Thánh Kiếm trong tay Kiếm Khinh Cuồng đã hấp thu đại bộ phận lực tấn công, nhưng tay cầm kiếm của hắn ta vẫn đang run rẩy như cũ, bị ép phải dùng hai tay nắm kiếm.
Bá Đạo Kiếm Ý rất khó bị phát hiện, chỉ có Vân Dịch và Dư Tung có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Trần Mục, cỗ sức mạnh này giống như là hung thú viễn cổ.
Ngay đến cả Kim Khôi tu luyện xác thịt cũng đều cảm thấy sợ hãi, cỗ sức mạnh kia quá khủng khiếp, cực kỳ giống với Bá Thể mà chỉ Man tông của bọn họ mới có thể luyện ra.
"Mạnh quá, ta rất thích." Hỏa Mị liếm liếm khóe môi, hiện tại Trần Mục xuất kiếm bá đạo, áp chế Kiếm Khinh Cuồng trên khí tràng.
Lực chiến đấu của Trần Mục đột nhiên tăng gấp bội, kiếm của hắn cực kỳ đáng sợ, cỗ sức mạnh kia xuyên qua kiếm thánh đánh tới cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng.
May mà thân thể của Kiếm Khinh Cuồng được tẩm bổ bởi long huyết nên vô cùng mạnh mẽ, còn có Thánh Kiếm gánh một phần áp lực nên mới có thể đỡ được công kích như thế này.
Cường giả các tông nhìn không rời mắt.
Chiến trường trên đỉnh núi, Trần Mục thôi động Liệt Dương Kiếm Ý lần nữa, thân Vô Song kiếm bừng lên lửa đỏ, gió lớn gặp lửa dữ, càng cháy càng mạnh.
Chương 163 Đệ Nhất Thanh Vân (2)
Sức mạnh của Trần Mục đang được gia tăng dưới Liệt Dương Kiếm Ý, trở nên càng khủng khiếp hơn.
Kiếm Khinh Cuồng bị ép chỉ có thể phòng thủ.
Tất cả mọi người đều nhìn tới choáng mắt, Thánh tử của Thánh Kiếm sơn bị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông đuổi chém.
Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc.
Hắn lấy ra toàn lực để chiến đấu.
Lâm Dịch và La Bằng đều sôi trào nhiệt huyết, đây chính là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông bọn họ, mạnh!
Phương hướng Thánh Kiếm sơn, Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đều không dám mở miệng nói chuyện, Dư Tung cũng trầm mặc, cứ tiếp tục đánh như thế này thì Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thất bại.
Trong mắt Trần Mục mang theo nộ ý.
Hắn phóng ra Lôi Đình Kiếm Ý lần nữa, sức mạnh sấm sét ở quanh thân được thu lại, Vô Song quấn lấy sấm sét, sức mạnh của Trần Mục càng thêm khủng bố.
Ba đạo kiếm ý chồng lên nhau.
Rất nhiều tiểu bối đều đang run rẩy.
Đó là sức mạnh mà Kiếm Hậu nên có sao?
Kiếm Khinh Cuồng là người xuất sắc trong số những người cùng thế hệ, còn là tông chủ tương lai của Thánh Kiếm sơn, thế mà giờ phút này hắn ta lại bị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông gắt gao áp chế, Trần Mục còn trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều, hơn nữa Kiếm Khinh Cuồng còn từng sống trong bụng mẹ ba mươi năm.
Sức mạnh của Trần Mục làm chấn động toàn trường.
Đám tiểu bối trợn mắt há mồm, trong mắt các lão bối mang theo vẻ ngưỡng mộ, Dư Tung biết tình thế của Kiếm Khinh Cuồng rất xấu, còn lo lắng hơn cả những người khác.
Nếu như Kiếm Khinh Cuồng thất bại, thì đồng nghĩa với việc thế hệ trẻ của Thánh Kiếm sơn không bằng Lăng Vân tông, cũng có nghĩa là Thánh Kiếm sơn không bằng Lăng Vân tông.
"Tam Thiên Long Vũ!"
Trần Mục mặc niệm trong lòng.
Vô song bốc cháy mang theo sấm sét rực lửa lao về phía Kiếm Khinh Cuồng, tiếng rồng kêu chấn động trời cao, một kiếm kia, mang theo sấm vang chớp giật cực kỳ đáng sợ.
Hai tay Kiếm Khinh Cuồng nắm Thánh Kiếm nghênh kích.
Ầm ầm!
Không gian giữa hai người vặn vẹo.
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, kình phong sau cú nổ khiến cho rất nhiều tiểu bối đều không mở được mắt.
Trần Mục vẫn đứng tại chỗ như cũ, mà Kiếm Khinh Cuồng đã bị đánh bay ra ngoài mấy chục trượng, hắn ta lăn lộn trên mặt đất, bộ dạng rất chật vật.
Ngay cả Thánh Kiếm màu đồng cổ cũng bị tuột tay rơi ra.
"Hay!"
La Bằng và Lâm Dịch vỗ tay hô hay, trong mắt bọn họ mang theo sự hưng phấn, ngay đến Triệu Tư Tư an tĩnh cũng đều lộ ra hai cái răng khểnh, cười rất vui vẻ.
Tiểu bối Thiên Kiêu chỉ có thể ngước nhìn Trần Mục.
Cường giả các tông đều có dự cảm mãnh liệt rằng Hoang Châu có một ngôi sao lớn đang từ từ bay lên, sớm muộn gì cũng sẽ soi sáng non sông bát ngát này.
Thân thể Dư Tung khẽ run rẩy, hắn ta nhìn Kiếm Khinh Cuồng, nếu hôm nay hắn ta thua cuộc thì Thánh Kiếm sơn sẽ mãi đứng thứ hai vạn năm.
Doãn Hưu tê cả da đầu, Thánh tử chính là Thiên Kiêu mạnh nhất được sinh ra trong mấy ngàn năm trở lại đây của Thánh Kiếm sơn, có tiềm lực triển vọng tồn tại sánh vai với Khương Phục Tiên.
Trên đỉnh núi.
Kiếm Khinh Cuồng nhanh chóng đứng dậy.
Trên áo bào của hắn ta có mấy chỗ bị phá hủy, kim giáp ở bên trong cũng như ẩn như hiện, gan bàn tay bị nứt, khắp tay đều là máu.
Trán Kiếm Khinh Cuồng đổ đầy mồ hôi, hắn ta còn đang vận Hô Hấp pháp, cũng không vì sức mạnh khủng khiếp của Trần Mục mà từ bỏ.
Trần Trúc vừa cười vừa nói: "Xem ra, tiểu sư thúc của Lăng Vân tông tất thắng rồi."
"Khó nói."
Trong mắt Vân Dịch ẩn chứa ý cười.
Thánh Kiếm màu đồng cổ tự động trở lại trong tay Kiếm Khinh Cuồng, hắn ta nắm Thánh Kiếm, khí tức tăng vọt.
Nơi sâu trong đôi mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn thấy sức mạnh trong cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng đang tăng vọt, nguồn gốc của cỗ sức mạnh này là từ thanh Thánh Kiếm cao giai kia.
Ánh mắt Kiếm Khinh Cuồng trở nên sắc bén, hắn ta một tay cầm kiếm, một tay thả ở sau lưng, rất có phong phạm của cường giả kiếm đạo.
Cường giả các tông đều phát giác được sức mạnh tăng vọt của Kiếm Khinh Cuồng, trận chiến vẫn còn tiếp tục đấu.
Kiếm quang màu vàng lần nữa đánh tới, Trần Mục cảm nhận được áp lực, hắn vung kiếm chém ra, vừa chặt đứt kiếm quang, Kiếm Khinh Cuồng đã ở ngay bên cạnh, Thánh Kiếm của hắn ta vừa dài vừa rộng, là khoát kiếm hiếm thấy.
Keng!
Lần va chạm này, tay của Trần Mục đang run rẩy, cỗ sức mạnh kia cực kỳ mạnh.
Trần Mục biết Kiếm Khinh Cuồng không có sức mạnh cường hãn như vậy, sức mạnh bắt nguồn từ chuôi Thánh Kiếm kia.
Trên bầu trời, Vân Dịch hơi lắc đầu, không khỏi khẽ cười nói: "Vừa nãy là người khống chế kiếm, bây giờ là kiếm khống chế người, thú vị."
Cục diện chiến đấu lần nữa xoay chuyển.
Kiếm Khinh Cuồng chiếm thế chủ động, bắt đầu áp chế Trần Mục, Thánh Kiếm tấn công càng thêm cường hãn, kiếm quang chói lọi đều sắp phá hủy cả ngọn núi, tiểu bối ở xung quanh đều lui ra rất xa.
Cái này còn đặc sắc hơn so với Kiếm Vương giao đấu.
"Không hổ là Thánh tử của Thánh Kiếm sơn, sức mạnh này đủ để sánh ngang với Kiếm Vương đỉnh phong, đây chính là thực lực chân chính của hắn sao?" Kim Khôi không nhịn được kinh hô.
Trong mắt hỏa mị mang theo một chút tiếc nuối, nàng ta vẫn hy vọng Trần Mục có thể thắng hơn, dù cho có thua trận đấu thì cũng dự định giới thiệu sư tôn cho hắn.
Tiềm lực mà Trần Mục thể hiện ra cho thấy, tương lai nhất định có thể vượt xa Kiếm Khinh Cuồng, hắn còn trẻ, thiên phú còn chưa phát huy hoàn toàn.
"Sợ bóng sợ gió một trận." Dư Tung thở phào một hơi, may mà có Thánh Kiếm tông môn giúp sức, bằng không trận tỷ thí này Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thua.
Đám tiểu bối nhìn không ra nguyên nhân, nhưng cường giả các tông đều biết, nếu dựa vào thực lực của bản thân thì Trần Mục càng hơn một bậc, Kiếm Khinh Cuồng có Thánh Kiếm giúp sức, tiền bối cường giả chưa nói phá vì sức mạnh bên ngoài cũng là một phần của thực lực, ngay đến cả may mắn cũng là một phần của thực lực.
Thứ bọn họ nhìn trúng chỉ là kết quả.
Người nào thắng trận đấu này, người đó chính là tiểu bối Kiếm Hậu mạnh nhất Hoang Châu, địa vị của Lăng Vân tông cùng Thánh Kiếm sơn cũng được phân chia cao thấp.
"Tiểu sư thúc, mau sử dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý, chúng ta có thể giúp ngài." Triệu Tư Tư dùng niệm lực truyền âm, trên khuôn mặt nhỏ có chút căng thẳng.
Nàng ta cảm giác được Trần Mục đang rất mệt mỏi.
Chương 164 Đệ Nhất Thanh Vân (3)
Tuy người của bọn họ không nhiều, nhưng tập trung sức mạnh lại thì nhất định có thể đến giúp Trần Mục.
Dư Tung đột nhiên tiến lên, toàn bộ chiến trường trên đỉnh núi bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, hắn biết Trần Mục còn có Hạo Nhiên Kiếm Ý sau cùng, không thể cho hắn cơ hội.
Lý Thanh Lưu trợn mắt nhìn chằm chằm Dư Tung, Kiếm Khinh Cuồng có thể mượn dùng sức mạnh của Thánh Kiếm, nhưng lại không cho phép Trần Mục mượn dùng Hạo Nhiên Kiếm Ý để chiến đấu?
Dư Tung khẽ cười nói: "Lý trưởng lão, trận chiến này, lão phu hy vọng có thể giữ sự công bằng tuyệt đối."
Lý Thanh Lưu nắm chặt nắm đấm, hiện tại ông ta rất hi vọng Trần Mục có thể loại bỏ Kiếm Khinh Cuồng, để xem Dư Tung còn có thể cười được nữa không.
Thánh Kiếm của Kiếm Khinh Cuồng ép Trần Mục đến mép đỉnh núi, Trần Mục bị bức thi triển Ảnh Vô Tung, lần nữa kéo ra khoảng cách đủ xa.
Cường giả ở hiện trường đều có thể nhìn ra được sau khi Trần Mục thi triển Ảnh Vô Tung thì có chút mệt mỏi, tốc độ không nhanh như trước, sức mạnh cũng suy yếu rất nhiều.
"Ta sẽ không thua." Trần Mục dùng niệm lực đáp lại, để Triệu Tư Tư yên tâm.
Triệu Tư Tư chỉ có thể cầu nguyện cho hắn.
Lần này Kiếm Khinh Cuồng quay người rất nhanh, cùng một chiêu mà dùng hai lần thì không mới mẻ, khóe miệng của hắn ta giễu cợt nói: "Chỉ biết chạy trốn, ngươi nhận thua đi."
Trần Mục vọt đến chỗ cao, hắn nhìn xuống Kiếm Khinh Cuồng, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.
Sau đó hai tay hắn nắm chắc Vô Song, trong lòng mặc niệm nói: "Mong các vị tiền bối của Lăng Vân tông, cho ta mượn sức mạnh của các ngài."
Ầm ầm.
Bình Đỉnh sơn bỗng nhiên rung chuyển.
Ngay cả Vân Dịch ở nơi cao cũng hơi nhíu mày, trên người Trần Mục bộc phát sức mạnh đáng sợ, cường giả các tông lần nữa bị hắn làm cho khiếp sợ.
Bọn họ đều cho rằng Trần Mục thua chắc không thể nghi ngờ, thế mà cục diện chiến đấu lại phát sinh biến hóa lần nữa.
Trong Tu Di Giới Chỉ, Cửu Bính Tàn Kiếm cho Trần Mục mượn sức mạnh cường đại, đôi mắt của hắn trở nên sáng ngời có thần, tựa như hai ngọn đèn sáng, trên lưỡi kiếm Vô Song mang theo sức mạnh đáng sợ.
Kiếm Khinh Cuồng đối diện với sức mạnh khủng khiếp như thế, thân thể của hắn cũng đang run rẩy, Thánh Kiếm trong tay lại thoát khỏi tay, Thánh Kiếm xé rách không gian, muốn giành kết thúc trận đấu trước khi Trần Mục xuất kiếm.
Trần Mục quả quyết vung kiếm.
Vô Song và Thánh Kiếm va chạm giữa không trung.
Hai cỗ kiếm quang cường đại đồng thời được phóng ra.
Ánh sáng kia quá mức loá mắt, đám tiểu bối đều chỉ có thể nhắm hai mắt lại.
Ầm ầm!
Bọn họ nghe được một tiếng vang nặng nề.
Toàn bộ Bình Đỉnh sơn đều lún xuống dưới đôi chút.
Chờ bụi mù tản đi, bọn họ nhìn lấy Trần Mục cắm Vô Song xuống, ngạo nghễ đứng ở đỉnh núi.
Cách đó không xa, Kiếm Khinh Cuồng ngửa mặt ngã xuống đất, hắn ta mất đi năng lực chiến đấu, thanh Thánh Kiếm kia nằm ở gần đó, nếu không phải thanh Thánh Kiếm kia giành tấn công, Trần Mục còn chưa tăng sức mạnh lên tới đỉnh phong, thì Kiếm Khinh Cuồng đã không phải chỉ đơn giản là nằm xuống như vậy.
Một chút sức mạnh Cửu Bính Tàn Kiếm cho Trần Mục mượn đã có uy lực như thế này, nếu hoàn toàn thôi động Cửu Bính Tàn Kiếm thì uy lực không thể tưởng tượng nổi.
"Trần Mục, thắng!"
"Trần Mục, đệ nhất Thanh Vân bảng!"
Đám tiểu bối xung quanh vẫn còn trong khiếp sợ chưa lấy lại được tinh thần, Tôn Nguy lớn tiếng tuyên bố.
Lâm Dịch và La Bằng nhiệt huyết sôi trào, tiểu sư thúc của bọn họ leo lên vị trí thứ nhất của Thanh Vân bảng, giúp cho đám tiểu bối của Lăng Vân tông nở mày nở mặt.
Lý Thanh Lưu tự hào nhìn Dư Tung, tay của người sau đang không ngừng run rẩy, mặt già đen kịt.
"Ha ha ha."
Lý Thanh Lưu không nhịn được cười to.
Dư Tung mở tấm chắn ra, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Kiếm Khinh Cuồng, không nói gì cả, trực tiếp mang Thánh tử của bọn họ rời đi.
Đệ tử của Thánh Kiếm sơn xám xịt rời khỏi.
Lý Thanh Lưu lên đài hỏi thăm tình hình của Trần Mục.
Triệu Tư Tư theo qua đó đỡ Trần Mục, khuôn mặt nhỏ sùng bái nói: "Tiểu sư thúc, thúc thật lợi hại."
"Tiểu sư thúc, thúc mạnh thật đấy!"
"Thật sự là quá sảng khoái, vừa rồi ta thấy cả quá trình đệ tử của Thánh Kiếm sơn đều đen mặt không nói lời nào."
Lâm Dịch và La Bằng cười không ngậm được miệng.
Cường giả các tông đều đang cảm khái, trận chiến này của Trần Mục chắc chắn sẽ khiến cả Hoang Châu kinh sợ, từ đó giữ vững địa vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu ở Hoang Châu.
"Tuy Trần Mục giành chiến thắng, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng tiêu hao không ít, đây là cơ hội của các ngươi." Có cường giả tông môn nhắc nhở với tiểu bối nhà mình.
Trận chiến này Kiếm Khinh Cuồng bị thương, thể lực của Trần Mục tiêu hao nghiêm trọng, những tiểu bối Thiên Kiêu khác có cơ hội giành được thành tích tốt hơn.
Trong mắt Trần Trúc ẩn chứa ý cười, cảm khái nói: "Rất nhiều năm trước kia Hoang Châu từng xuất hiện một nhân vật truyền kỳ, từng đi tới bước kiếm đạo vô địch, không biết liệu chúng ta có thể nhìn thấy cường giả như vậy xuất hiện lần nữa hay không."
Vân Dịch cười khẽ: "Đom đóm dù có chói mắt hơn nữa cũng không thể chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, con đường của hắn còn rất dài."
Có ông lão an ủi đệ tử nhà mình: "Các ngươi không cần thấy mất mát, có thể cùng một thời đại với Tuyệt Thế Thiên Kiêu như thế này là vận may của các ngươi, về sau cũng có thể tự hào nói với hậu bối, mình cũng từng đọ sức với Tuyệt Thế Thiên Kiêu."
Ông ta đang khích lệ tiểu bối tông môn.
Bà lão ở Phượng Các lại cười hỏi: "Các ngươi nói vị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông kia và Thánh nữ của chúng ta có xứng đôi không?"
Hỏa Mị nghe vậy, vội vàng phản bác: "Diệu Ngữ tỷ là Thánh nữ của Phượng Các chúng ta, trừ phi Trần Mục chịu ở rể ở Phượng Các, trưởng lão ngài cảm thấy có khả năng không?"
"Nghĩ vậy cũng đúng."
Bà lão khẽ lắc đầu.
Sau đó Hỏa Mị cười xinh đẹp, nói: "Ngược lại là có thể giới thiệu sư tôn của ta cho hắn, hì hì."
"Nếu sư tôn của ngươi biết được còn không quất chết ngươi sao." Bà lão cười lắc đầu.
Thanh Vân đại hội còn chưa bắt đầu.
Trận đấu đáng để mong chờ nhất thì sớm đã kết thúc, đám tiểu bối các tông đều đang nghị luận.
Trần Mục trở lại viện tử.
Trước Thanh Vân đại hội, hắn vẫn còn thời gian một ngày để điều chỉnh lại trạng thái.
Chương 165 Thanh Vân Đại Hội (1)
Trần Mục về đến phòng, hắn uống hai bình linh dịch cao giai, sau đó sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, muốn dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục sức mạnh.
Lý Thanh Lưu có chút lo lắng, thời gian cấp bách, không biết Trần Mục có thể khôi phục được bao nhiêu.
Kiếm Khinh Cuồng ngồi xếp bằng trên giường.
Dư Tung đang dùng linh lực trị thương cho hắn ta.
Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đứng ở ngoài cửa, Thánh tử tông môn mà bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, lại bị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông cường thế trấn áp.
Sắc mặt của bọn hắn rất khó coi.
Từ Nham bị trọng thương không cách nào tiếp tục thi đấu, hiện tại Kiếm Khinh Cuồng cũng bị thương, linh lực trong cơ thể khô kiệt, có thể đấu tiếp hay không cũng rất khó nói.
Trong phòng, Kiếm Khinh Cuồng lấy ra đan dược kim sắc đã cất giấu rất lâu, viên đan dược kia ẩn chứa sức mạnh sinh mệnh dồi dào, Dư Tung nuốt ngụm nước bọt: "Vậy mà lại là thánh đan thượng phẩm."
Hương đan nồng đậm như thế tất nhiên là phải thánh đan Lục phẩm trở lên mới có, đây là đan dược mà cường giả Kiếm Thánh cũng khó có thể có được.
Tông môn có thể luyện chế ra đan dược thánh phẩm rất ít, cho dù là Thánh Kiếm sơn thì cũng phải tới đan tông ở Huyền Châu để mua đan dược thánh phẩm.
Thánh đan thượng phẩm chính là bảo vật vô giá, đây là thứ có thể cứu mạng trong thời khắc mấu chốt.
Thương tích của Kiếm Khinh Cuồng không phải rất nặng, hoàn toàn không cần phải dùng loại đan dược phẩm giai này.
Nhưng Thanh Vân đại hội gần ngay trước mắt, Kiếm Khinh Cuồng chỉ có thể uống đan dược thánh phẩm để sớm khôi phục, trong cơ thể hắn hiện lên sức mạnh tràn trề, vết thương trên cơ thể đang biến mất, linh lực cạn kiệt cũng hiện lên như thủy triều.
Dư Tung than nhẹ, đây là vạn hạnh trong bất hạnh, có sự trợ giúp của viên đan dược thánh phẩm này, đêm nay Kiếm Khinh Cuồng sẽ có thể khôi phục lại đỉnh phong.
Kiếm Khinh Cuồng nắm chặt nắm đấm, hắn ta không cam tâm, bản thân vậy mà lại thua Trần Mục, nếu không có Thánh Kiếm, hắn ta thậm chí còn thất bại thảm hại hơn.
"Thanh Vân đại hội lần này, nhiệm vụ của Thánh Kiếm sơn chúng ta là hai vị trí đầu tiên." Dư Tung trầm giọng nói: "Có Doãn Hưu phối hợp với ngươi, chắc hẳn rất đơn giản."
Doãn Hưu từng leo lên đầu Thanh Vân bảng, thực lực rất mạnh, chỉ cần bọn họ trấn áp những tiểu bối tông môn khác thì Thánh Kiếm sơn vẫn có hy vọng giành được hai vị trí đầu bảng.
Kiếm Khinh Cuồng nắm chặt nắm đấm, hiện tại hắn ta chỉ muốn báo thù, đây là lần đầu tiên hắn ta thất bại ở đời này…
Đám thiên kiêu đều đang nghị luận về Trần Mục.
Trần Mục ngang đường xuất thế, đánh bại Thánh tử mà Thánh Kiếm sơn khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm, chắc chắn hắn sẽ trở thành thiên kiêu được chú ý nhất Hoang Châu.
Ngày hôm sau, Thiên Cơ các đổi mới hai phần bảng danh sách, Trần Mục đứng thứ nhất trên Thanh Vân bảng, xếp thứ hai trên Tiềm Lực bảng Hoang Châu, ở Tiềm Lực bảng chỉ đứng sau Thánh nữ Lâm Diệu Ngữ của Phượng các.
Có tiểu bối gọi bọn họ là Long Phượng song kiêu.
Đám La Bằng biết Tiềm Lực bảng được cập nhật, Lâm Dịch nghi ngờ nói: "Lâm Diệu Ngữ vậy mà còn cao hơn tiểu sư thúc, tiểu sư thúc đã từng đánh bại Kiếm Khinh Cuồng, Lâm Diệu Ngữ hình như không có chiến tích kinh diễm gì cả."
"Đợi tiểu sư thúc tiến vào Thiên bảng thì sẽ biết rốt cuộc trong bọn họ ai mới là người càng có tiềm lực." La Bằng cười to nói.
Bọn họ ở trong đình viện nói chuyện về bảng danh sách.
Vẻ mặt Lý Thanh Lưu nghiêm túc nói: "Thừa dịp lúc này điều chỉnh trạng thái đi, nếu biểu hiện tốt trong Thanh Vân đại hội thì trở về tông sẽ có phần thưởng phong phú."
"Vâng thưa trưởng lão."
La Bằng và Dịch liên tục gật đầu.
Ngược lại Triệu Tư Tư đang nhắm mắt suy nghĩ.
Lý Thanh Lưu cau mày, thời gian ngắn như vậy, khẳng định là Trần Mục không thể hồi phục được, Thanh Vân đại hội lần này cần Triệu Tư Tư đứng ra, nàng ta muốn gánh vác trách nhiệm quan trọng này thì còn hơi khó.
Thiên Cơ lâu, Thanh Vân trấn.
Vân Dịch ngồi trên ghế uống trà, Tôn Nguy đang báo cáo với ông ta: "Các chủ, Lý Thanh Lưu nói Thanh Vân trấn có bóng dáng của Tà Tu."
"Tà Tu?"
Trần Trúc kinh ngạc.
Rất nhiều năm về trước, tây bộ Hoang Châu còn có Tà tông có thực lực cường đại, có điều về sau bọn họ bị Hồng Phong nhấc kiếm san bằng, hiện tại Hoang Châu chỉ có Tà Tu lẻ tẻ, đã rất lâu không có tin tức của bọn họ.
Vân Dịch bưng chén trà, ngược lại không để ý chuyện này, ông ta uống trà, vừa cười vừa nói: "Ta nghe được chút tiếng gió, Thanh Vân đại hội lần này đoán chừng sẽ rất thú vị."
Trần Trúc cùng Tôn Nguy đưa mắt nhìn nhau, Trần Trúc khom người, nhỏ giọng hỏi: "Các chủ, chẳng lẽ lần này sẽ xảy ra chuyện lớn?"
"Có khả năng."
Ánh mắt Vân Dịch trở nên nghiêm túc.
Thanh Vân đại hội do Thiên Cơ các đảm nhận, nếu như xảy ra chuyện, chắc chắn Thiên Cơ các phải chịu trách nhiệm.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chúng ta chỉ cần đảm bảo trên Thanh Vân đại hội không xảy ra vấn đề gì là được, những địa phương ngoài Thanh Vân đại hội xảy ra chuyện thì chúng ta không quản được."
Vân Dịch đặt chén trà xuống: "Trước Thanh Vân đại hội ngày mai, ta sẽ đích thân kiểm tra đệ tử của các tông."
Trần Trúc và Tôn Nguy liên tục gật đầu.
Có các chủ ở đây, vạn sự vô ưu.
Hôm sau.
Trời tờ mờ sáng.
Trần Mục mở mắt.
Hôm qua hắn uống lượng lớn linh dịch, kết hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, sức mạnh cũng đã khôi phục được khoảng ba phần mười, trong lòng thầm nghĩ nếu vị hôn thê ở đây thì tốt biết bao nhiêu.
Thần sắc của Trần Mục tự nhiên bước ra khỏi phòng.
"Tiểu sư thúc."
Đám người Triệu Tư Tư hành lễ với Trần Mục.
Trạng thái tinh thần của Trần Mục vô cùng tốt, đám tiểu bối sau khi nhìn thấy thì lòng tin tăng lên gấp bội.
Lý Thanh Lưu không ngại người khác phiền nhắc nhở, nói: "Các ngươi phải nghe lời của tiểu sư thúc, ở trong đó đừng gây thêm phiền phức cho tiểu sư thúc."
"Đã biết ạ."
Những lời này đám La Bằng đã nghe rất nhiều lần, đều có thể đọc thuộc luôn, liên tục gật đầu, bọn họ còn muốn ôm đùi lớn, sao có thể chạy lung tung được.
Bọn họ cử động đi tới bên ngoài bí cảnh.
Bên ngoài bí cảnh có Bạch Ngọc đài rộng lớn, ở giữa có khối bia đá cao lớn, phía trên ghi chép thành tích leo lên đỉnh lần trước, Thánh Kiếm sơn đứng thứ nhất, Phượng các xếp hạng hai, Lăng Vân tông đứng thứ ba, Man Tông đứng thứ tư, Ngũ Tiên giáo đứng thứ năm...