Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Kết cục cuối cùng
Cô cắn môi kéo vai áo mình lên, gắng đẩy Tôn Hiệu Huy ra khỏi.
Cái cảm giác khó chịu này thật ghê tởm!
Cơ thể chỉ còn chút nữa sẽ hoàn toàn bị khống chế, Nghiên Vi không có cách nào để thoát khỏi bàn tay của hắn, cô dùng sức đạp mạnh vào nơi kín đáo dưới hạ thân của người đàn ông kia một cái rõ mạnh.
Tôn Hiệu Huy kêu la vài tiếng, sắc mặt tái xanh. Cô nhân cơ hội định bỏ chạy nhưng sức lực trong người đã cạn kiệt, chạy không nổi.
Nghiên Vi lảo đảo tới bàn thì hai chân mềm nhũn, cô thở gấp ngồi thóp xuống nền.
“Cô... Đồ không biết điều này! Nếu đã như thế thì đừng trách tôi sẽ dìm cô xuống tận đáy biển, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên nổi!”
“Nực cười thật đấy Tôn Hiệu Huy... Ông sống chỉ để tích góp thêm vết nhơ cho cuộc đời à?”
Mồm mép lanh lợi nói toàn những lời chướng tai!
Tôn Hiệu Huy tức giận đưa tay tát mạnh vào một bên má kia, cô nhăn mặt ôm lấy một bên má bỏng rát nhưng nhất quyết không hạ mình. Cho dù hôm nay có chết tại đây cô cũng sẽ không một lời cầu xin hắn. Phải, gan cô lớn thế đấy! Nỗi đau đã khiến cho lượng xuân dược trong người cô đã vơi đi chút ít, ít ra còn tỉnh táo hơn lúc nãy.
Hắn lại một lần nữa lôi cô về giường, lần này lại trở nên hung hãn như một con mãnh hổ, đích thực là một tên cầm thú độn lớp người. Đứng trước mặt người khác thì là một ông chủ lịch thiệp khí phách, nhưng đằng sau lớp mặt nạ giả tạo đó lại là thế này đây. Thật khiến người ta phải kinh tởm.
Nghiên Vi khó chịu cắn môi, cô lúc này đã bị hắn đè nặng đến ngộp thở.
Mọi chuyện xảy ra kể từ khi cô bước chân vào nghề, thực sự là công việc này không thích hợp với cô sao?
Đột nhiên Tôn Hiệu Huy bị một lực mạnh kéo ra, cô như trút được tảng đá đè nặng mà hơi thở dồn dập. Tư Thịnh nắm cổ áo hắn ta vật mạnh một cái, đồng thời tặng cho hắn vài cước vào người hay mặt.
Dám động vào cô gái của anh là muốn chết rồi sao?
“Tên khốn, mày là thằng nào, bỏ ông ra!”
“Để tôi cho ông biết tôi là thằng khốn nào.”
Anh trang thủ đả hắn vài chiều nữa rồi tống hắn vào nhà tắm chốt khóa ngoài lại. Bây giờ hãy ở trong đó và đợi cảnh sát đến hộ tống đi nhé!
Tư Thịnh cởi áo khoác ngoài vội đến khoác lên người Nghiên Vi, “Em không sao chứ? Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Anh bế cô ra, rời khỏi nơi này mặc kệ bao ánh nhìn của mọi người. Bây giờ ai muốn tung tin gì thì tin, viết gì cũng được, chẳng còn là điều gì quan trọng cả.
Cô ngồi ở ghế lái phụ khẽ co người lại, thực sự không dám đối diện với ai nữa.
“Đừng về nhà em...”
Anh quay lại thắt dây an toàn cho cô khẽ thở dài, “Được rồi, vậy về nhà anh nhé.”
Tư Thịnh nhanh chóng lái xe về căn hộ của mình, anh không giỏi ăn nói, cũng không biết phải nên nói thế nào để an ủi cô mới đúng nữa.
Đưa Nghiên Vi vào trong, anh đau lòng ôm chặt lấy cô lại. “Xin lỗi em, anh đến muộn rồi.”
Trong người lúc này vẫn còn chút nóng ran, ẩm ướt đến khó chịu, cô không trả lời mà vùi đầu vào cổ anh.
“Có thể hôn em không?”
Tư Thịnh bất giác ngây người, anh cũng có đoán được chút điều gì đó rồi. Chỉ là...
Anh chần chừ một chút rồi thoả mãn theo ý muốn của cô, hai môi trong chốc lát đã giao nhau. Dù gì thì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!
...
Chuyện này chưa qua đã có chuyện khác xảy đến, chỉ trong một đêm mà hình ảnh của Nghiên Vi và Tôn Hiệu Huy đã lan truyền khắp nơi trên mạng. Còn nhiều thông tin cho rằng hắn là người bị hại, và cô là người dụ dỗ mê hoặc giám đốc Tôn.
Miệng lưỡi thiên hạ quả là có thể hô hoán được nhiều chuyện mà!
Rất nhiều bình luận chỉ trích Nghiên Vi, có lẽ chuyện lần này sẽ lại kéo thêm một lượng anti fan cho cô rồi. Vậy đấy, chẳng ai cần biết sự thật là gì cả đã vội phán xét vậy.
“Lần trước chỉ có cảnh hôn mà đòi dùng tới góc quay, muốn giữ bản thân trong sạch để quyến rũ Tôn Hiệu Huy à?”
“Nhìn bên ngoài cô ta xinh đẹp vậy thôi chứ ai biết bên trong mưu mô thế nào.”
“Ban đầu tôi đã chẳng có thiện cảm gì với người này rồi, hình như sắp có bộ phim mà cô ta làm nữ thứ thì phải. Thôi nhé, tôi tạm biệt đây.”
“...”
Nghiên Vi nhận thông báo từ người quản lý bảo rằng hôm nay cô không cần tới công ty, và đại diện công ty sẽ ra mặt phủ nhận chuyện này để chứng minh cô trong sạch. Hơn thế nữa, tập đoàn tài trợ lớn nhất là Nghiên Thị cũng sẽ lên tiếng bác bỏ tin đồn.
Cô ôm gối bật khóc thút thít, bản thân thật vô dụng, chẳng làm được việc gì ra hồn cả. Toàn đi gây chuyện để người khác phải lo lắng hậu quả.
Ở lại một đêm là được rồi, sáng sớm cô đã bảo Tư Thịnh đưa mình về nhà. Ba mẹ lẫn Nghiên Tử Minh thông cảm cũng không nói gì làm phiền đến cô.
Chỉ trong gần một ngày, nhờ sức ảnh hưởng của người đại diện công ty giải trí Gia Hoa và tập đoàn Nghiên Thị đã ép lắng xuống hầu hết những tin đồn thất thiệt. Các chứng cứ chứng minh lẫn lời khai của nhân chứng được phơi bày mới khiến mọi người vỡ lẽ. Đương nhiên lúc này ai cũng biết được Tôn Hiệu Huy là người thế nào, và điều quan trọng là Nghiên Vi có quan hệ thế nào với chủ quản Nghiên Thị. Cuối cùng, người qua đường chỉ vì những scandal không đáng có mà phủ nhận thực lực của cô, sự thật là cô gái này thật sự có tài năng.
Chuyện xảy ra lần này đúng là một bài học để đời, cũng như là bài học trưởng thành dành cho Nghiên Vi. Sau này cho dù có muốn làm gì thì đều cần phải thận trọng đến từng chi tiết mới được.
Cái cảm giác khó chịu này thật ghê tởm!
Cơ thể chỉ còn chút nữa sẽ hoàn toàn bị khống chế, Nghiên Vi không có cách nào để thoát khỏi bàn tay của hắn, cô dùng sức đạp mạnh vào nơi kín đáo dưới hạ thân của người đàn ông kia một cái rõ mạnh.
Tôn Hiệu Huy kêu la vài tiếng, sắc mặt tái xanh. Cô nhân cơ hội định bỏ chạy nhưng sức lực trong người đã cạn kiệt, chạy không nổi.
Nghiên Vi lảo đảo tới bàn thì hai chân mềm nhũn, cô thở gấp ngồi thóp xuống nền.
“Cô... Đồ không biết điều này! Nếu đã như thế thì đừng trách tôi sẽ dìm cô xuống tận đáy biển, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên nổi!”
“Nực cười thật đấy Tôn Hiệu Huy... Ông sống chỉ để tích góp thêm vết nhơ cho cuộc đời à?”
Mồm mép lanh lợi nói toàn những lời chướng tai!
Tôn Hiệu Huy tức giận đưa tay tát mạnh vào một bên má kia, cô nhăn mặt ôm lấy một bên má bỏng rát nhưng nhất quyết không hạ mình. Cho dù hôm nay có chết tại đây cô cũng sẽ không một lời cầu xin hắn. Phải, gan cô lớn thế đấy! Nỗi đau đã khiến cho lượng xuân dược trong người cô đã vơi đi chút ít, ít ra còn tỉnh táo hơn lúc nãy.
Hắn lại một lần nữa lôi cô về giường, lần này lại trở nên hung hãn như một con mãnh hổ, đích thực là một tên cầm thú độn lớp người. Đứng trước mặt người khác thì là một ông chủ lịch thiệp khí phách, nhưng đằng sau lớp mặt nạ giả tạo đó lại là thế này đây. Thật khiến người ta phải kinh tởm.
Nghiên Vi khó chịu cắn môi, cô lúc này đã bị hắn đè nặng đến ngộp thở.
Mọi chuyện xảy ra kể từ khi cô bước chân vào nghề, thực sự là công việc này không thích hợp với cô sao?
Đột nhiên Tôn Hiệu Huy bị một lực mạnh kéo ra, cô như trút được tảng đá đè nặng mà hơi thở dồn dập. Tư Thịnh nắm cổ áo hắn ta vật mạnh một cái, đồng thời tặng cho hắn vài cước vào người hay mặt.
Dám động vào cô gái của anh là muốn chết rồi sao?
“Tên khốn, mày là thằng nào, bỏ ông ra!”
“Để tôi cho ông biết tôi là thằng khốn nào.”
Anh trang thủ đả hắn vài chiều nữa rồi tống hắn vào nhà tắm chốt khóa ngoài lại. Bây giờ hãy ở trong đó và đợi cảnh sát đến hộ tống đi nhé!
Tư Thịnh cởi áo khoác ngoài vội đến khoác lên người Nghiên Vi, “Em không sao chứ? Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Anh bế cô ra, rời khỏi nơi này mặc kệ bao ánh nhìn của mọi người. Bây giờ ai muốn tung tin gì thì tin, viết gì cũng được, chẳng còn là điều gì quan trọng cả.
Cô ngồi ở ghế lái phụ khẽ co người lại, thực sự không dám đối diện với ai nữa.
“Đừng về nhà em...”
Anh quay lại thắt dây an toàn cho cô khẽ thở dài, “Được rồi, vậy về nhà anh nhé.”
Tư Thịnh nhanh chóng lái xe về căn hộ của mình, anh không giỏi ăn nói, cũng không biết phải nên nói thế nào để an ủi cô mới đúng nữa.
Đưa Nghiên Vi vào trong, anh đau lòng ôm chặt lấy cô lại. “Xin lỗi em, anh đến muộn rồi.”
Trong người lúc này vẫn còn chút nóng ran, ẩm ướt đến khó chịu, cô không trả lời mà vùi đầu vào cổ anh.
“Có thể hôn em không?”
Tư Thịnh bất giác ngây người, anh cũng có đoán được chút điều gì đó rồi. Chỉ là...
Anh chần chừ một chút rồi thoả mãn theo ý muốn của cô, hai môi trong chốc lát đã giao nhau. Dù gì thì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!
...
Chuyện này chưa qua đã có chuyện khác xảy đến, chỉ trong một đêm mà hình ảnh của Nghiên Vi và Tôn Hiệu Huy đã lan truyền khắp nơi trên mạng. Còn nhiều thông tin cho rằng hắn là người bị hại, và cô là người dụ dỗ mê hoặc giám đốc Tôn.
Miệng lưỡi thiên hạ quả là có thể hô hoán được nhiều chuyện mà!
Rất nhiều bình luận chỉ trích Nghiên Vi, có lẽ chuyện lần này sẽ lại kéo thêm một lượng anti fan cho cô rồi. Vậy đấy, chẳng ai cần biết sự thật là gì cả đã vội phán xét vậy.
“Lần trước chỉ có cảnh hôn mà đòi dùng tới góc quay, muốn giữ bản thân trong sạch để quyến rũ Tôn Hiệu Huy à?”
“Nhìn bên ngoài cô ta xinh đẹp vậy thôi chứ ai biết bên trong mưu mô thế nào.”
“Ban đầu tôi đã chẳng có thiện cảm gì với người này rồi, hình như sắp có bộ phim mà cô ta làm nữ thứ thì phải. Thôi nhé, tôi tạm biệt đây.”
“...”
Nghiên Vi nhận thông báo từ người quản lý bảo rằng hôm nay cô không cần tới công ty, và đại diện công ty sẽ ra mặt phủ nhận chuyện này để chứng minh cô trong sạch. Hơn thế nữa, tập đoàn tài trợ lớn nhất là Nghiên Thị cũng sẽ lên tiếng bác bỏ tin đồn.
Cô ôm gối bật khóc thút thít, bản thân thật vô dụng, chẳng làm được việc gì ra hồn cả. Toàn đi gây chuyện để người khác phải lo lắng hậu quả.
Ở lại một đêm là được rồi, sáng sớm cô đã bảo Tư Thịnh đưa mình về nhà. Ba mẹ lẫn Nghiên Tử Minh thông cảm cũng không nói gì làm phiền đến cô.
Chỉ trong gần một ngày, nhờ sức ảnh hưởng của người đại diện công ty giải trí Gia Hoa và tập đoàn Nghiên Thị đã ép lắng xuống hầu hết những tin đồn thất thiệt. Các chứng cứ chứng minh lẫn lời khai của nhân chứng được phơi bày mới khiến mọi người vỡ lẽ. Đương nhiên lúc này ai cũng biết được Tôn Hiệu Huy là người thế nào, và điều quan trọng là Nghiên Vi có quan hệ thế nào với chủ quản Nghiên Thị. Cuối cùng, người qua đường chỉ vì những scandal không đáng có mà phủ nhận thực lực của cô, sự thật là cô gái này thật sự có tài năng.
Chuyện xảy ra lần này đúng là một bài học để đời, cũng như là bài học trưởng thành dành cho Nghiên Vi. Sau này cho dù có muốn làm gì thì đều cần phải thận trọng đến từng chi tiết mới được.