-
Chương 791-795
Chương 791 Đậu Đậu (1)
Sinh linh đen nhánh như quỷ mị biến mất, Trần Mục nhàn nhạt nói: "Chúng ta chia ra trốn."
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đều kinh ngạc, nhiệm vụ của bọn họ là săn giết Phệ Tinh Thú cấp chủ tể, nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, sao có thể rời đi bây giờ.
Không chờ bọn họ nhiều lời, Trần Mục dẫn đầu chạy đi, thấy thế, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung bị ép tách ra, bọn họ lựa chọn chia ra bỏ trốn.
Đầu mày Lâm Thanh Đại cau chặt, nàng ta phát giác được nguy hiểm, cảm thấy bị sức mạnh nào đó khóa chặt.
Sinh linh đen nhánh từ hư không giết ra, nó có thân thể giống với hình người, trực tiếp phóng về phía Lâm Thanh Đại, sau lưng người sau phóng thích ra vô số dây leo.
Dây leo to khoẻ bị u quang chém thành mảnh vụn.
"Hỏng rồi!"
Trong lòng Lâm Thanh Đại có chút hoảng.
Bọn họ liên thủ mà phần thắng cũng có hạn, hiện tại tách ra ngay cả chạy thoát cũng đều rất khó khăn, nàng ta biết tính cách của Vân Mộng Trần, nói sẽ không ra tay thì sẽ không ra tay.
Lâm Thanh Đại quay người giang hai cánh tay, thân thể được lục quang bao bọc, một gốc đại thụ che trời xuất hiện, gốc cây kia nguy nga như núi non, trấn áp về phía sinh linh đen nhánh.
Soạt!
Cây xanh bị xé tung.
Trong mắt Lâm Thanh Đại ẩn chứa sự hoảng sợ.
Nhưng mà đúng vào lúc này, không gian sau lưng sinh linh đen nhánh bị xé rách, Trần Mục tay cầm đế kiếm giết tới, hắn biết Phệ Tinh Thú sẽ chọn người yếu nhất để ra tay, vậy nên dùng Lâm Thanh Đại làm mồi nhử, hấp dẫn sự chú ý của nó.
Răng rắc!
Đế kiếm mang theo kiếm quang kim sắc chém vào thân thể của sinh linh đen nhánh, sau đó kim quang tràn ngập.
Trần Mục dậm chân hướng về phía trước, hắn thu hồi đế kiếm, sau lưng xuất hiện tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, bạch y phấp phới, Lâm Thanh Đại nhìn mà trợn mắt há mồm.
Lâm Thanh Đại che ngực, may mắn nói: "Trần đại ca, may mà có ngươi kịp thời đuổi tới."
Trần Mục khẽ mỉm cười, hắn quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Vân Mộng Trần xuất hiện, trong tay nàng ta cầm tinh thạch màu xanh lam, là căn nguyên cô đặc của con Phệ Tinh Thú màu đen kia, giá trị vô lượng, cho dù là chủ tể cũng sẽ đỏ mắt.
Vân Mộng Trần tiện tay ném cho Trần Mục: "Sử dụng lúc đại chiến vị diện, có cơ hội đột phá đến chủ tể cảnh, đột phá có nguy hiểm, chú ý một chút."
Trần Mục nhẹ gật đầu.
Vẻ mặt Vân Mộng Trần nghiêm túc nói: "Các ngươi còn cần rèn luyện, phát huy sở trường của mỗi người, đối thủ ở đại chiến vị diện không ngu xuẩn giống như Phệ Tinh Thú đâu."
Lâm Thanh Đại xấu hổ cúi đầu, còn Diệp Thương Khung không biết trốn đi nơi nào, Trần Mục không có buông lỏng cảnh giác, hắn biết đại chiến vị diện rất tàn khốc.
Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: "Các ngươi lập tức đi tới Lam Cực tinh, đến đó tiến hành huấn luyện đặc thù."
"Đã rõ."
Lâm Thanh Đại khom mình hành lễ.
Trần Mục chờ mong nhiệm vụ mới, nhiệm vụ tinh vực hoang vu lần này hắn thu hoạch được rất nhiều, những tài nguyên này đại khái có thể giúp hắn đột phá đến Địa giai chủ tể.
Ngón tay nhỏ nhắn của Vân Mộng Trần vạch phá không gian, thông đạo không gian xanh biếc xuất hiện: "Các ngươi lập tức đi tới Lam Cực tinh, ở nơi đó tu luyện cho tốt."
Trần Mục và Lâm Thanh Đại đi vào thông đạo không gian.
Xuyên qua thông đạo không gian, bọn họ tới được Lam Cực tinh, đá vụn màu xanh lam rải khắp nơi trên đất, bầu trời trong veo sạch sẽ, còn có thể nhìn thấy Thâm Lam Tổ Tinh rất rõ trên đỉnh đầu.
Bịch!
Lâm Thanh Đại bỗng nhiên quỳ một chân trên đất.
Sắc mặt nàng ta ngưng trọng, một tay chống đất, toàn bộ thân thể đều căng cứng, cấm chế ở nơi này rất khủng bố, cường giả tuyệt đỉnh hành động ở chỗ này rất vất vả.
Trần Mục có thể cảm giác được cấm chế cường đại ở xung quanh, may mà nhục thân của hắn cường đại, còn có thể chậm rãi bước về trước, đá vụn chung quanh tản ra ánh sáng màu xanh lam.
Nơi này ẩn chứa vật chất đặc thù, Trần Mục phát hiện trước nay chưa từng thấy qua những vật chất này, Lâm Thanh Đại ở phía sau chật vật đứng dậy: "Lam Cực tinh vô cùng xưa cũ, nghe đồn là ngôi sao từ Bỉ Ngạn rơi xuống."
Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm: "Khó trách năng lượng ở nơi này rất đặc biệt, rất thích hợp để cường hóa thể phách."
Vẻ mặt Lâm Thanh Đại ngưng trọng: "Ta nghe nói ở chỗ đại chiến vị diện, cấm chế còn mạnh hơn Lam Cực tinh, xem ra đến lúc đó ắt sẽ là trận ác chiến."
Trần Mục không có lo lắng, ngược lại có chút chờ mong, đại chiến vị diện sẽ là thời cơ để hắn đột phá.
Nhìn ánh mắt tự tin của Trần Mục, Lâm Thanh Đại lại dấy lên lòng tin lần nữa, vốn dĩ nàng ta cảm thấy đại chiến vị diện lần này hi vọng xa vời, bây giờ đã nhìn thấy hi vọng.
Ầm ầm!
Diệp Thương Khung ngã ở cách đó không xa.
Hắn ta từ mặt đất đứng lên có chút tốn sức.
"Đây là trừng phạt của thất bại sao?" Dáng vẻ Diệp Thương Khung chật vật, Lâm Thanh Đại che miệng cười khẽ: "Diệp đại ca, Trần đại ca giết chết con Phệ Tinh Thú cấp chủ tể kia, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ."
"Đây là nhiệm vụ mới."
"Vân tiền bối bảo chúng ta ở Lam Cực tinh tu luyện, nơi này ẩn chứa vật chất đặc thù, có thể cường hóa thể phách."
Lâm Thanh Đại nói cho Diệp Thương Khung nguyên do, người sau kinh ngạc nhìn Trần Mục, vội vàng chắp tay nhận lỗi: "Diệp mỗ có mắt không thấy Thái Sơn, mong Trần huynh đừng để ý."
Trần Mục lắc đầu, không để ở trong lòng: "Chuyện nhỏ, không cần để ý, đại chiến vị diện rất tàn khốc, đến lúc đó ta còn cần sự trợ giúp của hai vị."
"Trần huynh yên tâm, Diệp mỗ ta về sau sẽ phối hợp với ngươi, xông pha khói lửa, không tiếc thứ gì." Diệp Thương Khung cười ha ha, hắn ta thích làm bạn với cường giả.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Đại cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nàng ta chỉ lo rằng đoàn đội xuất hiện mâu thuẫn, nhưng chiến đấu ở tinh vực hoang vu lần này, làm bọn họ công nhận Trần Mục.
Trần Mục khẽ gật đầu: "Nhân lúc này tu luyện cho tốt, đừng lãng phí thời gian."
Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại đồng thời gật đầu, bọn họ lần lượt tìm tới khu vực bằng phẳng ngồi xếp bằng tu luyện, Trần Mục chọn chỗ cách bọn họ rất xa để tu luyện.
Chương 792 Đậu Đậu (2)
Một là tu luyện theo nhóm dễ cướp đoạt năng lượng của nhau, hai là năng lượng bên này rõ ràng càng nồng đậm hơn.
Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại không thể đi lại giống như Trần Mục, chỉ có thể tu luyện ở gần đó.
Vị trí của Trần Mục đá rối loạn lởm chởm, hắn lấy ra Bồ Đề Đạo Đài, sau đó ngồi xếp bằng trên đạo đài, vật chất màu xanh lam chung quanh vọt về phía hắn.
Vật chất màu xanh lam có thể dung hợp với huyết nhục, có thể cường hóa gân cốt, còn chứa đựng bí lực đặc thù, bất diệt kinh văn trên người Trần Mục hiện lên lần nữa.
Bất diệt kinh văn đang hấp thu vật chất màu xanh lam, Trần Mục cảm thấy bất diệt kinh văn giống như đang khôi phục, năng lượng ở nơi này giúp cho Bất Diệt Kinh vốn yên lặng đã lâu bắt đầu đập liên tục, điên cuồng hấp thu năng lượng chung quanh.
Trần Mục sử dụng sức mạnh thôn phệ, sau lưng xuất hiện hắc động, đại lượng vật chất màu xanh lam rơi vào trong đó, bao gồm rất nhiều đá vụn màu xanh lam, đều bị luyện hóa.
Bất Diệt Kinh hoà làm một với huyết nhục, cộng minh cùng đại đạo, Trần Mục cảm thấy gông xiềng của Bất Diệt Kinh được mở ra, trong máu thịt xuất hiện kim quang mờ nhạt, đó là vật chất bất diệt.
Vân Mộng Trần ở Tổ Tinh nhìn chằm chằm Trần Mục tu luyện, trong mắt nàng ta mang theo vẻ thưởng thức: "Vậy mà lại là bất diệt quang huy, ta từng gặp một đoạn phật cốt ở bên trong đại chiến vị diện, tản ra bất diệt quang huy, không thể phá vỡ."
"Hắn hẳn là nắm giữ pháp đến từ Bỉ Ngạn, cho nên có thể tu luyện ra bất diệt quang huy."
Vân Mộng Trần hiểu sâu biết rộng, liếc một cái là nhìn ra kết quả, nàng ta càng tò mò về Trần Mục hơn.
Thần thụ hiện lên mặt người mơ hồ: "Bên trong thế giới này tồn tại một số sinh linh bất phàm, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít có được tạo hóa của Bỉ Ngạn, chỉ có loại cường giả này mới có thể đi xa trong đại chiến vị diện."
Vẻ mặt Vân Mộng Trần ngưng trọng: "Nếu như bọn họ đụng phải ba vị cường giả đứng đầu, thì rất khó chiến thắng."
Nàng ta biết về cường giả tuyệt đỉnh của những vị diện khác, kỷ nguyên trước, vị diện Thâm Lam xếp thứ bảy, Vân Mộng Trần dẫn đội tham gia đại chiến vị diện, dưới tình huống hao tổn mất hai vị đồng đội, miễn cưỡng bảo vệ được thứ hạng của vị diện Thâm Lam.
"Hắn rất đặc biệt, sau khi đại chiến vị diện kết thúc, cường giả của tất cả vị diện đều sẽ nhớ kỹ hắn."
Vân Mộng Trần ngẩng đầu, không nghĩ tới Sáng Thế mẫu thần lại đánh giá Trần Mục cao như vậy, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như hắn không bằng lòng kết hợp với ta?"
"Ngươi tốt nhất là nắm chắc được hắn trước đại chiến vị diện, tránh cho chậm thì sinh biến."
"Đã rõ."
Vân Mộng Trần khẽ giọng thở dài, nàng ta thưởng thức Trần Mục, nhưng còn chưa tới mức thích.
Trần Mục ngồi xếp bằng phía trên Bồ Đề Đạo Đài, đầu mày hắn ngưng lại, có cảm giác xấu.
Cho dù tới gần Thâm Lam Tổ Tinh, Trần Mục cũng không dám buông lỏng cảnh giác, lúc nào cũng duy trì đề phòng.
Cùng với việc hấp thu vật chất màu xanh lam gia tăng, vật chất bất diệt kim sắc trong cơ thể Trần Mục càng ngày càng nhiều, gân cốt huyết nhục của hắn đều hiện ra vật chất bất diệt.
Cái này giống với vật chất kim sắc trong huyết mạch Trần gia của hắn trước đó, Trần Mục suy đoán sau khi huyết mạch Trần gia thức tỉnh, thì có thể có hiệu quả của vật chất bất diệt.
Chẳng lẽ nói Trần gia có quan hệ với Bỉ Ngạn?
Trần Mục còn đang suy nghĩ việc bản thân chuyển thế trùng sinh, sau này liệu có khả năng trở lại thế giới cũ không?
…
Thiên Cung, Thần Quả viên.
Trần Dĩnh ôm Đậu Đậu hái thần quả ở trong rừng: "Đậu Đậu, nếm thử hồng quả quả."
Hai tay Đậu Đậu bưng thần quả màu đỏ, giọng nói non nớt mềm mại: "Cám ơn cô cô."
"Meo meo ~ "
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo đằng sau các nàng.
Rất nhanh, Đậu Đậu đã ăn sạch sẽ thần quả lớn cỡ quả trứng gà, cái miệng nhỏ nhắn hiện ra ánh sáng, Trần Dĩnh nhìn bộ dáng của nàng ta cười không khép miệng vào được.
Bình thường thời điểm Khương Phục Tiên bận rộn, Trần Dĩnh sẽ mang Đậu Đậu ra ngoài chơi, từ nhỏ nàng ta đã có thần lực cường đại, chỉ là vẫn chưa biết khống chế.
Sau khi ăn rất nhiều thần quả, Đậu Đậu có chút buồn ngủ, đôi mắt sáng ngời chậm rãi nhắm lại, Trần Dĩnh liền ôm nàng ta trở lại cung điện, đặt nàng ta vào lại trong nôi.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch nằm bò bên cạnh Đậu Đậu.
Đậu Đậu gối lên cái bụng của Tiểu Hắc, ôm lấy Tiểu Bạch, ngủ rất say sưa, Trần Dĩnh đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, nhìn nàng ta chậm rãi lớn lên, vô cùng vui vẻ.
Ban đêm, Khương Phục Tiên trở lại cung điện, nàng ta trút bỏ đế y kim sắc cao quý, đổi về váy dài tuyết sắc chạm đất, xõa mái tóc bạc, sự lạnh lùng trong mắt biến thành dịu dàng.
Khương Phục Tiên đi tới bên cạnh Đậu Đậu, nhẹ nhàng ôm nàng ta vào trong ngực, nhẹ giọng ngâm nga bài hát.
"Mẫu thân."
Đậu Đậu bỗng nhiên lẩm bẩm, nàng ta đang nằm mơ, bất giác gọi Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, từ sau khi Trần Mục rời đi, nàng ta có rất nhiều việc phải xử lý, có thể đem lại vui vẻ cho nàng ta cũng chỉ có Đậu Đậu.
Mặc dù có Đậu Đậu bên cạnh, Khương Phục Tiên cũng sẽ thường xuyên ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, chờ mong Trần Mục có thể sớm ngày trở về, nàng ta biết tiến về Bỉ Ngạn rất khó khăn, cho nên đã chuẩn bị sẵn sẽ phải chờ đợi rất lâu.
"Phụ thân."
Đậu Đậu lại bập bẹ lẩm bẩm.
Khương Phục Tiên và Trần Dĩnh đều kể chuyện về Trần Mục cho nàng ta nghe, từ rất nhỏ nàng ta đã nhớ kỹ phụ thân, còn có thể nói ra rất nhiều chuyện Trần Mục đã trải qua.
Đậu Đậu từng nhìn hình chiếu của Trần Mục, biết dáng vẻ của phụ thân, lúc ngủ sẽ thường xuyên gọi tiếng phụ thân, từng ở trong mơ nhìn thấy Trần Mục xuất hiện.
Khương Phục Tiên ôm lấy Đậu Đậu, nhìn bầu trời bên ngoài, yên lặng cầu nguyện cho Trần Mục.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Một năm sau.
Đậu Đậu lớn hơn chút, dáng người nàng ta nhỏ nhắn xinh xắn, mặc váy trắng nhỏ, chạy giống như gió, đầu đầy tóc vàng phất phới, đôi mắt xanh biếc hiện ra ánh sáng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo bên người nàng ta.
Bọn họ khiến cho bầu không khí nghiêm túc của Thiên Cung trở nên vui vẻ.
Chương 793 Đậu Đậu (3)
Trần Dĩnh thường xuyên mang Đậu Đậu đi chơi, cho nên từ nhỏ tính cách đã giống nàng ta, hoạt bát, thích chơi.
Trần Dĩnh ở phía xa nhìn Đậu Đậu, tinh thần của tiểu cô nương cực kỳ tốt, chạy khắp nơi, nàng ta đi theo cũng rất mệt mỏi: "Liễu tiền bối, sao ngài lại tới đây?"
Liễu Trung Nguyên nhìn Đậu Đậu chơi đùa ở phía xa: "Tiểu công chúa thiên phú dị bẩm, đế hậu không có thời gian dạy nàng, lão phu ngược lại là muốn thu nàng làm đồ đệ."
Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: "Liễu tiền bối, Đậu Đậu còn nhỏ, về sau nếu như nàng muốn học kiếm, chắc chắn sẽ tìm ngài, đến lúc đó còn phải làm phiền tiền bối."
"Không phiền."
Liễu Trung Nguyên lắc đầu cười to.
Không chỉ Liễu Trung Nguyên, ngay cả Chúc Chiếu và U Huỳnh đều bày tỏ muốn nhận Đậu Đậu làm đồ đệ, nguyện ý dốc túi dạy dỗ, Khương Phục Tiên còn chưa có dự định để Đậu Đậu tu hành.
Đậu Đậu Tiên bẩm sinh có căn cơ rất tốt, còn chưa tu luyện, sức mạnh đã mạnh hơn Kiếm Thánh đỉnh phong, Khương Phục Tiên muốn nàng ta trải qua tuổi thơ vui vẻ.
"La la la…"
Đậu Đậu hát ca chạy nhảy ở Thiên Cung.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch theo rất sát bên người nàng ta.
Trong rừng rậm Thiên Cung, Đậu Đậu ngao du giữa khu rừng, nàng ta luôn mang theo nụ cười vui vẻ, bỗng nhiên có tuyết quang tiếp cận, Thất Thất xuất hiện trong rừng rậm, còn có Côn Tử, hắn ta vẫn là dáng vẻ hắc ngư ưa thích.
Thất Thất ngồi ở trên lưng Côn Tử, Đậu Đậu trực tiếp bay qua đó, đụng vào trong lòng Thất Thất: "Tiểu Thất cô cô, Tiểu Côn thúc thúc, các ngươi là đến chơi cùng Đậu Đậu sao?"
Thất Thất trưởng thành rất nhiều, nhưng cũng chỉ là cô nương hơi lớn hơn một chút, nàng ta lanh lảnh nói: "Đến chơi với ngươi hai ngày, Tiên giới còn có việc, chúng ta còn phải trở về."
"Ta cũng muốn tới Tiên giới chơi." Đậu Đậu chớp chớp mắt to lúng liếng, rất đáng yêu.
Thất Thất nắm lấy sừng Kỳ Lân, có chút không biết làm thế nào: "Loại chuyện này phải nghe theo sắp xếp của Phục Tiên tỷ tỷ."
"Chúng ta đến hỏi mẫu thân."
Đậu Đậu bay vọt lên trời, bay về hướng chủ điện Thiên Cung, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo, đám người Thất Thất cũng theo ở phía sau, Trần Dĩnh cũng nhảy lên rời đi, mọi người đều vây quanh ở bên người nàng ta.
Vân Tiêu điện, mây sương lượn lờ.
Khương Phục Tiên đang xử lý công vụ.
"Mẫu thân."
"Đậu Đậu, chơi mệt rồi?"
Bình thường lúc Khương Phục Tiên làm việc ở chỗ này, Đậu Đậu đều cảm thấy nhàm chán: "Mẫu thân, con muốn theo Tiểu Thất cô cô đến Tiên giới chơi, có được không?"
Đậu Đậu nằm bò trên đôi chân dài của Khương Phục Tiên, khuôn mặt nhỏ của nàng ta mang theo nụ cười ngọt ngào.
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Được, con phải nghe lời của các cô cô, không thể chạy lung tung."
"Được thôi, con nghe lời."
Đậu Đậu vui vẻ bay tới bay lui trong cung điện, đám người Trần Dĩnh theo tới cung điện.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Dĩnh, dịu dàng dặn dò: "Dĩnh Dĩnh, làm phiền các ngươi mang Đậu Đậu đi Tiên giới chơi hai ngày, thuận tiện lại trở về nhân gian thăm Trần gia."
"Được đó! Về nhà phụ thân thôi!" Đậu Đậu nghe thấy trở về Trần gia càng thêm vui vẻ, Khương Phục Tiên từng mang nàng ta trở về mấy lần, mỗi lần nàng ta đều không nỡ rời đi.
Trần Dĩnh cười gật đầu: "Phục Tiên tỷ tỷ ngươi yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt Đậu Đậu."
Khương Phục Tiên ngược lại không có lo lắng, lại dặn dò: "Đậu Đậu, phải nghe lời, bằng không sau này mẫu thân sẽ không cho con đi ra ngoài chơi nữa, hiểu chưa?"
"Mẫu thân, Đậu Đậu biết rồi."
Đậu Đậu liên tục gật đầu, nàng ta đáp xuống trên tấm lưng dày của Côn Tử, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng nhảy lên: "Đi, đi Tiên giới chơi thôi."
Đám người Trần Dĩnh mang theo Đậu Đậu tiến về Tiên giới.
Quang Minh thành, thành thị phồn hoa náo nhiệt nhất Tiên giới, Đậu Đậu vẫn là lần đầu tiên dạo phố, đôi mắt to lúng liếng tràn đầy tò mò nhìn các loại sự vật.
Trần Dĩnh sợ Đậu Đậu chạy lung tung, cho nên ôm lấy nàng ta, Thất Thất mua gói đường đậu trở về.
"Đậu Đậu, ngươi nếm thử xem."
"Ngọt quá, giòn quá đi!"
"Đợi lát nữa cô cô mua khoai nướng, kẹo hồ lô cho ngươi, mang ngươi đi ăn mỹ thực khắp trong thành."
"Cám ơn cô cô."
Nữ tử áo đỏ xuất hiện trên đường phố, bách tính toàn thành đều trở nên khẩn trương, mọi người đều cúi đầu không dám nói lời nào, khí tràng của Tần Nghê Thường đặc biệt cường đại.
"Tiểu Đậu Đậu."
Tần Nghê Thường nghe nói Đậu Đậu đi tới Quang Minh thành, lập tức buông công việc trong tay xuống mà chạy đến, nét mặt nàng ta vui cười, giọng nói của Đậu Đậu bi ba bi bô nói: "Nghĩa mẫu!"
"Để nghĩa mẫu ôm một cái."
Tần Nghê Thường ôm Đậu Đậu qua, hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn bóng loáng của nàng ta, còn khẽ cọ trán nàng ta, hoàn toàn coi thành nữ nhi của chính mình, rất yêu thích.
Đậu Đậu chỉ gặp Tần Nghê Thường có hai lần, có điều khả năng ghi nhớ của nàng ta rất tốt, cũng biết nàng ta là sư tỷ của Trần Mục, sư muội của Khương Phục Tiên, cho nên rất thân thiết với nàng ta.
Trần Tô và Trần Đồng cũng ở Tiêu Dao minh giúp đỡ, bọn họ cũng chạy tới đây, còn mang theo hai xâu kẹo hồ lô vừa mua: "Đậu Đậu, kẹo hồ lô mua cho ngươi."
Hai tay Đậu Đậu cầm lấy kẹo hồ lô, vui vẻ nói: "Đại tỷ, nhị ca, cám ơn các ngươi."
Bọn họ là cùng thế hệ, có điều tuổi tác lớn hơn Đậu Đậu rất nhiều, cho dù là Trần Ngang và Tần Di cũng đều lớn hơn Đậu Đậu, cho nên bình thường bọn họ đều không gặp mặt được mấy lần.
Đậu Đậu liếm liếm kẹo hồ lô, mặt nhỏ tràn đầy nụ cười, nhưng mà ăn tới sơn trà bên trong sẽ lập tức phun ra, nàng ta chỉ thích ăn phần vỏ bọc đường phía ngoài.
Mọi người đều mua đồ ăn ngon cho Đậu Đậu, nâng niu nàng ta ở trong lòng bàn tay, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chỉ có thể nhìn.
Tần Nghê Thường còn có rất nhiều việc phải xử lý, đi dạo cùng Đậu Đậu một lát, liền quay về Tiêu Dao minh.
Đậu Đậu bỗng nhiên vươn eo, còn dụi dụi mắt: "Cô cô, ta mệt rồi, muốn về Trần gia."
Đậu Đậu không phải mệt mỏi, mà là ăn quá no bụng, Tần Nghê Thường yêu thương nàng ta, đút trân tàng tiên dược cho nàng ta, cho nên hiện tại nàng ta có chút buồn ngủ.
"Cô cô mang ngươi trở về."
Trần Dĩnh ôm lấy Đậu Đậu đi tới truyền tống trận, Thất Thất và Côn Tử ở lại Tiêu Dao minh, bọn họ còn có việc, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thì đi theo bên cạnh Đậu Đậu.
Chương 794 Chuyện Về Phụ Thân (1)
Thời điểm chạng vạng tối, Trần Dĩnh mang Đậu Đậu trở lại Trần gia, mọi người nghe nói Đậu Đậu trở về, đều vui mừng chạy tới nghênh đón, nhưng Đậu Đậu đang ngủ say.
Đường Uyển nhỏ giọng nói: "Không được làm ồn khiến Đậu Đậu tỉnh, để cho nàng nghỉ ngơi cho tốt."
Trần Dao gật đầu, mở miệng cười: "Tỷ tỷ, để Đậu Đậu ngủ cùng ta, tỷ ở Thiên Cung thường xuyên chăm sóc Đậu Đậu, cũng cho ta chăm sóc mấy ngày."
"Được thôi."
Trần Dĩnh cũng có chút mệt mỏi.
Nàng ta cũng muốn về Trần gia nghỉ ngơi hai ngày.
Trần Dao mang Đậu Đậu trở về phòng nghỉ ngơi, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo bên người các nàng.
Trần Dĩnh khẽ cười nói: "Nương, Phục Tiên tỷ tỷ nói rồi, để Đậu Đậu về Trần gia chơi một đoạn thời gian, ngài có rất nhiều thời gian để gặp nàng."
"Được."
Đường Uyển cười rất vui vẻ.
Bà ra đã ngóng trông Đậu Đậu trở về từ rất sớm, còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho nàng ta.
Trong phòng, Đậu Đậu nằm ở trong chăn, nàng ta gối lên cánh tay Trần Dao, ngủ rất say sưa.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch chỉ có thể ngủ ở chân giường.
Trong cơ thể Trần Dao và Đậu Đậu có huyết mạch tương đồng, nàng ta nhìn thấy Đậu Đậu, liền sẽ nhớ tới những gì khi bé ca ca chăm sóc mình, trên mặt hiện lên ý cười, không khỏi muốn phải chăm sóc tốt cho Đậu Đậu.
Mặc dù Trần Mục không ở bên cạnh Đậu Đậu, nhưng tất cả mọi người đều đang cố gắng để Đậu Đậu vui vẻ trưởng thành.
Bắc Hoang, Trần gia.
Sáng sớm ánh nắng tươi sáng, Đậu Đậu còn đang nằm trong chăn ấm áp, lông mi dài mảnh của nàng ta hơi hơi rung động, sau đó tay nhỏ dụi dụi đôi mắt.
Đậu Đậu mở đôi mắt sáng ngời ra, phát hiện Trần Dao ở bên cạnh, giọng nói bi ba bi bô: "Tiểu cô."
"Thơm quá đi."
Đậu Đậu nũng nịu ở trong lòng Trần Dao.
Khuôn mặt Trần Dao mang theo nụ cười mỉm: "Đậu Đậu, đợi lát nữa tiểu cô mang ngươi ra ngoài chơi."
"Được thôi!"
Đôi mắt to sáng ngời của Đậu Đậu lóe lên ánh sáng.
Sáng sớm, trong phòng, trước bàn trang điểm, Đậu Đậu xõa mái tóc dài vàng óng, Trần Dao đang chải tóc cho nàng ta, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đùa giỡn trong sân.
Rửa mặt súc miệng xong xuôi, Trần Dao dẫn Đậu Đậu đi ra ngoài, bên ngoài có mặt trời rất lớn, ánh mặt trời sáng rỡ rơi vào trên người rất ấm áp: "Thoải mái quá đi!"
Đình viện của phu phụ Trần Nghiêm.
Đậu Đậu vui sướng chạy vào trong viện: "Gia gia, bà bà, ta đến rồi."
Trần Nghiêm nhìn thấy cháu gái trên mặt tràn đầy nụ cười: "Tiểu Đậu Tử, để gia gia ôm một chút."
"Được ạ!"
Đậu Đậu bổ nhào vào trong lòng Trần Nghiêm.
Trần Nghiêm cười to ha ha: "Bà bà đang làm đồ ăn ngon cho ngươi, chờ một lát trước đã, đợi lát nữa gia gia dẫn ngươi đi dạo phố."
"Được thôi!"
Đậu Đậu vui vẻ vỗ tay.
Chỉ chốc lát sau, Đường Uyển bưng điểm tâm và canh nóng dày công làm đi ra: "Đậu Đậu, đến nếm thử tay nghề của bà bà, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
Dáng người Đậu Đậu nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng nàng ta ăn đồ ăn đều là tự mình ăn, hơn nữa khẩu vị rất tốt, rất nhanh liền ăn hết tất cả bánh ngọt mà Đường Uyển làm.
Đường Uyển nhiệt tình nói: "Đậu Đậu, bà bà làm y phục cho ngươi, mau tới thử xem."
"Được thôi, cám ơn bà bà!" Đậu Đậu rất có lễ phép, vui vẻ đi theo Đường Uyển.
Đường Uyển làm rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp cho Đậu Đậu, Đậu Đậu thay sang bộ váy màu hồng tươi đẹp, vui vẻ hoạt bát.
Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng ta, Đường Uyển không khỏi nghĩ đến Trần Dĩnh khi còn bé.
Trần Hãn và Sở Vũ đến đình viện, trong lòng bọn họ ôm một bé trai, vào trong đình viện mới để bé trai trong lòng xuống, hắn ta vừa đầy một tuổi, còn nhỏ hơn Đậu Đậu một chút.
"Tiểu thúc, tiểu thẩm nương, chào hai người." Đậu Đậu nhìn thấy bọn họ nhiệt tình chào hỏi.
Trần Hãn mỉm cười giới thiệu: "Đậu Đậu, đây là Trần Phàm, hắn là đệ đệ của ngươi."
"Phàm Phàm, mau gọi tỷ tỷ."
"Chào tỷ tỷ."
Trần Phàm có chút thẹn thùng.
Đậu Đậu bi ba bi bô nói: "Phàm Phàm, gia gia nói muốn đưa ta đi dạo phố, chúng ta cùng đi chơi."
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn phụ mẫu, Trần Hãn và Sở Vũ cười gật đầu, có được phê chuẩn, hắn ta vội vàng gật đầu với Đậu Đậu.
Mặc dù hai người bọn họ rất nhỏ, nhưng tố chất thân thể mạnh hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều.
Trần Phàm không giống Đậu Đậu có thể đạp không mà đi, nhưng mà cũng đã có thể chạy có thể nhảy, rất nhanh liền đi theo đằng sau Đậu Đậu cực kỳ vui vẻ.
Nhìn thấy hai đứa trẻ có thể chơi chung với nhau, Trần Hãn cùng Sở Vũ nhìn nhau cười một tiếng.
Bọn họ không có ý định sinh thêm con nữa, nhưng sợ Đậu Đậu không có bạn chơi, liền sinh hạ Trần Phàm.
Trần Nghiêm đúng hẹn mang bọn họ đến Hắc Thạch thành, mua rất nhiều đồ ăn vặt cho bọn họ, Trần Hi còn mua cho bọn họ búp bê vải.
"Cám ơn đại cô."
Đậu Đậu và Trần Phàm lanh lảnh nói.
Dọc đường, bách tính của Hắc Thạch thành còn chủ động tặng lễ vật nhỏ cho bọn họ, mọi người nghe nói Đậu Đậu là nữ nhi của Trần Mục và Khương Phục Tiên, Hắc Thạch thành đều sôi trào rồi.
Trong thành rất nhanh liên vây kín tới mức nước chảy không lọt.
Trần Nghiêm chỉ có thể dẫn bọn họ trở về sớm, ở gần Trần gia có hồ nước, Trần Dao mang bọn họ đi nghịch nước ở chỗ này, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch mò cá ở trong hồ.
Trần Thiên Nam cố ý đi tới bên hồ: "Tiểu Đậu Tử, Tiểu Phàm."
"Tằng tổ."
Đậu Đậu và Trần Phàm đồng thời chạy tới.
Trên đầu Trần Thiên Nam có thêm chút tóc trắng, thân thể vẫn khoẻ mạnh, ông ta ôm lấy hai người, mặt mũi tràn đầy vui sướng, nhìn tiểu bối Trần gia là vui vẻ.
Đám người Trần Tô và Trần Đồng đều làm việc ở Tiên giới, gần đây có thể phải điều đi Thiên Cung, Trần Ngang và Tần Di ở Tiêu Dao minh, còn cần tiếp nhận rèn luyện.
Trần Thiên Nam đã rất lâu không gặp được tiểu bối Trần gia, đám người Trần Hãn cũng là nghe nói Đậu Đậu trở lại Trần gia, mới đi suốt đêm từ Yêu Vực trở về.
"Tằng tổ nướng cá cho các ngươi ăn."
"Ăn cá, được thôi!"
Trần Nghiêm mò được rất nhiều cá lớn màu vàng trong hồ, cá ở nơi này trong cơ thể ẩn chứa đại lượng vật chất linh tính.
Ban đêm, sân tập võ.
Bên đống lửa, tộc nhân Trần gia đoàn tụ, Trần Dao và Trần Hi phụ trách nướng cá, Trần Phàm và Đậu Đậu phụ trách ăn, mọi người nhìn bọn họ cười to ha ha.
Chương 795 Chuyện Về Phụ Thân (2)
Đậu Đậu lần đầu ăn cá nướng, ăn tới say sưa ngon lành, cái miệng nhỏ nhắn dính cả mỡ.
"Đại gia gia, nhị bá đâu?"
Đậu Đậu bỗng nhiên nhìn về phía Trần Uy.
Trần Uy mỉm cười trả lời: "Nhị bá của ngươi ở Huyền Kiếm tông, rất nhanh sẽ trở về."
Trần Hạo sẽ kể những chuyện trước kia của Trần Mục cho Đậu Đậu nghe, còn sinh động hơn Trần Dĩnh nói, Đậu Đậu thích nghe chuyện liên quan với cha mình nhất.
Vừa dứt lời, Trần Hạo đã chạy về Trần gia, Đậu Đậu vui mừng đứng lên, bi ba bi bô nói: "Nhị bá, Đậu Đậu muốn nghe kể chuyện."
Trần Hạo cao giọng cười to: "Được, nhị bá chính là trở về để kể chuyện cho các ngươi."
Đậu Đậu bưng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Trần Hạo, hai tay nàng ta chống cằm, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy ánh sáng mong đợi.
Trần Hạo xoa xoa đầu, cười ngây ngô nói: "Đậu Đậu, lần trước chúng ta nói tới đâu rồi?"
"Nhị bá, bắt đầu kể lại từ đầu đi."
"Vậy được, nói về phụ thân ngươi, đó chính là thiên kiêu có một không hai tại Hoang Châu, thiên phú dị bẩm, ba tuổi liền theo ta luyện kiếm, kiếm gỗ lúc đầu hắn dùng còn là do đại cô của ngươi mua trên đường."
"Còn nhớ năm phụ thân ngươi ba tuổi ấy, Yêu thú phương bắc tập kích Bắc Hoang, khi đó Hắc Thạch thành bị đám Yêu thú này vây kín nước chảy không lọt, cự thú công thành, thế lực to lớn, cảm giác như Hắc Thạch thành cũng sắp bị va sụp, năm đó nhị bá bị dọa sợ đến bắp chân như nhũn ra, phụ thân ngươi lại mang theo khoát kiếm và kiếm gỗ vọt tới biên giới thành trì chống lại Yêu thú xâm lấn."
"..."
Trần Hạo nói thao thao bất tuyệt, mỗi lần nhắc tới Trần Mục, vẻ tự hào đều lộ rõ trên mặt hắn ta.
Đậu Đậu tập trung tinh thần mà nghe, ngay cả cá nướng thơm ngào ngạt cũng không thể làm cho nàng ta phân tâm.
Trần Phàm cũng bưng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Trần Hạo, mặc dù hắn ta vẫn nghe chưa hiểu, nhưng cảm thấy rất náo nhiệt, Trần gia cũng bởi vì bọn họ mà trở nên náo nhiệt.
Mãi đến tận đêm khuya, Trần Phàm và Đậu Đậu đều có chút mệt mỏi, Trần Hạo cuối cùng cũng có thể nghỉ miệng.
Đậu Đậu dụi mắt: "Gia gia, ta muốn kiếm gỗ của cha ta."
Trần Nghiêm lắc đầu bất đắc dĩ: "Nhiều năm như vậy trôi qua, thanh kiếm gỗ này sớm đã không biết tung tích, ngày mai gia gia làm thanh mới cho ngươi."
"Được ạ."
Đậu Đậu mơ mơ màng màng gật đầu.
Trần Dao ôm lấy Đậu Đậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong miệng Đậu Đậu lẩm bẩm gọi phụ thân, mọi người đều đang chăm sóc nàng ta, nhưng nàng ta vẫn nhớ Trần Mục.
Trần Dao nghĩ đến ca ca, nàng ta biết Trần Mục có chuyện rất quan trọng phải làm, nhất định sẽ trở lại.
Hôm sau, sáng sớm.
Sau khi Đậu Đậu tỉnh dậy, nàng ta mặc quần áo xong, liền chạy đến bên người Trần Hạo nghe kể chuyện.
Mọi người đều biết nàng ta nhớ mong Trần Mục.
Trần Dĩnh đến đình viện, nhìn thấy Trần Hạo đang kể chuyện xưa cho Đậu Đậu, mỉm cười nhắc nhở: "Đậu Đậu, đợi lát nữa chúng ta phải tới Lăng Vân tông, thăm hỏi sư tôn của phụ thân ngươi."
"Biết rồi ạ."
Đậu Đậu bi ba bi bô đáp lại.
Trần Hạo nghe nói bọn họ phải đi Lăng Vân tông, đặc biệt kể những chuyện Trần Mục trải qua khi tu hành ở Lăng Vân tông cho Đậu Đậu nghe, nàng ta cũng nảy sinh thiện cảm đối với Lăng Vân tông.
Trần Phàm đi vào trong viện, hắn ta nhìn thấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, trong mắt mang theo vui vẻ, chạy đuổi theo bọn chúng, mệt tới thở hồng hộc cũng không đuổi kịp được.
Trần Nghiêm đi vào trong viện, còn mang đến kiếm gỗ ông ta hoàn thành trong đêm, kiếm tử đàn tinh xảo, chưa có khai đao, cho dù là chất liệu hay chất lượng đều tốt hơn kiếm gỗ của Trần Mục năm đó.
"Tiểu Đậu Tử, kiếm gỗ gia gia làm, ngươi xem ngươi có thích hay không?"
"Đậu Đậu thích, tạ ơn gia gia."
Sau khi Đậu Đậu cầm lấy kiếm gỗ, hưng phấn mà vung lên bầu trời, một đạo kiếm quang rạch phá thương khung, tất cả mọi người trong viện đều kinh ngạc.
Đùng đoàng!
Núi cao ở phía không xa bị chém lìa.
Trần Phàm bị dọa sợ đặt bệt mông ngồi dưới đất, Trần Hạo kinh ngạc đứng lên, Trần Nghiêm cũng bị dọa sợ không nhẹ, Trần Dĩnh và Trần Dao chạy đến.
Trần Dĩnh không thu kiếm gỗ của Đậu Đậu: "Đậu Đậu, mẫu thân ngươi đã nói, vẫn chưa thể chơi kiếm."
"Cô cô, ngươi giữ giúp ta trước, đừng nói cho mẫu thân ta biết." Đậu Đậu thè lưỡi, nàng ta cũng cảm thấy hình như bản thân đã phạm lỗi.
Trần Dao dịu dàng nói: "Đậu Đậu, không sao, về sau tiểu cô dạy ngươi luyện kiếm."
"Được thôi."
Đậu Đậu vui vẻ gật đầu.
Trần Nghiêm và Trần Hạo nhìn nhau cười một tiếng, sau này chắc chắn Đậu Đậu còn lợi hại hơn bọn họ.
Thời điểm buổi trưa.
Trần Dĩnh chải tóc cho Đậu Đậu, chuẩn bị mang nàng ta tới Lăng Vân tông thăm hỏi Tô Mân.
Đậu Đậu đã nghe Trần Hạo kể về Lăng Vân tông, có thiện cảm với nơi đó, liền đi theo Trần Dĩnh.
Thông qua truyền tống trận, các nàng rất nhanh liền xuất hiện tại Lăng Vân tông, Trần Dĩnh mang Đậu Đậu đi tới Ngạo Kiếm phong trước: "Nơi này là chỗ ở của phụ thân ngươi, nghe nói rất nhiều năm trước, sư huynh của mẫu thân ngươi cũng ở chỗ này, chỉ có điều hắn đã vĩnh viễn rời đi rồi."
Đậu Đậu mở to hai mắt, yếu ớt nói: "Cô cô, vậy cha ta sẽ trở về sao?"
"Nhất định sẽ trở về, Đậu Đậu nhà chúng ta đáng yêu như thế, huynh ấy khẳng định sẽ trở lại gặp ngươi, chỉ là bây giờ huynh ấy có chuyện rất quan trọng phải xử lý." Trần Dĩnh an ủi.
"Hi vọng phụ thân có thể trở về sớm một chút, mẫu thân của ta cũng nhớ phụ thân." Đậu Đậu bi ba bi bô nói.
Trần Dĩnh dịu dàng xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Đậu Đậu, trong lòng không khỏi tự trách bản thân mình lắm miệng.
Đậu Đậu mò cua bắt cá ở bên trong khe suối Trần Mục từng tắm, Trần Dĩnh còn hái quả dại cho nàng ta nếm thử, nhưng đều có hơi chua, chỉ có thể ném đi.
Chờ đến buổi chiều, Trần Dĩnh dẫn Đậu Đậu đi tới Trích Tinh phong, chủ yếu là lo lắng đến quá sớm sẽ quấy nhiễu Tô Mân nghỉ ngơi, cố ý chờ tới bây giờ mới đến.
Tô Mân có lẽ là biết các nàng sẽ đến, thay một bộ y bào trắng nõn, còn pha chút trà hoa thơm ngọt, đứng ở trong đình viện chờ các nàng.
"Bái kiến Tô lão tiền bối."
"Bái kiến sư tổ."
Đậu Đậu ra dáng khom mình hành lễ.
Tô Mân nở nụ cười hòa ái, nhiệt tình nói: "Dĩnh Dĩnh, Đậu Đậu, không cần đa lễ, mau ngồi."
Sinh linh đen nhánh như quỷ mị biến mất, Trần Mục nhàn nhạt nói: "Chúng ta chia ra trốn."
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đều kinh ngạc, nhiệm vụ của bọn họ là săn giết Phệ Tinh Thú cấp chủ tể, nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, sao có thể rời đi bây giờ.
Không chờ bọn họ nhiều lời, Trần Mục dẫn đầu chạy đi, thấy thế, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung bị ép tách ra, bọn họ lựa chọn chia ra bỏ trốn.
Đầu mày Lâm Thanh Đại cau chặt, nàng ta phát giác được nguy hiểm, cảm thấy bị sức mạnh nào đó khóa chặt.
Sinh linh đen nhánh từ hư không giết ra, nó có thân thể giống với hình người, trực tiếp phóng về phía Lâm Thanh Đại, sau lưng người sau phóng thích ra vô số dây leo.
Dây leo to khoẻ bị u quang chém thành mảnh vụn.
"Hỏng rồi!"
Trong lòng Lâm Thanh Đại có chút hoảng.
Bọn họ liên thủ mà phần thắng cũng có hạn, hiện tại tách ra ngay cả chạy thoát cũng đều rất khó khăn, nàng ta biết tính cách của Vân Mộng Trần, nói sẽ không ra tay thì sẽ không ra tay.
Lâm Thanh Đại quay người giang hai cánh tay, thân thể được lục quang bao bọc, một gốc đại thụ che trời xuất hiện, gốc cây kia nguy nga như núi non, trấn áp về phía sinh linh đen nhánh.
Soạt!
Cây xanh bị xé tung.
Trong mắt Lâm Thanh Đại ẩn chứa sự hoảng sợ.
Nhưng mà đúng vào lúc này, không gian sau lưng sinh linh đen nhánh bị xé rách, Trần Mục tay cầm đế kiếm giết tới, hắn biết Phệ Tinh Thú sẽ chọn người yếu nhất để ra tay, vậy nên dùng Lâm Thanh Đại làm mồi nhử, hấp dẫn sự chú ý của nó.
Răng rắc!
Đế kiếm mang theo kiếm quang kim sắc chém vào thân thể của sinh linh đen nhánh, sau đó kim quang tràn ngập.
Trần Mục dậm chân hướng về phía trước, hắn thu hồi đế kiếm, sau lưng xuất hiện tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, bạch y phấp phới, Lâm Thanh Đại nhìn mà trợn mắt há mồm.
Lâm Thanh Đại che ngực, may mắn nói: "Trần đại ca, may mà có ngươi kịp thời đuổi tới."
Trần Mục khẽ mỉm cười, hắn quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Vân Mộng Trần xuất hiện, trong tay nàng ta cầm tinh thạch màu xanh lam, là căn nguyên cô đặc của con Phệ Tinh Thú màu đen kia, giá trị vô lượng, cho dù là chủ tể cũng sẽ đỏ mắt.
Vân Mộng Trần tiện tay ném cho Trần Mục: "Sử dụng lúc đại chiến vị diện, có cơ hội đột phá đến chủ tể cảnh, đột phá có nguy hiểm, chú ý một chút."
Trần Mục nhẹ gật đầu.
Vẻ mặt Vân Mộng Trần nghiêm túc nói: "Các ngươi còn cần rèn luyện, phát huy sở trường của mỗi người, đối thủ ở đại chiến vị diện không ngu xuẩn giống như Phệ Tinh Thú đâu."
Lâm Thanh Đại xấu hổ cúi đầu, còn Diệp Thương Khung không biết trốn đi nơi nào, Trần Mục không có buông lỏng cảnh giác, hắn biết đại chiến vị diện rất tàn khốc.
Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: "Các ngươi lập tức đi tới Lam Cực tinh, đến đó tiến hành huấn luyện đặc thù."
"Đã rõ."
Lâm Thanh Đại khom mình hành lễ.
Trần Mục chờ mong nhiệm vụ mới, nhiệm vụ tinh vực hoang vu lần này hắn thu hoạch được rất nhiều, những tài nguyên này đại khái có thể giúp hắn đột phá đến Địa giai chủ tể.
Ngón tay nhỏ nhắn của Vân Mộng Trần vạch phá không gian, thông đạo không gian xanh biếc xuất hiện: "Các ngươi lập tức đi tới Lam Cực tinh, ở nơi đó tu luyện cho tốt."
Trần Mục và Lâm Thanh Đại đi vào thông đạo không gian.
Xuyên qua thông đạo không gian, bọn họ tới được Lam Cực tinh, đá vụn màu xanh lam rải khắp nơi trên đất, bầu trời trong veo sạch sẽ, còn có thể nhìn thấy Thâm Lam Tổ Tinh rất rõ trên đỉnh đầu.
Bịch!
Lâm Thanh Đại bỗng nhiên quỳ một chân trên đất.
Sắc mặt nàng ta ngưng trọng, một tay chống đất, toàn bộ thân thể đều căng cứng, cấm chế ở nơi này rất khủng bố, cường giả tuyệt đỉnh hành động ở chỗ này rất vất vả.
Trần Mục có thể cảm giác được cấm chế cường đại ở xung quanh, may mà nhục thân của hắn cường đại, còn có thể chậm rãi bước về trước, đá vụn chung quanh tản ra ánh sáng màu xanh lam.
Nơi này ẩn chứa vật chất đặc thù, Trần Mục phát hiện trước nay chưa từng thấy qua những vật chất này, Lâm Thanh Đại ở phía sau chật vật đứng dậy: "Lam Cực tinh vô cùng xưa cũ, nghe đồn là ngôi sao từ Bỉ Ngạn rơi xuống."
Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm: "Khó trách năng lượng ở nơi này rất đặc biệt, rất thích hợp để cường hóa thể phách."
Vẻ mặt Lâm Thanh Đại ngưng trọng: "Ta nghe nói ở chỗ đại chiến vị diện, cấm chế còn mạnh hơn Lam Cực tinh, xem ra đến lúc đó ắt sẽ là trận ác chiến."
Trần Mục không có lo lắng, ngược lại có chút chờ mong, đại chiến vị diện sẽ là thời cơ để hắn đột phá.
Nhìn ánh mắt tự tin của Trần Mục, Lâm Thanh Đại lại dấy lên lòng tin lần nữa, vốn dĩ nàng ta cảm thấy đại chiến vị diện lần này hi vọng xa vời, bây giờ đã nhìn thấy hi vọng.
Ầm ầm!
Diệp Thương Khung ngã ở cách đó không xa.
Hắn ta từ mặt đất đứng lên có chút tốn sức.
"Đây là trừng phạt của thất bại sao?" Dáng vẻ Diệp Thương Khung chật vật, Lâm Thanh Đại che miệng cười khẽ: "Diệp đại ca, Trần đại ca giết chết con Phệ Tinh Thú cấp chủ tể kia, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ."
"Đây là nhiệm vụ mới."
"Vân tiền bối bảo chúng ta ở Lam Cực tinh tu luyện, nơi này ẩn chứa vật chất đặc thù, có thể cường hóa thể phách."
Lâm Thanh Đại nói cho Diệp Thương Khung nguyên do, người sau kinh ngạc nhìn Trần Mục, vội vàng chắp tay nhận lỗi: "Diệp mỗ có mắt không thấy Thái Sơn, mong Trần huynh đừng để ý."
Trần Mục lắc đầu, không để ở trong lòng: "Chuyện nhỏ, không cần để ý, đại chiến vị diện rất tàn khốc, đến lúc đó ta còn cần sự trợ giúp của hai vị."
"Trần huynh yên tâm, Diệp mỗ ta về sau sẽ phối hợp với ngươi, xông pha khói lửa, không tiếc thứ gì." Diệp Thương Khung cười ha ha, hắn ta thích làm bạn với cường giả.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Đại cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nàng ta chỉ lo rằng đoàn đội xuất hiện mâu thuẫn, nhưng chiến đấu ở tinh vực hoang vu lần này, làm bọn họ công nhận Trần Mục.
Trần Mục khẽ gật đầu: "Nhân lúc này tu luyện cho tốt, đừng lãng phí thời gian."
Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại đồng thời gật đầu, bọn họ lần lượt tìm tới khu vực bằng phẳng ngồi xếp bằng tu luyện, Trần Mục chọn chỗ cách bọn họ rất xa để tu luyện.
Chương 792 Đậu Đậu (2)
Một là tu luyện theo nhóm dễ cướp đoạt năng lượng của nhau, hai là năng lượng bên này rõ ràng càng nồng đậm hơn.
Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại không thể đi lại giống như Trần Mục, chỉ có thể tu luyện ở gần đó.
Vị trí của Trần Mục đá rối loạn lởm chởm, hắn lấy ra Bồ Đề Đạo Đài, sau đó ngồi xếp bằng trên đạo đài, vật chất màu xanh lam chung quanh vọt về phía hắn.
Vật chất màu xanh lam có thể dung hợp với huyết nhục, có thể cường hóa gân cốt, còn chứa đựng bí lực đặc thù, bất diệt kinh văn trên người Trần Mục hiện lên lần nữa.
Bất diệt kinh văn đang hấp thu vật chất màu xanh lam, Trần Mục cảm thấy bất diệt kinh văn giống như đang khôi phục, năng lượng ở nơi này giúp cho Bất Diệt Kinh vốn yên lặng đã lâu bắt đầu đập liên tục, điên cuồng hấp thu năng lượng chung quanh.
Trần Mục sử dụng sức mạnh thôn phệ, sau lưng xuất hiện hắc động, đại lượng vật chất màu xanh lam rơi vào trong đó, bao gồm rất nhiều đá vụn màu xanh lam, đều bị luyện hóa.
Bất Diệt Kinh hoà làm một với huyết nhục, cộng minh cùng đại đạo, Trần Mục cảm thấy gông xiềng của Bất Diệt Kinh được mở ra, trong máu thịt xuất hiện kim quang mờ nhạt, đó là vật chất bất diệt.
Vân Mộng Trần ở Tổ Tinh nhìn chằm chằm Trần Mục tu luyện, trong mắt nàng ta mang theo vẻ thưởng thức: "Vậy mà lại là bất diệt quang huy, ta từng gặp một đoạn phật cốt ở bên trong đại chiến vị diện, tản ra bất diệt quang huy, không thể phá vỡ."
"Hắn hẳn là nắm giữ pháp đến từ Bỉ Ngạn, cho nên có thể tu luyện ra bất diệt quang huy."
Vân Mộng Trần hiểu sâu biết rộng, liếc một cái là nhìn ra kết quả, nàng ta càng tò mò về Trần Mục hơn.
Thần thụ hiện lên mặt người mơ hồ: "Bên trong thế giới này tồn tại một số sinh linh bất phàm, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít có được tạo hóa của Bỉ Ngạn, chỉ có loại cường giả này mới có thể đi xa trong đại chiến vị diện."
Vẻ mặt Vân Mộng Trần ngưng trọng: "Nếu như bọn họ đụng phải ba vị cường giả đứng đầu, thì rất khó chiến thắng."
Nàng ta biết về cường giả tuyệt đỉnh của những vị diện khác, kỷ nguyên trước, vị diện Thâm Lam xếp thứ bảy, Vân Mộng Trần dẫn đội tham gia đại chiến vị diện, dưới tình huống hao tổn mất hai vị đồng đội, miễn cưỡng bảo vệ được thứ hạng của vị diện Thâm Lam.
"Hắn rất đặc biệt, sau khi đại chiến vị diện kết thúc, cường giả của tất cả vị diện đều sẽ nhớ kỹ hắn."
Vân Mộng Trần ngẩng đầu, không nghĩ tới Sáng Thế mẫu thần lại đánh giá Trần Mục cao như vậy, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như hắn không bằng lòng kết hợp với ta?"
"Ngươi tốt nhất là nắm chắc được hắn trước đại chiến vị diện, tránh cho chậm thì sinh biến."
"Đã rõ."
Vân Mộng Trần khẽ giọng thở dài, nàng ta thưởng thức Trần Mục, nhưng còn chưa tới mức thích.
Trần Mục ngồi xếp bằng phía trên Bồ Đề Đạo Đài, đầu mày hắn ngưng lại, có cảm giác xấu.
Cho dù tới gần Thâm Lam Tổ Tinh, Trần Mục cũng không dám buông lỏng cảnh giác, lúc nào cũng duy trì đề phòng.
Cùng với việc hấp thu vật chất màu xanh lam gia tăng, vật chất bất diệt kim sắc trong cơ thể Trần Mục càng ngày càng nhiều, gân cốt huyết nhục của hắn đều hiện ra vật chất bất diệt.
Cái này giống với vật chất kim sắc trong huyết mạch Trần gia của hắn trước đó, Trần Mục suy đoán sau khi huyết mạch Trần gia thức tỉnh, thì có thể có hiệu quả của vật chất bất diệt.
Chẳng lẽ nói Trần gia có quan hệ với Bỉ Ngạn?
Trần Mục còn đang suy nghĩ việc bản thân chuyển thế trùng sinh, sau này liệu có khả năng trở lại thế giới cũ không?
…
Thiên Cung, Thần Quả viên.
Trần Dĩnh ôm Đậu Đậu hái thần quả ở trong rừng: "Đậu Đậu, nếm thử hồng quả quả."
Hai tay Đậu Đậu bưng thần quả màu đỏ, giọng nói non nớt mềm mại: "Cám ơn cô cô."
"Meo meo ~ "
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo đằng sau các nàng.
Rất nhanh, Đậu Đậu đã ăn sạch sẽ thần quả lớn cỡ quả trứng gà, cái miệng nhỏ nhắn hiện ra ánh sáng, Trần Dĩnh nhìn bộ dáng của nàng ta cười không khép miệng vào được.
Bình thường thời điểm Khương Phục Tiên bận rộn, Trần Dĩnh sẽ mang Đậu Đậu ra ngoài chơi, từ nhỏ nàng ta đã có thần lực cường đại, chỉ là vẫn chưa biết khống chế.
Sau khi ăn rất nhiều thần quả, Đậu Đậu có chút buồn ngủ, đôi mắt sáng ngời chậm rãi nhắm lại, Trần Dĩnh liền ôm nàng ta trở lại cung điện, đặt nàng ta vào lại trong nôi.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch nằm bò bên cạnh Đậu Đậu.
Đậu Đậu gối lên cái bụng của Tiểu Hắc, ôm lấy Tiểu Bạch, ngủ rất say sưa, Trần Dĩnh đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, nhìn nàng ta chậm rãi lớn lên, vô cùng vui vẻ.
Ban đêm, Khương Phục Tiên trở lại cung điện, nàng ta trút bỏ đế y kim sắc cao quý, đổi về váy dài tuyết sắc chạm đất, xõa mái tóc bạc, sự lạnh lùng trong mắt biến thành dịu dàng.
Khương Phục Tiên đi tới bên cạnh Đậu Đậu, nhẹ nhàng ôm nàng ta vào trong ngực, nhẹ giọng ngâm nga bài hát.
"Mẫu thân."
Đậu Đậu bỗng nhiên lẩm bẩm, nàng ta đang nằm mơ, bất giác gọi Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, từ sau khi Trần Mục rời đi, nàng ta có rất nhiều việc phải xử lý, có thể đem lại vui vẻ cho nàng ta cũng chỉ có Đậu Đậu.
Mặc dù có Đậu Đậu bên cạnh, Khương Phục Tiên cũng sẽ thường xuyên ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, chờ mong Trần Mục có thể sớm ngày trở về, nàng ta biết tiến về Bỉ Ngạn rất khó khăn, cho nên đã chuẩn bị sẵn sẽ phải chờ đợi rất lâu.
"Phụ thân."
Đậu Đậu lại bập bẹ lẩm bẩm.
Khương Phục Tiên và Trần Dĩnh đều kể chuyện về Trần Mục cho nàng ta nghe, từ rất nhỏ nàng ta đã nhớ kỹ phụ thân, còn có thể nói ra rất nhiều chuyện Trần Mục đã trải qua.
Đậu Đậu từng nhìn hình chiếu của Trần Mục, biết dáng vẻ của phụ thân, lúc ngủ sẽ thường xuyên gọi tiếng phụ thân, từng ở trong mơ nhìn thấy Trần Mục xuất hiện.
Khương Phục Tiên ôm lấy Đậu Đậu, nhìn bầu trời bên ngoài, yên lặng cầu nguyện cho Trần Mục.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Một năm sau.
Đậu Đậu lớn hơn chút, dáng người nàng ta nhỏ nhắn xinh xắn, mặc váy trắng nhỏ, chạy giống như gió, đầu đầy tóc vàng phất phới, đôi mắt xanh biếc hiện ra ánh sáng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo bên người nàng ta.
Bọn họ khiến cho bầu không khí nghiêm túc của Thiên Cung trở nên vui vẻ.
Chương 793 Đậu Đậu (3)
Trần Dĩnh thường xuyên mang Đậu Đậu đi chơi, cho nên từ nhỏ tính cách đã giống nàng ta, hoạt bát, thích chơi.
Trần Dĩnh ở phía xa nhìn Đậu Đậu, tinh thần của tiểu cô nương cực kỳ tốt, chạy khắp nơi, nàng ta đi theo cũng rất mệt mỏi: "Liễu tiền bối, sao ngài lại tới đây?"
Liễu Trung Nguyên nhìn Đậu Đậu chơi đùa ở phía xa: "Tiểu công chúa thiên phú dị bẩm, đế hậu không có thời gian dạy nàng, lão phu ngược lại là muốn thu nàng làm đồ đệ."
Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: "Liễu tiền bối, Đậu Đậu còn nhỏ, về sau nếu như nàng muốn học kiếm, chắc chắn sẽ tìm ngài, đến lúc đó còn phải làm phiền tiền bối."
"Không phiền."
Liễu Trung Nguyên lắc đầu cười to.
Không chỉ Liễu Trung Nguyên, ngay cả Chúc Chiếu và U Huỳnh đều bày tỏ muốn nhận Đậu Đậu làm đồ đệ, nguyện ý dốc túi dạy dỗ, Khương Phục Tiên còn chưa có dự định để Đậu Đậu tu hành.
Đậu Đậu Tiên bẩm sinh có căn cơ rất tốt, còn chưa tu luyện, sức mạnh đã mạnh hơn Kiếm Thánh đỉnh phong, Khương Phục Tiên muốn nàng ta trải qua tuổi thơ vui vẻ.
"La la la…"
Đậu Đậu hát ca chạy nhảy ở Thiên Cung.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch theo rất sát bên người nàng ta.
Trong rừng rậm Thiên Cung, Đậu Đậu ngao du giữa khu rừng, nàng ta luôn mang theo nụ cười vui vẻ, bỗng nhiên có tuyết quang tiếp cận, Thất Thất xuất hiện trong rừng rậm, còn có Côn Tử, hắn ta vẫn là dáng vẻ hắc ngư ưa thích.
Thất Thất ngồi ở trên lưng Côn Tử, Đậu Đậu trực tiếp bay qua đó, đụng vào trong lòng Thất Thất: "Tiểu Thất cô cô, Tiểu Côn thúc thúc, các ngươi là đến chơi cùng Đậu Đậu sao?"
Thất Thất trưởng thành rất nhiều, nhưng cũng chỉ là cô nương hơi lớn hơn một chút, nàng ta lanh lảnh nói: "Đến chơi với ngươi hai ngày, Tiên giới còn có việc, chúng ta còn phải trở về."
"Ta cũng muốn tới Tiên giới chơi." Đậu Đậu chớp chớp mắt to lúng liếng, rất đáng yêu.
Thất Thất nắm lấy sừng Kỳ Lân, có chút không biết làm thế nào: "Loại chuyện này phải nghe theo sắp xếp của Phục Tiên tỷ tỷ."
"Chúng ta đến hỏi mẫu thân."
Đậu Đậu bay vọt lên trời, bay về hướng chủ điện Thiên Cung, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo, đám người Thất Thất cũng theo ở phía sau, Trần Dĩnh cũng nhảy lên rời đi, mọi người đều vây quanh ở bên người nàng ta.
Vân Tiêu điện, mây sương lượn lờ.
Khương Phục Tiên đang xử lý công vụ.
"Mẫu thân."
"Đậu Đậu, chơi mệt rồi?"
Bình thường lúc Khương Phục Tiên làm việc ở chỗ này, Đậu Đậu đều cảm thấy nhàm chán: "Mẫu thân, con muốn theo Tiểu Thất cô cô đến Tiên giới chơi, có được không?"
Đậu Đậu nằm bò trên đôi chân dài của Khương Phục Tiên, khuôn mặt nhỏ của nàng ta mang theo nụ cười ngọt ngào.
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Được, con phải nghe lời của các cô cô, không thể chạy lung tung."
"Được thôi, con nghe lời."
Đậu Đậu vui vẻ bay tới bay lui trong cung điện, đám người Trần Dĩnh theo tới cung điện.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Dĩnh, dịu dàng dặn dò: "Dĩnh Dĩnh, làm phiền các ngươi mang Đậu Đậu đi Tiên giới chơi hai ngày, thuận tiện lại trở về nhân gian thăm Trần gia."
"Được đó! Về nhà phụ thân thôi!" Đậu Đậu nghe thấy trở về Trần gia càng thêm vui vẻ, Khương Phục Tiên từng mang nàng ta trở về mấy lần, mỗi lần nàng ta đều không nỡ rời đi.
Trần Dĩnh cười gật đầu: "Phục Tiên tỷ tỷ ngươi yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt Đậu Đậu."
Khương Phục Tiên ngược lại không có lo lắng, lại dặn dò: "Đậu Đậu, phải nghe lời, bằng không sau này mẫu thân sẽ không cho con đi ra ngoài chơi nữa, hiểu chưa?"
"Mẫu thân, Đậu Đậu biết rồi."
Đậu Đậu liên tục gật đầu, nàng ta đáp xuống trên tấm lưng dày của Côn Tử, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng nhảy lên: "Đi, đi Tiên giới chơi thôi."
Đám người Trần Dĩnh mang theo Đậu Đậu tiến về Tiên giới.
Quang Minh thành, thành thị phồn hoa náo nhiệt nhất Tiên giới, Đậu Đậu vẫn là lần đầu tiên dạo phố, đôi mắt to lúng liếng tràn đầy tò mò nhìn các loại sự vật.
Trần Dĩnh sợ Đậu Đậu chạy lung tung, cho nên ôm lấy nàng ta, Thất Thất mua gói đường đậu trở về.
"Đậu Đậu, ngươi nếm thử xem."
"Ngọt quá, giòn quá đi!"
"Đợi lát nữa cô cô mua khoai nướng, kẹo hồ lô cho ngươi, mang ngươi đi ăn mỹ thực khắp trong thành."
"Cám ơn cô cô."
Nữ tử áo đỏ xuất hiện trên đường phố, bách tính toàn thành đều trở nên khẩn trương, mọi người đều cúi đầu không dám nói lời nào, khí tràng của Tần Nghê Thường đặc biệt cường đại.
"Tiểu Đậu Đậu."
Tần Nghê Thường nghe nói Đậu Đậu đi tới Quang Minh thành, lập tức buông công việc trong tay xuống mà chạy đến, nét mặt nàng ta vui cười, giọng nói của Đậu Đậu bi ba bi bô nói: "Nghĩa mẫu!"
"Để nghĩa mẫu ôm một cái."
Tần Nghê Thường ôm Đậu Đậu qua, hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn bóng loáng của nàng ta, còn khẽ cọ trán nàng ta, hoàn toàn coi thành nữ nhi của chính mình, rất yêu thích.
Đậu Đậu chỉ gặp Tần Nghê Thường có hai lần, có điều khả năng ghi nhớ của nàng ta rất tốt, cũng biết nàng ta là sư tỷ của Trần Mục, sư muội của Khương Phục Tiên, cho nên rất thân thiết với nàng ta.
Trần Tô và Trần Đồng cũng ở Tiêu Dao minh giúp đỡ, bọn họ cũng chạy tới đây, còn mang theo hai xâu kẹo hồ lô vừa mua: "Đậu Đậu, kẹo hồ lô mua cho ngươi."
Hai tay Đậu Đậu cầm lấy kẹo hồ lô, vui vẻ nói: "Đại tỷ, nhị ca, cám ơn các ngươi."
Bọn họ là cùng thế hệ, có điều tuổi tác lớn hơn Đậu Đậu rất nhiều, cho dù là Trần Ngang và Tần Di cũng đều lớn hơn Đậu Đậu, cho nên bình thường bọn họ đều không gặp mặt được mấy lần.
Đậu Đậu liếm liếm kẹo hồ lô, mặt nhỏ tràn đầy nụ cười, nhưng mà ăn tới sơn trà bên trong sẽ lập tức phun ra, nàng ta chỉ thích ăn phần vỏ bọc đường phía ngoài.
Mọi người đều mua đồ ăn ngon cho Đậu Đậu, nâng niu nàng ta ở trong lòng bàn tay, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chỉ có thể nhìn.
Tần Nghê Thường còn có rất nhiều việc phải xử lý, đi dạo cùng Đậu Đậu một lát, liền quay về Tiêu Dao minh.
Đậu Đậu bỗng nhiên vươn eo, còn dụi dụi mắt: "Cô cô, ta mệt rồi, muốn về Trần gia."
Đậu Đậu không phải mệt mỏi, mà là ăn quá no bụng, Tần Nghê Thường yêu thương nàng ta, đút trân tàng tiên dược cho nàng ta, cho nên hiện tại nàng ta có chút buồn ngủ.
"Cô cô mang ngươi trở về."
Trần Dĩnh ôm lấy Đậu Đậu đi tới truyền tống trận, Thất Thất và Côn Tử ở lại Tiêu Dao minh, bọn họ còn có việc, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thì đi theo bên cạnh Đậu Đậu.
Chương 794 Chuyện Về Phụ Thân (1)
Thời điểm chạng vạng tối, Trần Dĩnh mang Đậu Đậu trở lại Trần gia, mọi người nghe nói Đậu Đậu trở về, đều vui mừng chạy tới nghênh đón, nhưng Đậu Đậu đang ngủ say.
Đường Uyển nhỏ giọng nói: "Không được làm ồn khiến Đậu Đậu tỉnh, để cho nàng nghỉ ngơi cho tốt."
Trần Dao gật đầu, mở miệng cười: "Tỷ tỷ, để Đậu Đậu ngủ cùng ta, tỷ ở Thiên Cung thường xuyên chăm sóc Đậu Đậu, cũng cho ta chăm sóc mấy ngày."
"Được thôi."
Trần Dĩnh cũng có chút mệt mỏi.
Nàng ta cũng muốn về Trần gia nghỉ ngơi hai ngày.
Trần Dao mang Đậu Đậu trở về phòng nghỉ ngơi, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo bên người các nàng.
Trần Dĩnh khẽ cười nói: "Nương, Phục Tiên tỷ tỷ nói rồi, để Đậu Đậu về Trần gia chơi một đoạn thời gian, ngài có rất nhiều thời gian để gặp nàng."
"Được."
Đường Uyển cười rất vui vẻ.
Bà ra đã ngóng trông Đậu Đậu trở về từ rất sớm, còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho nàng ta.
Trong phòng, Đậu Đậu nằm ở trong chăn, nàng ta gối lên cánh tay Trần Dao, ngủ rất say sưa.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch chỉ có thể ngủ ở chân giường.
Trong cơ thể Trần Dao và Đậu Đậu có huyết mạch tương đồng, nàng ta nhìn thấy Đậu Đậu, liền sẽ nhớ tới những gì khi bé ca ca chăm sóc mình, trên mặt hiện lên ý cười, không khỏi muốn phải chăm sóc tốt cho Đậu Đậu.
Mặc dù Trần Mục không ở bên cạnh Đậu Đậu, nhưng tất cả mọi người đều đang cố gắng để Đậu Đậu vui vẻ trưởng thành.
Bắc Hoang, Trần gia.
Sáng sớm ánh nắng tươi sáng, Đậu Đậu còn đang nằm trong chăn ấm áp, lông mi dài mảnh của nàng ta hơi hơi rung động, sau đó tay nhỏ dụi dụi đôi mắt.
Đậu Đậu mở đôi mắt sáng ngời ra, phát hiện Trần Dao ở bên cạnh, giọng nói bi ba bi bô: "Tiểu cô."
"Thơm quá đi."
Đậu Đậu nũng nịu ở trong lòng Trần Dao.
Khuôn mặt Trần Dao mang theo nụ cười mỉm: "Đậu Đậu, đợi lát nữa tiểu cô mang ngươi ra ngoài chơi."
"Được thôi!"
Đôi mắt to sáng ngời của Đậu Đậu lóe lên ánh sáng.
Sáng sớm, trong phòng, trước bàn trang điểm, Đậu Đậu xõa mái tóc dài vàng óng, Trần Dao đang chải tóc cho nàng ta, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đùa giỡn trong sân.
Rửa mặt súc miệng xong xuôi, Trần Dao dẫn Đậu Đậu đi ra ngoài, bên ngoài có mặt trời rất lớn, ánh mặt trời sáng rỡ rơi vào trên người rất ấm áp: "Thoải mái quá đi!"
Đình viện của phu phụ Trần Nghiêm.
Đậu Đậu vui sướng chạy vào trong viện: "Gia gia, bà bà, ta đến rồi."
Trần Nghiêm nhìn thấy cháu gái trên mặt tràn đầy nụ cười: "Tiểu Đậu Tử, để gia gia ôm một chút."
"Được ạ!"
Đậu Đậu bổ nhào vào trong lòng Trần Nghiêm.
Trần Nghiêm cười to ha ha: "Bà bà đang làm đồ ăn ngon cho ngươi, chờ một lát trước đã, đợi lát nữa gia gia dẫn ngươi đi dạo phố."
"Được thôi!"
Đậu Đậu vui vẻ vỗ tay.
Chỉ chốc lát sau, Đường Uyển bưng điểm tâm và canh nóng dày công làm đi ra: "Đậu Đậu, đến nếm thử tay nghề của bà bà, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
Dáng người Đậu Đậu nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng nàng ta ăn đồ ăn đều là tự mình ăn, hơn nữa khẩu vị rất tốt, rất nhanh liền ăn hết tất cả bánh ngọt mà Đường Uyển làm.
Đường Uyển nhiệt tình nói: "Đậu Đậu, bà bà làm y phục cho ngươi, mau tới thử xem."
"Được thôi, cám ơn bà bà!" Đậu Đậu rất có lễ phép, vui vẻ đi theo Đường Uyển.
Đường Uyển làm rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp cho Đậu Đậu, Đậu Đậu thay sang bộ váy màu hồng tươi đẹp, vui vẻ hoạt bát.
Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng ta, Đường Uyển không khỏi nghĩ đến Trần Dĩnh khi còn bé.
Trần Hãn và Sở Vũ đến đình viện, trong lòng bọn họ ôm một bé trai, vào trong đình viện mới để bé trai trong lòng xuống, hắn ta vừa đầy một tuổi, còn nhỏ hơn Đậu Đậu một chút.
"Tiểu thúc, tiểu thẩm nương, chào hai người." Đậu Đậu nhìn thấy bọn họ nhiệt tình chào hỏi.
Trần Hãn mỉm cười giới thiệu: "Đậu Đậu, đây là Trần Phàm, hắn là đệ đệ của ngươi."
"Phàm Phàm, mau gọi tỷ tỷ."
"Chào tỷ tỷ."
Trần Phàm có chút thẹn thùng.
Đậu Đậu bi ba bi bô nói: "Phàm Phàm, gia gia nói muốn đưa ta đi dạo phố, chúng ta cùng đi chơi."
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn phụ mẫu, Trần Hãn và Sở Vũ cười gật đầu, có được phê chuẩn, hắn ta vội vàng gật đầu với Đậu Đậu.
Mặc dù hai người bọn họ rất nhỏ, nhưng tố chất thân thể mạnh hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều.
Trần Phàm không giống Đậu Đậu có thể đạp không mà đi, nhưng mà cũng đã có thể chạy có thể nhảy, rất nhanh liền đi theo đằng sau Đậu Đậu cực kỳ vui vẻ.
Nhìn thấy hai đứa trẻ có thể chơi chung với nhau, Trần Hãn cùng Sở Vũ nhìn nhau cười một tiếng.
Bọn họ không có ý định sinh thêm con nữa, nhưng sợ Đậu Đậu không có bạn chơi, liền sinh hạ Trần Phàm.
Trần Nghiêm đúng hẹn mang bọn họ đến Hắc Thạch thành, mua rất nhiều đồ ăn vặt cho bọn họ, Trần Hi còn mua cho bọn họ búp bê vải.
"Cám ơn đại cô."
Đậu Đậu và Trần Phàm lanh lảnh nói.
Dọc đường, bách tính của Hắc Thạch thành còn chủ động tặng lễ vật nhỏ cho bọn họ, mọi người nghe nói Đậu Đậu là nữ nhi của Trần Mục và Khương Phục Tiên, Hắc Thạch thành đều sôi trào rồi.
Trong thành rất nhanh liên vây kín tới mức nước chảy không lọt.
Trần Nghiêm chỉ có thể dẫn bọn họ trở về sớm, ở gần Trần gia có hồ nước, Trần Dao mang bọn họ đi nghịch nước ở chỗ này, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch mò cá ở trong hồ.
Trần Thiên Nam cố ý đi tới bên hồ: "Tiểu Đậu Tử, Tiểu Phàm."
"Tằng tổ."
Đậu Đậu và Trần Phàm đồng thời chạy tới.
Trên đầu Trần Thiên Nam có thêm chút tóc trắng, thân thể vẫn khoẻ mạnh, ông ta ôm lấy hai người, mặt mũi tràn đầy vui sướng, nhìn tiểu bối Trần gia là vui vẻ.
Đám người Trần Tô và Trần Đồng đều làm việc ở Tiên giới, gần đây có thể phải điều đi Thiên Cung, Trần Ngang và Tần Di ở Tiêu Dao minh, còn cần tiếp nhận rèn luyện.
Trần Thiên Nam đã rất lâu không gặp được tiểu bối Trần gia, đám người Trần Hãn cũng là nghe nói Đậu Đậu trở lại Trần gia, mới đi suốt đêm từ Yêu Vực trở về.
"Tằng tổ nướng cá cho các ngươi ăn."
"Ăn cá, được thôi!"
Trần Nghiêm mò được rất nhiều cá lớn màu vàng trong hồ, cá ở nơi này trong cơ thể ẩn chứa đại lượng vật chất linh tính.
Ban đêm, sân tập võ.
Bên đống lửa, tộc nhân Trần gia đoàn tụ, Trần Dao và Trần Hi phụ trách nướng cá, Trần Phàm và Đậu Đậu phụ trách ăn, mọi người nhìn bọn họ cười to ha ha.
Chương 795 Chuyện Về Phụ Thân (2)
Đậu Đậu lần đầu ăn cá nướng, ăn tới say sưa ngon lành, cái miệng nhỏ nhắn dính cả mỡ.
"Đại gia gia, nhị bá đâu?"
Đậu Đậu bỗng nhiên nhìn về phía Trần Uy.
Trần Uy mỉm cười trả lời: "Nhị bá của ngươi ở Huyền Kiếm tông, rất nhanh sẽ trở về."
Trần Hạo sẽ kể những chuyện trước kia của Trần Mục cho Đậu Đậu nghe, còn sinh động hơn Trần Dĩnh nói, Đậu Đậu thích nghe chuyện liên quan với cha mình nhất.
Vừa dứt lời, Trần Hạo đã chạy về Trần gia, Đậu Đậu vui mừng đứng lên, bi ba bi bô nói: "Nhị bá, Đậu Đậu muốn nghe kể chuyện."
Trần Hạo cao giọng cười to: "Được, nhị bá chính là trở về để kể chuyện cho các ngươi."
Đậu Đậu bưng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Trần Hạo, hai tay nàng ta chống cằm, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy ánh sáng mong đợi.
Trần Hạo xoa xoa đầu, cười ngây ngô nói: "Đậu Đậu, lần trước chúng ta nói tới đâu rồi?"
"Nhị bá, bắt đầu kể lại từ đầu đi."
"Vậy được, nói về phụ thân ngươi, đó chính là thiên kiêu có một không hai tại Hoang Châu, thiên phú dị bẩm, ba tuổi liền theo ta luyện kiếm, kiếm gỗ lúc đầu hắn dùng còn là do đại cô của ngươi mua trên đường."
"Còn nhớ năm phụ thân ngươi ba tuổi ấy, Yêu thú phương bắc tập kích Bắc Hoang, khi đó Hắc Thạch thành bị đám Yêu thú này vây kín nước chảy không lọt, cự thú công thành, thế lực to lớn, cảm giác như Hắc Thạch thành cũng sắp bị va sụp, năm đó nhị bá bị dọa sợ đến bắp chân như nhũn ra, phụ thân ngươi lại mang theo khoát kiếm và kiếm gỗ vọt tới biên giới thành trì chống lại Yêu thú xâm lấn."
"..."
Trần Hạo nói thao thao bất tuyệt, mỗi lần nhắc tới Trần Mục, vẻ tự hào đều lộ rõ trên mặt hắn ta.
Đậu Đậu tập trung tinh thần mà nghe, ngay cả cá nướng thơm ngào ngạt cũng không thể làm cho nàng ta phân tâm.
Trần Phàm cũng bưng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Trần Hạo, mặc dù hắn ta vẫn nghe chưa hiểu, nhưng cảm thấy rất náo nhiệt, Trần gia cũng bởi vì bọn họ mà trở nên náo nhiệt.
Mãi đến tận đêm khuya, Trần Phàm và Đậu Đậu đều có chút mệt mỏi, Trần Hạo cuối cùng cũng có thể nghỉ miệng.
Đậu Đậu dụi mắt: "Gia gia, ta muốn kiếm gỗ của cha ta."
Trần Nghiêm lắc đầu bất đắc dĩ: "Nhiều năm như vậy trôi qua, thanh kiếm gỗ này sớm đã không biết tung tích, ngày mai gia gia làm thanh mới cho ngươi."
"Được ạ."
Đậu Đậu mơ mơ màng màng gật đầu.
Trần Dao ôm lấy Đậu Đậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong miệng Đậu Đậu lẩm bẩm gọi phụ thân, mọi người đều đang chăm sóc nàng ta, nhưng nàng ta vẫn nhớ Trần Mục.
Trần Dao nghĩ đến ca ca, nàng ta biết Trần Mục có chuyện rất quan trọng phải làm, nhất định sẽ trở lại.
Hôm sau, sáng sớm.
Sau khi Đậu Đậu tỉnh dậy, nàng ta mặc quần áo xong, liền chạy đến bên người Trần Hạo nghe kể chuyện.
Mọi người đều biết nàng ta nhớ mong Trần Mục.
Trần Dĩnh đến đình viện, nhìn thấy Trần Hạo đang kể chuyện xưa cho Đậu Đậu, mỉm cười nhắc nhở: "Đậu Đậu, đợi lát nữa chúng ta phải tới Lăng Vân tông, thăm hỏi sư tôn của phụ thân ngươi."
"Biết rồi ạ."
Đậu Đậu bi ba bi bô đáp lại.
Trần Hạo nghe nói bọn họ phải đi Lăng Vân tông, đặc biệt kể những chuyện Trần Mục trải qua khi tu hành ở Lăng Vân tông cho Đậu Đậu nghe, nàng ta cũng nảy sinh thiện cảm đối với Lăng Vân tông.
Trần Phàm đi vào trong viện, hắn ta nhìn thấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, trong mắt mang theo vui vẻ, chạy đuổi theo bọn chúng, mệt tới thở hồng hộc cũng không đuổi kịp được.
Trần Nghiêm đi vào trong viện, còn mang đến kiếm gỗ ông ta hoàn thành trong đêm, kiếm tử đàn tinh xảo, chưa có khai đao, cho dù là chất liệu hay chất lượng đều tốt hơn kiếm gỗ của Trần Mục năm đó.
"Tiểu Đậu Tử, kiếm gỗ gia gia làm, ngươi xem ngươi có thích hay không?"
"Đậu Đậu thích, tạ ơn gia gia."
Sau khi Đậu Đậu cầm lấy kiếm gỗ, hưng phấn mà vung lên bầu trời, một đạo kiếm quang rạch phá thương khung, tất cả mọi người trong viện đều kinh ngạc.
Đùng đoàng!
Núi cao ở phía không xa bị chém lìa.
Trần Phàm bị dọa sợ đặt bệt mông ngồi dưới đất, Trần Hạo kinh ngạc đứng lên, Trần Nghiêm cũng bị dọa sợ không nhẹ, Trần Dĩnh và Trần Dao chạy đến.
Trần Dĩnh không thu kiếm gỗ của Đậu Đậu: "Đậu Đậu, mẫu thân ngươi đã nói, vẫn chưa thể chơi kiếm."
"Cô cô, ngươi giữ giúp ta trước, đừng nói cho mẫu thân ta biết." Đậu Đậu thè lưỡi, nàng ta cũng cảm thấy hình như bản thân đã phạm lỗi.
Trần Dao dịu dàng nói: "Đậu Đậu, không sao, về sau tiểu cô dạy ngươi luyện kiếm."
"Được thôi."
Đậu Đậu vui vẻ gật đầu.
Trần Nghiêm và Trần Hạo nhìn nhau cười một tiếng, sau này chắc chắn Đậu Đậu còn lợi hại hơn bọn họ.
Thời điểm buổi trưa.
Trần Dĩnh chải tóc cho Đậu Đậu, chuẩn bị mang nàng ta tới Lăng Vân tông thăm hỏi Tô Mân.
Đậu Đậu đã nghe Trần Hạo kể về Lăng Vân tông, có thiện cảm với nơi đó, liền đi theo Trần Dĩnh.
Thông qua truyền tống trận, các nàng rất nhanh liền xuất hiện tại Lăng Vân tông, Trần Dĩnh mang Đậu Đậu đi tới Ngạo Kiếm phong trước: "Nơi này là chỗ ở của phụ thân ngươi, nghe nói rất nhiều năm trước, sư huynh của mẫu thân ngươi cũng ở chỗ này, chỉ có điều hắn đã vĩnh viễn rời đi rồi."
Đậu Đậu mở to hai mắt, yếu ớt nói: "Cô cô, vậy cha ta sẽ trở về sao?"
"Nhất định sẽ trở về, Đậu Đậu nhà chúng ta đáng yêu như thế, huynh ấy khẳng định sẽ trở lại gặp ngươi, chỉ là bây giờ huynh ấy có chuyện rất quan trọng phải xử lý." Trần Dĩnh an ủi.
"Hi vọng phụ thân có thể trở về sớm một chút, mẫu thân của ta cũng nhớ phụ thân." Đậu Đậu bi ba bi bô nói.
Trần Dĩnh dịu dàng xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Đậu Đậu, trong lòng không khỏi tự trách bản thân mình lắm miệng.
Đậu Đậu mò cua bắt cá ở bên trong khe suối Trần Mục từng tắm, Trần Dĩnh còn hái quả dại cho nàng ta nếm thử, nhưng đều có hơi chua, chỉ có thể ném đi.
Chờ đến buổi chiều, Trần Dĩnh dẫn Đậu Đậu đi tới Trích Tinh phong, chủ yếu là lo lắng đến quá sớm sẽ quấy nhiễu Tô Mân nghỉ ngơi, cố ý chờ tới bây giờ mới đến.
Tô Mân có lẽ là biết các nàng sẽ đến, thay một bộ y bào trắng nõn, còn pha chút trà hoa thơm ngọt, đứng ở trong đình viện chờ các nàng.
"Bái kiến Tô lão tiền bối."
"Bái kiến sư tổ."
Đậu Đậu ra dáng khom mình hành lễ.
Tô Mân nở nụ cười hòa ái, nhiệt tình nói: "Dĩnh Dĩnh, Đậu Đậu, không cần đa lễ, mau ngồi."