Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Nguy Kịch
Rất lâu, rất lâu sau đó thời gian như trôi chậm lại, cứ ngỡ là đã ngừng trôi. Trong căn phòng vẫn không chút động tĩnh ấy, mọi thứ vẫn ổn chứ?
Hai tay nắm chặt, mỗi khi căng thẳng là bụng lại đau, sắc mặt Thư Nghiên lúc này khó coi vô cùng.
Ánh đèn trước cửa phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa chầm chậm mở, và tiếp đó những vị bác sĩ đẩy người nằm trên giường lăn lần lượt bước ra.
Mọi người ở bên ngoài không nói không rằng mà lập tức đứng dậy.
“Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng cũng có thể lên cơn nguy hiểm bất cứ lúc nào, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi. Người nhà bệnh nhân hãy làm thủ tục nhập viện đi.”
Tư Thịnh gật đầu rồi vội đi làm thủ tục nhập viện, còn Thư Nghiên và Nghiên Vi thì theo vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Nghiên Trì nằm lặng trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền. Có mask thở oxi hỗ trợ và xung quanh chằn chịt dây điện. Máy monitor theo dõi vẫn đều đặn kêu từng hồi, tình trạng sức khoẻ của hắn tạm thời chưa có biến động gì.
Thư Nghiên vô thức đưa tay sờ nhẹ đầu hắn có quấn băng gạc, gương mặt ấy còn có vết xước nữa...
Đã gần nửa ngày rồi, cô chưa nói chuyện với hắn, cũng chưa nghe được hắn gọi Bé con. Rốt cuộc tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh?
Nghiên Vi ủ rũ thở dài, “Đây là lần đầu tiên chị thấy anh họ trong bộ dạng thế này.”
Bình thường chẳng chuyện gì có thể làm khó được hắn cả, dù có khó khăn thế nào thì hắn vẫn sẽ nhẹ nhàng bước qua. Và tin chắc lần này cũng vậy, rồi sẽ ổn thôi.
Tư Thịnh bước vào, trầm lặng nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh một lúc. Một Nghiên Trì như thế đúng là chẳng quen chút nào!
“Trưa rồi, hai em đi ăn gì đi, anh trông cậu ấy cho.”
“Thư Nghiên, đi thôi, ăn rồi mới có sức chăm sóc anh ấy.”
Cô cầm lấy bàn tay hắn khẽ lắc đầu, “Em thực sự không đói, hai người đi đi, em sẽ ở đây.”
Bây giờ sẽ chẳng có ai thuyết phục được cô rời đi, cô muốn ở đây, cô muốn đợi đến khi hắn tỉnh lại.
Biết nói gì cũng vô ích, Nghiên Vi và Tư Thịnh cũng không khuyên cô nữa, một lát đành mua chút gì về cho cô vậy.
Căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người, nhưng một người hiện giờ vẫn cố chấp không chịu tỉnh dậy. Hắn định cứ thế mà không nói chuyện với cô luôn sao?
“Mở mắt ra nhìn em đi, nếu không em sẽ giận thật đó.”
“Nghiên Trì...”
“Chú này... Anh thật sự không nghe em nói gì sao?”
Câu trả lời từ phía người đàn ông ấy vẫn là một sự tĩnh lặng, không có đến một chút động tĩnh.
Đồ vô tâm, cô giận rồi đấy!
Thư Nghiên sụt sùi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, sợ động phải vết thương làm hắn bị đau. Nhưng cái ôm này không ai đáp trả lại cô cả...
...
Đi chơi mà thế này sao? Ai lại đi chơi trong bệnh viện thế này chứ!
Bệnh viện buổi tối chỉ được một người ở lại chăm sóc bệnh nhân, vậy nên Thư Nghiên đã năn nỉ hai người cho mình ở lại. Ngoài việc ở bên hắn ra thì cô không còn muốn làm gì khác nữa.
“Bên ngoài bệnh viện có khách sạn, chị và Tư Thịnh sẽ ở đó, nếu có chuyện gì thì em gọi nhé, anh chị sẽ qua ngay.”
“Vâng.”
Màn đêm buông xuống trong gian phòng tĩnh mịch, Thư Nghiên vẫn mang niềm hi vọng nhỏ nhoi rằng hắn sẽ tỉnh lại trong đêm nay.
Cô căng mắt ngồi đợi, nhưng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cuối cùng, hắn vẫn không tỉnh ư?
Nghiên Trì bất chợt có động tĩnh, hai mắt mở ra nhưng lại một màu đỏ ngầu. Hắn một mực nhìn chằm chằm lên trần nhà nhưng vẫn không hề chớp mắt, hơi thở phù phù một cách khó khăn.
Thư Nghiên vẫn đang ngủ nên không hề hay biết cho tới khi máy monitor phát ra tiếng kêu chói tai cùng với tiếng bước chân gấp gáp của bác sĩ. Cô gật mình tỉnh giấc hoảng loạn nhìn những người họ đang làm gì đó.
Hắn tỉnh rồi ư?
Nhưng sao cái máy kia lại kêu như thế?
“Bác sĩ Tô, tim bệnh nhân ngừng đập rồi...”
Hai tay nắm chặt, mỗi khi căng thẳng là bụng lại đau, sắc mặt Thư Nghiên lúc này khó coi vô cùng.
Ánh đèn trước cửa phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa chầm chậm mở, và tiếp đó những vị bác sĩ đẩy người nằm trên giường lăn lần lượt bước ra.
Mọi người ở bên ngoài không nói không rằng mà lập tức đứng dậy.
“Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng cũng có thể lên cơn nguy hiểm bất cứ lúc nào, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi. Người nhà bệnh nhân hãy làm thủ tục nhập viện đi.”
Tư Thịnh gật đầu rồi vội đi làm thủ tục nhập viện, còn Thư Nghiên và Nghiên Vi thì theo vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Nghiên Trì nằm lặng trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền. Có mask thở oxi hỗ trợ và xung quanh chằn chịt dây điện. Máy monitor theo dõi vẫn đều đặn kêu từng hồi, tình trạng sức khoẻ của hắn tạm thời chưa có biến động gì.
Thư Nghiên vô thức đưa tay sờ nhẹ đầu hắn có quấn băng gạc, gương mặt ấy còn có vết xước nữa...
Đã gần nửa ngày rồi, cô chưa nói chuyện với hắn, cũng chưa nghe được hắn gọi Bé con. Rốt cuộc tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh?
Nghiên Vi ủ rũ thở dài, “Đây là lần đầu tiên chị thấy anh họ trong bộ dạng thế này.”
Bình thường chẳng chuyện gì có thể làm khó được hắn cả, dù có khó khăn thế nào thì hắn vẫn sẽ nhẹ nhàng bước qua. Và tin chắc lần này cũng vậy, rồi sẽ ổn thôi.
Tư Thịnh bước vào, trầm lặng nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh một lúc. Một Nghiên Trì như thế đúng là chẳng quen chút nào!
“Trưa rồi, hai em đi ăn gì đi, anh trông cậu ấy cho.”
“Thư Nghiên, đi thôi, ăn rồi mới có sức chăm sóc anh ấy.”
Cô cầm lấy bàn tay hắn khẽ lắc đầu, “Em thực sự không đói, hai người đi đi, em sẽ ở đây.”
Bây giờ sẽ chẳng có ai thuyết phục được cô rời đi, cô muốn ở đây, cô muốn đợi đến khi hắn tỉnh lại.
Biết nói gì cũng vô ích, Nghiên Vi và Tư Thịnh cũng không khuyên cô nữa, một lát đành mua chút gì về cho cô vậy.
Căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người, nhưng một người hiện giờ vẫn cố chấp không chịu tỉnh dậy. Hắn định cứ thế mà không nói chuyện với cô luôn sao?
“Mở mắt ra nhìn em đi, nếu không em sẽ giận thật đó.”
“Nghiên Trì...”
“Chú này... Anh thật sự không nghe em nói gì sao?”
Câu trả lời từ phía người đàn ông ấy vẫn là một sự tĩnh lặng, không có đến một chút động tĩnh.
Đồ vô tâm, cô giận rồi đấy!
Thư Nghiên sụt sùi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, sợ động phải vết thương làm hắn bị đau. Nhưng cái ôm này không ai đáp trả lại cô cả...
...
Đi chơi mà thế này sao? Ai lại đi chơi trong bệnh viện thế này chứ!
Bệnh viện buổi tối chỉ được một người ở lại chăm sóc bệnh nhân, vậy nên Thư Nghiên đã năn nỉ hai người cho mình ở lại. Ngoài việc ở bên hắn ra thì cô không còn muốn làm gì khác nữa.
“Bên ngoài bệnh viện có khách sạn, chị và Tư Thịnh sẽ ở đó, nếu có chuyện gì thì em gọi nhé, anh chị sẽ qua ngay.”
“Vâng.”
Màn đêm buông xuống trong gian phòng tĩnh mịch, Thư Nghiên vẫn mang niềm hi vọng nhỏ nhoi rằng hắn sẽ tỉnh lại trong đêm nay.
Cô căng mắt ngồi đợi, nhưng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cuối cùng, hắn vẫn không tỉnh ư?
Nghiên Trì bất chợt có động tĩnh, hai mắt mở ra nhưng lại một màu đỏ ngầu. Hắn một mực nhìn chằm chằm lên trần nhà nhưng vẫn không hề chớp mắt, hơi thở phù phù một cách khó khăn.
Thư Nghiên vẫn đang ngủ nên không hề hay biết cho tới khi máy monitor phát ra tiếng kêu chói tai cùng với tiếng bước chân gấp gáp của bác sĩ. Cô gật mình tỉnh giấc hoảng loạn nhìn những người họ đang làm gì đó.
Hắn tỉnh rồi ư?
Nhưng sao cái máy kia lại kêu như thế?
“Bác sĩ Tô, tim bệnh nhân ngừng đập rồi...”