-
Chương 866-870
Chương 866 Ám Ảnh Đột Kích (1)
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới sân tập võ trong Thiên Trì, hai phu thê ở chỗ này tu luyện, bọn họ lưng tựa lưng, sức mạnh song phương đan xen hoàn mỹ.
Lúc bất diệt quang huy và ánh bạc thánh khiết dung hợp, đại đạo nổ vang, Trần Mục và Khương Phục Tiên liên thủ, không gian kiếm đạo có thể nháy mắt đến các nơi trong vị diện Vĩnh Hằng, cho dù đối mặt với sinh linh Sáng Thế, cũng chẳng sợ hãi.
Chạng vạng tối.
Trần Mục và Khương Phục Tiên dừng lại nghỉ ngơi.
Bọn họ ngồi ở trên bậc thang chỗ cao cung điện, trước người bày rượu trái cây cùng bánh ngọt.
Hai phu thê ăn món điểm tâm, uống rượu, ngắm nhìn sao trời, cuộc sống thoải mái nhàn nhã.
"Nương tử, nào cạn ly."
"Cạn ly!"
Trần Mục và Khương Phục Tiên nỗ lực rất lâu, vẫn không có cái thai thứ hai, cảnh giới của bọn họ quá cao, muốn có con vô cùng khó, cũng không có tận lực cưỡng cầu.
Ầm ầm!
Chỗ sâu trong tinh không bỗng nhiên chấn động.
Chỗ đó có đạo bóng người vĩ ngạn xuất hiện.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn đạo thân ảnh kia, không khỏi lộ ra nụ cười, Trần Tiểu Đậu trở thành Địa giai chủ tể, nàng ta thu hoạch được sức mạnh cường đại, cộng thêm với sự giúp đỡ của tín ngưỡng chúng sinh, không thua kém gì Thiên giai chủ tể.
"Đậu Đậu rất lợi hại, lòng dân hướng về, chúng sinh đều nguyện ý ủng hộ sức mạnh ở trên người nàng, cỗ sức mạnh kia thậm chí có thể chống chọi với Thần Linh Sáng Thế."
"Đúng vậy."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đều yên tâm giao vị diện Vĩnh Hằng cho Đậu Đậu, hai người bọn họ cả ngày nhàn nhã, ngày bình thường nghiên cứu sách cổ kinh điển, cuộc sống thoải mái.
"Đi xem Đậu Đậu một chút."
Trần Mục nắm tay Khương Phục Tiên, hai phu thê đi tới cấm địa của Thiên Cung, đây là nơi Trần Tiểu Đậu bế quan, uy áp trên người nàng ta đang được thu liễm lại.
Trần Tiểu Đậu mở con ngươi ra, kim quang trong hai tròng mắt chậm rãi tiêu tán, sau đó khôi phục lại màu xanh biếc, trong mắt nàng ta mang theo ý cười: "Cha, nương, hai người tới rồi."
Khương Phục Tiên khẽ vuốt khuôn mặt của Trần Tiểu Đậu, dịu dàng nói: "Đương nhiên là nhớ con rồi."
Trần Mục vốn định gõ mũi ngọc tinh xảo của nàng ta, nhưng nghĩ tới việc hiện tại nàng ta là Thiên Đế, vẫn là không thể coi nàng ta như trẻ con: "Đậu Đậu, con muốn bình định tam giới, ổn định trật tự, trọng trách trên người rất nặng, có gì không hiểu có thể hỏi ý kiến của chúng ta, cũng đừng để cho mình quá mệt mỏi."
Đậu Đậu mỉm cười ngọt ngào nói: "Cha, con không mệt, con có thể cảm giác được căn nguyên thiên địa đang chảy đi, cường giả trường sinh, người yếu chỉ có thời gian giây lát, dần dà, giữa thiên địa cũng sẽ chỉ còn lại cường giả."
"Cái này rất khó sửa đổi."
"Con cũng không cần cố hết sức đi thay đổi."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Ma chủ năm đó cũng là nhìn ra đạo lý trong này, muốn hủy diệt thế giới, khởi động lại vị diện Vĩnh Hằng."
"Vậy có biện pháp giải quyết không?"
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Cố định số lượng thần tiên, hạn chế tuổi thọ của bọn họ, nhất định sẽ có cường giả không phục, cần thủ đoạn kiên cường."
"Con hiểu rồi."
Ánh mắt Trần Tiểu Đậu trở nên kiên định.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Đậu Đậu, Thiên Đạo không phải vô tình, hi vọng con có thể thưởng phạt phân minh."
"Đậu Đậu, thân là Thiên Đế, bây giờ chúng ta còn có thể nhắc nhở con, nhưng sau này chúng ta rời đi, con cũng chỉ có thể dựa vào bản thân để ràng buộc chính mình." Trần Mục nhắc nhở.
Trần Tiểu Đậu hiểu rõ sự lo lắng của bọn họ: "Cha, con sẽ luôn nhắc nhở chính mình."
Hai phu thê tin tưởng nữ nhi của bọn họ.
Trần Mục chân thành nói: "Đậu Đậu, nếu như chúng ta rời đi, ta sẽ phong bế vị diện thông đạo, sẽ có thể bảo vệ nơi này, cũng có thể để cho trật tự mới kéo dài càng nhiều thời gian hơn, giảm bớt năng lượng trôi mất."
Trần Tiểu Đậu khẽ nhíu mày: "Phụ thân, nếu như vậy, há chẳng phải chúng ta lại rất khó rời đi nữa sao?"
"Đúng thế."
Trần Mục muốn bảo vệ bọn họ.
Trần Tiểu Đậu suy nghĩ, trầm giọng nói: "Cha, ta nguyện ý nghe theo sắp xếp của ngài."
Khương Phục Tiên kéo cánh tay Đậu Đậu, nói khẽ: "Chúng ta làm như thế, cũng là muốn bảo vệ các con, bên ngoài Khổ Hải rất nguy hiểm."
"Con hiểu."
Trần Tiểu Đậu liên tục gật đầu.
Trần Mục trầm giọng nói: "Đậu Đậu, nếu như chúng ta đi tới Bỉ Ngạn, sẽ giúp con dẹp bỏ chướng ngại, có lẽ đến lúc đó không cần phong bế vị diện thông đạo."
"Cám ơn phụ thân."
Trần Tiểu Đậu bổ nhào vào trong lòng Trần Mục.
Trần Mục nhẹ nhàng ôm lấy Đậu Đậu, sau đó vừa cười vừa nói: "Chúng ta còn phải trở về thăm tiểu cô của con, về sau có rảnh lại trở lại thăm con."
"Ừm ừm." Trần Tiểu Đậu chuẩn bị tiến hành chỉnh đốn với trật tự mới, lúc thiên quy mới xuất hiện, khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều thần tiên bất mãn.
Bắc Hoang, Trần gia.
Phần lớn thời gian Trần Dao đều ở nhà.
Trần Dĩnh ngược lại là thích chạy tới chạy lui, không phải tại Tiên giới thì là ở tinh không, tính cách nàng ta cởi mở, bằng hữu trải rộng khắp chân trời góc biển, người theo đuổi vô số.
Trần Dao thanh tâm quả dục, nàng ta quanh năm đều ở Trần gia, hơn nữa rất khiêm tốn, thậm chí có rất nhiều tiểu bối Trần gia cũng không biết sự tồn tại của nàng ta.
Đỉnh núi ở gần Trần gia.
Nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ Trần gia.
Trần Dao ngồi tại đỉnh núi, ngẩn người nhìn Trần gia, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới bên người nàng ta.
"Dao Dao."
"Nghe nói muội muốn đi ra ngoài?"
Trần Mục ngồi bên cạnh muội muội hỏi.
Trần Dao khẽ gật đầu, nàng ta nói khẽ: "Muội muốn mạnh lên, nơi này không thích hợp với muội."
Trần Mục gật đầu: "Xác thực như thế, nhưng bên ngoài rất nguy hiểm, cho dù là ta và Phục Tiên tỷ tỷ của muội cũng không nắm chắc có thể tung hoành ở bên ngoài."
"Ca, huynh từ nhỏ đã mạo hiểm, thời điểm rời đi, tất cả mọi người đều lo lắng, muội không có tự mình rời đi, chính là vì không muốn các huynh lo lắng." Trần Dao nhìn về phía Trần Mục, mỉm cười nhàn nhạt, rất đáng yêu.
Trần Mục biết Trần Dao có ước mơ lớn, hắn nghiêm túc nói: "Cách mỗi mười vạn năm, chỗ sâu trong Uyên Hải sẽ cử hành đại chiến vị diện, đến lúc đó hai mươi vị diện ở vị trí đầu có thể điều động ba vị tuyệt đỉnh cường giả tiến hành đại chiến vị diện, kết quả đại chiến có thể ảnh hưởng tới khí vận của vị diện."
Chương 867 Ám Ảnh Đột Kích (2)
Trần Dao nghe vậy, nhất thời hứng thú.
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Dao Dao, ta muốn sau này muội thay mặt vị diện Vĩnh Hằng tham gia đại chiến vị diện."
"Đại chiến vị diện, được thôi, thế nhưng vị diện Vĩnh Hằng của chúng ta có thể tham gia sao?" Trần Dao nghi ngờ nói.
Trần Mục trầm giọng nói: "Đại chiến vị diện còn rất nhiều năm nữa mới bắt đầu, xếp hạng của vị diện Vĩnh Hằng nhất định sẽ tăng lên, đến lúc đó chúng ta cũng phải phái ra ba vị tuyệt đỉnh cường giả, muội nguyện ý tham gia không?"
"Nguyện ý."
"Đến lúc đó xem muội đi."
Trần Dao đặt lại mục tiêu, trong mắt nàng ta lóe ánh sáng, âm thầm thề, phải ở tuyệt đỉnh đi đến cực cảnh.
Nhìn thấy Trần Dao nguyện ý ở lại, Trần Mục và Khương Phục Tiên ở nhà nấu cơm, uống rượu nói chuyện phiếm với tiểu muội, phu phụ Trần Nghiêm còn đang du sơn ngoạn thủy ở bên ngoài.
Đại Tráng nằm sấp trong sân gặm khúc xương, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm bò trên lưng nó, hai đứa nhóc trông có vẻ rất đáng yêu, lại có sức mạnh đáng sợ, không sợ Chân Tiên, còn thích rong chơi ở bên ngoài, thường xuyên gặp rắc rối, bây giờ bị Trần Dao bắt trở lại, cấm bọn chúng đi ra ngoài.
Trần Mục kể những gì mình trải qua tại đại chiến vị diện cho Trần Dao, để cho nàng ta hiểu rõ sự kịch liệt cùng tàn khốc của đại chiến vị diện, nơi đó cường giả như mây, muốn giành được thành tích rất khó.
Trần Dao không có e sợ, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi: "Ca, Phục Tiên tỷ, các huynh có thể giúp muội đặc huấn hay không, muội muốn mạnh lên."
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng, sau đó bọn họ thương lượng rồi trả lời: "Dao Dao, ta và Phục Tiên tỷ của muội, sẽ xây dựng cấm địa, cấm chế bên trong kia giống với của vùng đất Khư Tịch, muội có thể ở trong đó tu luyện."
"Được."
Trần Dao hưng phấn nói.
Đêm đó, Trần Mục cùng Khương Phục Tiên liên thủ xây dựng cấm địa, chỗ đó có cấm chế đặc thù, còn có các loại con rối cường đại dùng cho huấn luyện chiến đấu.
Cấm chế của cấm địa sẽ theo Trần Dao không ngừng mạnh lên, Trần Mục không phải dùng cái này lừa gạt tiểu muội, mà là thật sự muốn để Trần Dao sau này thay vị diện Vĩnh Hằng xuất chiến.
Thiên Trì Tiên Cảnh.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại cung điện.
"Phu quân, muốn tăng xếp hạng của vị diện Vĩnh Hằng lên, không có đơn giản như vậy đi."
"Muốn tăng xếp hạng lên, nhất định phải đánh bại những vị diện đứng đầu, vị diện cao giai đều có Thần Sáng Thế tọa trấn, vị diện Vĩnh Hằng muốn tiến vào hai mươi vị trí đầu rất khó."
Khương Phục Tiên mỉm cười nói: "Phu quân, cho dù có khó cỡ nào, ta đều sẽ giúp chàng."
"Được, phu thê chúng ta cùng cố gắng." Trần Mục ôm Khương Phục Tiên vào trong lòng.
Nháy mắt.
Năm trăm năm trôi qua.
Trần Tiểu Đậu ban bố thiên quy mới.
Nàng ta cố định số lượng thần tiên, chia thần tiên thành rất nhiều đẳng cấp, trải qua nhiều năm cải cách, hệ thống thần tiên càng thêm hoàn chỉnh, uy nghiêm của Thiên Đế càng ngày càng cao.
Dân chúng tầm thường đều chỉ biết Thiên Đế, không biết Trần Mục và Khương Phục Tiên, ngay đến cả rất nhiều lão giả Cổ tộc đều sắp quên mất bọn họ.
Cũng không phải là trí nhớ của bọn họ không tốt, mà là cảnh giới của Trần Mục và Khương Phục Tiên quá cao, vượt lên trên Thiên Đạo, kí ức có liên quan đến bọn họ, cường giả tầm thường rất khó bảo tồn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ở tại Thiên Trì Tiên Cảnh, người biết sự tồn tại của bọn họ chỉ có thần tiên đại năng.
Ban đêm, chòm sao lấp lánh.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng đi ra bên ngoài cung điện, bọn họ phát giác được sự tồn tại cường đại.
Khương Phục Tiên nhìn ra chỗ sâu trong tinh không, đôi mắt đẹp ngưng lại: "Là thợ săn vị diện."
Nàng ta nhanh chóng nắm ngón tay, chuẩn bị đánh giết vị thợ săn vị diện đột nhiên xông vào vị diện Vĩnh Hằng kia.
Trần Mục giữ chặt tay của nàng ta, khẽ cười nói: "Có lẽ có thể dẫn cá lớn tới cũng không chừng."
"Phu quân, vẫn là chàng thông minh."
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Thiên Cung, Trần Tiểu Đậu cũng phát giác được có cường giả ẩn vào vị diện Vĩnh Hằng, lúc nàng ta chuẩn bị xuất thủ, nghe thấy Trần Mục truyền âm, bèn không xuất thủ nữa.
Cường giả xông vào vị diện Vĩnh Hằng không có tùy tiện xâm nhập, rất nhanh liền rời đi từ vị diện thông đạo.
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Ta cảm ứng không sai, là cường giả của vị diện Ám Ảnh."
Sau đại chiến vị diện, thứ hạng của vị diện Ám Ảnh bị trượt xuống, hiện tại xếp thứ mười bốn, vẫn là vị diện cường đại như cũ, có điều có Trần Mục và Khương Phục Tiên ở đây, trừ phi Thần Sáng Thế của vị diện Ám Ảnh đích thân đến, nếu không không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với vị diện Vĩnh Hằng.
"Phu quân, sao bọn họ lại phát hiện được nơi này?" Khương Phục Tiên có phần hơi nghi hoặc.
Trần Mục ngẫm nghĩ, suy đoán nói: "Có thể là vị diện Ám Ảnh phát hiện vị diện Tà Thần, lúc này mới có được tin tức về vị diện Vĩnh Hằng, ta nghĩ vị diện Tà Thần bị phát hiện, hiện tại nhất định không còn tồn tại nữa."
"Không biết vị diện Ám Ảnh sẽ tiến công như thế nào." Khương Phục Tiên vẫn còn có chút lo lắng.
Trần Mục mỉm cười nói: "Cho dù vị diện Ám Ảnh có Thần Linh Sáng Thế cường đại thì cũng sẽ không dễ dàng rời đi, nó không chịu nổi cái giá tổ địa bị hủy."
"Cũng đúng."
"Hy vọng có thể có cá lớn mắc câu."
Hai phu thê che giấu khí tức của bản thân, cũng che giấu luôn "dấu chân" của bọn họ tại vị diện Vĩnh Hằng, bọn họ dường như không tồn tại, hai người nói bí mật cho Trần Tiểu Đậu, chuyện này cần nàng ta phối hợp.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó.
Lần nữa xuất hiện lượng lớn thợ săn vị diện, trong đó còn có Địa giai chủ tể, bọn họ đến dò xét tình báo, vào lúc bọn họ muốn tới gần Tiên giới, bị Trần Tiểu Đậu ngăn lại, nàng ta chém giết lượng lớn cường giả, chỉ thả Địa giai chủ tể đi.
Vị diện Vĩnh Hằng yên tĩnh một đoạn thời gian rất dài, bỗng nhiên chỗ sâu trong tinh không chấn động, xuất hiện lượng lớn cường giả của vị diện Ám Ảnh, trong đó còn có Thiên giai chủ tể, uy áp cường đại khiến cho tinh không rung chuyển.
Chương 868 Ám Ảnh Đột Kích (3)
Trần Tiểu Đậu đích thân tiến về chỗ sâu trong tinh không, nàng ta thân mặc đế giáp hoàng kim, triệu tập thần tiên các đường, đại quân trùng trùng điệp điệp mở đến tận gần vị diện thông đạo.
Cường giả xâm phạm của vị diện Ám Ảnh không có nghênh chiến, trực tiếp chạy thoát từ vị diện thông đạo.
Đôi mắt Khương Phục Tiên ngưng lại: "Chẳng lẽ bọn họ biết nơi này có bẫy?"
Trần Mục mỉm cười lắc đầu, tự tin nói: "Bọn họ vẫn là thăm dò, rõ ràng đã thăm dò ra thực lực của vị diện Vĩnh Hằng chúng ta, lần sau tất nhiên sẽ tiến công quy mô."
Trong tinh không.
Trần Tiểu Đậu hạ lệnh rút lui.
Chỉ để lại một phần cường giả ở đây đóng giữ.
Mười năm sau.
Vị diện thông đạo xuất hiện động tĩnh lần nữa.
Lượng lớn cường giả của vị diện Ám Ảnh tràn vào, chỉ mỗi Thiên giai chủ tể đã có bốn vị, phải biết cho dù là vị diện đứng đầu thì cũng chỉ có thể dưỡng được khoảng năm vị Thiên giai chủ tể, vị diện Ám Ảnh gần như là dốc toàn bộ sức mạnh.
Địa giai chủ tể gần hai mươi vị, cỗ thế lực này có thể nghiền ép rất nhiều cao giai vị diện, cường giả trông giữ vị diện thông đạo trực tiếp chạy thục mạng.
Đây là mệnh lệnh của Trần Tiểu Đậu, bảo bọn họ gặp phải nguy hiểm thì tự mình rời đi, không cần tử chiến.
Cường giả của vị diện Ám Ảnh xông vào vị diện Vĩnh Hằng, tinh không tĩnh mịch, căn bản không thấy cường giả đến đây, bọn họ phát giác được điều không thích hợp, còn chưa kịp phản ứng, từng đạo từng đạo kiếm quang phá không mà ra.
Đùng!
Thân thể của chủ tể bị chém đứt gãy chỉnh tề, vết thương mang theo kiếm quang, còn đang thôn phệ sức mạnh của bọn họ, cường giả của vị diện Ám Ảnh loạn cả một đoàn.
Thiên Trì Tiên Cảnh.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời xuất kiếm, động tác của bọn họ giống nhau như đúc, từng đạo từng đạo kiếm quang phá không đi xa, cách từ khoảng cách rất xa, đánh trúng mục tiêu.
Có Thiên giai chủ tể muốn trốn đi, nhưng mà thân thể lại bị kiếm quang xuyên thủng, kiếm quang kia coi thường bất luận phòng ngự gì, coi thường thời gian cùng không gian.
"Làm sao có thể?"
"Đây là sức mạnh vượt xa chủ tể!"
Cường giả của vị diện Ám Ảnh lần lượt ngã xuống, cường giả của vị diện Vĩnh Hằng nhìn tinh không, chỗ đó ánh sao sáng chói, có năng lượng nồng đậm rơi xuống.
Ngày này.
Rất nhiều tu tiên giả phá cảnh.
Sau cùng, còn có vị Thiên giai chủ tể còn sống, hắn ta bị kiếm quang trói buộc, không cách nào thoát đi, hư không vặn vẹo, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới trước mặt hắn ta.
"Vậy mà lại là bẫy!"
Vị Thiên giai chủ tể kia muốn tự bạo.
Toàn thân trải rộng u quang, thân thể của hắn ta bắt đầu vỡ tan, Trần Mục đưa tay xoay tròn, thời gian quay lại, bộ thân thể vỡ tan kia liền bắt đầu phục hồi lại như cũ.
Thiên kiêu chủ tể của vị diện Ám Ảnh trừng to mắt, hắn ta rơi vào trong tay Trần Mục, muốn chết cũng khó khăn, cho dù hắn ta muốn tiêu hủy kí ức trong thức hải cũng không được.
Rất nhanh, Trần Mục đạt được tất cả tin tức của vị diện Ám Ảnh, hắn xuất thủ lần nữa, Thiên giai chủ tể bị đánh nát, tinh không khôi phục lại yên tĩnh.
Trần Tiểu Đậu đi tới gần, trong mắt nàng ta tràn đầy sùng bái, Trần Mục và Khương Phục Tiên không có vui vẻ, thử thách chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Đậu Đậu, ta và nương của con bây giờ liền phải rời đi."
Bọn họ không có thời gian chúc mừng, cường giả của vị diện Ám Ảnh bị diệt cả đoàn, Thần Sáng Thế của vị diện Ám Ảnh nhất định có thể cảm ứng được, vị diện Vĩnh Hằng không an toàn nữa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên định phong bế vị diện thông đạo, đưa vị diện Vĩnh Hằng đến nơi an toàn, bọn họ sẽ đi xa.
Trần Tiểu Đậu hiểu rõ.
Nàng ta chủ động ôm lấy phụ mẫu.
Chỗ sâu trong tinh không.
Ở gần vị diện thông đạo.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Đậu Đậu, chúng ta tin tưởng con có thể dẫn mọi người đi tới tương lai."
Trần Mục gật đầu theo, trên mặt nở nụ cười: "Chúng ta sẽ tạm thời phong bế vị diện thông đạo, chờ thời gian thích hợp thì sẽ tự động mở ra."
"Con biết."
Trần Tiểu Đậu liên tục gật đầu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn vị diện Vĩnh Hằng, trong này đang khôi phục, sinh cơ dồi dào.
Cường giả của vị diện Ám Ảnh quy về hư vô tại vị diện Vĩnh Hằng, tài nguyên ở nơi này đủ để sánh ngang với cao giai vị diện, tương lai khẳng định sẽ xuất hiện lớp lớp cường giả.
Trần Mục nhìn quê hương, hắn có thể cảm ứng được tất cả thân bằng hảo hữu, có lẽ lần này rời đi, lúc trở lại lần nữa, cũng đã là cảnh còn người mất.
"Đậu Đậu, bọn ta đi đây."
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đi tới vị diện thông đạo, trước khi rời đi, bọn họ xoay người vẫy tay lần nữa, Trần Tiểu Đậu mỉm cười vẫy tay, nàng ta đã có thể chống đỡ được một mảnh bầu trời.
Nhìn nữ nhi trầm ổn hiểu chuyện, Trần Mục và Khương Phục Tiên yên tâm rời khỏi vị diện Vĩnh Hằng.
Sau khi rời khỏi vị diện thông đạo.
Trần Mục đưa tay xây dựng cấm chế, hắn không có phá hủy vị diện thông đạo của vị diện Vĩnh Hằng, mà là dùng cấm chế tạm thời phong ấn vị diện thông đạo của nơi này.
"Thời điểm khi thời cơ thích hợp, vị diện thông đạo của nơi này sẽ mở ra lần nữa."
"Hi vọng còn có thể nhìn thấy mọi người."
Nhìn vị diện Vĩnh Hằng ở trong Khổ Hải, hình dáng lớn hơn trước kia nhiều lần, những vị diện này ở bên trong Khổ Hải như là bọt biển, hiện tại thể lượng của vị diện Vĩnh Hằng rất lớn, đối lập với trước kia lại càng dễ bại lộ.
Trần Mục đẩy vị diện Vĩnh Hằng đến nơi xa, xung quanh đó có rất nhiều phế tích vị diện, Khương Phục Tiên dùng quy tắc Không Gian, để phế tích vị diện bao bọc lấy vị diện Vĩnh Hằng, cho dù có cường giả đi tới nơi này, cũng rất khó phát giác ra.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục: "Phu quân, kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"
Trần Mục suy nghĩ, trầm giọng nói: "Chúng ta đi xem vị diện Tà Thần trước."
Hai phu thê lập tức chạy tới vị diện Tà Thần.
Vị diện Tà Thần cách vị diện Vĩnh Hằng không tính quá xa, bọn họ rất nhanh liền đi tới gần đó.
Cả cái vị diện bị chia năm sẻ bảy, căn nguyên vật chất trong đó đều bị cướp đoạt, sinh cơ ở nơi này hoàn toàn mất hết.
Chương 869 Quân Lâm Ám Ảnh (1)
Trần Mục cũng ngờ tới kết quả như vậy, vị diện Ám Ảnh khẳng định sẽ thôn phệ hết thảy của nơi này: "Xung quanh đều không có sinh cơ, hơn nữa có rất nhiều vị diện đều bị thôn phệ, vị diện Ám Ảnh đang trong quá trình cố gắng mở rộng."
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên ngưng lại: "Muốn tăng thứ hạng của vị diện Vĩnh Hằng lên, phải đánh bại vị diện khác, muốn tham gia đại chiến vị diện, càng thêm khó khăn, cần chiến thắng vị diện có xếp hạng phía trên."
"Nếu vị diện Ám Ảnh đã muốn tìm chúng ta gây phiền phức, vậy chúng ta liền lấy vị diện Ám Ảnh khai đao!" Trong mắt Trần Mục ẩn chứa tia sáng nóng rực.
Khương Phục Tiên có chút lo lắng: "Phu quân, vị diện Ám Ảnh có sinh linh cổ lão cấp bậc Thần Sáng Thế tồn tại, chỉ sợ không dễ đối phó như vậy."
"So với ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, giải quyết tai hoạ ngầm." Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói.
Tai hoạ ngầm trong nội bộ vị diện Vĩnh Hằng được thanh trừ toàn bộ, hiện tại cũng chỉ có uy hiếp ở bên ngoài.
Khương Phục Tiên cũng không có sợ hãi, nàng ta nở nụ cười xinh đẹp: "Được, chúng ta liền đi vị diện Ám Ảnh, đầm rồng hang hổ, chúng ta cùng xông vào."
Khoảng cách tới vị diện Ám Ảnh khá xa.
Trần Mục lấy ra cổ thuyền màu xám, đây là thuyền nhỏ hắn dùng hài cốt của thần mộc viễn cổ tại vùng đất Khư Tịch để làm ra, có thể nhanh chóng xuyên thẳng qua trong Khổ Hải.
Khương Phục Tiên và Trần Mục ngồi đối diện nhau.
Bọn họ đang đi đường đồng thời còn đang tu luyện.
Chớp mắt.
Thời gian mấy năm trôi qua.
Đám người Trần Mục đi tới gần vị diện Ám Ảnh.
Khương Phục Tiên nhìn về phương xa, vị diện Ám Ảnh đang cách đó không xa, đôi mắt đẹp của nàng ta ngưng lại: "Phu quân, tần sóng năng lượng ở nơi đó có chút không đúng."
Trong đôi mắt của Trần Mục hiện ra tử quang, hắn dùng Luân Hồi Nhãn quan sát vị diện Ám Ảnh, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nói: "Đây là điềm báo sụp đổ."
Vị diện Ám Ảnh là cao giai vị diện, không bằng hàng ngũ mười siêu cấp vị diện ở vị trí đầu, nhưng cũng coi như nội tình thâm hậu, vị diện cường đại như vậy, vậy mà lại luân lạc tới mức sụp đổ, tất nhiên trong đó đã xảy ra chuyện gì.
"Nương tử, ta vào xem trước."
"Không được, chúng ta cùng đi vào."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc, Trần Mục không lay chuyển được nàng ta, khẽ cười nói: "Vậy được, chúng ta cùng đi."
Hai phu thê thông qua vị diện thông đạo của vị diện Ám Ảnh, đi vào bên trong vị diện Ám Ảnh.
Thế giới trước mắt như là luyện ngục, đốm lửa nhỏ đầy trời, không ngừng có ngôi sao bị thiêu đốt rơi xuống.
Bọn họ đi tới chỗ sâu trong vị diện Ám Ảnh, nơi này không có chút sinh cơ nào, Trần Mục thông qua Luân Hồi Nhãn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, vô số sinh linh hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
Đại đạo của vị diện Ám Ảnh sụp đổ, pháp tắc bị tiêu diệt, đây là điềm báo vị diện sụp đổ.
Khương Phục Tiên quan sát bốn phía, bình tĩnh nói: "Phu quân, xem ra, không phải bên ngoài phá hoại."
Trần Mục khẽ gật đầu, vẻ mặt hắn ngưng trọng nói: "Là Thần Sáng Thế của vị diện Ám Ảnh làm, ông ta có ý hủy đi nơi này, năng lượng của nơi này không có quy về hư vô, ông ta hẳn là không có dự định khởi động lại vị diện."
Soạt!
Một đạo u quang đánh tới.
Tinh không bị xé nứt, sao trời dọc đường đều bị vỡ nát, đó là năng lượng đáng sợ áp đảo trên cả chủ tể, Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời xuất thủ, bất diệt quang huy cùng ánh bạc thánh khiết tạo thành tấm chắn.
Ầm ầm!
Tấm chắn ngăn cản đạo u quang kía.
Tại chỗ sâu nhất của vị diện Ám Ảnh, thời gian và không gian chỗ đó vặn vẹo, hắc ám bao phủ.
Trần Mục có thể cảm giác được uy áp cường đại: "Ngươi chính là Thần Sáng Thế của vị diện Ám Ảnh."
Tổ địa của vị diện Ám Ảnh tựa như vực đen sâu không thấy đáy, đang không ngừng thôn phệ năng lượng chung quanh, sao lớn thiêu đốt rồi chết đều biến thành chất dinh dưỡng của nó.
"Ha ha, ta không đi tìm các ngươi, thế mà lại tự chui đầu vào lưới, chịu chết đi." Bên trong vực đen thò ra bàn tay lớn, lấp đất che trời, sao trời như là cát chảy giữa ngón tay.
Trần Mục và Khương Phục Tiên chẳng sợ hãi, bọn họ đồng thời vung kiếm, hai đạo kiếm quang đan xen dung hợp, hóa thành cự kiếm vắt ngang bầu trời, chiếu sáng toàn bộ tinh hà.
Ầm ầm!
Bàn tay đen và cự kiếm va chạm.
Các loại ánh sáng lộng lẫy kì dị đan xen.
Trần Mục và Khương Phục Tiên lại phát lực lần nữa, cự kiếm phá vỡ bàn tay che trời, trực tiếp hướng về tổ địa của vị diện Ám Ảnh, thời không xung quanh vực đen vặn vẹo, ánh sáng của cự kiếm đang mờ nhạt đi, vẫn có một phần kiếm quang chém tới.
Vốn là tổ địa bị tàn phá, dưới sự công kích của Trần Mục và Khương Phục Tiên, càng thêm rách nát.
Bên trong vực đen vang lên tiếng gào thét tức giận!
Vô số ngôi sao hóa thành bột mịn trong nháy mắt.
U quang nồng đậm bay vọt lên trời, như bức mặc sơn thủy hoạ, toàn bộ thế giới đều trở nên u ám, Trần Mục và Khương Phục Tiên chỉ có thể ngưng tụ tấm chắn.
Tại thời điểm bọn họ ngưng tụ tấm chắn, bên trong vực đen vọt ra vô số dây leo lần nữa, những dây leo đen này ẩn chứa đường vân quỷ dị, không thể phá vỡ.
Vô số dây leo đen bao trùm tấm chắn.
Dây leo đen muốn kéo bọn họ vào vực đen, nơi đó là tổ địa của vị diện Ám Ảnh, vô cùng nguy hiểm.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau, hai người hơi mỉm cười, đều đọc hiểu tâm ý của đối phương.
Dây leo đen kéo bọn họ tới vực đen.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng ở bên trong tấm chắn, chung quanh là u quang, hắc ám đang thôn phệ ánh sáng chung quanh, tấm chắn dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mờ nhạt đi.
"Biến mất đi!"
Sức mạnh đáng sợ đánh thẳng vào tấm chắn.
Trần Mục lấy ra đế kiếm, hắn và Khương Phục Tiên đồng thời thôi động Sáng Thế thần lực trong cơ thể, đế kiếm mang theo ánh sáng, nhất thời xua tan hắc ám chung quanh.
Tại chỗ sâu trong tổ địa.
Có quan tài đen lẳng lặng nằm đó.
Tất cả công kích đều đến từ quan tài đen.
Đế kiếm mang theo ánh sáng phá không mà ra.
Không bao lâu.
Đế kiếm đánh trúng quan tài đen.
Chương 870 Quân Lâm Ám Ảnh (2)
Cùng với tiếng vang lanh lảnh, quan tài đen vỡ tan, sinh linh cổ lão tóc đen rối tung sống lại, đó là lão giả tóc trắng rối tung, dáng người gầy yếu, hai con mắt rậm rạp mang theo u quang thu hút hồn người.
Đùng!
Đế kiếm bị ông ta phất tay đánh bay.
Lão giả tóc trắng lạnh giọng nói: "Không ngờ rằng, trên người các ngươi lại có Sáng Thế thần lực cường đại như thế, chỉ cần thôn phệ các ngươi, có lẽ ta có thể hóa thân chung cực."
"Si tâm vọng tưởng."
Trần Mục đưa tay, đế kiếm quay về trong tay, Khương Phục Tiên giang hai cánh tay, vũ dực thánh khiết mang theo ánh bạc hoành không xuất thế, bao phủ toàn bộ tổ địa.
Lão giả tóc trắng cười to ha ha: "Nơi này là địa bàn của ta, các ngươi đều phải chết."
Khương Phục Tiên cười nhạt một tiếng, thanh u nói: "Nơi này là lĩnh vực của ta, Vĩnh Hằng Tịnh Thổ."
Lão giả tóc trắng đột nhiên phát hiện, mình đã không còn ở tổ địa, ông ta vẫn cười ha ha như cũ: "Ta đã thôn phệ tất cả tài nguyên của vị diện Ám Ảnh, cho dù không ở tổ địa, các ngươi có thể làm khó dễ được ta?"
Trần Mục không nói nhảm, tay hắn nắm đế kiếm hướng thẳng về phía lão giả tóc trắng, Vĩnh Hằng thánh huy ngưng tụ ra chiến giáp cho hắn, lĩnh vực của Khương Phục Tiên đang giúp đỡ hắn.
Lão giả tóc trắng muốn ngưng tụ vũ khí, nhưng sức mạnh của ông ta bị Vĩnh Hằng thánh huy hạn chế, đối mặt với Trần Mục giết tới gần, chỉ có thể tay không tiếp lấy đế kiếm.
Đế kiếm mang theo ánh sáng, dễ dàng chặt đứt bàn tay của lão giả tóc trắng, Trần Mục xuất kiếm rất nhanh, thân thể của lão giả tóc trắng rất nhanh trải đầy vết rách.
"Vĩnh Hằng thần khí."
"Các ngươi cũng đừng hòng sống tốt."
Lão giả tóc trắng trợn tròn hai mắt, giữa hàng mày của ông ta xuất hiện đường vân hắc ám, sau đó u quang trải rộng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên phát giác được nguy hiểm, bọn họ không cách nào ngăn cản được lão giả tóc trắng tự bạo.
"Nương tử, cẩn thận."
Trần Mục lùi lại đến bên cạnh Khương Phục Tiên, bọn họ xây dựng ra tấm chắn, theo u quang nở rộ, Vĩnh Hằng Tịnh Thổ trong nháy mắt sụp đổ, tấm chắn lập tức bị phá nát.
Năng lượng đáng sợ đánh tới.
Trần Mục sử dụng quay lại thời gian, mặc dù không có cách nào để luồng sức mạnh mạnh mẽ này quay lại, nhưng mà có thể tạm dừng thời gian, Khương Phục Tiên nắm giữ năng lực bước nhảy không gian, nàng ta mở ra thông đạo không gian trước khi vụ nổ đến.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh kinh khủng vang lên.
Trần Mục và Khương Phục Tiên xuất hiện ở bên ngoài vị diện Ám Ảnh, bọn họ nhìn vị diện Ám Ảnh sụp đổ, có trong có ngoài, bên trong vạn vật đều hóa thành bột mịn.
Kết cục sau cùng của vị diện Ám Ảnh thảm liệt hơn rất nhiều vị diện phế tích khác, Trần Mục nhìn về phía chỗ sâu trong phế tích, nơi đó còn có u quang chưa từng tiêu tán.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi vào vùng đất bắt nguồn của u quang, bọn họ phát hiện một tảng đá đen kịt, giống như đá cuội, không lớn, bay lơ lửng.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Vị diện Ám Ảnh đã hoàn toàn sụp đổ, viên hắc thạch này lại hoàn hảo không chút tổn hại, bên trong có vẻ như có năng lượng rất mạnh."
Trần Mục sử dụng Luân Hồi Nhãn quan sát hắc thạch, phát hiện trước kia nó là thuần trắng như ngọc, là sau khi lão giả tóc trắng đạt được mới biến thành bộ dáng như bây giờ.
"Hắc thạch đến từ Bỉ Ngạn!"
Trần Mục nhìn thấy lai lịch của hắc thạch, hắc thạch đến từ Bỉ Ngạn, trợ giúp lão giả tóc trắng mở ra vị diện Ám Ảnh, bên trong thậm chí ẩn chứa năng lượng cường đại.
Đuôi mày Khương Phục Tiên chau lên, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Nó mới là Thần Sáng Thế chân chính của vị diện Ám Ảnh, lão giả tóc trắng khi nãy là ngụy trang."
Trần Mục cau mày, hắn phát giác được nguy hiểm, hắc thạch bỗng nhiên phóng về phía Khương Phục Tiên.
Bộp!
Trần Mục bắt lấy hắc thạch.
"Phu quân."
"Mau buông tay!"
Khương Phục Tiên phóng thích ánh bạc, ánh bạc thánh khiết rơi vào trên thân Trần Mục, Trần Mục sít sao nắm chặt nắm đấm, da thịt còn tản ra bất diệt quang huy, nhưng cánh tay dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến thành màu đen, sức mạnh Ám Ảnh đang ăn mòn hắn.
"Nương tử, ta có Tổ Thần khí vận giúp đỡ, nó không thể thôn phệ ta." Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, mặc dù hắn rất đau khổ, nhưng vẫn mỉm cười.
Khương Phục Tiên thôi động cổ thuyền, nơi này rất nguy hiểm, nàng ta mang Trần Mục rời xa nơi đây.
Bọn họ đi tới phế tích vị diện bên trong Khổ Hải, trên ngôi sao tĩnh mịch, bầu trời hiện ra cực quang.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở đỉnh núi.
Thân thể của hắn một nửa là hắc ám, một nửa là ánh sáng, Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng ở đối diện Trần Mục, nàng ta không ngừng phóng thích ánh bạc thánh khiết, trợ giúp Trần Mục vượt qua cửa ải khó.
Chỉ chớp mắt.
Năm trăm năm đi qua.
Trần Mục hoàn toàn hấp thu sức mạnh Ám Ảnh, khí tức của hắn trở nên thần bí, mở mắt ra, Khổ Hải vốn dĩ mông lung, trong mắt hắn trở nên rõ ràng.
Thân thể Khương Phục Tiên trở nên rất suy yếu, Trần Mục vội vàng ôm lấy nàng ta: "Nương tử, vất vả rồi."
Trần Mục khẽ hôn lên trán Khương Phục Tiên.
Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nàng ta nằm ở trong lòng Trần Mục, nói khẽ: "Không vất vả, chỉ cần chàng không sao là được."
Trần Mục khẽ vuốt phía sau lưng Khương Phục Tiên, có ánh sáng rơi ở trên người nàng ta: "Nương tử, đợi nàng khôi phục trạng thái, chúng ta liền đi Uyên Hải."
"Ừm."
"Ta ngủ một lát."
Khương Phục Tiên ngủ say trong lòng Trần Mục.
Trần Mục nhìn dung nhan ngọt ngào của Khương Phục Tiên, khóe miệng hơi hơi giương lên, phu thê đồng tâm, quả nhiên rất dễ dàng, một mình ở Khổ Hải có thể rất phiền phức.
Khương Phục Tiên ngủ đến tự tỉnh, nàng ta mở mắt ra, sau đó duỗi eo mỏi: "Phu quân, tại sao ta cảm thấy sức mạnh còn mạnh hơn trước kia?"
Trần Mục không có che giấu, khẽ cười nói: "Luyện hóa hắc thạch có công lao của nàng, ta đem một nửa sức mạnh trong đó đều chuyển dời đến trên người nàng."
Khương Phục Tiên vốn muốn nói Trần Mục hai câu, nhưng ngẫm nghĩ, chỉ là lắc đầu, bất đắc dĩ than nhẹ, Trần Mục thấy thế không khỏi cười ra tiếng.
"Nương tử."
"Chúng ta lên đường đi."
"Được, tiến về Uyên Hải."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới sân tập võ trong Thiên Trì, hai phu thê ở chỗ này tu luyện, bọn họ lưng tựa lưng, sức mạnh song phương đan xen hoàn mỹ.
Lúc bất diệt quang huy và ánh bạc thánh khiết dung hợp, đại đạo nổ vang, Trần Mục và Khương Phục Tiên liên thủ, không gian kiếm đạo có thể nháy mắt đến các nơi trong vị diện Vĩnh Hằng, cho dù đối mặt với sinh linh Sáng Thế, cũng chẳng sợ hãi.
Chạng vạng tối.
Trần Mục và Khương Phục Tiên dừng lại nghỉ ngơi.
Bọn họ ngồi ở trên bậc thang chỗ cao cung điện, trước người bày rượu trái cây cùng bánh ngọt.
Hai phu thê ăn món điểm tâm, uống rượu, ngắm nhìn sao trời, cuộc sống thoải mái nhàn nhã.
"Nương tử, nào cạn ly."
"Cạn ly!"
Trần Mục và Khương Phục Tiên nỗ lực rất lâu, vẫn không có cái thai thứ hai, cảnh giới của bọn họ quá cao, muốn có con vô cùng khó, cũng không có tận lực cưỡng cầu.
Ầm ầm!
Chỗ sâu trong tinh không bỗng nhiên chấn động.
Chỗ đó có đạo bóng người vĩ ngạn xuất hiện.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn đạo thân ảnh kia, không khỏi lộ ra nụ cười, Trần Tiểu Đậu trở thành Địa giai chủ tể, nàng ta thu hoạch được sức mạnh cường đại, cộng thêm với sự giúp đỡ của tín ngưỡng chúng sinh, không thua kém gì Thiên giai chủ tể.
"Đậu Đậu rất lợi hại, lòng dân hướng về, chúng sinh đều nguyện ý ủng hộ sức mạnh ở trên người nàng, cỗ sức mạnh kia thậm chí có thể chống chọi với Thần Linh Sáng Thế."
"Đúng vậy."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đều yên tâm giao vị diện Vĩnh Hằng cho Đậu Đậu, hai người bọn họ cả ngày nhàn nhã, ngày bình thường nghiên cứu sách cổ kinh điển, cuộc sống thoải mái.
"Đi xem Đậu Đậu một chút."
Trần Mục nắm tay Khương Phục Tiên, hai phu thê đi tới cấm địa của Thiên Cung, đây là nơi Trần Tiểu Đậu bế quan, uy áp trên người nàng ta đang được thu liễm lại.
Trần Tiểu Đậu mở con ngươi ra, kim quang trong hai tròng mắt chậm rãi tiêu tán, sau đó khôi phục lại màu xanh biếc, trong mắt nàng ta mang theo ý cười: "Cha, nương, hai người tới rồi."
Khương Phục Tiên khẽ vuốt khuôn mặt của Trần Tiểu Đậu, dịu dàng nói: "Đương nhiên là nhớ con rồi."
Trần Mục vốn định gõ mũi ngọc tinh xảo của nàng ta, nhưng nghĩ tới việc hiện tại nàng ta là Thiên Đế, vẫn là không thể coi nàng ta như trẻ con: "Đậu Đậu, con muốn bình định tam giới, ổn định trật tự, trọng trách trên người rất nặng, có gì không hiểu có thể hỏi ý kiến của chúng ta, cũng đừng để cho mình quá mệt mỏi."
Đậu Đậu mỉm cười ngọt ngào nói: "Cha, con không mệt, con có thể cảm giác được căn nguyên thiên địa đang chảy đi, cường giả trường sinh, người yếu chỉ có thời gian giây lát, dần dà, giữa thiên địa cũng sẽ chỉ còn lại cường giả."
"Cái này rất khó sửa đổi."
"Con cũng không cần cố hết sức đi thay đổi."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Ma chủ năm đó cũng là nhìn ra đạo lý trong này, muốn hủy diệt thế giới, khởi động lại vị diện Vĩnh Hằng."
"Vậy có biện pháp giải quyết không?"
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Cố định số lượng thần tiên, hạn chế tuổi thọ của bọn họ, nhất định sẽ có cường giả không phục, cần thủ đoạn kiên cường."
"Con hiểu rồi."
Ánh mắt Trần Tiểu Đậu trở nên kiên định.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Đậu Đậu, Thiên Đạo không phải vô tình, hi vọng con có thể thưởng phạt phân minh."
"Đậu Đậu, thân là Thiên Đế, bây giờ chúng ta còn có thể nhắc nhở con, nhưng sau này chúng ta rời đi, con cũng chỉ có thể dựa vào bản thân để ràng buộc chính mình." Trần Mục nhắc nhở.
Trần Tiểu Đậu hiểu rõ sự lo lắng của bọn họ: "Cha, con sẽ luôn nhắc nhở chính mình."
Hai phu thê tin tưởng nữ nhi của bọn họ.
Trần Mục chân thành nói: "Đậu Đậu, nếu như chúng ta rời đi, ta sẽ phong bế vị diện thông đạo, sẽ có thể bảo vệ nơi này, cũng có thể để cho trật tự mới kéo dài càng nhiều thời gian hơn, giảm bớt năng lượng trôi mất."
Trần Tiểu Đậu khẽ nhíu mày: "Phụ thân, nếu như vậy, há chẳng phải chúng ta lại rất khó rời đi nữa sao?"
"Đúng thế."
Trần Mục muốn bảo vệ bọn họ.
Trần Tiểu Đậu suy nghĩ, trầm giọng nói: "Cha, ta nguyện ý nghe theo sắp xếp của ngài."
Khương Phục Tiên kéo cánh tay Đậu Đậu, nói khẽ: "Chúng ta làm như thế, cũng là muốn bảo vệ các con, bên ngoài Khổ Hải rất nguy hiểm."
"Con hiểu."
Trần Tiểu Đậu liên tục gật đầu.
Trần Mục trầm giọng nói: "Đậu Đậu, nếu như chúng ta đi tới Bỉ Ngạn, sẽ giúp con dẹp bỏ chướng ngại, có lẽ đến lúc đó không cần phong bế vị diện thông đạo."
"Cám ơn phụ thân."
Trần Tiểu Đậu bổ nhào vào trong lòng Trần Mục.
Trần Mục nhẹ nhàng ôm lấy Đậu Đậu, sau đó vừa cười vừa nói: "Chúng ta còn phải trở về thăm tiểu cô của con, về sau có rảnh lại trở lại thăm con."
"Ừm ừm." Trần Tiểu Đậu chuẩn bị tiến hành chỉnh đốn với trật tự mới, lúc thiên quy mới xuất hiện, khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều thần tiên bất mãn.
Bắc Hoang, Trần gia.
Phần lớn thời gian Trần Dao đều ở nhà.
Trần Dĩnh ngược lại là thích chạy tới chạy lui, không phải tại Tiên giới thì là ở tinh không, tính cách nàng ta cởi mở, bằng hữu trải rộng khắp chân trời góc biển, người theo đuổi vô số.
Trần Dao thanh tâm quả dục, nàng ta quanh năm đều ở Trần gia, hơn nữa rất khiêm tốn, thậm chí có rất nhiều tiểu bối Trần gia cũng không biết sự tồn tại của nàng ta.
Đỉnh núi ở gần Trần gia.
Nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ Trần gia.
Trần Dao ngồi tại đỉnh núi, ngẩn người nhìn Trần gia, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới bên người nàng ta.
"Dao Dao."
"Nghe nói muội muốn đi ra ngoài?"
Trần Mục ngồi bên cạnh muội muội hỏi.
Trần Dao khẽ gật đầu, nàng ta nói khẽ: "Muội muốn mạnh lên, nơi này không thích hợp với muội."
Trần Mục gật đầu: "Xác thực như thế, nhưng bên ngoài rất nguy hiểm, cho dù là ta và Phục Tiên tỷ tỷ của muội cũng không nắm chắc có thể tung hoành ở bên ngoài."
"Ca, huynh từ nhỏ đã mạo hiểm, thời điểm rời đi, tất cả mọi người đều lo lắng, muội không có tự mình rời đi, chính là vì không muốn các huynh lo lắng." Trần Dao nhìn về phía Trần Mục, mỉm cười nhàn nhạt, rất đáng yêu.
Trần Mục biết Trần Dao có ước mơ lớn, hắn nghiêm túc nói: "Cách mỗi mười vạn năm, chỗ sâu trong Uyên Hải sẽ cử hành đại chiến vị diện, đến lúc đó hai mươi vị diện ở vị trí đầu có thể điều động ba vị tuyệt đỉnh cường giả tiến hành đại chiến vị diện, kết quả đại chiến có thể ảnh hưởng tới khí vận của vị diện."
Chương 867 Ám Ảnh Đột Kích (2)
Trần Dao nghe vậy, nhất thời hứng thú.
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Dao Dao, ta muốn sau này muội thay mặt vị diện Vĩnh Hằng tham gia đại chiến vị diện."
"Đại chiến vị diện, được thôi, thế nhưng vị diện Vĩnh Hằng của chúng ta có thể tham gia sao?" Trần Dao nghi ngờ nói.
Trần Mục trầm giọng nói: "Đại chiến vị diện còn rất nhiều năm nữa mới bắt đầu, xếp hạng của vị diện Vĩnh Hằng nhất định sẽ tăng lên, đến lúc đó chúng ta cũng phải phái ra ba vị tuyệt đỉnh cường giả, muội nguyện ý tham gia không?"
"Nguyện ý."
"Đến lúc đó xem muội đi."
Trần Dao đặt lại mục tiêu, trong mắt nàng ta lóe ánh sáng, âm thầm thề, phải ở tuyệt đỉnh đi đến cực cảnh.
Nhìn thấy Trần Dao nguyện ý ở lại, Trần Mục và Khương Phục Tiên ở nhà nấu cơm, uống rượu nói chuyện phiếm với tiểu muội, phu phụ Trần Nghiêm còn đang du sơn ngoạn thủy ở bên ngoài.
Đại Tráng nằm sấp trong sân gặm khúc xương, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm bò trên lưng nó, hai đứa nhóc trông có vẻ rất đáng yêu, lại có sức mạnh đáng sợ, không sợ Chân Tiên, còn thích rong chơi ở bên ngoài, thường xuyên gặp rắc rối, bây giờ bị Trần Dao bắt trở lại, cấm bọn chúng đi ra ngoài.
Trần Mục kể những gì mình trải qua tại đại chiến vị diện cho Trần Dao, để cho nàng ta hiểu rõ sự kịch liệt cùng tàn khốc của đại chiến vị diện, nơi đó cường giả như mây, muốn giành được thành tích rất khó.
Trần Dao không có e sợ, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi: "Ca, Phục Tiên tỷ, các huynh có thể giúp muội đặc huấn hay không, muội muốn mạnh lên."
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng, sau đó bọn họ thương lượng rồi trả lời: "Dao Dao, ta và Phục Tiên tỷ của muội, sẽ xây dựng cấm địa, cấm chế bên trong kia giống với của vùng đất Khư Tịch, muội có thể ở trong đó tu luyện."
"Được."
Trần Dao hưng phấn nói.
Đêm đó, Trần Mục cùng Khương Phục Tiên liên thủ xây dựng cấm địa, chỗ đó có cấm chế đặc thù, còn có các loại con rối cường đại dùng cho huấn luyện chiến đấu.
Cấm chế của cấm địa sẽ theo Trần Dao không ngừng mạnh lên, Trần Mục không phải dùng cái này lừa gạt tiểu muội, mà là thật sự muốn để Trần Dao sau này thay vị diện Vĩnh Hằng xuất chiến.
Thiên Trì Tiên Cảnh.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại cung điện.
"Phu quân, muốn tăng xếp hạng của vị diện Vĩnh Hằng lên, không có đơn giản như vậy đi."
"Muốn tăng xếp hạng lên, nhất định phải đánh bại những vị diện đứng đầu, vị diện cao giai đều có Thần Sáng Thế tọa trấn, vị diện Vĩnh Hằng muốn tiến vào hai mươi vị trí đầu rất khó."
Khương Phục Tiên mỉm cười nói: "Phu quân, cho dù có khó cỡ nào, ta đều sẽ giúp chàng."
"Được, phu thê chúng ta cùng cố gắng." Trần Mục ôm Khương Phục Tiên vào trong lòng.
Nháy mắt.
Năm trăm năm trôi qua.
Trần Tiểu Đậu ban bố thiên quy mới.
Nàng ta cố định số lượng thần tiên, chia thần tiên thành rất nhiều đẳng cấp, trải qua nhiều năm cải cách, hệ thống thần tiên càng thêm hoàn chỉnh, uy nghiêm của Thiên Đế càng ngày càng cao.
Dân chúng tầm thường đều chỉ biết Thiên Đế, không biết Trần Mục và Khương Phục Tiên, ngay đến cả rất nhiều lão giả Cổ tộc đều sắp quên mất bọn họ.
Cũng không phải là trí nhớ của bọn họ không tốt, mà là cảnh giới của Trần Mục và Khương Phục Tiên quá cao, vượt lên trên Thiên Đạo, kí ức có liên quan đến bọn họ, cường giả tầm thường rất khó bảo tồn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ở tại Thiên Trì Tiên Cảnh, người biết sự tồn tại của bọn họ chỉ có thần tiên đại năng.
Ban đêm, chòm sao lấp lánh.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng đi ra bên ngoài cung điện, bọn họ phát giác được sự tồn tại cường đại.
Khương Phục Tiên nhìn ra chỗ sâu trong tinh không, đôi mắt đẹp ngưng lại: "Là thợ săn vị diện."
Nàng ta nhanh chóng nắm ngón tay, chuẩn bị đánh giết vị thợ săn vị diện đột nhiên xông vào vị diện Vĩnh Hằng kia.
Trần Mục giữ chặt tay của nàng ta, khẽ cười nói: "Có lẽ có thể dẫn cá lớn tới cũng không chừng."
"Phu quân, vẫn là chàng thông minh."
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Thiên Cung, Trần Tiểu Đậu cũng phát giác được có cường giả ẩn vào vị diện Vĩnh Hằng, lúc nàng ta chuẩn bị xuất thủ, nghe thấy Trần Mục truyền âm, bèn không xuất thủ nữa.
Cường giả xông vào vị diện Vĩnh Hằng không có tùy tiện xâm nhập, rất nhanh liền rời đi từ vị diện thông đạo.
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Ta cảm ứng không sai, là cường giả của vị diện Ám Ảnh."
Sau đại chiến vị diện, thứ hạng của vị diện Ám Ảnh bị trượt xuống, hiện tại xếp thứ mười bốn, vẫn là vị diện cường đại như cũ, có điều có Trần Mục và Khương Phục Tiên ở đây, trừ phi Thần Sáng Thế của vị diện Ám Ảnh đích thân đến, nếu không không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với vị diện Vĩnh Hằng.
"Phu quân, sao bọn họ lại phát hiện được nơi này?" Khương Phục Tiên có phần hơi nghi hoặc.
Trần Mục ngẫm nghĩ, suy đoán nói: "Có thể là vị diện Ám Ảnh phát hiện vị diện Tà Thần, lúc này mới có được tin tức về vị diện Vĩnh Hằng, ta nghĩ vị diện Tà Thần bị phát hiện, hiện tại nhất định không còn tồn tại nữa."
"Không biết vị diện Ám Ảnh sẽ tiến công như thế nào." Khương Phục Tiên vẫn còn có chút lo lắng.
Trần Mục mỉm cười nói: "Cho dù vị diện Ám Ảnh có Thần Linh Sáng Thế cường đại thì cũng sẽ không dễ dàng rời đi, nó không chịu nổi cái giá tổ địa bị hủy."
"Cũng đúng."
"Hy vọng có thể có cá lớn mắc câu."
Hai phu thê che giấu khí tức của bản thân, cũng che giấu luôn "dấu chân" của bọn họ tại vị diện Vĩnh Hằng, bọn họ dường như không tồn tại, hai người nói bí mật cho Trần Tiểu Đậu, chuyện này cần nàng ta phối hợp.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó.
Lần nữa xuất hiện lượng lớn thợ săn vị diện, trong đó còn có Địa giai chủ tể, bọn họ đến dò xét tình báo, vào lúc bọn họ muốn tới gần Tiên giới, bị Trần Tiểu Đậu ngăn lại, nàng ta chém giết lượng lớn cường giả, chỉ thả Địa giai chủ tể đi.
Vị diện Vĩnh Hằng yên tĩnh một đoạn thời gian rất dài, bỗng nhiên chỗ sâu trong tinh không chấn động, xuất hiện lượng lớn cường giả của vị diện Ám Ảnh, trong đó còn có Thiên giai chủ tể, uy áp cường đại khiến cho tinh không rung chuyển.
Chương 868 Ám Ảnh Đột Kích (3)
Trần Tiểu Đậu đích thân tiến về chỗ sâu trong tinh không, nàng ta thân mặc đế giáp hoàng kim, triệu tập thần tiên các đường, đại quân trùng trùng điệp điệp mở đến tận gần vị diện thông đạo.
Cường giả xâm phạm của vị diện Ám Ảnh không có nghênh chiến, trực tiếp chạy thoát từ vị diện thông đạo.
Đôi mắt Khương Phục Tiên ngưng lại: "Chẳng lẽ bọn họ biết nơi này có bẫy?"
Trần Mục mỉm cười lắc đầu, tự tin nói: "Bọn họ vẫn là thăm dò, rõ ràng đã thăm dò ra thực lực của vị diện Vĩnh Hằng chúng ta, lần sau tất nhiên sẽ tiến công quy mô."
Trong tinh không.
Trần Tiểu Đậu hạ lệnh rút lui.
Chỉ để lại một phần cường giả ở đây đóng giữ.
Mười năm sau.
Vị diện thông đạo xuất hiện động tĩnh lần nữa.
Lượng lớn cường giả của vị diện Ám Ảnh tràn vào, chỉ mỗi Thiên giai chủ tể đã có bốn vị, phải biết cho dù là vị diện đứng đầu thì cũng chỉ có thể dưỡng được khoảng năm vị Thiên giai chủ tể, vị diện Ám Ảnh gần như là dốc toàn bộ sức mạnh.
Địa giai chủ tể gần hai mươi vị, cỗ thế lực này có thể nghiền ép rất nhiều cao giai vị diện, cường giả trông giữ vị diện thông đạo trực tiếp chạy thục mạng.
Đây là mệnh lệnh của Trần Tiểu Đậu, bảo bọn họ gặp phải nguy hiểm thì tự mình rời đi, không cần tử chiến.
Cường giả của vị diện Ám Ảnh xông vào vị diện Vĩnh Hằng, tinh không tĩnh mịch, căn bản không thấy cường giả đến đây, bọn họ phát giác được điều không thích hợp, còn chưa kịp phản ứng, từng đạo từng đạo kiếm quang phá không mà ra.
Đùng!
Thân thể của chủ tể bị chém đứt gãy chỉnh tề, vết thương mang theo kiếm quang, còn đang thôn phệ sức mạnh của bọn họ, cường giả của vị diện Ám Ảnh loạn cả một đoàn.
Thiên Trì Tiên Cảnh.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời xuất kiếm, động tác của bọn họ giống nhau như đúc, từng đạo từng đạo kiếm quang phá không đi xa, cách từ khoảng cách rất xa, đánh trúng mục tiêu.
Có Thiên giai chủ tể muốn trốn đi, nhưng mà thân thể lại bị kiếm quang xuyên thủng, kiếm quang kia coi thường bất luận phòng ngự gì, coi thường thời gian cùng không gian.
"Làm sao có thể?"
"Đây là sức mạnh vượt xa chủ tể!"
Cường giả của vị diện Ám Ảnh lần lượt ngã xuống, cường giả của vị diện Vĩnh Hằng nhìn tinh không, chỗ đó ánh sao sáng chói, có năng lượng nồng đậm rơi xuống.
Ngày này.
Rất nhiều tu tiên giả phá cảnh.
Sau cùng, còn có vị Thiên giai chủ tể còn sống, hắn ta bị kiếm quang trói buộc, không cách nào thoát đi, hư không vặn vẹo, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới trước mặt hắn ta.
"Vậy mà lại là bẫy!"
Vị Thiên giai chủ tể kia muốn tự bạo.
Toàn thân trải rộng u quang, thân thể của hắn ta bắt đầu vỡ tan, Trần Mục đưa tay xoay tròn, thời gian quay lại, bộ thân thể vỡ tan kia liền bắt đầu phục hồi lại như cũ.
Thiên kiêu chủ tể của vị diện Ám Ảnh trừng to mắt, hắn ta rơi vào trong tay Trần Mục, muốn chết cũng khó khăn, cho dù hắn ta muốn tiêu hủy kí ức trong thức hải cũng không được.
Rất nhanh, Trần Mục đạt được tất cả tin tức của vị diện Ám Ảnh, hắn xuất thủ lần nữa, Thiên giai chủ tể bị đánh nát, tinh không khôi phục lại yên tĩnh.
Trần Tiểu Đậu đi tới gần, trong mắt nàng ta tràn đầy sùng bái, Trần Mục và Khương Phục Tiên không có vui vẻ, thử thách chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Đậu Đậu, ta và nương của con bây giờ liền phải rời đi."
Bọn họ không có thời gian chúc mừng, cường giả của vị diện Ám Ảnh bị diệt cả đoàn, Thần Sáng Thế của vị diện Ám Ảnh nhất định có thể cảm ứng được, vị diện Vĩnh Hằng không an toàn nữa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên định phong bế vị diện thông đạo, đưa vị diện Vĩnh Hằng đến nơi an toàn, bọn họ sẽ đi xa.
Trần Tiểu Đậu hiểu rõ.
Nàng ta chủ động ôm lấy phụ mẫu.
Chỗ sâu trong tinh không.
Ở gần vị diện thông đạo.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Đậu Đậu, chúng ta tin tưởng con có thể dẫn mọi người đi tới tương lai."
Trần Mục gật đầu theo, trên mặt nở nụ cười: "Chúng ta sẽ tạm thời phong bế vị diện thông đạo, chờ thời gian thích hợp thì sẽ tự động mở ra."
"Con biết."
Trần Tiểu Đậu liên tục gật đầu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn vị diện Vĩnh Hằng, trong này đang khôi phục, sinh cơ dồi dào.
Cường giả của vị diện Ám Ảnh quy về hư vô tại vị diện Vĩnh Hằng, tài nguyên ở nơi này đủ để sánh ngang với cao giai vị diện, tương lai khẳng định sẽ xuất hiện lớp lớp cường giả.
Trần Mục nhìn quê hương, hắn có thể cảm ứng được tất cả thân bằng hảo hữu, có lẽ lần này rời đi, lúc trở lại lần nữa, cũng đã là cảnh còn người mất.
"Đậu Đậu, bọn ta đi đây."
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đi tới vị diện thông đạo, trước khi rời đi, bọn họ xoay người vẫy tay lần nữa, Trần Tiểu Đậu mỉm cười vẫy tay, nàng ta đã có thể chống đỡ được một mảnh bầu trời.
Nhìn nữ nhi trầm ổn hiểu chuyện, Trần Mục và Khương Phục Tiên yên tâm rời khỏi vị diện Vĩnh Hằng.
Sau khi rời khỏi vị diện thông đạo.
Trần Mục đưa tay xây dựng cấm chế, hắn không có phá hủy vị diện thông đạo của vị diện Vĩnh Hằng, mà là dùng cấm chế tạm thời phong ấn vị diện thông đạo của nơi này.
"Thời điểm khi thời cơ thích hợp, vị diện thông đạo của nơi này sẽ mở ra lần nữa."
"Hi vọng còn có thể nhìn thấy mọi người."
Nhìn vị diện Vĩnh Hằng ở trong Khổ Hải, hình dáng lớn hơn trước kia nhiều lần, những vị diện này ở bên trong Khổ Hải như là bọt biển, hiện tại thể lượng của vị diện Vĩnh Hằng rất lớn, đối lập với trước kia lại càng dễ bại lộ.
Trần Mục đẩy vị diện Vĩnh Hằng đến nơi xa, xung quanh đó có rất nhiều phế tích vị diện, Khương Phục Tiên dùng quy tắc Không Gian, để phế tích vị diện bao bọc lấy vị diện Vĩnh Hằng, cho dù có cường giả đi tới nơi này, cũng rất khó phát giác ra.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục: "Phu quân, kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"
Trần Mục suy nghĩ, trầm giọng nói: "Chúng ta đi xem vị diện Tà Thần trước."
Hai phu thê lập tức chạy tới vị diện Tà Thần.
Vị diện Tà Thần cách vị diện Vĩnh Hằng không tính quá xa, bọn họ rất nhanh liền đi tới gần đó.
Cả cái vị diện bị chia năm sẻ bảy, căn nguyên vật chất trong đó đều bị cướp đoạt, sinh cơ ở nơi này hoàn toàn mất hết.
Chương 869 Quân Lâm Ám Ảnh (1)
Trần Mục cũng ngờ tới kết quả như vậy, vị diện Ám Ảnh khẳng định sẽ thôn phệ hết thảy của nơi này: "Xung quanh đều không có sinh cơ, hơn nữa có rất nhiều vị diện đều bị thôn phệ, vị diện Ám Ảnh đang trong quá trình cố gắng mở rộng."
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên ngưng lại: "Muốn tăng thứ hạng của vị diện Vĩnh Hằng lên, phải đánh bại vị diện khác, muốn tham gia đại chiến vị diện, càng thêm khó khăn, cần chiến thắng vị diện có xếp hạng phía trên."
"Nếu vị diện Ám Ảnh đã muốn tìm chúng ta gây phiền phức, vậy chúng ta liền lấy vị diện Ám Ảnh khai đao!" Trong mắt Trần Mục ẩn chứa tia sáng nóng rực.
Khương Phục Tiên có chút lo lắng: "Phu quân, vị diện Ám Ảnh có sinh linh cổ lão cấp bậc Thần Sáng Thế tồn tại, chỉ sợ không dễ đối phó như vậy."
"So với ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, giải quyết tai hoạ ngầm." Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói.
Tai hoạ ngầm trong nội bộ vị diện Vĩnh Hằng được thanh trừ toàn bộ, hiện tại cũng chỉ có uy hiếp ở bên ngoài.
Khương Phục Tiên cũng không có sợ hãi, nàng ta nở nụ cười xinh đẹp: "Được, chúng ta liền đi vị diện Ám Ảnh, đầm rồng hang hổ, chúng ta cùng xông vào."
Khoảng cách tới vị diện Ám Ảnh khá xa.
Trần Mục lấy ra cổ thuyền màu xám, đây là thuyền nhỏ hắn dùng hài cốt của thần mộc viễn cổ tại vùng đất Khư Tịch để làm ra, có thể nhanh chóng xuyên thẳng qua trong Khổ Hải.
Khương Phục Tiên và Trần Mục ngồi đối diện nhau.
Bọn họ đang đi đường đồng thời còn đang tu luyện.
Chớp mắt.
Thời gian mấy năm trôi qua.
Đám người Trần Mục đi tới gần vị diện Ám Ảnh.
Khương Phục Tiên nhìn về phương xa, vị diện Ám Ảnh đang cách đó không xa, đôi mắt đẹp của nàng ta ngưng lại: "Phu quân, tần sóng năng lượng ở nơi đó có chút không đúng."
Trong đôi mắt của Trần Mục hiện ra tử quang, hắn dùng Luân Hồi Nhãn quan sát vị diện Ám Ảnh, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nói: "Đây là điềm báo sụp đổ."
Vị diện Ám Ảnh là cao giai vị diện, không bằng hàng ngũ mười siêu cấp vị diện ở vị trí đầu, nhưng cũng coi như nội tình thâm hậu, vị diện cường đại như vậy, vậy mà lại luân lạc tới mức sụp đổ, tất nhiên trong đó đã xảy ra chuyện gì.
"Nương tử, ta vào xem trước."
"Không được, chúng ta cùng đi vào."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc, Trần Mục không lay chuyển được nàng ta, khẽ cười nói: "Vậy được, chúng ta cùng đi."
Hai phu thê thông qua vị diện thông đạo của vị diện Ám Ảnh, đi vào bên trong vị diện Ám Ảnh.
Thế giới trước mắt như là luyện ngục, đốm lửa nhỏ đầy trời, không ngừng có ngôi sao bị thiêu đốt rơi xuống.
Bọn họ đi tới chỗ sâu trong vị diện Ám Ảnh, nơi này không có chút sinh cơ nào, Trần Mục thông qua Luân Hồi Nhãn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, vô số sinh linh hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
Đại đạo của vị diện Ám Ảnh sụp đổ, pháp tắc bị tiêu diệt, đây là điềm báo vị diện sụp đổ.
Khương Phục Tiên quan sát bốn phía, bình tĩnh nói: "Phu quân, xem ra, không phải bên ngoài phá hoại."
Trần Mục khẽ gật đầu, vẻ mặt hắn ngưng trọng nói: "Là Thần Sáng Thế của vị diện Ám Ảnh làm, ông ta có ý hủy đi nơi này, năng lượng của nơi này không có quy về hư vô, ông ta hẳn là không có dự định khởi động lại vị diện."
Soạt!
Một đạo u quang đánh tới.
Tinh không bị xé nứt, sao trời dọc đường đều bị vỡ nát, đó là năng lượng đáng sợ áp đảo trên cả chủ tể, Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời xuất thủ, bất diệt quang huy cùng ánh bạc thánh khiết tạo thành tấm chắn.
Ầm ầm!
Tấm chắn ngăn cản đạo u quang kía.
Tại chỗ sâu nhất của vị diện Ám Ảnh, thời gian và không gian chỗ đó vặn vẹo, hắc ám bao phủ.
Trần Mục có thể cảm giác được uy áp cường đại: "Ngươi chính là Thần Sáng Thế của vị diện Ám Ảnh."
Tổ địa của vị diện Ám Ảnh tựa như vực đen sâu không thấy đáy, đang không ngừng thôn phệ năng lượng chung quanh, sao lớn thiêu đốt rồi chết đều biến thành chất dinh dưỡng của nó.
"Ha ha, ta không đi tìm các ngươi, thế mà lại tự chui đầu vào lưới, chịu chết đi." Bên trong vực đen thò ra bàn tay lớn, lấp đất che trời, sao trời như là cát chảy giữa ngón tay.
Trần Mục và Khương Phục Tiên chẳng sợ hãi, bọn họ đồng thời vung kiếm, hai đạo kiếm quang đan xen dung hợp, hóa thành cự kiếm vắt ngang bầu trời, chiếu sáng toàn bộ tinh hà.
Ầm ầm!
Bàn tay đen và cự kiếm va chạm.
Các loại ánh sáng lộng lẫy kì dị đan xen.
Trần Mục và Khương Phục Tiên lại phát lực lần nữa, cự kiếm phá vỡ bàn tay che trời, trực tiếp hướng về tổ địa của vị diện Ám Ảnh, thời không xung quanh vực đen vặn vẹo, ánh sáng của cự kiếm đang mờ nhạt đi, vẫn có một phần kiếm quang chém tới.
Vốn là tổ địa bị tàn phá, dưới sự công kích của Trần Mục và Khương Phục Tiên, càng thêm rách nát.
Bên trong vực đen vang lên tiếng gào thét tức giận!
Vô số ngôi sao hóa thành bột mịn trong nháy mắt.
U quang nồng đậm bay vọt lên trời, như bức mặc sơn thủy hoạ, toàn bộ thế giới đều trở nên u ám, Trần Mục và Khương Phục Tiên chỉ có thể ngưng tụ tấm chắn.
Tại thời điểm bọn họ ngưng tụ tấm chắn, bên trong vực đen vọt ra vô số dây leo lần nữa, những dây leo đen này ẩn chứa đường vân quỷ dị, không thể phá vỡ.
Vô số dây leo đen bao trùm tấm chắn.
Dây leo đen muốn kéo bọn họ vào vực đen, nơi đó là tổ địa của vị diện Ám Ảnh, vô cùng nguy hiểm.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau, hai người hơi mỉm cười, đều đọc hiểu tâm ý của đối phương.
Dây leo đen kéo bọn họ tới vực đen.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng ở bên trong tấm chắn, chung quanh là u quang, hắc ám đang thôn phệ ánh sáng chung quanh, tấm chắn dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mờ nhạt đi.
"Biến mất đi!"
Sức mạnh đáng sợ đánh thẳng vào tấm chắn.
Trần Mục lấy ra đế kiếm, hắn và Khương Phục Tiên đồng thời thôi động Sáng Thế thần lực trong cơ thể, đế kiếm mang theo ánh sáng, nhất thời xua tan hắc ám chung quanh.
Tại chỗ sâu trong tổ địa.
Có quan tài đen lẳng lặng nằm đó.
Tất cả công kích đều đến từ quan tài đen.
Đế kiếm mang theo ánh sáng phá không mà ra.
Không bao lâu.
Đế kiếm đánh trúng quan tài đen.
Chương 870 Quân Lâm Ám Ảnh (2)
Cùng với tiếng vang lanh lảnh, quan tài đen vỡ tan, sinh linh cổ lão tóc đen rối tung sống lại, đó là lão giả tóc trắng rối tung, dáng người gầy yếu, hai con mắt rậm rạp mang theo u quang thu hút hồn người.
Đùng!
Đế kiếm bị ông ta phất tay đánh bay.
Lão giả tóc trắng lạnh giọng nói: "Không ngờ rằng, trên người các ngươi lại có Sáng Thế thần lực cường đại như thế, chỉ cần thôn phệ các ngươi, có lẽ ta có thể hóa thân chung cực."
"Si tâm vọng tưởng."
Trần Mục đưa tay, đế kiếm quay về trong tay, Khương Phục Tiên giang hai cánh tay, vũ dực thánh khiết mang theo ánh bạc hoành không xuất thế, bao phủ toàn bộ tổ địa.
Lão giả tóc trắng cười to ha ha: "Nơi này là địa bàn của ta, các ngươi đều phải chết."
Khương Phục Tiên cười nhạt một tiếng, thanh u nói: "Nơi này là lĩnh vực của ta, Vĩnh Hằng Tịnh Thổ."
Lão giả tóc trắng đột nhiên phát hiện, mình đã không còn ở tổ địa, ông ta vẫn cười ha ha như cũ: "Ta đã thôn phệ tất cả tài nguyên của vị diện Ám Ảnh, cho dù không ở tổ địa, các ngươi có thể làm khó dễ được ta?"
Trần Mục không nói nhảm, tay hắn nắm đế kiếm hướng thẳng về phía lão giả tóc trắng, Vĩnh Hằng thánh huy ngưng tụ ra chiến giáp cho hắn, lĩnh vực của Khương Phục Tiên đang giúp đỡ hắn.
Lão giả tóc trắng muốn ngưng tụ vũ khí, nhưng sức mạnh của ông ta bị Vĩnh Hằng thánh huy hạn chế, đối mặt với Trần Mục giết tới gần, chỉ có thể tay không tiếp lấy đế kiếm.
Đế kiếm mang theo ánh sáng, dễ dàng chặt đứt bàn tay của lão giả tóc trắng, Trần Mục xuất kiếm rất nhanh, thân thể của lão giả tóc trắng rất nhanh trải đầy vết rách.
"Vĩnh Hằng thần khí."
"Các ngươi cũng đừng hòng sống tốt."
Lão giả tóc trắng trợn tròn hai mắt, giữa hàng mày của ông ta xuất hiện đường vân hắc ám, sau đó u quang trải rộng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên phát giác được nguy hiểm, bọn họ không cách nào ngăn cản được lão giả tóc trắng tự bạo.
"Nương tử, cẩn thận."
Trần Mục lùi lại đến bên cạnh Khương Phục Tiên, bọn họ xây dựng ra tấm chắn, theo u quang nở rộ, Vĩnh Hằng Tịnh Thổ trong nháy mắt sụp đổ, tấm chắn lập tức bị phá nát.
Năng lượng đáng sợ đánh tới.
Trần Mục sử dụng quay lại thời gian, mặc dù không có cách nào để luồng sức mạnh mạnh mẽ này quay lại, nhưng mà có thể tạm dừng thời gian, Khương Phục Tiên nắm giữ năng lực bước nhảy không gian, nàng ta mở ra thông đạo không gian trước khi vụ nổ đến.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh kinh khủng vang lên.
Trần Mục và Khương Phục Tiên xuất hiện ở bên ngoài vị diện Ám Ảnh, bọn họ nhìn vị diện Ám Ảnh sụp đổ, có trong có ngoài, bên trong vạn vật đều hóa thành bột mịn.
Kết cục sau cùng của vị diện Ám Ảnh thảm liệt hơn rất nhiều vị diện phế tích khác, Trần Mục nhìn về phía chỗ sâu trong phế tích, nơi đó còn có u quang chưa từng tiêu tán.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi vào vùng đất bắt nguồn của u quang, bọn họ phát hiện một tảng đá đen kịt, giống như đá cuội, không lớn, bay lơ lửng.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Vị diện Ám Ảnh đã hoàn toàn sụp đổ, viên hắc thạch này lại hoàn hảo không chút tổn hại, bên trong có vẻ như có năng lượng rất mạnh."
Trần Mục sử dụng Luân Hồi Nhãn quan sát hắc thạch, phát hiện trước kia nó là thuần trắng như ngọc, là sau khi lão giả tóc trắng đạt được mới biến thành bộ dáng như bây giờ.
"Hắc thạch đến từ Bỉ Ngạn!"
Trần Mục nhìn thấy lai lịch của hắc thạch, hắc thạch đến từ Bỉ Ngạn, trợ giúp lão giả tóc trắng mở ra vị diện Ám Ảnh, bên trong thậm chí ẩn chứa năng lượng cường đại.
Đuôi mày Khương Phục Tiên chau lên, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Nó mới là Thần Sáng Thế chân chính của vị diện Ám Ảnh, lão giả tóc trắng khi nãy là ngụy trang."
Trần Mục cau mày, hắn phát giác được nguy hiểm, hắc thạch bỗng nhiên phóng về phía Khương Phục Tiên.
Bộp!
Trần Mục bắt lấy hắc thạch.
"Phu quân."
"Mau buông tay!"
Khương Phục Tiên phóng thích ánh bạc, ánh bạc thánh khiết rơi vào trên thân Trần Mục, Trần Mục sít sao nắm chặt nắm đấm, da thịt còn tản ra bất diệt quang huy, nhưng cánh tay dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến thành màu đen, sức mạnh Ám Ảnh đang ăn mòn hắn.
"Nương tử, ta có Tổ Thần khí vận giúp đỡ, nó không thể thôn phệ ta." Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, mặc dù hắn rất đau khổ, nhưng vẫn mỉm cười.
Khương Phục Tiên thôi động cổ thuyền, nơi này rất nguy hiểm, nàng ta mang Trần Mục rời xa nơi đây.
Bọn họ đi tới phế tích vị diện bên trong Khổ Hải, trên ngôi sao tĩnh mịch, bầu trời hiện ra cực quang.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở đỉnh núi.
Thân thể của hắn một nửa là hắc ám, một nửa là ánh sáng, Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng ở đối diện Trần Mục, nàng ta không ngừng phóng thích ánh bạc thánh khiết, trợ giúp Trần Mục vượt qua cửa ải khó.
Chỉ chớp mắt.
Năm trăm năm đi qua.
Trần Mục hoàn toàn hấp thu sức mạnh Ám Ảnh, khí tức của hắn trở nên thần bí, mở mắt ra, Khổ Hải vốn dĩ mông lung, trong mắt hắn trở nên rõ ràng.
Thân thể Khương Phục Tiên trở nên rất suy yếu, Trần Mục vội vàng ôm lấy nàng ta: "Nương tử, vất vả rồi."
Trần Mục khẽ hôn lên trán Khương Phục Tiên.
Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nàng ta nằm ở trong lòng Trần Mục, nói khẽ: "Không vất vả, chỉ cần chàng không sao là được."
Trần Mục khẽ vuốt phía sau lưng Khương Phục Tiên, có ánh sáng rơi ở trên người nàng ta: "Nương tử, đợi nàng khôi phục trạng thái, chúng ta liền đi Uyên Hải."
"Ừm."
"Ta ngủ một lát."
Khương Phục Tiên ngủ say trong lòng Trần Mục.
Trần Mục nhìn dung nhan ngọt ngào của Khương Phục Tiên, khóe miệng hơi hơi giương lên, phu thê đồng tâm, quả nhiên rất dễ dàng, một mình ở Khổ Hải có thể rất phiền phức.
Khương Phục Tiên ngủ đến tự tỉnh, nàng ta mở mắt ra, sau đó duỗi eo mỏi: "Phu quân, tại sao ta cảm thấy sức mạnh còn mạnh hơn trước kia?"
Trần Mục không có che giấu, khẽ cười nói: "Luyện hóa hắc thạch có công lao của nàng, ta đem một nửa sức mạnh trong đó đều chuyển dời đến trên người nàng."
Khương Phục Tiên vốn muốn nói Trần Mục hai câu, nhưng ngẫm nghĩ, chỉ là lắc đầu, bất đắc dĩ than nhẹ, Trần Mục thấy thế không khỏi cười ra tiếng.
"Nương tử."
"Chúng ta lên đường đi."
"Được, tiến về Uyên Hải."