• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Bé con, làm vợ anh nhé (5 Viewers)

  • Chương 21-30

CHƯƠNG 21: THANH LỊCH ĐÁNG YÊU

Tô Ngọc Châu sửa soạn xong cũng đã gân ba mươi phút sau. Cô cầm túi xách đi xuống lầu, lúc này La Thành đã quân áo chỉnh tề ngồi trêи sofa xem tài liệu. Cô đi đến ngồi bên cạnh anh hỏi

“Đi được chưa anh?”

“Chờ ba xuống ăn sáng rồi chúng ta đi” La Thành vừa trả lời vừa chăm chú lật sắp tài liệu trêи tay

Thấy La Thành không để ý gì đến mình, Tô Ngọc Châu bẽn lẽn giật nhẹ tay áo anh gọi nhỏ

“Anh”

“Hửm’ La Thành lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tập trung vào những tờ giấy kia

Thấy La Thành đang bận rộn Tô Ngọc Châu cũng không dám làm phiền. Cô lặng lẽ ngồi yên đó nghịch điện thoại. Lâu lâu lại ngẩn lên nhìn gương mặt vô cùng anh tuấn của anh. Cô cảm thấy ông trời cũng không xử tệ với anh. Tuy ông đã cướp mất của anh một gia đình hoàn chỉnh nhưng bù lại ông đã cho anh một gương mặt điển trai, một trí tuệ hơn người

Mấy phút sau La Thành căn bản cũng xem xong, anh thu dọn chúng cho vào cặp táp rồi quay sang hỏi Tô Ngọc Châu

“Vừa rồi em gọi anh có việc gì không?”

“Em định hỏi anh một việc mà giờ em quên mất rồi” Tô Ngọc Châu ngẩn đầu nhìn anh trả lời. Nhưng thực tế không phải cô đã quên mà do cô không muốn hỏi vấn đề đó nữa

La Thành bây giờ mới chú ý tới trang phục công sở cô mặc hôm nay, anh mỉm cười nói

“Cũng có khí chất lắm”

“Đừng có trêu em” Tô Ngọc Châu cắn môi ngượng ngùng. Vì đây là lần đầu tiên cô mặc loại trang phục này nên cảm thấy không được tự tin

“Anh nói thật mà”

Tô Ngọc Châu nghe vậy liên bĩu môi nhìn anh

“Khí chất gì chứ, nhìn em già hơn thì có”

“Làm gì mà già. Trông rất thanh lịch đáng yêu” La Thành thật tình nhận xét.

Tô Ngọc Châu nghe anh khen liên cười tít mắt.

Bản thân La Thành cũng không nghĩ chỉ một câu đơn giản như vậy mà cô lại vui vẻ đến thế. Nhìn cô như thế này anh cũng tám phần đoán được vừa rồi cô định hỏi anh vấn đề gì rồi

Ngôi trêи sofa La Thành thấy Tô Viễn Sơn đã đi vào phòng ăn. Anh kéo tay Tô Ngọc Châu đứng dậy

“Ba xuống rồi, mau đi ăn sáng thôi”

La Thành đi trước, Tô Ngọc Châu chậm rãi theo sau.

Thấy cô mặc trang phục công sở bước vào, Tô Viễn Sơn mỉm cười hài lòng

“Xem ra con gái ba đã thực sự trưởng thành rồi”

“Con đã trưởng thành lâu rồi, đến bây giờ ba mới nhận ra sao” Tô Ngọc Châu cười tinh nghịch trả lời ông

“Vậy là có thể gã chông được rồi đúng không?” Tô Viên Sơn cười thâm thúy nhìn Tô Ngọc Châu hỏi

Cả La Thành và Tô Ngọc Châu đều ngẩn mặt nhìn ông. Ai cũng hiểu câu nói này của ông là ý gì. Nhưng không ngờ ông lại đề cập sớm như vậy.

La Thành lo lắng quay sang nhìn Tô Ngọc Châu, anh muốn xem cô sẽ ứng phó như thể nào.

Tuy Tô Ngọc Châu không đồng ý hôn sự này nhưng cô cũng không thể thẳng thừng từ chối như vậy sẽ khiến ông buồn lòng. Cô khéo léo mỉm cười nói đùa

“Nhưng con vẫn chưa tìm được Bạch mã hoàng tử cho mình”

Biết Tô Ngọc Châu đã có ý định từ chối vấn đề này, Tô Viễn Sơn cũng không muốn nhắc đến nữa, dù gì cô cũng mới về nước có mấy ngày, từ từ ông sẽ nói chuyện với cô sau

La Thành nhìn thấy không khí trở nên yên lặng. Anh ngẩn nhìn Tô Viễn Sơn hỏi

“Lát nữa ba có đi cùng với bọn con đến công ty luôn không”

“Không. Nay ba có cuộc họp với trêи thành phố”

Tô Viễn Sơn dừng đũa lau miệng rồi tiếp tục hỏi La Thành

“Bản phát thảo dự án Tô Kiêu ở Hàn Châu con tiến hành tới đâu rồi”

“Căn bản đã xong rồi ba, con đang xem chỉnh sửa lại một số hạng mục trong đó. Chậm nhất ngày mai con đưa lên cho Ba xem” La Thành nghiêm túc trình bày

Tô Viễn Sơn liên tục gật đầu hài lòng

“Tốt lắm. Con làm việc chưa bao giờ để ba thất vọng”

Nghe Tô Viễn Sơn khen ngợi La Thành, Tô Ngọc Châu quay sang mỉm cười ngưỡng mộ nhìn anh

———————



Chương 22: Thư ký của ba



CHƯƠNG 22: THƯ KÝ CỦA BA

Thấy vẻ mặt sùng bái của Tô Ngọc Châu đối với La Thành lúc này, Tô Viễn Sơn nói với cô

“Con mà được nửa phần của La Thành thì tuổi già của ba xem như đã mãn nguyện rồi”

Tô Ngọc Châu không phục bĩu môi nhìn ông

“Sao lại là nửa phần, ba xem thường con gái ba quá rồi”

Tô Viễn Sơn gõ yêu lên đầu Tô Ngọc Châu

“Nửa phần là quá mong đợi của ba rồi đó. Con lo mà cố gắng làm việc đi”

Nói xong ông cầm cặp táp rời đi

Tô Ngọc Châu ở lại giận dỗi quay sang La Thành xả giận

“Hình như anh là con ruột của ba chứ không phải là em”

“Sao lại nói vậy” La Thành vừa uống nước vừa từ tốn nhìn cô hỏi

“Không phải sao. Ba khen ngợi anh, tung anh lên tới ngọn cây. Còn em ba thẳng thừng đạp cho một phác, té úp mặt xuống bùn”

La Thành cạn lời nhìn Tô Ngọc Châu, nhiêu lúc anh thật sự muốn bổ não cô ra xem bên trong đó nó chứa những gì.

Anh cầm áo khoác đứng dậy đi đến gõ đầu cô

‘Ấu trĩ”

‘Ây da…sao ba và anh cứ thích gõ vào cái đầu này của em thế” Tô Ngọc Châu xoa đầu oán giận

Thấy Tô Ngọc Châu vẫn chưa có ý định đứng dậy, La Thành nói

“Anh ra đến xe mà em chưa có mặt là anh đi trước đó” nói xong anh quay mặt bước đi.

Tô Ngọc Châu thấy anh đi thật, cô hoảng hốt câm túi xách rối rít chạy theo. Lúc này cái miệng nhỏ của cô không chịu an phận mà hét lên

“La Thành đáng ghét, anh chỉ giỏi bắt nạt em”

Nghe tiếng la hét của cô phát ra từ phía sau, La Thành chỉ biết lắc đầu, không biết đến lúc nào nha đầu này mới nghiêm túc được

Đến lúc La Thành khởi động xe Tô Ngọc Châu cũng đuổi theo kịp anh, cô thở hỗn hễn mở cửa xe ngồi vào.

Thấy La Thành vẫn chưa cho xe chạy, Tô Ngọc Châu oán giận nhìn anh

“Em đã ra đến rồi sao anh không chạy đi”

La Thành nghiêng đầu nhìn cô, lười biếng nói

“Chờ Tô tiểu thư thắt dây an toàn”

Lúc này Tô Ngọc Châu mới phát hiện mình chưa cài dây, cô lém lỉnh làm mặt quy nhìn anh

Đi được nửa đoạn đường, Tô Ngọc Châu thắc mắc quay sang hỏi La Thành

“Anh đã sắp xếp cho em vị trí gì ở công ty vậy?”

“Thư ký cho ba” La Thành bình thản trả lời

Nghe xong Tô Ngọc Châu lập tức lộ vẻ không vui. Cô cắn môi nhìn anh nói

“Nhưng em muốn làm thư ký cho anh hơn”

La Thành hiểu ý cô, nếu như bình thường ở nhà anh có thể chiều theo nhưng đây là công việc, phải có nguyên tắc. Anh nhẹ nhàng giải thích

“Bên chỗ anh đã có thư ký Huỳnh rồi, hơn nữa phòng thư ký của Ba đang khuyết một người, em qua đó sẽ hợp lý hơn”

Tô Ngọc Châu đăm chiêu nhìn những tòa nhà chọc trời phía trước, buồn bã thở dài

“Ở gần mặt trời như vậy không biết tương lai em sẽ trở thành một ngôi sao rực sáng hay là một hành tinh chết đây”

Thấy cô như vậy La Thành an ủi

“Tự tin lên. Em phải chứng minh cho ba thấy em có năng lực thực sự”

Tô Ngọc Châu nhìn anh cười khổ, giờ không còn lựa chọn khác cô đành phải cố gắng hết sức thôi

Lúc này chiếc xe Ferrari đã đậu ngay ngắn vào bãi đỗ xe. La Thành tháo đai an toàn bước xuống mở cửa xe cho Tô Ngọc Châu. Thấy cô vẫn còn không vui anh quan tâm hỏi

“Em ổn không?”

Tô Ngọc Châu vuốt lại mái tóc rôi bước xuõng xe, cô nhìn La Thành thở dài

“Em không sao. Cứ xem như Tổng Giám đốc của em là một ông già nào đó chứ không phải là Ba mình là được rồi”

“Biết nghĩ vậy là tốt” La Thành giơ tay lên định xoa đầu cô nhưng cô nhanh nhẹn tránh sang một bên, trợn mắt nhìn anh

“Không được làm rối tóc em”

Phản ứng quá nhanh này của Tô Ngọc Châu làm La Thành có chút bất ngờ, anh bất đắc dĩ thu lại bàn tay đang dừng ở không trung cho vào túi quần

“Em có biết ở nơi này có bao người muốn anh vuốt tóc mà không được không?

Nhìn gương mặt đầy đắc ý của La Thành. Tô Ngọc Châu phông mang trợn má liếc anh

“Vậy sao anh không đi mà vuốt tóc của mấy cô gái đó đi”

“Tiếc rằng anh chỉ thích vuốt tóc em thôi” La Thành cười gian xảo nhìn Tô Ngọc Châu

Gần đây La Thành đặc biệt rất thích trêu chọc con nhím này, mỗi khi nhìn thấy cô xù lông lên anh cảm thấy sảng kɧօáϊ vô cùng

Càng nói càng tức, Tô Ngọc Châu không thèm để ý đến La Thành nữa, cô im lặng bỏ đi bởi vì cô biết đâu khẩu với anh người thiệt chỉ là cô thôi

Nhìn thấy Tô Ngọc Châu đi vào khu thang máy dành cho nhân viên, La Thành gọi cô lại, chỉ cô đi qua thang máy dành riêng cho nhân sự cấp cao nhưng cô lắc đầu

“Ngày đầu đi làm, em muốn được trải nghiệm cảm giác như một nhân viên bình thường”

La Thành chiều ý đi theo cô, hai người cùng đứng chờ thang máy.

———————



Chương 23: Ngày đầu đi làm



CHƯƠNG 23: NGÀY ĐẦU ĐI LÀM

Nhìn thấy Nam Thần của mình xuất hiện ở đây, các nữ nhân viên đang chờ thang máy đều thẹn thùng đỏ mặt, người cúi đầu, người vuốt tóc không ai để ý đến cô gái vô cùng xinh đẹp đứng bên cạnh anh lúc này

Riêng chỉ có một nam nhân viên phòng kỹ thuật đang đi tới nhận ra Tô Ngọc Châu, anh lịch sự gật đầu

“Chào Phó Tổng, chào Tô tiểu thư”

“Chào anh” Tô Ngọc Châu cười thân thiện đáp lại

Nghe anh nhân viên này chào hỏi, mọi người đều trố mắt nhìn Tô Ngọc Châu

“Đây là Tô tiểu thư sao, cô ấy thật quá xinh đẹp” mọi người thì thầm to nhỏ với nhau, rồi từng người lần lượt cung kính chào hỏi

Mấy phút sau một âm thanh “Ding dong” vang lên

Cửa thang máy được mở ra. La Thành cùng Tô Ngọc Châu đi vào trước. Những nhân viên bên ngoài căng thẳng nhìn bóng lưng theo hai người, không một ai dám bước theo sau.

Thấy vậy Tô Ngọc Châu nhãn nút giữ cửa rôi nhìn bọn họ nhẹ nhàng nói

“Mọi người vào đi”

Nhìn cô chủ đích thân chờ cửa, các nhân viên ở đây cũng không dám chậm trễ, từng người một khép nép đi vào, nhưng họ vẫn giữ khoảng cách nhất định để cho cô cậu chủ có một vị trí đứng thoải mái nhất

Cuối cùng còn lại hai nhân viên nam bên ngoài, thấy thang đã khá đầy họ lưỡng lự nhìn nhau.

Tô Ngọc Châu hiểu ý liên nép sát mình vào La Thành rồi lên tiếng giục

“Vân còn chỗ, hai người mau vào đi”

Lúc đầu sắc mặt La Thành có chút u ám vì anh không quen với việc đi thang máy chật hẹp như thế này, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trêи tóc Tô Ngọc Châu anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Còn Tô Ngọc Châu lúc này gần như dán chặt thân mình vào lòng ngực rắn chắc của La Thành. Đôi lúc lại ngẩn mặt lên nhìn anh mỉm cười, làm anh cảm thấy cơ thể mình như có một luồng điện cao thế đang chạy qua

Trước đây anh cứ nghĩ yêu thích một người thì chỉ cân được ở bên cạnh người đó mỗi ngày, được nhìn thấy người đó sống hạnh phúc vui vẻ là đã đủ rồi, nhưng thực tế nó không đơn giản như vậy, vào lúc này anh cảm thấy mình cần nhiêu hơn thế. Anh muốn được vòng tay ôm lấy cô, muốn được dịu dàng hôn lên tóc cô, muốn được thể hiện tình cảm với cô – người mà anh vô cùng yêu thích

La Thành suy nghĩ vẩn vơ không hề để ý đến việc thang máy đã mở ra khép lại nhiều lần, mãi cho đến khi các nhân viên bên trong cũng đã lần lượt ra hết để lại không gian thoải mái cho hai người anh mới hoàn hồn trở lại

Tô Ngọc Châu nhìn thấy chiếc cà vạt của anh bị lệch sang một bên, có thể do vừa rồi đã bị cô dựa vào. Cô thoải mái đưa tay lên chỉnh lại giúp anh.

Nhìn Tô Ngọc Châu thế này La Thành có chút không quen, anh không ngờ có lúc cô lại dịu dàng thục nữ đến vậy

“Ding dong”

Thang máy cuối cùng dừng lại ở tầng 68. La Thành đưa Tô Ngọc Châu đi thẳng đến phòng thư ký Tổng giám đốc. Những nhân viên ở đây hầu như ai cũng đã gặp qua Tô Ngọc Châu nên khi nhìn thấy hai người đi vào họ lễ phép đứng dậy

“Chào Phó Tổng, chào Tô tiểu thư”

“Chào mọi người” Tô Ngọc Châu rất thân thiện đáp lại

La Thành nhìn Tô Ngọc Châu, rồi nhìn những nhân viên ở đây. Anh trực tiếp giới thiệu với mọi người

“Hôm nay Tô tiểu thư sẽ bắt đầu công việc ở đây. Sau này phòng thư ký cũng sẽ do cô ấy phụ trách. Mong mọi người nhiệt tình giúp đỡ”

Câu cuối cùng La Thành còn cố ý nâng cao giọng vì anh biết trong số họ có những người đang không phục quyết định này nhưng anh tin tưởng năng lực làm việc của Tô Ngọc Châu

“Dạ Phó Tổng cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ Tô tiểu thư thật tốt” một nhân viên lớn tuổi lên tiếng. Bà ta chính là Tân Lan, một thư ký kỳ cựu đã theo Tô Viễn Sơn gân hai mươi năm, bà cũng chính là một trong những người chứng kiến quá trình trưởng thành của hai người bọn họ

La Thành gật đầu với bà. Có bà ở đây anh cũng không còn gì để lo lắng nữa, anh quay sang nói với Tô Ngọc Châu

“Em theo thư ký Tân xem qua phòng làm việc của mình đi. Phòng anh ở tâng dưới, có việc gì thì xuống tìm anh”

“Vâng. Em biết rôi” Tô Ngọc Châu vui vẻ gật đầu. Tinh thần của cô lúc này cũng đã khá lên rất nhiều cũng không còn áp lực như sáng nay

Tân Lan dẫn Tô Ngọc Châu đi một vòng tâng 68 để cô làm quen với mọi thứ ở xung quanh đây, sau đó bà đưa cô trở về phòng làm việc, đó là một căn phòng rộng lớn được dành riêng cho cô. Tài liệu mới nhất cũng đã có nhân viên sắp xếp sẵn trêи bàn làm việc.

Trong số những công việc do Tô Ngọc Châu phụ trách có một phần rất quan trọng, đó là kiểm tra tất cả các bản thảo hợp đồng của pháp chế soạn thảo trước khi trình ký lên trêи.

Đối với cô những việc này cũng không quá phức tạp, bởi vì lúc còn ở Anh đã có thời gian cô làm trợ lý cho Tổng Giám đốc nên xem như đã có kinh nghiệm

Lúc kiểm tra hợp đồng góp vốn đầu tư của dự án Tô Kiều. Có một điều khoản trong đó không được hợp lý. Tô Ngọc Châu nhớ đến sáng nay ba cô từng hỏi La Thành vê bản vẽ của Tô Kiêu, cô nghĩ chắc anh đang theo dõi dự án này nên cô câm theo bản hợp đồng đi xuống tâng dưới tìm anh

Đứng ở tầng 67, Tô Ngọc Châu nhận thấy ở đây chia thành ba khu vực làm việc, dành cho ba vị trí phó tổng khác nhau.

Tô Ngọc Châu đi theo hướng dẫn tìm đến khu vực có đề biển ” Phó tổng giám đốc – La Thành’ rồi đi vào đó

Nhìn xung quanh không có một thư ký nào, Tô Ngọc Châu đành bỏ qua bước thông báo, cô đi đến trước cửa phòng anh rồi giơ tay lên định gõ cửa. Bỗng phía sau có một âm thanh gấp gáp truyên tới

“Này cô”

Tô Ngọc Châu giật mình liền quay đầu nhìn lại, đó là một cô gái trẻ tầm hai mươi sáu tuổi, gương mặt rất tây, cô ấy chỉ trang điểm nhẹ nhưng nhìn rất cuốn hút lại có thân hình chữ S vô cùng hấp dẫn

———————



Chương 24: Huỳnh hồng hân gây khó



CHƯƠNG 24: HUỲNH HỒNG HÂN GÂY KHÓ

Tô Ngọc Châu không cần hỏi cũng đoán được đây chính là thư ký Huỳnh mà La Thành đã từng nhắc đến.

Nhưng có điều trước đây cô chưa từng nghĩ bên cạnh anh có một cô thư ký xinh đẹp quyến rũ đến vậy. Bất giác tâm trạng cô có chút không vui

Lúc này Huỳnh Hồng Hân đi đến trước mặt Tô Ngọc Châu lạnh lùng lên tiếng

“Cô muốn tìm ai?”

“Tôi tìm La phó tổng. Phiên cô thông báo với anh ấy một tiếng” Tô Ngọc Châu lịch sự trả lời

Huỳnh Hồng Hân liếc nhìn khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp hơn người của Tô Ngọc Châu, lười biếng hỏi lại

“Cô có hẹn trước không?”

“Không có” Tô Ngọc Châu thành thật lắc đầu

Không cần quan tâm cô gái đứng trước mặt mình là ai, Huỳnh Hồng Hân thẳng thừng từ chối

“La phó tổng làm việc rất có nguyên tắc, anh ấy sẽ không tiếp bất kỳ ai không có lịch hẹn trước”

Sắc mặt Tô Ngọc Châu thoáng vẻ không vui, cô nhìn Huỳnh Hồng Hân rồi kiên nhân lặp lại lân nữa

“Cô vào thông báo với La phó tổng có Tô Ngọc Châu tìm. Nếu anh ấy từ chối gặp, tôi lặp tức đi ngay”

“Cho dù là ai thì La phó tổng cũng không gặp, hôm nay anh ấy rất bận”

Tô Ngọc Châu biết Huỳnh Hồng Hân đang làm khó mình, nhưng cô cũng không tức giận, cô điềm tĩnh nhìn cô ta nói

“Riêng tôi chắc chắn anh ấy sẽ gặp, cô vào thông báo đi”

Nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của Tô Ngọc Châu lúc này, Huỳnh Hồng Hân bĩu môi “hừ” lạnh một tiếng, những cô gái trẻ bây giờ đúng thật là trơ trẽn, cứ nhìn thấy La phó tổng của cô đẹp trai là tìm mọi cách tiếp cận quyển rũ anh ấy

Từ lúc cô vào đây đến giờ đã gặp không ít trường hợp này rồi. Đúng là cây hoa đào trêи người La phó tổng không ngừng trổ nụ mà.

Huỳnh Hồng Hân ngắm kỹ Tô Ngọc Châu một lần nữa, cô gái này thật sự rất xinh đẹp, chỉ tiếc là La phó tổng không thích những kiểu phụ nữa thế này, giám đốc Trần nết na xinh đẹp như vậy mà còn trồng cây si chỗ anh đã ba năm rồi mà vẫn chưa thể mọc rễ thì những cô gái trẻ này làm gì có cơ hội đó.

Huỳnh Hồng Hân tỏ vẻ khinh thường hỏi Tô Ngọc Châu

“Cô là nhân viên mới?”

“Đúng vậy. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến đây làm” Tô Ngọc Châu từ tốn trả lời, cô cũng không nói rõ mình là ai, cô nghĩ mình làm việc ở đây thì gọi là nhân viên cũng không có gì là không đúng

Nhưng Huỳnh Hồng Hân lại nghĩ khác, cô ta khoanh tay liếc nhìn Tô Ngọc Châu châm biếm

“Thảo nào chẳng biết phép tắc gì cả. Cô phải biết Tô thị là nơi làm việc nghiêm túc, không phải là nơi để thả thính đàn ông”

Tô Ngọc Châu quá sửng sốt trước lời nói của Huỳnh Hồng Hân, cô không ngờ cô ta lại nói chuyện quá đáng đến vậy.

Dù Tô Ngọc Châu xưa nay tính tình hiền lành không thích so đo với người khác nhưng cô tự nhận mình không phải Thánh Mẫu, cô không thế bỏ qua cho bất kỳ người nào lăng mạ nhân phẩm của cô.

Tô Ngọc Châu lần này đã thực sự tức giận, cô trợn tròn mắt nhìn Huỳnh Hồng Hân

“Cô mới nói gì, lặp lại xem”

“Cũng chỉ là sugar baby thôi. Cô còn ở đây cao ngạo gì chứ” Huỳnh Hồng Hân nhìn Tô Ngọc Châu nhếch miệng cười chế nhạo

Ở bên trong La Thành vừa kết thúc cuộc điện thoại với một đối tác. Nghe bên ngoài ồn ào, anh mở cửa đi ra, vẻ mặt lạnh lùng khó chịu nhìn Huỳnh Hồng Hân

“Có chuyện gì ngoài đây thế?”

Tô Ngọc Châu thấy La Thành bước ra, cô ngọt ngào gọi

“Anh”

Nghe giọng nói quen thuộc, La Thành đảo mắt nhìn sang Tô Ngọc Châu, vẻ mặt cũng dịu xuống rất nhiêu

“Tìm anh sao?”

Huỳnh Hồng Hân ở bên cạnh nhanh miệng cướp lời Tô Ngọc Châu, không cho cô có cơ hội lên tiếng

“Phó tổng, cô ấy không có hẹn trước vậy mà còn muốn xông thẳng vào phòng làm việc của anh”

“Không phải là tôi muốn xông thẳng vào phòng anh ấy mà vì vừa rồi không có cô ở đây nên tôi mới tự mình đi gõ cửa” Tô Ngọc Châu buồn bực phản

bác, sắc mặt lúc này của cô cũng vô cùng u ám

La Thành hiếu ý, anh đi đến bên cạnh khoác vai Tô Ngọc Châu rồi lạnh lùng nhìn Huỳnh Hồng Hân nói

“Tô tiểu thư tìm tôi cần phải hẹn trước sao? Phòng của tôi sau này cô ấy thích đến lúc nào thì đến, đã hiểu chưa”

Huỳnh Hồng Hân như rơi xuống từ chín tâng mây, giờ cô ta mới biết vừa rồi mình đã chọc nhâm vào tiểu thiên tuế rồi. Cô ta run rẩy nhìn La Thành gật đầu. Rồi quay sang Tô Ngọc Châu lắp bắp

“Xin…xin lỗi Tô tiểu thư, vừa rồi tôi sai rồi”

Lửa giận trong người Tô Ngọc Châu lúc này vẫn còn, nhớ đến vừa rồi Huỳnh Hồng Hân gọi mình là “sugar baby” là người cô muốn bốc hỏa ngay lập tức.

Tô Ngọc Châu quay mặt đi hướng khác không muốn để ý đến Huỳnh Hồng Hân mặc cho cô ta đang cuối đầu đứng đó

Thấy không khí trở nên căng thẳng, La Thành lên tiếng nhắc nhở Huỳnh Hồng Hân

“Đi làm việc của cô đi. Sau này khôn lanh hơn một chút” nói xong anh kéo Tô Ngọc Châu vào trong

Nhìn cánh cửa trước mặt đóng chặt, Huỳnh Hồng Hân lê đôi chân không ngừng run rấy của mình trở về bàn làm việc. Một lúc lâu sau cô ta mới bắt đầu bình tĩnh trở lại

Tức giận bản thân Huỳnh Hồng Hân tự gõ vào đầu mắng

“Đúng là cái đầu heo mà. Đã nghe cô ấy nói thẳng tên Tô Ngọc Châu rồi, vậy mà còn không nghĩ ra cô ấy là ai”

———————



Chương 25: Em không thể khiêm tốn hơn sao



CHƯƠNG 25: EM KHÔNG THỂ KHIÊM TỐN HƠN SAO

Trêи ghế sofa bên trong phòng làm việc, La Thành ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Châu. Nhìn bản hợp đồng cô đang cầm trêи tay, anh tò mò hỏi

“Tim anh có việc sao?”

“Vâng” Tô Ngọc Châu nhìn anh gật đầu rồi cô nói tiếp

“Có phải anh đang theo dự án Tô Kiêu không”

“Đúng vậy, mà sao em lại quan tâm đến dự án này làm gì” La Thành nghiêm túc quan sát sắc mặt Tô Ngọc Châu lúc này. Ngay cả một chỉ tiết biến đổi nhỏ trêи gương mặt cô, anh cũng không bỏ qua

Tô Ngọc Châu không hề để ý đến ánh nhìn của La Thành lúc này, cô đẩy bản hợp đồng về phía anh nói

“Em xem qua hợp đồng có một chỗ không được hợp lý, em muốn hỏi anh vì sao lại như vậy”

La Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh cứ nghĩ cô đã biết được chuyện gì rồi nên có phần căng thẳng. Xem ra anh đã quá phòng bị rồi

Anh cầm hợp đồng lên xem qua một lượt rồi hỏi Tô Ngọc Châu

“Em cảm thấy chỗ nào không hợp lý nói anh nghe xem”

Tô Ngọc Châu cẩn thận mở trang hai của bản hợp đồng ra rồi chỉ ngón tay mảnh khảnh vào nơi mà cô thắc mắc

“Chính là ở đây. Trong điều khoản này thể hiện Tô Thị góp vốn trễ quá mười lăm ngày sẽ bị áp dụng lãi phạt không phẩy không năm phần trăm một ngày, trong khi Kiều thị lại không bị bất kỳ một biện pháp chế tài nào khi họ giao đất trễ hạn”

La Thành gật đầu hài lòng, cô bé này thật sự rất thông minh, cô tiếp cận công việc nhanh hơn so với anh đã nghĩ.

La Thành nhìn Tô Ngọc Châu chậm rãi giải thích

“Pháp lý của khu đất này có chút vấn đề, phía Kiều thị đang xử lý. Tuần sau họ sẽ bổ sung phụ lục hợp đồng cho chúng ta. Về phần này thì em yên tâm”

“Thì ra là vậy” Tô Ngọc Châu chóng cảm gật gật đầu

La Thành mỉm cười nhìn cô khen ngợi

“Biểu hiện cũng không tồi đó”

“Tất nhiên rồi. Em mà” Tô Ngọc Châu được anh khen càng thêm đắc ý

La Thành cưng chiều giơ tay gõ đầu cô

“Em không thể khiêm tốn hơn sao”

Tô Ngọc Châu xoa đầu oán thán

“Anh lại nữa rồi”

La Thành nhìn cô chỉ biết bật cười

Chợt tiếng gõ cửa vang lên

Cốc cốc cốc

Bên ngoài Huỳnh Hồng Hân bê khay nước rón rén đẩy cửa đi vào. Cô ta mang tách cà phê đặt trước mặt La Thành rồi tiếp tục mang ly nước trái cây đến cho Tô Ngọc Châu

“Mời phó tổng, mời tiểu thư dùng nước”

Nhưng lúc này Tô Ngọc Châu đã quay mặt đi hướng khác, không thèm để ý Huỳnh Hồng Hân. Từ lúc nhìn thấy cô ta đi vào thì nụ cười trêи mặt cô cũng bắt đầu tắt dần.

La Thành thu hết những cảm xúc biến đổi trêи gương mặt Tô Ngọc Châu vào trong đáy mắt. Thấy Huỳnh Hồng Hân xoay lưng đi ra. Anh lạnh lùng lên tiếng

“Huỳnh Hồng Hân, khoan đi đã”

Nghe La Thành gọi, cô ta ngoan ngoãn quay lại, lễ phép đứng trước mặt anh

“Dạ phó tổng còn gì căn dặn”

“Vừa rồi ở bên ngoài, cô đã nói gì với tiểu thư?” La Thành nghiêm nghị nhìn Huỳnh Hồng Hân hỏi

Anh biết rõ Tô Ngọc Châu trước nay không phải là người hay chấp nhặt nhưng hôm nay cô lại tức giận với Huỳnh Hồng Hân như vậy, chứng tỏ vừa rồi ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó không đơn giản

Nhìn đôi mắt sắc lạnh của La Thành lúc này, toàn thân Huỳnh Hồng Hân trở nên run rẩy.

Ở tập đoàn Tô thị ai ai cũng biết La phó tổng vô cùng yêu chiều Tô tiểu thư, nếu như La phó tổng biết được vừa rồi cô có những lời lẽ xúc phạm Tô tiểu thư chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô

Chờ đến ba phút sau vẫn chưa nghe được câu trả lời của Huỳnh Hông Hân, La Thành bắt đầu mất kiên nhẫn, gương mặt lạnh lùng của anh tăng thêm mấy phần đáng sợ, ánh mắt nguy hiểm quét qua người cô ta

“Sao còn chưa nói”

Huỳnh Hồng Hân cảm giác như mình đang rơi vào cõi A tu la, nói cũng chết mà không nói cũng chết, hai tay cô ta siết chặt vào khay nước, giọng nói trở nên lắp bắp

“T….tôi…. hai hàm răng liên tục va vào nhau khiến cô ta không thế phát ra một câu trọn vẹn

Nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật của Huỳnh Hồng Hân lúc này, Tô Ngọc Châu cũng đã nguôi giận. Cô quay sang nhẹ nhàng nói với La Thành

“Thôi bỏ đi anh. Em không trách cô ấy nữa”

“Nhưng anh không chấp nhận việc nhân viên bên cạnh làm việc thiếu suy nghĩ. Nếu vừa rôi không phải là em, mà là đối tác của anh thì sao?” La Thành nghiêm túc nói

Nghe anh nói vậy Tô Ngọc Châu cũng không định nói gì thêm, nhưng khi nhìn vào gương mặt tái nhợt đầy vẻ sợ hãi của Huỳnh Hông Hân làm cô không đàng lòng.

Tô Ngọc Châu nhìn La Thành khuyên nhủ

“Em thấy cô ấy đã biết lôi rồi. Lân này anh bỏ qua đi”

Không thấy La Thành nói gì nữa, Tô Ngọc Châu quan sát thấy sắc mặt anh cũng đã dịu xuống, cô quay sang nói với Huỳnh Hồng Hân

“Được rồi, cô ra ngoài trước đi”

Đôi mắt ngấn lệ, mang theo vẻ vừa áy náy vừa biết ơn. Huỳnh Hồng Hân cuối đầu nói

“Cám ơn Tô tiểu thư đã bỏ qua”

Trước khi đi cô ta cũng không quên nhìn về phía La Thành cuối đầu

———————



Chương 26: Cả đời này em sẽ bám lấy anh



CHƯƠNG 26: CẢ ĐỜI NÀY EM SẼ BÁM LẤY ANH

Đợi đến khi Huỳnh Hồng Hân đi khỏi, La Thành nghiêm túc nhìn Tô Ngọc Châu nói

“Em hiền lành quá, như vậy rất dễ bị người khác ức hϊế͙p͙ có biết không”

Tô Ngọc Châu nghe xong liên phì cười

“Em hiên lành chứ em đâu có ngốc, vả lại bên cạnh em còn có anh, ai mà lớn gan dám ức hϊế͙p͙ em chứ”

“Đâu phải lúc nào anh cũng ở bên cạnh để bảo vệ em. Đến một lúc nào đó em cũng sẽ có gia đình riêng của mình….’ nói đến đây trái tim La Thành cảm thấy đau thắt, trong đáy lòng anh dâng lên một sự chua xót vô bờ

Nhưng Tô Ngọc Châu lại khác, cô cười xán lạn dựa vào vai La Thành nũng nịu

“Em quyết tâm rồi, cả đời này em sẽ bám lấy anh, có như vậy em mới không bị người khác ức hϊế͙p͙”

Nói xong Tô Ngọc Châu ngẩn mặt quan sát La Thành. Thế này là cô đang thổ lộ với anh đó, không biết là anh có hiểu tâm ý của cô không

La Thành chỉ biết nhìn cô bật cười

“Lại giở tính trẻ con rồi”

Tô Ngọc Châu có chút hụt hãng, cô chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh

“Anh không thích em bám lấy anh sao”

La Thành đưa tay ngắt chiếc mũi cao vút của Tô Ngọc Châu

“Ngốc à, em muốn bám bao lâu cũng được. Chỉ sợ một ngày em chê anh già, anh xấu hoặc là chê anh không đủ sức bảo vệ em thôi.

Còn bây giờ….

“Lúc trước chị đã nói La phó tổng rất cưng chiều cô em gái này rồi mà mọi người không tin. Hôm nay đã thấy rõ rôi chứ gì” một nhân viên lớn tuổi trách móc

Tiểu Trương ngồi bên cạnh không muốn tham gia vào mấy câu chuyện phiếm của phụ nữ, nhưng khi nghe mọi người liên tục ca ngợi La Thành, cậu ta cũng không nhịn được mà lên tiếng

“Anh trai, em gái gì chứ. Tôi thấy La phó tổng đang yêu Tô tiểu thư thì có”

“Xuyt…cậu nói bậy gì vậy Tiểu Trương. Cậu có biết chuyện này đến tay La phó tổng cậu gặp hậu quả gì ko?” Nhân viên lớn tuổi nhắc nhở

Tiểu Trương không phục, cậu ta phản bác lại

“Tôi không có nói bậy. Vừa rồi mọi người có nhìn thấy lúc Tô tiếu thư chỉnh lại áo cho La phó tống không?”

“Rồi sao chứ?” Cô nhân viên trẻ bĩu môi hỏi lại. Đối với cô mà nói chuyện này rất bình thường mà. Ở nhà, cô cũng thường xuyên chỉnh áo giúp anh trai, có vấn đề gì đâu

Tiểu Trương nhìn mọi người nghiêm túc phân tích

“Ánh mắt La phó tổng lúc đó mang nhiều tâm tư và khao khát, không giống ánh mắt đơn thuần của anh trai dành cho em gái”

Nghe xong cô nhân viên trẻ tuổi trợn tròn mắt nhìn anh ta

“Sao anh lại nhận xét ghê tởm như vậy chứ”

“Tin tôi đi. Tôi cũng là đàn ông, tôi không nhìn nhâm đâu”

Cô nhân viên trẻ suy nghĩ một lúc rồi nói

“Vậy thì sao chứ. La phó tổng và Tô tiểu thư nhìn rất đẹp đôi. Hai người cũng không phải anh em ruột có yêu nhau cũng có sao. Em ủng hộ họ”

Nghe cô ta nói nhân viên lớn tuổi bên cạnh vội bịch miệng cô lại, nói nhỏ

“Lúc trước chị đã nói La phó tổng rất cưng chiều cô em gái này rồi mà mọi người không tin. Hôm nay đã thấy rõ rôi chứ gì” một nhân viên lớn tuổi trách móc

Tiểu Trương ngồi bên cạnh không muốn tham gia vào mấy câu chuyện phiếm của phụ nữ, nhưng khi nghe mọi người liên tục ca ngợi La Thành, cậu ta cũng không nhịn được mà lên tiếng

“Anh trai, em gái gì chứ. Tôi thấy La phó tổng đang yêu Tô tiểu thư thì có”

“Xuyt…cậu nói bậy gì vậy Tiểu Trương. Cậu có biết chuyện này đến tay La phó tổng cậu gặp hậu quả gì ko?” Nhân viên lớn tuổi nhắc nhở

Tiểu Trương không phục, cậu ta phản bác lại

“Tôi không có nói bậy. Vừa rồi mọi người có nhìn thấy lúc Tô tiếu thư chỉnh lại áo cho La phó tống không?”

“Rồi sao chứ?” Cô nhân viên trẻ bĩu môi hỏi lại. Đối với cô mà nói chuyện này rất bình thường mà. Ở nhà, cô cũng thường xuyên chỉnh áo giúp anh trai, có vấn đề gì đâu

Tiểu Trương nhìn mọi người nghiêm túc phân tích

“Ánh mắt La phó tổng lúc đó mang nhiều tâm tư và khao khát, không giống ánh mắt đơn thuần của anh trai dành cho em gái”

Nghe xong cô nhân viên trẻ tuổi trợn tròn mắt nhìn anh ta

“Sao anh lại nhận xét ghê tởm như vậy chứ”

“Tin tôi đi. Tôi cũng là đàn ông, tôi không nhìn nhâm đâu”

Cô nhân viên trẻ suy nghĩ một lúc rồi nói

“Vậy thì sao chứ. La phó tổng và Tô tiểu thư nhìn rất đẹp đôi. Hai người cũng không phải anh em ruột có yêu nhau cũng có sao. Em ủng hộ họ”

Nghe cô ta nói nhân viên lớn tuổi bên cạnh vội bịch miệng cô lại, nói nhỏ

“Tiểu Hồng, em muốn chết sao. Giám đốc Trần đang ở bên trong kìa”

Tiểu Hồng lè lưỡi trở về bàn làm việc. Mọi người cũng bắt đầu giải tán

Ngồi bên trong Trân Tú Anh đã nghe hết những lời họ nói. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng bất an, vừa rồi Tiểu Trương nhận xét không phải là không có lý. Lân sau có cơ hội cô nhất định sẽ chú ý đến ánh mắt cũng như cử chỉ của họ dành cho nhau.

Chợt Trần Tú Anh nhớ đến buổi tiệc tối nay cô cũng được mời tham gia. Đây là đêm tiệc mà Tô Viễn Sơn đích thân tổ chức để giới thiệu Tô Ngọc Châu trước các cấp lãnh đạo cũng như trước các cổ đông, đối tác của tập đoàn Tô thị. Chắc chắn đêm nay La Thành sẽ luôn sát cánh bên cạnh cô ấy

———————



Chương 27: Tiếng dương cầm trầm bồng



CHƯƠNG 27: TIẾNG DƯƠNG CẦM TRẦM BỒNG

Lúc La Thành họp xong cũng đã gần năm giờ chiều. Anh đi thẳng lên tầng 68 đón Tô Ngọc Châu về sớm. Tối nay cô là nhân vật chính của buổi tiệc nên cần phải có thời gian chuẩn bị

Sáu giờ ba mươi, trước cửa khách sạn Hoàng Gia một chiếc xe Maybach S sang trọng dừng lại. Bảo vệ tiến lên mở cửa ghế sau nghênh đón

Bên trong Tô Ngọc Châu khom người bước ra. Hôm nay cô mặc chiếc váy dạ hội trễ vai màu hồng nhạt, trông cô xinh đẹp lung linh như một nàng công chúa bước ra từ truyện cố tích

Lúc này La Thành cũng đã rời khỏi ghế lái, anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Ngọc Châu, hai người cùng nhau tiến vào đại sảnh

Khi cánh cửa màu trắng theo kiến trúc cổ kính Châu Âu vừa được mở ra, những đôi mắt ở đây đều đổ dồn vào thân ảnh của Tô Ngọc Châu, có người ngưỡng mộ, có người kinh ngạc trước nhan sắc vô cùng vượt trội của cô. Trong đó có cả ánh mắt của Kiều Hưng đang chăm chăm dán chặt trêи người cô.

Nếu nói La Thành là người luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo thì Tô Ngọc Châu lại hoàn toàn đối lập, trêи gương mặt cô lúc nào cũng hiện hữu nụ cười trong trẻo như ánh nắng nắng mùa xuân khiến cho mọi người vô cùng yêu thích

Đúng bảy giờ tối người dẫn chương trình bước lên sân khấu. Sau tiết mục giới thiệu khách mời cũng như giới thiệu sơ qua về đêm tiệc, giọng nói trầm ấm của người dẫn chương trình tiếp tục vang lên

“Sau đây tôi xin mời tổng giám đốc của Tập đoàn Tô thị ông Tô Viễn Sơn lên sân khấu có đôi lời phát biểu”

Tô Viễn Sơn nhanh nhẹn bước lên sân khấu, hôm nay ông đặc biệt vui vẻ hơn mọi ngày. Ông phát biểu tuy rất ngắn gọn nhưng đủ truyền đạt hết những hàm ý mà ông muốn nói.

Đây cũng là lần đầu tiên ông khẳng định trước mọi người con gái bảo bối của ông – Tô Ngọc Châu chính là chủ nhân tương lai của Tập đoàn Tô thị.

Mọi người ở đây cũng không một ai bất ngờ vì họ đã đoán được kết quả này từ trước. La Thành tuy rất xuất sắc nhưng dù sao anh cũng chỉ là đứa con nuôi

Sau bài phát biểu của Tô Viễn Sơn cũng là lúc khai tiệc. La Thành phụ trách đưa Tô Ngọc Châu gặp gỡ làm quen với từng người ở đây

Thấy anh liên tục bị người ta mời rượu, Tô Ngọc Châu nhíu mày

“Anh đừng uống nữa”

Biết cô đang lo lắng cho mình. La Thành ghé vào tai cô nói nhỏ

“Yên tâm. Bao nhiêu đây không làm khó được anh đâu”

Tô Ngọc Châu cũng hiểu hôm nay anh khó mà từ chối được với mọi người, cô cũng không nói nữa. Quá lắm thì lát nữa cô lái xe đưa anh về thôi

Trong lúc hai người đang trò chuyện cùng mấy vị trưởng bối, bỗng giọng nói của người dẫn chương trình trêи sân khấu vọng xuống

“Tô tiếu thư, nghe nói cô từng đoạt giải nhất cuộc thi Dương Cầm ở Anh. Không biết tối nay cô có thể biểu diễn một tiết mục góp vui không”

Ánh đèn sân khấu ngay lập tức chiếu đến vị trí của Tô Ngọc Châu. Thấy mọi người đang giao lưu vui vẻ, cô mỉm cười gật đầu đồng ý

Tô Ngọc Châu chuyển ly rượu trêи tay sang cho La Thành rồi tự tin tiến về cây đại dương cầm được đặt ngay trung tâm của sân khấu

Một dáng người mảnh khảnh, làn da trằng hông cùng ngũ quan tinh tế kết hợp với ánh đèn sân khấu càng làm tăng thêm nét đẹp vốn có của cô.

La Thành tay nâng ly rượu đứng tựa lưng vào tường chăm chú nhìn Tô Ngọc Châu. Đêm nay ngoài anh ra còn có một người đàn ông anh tuấn vẫn luôn dõi mắt theo cô.

Tiếng dương câm từ từ vang lên, toàn bộ đại sảnh như chìm trong yên lặng. Khúc nhạc bắt đầu bằng những âm thanh nhẹ nhàng sâu lắng

Đôi bàn tay mêm mại của Tô Ngọc Châu không ngừng lướt nhẹ trêи những phím đàn tạo ra âm thanh lúc trầm lúc bổng, lúc dặt dìu êm ái làm say lòng người

Rồi bỗng nhiên nhịp đàn nhanh dân, không ngừng biến tấu đi đến những nốt đỉnh cao, tạo thành một đoạn cao trào vô cùng đặc sắc, nó tựa như một đợt sóng thần dữ dội đang ập đến rồi im bặt trong không gian tĩnh lặng

“Quá hay”

“Quá tuyệt vời”

Mọi người bên dưới không ngừng tán thưởng trước tài hoa của Tô Ngọc Châu.

Khi khúc nhạc kết thúc, cả đại sảnh bùng lên những tiếng vỗ tay giòn giã. Tô Ngọc Châu đứng dậy cuối đầu chào mọi người như một nghệ sĩ chuyên nghiệp

Bên dưới khu vực dành riêng cho khách mời, Kiêu Hưng mang tâm trạng vô cùng phức tạp. Anh nâng ly rượu Whisky uõng cạn một hơi sau đó đứng dậy bỏ đi ra ngoài

Ngay khi Tô Ngọc Châu bước xuống sân khấu thì nghe điện thoại trong ví đang reo, cô lấy ra xem liên phát hiện cô đã bỏ nhỡ quá nhiều cuộc của Đường Thúy Nhiên.

Nhìn xung quanh không tìm được nơi thích hợp để trả lời điện thoại vì ở đây quá ồn, Tô Ngọc Châu quyết định đi thẳng ra bên ngoài đại sảnh. Lúc này La Thành đang trò chuyện với một vài đối tác lâu năm nên không để ý đến cô

Ra đến bên ngoài Tô Ngọc Châu thấy có một góc khuất bên hong đại sảnh khá là yên tĩnh nên cô rẽ vào trong đó câm điện thoại gọi lại cho Đường Thúy Nhiên

Lúc này Đường Thúy Nhiên đang chuẩn bị hành lý đi Giang Bắc ngay trong đêm, hai người chỉ nói được 5 phút thì ngắt máy

Vừa lúc Tô Ngọc Châu quay mặt đi vào trong, mũi cô đập ngay vào lòng ngực săn chắc của người đàn ông đau điếng. Theo phản xạ, cô lùi về sau mấy bước.

———————



Chương 28: Đời này định sẵn em chính là vợ anh



CHƯƠNG 28: ĐỜI NÀY ĐỊNH SẴN EM CHÍNH LÀ VỢ ANH

Lúc ngẩn mặt lên nhìn Tô Ngọc Châu bắt gặp ngay ánh mắt sắc như chim ưng của Kiều Hưng. Cô mở to đôi mắt nhìn anh ta

“Anh đứng đây làm gì. Định dọa chết tôi sao”

Kiêu Hưng tỏ vẻ khó chịu, nheo mắt nhìn cô

“Lúc nhỏ có phải mẹ em sinh em ngược không?” Rõ ràng anh đã đứng đây từ trước, vậy mà cô còn dám to tiếng trách ngược lại

Tô Ngọc Châu xị mặt nhìn Kiều Hưng. Vừa rồi cô vội quá không để ý anh ta đã đứng trước ở đây. Mà giờ cô cũng không có hứng hơn thua với người đàn ông này

“Không nói với anh nữa. Tôi đi vào trước đây”

Tô Ngọc Châu nói xong liền vén đuôi váy bước đi, nhưng khi cô vừa xẹt qua mặt anh ta ngay lập tức một bàn tay lo lớn năm lấy cổ tay cô kéo lại

“Tôi có nói là để em đi sao”

Tô Ngọc Châu vung tay Kiêu Hưng ra nhưng anh ta nắm quá chặt, cô đã dùng hết sức mà vẫn không thoát được

“Anh còn muốn gì nữa?” Tô Ngọc Châu tức giận trừng mắt nhìn anh ta

Kiều Hưng không những không buông tay mà còn tiến lại gần Tô Ngọc Châu. Ánh mắt nguy hiểm quét qua khuôn mặt xinh đẹp của cô

Tối nay Kiều Hưng đã uống quá nhiều rượu, trong đôi mắt anh ta lúc này cũng chứa đầy tia máu. Giọng nói có phần ngang ngược của anh vang lên

“Em đã về rồi. Tôi thấy hôn sự của chúng ta cũng đã đến lúc tiến hành”

Nhắc đến vấn đề này Tô Ngọc Châu trở nên mất bình tĩnh

“Hôn sự gì chứ, tôi không hiểu anh nói gì”

“Đừng giả ngốc trước mặt tôi. Chuyện hôn ước của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện”

Tô Ngọc Châu tức đến vỡ phổi. Tại sao trêи đời này lại có đàn ông mặt dày như thế. Cô giận dữ thốt lên

“Kiều Hưng, tôi nói cho anh biết cho dù đàn ông trêи thế giới này có chết hết, tôi cũng sẽ không lấy anh đâu”

Sắc mặt Kiêu Hưng càng lúc càng đen. Anh ta ghé vào tai Tô Ngọc Châu nói

“Đời này đã định sẵn em chính là vợ tôi. Em không thoát được đâu”

“Anh đừng mơ. Mau thả tôi ra. Nếu không tôi sẽ la lên cho mọi người nghe thấy” Tô Ngọc Châu cố gắng vùng vẫy. Hai chân cô không ngừng đá loạn lên người anh ta

Kiều Hưng áp sát mặt anh ta vào gương mặt nhỏ bé của cô cười chế giêu

“Em thử la lên xem. Ở Lệ Châu này ai mà không biết chuyện hai nhà Tô Kiều liên hôn. Kiều thiếu gia thân mật với vợ tương lai của mình, kẻ nào dám to gan ngăn cản”

Tô Ngọc Châu biết đấu võ môm không lại Kiều Hưng mà bây giờ anh ta lại quá nguy hiểm, cô đành xuống nước

“Kiều Hưng anh say quá rôi. Chuyện này chúng ta nói sau. Giờ anh thả tôi ra trước đi, anh nắm tay tôi đau quá”

Vẻ mặt lúc này của Tô Ngọc Châu đã làm cho Kiều Hưng động lòng. Rốt cuộc anh ta cũng chịu buông tay cô ra.

Tô Ngọc Châu ôm lấy cổ tay đỏ ửng của mình không ngừng xuýt xoa.

Nhìn những tia sáng mờ ảo bên ngoài rọi lên khuôn mặt xinh đẹp noãn nà của cô khiến cho anh ta không kiềm lòng được mà đưa tay sờ lên gương mặt mịn màng của cô

Tô Ngọc Châu sợ hãi né mặt sang một bên.

Kiều Hưng chua chát nhìn cô

“La Thành có thể ôm ấp em. Còn tôi thì không thể chạm vào em sao?”

Kiều Hưng nói không sai, Tô Ngọc Châu cũng không phản bác, nhỡ đâu cô nói không đúng điều gì lại chọc giận con trâu điên này thì cô chết chắc.

Anh ta cũng được luyện võ từ nhỏ, với khả năng hiện tại cô không thể nào đấu lại anh ta

Nhưng cô không biết cô càng không nói Kiêu Hưng càng thêm tức giận. Anh ta thô bạo nâng cằm cô lên

“Tại sao em không trả lời, hửm”

Tô Ngọc Châu bị Kiều Hưng làm đau liền tức giận hét lên

“Vậy anh muốn tôi nói sao? Muốn tôi nói tôi không thích anh, tôi ghét anh. Hay anh muốn nghe thêm bất kỳ gì khác”

Kiều Hưng không ngờ cô phản ứng mạnh như vậy, đôi mắt đầy tơ máu của anh ta nhìn cô

“Mới có mấy năm không gặp mà người em nổi đầy gai như thế này sao?”

Tô Ngọc Châu cười nhạt, hờ hững nhìn Kiêu Hưng

“Thế nên anh phải cẩn thận một chút, kẻo gai trêи người tôi đâm trúng vào anh đó”

“Vậy để tôi xem hôm nay em đâm tôi như thế nào” Kiều Hưng kề sát vào tai Tô Ngọc Châu ám muội nói

Ở bên trong, sau khi La Thành nói chuyện với mọi người xong, anh đi tìm xung quanh vân không thấy Tô Ngọc Châu đâu. Ngay lúc anh không để ý đã đụng trúng vào người Trân Tú Anh

“Anh đang tìm ai vậy” cô ta lên tiếng hỏi La Thành

“Em có thấy Ngọc Châu ở đâu không”

“Vừa rồi em thấy cô ấy đi ra cửa” Trần Tú Anh thành thật đáp

“Bao lâu rồi” La Thành hỏi lại

“Tâm hai mươi phút”

Đi lâu vậy mà chưa trở lại, La Thành có chút lo lắng, anh cầm điện thoại gọi cho cô

Điện thoại trong tay Tô Ngọc Châu reo lên, nhìn thấy số La Thành gọi đến cô chưa kịp bắt máy thì cổ tay đã bị Kiều Hưng nắm chặt

Tô Ngọc Châu lanh trí bấm vào phím xanh nói lớn

“Anh, mau cứu em”

“Em đang ở đâu” La Thành khẩn trương hỏi lại. Nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng “bịch” …rồi..tút tút tút” khiến anh càng thêm hoảng loạn.

Bên ngoài Kiêu Hưng vừa ném điện thoại Tô Ngọc Châu xuống đất. Tức giận nhìn cô

“Em đừng nghĩ lúc nào cậu ta cũng có thể bảo vệ được em”

“Tốt nhất thì anh mau thả tôi ra. Nếu không khi anh ấy đến đây anh sẽ có một trận nhừ đòn” Tô Ngọc Châu lên tiếng cảnh cáo

“Hay là chúng ta diễn một cảnh tượng đẹp chờ cậu ta đến xem” Kiều Hưng vừa nói vừa áp sát Tô Ngọc Châu, từng bước đẩy cô vào góc tối

“Anh..” Tô Ngọc Châu vừa tức giận, vừa sợ hãi, cô muốn lùi vê sau nhưng sau lưng cô giờ đây đã là một bức tường lạnh buốt

Kiều Hưng lúc đầu chỉ muốn đùa giỡn với Tô Ngọc Châu một chút. Nhưng khi cơ thể càng áp chặt vào người cô, anh hoàn toàn bị mất khống chế.

Nhìn đôi mắt nhuốm đầy lửa ɖu͙ƈ của Kiều Hưng lúc này, Tô Ngọc Châu không ngừng run rấy

“Kiều Hưng anh đừng làm bậy, anh bình tĩnh lại đi mà”

Nhưng Kiều Hưng như một người điên mất kiểm soát, mặc cho Tô Ngọc Châu không ngừng khóc lóc van xin, anh vân khóa chặt người cô, khom đầu xuống tìm kiếm đôi môi mềm mại của cô để chạm vào

———————



Chương 29: Xin lỗi! anh đã không bảo vệ tốt cho em



CHƯƠNG 29: XIN LỖI! ANH ĐÃ KHÔNG BẢO VỆ TỐT CHO EM

Nhìn thấy gương mặt Kiều Hưng càng lúc càng phóng to nhưng lại không thể né tránh. Tô Ngọc Châu bất lực nhắm nghiền đôi mắt, những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng lăn xuống má cô.

Trong lúc cô rơi vào tuyệt vọng tưởng chừng không còn lối thoát thì một giọng nói vô cùng giận dữ truyên đến

“Thả cô ấy ra”

Kiêu Hưng chưa kịp phản ứng thì ngay lập tức đã nghe

“Bốp”

một năm đấm xé gió lao tới, đánh thẳng vào mặt anh ta.

Cánh tay mạnh mẽ của La Thành gìm lấy cổ Kiều Hưng bóp mạnh.

“Cậu đang làm trò quái quý gì ở đây vậy”

Kiều Hưng khó khăn lắm mới kéo được bàn tay La Thành ra khỏi cổ. Giọng nói gần như đứt quãng

“Cậu không thấy tôi đang cùng vợ tương lai thân mật hay sao mà còn hỏi”

Lửa giận trong người La Thành tiếp tục bùng lên, anh tung một cước thật mạnh vào bụng Kiều Hưng khiến anh ta văng xa ba mét nằm úp mặt xuống đất

“Khốn nạn. Còn để tôi nhìn thấy cậu ức hϊế͙p͙ cô ấy lần nữa thì hậu quả không đơn giản như hôm nay” La Thành tức giận cảnh cáo

Trần Tú Anh vừa rồi thấy La Thành vội vã bỏ đi, cô cũng đuổi theo anh từ phía sau.

Chứng kiến toàn bộ cảnh La Thành hung hăng dạy dỗ Kiều Hưng, đôi chân Trần Tú Anh không ngừng run rẩy, hai tay cô bịch chặt miệng mình. Đây là lân đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt khát máu lãnh khóc đầy vẻ đáng sợ của La Thành

Còn Tô Ngọc Châu lúc này vẫn còn trong cơn sợ hãi, toàn thân như bị rút cạn sức lực, cô trượt dài trêи bờ tường lạnh buốt. La Thành vội dang tay đỡ lấy thân thể mềm yếu của cô, cất giọng trầm thấp

“Xin lỗi Ngọc Châu, anh đã không bảo vệ tốt cho em”

Nghe được tiếng nói của La Thành, Tô Ngọc Châu dựa vào lòng anh khóc nức nở

“Hu….hu….hu….sao bây giờ anh mới đến”

Bao nhiêu uất ức tủi hờn giờ khắc này cô tuôn trào ra hết.

Nghe tiếng khóc thảm thiết của cô La Thành như tan nát cõi lòng. Anh hôn lên tóc cô, không ngừng vuốt ve an ủi

“Ngọc Châu ngoan, đừng khóc. Mọi chuyện đã qua rồi”

Nhưng La Thành càng dỗ ngọt Tô Ngọc Châu lại càng khóc lớn. Nước mắt cô giờ đây đã thấm ướt một vùng rộng lớn trêи chiếc áo sơ mi của anh.

Đôi mắt sắc lạnh của La Thành lúc này đã vì cô mà ửng đỏ. Anh bất lực ôm chặt cô vào lòng

Mãi đến khi không còn hơi sức. Tô Ngọc Châu mới bắt đầu ngừng khóc. Nhìn cô như thế này La Thành hận bản thân tại sao vừa rồi lại không tìm cô sớm hơn.

Anh kiêm nén cảm xúc trong lòng giơ tay lên giúp cô lau khô nước mắt

Tô Ngọc Châu nhìn anh thút thít

“Em muốn về nhà”

“Được. Giờ chúng ta vê” Giọng nói La Thành vô cùng dịu nhẹ.

Nói xong anh cẩn thận dìu Tô Ngọc Châu đi

Nhưng mới đi được hai bước, cô liên khụy xuống. May măn La Thành đã dang tay đỡ kịp. Anh lo lăng nhìn cô hỏi

“Em sao vậy”

“Chân em đau quá” gương mặt Tô Ngọc Châu trở nên nhăn nhó vì đau đớn.

Có lẽ vừa rôi trong lúc giằng co với Kiều Hưng cô đã bị trật chân rồi

La Thành thấy vậy liên khom người bế bổng cô ra xe

Cả đoạn đường vê, Tô Ngọc Châu không nói lời nào chỉ ngôi co ro dựa vào thành ghế, lặng lẽ nhìn những dòng người tấp nập lướt qua.

Cô không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu như vừa rồi La Thành đến muộn một chút. Cô càng không hiểu vì sao gia tộc họ Tô đã đứng đầu nước C rồi, vậy mà ba cô còn muốn liên hôn với nhà họ Kiều, muốn cô lấy loại người cặn bã như Kiều Hưng.

Tô Ngọc Châu thật sự nghi ngờ tình cảm mà Tô Viễn Sơn đã dành cho cô, nếu ông thật sự yêu thương cô thì ông sẽ không bao giờ ép cô như vậy.

Trong lòng Tô Ngọc Châu cảm thấy vô cùng chua xót, vốn nước mắt đã khô bây giờ lại tiếp tục rơi xuống

Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng chiếc Maybach S cũng đỗ ngay ngắn trước sân, La Thanh nhanh chóng bước xuống mở cửa cho Tô Ngọc Châu. Nhìn những giọt nước mắt còn đọng lại trêи gương mặt cô. Anh xoa đầu cô an ủi

“Chuyện đã qua rồi em đừng suy nghĩ nhiêu nữa”

Tô Ngọc Châu đưa tay lau nước mắt, rôi nhìn anh gật đầu

“Em biết rồi”

La Thành dang tay bế Tô Ngọc Châu đi thẳng về phòng ngủ, anh đặt cô ngay ngắn trêи sofa rồi dặn dò

“Em ngôi yên đây, anh xuống nhà tìm thuốc rượu cho em. Nhớ không được đi lung tung kẻo vết thương lại sưng to lên”

Tô Ngọc Châu không nói gì, cô chỉ nhìn anh gật đầu

Nhưng La Thành vừa ra khỏi cửa, cô liên đứng dậy men theo bờ tường khập khiễng đi vào phòng tắm.

Bây giờ cô cần phải tắm thật sạch, tuyệt đối không để lại bất kỳ mùi hương nào của Kiều Hưng lưu lại trêи cơ thể cô

Lúc La Thành trở lại không thấy Tô Ngọc Châu đâu chỉ nghe tiếng nước chảy rào rào bên trong

Ba mươi phút sau Tô Ngọc Châu mở cửa đi ra, cô ngẩn đầu lên liền gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của La Thành.

“Vừa rồi anh đã dặn thế nào sao em không nghe”

“Nhưng người em bẩn, em khó chịu lắm” Tô Ngọc Châu tủi thân nói

Nhìn những giọt nước trêи tóc cô rơi xuống, La Thành liên nhíu mày rồi lập tức khom người bế cô đặt trước bàn trang điểm, anh cầm máy sấy tóc lên cẩn thận kiểm tra nhiệt độ sau đó đưa đến cho cô

“Mau sấy khô tóc đi. Không khéo mai lại bệnh đó”

Tô Ngọc Châu đưa tau đón nhận máy sấy từ tay anh.

Trong lúc cô tập trung sấy tóc. La Thành cầm thuốc rượu ngồi xuống nhẹ nhàng mát xa cổ chân cho cô, nhiệt độ ấm nóng lan tỏa khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

———————



Chương 30: Ngủ ngon bé ngốc của anh



CHƯƠNG 30: NGỦ NGON BÉ NGỐC CỦA ANH

Nhân lúc Tô Ngọc Châu không để ý, La Thành lắc mạnh cổ chân cô.

“Á…” Tô Ngọc Châu đau đớn thốt lên

Đôi mắt ngấn lệ, cô nhìn La Thành

“Đau quá. Anh làm gì chân em vậy”

La Thành đứng dậy mỉm cười nhìn cô

“Xong rồi đó. Em thử đi vài bước xem sao?”

Tô Ngọc Châu vẫn ngôi yên một chỗ không ngừng xuýt xoa cổ chân mình. Thì ra là anh nắn khớp cho cô, đau chết đi được mà, nếu như sớm biết như vậy cô nhất định sẽ không cho anh chạm vào

Đợi đến khi Tô Ngọc Châu bước xuống đi lại như bình thường. La Thành cũng thấy yên tâm hơn. Lúc này anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã trễ, anh nói với cô

“Thôi em ngủ đi, anh về phòng đây”

Tô Ngọc Châu nhìn La Thành bước đi, cô đưa tay ra định giữ anh lại nhưng cô biết hôm nay anh đã vì cô mà rất mệt mỏi rồi, cô đành thu tay về buồn bã nhìn theo bóng lưng anh

Đêm nay Tô Ngọc Châu cũng muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại thì gương mặt phóng to của Kiều Hưng lại hiện lên khiến cô không thể nào chợp mắt được

Tô Ngọc Châu chán nản ngồi bật dậy đi xuống lầu tìm một chai rượu. Chỉ có cách uống thật say cô mới có thể quên đi mọi chuyện đã xảy ra với mình

Ở phòng bên cạnh, sau khi tắm xong La Thành định tắt đèn đi ngủ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy còn chút gì đó chưa an tâm về Tô Ngọc Châu nên anh đi sang phòng cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào

Cánh cửa vừa được đẩy ra, ánh sáng bên trong liên hắc vào mặt anh.

Nhìn thấy Tô Ngọc Châu đang câm ly rượu trêи tay, anh bước tới gỡ lấy đặt xuống bàn.

“Rượu không tốt cho sức khỏe, em đừng uống nữa”

“Nhưng em ngủ không được. Bây giờ chỉ có nó mới có thể giúp được em” Tô Ngọc Châu khổ sở nói

La Thành nhìn thấy cô như thế này cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh đưa tay vuốt tóc cô nhẹ nhàng khuyên nhủ

“Em đã uống nhiều rồi. Ngoan, nghe lời anh đi ngủ đi. Cố gắng ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy mọi chuyện sẽ trở về như cũ thôi”

Tô Ngọc Châu cũng không muốn khiến cho La Thành lo lắng. Cô nhìn anh nói

“Em ngồi đây thêm một chút nữa rồi sẽ đi ngủ. Anh vê phòng trước đi”

Ánh mắt sâu thẳm của La Thành chăm chăm nhìn Tô Ngọc Châu, trong lòng cô đang nghĩ gì sao anh có thể không nhìn ra chứ. Giờ mà anh nghe theo lời cô quay trở vê phòng, e rằng đêm nay cô không uống đến say khướt thì cũng thức trắng cả một đêm.

La Thành nhìn Tô Ngọc Châu nghiêm túc nói với cô

“Không được, bây giờ đã khuya lắm rồi em mà không đi ngủ sáng mai không dậy nổi để đi làm đâu”

Thấy La Thành kiên quyết như vậy, Tô Ngọc Châu nhìn anh như muốn khẩn cầu

“Em hứa với anh chỉ ngồi một lát thôi”

“Vậy anh sẽ ngôi đây với em, nếu như em vẫn còn muốn uống rượu anh sẽ uõng cùng em”

La Thành nói xong liền rót liên tiếp ba ly uống cạn trước mặt cô

Tô Ngọc Châu thấy mình không có khả năng thương lượng được với anh, cô nói như muốn khóc

“Được rồi, em sẽ đi ngủ. Anh đừng có uống như vậy nữa”

La Thành đặt ly rượu xuống mỉm cười nhìn cô

“Vậy mới ngoan. Lên giường nằm đi, để anh tắt đèn cho”

La Thành vừa bước đi, Tô Ngọc Châu liên níu tay anh lại

“Anh”

“Hửm’ La Thành quay đầu lại cưng chiêu nhìn cô

“Em có thể dựa vào anh một lúc được không?”

Tô Ngọc Châu cảm thấy chỉ có cách này cô mới có thể đẩy lùi những sợ hãi trong lòng

Tô Ngọc Châu vừa dứt lời, La Thành liên dang tay kéo cô vào lòng. Đôi tay dài của anh vòng qua ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé ấy, rồi cúi đầu hôn xuống mái tóc suông mêm của cô như muốn nói lên tất cả những tình cảm mà anh đã dành cho cô

Tô Ngọc Châu áp sát một bên mặt vào lòng ngực La Thành. Giờ khắc được nghe nhịp đập từ nơi trái tim anh, cô cảm thấy nhẹ người hơn rất nhiều. Toàn thân như được trút bỏ gánh nặng

Đứng mãi một lúc La Thành không thấy Tô Ngọc Châu có bất kỳ phản ứng gì. Anh gọi nhỏ tên cô

“Ngọc Châu”

“Ngọc Châu”

Một lần, hai lần rồi ba lần vẫn không thấy cô trả lời. La Thành nhẹ nhàng buông cô ra, đến lúc anh nhìn xuống mới phát hiện cô đã ngủ say rôi

Anh liền khom người xuống bế cô đặt lên giường rồi cẩn thận đắp chăn lại cho cô.

Nhìn Tô Ngọc Châu ngủ ngoan như một đứa trẻ, La Thành dịu dàng hôn lên trán cô nhỏ giọng

“Ngủ ngon, bé ngốc của anh”

Có lẽ do có chút hơi men trong người nên đêm nay Tô Ngọc Châu đã ngủ rất ngon, không hề trải qua bất kỳ cơn ác mộng nào nữa. Buổi sáng thức dậy tinh thân cô cũng khá lên rất nhiều

Lúc Tô Ngọc Châu vươn vai bước xuống giường thì bắt gặp ngay một thân ảnh to lớn đang nằm trêи sofa. Cô tiến lại gân ngồi xuống bên cạnh anh

Nhìn gương mặt anh tuấn như được điêu khắc từ tranh vẽ, Tô Ngọc Châu cảm thấy ông trời cũng quá ưu ái với người đàn ông này rồi. Cô không nhịn được liên đưa tay chọt chọt vào hàng mi cong vút của La Thành

Đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy, La Thành mở mắt ra thì bắt gặp ngay nụ cười ranh mãnh của Tô Ngọc Châu khiến anh cảm thấy ấm lòng. Anh đưa tay gõ yêu lên trán cô

“Nghịch ngợm’

Tô Ngọc Châu cũng không nói gì, cô chỉ bến lẽn mỉm cười nhìn anh

Thấy La Thành xoa xoa huyệt thái dương. Cô lên tiếng hỏi

“Anh bị đau đầu sao”

“Ừ. Có một chút” La Thành lười biếng trả lời

Tô Ngọc Châu nghe vậy liền nhích lại gân anh

“Để em làm cho”

La Thành nhìn cô, anh chưa kịp có phản ứng gì thì bàn tay cô đã đặt lên trán anh nhẹ nhàng mát xa ra hai bên vùng huyệt thái dương.

Da tay mịn màng cộng thêm động tác thuần thục của cô làm cho anh cảm thấy vô cùng dễ chịu

Mát xa được một lúc La Thành kéo tay Tô Ngọc Châu xuống

“Được rồi. Anh về phòng chuẩn bị đi làm đây”

Tô Ngọc Châu nghe vậy liên vội vã đứng dậy chạy vào phòng tắm. Miệng cũng không quên nói vọng lại phía sau

“Anh không được bỏ lại em đó nha”

La Thành chỉ biết lắc đầu nhìn theo cô. Tối hôm qua thì y như một con mèo mít ướt, có ai ngờ sáng nay cô có thể vui vẻ như thế này.

———————
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom