Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
CHƯƠNG 27: CÔ TA SẼ TRỞ VỀ
CHƯƠNG 27: CÔ TA SẼ TRỞ VỀ
Mặc dù Hàn Thần Dương cố hết sức để phủ nhận nhưng đôi mắt đỏ hằn đầy tia máu kia lại bán đứng anh ta.
Ngay lập tức, Tôn Tiểu Uyển có một dự cảm không hề tốt nhưng cô ta không dám hỏi trực tiếp, liếc mắt nhìn qua căn phòng đang đóng chặt cửa kia, thử dò hỏi: "Vậy anh Thần Dương đi ăn sáng đi, em đến dọn phòng giúp anh, chị Bùi đã đi rồi, đồ đạc của chị ấy cũng không cần phải..."
"Không được!" Giờ phút này, Hàn Thần Dương như con mèo bị người khác dẫm phải đuôi, giọng nói cứng nhắc đến lại thường.
Tôn Tiểu Uyển bị quát tới sững sờ, đứng cúi đầu tại chỗ.
"Thần Dương à..."
Lâm Thục Trân nghe thấy tiếng động đi tới, giải thích giúp nói: "Tiểu Uyển cũng là tốt cho con, cô Bùi đã đi mấy ngày nay rồi, Tiểu Uyển sợ con tức cảnh sinh tình nên mới định giúp con dọn phòng, vứt đồ đạc của cô Bùi đi."
Nghe thấy vậy, Hàn Thần Dương mới nhận ra thái độ vừa rồi của mình tồi tệ biết bao nhiêu.
Đều là do người phụ nữ đáng ghét kia gây ra!!
Hàn Thần Dương ảo não thở dài, giọng nói dịu dàng lại: "Tiểu Uyển, xin lỗi em, vừa rồi là anh không phải..."
Tôn Tiểu Uyển ngẩng đầu, nước mắt vòng quanh, tủi thân đến nỗi khiến người ta phải thấy thương xót: "Anh Thần Dương, em chỉ cho là chị Bùi sẽ không trở về nữa..."
Người phụ nữ đáng chết kia, vậy mà khiến cho Tiểu Uyển lo lắng cho cô ta sao?!
Hàn Thần Dương xoa xoa đầu Tiểu Uyển: "Không đâu, nhất định là cô ta sẽ quay về."
Tôn Tiểu Uyển ngẩn người ra, đôi mắt ngấn nước đầy vẻ kinh ngạc.
Cô chỉ vừa mới thăm dò hỏi, không ngờ Hàn Thần Dương lại khẳng định Bùi Thiên Ngân nhất định sẽ về? Vì sao người phụ nữ kia lại trở về? Chẳng nhẽ Hàn Thần Dương muốn đi tìm Bùi Thiên Ngân hay sao?
Hàn Thần Dương không ăn sáng mà đi luôn, để lại Tôn Tiểu Uyển đứng trố mắt ngạc nhiên ở hành lang.
Hiệu suất làm việc của Lưu Hạo Vũ rất nhanh, chỉ vừa qua giữa trưa, anh đã tìm được dấu vết của Bùi Thiên Ngân .
Chỉ là lúc đưa cho Hàn Thần Dương, anh có chút không hiểu hỏi: "Không phải cậu nói là... Không tìm cô ấy sao?"
Hàn Thần Dương nhìn qua địa chỉ viết trên tờ giấy, cười lạnh lùng rồi đứng dậy: "Ai nói là tôi đi tìm cô ta? Tôi đi tìm con tôi!"
Lưu Hạo Vũ nhìn Hàn Thần Dương đang cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, mí phải bỗng giật một cái.
Hàn Thần Dương dựa theo địa chỉ viết trên tờ giấy kia, lái xe đi tới vùng quê bên cạnh thành phố Hoài, đỗ xe ở cổng thôn, vừa mới xuống xe định tìm người để hỏi thăm thì ngay lúc đóng cửa xe, anh ta đã nhìn thấy hai hình bóng vô cùng quen thuộc.
Mùa thu ở vùng quê, khắp nơi đều là cây cối tràn trề sức sống, cảnh những ngôi nhà hoàn thiện chứng tỏ họ đã có một vụ mùa bội thu, gió thổi nhẹ, phong cảnh vô cùng tươi đẹp.
Mà ngay trước cảnh tượng đẹp đẽ này, Bùi Thiên Ngân mất tích nhiều ngày vậy mà đang sóng vai đứng cạnh Hà Duy Tùng?!!
Trong nháy mắt, sắc mặt Hàn Thần Dương sầm xuống, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng theo đó mà ảm đạm.
Cách đó không xa, Bùi Thiên Ngân đang không biết chuyện gì nhìn Hà Duy Tùng, bất đắc dĩ thở dài: "Tùng, anh đi đi, em ở đây rất tốt."
Hà Duy Tùng nhìn sắc mặt trắng xanh của Bùi Thiên Ngân, ánh mắt nghiêm nghị: "Bây giờ em thế này rất tốt? Chỗ nào của em tốt? Hàn Thần Dương ăn chơi đàng điếm bên ngoài, thành công rồi thì đi tìm người phụ nữ khác, em nhìn lại bản thân em đi, em giày vò bản thân đến mức độ này là vì cái gì chứ? Ngân , em đang tự dày vò chính bản thân em."
Bùi Thiên Ngân ngẩn người, bỗng nhiên bật cười: "Anh ấy còn có thể ăn chơi đàng điếm chứng tỏ anh ấy rất tốt, mặc dù em không thấy Tôn Tiểu Uyển kia là người lương thiện gì, nhưng nếu anh ấy thật sự thích, em cũng không thể nói gì hơn, tóm lại là anh ấy sống tốt là được rồi."
Nụ cười của cô dịu dàng như vậy nhưng lại khiến cho đôi mắt của Hà Duy Tùng nhói đau, anh đưa tay nắm lấy bờ vai cô: "Ngân , em quên mất hồi đại học em như thế nào sao? Khi đó em kiêu kì như vậy, cao ngạo như vậy, em nhìn lại em bây giờ đi!"
Trong mắt Bùi Thiên Ngân thoáng có cảm giác cô đơn trong giây lát nhưng rất nhanh sau đó, cô liền cười nói: "Lúc em đi học, em là con gái nhà họ Bùi, nhưng bây giờ em là bà Hàn."
"Bà Hàn là phải chịu tội đáng muôn chết sao? Ngân, em nghe lời anh đi, đi cùng anh thôi, anh đưa em rời khỏi đây, cái gì Hàn Thần Dương không cho em được gì, nhưng anh thì không như vậy, anh có thể cho em tất cả của anh."
CHƯƠNG 27: CÔ TA SẼ TRỞ VỀ
Mặc dù Hàn Thần Dương cố hết sức để phủ nhận nhưng đôi mắt đỏ hằn đầy tia máu kia lại bán đứng anh ta.
Ngay lập tức, Tôn Tiểu Uyển có một dự cảm không hề tốt nhưng cô ta không dám hỏi trực tiếp, liếc mắt nhìn qua căn phòng đang đóng chặt cửa kia, thử dò hỏi: "Vậy anh Thần Dương đi ăn sáng đi, em đến dọn phòng giúp anh, chị Bùi đã đi rồi, đồ đạc của chị ấy cũng không cần phải..."
"Không được!" Giờ phút này, Hàn Thần Dương như con mèo bị người khác dẫm phải đuôi, giọng nói cứng nhắc đến lại thường.
Tôn Tiểu Uyển bị quát tới sững sờ, đứng cúi đầu tại chỗ.
"Thần Dương à..."
Lâm Thục Trân nghe thấy tiếng động đi tới, giải thích giúp nói: "Tiểu Uyển cũng là tốt cho con, cô Bùi đã đi mấy ngày nay rồi, Tiểu Uyển sợ con tức cảnh sinh tình nên mới định giúp con dọn phòng, vứt đồ đạc của cô Bùi đi."
Nghe thấy vậy, Hàn Thần Dương mới nhận ra thái độ vừa rồi của mình tồi tệ biết bao nhiêu.
Đều là do người phụ nữ đáng ghét kia gây ra!!
Hàn Thần Dương ảo não thở dài, giọng nói dịu dàng lại: "Tiểu Uyển, xin lỗi em, vừa rồi là anh không phải..."
Tôn Tiểu Uyển ngẩng đầu, nước mắt vòng quanh, tủi thân đến nỗi khiến người ta phải thấy thương xót: "Anh Thần Dương, em chỉ cho là chị Bùi sẽ không trở về nữa..."
Người phụ nữ đáng chết kia, vậy mà khiến cho Tiểu Uyển lo lắng cho cô ta sao?!
Hàn Thần Dương xoa xoa đầu Tiểu Uyển: "Không đâu, nhất định là cô ta sẽ quay về."
Tôn Tiểu Uyển ngẩn người ra, đôi mắt ngấn nước đầy vẻ kinh ngạc.
Cô chỉ vừa mới thăm dò hỏi, không ngờ Hàn Thần Dương lại khẳng định Bùi Thiên Ngân nhất định sẽ về? Vì sao người phụ nữ kia lại trở về? Chẳng nhẽ Hàn Thần Dương muốn đi tìm Bùi Thiên Ngân hay sao?
Hàn Thần Dương không ăn sáng mà đi luôn, để lại Tôn Tiểu Uyển đứng trố mắt ngạc nhiên ở hành lang.
Hiệu suất làm việc của Lưu Hạo Vũ rất nhanh, chỉ vừa qua giữa trưa, anh đã tìm được dấu vết của Bùi Thiên Ngân .
Chỉ là lúc đưa cho Hàn Thần Dương, anh có chút không hiểu hỏi: "Không phải cậu nói là... Không tìm cô ấy sao?"
Hàn Thần Dương nhìn qua địa chỉ viết trên tờ giấy, cười lạnh lùng rồi đứng dậy: "Ai nói là tôi đi tìm cô ta? Tôi đi tìm con tôi!"
Lưu Hạo Vũ nhìn Hàn Thần Dương đang cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, mí phải bỗng giật một cái.
Hàn Thần Dương dựa theo địa chỉ viết trên tờ giấy kia, lái xe đi tới vùng quê bên cạnh thành phố Hoài, đỗ xe ở cổng thôn, vừa mới xuống xe định tìm người để hỏi thăm thì ngay lúc đóng cửa xe, anh ta đã nhìn thấy hai hình bóng vô cùng quen thuộc.
Mùa thu ở vùng quê, khắp nơi đều là cây cối tràn trề sức sống, cảnh những ngôi nhà hoàn thiện chứng tỏ họ đã có một vụ mùa bội thu, gió thổi nhẹ, phong cảnh vô cùng tươi đẹp.
Mà ngay trước cảnh tượng đẹp đẽ này, Bùi Thiên Ngân mất tích nhiều ngày vậy mà đang sóng vai đứng cạnh Hà Duy Tùng?!!
Trong nháy mắt, sắc mặt Hàn Thần Dương sầm xuống, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng theo đó mà ảm đạm.
Cách đó không xa, Bùi Thiên Ngân đang không biết chuyện gì nhìn Hà Duy Tùng, bất đắc dĩ thở dài: "Tùng, anh đi đi, em ở đây rất tốt."
Hà Duy Tùng nhìn sắc mặt trắng xanh của Bùi Thiên Ngân, ánh mắt nghiêm nghị: "Bây giờ em thế này rất tốt? Chỗ nào của em tốt? Hàn Thần Dương ăn chơi đàng điếm bên ngoài, thành công rồi thì đi tìm người phụ nữ khác, em nhìn lại bản thân em đi, em giày vò bản thân đến mức độ này là vì cái gì chứ? Ngân , em đang tự dày vò chính bản thân em."
Bùi Thiên Ngân ngẩn người, bỗng nhiên bật cười: "Anh ấy còn có thể ăn chơi đàng điếm chứng tỏ anh ấy rất tốt, mặc dù em không thấy Tôn Tiểu Uyển kia là người lương thiện gì, nhưng nếu anh ấy thật sự thích, em cũng không thể nói gì hơn, tóm lại là anh ấy sống tốt là được rồi."
Nụ cười của cô dịu dàng như vậy nhưng lại khiến cho đôi mắt của Hà Duy Tùng nhói đau, anh đưa tay nắm lấy bờ vai cô: "Ngân , em quên mất hồi đại học em như thế nào sao? Khi đó em kiêu kì như vậy, cao ngạo như vậy, em nhìn lại em bây giờ đi!"
Trong mắt Bùi Thiên Ngân thoáng có cảm giác cô đơn trong giây lát nhưng rất nhanh sau đó, cô liền cười nói: "Lúc em đi học, em là con gái nhà họ Bùi, nhưng bây giờ em là bà Hàn."
"Bà Hàn là phải chịu tội đáng muôn chết sao? Ngân, em nghe lời anh đi, đi cùng anh thôi, anh đưa em rời khỏi đây, cái gì Hàn Thần Dương không cho em được gì, nhưng anh thì không như vậy, anh có thể cho em tất cả của anh."
Bình luận facebook