Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Rời xa thật rồi!
Câu nói của hắn khiến tất cả mọi người phải sững sờ, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn từ từ bế cô đứng dậy.
Những chuyện đó bây giờ là quan trọng sao? Quan trọng là cô đã chết rồi! Cô đã chết, đã hoàn toàn rời xa hắn rồi.
Chỉ cần cô tỉnh lại, bất cứ mọi giá gì hắn cũng đều chấp nhận, đều thuận theo vô điều kiện. Chỉ cần cô thôi, dù mất hết tất cả mọi thứ hắn cũng bằng lòng, bởi vì từ đầu tới cuối chỉ có cô mới thực sự là mong muốn của hắn.
Nghiên Trì bế cô đến trước mặt Tư Thịnh, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Nhờ cậu.”
Anh cẩn thận ôm lấy Thư Nghiên từ trong vòng tay của hắn có chút nghi hoặc. Nói rồi hắn nhìn cô một lần nữa rồi quay người bước ra, lẩn mình trong dòng nước mưa lạnh ngắt.
“Đang mưa thế này, cậu đi đâu vậy, Nghiên Trì?”
Lời nói truyền đi nhưng không có tiếng đáp trả, cũng không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Nhìn xuống Thư Nghiên yên tĩnh bất động như vậy, không ai có thể tránh khỏi nỗi xót xa.
Đối với hắn mà nói, đây chắc chắn là đả kích lớn nhất trong đời, người con gái hắn yêu lại qua đời vào ngay ngày cưới của mình...
...
Nghiên Trì trở về Nghiên Gia, hắn bước vào nhà với bộ dạng ướt rũ vì mắc mưa. Nghiên lão gia mới đó như già thêm vài tuổi được quản gia đỡ ra, có lẽ ông đã biết chuyện rồi.
“Trì con...”
Hắn thất thần nhìn ông nhưng không nói gì, hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể làm hắn cảm giác như sắp không chịu đựng được tất cả nữa vậy.
Ngôi nhà này từ nay sẽ thiếu vắng bóng một người...
Hắn bước về phòng, vẫn ôm một chiếc hi vọng gì đó trong vô vọng dù biết rõ chúng sẽ không bao giờ xảy ra.
Căn phòng này bây giờ lại trở nên lạnh lẽo ngột ngạt từ lúc nào, đã không còn hơi ấm ngọt ngào của lúc trước nữa... Là cô rời đi, đã vô tình mang theo tất cả!
Lúc phát hiện ra bệnh, rõ ràng bác sĩ đã nói rõ bệnh của cô không có cách nào chữa khỏi triệt để, cũng không dễ dàng hồi phục nhanh chóng. Thế nào mà hắn lại ngu ngốc tin vào những lời nói không có phần trăm sự thật rằng cô đã khoẻ kia chứ? Đến cả những biểu hiện lạ lẫm bất thường của cô, hắn cũng chủ quan lơ là mà không nhận thấy.
Nhìn lại xem tất cả, hắn có tư cách gì mà nói yêu cô chứ?
Để sau này hắn sẽ phải ôm hận và tự trách với chính sự vô tâm của bản thân mình, lại một mình cô độc với khoảng không gian tĩnh lặng không có cô.
Đôi chân trần chậm chạp bước vào nhà tắm, hắn bơ phờ nhìn mình trong gương, chính là lần đầu tiên thấy bộ dạng mình thế này. Thư Nghiên nhìn xem, sức ảnh hưởng của cô đối với hắn thật sự rất lớn! Không biết khi nào hắn mới có thể thoát ra khỏi cái bóng tối đáng sợ này.
Trên người có lấm lem một vài vệt đỏ, có lẽ đó là máu của cô rồi...
“Có phải em đang đùa anh không?”
“Còn rất nhiều chuyện anh muốn làm cùng em...”
Rằng hắn còn chưa thể cùng cô trải qua ngày kết hôn đầu tiên,
Chưa thể cùng cô tới hưởng tuần trăng mật như bao cặp vợ chồng khác,
Chưa thể cho cô một cảm giác vui vẻ trong ngày hạnh phúc nhất trong đời,
Và sau này không thể cùng cô tạo nên một tổ ấm nhỏ với những đứa trẻ đáng yêu...
Hắn còn chưa kịp đứng trước mặt mọi người hô to “Vợ tôi là Triệu Thư Nghiên!”, hắn còn muốn cho tất cả mọi người trên đời biết rằng Thư Nghiên chính là vợ của Nghiên Trì.
Tiếc là tất cả, tất cả mọi thứ đó bây giờ là điều không thể...
Cũng tại nơi này, cả hai ‘đã từng’ có những phút giây hạnh phúc bên nhau, mà khi đó chỉ thấy chúng thật bình thường, nhưng thời khắc này đến những điều đơn giản đó lại chẳng thể có lại được nữa.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào chiếc gương mơ hồ phản chiếu lại nụ cười xin xắn của Thư Nghiên, hắn vô thức đưa tay muốn sờ vào gương mặt ấy nhưng hình ảnh lập tức biến mất.
Mỗi lần hắn bế bé con vào nhà tắm đánh răng, bé con nghịch ngợm thổi xà bông bay tứ tung, hay bé con vẫn trong cơn buồn ngủ mà ôm chặt lấy hắn không chịu buông... Và còn, những hình ảnh ngượng ngùng lần đầu tiên cô đến nơi này...
Hắn nhớ cô rồi, nhưng hắn không đủ can đảm để đến gặp cô trong nhà tang lễ!
Câu hỏi vô dụng này đã xuất hiện rất nhiều lần, nhưng mọi chuyện là sự thật sao?
Nghiên Trì vung tay đấm mạnh vào chiếc gương trên giường làm nó vỡ thành nhiều mảnh, hắn thật sự sắp phát điên lên rồi! Lá chắn phòng ngự dày nhất trong lòng hắn cuối cùng đã không trụ được thêm nữa, hắn cũng không tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ được nữa...
Bàn tay bất lực buông thõng, mảnh chai sắc nhọn găm chặt vào mu bàn tay và những vết cắt đẫm máu, hắn không còn cảm giác đau đớn gì hơn nỗi đau dằn xé trong lòng.
Đã qua mười hai giờ đêm, Nghiên Gia vẫn thắp sáng đèn, hắn bước xuống nhà nhưng chẳng thấy một ai. Vô thức lại đi thẳng xuống sân vườn, nhìn bể bơi sóng sánh nước trước mặt, bỗng dưng muốn bước xuống... Chỉ là cảm thấy nơi đó thật yên tĩnh.
Nghiên Trì đứng bên dưới, mực nước đã ngập tới ngực, áp lực của nước lúc này làm người hắn trở nên nhẹ bẫng.
Phải, thế này đã khiến hắn tỉnh táo hơn, tỉnh táo đủ để nhận ra rằng bé con đã rời xa thật rồi!
Những chuyện đó bây giờ là quan trọng sao? Quan trọng là cô đã chết rồi! Cô đã chết, đã hoàn toàn rời xa hắn rồi.
Chỉ cần cô tỉnh lại, bất cứ mọi giá gì hắn cũng đều chấp nhận, đều thuận theo vô điều kiện. Chỉ cần cô thôi, dù mất hết tất cả mọi thứ hắn cũng bằng lòng, bởi vì từ đầu tới cuối chỉ có cô mới thực sự là mong muốn của hắn.
Nghiên Trì bế cô đến trước mặt Tư Thịnh, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Nhờ cậu.”
Anh cẩn thận ôm lấy Thư Nghiên từ trong vòng tay của hắn có chút nghi hoặc. Nói rồi hắn nhìn cô một lần nữa rồi quay người bước ra, lẩn mình trong dòng nước mưa lạnh ngắt.
“Đang mưa thế này, cậu đi đâu vậy, Nghiên Trì?”
Lời nói truyền đi nhưng không có tiếng đáp trả, cũng không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Nhìn xuống Thư Nghiên yên tĩnh bất động như vậy, không ai có thể tránh khỏi nỗi xót xa.
Đối với hắn mà nói, đây chắc chắn là đả kích lớn nhất trong đời, người con gái hắn yêu lại qua đời vào ngay ngày cưới của mình...
...
Nghiên Trì trở về Nghiên Gia, hắn bước vào nhà với bộ dạng ướt rũ vì mắc mưa. Nghiên lão gia mới đó như già thêm vài tuổi được quản gia đỡ ra, có lẽ ông đã biết chuyện rồi.
“Trì con...”
Hắn thất thần nhìn ông nhưng không nói gì, hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể làm hắn cảm giác như sắp không chịu đựng được tất cả nữa vậy.
Ngôi nhà này từ nay sẽ thiếu vắng bóng một người...
Hắn bước về phòng, vẫn ôm một chiếc hi vọng gì đó trong vô vọng dù biết rõ chúng sẽ không bao giờ xảy ra.
Căn phòng này bây giờ lại trở nên lạnh lẽo ngột ngạt từ lúc nào, đã không còn hơi ấm ngọt ngào của lúc trước nữa... Là cô rời đi, đã vô tình mang theo tất cả!
Lúc phát hiện ra bệnh, rõ ràng bác sĩ đã nói rõ bệnh của cô không có cách nào chữa khỏi triệt để, cũng không dễ dàng hồi phục nhanh chóng. Thế nào mà hắn lại ngu ngốc tin vào những lời nói không có phần trăm sự thật rằng cô đã khoẻ kia chứ? Đến cả những biểu hiện lạ lẫm bất thường của cô, hắn cũng chủ quan lơ là mà không nhận thấy.
Nhìn lại xem tất cả, hắn có tư cách gì mà nói yêu cô chứ?
Để sau này hắn sẽ phải ôm hận và tự trách với chính sự vô tâm của bản thân mình, lại một mình cô độc với khoảng không gian tĩnh lặng không có cô.
Đôi chân trần chậm chạp bước vào nhà tắm, hắn bơ phờ nhìn mình trong gương, chính là lần đầu tiên thấy bộ dạng mình thế này. Thư Nghiên nhìn xem, sức ảnh hưởng của cô đối với hắn thật sự rất lớn! Không biết khi nào hắn mới có thể thoát ra khỏi cái bóng tối đáng sợ này.
Trên người có lấm lem một vài vệt đỏ, có lẽ đó là máu của cô rồi...
“Có phải em đang đùa anh không?”
“Còn rất nhiều chuyện anh muốn làm cùng em...”
Rằng hắn còn chưa thể cùng cô trải qua ngày kết hôn đầu tiên,
Chưa thể cùng cô tới hưởng tuần trăng mật như bao cặp vợ chồng khác,
Chưa thể cho cô một cảm giác vui vẻ trong ngày hạnh phúc nhất trong đời,
Và sau này không thể cùng cô tạo nên một tổ ấm nhỏ với những đứa trẻ đáng yêu...
Hắn còn chưa kịp đứng trước mặt mọi người hô to “Vợ tôi là Triệu Thư Nghiên!”, hắn còn muốn cho tất cả mọi người trên đời biết rằng Thư Nghiên chính là vợ của Nghiên Trì.
Tiếc là tất cả, tất cả mọi thứ đó bây giờ là điều không thể...
Cũng tại nơi này, cả hai ‘đã từng’ có những phút giây hạnh phúc bên nhau, mà khi đó chỉ thấy chúng thật bình thường, nhưng thời khắc này đến những điều đơn giản đó lại chẳng thể có lại được nữa.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào chiếc gương mơ hồ phản chiếu lại nụ cười xin xắn của Thư Nghiên, hắn vô thức đưa tay muốn sờ vào gương mặt ấy nhưng hình ảnh lập tức biến mất.
Mỗi lần hắn bế bé con vào nhà tắm đánh răng, bé con nghịch ngợm thổi xà bông bay tứ tung, hay bé con vẫn trong cơn buồn ngủ mà ôm chặt lấy hắn không chịu buông... Và còn, những hình ảnh ngượng ngùng lần đầu tiên cô đến nơi này...
Hắn nhớ cô rồi, nhưng hắn không đủ can đảm để đến gặp cô trong nhà tang lễ!
Câu hỏi vô dụng này đã xuất hiện rất nhiều lần, nhưng mọi chuyện là sự thật sao?
Nghiên Trì vung tay đấm mạnh vào chiếc gương trên giường làm nó vỡ thành nhiều mảnh, hắn thật sự sắp phát điên lên rồi! Lá chắn phòng ngự dày nhất trong lòng hắn cuối cùng đã không trụ được thêm nữa, hắn cũng không tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ được nữa...
Bàn tay bất lực buông thõng, mảnh chai sắc nhọn găm chặt vào mu bàn tay và những vết cắt đẫm máu, hắn không còn cảm giác đau đớn gì hơn nỗi đau dằn xé trong lòng.
Đã qua mười hai giờ đêm, Nghiên Gia vẫn thắp sáng đèn, hắn bước xuống nhà nhưng chẳng thấy một ai. Vô thức lại đi thẳng xuống sân vườn, nhìn bể bơi sóng sánh nước trước mặt, bỗng dưng muốn bước xuống... Chỉ là cảm thấy nơi đó thật yên tĩnh.
Nghiên Trì đứng bên dưới, mực nước đã ngập tới ngực, áp lực của nước lúc này làm người hắn trở nên nhẹ bẫng.
Phải, thế này đã khiến hắn tỉnh táo hơn, tỉnh táo đủ để nhận ra rằng bé con đã rời xa thật rồi!
Bình luận facebook