Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Trừng phạt
Hoá ra kết cục của hắn là thế này...
Nghiên Trì đứng trước cửa phòng bất lực kêu gọi, có ai lại bị nhốt không được vào phòng của chính mình vậy không chứ?
Cô khi giận cũng đáng sợ thật đấy, nhưng vẫn còn đáng yêu lắm. Thấy chưa, cứ như vậy thì làm sao hắn không yêu cô cho được? Thư Nghiên không cần làm gì cũng đủ khiến cho hắn yêu đến chết đi sống lại rồi, có khi còn hơn cả tính mạng bản thân hắn nữa.
Nghiên Trì thở dài, hắn vẫn còn một chiếc chìa khoá dự bị có thể mở cửa vào trong bất kỳ lúc nào, nhưng hắn lại không làm như thế. Ai bảo rảnh rỗi đi chọc cô giận làm gì chứ, đã thấy hậu quả chưa?
“Vậy khi nào em hết giận thì mở cửa cho anh nhé.”
Hắn ngoan ngoãn đứng trước cửa phòng, cười một cách khó hiểu. Người đàn ông lớn xác này càng ngày càng ngớ ngẩn!
Không lâu sau cánh cửa mở ra, Thư Nghiên ngước đầu chớp mắt nhìn hắn.
“Nghiên Trì.”
Sao, sao đột nhiên lại gọi hắn như vậy?
Nghiên Trì bất giác căng thẳng, hắn ho nhẹ một tiếng, “Hả, sao thế?”
Bé con gọi thẳng tên như vậy nhất định có chuyện hệ trọng.
Phải, cô là muốn trừng phạt hắn!
Thư Nghiên bước tới rút ngắn dần khoảng cách của cả hai, cô khó khăn nhón chân đối mặt với hắn. Tuy hơi miễn cưỡng một chút nhưng ít ra thứ cô nhìn thấy không còn là chiếc cằm kia nữa.
Hắn nín thở nuốt nước bọt, chỉ là không ngờ đến cô sẽ lựa chọn cách này...
Rất thông minh, có hơi không quen nhưng hắn thích lắm!
Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, đồng thời ngẩn cao đầu hôn vào đôi môi kia. Có bạo thật đấy, nhưng với dục vọng trong người hắn nhất định sẽ rất khó chịu khi không thể làm được gì.
Nghiên Trì nhiệt tình đáp trả, nhưng cần gì phải khó khăn vậy chứ, cô chỉ cần nói với hắn một tiếng là được.
Hai tay nhấc bổng cô gái nhỏ lên, hắn ôm cô vào trong nhân tiện đá cánh cửa đóng lại.
Giá như hắn biết trước thì đã khoá điện thoại lại rồi, để không bị tên nào đó phá đám giữa chừng.
“Bé con...”
Người đàn ông này bây giờ lại chìm trong cơn mê muội gọi cô, hắn lại dễ dàng bị cô khống chế như thế...
Nụ hôn kéo dài gần một giờ đồng hồ, Nghiên Trì quả thực đã bị ý chí cứng rắn của chính mình phản bội. Tưởng rằng như thế sẽ rất sung sướng, hoá ra là đang chịu cực hình. Ngoài việc hôn thì hắn không thể làm gì được nữa, cả người đều đã nóng ran cả lên.
Sự trừng phạt này đối với hắn thực sự là quá sức chịu đựng rồi nhỉ!
Là ai nói không được làm càn?
Là ai nói sẽ đợi sau khi kết hôn rồi mới làm theo ý mình?
Tất cả đều do hắn nói, nhưng hắn đã hối hận rồi!
“Anh xin lỗi, anh sai rồi, bé con...”
Cơ thể Thư Nghiên đã mềm nhũn, cô cũng không còn sức ‘trừng phạt’ hắn nữa. Có vẻ như trừng phạt kiểu này chẳng được lợi lộc gì cho cả hai?
Cô mím đôi môi đã hơi tê ngồi dậy rời khỏi người hắn, “Lời xin lỗi muộn rồi nhưng tha thứ cho chú đấy.”
Haha... Là hắn phải cảm ơn cô đã khoan hồng đúng không?
Nghiên Trì bật cười kéo cô nằm xuống giường, dang tay ôm người lại.
Không hẳn là sự trừng phạt, có thể xem như đây là liều thuốc bổ trước khi đi ngủ cũng được?
Chiếc điện thoại trên bàn nãy giờ sáng nháy vài lần cái tên Tư Thịnh, nhưng may mắn hắn đã để chế độ im lặng từ lúc nào nên chẳng nghe thấy tiếng gì cả.
Tư phó tổng lần này đã không may thoát khỏi cái mác Bóng đèn rồi!
Nghiên Trì đứng trước cửa phòng bất lực kêu gọi, có ai lại bị nhốt không được vào phòng của chính mình vậy không chứ?
Cô khi giận cũng đáng sợ thật đấy, nhưng vẫn còn đáng yêu lắm. Thấy chưa, cứ như vậy thì làm sao hắn không yêu cô cho được? Thư Nghiên không cần làm gì cũng đủ khiến cho hắn yêu đến chết đi sống lại rồi, có khi còn hơn cả tính mạng bản thân hắn nữa.
Nghiên Trì thở dài, hắn vẫn còn một chiếc chìa khoá dự bị có thể mở cửa vào trong bất kỳ lúc nào, nhưng hắn lại không làm như thế. Ai bảo rảnh rỗi đi chọc cô giận làm gì chứ, đã thấy hậu quả chưa?
“Vậy khi nào em hết giận thì mở cửa cho anh nhé.”
Hắn ngoan ngoãn đứng trước cửa phòng, cười một cách khó hiểu. Người đàn ông lớn xác này càng ngày càng ngớ ngẩn!
Không lâu sau cánh cửa mở ra, Thư Nghiên ngước đầu chớp mắt nhìn hắn.
“Nghiên Trì.”
Sao, sao đột nhiên lại gọi hắn như vậy?
Nghiên Trì bất giác căng thẳng, hắn ho nhẹ một tiếng, “Hả, sao thế?”
Bé con gọi thẳng tên như vậy nhất định có chuyện hệ trọng.
Phải, cô là muốn trừng phạt hắn!
Thư Nghiên bước tới rút ngắn dần khoảng cách của cả hai, cô khó khăn nhón chân đối mặt với hắn. Tuy hơi miễn cưỡng một chút nhưng ít ra thứ cô nhìn thấy không còn là chiếc cằm kia nữa.
Hắn nín thở nuốt nước bọt, chỉ là không ngờ đến cô sẽ lựa chọn cách này...
Rất thông minh, có hơi không quen nhưng hắn thích lắm!
Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, đồng thời ngẩn cao đầu hôn vào đôi môi kia. Có bạo thật đấy, nhưng với dục vọng trong người hắn nhất định sẽ rất khó chịu khi không thể làm được gì.
Nghiên Trì nhiệt tình đáp trả, nhưng cần gì phải khó khăn vậy chứ, cô chỉ cần nói với hắn một tiếng là được.
Hai tay nhấc bổng cô gái nhỏ lên, hắn ôm cô vào trong nhân tiện đá cánh cửa đóng lại.
Giá như hắn biết trước thì đã khoá điện thoại lại rồi, để không bị tên nào đó phá đám giữa chừng.
“Bé con...”
Người đàn ông này bây giờ lại chìm trong cơn mê muội gọi cô, hắn lại dễ dàng bị cô khống chế như thế...
Nụ hôn kéo dài gần một giờ đồng hồ, Nghiên Trì quả thực đã bị ý chí cứng rắn của chính mình phản bội. Tưởng rằng như thế sẽ rất sung sướng, hoá ra là đang chịu cực hình. Ngoài việc hôn thì hắn không thể làm gì được nữa, cả người đều đã nóng ran cả lên.
Sự trừng phạt này đối với hắn thực sự là quá sức chịu đựng rồi nhỉ!
Là ai nói không được làm càn?
Là ai nói sẽ đợi sau khi kết hôn rồi mới làm theo ý mình?
Tất cả đều do hắn nói, nhưng hắn đã hối hận rồi!
“Anh xin lỗi, anh sai rồi, bé con...”
Cơ thể Thư Nghiên đã mềm nhũn, cô cũng không còn sức ‘trừng phạt’ hắn nữa. Có vẻ như trừng phạt kiểu này chẳng được lợi lộc gì cho cả hai?
Cô mím đôi môi đã hơi tê ngồi dậy rời khỏi người hắn, “Lời xin lỗi muộn rồi nhưng tha thứ cho chú đấy.”
Haha... Là hắn phải cảm ơn cô đã khoan hồng đúng không?
Nghiên Trì bật cười kéo cô nằm xuống giường, dang tay ôm người lại.
Không hẳn là sự trừng phạt, có thể xem như đây là liều thuốc bổ trước khi đi ngủ cũng được?
Chiếc điện thoại trên bàn nãy giờ sáng nháy vài lần cái tên Tư Thịnh, nhưng may mắn hắn đã để chế độ im lặng từ lúc nào nên chẳng nghe thấy tiếng gì cả.
Tư phó tổng lần này đã không may thoát khỏi cái mác Bóng đèn rồi!