Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Giải cứu, bị bắn
Tần Bích Hà vừa giúp cô tháo dây trói ra một chút thì Phương Ngọc Hân cùng 3 tên to con đi vào.
"Cô ôn lại chuyện cũ xong rồi chứ!"- Phương Ngọc Hân nhìn Tần Bích Hà cười.
"Tất nhiên là chưa rồi!"- Tần Bích Hà cũng hợp tác diễn theo.
"Sao? Cố thiếu phu nhân cảm thấy màn chào sân tôi chuẩn bị cho cô thế nào?"- Phương Ngọc Hân thích thú nhìn cô.
"Không tệ! Cô cũng không bỏ ra ít tâm tư đối phó tôi nhỉ!"
Phương Ngọc Hân không vui khi thấy vẻ mặt ung dung của cô dù cô đang bị cô ta khống chế. Rõ ràng bị bắt cóc mà cô vẫn làm ra vẻ mặt chẳng có gì phải sợ. Thế chẳng phải phí công cô ta sắp xếp mọi thứ sao?
"Không hổ là thiếu phu nhân Cố gia. Rất mạnh mẽ."- Phương Ngọc Hân giấu đi sự tức giận bày ra bộ mặt đắc thắng.
"Ồ! Cảm ơn cô đánh giá cao tôi. Tôi thực vinh hạnh được cô nhọc công mời về tán dương thế này."- tuy cô ngoài mặt nhàn nhã ứng phó cô ta nhưng cũng không thể nói là không sợ.
Dù sao bây giờ cô cũng không còn một mình nữa, cô còn có một sinh linh nhỏ đang trong bụng cô chờ ngày ra đời. Cô nhất định phải bảo vệ bản thân mình tốt để còn che chở cho con nữa.
"Mời về? Cô có biết tôi chán ghét cái vẻ mặt không sợ trời không sợ đất này của cô lắm không? Để tôi xem cô còn giữ được cái vẻ mặt ấy bao lâu!"
"Cô định làm gì?"- Tần Bích Hà kinh ngạc hỏi.
Phương Ngọc Hân không kiềm chế được nên nổi điên.
"Làm cho cô ta thực sự trở thành một ả điếm giơ bẩn. Cô ta giờ là của chúng mày đấy, muốn làm gì tùy thích."- Phương Ngọc Hân nói với Tần Bích Hà xong thì quay sang ba tên đứng phía sau nãy giờ nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng.
"Nhưng... Phương tiểu thư, Chu thiếu gia thì...."- một tên vớt chút lý trí e ngại nhìn cô lại nhìn Phương Ngọc Hân.
"Cứ mặc kệ tên đần độn ấy. Anh ta nghĩ cái gì mà thực sự tin tôi bắt cô ta về sẽ đem dâng cho anh ta. Cho dù Cố Phong có bỏ cô ta cũng không được phép leo lên bất kỳ cái cành cao nào cho dù là Chu Viễn Hiên. Cô ta chỉ có thể là một con điếm mặc sức cho đàn ông tùy tiện chơi đùa."- Phương Ngọc Hân cười thỏa mãn.
"Nếu vậy cô phải bảo đảm sẽ không để Chu thiếu làm gì chúng tôi!"- một tên lại nói.
"Không thành vấn đề. Xong chuyện tôi sẽ còn thưởng thêm cho các anh nữa. Mau chơi chết cô ta cho tôi. Tôi muốn xem bộ dạng của cô ta rên rỉ phóng đãng khi ở dưới thân đàn ông."
"Được. Nếu cô nói vậy chúng tôi cũng không khách sáo nữa."
Một tên nói rồi cả ba cùng đến chỗ cô đang bị trói. Chúng bắt đầu sờ loạn trên cơ thể cô:
"Các người cút cho tôi! Đừng có chạm vào tôi!"- cô lườm bọn chúng quát nhưng rõ ràng nghe ra vài tia run sợ.
"Cô em, cô em xinh đẹp thế này làm sao lại bảo tụi này đừng chạm chứ. Đợi một lát anh đây sẽ cho cô em sung sướng đến chết đi sống lại."
" Đến lúc đó chỉ sợ cô em lại cầu xin tụi anh chơi chết cô em ấy chứ!"
"Ha! Để tao xem cả cái thành phố S này sẽ nói thế nào khi thấy Cố thiếu phu nhân xinh đẹp cao quý lại rên rỉ dưới thân của đám đàn ông này."- Phương Ngọc Hân cầm máy quay đứng một bên cười điên loạn: "Tôi thật muốn xem phản ứng của Cố thiếu nha. Không biết anh ta sẽ ra sao khi chứng kiến cảnh vợ mình bị tên đàn ông khác chơi đùa. Đây chính là cái giá các người phải trả khi khiến tôi nhà tan cửa nát. Hahaha!"
Rầm!
Cánh cửa đột nhiên bị một lực lớn đạp văng ra. Một người đàn ông cao lớn, khí tức cao ngạo tỏa xung quanh người. Đôi mắt ưng lạnh lẽo phóng xuống mấy tên đang chạm vào người cô như muốn lập tức giết chết cả đám đó khiến chúng phải dừng hành động.
"Ồ Cố thiếu! Anh tới xem kịch hay sao? Tôi còn đang muốn quay lại cho anh xem sau nhưng nếu anh đã tới thì cùng tôi trực tiếp thưởng thức luôn cũng tốt."- Phương Ngọc Hân nhìn anh cười đùa giễu cợt.
"Phương Ngọc Hân! Cô chán sống phải không? Lại dám bắt cóc vợ tôi"- anh tức giận lao đến đánh mấy tên vừa chạm vào cô nằm la liệt dưới sàn.
Sau đó anh mới cởi áo vest ngoài khoác lên cho cô rồi ôm cô vào lòng:
"Anh xin lỗi, anh đến trễ! Đã để em chịu khổ!"
"Không sao! Em không sao, anh đến rất đúng lúc. Hức hức!"- cô lúc nãy thấy anh xông vào đã không kìm được nước mắt, bây giờ được anh ôm trong lòng thì không kiềm chế được mà khóc lớn thành tiếng.
Cô thật không dám tưởng tượng nếu anh không đến sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Lúc nãy đã cố gắng mạnh mẽ để bảo vệ mình, nhưng khi thấy anh thì mọi uất ức như theo nước mắt mà tuôn ra.
"Không sao, có anh đây rồi. Anh nhất định khiến những kẻ đã chạm vào em phải chết."- anh an ủi cô cũng là đang nói cho những tên kia nghe.
"Các người còn không vào mà xử lý!"- anh lạnh lùng quát đám thuộc hạ ở ngoài cửa.
Bọn họ nghe lệnh anh xong liền đi vào áp giải hết mấy tên lính đánh thuê mà Phương Ngọc Hân thuê đến.
"Bà xã, chúng ta về nhà thôi. Anh đưa em về."- nói dứt anh vòng tay ra sau ôm ngang cô mà bế lên.
"Ừm."- cô chui vào ngực anh tìm mùi hương bạc hà quen thuộc như để an ủi chính mình cũng là tìm lại cảm giác an toàn.
"Các người đừng hòng trở về toàn vẹn"- Phương Ngọc Hân bất ngờ thoát khỏi sự khống chế của thuộc hạ của anh.
Cô ta rút từ trong người ra một cây súng hướng hai người bắn tới. Sau một tiếng đoàng vang lên thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô đứng xuống mới từ từ lịm đi trong vòng ôm của cô. Tay cô bị máu ở lưng anh chảy ra nhuộm đỏ.
"Phong! Anh tỉnh lại đi! Anh không được ngủ, anh phải đưa em về mà. Anh mau tỉnh dậy cho em."- cô nhìn anh mất dần ý thức mà khóc lớn thành tiếng.
Bây giờ cô mới hiểu cảm giác khi ấy anh nói với cô. Cô giờ phút này thực sự sợ sẽ mất đi anh mãi mãi. Giống như lúc trước anh nói sợ sẽ mất cô. Bây giờ cô cũng đã hiểu anh lúc đó sợ đến thế nào.
"Long Vương!"- mấy tên thuộc hạ của anh đồng thời chạy đến.
"Mau đưa anh ấy đến bệnh viện!"- cô ôm anh khóc nghẹn.
"Vâng thưa phu nhân!"
Nói rồi mấy người cùng dìu anh đứng dậy.
"Ha! Là các người ép tôi. Các người khiến gia đình tôi tan nát, khiến ba tôi vào tù, khiến tôi phải sống khốn khổ chịu cảnh bị người ta chà đạp!"- Phương Ngọc Hân bị một thuộc hạ của anh khống chế thì cười như phát điên.
Sau đó cô ta cũng bị người của anh đem về nhốt tại trụ sở chờ anh xử lý.
Còn về anh sau khi được cô cùng vài thuộc hạ đưa đến bệnh viện liền lập tức được đưa vào cấp cứu. Cô liên tục đi đi lại lại không yên trước cửa phòng phẫu thuật.
Trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn loạn. Hình ảnh anh xoay người che cho cô khỏi viên đạn của Phương Ngọc Hân, hình ảnh anh lịm đi trong tay cô cả người đầy máu. Tất cả đều hiện lên rõ ràng trong đầu làm cô muốn phát điên.
"Cô ôn lại chuyện cũ xong rồi chứ!"- Phương Ngọc Hân nhìn Tần Bích Hà cười.
"Tất nhiên là chưa rồi!"- Tần Bích Hà cũng hợp tác diễn theo.
"Sao? Cố thiếu phu nhân cảm thấy màn chào sân tôi chuẩn bị cho cô thế nào?"- Phương Ngọc Hân thích thú nhìn cô.
"Không tệ! Cô cũng không bỏ ra ít tâm tư đối phó tôi nhỉ!"
Phương Ngọc Hân không vui khi thấy vẻ mặt ung dung của cô dù cô đang bị cô ta khống chế. Rõ ràng bị bắt cóc mà cô vẫn làm ra vẻ mặt chẳng có gì phải sợ. Thế chẳng phải phí công cô ta sắp xếp mọi thứ sao?
"Không hổ là thiếu phu nhân Cố gia. Rất mạnh mẽ."- Phương Ngọc Hân giấu đi sự tức giận bày ra bộ mặt đắc thắng.
"Ồ! Cảm ơn cô đánh giá cao tôi. Tôi thực vinh hạnh được cô nhọc công mời về tán dương thế này."- tuy cô ngoài mặt nhàn nhã ứng phó cô ta nhưng cũng không thể nói là không sợ.
Dù sao bây giờ cô cũng không còn một mình nữa, cô còn có một sinh linh nhỏ đang trong bụng cô chờ ngày ra đời. Cô nhất định phải bảo vệ bản thân mình tốt để còn che chở cho con nữa.
"Mời về? Cô có biết tôi chán ghét cái vẻ mặt không sợ trời không sợ đất này của cô lắm không? Để tôi xem cô còn giữ được cái vẻ mặt ấy bao lâu!"
"Cô định làm gì?"- Tần Bích Hà kinh ngạc hỏi.
Phương Ngọc Hân không kiềm chế được nên nổi điên.
"Làm cho cô ta thực sự trở thành một ả điếm giơ bẩn. Cô ta giờ là của chúng mày đấy, muốn làm gì tùy thích."- Phương Ngọc Hân nói với Tần Bích Hà xong thì quay sang ba tên đứng phía sau nãy giờ nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng.
"Nhưng... Phương tiểu thư, Chu thiếu gia thì...."- một tên vớt chút lý trí e ngại nhìn cô lại nhìn Phương Ngọc Hân.
"Cứ mặc kệ tên đần độn ấy. Anh ta nghĩ cái gì mà thực sự tin tôi bắt cô ta về sẽ đem dâng cho anh ta. Cho dù Cố Phong có bỏ cô ta cũng không được phép leo lên bất kỳ cái cành cao nào cho dù là Chu Viễn Hiên. Cô ta chỉ có thể là một con điếm mặc sức cho đàn ông tùy tiện chơi đùa."- Phương Ngọc Hân cười thỏa mãn.
"Nếu vậy cô phải bảo đảm sẽ không để Chu thiếu làm gì chúng tôi!"- một tên lại nói.
"Không thành vấn đề. Xong chuyện tôi sẽ còn thưởng thêm cho các anh nữa. Mau chơi chết cô ta cho tôi. Tôi muốn xem bộ dạng của cô ta rên rỉ phóng đãng khi ở dưới thân đàn ông."
"Được. Nếu cô nói vậy chúng tôi cũng không khách sáo nữa."
Một tên nói rồi cả ba cùng đến chỗ cô đang bị trói. Chúng bắt đầu sờ loạn trên cơ thể cô:
"Các người cút cho tôi! Đừng có chạm vào tôi!"- cô lườm bọn chúng quát nhưng rõ ràng nghe ra vài tia run sợ.
"Cô em, cô em xinh đẹp thế này làm sao lại bảo tụi này đừng chạm chứ. Đợi một lát anh đây sẽ cho cô em sung sướng đến chết đi sống lại."
" Đến lúc đó chỉ sợ cô em lại cầu xin tụi anh chơi chết cô em ấy chứ!"
"Ha! Để tao xem cả cái thành phố S này sẽ nói thế nào khi thấy Cố thiếu phu nhân xinh đẹp cao quý lại rên rỉ dưới thân của đám đàn ông này."- Phương Ngọc Hân cầm máy quay đứng một bên cười điên loạn: "Tôi thật muốn xem phản ứng của Cố thiếu nha. Không biết anh ta sẽ ra sao khi chứng kiến cảnh vợ mình bị tên đàn ông khác chơi đùa. Đây chính là cái giá các người phải trả khi khiến tôi nhà tan cửa nát. Hahaha!"
Rầm!
Cánh cửa đột nhiên bị một lực lớn đạp văng ra. Một người đàn ông cao lớn, khí tức cao ngạo tỏa xung quanh người. Đôi mắt ưng lạnh lẽo phóng xuống mấy tên đang chạm vào người cô như muốn lập tức giết chết cả đám đó khiến chúng phải dừng hành động.
"Ồ Cố thiếu! Anh tới xem kịch hay sao? Tôi còn đang muốn quay lại cho anh xem sau nhưng nếu anh đã tới thì cùng tôi trực tiếp thưởng thức luôn cũng tốt."- Phương Ngọc Hân nhìn anh cười đùa giễu cợt.
"Phương Ngọc Hân! Cô chán sống phải không? Lại dám bắt cóc vợ tôi"- anh tức giận lao đến đánh mấy tên vừa chạm vào cô nằm la liệt dưới sàn.
Sau đó anh mới cởi áo vest ngoài khoác lên cho cô rồi ôm cô vào lòng:
"Anh xin lỗi, anh đến trễ! Đã để em chịu khổ!"
"Không sao! Em không sao, anh đến rất đúng lúc. Hức hức!"- cô lúc nãy thấy anh xông vào đã không kìm được nước mắt, bây giờ được anh ôm trong lòng thì không kiềm chế được mà khóc lớn thành tiếng.
Cô thật không dám tưởng tượng nếu anh không đến sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Lúc nãy đã cố gắng mạnh mẽ để bảo vệ mình, nhưng khi thấy anh thì mọi uất ức như theo nước mắt mà tuôn ra.
"Không sao, có anh đây rồi. Anh nhất định khiến những kẻ đã chạm vào em phải chết."- anh an ủi cô cũng là đang nói cho những tên kia nghe.
"Các người còn không vào mà xử lý!"- anh lạnh lùng quát đám thuộc hạ ở ngoài cửa.
Bọn họ nghe lệnh anh xong liền đi vào áp giải hết mấy tên lính đánh thuê mà Phương Ngọc Hân thuê đến.
"Bà xã, chúng ta về nhà thôi. Anh đưa em về."- nói dứt anh vòng tay ra sau ôm ngang cô mà bế lên.
"Ừm."- cô chui vào ngực anh tìm mùi hương bạc hà quen thuộc như để an ủi chính mình cũng là tìm lại cảm giác an toàn.
"Các người đừng hòng trở về toàn vẹn"- Phương Ngọc Hân bất ngờ thoát khỏi sự khống chế của thuộc hạ của anh.
Cô ta rút từ trong người ra một cây súng hướng hai người bắn tới. Sau một tiếng đoàng vang lên thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô đứng xuống mới từ từ lịm đi trong vòng ôm của cô. Tay cô bị máu ở lưng anh chảy ra nhuộm đỏ.
"Phong! Anh tỉnh lại đi! Anh không được ngủ, anh phải đưa em về mà. Anh mau tỉnh dậy cho em."- cô nhìn anh mất dần ý thức mà khóc lớn thành tiếng.
Bây giờ cô mới hiểu cảm giác khi ấy anh nói với cô. Cô giờ phút này thực sự sợ sẽ mất đi anh mãi mãi. Giống như lúc trước anh nói sợ sẽ mất cô. Bây giờ cô cũng đã hiểu anh lúc đó sợ đến thế nào.
"Long Vương!"- mấy tên thuộc hạ của anh đồng thời chạy đến.
"Mau đưa anh ấy đến bệnh viện!"- cô ôm anh khóc nghẹn.
"Vâng thưa phu nhân!"
Nói rồi mấy người cùng dìu anh đứng dậy.
"Ha! Là các người ép tôi. Các người khiến gia đình tôi tan nát, khiến ba tôi vào tù, khiến tôi phải sống khốn khổ chịu cảnh bị người ta chà đạp!"- Phương Ngọc Hân bị một thuộc hạ của anh khống chế thì cười như phát điên.
Sau đó cô ta cũng bị người của anh đem về nhốt tại trụ sở chờ anh xử lý.
Còn về anh sau khi được cô cùng vài thuộc hạ đưa đến bệnh viện liền lập tức được đưa vào cấp cứu. Cô liên tục đi đi lại lại không yên trước cửa phòng phẫu thuật.
Trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn loạn. Hình ảnh anh xoay người che cho cô khỏi viên đạn của Phương Ngọc Hân, hình ảnh anh lịm đi trong tay cô cả người đầy máu. Tất cả đều hiện lên rõ ràng trong đầu làm cô muốn phát điên.