-
Chương 66-70
Chương 66 Không nhìn thấy
"Mông Tướng quân, xin hỏi Vân Ẩn sơn ở nơi nào?" Trần Mục từ trong xe nói vọng ra.
Mộng Thiết nghe thấy vậy thì cung kính mà nói: "Ngay ở trong cảnh nội của Phong châu, chúng ta cách Vân Ẩn sơn không xa, nơi đó quanh năm đều tràn ngập mây mù, có thể xưng là tiên cảnh."
Trần Mục lễ phép nói: "Làm phiền Mông tướng quân đưa ta đi tới Vân Ẩn sơn, ta muốn leo núi ngắm cảnh một chút."
"Tuân mệnh."
Mông Thiết đáp ứng một cách sảng khoái.
Ngân Giáp quân thay đổi lộ tuyến tiến về phía Vân Ẩn sơn.
Trong xe, Trần Mục mỉm cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta có thể nghỉ một lát hay không, phải tiết kiệm một chút thể lực để mà leo núi."
"Đương nhiên là được."
Triệu Phi Yên hơi bĩu môi, đều là tự nguyện mà nghe cứ như thể là nàng đang bắt ép hắn vậy.
Vào lúc mặt trời lặn về phía tây.
Bọn họ đi tới gần Vân Ẩn sơn.
Trần Mục và Triệu Phi Yên đều rời khỏi khoang xe, tại đây có thể nhìn thấy mây mù lượn lờ ở đằng xa, có ngọn núi như thể chọc thủng trời, ngọn núi đó cao hơn so với tất cả các ngọn núi xung quanh.
Mông Thiết đột nhiên nhắc nhở: "Ngọn Vân Ẩn sơn này có rất nhiều truyền thuyết xa xưa, có lời đồn rằng ngọn núi này vốn là Tiên sơn thời viễn cổ."
"Có bách tính từng trông thấy một thanh niên leo núi vào buổi sáng sớm, buổi tối đi ra thì đã là một lão giả tóc trắng và thậm chí còn kỳ quặc hơn nữa là, có tiều phu đi vào, vào ngay hôm sau đi ra thì thế gian đã trải qua được nửa năm."
Nghe được những lời này của Mông Thiết, Trần Mục dùng niệm lực cảm nhận Vân Ẩn sơn, niệm lực của hắn quá yếu cho nên khó mà thăm dò được cả một ngọn núi lớn này.
Trần Mục đề nghị: "Đã tới đây rồi thì cũng chẳng có gì phải vội, vậy chúng ta để trưa mai leo núi đi."
"Ta đưa ngươi đi lên."
Triệu Phi Yên nói với vẻ mặt thản nhiên.
Trần Mục có chút chờ mong, Triệu Phi Yên là cường giả Kiếm Vương, hắn trước kia chưa từng được lên trời, "Mông tướng quân, các ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này, ta và tiên tử tỷ tỷ đi lên đỉnh núi xem sao."
Triệu Phi yên vươn cánh tay ra, năm ngón tay dài nhỏ như được điêu khắc ra từ ngọc thạch mà thành.
Nàng ta nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Trần Mục, hai người bay lên trời, trong chớp mắt đã đi tới trên không trung cách mặt đất khoảng trăm trượng, bọn họ còn đang bay lên không ngừng.
Trần Mục nhìn vào đám người và cây cối dưới chân càng ngày càng nhỏ, không thể không ôm chặt lấy đùi của Triệu Phi Yên, hắn thế nhưng là hơi có chút sợ hãi, dù sao kiếp trước chính là bởi vì ngã từ trên cao xuống mà chết.
Triệu Phi Yên mới đầu thì còn khẽ nhíu mày, tuy nhiên sau khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Trần Mục thì không thể không mỉm cười.
Triệu Phi Yên và Trần Mục bay qua biển mây.
Đỉnh Vân Ẩn sơn gần ngay trước mắt.
Lúc này Trần Mục nhận ra được có vấn đề gì đó.
"Tiên tử tỷ tỷ, trước tiên đừng vội tới gần, ta cảm thấy đằng trước có niệm lực ba động rất mạnh."
"Ngươi cho rằng ta là không có não sao? Làm sao mà ta lại không biết được, tuy rằng có niệm lực ba động, nhưng ở trên Vân Ẩn sơn này lại không có người nào sống cả."
Trần Mục hoài nghi mà hỏi: "Chẳng lẽ lại là tồn tại giống như lão già mù trước đó?"
Triệu Phi Yên khẽ lắc đầu, nói một cách thản nhiên: "Chắc là chấp niệm, ký túc ở Vân Ẩn sơn."
"Chấp niệm!"
"Có uy hiếp gì hay không?"
Triệu Phi Yên mỉm cười nói: "Người tu kiếm tuy rằng không hiểu niệm thuật, nhưng cảnh giới càng cao thì thần hồn sẽ càng mạnh, chút chấp niệm kia đối với ta mà nói thì không có chút ảnh hưởng nào."
"Vậy chúng ta đi qua đi."
Trần Mục cảm thấy bản thân mình cũng có thể đứng vững được.
Bọn họ đi tới đỉnh Vân Ẩn sơn!
Trên đỉnh ngọn núi này chỉ có mấy cây cổ thụ, phóng mắt nhìn tới thì chỉ có thể nhìn thấy biển mây mênh mông, biển mây đang trở mình, tạo ra cảnh tượng sóng nước lăn tăn dưới ánh trăng.
"Đánh dấu đỉnh Vân Ẩn sơn."
"Chúc mừng thu hoạch được Pháp Nhãn Kim Đồng!"
Trần Mục đột nhiên cảm thấy hai mắt trở nên đau đớn, ở sâu trong con ngươi của hắn hiện lên ánh sáng vàng.
Cảnh vật xung quanh trở nên ảm đạm xuống, các loại năng lượng ở quanh thân đều được hắn quan sát thấy bằng mắt thường.
Trần Mục nhìn về phía Triệu Phi Yên đang đứng bên cạnh, vậy mà nhìn thấy được một đôi chân dài mịn màng.
Ánh mắt của hắn không dám nhìn lên phía trên.
"Váy của ngươi đâu?"
"..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên đột nhiên hạ nhiệt, lời nói ra với giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi đang nói cái gì?"
Trần Mục đột nhiên nhớ lại, lúc vừa rồi Triệu Phi Yên rõ ràng là mặc một chiếc váy màu tím, chẳng lẽ Pháp Nhãn Kim Đồng lại có năng lực nhìn xuyên thấu?
Hắn còn chưa biết sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng này như thế nào, cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại.
Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yên ngưng trọng lại, trầm giọng hỏi: "Đột nhiên ngươi nhắm hai mắt lại làm gì, bị gì sao?"
Trần Mục nói lời giải thích: "Đôi mắt của ta vừa biến dị, trông thấy ngươi không mặc váy."
"Ha ha ha."
Triệu Phi Yên tự nhiên là không tin.
Nàng ta gõ nhẹ vào đầu của Trần Mục, cười duyên nói: "Ngươi lại thích chém gió, mở hai mắt của ngươi ra cho ta, nhìn lại cho cẩn thận một chút xem ta đến cùng là có mặc váy hay không!"
"Không nhìn."
"Mở hai mắt ra."
"Ta thật không muốn nhìn."
Trần Mục sợ chính mình không thể thừa nhận.
Triệu Phi Yên tức giận nói: "Nếu như không mở mắt ra thì ta sẽ móc mắt của ngươi ra."
Trần Mục bị ép phải mở mắt ra, trong con mắt của hắn có ánh sáng vàng nhàn nhạt, Triệu Phi Yên còn giang hai cánh tay ra rồi xoay hai vòng ở trước mặt của hắn.
"Thấy rõ chưa?"
Triệu Phi Yên cười tới như muôn hoa đua nở.
Trần Mục thì đỏ cả mặt, bên ngoài cơ thể của Triệu Phi Yên có năng lượng thuộc tính Băng lưu động, thế nhưng lại không cách nào ngăn cản sự dòm ngó của Pháp Nhãn Kim Đồng.
"Ai."
"Đáng tiếc."
"Có Thánh quang."
Trần Mục tuyệt đối không nghĩ tới.
Những bộ phân quan trọng đều có Thánh quang bao phủ lại, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào giống như đang châm cứu vậy, xem ra Pháp Nhãn Kim Đồng chỉ có thể nhìn được những bộ phận nghiêm chỉnh.
Triệu Phi Yên nhận ra được có gì đó không đúng cho lắm.
Sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên âm trầm lại, nói với giọng lạnh lùng: "Ngươi có nhìn thấy váy của ta không?"
"Không nhìn thấy."
Trần Mục trả lời một cách thành thật.
Triêu Phi Yên nói với vẻ hoài nghi trên mặt: "Ta không tin."
"Ngươi có một vết bớt hình lưỡi liềm đỏ trên vai phải và một vết kiếm trên lưng." Trần Mục thản nhiên mà nói.
Triệu Phi Yên bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, con mắt của Trần Mục thật biến dị? Nàng ta đột nhiên giẫm chân, cả tòa Vân Ẩn sơn đều đang rung chuyển.
Ngân Giáp quân ở dưới chân núi còn tưởng rằng là động đất.
"Ai cho ngươi nhìn?"
"Là ngươi ép ta nhìn a."
Trên mặt Trần Mục tràn đầy vẻ mặt vô tội.
Triệu Phi Yên trong lúc xấu hổ giận dữ vội vàng che đậy thân thể lại.
Trần Mục cười nói lời giải thích: "Không cần phải che, những nơi quan trọng ta không nhìn được, có thể là hai mắt của ta còn chưa đủ để biến dị hoàn toàn."
Chương 67 Nhìn có đẹp không?
Triệu Phi Yên vừa thẹn vừa giận, nghe tới đó thì nàng ta hơi thở phào một chút, tò mò hỏi: "Làm sao mà ngươi lại thu hoạch được loại năng lực này?"
Trần Mục cúi người ở trên đỉnh núi, nói lời cảm kích: "Có lẽ là tiền bối ở trên núi này hiển thánh, giao cho ta thần thông thiên phú như vậy."
"..."
Triệu Phi Yên mãi mà không thể bình tĩnh lại được.
Tại sao ta lại không đạt được loại năng lực này ta?
Triệu Mục vốn có thiên phí dị bẩm, còn có thể có tạo hóa như thế này khiến nàng ta rất chi là hâm mộ.
"Tên xấu xa kia, ngươi còn nhìn cái gì?"
Triệu Phi Yên trợn mắt lên quát Trần Mục.
Trần Mục ở lúc nếm thử năng lực khác của Pháp Nhãn Kim Đồng, hắn vậy mà nhìn thấy trong cơ thể của Triệu Phi Yên, ở vị trí đan điền của nàng ta có cánh đồng tuyết.
Sâu trong cánh đồng tuyết này, hắn nhìn thấy băng kiếm mang theo hàn quang (vẻ lạnh buốt), đó là kiếm bản mệnh của Triệu Phi Yên, cách từ đằng xa cũng có thể cảm nhận được ý lạnh.
Trần Mục nghe thấy thì di dời con mắt khỏi thân thể nàng ta.
"Nhìn có đẹp không?"
"Đẹp a."
"Nhìn đủ chưa?"
"Còn chưa."
"Vậy tiếp tục nhìn."
"Được."
Bạch!
Trần Mục nhìn thấy đôi chân dài quét ngang mà tới, hắn đứng ngẩn người ở đó, không tránh né, cổ thụ sau lưng hắn đã bị đá tan tành.
Thật bạo lực!
Trần Mục vội vàng nói lời giải thích: "Vừa rồi ta đang quan sát tình huống trong cơ thể của tiên tử tỷ tỷ."
"Ngươi thấy cái gì?"
Triệu Phi Yên hỏi với giọng nói lạnh lùng.
Trần Mục trả lời một cách thành thật: "Có một cánh đồng tuyết rộng lớn, còn có một thanh Băng kiếm!"
"Dưới tình huống bình thường, trong đan điền hẳn là chỉ có Băng kiếm mới đúng, có phải vậy hay không?"
Trên khuôn mặt Triệu Phi Yên hiện vẻ chấn kinh, hắn thế mà còn có thể nhìn thấy tình huống trong cơ thể, trầm giọng nói: "Không sai, cánh đồng tuyết là do hàn khí phản phệ mà đưa tới."
"Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi." Trần Mục nói với vẻ mặt nghiêm túc, Triệu Phi Yên đã giúp hắn, hơn nữa hàn khí trong cơ thể của nàng còn có thể hỗ trợ việc tu luyện của hắn.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Trần Mục trông rất trong sáng và hồn nhiên, nụ cười của hắn rất ngọt ngào, Triệu Phi Yên cũng không còn tức giận, mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Hai mắt Trần Mục khôi phục lại sự trong veo, hắn nhìn thấy chiếc váy tím sát người Triệu Phi Yên, "Trông ngươi vẫn đẹp hơn khi mặc váy vào."
"..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên lại lạnh xuống, nói với giọng rất nghiêm túc: "Ngươi tốt nhất đừng để lộ ra cái loại năng lực này."
"Yên tâm, ta không có coi tiên tử tỷ tỷ là người ngoài, những người khác ta đương nhiên sẽ không nói cho biết." Trần Mục gật đầu mỉm cười mà nói.
Triệu Phi Yên cười một tiếng, thản nhiên nói: "Ngắm cảnh cũng đã ngắm rồi, có thể đi được chưa?"
"Đợi lát nữa."
Trần Mục đứng ở trên đỉnh núi đang suy nghĩ, hắn nhìn vào biển mây đang cuộn trào, cuối cùng nghĩ tới một bài thơ cổ, sau đó thì cất cao giọng mà ngâm:
"Tạo hóa chung thần tú,
Âm dương cát hôn hiểu.
Ðãng hung sinh tằng vân,
Quyết tí nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đỉnh,
Nhất lãm chúng sơn tiểu."
(Dịch nghĩa:
Tạo hóa hun đúc cho nó nét đẹp thần thánh.
Hai sườn âm dương chia sớm tối.
Lưng chừng núi nhấp nhô từng lớp mây.
Đưa mắt trông bầy chim về tổ.
Nếu được dịp lên tận đỉnh cao nhất,
Ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé.)
Triệu Phi Yên khẽ gật đầu, vài câu thơ này rất không tệ, có thể phản ánh sự mạnh mẽ và tràn đầy sức sống của Trần Mục, không nghĩ tới không chỉ việc tu luyện của hắn có thiên phú tuyệt hảo, vậy mà còn rất có trình độ đối với thơ từ, có thể nói là toàn tài.
Đọc thuộc lòng một vài câu thơ, Trần Mục cảm thấy không uổng công, cười nói ra: "Chúng ta trở về đi."
Trong khi nói chuyện, biển mây sôi trào lên, giống như một con thú khổng lồ bay bọt tới, đỉnh núi bị mây nuốt chửng, gió lạnh thổi qua.
Hơi lạnh lan tràn ra, kiếm quang như tuyết trắng chém về phía bầu trời, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi xuống, bởi vì khẩn trương hai con ngươi của Trần Mục hiện lên ánh sáng vàng.
Bởi vậy mà hắn biết được phương pháp sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, chỉ cần tập trung tinh thần là có thể khởi động, lúc thả lỏng ra thì tự nhiên sẽ biến mất.
Đỉnh núi trở nên ảm đạm trong mắt Trần Mục, thực vật xung quanh như mất đi sắc thái, hắn nhìn thấy năng lượng pha tạp đang lưu động trong thiên địa, đây là cảnh tượng mà mắt thường khó có thể nắm giữ.
Có chút là linh khí, có chút là chấp niệm, ngọn lửa xanh biếc xung quanh chính là chấp niệm, vào lúc này ở trên đỉnh núi càng ngày càng xuất hiện nhiều lửa màu xanh biếc.
Lực lượng thần bí nào đó khiến chấp niệm tập trung vào phía đỉnh núi.
Tuy rằng Triệu Phi Yên không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự thay đổi khác thường ở nơi này, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo sương lạnh, lạnh lùng nói: "Nơi này có gì đó không đúng."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta muốn thử xem có thể luyện hóa được chấp niệm ở nơi này hay không."
"Ừm?"
Triệu Phi Yên chau mày.
"Bên trong những chấp niệm này tuy rằng có ẩn chứa một chút niệm lực, nhưng bên trong niệm lực khả năng ẩn chứa cảm xúc tiêu cực, sẽ ảnh hưởng tới tâm thần của người tu hành."
Vân Ẩn sơn thường xuyên xuất hiện những lời đồn đại thái quá, nhưng thật ra thì không có chuyện gì xảy ra cả, mà là người dân lên núi, sau khi hấp thụ chấp niệm ở nơi này thì tâm thần chịu ảnh hưởng, sau đó thì nói năng linh tinh.
Đây chính là nguyên nhân sau khi nghe Mông Thiết nói ra các loại lời đồn, Triệu Phi Yên còn dám mang Trần Mục tới đây, nàng ta biết có chấp niệm đang quấy phá ở trong núi, chỉ cần không hấp thu chấp niệm thì sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Biển mây sôi trào, muốn thôn phệ cả đỉnh núi, có cỗ lực lượng chấp niệm vô hình tuôn hướng đỉnh núi, nơi này chỉ sợ sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
Triệu Phi Yên chuẩn bị đưa Trần Mục trở lại dưới núi, không cần thiết phải ở đây để mà mạo hiểm.
"Tiên tử tỷ tỷ, ta đã có thể luyện hóa tàn hồn của lão già mù kia, ta nghĩ chấp niệm nơi này ta cũng có thể luyện hóa được." Trần Mục nói với khuôn mặt chân thành.
Triệu Phi Yên hiểu, niệm sư muốn đề cao lên thì rất khó, bởi vì chấp niệm cũng không phải là nơi nào cũng có, cơ hội có thể gặp được như thế này đúng là rất ít.
"Nếu như ngươi cảm thấy có gì đó không thích hợp thì phải lập tức ngừng việc luyện hóa lại, hiểu chưa?"
"Ta hiểu."
Trần Mục ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi.
Trên khuôn mặt nhỏ của hắn hiện đầy vẻ nghiêm túc, hắn sử dụng Viêm Thần Quan Tưởng đồ để minh tưởng, trong thức hải xuất hiện vòng xoáy lửa, trên mi tâm cũng hiện lên vòng xoáy lửa tương tự như vậy.
Trên mặt Triệu Phi Yên đầy vẻ kinh ngạc mà nhìn hắn, không nhịn được mà thầm nói: "Niệm lực hiện hình, đây là Niệm Sư đỉnh phong mới có thể làm được, móa!"
Niệm Sư còn khó tu hành hơn so với Kiếm Sư, nhưng niệm lực của Trần Mục đã cường đại như thế này rồi.
Nàng ta bây giờ có phần bị đả kích, Triệu Phi Yên làm thập đại thiên kiêu của Hoang Châu, nàng ta cảm thấy chính mình so với Trần Mục thì hoàn toàn chính là phế vật.
Chương 68 Bỉ Ngạn Nở Hoa
Lửa xanh xung quanh tiến vào thức hải thông qua vòng xoáy lửa ở mi tâm của Trần Mục.
Vòng xoáy lửa mà Trần Mục minh tưởng ra, những chấp niệm kia sau khi tiến vào trong thức hải thì đều bị vòng xoáy nghiền nát, niệm lực tinh thuần tràn vào thức hải.
Lúc thôn phệ chấp niệm, trong thức hải Trần Mục vang vọng lên những âm thanh kỳ lạ, có chút bi thương.
Theo thôn phệ càng ngày càng nhiều chấp niệm, trong thức hải của Trần Mục hiển hiện ra hình ảnh, hắn nhìn thấy một bóng lưng có phong thái tài hoa đứng ở trên đỉnh Vân Ẩn sơn, cái bóng lưng kia đang nhìn lên bầu trời mà thở dài.
Bóng lưng kia đột nhiên ngoái nhìn, khuôn mặt hắn anh tuấn, khí độ phi phàm giống như tiên nhân từ trên trời rơi xuống vậy.
Trần Mục thầm nói trong lòng: "Cỗ khí chất siêu phàm kia hắn từng cảm nhận được từ trên người Khương Phục Tiên, chấp niệm nơi này là hắn để lại?"
Ở bên trong hình ảnh mơ hồ, hắn nhìn thấy bóng lưng kia phá tan bầu trời, chấn động tới quang mang cả bầu trời, cảnh tượng đó rất là rung động, đó là phi thăng!
"Ta đang hấp thu chấp niệm của tiên nhân?"
Trần Mục kinh hãi, chấp niệm của loại cường giả này chắc chắn sẽ có được niệm lực cường đại.
Nhưng sự thật thì cũng không phải là như thế.
"Ô ô..."
"Sư huynh..."
Trần Mục nghe được tiếng khóc, nội dung tiếng khóc rất mơ hồ, hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của nữ nhân.
Hắn tìm ra được nguồn gốc của chấp niệm.
Triệu Phi Yên nhìn thấy khóe mắt Trần Mục có nước mắt thì quát khẽ: "Trần Mục!"
"Ta không sao."
Trần Mục nhắm hai mắt trả lời: "Ta nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ, có chút cảm động mà thôi."
"..."
Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yên ngưng trọng lại, nhắc nhở: "Những gì ngươi thấy có thể đều là ảo giác mà thôi."
Trần Mục tập trung tinh thần, theo chấp niệm liên tục tràn vào trong thức hải, hình ảnh nam nhân kia càng ngày càng rõ ràng, nữ nhân đã khóc không thành tiếng.
Trần Mục trịnh trọng nói: "Đã ngươi không chém đứt được chấp niệm vậy thì ta tới giúp ngươi!"
Trong thức hải, Trần Mục ngưng tụ ra một thanh Hỏa kiếm, kiếm quang bóng loáng chém vào hình ảnh nam nhân, hình ảnh có liên quan tới hắn lập tức biến mất toàn bộ.
Thức hải của Trần Mục trở nên yên tĩnh.
Hình ảnh bị chém nát lại tổ hợp lại một lần nữa, cuối cùng ngưng tụ thành dáng vẻ của nữ tử đoan trang tú lệ.
Nàng ta mỉm cười với Trần Mục, dịu dàng nói: "Cám ơn ngươi đã chém đi chấp niệm của ta, hy vọng niệm thuật của ta có thể tiến lên phía trước cùng với ngươi."
Trần Mục không biết làm sao.
Chẳng lẽ chấp niệm cũng có ý thức?
Nữ tử đoan trang tú lệ kia hóa thành mưa ánh sáng lọt vào thức hải, niệm lực của Trần Mục lập tức tăng lên trên diện rộng, hắn cảm nhận được sự tồn tại của đạo niệm thuật kia.
Sâu trong thức hải, tinh thể màu đỏ như lửa được ngưng tụ, đó là Thần phách, biểu tượng của Niệm Tông.
Triệu Phi Yên khẽ nhíu mày, đỉnh núi gió nổi mây vần, tất cả chấp niệm trong nháy mắt tuôn về hướng Trần Mục.
Trong thức hải của Trần Mục hấp thu được lượng lớn niệm lực, niệm lực của hắn tăng lên không ngừng, ở trên Thần phách xuất hiện đường vân màu vàng kim, một đường, hai đường, ba đường, tới tận bảy đường vân màu vàng kim sáng chói được hiện ra.
Những này là quà tặng của vị nữ tiền bối kia, Trần Mục đã giải thoát cho nàng ta.
"Tiền bối xin ngài yên tâm, sau này nếu như ta gặp được nam nhân cặn bã kia thì chắc chắn sẽ giáo huấn hắn thay cho tiền bối." Trần Mục lớn tiếng nói lên trong thức hải của mình, hắn không biết vị nữ tiền bối kia có thể nghe thấy được hay không.
Sau một lúc, đỉnh Vân Ẩn sơn khôi phục lại bình tĩnh, ở vào lúc Triệu Phi Yên buông lỏng cảnh giác, quanh thân xuất hiện Bỉ Ngạn hoa màu đỏ tươi, nàng ta giống như đặt mình vào trong biển hoa vậy, Trần Mục biến mất ở trước mắt nàng.
Trong tay Triệu Phi Yên nắm chặt lấy Khinh Ngữ kiếm, khí trận băng hàn lan tràn ra ngoài, Bỉ Ngạn hoa rạp trời kín đất, nàng ta biết đây đều là giả.
"Trần Mục!"
"Ngươi sao rồi?"
Trần Mục không trả lời.
Ánh mắt Triệu Phi Yên trở nên ngưng trọng, nàng ta muốn dùng linh lực để cảm nhận vị trí của Trần Mục thì lại phát hiện trên những Bỉ Ngạn hoa này đều có khí tức của Trần Mục.
Váy của nàng đột nhiên bị kéo.
Hai mắt Triệu Phi Yên lạnh xuống, nàng ta không biết đây là có chuyện gì xảy ra, vung kiếm chém tới.
"Ngừng ngừng!"
Trần Mục vội vàng kêu Triệu Phi Yên dừng lại.
Hắn chỉ muốn thử niệm thuật vừa mới nắm giữ một chút, không nghĩ tới cường giả Kiếm Vương cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ảo ảnh trước mặt Triệu Phi Yên biến mất.
Nàng ta nhìn vào Trần Mục ở bên cạnh, nói với giọng nói lạnh lùng: "Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"
"Niệm thuật!"
"Bỉ Ngạn Hoa Khai!" (Bỉ ngạn nở hoa)
Trong mắt Triệu Phi Yên tràn đầy chấn kinh, "Ngươi có được loại niệm thuật này vào lúc nào?"
"Ngay vừa rồi." Trần Mục mỉm cười nói: "Ta chém đứt chấp niệm của vị tiền bối kia xong thì được nàng ta tặng cho ta niệm thuật Phù Sinh Túy Mộng, Bỉ Ngạn nở hoa là cảnh giới tầng thứ nhất, niệm thuật này có tổng cộng bảy tầng cảnh giới, cảnh giới cao nhất có thể tạo dựng ra một không gian làm giả như thật."
Triệu Phi Yên được thể nghiệm sự đáng sợ của Bỉ Ngạn Nở Hoa, đạo niệm thuật này rất mạnh, thiên phú của Trần Mục càng ngày càng mạnh, vừa học là đã có thể sử dụng, quả thực không hợp thói thường.
"Còn dám sử dụng niệm thuật đối với ta, ta cam đoan ngươi không có quả ngon để mà ăn."
Triệu Phi Yên trừng mắt nhìn Trần Mục, nàng ta vừa mới ở bên trong Bỉ Ngạn Nở Hoa, thậm chí không thể phát giác được vị trí của hắn, bây giờ suy nghĩ lại một chút thì cũng cảm thấy sau lưng phát lạnh.
"Hiểu."
Trần Mục cười rất vui vẻ.
Đạo niệm thuật này chủ yếu là lấy mê hoặc là chính, nhưng uy lực của nó còn đáng sợ hơn so với Kiếm Thiểm, có thể ảnh hưởng tới sự cảnh giác và tâm thần của đối thủ.
Triệu Phi Yên thu hồi Khinh Ngữ kiếm, nàng ta lười biếng vươn vai, có chút mỏi mệt, nhỏ giọng thầm thì nói: "Chơi với ngươi còn cảm thấy mệt hơn so với tu luyện."
Trần Mục xấu hổ, lúc tu luyện, chịu khổ vất vả đều là hắn, nàng ta đương nhiên sẽ không mệt.
"Trở về đi."
Triệu Phi Yên thản nhiên nói.
Trần Mục nhìn về phía đông, rõng rạc nói: "Vừa đúng trời cũng sắp sáng rồi, ngắm mặt trời mọc một lát thì đi."
"Nhàm chán, nhìn mặt trời mọc có đẹp không? Còn không bằng ngươi nhìn ta." Triêu Phi Yên hơi bĩu môi nói.
"..."
Trần Mục không phản bác được.
"Ngắm phong cảnh có thể thả lỏng tinh thần, ngày ngày tu luyện vất vả, cần phải kết hợp giữa việc tu luyện và nghỉ ngơi."
"Lại cùng ngươi chơi một lát."
Triệu Phi Yên cảm thấy phiền nhất là khi nghe hắn giảng đạo lý.
Nàng ta ngồi ở vách đá trên đỉnh núi, hai cái chân lắc lư trong gió, Trần Mục thận trọng tới gần.
Triệu Phi Yên thấy thế, đưa tay kéo hắn tới, cười nhạo nói: "Thiên kiêu thế mà lại sợ độ cao?"
Trần Mục nắm lấy cánh tay của Triệu Phi Yên, hắn có bóng ma tâm lý đối với trên cao, một lúc sau mới yên tâm.
Trong khi chờ đợi mặt trời mọc.
Trần Mục kể lại những gì đã trải qua trong quá trình luyện hóa chấp niệm cho Triệu Phi Yên nghe, còn có đoạn cố sự mồ hồ kia, Triệu Phi Yên nghe tới rất mê mẩn.
Một màu đỏ rực xuất hiện trong biển mây trắng như tuyết.
Theo mặt trời mọc lên cao, biển mây trải rộng đầy mây vàng, khung cảnh trước mắt đẹp như chốn thần tiên nơi nhân gian.
"Ngươi thấy chưa, rất đẹp đi."
"Chỉ cái này? Ta thường xuyên nhìn thấy ở Lăng Vân tông, cảnh mặt trời mọc trên biển mây còn ngoạn mục hơn nhiều so với ở đây"
Trần Mục có chút xấu hổ, hắn cho rằng Triệu Phi Yên không có nói dối mà chỉ là EQ thấp.
Chương 69 Thỉnh Cầu Của Yến Lang Nguyệt (1)
Mặt trời đã lên cao.
Mây nước tựa như đang bùng cháy.
Triệu Phi Yến dẫn Trần Mục băng qua áng mây hồng, ánh mặt trời ấm áp, rất dễ chịu.
"Mông tướng quân, để các vị đợi lâu rồi." Trần Mục hơi khom người, tỏ ý xin lỗi.
Mông Thiết khoát tay, cung kính nói: "Vương thượng bảo mạt tướng chăm sóc tốt cho hai vị, đây là chức trách của ta."
Trần Mục cùng Triệu Phi Yến trở lại thùng xe.
Chặng đường đến Yến Vương Đô còn cách rất xa, hai người tiếp tục ở trong thùng xe tu luyện.
Chiều ngày hôm sau, khi còn cách Yến Vương Đô mười mấy dặm, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Mông Thiết ở ngoài thùng xe cung kính nói: "Phía trước là trang viên vương tộc, mời hai vị tạm thời nghỉ lại ở nơi này."
Trần Mục không hiểu nói: "Vương đô cách nơi này rất xa sao? Vì sao không trực tiếp tới thẳng vương đô?"
Mông Thiết vội vàng giải thích: "Bây giờ đuổi đến vương đô thì sắc trời cũng đã tối, vương thượng không tiện an bài nghi thức đón tiếp long trọng, mong tiểu hữu hiểu cho."
"..."
"Vậy được thôi."
"Đa tạ tiểu hữu đã thông cảm."
Trần Mục cùng Triệu Phi Yến đến sơn trang nghỉ ngơi, tòa trang viên vương tộc này được xây dựa lưng vào núi, nhìn xa còn thấy cung điện nguy nga lộng lẫy.
Xung quanh đều là thị vệ mặc giáp sắt.
Mông Thiết đưa bọn người Trần Mục vào sơn trang xong bèn trở về vương đô phục mệnh.
Triệu Phi Yến và Trần Mục vừa vào sơn trang liền có nha hoàn tiến lên nghênh đón, hỏi han ân cần.
"Ở đây có thể tắm không?"
"Có ôn tuyền có thể tắm rửa ạ."
"Dẫn ta đi đi."
"Vâng."
Nha hoàn dẫn Triệu Phi Yến tới ôn tuyền, nơi đây sương khói lượn lờ, dùng loại nước khơi thông nên mỗi ngày đều sẽ thay mới, Triệu Phi Yến rất hài lòng với nơi này.
Trần Mặc tới chỗ dùng cơm.
Trong sơn trang có rất nhiều ngự trù, cả ngày đều có thể cung ứng mỹ thực, Trần Mục ở đây ăn no nê một bữa, không có gì đã hơn việc dục vọng ăn uống được thoả mãn.
Đến vương đô đánh dấu là việc thứ yếu, chủ yếu là có thể ra ngoài ngao du, đi lại ngắm nhìn, thưởng thức phong cảnh dọc đường, thể hội phong tục tập quán ở bản địa.
Thời điểm chạng vạng tối.
Có vương tộc vội vàng đuổi tới sơn trang.
Yến Bắc Xuyên cung kính nói: "Hoan nghênh Trần tiểu hữu tới vương đô làm khách, ngày mai ta sẽ đích thân dẫn ngươi tiến cung diện kiến phụ vương."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, Yến Bắc Xuyên tóc đã bạc trắng, trên mặt còn có nếp nhăn, hắn ta vậy mà lại là nhi tử của Yến Vương, vương huynh của Yến Lang Nguyệt.
Triệu Phi Yến tắm xong, trực tiếp đi đến đại sảnh tìm Trần Mục, nàng ta thay một cái váy đen bó sát, bộ áo váy này cảm giác như bị cắt qua hai đao, nửa thân trên lộ ra bả vai phải trắng nõn mượt mà, nửa thân dưới lộ ra chân trái nhỏ nuột nà trắng ngần.
Tóc đen rối tung xoã nơi đầu vai, màu váy đen rõ ràng khiến nàng ta càng thêm thành thục quyến rũ.
Yến Bắc Xuyên nhìn thấy Triệu Phi Yến vội vã cúi người hành lễ, cung kính nói: "Tham kiến Triệu tiên tử."
Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Sắp xếp cho chúng ta một gian phòng nghỉ ngơi."
"Một gian?"
"Thế nào, có vấn đề?"
Triệu Phi Yến lạnh lùng hỏi.
Yến Bắc Xuyên liền vội vàng lắc đầu: "Không có vấn đề."
Trần Mục vẫn còn nhỏ, bọn họ dùng chung một phòng cũng không có vấn đề gì, Yến Bắc Xuyên lập tức an bài một gian phòng lớn rộng rãi.
Ban đêm.
Trần Mục giúp Triệu Phi Yến tôi luyện hàn khí.
Thực lực của hắn ngày càng mạnh thì hàn khí Triệu Phi Yến thả ra cũng càng ngày càng nhiều, sức mạnh mà Trần Mục hấp thụ cũng dần được gia tăng.
Đạo kim văn thứ bảy do Đan Điền Kiếm Hoàn ngưng tụ ra.
【Ký chủ: Trần Mục】
【Cảnh giới: Thất phẩm Kiếm Tông sơ kỳ】
【Cảnh giới: Thất phẩm Niệm Tông viên mãn】
【Điểm giá trị đánh dấu: 234】
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Yến Vương Đô】
【Phần thưởng: 3000 điểm Điểm giá trị đánh dấu】
Thực lực hiện tại của Trần Mục đủ để khinh thường những người cùng thế hệ, cho dù đụng phải những người trẻ Thiên Kiêu thì hắn cũng không sợ.
Trời còn chưa sáng.
Trần Mục cùng Triệu Phi Yến ngồi trong xe ngựa rộng rãi tiến về Yến Vương Đô, Yến Bắc Xuyên dẫn theo ngân giáp quân mở đường ở phía trước.
Quãng đường đến Yến Vương Đô còn một đoạn nữa, trời vừa tờ mờ sáng nhưng hai bên đường đã có rất nhiều bách tính đang vây xem, trên mặt bọn họ nở nụ cười kích động, mọi người đều đang reo hò nhiệt tình.
Trần Mục là niềm tự hào của cả Đại Yến.
Yến Vương Đô tường cao thành vững, địa thế ngoài thành rộng lớn, hàng ngàn cấm vệ xếp hàng chỉnh tề ở ngoài thành, Trần Mục có cảm giác như đang xem duyệt binh.
Vương tộc đều ở ngoài thành nghênh tiếp.
Trần Mục nhìn thấy Yến Lang Nguyệt, trong đám người nàng ta chắc chắn chính là sự tồn tại bắt mắt nhất, thanh thuần thoát tục, đoan trang tao nhã, nhìn hoài không chán, không có bộ dáng lãnh diễm giống như Triệu Phi Yến.
Lúc vào thành.
Trên tường thành có cánh hoa bay xuống.
Trần Mục dở khóc dở cười, bầu không khí vui mừng này giống như đang đón dâu, lại còn phô trương như thế, ầm ĩ tới mức bách tính cả thành đều biết.
Triệu Phi Yến nhắm chặt mắt, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ cảm thấy bọn họ đang làm ồn.
【Thành công đánh dấu Yến Vương Đô】
【Đạt được 3000 điểm Điểm giá trị đánh dấu】
【Thành công đổi lấy Long Ngâm Kiếm Kỹ】
【Tiêu hao 3000 điểm Điểm giá trị đánh dấu】
Trần Mục nhắm mắt lại, hắn đang mô phỏng nguyên vẹn Long Ngâm Kiếm Kỹ ở trong thức hải, rất nhanh đã nắm vững được chín loại chiêu kiếm phía sau.
"Không tồi, rất có lợi."
Long Ngâm Kiếm Kỹ rất mạnh, sánh ngang với kiếm kỹ của Linh Giai Thượng Phẩm, khóe miệng Trần Mục ẩn chứa ý cười.
Dân chúng xếp hai bên đường hoan nghênh Trần Mục đã tới, hai bên lan can tửu lầu bách tính đứng chật chỗ vây xem, bọn họ đều đang hoan hô reo hò.
Mọi người từng nghe câu chuyện về Trần Mục, hắn sớm đã trở thành sự tồn tại mà người người nhà nhà đều biết.
Tới gần nơi nghỉ ngơi ở vương cung, người trẻ tuổi khoác trên mình bộ giao long bào đang đứng ở nơi cao đánh giá Trần Mục, trong mắt hắn ta ẩn chứa lãnh ý.
Người trẻ tuổi cao ngạo nói: "Nghe nói hắn có thiên phú dị bẩm? Sao ta nhìn thế nào cũng thấy bình thường."
Lão già áo xám sau lưng hắn trầm giọng nói: "Đứa trẻ này có thiên phú dị bẩm hay không, lão phu không rõ, nhưng mà vị ở bên cạnh hắn kia thật sự đáng sợ, uy áp tỏa ra trên người nàng ta còn mạnh hơn cả Chu Vương!"
Chương 70 Thỉnh Cầu Của Yến Lang Nguyệt (2)
Đồng tử của người trẻ tuổi chợt co rút, hoảng sợ nói: "Nàng ta còn lợi hại hơn cả phụ vương của ta?"
Lão già trầm giọng nói: "Thần đã nghe ngóng qua, nàng ta tới từ Lăng Vân tông, là đệ tử đích truyền của Kiếm Thánh, tên Triệu Phi Yến, Thiên Kiêu đỉnh phong của Hoang Châu, đáng tiếc những bách tính kiến thức nông cạn này chỉ nghe nói tới Trần Mục, lại không biết đến vị Thiên Kiêu chân chính này, đúng là buồn cười."
"Triệu Phi Yến! Lăng Vân tông! Lẽ nào Yến Vương muốn mượn nàng ta để ra oai phủ đầu với chúng ta?"
"Lăng Vân tông xa tận Nam Hoang, càng sẽ không can dự vào thế tục, điện hạ không cần lo lắng."
"Triệu tướng quân nói rất có lý."
Người trẻ tuổi kia là Chu Hạn, thập tam vương tử của vương triều Đại Chu, đệ tử nội môn của Lôi Minh tông, năm nay hai mươi hai tuổi, đã là Ngũ phẩm Kiếm Tông sơ kỳ, hắn ta có tiềm lực được phong Vương.
Người già tên gọi Triệu Thiên Lôi, là lão tướng quân dưới trướng Chu Vương, lần này đi cùng Chu Hạn tới vương triều Đại Yến để thương nghị đàm phán công việc.
Nửa tháng trước, quân Chu ở Túc Châu đánh bại quân Yến, Yến Vương cầu hòa, Chu Vương đưa ra ba điều kiện, xưng thần, cắt đất và hòa thân.
Yến Vương Đông ý cắt đất, hòa thân, nhưng tuyệt không xưng thần, Chu Vương nhận được câu trả lời cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, bèn phái Chu Hạn tới trước lựa chọn đối tượng hòa thân, thuận tiện thương lượng phương án cắt đất cụ thể với Yến Vương.
"Điện hạ, Yến Vương mời chúng ta hôm nay tới vương cung tham gia ngọ yến, đến lúc đó ngài phải đưa ra yêu cầu đòi Túc Châu và Vân Châu với ông ấy."
"Ha ha, Ta còn muốn cả Yến Lang Nguyệt."
Chu Hạn nhìn Yến Lang Nguyệt đi theo phía sau xe ngựa, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.
Vương cung, ngự hoa viên.
Yến Vương triệu kiến Trần Mục ở ngự hoa viên, xung quanh toàn là các vương công quý tộc đứng chật ních.
Triệu Phi Yến một mình đi dạo nơi xa trong ngự hoa viên, nàng ta không thích tiếp xúc với vương quyền.
Tuổi tác của Yến Vương đã cao, tóc đã bạc trắng, ông ta bảo thái giám mang ghế tới, để ở bên cạnh Trần Mục, trên mặt mỉm cười nói: "Tiểu hữu mời ngồi."
Trần Mục lễ phép nói: "Gia gia bảo ta cảm tạ Yến Vương, bọn họ bận rộn công việc, không có cách nào đích thân tới vương đô được, còn mong Yến Vương thứ lỗi."
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Yến Vương ẩn chứa ý cười, khí chất của Trần Mục làm ông ta rất hài lòng, trịnh trọng nói: "Không sao, ngươi muốn chức quan gì? Trẫm ban thưởng cho ngươi."
Trần Mục khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không quan tước thân càng thoải mái, ta không muốn làm quan."
Hắn ăn nói rõ ràng, đối diện với quân vương của một nước vẫn có thể thong dong như thế, vương công quý tộc xung quanh đều phải lau mắt mà nhìn hắn.
"Nếu ngươi đã không muốn làm quan, Trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi." Yến Vương cười, vẫy tay nói: "Dung Ngư, mấy người các ngươi tiến lên trước hai bước."
Mấy vị công chúa ăn mặc trang điểm mỹ lệ tới trước mặt Trần Mục, Trần Mục cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái.
Yến Vương khẽ cười nói: "Dung Ngư các nàng tinh thông các loại cầm kỳ thi họa, ngươi có thích không?"
Mọi người đều biết Trần Mục là Thiên Kiêu tuyệt thế, Yến Vương muốn hắn làm con rể, tuy hắn còn nhỏ nhưng có thể đính hôn trước.
Mấy vị công chúa đều trang điểm đậm xinh đẹp, chỉ có Yến Lang Nguyệt là để mặt mộc, dung nhan thanh thuần tuyệt mỹ của nàng ta bỏ xa những công chúa khác cả mấy con phố.
Trần Mục vội vã lắc đầu: "Nương của ta nói ta đã có hôn ước, đa tạ ý tốt của Yến Vương."
Đây là do hắn nói dối, Đường Uyển căn bản không nói với hắn, hắn bị ép lấy hôn ước ra làm bia đỡ đạn.
Yến Vương không hỏi hắn đối tượng hôn ước là ai, ông ta cũng không để ý, trầm giọng nói: "Ngươi nhìn trúng ai, chọn làm tiểu thiếp cũng được."
Trần Mục nghiêm túc nói: "Đa tạ ý tốt của Yến Vương, trong lòng ta chỉ có kiếm, không muốn nữ nhân."
"..."
Mọi người khó có thể tưởng tượng lời này lại phát ra từ trong miệng Trần Mục, vương công quý tộc xung quanh không khỏi giật mình, khó trách hắn chính là tuyệt thế Thiên Kiêu, hóa ra là trong lòng không có nữ nhân.
Yến Vương khẽ than.
Ông ta không muốn ép buộc Trần Mục.
Dù sao thì dưa hái xanh thì không ngọt.
Bịch bịch!
Yến Lang Nguyệt đột nhiên quỳ xuống.
Trần Mục lúng túng không biết phải làm sao, ngay cả ánh mắt của Yến Vương cũng ngưng lại, chúng thần xung quanh đều không biết Yến Lang Nguyệt muốn làm cái gì.
"Xin ngươi hãy chọn ta."
Yến Lang Nguyệt cúi đầu nhẹ giọng nói.
Yến Vương sầm mặt không nói chuyện, vương tộc xung quanh đều không muốn nhìn Yến Lang Nguyệt, quỳ là việc rất mất mặt đối với vương tộc.
Tuy rằng Yến Lang Nguyệt thanh thuần tuyệt mỹ, mà hiện tại càng điềm đạm đáng yêu hơn, nhưng Trần Mục không muốn bị ràng buộc đạo đức: "Xin lỗi, ta không thể chọn tỷ."
Xung quanh xuất hiện tiếng cười nhạo khinh thường.
Yến Lang Nguyệt khẩn cầu: "Lang Nguyệt nguyện ý làm nha hoàn của Trần công tử, vẫn mong thành toàn."
Những công chúa khác đều đang nhỏ giọng thì thầm, trong mắt tràn đầy khinh miệt đối với Yến Lang Nguyệt, vương tộc xung quanh cũng đều đang lắc đầu, ngay đến cả sắc mặt Yến Vương cũng trở nên khó coi.
Cảnh tượng trong ngự hoa viên đầy xấu hổ, Yến Lang Nguyệt làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, nhưng Trần Mục không dám đáp ứng, hiện tại đáp ứng thỉnh cầu của Yến Lang Nguyệt thì chắc chắn chính là không tôn trọng đối với Yến Vương.
Trần Mục còn phải xem thái độ của Yến Vương.
Sau một hồi trầm mặc, Yến Vương nói: "Nếu ngươi muốn Lang Nguyệt làm nha hoàn, vậy Trẫm đồng ý."
Những vương công quý tộc xung quanh đều trợn mắt há mồm, Yến Lang Nguyệt là công chúa của Đại Yến, là nữ nhi mà Yến Vương sủng ái nhất, thế mà lại đồng ý cho nàng ta làm nha hoàn?
Trên mặt những công chúa khác mang theo sự chế giễu, đang yên đang lành không muốn làm công chúa, lại muốn làm nha hoàn cho người ta, thật hạ tiện, bọn họ đều đang tránh xa Yến Lang Nguyệt.
Yến Lang Nguyệt nhìn Trần Mục.
Trong mắt nàng ta hiện lên gợn sóng, Trần Mục biết nàng ta có chỗ khó, cung kính nói: "Đa tạ Yến Vương."
Tất cả thành viên vương tộc đều kinh ngạc, còn thật sự dám đồng ý, trong mắt hắn còn có vương tộc Đại Yến hay không?
Yến Lang Nguyệt quỳ xuống cảm ơn, nói: "Lang Nguyệt tham kiến tiểu thiếu gia, đa tạ tiểu thiếu gia thu lưu."
Trần Mục mỉm cười nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ mau đứng lên đi, dưới đất lạnh."
"Mông Tướng quân, xin hỏi Vân Ẩn sơn ở nơi nào?" Trần Mục từ trong xe nói vọng ra.
Mộng Thiết nghe thấy vậy thì cung kính mà nói: "Ngay ở trong cảnh nội của Phong châu, chúng ta cách Vân Ẩn sơn không xa, nơi đó quanh năm đều tràn ngập mây mù, có thể xưng là tiên cảnh."
Trần Mục lễ phép nói: "Làm phiền Mông tướng quân đưa ta đi tới Vân Ẩn sơn, ta muốn leo núi ngắm cảnh một chút."
"Tuân mệnh."
Mông Thiết đáp ứng một cách sảng khoái.
Ngân Giáp quân thay đổi lộ tuyến tiến về phía Vân Ẩn sơn.
Trong xe, Trần Mục mỉm cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta có thể nghỉ một lát hay không, phải tiết kiệm một chút thể lực để mà leo núi."
"Đương nhiên là được."
Triệu Phi Yên hơi bĩu môi, đều là tự nguyện mà nghe cứ như thể là nàng đang bắt ép hắn vậy.
Vào lúc mặt trời lặn về phía tây.
Bọn họ đi tới gần Vân Ẩn sơn.
Trần Mục và Triệu Phi Yên đều rời khỏi khoang xe, tại đây có thể nhìn thấy mây mù lượn lờ ở đằng xa, có ngọn núi như thể chọc thủng trời, ngọn núi đó cao hơn so với tất cả các ngọn núi xung quanh.
Mông Thiết đột nhiên nhắc nhở: "Ngọn Vân Ẩn sơn này có rất nhiều truyền thuyết xa xưa, có lời đồn rằng ngọn núi này vốn là Tiên sơn thời viễn cổ."
"Có bách tính từng trông thấy một thanh niên leo núi vào buổi sáng sớm, buổi tối đi ra thì đã là một lão giả tóc trắng và thậm chí còn kỳ quặc hơn nữa là, có tiều phu đi vào, vào ngay hôm sau đi ra thì thế gian đã trải qua được nửa năm."
Nghe được những lời này của Mông Thiết, Trần Mục dùng niệm lực cảm nhận Vân Ẩn sơn, niệm lực của hắn quá yếu cho nên khó mà thăm dò được cả một ngọn núi lớn này.
Trần Mục đề nghị: "Đã tới đây rồi thì cũng chẳng có gì phải vội, vậy chúng ta để trưa mai leo núi đi."
"Ta đưa ngươi đi lên."
Triệu Phi Yên nói với vẻ mặt thản nhiên.
Trần Mục có chút chờ mong, Triệu Phi Yên là cường giả Kiếm Vương, hắn trước kia chưa từng được lên trời, "Mông tướng quân, các ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này, ta và tiên tử tỷ tỷ đi lên đỉnh núi xem sao."
Triệu Phi yên vươn cánh tay ra, năm ngón tay dài nhỏ như được điêu khắc ra từ ngọc thạch mà thành.
Nàng ta nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Trần Mục, hai người bay lên trời, trong chớp mắt đã đi tới trên không trung cách mặt đất khoảng trăm trượng, bọn họ còn đang bay lên không ngừng.
Trần Mục nhìn vào đám người và cây cối dưới chân càng ngày càng nhỏ, không thể không ôm chặt lấy đùi của Triệu Phi Yên, hắn thế nhưng là hơi có chút sợ hãi, dù sao kiếp trước chính là bởi vì ngã từ trên cao xuống mà chết.
Triệu Phi Yên mới đầu thì còn khẽ nhíu mày, tuy nhiên sau khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Trần Mục thì không thể không mỉm cười.
Triệu Phi Yên và Trần Mục bay qua biển mây.
Đỉnh Vân Ẩn sơn gần ngay trước mắt.
Lúc này Trần Mục nhận ra được có vấn đề gì đó.
"Tiên tử tỷ tỷ, trước tiên đừng vội tới gần, ta cảm thấy đằng trước có niệm lực ba động rất mạnh."
"Ngươi cho rằng ta là không có não sao? Làm sao mà ta lại không biết được, tuy rằng có niệm lực ba động, nhưng ở trên Vân Ẩn sơn này lại không có người nào sống cả."
Trần Mục hoài nghi mà hỏi: "Chẳng lẽ lại là tồn tại giống như lão già mù trước đó?"
Triệu Phi Yên khẽ lắc đầu, nói một cách thản nhiên: "Chắc là chấp niệm, ký túc ở Vân Ẩn sơn."
"Chấp niệm!"
"Có uy hiếp gì hay không?"
Triệu Phi Yên mỉm cười nói: "Người tu kiếm tuy rằng không hiểu niệm thuật, nhưng cảnh giới càng cao thì thần hồn sẽ càng mạnh, chút chấp niệm kia đối với ta mà nói thì không có chút ảnh hưởng nào."
"Vậy chúng ta đi qua đi."
Trần Mục cảm thấy bản thân mình cũng có thể đứng vững được.
Bọn họ đi tới đỉnh Vân Ẩn sơn!
Trên đỉnh ngọn núi này chỉ có mấy cây cổ thụ, phóng mắt nhìn tới thì chỉ có thể nhìn thấy biển mây mênh mông, biển mây đang trở mình, tạo ra cảnh tượng sóng nước lăn tăn dưới ánh trăng.
"Đánh dấu đỉnh Vân Ẩn sơn."
"Chúc mừng thu hoạch được Pháp Nhãn Kim Đồng!"
Trần Mục đột nhiên cảm thấy hai mắt trở nên đau đớn, ở sâu trong con ngươi của hắn hiện lên ánh sáng vàng.
Cảnh vật xung quanh trở nên ảm đạm xuống, các loại năng lượng ở quanh thân đều được hắn quan sát thấy bằng mắt thường.
Trần Mục nhìn về phía Triệu Phi Yên đang đứng bên cạnh, vậy mà nhìn thấy được một đôi chân dài mịn màng.
Ánh mắt của hắn không dám nhìn lên phía trên.
"Váy của ngươi đâu?"
"..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên đột nhiên hạ nhiệt, lời nói ra với giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi đang nói cái gì?"
Trần Mục đột nhiên nhớ lại, lúc vừa rồi Triệu Phi Yên rõ ràng là mặc một chiếc váy màu tím, chẳng lẽ Pháp Nhãn Kim Đồng lại có năng lực nhìn xuyên thấu?
Hắn còn chưa biết sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng này như thế nào, cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại.
Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yên ngưng trọng lại, trầm giọng hỏi: "Đột nhiên ngươi nhắm hai mắt lại làm gì, bị gì sao?"
Trần Mục nói lời giải thích: "Đôi mắt của ta vừa biến dị, trông thấy ngươi không mặc váy."
"Ha ha ha."
Triệu Phi Yên tự nhiên là không tin.
Nàng ta gõ nhẹ vào đầu của Trần Mục, cười duyên nói: "Ngươi lại thích chém gió, mở hai mắt của ngươi ra cho ta, nhìn lại cho cẩn thận một chút xem ta đến cùng là có mặc váy hay không!"
"Không nhìn."
"Mở hai mắt ra."
"Ta thật không muốn nhìn."
Trần Mục sợ chính mình không thể thừa nhận.
Triệu Phi Yên tức giận nói: "Nếu như không mở mắt ra thì ta sẽ móc mắt của ngươi ra."
Trần Mục bị ép phải mở mắt ra, trong con mắt của hắn có ánh sáng vàng nhàn nhạt, Triệu Phi Yên còn giang hai cánh tay ra rồi xoay hai vòng ở trước mặt của hắn.
"Thấy rõ chưa?"
Triệu Phi Yên cười tới như muôn hoa đua nở.
Trần Mục thì đỏ cả mặt, bên ngoài cơ thể của Triệu Phi Yên có năng lượng thuộc tính Băng lưu động, thế nhưng lại không cách nào ngăn cản sự dòm ngó của Pháp Nhãn Kim Đồng.
"Ai."
"Đáng tiếc."
"Có Thánh quang."
Trần Mục tuyệt đối không nghĩ tới.
Những bộ phân quan trọng đều có Thánh quang bao phủ lại, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào giống như đang châm cứu vậy, xem ra Pháp Nhãn Kim Đồng chỉ có thể nhìn được những bộ phận nghiêm chỉnh.
Triệu Phi Yên nhận ra được có gì đó không đúng cho lắm.
Sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên âm trầm lại, nói với giọng lạnh lùng: "Ngươi có nhìn thấy váy của ta không?"
"Không nhìn thấy."
Trần Mục trả lời một cách thành thật.
Triêu Phi Yên nói với vẻ hoài nghi trên mặt: "Ta không tin."
"Ngươi có một vết bớt hình lưỡi liềm đỏ trên vai phải và một vết kiếm trên lưng." Trần Mục thản nhiên mà nói.
Triệu Phi Yên bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, con mắt của Trần Mục thật biến dị? Nàng ta đột nhiên giẫm chân, cả tòa Vân Ẩn sơn đều đang rung chuyển.
Ngân Giáp quân ở dưới chân núi còn tưởng rằng là động đất.
"Ai cho ngươi nhìn?"
"Là ngươi ép ta nhìn a."
Trên mặt Trần Mục tràn đầy vẻ mặt vô tội.
Triệu Phi Yên trong lúc xấu hổ giận dữ vội vàng che đậy thân thể lại.
Trần Mục cười nói lời giải thích: "Không cần phải che, những nơi quan trọng ta không nhìn được, có thể là hai mắt của ta còn chưa đủ để biến dị hoàn toàn."
Chương 67 Nhìn có đẹp không?
Triệu Phi Yên vừa thẹn vừa giận, nghe tới đó thì nàng ta hơi thở phào một chút, tò mò hỏi: "Làm sao mà ngươi lại thu hoạch được loại năng lực này?"
Trần Mục cúi người ở trên đỉnh núi, nói lời cảm kích: "Có lẽ là tiền bối ở trên núi này hiển thánh, giao cho ta thần thông thiên phú như vậy."
"..."
Triệu Phi Yên mãi mà không thể bình tĩnh lại được.
Tại sao ta lại không đạt được loại năng lực này ta?
Triệu Mục vốn có thiên phí dị bẩm, còn có thể có tạo hóa như thế này khiến nàng ta rất chi là hâm mộ.
"Tên xấu xa kia, ngươi còn nhìn cái gì?"
Triệu Phi Yên trợn mắt lên quát Trần Mục.
Trần Mục ở lúc nếm thử năng lực khác của Pháp Nhãn Kim Đồng, hắn vậy mà nhìn thấy trong cơ thể của Triệu Phi Yên, ở vị trí đan điền của nàng ta có cánh đồng tuyết.
Sâu trong cánh đồng tuyết này, hắn nhìn thấy băng kiếm mang theo hàn quang (vẻ lạnh buốt), đó là kiếm bản mệnh của Triệu Phi Yên, cách từ đằng xa cũng có thể cảm nhận được ý lạnh.
Trần Mục nghe thấy thì di dời con mắt khỏi thân thể nàng ta.
"Nhìn có đẹp không?"
"Đẹp a."
"Nhìn đủ chưa?"
"Còn chưa."
"Vậy tiếp tục nhìn."
"Được."
Bạch!
Trần Mục nhìn thấy đôi chân dài quét ngang mà tới, hắn đứng ngẩn người ở đó, không tránh né, cổ thụ sau lưng hắn đã bị đá tan tành.
Thật bạo lực!
Trần Mục vội vàng nói lời giải thích: "Vừa rồi ta đang quan sát tình huống trong cơ thể của tiên tử tỷ tỷ."
"Ngươi thấy cái gì?"
Triệu Phi Yên hỏi với giọng nói lạnh lùng.
Trần Mục trả lời một cách thành thật: "Có một cánh đồng tuyết rộng lớn, còn có một thanh Băng kiếm!"
"Dưới tình huống bình thường, trong đan điền hẳn là chỉ có Băng kiếm mới đúng, có phải vậy hay không?"
Trên khuôn mặt Triệu Phi Yên hiện vẻ chấn kinh, hắn thế mà còn có thể nhìn thấy tình huống trong cơ thể, trầm giọng nói: "Không sai, cánh đồng tuyết là do hàn khí phản phệ mà đưa tới."
"Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi." Trần Mục nói với vẻ mặt nghiêm túc, Triệu Phi Yên đã giúp hắn, hơn nữa hàn khí trong cơ thể của nàng còn có thể hỗ trợ việc tu luyện của hắn.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Trần Mục trông rất trong sáng và hồn nhiên, nụ cười của hắn rất ngọt ngào, Triệu Phi Yên cũng không còn tức giận, mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Hai mắt Trần Mục khôi phục lại sự trong veo, hắn nhìn thấy chiếc váy tím sát người Triệu Phi Yên, "Trông ngươi vẫn đẹp hơn khi mặc váy vào."
"..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên lại lạnh xuống, nói với giọng rất nghiêm túc: "Ngươi tốt nhất đừng để lộ ra cái loại năng lực này."
"Yên tâm, ta không có coi tiên tử tỷ tỷ là người ngoài, những người khác ta đương nhiên sẽ không nói cho biết." Trần Mục gật đầu mỉm cười mà nói.
Triệu Phi Yên cười một tiếng, thản nhiên nói: "Ngắm cảnh cũng đã ngắm rồi, có thể đi được chưa?"
"Đợi lát nữa."
Trần Mục đứng ở trên đỉnh núi đang suy nghĩ, hắn nhìn vào biển mây đang cuộn trào, cuối cùng nghĩ tới một bài thơ cổ, sau đó thì cất cao giọng mà ngâm:
"Tạo hóa chung thần tú,
Âm dương cát hôn hiểu.
Ðãng hung sinh tằng vân,
Quyết tí nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đỉnh,
Nhất lãm chúng sơn tiểu."
(Dịch nghĩa:
Tạo hóa hun đúc cho nó nét đẹp thần thánh.
Hai sườn âm dương chia sớm tối.
Lưng chừng núi nhấp nhô từng lớp mây.
Đưa mắt trông bầy chim về tổ.
Nếu được dịp lên tận đỉnh cao nhất,
Ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé.)
Triệu Phi Yên khẽ gật đầu, vài câu thơ này rất không tệ, có thể phản ánh sự mạnh mẽ và tràn đầy sức sống của Trần Mục, không nghĩ tới không chỉ việc tu luyện của hắn có thiên phú tuyệt hảo, vậy mà còn rất có trình độ đối với thơ từ, có thể nói là toàn tài.
Đọc thuộc lòng một vài câu thơ, Trần Mục cảm thấy không uổng công, cười nói ra: "Chúng ta trở về đi."
Trong khi nói chuyện, biển mây sôi trào lên, giống như một con thú khổng lồ bay bọt tới, đỉnh núi bị mây nuốt chửng, gió lạnh thổi qua.
Hơi lạnh lan tràn ra, kiếm quang như tuyết trắng chém về phía bầu trời, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi xuống, bởi vì khẩn trương hai con ngươi của Trần Mục hiện lên ánh sáng vàng.
Bởi vậy mà hắn biết được phương pháp sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, chỉ cần tập trung tinh thần là có thể khởi động, lúc thả lỏng ra thì tự nhiên sẽ biến mất.
Đỉnh núi trở nên ảm đạm trong mắt Trần Mục, thực vật xung quanh như mất đi sắc thái, hắn nhìn thấy năng lượng pha tạp đang lưu động trong thiên địa, đây là cảnh tượng mà mắt thường khó có thể nắm giữ.
Có chút là linh khí, có chút là chấp niệm, ngọn lửa xanh biếc xung quanh chính là chấp niệm, vào lúc này ở trên đỉnh núi càng ngày càng xuất hiện nhiều lửa màu xanh biếc.
Lực lượng thần bí nào đó khiến chấp niệm tập trung vào phía đỉnh núi.
Tuy rằng Triệu Phi Yên không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự thay đổi khác thường ở nơi này, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo sương lạnh, lạnh lùng nói: "Nơi này có gì đó không đúng."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta muốn thử xem có thể luyện hóa được chấp niệm ở nơi này hay không."
"Ừm?"
Triệu Phi Yên chau mày.
"Bên trong những chấp niệm này tuy rằng có ẩn chứa một chút niệm lực, nhưng bên trong niệm lực khả năng ẩn chứa cảm xúc tiêu cực, sẽ ảnh hưởng tới tâm thần của người tu hành."
Vân Ẩn sơn thường xuyên xuất hiện những lời đồn đại thái quá, nhưng thật ra thì không có chuyện gì xảy ra cả, mà là người dân lên núi, sau khi hấp thụ chấp niệm ở nơi này thì tâm thần chịu ảnh hưởng, sau đó thì nói năng linh tinh.
Đây chính là nguyên nhân sau khi nghe Mông Thiết nói ra các loại lời đồn, Triệu Phi Yên còn dám mang Trần Mục tới đây, nàng ta biết có chấp niệm đang quấy phá ở trong núi, chỉ cần không hấp thu chấp niệm thì sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Biển mây sôi trào, muốn thôn phệ cả đỉnh núi, có cỗ lực lượng chấp niệm vô hình tuôn hướng đỉnh núi, nơi này chỉ sợ sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
Triệu Phi Yên chuẩn bị đưa Trần Mục trở lại dưới núi, không cần thiết phải ở đây để mà mạo hiểm.
"Tiên tử tỷ tỷ, ta đã có thể luyện hóa tàn hồn của lão già mù kia, ta nghĩ chấp niệm nơi này ta cũng có thể luyện hóa được." Trần Mục nói với khuôn mặt chân thành.
Triệu Phi Yên hiểu, niệm sư muốn đề cao lên thì rất khó, bởi vì chấp niệm cũng không phải là nơi nào cũng có, cơ hội có thể gặp được như thế này đúng là rất ít.
"Nếu như ngươi cảm thấy có gì đó không thích hợp thì phải lập tức ngừng việc luyện hóa lại, hiểu chưa?"
"Ta hiểu."
Trần Mục ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi.
Trên khuôn mặt nhỏ của hắn hiện đầy vẻ nghiêm túc, hắn sử dụng Viêm Thần Quan Tưởng đồ để minh tưởng, trong thức hải xuất hiện vòng xoáy lửa, trên mi tâm cũng hiện lên vòng xoáy lửa tương tự như vậy.
Trên mặt Triệu Phi Yên đầy vẻ kinh ngạc mà nhìn hắn, không nhịn được mà thầm nói: "Niệm lực hiện hình, đây là Niệm Sư đỉnh phong mới có thể làm được, móa!"
Niệm Sư còn khó tu hành hơn so với Kiếm Sư, nhưng niệm lực của Trần Mục đã cường đại như thế này rồi.
Nàng ta bây giờ có phần bị đả kích, Triệu Phi Yên làm thập đại thiên kiêu của Hoang Châu, nàng ta cảm thấy chính mình so với Trần Mục thì hoàn toàn chính là phế vật.
Chương 68 Bỉ Ngạn Nở Hoa
Lửa xanh xung quanh tiến vào thức hải thông qua vòng xoáy lửa ở mi tâm của Trần Mục.
Vòng xoáy lửa mà Trần Mục minh tưởng ra, những chấp niệm kia sau khi tiến vào trong thức hải thì đều bị vòng xoáy nghiền nát, niệm lực tinh thuần tràn vào thức hải.
Lúc thôn phệ chấp niệm, trong thức hải Trần Mục vang vọng lên những âm thanh kỳ lạ, có chút bi thương.
Theo thôn phệ càng ngày càng nhiều chấp niệm, trong thức hải của Trần Mục hiển hiện ra hình ảnh, hắn nhìn thấy một bóng lưng có phong thái tài hoa đứng ở trên đỉnh Vân Ẩn sơn, cái bóng lưng kia đang nhìn lên bầu trời mà thở dài.
Bóng lưng kia đột nhiên ngoái nhìn, khuôn mặt hắn anh tuấn, khí độ phi phàm giống như tiên nhân từ trên trời rơi xuống vậy.
Trần Mục thầm nói trong lòng: "Cỗ khí chất siêu phàm kia hắn từng cảm nhận được từ trên người Khương Phục Tiên, chấp niệm nơi này là hắn để lại?"
Ở bên trong hình ảnh mơ hồ, hắn nhìn thấy bóng lưng kia phá tan bầu trời, chấn động tới quang mang cả bầu trời, cảnh tượng đó rất là rung động, đó là phi thăng!
"Ta đang hấp thu chấp niệm của tiên nhân?"
Trần Mục kinh hãi, chấp niệm của loại cường giả này chắc chắn sẽ có được niệm lực cường đại.
Nhưng sự thật thì cũng không phải là như thế.
"Ô ô..."
"Sư huynh..."
Trần Mục nghe được tiếng khóc, nội dung tiếng khóc rất mơ hồ, hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của nữ nhân.
Hắn tìm ra được nguồn gốc của chấp niệm.
Triệu Phi Yên nhìn thấy khóe mắt Trần Mục có nước mắt thì quát khẽ: "Trần Mục!"
"Ta không sao."
Trần Mục nhắm hai mắt trả lời: "Ta nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ, có chút cảm động mà thôi."
"..."
Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yên ngưng trọng lại, nhắc nhở: "Những gì ngươi thấy có thể đều là ảo giác mà thôi."
Trần Mục tập trung tinh thần, theo chấp niệm liên tục tràn vào trong thức hải, hình ảnh nam nhân kia càng ngày càng rõ ràng, nữ nhân đã khóc không thành tiếng.
Trần Mục trịnh trọng nói: "Đã ngươi không chém đứt được chấp niệm vậy thì ta tới giúp ngươi!"
Trong thức hải, Trần Mục ngưng tụ ra một thanh Hỏa kiếm, kiếm quang bóng loáng chém vào hình ảnh nam nhân, hình ảnh có liên quan tới hắn lập tức biến mất toàn bộ.
Thức hải của Trần Mục trở nên yên tĩnh.
Hình ảnh bị chém nát lại tổ hợp lại một lần nữa, cuối cùng ngưng tụ thành dáng vẻ của nữ tử đoan trang tú lệ.
Nàng ta mỉm cười với Trần Mục, dịu dàng nói: "Cám ơn ngươi đã chém đi chấp niệm của ta, hy vọng niệm thuật của ta có thể tiến lên phía trước cùng với ngươi."
Trần Mục không biết làm sao.
Chẳng lẽ chấp niệm cũng có ý thức?
Nữ tử đoan trang tú lệ kia hóa thành mưa ánh sáng lọt vào thức hải, niệm lực của Trần Mục lập tức tăng lên trên diện rộng, hắn cảm nhận được sự tồn tại của đạo niệm thuật kia.
Sâu trong thức hải, tinh thể màu đỏ như lửa được ngưng tụ, đó là Thần phách, biểu tượng của Niệm Tông.
Triệu Phi Yên khẽ nhíu mày, đỉnh núi gió nổi mây vần, tất cả chấp niệm trong nháy mắt tuôn về hướng Trần Mục.
Trong thức hải của Trần Mục hấp thu được lượng lớn niệm lực, niệm lực của hắn tăng lên không ngừng, ở trên Thần phách xuất hiện đường vân màu vàng kim, một đường, hai đường, ba đường, tới tận bảy đường vân màu vàng kim sáng chói được hiện ra.
Những này là quà tặng của vị nữ tiền bối kia, Trần Mục đã giải thoát cho nàng ta.
"Tiền bối xin ngài yên tâm, sau này nếu như ta gặp được nam nhân cặn bã kia thì chắc chắn sẽ giáo huấn hắn thay cho tiền bối." Trần Mục lớn tiếng nói lên trong thức hải của mình, hắn không biết vị nữ tiền bối kia có thể nghe thấy được hay không.
Sau một lúc, đỉnh Vân Ẩn sơn khôi phục lại bình tĩnh, ở vào lúc Triệu Phi Yên buông lỏng cảnh giác, quanh thân xuất hiện Bỉ Ngạn hoa màu đỏ tươi, nàng ta giống như đặt mình vào trong biển hoa vậy, Trần Mục biến mất ở trước mắt nàng.
Trong tay Triệu Phi Yên nắm chặt lấy Khinh Ngữ kiếm, khí trận băng hàn lan tràn ra ngoài, Bỉ Ngạn hoa rạp trời kín đất, nàng ta biết đây đều là giả.
"Trần Mục!"
"Ngươi sao rồi?"
Trần Mục không trả lời.
Ánh mắt Triệu Phi Yên trở nên ngưng trọng, nàng ta muốn dùng linh lực để cảm nhận vị trí của Trần Mục thì lại phát hiện trên những Bỉ Ngạn hoa này đều có khí tức của Trần Mục.
Váy của nàng đột nhiên bị kéo.
Hai mắt Triệu Phi Yên lạnh xuống, nàng ta không biết đây là có chuyện gì xảy ra, vung kiếm chém tới.
"Ngừng ngừng!"
Trần Mục vội vàng kêu Triệu Phi Yên dừng lại.
Hắn chỉ muốn thử niệm thuật vừa mới nắm giữ một chút, không nghĩ tới cường giả Kiếm Vương cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ảo ảnh trước mặt Triệu Phi Yên biến mất.
Nàng ta nhìn vào Trần Mục ở bên cạnh, nói với giọng nói lạnh lùng: "Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"
"Niệm thuật!"
"Bỉ Ngạn Hoa Khai!" (Bỉ ngạn nở hoa)
Trong mắt Triệu Phi Yên tràn đầy chấn kinh, "Ngươi có được loại niệm thuật này vào lúc nào?"
"Ngay vừa rồi." Trần Mục mỉm cười nói: "Ta chém đứt chấp niệm của vị tiền bối kia xong thì được nàng ta tặng cho ta niệm thuật Phù Sinh Túy Mộng, Bỉ Ngạn nở hoa là cảnh giới tầng thứ nhất, niệm thuật này có tổng cộng bảy tầng cảnh giới, cảnh giới cao nhất có thể tạo dựng ra một không gian làm giả như thật."
Triệu Phi Yên được thể nghiệm sự đáng sợ của Bỉ Ngạn Nở Hoa, đạo niệm thuật này rất mạnh, thiên phú của Trần Mục càng ngày càng mạnh, vừa học là đã có thể sử dụng, quả thực không hợp thói thường.
"Còn dám sử dụng niệm thuật đối với ta, ta cam đoan ngươi không có quả ngon để mà ăn."
Triệu Phi Yên trừng mắt nhìn Trần Mục, nàng ta vừa mới ở bên trong Bỉ Ngạn Nở Hoa, thậm chí không thể phát giác được vị trí của hắn, bây giờ suy nghĩ lại một chút thì cũng cảm thấy sau lưng phát lạnh.
"Hiểu."
Trần Mục cười rất vui vẻ.
Đạo niệm thuật này chủ yếu là lấy mê hoặc là chính, nhưng uy lực của nó còn đáng sợ hơn so với Kiếm Thiểm, có thể ảnh hưởng tới sự cảnh giác và tâm thần của đối thủ.
Triệu Phi Yên thu hồi Khinh Ngữ kiếm, nàng ta lười biếng vươn vai, có chút mỏi mệt, nhỏ giọng thầm thì nói: "Chơi với ngươi còn cảm thấy mệt hơn so với tu luyện."
Trần Mục xấu hổ, lúc tu luyện, chịu khổ vất vả đều là hắn, nàng ta đương nhiên sẽ không mệt.
"Trở về đi."
Triệu Phi Yên thản nhiên nói.
Trần Mục nhìn về phía đông, rõng rạc nói: "Vừa đúng trời cũng sắp sáng rồi, ngắm mặt trời mọc một lát thì đi."
"Nhàm chán, nhìn mặt trời mọc có đẹp không? Còn không bằng ngươi nhìn ta." Triêu Phi Yên hơi bĩu môi nói.
"..."
Trần Mục không phản bác được.
"Ngắm phong cảnh có thể thả lỏng tinh thần, ngày ngày tu luyện vất vả, cần phải kết hợp giữa việc tu luyện và nghỉ ngơi."
"Lại cùng ngươi chơi một lát."
Triệu Phi Yên cảm thấy phiền nhất là khi nghe hắn giảng đạo lý.
Nàng ta ngồi ở vách đá trên đỉnh núi, hai cái chân lắc lư trong gió, Trần Mục thận trọng tới gần.
Triệu Phi Yên thấy thế, đưa tay kéo hắn tới, cười nhạo nói: "Thiên kiêu thế mà lại sợ độ cao?"
Trần Mục nắm lấy cánh tay của Triệu Phi Yên, hắn có bóng ma tâm lý đối với trên cao, một lúc sau mới yên tâm.
Trong khi chờ đợi mặt trời mọc.
Trần Mục kể lại những gì đã trải qua trong quá trình luyện hóa chấp niệm cho Triệu Phi Yên nghe, còn có đoạn cố sự mồ hồ kia, Triệu Phi Yên nghe tới rất mê mẩn.
Một màu đỏ rực xuất hiện trong biển mây trắng như tuyết.
Theo mặt trời mọc lên cao, biển mây trải rộng đầy mây vàng, khung cảnh trước mắt đẹp như chốn thần tiên nơi nhân gian.
"Ngươi thấy chưa, rất đẹp đi."
"Chỉ cái này? Ta thường xuyên nhìn thấy ở Lăng Vân tông, cảnh mặt trời mọc trên biển mây còn ngoạn mục hơn nhiều so với ở đây"
Trần Mục có chút xấu hổ, hắn cho rằng Triệu Phi Yên không có nói dối mà chỉ là EQ thấp.
Chương 69 Thỉnh Cầu Của Yến Lang Nguyệt (1)
Mặt trời đã lên cao.
Mây nước tựa như đang bùng cháy.
Triệu Phi Yến dẫn Trần Mục băng qua áng mây hồng, ánh mặt trời ấm áp, rất dễ chịu.
"Mông tướng quân, để các vị đợi lâu rồi." Trần Mục hơi khom người, tỏ ý xin lỗi.
Mông Thiết khoát tay, cung kính nói: "Vương thượng bảo mạt tướng chăm sóc tốt cho hai vị, đây là chức trách của ta."
Trần Mục cùng Triệu Phi Yến trở lại thùng xe.
Chặng đường đến Yến Vương Đô còn cách rất xa, hai người tiếp tục ở trong thùng xe tu luyện.
Chiều ngày hôm sau, khi còn cách Yến Vương Đô mười mấy dặm, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Mông Thiết ở ngoài thùng xe cung kính nói: "Phía trước là trang viên vương tộc, mời hai vị tạm thời nghỉ lại ở nơi này."
Trần Mục không hiểu nói: "Vương đô cách nơi này rất xa sao? Vì sao không trực tiếp tới thẳng vương đô?"
Mông Thiết vội vàng giải thích: "Bây giờ đuổi đến vương đô thì sắc trời cũng đã tối, vương thượng không tiện an bài nghi thức đón tiếp long trọng, mong tiểu hữu hiểu cho."
"..."
"Vậy được thôi."
"Đa tạ tiểu hữu đã thông cảm."
Trần Mục cùng Triệu Phi Yến đến sơn trang nghỉ ngơi, tòa trang viên vương tộc này được xây dựa lưng vào núi, nhìn xa còn thấy cung điện nguy nga lộng lẫy.
Xung quanh đều là thị vệ mặc giáp sắt.
Mông Thiết đưa bọn người Trần Mục vào sơn trang xong bèn trở về vương đô phục mệnh.
Triệu Phi Yến và Trần Mục vừa vào sơn trang liền có nha hoàn tiến lên nghênh đón, hỏi han ân cần.
"Ở đây có thể tắm không?"
"Có ôn tuyền có thể tắm rửa ạ."
"Dẫn ta đi đi."
"Vâng."
Nha hoàn dẫn Triệu Phi Yến tới ôn tuyền, nơi đây sương khói lượn lờ, dùng loại nước khơi thông nên mỗi ngày đều sẽ thay mới, Triệu Phi Yến rất hài lòng với nơi này.
Trần Mặc tới chỗ dùng cơm.
Trong sơn trang có rất nhiều ngự trù, cả ngày đều có thể cung ứng mỹ thực, Trần Mục ở đây ăn no nê một bữa, không có gì đã hơn việc dục vọng ăn uống được thoả mãn.
Đến vương đô đánh dấu là việc thứ yếu, chủ yếu là có thể ra ngoài ngao du, đi lại ngắm nhìn, thưởng thức phong cảnh dọc đường, thể hội phong tục tập quán ở bản địa.
Thời điểm chạng vạng tối.
Có vương tộc vội vàng đuổi tới sơn trang.
Yến Bắc Xuyên cung kính nói: "Hoan nghênh Trần tiểu hữu tới vương đô làm khách, ngày mai ta sẽ đích thân dẫn ngươi tiến cung diện kiến phụ vương."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, Yến Bắc Xuyên tóc đã bạc trắng, trên mặt còn có nếp nhăn, hắn ta vậy mà lại là nhi tử của Yến Vương, vương huynh của Yến Lang Nguyệt.
Triệu Phi Yến tắm xong, trực tiếp đi đến đại sảnh tìm Trần Mục, nàng ta thay một cái váy đen bó sát, bộ áo váy này cảm giác như bị cắt qua hai đao, nửa thân trên lộ ra bả vai phải trắng nõn mượt mà, nửa thân dưới lộ ra chân trái nhỏ nuột nà trắng ngần.
Tóc đen rối tung xoã nơi đầu vai, màu váy đen rõ ràng khiến nàng ta càng thêm thành thục quyến rũ.
Yến Bắc Xuyên nhìn thấy Triệu Phi Yến vội vã cúi người hành lễ, cung kính nói: "Tham kiến Triệu tiên tử."
Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Sắp xếp cho chúng ta một gian phòng nghỉ ngơi."
"Một gian?"
"Thế nào, có vấn đề?"
Triệu Phi Yến lạnh lùng hỏi.
Yến Bắc Xuyên liền vội vàng lắc đầu: "Không có vấn đề."
Trần Mục vẫn còn nhỏ, bọn họ dùng chung một phòng cũng không có vấn đề gì, Yến Bắc Xuyên lập tức an bài một gian phòng lớn rộng rãi.
Ban đêm.
Trần Mục giúp Triệu Phi Yến tôi luyện hàn khí.
Thực lực của hắn ngày càng mạnh thì hàn khí Triệu Phi Yến thả ra cũng càng ngày càng nhiều, sức mạnh mà Trần Mục hấp thụ cũng dần được gia tăng.
Đạo kim văn thứ bảy do Đan Điền Kiếm Hoàn ngưng tụ ra.
【Ký chủ: Trần Mục】
【Cảnh giới: Thất phẩm Kiếm Tông sơ kỳ】
【Cảnh giới: Thất phẩm Niệm Tông viên mãn】
【Điểm giá trị đánh dấu: 234】
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Yến Vương Đô】
【Phần thưởng: 3000 điểm Điểm giá trị đánh dấu】
Thực lực hiện tại của Trần Mục đủ để khinh thường những người cùng thế hệ, cho dù đụng phải những người trẻ Thiên Kiêu thì hắn cũng không sợ.
Trời còn chưa sáng.
Trần Mục cùng Triệu Phi Yến ngồi trong xe ngựa rộng rãi tiến về Yến Vương Đô, Yến Bắc Xuyên dẫn theo ngân giáp quân mở đường ở phía trước.
Quãng đường đến Yến Vương Đô còn một đoạn nữa, trời vừa tờ mờ sáng nhưng hai bên đường đã có rất nhiều bách tính đang vây xem, trên mặt bọn họ nở nụ cười kích động, mọi người đều đang reo hò nhiệt tình.
Trần Mục là niềm tự hào của cả Đại Yến.
Yến Vương Đô tường cao thành vững, địa thế ngoài thành rộng lớn, hàng ngàn cấm vệ xếp hàng chỉnh tề ở ngoài thành, Trần Mục có cảm giác như đang xem duyệt binh.
Vương tộc đều ở ngoài thành nghênh tiếp.
Trần Mục nhìn thấy Yến Lang Nguyệt, trong đám người nàng ta chắc chắn chính là sự tồn tại bắt mắt nhất, thanh thuần thoát tục, đoan trang tao nhã, nhìn hoài không chán, không có bộ dáng lãnh diễm giống như Triệu Phi Yến.
Lúc vào thành.
Trên tường thành có cánh hoa bay xuống.
Trần Mục dở khóc dở cười, bầu không khí vui mừng này giống như đang đón dâu, lại còn phô trương như thế, ầm ĩ tới mức bách tính cả thành đều biết.
Triệu Phi Yến nhắm chặt mắt, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ cảm thấy bọn họ đang làm ồn.
【Thành công đánh dấu Yến Vương Đô】
【Đạt được 3000 điểm Điểm giá trị đánh dấu】
【Thành công đổi lấy Long Ngâm Kiếm Kỹ】
【Tiêu hao 3000 điểm Điểm giá trị đánh dấu】
Trần Mục nhắm mắt lại, hắn đang mô phỏng nguyên vẹn Long Ngâm Kiếm Kỹ ở trong thức hải, rất nhanh đã nắm vững được chín loại chiêu kiếm phía sau.
"Không tồi, rất có lợi."
Long Ngâm Kiếm Kỹ rất mạnh, sánh ngang với kiếm kỹ của Linh Giai Thượng Phẩm, khóe miệng Trần Mục ẩn chứa ý cười.
Dân chúng xếp hai bên đường hoan nghênh Trần Mục đã tới, hai bên lan can tửu lầu bách tính đứng chật chỗ vây xem, bọn họ đều đang hoan hô reo hò.
Mọi người từng nghe câu chuyện về Trần Mục, hắn sớm đã trở thành sự tồn tại mà người người nhà nhà đều biết.
Tới gần nơi nghỉ ngơi ở vương cung, người trẻ tuổi khoác trên mình bộ giao long bào đang đứng ở nơi cao đánh giá Trần Mục, trong mắt hắn ta ẩn chứa lãnh ý.
Người trẻ tuổi cao ngạo nói: "Nghe nói hắn có thiên phú dị bẩm? Sao ta nhìn thế nào cũng thấy bình thường."
Lão già áo xám sau lưng hắn trầm giọng nói: "Đứa trẻ này có thiên phú dị bẩm hay không, lão phu không rõ, nhưng mà vị ở bên cạnh hắn kia thật sự đáng sợ, uy áp tỏa ra trên người nàng ta còn mạnh hơn cả Chu Vương!"
Chương 70 Thỉnh Cầu Của Yến Lang Nguyệt (2)
Đồng tử của người trẻ tuổi chợt co rút, hoảng sợ nói: "Nàng ta còn lợi hại hơn cả phụ vương của ta?"
Lão già trầm giọng nói: "Thần đã nghe ngóng qua, nàng ta tới từ Lăng Vân tông, là đệ tử đích truyền của Kiếm Thánh, tên Triệu Phi Yến, Thiên Kiêu đỉnh phong của Hoang Châu, đáng tiếc những bách tính kiến thức nông cạn này chỉ nghe nói tới Trần Mục, lại không biết đến vị Thiên Kiêu chân chính này, đúng là buồn cười."
"Triệu Phi Yến! Lăng Vân tông! Lẽ nào Yến Vương muốn mượn nàng ta để ra oai phủ đầu với chúng ta?"
"Lăng Vân tông xa tận Nam Hoang, càng sẽ không can dự vào thế tục, điện hạ không cần lo lắng."
"Triệu tướng quân nói rất có lý."
Người trẻ tuổi kia là Chu Hạn, thập tam vương tử của vương triều Đại Chu, đệ tử nội môn của Lôi Minh tông, năm nay hai mươi hai tuổi, đã là Ngũ phẩm Kiếm Tông sơ kỳ, hắn ta có tiềm lực được phong Vương.
Người già tên gọi Triệu Thiên Lôi, là lão tướng quân dưới trướng Chu Vương, lần này đi cùng Chu Hạn tới vương triều Đại Yến để thương nghị đàm phán công việc.
Nửa tháng trước, quân Chu ở Túc Châu đánh bại quân Yến, Yến Vương cầu hòa, Chu Vương đưa ra ba điều kiện, xưng thần, cắt đất và hòa thân.
Yến Vương Đông ý cắt đất, hòa thân, nhưng tuyệt không xưng thần, Chu Vương nhận được câu trả lời cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, bèn phái Chu Hạn tới trước lựa chọn đối tượng hòa thân, thuận tiện thương lượng phương án cắt đất cụ thể với Yến Vương.
"Điện hạ, Yến Vương mời chúng ta hôm nay tới vương cung tham gia ngọ yến, đến lúc đó ngài phải đưa ra yêu cầu đòi Túc Châu và Vân Châu với ông ấy."
"Ha ha, Ta còn muốn cả Yến Lang Nguyệt."
Chu Hạn nhìn Yến Lang Nguyệt đi theo phía sau xe ngựa, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.
Vương cung, ngự hoa viên.
Yến Vương triệu kiến Trần Mục ở ngự hoa viên, xung quanh toàn là các vương công quý tộc đứng chật ních.
Triệu Phi Yến một mình đi dạo nơi xa trong ngự hoa viên, nàng ta không thích tiếp xúc với vương quyền.
Tuổi tác của Yến Vương đã cao, tóc đã bạc trắng, ông ta bảo thái giám mang ghế tới, để ở bên cạnh Trần Mục, trên mặt mỉm cười nói: "Tiểu hữu mời ngồi."
Trần Mục lễ phép nói: "Gia gia bảo ta cảm tạ Yến Vương, bọn họ bận rộn công việc, không có cách nào đích thân tới vương đô được, còn mong Yến Vương thứ lỗi."
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Yến Vương ẩn chứa ý cười, khí chất của Trần Mục làm ông ta rất hài lòng, trịnh trọng nói: "Không sao, ngươi muốn chức quan gì? Trẫm ban thưởng cho ngươi."
Trần Mục khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không quan tước thân càng thoải mái, ta không muốn làm quan."
Hắn ăn nói rõ ràng, đối diện với quân vương của một nước vẫn có thể thong dong như thế, vương công quý tộc xung quanh đều phải lau mắt mà nhìn hắn.
"Nếu ngươi đã không muốn làm quan, Trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi." Yến Vương cười, vẫy tay nói: "Dung Ngư, mấy người các ngươi tiến lên trước hai bước."
Mấy vị công chúa ăn mặc trang điểm mỹ lệ tới trước mặt Trần Mục, Trần Mục cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái.
Yến Vương khẽ cười nói: "Dung Ngư các nàng tinh thông các loại cầm kỳ thi họa, ngươi có thích không?"
Mọi người đều biết Trần Mục là Thiên Kiêu tuyệt thế, Yến Vương muốn hắn làm con rể, tuy hắn còn nhỏ nhưng có thể đính hôn trước.
Mấy vị công chúa đều trang điểm đậm xinh đẹp, chỉ có Yến Lang Nguyệt là để mặt mộc, dung nhan thanh thuần tuyệt mỹ của nàng ta bỏ xa những công chúa khác cả mấy con phố.
Trần Mục vội vã lắc đầu: "Nương của ta nói ta đã có hôn ước, đa tạ ý tốt của Yến Vương."
Đây là do hắn nói dối, Đường Uyển căn bản không nói với hắn, hắn bị ép lấy hôn ước ra làm bia đỡ đạn.
Yến Vương không hỏi hắn đối tượng hôn ước là ai, ông ta cũng không để ý, trầm giọng nói: "Ngươi nhìn trúng ai, chọn làm tiểu thiếp cũng được."
Trần Mục nghiêm túc nói: "Đa tạ ý tốt của Yến Vương, trong lòng ta chỉ có kiếm, không muốn nữ nhân."
"..."
Mọi người khó có thể tưởng tượng lời này lại phát ra từ trong miệng Trần Mục, vương công quý tộc xung quanh không khỏi giật mình, khó trách hắn chính là tuyệt thế Thiên Kiêu, hóa ra là trong lòng không có nữ nhân.
Yến Vương khẽ than.
Ông ta không muốn ép buộc Trần Mục.
Dù sao thì dưa hái xanh thì không ngọt.
Bịch bịch!
Yến Lang Nguyệt đột nhiên quỳ xuống.
Trần Mục lúng túng không biết phải làm sao, ngay cả ánh mắt của Yến Vương cũng ngưng lại, chúng thần xung quanh đều không biết Yến Lang Nguyệt muốn làm cái gì.
"Xin ngươi hãy chọn ta."
Yến Lang Nguyệt cúi đầu nhẹ giọng nói.
Yến Vương sầm mặt không nói chuyện, vương tộc xung quanh đều không muốn nhìn Yến Lang Nguyệt, quỳ là việc rất mất mặt đối với vương tộc.
Tuy rằng Yến Lang Nguyệt thanh thuần tuyệt mỹ, mà hiện tại càng điềm đạm đáng yêu hơn, nhưng Trần Mục không muốn bị ràng buộc đạo đức: "Xin lỗi, ta không thể chọn tỷ."
Xung quanh xuất hiện tiếng cười nhạo khinh thường.
Yến Lang Nguyệt khẩn cầu: "Lang Nguyệt nguyện ý làm nha hoàn của Trần công tử, vẫn mong thành toàn."
Những công chúa khác đều đang nhỏ giọng thì thầm, trong mắt tràn đầy khinh miệt đối với Yến Lang Nguyệt, vương tộc xung quanh cũng đều đang lắc đầu, ngay đến cả sắc mặt Yến Vương cũng trở nên khó coi.
Cảnh tượng trong ngự hoa viên đầy xấu hổ, Yến Lang Nguyệt làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, nhưng Trần Mục không dám đáp ứng, hiện tại đáp ứng thỉnh cầu của Yến Lang Nguyệt thì chắc chắn chính là không tôn trọng đối với Yến Vương.
Trần Mục còn phải xem thái độ của Yến Vương.
Sau một hồi trầm mặc, Yến Vương nói: "Nếu ngươi muốn Lang Nguyệt làm nha hoàn, vậy Trẫm đồng ý."
Những vương công quý tộc xung quanh đều trợn mắt há mồm, Yến Lang Nguyệt là công chúa của Đại Yến, là nữ nhi mà Yến Vương sủng ái nhất, thế mà lại đồng ý cho nàng ta làm nha hoàn?
Trên mặt những công chúa khác mang theo sự chế giễu, đang yên đang lành không muốn làm công chúa, lại muốn làm nha hoàn cho người ta, thật hạ tiện, bọn họ đều đang tránh xa Yến Lang Nguyệt.
Yến Lang Nguyệt nhìn Trần Mục.
Trong mắt nàng ta hiện lên gợn sóng, Trần Mục biết nàng ta có chỗ khó, cung kính nói: "Đa tạ Yến Vương."
Tất cả thành viên vương tộc đều kinh ngạc, còn thật sự dám đồng ý, trong mắt hắn còn có vương tộc Đại Yến hay không?
Yến Lang Nguyệt quỳ xuống cảm ơn, nói: "Lang Nguyệt tham kiến tiểu thiếu gia, đa tạ tiểu thiếu gia thu lưu."
Trần Mục mỉm cười nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ mau đứng lên đi, dưới đất lạnh."