• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot BỆNH SỦNG (3 Viewers)

  • Chương 75: Quyền lực

Editor: Chuông Gió.

Về đến dưới lầu, Tiểu Thỏ mời mẹ Giản lên nhà ngồi một lát, nhưng bà từ chối, mặc dù bầu không khí bữa ăn khuya tối hôm nay có chút kỳ quái, nhưng bà cảm thấy rất vui vẻ, vì bên cạnh có Tiểu Thỏ nên Giản Chính Dương đang từ từ hòa nhập với mọi người, đây là một tín hiệu tốt, nghĩ như vậy nên ánh mắt của mẹ Giản nhìn Tiểu Thỏ càng thêm ôn hòa ấm áp.

Để cho hai người có thể nghỉ ngơi sớm một chút, mẹ Giản nhanh chóng lái xe rời đi, chờ bà đi khỏi, Tiểu Thỏ mới hỏi Giản Chính Dương, “Vừa rồi khi ăn lẩu, anh không ăn gì cả, sao vậy?"

Giản Chính Dương giảo hoạt, "Anh không muốn ăn chung một nồi với mấy người đó."

Tiểu Thỏ ngẩn ra, "Chỉ vì chuyện này?"

"Ừ."
"Quên đi, anh đói bụng không, có muốn em làm chút gì cho anh ăn không?" Cô còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cũng không còn hơi sức khuyên nhủ Giản Chính Dương, vậy nên nói sang chuyện khác.

"Anh không đói." Giản Chính Dương thích được Tiểu Thỏ quan tâm chăm sóc, dịu dàng nắm tay cô, xem bộ dáng cô có vẻ đã mệt, "Chúng ta trở về nghỉ ngơi sớm một chút, em vất vả rồi."

"Vâng."

Hai người vào nhà, nhanh chóng tắm rửa, lên giường đi ngủ, chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ, không làm chuyện gì khác, nghe được hơi thở của nhau, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Đến nửa đêm, điện thoại di động của Tiểu Thỏ vang lên, hai người đều bị đánh thức, Giản Chính Dương khó chịu hỏi, "Đã trễ thế này, ai còn tìm em vậy?"

"Em không biết." Tiểu Thỏ bị đánh thức nên tự nhủ, sau này nhất định tắt di động lúc đi ngủ, vừa sờ soạng lấy di động, cầm lên xem, là Tiểu Tình, có chút bất ngờ, trễ như vậy cô ta còn gọi điện thoại cho mình làm gì.

"A lô ..."

Trong điện thoại không có ai trả lời, nửa đêm, điện thoại reo lại không có người nói chuyện, cô cảm thấy hơi sợ, lại nói lớn hơn một chút,

"A lô?"

"... ...... ..."

"Tiểu Tình, có phải là cô không, cô gọi điện cho tôi có việc gì, cô nói chuyện đi, nếu không tôi cúp máy nha."

"... ... ư…h…m"

Trong lúc Tiểu Thỏ định cúp máy, bên trong điện thoại truyền đến tiếng thở gấp. Tiểu Thỏ nghe mà rợn tóc gáy, cũng may Giản Chính Dương đang ôm cô, nếu không chỉ có một mình cô, trong lúc này nhất định rất sợ hãi.

"Tiểu Tình, cô nói chuyện đi."

Đối phương vẫn không lên tiếng, chỉ nghe được tiếng thở, Tiểu Thỏ có chút mất kiên nhẫn, hơn nửa đêm gọi cô thức dậy chỉ vì muốn dọa cô thôi sao. Bên cạnh, Giản Chính Dương nghe Tiểu Thỏ kêu tên Tiểu Tình, ngay lập tức nhớ tới cô gái không được anh chào đón kia, không nhịn được bực mình nói, "Đối phương không nói gì, có lẽ do họ gọi nhầm số, em tắt điện thoại đi."

Nghe Giản Chính Dương nói vậy, Tiểu Thỏ thấy cũng có lý, vừa định cúp máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói yếu ớt của ai đó, "Tiểu Thỏ, cứu tôi!"

Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Tiểu Thỏ nghe rất rõ ràng, cô sợ hãi lập tức ngồi bật dậy, "Cô đang ở đâu?"

"Tôi đang ở ... ........”

Tiểu Tình nói địa chỉ, Tiểu Thỏ không còn cảm giác buồn ngủ, "Cô đợi chút, tôi sẽ lập tức đến đó."

Chỗ này cách đây không xa, đi vài phút là tới, Tiểu Thỏ vừa nói vừa nhanh chóng mặc quần áo, quay sang nói với Giản Chính Dương,

"Ông xã, anh ngủ đi, Tiểu Tình có lẽ xảy ra tai nạn, em qua đó một chút."

Động tác của Giản Chính Dương nhanh hơn, anh nói, "Đã trễ như vậy, em ra ngoài một mình, anh rất lo lắng."

"Ông xã, cảm ơn anh, em sẽ về nhanh thôi." Cô cảm động ôm anh, khẽ hôn.

Không biết tình huống của Tiểu Tình thế nào, hai phút sau, hai người ra khỏi nhà, nhanh chóng chạy đến nhà Tiểu Tình, cũng là một chung cư cao cấp, ban đêm người lạ không thể tùy tiện ra vào.

Tiểu Thỏ tìm bảo vệ nói rõ mục đích đến đây, bảo vệ không dám ngăn cản, chỗ này có rất nhiều người lắm tiền nhiều của, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt, bảo vệ cùng cô và Giản Chính Dương đi vào, Tiểu Thỏ tiến lên gõ cửa,

"Tiểu Tình, Tiểu Tình ~"

Gõ vài lần không có ai trả lời, Tiểu Thỏ vừa gọi điện thoại vừa hỏi bảo vệ đứng bên cạnh,

"Các anh có chìa khóa dự phòng không?"

"Không có." Bảo vệ lắc đầu.

"Làm sao bây giờ?"

Đã xảy ra chuyện gì, nửa đêm cô ấy gọi điện thoại cho mình cầu cứu? Mặc dù sau khi nghỉ việc hai người không có liên lạc với nhau, nhưng Tiểu Tình tìm cô cầu cứu, cô không thể không quan tâm giúp đỡ.

Điện thoại được kết nối, nhưng không có ai nhận máy, Tiểu Thỏ vô cùng lo lắng, hỏi bảo vệ còn cách nào có thể vào nhà. Bảo vệ nghe xong, suy nghĩ một chút mới nói, nếu cửa ban công không bị đóng thì có thể trèo qua ban công nhà hàng xóm đi vào nhà. Tiểu Thỏ lại nhờ cậy bảo vệ xin họ trèo tường vào nhà, nhưng bảo vệ không đồng ý vì như vậy là phạm pháp, hơn nữa hiện tại không thể xác định người trong nhà có thật sự đang gặp nguy hiểm hay không, nếu như không có, đến lúc đó họ lại bị kiện vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp.

Tiểu Thỏ nghe vậy tức giận nhìn sang Giản Chính Dương, vẻ mặt anh thờ ơ tỏ vẻ không muốn xen vào việc này, anh đến đây chỉ vì muốn đi cùng với cô mà thôi.

"Hay là báo cảnh sát đi." Cuối cùng, bảo vệ cũng đưa ra biện pháp, muốn trèo tường thì để cho cảnh sát đến, rồi trèo vào vẫn tốt hơn.

"Được."

Tiểu Thỏ không chút do dự gật đầu, cô gọi 110, rất nhanh kể rõ sự tình, bên kia cũng lập tức phái cảnh sát đến hiện trường.

Gần đây có một đồn cảnh sát, chưa đến năm phút cảnh sát đã đến nơi, Tiểu Thỏ vừa nhìn thấy, vội vàng chạy lên nói chuyện với cảnh sát.

Bên cạnh, Giản Chính Dương khó chịu nhìn Tiểu Thỏ lo lắng chuyện của người khác, hơn nữa Tiểu Tình từng nói xấu Tiểu Thỏ, trong lòng anh chỉ ước cô ta nên chết mới phải, dám mắng chửi Tiểu Thỏ của anh, việc này chỉ là một chút trừng phạt nhỏ, còn có nhiều hình phạt lớn hơn đang chờ cô ta.

Đã khuya nên không thể đi tìm thợ mở khóa, hơn nữa cũng không biết người ở bên trong thế nào, cảnh sát do dự một chút, nhanh chóng quyết định trèo vào nhà từ lối ban công bên cạnh. Cảnh sát gõ cửa nhà hàng xóm, tự giới thiệu thân phận, trình bày rõ ý đồ công việc, đối phương lập tức phối hợp giúp đỡ, rất may là ban công hai nhà đều không bị che kín, có thể dễ dàng đi vào bên trong.

Chăm chú nhìn theo người cảnh sát đã trèo qua ban công vào nhà, đám người Tiểu Thỏ gấp gáp chạy về hướng đối diện chờ cảnh sát mở cửa, biết được ý đồ làm việc của cảnh sát, nhà hàng xóm có khả năng đã gặp chuyện không may nên người hàng xóm đối diện cũng không vội đóng cửa, tò mò nán lại ở cửa chờ xem đã xảy ra chuyện gì.

Cảnh sát sau khi tiến vào nhà lập tức mở cửa cho đám người Tiểu Thỏ, sau đó mới mở đèn, chờ đến khi đèn trong phòng bật sáng, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Trong phòng khách, một người đang nằm, người này, chính là Tiểu Tình.

Tiểu Thỏ vừa thấy liền sợ hãi, sắc mặt Tiểu Tình tái nhợt giống như ma quỷ, gắt gao giữ cái khăn mặt đang quấn trên cánh tay, khăn mặt đã nhuộm thành màu đỏ, tất cả đều là máu, vết máu từ nhà vệ sinh ra đến phòng khách, di động của Tiểu Tình cũng bị rơi trên sàn nhà.

Giản Chính Dương chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, không muốn làm bẩn mắt mình. Tiểu Thỏ trấn tĩnh lại, sau đó đỡ Tiểu Tình giúp cô ấy đứng dậy. Cảnh sát lập tức gọi 120, bảo vệ cũng gọi cho cấp trên báo cáo tình hình.

"Tiểu Tình, Tiểu Tình."

Nói thật lòng, chứng kiến chuyện này, Tiểu Thỏ rất sợ, nhưng nghĩ lại trước khi chết Tiểu Tình đã gọi cho cô cầu cứu, trong lòng dâng lên cảm giác được tín nhiệm và tin tưởng, những oán hận trước đây, cũng đã phai nhạt rất nhiều.

Cảnh sát để tay ở dưới mũi Tiểu Tình thăm dò, vẫn còn thở, nói với đồng nghiệp, "Đỡ cô ấy ngồi dậy."

"Ừ."
Trước tiên, hai cảnh sát cẩn thận xem xét, sau đó đỡ Tiểu Tình ngồi lên sô pha, bởi vì Tiểu Thỏ là người báo án, cảnh sát để cô chuẩn bị một chút rồi đi đến bệnh viện. Có điều là Tiểu Thỏ chưa từng trải qua tình huống như vậy, cái gì cũng quên, sau khi được cảnh sát nhắc nhở, cô đi lấy ví tiền và chứng minh thư của Tiểu Tình, xe cấp cứu không bao lâu đã đến nơi, Tiểu Tình được đưa đi, Tiểu Thỏ cầm ví tiền của Tiểu Tình, chìa khóa và di động, lại kéo Giản Chính Dương ngồi lên xe cấp cứu.

Hai cảnh sát cũng vào xe của mình đi theo sau xe cấp cứu, bọn họ cần phải lấy khẩu cung.

Đến bệnh viện, Tiểu Thỏ vội vàng làm thủ tục cho Tiểu Tình, mọi chuyện xong xuôi thì trên trán cũng đầy mồ hôi, thực ra cô đang rất sợ, sợ Tiểu Tình cứ như vậy mà đi.

Vừa rồi bệnh viện yêu cầu người nhà bệnh nhân phải ký tên mới chịu làm giải phẫu, Tiểu Thỏ rất lo lắng, cô muốn ký tên, nhưng Giản Chính Dương nhất quyết không cho phép, ký tên vào thì phải chịu trách nhiệm, nếu Tiểu Tình chết, người nhà cô ấy có thể sẽ hiểu lầm và gây phiền toái cho Tiểu Thỏ, anh không thể để cô rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy.

Sau đó vẫn là cảnh sát ở lại giải quyết mọi chuyện, trước tiên đề nghị bác sĩ làm phẫu thuật, cảnh sát sẽ chịu trách nhiệm liên hệ với người nhà của Tiểu Tình. Cũng may, trong di động của Tiểu Tình có lưu số điện thoại của cha mẹ cô ấy, Tiểu Thỏ không biết nên nói gì, gọi vào số điện thoại của cha Tiểu Tình, sau đó đưa điện thoại cho cảnh sát nói chuyện.

Cảnh sát nói hai ba câu giải thích tình hình, sau khi cúp điện thoại thì nói với Tiểu Thỏ, người nhà của Tiểu Tình sẽ nhanh chóng đến bệnh viện.

Tiểu Thỏ vừa làm xong các thủ tục còn lại, cha mẹ của Tiểu Tình cũng vừa đến, hai người hổn hển thở gấp, có thể thấy họ chạy đến đây rất vội, sau khi cảnh sát đưa ra các giấy tờ của bệnh viện, cũng không phản đối liền ký tên. Khi biết Tiểu Thỏ là người phát hiện Tiểu Tình đang gặp nguy hiểm, lại chạy đến hỏi thăm Tiểu Thỏ đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Thỏ chỉ nói, nửa đêm cô nhận được điện thoại cầu cứu của Tiểu Tình thì lo lắng chạy đến, những chuyện khác đều không biết.

Cha mẹ Tiểu tình có chút thất vọng, nhưng vẫn rất lễ độ khách khí cảm ơn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ lắc đầu, cô nói dù sao cũng từng là đồng nghiệp, nếu Tiểu Tình tìm tới cô, cô không thể thấy chết không cứu, chỉ là tình huống tối nay quá mức kích thích, cô không thể chợp mắt được.

Kiên nhẫn chờ đến khi ca phẫu thuật kết thúc, sắc mặt Giản Chính Dương đã đen như đáy nồi, Tiểu Thỏ ngượng ngùng nhìn cha mẹ Tiểu Tình, cô xấu hổ cười, chỉ nói mọi chuyện không liên quan đến bọn họ.

Hơn một giờ sau, cuối cùng đèn trước phòng giải phẫu cũng tắt, cha mẹ Tiểu Tình phát hiện ra trước, nhất thời tất cả mọi người đều căng thẳng.

Chờ bác sĩ đi ra, mọi người lập tức vây lại, bác sĩ đã không còn kinh sợ khi gặp những tình huống thế này, chỉ nói đơn giản một câu: phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm.

Cuối cùng, tâm trạng của mọi người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Thật ra, cô ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng, cũng phải cảm ơn chính bản thân cô ấy." Bác sĩ nói,

"Có lẽ sau khi cắt mạch máu, cô ấy cảm thấy hối hận nên mới lấy khăn mặt cầm máu lại, nếu không, đợi đến lúc được đưa đến bệnh viện, chỉ sợ đã chết vì mất nhiều máu."

"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ." Cha mẹ Tiểu Tình nghe bác sĩ nói vậy, nghĩ lại mà vô cùng sợ hãi.

Nghe thấy Tiểu Tình đã không sao, cảnh sát chào từ biệt Tiểu Thỏ và cha mẹ Tiểu Tình, sau đó rời đi.

Tiểu Thỏ cùng với cha mẹ Tiểu Tình đi theo y tá đưa cô về phòng bệnh, đối với ân nhân cứu mạng con gái, cha mẹ Tiểu Tình lại bày tỏ lòng cảm ơn một lần nữa. Tiểu Tình đã thoát khỏi nguy hiểm, cha mẹ cô cũng bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân vì sao con gái tự sát.

Về chuyện này, Tiểu Thỏ cũng không hiểu, trưa nay gặp Tiểu Tình còn thấy cô ấy đang ân ân ái ái với bạn trai, tại sao đến tối cô ấy lại tự sát. Đúng lúc, Giản Chính Dương đứng phía sau nhắc nhở:

"Trưa hôm nay, lúc chúng tôi ăn cơm còn gặp Tiểu Tình và bạn trai cô ấy, dáng vẻ rất ân ái, có cần báo cho bạn trai cô ấy biết chuyện này không?"

Nghe Giản Chính Dương nói vậy, cha mẹ Tiểu Tình kinh ngạc hỏi lại, "Bạn trai?"

"Vâng." Nhớ tới người đàn ông kia, Tiểu Thỏ cảm thấy có chút kì lạ, "Hai bác không biết sao?"

"Chúng tôi không biết."

Không nghĩ tới con gái đã có bạn trai, không lẽ là tự tử vì tình? Cha mẹ Tiểu Tình nghi ngờ, hỏi Tiểu Thỏ,

"Cháu có biết bạn trai Tiểu Tình tên gì không? cậu ấy làm nghề gì? có thể liên lạc với cậu ấy không?"

"Người này, trước kia cháu chưa từng gặp qua, chỉ biết người đó họ Đổng, cháu không nhớ tên, trông có vẻ hơi lớn tuổi, còn có, hai bác muốn biết có thể thử tìm trong điện thoại của Tiểu Tình."

Khi cha mẹ Tiểu Tình đến, cô đã trả lại điện thoại cho họ, đây là đồ cá nhân của Tiểu Tình, tốt nhất là không nên lục lọi, cả ví tiền và chìa khóa, cô cũng trả lại sau khi đã giải thích mọi chuyện, hai ông bà cũng không hề có trách móc Tiểu Thỏ.

"Bà xã, nếu không còn việc gì, chúng ta về nhà thôi, anh buồn ngủ quá."

Giản Chính Dương nói xong thì kéo Tiểu Thỏ rời đi, đã không còn việc gì, tại sao còn muốn bà xã của anh lo lắng.

Tiểu Tình này thật sự đáng ghét, muốn chết tại sao không yên lặng mà chết, trước lúc chết còn cố tình đổi ý, hại bà xã của anh vì cô ấy phải vất vả bận rộn đến nửa đêm, thật là đáng ghét, đáng ghét.

Tiểu Thỏ không thể làm gì khác, xấu hổ cười với hai ông bà, họ cũng biết đã làm phiền Tiểu Thỏ, vội vàng cảm ơn cô và Giản Chính Dương để hai người trở về nghỉ ngơi.

Nghĩ lại thì ở đây cũng không tới phiên cô lo lắng, Tiểu Thỏ nói ngày mai sẽ lại đến thăm Tiểu Tình, nói xong liền kéo Giản Chính Dương đang vô cùng khó chịu rời đi, cô còn ở lại chút nữa, chỉ sợ anh sẽ phát hỏa tức giận, lúc đó sẽ rất xấu hổ.

Hai người ngồi lên taxi, tâm trạng từ từ thả lỏng, lúc này Tiểu Thỏ đã mệt rã rời, cô quay sang muốn nói chuyện với Giản Chính Dương một chút, kết quả bị anh dịu dàng ôm vào trong ngực,

"Mệt lắm không? Em mệt thì ngủ trước đi, đến nơi ông xã gọi em dậy."

Tiểu Thỏ đắm chìm trong sự dịu dàng chăm sóc của Giản Chính Dương, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng không nỡ thốt lên những lời trách móc trong lòng.

Thấy Tiểu Thỏ ngoan ngoãn nằm trong ngực mình, trong mắt Giản Chính Dương hiện lên sự đắc ý, anh biết làm thế nào để Tiểu Thỏ đứng về phía mình.

Về phần Tiểu Tình kia, thật sự rất ngu ngốc, vừa gặp phải những chuyện không may đã phản ứng kịch liệt như vậy, chẳng qua là đến phút cuối lại hối hận sợ hãi, sự thật chứng minh cô gái này cũng rất sợ chết. Như vậy cũng tốt, con người trải qua một lần sinh tử, càng thêm quý trùng sinh mạng của mình, anh sẽ cho cô ấy biết, xúc phạm người phụ nữ của anh phải trả giá như thế nào.

Thực ra, Tiểu Tình tự sát, hoàn toàn bởi vì cô nhận được một bức thư nặc danh, nội dung bức thư rất đơn giản, chính là nói cho Tiểu Tình biết Đổng Nhuận Phong đã kết hôn, hơn nữa còn có một con gái kém cô mấy tuổi, nhân tiện còn bổ sung thêm một ít chứng cứ.

Bản tính mạnh mẽ hiếu thắng, lại có dã tâm, Tiểu Tình vẫn mong đến một ngày có thể trở thành Đổng phu nhân. Tuy rằng Đổng Nhuận Phong đã lớn tuổi, nhưng sức quyến rũ của ông ta thì không cần phải hoài nghi, nếu không có bức thư này, có lẽ cô vẫn còn sống trong ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp, đến khi ảo mộng tan vỡ, Tiểu Tình không cam tâm gọi điện thoại xác nhận với Đổng Nhuận Phong, kết quả nghe được đáp án khẳng định của ông ta.

Không ngờ bản thân chỉ là tình nhân của người khác, Tiểu Tình làm sao chấp nhận được chuyện này.

Sau đó, cô và Đổng Nhuận Phong lớn tiếng cãi nhau, tuy Đổng Nhuận Phong rất cưng chiều cô, nhưng làm sao có thể để cô ngồi lên đầu mình. Sau một hồi dỗ dành không có kết quả, ông ta bỏ đi để lại một mình Tiểu Tình.

Mấy ngày qua Tiểu Tình được Đổng Nhuận Phong nuông chiều sủng ái, nghĩ đến mình vừa bị thất thân còn bị lừa gạt, trong lúc tức giận cô đã làm ra chuyện ngu ngốc.

Ban đầu cô đúng là muốn chết trong bồn tắm, cho nên cởi hết quần áo, chờ đến khi bồn tắm xả đầy nước, cô tự cắt cổ tay mình. Kết quả khi nhìn thấy tay máu chảy, nghĩ đến lúc mình chết vì mất máu thì có chút sợ hãi, cô lại không cam tâm chuyện bị Đổng Nhuận Phong lừa gạt.

Cuộc gọi thứ nhất, Tiểu Tình gọi cho Đổng Nhuận Phong cầu cứu, đáng tiếc Đổng Nhuận Phong sợ cô nửa đêm làm ầm ĩ sẽ khiến vợ hắn biết chuyện, cho nên đã tắt máy.

Cô lại gọi thêm vài lần, nhưng đều không liên lạc được, cô không thể ra ngoài, sau cùng đành trơ trẽn bấm gọi cho Tiểu Thỏ, cầu cứu cô ấy.

Những chuyện này, đương nhiên Tiểu Thỏ không hề hay biết, về đến nhà, cô tắm rửa sạch sẽ rồi lại nằm lên giường, nhưng vừa nhắm mắt trong đầu liền xuất hiện sắc mặt Tiểu Tình tái nhợt vì bị mất máu.

Cô sợ hãi mở to mắt, phát hiện Giản Chính Dương đang nhìn mình, rõ ràng anh cảm nhận cô đang lo lắng, ánh mắt như đang hỏi, em làm sao vậy?

Tiểu Thỏ miễn cưỡng cười khổ, "Ông xã, làm sao bây giờ, em cứ nhắm mắt lại liền nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Tình, trông rất đáng sợ."

Giản Chính Dương ôm cô vào lòng, âu yếm hôn lên trán, anh nói, "Anh ở đây, em không cần sợ."

Nghe anh nói vậy, Tiểu Thỏ dựa vào trong ngực anh lần nữa, dường như thật sự không còn sợ hãi.

Nghe được mùi hương quen thuộc của Giản Chính Dương, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lúc mơ mơ màng màng còn nài nỉ, "Ông xã, chờ em ngủ anh mới được ngủ, nếu không em sẽ rất sợ."

Khóe miệng Giản Chính Dương hiện lên ý cười, anh rất thích Tiểu Thỏ dựa dẫm vào mình, chỉ dịu dàng nói, "Được, chờ em ngủ anh mới ngủ tiếp."

Không bao lâu đã nghe được tiếng hít thở đều đều của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương biết cô đã ngủ, thỏa mãn nhìn cô gái đang ôm trong lòng, đây là người phụ nữ của anh.

Nhớ đến dáng vẻ của Tiểu Tình, khóe miệng Giản Chính Dương hiện lên nụ cười xấu xa, chuyện này chưa thể kết thúc như vậy được, mong là cái cô Tiểu Tình kia không khiến anh phải thất vọng, nếu không, anh thực sự hối hận khi đã đối phó cô ta, bởi vì kẻ địch quá yếu, không thể đứng dậy, sẽ rất nhàm chán.

Ngày hôm sau Tiểu Thỏ bị đánh thức, trong lúc đang say ngủ bị gọi tỉnh dậy, cô tức giận không ít, gần đây đã xảy ra chuyện gì, cứ đang ngủ thì bị đánh thức, sau này lúc đi ngủ cô nhất định sẽ tắt điện thoại.

Tâm tình không tốt nên thái độ khi nói chuyện cũng không vui vẻ dễ chịu, cũng không thèm nhìn số máy gọi đến, vừa nhắm mắt vừa cầm lấy điện thoại, lớn tiếng hỏi,

"A lô, ai vậy, không biết là quấy rầy giấc ngủ của người khác vào lúc sáng sớm là không có lịch sự hay sao?"

Đầu dây bên kia có lẽ bị giọng nói lớn tiếng của Tiểu Thỏ làm cho kinh sợ, im lặng một lúc mới nói,

"Nếu tôi không nhầm, hiện tại Bắc Kinh đã là hơn mười giờ năm mươi phút sáng, lúc này mới gọi cho cô, như vậy không tính là quấy rầy giấc ngủ của cô chứ."

Nghe được giọng nói của một người đàn ông xa lạ, Tiểu Thỏ kịp thời phản ứng hỏi lại, "Ông là ai?"

Thấy cô còn chưa nhận ra được người đang nói chuyện với mình, đối phương rõ ràng đã bị Tiểu Thỏ làm cho tức nghẹn lần nữa,

"Tôi họ Cừu, tên Tần, nếu tôi không lầm thì theo huyết thống gia đình, cô phải gọi tôi là cậu."

Tiểu Thỏ còn đang suy nghĩ sao lại có người tên gọi kỳ cục như vậy, Cừu Tần? Kết quả nghe thấy đối phương nói cô phải gọi ông ta là cậu, ngay lập tức nhớ ra, thì ra là từ nước ngoài gọi đến, thoáng cái liền tỉnh ngủ.

"Ông đây là ... Ông Cừu, xin chào."

Kìm nén nửa ngày, Tiểu Thỏ chỉ có thể bật thốt lên hai tiếng: Ông Cừu. Tuy rằng đối phương nói có thể cô phải gọi là cậu, nhưng thực tế còn chưa xác định rõ ràng, cứ như vậy đã muốn cô gọi là cậu, có vẻ không đúng lắm.

Bên kia đại dương xa xôi, Cừu Tần nghe thấy Tiểu Thỏ xưng hô có vẻ không được tự nhiên, trái lại hiểu ý cười, trong lòng ông ta có chút tin tưởng thân phận của Tiểu Thỏ, cho dù cô dùng cách gì tìm được bọn họ, nhưng không như suy đoán sẽ gọi ông ta là cậu, ông cảm thấy cô gái này không phải là người ham hư vinh coi trọng vật chất.

Song, nếu sự thật chứng minh cô đúng là con gái ruột của chị gái, cho dù là người ham tiền hám của, ông cũng sẽ không để ý mà yêu thương cô. Nghĩ đến người chị gái đã nhiều năm không gặp nhưng hiện tại đã qua đời, còn có sắc mặt bi thương của cha mẹ sau khi nghe được tin này, trong lòng Cừu Tần không khỏi đau lòng thương tiếc, đối với Tiểu Thỏ cũng dịu dàng hơn trước,

"Con là Tiểu Thỏ phải không, cậu đang làm thủ tục về nước, sẽ nhanh chóng trở về, đến lúc đó chúng ta cùng gặp mặt. Nhân tiện mọi người cũng muốn đi thăm mộ của mẹ con, nếu thật sự con là con cháu nhà họ Cừu, nhất định chúng ta sẽ đưa con trở về nhà, trong thời gian này con phải luôn luôn mở điện thoại, khi nào chúng ta xác định lịch trình sẽ điện thoại cho con, có được không?"

"Dạ vâng, được ạ." Đối phương nhỏ giọng dịu dàng, Tiểu Thỏ có chút không quen, hơn nữa người đó có thể là cậu mình, cũng chính là bậc cha chú bề trên, Tiểu Thỏ lễ phép gật đầu đồng ý.

"Tốt lắm, vậy cậu cúp máy trước, chúng ta liên lạc sau."

"Vâng.”

Cúp điện thoại, Tiểu Thỏ đã không còn buồn ngủ, nghĩ lại những lời Cừu Tần vừa nói lúc nãy, cả gia đình họ cùng nhau trở về thăm mộ của mẹ, nói vậy, bọn họ cũng không phải không quan tâm đến máu mủ tình thâm.

Tuy rằng trước đây mẹ vì muốn ở cùng một chỗ với ba mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nhưng mà xem phản ứng của mọi người, có lẽ đã tha thứ cho mẹ từ lâu, chỉ là cô không rõ tại sao nhiều năm qua mọi người cũng không có liên lạc, hay là không liên lạc được? Tóm lại cho dù là nguyên nhân gì cũng không quan trọng, chỉ cần đó là tình cảm chân thành, cô sẽ bằng lòng đón nhận bọn họ.

Suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ tới hôm nay phải đi thăm Tiểu Tình, cô vội vàng đi thay quần áo, Giản Chính Dương bị cô đánh thức, nhìn dáng vẻ của cô, anh hỏi,

"Em muốn đi đâu?"

"Em đến bệnh viện."

"Để làm gì?" Giản Chính Dương cảm thấy không cần thiết, "Em và cô ta cũng không phải quen thân."

"Dù sao em cũng là người đưa cô ấy đến bệnh viện, trong lúc nguy cấp cô ấy lại gọi điện thoại cho em, cho dù vì nguyên nhân gì, cô ấy cũng đã tin tưởng em, hơn nữa tối hôm qua em đã nói sẽ đến thăm cô ấy, em không thể thất hứa."

Tiểu Thỏ cảm thấy có lỗi vì mới rồi lại làm cho anh thức giấc. "Anh ngủ thêm một lúc đi, em đi một mình được rồi."

"Không được." Giản Chính Dương không suy nghĩ liền từ chối, anh sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của mình.

Dưới sự kiên trì của Giản Chính Dương, hai người ăn sáng xong rồi mới ra ngoài mua một giỏ hoa quả đi đến bệnh viện. Tiểu Tình đã tỉnh và đang nói chuyện với mẹ, nhìn thấy Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương đi vào liền im lặng, tình huống như vậy khiến Tiểu Thỏ hơi khó xử, không tự nhiên.

"Tiểu Tình, tôi tới thăm cô."

Tiểu Tình bình tĩnh nhìn bộ dáng mất tự nhiên của Tiểu Thỏ, lại nhìn tới dáng vẻ của Giản Chính Dương trước sau vẫn nhìn Tiểu Thỏ không rời mắt, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lúc này cô rất ghen tị với Tiểu Thỏ.

Bởi vì cô hoàn toàn không liên lạc được với Đổng Nhuận Phong, hiện giờ cô đang nằm viện mà ông ta thì không biết đang phong lưu ong bướm ở nơi nào, làm sao cô thoải mái cho được.

"Cô đến rồi."

"Ừ, tôi tới thăm cô một chút, cô có khỏe không?"

"Khá tốt."

"Tiểu Tình, con còn không mau nói cảm ơn với người ta đi."

Ở bên cạnh, mẹ Tiểu Tình nhìn thái độ thản nhiên của con gái thì quở trách, "Nếu không có Tiểu Thỏ vất vả suốt đêm qua, chỉ sợ con khó mà giữ được tính mạng."

"Dì à, không có việc gì đâu, thật ra cháu cũng không làm được gì, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn bên phía cảnh sát, chính bọn họ là người mở cửa, một mình cháu cũng không có cách gì."

"Cho dù nói thế nào, nếu không có cháu, có lẽ không có ai biết được chuyện này."

Mẹ Tiểu Tình rất cảm kích Tiểu Thỏ, "Con bé này cũng thật là, xảy ra chuyện cũng không gọi điện thoại về nhà, lúc nhận được điện thoại của cảnh sát, thiếu chút nữa chúng tôi cũng bị dọa chết."

"À ... ha ha, có lẽ Tiểu Tình cũng là đúng lúc gọi cho cháu thôi." Tiểu Thỏ chỉ thuận miệng đáp, lại không biết chính mình đang nói sự thật.

Mẹ Tiểu Tình mời Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương cùng ngồi xuống, bà cầm vài quả táo muốn ra ngoài rửa sạch để mời khách, Tiểu Thỏ ngăn bà cũng không được, chờ bà đi khỏi, Tiểu Tình lập tức hỏi Tiểu Thỏ,

"Tiểu Thỏ, cô có thể giúp tôi một việc không?"

Tiểu Thỏ còn chưa trả lời, Giản Chính Dương đã mau chóng mở miệng, "Cô ấy không rảnh."

Tiểu Thỏ không vui trừng mắt liếc anh, nhìn thấy Tiểu Tình có chút mất mác, cô nói, "Giúp việc gì?"

"Giúp tôi tìm Đổng Nhuận Phong, nói cho ông ta biết tôi đang ở bệnh viện."

"Được, cô đưa địa chỉ và số điện thoại của ông ta cho tôi."

"Tôi chỉ biết địa chỉ công ty, bây giờ tôi không tiện đi lại, số điện thoại của ông ta cũng không gọi được." Không thể để cho cha mẹ cô biết chuyện này, Tiểu Tình cố nén tức giận, bây giờ cô chỉ có thể nhờ Tiểu Thỏ giúp đỡ.

Thực ra Tiểu Tình không biết, tối hôm qua khi cha mẹ nghe tin cô đã có bạn trai, xem qua điện thoại của Tiểu Tình có thể tìm được số của Đổng Nhuận Phong, không có cách nào, bởi vì Đổng Nhuận Phong nhắn cho Tiểu Tình rất nhiều lời lẽ ám muội, mà Tiểu Tình còn lưu trong danh bạ là ông xã yêu, như vậy thì sao có thể không biết.

Nhưng mà khi Tiểu Tình tỉnh lại, cha cô đã trở về nhà, mẹ cô sợ cô vẫn còn đang kích động, lo sợ cô lại làm ra chuyện ngu ngốc, vì nguyên nhân này mà bà phải đè nén tâm trạng tức giận, không hỏi cô bất kỳ chuyện gì.

Tiểu Tình đợi mẹ ra ngoài mới lén lút gọi cho Đổng Nhuận Phong, cô hoàn toàn không ngờ cha mẹ cô đã biết tất cả mọi chuyện.

Ý của Tiểu Tình chính là muốn cô giúp cô ấy tìm người, Tiểu Thỏ không nghĩ nhiều liền đồng ý, "Cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi đi tìm ông ta."

"Được, cảm ơn cô."

"Đừng khách sáo."

Tiểu Tình gật đầu, suy nghĩ lại nói, "Ông ấy có thể đang họp hoặc bận rộn công việc, nếu không ở công ty hoặc không có cách nào gặp được, cô có thể nói lại với người trong công ty là có bạn gái ông ấy đến tìm, nhắn ông ấy khi nào rảnh thì điện thoại cho tôi."

"Được."

Vừa nói xong, mẹ Tiểu Tình đã rửa sạch táo mang vào, bà nhất định muốn mời Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương. Bà còn rất khen ngợi vẻ khôi ngô tuấn tú của Giản Chính Dương, trong lòng thầm nghĩ không biết bạn trai của con gái có diện mạo thế nào? lớn tuổi bao nhiêu? Nhìn vẻ mặt trầm lặng của con gái, lại sợ cô kích động, cuối cùng vẫn không thể cất lời.

Ăn xong một quả táo, Tiểu Thỏ muốn đi làm chuyện Tiểu Tình nhờ cậy mình, cô kéo Giản Chính Dương rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến công ty của Đổng Nhuận Phong.

Vừa đến công ty đã bị bảo vệ chặn lại, hỏi cô muốn tìm ai, Tiểu Thỏ nói muốn tìm Đổng Nhuận Phong, bảo vệ lại hỏi hai người là ai, cô đang định trả lời thì Giản Chính Dương đã nhanh hơn,

"Bạn gái ông Đổng nhờ chúng tôi đến tìm ông ấy, hiện giờ cô ấy đang ở bệnh viện XX, không thể liên lạc được ông ấy, hi vọng ông ấy có thể đến bệnh viện một chút, cô ấy còn nhờ chúng tôi chuyển lời dùm, cô ấy rất muốn gặp ông Đổng."

Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn Giản Chính Dương, Tiểu Tình nói như vậy khi nào, lại còn cướp lời không cho cô nói là sao?

Bảo vệ nghi ngờ nhìn hai người, Tiểu Thỏ nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ xác nhận. Bảo vệ thu hồi ánh mắt nói,

"Đổng tổng vừa mới ra ngoài, hiện giờ không có ở đây, khi nào ngài ấy trở về tôi sẽ nhắn lại."

Bảo vệ đang định tiễn khách, điện thoại vang lên, anh ta đi ra nghe điện thoại một lúc, chỉ nói hai tiếng đã biết, sau đó cúp điện thoại, lấy ra tờ giấy và cây viết,

“Không thì cô để lại tên và số điện thoại của bạn gái Đổng tổng vào đây, chờ khi Đổng tổng quay lại, tôi sẽ đưa cho ông ấy.”

Tiểu Thỏ không hề nghi ngờ, tìm trong di động số điện thoại của Tiểu Tình, viết ra tên và số điện thoại,

"Được rồi, đã làm phiền anh, hiện giờ Tiểu Tình rất muốn gặp ông Đổng, nhờ anh nhanh chóng chuyển lời."

"Được, chắc chắn rồi, chờ Đổng tổng trở về, tôi lập tức đưa cho ông ấy."

Bảo vệ vừa cười vừa tiễn hai người ra khỏi công ty, chờ Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương bước vào thang máy, bảo vệ mới quay đầu lại nhìn người phụ nữ trung niên bước ra từ phía sau,

"Đổng phu nhân."

Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nhìn bảo vệ, "Tờ giấy đâu?"

"Ở trong này."

Bảo vệ cung kính đưa tờ giấy ghi tên và số điện thoại của Tiểu Tình, trong lòng thầm nghĩ, xong rồi, bạn của tình nhân chủ tịch tìm tới cửa, đúng lúc chủ tịch không có lại gặp phải phu nhân chủ tịch ở đây, phen này có kịch hay để xem rồi.

Không ngờ, ngài chủ tịch bình thường nhìn có vẻ hiền lành ôn hòa, lại có thể bắt chước người khác nuôi dưỡng tình nhân, thật là nhìn người thì không thể nhìn bề ngoài. Ngoài mặt bảo vệ cười theo, nhưng trong lòng vô cùng khinh bỉ, bị phu nhân bắt gặp đúng là đáng đời, đánh đi đánh đi, đánh càng thê thảm càng tốt, cho đám đàn ông thối tha bỏ cái thói ăn trong bát còn muốn nghĩ trong nồi.

Tiểu Thỏ không hề biết rằng chính mình đã vô tình mang đến rắc rối lớn cho Tiểu Tình, vừa ra khỏi công ty của Đổng Nhuận Phong, cô nhận được điện thoại của mẹ Giản, bà nói đã tìm giúp cô trường dạy lái xe rất tốt, muốn cô tới xem một chút. Tiểu Thỏ lôi kéo Giản Chính Dương đi cùng, đột nhiên cô phát hiện, mặc dù không đi làm nhưng cô còn bận bịu nhiều việc hơn so với lúc còn đi làm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom