-
Chương 146-150
Chương 146 Minh Hỏa Kiếm Ngục
"Sư tỷ, đệ có thể nghỉ ngơi ở chỗ tỷ không? Bây giờ trở về Ngạo Kiếm phong có chút phiền phức."
"Có thể."
...
Minh Hỏa Kiếm Ngục.
Thâm Uyên cao tới gần trăm mét.
Nơi này là cấm địa bên trong Lăng Vân tông.
Trần Mục đứng ở vực sâu nhìn xuống Kiếm Ngục, rõ ràng phía dưới lóe ra một chút hỏa quang, nhưng lại có một cỗ hàn ý âm lãnh dị thường tràn ra.
"Nơi này vốn dĩ là nơi giam giữ phản đồ của tông môn, sau này được cải tạo lại thành nơi huấn luyện."
"Phía dưới có kiếm trận và minh hỏa, kiếm trận sẽ phóng xuất ra kiếm quang cường đại, minh hỏa cũng có lực công kích rất mạnh, đệ cần phải đồng thời tránh được công kích của minh hỏa và kiếm quang."
"Nếu như không tránh được?"
"Sẽ đau."
Khương Phục Tiên thản nhiên mỉm cười.
Trần Mục thấy vậy cũng không dời mắt được.
"Khi nào nó kết thúc?"
"Khi đệ kêu cứu."
"Sư tỷ, đệ rất mạnh mẽ, cho dù có chết ở phía dưới cũng sẽ không kêu cứu."
Trong đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên tràn ngập ý cười nồng đậm, nàng ta dùng linh lực đưa Trần Mục đến Minh Hỏa Kiếm Ngục.
Sau khi tiến vào Kiếm Ngục, Trần Mục mới cảm giác được nơi này vô cùng khủng bố, năng lượng âm hàn hạn chế linh lực trong cơ thể hắn, hơn nữa hắn còn mang đồ bảo hộ hạn chế linh lực, không cần hoài nghi là độ khó đã tăng lên gấp bội.
Mặt đất là Hắc Huyền thạch cứng hơn cả kim loại, tiểu bối Kiếm Vương bình thường khó có thể phá hủy được, Trần Mục nhận thấy minh hỏa xung quanh đang lao về phía hắn, chúng chỉ lớn bằng bàn tay nhưng số lượng lại rất nhiều.
Trần Mục triệu hoán ra Chiết Dực, sau đó hướng về phía minh hỏa đang lao về phía mình. Ngay lập tức minh hỏa đã bị nghiền nát, nhưng Chiết Dực cũng bị băng sương bao phủ.
"Sức mạnh của băng hàn cũng sẽ ảnh hưởng đến hô hấp của thân thể." Cánh tay của Trần Mục bị sương giá bao phủ.
Hắn dùng linh lực miễn cưỡng loại bỏ, nhìn thấy minh hỏa không ngừng lao về phía mình thì chỉ có thể né tránh.
Bỗng nhiên kiếm trận khởi động, kiếm quang từ bốn góc khuất trong kiếm ngục phóng ra.
Trần Mục không chỉ muốn vung kiếm ngăn cản kiếm quang mà còn cần chú ý minh hỏa xung quanh, cũng may niệm lực cường đại của hắn mạnh hơn Kiếm Hậu bình thường.
Hắn né trái tránh phải, lúc trốn không thoát được thì vung kiếm chém đứt kiếm quang đang lao đến trước mặt.
Khương Phục Tiên rất hài lòng, phản ứng như vậy ở trong Kiếm Hậu cũng là đứng đầu rồi.
Yêu cầu của nàng ta đối với Trần Mục đương nhiên sẽ không như tiểu bối cùng cảnh giới mạnh nhất, mà là muốn hắn đạt tới Kiếm Hầu cực cảnh, vượt qua cả các tiền bối.
Minh Hỏa Kiếm Ngục tổng cộng có bốn khó khăn, theo thứ tự là độ khó bình thường, độ khó trung bình, độ khó cao, độ khó ma quỷ.
Nơi này là nơi tiểu bối Kiếm Vương huấn luyện, độ khó bình thường cũng đủ để Kiếm Hậu đỉnh phong đau đầu.
Khương Phục Tiên thấy Trần Mục có thể dễ dàng ứng phó với độ khó bình thường thì nâng độ khó của Kiếm Ngục lên mức trung bình.
Đáy Kiếm Ngục xuất hiện lốc xoáy, tốc độ di động của minh hỏa tăng nhanh, hơn nữa kiếm quang bốn phía càng mạnh, số lượng cũng càng nhiều.
Trần Mục nhất thời cảm giác bị hơn mười cường giả Kiếm Hậu đỉnh phong vây quanh, hoàn cảnh nơi này ác liệt, xung quanh đều là năng lượng âm hàn, thậm chí không có hoàn cảnh thiên địa để hắn phóng thích kiếm ý.
Có kiếm quang đánh vào sau lưng Trần Mục, toàn bộ thân thể hắn mất đi thăng bằng, bị kiếm quang trong Kiếm Ngục quất tới quất lui, bộ dạng rất thảm.
Kiếm quang nơi này rất mạnh, nhưng không có mũi nhọn, sẽ không tạo thành vết thương trí mạng.
Trần Mục bị đánh tới đánh lui, trên người bị sương giá bao phủ, hắn lập tức phóng thích càn khôn, ánh lửa bao phủ lấy thân thể, hắn lại lần nữa ổn định thân thể.
Hỏa quang chiếu sáng Kiếm Ngục, tốc độ và sức mạnh của Trần Mục trong khí tràng của mình cũng gia tăng, nhưng tốc độ tiêu hao linh lực cũng sẽ nhanh hơn như vậy.
Hắn cảm giác mình có thể bắt được kiếm quang và minh hỏa, nhưng thân thể khó có thể phản ứng lại được như vậy, y bào của hắn đã bị kiếm quang chém rách nát đến không chịu nổi.
Nếu Trần Mục sử dụng niệm lực khẳng định có thể vượt qua, nhưng như vậy không có hiệu quả huấn luyện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, cả người bị thương nhiều chỗ, Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục: "Tiểu sư đệ, nếu đệ cảm thấy mình không được, thì gọi sư tỷ."
"Sao đệ có thể không được." Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn lấy ra Vô Song, trên tay cầm hai thanh kiếm, vung kiếm cùng lúc, mặc dù có chút lạ, nhưng vẫn thành công ngăn cản được kiếm quang đang đến trước mặt.
Khương Phục Tiên mỉm cười, vậy mà Trần Mục có thể chống đỡ được ở trong Kiếm Ngục có độ khó trung bình, đây là điều rất nhiều tiểu bối Kiếm Vương cũng không làm được.
Nàng ta quyết định mở độ khó cao lên, xem cực hạn của Trần Mục rốt cuộc là ở chỗ nào.
Nhưng độ khó cao vừa mới mở ra, minh hỏa cũng giống như kiếm quang, mà kiếm quang lại càng khủng bố.
Đối mặt với hơn mười đạo kiếm quang đồng thời lao tới, Trần Mục ngay cả cơ hội vung kiếm cũng không có.
Vụt!
Hai thanh kiếm cùng lúc rơi khỏi tay.
Trần Mục giống như quả bóng da bị kiếm quang đánh tới đánh lui, minh hỏa xung quanh không ngừng đánh vào trên người hắn, căn bản không có lực phản kháng.
"Sư tỷ, cứu đệ!"
Trong nháy mắt linh lực tuyết sắc đã bao lấy Trần Mục, sau đó hắn bay ra khỏi Minh Hoả Kiếm Ngục, hiện tại quần áo của hắn vô cùng tả tơi, chật vật nằm trên nền tuyết.
Trên cơ thể xuất hiện rất nhiều vết bầm màu xanh tím.
Khương Phục Tiên cười thâm trầm, nhìn Trần Mục: "Tiểu sư đệ, sự kiên cường của đệ đâu rồi?"
"Sư tỷ, nếu tỷ đến trễ một chút, có khả năng ta đã bị phế đi rồi." Cả người Trần Mục cực kỳ đau đớn, hiện tại hắn đã thấy rõ Kiếm Ngục khủng bố đến cỡ nào, nếu như là kiếm quang chân chính, không biết hắn đã chết bao nhiêu lần.
Minh Hỏa Kiếm Ngục có thể gia tăng xác suất sống sót của Trần Mục khi ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt của thiên địa.
Khương Phục Tiên ôn nhu nói: "Tiểu sư đệ, nếu như đệ bị phế đi, từ nay về sau sư tỷ nuôi dưỡng đệ."
Trần Mục cố gắng chống tay dậy, ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Như vậy thì không được, ta chính là nam tử hán, làm sao có thể để cho sư tỷ nuôi được chứ."
“Sư tỷ, sau này ta nuôi tỷ.”
Giọng điệu khi Trần Mục nói chuyện vô cùng bá đạo.
Chương 147 Kiếm Hậu đỉnh phong (1)
"Sư tỷ xem trọng đệ đó." Trên gò má của Khương Phục Tiên nở rộ nụ cười mê người, so với ánh trăng đẹp hơn, so với ánh mặt trời lại càng loá mắt hơn.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên nền tuyết, hắn bắt đầu vận chuyển Niết Bàn Hô Hấp pháp, không lâu sau linh lực đã được khôi phục kha khá, chỉ là trên người còn cảm thấy hơi đau.
“Sư tỷ, tiếp tục!”
Bỗng nhiên Trần Mục nhiệt huyết sôi trào.
Hắn cũng không thể làm cho vị hôn thê xem thường được.
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu của hắn.
"Thật sự không tồi, trước tiên lấy linh dược mà Tần sư tỷ đã cho ra đây, sư tỷ có việc cần dùng."
Trần Mục cũng không hỏi, trực tiếp lấy linh dược đưa cho Khương Phục Tiên. Hai cây linh dược đều được chiếc hộp đặc thù phong ấn lại, bởi vì đó là linh dược thượng phẩm, ở Lăng Vân tông rất hiếm thấy, hắn tiếc nên không dùng.
Lời nói của Khương Phục Tiên vô cùng thấm thía: "Ta sẽ điều chỉnh độ khó của Minh Hoả Kiếm Ngục lên thành trung đẳng, có thể kiên trì được bao lâu thì kiên trì bấy nhiêu, không cần phải quá sức."
“Yên tâm đi.” Chân Trần Mục đạp lên Chiết Dực, một lần nữa đi vào trong Minh Hỏa Kiếm Ngục.
Không ngừng có kiếm quang từ bốn phía bắn ra, còn có Minh Hỏa quấy nhiễu hắn trốn tránh, Trần Mục lựa chọn dùng Song Thủ Kiếm, có thể đón đỡ kiếm quang tốt hơn.
Không có cách nào tìm ra được quy luật của kiếm quang trong Kiếm Ngục, tinh thần bắt buộc phải tập trung cao độ, hơn nữa còn phải phân chia tốt linh lực trong cơ thể mới có thể kiên trì được lâu.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng ở trên nền tuyết.
Trước mặt nàng ta có một cái chén trắng nhỏ, Khương Phục Tiên lấy ra hơn mười loại linh dược hiếm thấy, nàng ta chiết xuất chất linh tính từ bên trong ra.
Bên trong chén trắng nhỏ xuất hiện tinh chất linh dược, cuối cùng chuyển thành màu xanh lục, thoạt nhìn giống như nước mướp đắng.
Tất cả chỗ này đều là tinh túy, ẩn chứa một lượng lớn vật chất linh tính, chưa từng bị trộn lẫn một giọt nước nào. Một giọt nước thuốc này so với một lọ linh dịch cao giai còn quý hơn rất nhiều.
Nấu thuốc lên sẽ làm mất đi một phần tinh chất, cho nên Khương Phục Tiên quyết định lấy trực tiếp linh dược ra.
Đây là nàng ta cố ý chuẩn bị cho Trần Mục. Tu hành ở cái chỗ như Kiếm Ngục này, nếu như không chữa thương kịp thời, khẳng định sẽ luyện đến phế.
Trần Mục tu luyện bên trong Kiếm Ngục, vốn ban đầu Khương Phục Tiên cảm thấy hắn chịu đựng được lâu nhất chỉ được khoảng nửa ngày, thậm chí trước lúc đó đã muốn ngừng lại.
Nhưng mà thời gian Trần Mục kiên trì được lại dài hơn so với những gì Khương Phục Tiên nghĩ, mãi cho đến lúc chạng vạng tối.
“Sư tỷ...”
Trần Mục sức cùng lực kiệt gọi.
Minh Hỏa Kiếm Ngục, Minh Hỏa đang xoay quanh cùng với kiếm quang tàn sát bừa bãi trong nháy mắt bị Khương Phục Tiên đông cứng.
Trần Mục được linh lực tuyết sắc bao phủ, hắn rời khỏi Minh Hoả Kiếm Ngục. Khương Phục Tiên đưa tay ôm lấy hắn, sau đó ngồi xuống mặt đất.
Nhìn thấy thái độ tu luyện cực kỳ nghiêm túc của Trần Mục, Khương Phục Tiên cảm thấy rất vừa lòng. Nàng ta bưng chén trắng nhỏ lên, đưa đến bên miệng Trần Mục: "Tiểu sư đệ, uống thuốc nào."
Trần Mục nhìn nước thuốc màu xanh lục bên trong chén trắng nhỏ, hắn còn ngửi được mùi hương kỳ quái, đồng tử hơi co lại, bỗng nhiên lại nghĩ đến tên gia hoả xui xẻo nào đó.
Khương Phục Tiên thấy Trần Mục không há miệng, nàng ta nhắc: “Dược này được chiết xuất từ rất nhiều linh dược quý hiếm, tuy rằng đắng, nhưng rất tốt cho cơ thể.”
Vị hôn thê không có khả năng hại ta!
Trần Mục nhắm mắt lại, uống hết chén thuốc kia. Chén thuốc này vừa nhìn thấy là đã không muốn uống, hơn nữa nước thuốc thật sự rất đắng. Sau khi thuốc vào trong bụng, ngũ tạng trở nên nóng ran, năng lượng cuồn cuộn chảy khắp cơ thể, hiệu quả của thuốc vô cùng nhanh.
Khương Phục Tiên ôm Trần Mục, làn sương mù băng bao phủ lấy thân thể hắn, cái cảm giác nóng rát đau đớn kia biến mất rất nhanh, được thay thế bằng sự mát lạnh thoải mái lan tỏa khắp cơ thể.
Trần Mục thật sự rất mệt.
Hắn ngủ say trong lồng ngực mát mẻ của nàng ta.
Sau khi Trần Mục đã ngủ say, Khương Phục Tiên nhẹ nhàng xoa xoa lên những vị trí bị ứ máu của hắn, những vết máu bầm được nàng ta xoa qua đều biến mất rất nhanh.
Khi Trần Mục sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, Khương Phục Tiên cũng sử dụng Hô Hấp pháp, nhưng mà khi vừa mới hít thở nàng ta đã lập tức muốn nôn ra. Nhìn về phía Trần Mục mệt mỏi đang ngủ say, nàng ta cưỡng ép bản thân sử dụng Hô Hấp pháp.
Chỉ như vậy mới có thể chữa thương giúp cho Trần Mục.
Ngày hôm sau.
Lúc Trần Mục tỉnh lại.
Một lần nữa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
“Ngủ ngon quá, dường như sức mạnh của ta mạnh hơn lúc trước thì phải. Linh lực trong cơ thể được tăng lên rất nhiều, giống như mới được tái sinh vậy.”
Trần Mục duỗi eo.
Khương Phục Tiên đứng uống trà cách hắn không xa, vẫn là loại trà mà nàng ta vừa đến Trích Tinh phong đã yêu cầu, thứ khiến cho nàng ta khó chịu đến buồn nôn vào tối hôm qua.
“Sư tỷ, ta tiếp tục tu luyện.”
“Đi đi, sư tỷ nấu thuốc cho đệ.”
Trần Mục lại một lần nữa đi vào Minh Hỏa Kiếm Ngục, đến cả quần áo rách nát của hắn cũng không thay đổi.
Trong lúc Khương Phục Tiên nấu thuốc, nàng ta có bỏ thêm hương thảo và đường phèn, giúp cho nước thuốc vừa đạt được hiệu quả lại không còn khó uống nữa, chủ yếu là nàng ta không muốn tự mình chịu tội.
Mỗi ngày đều có vị hôn thê ở bên làm bạn, Trần Mục ở trong Kiếm Ngục cũng không cảm thấy mệt. Lúc vừa mới bắt đầu hắn chỉ chịu đựng được nửa ngày, sau này lại có thể kiên trì đến nửa tháng.
Nửa năm trôi qua rất nhanh, Trần Mục đã đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Khương Phục Tiên nhìn thấy Trần Mục tiến bộ, nàng ta nâng độ khó của Minh Hỏa Kiếm Ngục lên cấp bậc cao, ý định của nàng ta là muốn tiểu bối phải được Tam phẩm Kiếm Vương trở lên mới được.
Độ khó lại một lần nữa được tăng lên, lần này Trần Mục không còn bị đánh ngã trong nháy mắt nữa, mà hắn đã chống đỡ được nửa canh giờ bên trong Kiếm Ngục với độ khó cao đẳng.
Sau khi được điều dưỡng và khôi phục, Trần Mục lại đi vào trong Minh Hỏa Kiếm Ngục lần nữa, ngày qua ngày, tu vi của hắn càng ngày càng thêm tiến bộ. Thời gian kiên trì bên trong Kiếm Ngục lâu bao nhiêu thì kiếm kỹ mạnh lên bấy nhiêu.
Chương 148 Kiếm Hậu đỉnh phong (2)
Bên trong Kiếm Ngục, Trần Mục giống như đang giao thủ cùng lúc với nhiều vị Kiếm Vương cường giả không bao giờ biết mệt.
Nếu như thật sự là Kiếm Vương, có thể Trần Mục cũng sẽ không vất vả đến như vậy, hắn có thể dừng tay một lúc, nhưng ở chỗ này, hắn bắt buộc phải phòng ngự, trừ khi kiếm kỹ của hắn mạnh đến mức có thể phá hủy toàn bộ kiếm trận. Nhưng đó là điều mà ngay cả cường giả Kiếm Vương cũng không thể làm được.
Trải qua sự mài giũa của Minh Hỏa Kiếm Ngục, cho dù Trần Mục không có kiếm ý phụ trợ, nhưng tốc độ và sức mạnh của hắn đã vượt xa những người tu hành cùng cảnh giới.
Song Thủ Kiếm cũng đã được luyện tập thành thục.
Trần Mục có thể tiến bộ một cách nhanh chóng như vậy, chủ yếu là nhờ có Khương Phục Tiên ở bên cạnh trợ giúp, nàng ta vì Trần Mục chuẩn bị một lượng lớn linh dược.
Mỗi lần Trần Mục tỉnh dậy từ trong lòng ngực của Khương Phục Tiên, những vết thương trên người đều biến mất, năng lượng được khôi phục về trạng thái cao nhất một cách vô cùng thần kỳ, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước.
Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàn.
Lại thêm nửa năm tu luyện khổ cực trôi qua.
Trần Mục đã đột phá được đến Cửu phẩm Kiếm Hậu đỉnh phong, trong thời gian luyện tập hắn không ngừng lột xác, cơ bắp trên người trở nên rắn chắc hơn, chiều cao của cơ thể cũng tăng cao thêm, đã cao gần đến vai của Khương Phục Tiên.
So với những đứa trẻ bằng tuổi đã cao hơn rất nhiều, nhưng trước mặt của Khương Phục Tiên, hắn vẫn là một đứa nhóc nhỏ.
Đối mặt đến kiếm quang cuồng bạo tàn sát bừa bãi, còn thêm vô số lưu quang Minh Hỏa, Trần Mục đều có thể thoải mái ứng chiến, hơn nữa chỉ cần sử dụng một tay cầm kiếm.
Hắn tùy ý xuyên qua Kiếm Ngục, thân pháp tung bay, bỗng nhiên kiếm quang và Minh Hỏa bị đông lại.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên Khương Phục Tiên đứng trên chỗ cao, váy tuyết và mái tóc bạc tung bay phấp phới trong gió tuyết, ở giữa ánh trăng hòa cùng bông tuyết, nàng ta chính là tuyệt sắc nhân gian.
“Sư tỷ, ta còn có thể chịu được mà.” Trần Mục cảm thấy bản thân mình có thể chiến đấu trong nhiều ngày nữa.
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên đong đầy ý cười, nói: “Sư tỷ biết, đi lên đây ăn mì trường thọ.”
Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt hắn mang theo vẻ kinh ngạc, thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt đã được một năm, hắn đã bảy tuổi.
Trong vòng một năm này nếu hắn không phải mài giũa bên trong Minh Hỏa Kiếm Ngục, thì cũng nằm nghỉ ngơi trong lòng ngực của vị hôn thê. Cũng không đi đến chỗ nào khác.
May mắn là có Khương Phục Tiên ở bên cạnh, nếu mệt thì có thể dựa vào. Khi hắn ăn mì trường thọ, không khỏi nhớ đến muội muội: “Nếu như Dĩnh Dĩnh có ở đây, nhất định nàng ta sẽ nhìn ta mà chảy nước miếng.”
“Chờ đến khi Thanh Vân đại hội kết thúc, sư tỷ sẽ cho đệ nghỉ ngơi.” Khương Phục Tiên mỉm cười, đáp.
Trần Mục thắc mắc hỏi: “Sư Tỷ, tỷ bao nhiêu tuổi rồi, khi nào thì đến sinh nhật của tỷ?”
Khương Phục Tiên đã tổ chức ba lần sinh nhật cho Trần Mục, hắn cũng muốn tổ chức sinh nhật cho vị hôn thê của mình.
Một tay Khương Phục Tiên vuốt chiếc cằm trắng như tuyết, mắt trái hơi chớp, vẻ mặt nghịch ngợm nói: “Sư tỷ vĩnh viễn 18 tuổi, sinh nhật cũng chính là hôm nay.”
Nửa câu trước Trần Mục không tin, nửa câu sau thì hắn nửa tin nửa ngờ: “Sư tỷ, thật đúng vậy không?”
“Nửa thật nửa giả, đệ tự đoán đi.” Khương Phục Tiên mỉm cười nghịch ngợm, nhìn có chút đáng yêu, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ khi cao lãnh của nàng ta.
Trần Mục không ngốc, nhất định nửa câu đầu là giả, nửa câu sau đương nhiên là sự thật.
Hắn vội vàng cắn đứt mì trường thọ trong miệng, trực tiếp đưa đến trước mặt Khương Phục Tiên, gương mặt nhỏ nhếch miệng cười nói: “Sư tỷ, sinh nhật vui vẻ.”
Phản ứng của Trần Mục có chút ngốc.
Khương Phục Tiên nhịn không được cười ra tiếng, giống như nước suối chảy trên núi, âm thanh vô cùng dễ nghe, nàng ta che miệng cười khẽ, nói: “Tiểu sư đệ, sư tỷ thích nhìn đệ ăn.”
“Sư tỷ, ta ăn xong rồi sẽ gấp một ngàn con hạc giấy tặng cho tỷ.” Trần Mục nhanh chóng ăn xong mì và húp hết nước canh.
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trần Mục lấy ra xấp giấy màu đỏ, thuần thục gấp xong một ngàn con hạc giấy, tươi cười nói: "Sư tỷ, tặng cho tỷ, sinh nhật hạnh phúc."
Khương Phục Tiên ngoắc ngón tay, ngàn con hạc giấy màu đỏ vỗ cánh bay về phía nàng ta.
Ngàn con hạc giấy được bao phủ trong tuyết quang, giống như tiên hạc, cuối cùng dừng lại trên đầu ngón tay của Khương Phục Tiên.
“Sư tỷ, nếu tỷ thích, ta có thể gấp thêm cho tỷ rất nhiều.” Trần Mục cười nói.
“Tiểu sư đệ, chỉ còn hai tháng nữa là đến Thanh Vân đại hội, về sau có thời gian đệ lại gấp đi. Minh Hỏa Kiếm Ngục cũng chờ sau này lại sử dụng, đệ tận dụng khoảng thời gian này điều chỉnh trạng thái lên đến đỉnh phong.”
“Sư tỷ, ta muốn đến Kiếm Trì.”
“Được.”
Khương Phục Tiên cũng không hỏi nguyên nhân.
Trên gương mặt Trần Mục nở nụ cười. Hắn chuẩn bị tu luyện đưa Nguyên Thần lên đến đỉnh phong trước Thanh Vân đại hội, nhân tiện còn có thể điều chỉnh trạng thái cơ thể đến đỉnh phong.
Dùng trạng thái mạnh nhất nghênh đón Thanh Vân đại hội.
Trần Mục cũng không vội vàng đi đến Kiếm Trì, hắn yên tĩnh ngồi bên cạnh Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ, ta cách đệ còn bao xa?"
"Cách hai bộ quần áo."
Trần Mục dựa vào bả vai của Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ, ý ta muốn nói là về thực lực."
"Mấy ngàn năm."
"..."
Nhưng mà Trần Mục cũng không muốn chờ đến mấy ngàn năm.
"Ta muốn mười năm đuổi theo sư tỷ." Trần Mục hét lớn với bầu trời đêm.
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, không phải là ý nghĩ cười nhạo, mà là nàng ta cảm thấy rất thú vị.
Kiếm Trì.
Chỗ này có hơn cả vạn chuôi linh kiếm.
Trần Mục vừa mới đi đến bên ngoài Kiếm Trì, đã nhìn thấy rất nhiều chấp niệm tùy ý bay phiêu đãng xung quanh.
Xung quanh có rất nhiều linh kiếm, trong đó còn có một vài linh kiếm ẩn chứa một phần năng lượng.
Linh kiếm đẳng cấp cao có thể chủ động hấp thu năng lượng trong đất trời, tùy tiện đi vào sâu bên trong của Kiếm Trì sẽ gặp phải sự ngăn cản của những linh kiếm mạnh mẽ kia.
Thật ra bên ngoài Kiếm Trì cũng không có sự uy hiếp gì, chấp niệm của nơi này không bao lâu nữa sẽ phiêu tán theo gió. Bản thân những linh kiếm có ẩn chứa linh lực rất nhanh sẽ bị xói mòn gần như không còn.
Chương 149 Cửu Bính Tàn Kiếm (1)
Trần Mục càng đi càng vào sâu, hắn đi thẳng đến chỗ sâu bên trong của Kiếm Trì, nhưng cũng không có kiếm quang ngăn cản hắn, những linh kiếm xung quanh đều đang run lên.
Hắn đã nghe sư tôn nhắc đến, Bá Đạo Kiếm Thể có thể khống chế được năng lực vạn kiếm, những linh kiếm ở xung quanh đều cực kỳ muốn đi theo Trần Mục.
Tất cả bọn họ đều tán thành Trần Mục.
Tin tưởng đi theo hắn có thể tỏa sáng.
“Xin lỗi.”
“Ta đã có hai thanh kiếm.”
Trần Mục khẽ lắc đầu, sau đó những linh kiếm trong hồ lại khôi phục sự an tĩnh.
Chiết Dực không mạnh, nhưng thuận tay, hơn nữa Vô Song cũng là linh kiếm cực phẩm, đã đủ dùng.
Hắn nhìn vào sâu trong Kiếm Trì.
Ở chỗ sâu bên trong có Cửu Bính Tàn Kiếm, thân kiếm của chúng nó đã không còn nguyên vẹn. Đôi mắt của Trần Mục ánh lên kim quang, có thể nhìn ra được những thanh tàn kiếm kia phi thường đến dường nào.
Những thanh kiếm đó ẩn chứa nguồn năng lượng đáng sợ, chuôi của tàn kiếm nằm ngay chính giữa tràn đầy vết rạn nứt, trong đó ẩn chứa năng lượng còn nhiều hơn so với Tần Nghê Thường.
“Mạnh thật!”
“Có thể mượn kiếm không?”
Trần Mục thúc giục Hạo Nhiên Kiếm Ý, những thanh kiếm xung quanh đáp lại, nguồn năng lượng mạnh mẽ dâng lên.
Trần Mục nhanh chóng thu hồi Hạo Nhiên Kiếm Ý, trong lòng cảm thấy khiếp sợ, vậy mà thật sự có thể làm được, hắn có thể sử dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý khống chế toàn bộ Kiếm Trì.
Hắn có không gian Tu Di giới khổng lồ, thật ra có thể mang kiếm trong Kiếm Trì đi, nhưng mà nếu như Khương Phục Tiên đồng ý cho hắn làm như vậy, thì những trưởng lão khác cũng sẽ không đồng ý.
"Ta lấy vài thanh phá kiếm là được rồi, còn những kiếm tốt thì vẫn nên để lại cho các tiểu bối khác." Trần Mục nâng tay lên, Cửu Bính Tàn Kiếm từ chỗ sâu nhất của Kiếm Trì gào thét bay đến.
Cửu Bính Tàn Kiếm đồng thời bay vào trong Tu Di giới.
"Tiểu sư đệ, chín thanh kiếm này chính là bội kiếm của chín vị tiền bối Lăng Vân tông, chín vị tuyệt đỉnh Kiếm Thánh đã độ kiếp thất bại." Giọng nói của Khương Phục Tiên vang lên bên tai, nhưng Trần Mục lại không thể thấy được bóng dáng của nàng ta.
Tuyệt đỉnh Kiếm Thánh, đó chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất của Vạn Tượng đại lục. Tất cả bọn họ đều độ kiếp thất bại, có thể biết được thành tiên kiếp kinh khủng đến mức nào.
Kiếm của bọn họ còn lưu lại chỗ này, chứng minh rằng bọn họ cũng không có Kiếm Khai Tiên Môn, mà lựa chọn độ kiếp tại Vạn Tượng đại lục, cuối cùng lại thất bại.
“Sư tỷ, ta có thể mang đi không?”
“Đương nhiên là có thể.”
Trần Mục cảm thấy hơi ngượng ngùng, bản thân mình muốn cái gì, Khương Phục Tiên liền cho hắn cái đó.
"Kiếm này rất mạnh, mặc dù đã bị sứt mẻ, cũng không phải là thứ mà Kiếm Hoàng bình thường có thể chống lại. Chín thanh kiếm cùng ra, kể cả có là Kiếm Thánh cũng phải tránh xa ba thước."
“Cảm ơn sư tỷ.”
Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi Lăng Vân phong, trong mắt nàng ta mang theo ý cười, Trần Mục trải qua sự mài giũa của Minh Hỏa Kiếm Ngục, thân thể đã thoát thai hoán cốt, hơn nữa hắn còn có Bá Đạo Kiếm Thể và nắm giữ bốn đạo kiếm ý, miễn cưỡng có thể khống chế Cửu Bính Tàn Kiếm này. Từ nay về sau, đây chính là con át chủ bài của hắn khi đối mặt với nhóm lão cường giả.
Trần Mục ngồi xếp bằng bên trong Kiếm Trì.
Hắn lấy ra yêu đan mà Tần Nghê Thường đã tặng, hiện tại vừa lúc có thời gian để luyện hóa.
Trần Mục trực tiếp dùng yêu đan, sau khi trải qua một năm khổ tu, thân thể và thực lực của hắn đã tiến bộ, hiện tại đã có năng lực luyện hóa trực tiếp yêu đan.
Năng lượng Hỏa Diễm mạnh mẽ ùa vào trong đan điền, Kiếm Thai không ngừng hấp thu năng lượng Hỏa Diễm.
Trần Mục còn đang hấp thu chấp niệm ở bốn phía xung quanh.
Giữa lông mày của hắn xuất hiện U Minh hắc động, sau khi tu luyện Thái Thượng Quan Tượng, thức hải của hắn bắt đầu thay đổi, bên trong Nguyên Thần xuất hiện những ngôi sao trời tráng lệ.
Tốc độ mà U Minh hắc động hấp thu chấp niệm rõ ràng còn nhanh hơn, một lượng lớn chấp niệm tràn vào trong thức hải.
Những ngôi sao trời giống như một cái cối xay, nghiền nát rồi hấp thu những chấp niệm tiến vào trong thức hải. Chấp niệm của kiếm bên trong hồ tương đối hỗn loạn, không hề có cốt truyện để kể.
Chấp niệm bị nghiền nát, hóa thành năng lượng tinh thuần nhất tràn vào trong thức hải. Nguyên Thần trở thành dáng vẻ trang nghiêm, Trần Mục cũng cảm thấy niệm lực của mình đang mạnh lên không ngừng.
Ngẫu nhiên sẽ có tiểu bối đi ngang qua Kiếm Trì, nhưng bọn họ đều không chú ý đến Trần Mục, hắn đã nắm giữ được cảnh giới Phù Sinh Túy Mộng thứ ba, giúp che giấu vết tích của hắn.
Niệm Thuật này có thể che giấu một cách hoàn hảo, nhóm tiểu bối nhìn về phía Kiếm Trì, cũng không cảm thấy có chỗ nào khác thường, cho dù Trần Mục vẫn đang quang minh chính đại ngồi xếp bằng ở chỗ đó.
Chỉ có Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục.
Thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh, Nguyên Thần của Trần Mục trở nên phát sáng óng ánh, Nguyên Thần của chín tấc ngồi xếp bằng trong thức hải, giống hệt như Thần Minh.
Trần Mục đã tự điều chỉnh trạng thái của bản thân lên mức cao nhất, cơ thể của hắn thẳng tắp, toàn thân có một sự bá đạo như ẩn như hiện, sự sắc bén trên người khó có thể che giấu được.
Một thoáng sau, Trần Mục khôi phục lại bình thường, hắn đứng dậy rời khỏi Kiếm Trì. Thanh Vân đại hội sắp bắt đầu, bây giờ hắn muốn chuẩn bị để đi đến Thanh Vân trấn.
Hiện tại hoa nở xuân về, Ngạo Kiếm phong dồi dào sức sống. Trước hết Trần Mục đi về phía sau núi để ngâm mình, đột nhiên Khương Phục Tiên xuất hiện ngay bên cạnh dòng suối.
“Sư tỷ.”
Gương mặt của Trần Mục đỏ bừng.
Khương Phục Tiên đặt một chồng bạch y được xếp chỉnh tề lên trên đá xanh bên cạnh dòng suối, ôn nhu nói: "Sư tỷ dựa theo kích cỡ của đệ để làm, chốc nữa đệ xem thử có hợp hay không, nếu cảm thấy khó coi thì cứ vứt đi."
“Quần áo.”
“Chỉ cần là sư tỷ làm, ta đều mặc.”
"Vậy, ta may váy cho đệ, đệ mặc hay không mặc?"
“……”
Trần Mục nói không ra lời.
Khương Phục Tiên cũng không tiếp tục trêu Trần Mục nữa.
Vẻ mặt của nàng ta trở nên nghiêm túc: "Thanh Vân đại hội, trường hợp này không thích hợp cho sư tỷ xuất đầu lộ diện. Vì thế sư tỷ không thể theo đệ đến Thanh Vân đại hội được."
Nàng ta là tông chủ của Lăng Vân tông, nếu tự mình đến Thanh Vân tông trước thì sẽ đánh mất thân phận, các tông khác đều phái trưởng lão dẫn theo thiên kiêu của tông môn đi trước.
Chương 150 Cửu Bính Tàn Kiếm (2)
Trần Mục hiểu rõ ý của Khương Phục Tiên, vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ bản thân mình thật tốt, hơn nữa sẽ lặp lại vinh quang cho Lăng Vân tông."
Khương Phục Tiên hơi hơi mỉm cười, sau đó ưu nhã xoay người, trong chớp mắt đã biến mất bên trong mây mù.
Sau khi vị hôn thê rời đi, Trần Mục mới đứng lên từ trong nước, toàn thân bao phủ một tầng hơi nước, hắn thay bạch y mà Khương Phục Tiên làm.
Bộ bạch y này rất có tiên vị, hơn nữa vải dệt cũng không bình thường, có lực phòng ngự rất mạnh. Trần Mục không biết dùng lời nào để ca ngợi Khương Phục Tiên cho phù hợp, chỉ có thể thầm lặp đi lặp lại trong lòng Phục Tiên lão bà giỏi quá.
Trần Mục mang bạch y vào, đã có phong thái của thiếu niên, chỉ là khuôn mặt hiện lên vẻ hơi non nớt.
Trước tiên hắn đến Huyền Thưởng các để nhận lấy tài nguyên.
Hiện tại chấp chưởng của tầng sáu chính là Lục Thanh Sơn, hắn chỉ là tạm thời quản lý Huyền Thưởng các.
"Tiểu sư đệ, đẹp trai nha." Trong lúc Lục Thanh Sơn lấy tài nguyên, mở miệng khen.
Trần Mục thường nghe người khác khen hắn có thiên phú dị bẩm, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác khen hắn đẹp trai, không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Sư huynh, có mắt nhìn đó."
Lục Thanh Sơn cười to: “Tiểu sư đệ, còn nhờ ngươi giúp đỡ chiếu cố cho đồ đệ của ta, Lâm Dịch, lần này hắn cũng phải đi Thanh Vân đại hội."
“Không thành vấn đề.”
Trần Mục sảng khoái đáp ứng.
Không cần Lục Thanh Sơn nhắc đến, chỉ cần là đệ tử của Lăng Vân tông thì Trần Mục đều sẽ chiếu cố.
Trần Mục đi vào tầng dưới cùng của Huyền Thưởng các, đem một phần linh thạch và linh dịch gửi đến Hắc Thạch thành, phần tài nguyên còn lại của hắn hoàn toàn đủ dùng.
Khi quay về Ngạo Kiếm phong, hắn gặp được Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi đang chờ ở dưới chân núi.
“Bái kiến tiểu sư thúc.”
“Hai vị sư điệt có việc gì sao?”
Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào nói: "Vâng, đúng ạ, có liên quan đến Thanh Vân đại hội lần này, Tiêu sư huynh muốn gọi những tiểu bối tham gia dự thi khác lên Ngạo Kiếm phong, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng trước."
"Ngày thường các Thiên Kiêu kia hay cạnh tranh lẫn nhau, hiện tại phải liên thủ, đoán chừng phối hợp cũng không được tốt. Trước hết ta muốn gọi mọi người tập hợp lại để quen thuộc với nhau, sau đó sẽ để Diệp sư đệ và Triệu sư tỷ đã từng tham gia Thanh Vân đại hội chia sẻ kinh nghiệm, để cho mọi người có sự chuẩn bị tốt nhất, còn có thể thương lượng chiến lược cùng với nhau." Tiêu Vân cười đề nghị.
"Được nha."
“Làm phiền hai vị sư điệt rồi.”
Trần Mục cảm thấy đề nghị này không tồi, thành tích tại Thanh Vân đại hội có liên quan đến tương lai của Lăng Vân tông, rõ ràng Tiêu Vân là vì tông môn nên muốn đóng góp một chút.
Hai người Tiêu Vân đi mời các tiểu bối Thiên Kiêu, Trần Mục quay trở về Ngạo Kiếm phong. Hắn có thể đoán được, từ nay về sau Ngạo Kiếm phong sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục pha trà ở trước cửa động phủ.
Các tiểu bối thiên kiêu lần lượt đi vào Ngạo Kiếm phong, bọn họ nhìn thấy Trần Mục đều sẽ khom người hành lễ.
Lần này đi cùng với Trần Mục đến Thanh Vân đại hội trước, chính là ba vị Kiếm Hậu thiên kiêu, lần lượt là Triệu Tư Tư, Lâm Dịch, La Bằng.
Bọn họ đều dưới hai mươi tuổi, người có thể tham gia Thanh vân đại hội đều là những tiểu bối xuất sắc, đều có cơ hội trở thành cường giả tông môn trong tương lai.
Triệu Phi Yến và Tiêu Vân là hai tiểu bối có thực lực mạnh nhất Lăng Vân tông, còn Liễu Mi Nhi và Diệp Hoành là đệ tử hạch tâm của tông môn, nhóm người Triệu Tư Tư đều là thiên kiêu có được thiên phú dị bẩm. Ngay tại lúc này, phần lớn tiểu bối có tiềm lực nhất Lăng Văn tông đều tập trung tại Ngạo Kiếm phong.
Khương Phục Tiên phát hiện thấy trên người Trần Mục có ngưng đọng một nguồn lực, mà những tiểu bối khác lại không có, khó trách hắn lại có thể nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý.
Triệu Tư Tư mang một chiếc váy nhỏ màu xanh lục dài vừa qua khỏi đầu gối, nàng ta bị câm và mù, nhưng nụ cười trên mặt vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời, giống hệt như em gái nhỏ nhà bên.
Dáng người thon dài của Lâm Dịch mang một bộ thanh y, khuôn mặt của hắn ta nhìn khá là Thánh tử, hoàn toàn khác với dáng vẻ cường tráng của sư tôn Lục Thanh Sơn của hắn ta, hắn ta là Bát phẩm Kiếm Hậu trung kỳ.
Cơ thể của La Bằng cường tráng, toàn thân mặc một màu đen, mắt to mày rậm, là Bát phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Bọn họ ngồi xung quanh bàn đá vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Triệu Phi Yến đánh giá Trần Mục, hơi hơi nhướng mày, chọc ghẹo: “Tiểu sư thúc, ngươi lớn lên quá nhanh rồi.”
“Ha ha ha.” Suýt chút nữa Liễu Mi Nhi đã phun hết trà trong miệng ra ngoài, nàng ta nhanh chóng che miệng, những tiểu bối ở xung quanh cũng cười theo.
Những tiểu bối thiên kiêu kia ở trước mặt Trần Mục đều vô cùng có kỷ luật, cũng chỉ có Triệu Phi Yến mới dám nói giỡn như vậy.
Thật sự Trần Mục đã cao hơn rất nhiều, thoáng nhìn có chút giống với các thiếu niên 13 - 14 tuổi, chẳng qua gương mặt lại hơi ngây ngô.
Vị hôn thê lớn như vậy, làm sao Trần Mục không nóng nảy được chứ, hắn cũng muốn lớn lên thật nhanh.
“Chúng ta vẫn nên nói về Thanh Vân đại hội đi.”
Thật ra trước đó nhóm người Trần Mục đã thảo luận qua, lần này Tiêu Vân chủ yếu là muốn Triệu Tư Tư giảng cho bọn họ nghe, còn thu hoạch thêm được một chút tin tức mới nhất.
"Trước lúc Thanh Vân đại hội diễn ra, các ngươi sẽ đi đến Thanh Vân trấn, chỗ đó thường xuyên có các tiểu bối cố ý gây chuyện. Ta khuyên các ngươi không cần phải để ý đến."
"Nếu như có tiểu bối của tông môn khác muốn luận bàn cùng với các ngươi, ngàn vạn lần đừng đồng ý, tiểu bối của một vài tông môn ra tay vô cùng tàn nhẫn, tốt nhất không nên tiêu hao lực lượng trước khi Thanh Vân đại hội bắt đầu."
Lâm Dịch và La Bằng gật đầu liên tục.
Cho dù có người nào khiêu khích bọn họ, nếu không có sự cho phép của lão đội trưởng, thì bọn họ cũng sẽ không ra tay. Tiêu Vân chỉ muốn nhắc bọn họ đừng quá kích động.
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: “Tiểu sư thúc, nếu như có ai trêu chọc ngươi, cứ thẳng tay tiễn hắn vào đường chết."
"Phải cho bọn họ biết Lăng Vân tông lợi hại đến mức nào."
"Sư tỷ, đệ có thể nghỉ ngơi ở chỗ tỷ không? Bây giờ trở về Ngạo Kiếm phong có chút phiền phức."
"Có thể."
...
Minh Hỏa Kiếm Ngục.
Thâm Uyên cao tới gần trăm mét.
Nơi này là cấm địa bên trong Lăng Vân tông.
Trần Mục đứng ở vực sâu nhìn xuống Kiếm Ngục, rõ ràng phía dưới lóe ra một chút hỏa quang, nhưng lại có một cỗ hàn ý âm lãnh dị thường tràn ra.
"Nơi này vốn dĩ là nơi giam giữ phản đồ của tông môn, sau này được cải tạo lại thành nơi huấn luyện."
"Phía dưới có kiếm trận và minh hỏa, kiếm trận sẽ phóng xuất ra kiếm quang cường đại, minh hỏa cũng có lực công kích rất mạnh, đệ cần phải đồng thời tránh được công kích của minh hỏa và kiếm quang."
"Nếu như không tránh được?"
"Sẽ đau."
Khương Phục Tiên thản nhiên mỉm cười.
Trần Mục thấy vậy cũng không dời mắt được.
"Khi nào nó kết thúc?"
"Khi đệ kêu cứu."
"Sư tỷ, đệ rất mạnh mẽ, cho dù có chết ở phía dưới cũng sẽ không kêu cứu."
Trong đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên tràn ngập ý cười nồng đậm, nàng ta dùng linh lực đưa Trần Mục đến Minh Hỏa Kiếm Ngục.
Sau khi tiến vào Kiếm Ngục, Trần Mục mới cảm giác được nơi này vô cùng khủng bố, năng lượng âm hàn hạn chế linh lực trong cơ thể hắn, hơn nữa hắn còn mang đồ bảo hộ hạn chế linh lực, không cần hoài nghi là độ khó đã tăng lên gấp bội.
Mặt đất là Hắc Huyền thạch cứng hơn cả kim loại, tiểu bối Kiếm Vương bình thường khó có thể phá hủy được, Trần Mục nhận thấy minh hỏa xung quanh đang lao về phía hắn, chúng chỉ lớn bằng bàn tay nhưng số lượng lại rất nhiều.
Trần Mục triệu hoán ra Chiết Dực, sau đó hướng về phía minh hỏa đang lao về phía mình. Ngay lập tức minh hỏa đã bị nghiền nát, nhưng Chiết Dực cũng bị băng sương bao phủ.
"Sức mạnh của băng hàn cũng sẽ ảnh hưởng đến hô hấp của thân thể." Cánh tay của Trần Mục bị sương giá bao phủ.
Hắn dùng linh lực miễn cưỡng loại bỏ, nhìn thấy minh hỏa không ngừng lao về phía mình thì chỉ có thể né tránh.
Bỗng nhiên kiếm trận khởi động, kiếm quang từ bốn góc khuất trong kiếm ngục phóng ra.
Trần Mục không chỉ muốn vung kiếm ngăn cản kiếm quang mà còn cần chú ý minh hỏa xung quanh, cũng may niệm lực cường đại của hắn mạnh hơn Kiếm Hậu bình thường.
Hắn né trái tránh phải, lúc trốn không thoát được thì vung kiếm chém đứt kiếm quang đang lao đến trước mặt.
Khương Phục Tiên rất hài lòng, phản ứng như vậy ở trong Kiếm Hậu cũng là đứng đầu rồi.
Yêu cầu của nàng ta đối với Trần Mục đương nhiên sẽ không như tiểu bối cùng cảnh giới mạnh nhất, mà là muốn hắn đạt tới Kiếm Hầu cực cảnh, vượt qua cả các tiền bối.
Minh Hỏa Kiếm Ngục tổng cộng có bốn khó khăn, theo thứ tự là độ khó bình thường, độ khó trung bình, độ khó cao, độ khó ma quỷ.
Nơi này là nơi tiểu bối Kiếm Vương huấn luyện, độ khó bình thường cũng đủ để Kiếm Hậu đỉnh phong đau đầu.
Khương Phục Tiên thấy Trần Mục có thể dễ dàng ứng phó với độ khó bình thường thì nâng độ khó của Kiếm Ngục lên mức trung bình.
Đáy Kiếm Ngục xuất hiện lốc xoáy, tốc độ di động của minh hỏa tăng nhanh, hơn nữa kiếm quang bốn phía càng mạnh, số lượng cũng càng nhiều.
Trần Mục nhất thời cảm giác bị hơn mười cường giả Kiếm Hậu đỉnh phong vây quanh, hoàn cảnh nơi này ác liệt, xung quanh đều là năng lượng âm hàn, thậm chí không có hoàn cảnh thiên địa để hắn phóng thích kiếm ý.
Có kiếm quang đánh vào sau lưng Trần Mục, toàn bộ thân thể hắn mất đi thăng bằng, bị kiếm quang trong Kiếm Ngục quất tới quất lui, bộ dạng rất thảm.
Kiếm quang nơi này rất mạnh, nhưng không có mũi nhọn, sẽ không tạo thành vết thương trí mạng.
Trần Mục bị đánh tới đánh lui, trên người bị sương giá bao phủ, hắn lập tức phóng thích càn khôn, ánh lửa bao phủ lấy thân thể, hắn lại lần nữa ổn định thân thể.
Hỏa quang chiếu sáng Kiếm Ngục, tốc độ và sức mạnh của Trần Mục trong khí tràng của mình cũng gia tăng, nhưng tốc độ tiêu hao linh lực cũng sẽ nhanh hơn như vậy.
Hắn cảm giác mình có thể bắt được kiếm quang và minh hỏa, nhưng thân thể khó có thể phản ứng lại được như vậy, y bào của hắn đã bị kiếm quang chém rách nát đến không chịu nổi.
Nếu Trần Mục sử dụng niệm lực khẳng định có thể vượt qua, nhưng như vậy không có hiệu quả huấn luyện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, cả người bị thương nhiều chỗ, Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục: "Tiểu sư đệ, nếu đệ cảm thấy mình không được, thì gọi sư tỷ."
"Sao đệ có thể không được." Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn lấy ra Vô Song, trên tay cầm hai thanh kiếm, vung kiếm cùng lúc, mặc dù có chút lạ, nhưng vẫn thành công ngăn cản được kiếm quang đang đến trước mặt.
Khương Phục Tiên mỉm cười, vậy mà Trần Mục có thể chống đỡ được ở trong Kiếm Ngục có độ khó trung bình, đây là điều rất nhiều tiểu bối Kiếm Vương cũng không làm được.
Nàng ta quyết định mở độ khó cao lên, xem cực hạn của Trần Mục rốt cuộc là ở chỗ nào.
Nhưng độ khó cao vừa mới mở ra, minh hỏa cũng giống như kiếm quang, mà kiếm quang lại càng khủng bố.
Đối mặt với hơn mười đạo kiếm quang đồng thời lao tới, Trần Mục ngay cả cơ hội vung kiếm cũng không có.
Vụt!
Hai thanh kiếm cùng lúc rơi khỏi tay.
Trần Mục giống như quả bóng da bị kiếm quang đánh tới đánh lui, minh hỏa xung quanh không ngừng đánh vào trên người hắn, căn bản không có lực phản kháng.
"Sư tỷ, cứu đệ!"
Trong nháy mắt linh lực tuyết sắc đã bao lấy Trần Mục, sau đó hắn bay ra khỏi Minh Hoả Kiếm Ngục, hiện tại quần áo của hắn vô cùng tả tơi, chật vật nằm trên nền tuyết.
Trên cơ thể xuất hiện rất nhiều vết bầm màu xanh tím.
Khương Phục Tiên cười thâm trầm, nhìn Trần Mục: "Tiểu sư đệ, sự kiên cường của đệ đâu rồi?"
"Sư tỷ, nếu tỷ đến trễ một chút, có khả năng ta đã bị phế đi rồi." Cả người Trần Mục cực kỳ đau đớn, hiện tại hắn đã thấy rõ Kiếm Ngục khủng bố đến cỡ nào, nếu như là kiếm quang chân chính, không biết hắn đã chết bao nhiêu lần.
Minh Hỏa Kiếm Ngục có thể gia tăng xác suất sống sót của Trần Mục khi ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt của thiên địa.
Khương Phục Tiên ôn nhu nói: "Tiểu sư đệ, nếu như đệ bị phế đi, từ nay về sau sư tỷ nuôi dưỡng đệ."
Trần Mục cố gắng chống tay dậy, ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Như vậy thì không được, ta chính là nam tử hán, làm sao có thể để cho sư tỷ nuôi được chứ."
“Sư tỷ, sau này ta nuôi tỷ.”
Giọng điệu khi Trần Mục nói chuyện vô cùng bá đạo.
Chương 147 Kiếm Hậu đỉnh phong (1)
"Sư tỷ xem trọng đệ đó." Trên gò má của Khương Phục Tiên nở rộ nụ cười mê người, so với ánh trăng đẹp hơn, so với ánh mặt trời lại càng loá mắt hơn.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên nền tuyết, hắn bắt đầu vận chuyển Niết Bàn Hô Hấp pháp, không lâu sau linh lực đã được khôi phục kha khá, chỉ là trên người còn cảm thấy hơi đau.
“Sư tỷ, tiếp tục!”
Bỗng nhiên Trần Mục nhiệt huyết sôi trào.
Hắn cũng không thể làm cho vị hôn thê xem thường được.
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu của hắn.
"Thật sự không tồi, trước tiên lấy linh dược mà Tần sư tỷ đã cho ra đây, sư tỷ có việc cần dùng."
Trần Mục cũng không hỏi, trực tiếp lấy linh dược đưa cho Khương Phục Tiên. Hai cây linh dược đều được chiếc hộp đặc thù phong ấn lại, bởi vì đó là linh dược thượng phẩm, ở Lăng Vân tông rất hiếm thấy, hắn tiếc nên không dùng.
Lời nói của Khương Phục Tiên vô cùng thấm thía: "Ta sẽ điều chỉnh độ khó của Minh Hoả Kiếm Ngục lên thành trung đẳng, có thể kiên trì được bao lâu thì kiên trì bấy nhiêu, không cần phải quá sức."
“Yên tâm đi.” Chân Trần Mục đạp lên Chiết Dực, một lần nữa đi vào trong Minh Hỏa Kiếm Ngục.
Không ngừng có kiếm quang từ bốn phía bắn ra, còn có Minh Hỏa quấy nhiễu hắn trốn tránh, Trần Mục lựa chọn dùng Song Thủ Kiếm, có thể đón đỡ kiếm quang tốt hơn.
Không có cách nào tìm ra được quy luật của kiếm quang trong Kiếm Ngục, tinh thần bắt buộc phải tập trung cao độ, hơn nữa còn phải phân chia tốt linh lực trong cơ thể mới có thể kiên trì được lâu.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng ở trên nền tuyết.
Trước mặt nàng ta có một cái chén trắng nhỏ, Khương Phục Tiên lấy ra hơn mười loại linh dược hiếm thấy, nàng ta chiết xuất chất linh tính từ bên trong ra.
Bên trong chén trắng nhỏ xuất hiện tinh chất linh dược, cuối cùng chuyển thành màu xanh lục, thoạt nhìn giống như nước mướp đắng.
Tất cả chỗ này đều là tinh túy, ẩn chứa một lượng lớn vật chất linh tính, chưa từng bị trộn lẫn một giọt nước nào. Một giọt nước thuốc này so với một lọ linh dịch cao giai còn quý hơn rất nhiều.
Nấu thuốc lên sẽ làm mất đi một phần tinh chất, cho nên Khương Phục Tiên quyết định lấy trực tiếp linh dược ra.
Đây là nàng ta cố ý chuẩn bị cho Trần Mục. Tu hành ở cái chỗ như Kiếm Ngục này, nếu như không chữa thương kịp thời, khẳng định sẽ luyện đến phế.
Trần Mục tu luyện bên trong Kiếm Ngục, vốn ban đầu Khương Phục Tiên cảm thấy hắn chịu đựng được lâu nhất chỉ được khoảng nửa ngày, thậm chí trước lúc đó đã muốn ngừng lại.
Nhưng mà thời gian Trần Mục kiên trì được lại dài hơn so với những gì Khương Phục Tiên nghĩ, mãi cho đến lúc chạng vạng tối.
“Sư tỷ...”
Trần Mục sức cùng lực kiệt gọi.
Minh Hỏa Kiếm Ngục, Minh Hỏa đang xoay quanh cùng với kiếm quang tàn sát bừa bãi trong nháy mắt bị Khương Phục Tiên đông cứng.
Trần Mục được linh lực tuyết sắc bao phủ, hắn rời khỏi Minh Hoả Kiếm Ngục. Khương Phục Tiên đưa tay ôm lấy hắn, sau đó ngồi xuống mặt đất.
Nhìn thấy thái độ tu luyện cực kỳ nghiêm túc của Trần Mục, Khương Phục Tiên cảm thấy rất vừa lòng. Nàng ta bưng chén trắng nhỏ lên, đưa đến bên miệng Trần Mục: "Tiểu sư đệ, uống thuốc nào."
Trần Mục nhìn nước thuốc màu xanh lục bên trong chén trắng nhỏ, hắn còn ngửi được mùi hương kỳ quái, đồng tử hơi co lại, bỗng nhiên lại nghĩ đến tên gia hoả xui xẻo nào đó.
Khương Phục Tiên thấy Trần Mục không há miệng, nàng ta nhắc: “Dược này được chiết xuất từ rất nhiều linh dược quý hiếm, tuy rằng đắng, nhưng rất tốt cho cơ thể.”
Vị hôn thê không có khả năng hại ta!
Trần Mục nhắm mắt lại, uống hết chén thuốc kia. Chén thuốc này vừa nhìn thấy là đã không muốn uống, hơn nữa nước thuốc thật sự rất đắng. Sau khi thuốc vào trong bụng, ngũ tạng trở nên nóng ran, năng lượng cuồn cuộn chảy khắp cơ thể, hiệu quả của thuốc vô cùng nhanh.
Khương Phục Tiên ôm Trần Mục, làn sương mù băng bao phủ lấy thân thể hắn, cái cảm giác nóng rát đau đớn kia biến mất rất nhanh, được thay thế bằng sự mát lạnh thoải mái lan tỏa khắp cơ thể.
Trần Mục thật sự rất mệt.
Hắn ngủ say trong lồng ngực mát mẻ của nàng ta.
Sau khi Trần Mục đã ngủ say, Khương Phục Tiên nhẹ nhàng xoa xoa lên những vị trí bị ứ máu của hắn, những vết máu bầm được nàng ta xoa qua đều biến mất rất nhanh.
Khi Trần Mục sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, Khương Phục Tiên cũng sử dụng Hô Hấp pháp, nhưng mà khi vừa mới hít thở nàng ta đã lập tức muốn nôn ra. Nhìn về phía Trần Mục mệt mỏi đang ngủ say, nàng ta cưỡng ép bản thân sử dụng Hô Hấp pháp.
Chỉ như vậy mới có thể chữa thương giúp cho Trần Mục.
Ngày hôm sau.
Lúc Trần Mục tỉnh lại.
Một lần nữa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
“Ngủ ngon quá, dường như sức mạnh của ta mạnh hơn lúc trước thì phải. Linh lực trong cơ thể được tăng lên rất nhiều, giống như mới được tái sinh vậy.”
Trần Mục duỗi eo.
Khương Phục Tiên đứng uống trà cách hắn không xa, vẫn là loại trà mà nàng ta vừa đến Trích Tinh phong đã yêu cầu, thứ khiến cho nàng ta khó chịu đến buồn nôn vào tối hôm qua.
“Sư tỷ, ta tiếp tục tu luyện.”
“Đi đi, sư tỷ nấu thuốc cho đệ.”
Trần Mục lại một lần nữa đi vào Minh Hỏa Kiếm Ngục, đến cả quần áo rách nát của hắn cũng không thay đổi.
Trong lúc Khương Phục Tiên nấu thuốc, nàng ta có bỏ thêm hương thảo và đường phèn, giúp cho nước thuốc vừa đạt được hiệu quả lại không còn khó uống nữa, chủ yếu là nàng ta không muốn tự mình chịu tội.
Mỗi ngày đều có vị hôn thê ở bên làm bạn, Trần Mục ở trong Kiếm Ngục cũng không cảm thấy mệt. Lúc vừa mới bắt đầu hắn chỉ chịu đựng được nửa ngày, sau này lại có thể kiên trì đến nửa tháng.
Nửa năm trôi qua rất nhanh, Trần Mục đã đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Khương Phục Tiên nhìn thấy Trần Mục tiến bộ, nàng ta nâng độ khó của Minh Hỏa Kiếm Ngục lên cấp bậc cao, ý định của nàng ta là muốn tiểu bối phải được Tam phẩm Kiếm Vương trở lên mới được.
Độ khó lại một lần nữa được tăng lên, lần này Trần Mục không còn bị đánh ngã trong nháy mắt nữa, mà hắn đã chống đỡ được nửa canh giờ bên trong Kiếm Ngục với độ khó cao đẳng.
Sau khi được điều dưỡng và khôi phục, Trần Mục lại đi vào trong Minh Hỏa Kiếm Ngục lần nữa, ngày qua ngày, tu vi của hắn càng ngày càng thêm tiến bộ. Thời gian kiên trì bên trong Kiếm Ngục lâu bao nhiêu thì kiếm kỹ mạnh lên bấy nhiêu.
Chương 148 Kiếm Hậu đỉnh phong (2)
Bên trong Kiếm Ngục, Trần Mục giống như đang giao thủ cùng lúc với nhiều vị Kiếm Vương cường giả không bao giờ biết mệt.
Nếu như thật sự là Kiếm Vương, có thể Trần Mục cũng sẽ không vất vả đến như vậy, hắn có thể dừng tay một lúc, nhưng ở chỗ này, hắn bắt buộc phải phòng ngự, trừ khi kiếm kỹ của hắn mạnh đến mức có thể phá hủy toàn bộ kiếm trận. Nhưng đó là điều mà ngay cả cường giả Kiếm Vương cũng không thể làm được.
Trải qua sự mài giũa của Minh Hỏa Kiếm Ngục, cho dù Trần Mục không có kiếm ý phụ trợ, nhưng tốc độ và sức mạnh của hắn đã vượt xa những người tu hành cùng cảnh giới.
Song Thủ Kiếm cũng đã được luyện tập thành thục.
Trần Mục có thể tiến bộ một cách nhanh chóng như vậy, chủ yếu là nhờ có Khương Phục Tiên ở bên cạnh trợ giúp, nàng ta vì Trần Mục chuẩn bị một lượng lớn linh dược.
Mỗi lần Trần Mục tỉnh dậy từ trong lòng ngực của Khương Phục Tiên, những vết thương trên người đều biến mất, năng lượng được khôi phục về trạng thái cao nhất một cách vô cùng thần kỳ, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước.
Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàn.
Lại thêm nửa năm tu luyện khổ cực trôi qua.
Trần Mục đã đột phá được đến Cửu phẩm Kiếm Hậu đỉnh phong, trong thời gian luyện tập hắn không ngừng lột xác, cơ bắp trên người trở nên rắn chắc hơn, chiều cao của cơ thể cũng tăng cao thêm, đã cao gần đến vai của Khương Phục Tiên.
So với những đứa trẻ bằng tuổi đã cao hơn rất nhiều, nhưng trước mặt của Khương Phục Tiên, hắn vẫn là một đứa nhóc nhỏ.
Đối mặt đến kiếm quang cuồng bạo tàn sát bừa bãi, còn thêm vô số lưu quang Minh Hỏa, Trần Mục đều có thể thoải mái ứng chiến, hơn nữa chỉ cần sử dụng một tay cầm kiếm.
Hắn tùy ý xuyên qua Kiếm Ngục, thân pháp tung bay, bỗng nhiên kiếm quang và Minh Hỏa bị đông lại.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên Khương Phục Tiên đứng trên chỗ cao, váy tuyết và mái tóc bạc tung bay phấp phới trong gió tuyết, ở giữa ánh trăng hòa cùng bông tuyết, nàng ta chính là tuyệt sắc nhân gian.
“Sư tỷ, ta còn có thể chịu được mà.” Trần Mục cảm thấy bản thân mình có thể chiến đấu trong nhiều ngày nữa.
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên đong đầy ý cười, nói: “Sư tỷ biết, đi lên đây ăn mì trường thọ.”
Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt hắn mang theo vẻ kinh ngạc, thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt đã được một năm, hắn đã bảy tuổi.
Trong vòng một năm này nếu hắn không phải mài giũa bên trong Minh Hỏa Kiếm Ngục, thì cũng nằm nghỉ ngơi trong lòng ngực của vị hôn thê. Cũng không đi đến chỗ nào khác.
May mắn là có Khương Phục Tiên ở bên cạnh, nếu mệt thì có thể dựa vào. Khi hắn ăn mì trường thọ, không khỏi nhớ đến muội muội: “Nếu như Dĩnh Dĩnh có ở đây, nhất định nàng ta sẽ nhìn ta mà chảy nước miếng.”
“Chờ đến khi Thanh Vân đại hội kết thúc, sư tỷ sẽ cho đệ nghỉ ngơi.” Khương Phục Tiên mỉm cười, đáp.
Trần Mục thắc mắc hỏi: “Sư Tỷ, tỷ bao nhiêu tuổi rồi, khi nào thì đến sinh nhật của tỷ?”
Khương Phục Tiên đã tổ chức ba lần sinh nhật cho Trần Mục, hắn cũng muốn tổ chức sinh nhật cho vị hôn thê của mình.
Một tay Khương Phục Tiên vuốt chiếc cằm trắng như tuyết, mắt trái hơi chớp, vẻ mặt nghịch ngợm nói: “Sư tỷ vĩnh viễn 18 tuổi, sinh nhật cũng chính là hôm nay.”
Nửa câu trước Trần Mục không tin, nửa câu sau thì hắn nửa tin nửa ngờ: “Sư tỷ, thật đúng vậy không?”
“Nửa thật nửa giả, đệ tự đoán đi.” Khương Phục Tiên mỉm cười nghịch ngợm, nhìn có chút đáng yêu, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ khi cao lãnh của nàng ta.
Trần Mục không ngốc, nhất định nửa câu đầu là giả, nửa câu sau đương nhiên là sự thật.
Hắn vội vàng cắn đứt mì trường thọ trong miệng, trực tiếp đưa đến trước mặt Khương Phục Tiên, gương mặt nhỏ nhếch miệng cười nói: “Sư tỷ, sinh nhật vui vẻ.”
Phản ứng của Trần Mục có chút ngốc.
Khương Phục Tiên nhịn không được cười ra tiếng, giống như nước suối chảy trên núi, âm thanh vô cùng dễ nghe, nàng ta che miệng cười khẽ, nói: “Tiểu sư đệ, sư tỷ thích nhìn đệ ăn.”
“Sư tỷ, ta ăn xong rồi sẽ gấp một ngàn con hạc giấy tặng cho tỷ.” Trần Mục nhanh chóng ăn xong mì và húp hết nước canh.
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trần Mục lấy ra xấp giấy màu đỏ, thuần thục gấp xong một ngàn con hạc giấy, tươi cười nói: "Sư tỷ, tặng cho tỷ, sinh nhật hạnh phúc."
Khương Phục Tiên ngoắc ngón tay, ngàn con hạc giấy màu đỏ vỗ cánh bay về phía nàng ta.
Ngàn con hạc giấy được bao phủ trong tuyết quang, giống như tiên hạc, cuối cùng dừng lại trên đầu ngón tay của Khương Phục Tiên.
“Sư tỷ, nếu tỷ thích, ta có thể gấp thêm cho tỷ rất nhiều.” Trần Mục cười nói.
“Tiểu sư đệ, chỉ còn hai tháng nữa là đến Thanh Vân đại hội, về sau có thời gian đệ lại gấp đi. Minh Hỏa Kiếm Ngục cũng chờ sau này lại sử dụng, đệ tận dụng khoảng thời gian này điều chỉnh trạng thái lên đến đỉnh phong.”
“Sư tỷ, ta muốn đến Kiếm Trì.”
“Được.”
Khương Phục Tiên cũng không hỏi nguyên nhân.
Trên gương mặt Trần Mục nở nụ cười. Hắn chuẩn bị tu luyện đưa Nguyên Thần lên đến đỉnh phong trước Thanh Vân đại hội, nhân tiện còn có thể điều chỉnh trạng thái cơ thể đến đỉnh phong.
Dùng trạng thái mạnh nhất nghênh đón Thanh Vân đại hội.
Trần Mục cũng không vội vàng đi đến Kiếm Trì, hắn yên tĩnh ngồi bên cạnh Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ, ta cách đệ còn bao xa?"
"Cách hai bộ quần áo."
Trần Mục dựa vào bả vai của Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ, ý ta muốn nói là về thực lực."
"Mấy ngàn năm."
"..."
Nhưng mà Trần Mục cũng không muốn chờ đến mấy ngàn năm.
"Ta muốn mười năm đuổi theo sư tỷ." Trần Mục hét lớn với bầu trời đêm.
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, không phải là ý nghĩ cười nhạo, mà là nàng ta cảm thấy rất thú vị.
Kiếm Trì.
Chỗ này có hơn cả vạn chuôi linh kiếm.
Trần Mục vừa mới đi đến bên ngoài Kiếm Trì, đã nhìn thấy rất nhiều chấp niệm tùy ý bay phiêu đãng xung quanh.
Xung quanh có rất nhiều linh kiếm, trong đó còn có một vài linh kiếm ẩn chứa một phần năng lượng.
Linh kiếm đẳng cấp cao có thể chủ động hấp thu năng lượng trong đất trời, tùy tiện đi vào sâu bên trong của Kiếm Trì sẽ gặp phải sự ngăn cản của những linh kiếm mạnh mẽ kia.
Thật ra bên ngoài Kiếm Trì cũng không có sự uy hiếp gì, chấp niệm của nơi này không bao lâu nữa sẽ phiêu tán theo gió. Bản thân những linh kiếm có ẩn chứa linh lực rất nhanh sẽ bị xói mòn gần như không còn.
Chương 149 Cửu Bính Tàn Kiếm (1)
Trần Mục càng đi càng vào sâu, hắn đi thẳng đến chỗ sâu bên trong của Kiếm Trì, nhưng cũng không có kiếm quang ngăn cản hắn, những linh kiếm xung quanh đều đang run lên.
Hắn đã nghe sư tôn nhắc đến, Bá Đạo Kiếm Thể có thể khống chế được năng lực vạn kiếm, những linh kiếm ở xung quanh đều cực kỳ muốn đi theo Trần Mục.
Tất cả bọn họ đều tán thành Trần Mục.
Tin tưởng đi theo hắn có thể tỏa sáng.
“Xin lỗi.”
“Ta đã có hai thanh kiếm.”
Trần Mục khẽ lắc đầu, sau đó những linh kiếm trong hồ lại khôi phục sự an tĩnh.
Chiết Dực không mạnh, nhưng thuận tay, hơn nữa Vô Song cũng là linh kiếm cực phẩm, đã đủ dùng.
Hắn nhìn vào sâu trong Kiếm Trì.
Ở chỗ sâu bên trong có Cửu Bính Tàn Kiếm, thân kiếm của chúng nó đã không còn nguyên vẹn. Đôi mắt của Trần Mục ánh lên kim quang, có thể nhìn ra được những thanh tàn kiếm kia phi thường đến dường nào.
Những thanh kiếm đó ẩn chứa nguồn năng lượng đáng sợ, chuôi của tàn kiếm nằm ngay chính giữa tràn đầy vết rạn nứt, trong đó ẩn chứa năng lượng còn nhiều hơn so với Tần Nghê Thường.
“Mạnh thật!”
“Có thể mượn kiếm không?”
Trần Mục thúc giục Hạo Nhiên Kiếm Ý, những thanh kiếm xung quanh đáp lại, nguồn năng lượng mạnh mẽ dâng lên.
Trần Mục nhanh chóng thu hồi Hạo Nhiên Kiếm Ý, trong lòng cảm thấy khiếp sợ, vậy mà thật sự có thể làm được, hắn có thể sử dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý khống chế toàn bộ Kiếm Trì.
Hắn có không gian Tu Di giới khổng lồ, thật ra có thể mang kiếm trong Kiếm Trì đi, nhưng mà nếu như Khương Phục Tiên đồng ý cho hắn làm như vậy, thì những trưởng lão khác cũng sẽ không đồng ý.
"Ta lấy vài thanh phá kiếm là được rồi, còn những kiếm tốt thì vẫn nên để lại cho các tiểu bối khác." Trần Mục nâng tay lên, Cửu Bính Tàn Kiếm từ chỗ sâu nhất của Kiếm Trì gào thét bay đến.
Cửu Bính Tàn Kiếm đồng thời bay vào trong Tu Di giới.
"Tiểu sư đệ, chín thanh kiếm này chính là bội kiếm của chín vị tiền bối Lăng Vân tông, chín vị tuyệt đỉnh Kiếm Thánh đã độ kiếp thất bại." Giọng nói của Khương Phục Tiên vang lên bên tai, nhưng Trần Mục lại không thể thấy được bóng dáng của nàng ta.
Tuyệt đỉnh Kiếm Thánh, đó chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất của Vạn Tượng đại lục. Tất cả bọn họ đều độ kiếp thất bại, có thể biết được thành tiên kiếp kinh khủng đến mức nào.
Kiếm của bọn họ còn lưu lại chỗ này, chứng minh rằng bọn họ cũng không có Kiếm Khai Tiên Môn, mà lựa chọn độ kiếp tại Vạn Tượng đại lục, cuối cùng lại thất bại.
“Sư tỷ, ta có thể mang đi không?”
“Đương nhiên là có thể.”
Trần Mục cảm thấy hơi ngượng ngùng, bản thân mình muốn cái gì, Khương Phục Tiên liền cho hắn cái đó.
"Kiếm này rất mạnh, mặc dù đã bị sứt mẻ, cũng không phải là thứ mà Kiếm Hoàng bình thường có thể chống lại. Chín thanh kiếm cùng ra, kể cả có là Kiếm Thánh cũng phải tránh xa ba thước."
“Cảm ơn sư tỷ.”
Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi Lăng Vân phong, trong mắt nàng ta mang theo ý cười, Trần Mục trải qua sự mài giũa của Minh Hỏa Kiếm Ngục, thân thể đã thoát thai hoán cốt, hơn nữa hắn còn có Bá Đạo Kiếm Thể và nắm giữ bốn đạo kiếm ý, miễn cưỡng có thể khống chế Cửu Bính Tàn Kiếm này. Từ nay về sau, đây chính là con át chủ bài của hắn khi đối mặt với nhóm lão cường giả.
Trần Mục ngồi xếp bằng bên trong Kiếm Trì.
Hắn lấy ra yêu đan mà Tần Nghê Thường đã tặng, hiện tại vừa lúc có thời gian để luyện hóa.
Trần Mục trực tiếp dùng yêu đan, sau khi trải qua một năm khổ tu, thân thể và thực lực của hắn đã tiến bộ, hiện tại đã có năng lực luyện hóa trực tiếp yêu đan.
Năng lượng Hỏa Diễm mạnh mẽ ùa vào trong đan điền, Kiếm Thai không ngừng hấp thu năng lượng Hỏa Diễm.
Trần Mục còn đang hấp thu chấp niệm ở bốn phía xung quanh.
Giữa lông mày của hắn xuất hiện U Minh hắc động, sau khi tu luyện Thái Thượng Quan Tượng, thức hải của hắn bắt đầu thay đổi, bên trong Nguyên Thần xuất hiện những ngôi sao trời tráng lệ.
Tốc độ mà U Minh hắc động hấp thu chấp niệm rõ ràng còn nhanh hơn, một lượng lớn chấp niệm tràn vào trong thức hải.
Những ngôi sao trời giống như một cái cối xay, nghiền nát rồi hấp thu những chấp niệm tiến vào trong thức hải. Chấp niệm của kiếm bên trong hồ tương đối hỗn loạn, không hề có cốt truyện để kể.
Chấp niệm bị nghiền nát, hóa thành năng lượng tinh thuần nhất tràn vào trong thức hải. Nguyên Thần trở thành dáng vẻ trang nghiêm, Trần Mục cũng cảm thấy niệm lực của mình đang mạnh lên không ngừng.
Ngẫu nhiên sẽ có tiểu bối đi ngang qua Kiếm Trì, nhưng bọn họ đều không chú ý đến Trần Mục, hắn đã nắm giữ được cảnh giới Phù Sinh Túy Mộng thứ ba, giúp che giấu vết tích của hắn.
Niệm Thuật này có thể che giấu một cách hoàn hảo, nhóm tiểu bối nhìn về phía Kiếm Trì, cũng không cảm thấy có chỗ nào khác thường, cho dù Trần Mục vẫn đang quang minh chính đại ngồi xếp bằng ở chỗ đó.
Chỉ có Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục.
Thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh, Nguyên Thần của Trần Mục trở nên phát sáng óng ánh, Nguyên Thần của chín tấc ngồi xếp bằng trong thức hải, giống hệt như Thần Minh.
Trần Mục đã tự điều chỉnh trạng thái của bản thân lên mức cao nhất, cơ thể của hắn thẳng tắp, toàn thân có một sự bá đạo như ẩn như hiện, sự sắc bén trên người khó có thể che giấu được.
Một thoáng sau, Trần Mục khôi phục lại bình thường, hắn đứng dậy rời khỏi Kiếm Trì. Thanh Vân đại hội sắp bắt đầu, bây giờ hắn muốn chuẩn bị để đi đến Thanh Vân trấn.
Hiện tại hoa nở xuân về, Ngạo Kiếm phong dồi dào sức sống. Trước hết Trần Mục đi về phía sau núi để ngâm mình, đột nhiên Khương Phục Tiên xuất hiện ngay bên cạnh dòng suối.
“Sư tỷ.”
Gương mặt của Trần Mục đỏ bừng.
Khương Phục Tiên đặt một chồng bạch y được xếp chỉnh tề lên trên đá xanh bên cạnh dòng suối, ôn nhu nói: "Sư tỷ dựa theo kích cỡ của đệ để làm, chốc nữa đệ xem thử có hợp hay không, nếu cảm thấy khó coi thì cứ vứt đi."
“Quần áo.”
“Chỉ cần là sư tỷ làm, ta đều mặc.”
"Vậy, ta may váy cho đệ, đệ mặc hay không mặc?"
“……”
Trần Mục nói không ra lời.
Khương Phục Tiên cũng không tiếp tục trêu Trần Mục nữa.
Vẻ mặt của nàng ta trở nên nghiêm túc: "Thanh Vân đại hội, trường hợp này không thích hợp cho sư tỷ xuất đầu lộ diện. Vì thế sư tỷ không thể theo đệ đến Thanh Vân đại hội được."
Nàng ta là tông chủ của Lăng Vân tông, nếu tự mình đến Thanh Vân tông trước thì sẽ đánh mất thân phận, các tông khác đều phái trưởng lão dẫn theo thiên kiêu của tông môn đi trước.
Chương 150 Cửu Bính Tàn Kiếm (2)
Trần Mục hiểu rõ ý của Khương Phục Tiên, vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ bản thân mình thật tốt, hơn nữa sẽ lặp lại vinh quang cho Lăng Vân tông."
Khương Phục Tiên hơi hơi mỉm cười, sau đó ưu nhã xoay người, trong chớp mắt đã biến mất bên trong mây mù.
Sau khi vị hôn thê rời đi, Trần Mục mới đứng lên từ trong nước, toàn thân bao phủ một tầng hơi nước, hắn thay bạch y mà Khương Phục Tiên làm.
Bộ bạch y này rất có tiên vị, hơn nữa vải dệt cũng không bình thường, có lực phòng ngự rất mạnh. Trần Mục không biết dùng lời nào để ca ngợi Khương Phục Tiên cho phù hợp, chỉ có thể thầm lặp đi lặp lại trong lòng Phục Tiên lão bà giỏi quá.
Trần Mục mang bạch y vào, đã có phong thái của thiếu niên, chỉ là khuôn mặt hiện lên vẻ hơi non nớt.
Trước tiên hắn đến Huyền Thưởng các để nhận lấy tài nguyên.
Hiện tại chấp chưởng của tầng sáu chính là Lục Thanh Sơn, hắn chỉ là tạm thời quản lý Huyền Thưởng các.
"Tiểu sư đệ, đẹp trai nha." Trong lúc Lục Thanh Sơn lấy tài nguyên, mở miệng khen.
Trần Mục thường nghe người khác khen hắn có thiên phú dị bẩm, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác khen hắn đẹp trai, không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Sư huynh, có mắt nhìn đó."
Lục Thanh Sơn cười to: “Tiểu sư đệ, còn nhờ ngươi giúp đỡ chiếu cố cho đồ đệ của ta, Lâm Dịch, lần này hắn cũng phải đi Thanh Vân đại hội."
“Không thành vấn đề.”
Trần Mục sảng khoái đáp ứng.
Không cần Lục Thanh Sơn nhắc đến, chỉ cần là đệ tử của Lăng Vân tông thì Trần Mục đều sẽ chiếu cố.
Trần Mục đi vào tầng dưới cùng của Huyền Thưởng các, đem một phần linh thạch và linh dịch gửi đến Hắc Thạch thành, phần tài nguyên còn lại của hắn hoàn toàn đủ dùng.
Khi quay về Ngạo Kiếm phong, hắn gặp được Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi đang chờ ở dưới chân núi.
“Bái kiến tiểu sư thúc.”
“Hai vị sư điệt có việc gì sao?”
Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào nói: "Vâng, đúng ạ, có liên quan đến Thanh Vân đại hội lần này, Tiêu sư huynh muốn gọi những tiểu bối tham gia dự thi khác lên Ngạo Kiếm phong, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng trước."
"Ngày thường các Thiên Kiêu kia hay cạnh tranh lẫn nhau, hiện tại phải liên thủ, đoán chừng phối hợp cũng không được tốt. Trước hết ta muốn gọi mọi người tập hợp lại để quen thuộc với nhau, sau đó sẽ để Diệp sư đệ và Triệu sư tỷ đã từng tham gia Thanh Vân đại hội chia sẻ kinh nghiệm, để cho mọi người có sự chuẩn bị tốt nhất, còn có thể thương lượng chiến lược cùng với nhau." Tiêu Vân cười đề nghị.
"Được nha."
“Làm phiền hai vị sư điệt rồi.”
Trần Mục cảm thấy đề nghị này không tồi, thành tích tại Thanh Vân đại hội có liên quan đến tương lai của Lăng Vân tông, rõ ràng Tiêu Vân là vì tông môn nên muốn đóng góp một chút.
Hai người Tiêu Vân đi mời các tiểu bối Thiên Kiêu, Trần Mục quay trở về Ngạo Kiếm phong. Hắn có thể đoán được, từ nay về sau Ngạo Kiếm phong sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục pha trà ở trước cửa động phủ.
Các tiểu bối thiên kiêu lần lượt đi vào Ngạo Kiếm phong, bọn họ nhìn thấy Trần Mục đều sẽ khom người hành lễ.
Lần này đi cùng với Trần Mục đến Thanh Vân đại hội trước, chính là ba vị Kiếm Hậu thiên kiêu, lần lượt là Triệu Tư Tư, Lâm Dịch, La Bằng.
Bọn họ đều dưới hai mươi tuổi, người có thể tham gia Thanh vân đại hội đều là những tiểu bối xuất sắc, đều có cơ hội trở thành cường giả tông môn trong tương lai.
Triệu Phi Yến và Tiêu Vân là hai tiểu bối có thực lực mạnh nhất Lăng Vân tông, còn Liễu Mi Nhi và Diệp Hoành là đệ tử hạch tâm của tông môn, nhóm người Triệu Tư Tư đều là thiên kiêu có được thiên phú dị bẩm. Ngay tại lúc này, phần lớn tiểu bối có tiềm lực nhất Lăng Văn tông đều tập trung tại Ngạo Kiếm phong.
Khương Phục Tiên phát hiện thấy trên người Trần Mục có ngưng đọng một nguồn lực, mà những tiểu bối khác lại không có, khó trách hắn lại có thể nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý.
Triệu Tư Tư mang một chiếc váy nhỏ màu xanh lục dài vừa qua khỏi đầu gối, nàng ta bị câm và mù, nhưng nụ cười trên mặt vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời, giống hệt như em gái nhỏ nhà bên.
Dáng người thon dài của Lâm Dịch mang một bộ thanh y, khuôn mặt của hắn ta nhìn khá là Thánh tử, hoàn toàn khác với dáng vẻ cường tráng của sư tôn Lục Thanh Sơn của hắn ta, hắn ta là Bát phẩm Kiếm Hậu trung kỳ.
Cơ thể của La Bằng cường tráng, toàn thân mặc một màu đen, mắt to mày rậm, là Bát phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Bọn họ ngồi xung quanh bàn đá vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Triệu Phi Yến đánh giá Trần Mục, hơi hơi nhướng mày, chọc ghẹo: “Tiểu sư thúc, ngươi lớn lên quá nhanh rồi.”
“Ha ha ha.” Suýt chút nữa Liễu Mi Nhi đã phun hết trà trong miệng ra ngoài, nàng ta nhanh chóng che miệng, những tiểu bối ở xung quanh cũng cười theo.
Những tiểu bối thiên kiêu kia ở trước mặt Trần Mục đều vô cùng có kỷ luật, cũng chỉ có Triệu Phi Yến mới dám nói giỡn như vậy.
Thật sự Trần Mục đã cao hơn rất nhiều, thoáng nhìn có chút giống với các thiếu niên 13 - 14 tuổi, chẳng qua gương mặt lại hơi ngây ngô.
Vị hôn thê lớn như vậy, làm sao Trần Mục không nóng nảy được chứ, hắn cũng muốn lớn lên thật nhanh.
“Chúng ta vẫn nên nói về Thanh Vân đại hội đi.”
Thật ra trước đó nhóm người Trần Mục đã thảo luận qua, lần này Tiêu Vân chủ yếu là muốn Triệu Tư Tư giảng cho bọn họ nghe, còn thu hoạch thêm được một chút tin tức mới nhất.
"Trước lúc Thanh Vân đại hội diễn ra, các ngươi sẽ đi đến Thanh Vân trấn, chỗ đó thường xuyên có các tiểu bối cố ý gây chuyện. Ta khuyên các ngươi không cần phải để ý đến."
"Nếu như có tiểu bối của tông môn khác muốn luận bàn cùng với các ngươi, ngàn vạn lần đừng đồng ý, tiểu bối của một vài tông môn ra tay vô cùng tàn nhẫn, tốt nhất không nên tiêu hao lực lượng trước khi Thanh Vân đại hội bắt đầu."
Lâm Dịch và La Bằng gật đầu liên tục.
Cho dù có người nào khiêu khích bọn họ, nếu không có sự cho phép của lão đội trưởng, thì bọn họ cũng sẽ không ra tay. Tiêu Vân chỉ muốn nhắc bọn họ đừng quá kích động.
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: “Tiểu sư thúc, nếu như có ai trêu chọc ngươi, cứ thẳng tay tiễn hắn vào đường chết."
"Phải cho bọn họ biết Lăng Vân tông lợi hại đến mức nào."