-
Chương 126-130
Chương 126 Trận Chung Kết Kết Thúc (1)
Sức mạnh của Trần Mục rất bá đạo, Thẩm Trạch lại dám đối đầu chính diện, hắn ta là linh lực thuộc tính thủy, có thể giảm được rất nhiều sát thương nhận vào.
Thân ảnh bọn họ đan xen vào nhau, kiếm quang đan xen, trận đấu cực kỳ kịch liệt, các tiểu bối đều nín thở ngưng thần, nhìn về phía lôi đài không chớp mắt.
Trong nháy mắt chính là hơn mười kiếm.
Kiếm của Trần Mục hung hãn bá đạo, kiếm của Thẩm Trạch vừa mềm mỏng, vừa có sức mạnh vừa có phòng ngự, bọn họ đánh tới đánh lui.
Triệu Phi Yến khẽ gật đầu, khen ngợi nói: "Có thể ổn định được tâm tính dưới tình huống như vậy, còn có thể bộc phát ra sức mạnh như vậy, thật là không dễ dàng."
"Đúng vậy, là ta thì không chừng chân còn đang nhũn ra, còn đánh cái rắm." Diệp Hoành lắc đầu.
Trần Mục sử dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý ngưng tụ ra sức mạnh, có thể khiến cho Kiếm Thánh biến sắc, mà Thẩm Trạch có thể trong thời gian ngắn lấy lại sự tự tin, rất không dễ dàng.
Thẩm Trạch muốn sư phụ kiêu ngạo, hắn ta đã quên cái gì là sợ hãi, chỉ biết chiến đấu.
Tiêu Vân khoanh hai tay quanh ngực, phân tích: "Vừa rồi đều là thăm dò lẫn nhau, tiếp theo phải xem Thẩm Trạch có thể xuất ra lá bài tẩy gì không."
Trên lôi đài, Thẩm Trạch và Trần Mục lại va chạm với nhau, lần này Thẩm Trạch không dùng sức, mà mượn lực lui về phía sau hơn mười mét.
Thẩm Trạch kéo dài khoảng cách, nhanh chóng phóng thích kiếm kỹ, trên lôi đài xuất hiện sóng biển, đợt này nối đuôi đợt sau không ngừng lao về phía Trần Mục.
Trần Mục thong dong bình tĩnh, hắn vung kiếm chém đứt sóng biển đang đánh tới trước mặt, phía sau vẫn còn sóng biển, hơn nữa đợt sau càng cao hơn đợt trước, hắn không ngừng chém đứt sóng biển.
"Điệp Lãng Kiếm!"
"Tu luyện tới đỉnh phong có mười tám trọng lãng."
"Nhưng kiếm kỹ như vậy cũng không thích hợp để luận bàn, tiêu hao linh lực rất lớn."
Trần Mục không ngừng chém đứt sóng biển, hắn nhận thấy được điều gì đó, hai tay cầm Vô Song, trên lưỡi kiếm tràn ngập hỏa quang, quanh thân xuất hiện vô số Hỏa Diễm Du Long, hắn trực tiếp thi triển Tam Thiên Long Vũ.
Tiếng Long Ngâm lại vang lên, kiếm quang xuất ra trước, Hỏa Long theo sát phía sau.
Kiếm quang màu vàng đỏ không ngừng phá vỡ sóng biển, khi kiếm quang phá vỡ đợt sóng biển cao nhất, Trần Mục nhìn thấy Thẩm Trạch đang tách ánh sáng xanh thẳm ra.
Trên Huyền Phù đảo, Tần Nghê Thường mỉm cười nói: "Thương Lan Kiếm Thế, sư huynh, xem ra hắn ta đã đạt được chân truyền của huynh."
Hồng Phong cười gật đầu, ông ta rất hài lòng, rõ ràng Thẩm Trạch không cần chứng minh bản thân.
Thẩm Trạch được Đại Ngư màu xanh biển bao trùm, hắn ta vung kiếm, Đại Ngư do nước ngưng tụ mà thành kèm theo ánh kiếm màu xanh du động.
Ầm ầm.
Kiếm quang đối đầu.
Đại Ngư và Hỏa Long hợp nhất.
Hai luồng năng lượng cường đại nổ tung, cả lôi đài nháy mắt vỡ vụn, ngọn núi đều bị gọt đi một phần, khói bụi tràn ngập, Trần Mục và Thẩm Trạch ngang nhau.
"Quả nhiên là lợi hại!"
Trần Mục thấp giọng nói, hắn dựa vào Tam Thiên Long Vũ và Long Ngâm Kiếm Thế cũng không chiếm được ưu thế.
Khói bụi tản đi, Thẩm Trạch vẫn đang ở trên lôi đài, ánh mắt của hắn ta càng thêm hưng phấn, cả người tràn ngập vầng quang huy xanh biếc.
Trong mắt Trần Mục lóe lên kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn thấy năng lượng thủy thuộc tính du động trong thiên địa, Thẩm Trạch đã chạm tới sự tồn tại của Kiếm Ý.
Các trưởng lão trên Huyền Phù đảo đều vẻ mặt ngưng trọng, Trần Mục vừa nắm giữ hai đạo Kiếm Ý, chẳng lẽ Thẩm Trạch cũng sắp nắm giữ một đạo Kiếm Ý?
Phải biết rằng Kiếm Ý là cảnh giới mà cường giả Kiếm Vương đều rất khó chạm tới, muốn nắm giữ Kiếm Ý nhất định phải có thiên phú và cơ duyên.
Không cần hoài nghi Thẩm Trạch chính là kẻ có được cơ duyên kia.
Vẻ mặt Hồng Phong tự hào, với tuổi như vậy chạm được Kiếm Ý, so với ông ta khi còn trẻ thì càng mạnh hơn.
Ánh mắt Tô Mân thưởng thức nhìn Thẩm Trạch: "Không sai, vậy mà có thể dưới áp lực đột phá bản thân, Kiếm Ý mà hắn ta lĩnh ngộ ra được chính là Vô Lượng Kiếm Ý."
"Vô Lượng Kiếm Ý!"
Vẻ mặt Tần Nghê Thường kinh ngạc.
Triệu Phi Yến cảm giác được áp lực, nàng ta ở cảnh giới Kiếm Hậu lĩnh ngộ ra Kiếm Thế, ở cảnh giới Kiếm Vương lĩnh ngộ ra Kiếm Ý, bây giờ Thẩm Trạch ở Kiếm Hậu đỉnh phong đã chạm tới Kiếm Ý, xem ra có thể nắm chắc được rồi.
Trần Mục có thiên phú biến thái, Triệu Phi Yến sẽ không so sánh với hắn, nhưng mà thiên phú của Thẩm Trạch và nàng ta giống nhau, bây giờ đối thủ cạnh tranh càng ngày càng nhiều.
Trần Mục đứng tại chỗ không có tấn công, hắn biết trạng thái hiện tại của Thẩm Trạch, cách nắm giữ Kiếm Ý cũng chỉ còn nửa bước.
Hắn hy vọng sẽ đối đầu với Thẩm Trạch ở trạng thái đỉnh phong.
Thẩm Trạch nhận được phản ứng của thiên địa, ngọn núi số một đột nhiên có mưa lớn, rõ ràng bầu trời đang quang đãng vạn dặm, xung quanh lại đang có mưa.
Hai tay Trần Mục nắm Vô Song, trạng thái hiện tại của hắn cũng không phải đỉnh phong, mạnh mẽ dùng Hạo Nhiên Kiếm Ý khống chế Kiếm Long, tác dụng phụ càng ngày càng rõ ràng, hắn cố gắng chống đỡ đứng ở lôi đài.
Ngay khi Thẩm Trạch lĩnh ngộ được Vô Lượng Kiếm Ý, toàn bộ nước mưa trong trời đều ngưng tụ lại giữa không trung, các tiểu bối Kiếm Hậu xung quanh đều nhìn đến choáng váng.
Thẩm Trạch đạp sóng về phía trước, vung kiếm hét lớn: "Bôn Lưu!"
Vô số nước mưa ngưng tụ mà đến, phía sau Thẩm Trạch cứ như là xuất hiện một dòng sông lớn chảy xiết, Kiếm Ý có thể tăng cường uy lực của kiếm kỹ, ngay cả cường giả Kiếm Vương cũng nhận ra cảm giác áp bách đáng sợ này.
Các cường giả trên Huyền Phù đảo đều biết, sau khi kết thúc chiêu này chính là phân thắng bại.
Tô Mân nhìn Trần Mục không chớp mắt, ông ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên người hắn.
Khương Phục Tiên có muôn vàn suy nghĩ, nàng ta không hy vọng Trần Mục Thắng, cũng không phải đều là vì sư huynh, phần lớn là muốn bảo vệ Trần Mục.
Trần Mục tỏa quang huy, biểu hiện của hắn bây giờ thậm chí còn kinh diễm hơn nàng ta lúc trước.
Ánh mắt Trần Mục kiên định đối mặt với dòng sông chảy xiết, hoàn toàn không sợ hãi, hắn lấy Lôi Đình Kiếm Ý, mang theo Trảm Đoạn Kiếm Thế, dùng hết toàn lực vung kiếm chém ra.
Thẩm Trạch và Trần Mục đều dốc toàn lực ứng phó.
Khương Phục Tiên cảm giác như đã từng gặp đạo Kiếm Ý này rồi, nhưng mà nàng ta cũng không có ấn tượng quá sâu.
Chương 127 Trận Chung Kết Kết Thúc (2)
Kiếm quang của Trần Mục giống như khi mặt trời lặn, ánh sáng cuối cùng phân chia thiên địa.
Tịch Ngân, cả đời bại tích, kiếm kỹ của tiền bối Kiếm Hoàng không biết tên lưu lại, ở trong tay Trần Mục nở rộ ra hào quang chói mắt.
Tịch Ngân như lưu quang, trong nháy mắt đã ập đến, con sông lớn chảy xiết kia trong nháy mắt bị chặt đứt.
Đồng tử Thẩm Trạch co rụt mạnh, hắn ta không lùi bước, trực tiếp vung kiếm nghênh đón, trường kiếm trong nháy mắt va chạm đến Kim Hồng Sắc Kiếm Quang, thân kiếm đột nhiên vỡ vụn.
Rắc.
Thẩm Trạch bay ngược ra ngoài.
Tiểu bối xung quanh đều hít sâu một hơi lạnh.
Một kích toàn lực khi có được Kiếm Ý đều bị tiểu sư thúc một kiếm đánh bại, trong mắt bọn họ chỉ còn lại khiếp sợ, tiểu sư thúc mới bao nhiêu tuổi, nếu hắn trưởng thành thì Vạn Tượng đại lục có ai là đối thủ?
Bây giờ sắc mặt của Trần Mục có chút kém, hắn sử dụng Trảm Đoạn Kiếm Thế của tiền bối, còn có Lôi Đình Kiếm Ý mới có thể đánh lui được Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch còn ở trên ngọn núi, kiếm trong tay hắn ta bị nghiền nát trong trận chiến vừa rồi, trước ngực có vết kiếm thật dài, quần áo đều bị máu nhuộm đỏ.
Xung quanh có tiểu bối phát ra tiếng kinh hô.
Tiêu Vân và Triệu Phi Yến càng sợ hãi sự khủng bố của Trần Mục, lại có thể dễ dàng đánh tan một kích đỉnh phong của Thẩm Trạch, cùng cảnh giới nhưng khó cầu được một trận thua, có lẽ chỉ có cường giả Kiếm Vương mới có thể áp chế hắn.
Bản thân Thẩm Trạch bị trọng thương, vẫn đứng lên như trước, hắn ta đứng thẳng lưng, mỉm cười nhìn Trần Mục, chiến ý trong mắt không biến mất.
Trong mắt Hồng Phong mang theo nụ cười, Thẩm Trạch rất ưu tú, cả đời này ông ta không còn tiếc nuối nữa.
Trưởng lão trên Huyền Phù đảo đều rất vui mừng, bọn họ sợ một kích vừa rồi sẽ nghiền nát Kiếm Tâm của Thẩm Trạch, nếu thật sự như vậy, Lăng Vân Tông sẽ tổn thất một Thiên Kiêu đứng đầu.
Kết cục như vậy gần như là nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng quá trình lại ngoài dự đoán của mọi người.
Hồng Phong cũng không thèm để ý trận thắng thua này, ông ta nhìn thấy thái độ của Trần Mục và Thẩm Trạch, đây chính là một trận đấu đặc sắc.
Vẻ mặt của Lục Thanh Sơn nghiêm túc, trầm giọng nói: "Thẩm Trạch, cậu nhận thua đi."
"Ta còn chưa thua."
Đôi mắt Thẩm Trạch nóng bỏng, tiểu bối xung quanh đều khiếp sợ, ngay cả các trưởng lão cũng rất kinh ngạc.
"Kiếm của ngươi đã bị gãy rồi."
Lục Thanh Sơn lắc đầu.
Thẩm Trạch lại bộc phát ra khí tràng cường đại, tiểu bối xung quanh không thể hiểu được, kiếm của hắn ta đã bị gãy, vậy mà lại còn muốn tiếp tục chiến đấu.
Quang huy xanh thẳm từ trong cơ thể Thẩm Trạch nở rộ, tất cả mọi người đều bị hành động của hắn ta làm cho khiếp sợ.
Kiếm thai trong cơ thể Thẩm Trạch ngưng tụ mệnh kiếm, hắn ta đột nhiên tiến đến cảnh giới Kiếm Vương ngay tại chỗ.
Trận đấu Kiếm Hậu chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, Lục Thanh Sơn có chút không biết làm sao.
Thẩm Trạch nắm bản mệnh kiếm, đó là một thân đạo quả của hắn ta, là thứ mạnh nhất đồng thời cũng không thể bị hao tổn nhất, bản mệnh kiếm một khi bị nghiền nát, nỗ lực mười mấy năm coi như là uổng phí.
Triệu Phi Yến nhíu mày: "Tên này điên rồi, dám trực tiếp sử dụng bản mệnh kiếm."
Vẻ mặt của Diệp Hoành và Tiêu Vân cũng đầy kinh ngạc, cho dù là Kiếm Vương bọn họ luận bàn thì cũng không có ai dám lấy bản mệnh kiếm ra chiến đấu.
Trên Huyền Phù đảo, Hồng Phong đứng dậy, hốc mắt ông ta ướt át, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Răng rắc.
Một tiếng nổ lớn vang lên
Khương Phục Tiên gõ nhẹ băng tuyết trên vương tọa.
Ngọn núi số một trực tiếp bị chém làm đôi.
Tiểu bối xung quanh đều bị dọa cho choáng váng, sức mạnh của tông chủ vượt xa nhận thức của bọn họ.
Lục Thanh Sơn nhìn về phía Khương Phục Tiên: "Tông chủ, trận chiến đấu này tính như thế nào?"
"Hòa!"
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh.
Hồng Phong ôm quyền với Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên vừa dứt lời, xung quanh đều vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, trận chiến này quá đặc sắc, bọn họ đều vỗ tay cho Trần Mục và Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch thu hồi bản mệnh kiếm, hắn ta chắp tay nói với Trần Mục: "Tiểu sư thúc, ta không phải đối thủ của ngài, là tông chủ cho ta một trận hòa."
"Ngươi rất lợi hại, nếu tiếp tục đánh tiếp, thắng bại còn chưa biết." Trần Mục mỉm cười đáp lại.
Diệp Hoành và Tiêu Vân nhìn nhau cười, bọn họ không ngờ lại có kết quả như vậy, kết quả hòa, xem như là trận Kiếm Hậu đặc sắc nhất mấy năm nay.
Đây là luận bàn, không cần phải liều mạng, ở trong mắt Triệu Phi Yến Trần Mục là người chiến thắng.
Chu Chí của Thiên Cơ các trịnh trọng nói: "Dựa theo quy tắc của Thiên Cơ các, bởi vì Thẩm Trạch trong luận bàn bước vào cảnh giới Kiếm Vương, thứ hạng của Trần Mục tự động tăng lên vị trí thứ bảy của Hoang Châu Thanh Vân bảng."
Trần Mục cũng không để ý đến việc này, bây giờ hắn rất mệt mỏi, chỉ muốn trở về nghỉ ngơi mà thôi.
Khương Phục Tiên bước nhẹ nhàng, nàng ta xuất hiện trên lôi đài, trực tiếp đưa Trần Mục đi, tiểu bối xung quanh cũng không để ý.
Chỉ có Tần Nghê Thường nhíu mày: "Sư phụ, nàng ta mang tiểu sư đệ đi là muốn làm gì?"
"Sư đệ con bị thương, Phục Tiên hình như là muốn chữa thương cho Tiểu Mục." Sắc mặt Tô Mân hòa ái.
Tần Nghê Thường hơi bĩu môi, nhẹ giọng nói thầm: "Con cũng biết chữa thương, hơn nữa còn có sư phụ ở đây, sao mà nàng ta sốt ruột như vậy chứ?"
Khương Phục Tiên không muốn nhận Trần Mục làm đồ đệ, bây giờ lại để ý đến tiểu sư đệ, cảm giác mình và sư phụ chính là đi làm thuê, trong lòng Tần Nghê Thường có chút khó chịu, nhưng lại không dám nói.
Thẩm Trạch đi tới trước mặt Hồng Phong, hắn ta có chút mất mát, hổ thẹn nói: "Sư phụ, không thể mang vinh quang về cho ngài, tiểu sư thúc thật sự quá mạnh!"
Hồng Phong khẽ lắc đầu, ông ta vỗ nhẹ bả vai của Thẩm Trạch, thỏa mãn nói: "Hôm nay biểu hiện của con cực kỳ tốt, vi sư rất tự hào về con."
Hai thầy trò đồng thời cười rộ lên.
Tô Mân đứng cách đó không xa, vốn định tán gẫu với Hồng Phong, nhưng ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút, thời gian cuối cùng vẫn là để lại cho thầy trò bọn họ đi.
Trận chung kết Kiếm Hậu đã kết thúc hoàn hảo.
Cho dù là Trần Mục lĩnh ngộ ra Hạo Nhiên Kiếm Ý và Bá Đạo Kiếm Ý, hay là Thẩm Trạch lĩnh ngộ ra được Vô Lượng Kiếm Ý, thì đều là tin tức kinh thiên, nói ra sẽ chấn động toàn bộ Hoang Châu, thậm chí là Vạn Tượng đại lục.
Chương 128 Sự Chăm sóc Của Vị Hôn Thê (1)
Lăng Vân phong.
Sâu bên trong cung điện Băng Tuyết.
Trong căn phòng rộng rãi được bố trí rất đơn giản, một giường băng, tủ quần áo hai mặt.
Đây là phòng của Khương Phục Tiên, Triệu Phi Yến còn thường xuyên thay y phục ở đây. Trần Mục thấy chiếc váy dài màu tuyết tinh xảo vị hôn thê luôn mặc rơi trên đất.
Cả người Trần Mục bây giờ đều vô lực, hắn dựa vào tinh thần kiên cường để chống đỡ.
Kiếm ý phản phệ và trận chung kết cuối cùng khiến cho bản thân Trần Mục bị trọng thương, Hạo Nhiên Kiếm Ý ngưng tụ năng lượng to lớn cũng không phải là thứ mà hiện tại hắn có thể tùy ý khống chế.
Khương Phục Tiên kiểm tra qua thân thể của Trần Mục, trong cơ thể hắn có nhiều chỗ bị thương, đương nhiên vẫn có thể chống đỡ, chỉ có thể nói Kiếm Thể Bá Đạo quá mạnh, đổi thành tiểu bối Kiếm Vương đỉnh phong khác thì khó có thể khống chế được uy lực Kiếm Long khủng bố kia.
"Sư tỷ giúp đệ chữa thương."
"Cám ơn sư tỷ."
Trần Mục ngồi trên giường băng.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng sau lưng hắn, bọn họ ngồi trên băng ngọc cực phẩm trăm vạn năm, bên trong ẩn chứa lượng năng lượng thuộc tính băng to lớn.
Đây cũng là giường của Khương Phục Tiên.
Bình thường nàng ta đều tu luyện và nghỉ ngơi ở nơi này.
Khi năng lượng của Khương Phục Tiên đi vào, cả người Trần Mục đều sảng khoái, ngay cả ý thức cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Thương thế của Trần Mục không tiếp tục xấu đi, bị Khương Phục Tiên thành công ức chế, nhưng mà muốn hoàn toàn khôi phục thì cần tu dưỡng một thời gian ngắn.
Sau khi trị liệu xong, Khương Phục Tiên đỡ Trần Mục nằm xuống, dung nhan tuyệt mỹ có chút lạnh, Trần Mục mệt mỏi nói: "Sư tỷ, thật sự rất xin lỗi."
Ban đầu hứa với vị hôn thê sẽ thua trận chung kết, nhưng kết quả cuối cùng lại là hòa.
"Không cần suy nghĩ nhiều, sư tỷ không tức giận, chỉ là lo lắng chuyện khác, đệ nghỉ ngơi cho tốt." Khương Phục Tiên mặt mày hơi cong, mang theo nụ cười.
Tinh thần của Trần Mục hơi mệt mỏi, nhìn thấy Khương Phục Tiên mỉm cười, hắn cũng có thể an tâm nghỉ ngơi.
Sau khi Khương Phục Tiên rời khỏi phòng, để Trần Mục lại một mình nằm trên giường ngọc băng, cái giường kia rất lạnh, nhưng lại có tác dụng chữa thương.
...
Buổi tối.
Khương Phục Tiên bưng chén nhỏ màu trắng.
Nàng ta đi tới ngồi xuống bên giường ngọc băng.
Trần Mục cảm nhận Khương Phục Tiên đến, cố gắng mở mắt ra: "Sư tỷ."
Nằm nghỉ ngơi nửa ngày, Trần Mục đã khôi phục một chút, nhưng vẫn không có sức lực gì.
Khương Phục Tiên đặt chén nhỏ màu trắng xuống, nàng ta nâng gáy Trần Mục lên, để Trần Mục gối lên đùi mình, Trần Mục cảm giác có chút lạnh có chút mềm mại.
"Sư tỷ, tỷ thật mềm mại." Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, nhếch miệng cười ngây ngô.
Đôi mắt Khương Phục Tiên xanh biếc, khẽ lắc đầu, nàng ta bưng chén nhỏ màu trắng lên, chén nhỏ vốn đang bốc hơi nóng rất nhanh trở nên âm ấm.
Nàng ta cho Trần Mục uống thuốc bằng thìa.
Trước kia cũng chỉ có mẫu thân và đại tỷ đút cơm, người chăm sóc cho Trần Mục như vậy cũng chỉ có Khương Phục Tiên.
Trần Mục có chút cảm động.
Vị hôn thê thật tuyệt vời!
Trần Mục uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào cười nói: "Sư tỷ, thuốc tỷ pha thơm lắm."
Khương Phục Tiên khẽ nhướng mày, đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục, nhìn khuôn mặt tươi cười ngây ngốc của hắn thì không khỏi cười tủm tỉm lắc đầu.
Mấy vị thuốc này có thể nhanh chóng khôi phục kinh mạch bị tổn thương, nhưng vô cùng đắng.
Trần Mục ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Khương Phục Tiên, không phải mùi nước hoa, thấm vào lòng người, sau khi mệt mỏi ngửi được cũng có thể khôi phục tinh thần.
"Sư tỷ, mùi hương trên người tỷ thật thơm."
"Uống thuốc cho tốt."
Khương Phục Tiên trừng mắt nhìn Trần Mục, đôi mắt nàng ta chẳng những không dọa người, ngược lại có chút đáng yêu.
Trần Mục trở nên yên tĩnh.
Nằm uống thuốc như vậy rất thoải mái.
Sau khi cho uống thuốc.
Khương Phục Tiên chuẩn bị rời đi.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, chờ mong nói: "Sư tỷ, tỷ có thể ngồi thêm một chút được không?"
Khương Phục Tiên không đứng dậy, nghiêm túc nói: "Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt."
Tuy ngữ khí mệnh lệnh, nhưng Trần Mục nghe xong lại cười gật đầu.
Bởi vì dược hiệu Trần Mục rất nhanh đã ngủ say.
Khương Phục Tiên ôm bả vai Trần Mục, đôi mắt mỉm cười, tiếp tục chữa thương cho hắn.
Ngày hôm sau.
Trên Huyền Phù đảo.
Triệu Phi Yến đối đầu với Diệp Hoành.
Trận đấu này cũng được mọi người chú ý.
Triệu Phi Yến nhìn quanh bốn phía, nàng ta không nhìn thấy bóng dáng của Trần Mục, khẽ nhíu mày, nghĩ thầm hắn không đến xem trận đấu, hơn phân nửa là thân thể bị thương.
Ngày hôm qua nàng ta còn đến Ngạo Kiếm phong chờ Trần Mục, nhưng mà hắn không trở về, Triệu Phi Yến chuẩn bị sau khi trận đấu này kết thúc thì đi thăm Trần Mục.
"Triệu sư tỷ."
"Động thủ không động chân, được không?"
Tiểu bối xung quanh đều bị Diệp Hoành chọc cười.
Khóe miệng Triệu Phi Yến hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: "Được, đợi lát nữa đừng cầu xin tha thứ."
Trận đấu bắt đầu.
Hai đạo kiếm quang đan xen.
Cuộc đọ sức giữa họ rất ấn tượng.
So với trận chung kết Kiếm Hậu ngày hôm qua thì trận đấu này tương đối thoải mái, chủ yếu là lấy luận bàn làm chủ, mọi người không cần lo lắng đề phòng, tiểu bối vây xem còn có thể cười nghị luận.
Triệu Phi Yến rất mạnh, toàn bộ trận đấu đều đè ép Diệp Hoành, người sau không quấn chặt lấy, biết không phải là đối thủ, sau mấy chục triệu thì chủ động nhận thua.
Diệp Hoành nhận thua sớm, ngược lại tiết kiệm cho Triệu Phi Yến rất nhiều sức mạnh, nàng ta có thể lấy trạng thái tốt hơn để chuẩn bị cho trận chung kết ngày mai.
Tiêu Vân khoanh hai tay trước ngực, hắn ta rất mong chờ trận quyết đấu ngày mai với Triệu Phi Yến ở trạng thái đỉnh phong, bọn họ sẽ quyết định ai là tiểu bối đệ nhất Lăng Vân tông thật sự.
Trận đấu kết thúc.
Triệu Phi Yến tới Lăng Vân phong.
Ở sâu trong cung điện Băng Tuyết, Trần Mục còn đang gối đầu trên đùi Khương Phục Tiên nghỉ ngơi, hắn ngủ rất ngon, Khương Phục Tiên cũng không quấy rầy, trong mắt mang theo sự dịu dàng.
Khương Phục Tiên ngẩng đầu, nàng ta nhận thấy Triệu Phi Yến đang đến Lăng Vân phong, lập tức di chuyển Trần Mục, để hắn một mình nằm trên giường ngọc băng.
"Sư phụ."
Triệu Phi Yến đứng trên đỉnh núi.
Chương 129 Sự Chăm sóc Của Vị Hôn Thê (2)
Khương Phục Tiên đi ra cung điện, nhìn Triệu Phi Yến hỏi: "Phi Yến, con có việc gì?"
Triệu Phi Yến cười hì hì đến gần, nàng ta cúi đầu, bộ dáng nhu thuận nói: "Sư phụ, ngày mai ta thi đấu, ngài có thể đến xem không?"
Mấy năm gần đây Khương Phục Tiên rất ít khi xem tiểu bối tỷ thí, chỉ có năm nay là xuất hiện quan sát trận chung kết Kiếm Hậu, bai vị tiền bối Thái Thượng trưởng lão và Hồng trưởng lão đều ở hiện trường xem cuộc chiến.
Sức nóng vượt xa tất cả các trận đấu trước đó.
"Muốn vi sư đi thì con cứ nói thẳng." Khương Phục Tiên nhéo mũi Triệu Phi Yến, nàng ta tương đối yêu thương đồ đệ của mình.
Triệu Phi Yến liên tục gật đầu, trịnh trọng nói: "Sư phụ, ta cam đoan ngày mai có thể thắng."
Trần Mục còn cam đoan có thể thua, Khương Phục Tiên nhắc nhở: "Phi Yến, quá trình cứ hưởng thụ trận đấu, không cần để ý thắng thua, cảnh giới của con đã đình trệ rất lâu, Tiêu Vân mấy năm nay tiến bộ rất lớn, con có thiên phú, nhưng không nên bị xiềng xích vô hình trói buộc."
Khương Phục Tiên biết Triệu Phi Yến muốn chứng minh thiên phú của mình, là đệ tử chân truyền của tông chủ, nàng ta không muốn làm mất mặt sư phụ.
"Sư phụ, tiểu sư thúc đâu?"
"Hắn đang nghỉ ngơi trong phòng ta."
Trên mặt Triệu Phi Yến mang theo nghi hoặc, nàng ta biết sư tôn rất sạch sẽ, vậy mà lại để cho Trần Mục dùng giường của nàng ta, cũng may Trần Mục là đứa nhỏ, rất khó để có suy nghĩ lệch lạc.
"Sư phụ, thương thế của tiểu sư thúc thế nào? Ta muốn xem thử." Triệu Phi Yến có chút lo lắng.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Phi Yến, tiểu sư thúc của con cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Trong phòng.
Trần Mục cảm thấy đầu óc hốt hoảng.
Hắn mở mắt ra, Kiếm Thể Bá Đạo cộng thêm thuốc của Khương Phục Tiên, thân thể đã khôi phục không khác lắm.
"Sao lại khôi phục nhanh như vậy?"
Trần Mục cau mày, hắn không rời giường, vẫn nằm trên giường ngọc băng như cũ.
"Ta còn chưa khỏi hẳn, vẫn nên nằm thật tốt." Trần Mục nhỏ giọng nói trong lòng.
Triệu Phi Yến vốn định đến thăm Trần Mục, nhưng Khương Phục Tiên nói Trần Mục cần nghỉ ngơi, nàng ta chỉ có thể trở về chuẩn bị cho trận chung kết ngày mai.
Khương Phục Tiên trở lại phòng, nhìn thấy Trần Mục tỉnh lại: "Tiểu sư đệ, có ổn không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục khó chịu: "Sư tỷ, ta vẫn có chút mệt mỏi, toàn thân đều đau, đặc biệt là đau đầu, đệ có thể để cho ta nằm xuống không?"
Khương Phục Tiên ngược lại không hoài nghi.
Nàng ta đi đến bên cạnh tủ quần áo, lấy váy màu tuyết từ trong tủ quần áo ra lót dưới đầu Trần Mục.
"Đệ cứ nằm trước một lát."
"Sư tỷ đi nấu thuốc cho đệ."
Khương Phục Tiên ưu nhã xoay người rời đi.
Trần Mục nhìn chiếc váy dài màu tuyết trên đất bóng loáng đảo qua, mái tóc dài màu bạc xõa tung trên vai, dáng người cao gầy mềm mại, cho dù nhìn từ góc nào cũng đều tuyệt mỹ.
Khương Phục Tiên có được dung nhan khuynh thành tuyệt thế, còn có thực lực kiếm đạo đỉnh phong, không chỉ biết làm điểm tâm, còn có thể nấu thuốc và chăm sóc, bề ngoài cao lãnh, nội tâm dịu dàng, vị hôn thê ưu tú như vậy, nhất định phải cưới về nhà mới được!
Bây giờ Trần Mục không sốt ruột, hắn còn nhỏ, có rất nhiều thời gian, cho dù có lo lắng đến cuối cùng thì Khương Phục Tiên cũng chỉ xe hắn như đệ đệ.
Hắn còn từng cười Liễu Mi Nhi.
Sai lầm này không thể xảy ra được.
Khương Phục Tiên nấu thuốc xong, Trần Mục vẫn gối lên đùi mềm mại của nàng ta: "Sư tỷ, vẫn là thân thể của đệ nằm thoải mái."
Khương Phục Tiên hơi bĩu môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng nói chuyện, uống thuốc cho tốt."
Trần Mục nhìn vẻ mặt tức giận của Khương Phục Tiên cũng rất đáng yêu, bởi vì nàng ta cũng không thật sự tức giận, cho nên không có lực uy hiếp.
Sau khi uống thuốc xong, Khương Phục Tiên lập tức bưng chén đứng dậy: "Thuốc này có đắng không?"
"Không đắng."
Trần Mục liên tục lắc đầu.
Khương Phục Tiên bưng chén xoay người.
"Vậy sao, sư tỷ còn tưởng thuốc rất đắng, nên đã làm cho đệ chút món tráng miệng..."
"Sư tỷ, thuốc rất đắng..."
Nhưng mà Khương Phục Tiên đã đi xa rồi, dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta mang theo nụ cười.
Lăng Vân phong.
Trần Mục nằm trên giường ngọc băng.
Gối đầu lên váy tuyết của Khương Phục Tiên nghỉ ngơi.
Trần Mục nhìn thấy hạc giấy được treo trên giường ngọc băng, là con hạc giấy của hắn, hạc giấy trắng được băng đen bao bọc như giọt lệ.
Căn phòng lớn như vậy cũng chỉ có con hạc giấy màu trắng kia làm đồ trang trí, có chút vắng vẻ. Trần Mục nghĩ nếu vị hôn thê thích hạc giấy như vậy, vậy thì gấp cho nàng ta thêm nhiều hạc giấy đầy màu sắc, như vậy thì trong phòng cũng có thể thêm chút hơi ấm.
Khi hắn đã có ý tưởng.
Khương Phục Tiên bưng món tráng miệng trở về.
Nàng ta nhẹ nhàng thổi, điểm tâm vốn đang tỏa ra hơi nóng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Trần Mục vẫn nằm như cũ, nhếch miệng cười ngây ngô nói: "Sư tỷ, tỷ thật tốt!"
Khương Phục Tiên đặt đĩa bên cạnh giường, sau đó hai chân vắt chéo nhau để nghiêng qua một bên, trực tiếp ngồi trên sàn nhà, khuỷu tay trái của nàng ta đặt trên giường ngọc băng, bàn tay nhỏ nhắn kéo cái cằm trắng như tuyết, ngón tay phải lấy món tráng miệng trong đĩa cho Trần Mục ăn.
Lúc Trần Mục ăn món tráng miệng, hai tròng mắt đều trợn tròn, biểu cảm ngây ngốc, món tráng miệng lần này thậm chí còn mỹ vị hơn điểm tâm ăn lần trước, bên trong có hoa quả xắt nhỏ ra, còn có nước ép giống như kem, sau khi ăn xong trong miệng đầy hương vị ngọt ngào.
Khương Phục Tiên nhìn thấy biểu cảm của Trần Mục thì khóe miệng mang theo nụ cười, món tráng miệng trên đĩa càng ngày càng ít, rất nhanh đã bị Trần Mục ăn xong.
"Sư tỷ, tay nghề của tỷ thật tốt, ta vẫn muốn ăn thì làm sao bây giờ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục nghiêm túc, hắn thật sự còn muốn ăn món tráng miệng khương Phục Tiên làm.
"Vậy phải xem tâm tình của sư tỷ đã." Hai cánh tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên đồng thời đặt ở trên giường ngọc băng, hai tay nàng ta kéo hai cái má của hắn, chớp chớp mắt, bên trong có ánh sao lóe lên.
Trần Mục nhìn đến thất thần, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Khương Phục Tiên, chỉ là con ngươi xanh thẳm nhưng lại khiến cho hắn không rời mắt được.
Chương 130 Trận Chung Kết Kiếm Vương (1)
Khương Phục Tiên cũng nhìn chằm chằm vào Trần Mục, đôi mắt kia như hồ nước trong suốt thấy đáy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn non nớt, nhưng bộ dáng ngốc nghếch lại rất đáng yêu.
Hai người nhìn nhau.
Qua rất lâu, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào nhau như vậy, không nói bất cứ cái gì. Cổ của Trần Mục bị lệch quá lâu, có chút không thoải mái, hắn muốn xoay người cũng rất khó.
Khương Phục Tiên thấy thế, chớp chớp mắt mấy cái, bộ dạng kia có thể mê hoặc chúng sinh, Trần Mục cảm giác cả người ấm áp, giống như là bị điện giật.
"Sư tỷ, cổ ta bị cứng đờ, có thể giúp ta vặn trở về không." Vẻ mặt Trần Mục đầy đau khổ.
Khương Phục Tiên cười đứng dậy, nàng ta đứng ở đầu giường, sau đó cúi người xuống nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục lên, giúp hắn đặt đầu lại.
Ngón tay nhỏ nhắn kia rất lạnh, tinh thần của Trần Mục bỗng nhiên phấn chấn lên, Khương Phục Tiên nhìn hắn: "Tiểu sư đệ, đệ muốn nằm đến khi nào?"
"Sư tỷ, đệ có thể nằm thêm hai ngày nữa không?" Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục tràn đầy ngây thơ.
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Đệ nằm ở đây thì tỷ nghỉ ngơi ở đâu?"
Trần Mục vỗ vỗ giường ngọc băng rộng rãi, mỉm cười ngọt ngào nói: "Sư tỷ, đệ chia cho tỷ nửa cái giường?"
"Của đệ?"
"Sư tỷ, tỷ chia giường cho đệ một nửa."
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng phất tay, Trần Mục lập tức nằm ở bên trong, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy tiên tử tuyệt mỹ nằm ở bên cạnh.
"Vẫn rất ấm áp."
Khương Phục Tiên nằm xuống thì thầm nói.
"Sư tỷ, sau này đệ làm ấm giường cho tỷ." Trần Mục chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
"Im lặng!"
Khương Phục Tiên thản nhiên nói.
Khí tràng của Kiếm Thánh khiến Trần Mục ngậm miệng lại, hắn cảm giác được năng lượng phóng thích ra từ trên người Khương Phục Tiên, sau đó đáp lại.
Bọn họ đồng thời sử dụng Hô Hấp pháp, nhưng mà Trần Mục cũng không có cảm giác bị hàn khí ăn mòn, tràn vào trong cơ thể đều là linh lực tinh thần.
Linh lực vốn khô cạn trong cơ thể Trần Mục rất nhanh trở nên đầy ắp, hiệu quả này không biết mạnh hơn lúc tu luyện với Triệu Phi Yến bao nhiêu lần.
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Trần Mục lần nữa khôi phục đỉnh phong.
Khi Khương Phục Tiên ngừng sử dụng Hô Hấp pháp, Trần Mục mở mắt ra, vẫn là lần đầu tiên tu luyện với vị hôn thê, loại cảm giác thoải mái này thật nói không nên lời. Không hề giống với Triệu Phi Yến, không có bất kỳ cảm giác không hợp nào, cũng không cần phải chịu tội, hô hấp của hai người có thể dung hợp một cách hoàn mỹ.
Khương Phục Tiên đứng dậy: "Tiểu sư đệ, hôm nay có trận đấu của Phi Yến, đệ có muốn đi xem không?"
"Được."
Trần Mục cười gật đầu.
Thầm nghĩ trận chung kết của Kiếm Vương khẳng định rất đặc sắc.
Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Mục một cái, cũng chỉ có liếc mắt một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Trần Mục lại cảm giác sau lưng lành lạnh, không biết chuyện gì xảy ra, Khương Phục Tiên đột nhiên hung dữ một cái, có chút đáng sợ, hắn không dám hỏi.
Trần Mục thay y bào màu trắng mới tinh, hắn đi theo Khương Phục Tiên đến khu vực gần lôi đài.
Nơi này có hai Huyền Phù đảo, một bên là lôi đài dùng cho trận chung kết, một bên là nơi để các cường giả tông môn đến thưởng thức trận đấu, vị trí cao hơn nhiều.
Khi Khương Phục Tiên và Trần Mục xuất hiện, các tiểu bối xung quanh đều hành lễ với bọn họ, Tần Nghê Thường nhìn thấy tiểu sư đệ thì đến gần.
Tần Nghê Thường hành lễ với Khương Phục Tiên, sau đó đến bên cạnh Trần Mục: "Tiểu sư đệ, sư tỷ còn chưa chúc mừng đệ, biểu hiện của đệ rất tốt."
"Cám ơn sư tỷ." Trần Mục mỉm cười đáp lại, xem như lần này hắn đã tận lực, điều tiếc nuối nhất là không thể hoàn thành tâm nguyện năm nay, nhưng mà có thể ăn được món tráng miệng do Khương Phục Tiên làm cũng rất thỏa mãn.
Trận đấu sắp bắt đầu, Khương Phục Tiên ngồi ở vương tọa trên cao, Tần Nghê Thường mang Trần Mục đến Huyền Phù đảo.
Hôm nay Tô Mân và Hồng Phong cũng không tới, ở đây đều là trưởng lão các viện, bọn họ nhìn thấy Tần Nghê Thường đưa Trần Mục đến thì một bộ phận trưởng lão khẽ nhíu mày, bối phận của Trần Mục không nhỏ, nhưng thực lực như vậy thì không thể đến nơi này để xem cuộc chiến.
Trưởng lão mặc y phục đen đứng lên trước, ông ta nhìn Trần Mục, trầm giọng nói: "Tần trưởng lão, cái này không phù hợp với quy củ đúng chứ."
Trưởng lão đứng lên tên là Trọng Uyên, giám sát Các Phó Các Chủ, Kim Viễn Sơn cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, bối phận của tiểu sư đệ chúng ta đều thừa nhận, nhưng hắn bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này thì không thích hợp."
"Để cho hắn ngồi đi."
Giọng điệu của Khương Phục Tiên lạnh nhạt nói.
Tần Nghê Thường còn chưa lý luận với bọn họ, một câu của Khương Phục Tiên đã giải quyết xong chuyện này.
Trọng Uyên và Kim Viễn Sơn theo chế độ cũ, cũng không phải nhằm vào Trần Mục, sau khi Khương Phục Tiên lên tiếng thì bọn họ cũng không dám có ý kiến gì.
Tần Nghê Thường có thể cảm giác được Khương Phục Tiên đối với Trần Mục rất tốt, sau khi hai người ngồi xuống, Tần Nghê Thường nhỏ giọng nói: "Tiểu sư đệ, chỗ sư tỷ có mấy gốc linh dược thượng hạng, Phượng Huyết Trì cũng có thể tiếp tục sử dụng, hôm nay đệ hãy đến Lạc Hà Phong."
Trần Mục có thể cảm giác được Khương Phục Tiên đang nhìn chăm chú, khéo léo cự tuyệt nói: "Sư tỷ, ta đã khôi phục rồi, không cần đế Lạc Hà Phong, cảm ơn ý tốt của tỷ."
Tần Nghê Thường khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Đệ không nghe lời sư tỷ?"
"Đệ đi."
Trần Mục buộc phải đáp ứng.
Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo nụ cười, nàng ta ngược lại không để ý, tài nguyên của Lăng Vân tông có hạn, Tần Nghê Thường đồng ý lấy ra tài nguyên là chuyện tốt.
Lục Thanh Sơn tiếp tục chủ trì trận chung kết Kiếm Vương, còn có lão giả Thiên Cơ các cũng ở đây, trận đấu này là cuộc chiến tranh đoạt vị trí thứ ba và thứ tư của Thiên Bảng.
Triệu Phi Yến khom người mỉm cười với Khương Phục Tiên ở nơi cao, nhìn thấy Trần Mục khỏi hẳn lại nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo.
Tần Nghê Thường nhìn về phía Tiêu Vân, nàng ta rất có lòng tin với đệ tử của mình, nếu Tiêu Vân hôm nay có thể đánh bại được Triệu Phi Yến thì danh vọng của nàng ta ở Lăng Vân tông có thể tăng cao.
Sức mạnh của Trần Mục rất bá đạo, Thẩm Trạch lại dám đối đầu chính diện, hắn ta là linh lực thuộc tính thủy, có thể giảm được rất nhiều sát thương nhận vào.
Thân ảnh bọn họ đan xen vào nhau, kiếm quang đan xen, trận đấu cực kỳ kịch liệt, các tiểu bối đều nín thở ngưng thần, nhìn về phía lôi đài không chớp mắt.
Trong nháy mắt chính là hơn mười kiếm.
Kiếm của Trần Mục hung hãn bá đạo, kiếm của Thẩm Trạch vừa mềm mỏng, vừa có sức mạnh vừa có phòng ngự, bọn họ đánh tới đánh lui.
Triệu Phi Yến khẽ gật đầu, khen ngợi nói: "Có thể ổn định được tâm tính dưới tình huống như vậy, còn có thể bộc phát ra sức mạnh như vậy, thật là không dễ dàng."
"Đúng vậy, là ta thì không chừng chân còn đang nhũn ra, còn đánh cái rắm." Diệp Hoành lắc đầu.
Trần Mục sử dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý ngưng tụ ra sức mạnh, có thể khiến cho Kiếm Thánh biến sắc, mà Thẩm Trạch có thể trong thời gian ngắn lấy lại sự tự tin, rất không dễ dàng.
Thẩm Trạch muốn sư phụ kiêu ngạo, hắn ta đã quên cái gì là sợ hãi, chỉ biết chiến đấu.
Tiêu Vân khoanh hai tay quanh ngực, phân tích: "Vừa rồi đều là thăm dò lẫn nhau, tiếp theo phải xem Thẩm Trạch có thể xuất ra lá bài tẩy gì không."
Trên lôi đài, Thẩm Trạch và Trần Mục lại va chạm với nhau, lần này Thẩm Trạch không dùng sức, mà mượn lực lui về phía sau hơn mười mét.
Thẩm Trạch kéo dài khoảng cách, nhanh chóng phóng thích kiếm kỹ, trên lôi đài xuất hiện sóng biển, đợt này nối đuôi đợt sau không ngừng lao về phía Trần Mục.
Trần Mục thong dong bình tĩnh, hắn vung kiếm chém đứt sóng biển đang đánh tới trước mặt, phía sau vẫn còn sóng biển, hơn nữa đợt sau càng cao hơn đợt trước, hắn không ngừng chém đứt sóng biển.
"Điệp Lãng Kiếm!"
"Tu luyện tới đỉnh phong có mười tám trọng lãng."
"Nhưng kiếm kỹ như vậy cũng không thích hợp để luận bàn, tiêu hao linh lực rất lớn."
Trần Mục không ngừng chém đứt sóng biển, hắn nhận thấy được điều gì đó, hai tay cầm Vô Song, trên lưỡi kiếm tràn ngập hỏa quang, quanh thân xuất hiện vô số Hỏa Diễm Du Long, hắn trực tiếp thi triển Tam Thiên Long Vũ.
Tiếng Long Ngâm lại vang lên, kiếm quang xuất ra trước, Hỏa Long theo sát phía sau.
Kiếm quang màu vàng đỏ không ngừng phá vỡ sóng biển, khi kiếm quang phá vỡ đợt sóng biển cao nhất, Trần Mục nhìn thấy Thẩm Trạch đang tách ánh sáng xanh thẳm ra.
Trên Huyền Phù đảo, Tần Nghê Thường mỉm cười nói: "Thương Lan Kiếm Thế, sư huynh, xem ra hắn ta đã đạt được chân truyền của huynh."
Hồng Phong cười gật đầu, ông ta rất hài lòng, rõ ràng Thẩm Trạch không cần chứng minh bản thân.
Thẩm Trạch được Đại Ngư màu xanh biển bao trùm, hắn ta vung kiếm, Đại Ngư do nước ngưng tụ mà thành kèm theo ánh kiếm màu xanh du động.
Ầm ầm.
Kiếm quang đối đầu.
Đại Ngư và Hỏa Long hợp nhất.
Hai luồng năng lượng cường đại nổ tung, cả lôi đài nháy mắt vỡ vụn, ngọn núi đều bị gọt đi một phần, khói bụi tràn ngập, Trần Mục và Thẩm Trạch ngang nhau.
"Quả nhiên là lợi hại!"
Trần Mục thấp giọng nói, hắn dựa vào Tam Thiên Long Vũ và Long Ngâm Kiếm Thế cũng không chiếm được ưu thế.
Khói bụi tản đi, Thẩm Trạch vẫn đang ở trên lôi đài, ánh mắt của hắn ta càng thêm hưng phấn, cả người tràn ngập vầng quang huy xanh biếc.
Trong mắt Trần Mục lóe lên kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn thấy năng lượng thủy thuộc tính du động trong thiên địa, Thẩm Trạch đã chạm tới sự tồn tại của Kiếm Ý.
Các trưởng lão trên Huyền Phù đảo đều vẻ mặt ngưng trọng, Trần Mục vừa nắm giữ hai đạo Kiếm Ý, chẳng lẽ Thẩm Trạch cũng sắp nắm giữ một đạo Kiếm Ý?
Phải biết rằng Kiếm Ý là cảnh giới mà cường giả Kiếm Vương đều rất khó chạm tới, muốn nắm giữ Kiếm Ý nhất định phải có thiên phú và cơ duyên.
Không cần hoài nghi Thẩm Trạch chính là kẻ có được cơ duyên kia.
Vẻ mặt Hồng Phong tự hào, với tuổi như vậy chạm được Kiếm Ý, so với ông ta khi còn trẻ thì càng mạnh hơn.
Ánh mắt Tô Mân thưởng thức nhìn Thẩm Trạch: "Không sai, vậy mà có thể dưới áp lực đột phá bản thân, Kiếm Ý mà hắn ta lĩnh ngộ ra được chính là Vô Lượng Kiếm Ý."
"Vô Lượng Kiếm Ý!"
Vẻ mặt Tần Nghê Thường kinh ngạc.
Triệu Phi Yến cảm giác được áp lực, nàng ta ở cảnh giới Kiếm Hậu lĩnh ngộ ra Kiếm Thế, ở cảnh giới Kiếm Vương lĩnh ngộ ra Kiếm Ý, bây giờ Thẩm Trạch ở Kiếm Hậu đỉnh phong đã chạm tới Kiếm Ý, xem ra có thể nắm chắc được rồi.
Trần Mục có thiên phú biến thái, Triệu Phi Yến sẽ không so sánh với hắn, nhưng mà thiên phú của Thẩm Trạch và nàng ta giống nhau, bây giờ đối thủ cạnh tranh càng ngày càng nhiều.
Trần Mục đứng tại chỗ không có tấn công, hắn biết trạng thái hiện tại của Thẩm Trạch, cách nắm giữ Kiếm Ý cũng chỉ còn nửa bước.
Hắn hy vọng sẽ đối đầu với Thẩm Trạch ở trạng thái đỉnh phong.
Thẩm Trạch nhận được phản ứng của thiên địa, ngọn núi số một đột nhiên có mưa lớn, rõ ràng bầu trời đang quang đãng vạn dặm, xung quanh lại đang có mưa.
Hai tay Trần Mục nắm Vô Song, trạng thái hiện tại của hắn cũng không phải đỉnh phong, mạnh mẽ dùng Hạo Nhiên Kiếm Ý khống chế Kiếm Long, tác dụng phụ càng ngày càng rõ ràng, hắn cố gắng chống đỡ đứng ở lôi đài.
Ngay khi Thẩm Trạch lĩnh ngộ được Vô Lượng Kiếm Ý, toàn bộ nước mưa trong trời đều ngưng tụ lại giữa không trung, các tiểu bối Kiếm Hậu xung quanh đều nhìn đến choáng váng.
Thẩm Trạch đạp sóng về phía trước, vung kiếm hét lớn: "Bôn Lưu!"
Vô số nước mưa ngưng tụ mà đến, phía sau Thẩm Trạch cứ như là xuất hiện một dòng sông lớn chảy xiết, Kiếm Ý có thể tăng cường uy lực của kiếm kỹ, ngay cả cường giả Kiếm Vương cũng nhận ra cảm giác áp bách đáng sợ này.
Các cường giả trên Huyền Phù đảo đều biết, sau khi kết thúc chiêu này chính là phân thắng bại.
Tô Mân nhìn Trần Mục không chớp mắt, ông ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên người hắn.
Khương Phục Tiên có muôn vàn suy nghĩ, nàng ta không hy vọng Trần Mục Thắng, cũng không phải đều là vì sư huynh, phần lớn là muốn bảo vệ Trần Mục.
Trần Mục tỏa quang huy, biểu hiện của hắn bây giờ thậm chí còn kinh diễm hơn nàng ta lúc trước.
Ánh mắt Trần Mục kiên định đối mặt với dòng sông chảy xiết, hoàn toàn không sợ hãi, hắn lấy Lôi Đình Kiếm Ý, mang theo Trảm Đoạn Kiếm Thế, dùng hết toàn lực vung kiếm chém ra.
Thẩm Trạch và Trần Mục đều dốc toàn lực ứng phó.
Khương Phục Tiên cảm giác như đã từng gặp đạo Kiếm Ý này rồi, nhưng mà nàng ta cũng không có ấn tượng quá sâu.
Chương 127 Trận Chung Kết Kết Thúc (2)
Kiếm quang của Trần Mục giống như khi mặt trời lặn, ánh sáng cuối cùng phân chia thiên địa.
Tịch Ngân, cả đời bại tích, kiếm kỹ của tiền bối Kiếm Hoàng không biết tên lưu lại, ở trong tay Trần Mục nở rộ ra hào quang chói mắt.
Tịch Ngân như lưu quang, trong nháy mắt đã ập đến, con sông lớn chảy xiết kia trong nháy mắt bị chặt đứt.
Đồng tử Thẩm Trạch co rụt mạnh, hắn ta không lùi bước, trực tiếp vung kiếm nghênh đón, trường kiếm trong nháy mắt va chạm đến Kim Hồng Sắc Kiếm Quang, thân kiếm đột nhiên vỡ vụn.
Rắc.
Thẩm Trạch bay ngược ra ngoài.
Tiểu bối xung quanh đều hít sâu một hơi lạnh.
Một kích toàn lực khi có được Kiếm Ý đều bị tiểu sư thúc một kiếm đánh bại, trong mắt bọn họ chỉ còn lại khiếp sợ, tiểu sư thúc mới bao nhiêu tuổi, nếu hắn trưởng thành thì Vạn Tượng đại lục có ai là đối thủ?
Bây giờ sắc mặt của Trần Mục có chút kém, hắn sử dụng Trảm Đoạn Kiếm Thế của tiền bối, còn có Lôi Đình Kiếm Ý mới có thể đánh lui được Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch còn ở trên ngọn núi, kiếm trong tay hắn ta bị nghiền nát trong trận chiến vừa rồi, trước ngực có vết kiếm thật dài, quần áo đều bị máu nhuộm đỏ.
Xung quanh có tiểu bối phát ra tiếng kinh hô.
Tiêu Vân và Triệu Phi Yến càng sợ hãi sự khủng bố của Trần Mục, lại có thể dễ dàng đánh tan một kích đỉnh phong của Thẩm Trạch, cùng cảnh giới nhưng khó cầu được một trận thua, có lẽ chỉ có cường giả Kiếm Vương mới có thể áp chế hắn.
Bản thân Thẩm Trạch bị trọng thương, vẫn đứng lên như trước, hắn ta đứng thẳng lưng, mỉm cười nhìn Trần Mục, chiến ý trong mắt không biến mất.
Trong mắt Hồng Phong mang theo nụ cười, Thẩm Trạch rất ưu tú, cả đời này ông ta không còn tiếc nuối nữa.
Trưởng lão trên Huyền Phù đảo đều rất vui mừng, bọn họ sợ một kích vừa rồi sẽ nghiền nát Kiếm Tâm của Thẩm Trạch, nếu thật sự như vậy, Lăng Vân Tông sẽ tổn thất một Thiên Kiêu đứng đầu.
Kết cục như vậy gần như là nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng quá trình lại ngoài dự đoán của mọi người.
Hồng Phong cũng không thèm để ý trận thắng thua này, ông ta nhìn thấy thái độ của Trần Mục và Thẩm Trạch, đây chính là một trận đấu đặc sắc.
Vẻ mặt của Lục Thanh Sơn nghiêm túc, trầm giọng nói: "Thẩm Trạch, cậu nhận thua đi."
"Ta còn chưa thua."
Đôi mắt Thẩm Trạch nóng bỏng, tiểu bối xung quanh đều khiếp sợ, ngay cả các trưởng lão cũng rất kinh ngạc.
"Kiếm của ngươi đã bị gãy rồi."
Lục Thanh Sơn lắc đầu.
Thẩm Trạch lại bộc phát ra khí tràng cường đại, tiểu bối xung quanh không thể hiểu được, kiếm của hắn ta đã bị gãy, vậy mà lại còn muốn tiếp tục chiến đấu.
Quang huy xanh thẳm từ trong cơ thể Thẩm Trạch nở rộ, tất cả mọi người đều bị hành động của hắn ta làm cho khiếp sợ.
Kiếm thai trong cơ thể Thẩm Trạch ngưng tụ mệnh kiếm, hắn ta đột nhiên tiến đến cảnh giới Kiếm Vương ngay tại chỗ.
Trận đấu Kiếm Hậu chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, Lục Thanh Sơn có chút không biết làm sao.
Thẩm Trạch nắm bản mệnh kiếm, đó là một thân đạo quả của hắn ta, là thứ mạnh nhất đồng thời cũng không thể bị hao tổn nhất, bản mệnh kiếm một khi bị nghiền nát, nỗ lực mười mấy năm coi như là uổng phí.
Triệu Phi Yến nhíu mày: "Tên này điên rồi, dám trực tiếp sử dụng bản mệnh kiếm."
Vẻ mặt của Diệp Hoành và Tiêu Vân cũng đầy kinh ngạc, cho dù là Kiếm Vương bọn họ luận bàn thì cũng không có ai dám lấy bản mệnh kiếm ra chiến đấu.
Trên Huyền Phù đảo, Hồng Phong đứng dậy, hốc mắt ông ta ướt át, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Răng rắc.
Một tiếng nổ lớn vang lên
Khương Phục Tiên gõ nhẹ băng tuyết trên vương tọa.
Ngọn núi số một trực tiếp bị chém làm đôi.
Tiểu bối xung quanh đều bị dọa cho choáng váng, sức mạnh của tông chủ vượt xa nhận thức của bọn họ.
Lục Thanh Sơn nhìn về phía Khương Phục Tiên: "Tông chủ, trận chiến đấu này tính như thế nào?"
"Hòa!"
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh.
Hồng Phong ôm quyền với Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên vừa dứt lời, xung quanh đều vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, trận chiến này quá đặc sắc, bọn họ đều vỗ tay cho Trần Mục và Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch thu hồi bản mệnh kiếm, hắn ta chắp tay nói với Trần Mục: "Tiểu sư thúc, ta không phải đối thủ của ngài, là tông chủ cho ta một trận hòa."
"Ngươi rất lợi hại, nếu tiếp tục đánh tiếp, thắng bại còn chưa biết." Trần Mục mỉm cười đáp lại.
Diệp Hoành và Tiêu Vân nhìn nhau cười, bọn họ không ngờ lại có kết quả như vậy, kết quả hòa, xem như là trận Kiếm Hậu đặc sắc nhất mấy năm nay.
Đây là luận bàn, không cần phải liều mạng, ở trong mắt Triệu Phi Yến Trần Mục là người chiến thắng.
Chu Chí của Thiên Cơ các trịnh trọng nói: "Dựa theo quy tắc của Thiên Cơ các, bởi vì Thẩm Trạch trong luận bàn bước vào cảnh giới Kiếm Vương, thứ hạng của Trần Mục tự động tăng lên vị trí thứ bảy của Hoang Châu Thanh Vân bảng."
Trần Mục cũng không để ý đến việc này, bây giờ hắn rất mệt mỏi, chỉ muốn trở về nghỉ ngơi mà thôi.
Khương Phục Tiên bước nhẹ nhàng, nàng ta xuất hiện trên lôi đài, trực tiếp đưa Trần Mục đi, tiểu bối xung quanh cũng không để ý.
Chỉ có Tần Nghê Thường nhíu mày: "Sư phụ, nàng ta mang tiểu sư đệ đi là muốn làm gì?"
"Sư đệ con bị thương, Phục Tiên hình như là muốn chữa thương cho Tiểu Mục." Sắc mặt Tô Mân hòa ái.
Tần Nghê Thường hơi bĩu môi, nhẹ giọng nói thầm: "Con cũng biết chữa thương, hơn nữa còn có sư phụ ở đây, sao mà nàng ta sốt ruột như vậy chứ?"
Khương Phục Tiên không muốn nhận Trần Mục làm đồ đệ, bây giờ lại để ý đến tiểu sư đệ, cảm giác mình và sư phụ chính là đi làm thuê, trong lòng Tần Nghê Thường có chút khó chịu, nhưng lại không dám nói.
Thẩm Trạch đi tới trước mặt Hồng Phong, hắn ta có chút mất mát, hổ thẹn nói: "Sư phụ, không thể mang vinh quang về cho ngài, tiểu sư thúc thật sự quá mạnh!"
Hồng Phong khẽ lắc đầu, ông ta vỗ nhẹ bả vai của Thẩm Trạch, thỏa mãn nói: "Hôm nay biểu hiện của con cực kỳ tốt, vi sư rất tự hào về con."
Hai thầy trò đồng thời cười rộ lên.
Tô Mân đứng cách đó không xa, vốn định tán gẫu với Hồng Phong, nhưng ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút, thời gian cuối cùng vẫn là để lại cho thầy trò bọn họ đi.
Trận chung kết Kiếm Hậu đã kết thúc hoàn hảo.
Cho dù là Trần Mục lĩnh ngộ ra Hạo Nhiên Kiếm Ý và Bá Đạo Kiếm Ý, hay là Thẩm Trạch lĩnh ngộ ra được Vô Lượng Kiếm Ý, thì đều là tin tức kinh thiên, nói ra sẽ chấn động toàn bộ Hoang Châu, thậm chí là Vạn Tượng đại lục.
Chương 128 Sự Chăm sóc Của Vị Hôn Thê (1)
Lăng Vân phong.
Sâu bên trong cung điện Băng Tuyết.
Trong căn phòng rộng rãi được bố trí rất đơn giản, một giường băng, tủ quần áo hai mặt.
Đây là phòng của Khương Phục Tiên, Triệu Phi Yến còn thường xuyên thay y phục ở đây. Trần Mục thấy chiếc váy dài màu tuyết tinh xảo vị hôn thê luôn mặc rơi trên đất.
Cả người Trần Mục bây giờ đều vô lực, hắn dựa vào tinh thần kiên cường để chống đỡ.
Kiếm ý phản phệ và trận chung kết cuối cùng khiến cho bản thân Trần Mục bị trọng thương, Hạo Nhiên Kiếm Ý ngưng tụ năng lượng to lớn cũng không phải là thứ mà hiện tại hắn có thể tùy ý khống chế.
Khương Phục Tiên kiểm tra qua thân thể của Trần Mục, trong cơ thể hắn có nhiều chỗ bị thương, đương nhiên vẫn có thể chống đỡ, chỉ có thể nói Kiếm Thể Bá Đạo quá mạnh, đổi thành tiểu bối Kiếm Vương đỉnh phong khác thì khó có thể khống chế được uy lực Kiếm Long khủng bố kia.
"Sư tỷ giúp đệ chữa thương."
"Cám ơn sư tỷ."
Trần Mục ngồi trên giường băng.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng sau lưng hắn, bọn họ ngồi trên băng ngọc cực phẩm trăm vạn năm, bên trong ẩn chứa lượng năng lượng thuộc tính băng to lớn.
Đây cũng là giường của Khương Phục Tiên.
Bình thường nàng ta đều tu luyện và nghỉ ngơi ở nơi này.
Khi năng lượng của Khương Phục Tiên đi vào, cả người Trần Mục đều sảng khoái, ngay cả ý thức cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Thương thế của Trần Mục không tiếp tục xấu đi, bị Khương Phục Tiên thành công ức chế, nhưng mà muốn hoàn toàn khôi phục thì cần tu dưỡng một thời gian ngắn.
Sau khi trị liệu xong, Khương Phục Tiên đỡ Trần Mục nằm xuống, dung nhan tuyệt mỹ có chút lạnh, Trần Mục mệt mỏi nói: "Sư tỷ, thật sự rất xin lỗi."
Ban đầu hứa với vị hôn thê sẽ thua trận chung kết, nhưng kết quả cuối cùng lại là hòa.
"Không cần suy nghĩ nhiều, sư tỷ không tức giận, chỉ là lo lắng chuyện khác, đệ nghỉ ngơi cho tốt." Khương Phục Tiên mặt mày hơi cong, mang theo nụ cười.
Tinh thần của Trần Mục hơi mệt mỏi, nhìn thấy Khương Phục Tiên mỉm cười, hắn cũng có thể an tâm nghỉ ngơi.
Sau khi Khương Phục Tiên rời khỏi phòng, để Trần Mục lại một mình nằm trên giường ngọc băng, cái giường kia rất lạnh, nhưng lại có tác dụng chữa thương.
...
Buổi tối.
Khương Phục Tiên bưng chén nhỏ màu trắng.
Nàng ta đi tới ngồi xuống bên giường ngọc băng.
Trần Mục cảm nhận Khương Phục Tiên đến, cố gắng mở mắt ra: "Sư tỷ."
Nằm nghỉ ngơi nửa ngày, Trần Mục đã khôi phục một chút, nhưng vẫn không có sức lực gì.
Khương Phục Tiên đặt chén nhỏ màu trắng xuống, nàng ta nâng gáy Trần Mục lên, để Trần Mục gối lên đùi mình, Trần Mục cảm giác có chút lạnh có chút mềm mại.
"Sư tỷ, tỷ thật mềm mại." Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, nhếch miệng cười ngây ngô.
Đôi mắt Khương Phục Tiên xanh biếc, khẽ lắc đầu, nàng ta bưng chén nhỏ màu trắng lên, chén nhỏ vốn đang bốc hơi nóng rất nhanh trở nên âm ấm.
Nàng ta cho Trần Mục uống thuốc bằng thìa.
Trước kia cũng chỉ có mẫu thân và đại tỷ đút cơm, người chăm sóc cho Trần Mục như vậy cũng chỉ có Khương Phục Tiên.
Trần Mục có chút cảm động.
Vị hôn thê thật tuyệt vời!
Trần Mục uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào cười nói: "Sư tỷ, thuốc tỷ pha thơm lắm."
Khương Phục Tiên khẽ nhướng mày, đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục, nhìn khuôn mặt tươi cười ngây ngốc của hắn thì không khỏi cười tủm tỉm lắc đầu.
Mấy vị thuốc này có thể nhanh chóng khôi phục kinh mạch bị tổn thương, nhưng vô cùng đắng.
Trần Mục ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Khương Phục Tiên, không phải mùi nước hoa, thấm vào lòng người, sau khi mệt mỏi ngửi được cũng có thể khôi phục tinh thần.
"Sư tỷ, mùi hương trên người tỷ thật thơm."
"Uống thuốc cho tốt."
Khương Phục Tiên trừng mắt nhìn Trần Mục, đôi mắt nàng ta chẳng những không dọa người, ngược lại có chút đáng yêu.
Trần Mục trở nên yên tĩnh.
Nằm uống thuốc như vậy rất thoải mái.
Sau khi cho uống thuốc.
Khương Phục Tiên chuẩn bị rời đi.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, chờ mong nói: "Sư tỷ, tỷ có thể ngồi thêm một chút được không?"
Khương Phục Tiên không đứng dậy, nghiêm túc nói: "Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt."
Tuy ngữ khí mệnh lệnh, nhưng Trần Mục nghe xong lại cười gật đầu.
Bởi vì dược hiệu Trần Mục rất nhanh đã ngủ say.
Khương Phục Tiên ôm bả vai Trần Mục, đôi mắt mỉm cười, tiếp tục chữa thương cho hắn.
Ngày hôm sau.
Trên Huyền Phù đảo.
Triệu Phi Yến đối đầu với Diệp Hoành.
Trận đấu này cũng được mọi người chú ý.
Triệu Phi Yến nhìn quanh bốn phía, nàng ta không nhìn thấy bóng dáng của Trần Mục, khẽ nhíu mày, nghĩ thầm hắn không đến xem trận đấu, hơn phân nửa là thân thể bị thương.
Ngày hôm qua nàng ta còn đến Ngạo Kiếm phong chờ Trần Mục, nhưng mà hắn không trở về, Triệu Phi Yến chuẩn bị sau khi trận đấu này kết thúc thì đi thăm Trần Mục.
"Triệu sư tỷ."
"Động thủ không động chân, được không?"
Tiểu bối xung quanh đều bị Diệp Hoành chọc cười.
Khóe miệng Triệu Phi Yến hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: "Được, đợi lát nữa đừng cầu xin tha thứ."
Trận đấu bắt đầu.
Hai đạo kiếm quang đan xen.
Cuộc đọ sức giữa họ rất ấn tượng.
So với trận chung kết Kiếm Hậu ngày hôm qua thì trận đấu này tương đối thoải mái, chủ yếu là lấy luận bàn làm chủ, mọi người không cần lo lắng đề phòng, tiểu bối vây xem còn có thể cười nghị luận.
Triệu Phi Yến rất mạnh, toàn bộ trận đấu đều đè ép Diệp Hoành, người sau không quấn chặt lấy, biết không phải là đối thủ, sau mấy chục triệu thì chủ động nhận thua.
Diệp Hoành nhận thua sớm, ngược lại tiết kiệm cho Triệu Phi Yến rất nhiều sức mạnh, nàng ta có thể lấy trạng thái tốt hơn để chuẩn bị cho trận chung kết ngày mai.
Tiêu Vân khoanh hai tay trước ngực, hắn ta rất mong chờ trận quyết đấu ngày mai với Triệu Phi Yến ở trạng thái đỉnh phong, bọn họ sẽ quyết định ai là tiểu bối đệ nhất Lăng Vân tông thật sự.
Trận đấu kết thúc.
Triệu Phi Yến tới Lăng Vân phong.
Ở sâu trong cung điện Băng Tuyết, Trần Mục còn đang gối đầu trên đùi Khương Phục Tiên nghỉ ngơi, hắn ngủ rất ngon, Khương Phục Tiên cũng không quấy rầy, trong mắt mang theo sự dịu dàng.
Khương Phục Tiên ngẩng đầu, nàng ta nhận thấy Triệu Phi Yến đang đến Lăng Vân phong, lập tức di chuyển Trần Mục, để hắn một mình nằm trên giường ngọc băng.
"Sư phụ."
Triệu Phi Yến đứng trên đỉnh núi.
Chương 129 Sự Chăm sóc Của Vị Hôn Thê (2)
Khương Phục Tiên đi ra cung điện, nhìn Triệu Phi Yến hỏi: "Phi Yến, con có việc gì?"
Triệu Phi Yến cười hì hì đến gần, nàng ta cúi đầu, bộ dáng nhu thuận nói: "Sư phụ, ngày mai ta thi đấu, ngài có thể đến xem không?"
Mấy năm gần đây Khương Phục Tiên rất ít khi xem tiểu bối tỷ thí, chỉ có năm nay là xuất hiện quan sát trận chung kết Kiếm Hậu, bai vị tiền bối Thái Thượng trưởng lão và Hồng trưởng lão đều ở hiện trường xem cuộc chiến.
Sức nóng vượt xa tất cả các trận đấu trước đó.
"Muốn vi sư đi thì con cứ nói thẳng." Khương Phục Tiên nhéo mũi Triệu Phi Yến, nàng ta tương đối yêu thương đồ đệ của mình.
Triệu Phi Yến liên tục gật đầu, trịnh trọng nói: "Sư phụ, ta cam đoan ngày mai có thể thắng."
Trần Mục còn cam đoan có thể thua, Khương Phục Tiên nhắc nhở: "Phi Yến, quá trình cứ hưởng thụ trận đấu, không cần để ý thắng thua, cảnh giới của con đã đình trệ rất lâu, Tiêu Vân mấy năm nay tiến bộ rất lớn, con có thiên phú, nhưng không nên bị xiềng xích vô hình trói buộc."
Khương Phục Tiên biết Triệu Phi Yến muốn chứng minh thiên phú của mình, là đệ tử chân truyền của tông chủ, nàng ta không muốn làm mất mặt sư phụ.
"Sư phụ, tiểu sư thúc đâu?"
"Hắn đang nghỉ ngơi trong phòng ta."
Trên mặt Triệu Phi Yến mang theo nghi hoặc, nàng ta biết sư tôn rất sạch sẽ, vậy mà lại để cho Trần Mục dùng giường của nàng ta, cũng may Trần Mục là đứa nhỏ, rất khó để có suy nghĩ lệch lạc.
"Sư phụ, thương thế của tiểu sư thúc thế nào? Ta muốn xem thử." Triệu Phi Yến có chút lo lắng.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Phi Yến, tiểu sư thúc của con cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Trong phòng.
Trần Mục cảm thấy đầu óc hốt hoảng.
Hắn mở mắt ra, Kiếm Thể Bá Đạo cộng thêm thuốc của Khương Phục Tiên, thân thể đã khôi phục không khác lắm.
"Sao lại khôi phục nhanh như vậy?"
Trần Mục cau mày, hắn không rời giường, vẫn nằm trên giường ngọc băng như cũ.
"Ta còn chưa khỏi hẳn, vẫn nên nằm thật tốt." Trần Mục nhỏ giọng nói trong lòng.
Triệu Phi Yến vốn định đến thăm Trần Mục, nhưng Khương Phục Tiên nói Trần Mục cần nghỉ ngơi, nàng ta chỉ có thể trở về chuẩn bị cho trận chung kết ngày mai.
Khương Phục Tiên trở lại phòng, nhìn thấy Trần Mục tỉnh lại: "Tiểu sư đệ, có ổn không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục khó chịu: "Sư tỷ, ta vẫn có chút mệt mỏi, toàn thân đều đau, đặc biệt là đau đầu, đệ có thể để cho ta nằm xuống không?"
Khương Phục Tiên ngược lại không hoài nghi.
Nàng ta đi đến bên cạnh tủ quần áo, lấy váy màu tuyết từ trong tủ quần áo ra lót dưới đầu Trần Mục.
"Đệ cứ nằm trước một lát."
"Sư tỷ đi nấu thuốc cho đệ."
Khương Phục Tiên ưu nhã xoay người rời đi.
Trần Mục nhìn chiếc váy dài màu tuyết trên đất bóng loáng đảo qua, mái tóc dài màu bạc xõa tung trên vai, dáng người cao gầy mềm mại, cho dù nhìn từ góc nào cũng đều tuyệt mỹ.
Khương Phục Tiên có được dung nhan khuynh thành tuyệt thế, còn có thực lực kiếm đạo đỉnh phong, không chỉ biết làm điểm tâm, còn có thể nấu thuốc và chăm sóc, bề ngoài cao lãnh, nội tâm dịu dàng, vị hôn thê ưu tú như vậy, nhất định phải cưới về nhà mới được!
Bây giờ Trần Mục không sốt ruột, hắn còn nhỏ, có rất nhiều thời gian, cho dù có lo lắng đến cuối cùng thì Khương Phục Tiên cũng chỉ xe hắn như đệ đệ.
Hắn còn từng cười Liễu Mi Nhi.
Sai lầm này không thể xảy ra được.
Khương Phục Tiên nấu thuốc xong, Trần Mục vẫn gối lên đùi mềm mại của nàng ta: "Sư tỷ, vẫn là thân thể của đệ nằm thoải mái."
Khương Phục Tiên hơi bĩu môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng nói chuyện, uống thuốc cho tốt."
Trần Mục nhìn vẻ mặt tức giận của Khương Phục Tiên cũng rất đáng yêu, bởi vì nàng ta cũng không thật sự tức giận, cho nên không có lực uy hiếp.
Sau khi uống thuốc xong, Khương Phục Tiên lập tức bưng chén đứng dậy: "Thuốc này có đắng không?"
"Không đắng."
Trần Mục liên tục lắc đầu.
Khương Phục Tiên bưng chén xoay người.
"Vậy sao, sư tỷ còn tưởng thuốc rất đắng, nên đã làm cho đệ chút món tráng miệng..."
"Sư tỷ, thuốc rất đắng..."
Nhưng mà Khương Phục Tiên đã đi xa rồi, dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta mang theo nụ cười.
Lăng Vân phong.
Trần Mục nằm trên giường ngọc băng.
Gối đầu lên váy tuyết của Khương Phục Tiên nghỉ ngơi.
Trần Mục nhìn thấy hạc giấy được treo trên giường ngọc băng, là con hạc giấy của hắn, hạc giấy trắng được băng đen bao bọc như giọt lệ.
Căn phòng lớn như vậy cũng chỉ có con hạc giấy màu trắng kia làm đồ trang trí, có chút vắng vẻ. Trần Mục nghĩ nếu vị hôn thê thích hạc giấy như vậy, vậy thì gấp cho nàng ta thêm nhiều hạc giấy đầy màu sắc, như vậy thì trong phòng cũng có thể thêm chút hơi ấm.
Khi hắn đã có ý tưởng.
Khương Phục Tiên bưng món tráng miệng trở về.
Nàng ta nhẹ nhàng thổi, điểm tâm vốn đang tỏa ra hơi nóng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Trần Mục vẫn nằm như cũ, nhếch miệng cười ngây ngô nói: "Sư tỷ, tỷ thật tốt!"
Khương Phục Tiên đặt đĩa bên cạnh giường, sau đó hai chân vắt chéo nhau để nghiêng qua một bên, trực tiếp ngồi trên sàn nhà, khuỷu tay trái của nàng ta đặt trên giường ngọc băng, bàn tay nhỏ nhắn kéo cái cằm trắng như tuyết, ngón tay phải lấy món tráng miệng trong đĩa cho Trần Mục ăn.
Lúc Trần Mục ăn món tráng miệng, hai tròng mắt đều trợn tròn, biểu cảm ngây ngốc, món tráng miệng lần này thậm chí còn mỹ vị hơn điểm tâm ăn lần trước, bên trong có hoa quả xắt nhỏ ra, còn có nước ép giống như kem, sau khi ăn xong trong miệng đầy hương vị ngọt ngào.
Khương Phục Tiên nhìn thấy biểu cảm của Trần Mục thì khóe miệng mang theo nụ cười, món tráng miệng trên đĩa càng ngày càng ít, rất nhanh đã bị Trần Mục ăn xong.
"Sư tỷ, tay nghề của tỷ thật tốt, ta vẫn muốn ăn thì làm sao bây giờ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục nghiêm túc, hắn thật sự còn muốn ăn món tráng miệng khương Phục Tiên làm.
"Vậy phải xem tâm tình của sư tỷ đã." Hai cánh tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên đồng thời đặt ở trên giường ngọc băng, hai tay nàng ta kéo hai cái má của hắn, chớp chớp mắt, bên trong có ánh sao lóe lên.
Trần Mục nhìn đến thất thần, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Khương Phục Tiên, chỉ là con ngươi xanh thẳm nhưng lại khiến cho hắn không rời mắt được.
Chương 130 Trận Chung Kết Kiếm Vương (1)
Khương Phục Tiên cũng nhìn chằm chằm vào Trần Mục, đôi mắt kia như hồ nước trong suốt thấy đáy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn non nớt, nhưng bộ dáng ngốc nghếch lại rất đáng yêu.
Hai người nhìn nhau.
Qua rất lâu, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào nhau như vậy, không nói bất cứ cái gì. Cổ của Trần Mục bị lệch quá lâu, có chút không thoải mái, hắn muốn xoay người cũng rất khó.
Khương Phục Tiên thấy thế, chớp chớp mắt mấy cái, bộ dạng kia có thể mê hoặc chúng sinh, Trần Mục cảm giác cả người ấm áp, giống như là bị điện giật.
"Sư tỷ, cổ ta bị cứng đờ, có thể giúp ta vặn trở về không." Vẻ mặt Trần Mục đầy đau khổ.
Khương Phục Tiên cười đứng dậy, nàng ta đứng ở đầu giường, sau đó cúi người xuống nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục lên, giúp hắn đặt đầu lại.
Ngón tay nhỏ nhắn kia rất lạnh, tinh thần của Trần Mục bỗng nhiên phấn chấn lên, Khương Phục Tiên nhìn hắn: "Tiểu sư đệ, đệ muốn nằm đến khi nào?"
"Sư tỷ, đệ có thể nằm thêm hai ngày nữa không?" Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục tràn đầy ngây thơ.
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Đệ nằm ở đây thì tỷ nghỉ ngơi ở đâu?"
Trần Mục vỗ vỗ giường ngọc băng rộng rãi, mỉm cười ngọt ngào nói: "Sư tỷ, đệ chia cho tỷ nửa cái giường?"
"Của đệ?"
"Sư tỷ, tỷ chia giường cho đệ một nửa."
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng phất tay, Trần Mục lập tức nằm ở bên trong, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy tiên tử tuyệt mỹ nằm ở bên cạnh.
"Vẫn rất ấm áp."
Khương Phục Tiên nằm xuống thì thầm nói.
"Sư tỷ, sau này đệ làm ấm giường cho tỷ." Trần Mục chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
"Im lặng!"
Khương Phục Tiên thản nhiên nói.
Khí tràng của Kiếm Thánh khiến Trần Mục ngậm miệng lại, hắn cảm giác được năng lượng phóng thích ra từ trên người Khương Phục Tiên, sau đó đáp lại.
Bọn họ đồng thời sử dụng Hô Hấp pháp, nhưng mà Trần Mục cũng không có cảm giác bị hàn khí ăn mòn, tràn vào trong cơ thể đều là linh lực tinh thần.
Linh lực vốn khô cạn trong cơ thể Trần Mục rất nhanh trở nên đầy ắp, hiệu quả này không biết mạnh hơn lúc tu luyện với Triệu Phi Yến bao nhiêu lần.
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Trần Mục lần nữa khôi phục đỉnh phong.
Khi Khương Phục Tiên ngừng sử dụng Hô Hấp pháp, Trần Mục mở mắt ra, vẫn là lần đầu tiên tu luyện với vị hôn thê, loại cảm giác thoải mái này thật nói không nên lời. Không hề giống với Triệu Phi Yến, không có bất kỳ cảm giác không hợp nào, cũng không cần phải chịu tội, hô hấp của hai người có thể dung hợp một cách hoàn mỹ.
Khương Phục Tiên đứng dậy: "Tiểu sư đệ, hôm nay có trận đấu của Phi Yến, đệ có muốn đi xem không?"
"Được."
Trần Mục cười gật đầu.
Thầm nghĩ trận chung kết của Kiếm Vương khẳng định rất đặc sắc.
Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Mục một cái, cũng chỉ có liếc mắt một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Trần Mục lại cảm giác sau lưng lành lạnh, không biết chuyện gì xảy ra, Khương Phục Tiên đột nhiên hung dữ một cái, có chút đáng sợ, hắn không dám hỏi.
Trần Mục thay y bào màu trắng mới tinh, hắn đi theo Khương Phục Tiên đến khu vực gần lôi đài.
Nơi này có hai Huyền Phù đảo, một bên là lôi đài dùng cho trận chung kết, một bên là nơi để các cường giả tông môn đến thưởng thức trận đấu, vị trí cao hơn nhiều.
Khi Khương Phục Tiên và Trần Mục xuất hiện, các tiểu bối xung quanh đều hành lễ với bọn họ, Tần Nghê Thường nhìn thấy tiểu sư đệ thì đến gần.
Tần Nghê Thường hành lễ với Khương Phục Tiên, sau đó đến bên cạnh Trần Mục: "Tiểu sư đệ, sư tỷ còn chưa chúc mừng đệ, biểu hiện của đệ rất tốt."
"Cám ơn sư tỷ." Trần Mục mỉm cười đáp lại, xem như lần này hắn đã tận lực, điều tiếc nuối nhất là không thể hoàn thành tâm nguyện năm nay, nhưng mà có thể ăn được món tráng miệng do Khương Phục Tiên làm cũng rất thỏa mãn.
Trận đấu sắp bắt đầu, Khương Phục Tiên ngồi ở vương tọa trên cao, Tần Nghê Thường mang Trần Mục đến Huyền Phù đảo.
Hôm nay Tô Mân và Hồng Phong cũng không tới, ở đây đều là trưởng lão các viện, bọn họ nhìn thấy Tần Nghê Thường đưa Trần Mục đến thì một bộ phận trưởng lão khẽ nhíu mày, bối phận của Trần Mục không nhỏ, nhưng thực lực như vậy thì không thể đến nơi này để xem cuộc chiến.
Trưởng lão mặc y phục đen đứng lên trước, ông ta nhìn Trần Mục, trầm giọng nói: "Tần trưởng lão, cái này không phù hợp với quy củ đúng chứ."
Trưởng lão đứng lên tên là Trọng Uyên, giám sát Các Phó Các Chủ, Kim Viễn Sơn cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, bối phận của tiểu sư đệ chúng ta đều thừa nhận, nhưng hắn bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này thì không thích hợp."
"Để cho hắn ngồi đi."
Giọng điệu của Khương Phục Tiên lạnh nhạt nói.
Tần Nghê Thường còn chưa lý luận với bọn họ, một câu của Khương Phục Tiên đã giải quyết xong chuyện này.
Trọng Uyên và Kim Viễn Sơn theo chế độ cũ, cũng không phải nhằm vào Trần Mục, sau khi Khương Phục Tiên lên tiếng thì bọn họ cũng không dám có ý kiến gì.
Tần Nghê Thường có thể cảm giác được Khương Phục Tiên đối với Trần Mục rất tốt, sau khi hai người ngồi xuống, Tần Nghê Thường nhỏ giọng nói: "Tiểu sư đệ, chỗ sư tỷ có mấy gốc linh dược thượng hạng, Phượng Huyết Trì cũng có thể tiếp tục sử dụng, hôm nay đệ hãy đến Lạc Hà Phong."
Trần Mục có thể cảm giác được Khương Phục Tiên đang nhìn chăm chú, khéo léo cự tuyệt nói: "Sư tỷ, ta đã khôi phục rồi, không cần đế Lạc Hà Phong, cảm ơn ý tốt của tỷ."
Tần Nghê Thường khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Đệ không nghe lời sư tỷ?"
"Đệ đi."
Trần Mục buộc phải đáp ứng.
Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo nụ cười, nàng ta ngược lại không để ý, tài nguyên của Lăng Vân tông có hạn, Tần Nghê Thường đồng ý lấy ra tài nguyên là chuyện tốt.
Lục Thanh Sơn tiếp tục chủ trì trận chung kết Kiếm Vương, còn có lão giả Thiên Cơ các cũng ở đây, trận đấu này là cuộc chiến tranh đoạt vị trí thứ ba và thứ tư của Thiên Bảng.
Triệu Phi Yến khom người mỉm cười với Khương Phục Tiên ở nơi cao, nhìn thấy Trần Mục khỏi hẳn lại nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo.
Tần Nghê Thường nhìn về phía Tiêu Vân, nàng ta rất có lòng tin với đệ tử của mình, nếu Tiêu Vân hôm nay có thể đánh bại được Triệu Phi Yến thì danh vọng của nàng ta ở Lăng Vân tông có thể tăng cao.