-
Chương 586-590
Chương 586 Chuẩn Bị Trước (1)
Trần Mục ngồi xuống ven hồ, Tiểu Bạch chạy đến lăn lộn bên cạnh Trần Mục, Trần Dĩnh cầm cá nướng vừa mới làm xong lên: “Ca, huynh thử xem, đây là cá do muội nướng.”
Sau khi Trần Mục nếm thử thì dựng ngón tay cái lên: “Dĩnh Dĩnh, cá nướng muội làm mùi vị rất ngon.”
Thất Thất nói giọng trẻ con: “Tam ca, Phục Tiên tỷ tỷ sao lại không ở cùng với huynh?”
Trần Mục nhéo khuôn mặt nhỏ của Thất Thất, nhẹ giọng nói: “Phục Tiên tỷ tỷ ở Thần Vực xa xôi, gần đây nàng ấy rất bận, sau này rảnh rỗi thì sẽ quay về thăm mọi người.”
Trần Dĩnh tò mò nói: “Ca, sao huynh cũng ở Huyền Châu, không phải là đến tìm bọn muội chơi cùng đấy chứ?”
Trần Mục cười lắc đầu: “Dĩnh Dĩnh, huynh chuẩn bị đi đến Tiên giới, ta lo lắng nhân gian sẽ xảy ra chuyện, tốt nhất là bọn muội ở Hoang Châu đi, như vậy cũng dễ trông nom.”
Trần Dĩnh trừng lớn mắt: “Tiên giới, ca, muội cũng muốn đi, dẫn muội đi chơi với.”
“Tiên giới rất nguy hiểm, tốt nhất là muội ở nhà chăm sóc phụ mẫu, cùng đệ đệ muội muội bảo vệ Trần gia, còn phải chăm sóc đám Trần Tô và Trần Đồng nữa.”
“Ài, được rồi.”
Tính cách Trần Dĩnh hoạt bát, nàng ta thích đi chơi ở khắp nơi, rất muốn đi theo Trần Mục đến Tiên giới, nhưng nghĩ đến Trần gia, nàng ta chỉ đành gật đầu đồng ý.
Trần Tô và Trần Đồng tràn đầy chờ mong về Tiên giới.
“Tam thúc, ta nghe nói có tiên nhân có thể đến Tiên giới, sau này ngươi còn trở về không?” Trần Tô chớp chớp mắt, khuôn mặt nhìn Trần Mục đầy vẻ không nỡ.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Yên tâm, tam thúc chắc chắn sẽ trở lại, chỉ là cần đến Tiên giới để trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Dĩnh Dĩnh, muội có thể mở Tiên môn không?” Trần Mục bỗng nhiên hỏi Trần Dĩnh.
Ở nhân gian chỉ có Kiếm Thánh đỉnh phong mới có thể kiếm khai Tiên môn, mấy năm nay cường giả có thể mở Tiên môn càng ngày càng ít, Trần Dĩnh lắc đầu: “Muội vẫn chưa thử bao giờ!”
Trần Mục trầm giọng nói: “Đi đến Tiên giới rất dễ dàng, sau đó muốn từ Tiên giới quay trở về thì cần có tiếp ứng, cần phải có cường giả ở nhân gian giúp huynh mở Tiên môn.”
Trần Dĩnh nghe vậy thì kiều giọng nói: “Ca, muội thử xem đã, nếu như được thì muội giúp huynh.”
Có thể giúp được Trần Mục cũng chỉ có sư tôn và Trần Dĩnh, thực lực của Trần Dao vẫn còn thiếu một chút.
Trần Dĩnh nói thử liền thử, nàng ta chớp mắt đã xuất hiện ở nơi cao, toàn thân có hỏa quang lượn quanh, sau lưng xuất hiện nữ thần cao mấy trăm trượng tay cầm song chùy.
Nữ thần khoác bộ hỏa giáp bỗng nhiên giơ hai cánh tay lên cao, hai thanh chiến chùy va chạm vào nhau, sau đó quang trụ màu đỏ phóng lên tận trời, bầu trời bị xé toạc, kim quang theo đó rơi xuống.
Trần Mục nhìn thấy thần văn giữa mày của nữ thần, đó là thần văn mà Trần Mục chưa từng nhìn thấy trước đây, mặc dù không phải chín vị thần tối cao nhưng lực lượng mà Trần Dĩnh sở hữu vẫn rất khủng bố.
“Đồng Đồng, hai ngươi mau luyện hóa vật chất Tiên giới rơi xuống đi, thứ này rất hữu dụng với các ngươi.” Trần Mục nhắc nhở Trần Tô và Trần Đồng.
Trần Tô và Trần Đồng lập tức ngồi xếp bằng tu luyện.
Ngay cả Tiểu Bạch cũng há to miệng hô hấp.
“Dĩnh Dĩnh, kiên trì thêm một lúc nữa!”
Một sợi thần hồn của Trần Mục thông qua Tiên môn kim sắc, thần hồn của hắn nhìn thấy cảnh tượng phía sau Tiên môn, trên đỉnh đầu là rừng nguyên sinh rậm rạp, không hề có sinh linh cường đại tồn tại.
Linh khí xung quanh còn dày đặc hơn ở nhân gian, cũng không quá khoa trương như Trần Mục nghĩ, bởi vì sự tồn tại của Tiên môn mà vật chất Tiên giới xung quanh đều đổ xô tới đây.
Trần Mục lẩm bẩm nói: “Tiên môn mở ra sẽ lấy đi rất nhiều vật chất đặc hữu Tiên giới, chẳng trách thế lực Tiên giới không cho phép cường giả ở nhân gian tùy tiện kiếm khai Tiên môn.”
Trần Mục còn tưởng rằng khắp nơi ở Tiên giới đều có đầy đủ vật chất Tiên giới, bây giờ xem ra tài nguyên của Tiên giới không quá mức như hắn nghĩ, hắn có thể cảm nhận được quy tắc Tiên giới hoàn chỉnh hơn, lực lượng thần hồn có cảm giác bị áp chế.
Có cỗ dao động mạnh mẽ đang đến gần, Trần Mục khẽ cau mày lại: “Nhanh như thế?”
Sợi thần hồn kia của hắn rút khỏi Tiên giới.
“Dĩnh Dĩnh, được rồi.”
Nữ thần phía sau Trần Dĩnh tan biến theo gió, Tiên môn từ từ đóng lại, vật chất kim sắc vẫn đang không ngừng rơi xuống, vào khoảnh khắc khi Tiên môn đóng lại, một tia kiếm quang vượt giới bay đến.
Tổ Long Kim Lân giống như tấm khiên che trời giấu đất, nằm ngang phía trên Vạn Đảo hồ, tiếng ầm vang lên, trời đất rung chuyển, Trần Mục lạnh giọng nói: “Tính khí không nhỏ!”
Trần Dĩnh vung tay áo lên, tức giận trừng mắt: “Đáng ghét! Còn muốn đánh lén chúng ta, tức chết ta rồi!”
Nữ thần hai bím tóc lại hiện rõ, hai thanh chiến thùy va chạm, bầu trời bị xé toạc, Tiên môn lại mở ra lần nữa, Trần Mục lắc đầu, hắn vốn là muốn thôi đi, nhưng Trần Dĩnh lại mở Tiên môn lần nữa, rõ ràng là không muốn cho qua.
Trần Dĩnh chuẩn bị chân thân lao vào Tiên giới, Trần Mục cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, để huynh đi!”
Trần Mục thuấn di đến Tiên giới, hắn nhìn thấy trung niên cường giả tay cầm Tiên Kiếm, thông qua kinh nghiệm giao đấu với Kiếm Tiên lúc trước, vị này hẳn là Đại Kiếm Tiên.
Hắc y trung niên có chút kinh ngạc, Trần Mục không những không chết mà còn dám giết ngược lại: “Ha ha, những thổ dân như các ngươi mà cũng muốn đặt chân đến Tiên giới.”
Kiếm quang hắc sang phá không bay lên, Trần Mục rút Thanh Vân kiếm ra, phía sau hắn là nhân gian, không có đường để lui, hắn trực tiếp xông tới nghênh đón kiếm quang hắc sắc.
Răng rắc!
Kiếm quang hắc sắc bị xé nát.
Trung niên cường giả lao đến trước mặt Trần Mục, bọn họ dùng Tiên Kiếm đánh cận chiến, chỉ mới hai chiêu, cánh tay của trung niên cường giả đã bắt đầu run rẩy, sau đó sơ hở trăm chỗ, Trần Mục một kiếm phong hầu, sau đó một chưởng đánh vỡ đầu của hắn ta, mạt sát nguyên thần, không cho hắn t đường sống.
Trần Mục thu dọn chiến trường xong, hắn không tìm thấy quá nhiều tài nguyên tu luyện, chỉ có được một số tin tức liên quan đến nơi này, chỗ này là Thiên Châu, châu lớn nhất của Tiên giới, có rất nhiều thế lực cổ lão đều ở Thiên Châu.
“Dĩnh Dĩnh, đừng tức giận nữa, ca đã báo thù cho muội rồi.” Trần Mục trở lại nhân gian.
Nữ thần sau lưng Trần Dĩnh lại tan biến, nàng ta có vẻ hơi mệt mỏi, mở Tiên môn cần tiêu hao lượng lớn sức lực, Trần Mục đỡ nàng ta đến bên hồ nghỉ ngơi.
Chương 587 Chuẩn Bị Trước (2)
Chương 586: Chuẩn Bị Trước (2)
“Dĩnh Dĩnh muội nghỉ ngơi một lát trước đi, vừa hay chỗ này có vật chất Tiên giới rơi xuống, để Tô Tô và Đồng Đồng cũng tu luyện một lúc.” Trần Mục đỡ Trần Dĩnh ngồi xuống.
Trần Dĩnh để lộ hai chiếc răng hổ, cười duyên nói: “Ca, muội cũng không quá mệt, chắc chắn lúc huynh cần đến muội, muội có thể mở Tiên môn giúp huynh.”
Trần Mục tin tưởng Trần Dĩnh, hắn nở nụ cười nói: “Dĩnh Dĩnh, đến lúc đó huynh sẽ liên lạc với muội, huynh còn cần phải chuẩn bị, có thể một thời gian nữa mới xuất phát.”
Bất Diệt Kinh của hắn đã sắp đột phá, Trần Mục muốn tu luyện Bất Diệt Kinh đến cực cảnh rồi mới xuất phát, nếu như gặp phải thiên lôi ở Tiên giới, không biết sẽ xảy ra rắc rối gì.
Trần Dĩnh cũng nhắc nhở: “Ca, cường giả Tiên giới rất nhiều, huynh phải cẩn thận chút.”
Trần Mục gật đầu: “Được.”
Trong hồ có rất nhiều cá nổi lên mặt nước, bọn chúng đều bị vật chất Tiên giới hấp dẫn nổi lên.
Tiên giới, Thiên Châu.
Mấy vị cường giả Tiên giới xuất hiện ở chỗ họ vừa chiến đấu, bọn họ nhìn thấy thi thể của hắc y trung niên, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Có thể mở Tiên môn còn có thể đánh giết cường giả Tiên giới, chẳng lẽ là Khương Phục Tiên?”
Có lão giả bác bỏ nói: “Ai cũng biết sự lợi hại của Khương Phục Tiên, nếu như là Khương Phục Tiên thì chỗ này căn bản sẽ không có vết tích chiến đấu, hẳn là người khác.”
Bạch bào lão giả gật đầu phụ họa nói: “Không sai, nhìn có vẻ là cường giả nhân gian khác, nhưng xung quanh không có khí tức của hắn, chắc hẳn vẫn chưa vào Tiên giới.”
“Thông báo cho các đại thế lực của Thiên Châu, để bọn họ phòng bị tốt, có thể là con cá lớn!”
Hai ngày sau.
Vật chất Tiên giới xung quanh đã giảm đi thấy rõ.
Trần Mục bắt được rất nhiều cá lớn to béo trong hồ, những con linh ngư này đều hấp thụ vật chất Tiên giới nhiều nhất, vừa hay mang về chia cho mọi người.
Mấy người Trần Dĩnh thường cưỡi Tiểu Côn khi ra ngoài, hắn ta có thể xuyên toa hư không, tốc độ rất nhanh, nhưng so với thần thuyền thì vẫn kém hơn rất nhiều, chủ yếu là vì Tiểu Côn vẫn chưa trưởng thành, tốc độ của Côn Bằng trưởng thành còn nhanh hơn thần thuyền.
Bắc Hoang, Huyền Kiếm tông.
Trần Mục nhân tiện đến tìm Trần Hạo.
Chủ yếu là Trần Tô và Trần Đồng nhớ bọn họ.
“Phụ thân!”
“Mẫu thân!”
Hai tỷ đệ chạy đến trước động phủ của Trần Hạo và Tạ Nhã, phu thê hai người mỉm cười đi ra: “Các ngươi theo cô cô đến Huyền Châu chơi có vui không?”
Trần Tô liên tục gật đầu: “Cô cô dẫn chúng ta đi ăn đồ ăn ngon, đến đủ các nơi để chơi.”
Trần Đồng kích động nói: “Cha, cô cô còn mở Tiên môn, ta cũng nhìn thấy quang vũ kim sắc rơi xuống, ta và tỷ tỷ còn ở gần đó tu luyện hai ngày.”
Nghe thấy chuyện này, Trần Hạo không khỏi kích động, Trần Dĩnh bước tới: “Nhị ca, nếu như huynh muốn xem thì bây giờ muội có thể mở Tiên môn.”
Trần Hạo liên tục lắc đầu, hắn ta biết cưỡng chế mở Tiên môn sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng: “Đời này của ta chỉ hy vọng có một ngày có thể kiếm khai Tiên môn!”
Trần Mục đi đến, hắn choàng tay qua vai Trần Hạo: “Nhị ca, ngày tháng phía trước còn dài, huynh chỉ cần nỗ lực chắc chắn có thể đạt được.”
“Tam đệ, thì ra đệ đã trở về, chẳng trách mấy đứa Dĩnh Dĩnh đều quay về.” Trần Hạo ha ha cười lớn.
Trần Mục mỉm cười gật đầu: “Nhị ca, lần này đệ trở về là muốn tụ tập với mọi người, có thể một thời gian nữa đệ sẽ phải đi đến Tiên giới, không biết bao lâu mới có thể quay trở về.”
Trần Hạo nghe thấy vậy thì ôm lấy Trần Mục, vỗ vỗ lưng hắn, không có luyến tiếc, chỉ có kiêu ngạo và tự hào: “Tam đệ, ta đợi đệ quay về kể chuyện tiến vào Tiên giới.”
“Ha ha ha, được.”
Trần Mục đồng ý thỉnh cầu của nhị ca.
Trần Dĩnh nhìn sang Trần Mục: “Ca, Tiểu Hãn một mình đi đến Yêu vực, huynh có thể tìm thấy đệ ấy không?”
“Tất nhiên có thể.”
Trần Mục có Trấn Thiên Ấn, hắn có thể tìm được vị trí của Trần Hãn ở nhân gian rất nhanh, phát hiện hắn ta đang ở chỗ sâu trong Yêu vực, hơn nữa Sở Vũ còn đi theo hắn ở phía xa.
“Chúng ta đi Yêu vực tìm đệ ấy, thế nào?”
“Được ạ!”
Trần Tô vui vẻ gật đầu.
Đám người ngồi trên thần thuyền đi đến Yêu vực.
Rất nhanh bọn họ đã tìm thấy Trần Hãn ở đồng bằng phủ đầy gió tuyết, Trần Đồng lớn tiếng hét gọi: “Tiểu thúc!”
Trần Hãn cũng lập tức nhận ra bọn họ, rất nhanh đã đi lên thần thuyền: “Nhị ca, tam ca, Dĩnh Dĩnh tỷ, sao mọi người lại tới đây?”
Trần Tô giành trả lời trước: “Tiểu thúc, chúng ta cố ý đến đón thúc về nhà tụ hội đấy, chúng ta đã bắt được rất nhiều cá lớn, lát nữa về nhà sẽ nướng cá ăn.”
Trần Hãn mỉm cười gật đầu: “Tốt quá.”
Trần Dĩnh nghi hoặc nói: “Tiểu Hãn, sao đệ cứ luôn chạy đến Yêu vực thế, chỗ này rất nguy hiểm đối với đệ.”
Trần Hãn có chút khẩn trương nói: “Dĩnh Dĩnh tỷ, đệ chỉ còn cách Kiếm Thánh một bước chân, muốn luyện tập ở Yêu vực, tìm kiếm thời cơ đột phá.
Trần Hạo và Tạ Nhã nở nụ cười giống nhau, mỗi ngày bọn họ cố gắng tu luyện cũng chỉ là cảnh giới Kiếm Vương, bọn họ rất ít khi sử dụng tài nguyên trong nhà, toàn bộ đều để lại cho Trần Tô và Trần Đồng, ngay cả hai tỷ đệ bọn chúng cũng đều là cường giả Kiếm Vương, nếu như không phải Trần Dĩnh dẫn bọn chúng đi chơi thì đoán chừng đã đột phá đến Kiếm Hoàng.
“Tiểu thúc, Huyền Châu chơi rất vui, thành thị ở chỗ đó còn tốt hơn Hoang Châu của chúng ta, có rất nhiều chỗ chơi vui, còn có rất nhiều đồ ăn ngon.” Trần Tô cười ngọt ngào nói.
Tạ Nhã xoa đầu Trần Tô, nhẹ giọng nói: “Tô Tô, tiểu thúc của con phải tu luyện.”
“Có yêu khí!”
Trần Dĩnh cau mày lại.
Nàng ta phát giác được có đại yêu ở gần đây.
Trần Mục lắc đầu, cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, không cần quan tâm, chúng ta về nhà trước.”
Trần Hãn cũng hiểu rõ Sở Vũ đang âm thầm bảo vệ hắn ta, Trần Dĩnh trầm giọng nói: “Tiểu Hãn, sau này đừng đến Yêu vực nữa, yêu quái vừa nãy kia đệ không đánh thắng được.”
“Vâng ạ.”
Trần Hãn gượng gạo gật đầu.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Dao luyện kiếm trên đỉnh núi, nàng ta nhìn thấy mấy người Trần Dĩnh trở về, trên mặt hiện lên ý cười.
“ Tỷ tỷ.”
Trần Dĩnh đáp xuống đỉnh núi, cười duyên nói: “Dao Dao, tỷ tỷ có mang đồ ăn ngon cho muội.”
Chương 588 Chuẩn Bị Trước (3)
Chương 587: Chuẩn Bị Trước (3)
Khuôn mặt Trần Dao mang theo nụ cười ngọt ngào, Tiểu Hắc đang nằm ngủ nghe thấy đồ ăn ngon cũng lập tức đứng dậy, vừa đứng dậy đã bị Tiểu Bạch đè xuống, sau đó hai con mèo đánh nhau từ trên núi đến dưới núi, Trần gia lại khôi phục vẻ náo nhiệt thường ngày.
Ban đêm, trong diễn võ trường lửa trại hừng hực.
Trần Dĩnh và Trần Hãn dẫn theo Trần Tô và Trần Đồng đi nướng cá, Trần Hạo và Tạ Nhã cũng đang trợ giúp, Trần Mục ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, Trần Dao chỉ phụ giúp ăn.
Phu phụ Trần Uy và phu phụ Trần Nghiêm đang ngồi trò chuyện, Trần Thiên Nam phe phẩy quạt hương bồ, khoan thai tự đắc.
Trần Mục nhân lúc bọn họ đang nướng cá đã trộn chút Trường Sinh Dược còn lại vào rượu, số Trường Sinh Dược còn lại có hạn, hắn dùng linh quả và linh dịch trộn vào rượu thành Trường Sinh dịch.
Vật chất Trường Sinh phân tán tuy không thể đạt được hiệu quả trường sinh bất lão nhưng có thể gia tăng tuổi thọ đáng kể, có thể kéo dài tuổi thọ cho người nhà.
Trần Mục phân chia Trường Sinh Dược cho trưởng bối trong nhà và cả đại tỷ, mấy người Trần Dĩnh tu vi cường đại, căn bản không cần đến Trường Sinh dịch để kéo dài tuổi thọ cũng có thể sống rất nhiều năm.
Mấy người Trần Nghiêm đều hiểu được đây là đồ tốt, họ phục dụng ngay tại chỗ, bọn họ không bị bong da, nhưng cấp độ sinh mệnh đã thay đổi, thọ nguyên tăng lên rất nhiều.
Ban đêm, tinh không rực rỡ.
Trần Mục cười nói: “Nương, qua một thời gian nữa ta phải đi đến Tiên giới, ngài đừng lo lắng.”
Trong nhà chủ yếu là Đường Uyển lo lắng cho Trần Mục, mấy người Trần Nghiêm đều tin tưởng dù Trần Mục gặp phải khó khăn cũng có thể giải quyết.
Đường Uyển có chút không nỡ, nhưng vẫn không muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Trần Mục, bà nghiêm túc nói: “Mục Nhi, ngươi ở bên ngoài phải chú ý an toàn, không cần phải lo lắng cho chúng ta.”
Trần Mục gật đầu, sau đó bưng cá nướng thơm phức đến cho mẫu thân: “Nương, ăn nhiều một chút, mấy con cá này đã hấp thụ vật chất Tiên giới, ăn nhiều vào có thể làm đẹp.”
“Vậy ta phải ăn nhiều chút mới được.” Đường Uyển cười gật đầu, Trần Nghiêm trêu chọc nói: “Uyển Nhi, bây giờ nàng còn xinh đẹp hơn lúc còn trẻ nữa.”
Đường Uyển cười không ngậm được miệng.
Trần Mục đi đến bên cạnh gia gia, thân thể ông ta càng ngày càng khỏe mạnh, Trần Thiên Nam cười nói: “Tiểu Mục, nhà tích thiện, ắt phúc có dư, ngươi có sức lực rất mạnh, có thể ra tay viện trợ những người cần giúp đỡ, nếu như giúp đỡ mà mang đến rắc rối vậy thì đừng ra tay.”
Tự cổ tiên nhân vô tình, xem phàm nhân như cỏ rác, Trần Thiên Nam biết Trần Mục lương thiện và dũng cảm.
Trần Mục hiểu được tâm ý của gia gia, hắn cười nói: “Gia gia, ta hiểu rồi.”
Trần Thiên Nam bật cười ha ha, ông ta rất vui mừng khi có một đại gia đình hậu bối ưu tú như thế này.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thích ăn cá nhất, hai bọn chúng đang ăn linh ngư to hơn cơ thể mình gấp mấy chục lần, Đại Tráng cũng ở diễn võ trường, nó đang nằm ăn cá, lúc trước khi ở bên ngoài cùng Trần Hãn nó cực kỳ uy phong, hiện giờ ở trong nhà lại bảo sao nghe vậy.
Đại Tráng là dịu dàng nhất trong nhà.
Thất Thất và Tiểu Côn cũng thích ăn cá, xương cá mà bọn họ ăn đã chất thành đống núi nhỏ.
Trần Dĩnh và Trần Dao vừa nói vừa cười khi ăn cá, Trần Dĩnh kể cho muội muội nghe những chuyện nàng ta đã thấy đã nghe khi ở bên ngoài, nàng ta còn muốn dẫn muội muội ra ngoài chơi.
Trần Hạo và Tạ Nhã vừa nói vừa cười với Trần Tô và Trần Đồng, bọn họ vô cùng ấm áp.
Trần Mục nhìn thấy đình viện náo nhiệt thì đột nhiên có chút lưu luyến, không biết lúc nào mới có thể trở về, chợt nhớ ra bản thân vẫn còn chưa đi.
Bắc Hoang, Trần gia.
Đêm khuya, tinh không sáng chói, sau bữa tối, Trần Mục đứng trên đỉnh núi nhìn Trần gia, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đứng bên cạnh hắn.
“Dĩnh Dĩnh, sau khi huynh bế quan có lẽ sẽ đi đến Tiên giới, nếu như trở về thì sẽ truyền âm cho muội bằng phương pháp đặc thù, muội phải bảo vệ Trần gia.”
“Ca, huynh cứ yên tâm đi.”
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Ca, sau khi huynh đến Tiên giới thì nhớ mang đồ ăn ngon về cho muội.”
Trần Mục dịu dàng nói: “Được.”
“Dao Dao, muội phải chăm chỉ tu luyện, cũng phải ở cùng với phụ mẫu nhiều hơn, dành thời gian chỉ điểm cho Trần Tô và Trần Đồng, dạy bọn chúng tu luyện.” Trần Mục nhìn sang tiểu muội, ngoài mặt nàng ta ít nói lạnh lùng, thật ra lại rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến phụ mẫu phải lo lắng.
Trần Dao khẽ gật đầu nhẹ nhàng nói: “Muội biết rồi, sau này muội chắc chắn sẽ vượt qua huynh!”
Trên mặt Trần Mục tràn đầy ý cười nói: “Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, nếu như huynh thuận lợi đột phá thì có lẽ sẽ trở về thăm các muội, sau đó lại đến Tiên giới sau.”
“Ừm ừm, đi sớm về sớm.”
“Ca, nhớ bảo trọng.”
Tỷ muội hai người vẫy tay với Trần Mục.
Trần Mục quay người rời đi, hắn dự định tu luyện Bất Diệt Kinh đến cực cảnh rồi mới đến Tiên giới, đến Tiên giới rồi đột phá Bất Diệt Kinh có quá nhiều nhân tố không xác định.
Tầng thiên lôi thứ bảy rất kinh khủng, Trần Mục chỉ có thể đến chỗ hoang vu cách xa Trần gia để đột phá.
Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn Trần Mục rời khỏi, Tiểu Bạch nằm trên người Tiểu Hắc vẫy đuôi.
“Dao Dao, muội có muốn đến Tiên giới chơi không?”
“Tỷ tỷ, muội càng hướng về tinh không mênh mông.”
Ánh mắt Trần Dao nhìn chăm chú vào tinh không, Trần Dĩnh bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng: “Phục Tiên tỷ nói không chừng bây giờ đang ở chỗ sâu trong tinh không nhìn chúng ta đấy.”
“Đúng vậy.”
“Muội muốn lợi hại giống như Phục Tiên tỷ!”
Tây Hoang, Tháp Cát sa mạc.
Trong vòng mấy trăm dặm xung quanh không một bóng người, ở đây khí hậu khắc nghiệt, thiếu đi sinh cơ, ngay cả tu tiên giả cũng không muốn đặt chân đến chỗ này.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn vừa lấy được một số tài nguyên Tiên giới, lựa chọn tiếp tục tu luyện ở chỗ này, Hồng Mông Thụ trong cơ thể càng thêm sinh sôi, quanh thân có Hồng Mông Tử Khí lượn lờ, sau lưng có hư ảnh Hồng Mông Thụ to lớn hiện lên.
Nhục thân của hắn hiện lên kim quang giống như Phật Đà, nhục thân của Trần Mục trải qua đủ loại tẩy lễ, không ngừng niết bàn, lờ mờ cảm giác được sự tồn tại của ràng buộc.
Loại cảm giác này giống như gông xiềng của bản mệnh kiếm.
Chương 589 Đến Tiên Giới (1)
Bầu trời vốn trong xanh dần dần trở nên ảm đạm, theo thời gian trôi, mây mù bao phủ toàn bộ sa mạc, dưới mây đen u ám chỉ còn lại quang mang tử kim vẫn đang lóe sáng.
Ầm ầm!
Tiếng sấm nổ vang lên.
Cát vàng cuộn lên trên sa mạc,
Trần Mục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, cát vàng xung quanh không lay động chút nào, trên người hắn tỏa ra áp bách cường ngạnh ép chặt cát vàng xung quanh.
Đùng!
Mây đen bị xé toạc!
Kim lôi rơi xuống như trường mâu.
Trường mâu lôi đình kim sắc xuyên thủng bầu trời, cảnh tượng chấn động kia có thể nhìn thấy ở cách xa ngàn dặm, bách tính cách đó hàng ngàn dặm đều chấn kinh nhìn về phía xa.
Khoảnh khắc Trần Mục bị lôi đình đánh trúng, sa mạc gần đó lập tức biến thành biển lửa, quanh thân lôi đình vờn quanh, hắn hoàn toàn không cảm nhận được áp lực, nhục thân đã miễn dịch với lôi đình tẩy lễ mức độ này.
Ngay sau đó, trong mây đen bị xé rách phun ra rất nhiều lôi đình kim sắc thô cứng, chúng giống như những chiếc roi dài quất vào người Trần Mục, nhưng hắn vẫn không chút động đậy.
Mây đen trên bầu trời đột nhiên lan tràn, lôi đình sương trắng từ trên trời giáng xuống, Trần Mục phát giác được nguy hiểm, vào khoảnh khắc hắn bị đánh trúng, toàn thân run lên.
Kết giới trong suốt trên bề mặt da thịt bị đánh nát, mảnh vụn lôi đình sương trắng tan vào huyết nhục, năng lượng lôi đình đáng sợ bạo phát trong cơ thể Trần Mục.
Trần Mục vận chuyển Bất Diệt Kinh, huyết nhục trong cơ thể đang cưỡng chế thôn phệ năng lượng lôi đình cuồng bạo.
Lôi đình sương trắng càng lúc càng nhiều, số lượng thật kinh khủng, dường như giữa thiên địa chỉ còn lại màu đen trắng, Trần Mục tập trung tất cả lực lượng để luyện hóa mảnh vụn lôi đình đã xâm nhập vào cơ thể.
Năng lượng trong cơ thể hắn đang trôi đi nhanh chóng, nhưng vẫn cảm giác được năng lượng trong khắp toàn thân đang không ngừng giải phóng ra ngoài.
“Đây là thiên trân địa bảo mà trước kia ta đã phục dụng, còn cả thần nguyên tiên dịch còn sót lại trong cơ thể.”
Tầng thiên lôi thứ bảy giáng xuống giúp Trần Mục mở khóa kho tàng trong cơ thể, khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên, thiên lôi càng ngày càng cuồng bạo, lôi đình sương trắng bao phủ khắp bán kính mười dặm giống như một bức tranh thảm đạm.
Mây đen không ngừng lan tràn, rất nhanh đã bao phủ khắp phạm vi ngàn dặm, thành trì xung quanh đều bị che phủ, dân chúng thi nhau chạy vào nhà trốn, ngay cả tu tiên giả cũng không dám đến gần.
Trong mây đen, lôi đình sương trắng bay múa đầy trời, những lôi quang này không ngừng lan tràn ra bên ngoài như u linh bỏ mạng, một số lôi quang rơi xuống rừng cây bên ngoài sa mạc, sinh cơ xung quanh lập tức điêu tàn.
Trần Mục cau mày, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện mây đen đã trải dài khắp ngàn dặm, bầu trời nứt toác, mây đen hạ xuống, bạch lôi tĩnh mịch như thể bầu trời sắp sụp lún.
Sức công phá của thiên lôi lần này rất kinh người.
Trần Mục thu lại Bồ Đề Đạo Đài, hắn lao đến chỗ sâu trong mây đen, lôi quang xung quanh quấn lấy hắn, muốn ngăn cản không cho hắn tới gần, có loại cảm giác giống như độ kiếp.
Dân chúng trong thành trấn phía xa đều rùng mình run rẩy, bọn họ chỉ có thể trốn ở trong nhà, bên ngoài âm phong từng trận giống như quỷ đói đang gầm thét.
Tu hành giả có chút tu vi đều đã chạy trốn.
Ở Bắc Hoang và Nam Hoang cách đó rất xa có cường giả phát giác được, ở Bắc Hoang, Trần Dao và Trần Dĩnh cũng đều cảm nhận được động tĩnh ở Tây Hoang, cảm nhận được khí tức đáng sợ.
“Tỷ, hình như là khí tức của ca ca!”
“Có thể thật sự là ca ca đang đột phá, Tiểu Côn, đưa chúng ta đến Tây Hoang nhìn xem.”
Tiểu Côn nghe vậy thì háo thành hắc ngư to lớn, hắn ta chở Trần Dĩnh và Trần Dao biến mất trong hư không.
Nam Hoang, Lăng Vân tông.
Tô Mân nhìn chằm chằm về phía Tây Hoang, ánh mắt ông ta ngưng trọng nói: “Thiên kiếp? Không đúng lắm!”
Ông ta đã từng nhìn đọc rất nhiều cổ tịch, biết được nhục thân kiếp, chém đứt thai cũ thay đổi lần nữa, chỉ có Viễn Cổ Đại Năng, cường giả lấy nhục thân chứng đạo mới có.
Tô Mân mỉm cười gật đầu, biết được là Trần Mục, ông ta cũng tin tưởng hắn có năng lực độ qua tầng thiên lôi thứ bảy.
Tây Hoang.
Trần Mục xông vào trong mây đen, lôi đình sương trắng xung quanh bao phủ lấy hắn, lôi quang quấn quanh người hắn giống như xiềng xích, may mà nó là áo bào được bện thành từ thần vật, có thể chống đỡ được thiên lôi.
Mỗi giọt huyết dịch trong cơ thể đều rót vào mảnh vụn lôi đình, quanh thân hắn có kim quang bao phủ, đôi mắt và mái tóc đều biến thành màu vàng, lực lượng của hắn không ngừng tăng lên trong thiên lôi.
Trong cơ thể Trần Mục xuất hiện kinh văn viễn cổ, phù văn của Bất Diệt Kinh hóa thành vòng tròn kim sắc quấn quanh hắn, một cỗ lực lượng thần bí gia trì trên nhục thân, năng lượng cuồng bạo không thể tổn hại đến hắn chút nào.
Sâu trong mây đen là lôi hải như xích hà.
Trần Mục thoát khỏi xiềng xích lôi đình xung quanh thân, hắn giẫm lên lôi đình cuồng bạo và xông vào lôi hải như xích hà, kinh văn quanh thân lưu chuyển giống như bất hủ chí tôn.
Trong nhát mắt, mây đen tan biến.
Xích hà che lấp bầu trời, đó là bầu trời màu máu, quanh thân Trần Mục là lôi đình như lửa cháy bừng bừng, giống như Thần Minh, tu tiên giả phía xa nhìn thấy đều bị dọa đến mức quỳ bái.
Bọn họ còn tưởng rằng Trần Mục đang độ thiên kiếp.
Trần Mục đắm mình trong lôi đình huyết sắc, có nguồn năng lượng như dòng chảy liên tục tràn vào cơ thể, lúc đầu thì rất thoải mái, nhưng dần dần hắn phát giác được nguy hiểm!
Năng lượng trong cơ thể đang tăng lên nhanh chóng, bây giờ Trần Mục có thể liên tục hấp thụ năng lượng, nhưng hắn lại không thể giải phóng nó, năng lượng lôi đình xung quanh không ngừng tràn vào trong cơ thể, cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể hắn sẽ bị nổ tung.
Nửa canh giờ sau, nhục thân của Trần Mục đã sắp đạt đến cực hạn, thể nhưng năng lượng lôi đình vẫn đang tràn vào cơ thể, hắn thôi động Hồng Mông Thạch Tháp, dịch chuyển năng lượng vào trong thạch tháp, thiên lôi không biết lúc nào mới có thể kết thúc, bản thân thạch tháp đã có tổn hại, nếu như thạch tháp phát nổ trong cơ thể thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết, hắn không dám để Hồng Mông Thạch Tháp hấp thụ quá nhiều năng lượng, bắt buộc phải nghĩ cách khác.
Hồng Mông Thụ cũng đang hấp thụ năng lượng lôi đình.
Chương 590 Đến Tiên Giới (2)
Trần Mục mở khóa Kiếm Cung trong cơ thể, lượng lớn năng lượng lôi đình tràn vào Kiếm Cung, nhưng năng lượng lôi đình tràn vào trong cơ thể quá khủng bố, rất nhanh Kiếm Cung đã bị lấp đầy.
Hắn chỉ có thể nén năng lượng vào trong gân cốt huyết nhục, huyết dịch kim sắc sôi trào, quanh thân Trần Mục có huyết quang nóng hổi đang lượn lờ, quang mang đỏ như máu trên người không ngừng khuếch tán, hắn giống như mặt trời trên bầu trời, chiếu sáng khắp Tây Hoang.
Hắc ngư to lớn bơi ra từ hư không, đôi mắt vàng của Trần Dao nhìn chằm chằm về phía xa: “Là ca ca.”
“Ôi trời ơi!”
Trần Dĩnh cũng tê cả da đầu.
Tiểu Côn kinh hoàng nói: “Dĩnh Dĩnh tỷ, bên kia rất nguy hiểm, chúng ta đừng đến gần!”
Trần Dĩnh nháy mắt đã xuất hiện trong sa mạc, Trần Dao cũng theo sau chạy tới, Trần Mục phát giác được bọn họ liền vội vàng dùng thần niệm truyền âm: “Hai người các muội đừng qua đây!”
Trạng thái bây giờ của Trần Mục rất không ổn định, năng lượng trong cơ thể đã đạt đến trang thái đáng sợ, bây giờ hắn chính là mối đe dọa không ổn định, nếu như nhục thân nổ tung thì uy lực đủ để diệt sạch sinh linh trong bán kính ngàn dặm.
“Ca, huynh mau đi đi!”
Trần Dĩnh cau mày lại, lớn giọng hét lên.
Lúc Trần Mục gọi thiên lôi tới thì đã không còn đường để đi, thiên lôi sẽ đi theo hắn.
Trong mắt Trần Dao cũng hiện lên vẻ lo lắng: “Tỷ tỷ, thiên kiếp chỉ cần xuất hiện thì sẽ không còn chỗ trốn, nhưng muội thấy trong cổ tịch hình như không có ghi chép loại thiên kiếp này!”
Trần Dĩnh đã muốn lao vào thiên lôi để giúp Trần Mục.
Không gian xung quanh Trần Mục bị biến dạng, năng lượng thiêu đốt khiến mặt đất cuộn trào sóng nhiệt, mặt hắn lại càng đỏ tới mang tai, thân nhiệt tăng vọt đến mức độ kinh khủng.
Trần Dĩnh và Trần Dao chỉ có thể lo lắng.
Trần Mục không thể ngăn chặn năng lượng tràn vào cơ thể, hắn không từ bỏ mà là miễn cưỡng dùng quy tắc không gian để cưỡng chế mở ra không gian bí cảnh trong cơ thể.
Không gian bí cảnh chiếm giữ diện tích còn nhỏ hơn hạt cát, nhưng bên trong lại có thể tích trữ năng lượng hùng vĩ.
Khương Phục Tiên và Trần Mục đã từng trao đổi không gian đạo pháp, cho nên hắn có thể thành công rất nhanh, sau khi tòa nhục thân bí cảnh khai mở, năng lượn trong cơ thể được giải phóng.
Trần Mục tiếp tục mở ra nhục thân bí cảnh, dần dần trạng thái của hắn đã ổn định trở lại.
Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Côn cũng dè dặt cẩn thận đi tới gần đó: “Đại ca thật lợi hại, huyết lôi khủng khiếp thế này cho dù là Chân Long có đến thì không chết cũng phải mất lớp da.”
Ba ngày sau.
Trần Mục đã mở ra rất nhiều nhục thân bí cảnh trong cơ thể, trong một giọt máu có thể có rất nhiều tòa nhục thân bí cảnh, nếu như một giọt máu này rơi trên mặt đất thì có thể lập tức hủy diệt sinh cơ trong bán kính ngàn dặm.
Trần Dao vẫn luôn chăm chú theo dõi Trần Mục, nàng ta cảm thán nói: “Năng lượng trong cơ thể của ca ca thật đáng sợ!”
“Hơn nữa còn đang gia tăng không ngừng!”
Mặt Trần Dĩnh đầy ý cười: “Đúng vậy!”
“Chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn...”
Bốp! Bốp!
Trần Dĩnh và Trần Dao mỗi người giáng cho hắn ta một cái tát, mặt của Tiểu Côn vốn đã rất tròn, bây giờ lại xưng lên: “Miệng quạ đen, còn nói nữa sẽ đánh chết ngươi!”
Tiểu Côn vội vàng im miệng.
Trần Mục thành công mở ra nhục thân bí cảnh, trong cơ thể xuất hiện ngàn vạn không gian bí cảnh, năng lượng của mỗi tòa không gian bí cảnh đều có thể khiến hắn chiến đấu rất lâu.
Lôi quang xích hà tiêu tan, thiên lôi kết thúc, Trần Dĩnh và Trần Dao đều thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài cơ thể Trần Mục có kinh văn thần bí bao bọc, da thịt hiện lên kim quang nhu hòa giống như Phật quang, một lúc sau, quang huy thu lại, uy áp cũng dần dần suy yếu.
Hắn xuất hiện trong sa mạc trong nháy mắt.
Trần Dĩnh nhào vào ngực hắn, cười duyên nói: “Ca, muội biết ngay mà, chắc chắn huynh có thể bình an độ qua.”
Trần Mục xoa đầu Trần Dĩnh, nở nụ cười nói: “Huynh thấy muội là lo lắng nhất.”
Trần Dao khoanh tay, khịt mũi hừ lạnh, Trần Mục nhìn thấy dáng vẻ ngạo kiểu của nàng ta thì không nhịn được mỉm cười.
Sau khi đột phá, Trần Mục chuẩn bị đi đến Tiên giới, hắn cảm thấy Bất Diệt Kinh vẫn còn có khả năng đột phá, thiên lôi lần này rất mạnh, suýt chút đã khiến hắn gặp nạn, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, có thể là do quy tắc nhân gian chưa hoàn thiện.
Trần Mục nhìn hai tỷ muội, nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, huynh quay lại Lăng Vân tông xem xem, sau đó phải đến Tiên giới, hai muội phải chăm sóc lẫn nhau.”
Trần Dĩnh và Trần Dao trịnh trọng gật đầu.
Trần Dĩnh nhẹ giọng nói: “Ca, huynh đừng quên đấy, nhớ mang đồ ăn ngon về cho muội.”
“Được rồi, Dao Dao, muội muốn gì nào? Ca mang cho muội.” Trần Mục nhìn sang Trần Dao.
Trần Dao nghị ngợi một lát, giọng nói thanh thúy: “Ca, nếu như có thể thì muội muốn một thanh Tiên Kiếm, không được thì thôi vậy, huynh không cần miễn cưỡng.”
Trần Mục trịnh trọng nói: “Được, nếu như có Tiên Kiếm thích hợp thì chắc chắn ca ca sẽ mang về cho muội!”
“Đại ca, ta cũng muốn ăn đồ ăn ngon.” Tiểu Côn bơi qua với khuôn mặt xưng: “Mang ít tiên trân về đi.”
Trần Mục cười gật đầu: “Được, nếu như không gặp phải phiền phức gì thì chắc chắn sẽ mang về.”
Sau khi nói xong, Trần Dĩnh và Trần Dao quay về Trần gia, Trần Mục lên đường đi đến Lăng Vân tông.
Lăng Vân tông, Trích Tinh phong.
Trần Mục cười gọi: “Sư tôn.”
Tô Mân nhìn Trần Mục, trên mặt tràn đầy vui mừng nói: “Không tồi, Tiểu Mục, nhục thân của con rất mạnh, là tu tiên giả mạnh nhất mà vi sư từng thấy.”
Có thể nhận được lời khen của sư tôn, Trần Mục rất vui mừng, Tô Mân tiếp tục nhắc nhở: “Nhục thân của con chỉ có thể vô địch ở nhân gian, còn cần phải mài giũa!”
Tô Mân trầm giọng nói: “Loại mài giũa này ở nhân gian rất khó hoàn thành, vừa hay con phải đến Tiên giới, nhất định phải mượn quy tắc của Tiên giới để hoàn thiện bản thân!
Trần Mục cũng cảm thấy bản thân vẫn còn thiếu một chút, nghe thấy sư tôn nhắc nhở, hắn càng kiên định với suy nghĩ của mình, phải đến Tiên giới để bù đắp khuyết thiếu của bản thân, để Bất Diệt Kinh đạt đến trình độ không có kẽ hở thật sự.
Trần Mục ngồi xuống ven hồ, Tiểu Bạch chạy đến lăn lộn bên cạnh Trần Mục, Trần Dĩnh cầm cá nướng vừa mới làm xong lên: “Ca, huynh thử xem, đây là cá do muội nướng.”
Sau khi Trần Mục nếm thử thì dựng ngón tay cái lên: “Dĩnh Dĩnh, cá nướng muội làm mùi vị rất ngon.”
Thất Thất nói giọng trẻ con: “Tam ca, Phục Tiên tỷ tỷ sao lại không ở cùng với huynh?”
Trần Mục nhéo khuôn mặt nhỏ của Thất Thất, nhẹ giọng nói: “Phục Tiên tỷ tỷ ở Thần Vực xa xôi, gần đây nàng ấy rất bận, sau này rảnh rỗi thì sẽ quay về thăm mọi người.”
Trần Dĩnh tò mò nói: “Ca, sao huynh cũng ở Huyền Châu, không phải là đến tìm bọn muội chơi cùng đấy chứ?”
Trần Mục cười lắc đầu: “Dĩnh Dĩnh, huynh chuẩn bị đi đến Tiên giới, ta lo lắng nhân gian sẽ xảy ra chuyện, tốt nhất là bọn muội ở Hoang Châu đi, như vậy cũng dễ trông nom.”
Trần Dĩnh trừng lớn mắt: “Tiên giới, ca, muội cũng muốn đi, dẫn muội đi chơi với.”
“Tiên giới rất nguy hiểm, tốt nhất là muội ở nhà chăm sóc phụ mẫu, cùng đệ đệ muội muội bảo vệ Trần gia, còn phải chăm sóc đám Trần Tô và Trần Đồng nữa.”
“Ài, được rồi.”
Tính cách Trần Dĩnh hoạt bát, nàng ta thích đi chơi ở khắp nơi, rất muốn đi theo Trần Mục đến Tiên giới, nhưng nghĩ đến Trần gia, nàng ta chỉ đành gật đầu đồng ý.
Trần Tô và Trần Đồng tràn đầy chờ mong về Tiên giới.
“Tam thúc, ta nghe nói có tiên nhân có thể đến Tiên giới, sau này ngươi còn trở về không?” Trần Tô chớp chớp mắt, khuôn mặt nhìn Trần Mục đầy vẻ không nỡ.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Yên tâm, tam thúc chắc chắn sẽ trở lại, chỉ là cần đến Tiên giới để trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Dĩnh Dĩnh, muội có thể mở Tiên môn không?” Trần Mục bỗng nhiên hỏi Trần Dĩnh.
Ở nhân gian chỉ có Kiếm Thánh đỉnh phong mới có thể kiếm khai Tiên môn, mấy năm nay cường giả có thể mở Tiên môn càng ngày càng ít, Trần Dĩnh lắc đầu: “Muội vẫn chưa thử bao giờ!”
Trần Mục trầm giọng nói: “Đi đến Tiên giới rất dễ dàng, sau đó muốn từ Tiên giới quay trở về thì cần có tiếp ứng, cần phải có cường giả ở nhân gian giúp huynh mở Tiên môn.”
Trần Dĩnh nghe vậy thì kiều giọng nói: “Ca, muội thử xem đã, nếu như được thì muội giúp huynh.”
Có thể giúp được Trần Mục cũng chỉ có sư tôn và Trần Dĩnh, thực lực của Trần Dao vẫn còn thiếu một chút.
Trần Dĩnh nói thử liền thử, nàng ta chớp mắt đã xuất hiện ở nơi cao, toàn thân có hỏa quang lượn quanh, sau lưng xuất hiện nữ thần cao mấy trăm trượng tay cầm song chùy.
Nữ thần khoác bộ hỏa giáp bỗng nhiên giơ hai cánh tay lên cao, hai thanh chiến chùy va chạm vào nhau, sau đó quang trụ màu đỏ phóng lên tận trời, bầu trời bị xé toạc, kim quang theo đó rơi xuống.
Trần Mục nhìn thấy thần văn giữa mày của nữ thần, đó là thần văn mà Trần Mục chưa từng nhìn thấy trước đây, mặc dù không phải chín vị thần tối cao nhưng lực lượng mà Trần Dĩnh sở hữu vẫn rất khủng bố.
“Đồng Đồng, hai ngươi mau luyện hóa vật chất Tiên giới rơi xuống đi, thứ này rất hữu dụng với các ngươi.” Trần Mục nhắc nhở Trần Tô và Trần Đồng.
Trần Tô và Trần Đồng lập tức ngồi xếp bằng tu luyện.
Ngay cả Tiểu Bạch cũng há to miệng hô hấp.
“Dĩnh Dĩnh, kiên trì thêm một lúc nữa!”
Một sợi thần hồn của Trần Mục thông qua Tiên môn kim sắc, thần hồn của hắn nhìn thấy cảnh tượng phía sau Tiên môn, trên đỉnh đầu là rừng nguyên sinh rậm rạp, không hề có sinh linh cường đại tồn tại.
Linh khí xung quanh còn dày đặc hơn ở nhân gian, cũng không quá khoa trương như Trần Mục nghĩ, bởi vì sự tồn tại của Tiên môn mà vật chất Tiên giới xung quanh đều đổ xô tới đây.
Trần Mục lẩm bẩm nói: “Tiên môn mở ra sẽ lấy đi rất nhiều vật chất đặc hữu Tiên giới, chẳng trách thế lực Tiên giới không cho phép cường giả ở nhân gian tùy tiện kiếm khai Tiên môn.”
Trần Mục còn tưởng rằng khắp nơi ở Tiên giới đều có đầy đủ vật chất Tiên giới, bây giờ xem ra tài nguyên của Tiên giới không quá mức như hắn nghĩ, hắn có thể cảm nhận được quy tắc Tiên giới hoàn chỉnh hơn, lực lượng thần hồn có cảm giác bị áp chế.
Có cỗ dao động mạnh mẽ đang đến gần, Trần Mục khẽ cau mày lại: “Nhanh như thế?”
Sợi thần hồn kia của hắn rút khỏi Tiên giới.
“Dĩnh Dĩnh, được rồi.”
Nữ thần phía sau Trần Dĩnh tan biến theo gió, Tiên môn từ từ đóng lại, vật chất kim sắc vẫn đang không ngừng rơi xuống, vào khoảnh khắc khi Tiên môn đóng lại, một tia kiếm quang vượt giới bay đến.
Tổ Long Kim Lân giống như tấm khiên che trời giấu đất, nằm ngang phía trên Vạn Đảo hồ, tiếng ầm vang lên, trời đất rung chuyển, Trần Mục lạnh giọng nói: “Tính khí không nhỏ!”
Trần Dĩnh vung tay áo lên, tức giận trừng mắt: “Đáng ghét! Còn muốn đánh lén chúng ta, tức chết ta rồi!”
Nữ thần hai bím tóc lại hiện rõ, hai thanh chiến thùy va chạm, bầu trời bị xé toạc, Tiên môn lại mở ra lần nữa, Trần Mục lắc đầu, hắn vốn là muốn thôi đi, nhưng Trần Dĩnh lại mở Tiên môn lần nữa, rõ ràng là không muốn cho qua.
Trần Dĩnh chuẩn bị chân thân lao vào Tiên giới, Trần Mục cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, để huynh đi!”
Trần Mục thuấn di đến Tiên giới, hắn nhìn thấy trung niên cường giả tay cầm Tiên Kiếm, thông qua kinh nghiệm giao đấu với Kiếm Tiên lúc trước, vị này hẳn là Đại Kiếm Tiên.
Hắc y trung niên có chút kinh ngạc, Trần Mục không những không chết mà còn dám giết ngược lại: “Ha ha, những thổ dân như các ngươi mà cũng muốn đặt chân đến Tiên giới.”
Kiếm quang hắc sang phá không bay lên, Trần Mục rút Thanh Vân kiếm ra, phía sau hắn là nhân gian, không có đường để lui, hắn trực tiếp xông tới nghênh đón kiếm quang hắc sắc.
Răng rắc!
Kiếm quang hắc sắc bị xé nát.
Trung niên cường giả lao đến trước mặt Trần Mục, bọn họ dùng Tiên Kiếm đánh cận chiến, chỉ mới hai chiêu, cánh tay của trung niên cường giả đã bắt đầu run rẩy, sau đó sơ hở trăm chỗ, Trần Mục một kiếm phong hầu, sau đó một chưởng đánh vỡ đầu của hắn ta, mạt sát nguyên thần, không cho hắn t đường sống.
Trần Mục thu dọn chiến trường xong, hắn không tìm thấy quá nhiều tài nguyên tu luyện, chỉ có được một số tin tức liên quan đến nơi này, chỗ này là Thiên Châu, châu lớn nhất của Tiên giới, có rất nhiều thế lực cổ lão đều ở Thiên Châu.
“Dĩnh Dĩnh, đừng tức giận nữa, ca đã báo thù cho muội rồi.” Trần Mục trở lại nhân gian.
Nữ thần sau lưng Trần Dĩnh lại tan biến, nàng ta có vẻ hơi mệt mỏi, mở Tiên môn cần tiêu hao lượng lớn sức lực, Trần Mục đỡ nàng ta đến bên hồ nghỉ ngơi.
Chương 587 Chuẩn Bị Trước (2)
Chương 586: Chuẩn Bị Trước (2)
“Dĩnh Dĩnh muội nghỉ ngơi một lát trước đi, vừa hay chỗ này có vật chất Tiên giới rơi xuống, để Tô Tô và Đồng Đồng cũng tu luyện một lúc.” Trần Mục đỡ Trần Dĩnh ngồi xuống.
Trần Dĩnh để lộ hai chiếc răng hổ, cười duyên nói: “Ca, muội cũng không quá mệt, chắc chắn lúc huynh cần đến muội, muội có thể mở Tiên môn giúp huynh.”
Trần Mục tin tưởng Trần Dĩnh, hắn nở nụ cười nói: “Dĩnh Dĩnh, đến lúc đó huynh sẽ liên lạc với muội, huynh còn cần phải chuẩn bị, có thể một thời gian nữa mới xuất phát.”
Bất Diệt Kinh của hắn đã sắp đột phá, Trần Mục muốn tu luyện Bất Diệt Kinh đến cực cảnh rồi mới xuất phát, nếu như gặp phải thiên lôi ở Tiên giới, không biết sẽ xảy ra rắc rối gì.
Trần Dĩnh cũng nhắc nhở: “Ca, cường giả Tiên giới rất nhiều, huynh phải cẩn thận chút.”
Trần Mục gật đầu: “Được.”
Trong hồ có rất nhiều cá nổi lên mặt nước, bọn chúng đều bị vật chất Tiên giới hấp dẫn nổi lên.
Tiên giới, Thiên Châu.
Mấy vị cường giả Tiên giới xuất hiện ở chỗ họ vừa chiến đấu, bọn họ nhìn thấy thi thể của hắc y trung niên, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Có thể mở Tiên môn còn có thể đánh giết cường giả Tiên giới, chẳng lẽ là Khương Phục Tiên?”
Có lão giả bác bỏ nói: “Ai cũng biết sự lợi hại của Khương Phục Tiên, nếu như là Khương Phục Tiên thì chỗ này căn bản sẽ không có vết tích chiến đấu, hẳn là người khác.”
Bạch bào lão giả gật đầu phụ họa nói: “Không sai, nhìn có vẻ là cường giả nhân gian khác, nhưng xung quanh không có khí tức của hắn, chắc hẳn vẫn chưa vào Tiên giới.”
“Thông báo cho các đại thế lực của Thiên Châu, để bọn họ phòng bị tốt, có thể là con cá lớn!”
Hai ngày sau.
Vật chất Tiên giới xung quanh đã giảm đi thấy rõ.
Trần Mục bắt được rất nhiều cá lớn to béo trong hồ, những con linh ngư này đều hấp thụ vật chất Tiên giới nhiều nhất, vừa hay mang về chia cho mọi người.
Mấy người Trần Dĩnh thường cưỡi Tiểu Côn khi ra ngoài, hắn ta có thể xuyên toa hư không, tốc độ rất nhanh, nhưng so với thần thuyền thì vẫn kém hơn rất nhiều, chủ yếu là vì Tiểu Côn vẫn chưa trưởng thành, tốc độ của Côn Bằng trưởng thành còn nhanh hơn thần thuyền.
Bắc Hoang, Huyền Kiếm tông.
Trần Mục nhân tiện đến tìm Trần Hạo.
Chủ yếu là Trần Tô và Trần Đồng nhớ bọn họ.
“Phụ thân!”
“Mẫu thân!”
Hai tỷ đệ chạy đến trước động phủ của Trần Hạo và Tạ Nhã, phu thê hai người mỉm cười đi ra: “Các ngươi theo cô cô đến Huyền Châu chơi có vui không?”
Trần Tô liên tục gật đầu: “Cô cô dẫn chúng ta đi ăn đồ ăn ngon, đến đủ các nơi để chơi.”
Trần Đồng kích động nói: “Cha, cô cô còn mở Tiên môn, ta cũng nhìn thấy quang vũ kim sắc rơi xuống, ta và tỷ tỷ còn ở gần đó tu luyện hai ngày.”
Nghe thấy chuyện này, Trần Hạo không khỏi kích động, Trần Dĩnh bước tới: “Nhị ca, nếu như huynh muốn xem thì bây giờ muội có thể mở Tiên môn.”
Trần Hạo liên tục lắc đầu, hắn ta biết cưỡng chế mở Tiên môn sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng: “Đời này của ta chỉ hy vọng có một ngày có thể kiếm khai Tiên môn!”
Trần Mục đi đến, hắn choàng tay qua vai Trần Hạo: “Nhị ca, ngày tháng phía trước còn dài, huynh chỉ cần nỗ lực chắc chắn có thể đạt được.”
“Tam đệ, thì ra đệ đã trở về, chẳng trách mấy đứa Dĩnh Dĩnh đều quay về.” Trần Hạo ha ha cười lớn.
Trần Mục mỉm cười gật đầu: “Nhị ca, lần này đệ trở về là muốn tụ tập với mọi người, có thể một thời gian nữa đệ sẽ phải đi đến Tiên giới, không biết bao lâu mới có thể quay trở về.”
Trần Hạo nghe thấy vậy thì ôm lấy Trần Mục, vỗ vỗ lưng hắn, không có luyến tiếc, chỉ có kiêu ngạo và tự hào: “Tam đệ, ta đợi đệ quay về kể chuyện tiến vào Tiên giới.”
“Ha ha ha, được.”
Trần Mục đồng ý thỉnh cầu của nhị ca.
Trần Dĩnh nhìn sang Trần Mục: “Ca, Tiểu Hãn một mình đi đến Yêu vực, huynh có thể tìm thấy đệ ấy không?”
“Tất nhiên có thể.”
Trần Mục có Trấn Thiên Ấn, hắn có thể tìm được vị trí của Trần Hãn ở nhân gian rất nhanh, phát hiện hắn ta đang ở chỗ sâu trong Yêu vực, hơn nữa Sở Vũ còn đi theo hắn ở phía xa.
“Chúng ta đi Yêu vực tìm đệ ấy, thế nào?”
“Được ạ!”
Trần Tô vui vẻ gật đầu.
Đám người ngồi trên thần thuyền đi đến Yêu vực.
Rất nhanh bọn họ đã tìm thấy Trần Hãn ở đồng bằng phủ đầy gió tuyết, Trần Đồng lớn tiếng hét gọi: “Tiểu thúc!”
Trần Hãn cũng lập tức nhận ra bọn họ, rất nhanh đã đi lên thần thuyền: “Nhị ca, tam ca, Dĩnh Dĩnh tỷ, sao mọi người lại tới đây?”
Trần Tô giành trả lời trước: “Tiểu thúc, chúng ta cố ý đến đón thúc về nhà tụ hội đấy, chúng ta đã bắt được rất nhiều cá lớn, lát nữa về nhà sẽ nướng cá ăn.”
Trần Hãn mỉm cười gật đầu: “Tốt quá.”
Trần Dĩnh nghi hoặc nói: “Tiểu Hãn, sao đệ cứ luôn chạy đến Yêu vực thế, chỗ này rất nguy hiểm đối với đệ.”
Trần Hãn có chút khẩn trương nói: “Dĩnh Dĩnh tỷ, đệ chỉ còn cách Kiếm Thánh một bước chân, muốn luyện tập ở Yêu vực, tìm kiếm thời cơ đột phá.
Trần Hạo và Tạ Nhã nở nụ cười giống nhau, mỗi ngày bọn họ cố gắng tu luyện cũng chỉ là cảnh giới Kiếm Vương, bọn họ rất ít khi sử dụng tài nguyên trong nhà, toàn bộ đều để lại cho Trần Tô và Trần Đồng, ngay cả hai tỷ đệ bọn chúng cũng đều là cường giả Kiếm Vương, nếu như không phải Trần Dĩnh dẫn bọn chúng đi chơi thì đoán chừng đã đột phá đến Kiếm Hoàng.
“Tiểu thúc, Huyền Châu chơi rất vui, thành thị ở chỗ đó còn tốt hơn Hoang Châu của chúng ta, có rất nhiều chỗ chơi vui, còn có rất nhiều đồ ăn ngon.” Trần Tô cười ngọt ngào nói.
Tạ Nhã xoa đầu Trần Tô, nhẹ giọng nói: “Tô Tô, tiểu thúc của con phải tu luyện.”
“Có yêu khí!”
Trần Dĩnh cau mày lại.
Nàng ta phát giác được có đại yêu ở gần đây.
Trần Mục lắc đầu, cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, không cần quan tâm, chúng ta về nhà trước.”
Trần Hãn cũng hiểu rõ Sở Vũ đang âm thầm bảo vệ hắn ta, Trần Dĩnh trầm giọng nói: “Tiểu Hãn, sau này đừng đến Yêu vực nữa, yêu quái vừa nãy kia đệ không đánh thắng được.”
“Vâng ạ.”
Trần Hãn gượng gạo gật đầu.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Dao luyện kiếm trên đỉnh núi, nàng ta nhìn thấy mấy người Trần Dĩnh trở về, trên mặt hiện lên ý cười.
“ Tỷ tỷ.”
Trần Dĩnh đáp xuống đỉnh núi, cười duyên nói: “Dao Dao, tỷ tỷ có mang đồ ăn ngon cho muội.”
Chương 588 Chuẩn Bị Trước (3)
Chương 587: Chuẩn Bị Trước (3)
Khuôn mặt Trần Dao mang theo nụ cười ngọt ngào, Tiểu Hắc đang nằm ngủ nghe thấy đồ ăn ngon cũng lập tức đứng dậy, vừa đứng dậy đã bị Tiểu Bạch đè xuống, sau đó hai con mèo đánh nhau từ trên núi đến dưới núi, Trần gia lại khôi phục vẻ náo nhiệt thường ngày.
Ban đêm, trong diễn võ trường lửa trại hừng hực.
Trần Dĩnh và Trần Hãn dẫn theo Trần Tô và Trần Đồng đi nướng cá, Trần Hạo và Tạ Nhã cũng đang trợ giúp, Trần Mục ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, Trần Dao chỉ phụ giúp ăn.
Phu phụ Trần Uy và phu phụ Trần Nghiêm đang ngồi trò chuyện, Trần Thiên Nam phe phẩy quạt hương bồ, khoan thai tự đắc.
Trần Mục nhân lúc bọn họ đang nướng cá đã trộn chút Trường Sinh Dược còn lại vào rượu, số Trường Sinh Dược còn lại có hạn, hắn dùng linh quả và linh dịch trộn vào rượu thành Trường Sinh dịch.
Vật chất Trường Sinh phân tán tuy không thể đạt được hiệu quả trường sinh bất lão nhưng có thể gia tăng tuổi thọ đáng kể, có thể kéo dài tuổi thọ cho người nhà.
Trần Mục phân chia Trường Sinh Dược cho trưởng bối trong nhà và cả đại tỷ, mấy người Trần Dĩnh tu vi cường đại, căn bản không cần đến Trường Sinh dịch để kéo dài tuổi thọ cũng có thể sống rất nhiều năm.
Mấy người Trần Nghiêm đều hiểu được đây là đồ tốt, họ phục dụng ngay tại chỗ, bọn họ không bị bong da, nhưng cấp độ sinh mệnh đã thay đổi, thọ nguyên tăng lên rất nhiều.
Ban đêm, tinh không rực rỡ.
Trần Mục cười nói: “Nương, qua một thời gian nữa ta phải đi đến Tiên giới, ngài đừng lo lắng.”
Trong nhà chủ yếu là Đường Uyển lo lắng cho Trần Mục, mấy người Trần Nghiêm đều tin tưởng dù Trần Mục gặp phải khó khăn cũng có thể giải quyết.
Đường Uyển có chút không nỡ, nhưng vẫn không muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Trần Mục, bà nghiêm túc nói: “Mục Nhi, ngươi ở bên ngoài phải chú ý an toàn, không cần phải lo lắng cho chúng ta.”
Trần Mục gật đầu, sau đó bưng cá nướng thơm phức đến cho mẫu thân: “Nương, ăn nhiều một chút, mấy con cá này đã hấp thụ vật chất Tiên giới, ăn nhiều vào có thể làm đẹp.”
“Vậy ta phải ăn nhiều chút mới được.” Đường Uyển cười gật đầu, Trần Nghiêm trêu chọc nói: “Uyển Nhi, bây giờ nàng còn xinh đẹp hơn lúc còn trẻ nữa.”
Đường Uyển cười không ngậm được miệng.
Trần Mục đi đến bên cạnh gia gia, thân thể ông ta càng ngày càng khỏe mạnh, Trần Thiên Nam cười nói: “Tiểu Mục, nhà tích thiện, ắt phúc có dư, ngươi có sức lực rất mạnh, có thể ra tay viện trợ những người cần giúp đỡ, nếu như giúp đỡ mà mang đến rắc rối vậy thì đừng ra tay.”
Tự cổ tiên nhân vô tình, xem phàm nhân như cỏ rác, Trần Thiên Nam biết Trần Mục lương thiện và dũng cảm.
Trần Mục hiểu được tâm ý của gia gia, hắn cười nói: “Gia gia, ta hiểu rồi.”
Trần Thiên Nam bật cười ha ha, ông ta rất vui mừng khi có một đại gia đình hậu bối ưu tú như thế này.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thích ăn cá nhất, hai bọn chúng đang ăn linh ngư to hơn cơ thể mình gấp mấy chục lần, Đại Tráng cũng ở diễn võ trường, nó đang nằm ăn cá, lúc trước khi ở bên ngoài cùng Trần Hãn nó cực kỳ uy phong, hiện giờ ở trong nhà lại bảo sao nghe vậy.
Đại Tráng là dịu dàng nhất trong nhà.
Thất Thất và Tiểu Côn cũng thích ăn cá, xương cá mà bọn họ ăn đã chất thành đống núi nhỏ.
Trần Dĩnh và Trần Dao vừa nói vừa cười khi ăn cá, Trần Dĩnh kể cho muội muội nghe những chuyện nàng ta đã thấy đã nghe khi ở bên ngoài, nàng ta còn muốn dẫn muội muội ra ngoài chơi.
Trần Hạo và Tạ Nhã vừa nói vừa cười với Trần Tô và Trần Đồng, bọn họ vô cùng ấm áp.
Trần Mục nhìn thấy đình viện náo nhiệt thì đột nhiên có chút lưu luyến, không biết lúc nào mới có thể trở về, chợt nhớ ra bản thân vẫn còn chưa đi.
Bắc Hoang, Trần gia.
Đêm khuya, tinh không sáng chói, sau bữa tối, Trần Mục đứng trên đỉnh núi nhìn Trần gia, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đứng bên cạnh hắn.
“Dĩnh Dĩnh, sau khi huynh bế quan có lẽ sẽ đi đến Tiên giới, nếu như trở về thì sẽ truyền âm cho muội bằng phương pháp đặc thù, muội phải bảo vệ Trần gia.”
“Ca, huynh cứ yên tâm đi.”
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Ca, sau khi huynh đến Tiên giới thì nhớ mang đồ ăn ngon về cho muội.”
Trần Mục dịu dàng nói: “Được.”
“Dao Dao, muội phải chăm chỉ tu luyện, cũng phải ở cùng với phụ mẫu nhiều hơn, dành thời gian chỉ điểm cho Trần Tô và Trần Đồng, dạy bọn chúng tu luyện.” Trần Mục nhìn sang tiểu muội, ngoài mặt nàng ta ít nói lạnh lùng, thật ra lại rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến phụ mẫu phải lo lắng.
Trần Dao khẽ gật đầu nhẹ nhàng nói: “Muội biết rồi, sau này muội chắc chắn sẽ vượt qua huynh!”
Trên mặt Trần Mục tràn đầy ý cười nói: “Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, nếu như huynh thuận lợi đột phá thì có lẽ sẽ trở về thăm các muội, sau đó lại đến Tiên giới sau.”
“Ừm ừm, đi sớm về sớm.”
“Ca, nhớ bảo trọng.”
Tỷ muội hai người vẫy tay với Trần Mục.
Trần Mục quay người rời đi, hắn dự định tu luyện Bất Diệt Kinh đến cực cảnh rồi mới đến Tiên giới, đến Tiên giới rồi đột phá Bất Diệt Kinh có quá nhiều nhân tố không xác định.
Tầng thiên lôi thứ bảy rất kinh khủng, Trần Mục chỉ có thể đến chỗ hoang vu cách xa Trần gia để đột phá.
Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn Trần Mục rời khỏi, Tiểu Bạch nằm trên người Tiểu Hắc vẫy đuôi.
“Dao Dao, muội có muốn đến Tiên giới chơi không?”
“Tỷ tỷ, muội càng hướng về tinh không mênh mông.”
Ánh mắt Trần Dao nhìn chăm chú vào tinh không, Trần Dĩnh bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng: “Phục Tiên tỷ nói không chừng bây giờ đang ở chỗ sâu trong tinh không nhìn chúng ta đấy.”
“Đúng vậy.”
“Muội muốn lợi hại giống như Phục Tiên tỷ!”
Tây Hoang, Tháp Cát sa mạc.
Trong vòng mấy trăm dặm xung quanh không một bóng người, ở đây khí hậu khắc nghiệt, thiếu đi sinh cơ, ngay cả tu tiên giả cũng không muốn đặt chân đến chỗ này.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn vừa lấy được một số tài nguyên Tiên giới, lựa chọn tiếp tục tu luyện ở chỗ này, Hồng Mông Thụ trong cơ thể càng thêm sinh sôi, quanh thân có Hồng Mông Tử Khí lượn lờ, sau lưng có hư ảnh Hồng Mông Thụ to lớn hiện lên.
Nhục thân của hắn hiện lên kim quang giống như Phật Đà, nhục thân của Trần Mục trải qua đủ loại tẩy lễ, không ngừng niết bàn, lờ mờ cảm giác được sự tồn tại của ràng buộc.
Loại cảm giác này giống như gông xiềng của bản mệnh kiếm.
Chương 589 Đến Tiên Giới (1)
Bầu trời vốn trong xanh dần dần trở nên ảm đạm, theo thời gian trôi, mây mù bao phủ toàn bộ sa mạc, dưới mây đen u ám chỉ còn lại quang mang tử kim vẫn đang lóe sáng.
Ầm ầm!
Tiếng sấm nổ vang lên.
Cát vàng cuộn lên trên sa mạc,
Trần Mục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, cát vàng xung quanh không lay động chút nào, trên người hắn tỏa ra áp bách cường ngạnh ép chặt cát vàng xung quanh.
Đùng!
Mây đen bị xé toạc!
Kim lôi rơi xuống như trường mâu.
Trường mâu lôi đình kim sắc xuyên thủng bầu trời, cảnh tượng chấn động kia có thể nhìn thấy ở cách xa ngàn dặm, bách tính cách đó hàng ngàn dặm đều chấn kinh nhìn về phía xa.
Khoảnh khắc Trần Mục bị lôi đình đánh trúng, sa mạc gần đó lập tức biến thành biển lửa, quanh thân lôi đình vờn quanh, hắn hoàn toàn không cảm nhận được áp lực, nhục thân đã miễn dịch với lôi đình tẩy lễ mức độ này.
Ngay sau đó, trong mây đen bị xé rách phun ra rất nhiều lôi đình kim sắc thô cứng, chúng giống như những chiếc roi dài quất vào người Trần Mục, nhưng hắn vẫn không chút động đậy.
Mây đen trên bầu trời đột nhiên lan tràn, lôi đình sương trắng từ trên trời giáng xuống, Trần Mục phát giác được nguy hiểm, vào khoảnh khắc hắn bị đánh trúng, toàn thân run lên.
Kết giới trong suốt trên bề mặt da thịt bị đánh nát, mảnh vụn lôi đình sương trắng tan vào huyết nhục, năng lượng lôi đình đáng sợ bạo phát trong cơ thể Trần Mục.
Trần Mục vận chuyển Bất Diệt Kinh, huyết nhục trong cơ thể đang cưỡng chế thôn phệ năng lượng lôi đình cuồng bạo.
Lôi đình sương trắng càng lúc càng nhiều, số lượng thật kinh khủng, dường như giữa thiên địa chỉ còn lại màu đen trắng, Trần Mục tập trung tất cả lực lượng để luyện hóa mảnh vụn lôi đình đã xâm nhập vào cơ thể.
Năng lượng trong cơ thể hắn đang trôi đi nhanh chóng, nhưng vẫn cảm giác được năng lượng trong khắp toàn thân đang không ngừng giải phóng ra ngoài.
“Đây là thiên trân địa bảo mà trước kia ta đã phục dụng, còn cả thần nguyên tiên dịch còn sót lại trong cơ thể.”
Tầng thiên lôi thứ bảy giáng xuống giúp Trần Mục mở khóa kho tàng trong cơ thể, khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên, thiên lôi càng ngày càng cuồng bạo, lôi đình sương trắng bao phủ khắp bán kính mười dặm giống như một bức tranh thảm đạm.
Mây đen không ngừng lan tràn, rất nhanh đã bao phủ khắp phạm vi ngàn dặm, thành trì xung quanh đều bị che phủ, dân chúng thi nhau chạy vào nhà trốn, ngay cả tu tiên giả cũng không dám đến gần.
Trong mây đen, lôi đình sương trắng bay múa đầy trời, những lôi quang này không ngừng lan tràn ra bên ngoài như u linh bỏ mạng, một số lôi quang rơi xuống rừng cây bên ngoài sa mạc, sinh cơ xung quanh lập tức điêu tàn.
Trần Mục cau mày, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện mây đen đã trải dài khắp ngàn dặm, bầu trời nứt toác, mây đen hạ xuống, bạch lôi tĩnh mịch như thể bầu trời sắp sụp lún.
Sức công phá của thiên lôi lần này rất kinh người.
Trần Mục thu lại Bồ Đề Đạo Đài, hắn lao đến chỗ sâu trong mây đen, lôi quang xung quanh quấn lấy hắn, muốn ngăn cản không cho hắn tới gần, có loại cảm giác giống như độ kiếp.
Dân chúng trong thành trấn phía xa đều rùng mình run rẩy, bọn họ chỉ có thể trốn ở trong nhà, bên ngoài âm phong từng trận giống như quỷ đói đang gầm thét.
Tu hành giả có chút tu vi đều đã chạy trốn.
Ở Bắc Hoang và Nam Hoang cách đó rất xa có cường giả phát giác được, ở Bắc Hoang, Trần Dao và Trần Dĩnh cũng đều cảm nhận được động tĩnh ở Tây Hoang, cảm nhận được khí tức đáng sợ.
“Tỷ, hình như là khí tức của ca ca!”
“Có thể thật sự là ca ca đang đột phá, Tiểu Côn, đưa chúng ta đến Tây Hoang nhìn xem.”
Tiểu Côn nghe vậy thì háo thành hắc ngư to lớn, hắn ta chở Trần Dĩnh và Trần Dao biến mất trong hư không.
Nam Hoang, Lăng Vân tông.
Tô Mân nhìn chằm chằm về phía Tây Hoang, ánh mắt ông ta ngưng trọng nói: “Thiên kiếp? Không đúng lắm!”
Ông ta đã từng nhìn đọc rất nhiều cổ tịch, biết được nhục thân kiếp, chém đứt thai cũ thay đổi lần nữa, chỉ có Viễn Cổ Đại Năng, cường giả lấy nhục thân chứng đạo mới có.
Tô Mân mỉm cười gật đầu, biết được là Trần Mục, ông ta cũng tin tưởng hắn có năng lực độ qua tầng thiên lôi thứ bảy.
Tây Hoang.
Trần Mục xông vào trong mây đen, lôi đình sương trắng xung quanh bao phủ lấy hắn, lôi quang quấn quanh người hắn giống như xiềng xích, may mà nó là áo bào được bện thành từ thần vật, có thể chống đỡ được thiên lôi.
Mỗi giọt huyết dịch trong cơ thể đều rót vào mảnh vụn lôi đình, quanh thân hắn có kim quang bao phủ, đôi mắt và mái tóc đều biến thành màu vàng, lực lượng của hắn không ngừng tăng lên trong thiên lôi.
Trong cơ thể Trần Mục xuất hiện kinh văn viễn cổ, phù văn của Bất Diệt Kinh hóa thành vòng tròn kim sắc quấn quanh hắn, một cỗ lực lượng thần bí gia trì trên nhục thân, năng lượng cuồng bạo không thể tổn hại đến hắn chút nào.
Sâu trong mây đen là lôi hải như xích hà.
Trần Mục thoát khỏi xiềng xích lôi đình xung quanh thân, hắn giẫm lên lôi đình cuồng bạo và xông vào lôi hải như xích hà, kinh văn quanh thân lưu chuyển giống như bất hủ chí tôn.
Trong nhát mắt, mây đen tan biến.
Xích hà che lấp bầu trời, đó là bầu trời màu máu, quanh thân Trần Mục là lôi đình như lửa cháy bừng bừng, giống như Thần Minh, tu tiên giả phía xa nhìn thấy đều bị dọa đến mức quỳ bái.
Bọn họ còn tưởng rằng Trần Mục đang độ thiên kiếp.
Trần Mục đắm mình trong lôi đình huyết sắc, có nguồn năng lượng như dòng chảy liên tục tràn vào cơ thể, lúc đầu thì rất thoải mái, nhưng dần dần hắn phát giác được nguy hiểm!
Năng lượng trong cơ thể đang tăng lên nhanh chóng, bây giờ Trần Mục có thể liên tục hấp thụ năng lượng, nhưng hắn lại không thể giải phóng nó, năng lượng lôi đình xung quanh không ngừng tràn vào trong cơ thể, cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể hắn sẽ bị nổ tung.
Nửa canh giờ sau, nhục thân của Trần Mục đã sắp đạt đến cực hạn, thể nhưng năng lượng lôi đình vẫn đang tràn vào cơ thể, hắn thôi động Hồng Mông Thạch Tháp, dịch chuyển năng lượng vào trong thạch tháp, thiên lôi không biết lúc nào mới có thể kết thúc, bản thân thạch tháp đã có tổn hại, nếu như thạch tháp phát nổ trong cơ thể thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết, hắn không dám để Hồng Mông Thạch Tháp hấp thụ quá nhiều năng lượng, bắt buộc phải nghĩ cách khác.
Hồng Mông Thụ cũng đang hấp thụ năng lượng lôi đình.
Chương 590 Đến Tiên Giới (2)
Trần Mục mở khóa Kiếm Cung trong cơ thể, lượng lớn năng lượng lôi đình tràn vào Kiếm Cung, nhưng năng lượng lôi đình tràn vào trong cơ thể quá khủng bố, rất nhanh Kiếm Cung đã bị lấp đầy.
Hắn chỉ có thể nén năng lượng vào trong gân cốt huyết nhục, huyết dịch kim sắc sôi trào, quanh thân Trần Mục có huyết quang nóng hổi đang lượn lờ, quang mang đỏ như máu trên người không ngừng khuếch tán, hắn giống như mặt trời trên bầu trời, chiếu sáng khắp Tây Hoang.
Hắc ngư to lớn bơi ra từ hư không, đôi mắt vàng của Trần Dao nhìn chằm chằm về phía xa: “Là ca ca.”
“Ôi trời ơi!”
Trần Dĩnh cũng tê cả da đầu.
Tiểu Côn kinh hoàng nói: “Dĩnh Dĩnh tỷ, bên kia rất nguy hiểm, chúng ta đừng đến gần!”
Trần Dĩnh nháy mắt đã xuất hiện trong sa mạc, Trần Dao cũng theo sau chạy tới, Trần Mục phát giác được bọn họ liền vội vàng dùng thần niệm truyền âm: “Hai người các muội đừng qua đây!”
Trạng thái bây giờ của Trần Mục rất không ổn định, năng lượng trong cơ thể đã đạt đến trang thái đáng sợ, bây giờ hắn chính là mối đe dọa không ổn định, nếu như nhục thân nổ tung thì uy lực đủ để diệt sạch sinh linh trong bán kính ngàn dặm.
“Ca, huynh mau đi đi!”
Trần Dĩnh cau mày lại, lớn giọng hét lên.
Lúc Trần Mục gọi thiên lôi tới thì đã không còn đường để đi, thiên lôi sẽ đi theo hắn.
Trong mắt Trần Dao cũng hiện lên vẻ lo lắng: “Tỷ tỷ, thiên kiếp chỉ cần xuất hiện thì sẽ không còn chỗ trốn, nhưng muội thấy trong cổ tịch hình như không có ghi chép loại thiên kiếp này!”
Trần Dĩnh đã muốn lao vào thiên lôi để giúp Trần Mục.
Không gian xung quanh Trần Mục bị biến dạng, năng lượng thiêu đốt khiến mặt đất cuộn trào sóng nhiệt, mặt hắn lại càng đỏ tới mang tai, thân nhiệt tăng vọt đến mức độ kinh khủng.
Trần Dĩnh và Trần Dao chỉ có thể lo lắng.
Trần Mục không thể ngăn chặn năng lượng tràn vào cơ thể, hắn không từ bỏ mà là miễn cưỡng dùng quy tắc không gian để cưỡng chế mở ra không gian bí cảnh trong cơ thể.
Không gian bí cảnh chiếm giữ diện tích còn nhỏ hơn hạt cát, nhưng bên trong lại có thể tích trữ năng lượng hùng vĩ.
Khương Phục Tiên và Trần Mục đã từng trao đổi không gian đạo pháp, cho nên hắn có thể thành công rất nhanh, sau khi tòa nhục thân bí cảnh khai mở, năng lượn trong cơ thể được giải phóng.
Trần Mục tiếp tục mở ra nhục thân bí cảnh, dần dần trạng thái của hắn đã ổn định trở lại.
Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Côn cũng dè dặt cẩn thận đi tới gần đó: “Đại ca thật lợi hại, huyết lôi khủng khiếp thế này cho dù là Chân Long có đến thì không chết cũng phải mất lớp da.”
Ba ngày sau.
Trần Mục đã mở ra rất nhiều nhục thân bí cảnh trong cơ thể, trong một giọt máu có thể có rất nhiều tòa nhục thân bí cảnh, nếu như một giọt máu này rơi trên mặt đất thì có thể lập tức hủy diệt sinh cơ trong bán kính ngàn dặm.
Trần Dao vẫn luôn chăm chú theo dõi Trần Mục, nàng ta cảm thán nói: “Năng lượng trong cơ thể của ca ca thật đáng sợ!”
“Hơn nữa còn đang gia tăng không ngừng!”
Mặt Trần Dĩnh đầy ý cười: “Đúng vậy!”
“Chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn...”
Bốp! Bốp!
Trần Dĩnh và Trần Dao mỗi người giáng cho hắn ta một cái tát, mặt của Tiểu Côn vốn đã rất tròn, bây giờ lại xưng lên: “Miệng quạ đen, còn nói nữa sẽ đánh chết ngươi!”
Tiểu Côn vội vàng im miệng.
Trần Mục thành công mở ra nhục thân bí cảnh, trong cơ thể xuất hiện ngàn vạn không gian bí cảnh, năng lượng của mỗi tòa không gian bí cảnh đều có thể khiến hắn chiến đấu rất lâu.
Lôi quang xích hà tiêu tan, thiên lôi kết thúc, Trần Dĩnh và Trần Dao đều thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài cơ thể Trần Mục có kinh văn thần bí bao bọc, da thịt hiện lên kim quang nhu hòa giống như Phật quang, một lúc sau, quang huy thu lại, uy áp cũng dần dần suy yếu.
Hắn xuất hiện trong sa mạc trong nháy mắt.
Trần Dĩnh nhào vào ngực hắn, cười duyên nói: “Ca, muội biết ngay mà, chắc chắn huynh có thể bình an độ qua.”
Trần Mục xoa đầu Trần Dĩnh, nở nụ cười nói: “Huynh thấy muội là lo lắng nhất.”
Trần Dao khoanh tay, khịt mũi hừ lạnh, Trần Mục nhìn thấy dáng vẻ ngạo kiểu của nàng ta thì không nhịn được mỉm cười.
Sau khi đột phá, Trần Mục chuẩn bị đi đến Tiên giới, hắn cảm thấy Bất Diệt Kinh vẫn còn có khả năng đột phá, thiên lôi lần này rất mạnh, suýt chút đã khiến hắn gặp nạn, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, có thể là do quy tắc nhân gian chưa hoàn thiện.
Trần Mục nhìn hai tỷ muội, nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, huynh quay lại Lăng Vân tông xem xem, sau đó phải đến Tiên giới, hai muội phải chăm sóc lẫn nhau.”
Trần Dĩnh và Trần Dao trịnh trọng gật đầu.
Trần Dĩnh nhẹ giọng nói: “Ca, huynh đừng quên đấy, nhớ mang đồ ăn ngon về cho muội.”
“Được rồi, Dao Dao, muội muốn gì nào? Ca mang cho muội.” Trần Mục nhìn sang Trần Dao.
Trần Dao nghị ngợi một lát, giọng nói thanh thúy: “Ca, nếu như có thể thì muội muốn một thanh Tiên Kiếm, không được thì thôi vậy, huynh không cần miễn cưỡng.”
Trần Mục trịnh trọng nói: “Được, nếu như có Tiên Kiếm thích hợp thì chắc chắn ca ca sẽ mang về cho muội!”
“Đại ca, ta cũng muốn ăn đồ ăn ngon.” Tiểu Côn bơi qua với khuôn mặt xưng: “Mang ít tiên trân về đi.”
Trần Mục cười gật đầu: “Được, nếu như không gặp phải phiền phức gì thì chắc chắn sẽ mang về.”
Sau khi nói xong, Trần Dĩnh và Trần Dao quay về Trần gia, Trần Mục lên đường đi đến Lăng Vân tông.
Lăng Vân tông, Trích Tinh phong.
Trần Mục cười gọi: “Sư tôn.”
Tô Mân nhìn Trần Mục, trên mặt tràn đầy vui mừng nói: “Không tồi, Tiểu Mục, nhục thân của con rất mạnh, là tu tiên giả mạnh nhất mà vi sư từng thấy.”
Có thể nhận được lời khen của sư tôn, Trần Mục rất vui mừng, Tô Mân tiếp tục nhắc nhở: “Nhục thân của con chỉ có thể vô địch ở nhân gian, còn cần phải mài giũa!”
Tô Mân trầm giọng nói: “Loại mài giũa này ở nhân gian rất khó hoàn thành, vừa hay con phải đến Tiên giới, nhất định phải mượn quy tắc của Tiên giới để hoàn thiện bản thân!
Trần Mục cũng cảm thấy bản thân vẫn còn thiếu một chút, nghe thấy sư tôn nhắc nhở, hắn càng kiên định với suy nghĩ của mình, phải đến Tiên giới để bù đắp khuyết thiếu của bản thân, để Bất Diệt Kinh đạt đến trình độ không có kẽ hở thật sự.