-
Chương 756-760
Chương 756 Có Thể Đã Có Rồi (3)
Trần Thiên Nam lắc đầu nói: “Tiểu Mục, ngươi đưa ta đến Lộ gia trang, ta muốn uống rượu với lão Lộ.”
Trần Mục không miễn cưỡng ông ta, hắn đưa Trần Thiên Nam đến Lộ gia trang, bằng hữu còn lại của Trần Thiên Nam không nhiều, lúc không có việc gì làm ông ta sẽ đến Lộ gia trang uống rượu trò chuyện.
Sau khi đưa gia gia đến Lộ gia trang, Trần Mục trở về Trần gia, Trần Hi cũng đã thu dọn đồ và thay y phục, nàng ta đã sống lâu như vậy nhưng chưa từng rời khỏi Yến quốc, không ngờ lần đầu tiên đi xa lại chính là Tiên giới, nàng ta còn kích động hơn Tần Di và Trần Ngang.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người nhà, Trần Mục rất thỏa mãn, hắn vung tay một cái, mọi người đã được đưa đến Lăng Vân tông, Tần Hàn Lâm và Trần Hi mở to mắt nhìn, hai người họ đã tiếp xúc rất nhiều với thế tục nhưng vẫn chưa từng gặp thế lực siêu cấp.
Tần Di nói với giọng trong trẻo: “Nương thân, Lăng Vân tông là tông môn mạnh nhất ở Hoang Châu chúng ta, tam thúc chính là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, ta cũng muốn gia nhập Lăng Vân tông.”
“Ngươi gia nhập tông môn thì đệ đệ phải làm thế nào?” Trần Hi nhéo khuôn mặt nhỏ của Tần Di.
Trần Mục để Tần Di và Trần Ngang chơi đùa ở Ngạo Kiếm phong, phu phụ Trần Hi và phu phụ Trần Hãn ở giữa núi trông chừng hài tử, tránh để bọn chúng gặp rắc rối.
Trần Dĩnh chạy đến Lạc Hà phong thăm Tần Nghê Thường.
Tần Nghê Thường đang xử lý công vụ trong rừng trúc, Trần Mục lừa nàng ta làm trưởng lão của Tiêu Dao Minh, biết rõ đó là công việc mệt nhọc mà vẫn mềm lòng đồng ý.
“Nghê Thường tỷ, đã lâu không gặp.”
“Dĩnh Dĩnh, muội càng ngày càng xinh đẹp ra.”
“Nghê Thường tỷ cũng vậy, ca muội bảo muội thuận đường đến gọi tỷ, lát nữa đi đến Tiên giới.”
“Biết rồi.”
Trần Mục đến giữa núi đón Khương Phục Tiên.
“Tiểu sư thúc, nhanh như vậy đã trở về rồi.”
“Đương nhiên, ta không yên tâm giao sư tỷ cho ngươi chăm sóc.” Trần Mục nói đùa.
Khương Phục Tiên trừng Trần Mục một cái.
Trần Mục vòng tay qua vai Khương Phục Tiên: “Chúng ta chuẩn bị tiến đến Tiên giới, một thời gian nữa sẽ trở về.”
“Quay về trước khi sang năm mới để ta còn ăn ké.”
“Ha ha ha, không thành vấn đề.”
Triệu Phi Yến bây giờ là tông chủ của Lăng Vân tông, bình thường không thể rời khỏi đây, cho nên Trần Mục để Tần Nghê Thường đến Tiên giới giúp đỡ xử lý sự vụ của Tiêu Dao minh.
Trần Mục kéo Khương Phục Tiên đi dạo quanh núi, bọn họ không vội về thời gian cho nên rất thong thả, thỉnh thoảng còn có thể chạm mặt các đệ tử tiểu bối, các đệ tử nhát gan nhìn thấy bọn họ là chạy, lớn gan thì sẽ chào hỏi một câu rồi chạy.
Khương Phục Tiên thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm Trần Mục.
Trần Mục phát hiện động tác nhỏ này của Khương Phục Tiên rất đáng yêu nên tò mò hỏi: “Nương tử, trông nàng rất vui vẻ, có phải là có chuyện gì vui hay không?”
Khương Phục Tiên thấy khuôn mặt Trần Mục tràn đầy nghi hoặc thì nhẹ giọng nói: “Có thể ta đã có rồi.”
“Có thể ta đã có rồi.”
Giọng nói của Khương Phục Tiên rất nhẹ rất , nàng ta nhìn Trần Mục muốn xem phản ứng của hắn, khuôn mặt đẹp hiện lên ráng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng kia xinh đẹp vô cùng.
Trần Mục tất nhiên hiểu được ý của Phục Tiên lão bà, niềm vui trên mặt hắn tràn cả ra ngoài.
“Phu quân, ta nói là có thể chứ vẫn chưa xác định, chàng đừng vui mừng quá sớm.”
“Nương tử, ta giúp nàng kiểm tra xem.”
Trần Mục đặt tay lên phần bụng của Khương Phục Tiên, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể nàng ta có dao động sinh mệnh yếu ớt đang tồn tại, vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, có kim quang nhàn nhạt quấn quanh, sinh mệnh mới chứa đựng lực lượng thần bí.
Sinh mệnh mới vẫn còn rất nhỏ yếu, nếu như không có sự nhắc nhở của Khương Phục Tiên thì Trần Mục cũng rất khó phát hiện.
Vừa nãy khi đang dạo bộ, Trần Mục cảm thấy năng lượng sinh mệnh trong cơ thể đang trôi đi nên mới chú ý đến sự ra đời của sinh mệnh mới trong bụng, vốn dĩ nàng ta muốn đợi sau khi sinh mệnh mới thành hình rồi mới nói cho Trần Mục, nhưng vẫn không nhịn được nói ra.
“Nương tử.”
“Nàng phải vất vả rồi.”
Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, bóp mạnh khuôn mặt xinh đẹp bóng loáng của nàng ta, cười không ngậm được miệng.
“Phu quân, bình tĩnh.”
“Nương tử, là tại ta quá kích động.”
Trần Mục nhẹ nhàng thả Khương Phục Tiên xuống, sợ sẽ làm tổn thương nàng ta: “Nương tử, đứa nhỏ này đang hấp thụ năng lượng trong cơ thể nàng, đừng lo, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, chuẩn bị cho nàng đầy đủ thiên trân địa bảo.”
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được sự siêu phàm của sinh mệnh mới, cần có lượng lớn tài nguyên nuôi dưỡng nó: “Phu quân, chàng thích nam hài nhi? Hay là nữ hài nhi?”
“Ta đều thích hết.”
“Sư tỷ sẽ cố gắng sinh cho chàng hai đứa.”
Trần Mục không khỏi bật cười thành tiếng, hắn nắm lấy tay của Khương Phục Tiên, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc: “Nương tử, đợi thai nhi ổn định rồi lại nói với mọi người.”
“Sư tỷ hiểu.”
Khương Phục Tiên không muốn để mọi người vây quanh chính mình, nếu như mẫu thân của Trần Mục biết nhi tức phụ mang thai thì chắc chắn sẽ đi theo không rời nửa bước, lúc nào cũng lo lắng.
Hai người họ tươi cười đi về Ngạo Kiếm phong.
Tần Di và Trần Ngang đang bắt cá bên dòng suối dưới chân núi, phu phụ Trần Hi và phu phụ Trần Hãn đang trông chừng bọn chúng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến gần.
Nhìn thấy bộ dạng vui thích của hai người họ, Trần Mục nóng lòng muốn gặp hài tử của chính mình.
“Ca.”
Trần Dĩnh trở về Ngạo Kiếm phong.
Tần Nghê Thường cũng đi theo bên cạnh nàng ta.
Trần Mục nhìn về phía Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, lần này làm phiền tỷ, sư đệ sẽ không bạc đãi tỷ đâu.”
“Cắt, ai hiếm lạ gì thù lao kia, nể mặt đệ là sư đệ của ta nên mới giúp đỡ đệ.” Tần Nghê Thường vén nhẹ lọn tóc đỏ bên tai, bày ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Trần Dĩnh kéo cánh tay Tần Nghê Thường: “Nghê Thưởng tỷ, muội có thể giúp tỷ.”
Trần Mục gật đầu, nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, phải học tập theo Tần sư tỷ.”
“Tiểu Mục, có việc vặt gì cần xử lý thì có thể giao cho ta.” Trần Hi chủ động dứng ra, nàng ta đã quản lý tiêu cục nhiều năm nên rất có kinh nghiệm.
Chương 757 Thật Sự Đã Có (1)
Trần Mục không từ chối trực tiếp: “Đại tỷ, nếu như cần giúp đỡ, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ tìm tỷ, dù sao sản nghiệp của tiêu cục ở nhân gian cũng khá lớn.”
Trần Hãn hét gọi: “Ngang Ngang, Di Di, đến lúc lên đường rồi, hai đứa mau qua đây.”
Trần Ngang và Tần Di cũng rất nghe lời đi đến bên cạnh bọn họ, tâm trí Trần Mục chuyển động, đám ngươi đã được đưa đến tổng bộ Tiêu Dao Minh ở Quang Minh thành, trong Vũ Châu của Tiên giới.
Thậm chí còn không cần phải Kiếm Khai Tiên Môn.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm là kích động nhất, ngay cả Trần Hãn và Sở Vũ cũng có chút kinh ngạc, hai đứa nhỏ Trần Ngang và Tần Di thì tràn đầy hiếu kỳ với kiến trúc hùng vĩ trước mắt.
“Wa, đó là tượng khắc của Phục Tiên tỷ, cao quá đi!” Trần Dĩnh vừa liếc mắt đã nhìn thấy bức tượng cao ngất trong thành, trong mắt Tần Nghê Thường đầy vẻ hâm mộ.
“Lão đại.”
“Tam ca, chúng ta trở về rồi.”
Tiểu Côn và Tiểu Thấy chạy đến đình viện đầu tiên.
Chẳng bao lâu sau, Nam Cung Hùng và các cấp cao của liên minh đều đến nghênh đón, Nam Cung Hùng chắp tay với Trần Mục: “Bái kiến minh chủ, vị này chắc chắn chính là minh chủ phu nhân.”
“Bái kiến minh chủ phu nhân!”
Mấy vị cấp cao của Tiêu Dao Minh đều thi nhau hành lễ.
“Bái kiến Quang Minh Nữ Thần!”
Đám đại thần Viêm Sát cũng nửa quỳ hành lễ, bọn họ có thể cảm nhận được áp bức toát ra từ trong cơ thể Khương Phục Tiên, đó chắc chắn là sự tồn tại của Thần tộc chí cao.
“Không cần đa lễ.”
Vẻ mặt Khương Phục Tiên hờ hững.
Mấy người Viêm Sát đứng dậy, bọn họ đều không dám ngẩng đầu lên, đây chính là bị áp chế bởi huyết mạch của Thần tộc.
“Tử Huyên, ngươi cùng đại tỷ ta và mọi người vào trong thành dạo chơi.” Trần Mục nhìn về phía Ngu Tử Huyên.
Ngu Tử Huyên cung kính đáp: “Vâng, minh chủ, các vị, mời theo ta vào thành tham quan.”
Trần Ngang và Tần Di tràn đầy tò mò về Quang Minh thành, phu phụ Trần Hi và phu phụ Trần Hãn dẫn hai đứa vào thành chơi, Trần Dĩnh và đám Tiểu Thất cũng đi theo.
“Nam Cung tiền bối, chúng ta hãy họp trước đi.”
“Được, ta đi thông báo cho mọi người.”
Đại sảnh hội nghị liên minh.
Hai bên chiếc bàn dài bằng gỗ mộc có các cường giả đỉnh tiêm đang ngồi, hung thú viễn cổ Thủy Kỳ Lân, Kiếm Đế Liễu Trung Nguyên, Yêu Đế Khuyển Hoàng, Phật Đà Tịnh Trần cùng những đại lão ngồi cùng, Nam Cung Hùng, Sương Mãn Thiên, Vũ Văn Khâm như ngồi trên kim châm, bọn họ là nguyên lão của liên minh, có tư cách ngồi ở đây.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi ở phía Đông, hai người họ giống như Đế quân và Đế hậu, không giận tự uy.
Đám đại thần Viêm Sát và các cường giả đỉnh tiêm khác của Tiêu Dao Minh ngồi ở chung quanh, bọn họ không có quyền quyết định, không dám lên tiếng trong hội nghị.
Tần Nghê Thường ngồi ở vị trí gần Khương Phục Tiên, với thực lực của nàng ta thì ngồi ở đây vẫn có chút căng thẳng, có thể thấy được xung quanh đều là đại lão.
Trần Mục bình tĩnh nói: “Thế lực tu tiên ở nhân gian đều bằng lòng gia nhập Tiêu Dao Minh, đối với chúng ta thì đây là sự trợ lực mạnh mẽ, thế lực ở nhân gian do Lăng Vân tông dẫn đầu, cho nên thành viên của nguyên lão hội tăng thêm một ghế cho Lăng Vân tông, mọi người có ý kiến gì không?”
“Tử Vi Động Thiên không có ý kiến.”
“Cổ tộc Nam Cung gia không có ý kiến.”
“Cổ tộc Vũ Văn gia cũng không có ý kiến.”
Trần Mục nhìn sang Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, sau này tỷ đại diện cho Lăng Vân tông thường xuyên đến Quang Minh thành, được không?”
“Không vấn đề gì.”
Tần Nghê Thường đồng ý một cách sảng khoái, không chỉ là giúp đỡ Trần Mục mà cũng là nâng cao địa vị của Lăng Vân tông.
Xác định địa vị của Lăng Vân tông ở Tiêu Dao Minh xong, Tần Nghê Thường cũng dễ triển khai công việc, trên mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nàng ta rất hài lòng với quyết định của Trần Mục.
Nam Cung Hùng cung kính nói: “Minh chủ, đại diện của thần đình ở Quang Minh thành đang đợi tin tức của ngài, chuẩn bị bàn bạc chi tiết hợp tác cụ thể.
Trần Mục khẽ gật đầu: “Thiên địa cần có trật tự mới, và cần sự đoàn kết hợp tác của các tộc.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Đế Kiếm Liễu Trung Nguyên nhìn về phía Trần Mục trầm giọng nói: “Tiểu hữu, ngươi hoàn toàn có thực lực chinh phục Thần tộc, chúng ta có thể trợ giúp cho ngươi.”
Thủy Kỳ Lân gật đầu: “Đúng vậy, lão phu cảm thấy cũng có lý, mặc dù ngươi không mong chinh chiến, nhưng nguồn gốc thế giới hỗn loạn là do không đoàn kết, chúng ta cần có một tiếng nói, để cho t2ất cả lực lượng đoàn kết lại.”
“Yêu tộc nguyện ý cống hiến sức lực!”
Khuyển Hoàng đã liên hợp Yêu tộc của Tiên giới lại với nhau.
Khuôn mặt Tịnh Trần ôn hòa, ông ta cười nhẹ nói: “Bần tăng ủng hộ quyết định của minh chủ.”
Mấy người Nam Cung Hùng muốn Trần Mục thống trị tam giới, nhưng không dám tùy tiện kiến nghị: “Chúng ta nghe theo minh chủ.”
Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ giọng nói: “Phu quân, sư tỷ nghe theo chàng.”
“Thần tộc tồn tại là yếu tố quan trọng để ổn định trật tự thiên địa, cho dù ta tạm thời chinh phục Thần tộc thì sau khi ta rời khỏi phải làm thế nào mới tốt?”
Đám người đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Bọn họ đều nghe ra ngụ ý bên trong, Trần Mục sẽ rời đi, Tịnh Trần lên tiếng hỏi: “Thí chủ muốn đến Bỉ Ngạn?”
“Có lẽ vậy.”
Trần Mục nói tiếp: “Tiêu Dao Minh và thần đình cân bằng khống chế lẫn nhau, giám sát lẫn nhau, các tộc của chúng ta liên hợp lại mới có được tương lai tươi sáng.”
Trong mắt Khương Phục Tiên hiện lên vẻ tán thành.
“Có lý.”
Liễu Trung Nguyên chậm rãi gật đầu.
Trần Mục từng nghĩ sẽ cưỡng ép chinh phục Thần tộc, nhưng hắn lười phải thống trị thiên hạ, chỉ muốn ở cùng Khương Phục Tiên trải qua cuộc sống bình phàm không hổ không thẹn.
Nếu như Trần Mục và Khương Phục Tiên rời đi, cục diện lúc đó có thể sẽ hỗn loạn hơn, chi bằng bây giờ thiết lập một trật tự cân bằng và khống chế lẫn nhau.
“Nam Cung tiền bối, làm phiền ngài báo cho sứ giả của thần đình, để cấp cao của thần tình đến Quang Minh thành hoàn thành việc hợp tác chi tiết, trật tự cũ đã sắp kết thúc rồi.”
“Lão phu hiểu rồi.”
Trần Mục nhìn sang Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, đệ sẽ xây dựng thông đạo truyền tống giữa Tiên giới và nhân gian, lúc đó làm phiền tỷ xử lý công việc của hai giới,”
Chương 758 Thật Sự Đã Có (2)
“Được.”
“Đệ sẽ để Ngu Tử Huyên trợ giúp cho tỷ.”
Sương Mãn Thiên cung kính nói: “Minh chủ, còn có rất nhiều thế lực Tiên giới muốn gia nhập Tiêu Dao Minh, chẳng hạn như Thái Sơ Tiên Cung, Triệu Thiên Uyên đã đề cập với ta rất nhiều lần.”
“Tiêu Dao Minh chính là liên hợp thế lực các tộc, bất luận là Thái Sơ Tiên Cung hay là các thế lực tu tiên khác, chỉ cần nguyện ý chịu sự quản lý của Tiêu Dao Minh thì đều có thể gia nhập, cho dù là tán tu cũng có thể.”
“Minh chủ anh minh.”
Trần Mục nhanh chóng xử lý xong công việc của Tiêu Dao Minh, Khương Phục Tiên đoan trang xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn, nàng ta trước giờ chưa từng can thiệp vào quyết định của Trần Mục, vẫn luôn âm thầm ủng hộ hắn.
Hội nghị kết thúc.
Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên đi dạo phố.
Hai người bước trên đường lớn, người bình thường hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của bọn họ, đứng ở bên ngoài Quang Minh thần miếu, Khương Phục Tiên cảm động không nói nên lời.
“Phu quân, bây giờ ta không cần những thứ này, chàng thích hợp tiếp nhận tín ngưỡng của chúng sinh hơn ta.”
“Cho dù bây giờ nàng bảo ta phá bỏ chỗ này, nàng cũng phải hỏi xem bách tính có đồng ý hay không?”
Khương Phục Tiên cũng không ép buộc, bây giờ nàng ta đang âm thầm ủng hộ Trần Mục, tự nhiên phần tín ngưỡng này cuối cùng cũng sẽ rơi vào người hắn.
“Phục Tiên tỷ, mời tỷ ăn kẹo hồ lô.” Trần Dĩnh đột nhiên cầm xiên kẹo hồ lô bước tới.
Tần Di và Trần Ngang vui vẻ cầm kẹo hồ lô đi theo phía sau, Khương Phục Tiên nhận lấy kẹo hồ lô, nàng ta liếc nhìn Trần Mục với vẻ sâu xa: “Phu quân, chàng còn chưa từng mời ta ăn kẹo hồ lô.”
Trần Mục đã từng mời Triệu Phi Yến ăn kẹo hồ lô, từng mời Trần Dĩnh và Trần Dao ăn kẹo hồ lô, từng mời Sở Sở ăn kẹo lô nhưng thật sự vẫn chưa từng mời Khương Phục Tiên ăn kẹo hồ lô.
“Nương tử, là lỗi của ta.”
“Phu quân, chuyện chúng ta có thể làm rất nhiều, trải nghiệm trăm vị của cuộc đời, ngắm nhìn muôn sông nghìn núi.”
“Nương tử, ta hiểu rồi.”
Khương Phục Tiên ăn hết một quả sơn tra, cái miệng nhỏ phình to ra, dáng vẻ rất đáng yêu, nàng ta đưa kẹo hồ lô đến bên miệng Trần Mục, phu thê hai người một người một miếng.
Trần Dĩnh dẫn đám Tần Di tiếp tục đi mua đồ ăn ngon, Ngu Tử Huyên còn dẫn đám Trần Dĩnh đi ăn đặc sản chỉ có ở Tiên giới, hai đứa nhỏ chơi rất vui vẻ.
Phu phụ Trần Hãn và phu phụ Trần Hi giao hài tử cho Trần Dĩnh chăm sóc, bọn họ cũng đi dạo loanh quanh trong thành.
Trần Mục hờ hững nói: “Ta còn muốn xây dựng thật nhiều thành thị, để bách tính thiên hạ an cư lạc nghiệp.”
“Được đấy.”
Khương Phục Tiên cũng hy vọng thiên hạ thái bình.
Đêm khuya.
Hai tỷ đệ Trần Ngang và Tần Di nhớ phải về nhà, Trần Mục biết được thì đưa hai đứa quay về.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm cũng không có gì làm kỷ niệm, bọn họ được đến Tiên giới một chuyến là đã thỏa mãn rồi, sau này trong lúc trà dư tửu hậu cũng có chủ đề để trò chuyện.
Trần Mục đưa bọn họ về nhà, nhân tiện hái hai trái thần quả trong dược viên ở bên ngoài Trần gia.
Quay lại Quang Minh thành, Trần Mục lấy ra hai gốc tiên dược sinh mệnh quý hiếm trong Tiêu Dao Minh.
Trần Mục hầm thần quả và tiên dược luyện thành canh thuốc, hắn còn bỏ thêm rất nhiều đường vào trong canh.
Trong cung điện cao nhất của Quang Minh thành.
Khương Phục Tiên ngồi trên chiếc ghế xích đu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Quang Minh thành sáng rực ánh đèn, cảnh đêm rất đẹp.
Trần Mục bưng canh thuốc đã hầm xong bước vào, đuôi lông mày của Khương Phục Tiên khẽ nhướng lên, khuôn mặt đẹp tràn ngập hạnh phúc: “Phu quân, ta vừa mang thai, không cần phải vội như vậy.”
“Nương tử, nàng cần phải bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng, như vậy thì hài tử của chúng ta mới có thể lớn lên khỏe mạnh.” Trần Mục tự mình cầm thìa đút cho Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ngoan ngoãn há miệng.
“Phu quân, thuốc này ngọt quá.”
“Tất nhiên không thể để nương tử nhà ta chịu khổ được.”
Trần Mục quan tâm Khương Phục Tiên và cả hài tử trong cơ thể nàng ta, sinh mệnh mới cần có năng lượng dồi dào.
Khương Phục Tiên uống canh xong, Trần Mục cùng ngồi trên ghế xích đu ngắm cảnh đêm của Quang Minh thành với nàng ta, bức tượng nữ thần kia vừa vặn ở ngay giữa tầm nhìn của bọn họ.
Tay Trần Mục đặt trên bụng của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên dựa vào vai Trần Mục, lắc đầu cọ nhẹ rồi nhẹ giọng mỉm cười: “Phu quân, làm gì mà nhanh như thế, một thời gian nữa lại thử cảm nhận.”
Trần Mục có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh kia có sự thay đổi yếu ớt, đã tăng mạnh lên một chút nhưng vẫn rất mơ hồ, sinh mệnh mới trong bụng Khương Phục Tiên rất phi thường, cần có lượng lớn tài nguyên, mang thai mười tháng chỉ là bắt đầu.
Khương Phục Tiên cũng hiểu được, muốn sinh hạ đứa trẻ này không hề dễ dàng, nhưng cho dù thế nào nàng ta cũng sẽ bảo vệ sinh mệnh nhỏ của đứa trẻ vừa xuất hiện này thật tốt.
Trần Mục dùng cách ôm công chúa bế Khương Phục Tiên lên, sau đó đặt nàng ta lên chân mình, một tay vòng qua eo, tay kia vòng qua vai thơm của nàng ta.
Khương Phục Tiên rất phối hợp cuộn tròn người lại trong ngực Trần Mục, vòng ôm dịu dàng khiến nàng ta quên đi muộn phiền.
Buổi trưa ngày hôm sau.
Khương Phục Tiên chầm chậm mở mắt ra.
“Nương tử, tối qua nàng ngủ ngon thật.”
“Phu quân, ta cũng không biết tại sao lại ngủ ngon như thế, chẳng lẽ là do mang thai?”
Trần Mục chỉ biết một lần mang thai ngốc ba năm, chứ không biết mang thai còn có tác dụng phụ là mệt mỏi muốn ngủ: “Nương tử, ta đi nấu thuốc cho nàng.”
Khương Phục Tiên trợn tròn đôi mắt đẹp, vội vàng ngăn lại: “Thần dược và tiên dược cũng chẳng phải bắp cải lớn.”
“Chúng ta ra ngoài thành tản bộ đi.”
“Cũng được.”
Trần Mục đi tản bộ cùng Khương Phục Tiên trong rừng cây bên ngoài thành, không khí ở đây tươi mát, trải đầy hoa cỏ, có cả bươm bướm bay tới bay lui trong rừng.
“Phu quân, ta muốn ăn mơ xanh.”
Khương Phục Tiên chỉ vào cây mơ xanh ở sâu trong rừng cây.
Mơ xanh khá chua, bình thường không ai muốn ăn cho nên trên cây vẫn còn rất nhiều.
Trần Mục hái mơ xanh đem về cho Khương Phục Tiên: “Nương tử, quả mơ xanh này rất chua đấy.”
“Có thể là do mang thai mà ta đột nhiên muốn ăn đồ chua một chút.” Khương Phục Tiên cầm quả mơ xanh bỏ vào trong miệng, sau đó chậm rãi nhai nuốt.
Chương 759 Nguy Cơ Tiềm Tàng (1)
Lúc trời tối, Tần Nghê Thường bắt gặp Trần Mục đang đút canh thuốc cho Khương Phục Tiên trong cung điện.
Tần Nghê Thường bỗng nhiên có chút ghen tị, còn ngửi được mùi chua ngọt của tình yêu: “Chậc chậc chậc.”
“Tiểu sư đệ, ta phải xử lý công việc của liên minh với Tử Huyên, gần đây sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nàng ấy.” Tần Nghê Thường tìm lý do để chuyển ra ngoài.
“Sư tỷ, vất vả cho tỷ rồi.”
Trần Mục tiếp tục đút canh thuốc đại bổ cho Khương Phục Tiên, trên người nàng ta hiện lên ánh sáng, đó là biểu hiện do năng lượng quá nhiều, không thể hấp thụ hết.
“Phu quân, ta uống no rồi.” Từ lúc bình sinh đây là lần đầu tiên Khương Phục Tiên uống thuốc đến no.
Trần Mục cũng không lãng phí, hắn tự mình uống hết gần nửa bát canh thuốc còn lại.
Hắn ở Tiêu Dao Minh không thể lúc nào cũng ở cạnh Khương Phục Tiên được, còn cần phải xử lý chuyện của liên minh.
Trần Mục gọi Trần Dĩnh đến cung điện: “Dĩnh Dĩnh, lúc ta không ở đây, muội phải chăm sóc cho Phục Tiên tỷ của muội thật tốt, đi theo bên cạnh nàng ấy, không rời nửa bước.”
“Hiểu rồi.”
Trần Dĩnh đang buồn phiền vì không có chuyện gì làm.
Những việc Tần Nghê Thường làm nàng ta nhìn thấy là đau đầu, trời sinh nàng ta đã không thích hợp xử lý công vụ.
“Ca, Phục Tiên tỷ bị bệnh hả? Muội thấy gần đây huynh cứ luôn đút thuốc cho Phục Tiên tỷ tỷ?”
“Bồi bổ thân thể đấy.”
“Ừm ừm.”
Trần Dĩnh còn tưởng thân thể Khương Phục Tiên không tốt, thầm nghĩ thân thể Phục Tiên tỷ không tốt, vậy thì phải chú ý ở cùng tỷ ấy: “Ca, huynh yên tâm, lúc huynh không ở đây muội sẽ ở cùng với Phục Tiên tỷ tỷ.”
Trần Mục rất yên tâm, hắn giao Khương Phục Tiên cho Trần Dĩnh, sau đó một mình đi kiểm tra Tiên giới.
Quang Minh thành phồn hoa náo nhiệt.
Càng ngày càng có nhiều bách tính của Tiên giới muốn vào thành sinh sống, nhưng tiêu chuẩn vào thành bây giờ đã nghiêm khắc hơn trước kia, rất nhiều bách tính xây dựng nhà sống ở phụ cận Quang Minh thành, thành trấn xung quanh xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Cuộc sống của bách tính xung quanh sung túc, còn được Tiêu Dao Minh che chở cho nên dân số của Vũ Châu gia tăng nhanh chóng, rất nhiều rừng nguyên sinh đều bị phá hủy.
Trần Mục nhìn thế giới ngày càng phồn vinh này, hắn lại không vui mừng nổi, có thể cảm nhận được thiên địa đang bị hủy hoại, phồn vinh ngắn ngủi có thể sẽ không kéo dài quá lâu.
Thảo nguyên ở phía Đông Quang Minh thành.
Nơi này nuôi thả dê bò thành đàn.
Trần Mục nhìn thấy Kim Thiền và Tằng Ngưu, bọn họ đi theo bách tính bình thường chăn trâu bò ở đây.
“A Ngưu.”
“Tiểu hòa thượng.”
Trần Mục chủ động chào hỏi bọn họ.
“Đại ca!”
Tằng Ngưu nhiệt tình vẫy tay.
Kim Thiền khom người hành lễ: “Bái kiến thí chủ.”
“Đại ca, ngươi có tin tức của Sở Sở không?” Tằng Ngưu đi đến trước mặt Trần Mục, vóc dáng hắn ta vạm vỡ, toàn thân có đường văn kim sắc giống như phù văn.
Tằng Ngưu đã từng bạo phát, sau đó bị Kim Thiền tìm về, mấy năm nay đều đang tu tâm.
Trần Mục lắc đầu bất lực: “Ta không cảm nhận được khí tức của Sở Sở, có lẽ nàng ấy không còn ở thế giới này nữa.”
Cửu Nhị Ma Thần cũng không thấy tung tích, Trần Mục chỉ có thể phán đoán bọn họ đã rời khỏi thế giới này.
Đế phủ Tiên tộc cũng trốn thoát khỏi thế giới này, nhưng đế tử của Tiên phủ vẫn đang bị giam giữ ở Tiêu Dao Minh.
Tằng Ngưu nghĩ rằng Sở Sở đã chết, hắn ta buồn bã cúi thấp đầu, lặng lẽ bước về phía xa.
“Tiểu hòa thượng, ta nhớ trước kia ngươi từng nói với ta chư phật đi Tây phương, tại sao thế?”
“Chư phật cho rằng thế giới này không thể cứu được.”
“Ngươi cảm thấy thế giới này còn cứu được không?”
“Tiểu tăng cảm thấy vẫn còn hy vọng.”
“Nói thử xem.”
Trần Mục và Kim Thiền ngồi thảo luận trên thảo nguyên, bãi cỏ trù phú, khi gió nhẹ thổi qua giống như những gợn sóng trên mặt biển, dê bò lướt qua người bọn họ.
Kim Thiền chắp tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Cần phải xây dựng lại trật tự, tái tạo luân hồi.”
“Nếu như có thể, tiểu tăng kiến nghị thí chủ đưa vào hệ thống sáu đường luân hồi.”
Trần Mục biết, đường luân hồi bây giờ không hoàn chỉnh, chỉ có cường giả đỉnh tiêm mới có thể bước vào luân hồi, không phải tất cả chúng sinh đều có thể có được cơ hội luân hồi.
“Đề nghị không tồi, nhưng với sức lực hiện giờ của ta thì không thể xây dựng được hệ thống luân hồi.”
“Nếu như có xá lợi tử của Phật chủ, tiểu tăng có thể giúp thí chủ xây dựng sáu đường luân hồi.”
“Xá lợi tử của Phật chủ, tiểu hòa thượng, có thể tìm thấy nó ở đâu?”
“Có lẽ là ở Bỉ Ngạn.”
Tiểu hòa thượng lắc đầu thở dài, hắn ta cũng không thể xác định được, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Bỉ Ngạn.”
Kim Thiền nghiêm túc nói: “Chúng sinh đều khổ, trường sinh là nghiệp chướng, vẫn mong thí chủ hiểu được.”
Trần Mục hiểu ý của Kim Thiền, hắn trầm giọng nói: “Ta muốn mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người đời.”
“Thí chủ, chúng sinh và tài nguyên phải được cân bằng, cuộc sống của bách tính càng tốt thì số lượng tu tiên giả càng nhiều, thậm chí cảnh giới của ngươi cũng càng cao, những điều này đều sẽ dẫn đến tai họa khôn lường.”
Kim Thiền nói với ý sâu xa, hắn ta chỉ ra những nguy cơ đằng sau sự thịnh vượng, bây giờ Trần Mục đã hiểu được tại sao Lan Hải Tiên Cảnh và Tiên giới không có tán tu.
Thế giới này trông thì có vẻ đang phát triển tốt đẹp hơn, thế nhưng tài nguyên lại ngày càng ít đi, Trần Mục cười nhẹ nói: “Vậy có nghĩa là chúng ta không thể sống mãi được.”
“Nhất kình lạc mà vạn vật sinh*.”
(*) khi cá voi chết đi, xác của chúng chìm xuống đáy biển ở độ sâu hơn 1000 mét, và khi chạm xuống đáy biển, những cái xác này trở thành thức ăn cho các sinh vật ở biển sâu trong hàng chục năm, cái chết của cá voi tạo nên sự sống cho một hệ sinh thái mới.
“Đã tiếp thu.”
Trần Mục một mình đi về phía xa, trên vai hắn gánh vác trọng trách rất nặng, có gia đình nhỏ, có cả thiên hạ, muốn duy trì sự cân bằng của thế giới thì bắt buộc phải có hệ thống luân hồi hoàn chỉnh, còn phải duy trì hệ thống thiên kiếp vốn có.
Sức lực hiện giờ của hắn vẫn không thể thống trị thế giới, trừ phi lấy được số vật chất bản nguyên còn lại.
Hiện giờ việc hợp tác với Thần tộc rất quan trọng.
Chương 760 Nguy Cơ Tiềm Tàng (2)
Trần Mục định sau khi trật tự thiên địa ổn định thì sẽ tiến đến Bỉ Ngạn, hắn đang suy nghĩ có cần dẫn theo Khương Phục Tiên không, vốn dĩ ban đầu hắn không đắn đo nhiều như vậy, nhưng bây giờ Khương Phục Tiên đã mang thai, hắn không muốn Khương Phục Tiên đi theo mạo hiểm.
Khương Phục Tiên tự nhiên sẽ không đồng ý để hắn đi đến Bỉ Ngạn một mình, Trần Mục không khỏi lắc đầu, hắn không tự mình chủ trương mà dự định quay về thương lượng với lão bà.
Trần Mục đi tuần tra Tiên giới.
Rời khỏi Vũ Châu, Trần Mục nhìn thấy rất nhiều bách tính ở Địa Châu đang di cư, rất rõ ràng là bọn họ muốn đến Vũ Châu, chỗ đó chính là thiên đường chốn nhân gian ở Tiên giới.
Trần Mục phát hiện cuộc sống của bách tính ở Địa Châu rất khổ cực, sống cũng chẳng dễ dàng, chưa nói đến chuyện hưởng thụ đã khác xa so với bách tính ở Vũ Châu.
Tiêu Dao Minh đã ở Vũ Châu nhiều năm, dưới các chính sách của Trần Mục, bách tính được sống cuộc sống ấm no hạnh phúc, các thế lực gia nhập vào Tiêu Dao Minh cũng theo đó mà càng ngày càng nhiều, cuộc sống của bách tính ở Tiên giới đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Thiên Châu, Kỳ Lân sơn mạch.
Cổ tộc Cơ gia sống ở chỗ sâu trong sơn mạch.
Trần Mục giẫm không bước đi, một bước đi cả ngàn dặm, hắn đang tuần tra chúng sinh của Tiên giới, lúc đi ngang qua nơi này thì nhìn thấy thác nước ở sâu trong sơn mạch, bên trong thác nước kia có sự tồn tại cường đại: “Là hắn ta?”
Trong thác nước, người thanh niên lạnh lùng có dáng vẻ trẻ tuổi mở mắt ra, hắn ta cảm ứng được Trần Mục đến.
Thanh niên lạnh lùng nhìn Trần Mục đột nhiên xuất hiện, hắn ta có thể cảm nhận được sự cường đại của hắn còn mạnh hơn Cơ gia lão tổ, nhưng trên mặt hắn ta lại không hề có chút sợ hãi.
“Tiền bối trông hơi quen mắt, chúng ta đã từng gặp?” Cơ Vô Song đứng dậy, khẽ khom người.
Trần Mục khẽ cười nói: “Cũng xem như đã từng gặp.”
“Vãn bối là Cơ Vô Song, không biết tiền bối xưng hô thế nào?” Cơ Vô Song hỏi.
Trần Mục biết hắn ta là đại năng chuyển thế, Luân Hồi quật của Địa Châu có liên quan đến luân hồi.
Việc Cơ Vô Song chuyển thế có liên quan đến Trần Mục, bọn họ cũng xem như đã từng gặp mặt: “Ta là Minh chủ của Tiêu Dao Minh, Trần Mục, ngươi có hứng thú gia nhập vào Tiêu Dao Minh không?”
“Ngài chính là Minh chủ của Tiêu Dao Minh!” Cơ Vô Song lại chắp tay hành lễ lần nữa, ngày thường hắn ta đều bế quan ở Cơ gia, gặp phải chuyện thế này vẫn hiểu rất rõ.
Người Cơ Vô Song bội phục nhất chính là Trần Mục, hắn ta nói không chút do dự: “Vãn bối nguyện ý.”
“Ngươi có ấn tượng gì với những chuyện trước kia không?”
“Những chuyện trước kia, không có.”
Trần Mục không hỏi thêm nữa: “Ngươi có thể lựa chọn đến Tiêu Dao Minh tu luyện, cũng có thể lựa chọn ở lại đây, Tiêu Dao Minh sẽ cung cấp tài nguyên cho ngươi.”
Cơ Vô Song kính cẩn đáp: “Tiền bối, ta muốn ở đây bế quan, Cơ gia chúng ta đang chuẩn bị gia nhập Tiêu Dao Minh, còn phải làm phiền tiền bối cho thông qua.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Mục rời khỏi sơn động.
Cơ Vô Song tiễn Trần Mục ra khỏi sơn động, hắn ta hơi nhíu mày, lẩm bẩm: “Rõ ràng là có cảm giác đã gặp qua, tại sao lại không nhớ ra là đã găp ở đâu?”
Nhìn thấy Cơ Vô Song chuyển thế, Trần Mục muốn đến Luân Hồi quật ở Địa Châu, hắn lại đi vào chỗ sâu trong Luân Hồi quật, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lẩm bẩm: “Chỗ này chắc hẳn là có liên quan đến luân hồi.”
Trần Mục đứng ở giữa hang, mười cánh cửa lớn trước mặt đồng thời mở ra, hắn lại đi đến Luân Hồi quật, đi vào trong biển của Luân Hồi quật, mặt biển bóng loáng như gương, như thể thiên địa đều không tồn tại.
Có những bông hoa sen nổi lơ lửng trên biển, Trần Mục từng lấy được Hỗn Độn Kim Liên ở đây, hắn vươn tay lấy ra bông hoa sen vàng nhạt, đây là hồn liên đã gần mười vạn năm, rất hiếm có trên thế gian, là nguồn dược đại bổ cho thần hồn.
“Nếu như nương tử phục dụng nó chắc chắn có thể cho hài tử của chúng ta một thần hồn cường đại.”
Trần Mục cất hồn liên đi, hắn quan sát Luân Hồi quật, chỗ này giống như vật chứa của luân hồi, nhưng muốn thôi động nơi này thì cần có lực lượng cường đại.
Hắn đang lo không có cách nào xây dựng lại luân hồi, giúp Kim Thiền tìm xá lợi không phải là chuyện dễ dàng.
Bây giờ đã có sẵn thông đạo luân hồi để dùng.
“Cho dù là Thần tộc chí tôn cũng khó mà một mình thôi động Luân Hồi quật, cần đến rất nhiều cường giả mới được.” Trần Mục tính toán ít nhất phải cần tám vị Thần tộc chí cao mới có thể duy trì Luân Hồi quật hoạt động bình thường.
Bây giờ tổng cộng cũng có rất nhiều cường giả, để bọn họ có thể duy trì cho Luân Hồi quật hoạt động, loại chuyện khổ sai này chắc chắc không ai tình nguyện đi làm.
Tìm được xá lợi tử của Phật chủ có lẽ là cách tốt nhất trước mắt, Trần Mục trầm giọng nói: “Xây dựng luân hồi phải càng nhanh càng tốt, phải nghĩ ra biện pháp.”
Trần Mục muốn tiến đến Bỉ Ngạn, tự nhiên sẽ không thể để tâm đến chuyện của Luân Hồi quật, hắn chợt nghĩ đến Minh chủ, ông ta chắc chắn có năng lực duy trì hoạt động của Luân Hồi quật.
Năm đó Minh chủ kết đồng minh với Ma chủ nhưng đã bị Ma chủ làm thiệt hại nghiêm trọng, sau này bị tu tiên giả phong ấn, Trần Mục từng tăng cường phong ấn cho ông ta, bây giờ đã đến lúc quay lại nhìn xem.
Trần Mục không gấp gáp, hắn trở về Quang Minh thành trước, xây dựng truyền tống trận ở chỗ trống của Đông thành.
Đủ loại đường văn cổ lão rơi trên trận thạch, xây dựng truyền tống trận cần có thời gian, để tránh xung đột thì buộc phải xây dựng hai tòa truyền tống trận siêu cấp.
Hai tòa ở Quang Minh thành, hai tòa ở Lăng Vân tông, sau này việc giao lưu giữa Tiên giới và nhân gian sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, theo đó cấm chế của thiên địa cũng biến mất, đã không còn phản phệ của thiên địa, chỉ cần có được tư cách là có thể tùy ý xuyên toa giữa hai giới.
Hoàn thành xong hai tòa truyền tống trận siêu cấp thì trời đã vào tối, Trần Mục giao lại công việc sau đó cho Ngu Tử Huyên, để nàng ta thu xếp các cường giả đến phụ trách trông coi hai tòa truyền tống trận này.
Trần Mục trở về cung điện nơi hắn ở.
Trần Thiên Nam lắc đầu nói: “Tiểu Mục, ngươi đưa ta đến Lộ gia trang, ta muốn uống rượu với lão Lộ.”
Trần Mục không miễn cưỡng ông ta, hắn đưa Trần Thiên Nam đến Lộ gia trang, bằng hữu còn lại của Trần Thiên Nam không nhiều, lúc không có việc gì làm ông ta sẽ đến Lộ gia trang uống rượu trò chuyện.
Sau khi đưa gia gia đến Lộ gia trang, Trần Mục trở về Trần gia, Trần Hi cũng đã thu dọn đồ và thay y phục, nàng ta đã sống lâu như vậy nhưng chưa từng rời khỏi Yến quốc, không ngờ lần đầu tiên đi xa lại chính là Tiên giới, nàng ta còn kích động hơn Tần Di và Trần Ngang.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người nhà, Trần Mục rất thỏa mãn, hắn vung tay một cái, mọi người đã được đưa đến Lăng Vân tông, Tần Hàn Lâm và Trần Hi mở to mắt nhìn, hai người họ đã tiếp xúc rất nhiều với thế tục nhưng vẫn chưa từng gặp thế lực siêu cấp.
Tần Di nói với giọng trong trẻo: “Nương thân, Lăng Vân tông là tông môn mạnh nhất ở Hoang Châu chúng ta, tam thúc chính là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, ta cũng muốn gia nhập Lăng Vân tông.”
“Ngươi gia nhập tông môn thì đệ đệ phải làm thế nào?” Trần Hi nhéo khuôn mặt nhỏ của Tần Di.
Trần Mục để Tần Di và Trần Ngang chơi đùa ở Ngạo Kiếm phong, phu phụ Trần Hi và phu phụ Trần Hãn ở giữa núi trông chừng hài tử, tránh để bọn chúng gặp rắc rối.
Trần Dĩnh chạy đến Lạc Hà phong thăm Tần Nghê Thường.
Tần Nghê Thường đang xử lý công vụ trong rừng trúc, Trần Mục lừa nàng ta làm trưởng lão của Tiêu Dao Minh, biết rõ đó là công việc mệt nhọc mà vẫn mềm lòng đồng ý.
“Nghê Thường tỷ, đã lâu không gặp.”
“Dĩnh Dĩnh, muội càng ngày càng xinh đẹp ra.”
“Nghê Thường tỷ cũng vậy, ca muội bảo muội thuận đường đến gọi tỷ, lát nữa đi đến Tiên giới.”
“Biết rồi.”
Trần Mục đến giữa núi đón Khương Phục Tiên.
“Tiểu sư thúc, nhanh như vậy đã trở về rồi.”
“Đương nhiên, ta không yên tâm giao sư tỷ cho ngươi chăm sóc.” Trần Mục nói đùa.
Khương Phục Tiên trừng Trần Mục một cái.
Trần Mục vòng tay qua vai Khương Phục Tiên: “Chúng ta chuẩn bị tiến đến Tiên giới, một thời gian nữa sẽ trở về.”
“Quay về trước khi sang năm mới để ta còn ăn ké.”
“Ha ha ha, không thành vấn đề.”
Triệu Phi Yến bây giờ là tông chủ của Lăng Vân tông, bình thường không thể rời khỏi đây, cho nên Trần Mục để Tần Nghê Thường đến Tiên giới giúp đỡ xử lý sự vụ của Tiêu Dao minh.
Trần Mục kéo Khương Phục Tiên đi dạo quanh núi, bọn họ không vội về thời gian cho nên rất thong thả, thỉnh thoảng còn có thể chạm mặt các đệ tử tiểu bối, các đệ tử nhát gan nhìn thấy bọn họ là chạy, lớn gan thì sẽ chào hỏi một câu rồi chạy.
Khương Phục Tiên thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm Trần Mục.
Trần Mục phát hiện động tác nhỏ này của Khương Phục Tiên rất đáng yêu nên tò mò hỏi: “Nương tử, trông nàng rất vui vẻ, có phải là có chuyện gì vui hay không?”
Khương Phục Tiên thấy khuôn mặt Trần Mục tràn đầy nghi hoặc thì nhẹ giọng nói: “Có thể ta đã có rồi.”
“Có thể ta đã có rồi.”
Giọng nói của Khương Phục Tiên rất nhẹ rất , nàng ta nhìn Trần Mục muốn xem phản ứng của hắn, khuôn mặt đẹp hiện lên ráng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng kia xinh đẹp vô cùng.
Trần Mục tất nhiên hiểu được ý của Phục Tiên lão bà, niềm vui trên mặt hắn tràn cả ra ngoài.
“Phu quân, ta nói là có thể chứ vẫn chưa xác định, chàng đừng vui mừng quá sớm.”
“Nương tử, ta giúp nàng kiểm tra xem.”
Trần Mục đặt tay lên phần bụng của Khương Phục Tiên, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể nàng ta có dao động sinh mệnh yếu ớt đang tồn tại, vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, có kim quang nhàn nhạt quấn quanh, sinh mệnh mới chứa đựng lực lượng thần bí.
Sinh mệnh mới vẫn còn rất nhỏ yếu, nếu như không có sự nhắc nhở của Khương Phục Tiên thì Trần Mục cũng rất khó phát hiện.
Vừa nãy khi đang dạo bộ, Trần Mục cảm thấy năng lượng sinh mệnh trong cơ thể đang trôi đi nên mới chú ý đến sự ra đời của sinh mệnh mới trong bụng, vốn dĩ nàng ta muốn đợi sau khi sinh mệnh mới thành hình rồi mới nói cho Trần Mục, nhưng vẫn không nhịn được nói ra.
“Nương tử.”
“Nàng phải vất vả rồi.”
Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, bóp mạnh khuôn mặt xinh đẹp bóng loáng của nàng ta, cười không ngậm được miệng.
“Phu quân, bình tĩnh.”
“Nương tử, là tại ta quá kích động.”
Trần Mục nhẹ nhàng thả Khương Phục Tiên xuống, sợ sẽ làm tổn thương nàng ta: “Nương tử, đứa nhỏ này đang hấp thụ năng lượng trong cơ thể nàng, đừng lo, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, chuẩn bị cho nàng đầy đủ thiên trân địa bảo.”
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được sự siêu phàm của sinh mệnh mới, cần có lượng lớn tài nguyên nuôi dưỡng nó: “Phu quân, chàng thích nam hài nhi? Hay là nữ hài nhi?”
“Ta đều thích hết.”
“Sư tỷ sẽ cố gắng sinh cho chàng hai đứa.”
Trần Mục không khỏi bật cười thành tiếng, hắn nắm lấy tay của Khương Phục Tiên, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc: “Nương tử, đợi thai nhi ổn định rồi lại nói với mọi người.”
“Sư tỷ hiểu.”
Khương Phục Tiên không muốn để mọi người vây quanh chính mình, nếu như mẫu thân của Trần Mục biết nhi tức phụ mang thai thì chắc chắn sẽ đi theo không rời nửa bước, lúc nào cũng lo lắng.
Hai người họ tươi cười đi về Ngạo Kiếm phong.
Tần Di và Trần Ngang đang bắt cá bên dòng suối dưới chân núi, phu phụ Trần Hi và phu phụ Trần Hãn đang trông chừng bọn chúng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến gần.
Nhìn thấy bộ dạng vui thích của hai người họ, Trần Mục nóng lòng muốn gặp hài tử của chính mình.
“Ca.”
Trần Dĩnh trở về Ngạo Kiếm phong.
Tần Nghê Thường cũng đi theo bên cạnh nàng ta.
Trần Mục nhìn về phía Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, lần này làm phiền tỷ, sư đệ sẽ không bạc đãi tỷ đâu.”
“Cắt, ai hiếm lạ gì thù lao kia, nể mặt đệ là sư đệ của ta nên mới giúp đỡ đệ.” Tần Nghê Thường vén nhẹ lọn tóc đỏ bên tai, bày ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Trần Dĩnh kéo cánh tay Tần Nghê Thường: “Nghê Thưởng tỷ, muội có thể giúp tỷ.”
Trần Mục gật đầu, nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, phải học tập theo Tần sư tỷ.”
“Tiểu Mục, có việc vặt gì cần xử lý thì có thể giao cho ta.” Trần Hi chủ động dứng ra, nàng ta đã quản lý tiêu cục nhiều năm nên rất có kinh nghiệm.
Chương 757 Thật Sự Đã Có (1)
Trần Mục không từ chối trực tiếp: “Đại tỷ, nếu như cần giúp đỡ, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ tìm tỷ, dù sao sản nghiệp của tiêu cục ở nhân gian cũng khá lớn.”
Trần Hãn hét gọi: “Ngang Ngang, Di Di, đến lúc lên đường rồi, hai đứa mau qua đây.”
Trần Ngang và Tần Di cũng rất nghe lời đi đến bên cạnh bọn họ, tâm trí Trần Mục chuyển động, đám ngươi đã được đưa đến tổng bộ Tiêu Dao Minh ở Quang Minh thành, trong Vũ Châu của Tiên giới.
Thậm chí còn không cần phải Kiếm Khai Tiên Môn.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm là kích động nhất, ngay cả Trần Hãn và Sở Vũ cũng có chút kinh ngạc, hai đứa nhỏ Trần Ngang và Tần Di thì tràn đầy hiếu kỳ với kiến trúc hùng vĩ trước mắt.
“Wa, đó là tượng khắc của Phục Tiên tỷ, cao quá đi!” Trần Dĩnh vừa liếc mắt đã nhìn thấy bức tượng cao ngất trong thành, trong mắt Tần Nghê Thường đầy vẻ hâm mộ.
“Lão đại.”
“Tam ca, chúng ta trở về rồi.”
Tiểu Côn và Tiểu Thấy chạy đến đình viện đầu tiên.
Chẳng bao lâu sau, Nam Cung Hùng và các cấp cao của liên minh đều đến nghênh đón, Nam Cung Hùng chắp tay với Trần Mục: “Bái kiến minh chủ, vị này chắc chắn chính là minh chủ phu nhân.”
“Bái kiến minh chủ phu nhân!”
Mấy vị cấp cao của Tiêu Dao Minh đều thi nhau hành lễ.
“Bái kiến Quang Minh Nữ Thần!”
Đám đại thần Viêm Sát cũng nửa quỳ hành lễ, bọn họ có thể cảm nhận được áp bức toát ra từ trong cơ thể Khương Phục Tiên, đó chắc chắn là sự tồn tại của Thần tộc chí cao.
“Không cần đa lễ.”
Vẻ mặt Khương Phục Tiên hờ hững.
Mấy người Viêm Sát đứng dậy, bọn họ đều không dám ngẩng đầu lên, đây chính là bị áp chế bởi huyết mạch của Thần tộc.
“Tử Huyên, ngươi cùng đại tỷ ta và mọi người vào trong thành dạo chơi.” Trần Mục nhìn về phía Ngu Tử Huyên.
Ngu Tử Huyên cung kính đáp: “Vâng, minh chủ, các vị, mời theo ta vào thành tham quan.”
Trần Ngang và Tần Di tràn đầy tò mò về Quang Minh thành, phu phụ Trần Hi và phu phụ Trần Hãn dẫn hai đứa vào thành chơi, Trần Dĩnh và đám Tiểu Thất cũng đi theo.
“Nam Cung tiền bối, chúng ta hãy họp trước đi.”
“Được, ta đi thông báo cho mọi người.”
Đại sảnh hội nghị liên minh.
Hai bên chiếc bàn dài bằng gỗ mộc có các cường giả đỉnh tiêm đang ngồi, hung thú viễn cổ Thủy Kỳ Lân, Kiếm Đế Liễu Trung Nguyên, Yêu Đế Khuyển Hoàng, Phật Đà Tịnh Trần cùng những đại lão ngồi cùng, Nam Cung Hùng, Sương Mãn Thiên, Vũ Văn Khâm như ngồi trên kim châm, bọn họ là nguyên lão của liên minh, có tư cách ngồi ở đây.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi ở phía Đông, hai người họ giống như Đế quân và Đế hậu, không giận tự uy.
Đám đại thần Viêm Sát và các cường giả đỉnh tiêm khác của Tiêu Dao Minh ngồi ở chung quanh, bọn họ không có quyền quyết định, không dám lên tiếng trong hội nghị.
Tần Nghê Thường ngồi ở vị trí gần Khương Phục Tiên, với thực lực của nàng ta thì ngồi ở đây vẫn có chút căng thẳng, có thể thấy được xung quanh đều là đại lão.
Trần Mục bình tĩnh nói: “Thế lực tu tiên ở nhân gian đều bằng lòng gia nhập Tiêu Dao Minh, đối với chúng ta thì đây là sự trợ lực mạnh mẽ, thế lực ở nhân gian do Lăng Vân tông dẫn đầu, cho nên thành viên của nguyên lão hội tăng thêm một ghế cho Lăng Vân tông, mọi người có ý kiến gì không?”
“Tử Vi Động Thiên không có ý kiến.”
“Cổ tộc Nam Cung gia không có ý kiến.”
“Cổ tộc Vũ Văn gia cũng không có ý kiến.”
Trần Mục nhìn sang Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, sau này tỷ đại diện cho Lăng Vân tông thường xuyên đến Quang Minh thành, được không?”
“Không vấn đề gì.”
Tần Nghê Thường đồng ý một cách sảng khoái, không chỉ là giúp đỡ Trần Mục mà cũng là nâng cao địa vị của Lăng Vân tông.
Xác định địa vị của Lăng Vân tông ở Tiêu Dao Minh xong, Tần Nghê Thường cũng dễ triển khai công việc, trên mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nàng ta rất hài lòng với quyết định của Trần Mục.
Nam Cung Hùng cung kính nói: “Minh chủ, đại diện của thần đình ở Quang Minh thành đang đợi tin tức của ngài, chuẩn bị bàn bạc chi tiết hợp tác cụ thể.
Trần Mục khẽ gật đầu: “Thiên địa cần có trật tự mới, và cần sự đoàn kết hợp tác của các tộc.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Đế Kiếm Liễu Trung Nguyên nhìn về phía Trần Mục trầm giọng nói: “Tiểu hữu, ngươi hoàn toàn có thực lực chinh phục Thần tộc, chúng ta có thể trợ giúp cho ngươi.”
Thủy Kỳ Lân gật đầu: “Đúng vậy, lão phu cảm thấy cũng có lý, mặc dù ngươi không mong chinh chiến, nhưng nguồn gốc thế giới hỗn loạn là do không đoàn kết, chúng ta cần có một tiếng nói, để cho t2ất cả lực lượng đoàn kết lại.”
“Yêu tộc nguyện ý cống hiến sức lực!”
Khuyển Hoàng đã liên hợp Yêu tộc của Tiên giới lại với nhau.
Khuôn mặt Tịnh Trần ôn hòa, ông ta cười nhẹ nói: “Bần tăng ủng hộ quyết định của minh chủ.”
Mấy người Nam Cung Hùng muốn Trần Mục thống trị tam giới, nhưng không dám tùy tiện kiến nghị: “Chúng ta nghe theo minh chủ.”
Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ giọng nói: “Phu quân, sư tỷ nghe theo chàng.”
“Thần tộc tồn tại là yếu tố quan trọng để ổn định trật tự thiên địa, cho dù ta tạm thời chinh phục Thần tộc thì sau khi ta rời khỏi phải làm thế nào mới tốt?”
Đám người đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Bọn họ đều nghe ra ngụ ý bên trong, Trần Mục sẽ rời đi, Tịnh Trần lên tiếng hỏi: “Thí chủ muốn đến Bỉ Ngạn?”
“Có lẽ vậy.”
Trần Mục nói tiếp: “Tiêu Dao Minh và thần đình cân bằng khống chế lẫn nhau, giám sát lẫn nhau, các tộc của chúng ta liên hợp lại mới có được tương lai tươi sáng.”
Trong mắt Khương Phục Tiên hiện lên vẻ tán thành.
“Có lý.”
Liễu Trung Nguyên chậm rãi gật đầu.
Trần Mục từng nghĩ sẽ cưỡng ép chinh phục Thần tộc, nhưng hắn lười phải thống trị thiên hạ, chỉ muốn ở cùng Khương Phục Tiên trải qua cuộc sống bình phàm không hổ không thẹn.
Nếu như Trần Mục và Khương Phục Tiên rời đi, cục diện lúc đó có thể sẽ hỗn loạn hơn, chi bằng bây giờ thiết lập một trật tự cân bằng và khống chế lẫn nhau.
“Nam Cung tiền bối, làm phiền ngài báo cho sứ giả của thần đình, để cấp cao của thần tình đến Quang Minh thành hoàn thành việc hợp tác chi tiết, trật tự cũ đã sắp kết thúc rồi.”
“Lão phu hiểu rồi.”
Trần Mục nhìn sang Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, đệ sẽ xây dựng thông đạo truyền tống giữa Tiên giới và nhân gian, lúc đó làm phiền tỷ xử lý công việc của hai giới,”
Chương 758 Thật Sự Đã Có (2)
“Được.”
“Đệ sẽ để Ngu Tử Huyên trợ giúp cho tỷ.”
Sương Mãn Thiên cung kính nói: “Minh chủ, còn có rất nhiều thế lực Tiên giới muốn gia nhập Tiêu Dao Minh, chẳng hạn như Thái Sơ Tiên Cung, Triệu Thiên Uyên đã đề cập với ta rất nhiều lần.”
“Tiêu Dao Minh chính là liên hợp thế lực các tộc, bất luận là Thái Sơ Tiên Cung hay là các thế lực tu tiên khác, chỉ cần nguyện ý chịu sự quản lý của Tiêu Dao Minh thì đều có thể gia nhập, cho dù là tán tu cũng có thể.”
“Minh chủ anh minh.”
Trần Mục nhanh chóng xử lý xong công việc của Tiêu Dao Minh, Khương Phục Tiên đoan trang xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn, nàng ta trước giờ chưa từng can thiệp vào quyết định của Trần Mục, vẫn luôn âm thầm ủng hộ hắn.
Hội nghị kết thúc.
Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên đi dạo phố.
Hai người bước trên đường lớn, người bình thường hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của bọn họ, đứng ở bên ngoài Quang Minh thần miếu, Khương Phục Tiên cảm động không nói nên lời.
“Phu quân, bây giờ ta không cần những thứ này, chàng thích hợp tiếp nhận tín ngưỡng của chúng sinh hơn ta.”
“Cho dù bây giờ nàng bảo ta phá bỏ chỗ này, nàng cũng phải hỏi xem bách tính có đồng ý hay không?”
Khương Phục Tiên cũng không ép buộc, bây giờ nàng ta đang âm thầm ủng hộ Trần Mục, tự nhiên phần tín ngưỡng này cuối cùng cũng sẽ rơi vào người hắn.
“Phục Tiên tỷ, mời tỷ ăn kẹo hồ lô.” Trần Dĩnh đột nhiên cầm xiên kẹo hồ lô bước tới.
Tần Di và Trần Ngang vui vẻ cầm kẹo hồ lô đi theo phía sau, Khương Phục Tiên nhận lấy kẹo hồ lô, nàng ta liếc nhìn Trần Mục với vẻ sâu xa: “Phu quân, chàng còn chưa từng mời ta ăn kẹo hồ lô.”
Trần Mục đã từng mời Triệu Phi Yến ăn kẹo hồ lô, từng mời Trần Dĩnh và Trần Dao ăn kẹo hồ lô, từng mời Sở Sở ăn kẹo lô nhưng thật sự vẫn chưa từng mời Khương Phục Tiên ăn kẹo hồ lô.
“Nương tử, là lỗi của ta.”
“Phu quân, chuyện chúng ta có thể làm rất nhiều, trải nghiệm trăm vị của cuộc đời, ngắm nhìn muôn sông nghìn núi.”
“Nương tử, ta hiểu rồi.”
Khương Phục Tiên ăn hết một quả sơn tra, cái miệng nhỏ phình to ra, dáng vẻ rất đáng yêu, nàng ta đưa kẹo hồ lô đến bên miệng Trần Mục, phu thê hai người một người một miếng.
Trần Dĩnh dẫn đám Tần Di tiếp tục đi mua đồ ăn ngon, Ngu Tử Huyên còn dẫn đám Trần Dĩnh đi ăn đặc sản chỉ có ở Tiên giới, hai đứa nhỏ chơi rất vui vẻ.
Phu phụ Trần Hãn và phu phụ Trần Hi giao hài tử cho Trần Dĩnh chăm sóc, bọn họ cũng đi dạo loanh quanh trong thành.
Trần Mục hờ hững nói: “Ta còn muốn xây dựng thật nhiều thành thị, để bách tính thiên hạ an cư lạc nghiệp.”
“Được đấy.”
Khương Phục Tiên cũng hy vọng thiên hạ thái bình.
Đêm khuya.
Hai tỷ đệ Trần Ngang và Tần Di nhớ phải về nhà, Trần Mục biết được thì đưa hai đứa quay về.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm cũng không có gì làm kỷ niệm, bọn họ được đến Tiên giới một chuyến là đã thỏa mãn rồi, sau này trong lúc trà dư tửu hậu cũng có chủ đề để trò chuyện.
Trần Mục đưa bọn họ về nhà, nhân tiện hái hai trái thần quả trong dược viên ở bên ngoài Trần gia.
Quay lại Quang Minh thành, Trần Mục lấy ra hai gốc tiên dược sinh mệnh quý hiếm trong Tiêu Dao Minh.
Trần Mục hầm thần quả và tiên dược luyện thành canh thuốc, hắn còn bỏ thêm rất nhiều đường vào trong canh.
Trong cung điện cao nhất của Quang Minh thành.
Khương Phục Tiên ngồi trên chiếc ghế xích đu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Quang Minh thành sáng rực ánh đèn, cảnh đêm rất đẹp.
Trần Mục bưng canh thuốc đã hầm xong bước vào, đuôi lông mày của Khương Phục Tiên khẽ nhướng lên, khuôn mặt đẹp tràn ngập hạnh phúc: “Phu quân, ta vừa mang thai, không cần phải vội như vậy.”
“Nương tử, nàng cần phải bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng, như vậy thì hài tử của chúng ta mới có thể lớn lên khỏe mạnh.” Trần Mục tự mình cầm thìa đút cho Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ngoan ngoãn há miệng.
“Phu quân, thuốc này ngọt quá.”
“Tất nhiên không thể để nương tử nhà ta chịu khổ được.”
Trần Mục quan tâm Khương Phục Tiên và cả hài tử trong cơ thể nàng ta, sinh mệnh mới cần có năng lượng dồi dào.
Khương Phục Tiên uống canh xong, Trần Mục cùng ngồi trên ghế xích đu ngắm cảnh đêm của Quang Minh thành với nàng ta, bức tượng nữ thần kia vừa vặn ở ngay giữa tầm nhìn của bọn họ.
Tay Trần Mục đặt trên bụng của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên dựa vào vai Trần Mục, lắc đầu cọ nhẹ rồi nhẹ giọng mỉm cười: “Phu quân, làm gì mà nhanh như thế, một thời gian nữa lại thử cảm nhận.”
Trần Mục có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh kia có sự thay đổi yếu ớt, đã tăng mạnh lên một chút nhưng vẫn rất mơ hồ, sinh mệnh mới trong bụng Khương Phục Tiên rất phi thường, cần có lượng lớn tài nguyên, mang thai mười tháng chỉ là bắt đầu.
Khương Phục Tiên cũng hiểu được, muốn sinh hạ đứa trẻ này không hề dễ dàng, nhưng cho dù thế nào nàng ta cũng sẽ bảo vệ sinh mệnh nhỏ của đứa trẻ vừa xuất hiện này thật tốt.
Trần Mục dùng cách ôm công chúa bế Khương Phục Tiên lên, sau đó đặt nàng ta lên chân mình, một tay vòng qua eo, tay kia vòng qua vai thơm của nàng ta.
Khương Phục Tiên rất phối hợp cuộn tròn người lại trong ngực Trần Mục, vòng ôm dịu dàng khiến nàng ta quên đi muộn phiền.
Buổi trưa ngày hôm sau.
Khương Phục Tiên chầm chậm mở mắt ra.
“Nương tử, tối qua nàng ngủ ngon thật.”
“Phu quân, ta cũng không biết tại sao lại ngủ ngon như thế, chẳng lẽ là do mang thai?”
Trần Mục chỉ biết một lần mang thai ngốc ba năm, chứ không biết mang thai còn có tác dụng phụ là mệt mỏi muốn ngủ: “Nương tử, ta đi nấu thuốc cho nàng.”
Khương Phục Tiên trợn tròn đôi mắt đẹp, vội vàng ngăn lại: “Thần dược và tiên dược cũng chẳng phải bắp cải lớn.”
“Chúng ta ra ngoài thành tản bộ đi.”
“Cũng được.”
Trần Mục đi tản bộ cùng Khương Phục Tiên trong rừng cây bên ngoài thành, không khí ở đây tươi mát, trải đầy hoa cỏ, có cả bươm bướm bay tới bay lui trong rừng.
“Phu quân, ta muốn ăn mơ xanh.”
Khương Phục Tiên chỉ vào cây mơ xanh ở sâu trong rừng cây.
Mơ xanh khá chua, bình thường không ai muốn ăn cho nên trên cây vẫn còn rất nhiều.
Trần Mục hái mơ xanh đem về cho Khương Phục Tiên: “Nương tử, quả mơ xanh này rất chua đấy.”
“Có thể là do mang thai mà ta đột nhiên muốn ăn đồ chua một chút.” Khương Phục Tiên cầm quả mơ xanh bỏ vào trong miệng, sau đó chậm rãi nhai nuốt.
Chương 759 Nguy Cơ Tiềm Tàng (1)
Lúc trời tối, Tần Nghê Thường bắt gặp Trần Mục đang đút canh thuốc cho Khương Phục Tiên trong cung điện.
Tần Nghê Thường bỗng nhiên có chút ghen tị, còn ngửi được mùi chua ngọt của tình yêu: “Chậc chậc chậc.”
“Tiểu sư đệ, ta phải xử lý công việc của liên minh với Tử Huyên, gần đây sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nàng ấy.” Tần Nghê Thường tìm lý do để chuyển ra ngoài.
“Sư tỷ, vất vả cho tỷ rồi.”
Trần Mục tiếp tục đút canh thuốc đại bổ cho Khương Phục Tiên, trên người nàng ta hiện lên ánh sáng, đó là biểu hiện do năng lượng quá nhiều, không thể hấp thụ hết.
“Phu quân, ta uống no rồi.” Từ lúc bình sinh đây là lần đầu tiên Khương Phục Tiên uống thuốc đến no.
Trần Mục cũng không lãng phí, hắn tự mình uống hết gần nửa bát canh thuốc còn lại.
Hắn ở Tiêu Dao Minh không thể lúc nào cũng ở cạnh Khương Phục Tiên được, còn cần phải xử lý chuyện của liên minh.
Trần Mục gọi Trần Dĩnh đến cung điện: “Dĩnh Dĩnh, lúc ta không ở đây, muội phải chăm sóc cho Phục Tiên tỷ của muội thật tốt, đi theo bên cạnh nàng ấy, không rời nửa bước.”
“Hiểu rồi.”
Trần Dĩnh đang buồn phiền vì không có chuyện gì làm.
Những việc Tần Nghê Thường làm nàng ta nhìn thấy là đau đầu, trời sinh nàng ta đã không thích hợp xử lý công vụ.
“Ca, Phục Tiên tỷ bị bệnh hả? Muội thấy gần đây huynh cứ luôn đút thuốc cho Phục Tiên tỷ tỷ?”
“Bồi bổ thân thể đấy.”
“Ừm ừm.”
Trần Dĩnh còn tưởng thân thể Khương Phục Tiên không tốt, thầm nghĩ thân thể Phục Tiên tỷ không tốt, vậy thì phải chú ý ở cùng tỷ ấy: “Ca, huynh yên tâm, lúc huynh không ở đây muội sẽ ở cùng với Phục Tiên tỷ tỷ.”
Trần Mục rất yên tâm, hắn giao Khương Phục Tiên cho Trần Dĩnh, sau đó một mình đi kiểm tra Tiên giới.
Quang Minh thành phồn hoa náo nhiệt.
Càng ngày càng có nhiều bách tính của Tiên giới muốn vào thành sinh sống, nhưng tiêu chuẩn vào thành bây giờ đã nghiêm khắc hơn trước kia, rất nhiều bách tính xây dựng nhà sống ở phụ cận Quang Minh thành, thành trấn xung quanh xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Cuộc sống của bách tính xung quanh sung túc, còn được Tiêu Dao Minh che chở cho nên dân số của Vũ Châu gia tăng nhanh chóng, rất nhiều rừng nguyên sinh đều bị phá hủy.
Trần Mục nhìn thế giới ngày càng phồn vinh này, hắn lại không vui mừng nổi, có thể cảm nhận được thiên địa đang bị hủy hoại, phồn vinh ngắn ngủi có thể sẽ không kéo dài quá lâu.
Thảo nguyên ở phía Đông Quang Minh thành.
Nơi này nuôi thả dê bò thành đàn.
Trần Mục nhìn thấy Kim Thiền và Tằng Ngưu, bọn họ đi theo bách tính bình thường chăn trâu bò ở đây.
“A Ngưu.”
“Tiểu hòa thượng.”
Trần Mục chủ động chào hỏi bọn họ.
“Đại ca!”
Tằng Ngưu nhiệt tình vẫy tay.
Kim Thiền khom người hành lễ: “Bái kiến thí chủ.”
“Đại ca, ngươi có tin tức của Sở Sở không?” Tằng Ngưu đi đến trước mặt Trần Mục, vóc dáng hắn ta vạm vỡ, toàn thân có đường văn kim sắc giống như phù văn.
Tằng Ngưu đã từng bạo phát, sau đó bị Kim Thiền tìm về, mấy năm nay đều đang tu tâm.
Trần Mục lắc đầu bất lực: “Ta không cảm nhận được khí tức của Sở Sở, có lẽ nàng ấy không còn ở thế giới này nữa.”
Cửu Nhị Ma Thần cũng không thấy tung tích, Trần Mục chỉ có thể phán đoán bọn họ đã rời khỏi thế giới này.
Đế phủ Tiên tộc cũng trốn thoát khỏi thế giới này, nhưng đế tử của Tiên phủ vẫn đang bị giam giữ ở Tiêu Dao Minh.
Tằng Ngưu nghĩ rằng Sở Sở đã chết, hắn ta buồn bã cúi thấp đầu, lặng lẽ bước về phía xa.
“Tiểu hòa thượng, ta nhớ trước kia ngươi từng nói với ta chư phật đi Tây phương, tại sao thế?”
“Chư phật cho rằng thế giới này không thể cứu được.”
“Ngươi cảm thấy thế giới này còn cứu được không?”
“Tiểu tăng cảm thấy vẫn còn hy vọng.”
“Nói thử xem.”
Trần Mục và Kim Thiền ngồi thảo luận trên thảo nguyên, bãi cỏ trù phú, khi gió nhẹ thổi qua giống như những gợn sóng trên mặt biển, dê bò lướt qua người bọn họ.
Kim Thiền chắp tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Cần phải xây dựng lại trật tự, tái tạo luân hồi.”
“Nếu như có thể, tiểu tăng kiến nghị thí chủ đưa vào hệ thống sáu đường luân hồi.”
Trần Mục biết, đường luân hồi bây giờ không hoàn chỉnh, chỉ có cường giả đỉnh tiêm mới có thể bước vào luân hồi, không phải tất cả chúng sinh đều có thể có được cơ hội luân hồi.
“Đề nghị không tồi, nhưng với sức lực hiện giờ của ta thì không thể xây dựng được hệ thống luân hồi.”
“Nếu như có xá lợi tử của Phật chủ, tiểu tăng có thể giúp thí chủ xây dựng sáu đường luân hồi.”
“Xá lợi tử của Phật chủ, tiểu hòa thượng, có thể tìm thấy nó ở đâu?”
“Có lẽ là ở Bỉ Ngạn.”
Tiểu hòa thượng lắc đầu thở dài, hắn ta cũng không thể xác định được, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Bỉ Ngạn.”
Kim Thiền nghiêm túc nói: “Chúng sinh đều khổ, trường sinh là nghiệp chướng, vẫn mong thí chủ hiểu được.”
Trần Mục hiểu ý của Kim Thiền, hắn trầm giọng nói: “Ta muốn mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người đời.”
“Thí chủ, chúng sinh và tài nguyên phải được cân bằng, cuộc sống của bách tính càng tốt thì số lượng tu tiên giả càng nhiều, thậm chí cảnh giới của ngươi cũng càng cao, những điều này đều sẽ dẫn đến tai họa khôn lường.”
Kim Thiền nói với ý sâu xa, hắn ta chỉ ra những nguy cơ đằng sau sự thịnh vượng, bây giờ Trần Mục đã hiểu được tại sao Lan Hải Tiên Cảnh và Tiên giới không có tán tu.
Thế giới này trông thì có vẻ đang phát triển tốt đẹp hơn, thế nhưng tài nguyên lại ngày càng ít đi, Trần Mục cười nhẹ nói: “Vậy có nghĩa là chúng ta không thể sống mãi được.”
“Nhất kình lạc mà vạn vật sinh*.”
(*) khi cá voi chết đi, xác của chúng chìm xuống đáy biển ở độ sâu hơn 1000 mét, và khi chạm xuống đáy biển, những cái xác này trở thành thức ăn cho các sinh vật ở biển sâu trong hàng chục năm, cái chết của cá voi tạo nên sự sống cho một hệ sinh thái mới.
“Đã tiếp thu.”
Trần Mục một mình đi về phía xa, trên vai hắn gánh vác trọng trách rất nặng, có gia đình nhỏ, có cả thiên hạ, muốn duy trì sự cân bằng của thế giới thì bắt buộc phải có hệ thống luân hồi hoàn chỉnh, còn phải duy trì hệ thống thiên kiếp vốn có.
Sức lực hiện giờ của hắn vẫn không thể thống trị thế giới, trừ phi lấy được số vật chất bản nguyên còn lại.
Hiện giờ việc hợp tác với Thần tộc rất quan trọng.
Chương 760 Nguy Cơ Tiềm Tàng (2)
Trần Mục định sau khi trật tự thiên địa ổn định thì sẽ tiến đến Bỉ Ngạn, hắn đang suy nghĩ có cần dẫn theo Khương Phục Tiên không, vốn dĩ ban đầu hắn không đắn đo nhiều như vậy, nhưng bây giờ Khương Phục Tiên đã mang thai, hắn không muốn Khương Phục Tiên đi theo mạo hiểm.
Khương Phục Tiên tự nhiên sẽ không đồng ý để hắn đi đến Bỉ Ngạn một mình, Trần Mục không khỏi lắc đầu, hắn không tự mình chủ trương mà dự định quay về thương lượng với lão bà.
Trần Mục đi tuần tra Tiên giới.
Rời khỏi Vũ Châu, Trần Mục nhìn thấy rất nhiều bách tính ở Địa Châu đang di cư, rất rõ ràng là bọn họ muốn đến Vũ Châu, chỗ đó chính là thiên đường chốn nhân gian ở Tiên giới.
Trần Mục phát hiện cuộc sống của bách tính ở Địa Châu rất khổ cực, sống cũng chẳng dễ dàng, chưa nói đến chuyện hưởng thụ đã khác xa so với bách tính ở Vũ Châu.
Tiêu Dao Minh đã ở Vũ Châu nhiều năm, dưới các chính sách của Trần Mục, bách tính được sống cuộc sống ấm no hạnh phúc, các thế lực gia nhập vào Tiêu Dao Minh cũng theo đó mà càng ngày càng nhiều, cuộc sống của bách tính ở Tiên giới đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Thiên Châu, Kỳ Lân sơn mạch.
Cổ tộc Cơ gia sống ở chỗ sâu trong sơn mạch.
Trần Mục giẫm không bước đi, một bước đi cả ngàn dặm, hắn đang tuần tra chúng sinh của Tiên giới, lúc đi ngang qua nơi này thì nhìn thấy thác nước ở sâu trong sơn mạch, bên trong thác nước kia có sự tồn tại cường đại: “Là hắn ta?”
Trong thác nước, người thanh niên lạnh lùng có dáng vẻ trẻ tuổi mở mắt ra, hắn ta cảm ứng được Trần Mục đến.
Thanh niên lạnh lùng nhìn Trần Mục đột nhiên xuất hiện, hắn ta có thể cảm nhận được sự cường đại của hắn còn mạnh hơn Cơ gia lão tổ, nhưng trên mặt hắn ta lại không hề có chút sợ hãi.
“Tiền bối trông hơi quen mắt, chúng ta đã từng gặp?” Cơ Vô Song đứng dậy, khẽ khom người.
Trần Mục khẽ cười nói: “Cũng xem như đã từng gặp.”
“Vãn bối là Cơ Vô Song, không biết tiền bối xưng hô thế nào?” Cơ Vô Song hỏi.
Trần Mục biết hắn ta là đại năng chuyển thế, Luân Hồi quật của Địa Châu có liên quan đến luân hồi.
Việc Cơ Vô Song chuyển thế có liên quan đến Trần Mục, bọn họ cũng xem như đã từng gặp mặt: “Ta là Minh chủ của Tiêu Dao Minh, Trần Mục, ngươi có hứng thú gia nhập vào Tiêu Dao Minh không?”
“Ngài chính là Minh chủ của Tiêu Dao Minh!” Cơ Vô Song lại chắp tay hành lễ lần nữa, ngày thường hắn ta đều bế quan ở Cơ gia, gặp phải chuyện thế này vẫn hiểu rất rõ.
Người Cơ Vô Song bội phục nhất chính là Trần Mục, hắn ta nói không chút do dự: “Vãn bối nguyện ý.”
“Ngươi có ấn tượng gì với những chuyện trước kia không?”
“Những chuyện trước kia, không có.”
Trần Mục không hỏi thêm nữa: “Ngươi có thể lựa chọn đến Tiêu Dao Minh tu luyện, cũng có thể lựa chọn ở lại đây, Tiêu Dao Minh sẽ cung cấp tài nguyên cho ngươi.”
Cơ Vô Song kính cẩn đáp: “Tiền bối, ta muốn ở đây bế quan, Cơ gia chúng ta đang chuẩn bị gia nhập Tiêu Dao Minh, còn phải làm phiền tiền bối cho thông qua.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Mục rời khỏi sơn động.
Cơ Vô Song tiễn Trần Mục ra khỏi sơn động, hắn ta hơi nhíu mày, lẩm bẩm: “Rõ ràng là có cảm giác đã gặp qua, tại sao lại không nhớ ra là đã găp ở đâu?”
Nhìn thấy Cơ Vô Song chuyển thế, Trần Mục muốn đến Luân Hồi quật ở Địa Châu, hắn lại đi vào chỗ sâu trong Luân Hồi quật, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lẩm bẩm: “Chỗ này chắc hẳn là có liên quan đến luân hồi.”
Trần Mục đứng ở giữa hang, mười cánh cửa lớn trước mặt đồng thời mở ra, hắn lại đi đến Luân Hồi quật, đi vào trong biển của Luân Hồi quật, mặt biển bóng loáng như gương, như thể thiên địa đều không tồn tại.
Có những bông hoa sen nổi lơ lửng trên biển, Trần Mục từng lấy được Hỗn Độn Kim Liên ở đây, hắn vươn tay lấy ra bông hoa sen vàng nhạt, đây là hồn liên đã gần mười vạn năm, rất hiếm có trên thế gian, là nguồn dược đại bổ cho thần hồn.
“Nếu như nương tử phục dụng nó chắc chắn có thể cho hài tử của chúng ta một thần hồn cường đại.”
Trần Mục cất hồn liên đi, hắn quan sát Luân Hồi quật, chỗ này giống như vật chứa của luân hồi, nhưng muốn thôi động nơi này thì cần có lực lượng cường đại.
Hắn đang lo không có cách nào xây dựng lại luân hồi, giúp Kim Thiền tìm xá lợi không phải là chuyện dễ dàng.
Bây giờ đã có sẵn thông đạo luân hồi để dùng.
“Cho dù là Thần tộc chí tôn cũng khó mà một mình thôi động Luân Hồi quật, cần đến rất nhiều cường giả mới được.” Trần Mục tính toán ít nhất phải cần tám vị Thần tộc chí cao mới có thể duy trì Luân Hồi quật hoạt động bình thường.
Bây giờ tổng cộng cũng có rất nhiều cường giả, để bọn họ có thể duy trì cho Luân Hồi quật hoạt động, loại chuyện khổ sai này chắc chắc không ai tình nguyện đi làm.
Tìm được xá lợi tử của Phật chủ có lẽ là cách tốt nhất trước mắt, Trần Mục trầm giọng nói: “Xây dựng luân hồi phải càng nhanh càng tốt, phải nghĩ ra biện pháp.”
Trần Mục muốn tiến đến Bỉ Ngạn, tự nhiên sẽ không thể để tâm đến chuyện của Luân Hồi quật, hắn chợt nghĩ đến Minh chủ, ông ta chắc chắn có năng lực duy trì hoạt động của Luân Hồi quật.
Năm đó Minh chủ kết đồng minh với Ma chủ nhưng đã bị Ma chủ làm thiệt hại nghiêm trọng, sau này bị tu tiên giả phong ấn, Trần Mục từng tăng cường phong ấn cho ông ta, bây giờ đã đến lúc quay lại nhìn xem.
Trần Mục không gấp gáp, hắn trở về Quang Minh thành trước, xây dựng truyền tống trận ở chỗ trống của Đông thành.
Đủ loại đường văn cổ lão rơi trên trận thạch, xây dựng truyền tống trận cần có thời gian, để tránh xung đột thì buộc phải xây dựng hai tòa truyền tống trận siêu cấp.
Hai tòa ở Quang Minh thành, hai tòa ở Lăng Vân tông, sau này việc giao lưu giữa Tiên giới và nhân gian sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, theo đó cấm chế của thiên địa cũng biến mất, đã không còn phản phệ của thiên địa, chỉ cần có được tư cách là có thể tùy ý xuyên toa giữa hai giới.
Hoàn thành xong hai tòa truyền tống trận siêu cấp thì trời đã vào tối, Trần Mục giao lại công việc sau đó cho Ngu Tử Huyên, để nàng ta thu xếp các cường giả đến phụ trách trông coi hai tòa truyền tống trận này.
Trần Mục trở về cung điện nơi hắn ở.