Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Hàn Lệ không muốn làm người vô dụng, sau khi ở chung với Nhan Sắt, cậu đối xử với cô rất nhiệt tình.
Tài nấu nướng của cậu tăng lên không nói, nhưng mà việc nhà còn nhuần nhuyễn, buổi tối cứ như là một cuộc sống hạnh phúc với Nhan Sắt vậy, vô cùng tốt!
Nhan Sắt là một người quyến rũ, nhưng trong thâm tâm vẫn là một người muốn được ôm, được vuốt ve, bình thường không có việc gì thì Nhan Sắt thường chủ động ôm cậu, ôm đến đau ê cả tay nhưng mà vui!
Sắp đến ngày khai giảng, Hàn Lệ sắp phải dọn về trường học.
Trường cảnh sát không giống với những trường khác, quản lí nghiêm ngặt, một khi đã vào thì không dễ đi ra.
Hàn Lệ biết Nhan Sắt sẽ không quan tâm đến bản thân mình nên lúc gần đi cậu nhét đồ ăn đầy tủ lạnh, ngay cả băng vệ sinh cũng chuẩn bị sẵn, có thể nói là chu đáo tất cả mọi việc.
Sau khi dặn dò Nhan Sắt xong, cậu xách hành lý đi.
Hàn Lệ ở trường được 1 ngày, trong quá trình đó, em gái cậu gọi 5, 6 cuộc, ba mẹ gọi chừng 10 cuộc, cậu vốn tưởng Nhan Sắt cũng sẽ hỏi han một chút, ai dè ngay cả điện thoại cũng không gọi, mà wechat cũng không nói gì kể từ ngày cậu đi.
— Đến tận bây giờ, Nhan Sắt vẫn không hề để ý tới cậu.
Phiền muộn, chua xót, khổ sở.
Mỗi ngày cậu đều ảm đạm ôm điện thoại, điều này làm chú ý tới mấy người cùng phòng.
Một đám người không quen trước đây không dám đi qua, khi đã quen thì bốn năm người cùng nhau xem náo nhiệt, “Hàn Lệ, điện thoại có báu vật gì à? Sao mà cả ngày cả đêm ôm nó mãi thế.”
Hàn Lệ liếc bọn họ, đổi chỗ.
Bạn cùng phòng mặt dày hỏi, lúc thấy màn hình điện thoại này thì vui vẻ hỏi: “Người đẹp này là ai thế, bạn gái hả?”
Hàn Lệ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Bạn cùng phòng kinh ngạc, bắt đầu vây quanh.
“Thật à Hàn Lệ, cậu có bạn gái?”
“Đưa xem thử nào.”
“Cậu mà có bạn gái rồi đấy, sao tôi còn chưa có ai!”
“Trời cao sao có thể như vậy!”
Đám người đang bàn tán xôn xao, Hàn Lệ cũng không cảm thấy ồn ào, hào phóng giao điện thoại cho bọn họ xem đủ rồi.
Bức ảnh là ảnh tốt nghiệp của Nhan Sắt do cậu chụp, lúc đó cô còn trẻ, xinh đẹp rạng ngời.
Đẹp thì đẹp như mọi người đều phát hiện đây không phải là tấm hình cậu chụp.
Sau một hồi, mọi người trêu ghẹo: “Hàn Lệ, tấm hình này ở đâu ra?”
“Đừng có mà lấy đại ảnh của minh tinh nào đó mà lừa tụi này.”
“Đúng vậy, có bản lĩnh thì cho tụi đây xem ảnh chụp chung đi.”
Chụp chung…
Hàn Lệ bị làm khó.
Bởi vì cậu và Nhan Sắt không hề có hình chụp chung, Nhan Sắt cũng không thích chụp hình, mỗi lần chụp lén, cậu đều bị phát hiện.
Người ngoài còn cười, “Hàn Lệ, cậu không có bạn gái thật đúng không?”
Hàn Lệ cau mày, lên tiếng phản bác: “Có, nhưng mà cũng không phải chuyện của bọn mày.”
Thấy cậu sắp nổi giận nên mọi người bắt đầu giải tán.
Thứ bảy sau khi kết thúc huấn luyện, Hàn Lệ mua chút trái cây tới chỗ làm việc của Nhan Sắt chờ đợi.
Gió thu tháng mười xào xạc, cậu mặc áo khoác đơn bạc đứng dưới gốc cây chờ hồi lâu. Cho đến khi hai chân tê dại, Nhan Sắt mới lững thững đi tới.
Cậu xách đồ chạy theo: “Chị Nhan Sắt —!”
Hàn Lệ kêu không lớn lắm nhưng vẫn thu hút ánh mắt của mọi người.
Nhan Sắt đứng giữa có vẻ kinh ngạc.
Cậu đã trở nên ngăm da, cũng cơ bắp không ít, đẹp trai trẻ trung mang vài vẻ côn đồ, giống như là cậu con trai ngốc trong phim.
Mọi người sửng sốt, đồng nghiệp đẩy cánh tay của Nhan Sắt, “Không phải là tài xế quèn nhà cô à, lại tới đón người sao?”
Nhan Sắt bỏ hai tay vào túi, không hề phản bác.
Hàn Lệ co tay lại, trong con ngươi đen nhánh, cậu không cười nữa, đôi môi mím chặt thẳng tắp, gương mặt trở nên cứng rắn lãnh đạm.
“Đi thôi, quốc hội không nên chậm trễ.” Các đồng nghiệp kéo Nhan Sắt lên xe, để lại Hàn Lệ đứng một mình trong gió lạnh
Cậu thất tình rồi.
Mất hồn lang thang trên đường hồi lâu, sau đó không còn chỗ nào để đi nữa, cậu lại đi đến nhà Nhan Sắt.
Nhìn ngôi nhà tối đen, Hàn Lệ lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị thất bại.
Cậu lạc quan lại ngây thơ, cả một bầu trời nhiệt huyết, làm tất cả vì cô, cậu cũng tự cảm thấy Nhan Sắt sẽ đối với cậu như vậy, nhưng càng muốn, cô càng như không coi cậu ra gì.
Ở trong mắt cô, cậu có lẽ chỉ là một đứa không hiểu chuyện, một thằng hề chưa hiểu chuyện đời.
Hàn Lệ nhịn chua xót, xoay người về trường học.
Giây kế tiếp, cậu đối mặt với Nhan Sắt đứng cách đó không xa.
Hàn Lệ đau lòng, nhưng môi vẫn mỉm cười, cố gắng vui vẻ, “Ôi, trở lại sao không nói, để tên tài xế quèn này đi đón chị chứ.”
Nhan Sắt nóng cả mắt, chậm rãi đi tới.
Cô mở túi ra, lấy một tờ giấy đưa cậu, “Tiền sinh hoạt.”
Mi mắt cô nhàn nhạt, vẻ đẹp lạnh tanh dưới ánh đèn.
Hàn Lệ vô cùng giận dữ, nhưng cậu lại cười, “Được lắm Nhan Sắt, chị không coi tôi là tài xế mà coi tôi là một thằng trai bao. Nhưng mà hơi ít tiền thì phải?”
“Hàn Lệ…” Nhan Sắt cau mày, thấp giọng cảnh cáo, “Không được nói bậy.”
Hàn Lệ cười lạnh, liếc nhìn túi tiền trên tay cô, rồi nhìn trên gương mặt cô.
Môi cô căng mọng, vẻ đẹp kiêu ngạo.
Cũng không biết dũng khí từ đâu ra, cậu ôm lấy cổ Nhan Sắt, khom người hôn lên môi cô, khi cô còn đang ngây người thì cậu cắn mạnh một cái.
Nhan Sắt kêu đau, không đợi đẩy cậu ra thì Hàn Lệ chủ động buông lỏng tay.
Cậu ho nhẹ, mở nửa con mắt, kiêu ngạo.
“Chúc chị tìm được một thằng trai bao khác.” Hàn Lệ ôm đồ, đi mà không quay đầu lại.
Nhan Sắt che miệng, hoảng hốt nhìn cậu biến mất trong bóng đêm.
Đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới tỉnh hồn.
Nhan Sắt bắt máy, “A lô.”
Trong loa vội phát ra một âm thanh già nua, “Nhan Nhan, tiểu Hổ bị bệnh, dù sao cũng là cháu con nên có thể cho nó mượn một trăm hai trăm nghìn không, để tìm bệnh viện thích hợp trên Thượng Kinh, dù sao nhà con thuận đường, tốt nhất là để mọi người ở chỗ con…”
Nhanh Sắt lạnh mặt, cô thấp mắt, gò má ẩn hiện trong màn đêm dày đặc.
“Cho hỏi tôi là mẹ nó sao?”
Người trong điện thoại sửng sốt: “Cái gì?”
Nhan Sắt lặp lại từng câu chữ: “Tôi nói… tôi là mẹ nó sao?”
Đối phương vừa tức vừa giận: “Nhan Sắt, lời này của mày là có ý gì, mày giàu như vậy thấy chết mà không cứu à? Nhà anh chị mày chỉ có một đứa con trai thôi, mày chỉ có một đứa cháu, nó vẫn còn nhỏ, mày muốn nhìn nó chết à!!”
Nhan Sắt cười lạnh, giọng nói cứng rắn: “Nó chết thì tôi chịu phí tang lễ, còn lại thì gặp mặt nói chuyện.” Lúc đối phương còn muốn gào thét thì Nhan Sắt dứt khoát cúp máy, thuận tiện chặn số.
Tài nấu nướng của cậu tăng lên không nói, nhưng mà việc nhà còn nhuần nhuyễn, buổi tối cứ như là một cuộc sống hạnh phúc với Nhan Sắt vậy, vô cùng tốt!
Nhan Sắt là một người quyến rũ, nhưng trong thâm tâm vẫn là một người muốn được ôm, được vuốt ve, bình thường không có việc gì thì Nhan Sắt thường chủ động ôm cậu, ôm đến đau ê cả tay nhưng mà vui!
Sắp đến ngày khai giảng, Hàn Lệ sắp phải dọn về trường học.
Trường cảnh sát không giống với những trường khác, quản lí nghiêm ngặt, một khi đã vào thì không dễ đi ra.
Hàn Lệ biết Nhan Sắt sẽ không quan tâm đến bản thân mình nên lúc gần đi cậu nhét đồ ăn đầy tủ lạnh, ngay cả băng vệ sinh cũng chuẩn bị sẵn, có thể nói là chu đáo tất cả mọi việc.
Sau khi dặn dò Nhan Sắt xong, cậu xách hành lý đi.
Hàn Lệ ở trường được 1 ngày, trong quá trình đó, em gái cậu gọi 5, 6 cuộc, ba mẹ gọi chừng 10 cuộc, cậu vốn tưởng Nhan Sắt cũng sẽ hỏi han một chút, ai dè ngay cả điện thoại cũng không gọi, mà wechat cũng không nói gì kể từ ngày cậu đi.
— Đến tận bây giờ, Nhan Sắt vẫn không hề để ý tới cậu.
Phiền muộn, chua xót, khổ sở.
Mỗi ngày cậu đều ảm đạm ôm điện thoại, điều này làm chú ý tới mấy người cùng phòng.
Một đám người không quen trước đây không dám đi qua, khi đã quen thì bốn năm người cùng nhau xem náo nhiệt, “Hàn Lệ, điện thoại có báu vật gì à? Sao mà cả ngày cả đêm ôm nó mãi thế.”
Hàn Lệ liếc bọn họ, đổi chỗ.
Bạn cùng phòng mặt dày hỏi, lúc thấy màn hình điện thoại này thì vui vẻ hỏi: “Người đẹp này là ai thế, bạn gái hả?”
Hàn Lệ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Bạn cùng phòng kinh ngạc, bắt đầu vây quanh.
“Thật à Hàn Lệ, cậu có bạn gái?”
“Đưa xem thử nào.”
“Cậu mà có bạn gái rồi đấy, sao tôi còn chưa có ai!”
“Trời cao sao có thể như vậy!”
Đám người đang bàn tán xôn xao, Hàn Lệ cũng không cảm thấy ồn ào, hào phóng giao điện thoại cho bọn họ xem đủ rồi.
Bức ảnh là ảnh tốt nghiệp của Nhan Sắt do cậu chụp, lúc đó cô còn trẻ, xinh đẹp rạng ngời.
Đẹp thì đẹp như mọi người đều phát hiện đây không phải là tấm hình cậu chụp.
Sau một hồi, mọi người trêu ghẹo: “Hàn Lệ, tấm hình này ở đâu ra?”
“Đừng có mà lấy đại ảnh của minh tinh nào đó mà lừa tụi này.”
“Đúng vậy, có bản lĩnh thì cho tụi đây xem ảnh chụp chung đi.”
Chụp chung…
Hàn Lệ bị làm khó.
Bởi vì cậu và Nhan Sắt không hề có hình chụp chung, Nhan Sắt cũng không thích chụp hình, mỗi lần chụp lén, cậu đều bị phát hiện.
Người ngoài còn cười, “Hàn Lệ, cậu không có bạn gái thật đúng không?”
Hàn Lệ cau mày, lên tiếng phản bác: “Có, nhưng mà cũng không phải chuyện của bọn mày.”
Thấy cậu sắp nổi giận nên mọi người bắt đầu giải tán.
Thứ bảy sau khi kết thúc huấn luyện, Hàn Lệ mua chút trái cây tới chỗ làm việc của Nhan Sắt chờ đợi.
Gió thu tháng mười xào xạc, cậu mặc áo khoác đơn bạc đứng dưới gốc cây chờ hồi lâu. Cho đến khi hai chân tê dại, Nhan Sắt mới lững thững đi tới.
Cậu xách đồ chạy theo: “Chị Nhan Sắt —!”
Hàn Lệ kêu không lớn lắm nhưng vẫn thu hút ánh mắt của mọi người.
Nhan Sắt đứng giữa có vẻ kinh ngạc.
Cậu đã trở nên ngăm da, cũng cơ bắp không ít, đẹp trai trẻ trung mang vài vẻ côn đồ, giống như là cậu con trai ngốc trong phim.
Mọi người sửng sốt, đồng nghiệp đẩy cánh tay của Nhan Sắt, “Không phải là tài xế quèn nhà cô à, lại tới đón người sao?”
Nhan Sắt bỏ hai tay vào túi, không hề phản bác.
Hàn Lệ co tay lại, trong con ngươi đen nhánh, cậu không cười nữa, đôi môi mím chặt thẳng tắp, gương mặt trở nên cứng rắn lãnh đạm.
“Đi thôi, quốc hội không nên chậm trễ.” Các đồng nghiệp kéo Nhan Sắt lên xe, để lại Hàn Lệ đứng một mình trong gió lạnh
Cậu thất tình rồi.
Mất hồn lang thang trên đường hồi lâu, sau đó không còn chỗ nào để đi nữa, cậu lại đi đến nhà Nhan Sắt.
Nhìn ngôi nhà tối đen, Hàn Lệ lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị thất bại.
Cậu lạc quan lại ngây thơ, cả một bầu trời nhiệt huyết, làm tất cả vì cô, cậu cũng tự cảm thấy Nhan Sắt sẽ đối với cậu như vậy, nhưng càng muốn, cô càng như không coi cậu ra gì.
Ở trong mắt cô, cậu có lẽ chỉ là một đứa không hiểu chuyện, một thằng hề chưa hiểu chuyện đời.
Hàn Lệ nhịn chua xót, xoay người về trường học.
Giây kế tiếp, cậu đối mặt với Nhan Sắt đứng cách đó không xa.
Hàn Lệ đau lòng, nhưng môi vẫn mỉm cười, cố gắng vui vẻ, “Ôi, trở lại sao không nói, để tên tài xế quèn này đi đón chị chứ.”
Nhan Sắt nóng cả mắt, chậm rãi đi tới.
Cô mở túi ra, lấy một tờ giấy đưa cậu, “Tiền sinh hoạt.”
Mi mắt cô nhàn nhạt, vẻ đẹp lạnh tanh dưới ánh đèn.
Hàn Lệ vô cùng giận dữ, nhưng cậu lại cười, “Được lắm Nhan Sắt, chị không coi tôi là tài xế mà coi tôi là một thằng trai bao. Nhưng mà hơi ít tiền thì phải?”
“Hàn Lệ…” Nhan Sắt cau mày, thấp giọng cảnh cáo, “Không được nói bậy.”
Hàn Lệ cười lạnh, liếc nhìn túi tiền trên tay cô, rồi nhìn trên gương mặt cô.
Môi cô căng mọng, vẻ đẹp kiêu ngạo.
Cũng không biết dũng khí từ đâu ra, cậu ôm lấy cổ Nhan Sắt, khom người hôn lên môi cô, khi cô còn đang ngây người thì cậu cắn mạnh một cái.
Nhan Sắt kêu đau, không đợi đẩy cậu ra thì Hàn Lệ chủ động buông lỏng tay.
Cậu ho nhẹ, mở nửa con mắt, kiêu ngạo.
“Chúc chị tìm được một thằng trai bao khác.” Hàn Lệ ôm đồ, đi mà không quay đầu lại.
Nhan Sắt che miệng, hoảng hốt nhìn cậu biến mất trong bóng đêm.
Đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới tỉnh hồn.
Nhan Sắt bắt máy, “A lô.”
Trong loa vội phát ra một âm thanh già nua, “Nhan Nhan, tiểu Hổ bị bệnh, dù sao cũng là cháu con nên có thể cho nó mượn một trăm hai trăm nghìn không, để tìm bệnh viện thích hợp trên Thượng Kinh, dù sao nhà con thuận đường, tốt nhất là để mọi người ở chỗ con…”
Nhanh Sắt lạnh mặt, cô thấp mắt, gò má ẩn hiện trong màn đêm dày đặc.
“Cho hỏi tôi là mẹ nó sao?”
Người trong điện thoại sửng sốt: “Cái gì?”
Nhan Sắt lặp lại từng câu chữ: “Tôi nói… tôi là mẹ nó sao?”
Đối phương vừa tức vừa giận: “Nhan Sắt, lời này của mày là có ý gì, mày giàu như vậy thấy chết mà không cứu à? Nhà anh chị mày chỉ có một đứa con trai thôi, mày chỉ có một đứa cháu, nó vẫn còn nhỏ, mày muốn nhìn nó chết à!!”
Nhan Sắt cười lạnh, giọng nói cứng rắn: “Nó chết thì tôi chịu phí tang lễ, còn lại thì gặp mặt nói chuyện.” Lúc đối phương còn muốn gào thét thì Nhan Sắt dứt khoát cúp máy, thuận tiện chặn số.
Bình luận facebook