-
Chương 151-155
Chương 151 Thanh Vân trấn (1)
Diệp Hoành và Liễu Mi Nhi đều rụt cổ lại. Lâm Dịch và La Bằng đều biết Đại sư tỷ tàn nhẫn độc ác, tính tình táo bạo, quả nhiên là như vậy.
“...”
Trần Mục cười gật đầu.
Tiêu Vân tiếp tục nhắc nhở: "Thanh Vân sơn cao hơn các ngươi nghĩ rất nhiều, hơn nữa bởi vì có cấm chế, cho nên không thể ngự kiếm. Trên núi có rất nhiều đường đi, mỗi lần đều sẽ khác nhau, giống hệt như mê cung. Các ngươi nhớ kỹ là phải đi theo nhóm, không được tách nhau ra."
La Bằng hơi nhướng đôi mày rậm, không ngừng cười hi hi: "Tiêu sư huynh cứ yên tâm, chắc chắn ta sẽ không chạy lung tung, ta chỉ muốn ôm đùi của tiểu sư thúc."
Lâm Dịch và Triệu Tư Tư cũng gật đầu theo.
Triệu Phi Yến trêu ghẹo: "Hai ngươi là hai đại nam nhân, vậy mà còn nghĩ đến việc ôm đùi?"
Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào, trả lời: “Sư tỷ, ta cũng muốn được ôm đùi tiểu sư thúc, nhưng tiếc rằng sư tôn sẽ đánh ta."
Trần Mục mỉm cười, nói: "Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố cho các ngươi."
"Cảm ơn tiểu sư thúc.”
Vẻ mặt của đám La Bằng vô cùng cảm kích.
"Các ngươi phải cẩn thận với đệ tử của Thánh Kiếm sơn, mấy năm gần đây bọn họ luôn nhắm vào đệ tử Lăng Vân tông."
"Còn có Ngũ Tiên giáo, bọn họ với Lăng Vân tông chúng ta có thù oán." Liễu Mi Nhi bổ sung thêm.
Trần Mục đã từng nghe nói đến Thánh Kiếm sơn, nhưng lại không biết Ngũ Tiên giáo: "Ngũ Tiên giáo có địa vị như thế nào?"
Triệu Phi Yến cười trả lời: "Rất lâu trước kia, Ngũ Tiên giáo là thế lực siêu cấp số một số hai tại Hoang châu, nhưng sau lại xảy ra chuyện gì đó, tông chủ trước đây của Lăng Vân tông chúng ta đại khai sát giới tại Ngũ Tiên giáo. Hiện tại có thể miễn cưỡng xem như bọn họ là tông môn nhất lưu."
Trần Mục nghĩ đến sự kiện của năm đó, đoán chừng chắc Ngũ Tiên giáo cũng là người bày mưu tính kế, nhưng hắn không nghĩ đến Ngũ Tiên giáo còn có thể sống đến tận ngày hôm nay.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì, Ngũ Tiên giáo cũng thuộc vào các thế lực siêu cấp, nếu thật sự muốn đuổi cùng giết tuyệt, thì Lăng Vân tông cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Lăng Vân tông đánh bại được Ngũ Tiên giáo, đây đã là kết quả tốt nhất, chẳng qua trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Thánh Kiếm sơn nhân cơ hội đó trở mình trỗi dậy.
Tiêu Vân lắc đầu, than nhỏ: “Thật ra Ngũ Tiên giáo còn dễ nói, nhiều năm nay bọn họ cũng không đụng chạm gì đến đệ tử Lăng Vân tông chúng ta. Ngược lại là Thánh Kiếm sơn sau khi lấy được vị trí của Ngũ Tiên giáo, càng ngày càng ngông cuồng.”
“Lần này Thánh Kiếm sơn phái ra đội hình mạnh nhất từ trước đến nay, Thánh tử của bọn họ tăng thêm ba vị Kiếm Hậu đỉnh phong, trong đó có một vị đã giao thủ với Diệp Hoành tại Thanh Vân đại hội lần trước.” Đây là những tin tức mà Triệu Phi Yến mua được thông qua Thiên Cơ các.
Cũng giống như vậy, những thông tin bên phía Lăng Vân tông nhất định cũng sẽ bị Thiên Cơ các bán cho Thánh Kiếm sơn. Đội hình của bọn họ được chuẩn bị chính là để trấn áp Trần Mục.
Tiêu Vân trầm giọng nói: “Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng của Thánh Kiếm sơn, nghe đồn hắn từ trong bụng mẹ đã dùng bí pháp để trì hoãn ba mươi năm ra đời, người sinh ra mang theo kiếm cốt, có được long nhãn trời sinh. Hắn chính là đối thủ mạnh nhất của tiểu sư thúc.”
“Kiếm cốt? Long nhãn?”
Trần Mục trước kia cũng chưa từng nghe nói qua, còn bất thường hơn cả Na Tra, xem ra hắn chính là yêu nghiệt không thể nghi ngờ.
Vẻ mặt Lâm Dịch và La Bằng đều vô cùng nghiêm trọng.
“Hỏa Mị của Phượng các, đứng thứ hai trên Thanh Vân bảng, là tiểu bối mạnh nhất trong gần một trăm năm qua của Phượng các. Hình như trên người nàng ta có huyết mạch đặc thù, nhưng mà thông tin đó vẫn chưa được chứng thực.”
“Kim Khôi của Đông Hoang Man tông, đứng thứ ba trên Thanh vân bảng, cơ thể kim cương bất hoại. Là tiểu bối từng một quyền giết hết, bước vào Kiếm Vương.”
“Doãn Hưu của Thánh Kiếm sơn, hạng tư trên Thanh Vân bảng. Từ Nham của Thánh Kiếm sơn đứng thứ năm trên Thanh Vân bảng. Đứng thứ sáu trên Thanh Vân bảng là Ngô Vĩnh của Thánh Kiếm sơn.”
Thứ tự xếp hạng dường như có một số thay đổi, Trần Mục cũng không có để ý lắm. Trước đó bảng xếp hạng hình như cũng không có người được gọi là Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng.
Lâm Dịch và La Bằng đều cau mày lại, Triệu Tư Tư vẫn mỉm cười như cũ, cho dù bọn họ có mạnh, thì cũng còn có tiểu sư thúc mà.
Diệp Hoành nghe thấy vậy không khỏi cười khổ, nói: “Doãn Hưu là tiểu bối Kiếm Hậu trẻ tuổi nhất của giới chúng ta, chín tuổi đã là Tam phẩm Kiếm Hậu, Thánh Kiếm sơn mang cái sự vướng víu này trói buộc chúng ta, thật là mất mặt.”
Thiên kiêu có thể tham gia Thanh Vân đại hội của hai giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Doãn Hưu được xem như tuyệt thế thiên kiêu, hiện tại là Cửu phẩm Kiếm Hậu đỉnh phong.
Vốn dĩ ban đầu Doãn Hưu xếp hạng nhất trên Thanh Vân bảng, nhưng do Thánh tử xuất thế, cho nên hắn mới rớt xuống hạng tư, thực lực còn khó đối phó hơn so với hạng hai với hạng ba.
Nghe được thông tin sư huynh mang đến, Lâm Dịch và La Bằng càng cảm thấy áp lực hơn. Tất cả mọi người đều là Cửu phẩm đỉnh phong, đoán chừng bọn họ chỉ có thể kéo chân sau.
“Thánh tử, thiên kiêu, thật là thú vị.” Trần Mục hơi hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý.
La Bằng và La Dịch đều nhìn về phía Trần Mục, cũng may là còn có tiểu sư thúc ở đây, nếu như lần này Thẩm Trạch dẫn đội, bọn họ đang suy nghĩ làm cách nào có thể tránh mặt tiểu bối của Thánh Kiếm sơn. Bọn họ tràn ngập tin tưởng đối với tiểu sư thúc, chỉ cần ôm chặt đùi của hắn là được.
Nhóm người Tiêu vân đem đến rất nhiều tình báo hữu dụng, trợ giúp rất nhiều cho Trần Mục bọn họ.
Chỉ còn hai ngày nữa là phải xuất phát, mọi người đều bắt buộc phải điều chỉnh trạng thái. Nhóm người Triệu Phi Yến thảo luận xong thì rời khỏi Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục đi đến Trích Tinh phong trước.
Hắn dự tính đi gặp sư tôn.
Tô Mân đang ở trong sân tưới nước cho hoa.
“Sư tôn.”
“Tiểu Mục, ngươi ngồi xuống trước đi.”
Tô Mân tưới nước xong, vẻ mặt ôn hòa nói: “Trải qua sự mài giũa của Minh Hỏa Kiếm Ngục, sức mạnh của ngươi đã vượt xa Kiếm Hậu đỉnh phong, thật sự không tệ.”
Đây chính là năng lượng thuần túy của thân thể, hơn nữa còn có bốn loại kiếm ý cùng với hai loại kiếm thế. Năng lượng của Trần Mục đã có thể nghiền áp Kiếm Vương bình thường.
Chương 152 Thanh Vân trấn (2)
“Đều nhờ công lao của Khương sư tỷ.”
“Nàng ta, là tông chủ mà chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ có duy nhất chuyện của con nàng ta mới để bụng. Con phải cố gắng, không thể thẹn với những gì nàng ta đã làm cho con.” Tô Mân khẽ cười, nói.
“Ta sẽ.”
Tô Mân ngồi xuống.
Trần Mục châm trà giúp sư tôn.
Tô Mân trịnh trọng nói: “Tiểu Mục, từ nay về sau ở bên ngoài con sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái. Không cần phải sợ hãi, cho dù là gặp phải ai, đều phải mạnh mẽ.”
Trần Mục khẽ gật đầu.
“Những lời này ta thường xuyên nói với sư tỷ của con, con là sư thúc Lăng Vân tông, là thể diện của Lăng Vân tông, không thể làm cho Lăng Vân tông mất mặt.”
“Tần sư tỷ cũng thường nói với ta những lời này.”
Tô Mân cười nói: “Sư tỷ của con không hiểu rõ ý của ta, vi sư là muốn nói không thể làm mất mặt của Lăng Vân tông, chứ không phải là làm mất mặt của ta.”
“Sư tỷ của con lại luôn sợ làm cho ta mất mặt.”
Tô Mân lắc đầu hiền lành, hắn không để ý đến mặt mũi của chính mình, mà là vinh dự của tông môn.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Sư tôn, ngài yên tâm, ta sẽ phục hưng vinh quang cho Lăng Vân tông.”
“Vi sư tin tưởng.”
Hai thầy trò ngồi ở trước phòng trúc vừa nói vừa cười, mãi cho đến tận đêm Trân Mục mới quay về Ngạo Kiếm phong.
Hai ngày sau.
Trần Mục xuất hiện tại quảng trường tông môn.
Người dẫn đội lần này chính là lão giả áo xanh Lý Thanh Lưu, là cường giả Kiếm Hoàng, hắn cảm thấy hơi khẩn trương.
“Tiểu sư đệ.”
“Bái kiến Lý sư huynh.”
Nhóm tiểu bối và La Bằng hăng hái đi đến, khom mình hành lễ: “Tiểu sư thúc.”
Cự thú bốn chân quỳ phục trên quảng trường, hai cánh đỏ rực dang rộng khoảng bảy tám trượng, đây chính là hậu duệ của Viễn Cổ Thiên Mã, Xích Cánh Yêu Mã.
Bọn họ cưỡi yêu thú đi đến Thanh Vân trấn.
Thanh Vân trấn ở bên trong Nam Hoang cảnh, không tính là quá xa, trên dưới ba ngày là có thể đến.
Nhóm tiểu bối đều tu hành trên lưng ngựa.
Lý Thanh Lưu thì đề phòng bốn phía.
Hắn ta không dám thả lỏng cảnh giác, nghĩ thầm Trần Mục tham gia Thanh Vân đại hội, tại sao không phái Kiếm Thánh Tằng Trường Sinh mà lại phái một Kiếm Hoàng nho nhỏ đi cùng.
Lần này nếu như xảy ra chuyện.
Lý Thanh Lưu không đủ khả năng đảm đương được.
Ba ngày sau bọn họ đến Thanh Vân trấn.
Khi đến gần Thanh Vân trấn thì mới thấy, nơi đây so với Hắc Thạch thành thì lớn hơn rất nhiều. Bởi vì trên trấn các thiên kiêu đã đến cho nên phá lệ vô cùng náo nhiệt.
Nhóm Trần Mục rời khỏi yêu thú, chuẩn bị ngự kiếm đi lên trấn. Phía xa xa mây mù lượn lờ, bọn họ còn không thấy rõ được dáng vẻ của Thanh Vân sơn.
Sau khi Thanh Vân đại hội được bắt đầu, mây mù bao phủ Thanh Vân sơn mới có thể biến mất.
Lý Thanh Lưu dẫn theo nhóm Trần Mục đi vào trong Thanh Vân trấn, trước đó Lăng Vân tông đã thuê sân ở chỗ này rồi, bọn họ có thể trực tiếp vào ở.
“Các ngươi xem.”
“Bọn họ là thiên kiêu của Lăng Vân tông.”
“Đó chính là tiểu sư thúc Lăng Vân tông?”
“Nghe nói năm nay hắn mới bảy tuổi, mà tại sao ta cảm thấy không giống lắm, chẳng qua nhìn cũng rất trẻ, chắc hẳn là tuyển thủ dự thi nhỏ tuổi nhất của năm nay."
“Thiên Cơ các nói tiềm lực của hắn có thể xếp hạng ba, điều đó có nghĩa là hắn có khả năng sẽ trở thành Kiếm Thánh."
...
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khan vang lên.
Khiến cho mọi người sợ đến mức không dám nói lời nào.
Một lão giả tóc trên đầu bạc trắng, đang đạp không đi đến.
Đồng tử của Lý Thanh Lưu co rút mạnh, phía đối diện thật sự chính là Kiếm Thánh cường giả, theo sau là ba vệt kiếm quang bay lên trời, bọn họ chính là tiểu bối thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn.
Dẫn đầu là một tiểu bối khí thế phấn chấn, hắn chính là Doãn Hưu, Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng cũng không thấy xuất hiện.
“Năm nay Lăng Vân tông đến hơi muộn.” Lão giả đầu bạc cười tủm tỉm nói.
Ông ta đảo mắt về phía nhóm tiểu bối Lăng Vân tông, cuối cùng dừng lại trên người Trần Mục, tán thưởng: “Quả thật là khí chất của tiểu sư thúc Lăng Vân tông bất phàm.”
Trần Mục có thể cảm nhận được Dư Tung đang phóng ra uy áp cường đại, nhưng mà hắn không sợ chút nào, đây chính là dũng khí Khương Phục Tiên và Tô Mân đã cho hắn.
Hắn có hai vị cường giả bảo mệnh làm át chủ bài.
Hai thanh kiếm của Lâm Dịch và Triệu Tư Tư đang run lên, Lý Thanh Lưu mạnh mẽ trấn tĩnh lại: “Dư trưởng lão, ngươi đang muốn ra oai phủ đầu với Lăng Vân tông chúng ta sao?”
Dư Tung híp mắt cười, đáp: “Đừng nói vậy chứ, ta chỉ là muốn tiểu bối của hai tông quen biết nhau, thuận tiện cho đám tiểu bối luận bàn giao lưu một chút.”
Lý Thanh Lưu chắp tay, uyển chuyển từ chối: “Chúng ta mới đi đường mệt nhọc, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Chúng ta đi.”
Lý Thanh Lưu dẫn theo nhóm tiểu bối tránh khỏi Dư Tung. Trần Mục cảm thấy hơi khó chịu, vừa mới đến Thanh Vân trấn, đã đụng phải cường giả Thánh Kiếm sơn, còn phải đi đường vòng.
Cường giả các tông môn khác ở gần đó cũng nhìn qua, có một vài người già không khỏi lắc đầu, Lăng Vân tông chính là thế lực siêu cấp, vậy mà khi gặp phải Thánh Kiếm sơn cũng phải đi đường vòng.
Mặt già của Dư Tung hiện lên nụ cười đắc ý.
Lúc này còn có tiểu bối Thánh Kiếm sơn cố ý trào phúng: “Ta biết mà, đám tiểu bối Lăng Vân tông đều là bọn chuột nhắt, mắt vừa thấy chúng ta sẽ vội vàng trốn tránh.”
“Ha ha ha.”
Hai tên tiểu bối còn lại cũng cười giễu cợt.
Phải đi đường vòng vốn đã khiến cho Trần Mục cảm thấy khó chịu, hắn đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó xoay người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thanh niên nói năng lỗ mãng kia.
Thanh niên bỗng nhiên nhíu mày, cảm giác sau lưng giống như bị kim chích, ánh mắt của Trần Mục làm cho hắn ta cảm thấy sợ hãi.
Mà khóe miệng của Dư Tung Thánh Kiếm sơn lại nâng lên, Lý Thanh Lưu vội vàng truyền âm: “Tiểu sư đệ, không cần để ý đến bọn họ, bọn họ cố ý làm như vậy.”
Trần Mục nhìn về phía Dư Tung, mạnh mẽ nói: "Nè lão già, nếu ngươi không quản miệng của bọn họ cho tốt, nhất định sau này bọn họ sẽ chết vô cùng thảm."
“...”
Lý Thanh Lưu cùng với những tiểu bối còn lại của Lăng Vân tông đều ngây ra như phỗng, ngay cả ba vị đệ tử của Thánh Kiếm sơn cũng sửng sốt. Giọng nói Trần Mục cực kỳ thanh thúy, toàn bộ Thanh Vân trấn đều có thể nghe rõ ràng.
Chương 153 Thanh Vân trấn (3)
Cường giả của các tông đều cảm thấy khiếp sợ, đó chính là Dư trưởng lão của Thánh Kiếm sơn, cường giả Kiếm Thánh, phóng mắt trên Hoang châu chính là đại nhân vật danh tiếng lừng lẫy.
“Đó là ai?”
“Trần Mục của Lăng Vân tông.”
“Một Kiếm Hậu nho nhỏ cũng dám mắng Kiếm Thánh? Hắn dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến với Kiếm Thánh?”
“Bởi vì hắn chính là tiểu sư thúc Lăng Vân tông, đồ đệ của Kiếm Thánh Tô Mân, sư đệ của Khương Phục Tiên. Ngươi nói thử xem với thân phận của hắn có dám hay không?”
“Nếu ta có thân phận như vậy, ta cũng không dám…”
...
Tuy Dư Tung bị sỉ nhục, nhưng ông ta cũng không nổi giận: “Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng cũng không phải là tốt.”
Trần Mục cười lạnh nói: “Nè lão già, ngươi cũng không phải là đồ vật, nếu ngươi cũng biết đạo lý này, vậy sao không dạy lại đám ngu xuẩn của Thánh Kiếm sơn đi.”
Hắn dọa cả người của Lý Thanh Lưu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhiệt huyết của La Bằng và Lâm Dịch lại sôi trào, trên mặt Triệu Tư Tư mang theo ý cười, còn vẻ mặt của đám tiểu bối Thánh Kiếm sơn đều hiện lên vẻ xấu hổ.
Những cường giả các tông xung quanh đều đang chê cười, thậm chí còn có người hy vọng hai phía lao vào đánh nhau.
Dư Tung không thể nào ra tay tại chỗ này, nếu ông ta chửi đổng với Trần Mục thì cũng là đánh mất thân phận của mình, chỉ có thể dẫn đám đệ tử Thánh Kiếm sơn rời đi.
Lý Thanh Lưu cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ông ta không thể không bội phục dũng khí của Trần Mục, Lý Thanh Lưu cũng không dám nói chuyện như vậy với Dư Tung. Vẻ mặt của Lâm Dịch và La Bằng vô cùng kích động.
Đi theo tiểu sư thúc quả thật là quyết định sáng suốt.
“Tiểu sư thúc, ngươi thật lợi hại.” Triệu Tư Tư dùng niệm lực truyền âm, trên mặt cười rất vui vẻ.
Thánh Kiếm sơn cố ý đến khiêu khích, tất nhiên Trần Mục không thể nhẫn nhịn. Hắn làm như vậy cũng muốn nói cho những người khác biết, Lăng Vân tông không phải dễ động vào.
Cường giả các tông đều chú ý đến Trần Mục, bọn họ đều đã nghe nói đến thiên phú biến thái của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, hiện tại mới biết được lá gan của hắn càng kinh người hơn.
Những thiên kiêu trong Thanh Vân trấn đều bàn về Trần Mục, hắn làm bẽ mặt nhóm lão Kiếm Thánh của Thánh Kiếm sơn ngay trên đường, đến mức Dư Tung đen mặt bỏ đi.
Đệ tử Thánh Kiếm sơn quay trở lại sân thuê, có thanh niên ấm ức nói: “Dư trưởng lão, tên tiểu tử kia làm càn như vậy, sao ngài không ra tay giáo huấn hắn?”
Lúc bọn họ rời đi, đám đệ tử của các tông khác đều cười nhạo, bọn họ cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Thằng khốn!”
Dư Tung giậm chân.
Toàn bộ Thanh Vân trấn đều chấn động.
Không biết còn tưởng rằng mới xảy ra động đất.
“Do lão phu phạm sai lầm, vốn định để cho các ngươi chọc giận Trần Mục, nhân cơ hội đó xem thử thực lực của hắn. Không nghĩ đến thằng nhóc đó dám nhục nhã lão phu!”
Trăm triệu lần Dư Tung cũng không nghĩ đến.
Trần Mục dám trực tiếp mắng ông ta là lão già.
Ít nhiều gì khi Kiếm Hoàng thấy ông ta cũng không dám ngẩng đầu, mấy ngàn năm qua ông ta cũng không chịu tổn thất đến vậy. Ông ta không thể ở trước mặt mọi người ra tay trấn áp Trần Mục, càng không thể mắng chửi cùng với hắn.
Hôm nay các cường giả và tiểu bối thiên kiêu của các đại tông môn đều nhìn thấy, cái mặt già này của ông ta cũng xem như vứt đi, cũng may là đã sống đủ lâu, cũng không quan tâm thể diện lắm.
“Chỉ dựa vào Tô Mân và Khương Phục Tiên, vậy mà dám ngông cuồng đến vậy, cũng tốt, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại.” Trên mặt Dư Tung mang theo ý cười lạnh.
“Dư trưởng lão, ngài chờ một chút, bây giờ ta sẽ đi khiêu chiến với hắn, thay ngài giải hận." Thanh niên ăn nói lỗ mãng kia đứng ra nói.
“Ngươi đi đi.”
Dư Tung nhàn nhạt nói.
Thanh niên kia hưng phấn rời đi.
Từ tin tức hắn ta mua được, thì Trần Mục và Thẩm Trạch chỉ đánh ngang tay với nhau, trình độ đều nằm tại hạng bảy trên Thanh Vân bảng. Tất nhiên Từ Nham, người đứng hạng thứ năm trên Thanh Vân bảng, không thèm đặt Tần Mục vào mắt.
Thanh Vân trấn.
Góc Tây Bắc của Tứ Hợp viện.
Triệu Tư Tư đang ngồi bên cạnh hồ nước cho cá ăn.
Lâm Dịch và La Bằng ở trong sân luyện tập với nhau, hai người bọn họ chỉ là so chiêu, cũng không sử dụng linh lực.
Dưới bóng râm trong đình, Lý Thanh Lưu nhỏ giọng nhắc nhở: "Này tiểu sư đệ, người tên Dư Tung kia chính là Kiếm Thánh, lần sau ngươi nhớ chú ý một chút."
Chuyện hôm nay suýt chút nữa đã hù chết Lý Thanh Lưu, bộ xương già này của ông ta không chịu nổi sự dày vò như vậy nữa. Chẳng qua trong lúc Trần Mục nói chuyện cực kỳ nắm chắc, vô cùng bá đạo, dường như ông ta thấy được bóng dáng của tông chủ trong đó.
Trần Mục nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của Lý Thanh Lưu, cũng có thể đoán ra được Dư Tung không phải là một người đơn giản. Hắn mỉm cười gật đầu, nói: "Đa tạ Lý sư huynh đã nhắc nhở."
Cũng tương tự như vậy, từ phản ứng của Dư Tung hắn cũng có thể nhìn ra, hiện tại địa vị của Lăng Vân tông vẫn như cũ không lay động, vẫn là thế lực mạnh nhất Hoang châu.
“Tiểu bối Lăng Vân tông.”
“Có ai dám luận bàn cùng với Từ Nham ta không?”
Một giọng nói to đến mức vang dội từ bên ngoài truyền vào, âm thanh đã được dùng linh lực khuếch tán, cho nên ở xung quanh đều có thể nghe thấy.
Trong viện, Lâm Dịch và La Bằng ngừng tập luyện, trong mắt bọn họ mang theo sự khó chịu, sau đó cùng lúc nhìn về phía đình hóng gió.
“Tốt xấu gì cũng là thiên kiêu đứng đầu do Thánh Kiếm sơn bồi dưỡng ra, vậy mà lại hành xử giống hệt như một tên côn đồ không có suy nghĩ." Lý Thanh Lưu khẽ lắc đầu.
“Không cần phải để ý đến bọn hắn.”
Trần Mục nghĩ nghĩ, khẽ cười nói: “Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, ta đi gặp hắn.”
“Tiểu sư đệ, không cần phải phản ứng với bọn hắn. Bọn hắn chỉ muốn thử xem khả năng của ngươi đến đâu thôi."
“Hắn có thể thử ra được sao?”
“...”
Lý Thanh Lưu cẩn thận suy nghĩ lại, Trần Mục và Thẩm Trạch đánh nhau đã là chuyện rất lâu trước kia, với thiên phú của hắn, chắc chắn hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều.
Ông ta cũng tin tưởng vào thực lực của Trần Mục, Lý Thanh Lưu nhắc nhở: “Tiểu sư đệ, ngươi muốn ra tay thì cũng được, nhưng phải chú ý, đừng làm chết người, ta sợ sau khi quay về lại khó có thể giải thích."
Chương 154 Chênh lệch (1)
“Không thành vấn đề.”
Đã lâu rồi Trần Mục không được hoạt động gân cốt, lần cuối cùng ra tay chính là lần hắn đối chiến với Thẩm Trạch.
Trận luận bàn lần này nhất định có thể khiến cho rất nhiều tiểu bối thiên kiêu đi vào phạm vi cảm ứng của Pháp Nhãn Kim Đồng, có thể nhân cơ hội này nhìn thử nước nơi này sâu đến dường nào, sẵn tiện dạy dỗ đám Kiếm Thánh sơn không có mắt kia luôn.
Kẽo kẹt!
La Bằng và Lâm Dịch đẩy cửa đi ra.
Trần Mục bước chân trái ra thềm cửa trước.
Từ Nham nhìn thấy Trần Mục đi ra, trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười ngạo mạn, nói: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, vãn bối muốn được lĩnh giáo vài chiêu với ngươi.”
Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đứng bên cạnh Từ Nham, bọn hắn đều muốn biết Trần Mục có đồng ý ứng chiến hay không. Nếu như không ứng chiến thì đồng nghĩa với việc bọn họ sợ nhóm tiểu bối Thánh Kiếm sơn.
Trên đường phố xung quanh còn có các cường giả và tiểu bối thiên kiêu các tông khác vây xem, đều là người xem náo nhiệt không chê việc lớn, ai cũng hy vọng bọn họ đánh nhau.
“Có thể.”
Trần Mục sảng khoái đồng ý.
Nhóm tiểu bối đi theo bắt đầu cảm thấy phấn khích.
“Con đường này quá chật hẹp, đi theo ta.”
Từ Nham ngự kiếm bay lên, Trần Mục đi theo sát sau đó. Rất nhiều thiên kiêu trên Thanh Vân bảng đều đi phía sau bọn họ, kể cả cường giả các tông cũng đến xem náo nhiệt.
Lý Thanh Lưu lắc đầu, ngay cả Triệu Tư Tư cũng đi theo hóng chuyện, tất nhiên ông ta không thể vắng mặt.
Tin tức truyền đi rất nhanh, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu và cường giả các tông môn đều chạy đến vây xem.
Bình Đỉnh sơn phía sau Thanh Vân trấn.
Ngọn núi này không cao, nhưng đỉnh núi rộng lớn, còn lớn hơn cả sân bóng. Hơn nữa lại vô cùng bằng phẳng, trên mặt đất có rất nhiều vết kiếm sâu.
Bọn họ đi đến Bình Đỉnh sơn, tất cả mọi người xung quanh đều là tiểu bối thiên kiêu, bọn họ đã từng nghe nói đến Trần Mục, nhưng vẫn chưa ai thấy được sức mạnh thật sự của Trần Mục.
Có vài lão cường giả nghiêm túc nói với thiên kiêu nhà mình: “Lão phu biết được một vài thông tin, vị tiểu sư thúc Lăng Vân tông này cực kỳ mạnh, không ai có thể đấu lại.”
Phần lớn các thiên kiêu đều tự hiểu lấy mình, Trần Mục có thể xếp hạng thứ bảy trên Thanh Vân bảng, những người xếp hạng dưới như bọn họ cũng không tự mình chuốc lấy nhục nhã.
“Từ Nham là hạng năm của Thanh Vân bảng, còn Trần Mục là hạng bảy Thanh Vân bảng. Trận luận bàn này chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.”
“Trần Mục là đệ tử đích truyền của Kiếm Thánh Tô Mân, vị tiền bối đó đến tông chủ của chúng ta cũng phải kính nể. Ta đoán tiểu sư thúc Lăng Vân tông sẽ giành thắng lợi.”
“Trên bảng xếp hạng tiềm lực của Thiên Cơ các, Trần Mục chỉ xếp hạng sau Kiếm Khinh Cuồng và Lâm Diệu Ngữ, tiếc rằng Lâm Diệu Ngữ đã tiến vào Thiên bảng, không có đến tham dự Thanh Vân đại hội.”
Từ Nham cũng không vội vàng động thủ, tiểu bối xung quanh tập trung càng lúc càng nhiều, hắn ta muốn Trần Mục ở dưới ánh nhìn của mọi người quỳ xuống xin tha.
Trần Mục quan sát tiểu bối ở bốn phía, hắn nhìn thấy tiểu bối của Bắc Hoang tông và Phiêu Miễu các, trong số đó, tiểu bối mạnh nhất cũng đã đạt đến Bát phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.
Có một vài tông môn đơn giản là đi cho đủ nhân số.
Hắn ngẩng đầu lên trên thì nhìn thấy Hỏa Hồng Tước Điểu đang bay lượn trên không trung, một thiếu nữ mang váy đỏ đang đứng phía trên.
“Hạng hai của Thanh Vân bảng, Hỏa Mị.”
Từ trên người nàng ta, Trần Mục cảm nhận được dao động mạnh mẽ, trong máu của nàng ta có tồn tại một chất màu đỏ thần bí, vô cùng đặc thù.
Ở trước Pháp Nhãn Kim Đồng, màu máu của mọi người đều là màu tro, nhưng máu trong cơ thể của nàng ta lại tồn tại một chất màu đỏ.
Ở đây có rất nhiều thiên kiêu, nhưng chỉ có trong cơ thể Hỏa Mị mới có được vật thần bí như vậy. Tiêu Vân đã từng nói, có thể Hỏa Mị có huyết mạch đặc thù.
“Vật chất kim sắc của huyết mạch Trần gia, chẳng lẽ thời huy hoàng của Trần gia đã qua rồi sao?” Trần Mục nhỏ giọng thì thầm.
Có thể truyền lại huyết mạch đặc thù, hoặc là tổ tiên đã từng cắn nuốt huyết mạch của hung thú viễn cổ, hoặc là trong tổ tiên đã từng xuất hiện cường giả Kiếm Tiên.
Vật chất kim sắc trong cơ thể Trần Mục rất loãng, gần như không có. Chẳng qua trong cơ thể của muội muội hắn có rất nhiều, nói không chừng sau này nàng ta sẽ có biến hóa đặc thù.
Trên trời cao, Hỏa Mị cảm thấy không được tự nhiên, có cảm giác bản thân đang bị quan sát.
Dư Tung đạp không bay đến, hắn biết Trần Mục rất mạnh, ông ta để Từ Nham khiêu khích Trần Mục, chỉ là muốn thử xem thực lực của hắn.
Thông tin từ Thiên Cơ các cũng rất mơ hồ, chỉ biết được Trần Mục và Thẩm Trạch đánh nhau bất phân thắng bại, nếu như chỉ ở tại trình độ đó thì vẫn chưa đủ để chứng minh.
“Lăng Vân tông thật sự rất may mắn, vậy mà lại tìm được một tiểu bối có được Hạo Nhiên Kiếm Ý. Cũng may hắn chỉ nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý.”
Hạo Nhiên Kiếm Ý cần phải mượn kiếm, chỗ này lại không phải là Lăng Vân tông, có thể cho hắn chi viện năng lượng cho hắn chỉ có nhóm Lý Thanh Lưu. Có Dư Tung ở chỗ này, tất nhiên sẽ không để cho bọn họ hỗ trợ được.
Có một cường giả trung niên đứng trên đỉnh núi, nói: “Ta là Tôn Nguy của Thiên Cơ các, hai vị đều là thiên kiêu trên Thanh Vân bảng, nếu như quyết đấu, ta sẽ chứng kiến kết quả của trận thi đấu này.”
Từ Nham nắm linh kiếm, vẻ mặt vô tình tự tin: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, xin mời.”
“Xuất kiếm đi.”
Trần Mục khoanh tay đứng đó.
Cả người toát ra sự uy áp bá đạo.
“Tiểu sư thúc Lăng Vân tông thật sự bá đạo, hắn dám khinh thường Từ Nham như vậy. Đó chính là thiên kiêu đứng đầu, xếp thứ năm trên Thanh Vân bảng đó.”
Có thiên kiêu không nhịn được mở miệng nói.
Ngay cả các lão trưởng giả có mặt ở đó cũng lắc đầu: “Đến cả kiếm cũng không cần, đúng là khinh người quá đáng.”
Lý Thanh Lưu cảm thấy có chút không ổn, nếu như không có kiếm, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều. Từ Nham là hạng năm Thanh Vân bảng, phóng mắt trên khắp Hoang châu cũng có thể tính là thiên kiêu đứng đầu, tuyệt đối không phải là gà vườn chó xóm.
Sắc mặt của Dư Tung lẫn các tiểu bối Thánh Kiếm sơn đều không tốt, bọn hắn cảm thấy bản thân bị nhục nhã.
“Ha ha.”
Từ Nham vô cùng tức giận.
Chương 155 Chênh lệch (2)
Khí tràng thổ hoàng sắc khuếch tán ra ngoài, Từ Nham cầm kiếm bay thẳng đến trước người Trần Mục, tốc độ cực kỳ nhanh, kiếm quang thổ hoàng sắc nhắm về phía Trần Mục chém đến.
Thanh kiếm quang kia dài khoảng mấy chục trượng.
Nhưng Trần Mục có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng.
Từ Nham phóng đến gần, không ngừng điều khiển kiếm chém về phía Trần Mục, tốc độ rất nhanh.
Trần Mục không chút hoang mang, bóng dáng di chuyển một cách quỷ mị, những thiên kiêu đứng xung quanh xem đến mức mắt choáng váng. Đến cả một mảnh áo của Trần Mục, Từ Nham cũng không thấy được.
Ý chế giễu trong mắt Từ Nham dần dần được thay bằng sự khẩn trương, hắn ta cảm giác được một áp lực rất lớn, nhưng mà Trần Mục vẫn giữ dáng vẻ phong đạm vân khinh như cũ.
Cả hai vừa mới giao đấu, mọi người đã có thể nhìn ra được sự chênh lệch. Chỉ khi có được thực lực áp đảo tuyệt đối, mới có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng như vậy.
Lâm Dịch và La Bằng cùng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Trên mặt Triệu Tư Tư xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Lý Thanh Lưu cũng bị tốc độ kinh khủng của Trần Mục dọa sợ, khó trách hắn tự tin đến như vậy. Với tốc độ như thế Kiếm Vương bình thường cũng không thể theo kịp.
Từ Nham thấy thế công của hắn ta không có hiệu quả, nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Hắn ta cầm kiếm, lớp cát vàng trên mặt đất của đỉnh núi run lên không ngừng.
"Hắn chuẩn bị sử dụng lực kiếm thế!"
"Chẳng lẽ Trần Mục vẫn không lấy kiếm ra?"
Những tiểu bối xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Trần Mục.
Thanh kiếm của Từ Nham phủ ánh sáng thổ hoàng sắc, hắn ta vung kiếm thêm một lần nữa, mặt đất dưới chân hắn ta đều vỡ ra. Sức mạnh kinh khủng của kiếm quang nhắm thẳng về phía Trần Mục.
Trần Mục khẽ lắc đầu, thực lực như vậy mà được xếp hạng thứ năm trên Thanh Vân bảng, còn không bằng trận đấu chung kết lôi đài năm đó với Thẩm Trạch, khiến hắn cảm thấy hơi thất vọng.
Vệt kiếm quang kia cuốn theo cát vàng bay cuồn cuộn, đối diện với cơn bão cát mạnh như vậy, Trần Mục lấy Chiết Dực ra, hắn cũng không muốn bộ quần áo mà vị hôn thê làm cho hắn bị dính cát bụi.
Trần Mục tùy tiện vung kiếm, kiếm quang thổ hoàng sắc bị đóng băng, bão cát cũng bị ngăn cản.
Dư Tung có dự cảm không lành, Trần Mục có khả năng phát triển đến độ cao giống như Khương Phục Tiên, đến khi đó Thánh Kiếm sơn vĩnh viễn sẽ là hạng hai.
thiên kiêu xung quanh đều cảm thấy hoảng sợ. Năng lực của Trần Mục đã gần đạt đến Kiếm Hậu đỉnh phong, tùy ý vung kiếm một chút là có thể nhẹ nhàng ngăn cản được công kích của Kiếm Thế.
Hiện tại ngay giờ phút này, trong mắt Từ Nham xuất hiện sự sợ hãi.
Trần Mục là trưởng bối, sau khi đánh qua mấy chiêu, hiện tại hắn cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.
Kiếm quang kim hồng sắc phá không bay ra, đó chính là tịch ngân, Từ Nham vung kiếm đỡ đòn, linh kiếm lập tức vỡ nát, hắn bị văng xa ra ngoài khoảng mấy chục trượng.
Từ Nham ngã vào trong vũng máu.
Trên ngực hắn xuất hiện vết thương do kiếm gây ra, sâu đến mức có thể thấy được cả xương cốt. Vết thương nghiêm trọng đến như vậy, Thanh Vân đại hội lần này không thể nào tham gia được nữa.
La Bằng và các tiểu bối xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vốn dĩ Trần Mục ra tay tàn nhẫn đến vậy, chính là muốn giết gà dọa khỉ, cũng xem như báo thù cho Tào sư điệt.
Mặt già của Dư Tung trầm xuống, Trần Mục không những ăn nói ngông cuồng, mà còn xuống tay vô cùng tàn nhẫn.
Doãn Hưu vội vàng đi đến cứu Từ Nham. Những tiểu bối đứng xung quanh hai mắt nhìn nhau, vậy mà khoảng cách giữa hạng năm Thanh Vân bảng và Trần Mục lại chênh lệch nhiều đến như vậy.
Vốn dĩ cho rằng sẽ có một trận đấu thật xuất sắc, không ngờ rằng lại là một trận nghiền áp như thế.
Đây chính là thực lực của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, Trần Mục đã để lại trong lòng bọn họ một ký ức khó phai mờ. Chắc chắn không lâu nữa, toàn bộ người trên Hoang châu sẽ biết đến tiểu sư thúc Lăng Vân tông.
Lý Thanh Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, lần này hoàn toàn không để lại thể diện cho Thánh Kiếm sơn, ông ta thầm thở dài trong lòng: "Tại sao lần này lại là lão phu dẫn đội chứ."
Trước đó Trần Mục đã sỉ nhục Dư Tung ở trước mặt mọi người, hiện tại lại làm cho tiểu bối thiên kiêu Thánh Kiếm sơn bị thương nặng, bây giờ ông ta cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Vốn dĩ quan hệ của hai tông đã rất vi diệu, hiện tại đã trở thành dậu đổ bìm leo.
Trong mắt Hoả Mị mang theo sự kính sợ, nàng ta cảm thấy nếu như thiên kiêu của Phượng các hợp tác lại với nhau, cũng sẽ bị Trần Mục hạ gục trong nháy mắt. Một quái vật như vậy lại đến tham gia Thanh Vân đại hội.
"Chờ đến khi Kiếm Khinh Cuồng đến Thanh Vân trấn, đoán chừng sẽ càng thêm thú vị." Trên khoé môi Hoả Mị xuất hiện nụ cười tà mị. Hiện tại Kiếm Thánh sơn đã thiệt hại mất một đại tướng, nếu như Thánh Kiếm sơn vẫn tiếp tục giao thủ với Lăng Vân tông, thì năm nay Phượng các của bọn họ rất có hy vọng.
Doãn Hưu nhìn vết thương của Từ Nham, thành tích lần này của bọn họ tại Thanh Vân đại hội chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cũng may vẫn còn lại vài Thánh tử.
"Tất nhiên Thánh tử có thể trấn áp được ngươi."
Doãn Hưu nắm chặt tay, hắn ta cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng lại không dám đi giao thủ với Trần Mục.
Thực lực lúc nãy Trần Mục thể hiện cũng không phải là quá mạnh, nhưng tư thái của phó cường giả kia, kết hợp cùng với uy áp bá đạo của hắn, lại khiến cho các tiểu bối hoàn toàn mất đi ý định tranh đấu với hắn.
Dư Tung nhìn chằm chằm Trần Mục, sắc mặt cực kỳ đen. Thanh danh mà Thánh Kiếm sơn tích lũy nhiều năm đến như vậy, thiếu chút nữa là có thể vượt qua Lăng Vân tông.
Chỉ cần Kiếm Khinh Cuồng có thể đàn áp Trần Mục, thì chắc chắn thanh danh của Thánh Kiếm sơn sẽ vượt qua khỏi Lăng Vân tông.
Dư Tung rất tin tưởng vào Kiếm Khinh Cuồng, bởi vì hắn ta có được thứ mà người thường không có chính là kiếm cốt và long nhãn. Hắn ta mang theo Thánh Kiếm, còn nắm giữ được Lưỡng Đạo Kiếm Ý, sức mạnh đã gần đạt đến Kiếm Hậu đỉnh phong.
“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Đừng đắc ý quá sớm.”
Dư Tung xoay người rời đi. Không thể nghi ngờ, hôm nay chính là ngày mất mặt nhất của Thánh Kiếm sơn trong năm nay.
Diệp Hoành và Liễu Mi Nhi đều rụt cổ lại. Lâm Dịch và La Bằng đều biết Đại sư tỷ tàn nhẫn độc ác, tính tình táo bạo, quả nhiên là như vậy.
“...”
Trần Mục cười gật đầu.
Tiêu Vân tiếp tục nhắc nhở: "Thanh Vân sơn cao hơn các ngươi nghĩ rất nhiều, hơn nữa bởi vì có cấm chế, cho nên không thể ngự kiếm. Trên núi có rất nhiều đường đi, mỗi lần đều sẽ khác nhau, giống hệt như mê cung. Các ngươi nhớ kỹ là phải đi theo nhóm, không được tách nhau ra."
La Bằng hơi nhướng đôi mày rậm, không ngừng cười hi hi: "Tiêu sư huynh cứ yên tâm, chắc chắn ta sẽ không chạy lung tung, ta chỉ muốn ôm đùi của tiểu sư thúc."
Lâm Dịch và Triệu Tư Tư cũng gật đầu theo.
Triệu Phi Yến trêu ghẹo: "Hai ngươi là hai đại nam nhân, vậy mà còn nghĩ đến việc ôm đùi?"
Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào, trả lời: “Sư tỷ, ta cũng muốn được ôm đùi tiểu sư thúc, nhưng tiếc rằng sư tôn sẽ đánh ta."
Trần Mục mỉm cười, nói: "Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố cho các ngươi."
"Cảm ơn tiểu sư thúc.”
Vẻ mặt của đám La Bằng vô cùng cảm kích.
"Các ngươi phải cẩn thận với đệ tử của Thánh Kiếm sơn, mấy năm gần đây bọn họ luôn nhắm vào đệ tử Lăng Vân tông."
"Còn có Ngũ Tiên giáo, bọn họ với Lăng Vân tông chúng ta có thù oán." Liễu Mi Nhi bổ sung thêm.
Trần Mục đã từng nghe nói đến Thánh Kiếm sơn, nhưng lại không biết Ngũ Tiên giáo: "Ngũ Tiên giáo có địa vị như thế nào?"
Triệu Phi Yến cười trả lời: "Rất lâu trước kia, Ngũ Tiên giáo là thế lực siêu cấp số một số hai tại Hoang châu, nhưng sau lại xảy ra chuyện gì đó, tông chủ trước đây của Lăng Vân tông chúng ta đại khai sát giới tại Ngũ Tiên giáo. Hiện tại có thể miễn cưỡng xem như bọn họ là tông môn nhất lưu."
Trần Mục nghĩ đến sự kiện của năm đó, đoán chừng chắc Ngũ Tiên giáo cũng là người bày mưu tính kế, nhưng hắn không nghĩ đến Ngũ Tiên giáo còn có thể sống đến tận ngày hôm nay.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì, Ngũ Tiên giáo cũng thuộc vào các thế lực siêu cấp, nếu thật sự muốn đuổi cùng giết tuyệt, thì Lăng Vân tông cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Lăng Vân tông đánh bại được Ngũ Tiên giáo, đây đã là kết quả tốt nhất, chẳng qua trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Thánh Kiếm sơn nhân cơ hội đó trở mình trỗi dậy.
Tiêu Vân lắc đầu, than nhỏ: “Thật ra Ngũ Tiên giáo còn dễ nói, nhiều năm nay bọn họ cũng không đụng chạm gì đến đệ tử Lăng Vân tông chúng ta. Ngược lại là Thánh Kiếm sơn sau khi lấy được vị trí của Ngũ Tiên giáo, càng ngày càng ngông cuồng.”
“Lần này Thánh Kiếm sơn phái ra đội hình mạnh nhất từ trước đến nay, Thánh tử của bọn họ tăng thêm ba vị Kiếm Hậu đỉnh phong, trong đó có một vị đã giao thủ với Diệp Hoành tại Thanh Vân đại hội lần trước.” Đây là những tin tức mà Triệu Phi Yến mua được thông qua Thiên Cơ các.
Cũng giống như vậy, những thông tin bên phía Lăng Vân tông nhất định cũng sẽ bị Thiên Cơ các bán cho Thánh Kiếm sơn. Đội hình của bọn họ được chuẩn bị chính là để trấn áp Trần Mục.
Tiêu Vân trầm giọng nói: “Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng của Thánh Kiếm sơn, nghe đồn hắn từ trong bụng mẹ đã dùng bí pháp để trì hoãn ba mươi năm ra đời, người sinh ra mang theo kiếm cốt, có được long nhãn trời sinh. Hắn chính là đối thủ mạnh nhất của tiểu sư thúc.”
“Kiếm cốt? Long nhãn?”
Trần Mục trước kia cũng chưa từng nghe nói qua, còn bất thường hơn cả Na Tra, xem ra hắn chính là yêu nghiệt không thể nghi ngờ.
Vẻ mặt Lâm Dịch và La Bằng đều vô cùng nghiêm trọng.
“Hỏa Mị của Phượng các, đứng thứ hai trên Thanh Vân bảng, là tiểu bối mạnh nhất trong gần một trăm năm qua của Phượng các. Hình như trên người nàng ta có huyết mạch đặc thù, nhưng mà thông tin đó vẫn chưa được chứng thực.”
“Kim Khôi của Đông Hoang Man tông, đứng thứ ba trên Thanh vân bảng, cơ thể kim cương bất hoại. Là tiểu bối từng một quyền giết hết, bước vào Kiếm Vương.”
“Doãn Hưu của Thánh Kiếm sơn, hạng tư trên Thanh Vân bảng. Từ Nham của Thánh Kiếm sơn đứng thứ năm trên Thanh Vân bảng. Đứng thứ sáu trên Thanh Vân bảng là Ngô Vĩnh của Thánh Kiếm sơn.”
Thứ tự xếp hạng dường như có một số thay đổi, Trần Mục cũng không có để ý lắm. Trước đó bảng xếp hạng hình như cũng không có người được gọi là Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng.
Lâm Dịch và La Bằng đều cau mày lại, Triệu Tư Tư vẫn mỉm cười như cũ, cho dù bọn họ có mạnh, thì cũng còn có tiểu sư thúc mà.
Diệp Hoành nghe thấy vậy không khỏi cười khổ, nói: “Doãn Hưu là tiểu bối Kiếm Hậu trẻ tuổi nhất của giới chúng ta, chín tuổi đã là Tam phẩm Kiếm Hậu, Thánh Kiếm sơn mang cái sự vướng víu này trói buộc chúng ta, thật là mất mặt.”
Thiên kiêu có thể tham gia Thanh Vân đại hội của hai giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Doãn Hưu được xem như tuyệt thế thiên kiêu, hiện tại là Cửu phẩm Kiếm Hậu đỉnh phong.
Vốn dĩ ban đầu Doãn Hưu xếp hạng nhất trên Thanh Vân bảng, nhưng do Thánh tử xuất thế, cho nên hắn mới rớt xuống hạng tư, thực lực còn khó đối phó hơn so với hạng hai với hạng ba.
Nghe được thông tin sư huynh mang đến, Lâm Dịch và La Bằng càng cảm thấy áp lực hơn. Tất cả mọi người đều là Cửu phẩm đỉnh phong, đoán chừng bọn họ chỉ có thể kéo chân sau.
“Thánh tử, thiên kiêu, thật là thú vị.” Trần Mục hơi hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý.
La Bằng và La Dịch đều nhìn về phía Trần Mục, cũng may là còn có tiểu sư thúc ở đây, nếu như lần này Thẩm Trạch dẫn đội, bọn họ đang suy nghĩ làm cách nào có thể tránh mặt tiểu bối của Thánh Kiếm sơn. Bọn họ tràn ngập tin tưởng đối với tiểu sư thúc, chỉ cần ôm chặt đùi của hắn là được.
Nhóm người Tiêu vân đem đến rất nhiều tình báo hữu dụng, trợ giúp rất nhiều cho Trần Mục bọn họ.
Chỉ còn hai ngày nữa là phải xuất phát, mọi người đều bắt buộc phải điều chỉnh trạng thái. Nhóm người Triệu Phi Yến thảo luận xong thì rời khỏi Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục đi đến Trích Tinh phong trước.
Hắn dự tính đi gặp sư tôn.
Tô Mân đang ở trong sân tưới nước cho hoa.
“Sư tôn.”
“Tiểu Mục, ngươi ngồi xuống trước đi.”
Tô Mân tưới nước xong, vẻ mặt ôn hòa nói: “Trải qua sự mài giũa của Minh Hỏa Kiếm Ngục, sức mạnh của ngươi đã vượt xa Kiếm Hậu đỉnh phong, thật sự không tệ.”
Đây chính là năng lượng thuần túy của thân thể, hơn nữa còn có bốn loại kiếm ý cùng với hai loại kiếm thế. Năng lượng của Trần Mục đã có thể nghiền áp Kiếm Vương bình thường.
Chương 152 Thanh Vân trấn (2)
“Đều nhờ công lao của Khương sư tỷ.”
“Nàng ta, là tông chủ mà chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ có duy nhất chuyện của con nàng ta mới để bụng. Con phải cố gắng, không thể thẹn với những gì nàng ta đã làm cho con.” Tô Mân khẽ cười, nói.
“Ta sẽ.”
Tô Mân ngồi xuống.
Trần Mục châm trà giúp sư tôn.
Tô Mân trịnh trọng nói: “Tiểu Mục, từ nay về sau ở bên ngoài con sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái. Không cần phải sợ hãi, cho dù là gặp phải ai, đều phải mạnh mẽ.”
Trần Mục khẽ gật đầu.
“Những lời này ta thường xuyên nói với sư tỷ của con, con là sư thúc Lăng Vân tông, là thể diện của Lăng Vân tông, không thể làm cho Lăng Vân tông mất mặt.”
“Tần sư tỷ cũng thường nói với ta những lời này.”
Tô Mân cười nói: “Sư tỷ của con không hiểu rõ ý của ta, vi sư là muốn nói không thể làm mất mặt của Lăng Vân tông, chứ không phải là làm mất mặt của ta.”
“Sư tỷ của con lại luôn sợ làm cho ta mất mặt.”
Tô Mân lắc đầu hiền lành, hắn không để ý đến mặt mũi của chính mình, mà là vinh dự của tông môn.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Sư tôn, ngài yên tâm, ta sẽ phục hưng vinh quang cho Lăng Vân tông.”
“Vi sư tin tưởng.”
Hai thầy trò ngồi ở trước phòng trúc vừa nói vừa cười, mãi cho đến tận đêm Trân Mục mới quay về Ngạo Kiếm phong.
Hai ngày sau.
Trần Mục xuất hiện tại quảng trường tông môn.
Người dẫn đội lần này chính là lão giả áo xanh Lý Thanh Lưu, là cường giả Kiếm Hoàng, hắn cảm thấy hơi khẩn trương.
“Tiểu sư đệ.”
“Bái kiến Lý sư huynh.”
Nhóm tiểu bối và La Bằng hăng hái đi đến, khom mình hành lễ: “Tiểu sư thúc.”
Cự thú bốn chân quỳ phục trên quảng trường, hai cánh đỏ rực dang rộng khoảng bảy tám trượng, đây chính là hậu duệ của Viễn Cổ Thiên Mã, Xích Cánh Yêu Mã.
Bọn họ cưỡi yêu thú đi đến Thanh Vân trấn.
Thanh Vân trấn ở bên trong Nam Hoang cảnh, không tính là quá xa, trên dưới ba ngày là có thể đến.
Nhóm tiểu bối đều tu hành trên lưng ngựa.
Lý Thanh Lưu thì đề phòng bốn phía.
Hắn ta không dám thả lỏng cảnh giác, nghĩ thầm Trần Mục tham gia Thanh Vân đại hội, tại sao không phái Kiếm Thánh Tằng Trường Sinh mà lại phái một Kiếm Hoàng nho nhỏ đi cùng.
Lần này nếu như xảy ra chuyện.
Lý Thanh Lưu không đủ khả năng đảm đương được.
Ba ngày sau bọn họ đến Thanh Vân trấn.
Khi đến gần Thanh Vân trấn thì mới thấy, nơi đây so với Hắc Thạch thành thì lớn hơn rất nhiều. Bởi vì trên trấn các thiên kiêu đã đến cho nên phá lệ vô cùng náo nhiệt.
Nhóm Trần Mục rời khỏi yêu thú, chuẩn bị ngự kiếm đi lên trấn. Phía xa xa mây mù lượn lờ, bọn họ còn không thấy rõ được dáng vẻ của Thanh Vân sơn.
Sau khi Thanh Vân đại hội được bắt đầu, mây mù bao phủ Thanh Vân sơn mới có thể biến mất.
Lý Thanh Lưu dẫn theo nhóm Trần Mục đi vào trong Thanh Vân trấn, trước đó Lăng Vân tông đã thuê sân ở chỗ này rồi, bọn họ có thể trực tiếp vào ở.
“Các ngươi xem.”
“Bọn họ là thiên kiêu của Lăng Vân tông.”
“Đó chính là tiểu sư thúc Lăng Vân tông?”
“Nghe nói năm nay hắn mới bảy tuổi, mà tại sao ta cảm thấy không giống lắm, chẳng qua nhìn cũng rất trẻ, chắc hẳn là tuyển thủ dự thi nhỏ tuổi nhất của năm nay."
“Thiên Cơ các nói tiềm lực của hắn có thể xếp hạng ba, điều đó có nghĩa là hắn có khả năng sẽ trở thành Kiếm Thánh."
...
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khan vang lên.
Khiến cho mọi người sợ đến mức không dám nói lời nào.
Một lão giả tóc trên đầu bạc trắng, đang đạp không đi đến.
Đồng tử của Lý Thanh Lưu co rút mạnh, phía đối diện thật sự chính là Kiếm Thánh cường giả, theo sau là ba vệt kiếm quang bay lên trời, bọn họ chính là tiểu bối thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn.
Dẫn đầu là một tiểu bối khí thế phấn chấn, hắn chính là Doãn Hưu, Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng cũng không thấy xuất hiện.
“Năm nay Lăng Vân tông đến hơi muộn.” Lão giả đầu bạc cười tủm tỉm nói.
Ông ta đảo mắt về phía nhóm tiểu bối Lăng Vân tông, cuối cùng dừng lại trên người Trần Mục, tán thưởng: “Quả thật là khí chất của tiểu sư thúc Lăng Vân tông bất phàm.”
Trần Mục có thể cảm nhận được Dư Tung đang phóng ra uy áp cường đại, nhưng mà hắn không sợ chút nào, đây chính là dũng khí Khương Phục Tiên và Tô Mân đã cho hắn.
Hắn có hai vị cường giả bảo mệnh làm át chủ bài.
Hai thanh kiếm của Lâm Dịch và Triệu Tư Tư đang run lên, Lý Thanh Lưu mạnh mẽ trấn tĩnh lại: “Dư trưởng lão, ngươi đang muốn ra oai phủ đầu với Lăng Vân tông chúng ta sao?”
Dư Tung híp mắt cười, đáp: “Đừng nói vậy chứ, ta chỉ là muốn tiểu bối của hai tông quen biết nhau, thuận tiện cho đám tiểu bối luận bàn giao lưu một chút.”
Lý Thanh Lưu chắp tay, uyển chuyển từ chối: “Chúng ta mới đi đường mệt nhọc, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Chúng ta đi.”
Lý Thanh Lưu dẫn theo nhóm tiểu bối tránh khỏi Dư Tung. Trần Mục cảm thấy hơi khó chịu, vừa mới đến Thanh Vân trấn, đã đụng phải cường giả Thánh Kiếm sơn, còn phải đi đường vòng.
Cường giả các tông môn khác ở gần đó cũng nhìn qua, có một vài người già không khỏi lắc đầu, Lăng Vân tông chính là thế lực siêu cấp, vậy mà khi gặp phải Thánh Kiếm sơn cũng phải đi đường vòng.
Mặt già của Dư Tung hiện lên nụ cười đắc ý.
Lúc này còn có tiểu bối Thánh Kiếm sơn cố ý trào phúng: “Ta biết mà, đám tiểu bối Lăng Vân tông đều là bọn chuột nhắt, mắt vừa thấy chúng ta sẽ vội vàng trốn tránh.”
“Ha ha ha.”
Hai tên tiểu bối còn lại cũng cười giễu cợt.
Phải đi đường vòng vốn đã khiến cho Trần Mục cảm thấy khó chịu, hắn đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó xoay người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thanh niên nói năng lỗ mãng kia.
Thanh niên bỗng nhiên nhíu mày, cảm giác sau lưng giống như bị kim chích, ánh mắt của Trần Mục làm cho hắn ta cảm thấy sợ hãi.
Mà khóe miệng của Dư Tung Thánh Kiếm sơn lại nâng lên, Lý Thanh Lưu vội vàng truyền âm: “Tiểu sư đệ, không cần để ý đến bọn họ, bọn họ cố ý làm như vậy.”
Trần Mục nhìn về phía Dư Tung, mạnh mẽ nói: "Nè lão già, nếu ngươi không quản miệng của bọn họ cho tốt, nhất định sau này bọn họ sẽ chết vô cùng thảm."
“...”
Lý Thanh Lưu cùng với những tiểu bối còn lại của Lăng Vân tông đều ngây ra như phỗng, ngay cả ba vị đệ tử của Thánh Kiếm sơn cũng sửng sốt. Giọng nói Trần Mục cực kỳ thanh thúy, toàn bộ Thanh Vân trấn đều có thể nghe rõ ràng.
Chương 153 Thanh Vân trấn (3)
Cường giả của các tông đều cảm thấy khiếp sợ, đó chính là Dư trưởng lão của Thánh Kiếm sơn, cường giả Kiếm Thánh, phóng mắt trên Hoang châu chính là đại nhân vật danh tiếng lừng lẫy.
“Đó là ai?”
“Trần Mục của Lăng Vân tông.”
“Một Kiếm Hậu nho nhỏ cũng dám mắng Kiếm Thánh? Hắn dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến với Kiếm Thánh?”
“Bởi vì hắn chính là tiểu sư thúc Lăng Vân tông, đồ đệ của Kiếm Thánh Tô Mân, sư đệ của Khương Phục Tiên. Ngươi nói thử xem với thân phận của hắn có dám hay không?”
“Nếu ta có thân phận như vậy, ta cũng không dám…”
...
Tuy Dư Tung bị sỉ nhục, nhưng ông ta cũng không nổi giận: “Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng cũng không phải là tốt.”
Trần Mục cười lạnh nói: “Nè lão già, ngươi cũng không phải là đồ vật, nếu ngươi cũng biết đạo lý này, vậy sao không dạy lại đám ngu xuẩn của Thánh Kiếm sơn đi.”
Hắn dọa cả người của Lý Thanh Lưu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhiệt huyết của La Bằng và Lâm Dịch lại sôi trào, trên mặt Triệu Tư Tư mang theo ý cười, còn vẻ mặt của đám tiểu bối Thánh Kiếm sơn đều hiện lên vẻ xấu hổ.
Những cường giả các tông xung quanh đều đang chê cười, thậm chí còn có người hy vọng hai phía lao vào đánh nhau.
Dư Tung không thể nào ra tay tại chỗ này, nếu ông ta chửi đổng với Trần Mục thì cũng là đánh mất thân phận của mình, chỉ có thể dẫn đám đệ tử Thánh Kiếm sơn rời đi.
Lý Thanh Lưu cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ông ta không thể không bội phục dũng khí của Trần Mục, Lý Thanh Lưu cũng không dám nói chuyện như vậy với Dư Tung. Vẻ mặt của Lâm Dịch và La Bằng vô cùng kích động.
Đi theo tiểu sư thúc quả thật là quyết định sáng suốt.
“Tiểu sư thúc, ngươi thật lợi hại.” Triệu Tư Tư dùng niệm lực truyền âm, trên mặt cười rất vui vẻ.
Thánh Kiếm sơn cố ý đến khiêu khích, tất nhiên Trần Mục không thể nhẫn nhịn. Hắn làm như vậy cũng muốn nói cho những người khác biết, Lăng Vân tông không phải dễ động vào.
Cường giả các tông đều chú ý đến Trần Mục, bọn họ đều đã nghe nói đến thiên phú biến thái của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, hiện tại mới biết được lá gan của hắn càng kinh người hơn.
Những thiên kiêu trong Thanh Vân trấn đều bàn về Trần Mục, hắn làm bẽ mặt nhóm lão Kiếm Thánh của Thánh Kiếm sơn ngay trên đường, đến mức Dư Tung đen mặt bỏ đi.
Đệ tử Thánh Kiếm sơn quay trở lại sân thuê, có thanh niên ấm ức nói: “Dư trưởng lão, tên tiểu tử kia làm càn như vậy, sao ngài không ra tay giáo huấn hắn?”
Lúc bọn họ rời đi, đám đệ tử của các tông khác đều cười nhạo, bọn họ cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Thằng khốn!”
Dư Tung giậm chân.
Toàn bộ Thanh Vân trấn đều chấn động.
Không biết còn tưởng rằng mới xảy ra động đất.
“Do lão phu phạm sai lầm, vốn định để cho các ngươi chọc giận Trần Mục, nhân cơ hội đó xem thử thực lực của hắn. Không nghĩ đến thằng nhóc đó dám nhục nhã lão phu!”
Trăm triệu lần Dư Tung cũng không nghĩ đến.
Trần Mục dám trực tiếp mắng ông ta là lão già.
Ít nhiều gì khi Kiếm Hoàng thấy ông ta cũng không dám ngẩng đầu, mấy ngàn năm qua ông ta cũng không chịu tổn thất đến vậy. Ông ta không thể ở trước mặt mọi người ra tay trấn áp Trần Mục, càng không thể mắng chửi cùng với hắn.
Hôm nay các cường giả và tiểu bối thiên kiêu của các đại tông môn đều nhìn thấy, cái mặt già này của ông ta cũng xem như vứt đi, cũng may là đã sống đủ lâu, cũng không quan tâm thể diện lắm.
“Chỉ dựa vào Tô Mân và Khương Phục Tiên, vậy mà dám ngông cuồng đến vậy, cũng tốt, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại.” Trên mặt Dư Tung mang theo ý cười lạnh.
“Dư trưởng lão, ngài chờ một chút, bây giờ ta sẽ đi khiêu chiến với hắn, thay ngài giải hận." Thanh niên ăn nói lỗ mãng kia đứng ra nói.
“Ngươi đi đi.”
Dư Tung nhàn nhạt nói.
Thanh niên kia hưng phấn rời đi.
Từ tin tức hắn ta mua được, thì Trần Mục và Thẩm Trạch chỉ đánh ngang tay với nhau, trình độ đều nằm tại hạng bảy trên Thanh Vân bảng. Tất nhiên Từ Nham, người đứng hạng thứ năm trên Thanh Vân bảng, không thèm đặt Tần Mục vào mắt.
Thanh Vân trấn.
Góc Tây Bắc của Tứ Hợp viện.
Triệu Tư Tư đang ngồi bên cạnh hồ nước cho cá ăn.
Lâm Dịch và La Bằng ở trong sân luyện tập với nhau, hai người bọn họ chỉ là so chiêu, cũng không sử dụng linh lực.
Dưới bóng râm trong đình, Lý Thanh Lưu nhỏ giọng nhắc nhở: "Này tiểu sư đệ, người tên Dư Tung kia chính là Kiếm Thánh, lần sau ngươi nhớ chú ý một chút."
Chuyện hôm nay suýt chút nữa đã hù chết Lý Thanh Lưu, bộ xương già này của ông ta không chịu nổi sự dày vò như vậy nữa. Chẳng qua trong lúc Trần Mục nói chuyện cực kỳ nắm chắc, vô cùng bá đạo, dường như ông ta thấy được bóng dáng của tông chủ trong đó.
Trần Mục nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của Lý Thanh Lưu, cũng có thể đoán ra được Dư Tung không phải là một người đơn giản. Hắn mỉm cười gật đầu, nói: "Đa tạ Lý sư huynh đã nhắc nhở."
Cũng tương tự như vậy, từ phản ứng của Dư Tung hắn cũng có thể nhìn ra, hiện tại địa vị của Lăng Vân tông vẫn như cũ không lay động, vẫn là thế lực mạnh nhất Hoang châu.
“Tiểu bối Lăng Vân tông.”
“Có ai dám luận bàn cùng với Từ Nham ta không?”
Một giọng nói to đến mức vang dội từ bên ngoài truyền vào, âm thanh đã được dùng linh lực khuếch tán, cho nên ở xung quanh đều có thể nghe thấy.
Trong viện, Lâm Dịch và La Bằng ngừng tập luyện, trong mắt bọn họ mang theo sự khó chịu, sau đó cùng lúc nhìn về phía đình hóng gió.
“Tốt xấu gì cũng là thiên kiêu đứng đầu do Thánh Kiếm sơn bồi dưỡng ra, vậy mà lại hành xử giống hệt như một tên côn đồ không có suy nghĩ." Lý Thanh Lưu khẽ lắc đầu.
“Không cần phải để ý đến bọn hắn.”
Trần Mục nghĩ nghĩ, khẽ cười nói: “Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, ta đi gặp hắn.”
“Tiểu sư đệ, không cần phải phản ứng với bọn hắn. Bọn hắn chỉ muốn thử xem khả năng của ngươi đến đâu thôi."
“Hắn có thể thử ra được sao?”
“...”
Lý Thanh Lưu cẩn thận suy nghĩ lại, Trần Mục và Thẩm Trạch đánh nhau đã là chuyện rất lâu trước kia, với thiên phú của hắn, chắc chắn hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều.
Ông ta cũng tin tưởng vào thực lực của Trần Mục, Lý Thanh Lưu nhắc nhở: “Tiểu sư đệ, ngươi muốn ra tay thì cũng được, nhưng phải chú ý, đừng làm chết người, ta sợ sau khi quay về lại khó có thể giải thích."
Chương 154 Chênh lệch (1)
“Không thành vấn đề.”
Đã lâu rồi Trần Mục không được hoạt động gân cốt, lần cuối cùng ra tay chính là lần hắn đối chiến với Thẩm Trạch.
Trận luận bàn lần này nhất định có thể khiến cho rất nhiều tiểu bối thiên kiêu đi vào phạm vi cảm ứng của Pháp Nhãn Kim Đồng, có thể nhân cơ hội này nhìn thử nước nơi này sâu đến dường nào, sẵn tiện dạy dỗ đám Kiếm Thánh sơn không có mắt kia luôn.
Kẽo kẹt!
La Bằng và Lâm Dịch đẩy cửa đi ra.
Trần Mục bước chân trái ra thềm cửa trước.
Từ Nham nhìn thấy Trần Mục đi ra, trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười ngạo mạn, nói: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, vãn bối muốn được lĩnh giáo vài chiêu với ngươi.”
Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đứng bên cạnh Từ Nham, bọn hắn đều muốn biết Trần Mục có đồng ý ứng chiến hay không. Nếu như không ứng chiến thì đồng nghĩa với việc bọn họ sợ nhóm tiểu bối Thánh Kiếm sơn.
Trên đường phố xung quanh còn có các cường giả và tiểu bối thiên kiêu các tông khác vây xem, đều là người xem náo nhiệt không chê việc lớn, ai cũng hy vọng bọn họ đánh nhau.
“Có thể.”
Trần Mục sảng khoái đồng ý.
Nhóm tiểu bối đi theo bắt đầu cảm thấy phấn khích.
“Con đường này quá chật hẹp, đi theo ta.”
Từ Nham ngự kiếm bay lên, Trần Mục đi theo sát sau đó. Rất nhiều thiên kiêu trên Thanh Vân bảng đều đi phía sau bọn họ, kể cả cường giả các tông cũng đến xem náo nhiệt.
Lý Thanh Lưu lắc đầu, ngay cả Triệu Tư Tư cũng đi theo hóng chuyện, tất nhiên ông ta không thể vắng mặt.
Tin tức truyền đi rất nhanh, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu và cường giả các tông môn đều chạy đến vây xem.
Bình Đỉnh sơn phía sau Thanh Vân trấn.
Ngọn núi này không cao, nhưng đỉnh núi rộng lớn, còn lớn hơn cả sân bóng. Hơn nữa lại vô cùng bằng phẳng, trên mặt đất có rất nhiều vết kiếm sâu.
Bọn họ đi đến Bình Đỉnh sơn, tất cả mọi người xung quanh đều là tiểu bối thiên kiêu, bọn họ đã từng nghe nói đến Trần Mục, nhưng vẫn chưa ai thấy được sức mạnh thật sự của Trần Mục.
Có vài lão cường giả nghiêm túc nói với thiên kiêu nhà mình: “Lão phu biết được một vài thông tin, vị tiểu sư thúc Lăng Vân tông này cực kỳ mạnh, không ai có thể đấu lại.”
Phần lớn các thiên kiêu đều tự hiểu lấy mình, Trần Mục có thể xếp hạng thứ bảy trên Thanh Vân bảng, những người xếp hạng dưới như bọn họ cũng không tự mình chuốc lấy nhục nhã.
“Từ Nham là hạng năm của Thanh Vân bảng, còn Trần Mục là hạng bảy Thanh Vân bảng. Trận luận bàn này chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.”
“Trần Mục là đệ tử đích truyền của Kiếm Thánh Tô Mân, vị tiền bối đó đến tông chủ của chúng ta cũng phải kính nể. Ta đoán tiểu sư thúc Lăng Vân tông sẽ giành thắng lợi.”
“Trên bảng xếp hạng tiềm lực của Thiên Cơ các, Trần Mục chỉ xếp hạng sau Kiếm Khinh Cuồng và Lâm Diệu Ngữ, tiếc rằng Lâm Diệu Ngữ đã tiến vào Thiên bảng, không có đến tham dự Thanh Vân đại hội.”
Từ Nham cũng không vội vàng động thủ, tiểu bối xung quanh tập trung càng lúc càng nhiều, hắn ta muốn Trần Mục ở dưới ánh nhìn của mọi người quỳ xuống xin tha.
Trần Mục quan sát tiểu bối ở bốn phía, hắn nhìn thấy tiểu bối của Bắc Hoang tông và Phiêu Miễu các, trong số đó, tiểu bối mạnh nhất cũng đã đạt đến Bát phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.
Có một vài tông môn đơn giản là đi cho đủ nhân số.
Hắn ngẩng đầu lên trên thì nhìn thấy Hỏa Hồng Tước Điểu đang bay lượn trên không trung, một thiếu nữ mang váy đỏ đang đứng phía trên.
“Hạng hai của Thanh Vân bảng, Hỏa Mị.”
Từ trên người nàng ta, Trần Mục cảm nhận được dao động mạnh mẽ, trong máu của nàng ta có tồn tại một chất màu đỏ thần bí, vô cùng đặc thù.
Ở trước Pháp Nhãn Kim Đồng, màu máu của mọi người đều là màu tro, nhưng máu trong cơ thể của nàng ta lại tồn tại một chất màu đỏ.
Ở đây có rất nhiều thiên kiêu, nhưng chỉ có trong cơ thể Hỏa Mị mới có được vật thần bí như vậy. Tiêu Vân đã từng nói, có thể Hỏa Mị có huyết mạch đặc thù.
“Vật chất kim sắc của huyết mạch Trần gia, chẳng lẽ thời huy hoàng của Trần gia đã qua rồi sao?” Trần Mục nhỏ giọng thì thầm.
Có thể truyền lại huyết mạch đặc thù, hoặc là tổ tiên đã từng cắn nuốt huyết mạch của hung thú viễn cổ, hoặc là trong tổ tiên đã từng xuất hiện cường giả Kiếm Tiên.
Vật chất kim sắc trong cơ thể Trần Mục rất loãng, gần như không có. Chẳng qua trong cơ thể của muội muội hắn có rất nhiều, nói không chừng sau này nàng ta sẽ có biến hóa đặc thù.
Trên trời cao, Hỏa Mị cảm thấy không được tự nhiên, có cảm giác bản thân đang bị quan sát.
Dư Tung đạp không bay đến, hắn biết Trần Mục rất mạnh, ông ta để Từ Nham khiêu khích Trần Mục, chỉ là muốn thử xem thực lực của hắn.
Thông tin từ Thiên Cơ các cũng rất mơ hồ, chỉ biết được Trần Mục và Thẩm Trạch đánh nhau bất phân thắng bại, nếu như chỉ ở tại trình độ đó thì vẫn chưa đủ để chứng minh.
“Lăng Vân tông thật sự rất may mắn, vậy mà lại tìm được một tiểu bối có được Hạo Nhiên Kiếm Ý. Cũng may hắn chỉ nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý.”
Hạo Nhiên Kiếm Ý cần phải mượn kiếm, chỗ này lại không phải là Lăng Vân tông, có thể cho hắn chi viện năng lượng cho hắn chỉ có nhóm Lý Thanh Lưu. Có Dư Tung ở chỗ này, tất nhiên sẽ không để cho bọn họ hỗ trợ được.
Có một cường giả trung niên đứng trên đỉnh núi, nói: “Ta là Tôn Nguy của Thiên Cơ các, hai vị đều là thiên kiêu trên Thanh Vân bảng, nếu như quyết đấu, ta sẽ chứng kiến kết quả của trận thi đấu này.”
Từ Nham nắm linh kiếm, vẻ mặt vô tình tự tin: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, xin mời.”
“Xuất kiếm đi.”
Trần Mục khoanh tay đứng đó.
Cả người toát ra sự uy áp bá đạo.
“Tiểu sư thúc Lăng Vân tông thật sự bá đạo, hắn dám khinh thường Từ Nham như vậy. Đó chính là thiên kiêu đứng đầu, xếp thứ năm trên Thanh Vân bảng đó.”
Có thiên kiêu không nhịn được mở miệng nói.
Ngay cả các lão trưởng giả có mặt ở đó cũng lắc đầu: “Đến cả kiếm cũng không cần, đúng là khinh người quá đáng.”
Lý Thanh Lưu cảm thấy có chút không ổn, nếu như không có kiếm, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều. Từ Nham là hạng năm Thanh Vân bảng, phóng mắt trên khắp Hoang châu cũng có thể tính là thiên kiêu đứng đầu, tuyệt đối không phải là gà vườn chó xóm.
Sắc mặt của Dư Tung lẫn các tiểu bối Thánh Kiếm sơn đều không tốt, bọn hắn cảm thấy bản thân bị nhục nhã.
“Ha ha.”
Từ Nham vô cùng tức giận.
Chương 155 Chênh lệch (2)
Khí tràng thổ hoàng sắc khuếch tán ra ngoài, Từ Nham cầm kiếm bay thẳng đến trước người Trần Mục, tốc độ cực kỳ nhanh, kiếm quang thổ hoàng sắc nhắm về phía Trần Mục chém đến.
Thanh kiếm quang kia dài khoảng mấy chục trượng.
Nhưng Trần Mục có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng.
Từ Nham phóng đến gần, không ngừng điều khiển kiếm chém về phía Trần Mục, tốc độ rất nhanh.
Trần Mục không chút hoang mang, bóng dáng di chuyển một cách quỷ mị, những thiên kiêu đứng xung quanh xem đến mức mắt choáng váng. Đến cả một mảnh áo của Trần Mục, Từ Nham cũng không thấy được.
Ý chế giễu trong mắt Từ Nham dần dần được thay bằng sự khẩn trương, hắn ta cảm giác được một áp lực rất lớn, nhưng mà Trần Mục vẫn giữ dáng vẻ phong đạm vân khinh như cũ.
Cả hai vừa mới giao đấu, mọi người đã có thể nhìn ra được sự chênh lệch. Chỉ khi có được thực lực áp đảo tuyệt đối, mới có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng như vậy.
Lâm Dịch và La Bằng cùng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Trên mặt Triệu Tư Tư xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Lý Thanh Lưu cũng bị tốc độ kinh khủng của Trần Mục dọa sợ, khó trách hắn tự tin đến như vậy. Với tốc độ như thế Kiếm Vương bình thường cũng không thể theo kịp.
Từ Nham thấy thế công của hắn ta không có hiệu quả, nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Hắn ta cầm kiếm, lớp cát vàng trên mặt đất của đỉnh núi run lên không ngừng.
"Hắn chuẩn bị sử dụng lực kiếm thế!"
"Chẳng lẽ Trần Mục vẫn không lấy kiếm ra?"
Những tiểu bối xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Trần Mục.
Thanh kiếm của Từ Nham phủ ánh sáng thổ hoàng sắc, hắn ta vung kiếm thêm một lần nữa, mặt đất dưới chân hắn ta đều vỡ ra. Sức mạnh kinh khủng của kiếm quang nhắm thẳng về phía Trần Mục.
Trần Mục khẽ lắc đầu, thực lực như vậy mà được xếp hạng thứ năm trên Thanh Vân bảng, còn không bằng trận đấu chung kết lôi đài năm đó với Thẩm Trạch, khiến hắn cảm thấy hơi thất vọng.
Vệt kiếm quang kia cuốn theo cát vàng bay cuồn cuộn, đối diện với cơn bão cát mạnh như vậy, Trần Mục lấy Chiết Dực ra, hắn cũng không muốn bộ quần áo mà vị hôn thê làm cho hắn bị dính cát bụi.
Trần Mục tùy tiện vung kiếm, kiếm quang thổ hoàng sắc bị đóng băng, bão cát cũng bị ngăn cản.
Dư Tung có dự cảm không lành, Trần Mục có khả năng phát triển đến độ cao giống như Khương Phục Tiên, đến khi đó Thánh Kiếm sơn vĩnh viễn sẽ là hạng hai.
thiên kiêu xung quanh đều cảm thấy hoảng sợ. Năng lực của Trần Mục đã gần đạt đến Kiếm Hậu đỉnh phong, tùy ý vung kiếm một chút là có thể nhẹ nhàng ngăn cản được công kích của Kiếm Thế.
Hiện tại ngay giờ phút này, trong mắt Từ Nham xuất hiện sự sợ hãi.
Trần Mục là trưởng bối, sau khi đánh qua mấy chiêu, hiện tại hắn cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.
Kiếm quang kim hồng sắc phá không bay ra, đó chính là tịch ngân, Từ Nham vung kiếm đỡ đòn, linh kiếm lập tức vỡ nát, hắn bị văng xa ra ngoài khoảng mấy chục trượng.
Từ Nham ngã vào trong vũng máu.
Trên ngực hắn xuất hiện vết thương do kiếm gây ra, sâu đến mức có thể thấy được cả xương cốt. Vết thương nghiêm trọng đến như vậy, Thanh Vân đại hội lần này không thể nào tham gia được nữa.
La Bằng và các tiểu bối xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vốn dĩ Trần Mục ra tay tàn nhẫn đến vậy, chính là muốn giết gà dọa khỉ, cũng xem như báo thù cho Tào sư điệt.
Mặt già của Dư Tung trầm xuống, Trần Mục không những ăn nói ngông cuồng, mà còn xuống tay vô cùng tàn nhẫn.
Doãn Hưu vội vàng đi đến cứu Từ Nham. Những tiểu bối đứng xung quanh hai mắt nhìn nhau, vậy mà khoảng cách giữa hạng năm Thanh Vân bảng và Trần Mục lại chênh lệch nhiều đến như vậy.
Vốn dĩ cho rằng sẽ có một trận đấu thật xuất sắc, không ngờ rằng lại là một trận nghiền áp như thế.
Đây chính là thực lực của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, Trần Mục đã để lại trong lòng bọn họ một ký ức khó phai mờ. Chắc chắn không lâu nữa, toàn bộ người trên Hoang châu sẽ biết đến tiểu sư thúc Lăng Vân tông.
Lý Thanh Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, lần này hoàn toàn không để lại thể diện cho Thánh Kiếm sơn, ông ta thầm thở dài trong lòng: "Tại sao lần này lại là lão phu dẫn đội chứ."
Trước đó Trần Mục đã sỉ nhục Dư Tung ở trước mặt mọi người, hiện tại lại làm cho tiểu bối thiên kiêu Thánh Kiếm sơn bị thương nặng, bây giờ ông ta cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Vốn dĩ quan hệ của hai tông đã rất vi diệu, hiện tại đã trở thành dậu đổ bìm leo.
Trong mắt Hoả Mị mang theo sự kính sợ, nàng ta cảm thấy nếu như thiên kiêu của Phượng các hợp tác lại với nhau, cũng sẽ bị Trần Mục hạ gục trong nháy mắt. Một quái vật như vậy lại đến tham gia Thanh Vân đại hội.
"Chờ đến khi Kiếm Khinh Cuồng đến Thanh Vân trấn, đoán chừng sẽ càng thêm thú vị." Trên khoé môi Hoả Mị xuất hiện nụ cười tà mị. Hiện tại Kiếm Thánh sơn đã thiệt hại mất một đại tướng, nếu như Thánh Kiếm sơn vẫn tiếp tục giao thủ với Lăng Vân tông, thì năm nay Phượng các của bọn họ rất có hy vọng.
Doãn Hưu nhìn vết thương của Từ Nham, thành tích lần này của bọn họ tại Thanh Vân đại hội chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cũng may vẫn còn lại vài Thánh tử.
"Tất nhiên Thánh tử có thể trấn áp được ngươi."
Doãn Hưu nắm chặt tay, hắn ta cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng lại không dám đi giao thủ với Trần Mục.
Thực lực lúc nãy Trần Mục thể hiện cũng không phải là quá mạnh, nhưng tư thái của phó cường giả kia, kết hợp cùng với uy áp bá đạo của hắn, lại khiến cho các tiểu bối hoàn toàn mất đi ý định tranh đấu với hắn.
Dư Tung nhìn chằm chằm Trần Mục, sắc mặt cực kỳ đen. Thanh danh mà Thánh Kiếm sơn tích lũy nhiều năm đến như vậy, thiếu chút nữa là có thể vượt qua Lăng Vân tông.
Chỉ cần Kiếm Khinh Cuồng có thể đàn áp Trần Mục, thì chắc chắn thanh danh của Thánh Kiếm sơn sẽ vượt qua khỏi Lăng Vân tông.
Dư Tung rất tin tưởng vào Kiếm Khinh Cuồng, bởi vì hắn ta có được thứ mà người thường không có chính là kiếm cốt và long nhãn. Hắn ta mang theo Thánh Kiếm, còn nắm giữ được Lưỡng Đạo Kiếm Ý, sức mạnh đã gần đạt đến Kiếm Hậu đỉnh phong.
“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Đừng đắc ý quá sớm.”
Dư Tung xoay người rời đi. Không thể nghi ngờ, hôm nay chính là ngày mất mặt nhất của Thánh Kiếm sơn trong năm nay.