-
Chương 751-755
Chương 751 Quay Về Tông Môn (1)
Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của nàng ta, da thịt trơn mịn sờ vào rất thoải mái.
Bọn họ luận bàn từ tối qua đến sáng sớm, Khương Phục Tiên vừa nằm xuống, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta phản chiếu màu đỏ của ráng trời, thân thể mềm mại tỏa ra hương thơm, càng lúc càng quyến rũ.
Khương Phục Tiên đột nhiên mở mắt ra, nàng ta nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Trần Mục, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc, không nhịn được dùng ngón tay mảnh khảnh chọc vào khuôn mặt tuấn tủ của hắn.
Trần Mục dịu dàng nói: “Nương tử, sao nàng không ngủ thêm lát nữa? Không ngủ được sao?”
Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là không phải, phu quân, ta có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như cùng phu quân quay về thăm Lăng Vân tông, muốn cùng phu quân đi dạo ở nhân gian.”
“Được thôi!”
Trần Mục hiểu Lăng Vân tông có ý nghĩa như thế nào đối với Khương Phục Tiên, nơi đó giống như nhà của nàng ta.
Bọn họ rời giường đi tắm trước, sau đó Trần Mục thành thục giúp Khương Phục Tiên mặc váy áo vào.
Khương Phục Tiên ngồi trước bàn trang điểm, dung mạo nàng ta tuyệt mỹ, trắng nõn hoàn mỹ, không cần phải trang điểm.
Trần Mục đang bện tóc cho nàng ta, trâm bạc cuốn mái tóc dài lên, trông rất đoan trang thanh nhã.
“Xong rồi.”
“Nương tử nhà ta thật xinh đẹp.”
Sau khi Khương Phục Tiên đứng dậy thì chỉnh lại quần áo mà Trần Mục vừa mặc vội, dáng vẻ đức hạnh.
Mở cửa ra, ánh mặt trời rạng rỡ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang “luyện quyền” trong viện tử, nhìn thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên thì nhanh chóng chạy đến trước mặt làm nũng, cuộc sống của bọn chúng rất thoải mái.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm đến Hắc Thạch thành làm việc, xí nghiệp của gia tộc do phu thê bọn họ phụ trách.
Trần Hạo và Tạ Nhã lên đường trở về Huyền Kiếm tông.
Tạ Nhã là tông chủ, Trần Hạo là trưởng lão của tông môn, bình thường bọn họ đều rất bận rộn, may mà Huyền Kiếm tông cách Trần gia khá gần, bọn họ thường xuyên về nhà thăm trưởng bối.
Phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy khá thoải mái, lúc không có việc gì làm họ thường thích chơi mạt chược.
Diễn võ trường.
Trần Đồng và Trần Tô đang dạy Trần Ngang và Tần Di tu luyện, Trần Hãn và Sở Vũ ở bên cạnh nhìn bọn họ, Trần Thiên Nam đang pha trà, ông ta ngồi ở gần đó đắm mình trong ánh mặt trời, nhìn hậu nhân phát triển mạnh mẽ, trong mắt ông ta đầy vẻ tự hào.
Trần Dao là chịu khó nhất, đêm qua sau khi buổi tụ họp kết thúc, nàng ta đã bắt đầu bế quan trên đỉnh núi.
Trần Dĩnh vẫn đang ngủ nướng ở trong phòng.
Khoảng thời gian mà Trần Mục rời khỏi, nàng ta lúc nào cũng không dám ngắm mắt, lo sợ Trần gia sẽ xảy ra chuyện, bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng nghỉ ngơi, ngủ từ tối qua đến bây giờ.
Bọn họ đã nói trước với người trong nhà sẽ đi đến Lăng Vân tông, hai người xuất hiện ở Ngạo Kiếm phong, giữa núi ánh mặt trời vừa vặn, cây cỏ xanh tươi.
Khương Phục Tiên kéo cánh tay Trần Mục, hai người đi bộ từ chân núi đến động phủ ở lưng chừng núi.
Trần Mục lấy ra hai chiếc ghế tựa từ trong động phủ, hắn và Khương Phục Tiên nằm trong rừng trúc giống như lúc trước, tận hưởng làn gió nhẹ giữa núi, đắm mình trong ánh mặt trời.
“Thật dễ chịu.”
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng thì thầm.
Hai người nằm nghiêng ngắm nhìn đối phương.
Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ trong rừng trúc, Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta và Trần Mục đi đến Tử Dương phong, nơi này là chỗ ở của tông chủ, xung quanh rất yên tĩnh, các đệ tử tiểu bối đều không dám tới gần, nơi đây đã trở thành cấm địa.
Triệu Phi Yến đang bế quan trên đạo đài ở trong rừng, nàng ta mặc váy dài áo trắng, khí chất giữa mi mắt trở nên trầm ổn, Khương Phục Tiên nhẹ nhàng gọi: “Phi Yến.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Triệu Phi Yến mở mắt ra thì nhìn thấy Khương Phục Tiên, khuôn mặt xinh đẹp quanh năm phủ đầy sương giá tràn đầy vui mừng và kích động.
“Sư tôn!”
Trong mắt Triệu Phi Yến đã ngấn lệ.
Nàng ta giống hệt tiểu cô nương khi ở trước mặt Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ôm lấy Triệu Phi Yến, vỗ nhẹ lên lưng nàng ta, khuôn mặt đẹp dịu dàng nói: “Phi Yến, Lăng Vân tông ngày càng hưng thịnh, con làm rất tốt.”
Triệu Phi Yến nhếch miệng cười ngây ngô: “Sư tôn, đây là công lao của mọi người, bình thường Tần sư thúc và trưởng lão viện đã giúp đỡ con rất nhiều, còn cả đám Tiêu Vân nữa.”
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nàng ta nhìn ra được Triệu Phi Yến đã thật sự trưởng thành rồi.
Trần Mục cười trêu đùa: “Có sư tôn rồi nên ngươi chẳng thèm gọi một tiếng tiểu sư thúc.”
“Tiểu sư thúc.”
“Ta không chú ý đến ngươi mà.”
Triệu Phi Yến ngạo kiều nhướng mày, nàng ta nói chuyện với Trần Mục thì thoải mái hơn rất nhiều: “Sư tôn, lần này hai người trở lại phải ở lại Lăng Vân tông một thời gian đấy.”
“Chủ yếu là trở về thăm các ngươi, sau đó chuẩn bị dẫn sư tôn ngươi đi hưởng tuần trăng mật, nàng ấy đã vất vả thời gian dài rồi, tiểu sư thúc phải bồi thường cho nàng.”
“Không, là sư tỷ bồi thường cho chàng mới đúng.”
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên trừng Trần Mục, vẫn có chút đáng yêu, Trần Mục choàng tay qua bờ vai thơm của Khương Phục Tiên, hai người nhìn nhau mỉm cười, tất cả đều không cần phải nói ra.
Triệu Phi Yến nhìn thấy bọn họ thể hiện tình cảm thì có chút ngứa ngáy và ngưỡng mộ, đồng thời cũng không nhịn được muốn cười, nhìn thấy bọn họ thắm thiết nàng ta cũng vui theo.
“Phi yến, cho dù vi sư trở về cũng sẽ ở Ngạo Kiếm phong, ở cùng với tiểu sư thúc của con, Lăng Vân tông thuộc về tông chủ, là nơi mà con nên ở.”
“Sư tôn, con không đủ tư cách.”
“Phi Yến, sư tôn ngươi cũng đã tin tưởng ngươi rồi, đừng õng ẹo nữa, ta còn không biết ngươi sao.”
“Tiểu sư thúc ngươi...”
Triệu Phi Yến ôm mặt, nàng ta vẫn luôn muốn trở thành tông chủ không sai, cho dù ước mơ đã thành hiện thực nhưng vẫn cảm thấy không chân thật, sống ở Tử Dương phong để có thể luôn nhắc nhở bản thân vẫn cần phải nỗ lực tu hành không ngừng.
Trần Mục ha ha cười lớn: “Đùa ngươi thôi, ngươi muốn ở đâu thì ở, ngươi là tông chủ.”
Triệu Phi Yến ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Sư tôn, tiểu sư thúc, tiểu bối của Lăng Vân tông đều mong chờ được nhìn thấy hai người, con muốn tổ chức Tông Môn đại hội, đến lúc đó mời hai người nói vài câu có được không?”
Chương 752 Quay Về Tông Môn (2)
Khương Phục Tiên và Trần Mục gật đầu, bọn họ tất nhiên không có ý kiến, thật vất vả mới trở về, thân làm tiền bối, bọn họ cũng nên xuất hiện nói vài câu.
“Phi Yến, ngươi sắp xếp trước đi, ta và sư tôn ngươi đi gặp Tần trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão trước.”
“Không thành vấn đề.”
Triệu Phi Yến lập tức đi đến trưởng lão viện.
Thông báo Tông Môn đại hội thông qua trưởng lão viện, đồng thời thông báo cho mọi đệ tử tiểu bối của Lăng Vân tông, cố gắng thu hút càng nhiều đệ tử Lăng Vân tông có mặt.
Lạc Hà phong.
Tần Nghê Thường nằm giữa không trung ở trong rừng trúc, nhãn nhã tắm nắng, nàng ta nằm ngủ trên dây thừng, váy lửa đong đưa, đường cong nhấp nhô giống như phượng hoàng cao quý.
“Sư muội, thoải mái quá nhỉ.”
Khương Phục Tiên nhìn Tần Nghê Thường ở chỗ cao.
“Sư tỷ, tỉnh dậy đi, chúng ta đến thăm tỷ đây.”
Trần Mục lớn giọng hét gọi, Tần Nghê Thường quay đầu qua nhìn về phía hai người, đầu óc đang lơ mơ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đáp xuống từ trên trời: “Sư tỷ, tiểu sư đệ, ta biết ngay mà, chắc chắn hai người sẽ bình an vô sự.”
“Mau ngồi đi, ta đi pha trà cho hai người.”
Tần Nghê Thường nhiệt tình chào hỏi hai người, Khương Phục Tiên ngồi xuống rồi khẽ cười nói: “Sư muội, mấy năm nay muội giúp đỡ ta, sư tỷ rất cảm kích.”
“Tỷ là sư tỷ của ta, đều là chuyện nên làm cả.” Trước kia Tần Nghê Thường bị Khương Phục Tiên đè ép nên có chút không thoải mái, dù sao cũng là sư tỷ muội, tự nhiên sẽ giúp đỡ nhau, huống chi bây giờ nàng ta còn là đạo lữ và nương tử của tiểu sư đệ.
Trần Mục tò mò nói: “Sư tỷ, thời tiết tốt như vậy sao tỷ không ra ngoài dạo chơi mà lại nằm ngủ ở đây?”
Tần Nghê Thường cười khổ nói: “Các tiểu bối cứ nhìn thấy ta là chạy, ta vẫn nên đừng ra ngoài dọa bọn chúng.”
“Ha ha ha.”
Trần Mục bật cười thành tiếng.
Khương Phục Tiên lấy bàn tay mảnh khảnh che miệng.
Tần Nghê Thường cảm khái nói: “Ta còn khá hâm mộ bọn chúng, từ sau khi Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi kết thành đạo lữ, hai đứa chúng không đến thăm ta nữa.”
Trần Mục cười hỏi: “Liễu Mi Nhi thích Tiêu Vân thì đệ biết, nhưng sao Tiêu Vân lại đồng ý thế, bọn họ ở bên nhau cũng rất xứng.”
“Tất nhiên là nhờ công lao của sư tỷ đệ là ta đây, ta không muốn hai đứa chúng cứ dây dưa mãi.” Lúc Tần Nghê Thường nói chuyện còn trừng mắt với Trần Mục.
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo ý cười.
Trần Mục cười nói: “Sư tỷ, đệ đệ của Phục Tiên cũng không tệ, hay là đệ giúp tỷ giới thiệu.”
“Phu quân, đừng phá, đệ đệ ta đã có người hắn thích ở Thần vực, chàng đừng hố Tần sư muội.” Khương Phục Tiên vỗ nhẹ vào cánh tay Trần Mục.
Trước mắt Tần Nghê Thường bỗng nhiên sáng lên: “Sư tỷ, nếu như sau này hai người sinh con trai...”
“Sư tỷ... dừng lại...”
Đầu Trần Mục nổi đầy vạch đen.
Khương Phục Tiên nhìn Tần Nghê Thường vô cùng kinh ngạc.
Tần Nghê Thường cảm thấy bầu không khí không đúng liền nhanh chóng trở nên nghiêm túc nói: “Ta chỉ đùa chút thôi, muốn xem dáng vẻ căng thẳng của hai người, sau này ta giúp hai người trông hài tử.”
“Được thôi.”
Tuy rằng Trần Mục mỉm cười đồng ý nhưng sau này chắc chắn sẽ cùng Khương Phục Tiên nuôi dạy nhi nữ.
Khương Phục Tiên uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói” “Sư muội, chúng ta cùng nhau đi thăm sư thúc đi.”
“Ta cũng đã lâu không đi thăm sư tôn, cùng nhau đi đu, vừa hay náo nhiệt.”
Trích Tinh phong.
Tô Mân đang phơi lá trà.
“Sư tôn.”
“Sư thúc.”
Tô Mân nhìn thấy bọn họ, trên mặt tràn đầy vui vẻ: “Tiểu Mục, Phục Tiên, Nghê Thường, các con tự ngồi đi, ta lấy mấy lá trà đi pha trà.”
Trần Mục chủ động đến giúp đỡ.
Tô Mân tuy già nhưng vẫn tráng kiện, ông ta mặc bạch bào mộc mạc, có cốt cách của bậc tiên, sống cuộc sống ẩn dật của tu tiên giả: “Tiểu Mục, sau này có rất nhiều việc phải nhờ vào các con, vi sư cũng không giúp được cho các con.”
Trần Mục hiểu được ý của Tô Mân, hắn lắc đầu: “Sư tôn, ngài đã giúp chúng con rất nhiều, cho nên chúng con mới có thể có ngày hôm nay.”
Trần Mục rót trà cho sư tỷ và sư tôn.
Bọn họ ngồi trong viện tử, xung quanh là hoa cỏ và rau củ, cảnh vật chung quanh đây giống như thiên đường chốn nhân gian.
Trần Mục cười nói: “Sư tôn, Ma chủ đã bị con phong ấn, thế giới đã tạm thời thái bình.”
Niềm vui trong mắt Tần Nghê Thường tràn cả ra ngoài: “Tiểu sư đệ, đệ cừ thật.”
Tô Mân cũng rất vui mừng, nhưng ông ta nhắc nhở nói: “Sự ổn định của thiên địa là quan trọng nhất, trách nhiệm trên người các con rất nặng, hy vọng các con có thể gánh vác được.”
Trần Mục cũng hiểu rõ, đợi thần đình xây dựng xong, Tiêu Dao Minh sẽ triển khai thương lượng cụ thể với thần đình.
“Ta từng nghĩ căn nguyên hỗn loạn có liên quan đến Bỉ Ngạn, có thể ta sẽ đi đến Bỉ Ngạn.”
“Bỉ Ngạn?”
Tần Nghê Thường ngạc nhiên.
Tô Mân lại không hề bất ngờ.
Khương Phục Tiên đặt bàn tay mảnh khảnh lên mu bàn tay của Trần Mục: “Tiểu sư đệ, ta đi cùng chàng.”
“Sư tỷ, ta sẽ không bỏ lại nàng.” Trần Mục lật ngược tay lại nắm lấy tay Khương Phục Tiên, mười ngón tay hai người đan vào nhau, Tần Nghê Thường nhìn thấy thì lắc đầu.
Tô Mân trầm giọng nói: “Bỉ Ngạn có rất nhiều vị trí, hy vọng các con chuẩn bị sẵn sàng rồi hãy lên đường.”
“Chúng con sẽ.”
Trần Mục nặng nề gật đầu.
Bỉ Ngạn thần bí khó đoán, nghe đồn Hoang chủ đã từng đặt chân đến, sau này còn dẫn theo lượng lớn cường giả đi đến Bỉ Ngạn, có điều trên đường đi bọn họ đã gặp phải khủng hoảng.
Thiên địa không ổn định, giai đoạn này Trần Mục sẽ không rời đi, đợi đến khi thiên địa ổn định rồi lại xuất phát.
Cho dù Trần Mục đi đến nơi đâu, Khương Phục Tiên cũng đều tình nguyện đồng hành cùng hắn.
Tần Nghê Thường biết Bỉ Ngạn còn nguy hiểm hơn cả chỗ sâu trong tinh không: “Tiểu sư đệ, hai người phải bảo trọng.”
“Sư tỷ, vẫn chưa định đi mà.”
“Nhắc trước thì tốt chứ sao.”
“Ha ha ha.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên ở Trích Tinh phong cùng uống trà trò chuyện với Tô Mân, đàm luận về pha trà.
Gần trưa.
Liễu Mi Nhi đến Trích Tinh phong, nàng ta khom người hành lễ, nhiệt tình nói: “Bái kiến sư tổ, bái kiến sư tôn, bái kiến lão tông chủ, bái kiến tiểu sư thúc.”
Đuôi chân mày Khương Phục Tiên hơi nhướng lên, lão tông chủ và tiểu sư thúc cứ luôn cảm thấy kì quái thế nào.
Chương 753 Quay Về Tông Môn (3)
“Triệu tông chủ bảo ta mời mọi người đến quảng trường của tông môn, bây giờ đang tổ chức Tông Môn đại hội.”
“Được.”
“Sư tôn, ngài có đi không?”
“Đi xem xem sao.”
Tô Mân đã ở Lăng Vân tông rất nhiều năm cũng chưa từng ra khỏi núi, lần này có mấy người Trần Mục ở đây, ông ta vui vẻ nên đi đến quảng trường tông môn tham dự Tông Môn đại hội.
Quảng trường của tông môn.
Mấy vạn đệ tử của Lăng Vân tông đã đứng thẳng ngay ngắn, khí tức của bọn họ giao hòa giống như bức tường thành kiên cố không thể phá hủy, mọi người đều rất tò mò tại sao lại tổ chức Tông Môn đại hội, trưởng lão viện và các trưởng lão ngược lại đã nghe được tin tức.
Triệu Phi Yến đứng trên hòn đảo Phù Không, trên người mặc bạch bào dày nặng cao quý, toàn thân tản ra khí thế cường đại khiến các tiểu bối phải run sợ.
“Hôm nay, sư tôn và tiểu sư thúc của ta đã trở lại Lăng Vân tông, đây là nguyên nhân triệu tập mọi người.” Giọng nói của Triệu Phi Yến to lớn, vang dội khắp Lăng Vân tông.
Các tiểu bối đều rất kích động, hiện giờ có rất nhiều tiểu bối là vì Trần Mục và Khương Phục Tiên nên mới gia nhập Lăng Vân tông, mấy trưởng lão như Tiêu Vân cũng rất vui mừng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên xuất hiện trên hòn đảo Phù Không ở chỗ cao, sau đó Lăng Vân tông vang lên tiếng hoan hô che trời rợp đất, Triệu Phi Yến nhìn thấy Tô Mân thì vội vàng cung kính nói: “Sư thúc tổ, ngài hãy đứng ở trước đi.”
Tô Mân xua tay: “Các ngươi cứ nói đi, ta chỉ đến nhìn xem thôi, thật ra ta vẫn luôn theo dõi các ngươi.”
“Là Khương tông chủ.”
“Tiểu sư thúc tuấn tú thật!”
“Lão tông chủ và tiểu sư thúc rất xứng đôi.”
Triệu Phi Yến hạ thấp bàn tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, rất nhanh đám tiểu bối đã yên lặng trở lại.
“Sư tôn, ngài nói vài câu đi.”
Khương Phục Tiên bước lên phía trước: “Ta có thể nhìn ra được các ngươi đều rất xuất sắc, Lăng Vân tông nhờ có sự tồn tại của các ngươi chắc chắn sẽ tỏa sáng tứ phương.”
Các tiểu bối nhiệt tình hoan hô.
Trần Mục bước lên, cất cao giọng nói: “Ta hy vọng sau này mọi người có thể chăm chỉ tu luyện, những lúc rảnh rỗi thì có đến thế tục rèn luyện, giúp đỡ những bách tính gặp khó khăn, tu tâm càng quan trọng hơn tu hành.”
Rất nhiều tiểu bối đều gật đầu, Lăng Vân tông còn có nhiệm vụ thế tục móc nối với Trần Mục, rất nhiều tiểu bối tiếp nhận, chủ yếu là vì nhiệm vụ khá nhẹ nhàng, sau khi được nhắc nhở, không ít người đã hiểu được việc tu hành quan trọng nhất là tu tâm.
“Ta sẽ tặng cho các ngươi một trận mưa kim sắc, hãy trân trọng cơ hội lần này.” Trần Mục vung tay, trên bầu trời của Lăng Vân tông có cơn mưa kim sắc đổ xuống.
Đó là vật chất Tiên giới quý giá, nó càng nồng đậm hơn vật chất Tiên giới rơi xuống khi Kiếm Khai Tiên Môn.
Các tiểu bối kéo nhau ngồi xếp bằng tu luyện, nhân số bọn họ quá nhiều, cơn mưa này không thể giúp bọn họ bất chợt trở nên mạnh hơn nhưng sẽ cho bọn họ cơ hội đột phá cảnh giới.
“Tiểu sư thúc, cảm ơn ngươi.”
Triệu Phi Yến thay mặt Lăng Vân tông cảm ơn hắn.
Trần Mục hờ hững nói: “Ngươi đã gọi ta là tiểu sư thúc, những thứ này đều là việc ta nên làm.”
Tông Môn đại hội kết thúc trong cơn mưa kim sắc.
Mấy người Tiêu Vân cùng nhau đến Ngạo Kiếm phong tới thăm Trần Mục và Khương Phục Tiên, giữa núi rất náo nhiệt.
Triệu Phi Yến đi cùng Khương Phục Tiên.
Thẩm Trạch nắm lấy tay Triệu Tư Tư.
Trần Mục hiếu kỳ nói: “Thẩm Trạch, hai người các ngươi thân với nhau từ khi nào vậy?”
“Không giấu tiểu sư thúc, ta thầm mến Tư Tư đã lâu, mấy năm trước vừa ở bên nhau.”
Triệu Tư Tư ngượng ngùng cúi đầu.
“Diệp Hoành, ngươi sẽ không độc thân đấy chứ?”
“Tiểu sư thúc, anh tuấn như ta thế này sớm đã là hoa có chủ rồi, đạo lữ của ta là thiên kiêu của Phượng các.”
“Không phải là Hỏa Mị đấy chứ.”
“Không phải, là tỷ tỷ của nàng ta, Hỏa Yêu.”
“Được đấy.”
Bởi vì tu tiên nên bọn họ đều không vội sinh hài tử, cho nên không có hậu thế, không giống như Trần gia đã là đại gia tộc bốn thế hệ cùng chung sống.
Triệu Phi Yến một lòng chuyên tâm vào sự nghiệp, vẫn chưa có ý định tìm đạo lữ, mục tiêu của nàng ta là trở thành cường giả siêu cấp lợi hại giống như sư tôn.
Trần Mục trò chuyện rất nhiều với mấy người Tiêu Vân, nhân tiện chỉ dẫn cho bọn họ tu hành, rất nhanh đã thông suốt hiểu rõ, bọn họ đều đã trở thành trụ cột của Lăng Vân tông.
Lúc chạng vạng tối, đám người Tiêu Vân tự giác rời khỏi, không làm phiền mấy người Trần Mục nghỉ ngơi.
Ngạo Kiếm phong lại trở nên thanh tĩnh.
Gió đêm hơi lạnh.
Ánh sao rực rỡ chiếu vào rừng trúc.
Khương Phục Tiên tựa vào cánh tay của Trần Mục, bọn họ nằm trò chuyện trong rừng trúc.
“Các chòm sao đang cách xa chúng ta.”
“Thiên địa đang trở lại hình dáng ban đầu.”
Trần Mục nhìn chăm chú vào tinh không, khi cấm chế biến mất, khoảng cách giữa Tiên giới và nhân gian cũng theo đó mà càng ngày càng xa, tinh không tất nhiên phải quay về vị trí ban đầu.
Đến lúc đó buộc phải có trật tự mới.
Bây giờ bọn họ vẫn chưa có đủ thời gian.
Khương Phục Tiên hơi lo lắng: “Tinh hải chảy ngược, ta vẫn luôn cảm thấy không phải điềm lành.”
“Nương tử, ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Ta cũng vậy.”
Khương Phục Tiên gật đầu mỉm cười.
Trần Mục hôn nhẹ lên trán Khương Phục Tiên, thân thể mềm mại kia hắn yêu thích không rời tay.
Khương Phục Tiên thích nằm trong lòng Trần Mục, vòng tay dịu dàng, ấm áp và thoải mái.
Sáng sớm.
Ánh ban mai rơi vào trong rừng trúc.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng ngắm bình minh trên đỉnh núi.
Mười ngón tay bọn họ đan vào nhau, vai tựa vai, trên mặt phản chiếu ráng đỏ ấm áp.
“Phu quân, phong cảnh dù có đẹp hơn nữa, chỉ khi có chàng bên cạnh thì mới đẹp.”
“Nương tử, phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng không đẹp bằng nàng, ta muốn hôn nàng phải làm sao đây?”
“Sư tỷ cho phép chàng hôn một cái.”
“Chụt!”
“Sư tỷ muốn hôn trả lại.”
“Chụt~”
Hạnh phúc của bọn họ rất đơn giản.
...
Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị rời khỏi Lăng Vân tông để đi du ngoạn khắp nhân gian, ngắm nhìn phong cảnh, trải qua cuộc sống tự do tự tải.
Tử Dương phong.
Trước khi đi Trần Mục có chuyện muốn cậy nhờ Triệu Phi Yến.
“Phi Yến, ngươi giúp ta liên hệ với tất cả thế lực ở nhân gian, ba tháng sau Lăng Vân tông tổ chức hội nghị quan trọng ở Nam Hoang, lấy danh nghĩa của chúng ta, nhất thiết phải thông báo cho tất cả các thế lực tông môn.”
Chương 754 Có Thể Đã Có Rồi (1)
Triệu Phi Yến gật đầu: “Tiểu sư thúc, ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trật tự thiên địa sẽ thay đổi, bây giờ Trần Mục có khả năng thiết lập các quy củ mới.
Sau khi giao việc cho Triệu Phi Yến, Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên đi du sơn ngoạn thủy.
Khương Phục Tiên thích đi thăm lại những chỗ cũ.
Bọn họ đi đến Thập Lý Đào Lâm, hoa đào ở đây khô héo, xung quanh không có du khách, trước kia Trần Mục chỉ có thể dùng Huyễn Thuật tặng cho Khương Phục Tiên hoa đào Thập Lý, bây giờ một suy nghĩ của hắn đã có thể làm hoa đào nở trải đầy khắp núi.
Những bông hoa đào đỏ thắm đung đưa trong gió, Khương Phục Tiên uyển chuyển nhảy múa trong biển hoa, điệu múa của nàng ta khuynh thành tuyệt thế, và nàng ta chỉ múa cho Trần Mục xem.
“Phu quân, nắm lấy tay ta.”
“Được, nương tử.”
Khương Phục Tiên cầm tay dạy Trần Mục nhảy múa, Trần Mục có chút không buông được: “Phu quân, chàng ngại ngùng?”
“Nương tử, ta muốn ôm nàng.” Trần Mục không học được điệu múa đẹp như thế, hắn ôm lấy vòng eo của Khương Phục Tiên, chầm chậm xoay vòng giữa biển hoa.
Chạng vạng tối.
Khương Phục Tiên làm rượu hoa đào trong rừng đào, Trần Mục phụ trách giúp đỡ, mùi thơm của rượu nhanh chóng tràn ngập trong không khí.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đã làm bánh hoa đào, có cả vài món ăn để dùng khi uống rượu.
Ở chỗ sâu trong rừng đào có một cái bàn nhỏ, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi đối diện nhau, trên bàn có rượu có đồ ăn, khói nóng nghi ngút, hương thơm lan vào mũi.
Trần Mục búng tay một cái.
Ánh sao tụ lại ở chỗ sâu trong rừng đào.
Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên phản chiếu ánh sao nhàn nhạt, nàng ta che miệng cười nhẹ: “Rất có cảm giác nghi thức.”
Khóe miệng Trần Mục nhếch lên: “Nương tử, cuộc sống chính là phải có cảm giác nghi thức.”
“Nương tử, ta đút nàng!”
Trần Mục đút phần tươi mềm nhất của cá đỏ vào miệng Khương Phục Tiên, nàng ta chậm rãi nhai nuốt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ý cười, là niềm vui không che giấu được.
“Nương tử, thử món đậu phụ luộc ta làm xem.” Trần Mục dùng thìa múc nửa muôi rồi đưa đến bên miệng Khương Phục Tiên, Khương Phục Tiên ngoan ngoãn há miệng nếm thử.
“Nương tử, thử thêm một ít cải trắng không cay.” Trần Mục hái cải trắng lớn (tui nghĩ tác giả lộn) từ dược viên của Tiên giới, Khương Phục Tiên vừa ăn xong đậu phụ luộc lại bị đút cái trắng không cay, nàng ta muốn nói mấy câu cũng khó.
Tiếp đó Trần Mục lại rót rượu hoa đào cho Khương Phục Tiên.
Rượu hoa đào màu đỏ thắm, hương thơm tràn vào mũi, Trần Mục bưng chén rượu lên dịu dàng nói: “Không thể chỉ ăn được, nương tử, ta uống với nàng một chén, mời.”
Khương Phục Tiên bưng chén rượu lên, trên mặt tràn đầy ý cười, nàng ta uống một hơi cạn sạch, hương rượu lan tỏa trong miệng.
“Phu quân, đừng chỉ mải đút cho ta, chàng cũng mau ăn đi, có phải là muốn sư tỷ đút cho chàng không?”
“Tất nhiên là thương nương tử của ta nên mới đút cho nàng ăn nhiều chút, béo lên chút thì tốt biết bao.”
“Chàng thấy ta có chỗ nào gầy?”
Khương Phục Tiên dang rộng hai cánh tay, nàng ta cảm thấy mình chỗ nào cần béo thì đều béo, Trần Mục không nhịn được muốn cười: “Nương tử, vóc dáng của nàng rất hoàn hảo.”
Trần Mục cầm bánh hoa đào đưa tới bên miệng Khương Phục Tiên: “Nương tử, ăn một miếng bánh ngọt.”
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng cắn một miếng, bên ngoài xốp giòn, bên trong là phần mứt mềm dẻo, nàng ta nhấp cái miệng nhỏ, nháy mắt nói: “Phu quân, phần còn lại chàng ăn đi.”
Trần Mục ăn một miếng hết cái bánh mà Khương Phục Tiên đã nếm một miếng nhỏ: “Ngon thật.”
“Phu quân, chàng ăn thịt nhiều vào.”
Khương Phục Tiên lấy phần chân ngỗng ngon nhất cho Trần Mục.
“Ừm, chân ngỗng, cũng ngon.”
“Đồ ăn nương tử nhà ta làm đều ngon.”
“Phu quân, cạn chén.”
Đêm khuya.
Trần Mục tựa vào gốc đào, Khương Phục Tiên dựa vào lòng hắn: “Phu quân, ta hát cho chàng nghe.”
“Được.”
Khương Phục Tiên nhẹ giọng hát lên, giọng hát của nàng ta du dương êm tai, Trần Mục khẽ ậm ừ theo nhịp.
Hoa đào rơi trên đầu vai bọn họ.
Đom đóm tô điểm cho cảnh đêm.
...
Sáng sớm.
Khương Phục Tiên ngồi trên đùi Trần Mục, cơ thể dựa vào trong lòng Trần Mục, nàng ta ngủ rất ngon.
Trần Mục không quấy rầy Khương Phục Tiên nghỉ ngơi, dịu dàng ôm lấy nàng ta, nhìn chăm chú vào dung nhan như ngọc trắng nõn bóng loáng, dùm cằm cọ nhẹ lên trán nàng ta.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Cho đến giữa trưa, lông mi của Khương Phục Tiên khẽ run lên rồi từ tử mở mắt ra, nàng ta bất giác duỗi eo, đường cong uyển chuyển, dáng người kiêu hãnh lộ ra hoàn toàn.
Khương Phục Tiên tháo trâm bạc xuống, mái tóc bạc xõa ra, nàng ta lắc nhẹ, trông tràn đầy sức sống thanh xuân: “Phu quân, chúng ta đi biển chơi đi.”
“Được.”
Trần Mục đứng dậy, vươn tay hái quả đào từ trên cây xuống sau đó lột vỏ đưa cho Khương Phục Tiên.
Bọn họ đến bờ biển Lan Hải thông qua hư không.
Khí hậu bên biển khá khô hanh, Khương Phục Tiên đổi sang bộ áo tắm váy ngắn màu xanh lam, trang phục này của nàng ta thuần khiết xinh đẹp, có thể khiến Trần Mục ăn thêm hai bát cơm.
Trần Mục thì khá tùy tiện, hắn mặc cái quần cộc, dẫn Khương Phục Tiên đi lướt sóng trên biển.
Lúc yêu thú trong biển nhìn thấy bọn họ thì hoảng loạn bỏ chạy, phu thê hai người đã bao trọn toàn bộ đường bờ biển.
Ánh mặt trời như thiêu đốt, sóng biển mát lạnh, bóng dáng hai người chơi đùa trong biển quên cả trời đất.
Trong biển ngập tràn thức ăn, Trần Mục tiện tay nhặt được rất nhiều hải sản mà không ai cần, sau khi hai người lướt sóng xong thì đốt lửa trên bãi cát nướng đồ ăn.
Khương Phục Tiên đội mũ che nắng, bây giờ nàng ta cũng biết làm đồ nướng, Trần Mục xử lý nguyên liệu có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, chẳng bao lâu sau trên bãi cát đã tràn ngập hương thơm.
Phu thê phối hợp, làm việc không mệt.
Chạng vạng tối, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi trên đất, bọn họ uống nước dừa, ăn đồ nướng có vị thìa là, tươi cười nhìn đối phương.
Cuộc sống như vậy rất thoải mái, Trần Mục không có hứng thú với quyền lực và sức mạnh, chỉ muốn cùng Khương Phục Tiên trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng càng muốn sống cuộc sống bình phàm thì càng phải có được sức mạnh tuyệt đối, đứng trên đỉnh mới có thể trải qua cuộc sống bình phàm hạnh phúc.
Chạng vạng tối.
Mặt trời đỏ lặn về phía Tây.
Chương 755 Có Thể Đã Có Rồi (2)
Mặt trời ngâm mình trong biển.
Trần Mục nắm tay Khương Phục Tiên dạo bước bên bờ biển, sóng biển dâng lên vừa vặn không quá mắt cá chân, trên cát có dấu chân khó bị đánh tan, đó là minh chứng bọn họ đã từng đến đây.
Gió biển mát mẻ thổi qua.
Trần Mục và Khương Phục Tiên sảng khoái tinh thần.
Khi mặt trời lặn xuống biển núi, các vì sao bơi lặn trong biển, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi bên bờ biển ngắm nhìn vẻ đẹp của biển trời liên kết, hai người dựa sát vào nhau.
Vòng tay của Trần Mục rất dịu dàng, cơ thể của Khương Phục Tiên rất ấm áp, tay phải của Trần Mục và tay trái của Khương Phục Tiên vô thức đan mười ngón vào nhau.
Khương Phục Tiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh thẳm phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của Trần Mục, Trần Mục cúi đầu nhìn kiều thê xinh đẹp trong lòng: “Nương tử, nàng thật đẹp.”
“Ừm hửm...”
Giọng Khương Phục Tiên rất nhẹ.
Trần Mục tiến lại gần bờ môi đỏ của Khương Phục Tiên, Khương Phục Tiên cũng không ngồi yên, nàng ta chủ động nghênh đón, hai người bắt đầu luận bàn bên bờ biển, chiến đấu rất nhiệt tình.
...
Trần Mục và Khương Phục Tiên đã trải qua cuộc sống ba tháng không biết xấu hổ bên bờ biển, mỗi ngày đều lướt sóng, đắm trong ánh mặt trời, ăn đồ nướng, tắm rửa và mát xa cho nhau, và cả đi ngủ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Thời hạn ba tháng đã đến.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân tông.
Tất cả thế lực tu tiên ở nhân gian đều tụ tập ở Lăng Vân tông, bao gồm cả thế lực Cổ tộc ở Huyền Châu, toàn bộ Lăng Vân tông quy tụ mấy trăm người đại diện.
Trần Mục và Khương Phục Tiên chủ trì hội nghị.
Hai người họ ngồi ở chỗ cao, người đại diện cho thế lực các nơi ngồi dưới đều không dám ngẩng đầu lên, dáng vẻ co rúm rụt rè, không dám thì thầm với nhau.
“Ta có mấy chuyện muốn bàn với mọi người, các ngươi có thể đại diện cho thế lực của mình quyết định ngay bây giờ, tránh cho sau này xảy ra phiền phức không cần thiết.”
Trần Mục vừa nói xong, người đại diện các thế lực ngồi dưới đài đều thi nhau gật đầu, Lăng Vân tông sai đâu thì bọn họ đánh đó, họ đều biết hai người cường đại thế nào.
Thế lực ở nhân gian sợ Khương Phục Tiên.
Thế lực ở Tiên giới càng sợ Trần Mục hơn.
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Ở Tiên giới ta đã thành lập Tiêu Dao Minh, hoan nghênh mọi người gia nhập, nếu như các ngươi muốn gia nhập thì bây giờ có thể giơ tay.”
Mọi người xôn xao nghị luận, một số thế lực Cổ lão ở Huyền Châu dẫn đầu giơ tay trước, bọn họ đã từng nghe nói về Tiêu Dao Minh, đó là thế lực đỉnh tiêm ở Tiên giới, từng san bằng Tiên Môn.
Nhìn thấy các thế lực siêu cấp ở Huyền Châu đều giơ tay quyết định gia nhập Tiêu Dao Minh, các thế lực khác cũng lần lượt giơ tay, Mộc Lưu Huỳnh của Phượng các đứng dậy hỏi: “Năm đó Hoang Châu chúng ta và nhiều thế lực ở Hồng Châu đã từng kết liên minh, ta muốn hỏi Khương tông chủ là có ảnh hưởng gì không?”
Khương Phục Tiên hờ hững lắc đầu: “Ta không có ấn tượng, đó là minh ước, không có xung đột gì với việc gia nhập Tiêu Dao Minh, Trần Mục là minh chủ, ta là minh chủ phu nhân.”
Đáy lòng Trần Mục bị nàng ta chọc cho vui vẻ.
Nghe được câu trả lời của Khương Phục Tiên, thế lực ở Hoang Châu và Hồng Châu đều nối tiếp nhau giơ tay, tuy rằng không biết có được lợi gì nhưng bọn họ đều tranh nhau giơ tay.
Trần Mục nhận thấy tất cả thế lực ở nhân gian đều muốn gia nhập Tiêu Dao Minh, hắn khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Sau này ta chuẩn bị xây dựng trật tự mới, thần đình do Thần tộc xây dựng phụ trách về trật tự thiên địa, còn Tiêu Dao Minh phụ trách giám sát Thần tộc và nhận trọng trách bảo vệ bách tính.”
Nghe đến đây, rất nhiều thế lực đều trở nên kinh ngạc, dù sao chuyện Thần tộc và tu tiên giả hợp tác trước giờ chưa từng có, Trần Mục trịnh trọng nói: “Yên tâm, dưới trật tự mới, các tộc đều sẽ cùng tồn tại hòa thuận.”
Mọi người đều mong muốn hòa bình, nghe thấy lời đề nghị của Trần Mục, thế lực khắp nơi đều vỗ tay tán thưởng.
Trần Mục trầm giọng nói: “Hai ngày nữa, ta sẽ sắp xếp cho cường giả của Tiêu Dao Minh đến Lăng Vân tông, đến lúc đó ta sẽ nói cho các ngươi các quy tắc cụ thể.”
Đại hội kết thúc, các thế lực ở nhân gian đã xử lý xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị tiến đến Tiên giới, còn phải thương lượng cụ thể với Thần tộc.
Trước khi rời đi.
Bọn họ ở Lăng Vân tông nghỉ ngơi một lát.
Triệu Phi Yến kéo cánh tay của Khương Phục Tiên, hai nữ nhân đi dạo trên núi ở Lăng Vân tông: “Sư tôn, lần này ngài quay về, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.”
“Ăn được tốt.”
“Tiểu sư thúc của con ngày nào cũng cho ta ăn đồ ngon.”
“Hóa ra là vậy, con cũng muốn ăn.”
Khương Phục Tiên cười nhẹ nói: “Sau này khi nào Trần gia sum họp, con cũng đến ké, vi sư làm đồ ăn ngon cho con.”
“Được ạ.”
Triệu Phi Yến ngược lại không hề khách khí.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên dừng bước chân, nàng ta có cảm giác không giải thích được, bàn tay mảnh khảnh ôm lấy phần bụng.
“Sư tôn, ngài không thoải mái sao?”
Triệu Phi Yến nhìn Khương Phục Tiên với vẻ mặt nghiêm trọng.
Khương Phục Tiên nở nụ cười, lắc đầu liên tục: “Không có, chúng ta đi tiếp đi.”
Trần Mục trở về Trần gia, hắn phải đi đến Tiên giới nên chuẩn bị dẫn mọi người đến Tiên giới nhìn xem.
“Cha, nương, hai người có muốn đi Tiên giới xem cảnh đời không?” Trần Mục cười hỏi.
“Không đi, chỗ nào cũng không tốt bằng ở nhà.”
“Ngươi hỏi đám Dĩnh Dĩnh ấy.”
Phu phụ Trần Nghiêm không thích Tiên giới, có thể là do thế lực Tiên giới đã từng làm tổn thương Trần Dao.
Bọn họ không đi, phu phụ Trần Uy cũng không có ý định đi, Trần Đồng và Trần Tô sớm đã chơi chán ở Tiên giới, hai tỷ đệ bọn họ đến Hắc Thạch thành giúp đại tỷ và Tần Hàn Lâm làm việc.
Trần Hạo và Tạ Nhã không có thời gian, cuối cùng chỉ có phu phụ Trần Hãn và phu phụ Trần Hi là đồng ý đi Tiên giới chơi, chủ yếu là hai đứa nhỏ muốn đi.
“Ca, muội cũng muốn đi chơi.”
Trần Dĩnh thích nhất là tham gia náo nhiệt.
Tần Di và Trần Ngang đều làm cái đuôi nhỏ theo bên cạnh Trần Dĩnh, nàng ta được các tiểu bối yêu thích nhất, ngay cả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng nằm trong hàng ngũ.
“Gia gia, ngài cũng lên trời nhìn xem.” Trần Mục chủ động mời Trần Thiên Nam.
Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của nàng ta, da thịt trơn mịn sờ vào rất thoải mái.
Bọn họ luận bàn từ tối qua đến sáng sớm, Khương Phục Tiên vừa nằm xuống, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta phản chiếu màu đỏ của ráng trời, thân thể mềm mại tỏa ra hương thơm, càng lúc càng quyến rũ.
Khương Phục Tiên đột nhiên mở mắt ra, nàng ta nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Trần Mục, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc, không nhịn được dùng ngón tay mảnh khảnh chọc vào khuôn mặt tuấn tủ của hắn.
Trần Mục dịu dàng nói: “Nương tử, sao nàng không ngủ thêm lát nữa? Không ngủ được sao?”
Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là không phải, phu quân, ta có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như cùng phu quân quay về thăm Lăng Vân tông, muốn cùng phu quân đi dạo ở nhân gian.”
“Được thôi!”
Trần Mục hiểu Lăng Vân tông có ý nghĩa như thế nào đối với Khương Phục Tiên, nơi đó giống như nhà của nàng ta.
Bọn họ rời giường đi tắm trước, sau đó Trần Mục thành thục giúp Khương Phục Tiên mặc váy áo vào.
Khương Phục Tiên ngồi trước bàn trang điểm, dung mạo nàng ta tuyệt mỹ, trắng nõn hoàn mỹ, không cần phải trang điểm.
Trần Mục đang bện tóc cho nàng ta, trâm bạc cuốn mái tóc dài lên, trông rất đoan trang thanh nhã.
“Xong rồi.”
“Nương tử nhà ta thật xinh đẹp.”
Sau khi Khương Phục Tiên đứng dậy thì chỉnh lại quần áo mà Trần Mục vừa mặc vội, dáng vẻ đức hạnh.
Mở cửa ra, ánh mặt trời rạng rỡ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang “luyện quyền” trong viện tử, nhìn thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên thì nhanh chóng chạy đến trước mặt làm nũng, cuộc sống của bọn chúng rất thoải mái.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm đến Hắc Thạch thành làm việc, xí nghiệp của gia tộc do phu thê bọn họ phụ trách.
Trần Hạo và Tạ Nhã lên đường trở về Huyền Kiếm tông.
Tạ Nhã là tông chủ, Trần Hạo là trưởng lão của tông môn, bình thường bọn họ đều rất bận rộn, may mà Huyền Kiếm tông cách Trần gia khá gần, bọn họ thường xuyên về nhà thăm trưởng bối.
Phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy khá thoải mái, lúc không có việc gì làm họ thường thích chơi mạt chược.
Diễn võ trường.
Trần Đồng và Trần Tô đang dạy Trần Ngang và Tần Di tu luyện, Trần Hãn và Sở Vũ ở bên cạnh nhìn bọn họ, Trần Thiên Nam đang pha trà, ông ta ngồi ở gần đó đắm mình trong ánh mặt trời, nhìn hậu nhân phát triển mạnh mẽ, trong mắt ông ta đầy vẻ tự hào.
Trần Dao là chịu khó nhất, đêm qua sau khi buổi tụ họp kết thúc, nàng ta đã bắt đầu bế quan trên đỉnh núi.
Trần Dĩnh vẫn đang ngủ nướng ở trong phòng.
Khoảng thời gian mà Trần Mục rời khỏi, nàng ta lúc nào cũng không dám ngắm mắt, lo sợ Trần gia sẽ xảy ra chuyện, bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng nghỉ ngơi, ngủ từ tối qua đến bây giờ.
Bọn họ đã nói trước với người trong nhà sẽ đi đến Lăng Vân tông, hai người xuất hiện ở Ngạo Kiếm phong, giữa núi ánh mặt trời vừa vặn, cây cỏ xanh tươi.
Khương Phục Tiên kéo cánh tay Trần Mục, hai người đi bộ từ chân núi đến động phủ ở lưng chừng núi.
Trần Mục lấy ra hai chiếc ghế tựa từ trong động phủ, hắn và Khương Phục Tiên nằm trong rừng trúc giống như lúc trước, tận hưởng làn gió nhẹ giữa núi, đắm mình trong ánh mặt trời.
“Thật dễ chịu.”
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng thì thầm.
Hai người nằm nghiêng ngắm nhìn đối phương.
Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ trong rừng trúc, Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta và Trần Mục đi đến Tử Dương phong, nơi này là chỗ ở của tông chủ, xung quanh rất yên tĩnh, các đệ tử tiểu bối đều không dám tới gần, nơi đây đã trở thành cấm địa.
Triệu Phi Yến đang bế quan trên đạo đài ở trong rừng, nàng ta mặc váy dài áo trắng, khí chất giữa mi mắt trở nên trầm ổn, Khương Phục Tiên nhẹ nhàng gọi: “Phi Yến.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Triệu Phi Yến mở mắt ra thì nhìn thấy Khương Phục Tiên, khuôn mặt xinh đẹp quanh năm phủ đầy sương giá tràn đầy vui mừng và kích động.
“Sư tôn!”
Trong mắt Triệu Phi Yến đã ngấn lệ.
Nàng ta giống hệt tiểu cô nương khi ở trước mặt Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ôm lấy Triệu Phi Yến, vỗ nhẹ lên lưng nàng ta, khuôn mặt đẹp dịu dàng nói: “Phi Yến, Lăng Vân tông ngày càng hưng thịnh, con làm rất tốt.”
Triệu Phi Yến nhếch miệng cười ngây ngô: “Sư tôn, đây là công lao của mọi người, bình thường Tần sư thúc và trưởng lão viện đã giúp đỡ con rất nhiều, còn cả đám Tiêu Vân nữa.”
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nàng ta nhìn ra được Triệu Phi Yến đã thật sự trưởng thành rồi.
Trần Mục cười trêu đùa: “Có sư tôn rồi nên ngươi chẳng thèm gọi một tiếng tiểu sư thúc.”
“Tiểu sư thúc.”
“Ta không chú ý đến ngươi mà.”
Triệu Phi Yến ngạo kiều nhướng mày, nàng ta nói chuyện với Trần Mục thì thoải mái hơn rất nhiều: “Sư tôn, lần này hai người trở lại phải ở lại Lăng Vân tông một thời gian đấy.”
“Chủ yếu là trở về thăm các ngươi, sau đó chuẩn bị dẫn sư tôn ngươi đi hưởng tuần trăng mật, nàng ấy đã vất vả thời gian dài rồi, tiểu sư thúc phải bồi thường cho nàng.”
“Không, là sư tỷ bồi thường cho chàng mới đúng.”
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên trừng Trần Mục, vẫn có chút đáng yêu, Trần Mục choàng tay qua bờ vai thơm của Khương Phục Tiên, hai người nhìn nhau mỉm cười, tất cả đều không cần phải nói ra.
Triệu Phi Yến nhìn thấy bọn họ thể hiện tình cảm thì có chút ngứa ngáy và ngưỡng mộ, đồng thời cũng không nhịn được muốn cười, nhìn thấy bọn họ thắm thiết nàng ta cũng vui theo.
“Phi yến, cho dù vi sư trở về cũng sẽ ở Ngạo Kiếm phong, ở cùng với tiểu sư thúc của con, Lăng Vân tông thuộc về tông chủ, là nơi mà con nên ở.”
“Sư tôn, con không đủ tư cách.”
“Phi Yến, sư tôn ngươi cũng đã tin tưởng ngươi rồi, đừng õng ẹo nữa, ta còn không biết ngươi sao.”
“Tiểu sư thúc ngươi...”
Triệu Phi Yến ôm mặt, nàng ta vẫn luôn muốn trở thành tông chủ không sai, cho dù ước mơ đã thành hiện thực nhưng vẫn cảm thấy không chân thật, sống ở Tử Dương phong để có thể luôn nhắc nhở bản thân vẫn cần phải nỗ lực tu hành không ngừng.
Trần Mục ha ha cười lớn: “Đùa ngươi thôi, ngươi muốn ở đâu thì ở, ngươi là tông chủ.”
Triệu Phi Yến ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Sư tôn, tiểu sư thúc, tiểu bối của Lăng Vân tông đều mong chờ được nhìn thấy hai người, con muốn tổ chức Tông Môn đại hội, đến lúc đó mời hai người nói vài câu có được không?”
Chương 752 Quay Về Tông Môn (2)
Khương Phục Tiên và Trần Mục gật đầu, bọn họ tất nhiên không có ý kiến, thật vất vả mới trở về, thân làm tiền bối, bọn họ cũng nên xuất hiện nói vài câu.
“Phi Yến, ngươi sắp xếp trước đi, ta và sư tôn ngươi đi gặp Tần trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão trước.”
“Không thành vấn đề.”
Triệu Phi Yến lập tức đi đến trưởng lão viện.
Thông báo Tông Môn đại hội thông qua trưởng lão viện, đồng thời thông báo cho mọi đệ tử tiểu bối của Lăng Vân tông, cố gắng thu hút càng nhiều đệ tử Lăng Vân tông có mặt.
Lạc Hà phong.
Tần Nghê Thường nằm giữa không trung ở trong rừng trúc, nhãn nhã tắm nắng, nàng ta nằm ngủ trên dây thừng, váy lửa đong đưa, đường cong nhấp nhô giống như phượng hoàng cao quý.
“Sư muội, thoải mái quá nhỉ.”
Khương Phục Tiên nhìn Tần Nghê Thường ở chỗ cao.
“Sư tỷ, tỉnh dậy đi, chúng ta đến thăm tỷ đây.”
Trần Mục lớn giọng hét gọi, Tần Nghê Thường quay đầu qua nhìn về phía hai người, đầu óc đang lơ mơ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đáp xuống từ trên trời: “Sư tỷ, tiểu sư đệ, ta biết ngay mà, chắc chắn hai người sẽ bình an vô sự.”
“Mau ngồi đi, ta đi pha trà cho hai người.”
Tần Nghê Thường nhiệt tình chào hỏi hai người, Khương Phục Tiên ngồi xuống rồi khẽ cười nói: “Sư muội, mấy năm nay muội giúp đỡ ta, sư tỷ rất cảm kích.”
“Tỷ là sư tỷ của ta, đều là chuyện nên làm cả.” Trước kia Tần Nghê Thường bị Khương Phục Tiên đè ép nên có chút không thoải mái, dù sao cũng là sư tỷ muội, tự nhiên sẽ giúp đỡ nhau, huống chi bây giờ nàng ta còn là đạo lữ và nương tử của tiểu sư đệ.
Trần Mục tò mò nói: “Sư tỷ, thời tiết tốt như vậy sao tỷ không ra ngoài dạo chơi mà lại nằm ngủ ở đây?”
Tần Nghê Thường cười khổ nói: “Các tiểu bối cứ nhìn thấy ta là chạy, ta vẫn nên đừng ra ngoài dọa bọn chúng.”
“Ha ha ha.”
Trần Mục bật cười thành tiếng.
Khương Phục Tiên lấy bàn tay mảnh khảnh che miệng.
Tần Nghê Thường cảm khái nói: “Ta còn khá hâm mộ bọn chúng, từ sau khi Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi kết thành đạo lữ, hai đứa chúng không đến thăm ta nữa.”
Trần Mục cười hỏi: “Liễu Mi Nhi thích Tiêu Vân thì đệ biết, nhưng sao Tiêu Vân lại đồng ý thế, bọn họ ở bên nhau cũng rất xứng.”
“Tất nhiên là nhờ công lao của sư tỷ đệ là ta đây, ta không muốn hai đứa chúng cứ dây dưa mãi.” Lúc Tần Nghê Thường nói chuyện còn trừng mắt với Trần Mục.
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo ý cười.
Trần Mục cười nói: “Sư tỷ, đệ đệ của Phục Tiên cũng không tệ, hay là đệ giúp tỷ giới thiệu.”
“Phu quân, đừng phá, đệ đệ ta đã có người hắn thích ở Thần vực, chàng đừng hố Tần sư muội.” Khương Phục Tiên vỗ nhẹ vào cánh tay Trần Mục.
Trước mắt Tần Nghê Thường bỗng nhiên sáng lên: “Sư tỷ, nếu như sau này hai người sinh con trai...”
“Sư tỷ... dừng lại...”
Đầu Trần Mục nổi đầy vạch đen.
Khương Phục Tiên nhìn Tần Nghê Thường vô cùng kinh ngạc.
Tần Nghê Thường cảm thấy bầu không khí không đúng liền nhanh chóng trở nên nghiêm túc nói: “Ta chỉ đùa chút thôi, muốn xem dáng vẻ căng thẳng của hai người, sau này ta giúp hai người trông hài tử.”
“Được thôi.”
Tuy rằng Trần Mục mỉm cười đồng ý nhưng sau này chắc chắn sẽ cùng Khương Phục Tiên nuôi dạy nhi nữ.
Khương Phục Tiên uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói” “Sư muội, chúng ta cùng nhau đi thăm sư thúc đi.”
“Ta cũng đã lâu không đi thăm sư tôn, cùng nhau đi đu, vừa hay náo nhiệt.”
Trích Tinh phong.
Tô Mân đang phơi lá trà.
“Sư tôn.”
“Sư thúc.”
Tô Mân nhìn thấy bọn họ, trên mặt tràn đầy vui vẻ: “Tiểu Mục, Phục Tiên, Nghê Thường, các con tự ngồi đi, ta lấy mấy lá trà đi pha trà.”
Trần Mục chủ động đến giúp đỡ.
Tô Mân tuy già nhưng vẫn tráng kiện, ông ta mặc bạch bào mộc mạc, có cốt cách của bậc tiên, sống cuộc sống ẩn dật của tu tiên giả: “Tiểu Mục, sau này có rất nhiều việc phải nhờ vào các con, vi sư cũng không giúp được cho các con.”
Trần Mục hiểu được ý của Tô Mân, hắn lắc đầu: “Sư tôn, ngài đã giúp chúng con rất nhiều, cho nên chúng con mới có thể có ngày hôm nay.”
Trần Mục rót trà cho sư tỷ và sư tôn.
Bọn họ ngồi trong viện tử, xung quanh là hoa cỏ và rau củ, cảnh vật chung quanh đây giống như thiên đường chốn nhân gian.
Trần Mục cười nói: “Sư tôn, Ma chủ đã bị con phong ấn, thế giới đã tạm thời thái bình.”
Niềm vui trong mắt Tần Nghê Thường tràn cả ra ngoài: “Tiểu sư đệ, đệ cừ thật.”
Tô Mân cũng rất vui mừng, nhưng ông ta nhắc nhở nói: “Sự ổn định của thiên địa là quan trọng nhất, trách nhiệm trên người các con rất nặng, hy vọng các con có thể gánh vác được.”
Trần Mục cũng hiểu rõ, đợi thần đình xây dựng xong, Tiêu Dao Minh sẽ triển khai thương lượng cụ thể với thần đình.
“Ta từng nghĩ căn nguyên hỗn loạn có liên quan đến Bỉ Ngạn, có thể ta sẽ đi đến Bỉ Ngạn.”
“Bỉ Ngạn?”
Tần Nghê Thường ngạc nhiên.
Tô Mân lại không hề bất ngờ.
Khương Phục Tiên đặt bàn tay mảnh khảnh lên mu bàn tay của Trần Mục: “Tiểu sư đệ, ta đi cùng chàng.”
“Sư tỷ, ta sẽ không bỏ lại nàng.” Trần Mục lật ngược tay lại nắm lấy tay Khương Phục Tiên, mười ngón tay hai người đan vào nhau, Tần Nghê Thường nhìn thấy thì lắc đầu.
Tô Mân trầm giọng nói: “Bỉ Ngạn có rất nhiều vị trí, hy vọng các con chuẩn bị sẵn sàng rồi hãy lên đường.”
“Chúng con sẽ.”
Trần Mục nặng nề gật đầu.
Bỉ Ngạn thần bí khó đoán, nghe đồn Hoang chủ đã từng đặt chân đến, sau này còn dẫn theo lượng lớn cường giả đi đến Bỉ Ngạn, có điều trên đường đi bọn họ đã gặp phải khủng hoảng.
Thiên địa không ổn định, giai đoạn này Trần Mục sẽ không rời đi, đợi đến khi thiên địa ổn định rồi lại xuất phát.
Cho dù Trần Mục đi đến nơi đâu, Khương Phục Tiên cũng đều tình nguyện đồng hành cùng hắn.
Tần Nghê Thường biết Bỉ Ngạn còn nguy hiểm hơn cả chỗ sâu trong tinh không: “Tiểu sư đệ, hai người phải bảo trọng.”
“Sư tỷ, vẫn chưa định đi mà.”
“Nhắc trước thì tốt chứ sao.”
“Ha ha ha.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên ở Trích Tinh phong cùng uống trà trò chuyện với Tô Mân, đàm luận về pha trà.
Gần trưa.
Liễu Mi Nhi đến Trích Tinh phong, nàng ta khom người hành lễ, nhiệt tình nói: “Bái kiến sư tổ, bái kiến sư tôn, bái kiến lão tông chủ, bái kiến tiểu sư thúc.”
Đuôi chân mày Khương Phục Tiên hơi nhướng lên, lão tông chủ và tiểu sư thúc cứ luôn cảm thấy kì quái thế nào.
Chương 753 Quay Về Tông Môn (3)
“Triệu tông chủ bảo ta mời mọi người đến quảng trường của tông môn, bây giờ đang tổ chức Tông Môn đại hội.”
“Được.”
“Sư tôn, ngài có đi không?”
“Đi xem xem sao.”
Tô Mân đã ở Lăng Vân tông rất nhiều năm cũng chưa từng ra khỏi núi, lần này có mấy người Trần Mục ở đây, ông ta vui vẻ nên đi đến quảng trường tông môn tham dự Tông Môn đại hội.
Quảng trường của tông môn.
Mấy vạn đệ tử của Lăng Vân tông đã đứng thẳng ngay ngắn, khí tức của bọn họ giao hòa giống như bức tường thành kiên cố không thể phá hủy, mọi người đều rất tò mò tại sao lại tổ chức Tông Môn đại hội, trưởng lão viện và các trưởng lão ngược lại đã nghe được tin tức.
Triệu Phi Yến đứng trên hòn đảo Phù Không, trên người mặc bạch bào dày nặng cao quý, toàn thân tản ra khí thế cường đại khiến các tiểu bối phải run sợ.
“Hôm nay, sư tôn và tiểu sư thúc của ta đã trở lại Lăng Vân tông, đây là nguyên nhân triệu tập mọi người.” Giọng nói của Triệu Phi Yến to lớn, vang dội khắp Lăng Vân tông.
Các tiểu bối đều rất kích động, hiện giờ có rất nhiều tiểu bối là vì Trần Mục và Khương Phục Tiên nên mới gia nhập Lăng Vân tông, mấy trưởng lão như Tiêu Vân cũng rất vui mừng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên xuất hiện trên hòn đảo Phù Không ở chỗ cao, sau đó Lăng Vân tông vang lên tiếng hoan hô che trời rợp đất, Triệu Phi Yến nhìn thấy Tô Mân thì vội vàng cung kính nói: “Sư thúc tổ, ngài hãy đứng ở trước đi.”
Tô Mân xua tay: “Các ngươi cứ nói đi, ta chỉ đến nhìn xem thôi, thật ra ta vẫn luôn theo dõi các ngươi.”
“Là Khương tông chủ.”
“Tiểu sư thúc tuấn tú thật!”
“Lão tông chủ và tiểu sư thúc rất xứng đôi.”
Triệu Phi Yến hạ thấp bàn tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, rất nhanh đám tiểu bối đã yên lặng trở lại.
“Sư tôn, ngài nói vài câu đi.”
Khương Phục Tiên bước lên phía trước: “Ta có thể nhìn ra được các ngươi đều rất xuất sắc, Lăng Vân tông nhờ có sự tồn tại của các ngươi chắc chắn sẽ tỏa sáng tứ phương.”
Các tiểu bối nhiệt tình hoan hô.
Trần Mục bước lên, cất cao giọng nói: “Ta hy vọng sau này mọi người có thể chăm chỉ tu luyện, những lúc rảnh rỗi thì có đến thế tục rèn luyện, giúp đỡ những bách tính gặp khó khăn, tu tâm càng quan trọng hơn tu hành.”
Rất nhiều tiểu bối đều gật đầu, Lăng Vân tông còn có nhiệm vụ thế tục móc nối với Trần Mục, rất nhiều tiểu bối tiếp nhận, chủ yếu là vì nhiệm vụ khá nhẹ nhàng, sau khi được nhắc nhở, không ít người đã hiểu được việc tu hành quan trọng nhất là tu tâm.
“Ta sẽ tặng cho các ngươi một trận mưa kim sắc, hãy trân trọng cơ hội lần này.” Trần Mục vung tay, trên bầu trời của Lăng Vân tông có cơn mưa kim sắc đổ xuống.
Đó là vật chất Tiên giới quý giá, nó càng nồng đậm hơn vật chất Tiên giới rơi xuống khi Kiếm Khai Tiên Môn.
Các tiểu bối kéo nhau ngồi xếp bằng tu luyện, nhân số bọn họ quá nhiều, cơn mưa này không thể giúp bọn họ bất chợt trở nên mạnh hơn nhưng sẽ cho bọn họ cơ hội đột phá cảnh giới.
“Tiểu sư thúc, cảm ơn ngươi.”
Triệu Phi Yến thay mặt Lăng Vân tông cảm ơn hắn.
Trần Mục hờ hững nói: “Ngươi đã gọi ta là tiểu sư thúc, những thứ này đều là việc ta nên làm.”
Tông Môn đại hội kết thúc trong cơn mưa kim sắc.
Mấy người Tiêu Vân cùng nhau đến Ngạo Kiếm phong tới thăm Trần Mục và Khương Phục Tiên, giữa núi rất náo nhiệt.
Triệu Phi Yến đi cùng Khương Phục Tiên.
Thẩm Trạch nắm lấy tay Triệu Tư Tư.
Trần Mục hiếu kỳ nói: “Thẩm Trạch, hai người các ngươi thân với nhau từ khi nào vậy?”
“Không giấu tiểu sư thúc, ta thầm mến Tư Tư đã lâu, mấy năm trước vừa ở bên nhau.”
Triệu Tư Tư ngượng ngùng cúi đầu.
“Diệp Hoành, ngươi sẽ không độc thân đấy chứ?”
“Tiểu sư thúc, anh tuấn như ta thế này sớm đã là hoa có chủ rồi, đạo lữ của ta là thiên kiêu của Phượng các.”
“Không phải là Hỏa Mị đấy chứ.”
“Không phải, là tỷ tỷ của nàng ta, Hỏa Yêu.”
“Được đấy.”
Bởi vì tu tiên nên bọn họ đều không vội sinh hài tử, cho nên không có hậu thế, không giống như Trần gia đã là đại gia tộc bốn thế hệ cùng chung sống.
Triệu Phi Yến một lòng chuyên tâm vào sự nghiệp, vẫn chưa có ý định tìm đạo lữ, mục tiêu của nàng ta là trở thành cường giả siêu cấp lợi hại giống như sư tôn.
Trần Mục trò chuyện rất nhiều với mấy người Tiêu Vân, nhân tiện chỉ dẫn cho bọn họ tu hành, rất nhanh đã thông suốt hiểu rõ, bọn họ đều đã trở thành trụ cột của Lăng Vân tông.
Lúc chạng vạng tối, đám người Tiêu Vân tự giác rời khỏi, không làm phiền mấy người Trần Mục nghỉ ngơi.
Ngạo Kiếm phong lại trở nên thanh tĩnh.
Gió đêm hơi lạnh.
Ánh sao rực rỡ chiếu vào rừng trúc.
Khương Phục Tiên tựa vào cánh tay của Trần Mục, bọn họ nằm trò chuyện trong rừng trúc.
“Các chòm sao đang cách xa chúng ta.”
“Thiên địa đang trở lại hình dáng ban đầu.”
Trần Mục nhìn chăm chú vào tinh không, khi cấm chế biến mất, khoảng cách giữa Tiên giới và nhân gian cũng theo đó mà càng ngày càng xa, tinh không tất nhiên phải quay về vị trí ban đầu.
Đến lúc đó buộc phải có trật tự mới.
Bây giờ bọn họ vẫn chưa có đủ thời gian.
Khương Phục Tiên hơi lo lắng: “Tinh hải chảy ngược, ta vẫn luôn cảm thấy không phải điềm lành.”
“Nương tử, ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Ta cũng vậy.”
Khương Phục Tiên gật đầu mỉm cười.
Trần Mục hôn nhẹ lên trán Khương Phục Tiên, thân thể mềm mại kia hắn yêu thích không rời tay.
Khương Phục Tiên thích nằm trong lòng Trần Mục, vòng tay dịu dàng, ấm áp và thoải mái.
Sáng sớm.
Ánh ban mai rơi vào trong rừng trúc.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng ngắm bình minh trên đỉnh núi.
Mười ngón tay bọn họ đan vào nhau, vai tựa vai, trên mặt phản chiếu ráng đỏ ấm áp.
“Phu quân, phong cảnh dù có đẹp hơn nữa, chỉ khi có chàng bên cạnh thì mới đẹp.”
“Nương tử, phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng không đẹp bằng nàng, ta muốn hôn nàng phải làm sao đây?”
“Sư tỷ cho phép chàng hôn một cái.”
“Chụt!”
“Sư tỷ muốn hôn trả lại.”
“Chụt~”
Hạnh phúc của bọn họ rất đơn giản.
...
Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị rời khỏi Lăng Vân tông để đi du ngoạn khắp nhân gian, ngắm nhìn phong cảnh, trải qua cuộc sống tự do tự tải.
Tử Dương phong.
Trước khi đi Trần Mục có chuyện muốn cậy nhờ Triệu Phi Yến.
“Phi Yến, ngươi giúp ta liên hệ với tất cả thế lực ở nhân gian, ba tháng sau Lăng Vân tông tổ chức hội nghị quan trọng ở Nam Hoang, lấy danh nghĩa của chúng ta, nhất thiết phải thông báo cho tất cả các thế lực tông môn.”
Chương 754 Có Thể Đã Có Rồi (1)
Triệu Phi Yến gật đầu: “Tiểu sư thúc, ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trật tự thiên địa sẽ thay đổi, bây giờ Trần Mục có khả năng thiết lập các quy củ mới.
Sau khi giao việc cho Triệu Phi Yến, Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên đi du sơn ngoạn thủy.
Khương Phục Tiên thích đi thăm lại những chỗ cũ.
Bọn họ đi đến Thập Lý Đào Lâm, hoa đào ở đây khô héo, xung quanh không có du khách, trước kia Trần Mục chỉ có thể dùng Huyễn Thuật tặng cho Khương Phục Tiên hoa đào Thập Lý, bây giờ một suy nghĩ của hắn đã có thể làm hoa đào nở trải đầy khắp núi.
Những bông hoa đào đỏ thắm đung đưa trong gió, Khương Phục Tiên uyển chuyển nhảy múa trong biển hoa, điệu múa của nàng ta khuynh thành tuyệt thế, và nàng ta chỉ múa cho Trần Mục xem.
“Phu quân, nắm lấy tay ta.”
“Được, nương tử.”
Khương Phục Tiên cầm tay dạy Trần Mục nhảy múa, Trần Mục có chút không buông được: “Phu quân, chàng ngại ngùng?”
“Nương tử, ta muốn ôm nàng.” Trần Mục không học được điệu múa đẹp như thế, hắn ôm lấy vòng eo của Khương Phục Tiên, chầm chậm xoay vòng giữa biển hoa.
Chạng vạng tối.
Khương Phục Tiên làm rượu hoa đào trong rừng đào, Trần Mục phụ trách giúp đỡ, mùi thơm của rượu nhanh chóng tràn ngập trong không khí.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đã làm bánh hoa đào, có cả vài món ăn để dùng khi uống rượu.
Ở chỗ sâu trong rừng đào có một cái bàn nhỏ, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi đối diện nhau, trên bàn có rượu có đồ ăn, khói nóng nghi ngút, hương thơm lan vào mũi.
Trần Mục búng tay một cái.
Ánh sao tụ lại ở chỗ sâu trong rừng đào.
Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên phản chiếu ánh sao nhàn nhạt, nàng ta che miệng cười nhẹ: “Rất có cảm giác nghi thức.”
Khóe miệng Trần Mục nhếch lên: “Nương tử, cuộc sống chính là phải có cảm giác nghi thức.”
“Nương tử, ta đút nàng!”
Trần Mục đút phần tươi mềm nhất của cá đỏ vào miệng Khương Phục Tiên, nàng ta chậm rãi nhai nuốt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ý cười, là niềm vui không che giấu được.
“Nương tử, thử món đậu phụ luộc ta làm xem.” Trần Mục dùng thìa múc nửa muôi rồi đưa đến bên miệng Khương Phục Tiên, Khương Phục Tiên ngoan ngoãn há miệng nếm thử.
“Nương tử, thử thêm một ít cải trắng không cay.” Trần Mục hái cải trắng lớn (tui nghĩ tác giả lộn) từ dược viên của Tiên giới, Khương Phục Tiên vừa ăn xong đậu phụ luộc lại bị đút cái trắng không cay, nàng ta muốn nói mấy câu cũng khó.
Tiếp đó Trần Mục lại rót rượu hoa đào cho Khương Phục Tiên.
Rượu hoa đào màu đỏ thắm, hương thơm tràn vào mũi, Trần Mục bưng chén rượu lên dịu dàng nói: “Không thể chỉ ăn được, nương tử, ta uống với nàng một chén, mời.”
Khương Phục Tiên bưng chén rượu lên, trên mặt tràn đầy ý cười, nàng ta uống một hơi cạn sạch, hương rượu lan tỏa trong miệng.
“Phu quân, đừng chỉ mải đút cho ta, chàng cũng mau ăn đi, có phải là muốn sư tỷ đút cho chàng không?”
“Tất nhiên là thương nương tử của ta nên mới đút cho nàng ăn nhiều chút, béo lên chút thì tốt biết bao.”
“Chàng thấy ta có chỗ nào gầy?”
Khương Phục Tiên dang rộng hai cánh tay, nàng ta cảm thấy mình chỗ nào cần béo thì đều béo, Trần Mục không nhịn được muốn cười: “Nương tử, vóc dáng của nàng rất hoàn hảo.”
Trần Mục cầm bánh hoa đào đưa tới bên miệng Khương Phục Tiên: “Nương tử, ăn một miếng bánh ngọt.”
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng cắn một miếng, bên ngoài xốp giòn, bên trong là phần mứt mềm dẻo, nàng ta nhấp cái miệng nhỏ, nháy mắt nói: “Phu quân, phần còn lại chàng ăn đi.”
Trần Mục ăn một miếng hết cái bánh mà Khương Phục Tiên đã nếm một miếng nhỏ: “Ngon thật.”
“Phu quân, chàng ăn thịt nhiều vào.”
Khương Phục Tiên lấy phần chân ngỗng ngon nhất cho Trần Mục.
“Ừm, chân ngỗng, cũng ngon.”
“Đồ ăn nương tử nhà ta làm đều ngon.”
“Phu quân, cạn chén.”
Đêm khuya.
Trần Mục tựa vào gốc đào, Khương Phục Tiên dựa vào lòng hắn: “Phu quân, ta hát cho chàng nghe.”
“Được.”
Khương Phục Tiên nhẹ giọng hát lên, giọng hát của nàng ta du dương êm tai, Trần Mục khẽ ậm ừ theo nhịp.
Hoa đào rơi trên đầu vai bọn họ.
Đom đóm tô điểm cho cảnh đêm.
...
Sáng sớm.
Khương Phục Tiên ngồi trên đùi Trần Mục, cơ thể dựa vào trong lòng Trần Mục, nàng ta ngủ rất ngon.
Trần Mục không quấy rầy Khương Phục Tiên nghỉ ngơi, dịu dàng ôm lấy nàng ta, nhìn chăm chú vào dung nhan như ngọc trắng nõn bóng loáng, dùm cằm cọ nhẹ lên trán nàng ta.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Cho đến giữa trưa, lông mi của Khương Phục Tiên khẽ run lên rồi từ tử mở mắt ra, nàng ta bất giác duỗi eo, đường cong uyển chuyển, dáng người kiêu hãnh lộ ra hoàn toàn.
Khương Phục Tiên tháo trâm bạc xuống, mái tóc bạc xõa ra, nàng ta lắc nhẹ, trông tràn đầy sức sống thanh xuân: “Phu quân, chúng ta đi biển chơi đi.”
“Được.”
Trần Mục đứng dậy, vươn tay hái quả đào từ trên cây xuống sau đó lột vỏ đưa cho Khương Phục Tiên.
Bọn họ đến bờ biển Lan Hải thông qua hư không.
Khí hậu bên biển khá khô hanh, Khương Phục Tiên đổi sang bộ áo tắm váy ngắn màu xanh lam, trang phục này của nàng ta thuần khiết xinh đẹp, có thể khiến Trần Mục ăn thêm hai bát cơm.
Trần Mục thì khá tùy tiện, hắn mặc cái quần cộc, dẫn Khương Phục Tiên đi lướt sóng trên biển.
Lúc yêu thú trong biển nhìn thấy bọn họ thì hoảng loạn bỏ chạy, phu thê hai người đã bao trọn toàn bộ đường bờ biển.
Ánh mặt trời như thiêu đốt, sóng biển mát lạnh, bóng dáng hai người chơi đùa trong biển quên cả trời đất.
Trong biển ngập tràn thức ăn, Trần Mục tiện tay nhặt được rất nhiều hải sản mà không ai cần, sau khi hai người lướt sóng xong thì đốt lửa trên bãi cát nướng đồ ăn.
Khương Phục Tiên đội mũ che nắng, bây giờ nàng ta cũng biết làm đồ nướng, Trần Mục xử lý nguyên liệu có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, chẳng bao lâu sau trên bãi cát đã tràn ngập hương thơm.
Phu thê phối hợp, làm việc không mệt.
Chạng vạng tối, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi trên đất, bọn họ uống nước dừa, ăn đồ nướng có vị thìa là, tươi cười nhìn đối phương.
Cuộc sống như vậy rất thoải mái, Trần Mục không có hứng thú với quyền lực và sức mạnh, chỉ muốn cùng Khương Phục Tiên trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng càng muốn sống cuộc sống bình phàm thì càng phải có được sức mạnh tuyệt đối, đứng trên đỉnh mới có thể trải qua cuộc sống bình phàm hạnh phúc.
Chạng vạng tối.
Mặt trời đỏ lặn về phía Tây.
Chương 755 Có Thể Đã Có Rồi (2)
Mặt trời ngâm mình trong biển.
Trần Mục nắm tay Khương Phục Tiên dạo bước bên bờ biển, sóng biển dâng lên vừa vặn không quá mắt cá chân, trên cát có dấu chân khó bị đánh tan, đó là minh chứng bọn họ đã từng đến đây.
Gió biển mát mẻ thổi qua.
Trần Mục và Khương Phục Tiên sảng khoái tinh thần.
Khi mặt trời lặn xuống biển núi, các vì sao bơi lặn trong biển, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi bên bờ biển ngắm nhìn vẻ đẹp của biển trời liên kết, hai người dựa sát vào nhau.
Vòng tay của Trần Mục rất dịu dàng, cơ thể của Khương Phục Tiên rất ấm áp, tay phải của Trần Mục và tay trái của Khương Phục Tiên vô thức đan mười ngón vào nhau.
Khương Phục Tiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh thẳm phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của Trần Mục, Trần Mục cúi đầu nhìn kiều thê xinh đẹp trong lòng: “Nương tử, nàng thật đẹp.”
“Ừm hửm...”
Giọng Khương Phục Tiên rất nhẹ.
Trần Mục tiến lại gần bờ môi đỏ của Khương Phục Tiên, Khương Phục Tiên cũng không ngồi yên, nàng ta chủ động nghênh đón, hai người bắt đầu luận bàn bên bờ biển, chiến đấu rất nhiệt tình.
...
Trần Mục và Khương Phục Tiên đã trải qua cuộc sống ba tháng không biết xấu hổ bên bờ biển, mỗi ngày đều lướt sóng, đắm trong ánh mặt trời, ăn đồ nướng, tắm rửa và mát xa cho nhau, và cả đi ngủ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Thời hạn ba tháng đã đến.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân tông.
Tất cả thế lực tu tiên ở nhân gian đều tụ tập ở Lăng Vân tông, bao gồm cả thế lực Cổ tộc ở Huyền Châu, toàn bộ Lăng Vân tông quy tụ mấy trăm người đại diện.
Trần Mục và Khương Phục Tiên chủ trì hội nghị.
Hai người họ ngồi ở chỗ cao, người đại diện cho thế lực các nơi ngồi dưới đều không dám ngẩng đầu lên, dáng vẻ co rúm rụt rè, không dám thì thầm với nhau.
“Ta có mấy chuyện muốn bàn với mọi người, các ngươi có thể đại diện cho thế lực của mình quyết định ngay bây giờ, tránh cho sau này xảy ra phiền phức không cần thiết.”
Trần Mục vừa nói xong, người đại diện các thế lực ngồi dưới đài đều thi nhau gật đầu, Lăng Vân tông sai đâu thì bọn họ đánh đó, họ đều biết hai người cường đại thế nào.
Thế lực ở nhân gian sợ Khương Phục Tiên.
Thế lực ở Tiên giới càng sợ Trần Mục hơn.
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Ở Tiên giới ta đã thành lập Tiêu Dao Minh, hoan nghênh mọi người gia nhập, nếu như các ngươi muốn gia nhập thì bây giờ có thể giơ tay.”
Mọi người xôn xao nghị luận, một số thế lực Cổ lão ở Huyền Châu dẫn đầu giơ tay trước, bọn họ đã từng nghe nói về Tiêu Dao Minh, đó là thế lực đỉnh tiêm ở Tiên giới, từng san bằng Tiên Môn.
Nhìn thấy các thế lực siêu cấp ở Huyền Châu đều giơ tay quyết định gia nhập Tiêu Dao Minh, các thế lực khác cũng lần lượt giơ tay, Mộc Lưu Huỳnh của Phượng các đứng dậy hỏi: “Năm đó Hoang Châu chúng ta và nhiều thế lực ở Hồng Châu đã từng kết liên minh, ta muốn hỏi Khương tông chủ là có ảnh hưởng gì không?”
Khương Phục Tiên hờ hững lắc đầu: “Ta không có ấn tượng, đó là minh ước, không có xung đột gì với việc gia nhập Tiêu Dao Minh, Trần Mục là minh chủ, ta là minh chủ phu nhân.”
Đáy lòng Trần Mục bị nàng ta chọc cho vui vẻ.
Nghe được câu trả lời của Khương Phục Tiên, thế lực ở Hoang Châu và Hồng Châu đều nối tiếp nhau giơ tay, tuy rằng không biết có được lợi gì nhưng bọn họ đều tranh nhau giơ tay.
Trần Mục nhận thấy tất cả thế lực ở nhân gian đều muốn gia nhập Tiêu Dao Minh, hắn khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Sau này ta chuẩn bị xây dựng trật tự mới, thần đình do Thần tộc xây dựng phụ trách về trật tự thiên địa, còn Tiêu Dao Minh phụ trách giám sát Thần tộc và nhận trọng trách bảo vệ bách tính.”
Nghe đến đây, rất nhiều thế lực đều trở nên kinh ngạc, dù sao chuyện Thần tộc và tu tiên giả hợp tác trước giờ chưa từng có, Trần Mục trịnh trọng nói: “Yên tâm, dưới trật tự mới, các tộc đều sẽ cùng tồn tại hòa thuận.”
Mọi người đều mong muốn hòa bình, nghe thấy lời đề nghị của Trần Mục, thế lực khắp nơi đều vỗ tay tán thưởng.
Trần Mục trầm giọng nói: “Hai ngày nữa, ta sẽ sắp xếp cho cường giả của Tiêu Dao Minh đến Lăng Vân tông, đến lúc đó ta sẽ nói cho các ngươi các quy tắc cụ thể.”
Đại hội kết thúc, các thế lực ở nhân gian đã xử lý xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị tiến đến Tiên giới, còn phải thương lượng cụ thể với Thần tộc.
Trước khi rời đi.
Bọn họ ở Lăng Vân tông nghỉ ngơi một lát.
Triệu Phi Yến kéo cánh tay của Khương Phục Tiên, hai nữ nhân đi dạo trên núi ở Lăng Vân tông: “Sư tôn, lần này ngài quay về, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.”
“Ăn được tốt.”
“Tiểu sư thúc của con ngày nào cũng cho ta ăn đồ ngon.”
“Hóa ra là vậy, con cũng muốn ăn.”
Khương Phục Tiên cười nhẹ nói: “Sau này khi nào Trần gia sum họp, con cũng đến ké, vi sư làm đồ ăn ngon cho con.”
“Được ạ.”
Triệu Phi Yến ngược lại không hề khách khí.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên dừng bước chân, nàng ta có cảm giác không giải thích được, bàn tay mảnh khảnh ôm lấy phần bụng.
“Sư tôn, ngài không thoải mái sao?”
Triệu Phi Yến nhìn Khương Phục Tiên với vẻ mặt nghiêm trọng.
Khương Phục Tiên nở nụ cười, lắc đầu liên tục: “Không có, chúng ta đi tiếp đi.”
Trần Mục trở về Trần gia, hắn phải đi đến Tiên giới nên chuẩn bị dẫn mọi người đến Tiên giới nhìn xem.
“Cha, nương, hai người có muốn đi Tiên giới xem cảnh đời không?” Trần Mục cười hỏi.
“Không đi, chỗ nào cũng không tốt bằng ở nhà.”
“Ngươi hỏi đám Dĩnh Dĩnh ấy.”
Phu phụ Trần Nghiêm không thích Tiên giới, có thể là do thế lực Tiên giới đã từng làm tổn thương Trần Dao.
Bọn họ không đi, phu phụ Trần Uy cũng không có ý định đi, Trần Đồng và Trần Tô sớm đã chơi chán ở Tiên giới, hai tỷ đệ bọn họ đến Hắc Thạch thành giúp đại tỷ và Tần Hàn Lâm làm việc.
Trần Hạo và Tạ Nhã không có thời gian, cuối cùng chỉ có phu phụ Trần Hãn và phu phụ Trần Hi là đồng ý đi Tiên giới chơi, chủ yếu là hai đứa nhỏ muốn đi.
“Ca, muội cũng muốn đi chơi.”
Trần Dĩnh thích nhất là tham gia náo nhiệt.
Tần Di và Trần Ngang đều làm cái đuôi nhỏ theo bên cạnh Trần Dĩnh, nàng ta được các tiểu bối yêu thích nhất, ngay cả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng nằm trong hàng ngũ.
“Gia gia, ngài cũng lên trời nhìn xem.” Trần Mục chủ động mời Trần Thiên Nam.