-
Chương 76-80
Chương 76 Thập Lý Mộng Điệp (2)
Sáng sớm.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng của Trần Mục bị đẩy ra.
Hắn nghiêng đầu qua nhìn ra hướng cửa phòng, có bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn bước đi lảo đảo qua đây.
Đỉnh đầu Trần Dĩnh buộc kiểu tóc dưa hấu, lắc la lắc lư đi tới bên giường Trần Mục, nàng ta vui vẻ lấy nửa miếng kẹo trong túi ra, bi ba bi bô nói: "Ca ca… kẹo…"
Trần Mục há miệng ăn nửa miếng kẹo kia, sau đó duỗi tay sờ cái mũi xinh đẹp của Trần Dĩnh, trên mặt nở nụ cười nói: "Dĩnh Dĩnh ngoan quá."
Sau khi Trần Dĩnh học được cách bước đi, thích nhất chính là chạy tới phòng của Trần Mục, bởi vì có ngưỡng cửa nên nàng ta ngã rất nhiều lần, Trần Nghiêm bèn tháo bỏ ngưỡng cửa ở phòng Trần Mục đi, gần đây tình trạng lọt gió rất nghiêm trọng.
"Ca ca…"
Trần Dĩnh bập bẹ kêu, nàng ta đút tay vào trong túi, sau đó lại lấy ra, đôi mắt đáng yêu đầy kinh ngạc, nói: "Ế?"
Trần Mục nhìn không hiểu, Trần Dĩnh lại lặp lại động tác vừa nãy, biểu cảm kinh ngạc làm rất chuẩn.
Trần Mục đột nhiên hiểu rõ ý của nàng ta, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Trần Dĩnh, dịu dàng nói: "Đợi chút nữa ca ca mua kẹo cho muội."
"Kẹo kẹo."
Trần Dĩnh vui vẻ nói.
Trần Mục rời giường, Trần Dĩnh liền biến thành cái đuôi lắc la lắc lư theo sau ca ca.
Mỗi ngày Yến Lang Nguyệt đều sẽ chuẩn bị các bữa sáng khác nhau, chuẩn bị cho Trần Mục thì lấy thịt làm chính, chuẩn bị cho Trần Dĩnh thì lấy cháo làm chính.
Nàng ta đã nắm rõ khẩu vị của mọi người.
"Cảm ơn Lang Nguyệt tỷ." Mỗi ngày trước khi ăn Trần Mục đều sẽ lặp lại câu nói này, Trần Dĩnh cũng học theo bập bẹ nói: "Cảm ơn… tỷ tỷ…"
Chỉ cần thức ăn mình làm ra được yêu thích, Yến Lang Nguyệt đã rất vui vẻ rồi, khoảng thời gian này nàng ta ở Trần gia rất vất vả, nhưng cũng rất vui vẻ.
Ở trên bàn cơm Trần Mục đề nghị, nói: "Mẫu thân, con chuẩn bị dạy Hô Hấp pháp cho muội muội."
Đường Uyển hơi bất ngờ, trầm giọng nói: "Muội muội của con còn nhỏ, có thể học được không?"
"Thử xem."
Trần Mục nhìn muội muội.
Trần Dĩnh đang cầm thìa ăn cháo, mỗi bữa nàng ta đều có thể ăn được hai chén, cho nên thân thể rất khỏe mạnh.
Hô Hấp pháp có thể cường thân kiện thể, căn cốt của muội muội không bằng mình, có lẽ có thể thông qua việc tu hành sớm để bù lại những chênh lệch kia.
Ăn sáng xong.
Trần Mục đưa em gái ra ngoài mua kẹo.
Mọi người thường xuyên nhìn thấy tuyệt thế thiên kiêu, cho nên dân chúng Hắc Thạch thành cũng không nhiệt tình như lúc đầu, người đi đường mỉm cười chào hỏi bọn họ, Trần Mục cũng sẽ mỉm cười lại.
Yến Lang Nguyệt yên lặng đi theo phía sau Trần Mục, nàng ta đoan trang tao nhã, trên khuôn mặt mang theo nụ cười. Lúc Trần Mục bận rộn, nàng ta đều chơi với Trần Dĩnh, bây giờ Trần Dĩnh ngoại trừ ỷ lại cha mẹ và Trần Mục, thì thích nhất chính là Yến Lang Nguyệt.
Trần Mục chọn mua vài loại trái cây tươi ở quầy trái cây, sau đó lại chọn kẹo có ít đường ở quầy bánh kẹo.
Đường Uyển không cho phép Trần Dĩnh ăn quá nhiều kẹo, sợ nàng ta bị sâu răng, cho nên mỗi lần Trần Dĩnh đều tìm Trần Mục mua kẹo.
"Ca ca..."
Trần Dĩnh chỉ ngón tay về phía cách đó không xa.
Trần Mục nhìn thấy ông lão bán kẹo hồ lô.
Trần Dĩnh còn chưa được ăn kẹo hồ lô, Trần Mục sợ nàng ta ăn kẹo hồ lô sẽ bị mắc nghẹn.
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của em gái, Trần Mục cưng chiều nói: "Ca ca mua cho muội."
Trần Dĩnh lấy được kẹo hồ lô, vẻ mặt vui sướng, trong đôi mắt sáng ngời đều tràn ngập ý cười, nàng ta liếm liếm kẹo hồ lô, nói: "Thật là ngọt."
Dân chúng xung quanh đều đang cười.
Bọn họ thích xem hai huynh muội đi mua đồ nhất.
Trần Mục ôm Trần Dĩnh về nhà, Yến Lang Nguyệt cầm hoa quả và kẹo đi theo phía sau, bọn họ mỗi lần đi dạo phố đều sẽ như thế này.
Luôn có thể thu hút vô số ánh mắt.
Trở về Trần gia.
Yến Lang Nguyệt vào bếp rửa trái cây.
Trần Mục dẫn em gái đến sân tập võ.
Bình thường Trần Dĩnh muốn tới nơi này chơi, Đường Uyển và Yến Lang Nguyệt sẽ không để nàng ta tới đây, bởi vì Trần Mục luyện kiếm ở nơi này, rất nguy hiểm.
Trần Mục đặt một cái ghế nhỏ dưới tán cây, Trần Dĩnh ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn đáng yêu, nàng ta liếm kẹo hồ lô, rất yên tĩnh.
"Dĩnh Dĩnh, ca ca dạy muội Hô Hấp pháp, muội nhìn ca ca." Trần Mục dịu dàng nói.
Trần Dĩnh chớp chớp mắt.
Đôi mắt sáng ngời của nàng mang theo chút bối rối.
Trần Mục bắt đầu vận Hô Hấp pháp, đây là hắn kết hợp rất nhiều Hô Hấp pháp để cải tiến, có Hô Hấp pháp cơ bản, Hô Hấp pháp tạo hóa, Hô Hấp pháp Niết Bàn, rất đơn giản, thích hợp cho người mới bắt đầu.
Trần Mục hít thở bằng miệng, tiết tấu có nhanh có chậm, quá trình rất nhanh đã kết thúc.
Trần Dĩnh mờ mịt nhìn chằm chằm vào Trần Mục.
Trần Mục dịu dàng nói: "Ca ca tiếp tục biểu diễn cho muội xem, Dĩnh Dĩnh phải quan sát thật cẩn thận.”
Trần Dĩnh vẫn mờ mịt nhìn Trần Mục.
Trần Mục nhiều lần biểu diễn Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh cũng hít vào thở ra, chỉ là tiếc tấu không đúng, nhưng dù sao cũng là bước đầu tiên.
Trần Dĩnh cũng không biết Hô Hấp pháp là cái gì, chỉ là nhìn ca ca ở trước mặt không ngừng lặp lại, cho nên cũng bắt đầu bắt chước làm theo.
Trong lúc Trần Mục không ngừng biểu diễn và chỉnh sửa, hô hấp của Trần Dĩnh bắt đầu có tiết tấu.
Trần Mục khẽ cười nói: "Nhắm mắt lại."
Trần Dĩnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng ta còn nhân cơ hội liếm liếm kẹo hồ lô.
"Dĩnh Dĩnh, nghe cho cẩn thận."
Trần Mục tiếp tục sử dụng Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh bắt chước chỉ là hít thở bên ngoài, tác dụng thật sự của Hô Hấp pháp nằm ở trong cơ thể, đây là thứ mà mắt thường không nhìn thấy được, cần phải dùng tâm để cảm nhận.
Trần Dĩnh nghe được tiếng hít thở của ca ca, nàng ta chỉ cảm thấy vui vẻ, lập tức bắt chước làm theo.
Sau khi Trần Mục lặp lại hơn mười lần, Trần Dĩnh đã nắm được một phần Hô Hấp pháp, nhưng vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ hết.
Trần Mục không vội vàng, em gái còn nhỏ, cần tốn thêm chút thời gian là chuyện bình thường.
Yến Lang Nguyệt bưng chén đứng ở gần đó, vừa rồi Trần Mục đang dạy Trần Dĩnh Hô Hấp pháp, nàng ta lập tức yên lặng đứng ở đây, không lên tiếng quấy rầy.
"Lang Nguyệt tỷ."
"Tiểu thiếu gia."
Trần Mục nói Trần Dĩnh mở mắt ra.
Yến Lang Nguyệt cười ngồi xổm xuống, nàng ta dùng thìa múc hoa quả đầy màu sắc, tươi ngon nói: "Dĩnh Dĩnh, tỷ tỷ cho muội ăn hoa quả."
Chương 77 Triệu Phi Yến Bạo Lực
Hoa quả trong chén cắt rất nhỏ, Yến Lang Nguyệt rất chu đáo, là chuẩn bị cho Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh ngoan ngoãn há miệng, sau đó nhai kỹ nuốt chậm, cuối cùng ngọt ngào nói: "Tỷ tỷ. Thật ngọt..."
Có Yến Lang Nguyệt chăm sóc cho em gái, Trần Mục có thể yên tâm luyện kiếm ở sân tập võ, hắn chỉ có thể luyện tập kiếm chiêu, lực công phá của kiếm kỹ quá mạnh, sân tập võ không chịu nổi.
Trần Dĩnh ngồi trên ghế nhỏ, vui vẻ ăn hoa quả, nhàn nhã lắc lư đôi chân.
Đột nhiên.
Trần Dĩnh nhìn chằm chằm vào hồ lô trong tay.
"Tỷ tỷ... Nhìn này..."
"Một... Hai... Ba... Không đúng?"
Trần Dĩnh chỉ vào kẹo hồ lô trong tay, Yến Lang Nguyệt không hiểu ý của nàng ta.
Triệu Phi Yến xuất hiện ở sân tập võ, trong miệng nàng ta đang nhai kẹo hồ lô, lạnh lùng nói: "Nơi này không thể thi triển được, ta mang ngươi ra ngoài luyện kiếm."
"Được."
Trần Mục cười gật đầu.
Triệu Phi Yến túm lấy Trần Mục, hai người bay lên trời, chớp mắt đã biến mất không thấy bóng người.
Trần Dĩnh đang khó hiểu sao kẹo hồ lô lại ít đi hai viên, ngước mắt lên lại phát hiện Trần Mục cũng biến mất rồi, nói: "Ca ca đâu rồi?"
Yến Lang Nguyệt mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ca ca muội đang bận, chờ Dĩnh Dĩnh ăn xong hoa quả và kẹo hồ lô, tỷ tỷ sẽ chơi với muội."
Trần Dĩnh có đồ ăn.
Không khóc đòi ca ca nữa.
Cách Hắc Thạch thành mười dặm có rất nhiều ngọn núi lớn.
Triệu Phi Yến lôi kéo Trần Mục đi tới gần đó, nàng ta tiêu sái vung kiếm, Tuyết Sắc Kiếm Quang chém ra, ngọn núi cách đó không xa bị san bằng, cỗ sức mạnh này khiến cho Trần Mục kinh hãi, đây chính là cường giả Kiếm Vương!
Trần Mục rơi xuống trên đỉnh núi bị cắt phẳng.
Hắn còn có thể cảm nhận được cái lạnh trên mặt đất.
Triệu Phi Yến nắm Khinh Ngữ, trên mặt mang theo nụ cười quái dị: "Đến đây đi, để ta xem thành quả tu luyện trong khoảng thời gian này của ngươi."
Trần Mục nghe vậy thì cảm thấy có chút không đúng lắm, chẳng lẽ nàng ta muốn mượn cơ hội này giáo huấn hắn?
Mông Trần Mục bây giờ vẫn còn đau, hắn không sợ hãi, khẽ cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ chỉ sử dụng thực lực Kiếm Tông sao?"
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Đương nhiên, không cho phép ngươi sử dụng Niệm Thuật với ta, hiểu chưa?"
"Không thành vấn đề."
Trần Mục có chút kích động.
Trên ngọn núi.
Trần Mục cầm Chiết Dực, mũi chân hắn điểm xuống đất, lao mạnh tới trước mặt Triệu Phi Yến, hai thanh linh kiếm va chạm vào nhau, kiếm quang hiện ra gợn sóng.
Triệu Phi Yến khẽ nhíu mày, sức mạnh của Trần Mục rất mạnh, hơn nữa linh lực không kém, chỉ dùng thực lực Kiếm Tông căn bản không cách nào áp chế Trần Mục được, nàng ta trực tiếp tăng sức mạnh lên tới cấp độ Kiếm Hậu.
Trần Mục cảm giác được linh lực thuộc tính băng đột nhiên tăng lên.
Mỗi lần hắn vung kiếm tới gần Triệu phi Yến, động tác đều trở nên chậm chạp, hắn quyết đoán kéo giãn khoảng cách dùng Kiếm Thánh công kích ở phía xa.
Triệu Phi Yến đối mặt với Hỏa Diễm Kiếm Quang xông đến, thì dễ dàng ngăn cản tất cả đòn tấn công.
Tuyết Quang Lạnh Giá bỗng nhiên rơi xuống, gió tuyết bao phủ trên ngọn núi, tốc độ của Trần Mục đột nhiên giảm xuống, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Tuyết Quang Lạnh Giá phá không mà đến, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn mở Nhãn Pháp Kim Đồng ra, có thể nhìn rõ được Triệu Phi Yến đằng sau gió tuyết.
Trần Mục phát hiện vị trí của Triệu Phi Yến thì nhanh chóng vung kiếm, nhưng sức mạnh của bọn họ rất chênh lệch, Trần Mục bị đẩy lui lại, ngã lăn trên mặt đất nhiều vòng.
Trần Mục vừa đứng dậy thì Triệu Phi Yến đã đè lại, hắn vừa nâng kiếm lên thì Khinh Ngữ đã hạ xuống, Trần Mục nửa quỳ tại chỗ, cánh tay run rẩy.
Sau đó Triệu Phi Yến một cước đá Trần Mục ra thật xa, nàng ta dùng sức không nhẹ, rõ ràng là đang nhân cơ hội giáo huấn Trần Mục.
"Khụ khụ."
Khí huyết trong cơ thể Trần Mục sôi trào, hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, hắn hiểu Triệu Phi Yến là đang cố ý, khẳng định có liên quan đến việc tối hôm qua sử dụng Niệm Thuật với nàng ta.
Triệu Phi Yến đứng cách đó không xa, bàn tay nhỏ nhắn nắm Khinh Ngữ, váy đen tinh xảo phác họa ra đường nét hoàn mỹ, dáng người cao gầy nhìn xuống Trần Mục: "Cũng không tệ lắm, có thể tiếp được hai chiêu của ta."
Trần Mục đứng dậy từ trên đất, hắn nắm chặt cánh tay mảnh khảnh, ánh mắt kiên định nói:" Thêm lần nữa."
"Được." Khóe miệng của Triệu Phi Yến mang theo nụ cười xấu xa, vậy mà lại không chịu nhận thua, nhân lúc hắn còn nhỏ nhất định phải giáo dục thật tốt, nếu không sau này sẽ không được cưỡi trên đầu tác oai tác quái nữa.
Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn bỗng nhiên rút kiếm ra chém, ánh trăng màu bạc dâng lên trên ngọn núi.
Đạo kiếm quang rực rỡ kia nháy mắt đã đến.
Triệu Phi Yến vung kiếm chém đứt đạo kiếm quang kia.
Kiếm quang bị chặt đứt nhưng vẫn không biến mất, vẫn tiếp tục lao thẳng tới Triệu Phi Yến, nàng ta chỉ có thể né tránh.
Triệu Phi Yến thành công tránh đi, nàng ta nhìn mấy sợi tóc dài bay trên không trung, đôi mắt hơi kinh ngạc, vậy mà lại bị Trần Mục chém đứt tóc.
Trần Mục liên tục sử dụng Kiếm Thiểm, hơn mười đạo kiếm quang xuất hiện xung quanh Triệu Phi Yến, tốc độ của nàng ta quá nhanh, kiếm quang căn bản không cách nào đánh trúng được.
Triệu Phi Yến không ngừng áp sát, cuối cùng di chuyển ra phía sau Trần Mục, một cước đá vòng ra, trực tiếp đánh Trần Mục nằm sấp xuống mặt đất.
"Hự!"
Lưng của Trần Mục đau dữ dội, nhưng mà hắn nhanh chóng đứng lên, ánh mắt kiên định nói: "Lại lần nữa!"
Khóe miệng Triệu Phi Yến hơi nhếch lên, không nghĩ tới hắn lại cố chấp đến như vậy: "Xem ra ngươi vẫn không phục."
Trần Mục nhìn Triệu Phi Yến xông tới, đầu óc có thể phản ứng, nhưng thân thể lại không theo kịp, hắn còn chưa giơ kiếm lên thì người sau đã đến gần rồi.
Triệu Phi Yến dùng chuôi kiếm đánh mạnh vào ngực của Trần Mục, hắn bị đánh bay đi như con diều.
Đây là lần đầu tiên Trần Mục luyện kiếm tới nay bị đánh thảm nhất, ngay cả khả năng phòng thủ cũng không có.
Triệu Phi Yến không thật sự hạ ra tay nặng, đều là vết thương ngoài da thịt, nhiều nhất cũng chỉ là về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Trần Mục bị đánh gục rất nhiều lần.
Nhưng mà hắn cứ không chịu nhận thua.
"Ngươi không sợ đau, nhưng ta ngại mệt, hôm nay đến đây thôi." Triệu Phi Yến có chút mệt mỏi.
Trần Mục lại đứng lên, trầm giọng nói: "Đây là thực lực Kiếm Tông của ngươi sao?"
Chương 78 Cập Nhật Nhiệm Vụ (1)
"Nếu không thì ngươi có thể chống đỡ đến bây giờ sao? Cũng không tệ, tiếp tục cố gắng."Triệu Phi Yến duỗi thắt lưng, sau khi đánh Trần Mục xong thì cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.
Ánh mắt Trần Mục kiên định nói: "Thêm một lần nữa, lần này ta sẽ dùng tuyệt chiêu!"
Triệu Phi Yến hứng thú nói: "Tuyệt chiêu?"
Cả người Trần Mục đều là bùn đất, nhưng ánh mắt của hắn vẫn kiên định như trước, không chút chùn bước.
Triệu Phi Yến thấy được sự cố chấp trong mắt hắn, cảm thấy rất hứng thú với cái gọi là tuyệt chiêu trong miệng hắn.
"Lại chơi với ngươi một lát vậy."
Triệu Phi Yến nhìn xuống Trần Mục.
Hai tay Trần Mục nắm chặt chuôi kiếm, hắn tập trung tinh thần, rót linh lực toàn thân vào Chiết Dực.
Triệu Phi Yến thoáng thất thần vì đôi mắt cố chấp kia, nhưng mà nàng ta vẫn lạnh lùng nói: "Nhanh lên được không, lúc đánh nhau sống chết, đối thủ của ngươi sẽ không đứng như vậy đâu."
Gân mạch trong cơ thể Trần Mục đều chấn động, linh lực toàn thân ngay lập tức rút sạch, xung quanh hắn xuất hiện vô số ngọn lửa, lơ lửng ở trên không trung.
Chiết Dực ửng đỏ, ngọn lửa hóa thành Du Long, nhiệt độ trên ngọn núi đột nhiên tăng lên.
Trong mắt Triệu Phi Yến lập lòe ánh lửa, nàng ta cảm giác được Trần Mục không ngừng tăng cường khí tràng, linh lực hắn phóng ra thậm chí còn mạnh hơn so với nhất phẩm Kiếm Hậu.
Thân ảnh của Trần Mục hoàn toàn bị ngọn lửa bao phủ, như hỏa thần giáng thế, quanh thân là Du Long nhỏ bé, Chiết Dực phóng thích năng lượng cực nóng.
"Tam Thiên Long Vũ!"
Giọng nói của Trần Mục vang lên.
Hắn cầm Chiết Dực vung qua đỉnh đầu, sau đó thân thể đột nhiên xoay tròn một vòng, nhân cơ hội này tích lực.
Du long xung quanh chuyển động xung quanh theo Chiết Dực, cuối cùng ngưng tụ thành Hỏa Long khổng lồ cao vài trượng, tiếng rồng ngâm chói tai vang vọng trên đỉnh núi.
Sóng nhiệt đánh úp tới, Triệu Phi Yến có chút kinh ngạc, đạo kiếm kỹ này của Trần Mục cực kỳ mạnh, Kiếm Hậu bình thường cũng không thể chống đỡ được.
Đối mặt với Hỏa Long gào thét mà đến, Triệu Phi Yến nâng Khinh Ngữ lên, ngay lập tức ánh tuyết ngập trời, Hỏa Long to lớn lập tức bị đông lạnh, sau đó vỡ vụn, rồi biến thành ánh bạc bay đầy trời.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói.
Trần Mục đoán được sẽ có kết quả như vậy, hắn kiệt sức ngồi trên mặt đất: "Kiếm kỹ này có thể chống lại Kiếm Hậu mấy phẩm?”
"Tam phẩm Kiếm Hậu bình thường rất khó để chống lại được, nhưng mà thời gian tích lực quá lâu, không thực dụng." Triệu Phi Yến chỉ ra khuyết điểm của đạo kiếm kỹ này.
Trần Mục nghe vậy thì cười khẽ, mệt mỏi nói: "Chỉ cần ta có thể phóng thích đạo kiếm kỹ này nhanh hơn, vậy ta có thể đối đầu với tam phẩm Kiếm Hậu?"
Triệu Phi Yến lập tức nhắc nhở: "Kiếm kỹ mạnh như vậy thì thân thể phải gánh chịu rất nhiều gánh nặng, ta không đề nghị ngươi thường xuyên sử dụng.”
"Không sao, thân thể của ta sẽ càng mạnh hơn." Trần Mục trực tiếp nằm trên ngọn núi nghỉ ngơi.
Tam Thiên Long Vũ là chiêu thức thứ mười hai của Long Ngâm Kiếm Kỹ, chiêu thức thứ mười ba không có kiếm chiêu, Trần Mục tạm thời không lĩnh ngộ chân lý trong đó.
Triệu Phi Yến có chút nghi hoặc, mình bắt nạt hắn như thế, vậy mà Trần Mục không tức giận, còn tưởng rằng hắn sẽ bị đánh đến khóc lóc.
Trần Mục vui vẻ nói: "Ngày mai lại tiếp tục!"
“...”
Triệu Phi Yến không nhịn được mà lườm hắn một cái, xem ra người này còn chưa bị đánh đến thoải mái: "Đợi ngày mai ngươi còn có thể đứng lên rồi nói sau."
Trần Mục chịu đựng đau đớn ngồi xếp bằng, hắn ở trên ngọn núi đón ánh mặt trời gay gắt, sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, Triệu Phi Yến ngồi xếp bằng ở gần đó.
Phương pháp Niết Bàn Hô Hấp pháp rất lợi hại, vết thương da thịt trên người Trần Mục khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, linh lực trong cơ thể cũng nhanh chóng được khôi phục.
Tốc độ vượt xa ngoài dự đoán của Triệu Phi Yến.
Khi mặt trời lặn.
Trần Mục cuối cùng cũng mở mắt ra.
Triệu Phi Yến kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy sao?”
Trần Mục khôi phục đỉnh phong, trầm giọng nói: "Thân thể không có chuyện gì, nhưng mông vẫn còn đau."
Triệu Phi Yến không khỏi cười khẽ, lạnh lùng nói: "Xem ngươi lần sau còn dám không."
"Không dám, không có lần sau." Trần Mục liên tục lắc đầu, ngoài miệng nói không dám, nhưng trong lòng lại nghĩ sau này sớm muộn gì cũng phải đánh trả.
Hai người trở về Trần gia.
Yến Lang Nguyệt và Trần Dĩnh đang ở trong sân chơi, các nàng ném bao cát, tiếng cười không ngừng.
Trần Mục về nhà tắm rửa trước, sau đó thay y phục trắng sạch sẽ, lúc này mới đi vào trong viện, Trần Dĩnh loạng choạng chạy tới.
"Dĩnh Dĩnh thật ngoan."
Trần Mục khẽ nhéo mũi của nàng ta.
Yến Lang Nguyệt yên lặng rời khỏi đình viện, nàng ta vào phòng cầm lấy quần áo mà Trần Mục thay ra, nỉ non nói: "Rất nhiều lỗ thủng, cứ giặt sạch rồi khâu lại vậy."
Giặt quần áo xong, Yến Lang Nguyệt lập tức đi chuẩn bị cơm tối, nha hoàn Trần gia cảm giác mình sắp bị thất nghiệp, cảm giác tồn tại của các nàng rất thấp.
Trong sân.
Trần Mục đang dạy muội muội Hô Hấp pháp, Đường Uyển nhìn biểu cảm ngốc nghếch của Trần Dĩnh nhịn không được mà cười.
Trần Mục giòn tan nói: "Mẫu thân, người cũng có thể học theo, Hô Hấp pháp này rất đơn giản."
Đường Uyển dịu dàng nói: "Trước đây mẫu thân đã học qua Hô Hấp pháp, nhưng không có thiên phú, không luyện tập thành công."
"Mẫu thân, Hô Hấp pháp này không chỉ có thể tăng cường thân thể, còn có thể giúp bảo trì dung nhan "
"Vậy mẫu thân thử xem."
Trần Mục dạy mẫu thân và muội muội Hô Hấp pháp, Đường Uyển rất nhanh nắm được tiết tấu, sau khi bà ta sử dụng Hô Hấp pháp của Trần Mục dạy, cả người cảm giác thoải mái.
Trần Dĩnh học rất chậm, chủ yếu là vì tuổi còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhìn ca ca hô hấp, chỉ có thể bắt chước thở ra thở vào.
Trần Mục cực kỳ kiên nhẫn dạy muội muội, còn lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ta đặt ở ngực mình, để cho nàng ta nhắm mắt lại dùng tâm cảm nhận.
Trần Dĩnh nghe được tiếng tim của ca ca, nhịp thở của nàng ta dần dần theo kịp nhịp tim.
Yến Lang Nguyệt nấu cơm rất ngon.
Đúng lúc Trần Mục có chút đói, mang Trần Dĩnh đi ăn cơm trước, muội muội một mình ăn cháo thịt.
Đường Uyển khen ngợi nói: "Lang Nguyệt, tay nghề của ngươi thật là tốt, bây giờ ta cũng không theo kịp rồi."
"Bá mẫu quá khen rồi."
Yến Lang Nguyệt khiêm tốn đáp.
Chương 79 Cập Nhật Nhiệm Vụ (2)
Trần Mục bỗng nhiên hỏi: "Không biết tình huống ở vương đô thế nào, nếu Chu Hạn đã trở về Chu quốc, ta nghĩ Lang Nguyệt tỷ cũng có thể trở về vương đô."
Yến Lang Nguyệt có chú ý đến tin tức ở vương đô, Mấy tháng trước Chu Hạn đã trở về vương đô, hơn nữa không lựa chọn hòa thân với công chúa Đại Yến.
"Tiểu thiếu gia, ngươi có thể để ta ở lại không, ta cam đoan sẽ không gây thêm phiền toái cho Trần gia." Yến Lang Nguyệt buông bát đũa xuống, vội vàng đứng dậy quỳ lạy.
Trần Mục đỡ Yến Lang Nguyệt lên, khẽ cười nói: "Lang Nguyệt tỷ, ta không phải muốn đuổi tỷ đi, nếu tỷ muốn trở về vương đô, ta có thể đưa tỷ trở về."
Yến Lang Nguyệt không gây thêm phiền toái cho Trần gia, mỗi ngày đều giúp đỡ làm việc nhà, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã xuất hiện nếp nhăn, Đường Uyển cảm thấy rất đau lòng.
"Tiểu thiếu gia, ta muốn ở lại Trần gia, không muốn trở về vương đô." Yến Lang Nguyệt chân thành nói.
Nàng ta ở Trần gia rất vui vẻ, nơi này có sự ấm áp mà nàng ta không cảm nhận được ở vương tộc.
Trần Mục cười nói: "Sau này Lang Nguyệt tỷ ít làm việc nhà đi, Xuân Hương tỷ oán giận với mẫu thân của ta, nói bọn họ sắp thất nghiệp rồi."
Đường Uyển nhịn không được cười khẽ, khó trách các nàng Xuân Hương gần đây đều chạy về phía Từ Yến.
"Vậy sau này ta sẽ làm ít hơn một chút."
"Lang Nguyệt tỷ, tỷ ở cùng muội muội và mẫu thân là được rồi, việc nhà cứ để nha hoàn làm."
Yến Lang Nguyệt thản nhiên cười khẽ, nàng ta hiểu được Trần Mục không có xem mình là nha hoàn.
Yến Lang Nguyệt ở Trần gia, có thể cùng mẫu thân nói chuyện phiếm, còn có thể chăm sóc muội muội, cũng không tệ, Trần Mục không nói cái gì.
Ăn xong.
Trần Mục và muội muội chơi trong sân chơi, Trần Dĩnh chơi mệt rồi nghỉ ngơi, Trần Mục lập tức dạy nàng ta sử dụng Hô Hấp pháp.
Trải qua nửa tháng kiên nhẫn dạy dỗ, Trần Dĩnh cuối cùng cũng sử dụng được Hô Hấp pháp, nàng ta cũng không biết Hô Hấp pháp là cái gì.
Sau khi học được Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh đi đường trở nên rất ổn định, không đến mấy ngày là có thể chạy, lợi ích của Hô Hấp pháp đối với thân thể rất rõ ràng.
Lúc gia gia bọn họ về nhà, Trần Mục đem Hô Hấp pháp mới được cải tiến này dạy cho bọn họ, ngay cả Yến Lang Nguyệt cũng sử dụng Hô Hấp pháp của Trần Mục dạy.
Trần Uy đã là nhị phẩm Kiếm Tông, Trần Nghiêm sắp đặt chân vào Kiếm Tông, Trần Thiên Nam đột phá đến lục phẩm Kiếm Tông, thực lực tổng thể của Trần gia tăng lên rất nhiều.
Trước tết.
Nhiệm vụ kiểm tra cuối cùng đã được cập nhật.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu mộ Kiếm Hoàng ở Bắc Lâm】
【Phần thưởng: Lôi Đình Kiếm Ý】
Khi Trần Mục nhìn thấy phần thưởng thì khiếp sợ ngay tại chỗ, muốn lĩnh ngộ ra kiếm Ý cực kỳ khó khăn, cường giả Kiếm Vương cũng chỉ có số ít mới có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý.
Kiếm ý có thể dựa vào cảm nhận để nắm giữ, cũng có thể thông qua thể chất đặc thù để thức tỉnh, Trần Mục có được kiếm thể mạnh mẽ, tương lai tất nhiên có thể thức tỉnh được kiếm ý mạnh mẽ.
Thức tỉnh kiếm ý mạnh mẽ, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng bây giờ có thể trực tiếp có được Lôi Đình Kiếm Ý, Trần Mục tương đối kích động.
Triệu Phi Yến đã nói với Trần Mục, thiên kiêu đỉnh cấp như nàng ta cũng nắm giữ một đạo kiếm ý.
Trần Mục có chút mong đợi, khi hắn đồng thời có được hai đạo kiếm ý, không biết Triệu Phi Yến sẽ có ánh mắt gì.
"Qua năm mới đi Bắc Lâm!"
Sau khi vào đông, Hắc Thạch thành bắt đầu có tuyết rơi, bông tuyết óng ánh khiến Bắc Hoang được bao phủ bởi một màu trắng xoá.
Trần Dĩnh khoác áo bông trắng, nàng ta đang giẫm tuyết ở trong đình viện, khắp viện tử đều là dấu chân nhỏ của nàng ta, thỉnh thoảng lại cất lên tiếng cười mềm mại.
Trần Nghiêm vẫn đang làm việc ở ngoài, năm nay không có bão tuyết, không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Năm nay Thuận Phong tiêu cục tuyển được rất nhiều cao thủ, công việc áp tiêu đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trần Mục đến đình viện, hắn vẫy tay với muội muội, Trần Dĩnh vui vẻ chạy qua đây.
"Ca ca…"
Trần Dĩnh bập bẹ nói.
"Sáng sớm là thời điểm linh khí đất trời nồng đậm nhất, thích hợp để sử dụng Hô Hấp pháp nhất."
Trần Dĩnh chớp chớp đôi mắt, mặt nhỏ ngây ra, rõ ràng không hiểu ca ca đang nói cái gì.
Trần Mục dẫn muội muội đi tập luyện Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh không biết dùng Hô Hấp pháp để tu hành, lúc nhìn thấy Trần Mục sử dụng mới học mô phỏng theo.
"Tiểu Mục!"
"Dĩnh Dĩnh!"
Trong đình viện vang lên tiếng cười yêu kiều.
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười nói: "Đại tỷ, thành tích năm nay của tỷ như thế nào rồi?"
Trần Hi mặc váy đỏ, nàng ta rất yêu cái đẹp, cho nên không có mặc áo bông vì nhìn rất mập mạp.
Nàng ta có phần ngượng ngùng đáp lời: "Xếp thứ mười sáu, chuẩn bị năm sau sẽ tiếp tục cố gắng."
Trần Hi cảm thấy rất mất mặt, đường đệ trong nhà là tuyệt thế thiên kiêu, đệ đệ ruột còn gia nhập Huyền Kiếm tông, mà nàng ta ngay cả Vương Đô Võ Phủ cũng không thi nổi.
"Đại tỷ, khoảng thời gian này đệ dạy tỷ Hô Hấp pháp mới, có thể tiến vào Vương Đô Võ Phủ." Trần Mục trịnh trọng nói.
Trần Dĩnh cười xinh đẹp nói: "Được thôi."
Nàng ta bước gần tới trước khẽ vỗ bả vai Trần Mục, cười ngọt ngào nói: "Tiểu Mục lớn nhanh thật đó, đã sắp cao tới vai tỷ tỷ rồi, qua hai năm nữa, khẳng định còn cao hơn tỷ tỷ."
"Hy vọng là vậy."
Trần Mục mỉm cười trả lời.
Trần Dĩnh đang nhìn Trần Hi tới xuất thần.
Trần Hi ngồi xổm xuống, nàng ta khẽ sờ khuôn mặt mịn màng của Trần Dĩnh, cười ngọt ngào, nói: "Dĩnh Dĩnh, lúc nhỏ tỷ tỷ từng trông muội đó, còn nhớ không?"
"Tỷ tỷ…"
Trần Dĩnh ngây ngốc kêu lên.
Kỳ thật nàng ta không có ấn tượng gì với Trần Hi.
"Ài, ngoan quá."
Trần Hi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta.
Yến Lang Nguyệt bước ra, cung kính nói: "Đại tỷ, tỷ đã ăn cơm chưa, ta làm cho tỷ."
Trần Hi nhìn thấy Yến Lang Nguyệt, hoảng sợ nói: "Công chúa điện hạ! Người thật sự ở Trần gia à!"
Yến Lang Nguyệt ăn mặc giản dị, đeo chiếc tạp dề, đoan trang tao nhã, có dáng vẻ của nữ bộc quý tộc.
Trần Hi ở Hành Châu thành, nàng ta đã nghe nói tới chuyện ở vương đô, Yến vương ban Yến Lang Nguyệt cho Trần Mục làm nha hoàn, sau đó Trần Mục đánh bại Chu Hạn, khiến cho Chu quốc không vơ vét được chỗ tốt gì nữa.
Chương 80 Đi Tới Bắc Lâm (1)
Trần Mục bây giờ là nhân vật phong vân của Đại Yến.
Nàng ta tưởng rằng đây là kế sách của Yến vương, chưa từng nghĩ tới Yến Lang Nguyệt thật sự làm nha hoàn ở Trần gia.
"Không làm phiền công chúa điện hạ, nương của ta ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn rồi, ta trở về trước, đợi chút nữa gặp ở sân tập võ." Trần Hi khua tay với Trần Mục.
Trần Dĩnh bắt chước khua tay theo.
Trần Mục nỉ non, nói: "Đại tỷ đã trở lại Hắc Thạch thành, không biết nhị ca khi nào mới trở lại."
Mấy tháng trước hắn đến Hành Châu thành gặp được đại tỷ, đã nguyên một năm không gặp nhị ca rồi, không biết hắn ta ở Huyền Kiếm tông sống thế nào.
Sân tập võ.
Yến Lang Nguyệt mang theo Trần Dĩnh ngồi dưới gốc cây sử dụng Hô Hấp pháp, nàng ta rất thông minh, sử dụng Hô Hấp pháp càng ngày càng thành thục, kinh mạch trong cơ thể đã bắt đầu được khơi thông.
Trần Mục dạy Trần Hi sử dụng Hô Hấp pháp mới trước, sau đó chỉ điểm kiếm kỹ cho nàng ta, Trần Hi hiện tại là Cửu phẩm Kiếm Đồ trung kỳ, chỉ cần tiến được vào cảnh giới Kiếm Sư, thì chắc hẳn việc thi vào Vương Đô Võ Phủ sẽ rất dễ dàng.
Qua sự chỉ điểm của Trần Mục, Trần Hi tiến bộ rất rõ ràng, trong khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi, đã từ Cửu phẩm Kiếm Đồ trung kỳ tiến lên Cửu phẩm Kiếm Đồ hậu kỳ.
Trần Dĩnh cũng trở thành Nhất phẩm Kiếm Đồ.
Mỗi lần muội muội đùa mệt xong, Trần Mục sẽ dẫn nàng ta đi sử dụng Hô Hấp pháp, lâu la dần dà, thời điểm mỗi lần Trần Dĩnh mệt đều sẽ sử dụng Hô Hấp pháp theo bản năng, không cần có người phải dạy nàng ta nữa.
Sức mạnh của nàng ta đã tăng cường trên diện rộng, có thể dễ dàng ném túi cát bay xa mấy mét, hơn nữa còn thích chạy bộ, may mà chân ngắn, Yến Lang Nguyệt có thể trông được.
Trần Mục ngẩng đầu lên, khẽ cười, nói: "Là khí tức của nhị ca, huynh ấy trở về rồi."
"Tỷ! Tiểu Mục! Dĩnh Dĩnh!"
Cách từ rất xa Trần Hạo đã hét lớn tiếng.
Trần Hạo chạy như bay tới, hắn ta đến sân tập võ cho Trần Mục một cái ôm thật chặt.
"Nhị ca, ở Huyền Kiếm tông có quen không?" Trần Mục hỏi thăm tình hình của Trần Hạo.
Trần Hạo buông Trần Mục ra, cười ngây ngô nói: "Trưởng lão tông môn đối xử với ta rất tốt, còn có tiền bối Kiếm Vương nhận ta làm đồ đệ, Huyền Kiếm tông cho ta lượng lớn tài nguyên, có điều hiện tại ta mới là Tam phẩm Kiếm Sư sơ kỳ."
"Tam phẩm Kiếm Sư!"
Thần sắc Trần Hi kinh ngạc, nói.
Nàng ta ở võ viện hai năm cũng không có thăng cấp gì, cảm thấy võ viện là nơi lừa tiền.
Trước khi Trần Hạo rời đi vẫn là Cửu phẩm Kiếm Đồ, ở Huyền Kiếm tông tu hành một năm đã là Tam phẩm Kiếm Sư, khó trách mọi người đều muốn tiến vào tông môn.
"Chủ yếu vẫn là công lao của tam đệ, các sư huynh đều nói trưởng lão là nhìn vào mặt mũi của tam đệ mới cho ta nhiều tài nguyên như thế." Trần Hạo cười ngây ngô, nói.
Trần Mục lắc đầu, nói: "Nhị ca, là tự bản thân huynh cố gắng, bọn họ đố kỵ mà thôi."
Trần Hi cười xinh đẹp nói: "Không sai, đừng để ý bọn họ nói cái gì, cố gắng hết sức là được."
"Đệ sẽ."
Trần Hạo nghiêm túc gật đầu.
Cùng với việc Trần Hạo trở về, tiểu bối của Trần gia cũng tề tụ lại, sân tập võ trở nên náo nhiệt.
Trần Dĩnh đứng bên mép sân tập võ ném túi cát, có Yến Lang Nguyệt trông coi, Trần Mục có thể yên tâm ở giữa sân dạy kiếm kỹ cho Trần Hi và Trần Hạo.
Từ sau khi Trần Hạo ở Huyền Kiếm tông tu hành, kiếm thụât rõ ràng đã được nâng cao, Trần Mục biểu diễn những chiêu kiếm phía sau trong Long Ngâm Kiếm Kỹ cho bọn họ xem.
Có điều phần sau của Long Ngâm Kiếm Kỹ rất khó, Trần Hi rất nhanh đã từ bỏ, Trần Hạo ngược lại học được tới kiếm thứ chín.
Trần Hạo vẫn đang luyện tập Kiếm Thiểm, đáng tiếc một năm trôi qua mà hắn ta vẫn chưa luyện thành, nhưng hắn luyện kiếm rất nhanh, đã vượt xa những Kiếm Tu cùng cảnh giới.
Trước khi sang năm mới.
Thuận Phong tiêu cục tạm thời ngừng kinh doanh.
Đám người Trần Thiên Nam trở lại Trần gia.
Tiểu bối tụ tập ở đại sảnh tổ trạch, mỗi lần đều là gia gia tiến vào tổ trạch trước, sau đó hai huynh đệ Trần Nghi và Trần Uy theo sau tiến vào.
"Gia gia."
"Gia gia…"
Trần Dĩnh nói chuyện phải chậm mất nửa nhịp.
Thời điểm Trần Nghiêm tới đại sảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dĩnh cười rất vui vẻ, nàng ta chạy qua ôm chặt lấy chân của phụ thân, bập bẹ nói: "Cha…"
"Con gái ngoan."
Trần Nghiêm bế Trần Dĩnh lên.
Trần Mục cùng Đường Uyển nhìn thế thì cười ra tiếng.
Già trẻ Trần gia đều tề tụ lại đây, trò chuyện vui vẻ, mọi người nói chuyện thường ngày, Yến Lang Nguyệt đi theo đám nha hoàn giúp đỡ chuẩn bị bữa tối.
Đây coi như là buổi tụ tập nhỏ trước năm mới.
Trần Thiên Nam muốn mời Yến Lang Nguyệt và Triệu Phi Yến tới dùng cơm, Trần Mục lập tức đi mời các nàng.
Triệu Phi Yến thích uống rượu, không từ chối lời mời, gần đây đã rất lâu nàng ta không có uống rượu, chủ yếu là không có lý do chính đáng.
Yến Lang Nguyệt cũng tới bàn dùng cơm, bàn tròn cũ rõ ràng là hơi chật, Trần Thiên Nam hoà nhã nói: "Sang năm phải đổi một cái bàn lớn hơn."
"Ha ha ha."
"Cha nói không sai."
Hai huynh đệ Trần Uy nói phụ hoạ.
Trong buổi tụ tập trước năm mới, các tiểu bối nói về chuyện trải qua gần đây nhất của từng người.
Trần Hi phiền não nói: "Gần đây võ viện xuất hiện rất nhiều công tử quý tộc, vốn dĩ ta có thể tiến vào tốp mười của võ viện, lại bị bọn họ phá rối."
Từ Yến trêu ghẹo nói: "Hi Hi, chắc không phải là bọn họ đến để theo đuổi con chứ."
Trần Hi u oán nói: "Sao có thể, thời điểm khảo hạch cuối năm bọn họ đều không có nhường con."
Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Tỷ, chắc chắn là bọn họ không muốn tỷ rời khỏi võ viện."
"Ha ha ha."
Trần Thiên Nam và Trần Uy không khỏi cười to.
Trần Nghiêm cũng cười, hỏi: "Hi Hi cũng đến tuổi nên định hôn rồi, đã có đối tượng mình thích chưa?"
Trần Hi che miệng cười yêu kiều, nói: "Con thích người có vóc dáng cao lớn, trông phải anh tuấn, phải lợi hại một chút, còn phải đối xử tốt với con, tiếc là còn chưa gặp được."
Từ Yến lắc đầu nói: "Đống yêu cầu này của con còn cao thật đấy, cũng không xem xem bản thân mình có gì? Đúng lúc Lý thẩm giới thiệu cho con mấy đối tượng xem mắt, vừa khéo con lại ở nhà, ngày mai sắp xếp cho con đi xem thử."
"Đừng đừng đừng, vẫn là để tự con từ từ tìm." Trần Hi vội vàng cự tuyệt.
Mọi người trong nhà đều thoải mái cười to.
Sáng sớm.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng của Trần Mục bị đẩy ra.
Hắn nghiêng đầu qua nhìn ra hướng cửa phòng, có bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn bước đi lảo đảo qua đây.
Đỉnh đầu Trần Dĩnh buộc kiểu tóc dưa hấu, lắc la lắc lư đi tới bên giường Trần Mục, nàng ta vui vẻ lấy nửa miếng kẹo trong túi ra, bi ba bi bô nói: "Ca ca… kẹo…"
Trần Mục há miệng ăn nửa miếng kẹo kia, sau đó duỗi tay sờ cái mũi xinh đẹp của Trần Dĩnh, trên mặt nở nụ cười nói: "Dĩnh Dĩnh ngoan quá."
Sau khi Trần Dĩnh học được cách bước đi, thích nhất chính là chạy tới phòng của Trần Mục, bởi vì có ngưỡng cửa nên nàng ta ngã rất nhiều lần, Trần Nghiêm bèn tháo bỏ ngưỡng cửa ở phòng Trần Mục đi, gần đây tình trạng lọt gió rất nghiêm trọng.
"Ca ca…"
Trần Dĩnh bập bẹ kêu, nàng ta đút tay vào trong túi, sau đó lại lấy ra, đôi mắt đáng yêu đầy kinh ngạc, nói: "Ế?"
Trần Mục nhìn không hiểu, Trần Dĩnh lại lặp lại động tác vừa nãy, biểu cảm kinh ngạc làm rất chuẩn.
Trần Mục đột nhiên hiểu rõ ý của nàng ta, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Trần Dĩnh, dịu dàng nói: "Đợi chút nữa ca ca mua kẹo cho muội."
"Kẹo kẹo."
Trần Dĩnh vui vẻ nói.
Trần Mục rời giường, Trần Dĩnh liền biến thành cái đuôi lắc la lắc lư theo sau ca ca.
Mỗi ngày Yến Lang Nguyệt đều sẽ chuẩn bị các bữa sáng khác nhau, chuẩn bị cho Trần Mục thì lấy thịt làm chính, chuẩn bị cho Trần Dĩnh thì lấy cháo làm chính.
Nàng ta đã nắm rõ khẩu vị của mọi người.
"Cảm ơn Lang Nguyệt tỷ." Mỗi ngày trước khi ăn Trần Mục đều sẽ lặp lại câu nói này, Trần Dĩnh cũng học theo bập bẹ nói: "Cảm ơn… tỷ tỷ…"
Chỉ cần thức ăn mình làm ra được yêu thích, Yến Lang Nguyệt đã rất vui vẻ rồi, khoảng thời gian này nàng ta ở Trần gia rất vất vả, nhưng cũng rất vui vẻ.
Ở trên bàn cơm Trần Mục đề nghị, nói: "Mẫu thân, con chuẩn bị dạy Hô Hấp pháp cho muội muội."
Đường Uyển hơi bất ngờ, trầm giọng nói: "Muội muội của con còn nhỏ, có thể học được không?"
"Thử xem."
Trần Mục nhìn muội muội.
Trần Dĩnh đang cầm thìa ăn cháo, mỗi bữa nàng ta đều có thể ăn được hai chén, cho nên thân thể rất khỏe mạnh.
Hô Hấp pháp có thể cường thân kiện thể, căn cốt của muội muội không bằng mình, có lẽ có thể thông qua việc tu hành sớm để bù lại những chênh lệch kia.
Ăn sáng xong.
Trần Mục đưa em gái ra ngoài mua kẹo.
Mọi người thường xuyên nhìn thấy tuyệt thế thiên kiêu, cho nên dân chúng Hắc Thạch thành cũng không nhiệt tình như lúc đầu, người đi đường mỉm cười chào hỏi bọn họ, Trần Mục cũng sẽ mỉm cười lại.
Yến Lang Nguyệt yên lặng đi theo phía sau Trần Mục, nàng ta đoan trang tao nhã, trên khuôn mặt mang theo nụ cười. Lúc Trần Mục bận rộn, nàng ta đều chơi với Trần Dĩnh, bây giờ Trần Dĩnh ngoại trừ ỷ lại cha mẹ và Trần Mục, thì thích nhất chính là Yến Lang Nguyệt.
Trần Mục chọn mua vài loại trái cây tươi ở quầy trái cây, sau đó lại chọn kẹo có ít đường ở quầy bánh kẹo.
Đường Uyển không cho phép Trần Dĩnh ăn quá nhiều kẹo, sợ nàng ta bị sâu răng, cho nên mỗi lần Trần Dĩnh đều tìm Trần Mục mua kẹo.
"Ca ca..."
Trần Dĩnh chỉ ngón tay về phía cách đó không xa.
Trần Mục nhìn thấy ông lão bán kẹo hồ lô.
Trần Dĩnh còn chưa được ăn kẹo hồ lô, Trần Mục sợ nàng ta ăn kẹo hồ lô sẽ bị mắc nghẹn.
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của em gái, Trần Mục cưng chiều nói: "Ca ca mua cho muội."
Trần Dĩnh lấy được kẹo hồ lô, vẻ mặt vui sướng, trong đôi mắt sáng ngời đều tràn ngập ý cười, nàng ta liếm liếm kẹo hồ lô, nói: "Thật là ngọt."
Dân chúng xung quanh đều đang cười.
Bọn họ thích xem hai huynh muội đi mua đồ nhất.
Trần Mục ôm Trần Dĩnh về nhà, Yến Lang Nguyệt cầm hoa quả và kẹo đi theo phía sau, bọn họ mỗi lần đi dạo phố đều sẽ như thế này.
Luôn có thể thu hút vô số ánh mắt.
Trở về Trần gia.
Yến Lang Nguyệt vào bếp rửa trái cây.
Trần Mục dẫn em gái đến sân tập võ.
Bình thường Trần Dĩnh muốn tới nơi này chơi, Đường Uyển và Yến Lang Nguyệt sẽ không để nàng ta tới đây, bởi vì Trần Mục luyện kiếm ở nơi này, rất nguy hiểm.
Trần Mục đặt một cái ghế nhỏ dưới tán cây, Trần Dĩnh ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn đáng yêu, nàng ta liếm kẹo hồ lô, rất yên tĩnh.
"Dĩnh Dĩnh, ca ca dạy muội Hô Hấp pháp, muội nhìn ca ca." Trần Mục dịu dàng nói.
Trần Dĩnh chớp chớp mắt.
Đôi mắt sáng ngời của nàng mang theo chút bối rối.
Trần Mục bắt đầu vận Hô Hấp pháp, đây là hắn kết hợp rất nhiều Hô Hấp pháp để cải tiến, có Hô Hấp pháp cơ bản, Hô Hấp pháp tạo hóa, Hô Hấp pháp Niết Bàn, rất đơn giản, thích hợp cho người mới bắt đầu.
Trần Mục hít thở bằng miệng, tiết tấu có nhanh có chậm, quá trình rất nhanh đã kết thúc.
Trần Dĩnh mờ mịt nhìn chằm chằm vào Trần Mục.
Trần Mục dịu dàng nói: "Ca ca tiếp tục biểu diễn cho muội xem, Dĩnh Dĩnh phải quan sát thật cẩn thận.”
Trần Dĩnh vẫn mờ mịt nhìn Trần Mục.
Trần Mục nhiều lần biểu diễn Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh cũng hít vào thở ra, chỉ là tiếc tấu không đúng, nhưng dù sao cũng là bước đầu tiên.
Trần Dĩnh cũng không biết Hô Hấp pháp là cái gì, chỉ là nhìn ca ca ở trước mặt không ngừng lặp lại, cho nên cũng bắt đầu bắt chước làm theo.
Trong lúc Trần Mục không ngừng biểu diễn và chỉnh sửa, hô hấp của Trần Dĩnh bắt đầu có tiết tấu.
Trần Mục khẽ cười nói: "Nhắm mắt lại."
Trần Dĩnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng ta còn nhân cơ hội liếm liếm kẹo hồ lô.
"Dĩnh Dĩnh, nghe cho cẩn thận."
Trần Mục tiếp tục sử dụng Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh bắt chước chỉ là hít thở bên ngoài, tác dụng thật sự của Hô Hấp pháp nằm ở trong cơ thể, đây là thứ mà mắt thường không nhìn thấy được, cần phải dùng tâm để cảm nhận.
Trần Dĩnh nghe được tiếng hít thở của ca ca, nàng ta chỉ cảm thấy vui vẻ, lập tức bắt chước làm theo.
Sau khi Trần Mục lặp lại hơn mười lần, Trần Dĩnh đã nắm được một phần Hô Hấp pháp, nhưng vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ hết.
Trần Mục không vội vàng, em gái còn nhỏ, cần tốn thêm chút thời gian là chuyện bình thường.
Yến Lang Nguyệt bưng chén đứng ở gần đó, vừa rồi Trần Mục đang dạy Trần Dĩnh Hô Hấp pháp, nàng ta lập tức yên lặng đứng ở đây, không lên tiếng quấy rầy.
"Lang Nguyệt tỷ."
"Tiểu thiếu gia."
Trần Mục nói Trần Dĩnh mở mắt ra.
Yến Lang Nguyệt cười ngồi xổm xuống, nàng ta dùng thìa múc hoa quả đầy màu sắc, tươi ngon nói: "Dĩnh Dĩnh, tỷ tỷ cho muội ăn hoa quả."
Chương 77 Triệu Phi Yến Bạo Lực
Hoa quả trong chén cắt rất nhỏ, Yến Lang Nguyệt rất chu đáo, là chuẩn bị cho Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh ngoan ngoãn há miệng, sau đó nhai kỹ nuốt chậm, cuối cùng ngọt ngào nói: "Tỷ tỷ. Thật ngọt..."
Có Yến Lang Nguyệt chăm sóc cho em gái, Trần Mục có thể yên tâm luyện kiếm ở sân tập võ, hắn chỉ có thể luyện tập kiếm chiêu, lực công phá của kiếm kỹ quá mạnh, sân tập võ không chịu nổi.
Trần Dĩnh ngồi trên ghế nhỏ, vui vẻ ăn hoa quả, nhàn nhã lắc lư đôi chân.
Đột nhiên.
Trần Dĩnh nhìn chằm chằm vào hồ lô trong tay.
"Tỷ tỷ... Nhìn này..."
"Một... Hai... Ba... Không đúng?"
Trần Dĩnh chỉ vào kẹo hồ lô trong tay, Yến Lang Nguyệt không hiểu ý của nàng ta.
Triệu Phi Yến xuất hiện ở sân tập võ, trong miệng nàng ta đang nhai kẹo hồ lô, lạnh lùng nói: "Nơi này không thể thi triển được, ta mang ngươi ra ngoài luyện kiếm."
"Được."
Trần Mục cười gật đầu.
Triệu Phi Yến túm lấy Trần Mục, hai người bay lên trời, chớp mắt đã biến mất không thấy bóng người.
Trần Dĩnh đang khó hiểu sao kẹo hồ lô lại ít đi hai viên, ngước mắt lên lại phát hiện Trần Mục cũng biến mất rồi, nói: "Ca ca đâu rồi?"
Yến Lang Nguyệt mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ca ca muội đang bận, chờ Dĩnh Dĩnh ăn xong hoa quả và kẹo hồ lô, tỷ tỷ sẽ chơi với muội."
Trần Dĩnh có đồ ăn.
Không khóc đòi ca ca nữa.
Cách Hắc Thạch thành mười dặm có rất nhiều ngọn núi lớn.
Triệu Phi Yến lôi kéo Trần Mục đi tới gần đó, nàng ta tiêu sái vung kiếm, Tuyết Sắc Kiếm Quang chém ra, ngọn núi cách đó không xa bị san bằng, cỗ sức mạnh này khiến cho Trần Mục kinh hãi, đây chính là cường giả Kiếm Vương!
Trần Mục rơi xuống trên đỉnh núi bị cắt phẳng.
Hắn còn có thể cảm nhận được cái lạnh trên mặt đất.
Triệu Phi Yến nắm Khinh Ngữ, trên mặt mang theo nụ cười quái dị: "Đến đây đi, để ta xem thành quả tu luyện trong khoảng thời gian này của ngươi."
Trần Mục nghe vậy thì cảm thấy có chút không đúng lắm, chẳng lẽ nàng ta muốn mượn cơ hội này giáo huấn hắn?
Mông Trần Mục bây giờ vẫn còn đau, hắn không sợ hãi, khẽ cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ chỉ sử dụng thực lực Kiếm Tông sao?"
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Đương nhiên, không cho phép ngươi sử dụng Niệm Thuật với ta, hiểu chưa?"
"Không thành vấn đề."
Trần Mục có chút kích động.
Trên ngọn núi.
Trần Mục cầm Chiết Dực, mũi chân hắn điểm xuống đất, lao mạnh tới trước mặt Triệu Phi Yến, hai thanh linh kiếm va chạm vào nhau, kiếm quang hiện ra gợn sóng.
Triệu Phi Yến khẽ nhíu mày, sức mạnh của Trần Mục rất mạnh, hơn nữa linh lực không kém, chỉ dùng thực lực Kiếm Tông căn bản không cách nào áp chế Trần Mục được, nàng ta trực tiếp tăng sức mạnh lên tới cấp độ Kiếm Hậu.
Trần Mục cảm giác được linh lực thuộc tính băng đột nhiên tăng lên.
Mỗi lần hắn vung kiếm tới gần Triệu phi Yến, động tác đều trở nên chậm chạp, hắn quyết đoán kéo giãn khoảng cách dùng Kiếm Thánh công kích ở phía xa.
Triệu Phi Yến đối mặt với Hỏa Diễm Kiếm Quang xông đến, thì dễ dàng ngăn cản tất cả đòn tấn công.
Tuyết Quang Lạnh Giá bỗng nhiên rơi xuống, gió tuyết bao phủ trên ngọn núi, tốc độ của Trần Mục đột nhiên giảm xuống, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Tuyết Quang Lạnh Giá phá không mà đến, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn mở Nhãn Pháp Kim Đồng ra, có thể nhìn rõ được Triệu Phi Yến đằng sau gió tuyết.
Trần Mục phát hiện vị trí của Triệu Phi Yến thì nhanh chóng vung kiếm, nhưng sức mạnh của bọn họ rất chênh lệch, Trần Mục bị đẩy lui lại, ngã lăn trên mặt đất nhiều vòng.
Trần Mục vừa đứng dậy thì Triệu Phi Yến đã đè lại, hắn vừa nâng kiếm lên thì Khinh Ngữ đã hạ xuống, Trần Mục nửa quỳ tại chỗ, cánh tay run rẩy.
Sau đó Triệu Phi Yến một cước đá Trần Mục ra thật xa, nàng ta dùng sức không nhẹ, rõ ràng là đang nhân cơ hội giáo huấn Trần Mục.
"Khụ khụ."
Khí huyết trong cơ thể Trần Mục sôi trào, hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, hắn hiểu Triệu Phi Yến là đang cố ý, khẳng định có liên quan đến việc tối hôm qua sử dụng Niệm Thuật với nàng ta.
Triệu Phi Yến đứng cách đó không xa, bàn tay nhỏ nhắn nắm Khinh Ngữ, váy đen tinh xảo phác họa ra đường nét hoàn mỹ, dáng người cao gầy nhìn xuống Trần Mục: "Cũng không tệ lắm, có thể tiếp được hai chiêu của ta."
Trần Mục đứng dậy từ trên đất, hắn nắm chặt cánh tay mảnh khảnh, ánh mắt kiên định nói:" Thêm lần nữa."
"Được." Khóe miệng của Triệu Phi Yến mang theo nụ cười xấu xa, vậy mà lại không chịu nhận thua, nhân lúc hắn còn nhỏ nhất định phải giáo dục thật tốt, nếu không sau này sẽ không được cưỡi trên đầu tác oai tác quái nữa.
Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn bỗng nhiên rút kiếm ra chém, ánh trăng màu bạc dâng lên trên ngọn núi.
Đạo kiếm quang rực rỡ kia nháy mắt đã đến.
Triệu Phi Yến vung kiếm chém đứt đạo kiếm quang kia.
Kiếm quang bị chặt đứt nhưng vẫn không biến mất, vẫn tiếp tục lao thẳng tới Triệu Phi Yến, nàng ta chỉ có thể né tránh.
Triệu Phi Yến thành công tránh đi, nàng ta nhìn mấy sợi tóc dài bay trên không trung, đôi mắt hơi kinh ngạc, vậy mà lại bị Trần Mục chém đứt tóc.
Trần Mục liên tục sử dụng Kiếm Thiểm, hơn mười đạo kiếm quang xuất hiện xung quanh Triệu Phi Yến, tốc độ của nàng ta quá nhanh, kiếm quang căn bản không cách nào đánh trúng được.
Triệu Phi Yến không ngừng áp sát, cuối cùng di chuyển ra phía sau Trần Mục, một cước đá vòng ra, trực tiếp đánh Trần Mục nằm sấp xuống mặt đất.
"Hự!"
Lưng của Trần Mục đau dữ dội, nhưng mà hắn nhanh chóng đứng lên, ánh mắt kiên định nói: "Lại lần nữa!"
Khóe miệng Triệu Phi Yến hơi nhếch lên, không nghĩ tới hắn lại cố chấp đến như vậy: "Xem ra ngươi vẫn không phục."
Trần Mục nhìn Triệu Phi Yến xông tới, đầu óc có thể phản ứng, nhưng thân thể lại không theo kịp, hắn còn chưa giơ kiếm lên thì người sau đã đến gần rồi.
Triệu Phi Yến dùng chuôi kiếm đánh mạnh vào ngực của Trần Mục, hắn bị đánh bay đi như con diều.
Đây là lần đầu tiên Trần Mục luyện kiếm tới nay bị đánh thảm nhất, ngay cả khả năng phòng thủ cũng không có.
Triệu Phi Yến không thật sự hạ ra tay nặng, đều là vết thương ngoài da thịt, nhiều nhất cũng chỉ là về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Trần Mục bị đánh gục rất nhiều lần.
Nhưng mà hắn cứ không chịu nhận thua.
"Ngươi không sợ đau, nhưng ta ngại mệt, hôm nay đến đây thôi." Triệu Phi Yến có chút mệt mỏi.
Trần Mục lại đứng lên, trầm giọng nói: "Đây là thực lực Kiếm Tông của ngươi sao?"
Chương 78 Cập Nhật Nhiệm Vụ (1)
"Nếu không thì ngươi có thể chống đỡ đến bây giờ sao? Cũng không tệ, tiếp tục cố gắng."Triệu Phi Yến duỗi thắt lưng, sau khi đánh Trần Mục xong thì cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.
Ánh mắt Trần Mục kiên định nói: "Thêm một lần nữa, lần này ta sẽ dùng tuyệt chiêu!"
Triệu Phi Yến hứng thú nói: "Tuyệt chiêu?"
Cả người Trần Mục đều là bùn đất, nhưng ánh mắt của hắn vẫn kiên định như trước, không chút chùn bước.
Triệu Phi Yến thấy được sự cố chấp trong mắt hắn, cảm thấy rất hứng thú với cái gọi là tuyệt chiêu trong miệng hắn.
"Lại chơi với ngươi một lát vậy."
Triệu Phi Yến nhìn xuống Trần Mục.
Hai tay Trần Mục nắm chặt chuôi kiếm, hắn tập trung tinh thần, rót linh lực toàn thân vào Chiết Dực.
Triệu Phi Yến thoáng thất thần vì đôi mắt cố chấp kia, nhưng mà nàng ta vẫn lạnh lùng nói: "Nhanh lên được không, lúc đánh nhau sống chết, đối thủ của ngươi sẽ không đứng như vậy đâu."
Gân mạch trong cơ thể Trần Mục đều chấn động, linh lực toàn thân ngay lập tức rút sạch, xung quanh hắn xuất hiện vô số ngọn lửa, lơ lửng ở trên không trung.
Chiết Dực ửng đỏ, ngọn lửa hóa thành Du Long, nhiệt độ trên ngọn núi đột nhiên tăng lên.
Trong mắt Triệu Phi Yến lập lòe ánh lửa, nàng ta cảm giác được Trần Mục không ngừng tăng cường khí tràng, linh lực hắn phóng ra thậm chí còn mạnh hơn so với nhất phẩm Kiếm Hậu.
Thân ảnh của Trần Mục hoàn toàn bị ngọn lửa bao phủ, như hỏa thần giáng thế, quanh thân là Du Long nhỏ bé, Chiết Dực phóng thích năng lượng cực nóng.
"Tam Thiên Long Vũ!"
Giọng nói của Trần Mục vang lên.
Hắn cầm Chiết Dực vung qua đỉnh đầu, sau đó thân thể đột nhiên xoay tròn một vòng, nhân cơ hội này tích lực.
Du long xung quanh chuyển động xung quanh theo Chiết Dực, cuối cùng ngưng tụ thành Hỏa Long khổng lồ cao vài trượng, tiếng rồng ngâm chói tai vang vọng trên đỉnh núi.
Sóng nhiệt đánh úp tới, Triệu Phi Yến có chút kinh ngạc, đạo kiếm kỹ này của Trần Mục cực kỳ mạnh, Kiếm Hậu bình thường cũng không thể chống đỡ được.
Đối mặt với Hỏa Long gào thét mà đến, Triệu Phi Yến nâng Khinh Ngữ lên, ngay lập tức ánh tuyết ngập trời, Hỏa Long to lớn lập tức bị đông lạnh, sau đó vỡ vụn, rồi biến thành ánh bạc bay đầy trời.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói.
Trần Mục đoán được sẽ có kết quả như vậy, hắn kiệt sức ngồi trên mặt đất: "Kiếm kỹ này có thể chống lại Kiếm Hậu mấy phẩm?”
"Tam phẩm Kiếm Hậu bình thường rất khó để chống lại được, nhưng mà thời gian tích lực quá lâu, không thực dụng." Triệu Phi Yến chỉ ra khuyết điểm của đạo kiếm kỹ này.
Trần Mục nghe vậy thì cười khẽ, mệt mỏi nói: "Chỉ cần ta có thể phóng thích đạo kiếm kỹ này nhanh hơn, vậy ta có thể đối đầu với tam phẩm Kiếm Hậu?"
Triệu Phi Yến lập tức nhắc nhở: "Kiếm kỹ mạnh như vậy thì thân thể phải gánh chịu rất nhiều gánh nặng, ta không đề nghị ngươi thường xuyên sử dụng.”
"Không sao, thân thể của ta sẽ càng mạnh hơn." Trần Mục trực tiếp nằm trên ngọn núi nghỉ ngơi.
Tam Thiên Long Vũ là chiêu thức thứ mười hai của Long Ngâm Kiếm Kỹ, chiêu thức thứ mười ba không có kiếm chiêu, Trần Mục tạm thời không lĩnh ngộ chân lý trong đó.
Triệu Phi Yến có chút nghi hoặc, mình bắt nạt hắn như thế, vậy mà Trần Mục không tức giận, còn tưởng rằng hắn sẽ bị đánh đến khóc lóc.
Trần Mục vui vẻ nói: "Ngày mai lại tiếp tục!"
“...”
Triệu Phi Yến không nhịn được mà lườm hắn một cái, xem ra người này còn chưa bị đánh đến thoải mái: "Đợi ngày mai ngươi còn có thể đứng lên rồi nói sau."
Trần Mục chịu đựng đau đớn ngồi xếp bằng, hắn ở trên ngọn núi đón ánh mặt trời gay gắt, sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, Triệu Phi Yến ngồi xếp bằng ở gần đó.
Phương pháp Niết Bàn Hô Hấp pháp rất lợi hại, vết thương da thịt trên người Trần Mục khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, linh lực trong cơ thể cũng nhanh chóng được khôi phục.
Tốc độ vượt xa ngoài dự đoán của Triệu Phi Yến.
Khi mặt trời lặn.
Trần Mục cuối cùng cũng mở mắt ra.
Triệu Phi Yến kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy sao?”
Trần Mục khôi phục đỉnh phong, trầm giọng nói: "Thân thể không có chuyện gì, nhưng mông vẫn còn đau."
Triệu Phi Yến không khỏi cười khẽ, lạnh lùng nói: "Xem ngươi lần sau còn dám không."
"Không dám, không có lần sau." Trần Mục liên tục lắc đầu, ngoài miệng nói không dám, nhưng trong lòng lại nghĩ sau này sớm muộn gì cũng phải đánh trả.
Hai người trở về Trần gia.
Yến Lang Nguyệt và Trần Dĩnh đang ở trong sân chơi, các nàng ném bao cát, tiếng cười không ngừng.
Trần Mục về nhà tắm rửa trước, sau đó thay y phục trắng sạch sẽ, lúc này mới đi vào trong viện, Trần Dĩnh loạng choạng chạy tới.
"Dĩnh Dĩnh thật ngoan."
Trần Mục khẽ nhéo mũi của nàng ta.
Yến Lang Nguyệt yên lặng rời khỏi đình viện, nàng ta vào phòng cầm lấy quần áo mà Trần Mục thay ra, nỉ non nói: "Rất nhiều lỗ thủng, cứ giặt sạch rồi khâu lại vậy."
Giặt quần áo xong, Yến Lang Nguyệt lập tức đi chuẩn bị cơm tối, nha hoàn Trần gia cảm giác mình sắp bị thất nghiệp, cảm giác tồn tại của các nàng rất thấp.
Trong sân.
Trần Mục đang dạy muội muội Hô Hấp pháp, Đường Uyển nhìn biểu cảm ngốc nghếch của Trần Dĩnh nhịn không được mà cười.
Trần Mục giòn tan nói: "Mẫu thân, người cũng có thể học theo, Hô Hấp pháp này rất đơn giản."
Đường Uyển dịu dàng nói: "Trước đây mẫu thân đã học qua Hô Hấp pháp, nhưng không có thiên phú, không luyện tập thành công."
"Mẫu thân, Hô Hấp pháp này không chỉ có thể tăng cường thân thể, còn có thể giúp bảo trì dung nhan "
"Vậy mẫu thân thử xem."
Trần Mục dạy mẫu thân và muội muội Hô Hấp pháp, Đường Uyển rất nhanh nắm được tiết tấu, sau khi bà ta sử dụng Hô Hấp pháp của Trần Mục dạy, cả người cảm giác thoải mái.
Trần Dĩnh học rất chậm, chủ yếu là vì tuổi còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhìn ca ca hô hấp, chỉ có thể bắt chước thở ra thở vào.
Trần Mục cực kỳ kiên nhẫn dạy muội muội, còn lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ta đặt ở ngực mình, để cho nàng ta nhắm mắt lại dùng tâm cảm nhận.
Trần Dĩnh nghe được tiếng tim của ca ca, nhịp thở của nàng ta dần dần theo kịp nhịp tim.
Yến Lang Nguyệt nấu cơm rất ngon.
Đúng lúc Trần Mục có chút đói, mang Trần Dĩnh đi ăn cơm trước, muội muội một mình ăn cháo thịt.
Đường Uyển khen ngợi nói: "Lang Nguyệt, tay nghề của ngươi thật là tốt, bây giờ ta cũng không theo kịp rồi."
"Bá mẫu quá khen rồi."
Yến Lang Nguyệt khiêm tốn đáp.
Chương 79 Cập Nhật Nhiệm Vụ (2)
Trần Mục bỗng nhiên hỏi: "Không biết tình huống ở vương đô thế nào, nếu Chu Hạn đã trở về Chu quốc, ta nghĩ Lang Nguyệt tỷ cũng có thể trở về vương đô."
Yến Lang Nguyệt có chú ý đến tin tức ở vương đô, Mấy tháng trước Chu Hạn đã trở về vương đô, hơn nữa không lựa chọn hòa thân với công chúa Đại Yến.
"Tiểu thiếu gia, ngươi có thể để ta ở lại không, ta cam đoan sẽ không gây thêm phiền toái cho Trần gia." Yến Lang Nguyệt buông bát đũa xuống, vội vàng đứng dậy quỳ lạy.
Trần Mục đỡ Yến Lang Nguyệt lên, khẽ cười nói: "Lang Nguyệt tỷ, ta không phải muốn đuổi tỷ đi, nếu tỷ muốn trở về vương đô, ta có thể đưa tỷ trở về."
Yến Lang Nguyệt không gây thêm phiền toái cho Trần gia, mỗi ngày đều giúp đỡ làm việc nhà, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã xuất hiện nếp nhăn, Đường Uyển cảm thấy rất đau lòng.
"Tiểu thiếu gia, ta muốn ở lại Trần gia, không muốn trở về vương đô." Yến Lang Nguyệt chân thành nói.
Nàng ta ở Trần gia rất vui vẻ, nơi này có sự ấm áp mà nàng ta không cảm nhận được ở vương tộc.
Trần Mục cười nói: "Sau này Lang Nguyệt tỷ ít làm việc nhà đi, Xuân Hương tỷ oán giận với mẫu thân của ta, nói bọn họ sắp thất nghiệp rồi."
Đường Uyển nhịn không được cười khẽ, khó trách các nàng Xuân Hương gần đây đều chạy về phía Từ Yến.
"Vậy sau này ta sẽ làm ít hơn một chút."
"Lang Nguyệt tỷ, tỷ ở cùng muội muội và mẫu thân là được rồi, việc nhà cứ để nha hoàn làm."
Yến Lang Nguyệt thản nhiên cười khẽ, nàng ta hiểu được Trần Mục không có xem mình là nha hoàn.
Yến Lang Nguyệt ở Trần gia, có thể cùng mẫu thân nói chuyện phiếm, còn có thể chăm sóc muội muội, cũng không tệ, Trần Mục không nói cái gì.
Ăn xong.
Trần Mục và muội muội chơi trong sân chơi, Trần Dĩnh chơi mệt rồi nghỉ ngơi, Trần Mục lập tức dạy nàng ta sử dụng Hô Hấp pháp.
Trải qua nửa tháng kiên nhẫn dạy dỗ, Trần Dĩnh cuối cùng cũng sử dụng được Hô Hấp pháp, nàng ta cũng không biết Hô Hấp pháp là cái gì.
Sau khi học được Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh đi đường trở nên rất ổn định, không đến mấy ngày là có thể chạy, lợi ích của Hô Hấp pháp đối với thân thể rất rõ ràng.
Lúc gia gia bọn họ về nhà, Trần Mục đem Hô Hấp pháp mới được cải tiến này dạy cho bọn họ, ngay cả Yến Lang Nguyệt cũng sử dụng Hô Hấp pháp của Trần Mục dạy.
Trần Uy đã là nhị phẩm Kiếm Tông, Trần Nghiêm sắp đặt chân vào Kiếm Tông, Trần Thiên Nam đột phá đến lục phẩm Kiếm Tông, thực lực tổng thể của Trần gia tăng lên rất nhiều.
Trước tết.
Nhiệm vụ kiểm tra cuối cùng đã được cập nhật.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu mộ Kiếm Hoàng ở Bắc Lâm】
【Phần thưởng: Lôi Đình Kiếm Ý】
Khi Trần Mục nhìn thấy phần thưởng thì khiếp sợ ngay tại chỗ, muốn lĩnh ngộ ra kiếm Ý cực kỳ khó khăn, cường giả Kiếm Vương cũng chỉ có số ít mới có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý.
Kiếm ý có thể dựa vào cảm nhận để nắm giữ, cũng có thể thông qua thể chất đặc thù để thức tỉnh, Trần Mục có được kiếm thể mạnh mẽ, tương lai tất nhiên có thể thức tỉnh được kiếm ý mạnh mẽ.
Thức tỉnh kiếm ý mạnh mẽ, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng bây giờ có thể trực tiếp có được Lôi Đình Kiếm Ý, Trần Mục tương đối kích động.
Triệu Phi Yến đã nói với Trần Mục, thiên kiêu đỉnh cấp như nàng ta cũng nắm giữ một đạo kiếm ý.
Trần Mục có chút mong đợi, khi hắn đồng thời có được hai đạo kiếm ý, không biết Triệu Phi Yến sẽ có ánh mắt gì.
"Qua năm mới đi Bắc Lâm!"
Sau khi vào đông, Hắc Thạch thành bắt đầu có tuyết rơi, bông tuyết óng ánh khiến Bắc Hoang được bao phủ bởi một màu trắng xoá.
Trần Dĩnh khoác áo bông trắng, nàng ta đang giẫm tuyết ở trong đình viện, khắp viện tử đều là dấu chân nhỏ của nàng ta, thỉnh thoảng lại cất lên tiếng cười mềm mại.
Trần Nghiêm vẫn đang làm việc ở ngoài, năm nay không có bão tuyết, không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Năm nay Thuận Phong tiêu cục tuyển được rất nhiều cao thủ, công việc áp tiêu đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trần Mục đến đình viện, hắn vẫy tay với muội muội, Trần Dĩnh vui vẻ chạy qua đây.
"Ca ca…"
Trần Dĩnh bập bẹ nói.
"Sáng sớm là thời điểm linh khí đất trời nồng đậm nhất, thích hợp để sử dụng Hô Hấp pháp nhất."
Trần Dĩnh chớp chớp đôi mắt, mặt nhỏ ngây ra, rõ ràng không hiểu ca ca đang nói cái gì.
Trần Mục dẫn muội muội đi tập luyện Hô Hấp pháp, Trần Dĩnh không biết dùng Hô Hấp pháp để tu hành, lúc nhìn thấy Trần Mục sử dụng mới học mô phỏng theo.
"Tiểu Mục!"
"Dĩnh Dĩnh!"
Trong đình viện vang lên tiếng cười yêu kiều.
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười nói: "Đại tỷ, thành tích năm nay của tỷ như thế nào rồi?"
Trần Hi mặc váy đỏ, nàng ta rất yêu cái đẹp, cho nên không có mặc áo bông vì nhìn rất mập mạp.
Nàng ta có phần ngượng ngùng đáp lời: "Xếp thứ mười sáu, chuẩn bị năm sau sẽ tiếp tục cố gắng."
Trần Hi cảm thấy rất mất mặt, đường đệ trong nhà là tuyệt thế thiên kiêu, đệ đệ ruột còn gia nhập Huyền Kiếm tông, mà nàng ta ngay cả Vương Đô Võ Phủ cũng không thi nổi.
"Đại tỷ, khoảng thời gian này đệ dạy tỷ Hô Hấp pháp mới, có thể tiến vào Vương Đô Võ Phủ." Trần Mục trịnh trọng nói.
Trần Dĩnh cười xinh đẹp nói: "Được thôi."
Nàng ta bước gần tới trước khẽ vỗ bả vai Trần Mục, cười ngọt ngào nói: "Tiểu Mục lớn nhanh thật đó, đã sắp cao tới vai tỷ tỷ rồi, qua hai năm nữa, khẳng định còn cao hơn tỷ tỷ."
"Hy vọng là vậy."
Trần Mục mỉm cười trả lời.
Trần Dĩnh đang nhìn Trần Hi tới xuất thần.
Trần Hi ngồi xổm xuống, nàng ta khẽ sờ khuôn mặt mịn màng của Trần Dĩnh, cười ngọt ngào, nói: "Dĩnh Dĩnh, lúc nhỏ tỷ tỷ từng trông muội đó, còn nhớ không?"
"Tỷ tỷ…"
Trần Dĩnh ngây ngốc kêu lên.
Kỳ thật nàng ta không có ấn tượng gì với Trần Hi.
"Ài, ngoan quá."
Trần Hi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta.
Yến Lang Nguyệt bước ra, cung kính nói: "Đại tỷ, tỷ đã ăn cơm chưa, ta làm cho tỷ."
Trần Hi nhìn thấy Yến Lang Nguyệt, hoảng sợ nói: "Công chúa điện hạ! Người thật sự ở Trần gia à!"
Yến Lang Nguyệt ăn mặc giản dị, đeo chiếc tạp dề, đoan trang tao nhã, có dáng vẻ của nữ bộc quý tộc.
Trần Hi ở Hành Châu thành, nàng ta đã nghe nói tới chuyện ở vương đô, Yến vương ban Yến Lang Nguyệt cho Trần Mục làm nha hoàn, sau đó Trần Mục đánh bại Chu Hạn, khiến cho Chu quốc không vơ vét được chỗ tốt gì nữa.
Chương 80 Đi Tới Bắc Lâm (1)
Trần Mục bây giờ là nhân vật phong vân của Đại Yến.
Nàng ta tưởng rằng đây là kế sách của Yến vương, chưa từng nghĩ tới Yến Lang Nguyệt thật sự làm nha hoàn ở Trần gia.
"Không làm phiền công chúa điện hạ, nương của ta ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn rồi, ta trở về trước, đợi chút nữa gặp ở sân tập võ." Trần Hi khua tay với Trần Mục.
Trần Dĩnh bắt chước khua tay theo.
Trần Mục nỉ non, nói: "Đại tỷ đã trở lại Hắc Thạch thành, không biết nhị ca khi nào mới trở lại."
Mấy tháng trước hắn đến Hành Châu thành gặp được đại tỷ, đã nguyên một năm không gặp nhị ca rồi, không biết hắn ta ở Huyền Kiếm tông sống thế nào.
Sân tập võ.
Yến Lang Nguyệt mang theo Trần Dĩnh ngồi dưới gốc cây sử dụng Hô Hấp pháp, nàng ta rất thông minh, sử dụng Hô Hấp pháp càng ngày càng thành thục, kinh mạch trong cơ thể đã bắt đầu được khơi thông.
Trần Mục dạy Trần Hi sử dụng Hô Hấp pháp mới trước, sau đó chỉ điểm kiếm kỹ cho nàng ta, Trần Hi hiện tại là Cửu phẩm Kiếm Đồ trung kỳ, chỉ cần tiến được vào cảnh giới Kiếm Sư, thì chắc hẳn việc thi vào Vương Đô Võ Phủ sẽ rất dễ dàng.
Qua sự chỉ điểm của Trần Mục, Trần Hi tiến bộ rất rõ ràng, trong khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi, đã từ Cửu phẩm Kiếm Đồ trung kỳ tiến lên Cửu phẩm Kiếm Đồ hậu kỳ.
Trần Dĩnh cũng trở thành Nhất phẩm Kiếm Đồ.
Mỗi lần muội muội đùa mệt xong, Trần Mục sẽ dẫn nàng ta đi sử dụng Hô Hấp pháp, lâu la dần dà, thời điểm mỗi lần Trần Dĩnh mệt đều sẽ sử dụng Hô Hấp pháp theo bản năng, không cần có người phải dạy nàng ta nữa.
Sức mạnh của nàng ta đã tăng cường trên diện rộng, có thể dễ dàng ném túi cát bay xa mấy mét, hơn nữa còn thích chạy bộ, may mà chân ngắn, Yến Lang Nguyệt có thể trông được.
Trần Mục ngẩng đầu lên, khẽ cười, nói: "Là khí tức của nhị ca, huynh ấy trở về rồi."
"Tỷ! Tiểu Mục! Dĩnh Dĩnh!"
Cách từ rất xa Trần Hạo đã hét lớn tiếng.
Trần Hạo chạy như bay tới, hắn ta đến sân tập võ cho Trần Mục một cái ôm thật chặt.
"Nhị ca, ở Huyền Kiếm tông có quen không?" Trần Mục hỏi thăm tình hình của Trần Hạo.
Trần Hạo buông Trần Mục ra, cười ngây ngô nói: "Trưởng lão tông môn đối xử với ta rất tốt, còn có tiền bối Kiếm Vương nhận ta làm đồ đệ, Huyền Kiếm tông cho ta lượng lớn tài nguyên, có điều hiện tại ta mới là Tam phẩm Kiếm Sư sơ kỳ."
"Tam phẩm Kiếm Sư!"
Thần sắc Trần Hi kinh ngạc, nói.
Nàng ta ở võ viện hai năm cũng không có thăng cấp gì, cảm thấy võ viện là nơi lừa tiền.
Trước khi Trần Hạo rời đi vẫn là Cửu phẩm Kiếm Đồ, ở Huyền Kiếm tông tu hành một năm đã là Tam phẩm Kiếm Sư, khó trách mọi người đều muốn tiến vào tông môn.
"Chủ yếu vẫn là công lao của tam đệ, các sư huynh đều nói trưởng lão là nhìn vào mặt mũi của tam đệ mới cho ta nhiều tài nguyên như thế." Trần Hạo cười ngây ngô, nói.
Trần Mục lắc đầu, nói: "Nhị ca, là tự bản thân huynh cố gắng, bọn họ đố kỵ mà thôi."
Trần Hi cười xinh đẹp nói: "Không sai, đừng để ý bọn họ nói cái gì, cố gắng hết sức là được."
"Đệ sẽ."
Trần Hạo nghiêm túc gật đầu.
Cùng với việc Trần Hạo trở về, tiểu bối của Trần gia cũng tề tụ lại, sân tập võ trở nên náo nhiệt.
Trần Dĩnh đứng bên mép sân tập võ ném túi cát, có Yến Lang Nguyệt trông coi, Trần Mục có thể yên tâm ở giữa sân dạy kiếm kỹ cho Trần Hi và Trần Hạo.
Từ sau khi Trần Hạo ở Huyền Kiếm tông tu hành, kiếm thụât rõ ràng đã được nâng cao, Trần Mục biểu diễn những chiêu kiếm phía sau trong Long Ngâm Kiếm Kỹ cho bọn họ xem.
Có điều phần sau của Long Ngâm Kiếm Kỹ rất khó, Trần Hi rất nhanh đã từ bỏ, Trần Hạo ngược lại học được tới kiếm thứ chín.
Trần Hạo vẫn đang luyện tập Kiếm Thiểm, đáng tiếc một năm trôi qua mà hắn ta vẫn chưa luyện thành, nhưng hắn luyện kiếm rất nhanh, đã vượt xa những Kiếm Tu cùng cảnh giới.
Trước khi sang năm mới.
Thuận Phong tiêu cục tạm thời ngừng kinh doanh.
Đám người Trần Thiên Nam trở lại Trần gia.
Tiểu bối tụ tập ở đại sảnh tổ trạch, mỗi lần đều là gia gia tiến vào tổ trạch trước, sau đó hai huynh đệ Trần Nghi và Trần Uy theo sau tiến vào.
"Gia gia."
"Gia gia…"
Trần Dĩnh nói chuyện phải chậm mất nửa nhịp.
Thời điểm Trần Nghiêm tới đại sảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dĩnh cười rất vui vẻ, nàng ta chạy qua ôm chặt lấy chân của phụ thân, bập bẹ nói: "Cha…"
"Con gái ngoan."
Trần Nghiêm bế Trần Dĩnh lên.
Trần Mục cùng Đường Uyển nhìn thế thì cười ra tiếng.
Già trẻ Trần gia đều tề tụ lại đây, trò chuyện vui vẻ, mọi người nói chuyện thường ngày, Yến Lang Nguyệt đi theo đám nha hoàn giúp đỡ chuẩn bị bữa tối.
Đây coi như là buổi tụ tập nhỏ trước năm mới.
Trần Thiên Nam muốn mời Yến Lang Nguyệt và Triệu Phi Yến tới dùng cơm, Trần Mục lập tức đi mời các nàng.
Triệu Phi Yến thích uống rượu, không từ chối lời mời, gần đây đã rất lâu nàng ta không có uống rượu, chủ yếu là không có lý do chính đáng.
Yến Lang Nguyệt cũng tới bàn dùng cơm, bàn tròn cũ rõ ràng là hơi chật, Trần Thiên Nam hoà nhã nói: "Sang năm phải đổi một cái bàn lớn hơn."
"Ha ha ha."
"Cha nói không sai."
Hai huynh đệ Trần Uy nói phụ hoạ.
Trong buổi tụ tập trước năm mới, các tiểu bối nói về chuyện trải qua gần đây nhất của từng người.
Trần Hi phiền não nói: "Gần đây võ viện xuất hiện rất nhiều công tử quý tộc, vốn dĩ ta có thể tiến vào tốp mười của võ viện, lại bị bọn họ phá rối."
Từ Yến trêu ghẹo nói: "Hi Hi, chắc không phải là bọn họ đến để theo đuổi con chứ."
Trần Hi u oán nói: "Sao có thể, thời điểm khảo hạch cuối năm bọn họ đều không có nhường con."
Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Tỷ, chắc chắn là bọn họ không muốn tỷ rời khỏi võ viện."
"Ha ha ha."
Trần Thiên Nam và Trần Uy không khỏi cười to.
Trần Nghiêm cũng cười, hỏi: "Hi Hi cũng đến tuổi nên định hôn rồi, đã có đối tượng mình thích chưa?"
Trần Hi che miệng cười yêu kiều, nói: "Con thích người có vóc dáng cao lớn, trông phải anh tuấn, phải lợi hại một chút, còn phải đối xử tốt với con, tiếc là còn chưa gặp được."
Từ Yến lắc đầu nói: "Đống yêu cầu này của con còn cao thật đấy, cũng không xem xem bản thân mình có gì? Đúng lúc Lý thẩm giới thiệu cho con mấy đối tượng xem mắt, vừa khéo con lại ở nhà, ngày mai sắp xếp cho con đi xem thử."
"Đừng đừng đừng, vẫn là để tự con từ từ tìm." Trần Hi vội vàng cự tuyệt.
Mọi người trong nhà đều thoải mái cười to.