-
Chương 25: Pháp Y Phá Án, Quái Dị Mê Tín
Ngay cả bố mẹ Tiêu Tuyết cũng không biết chuyện dây đàn, sao cậu lại tường tận vậy?
La Trì cũng ngẩn ra, tỉnh lại một lúc mới nói: “Có khi nào là đàn luyện tập của Tiêu Tuyết không?”
“Anh La! Mấu chốt chính là cây đàn violon đó, dây đàn chỉ là phụ. Tuy rằng gia thế lai lịch của Tiêu Tuyết rất khá nhưng bố mẹ đều là kiểu người giàu thô thiển, đập tiền vào để cô con gái có thể bước lên một cung điện thanh cao. Đối với violon mà nói, chỉ lựa chọn cái đắt nhất chưa chắc đã là thích hợp nhất. Vậy thì trong việc đặt làm đàn violon, chắc hẳn Tiêu Tuyết sẽ có một người tri âm chứ?” Lục Bắc Thần từ tốn nói.
Một đồng nghiệp khác trong tổ chuyên án lên tiếng: “Tại nhà của Tiêu Tuyết, chúng tôi hoàn toàn không tìm thấy cây đàn được đặt làm như anh nói.”
“Có tìm được không là công việc của các anh.” Lục Bắc Thần nói: “Điều tôi có thể cung cấp cho các anh từ góc độ chuyên nghiệp chính là dây diễn tấu Oliv có giá rất đắt, có tiêu chuẩn cực cao đối với nhiệt độ và độ ẩm, thế nên Tiêu Tuyết chắc chắn sẽ có thói quen giữ gìn của mình.”
Nghe xong trưởng phòng gật đầu, yêu cầu mọi người thay đổi tư duy một chút để điều tra sâu thêm. La Trì nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm, hạ thấp giọng: “Ngay cả bố mẹ Tiêu Tuyết cũng không biết chuyện dây đàn, sao cậu lại tường tận vậy?”
Lục Bắc Thần hừ một tiếng: “Muốn điều tra tôi? Được thôi, cứ được duyệt tổ điều tra đi đã.”
La Trì nhướng mày.
“Vì với IQ của cậu muốn điều tra tôi quá khó.” Lục Bắc Thần nói không chút nể tình.
La Trì nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng giận dữ nói một câu: “Pháp y phá án, quái dị mê tín!”
Lục Bắc Thần hờ hững đáp một câu: “Con người tôi khá duy vật.”
La Trì biết mình nói không lại anh cũng biết điều trật tự.
“Cố Tư là nghi phạm, cần phải tiếp tục khai thác cô ta. Dẫu sao cô ta cũng là người trực tiếp xảy ra xung đột với Tiêu Tuyết.” Trưởng phòng đưa ra đề xuất.
Lục Bắc Thần ngồi đó, khóe môi cong cong cũng hạ xuống. Anh chăm chú nhìn vào tập tài liệu trước mắt, dáng hình bé nhỏ co ro trên sofa lại vô tình lướt qua trong đầu, cõi lòng tự nhiên dâng lên cảm giác bực bội. Anh lên tiếng, ngữ khí trở nên hơi cáu kỉnh: “Trước mắt không cần phải điều tra Cố Tư.”
La Trì nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu của anh bèn lấy khuỷu tay huých vào người anh một cái, trong lòng vẫn còn khó hiểu. Người này trước nay không can dự vào mấy công việc phá án, sao bỗng dưng lại bất ngờ nói câu này? Lục Bắc Thần không để tâm tới ám hiệu của La Trì. Anh ngước mắt lên nhìn mọi người, giọng nói lại trở về với vẻ bình tĩnh mọi khi: “Chí ít thì trên hài cốt tôi không nhìn thấy chứng cứ nào liên quan tới cô ta. Xảy ra đánh lộn thì chắc chắn sẽ để lại vết cào cấu. Có tìm thấy ADN của cô ta cũng chẳng chứng minh được điều gì, thế nên bây giờ cảnh sát theo dõi cô ta sát sao cũng chỉ dây dưa thêm thời gian phá án mà thôi. Chi bằng dồn sức vào đối tượng đã bạo hạnh nạn nhân là hơn. Rất có thể Cố Tư chỉ là một đòn tung hỏa mù. Điều tra 12 tiếng đồng hồ, các anh đã hỏi ra được điều gì chưa?”
Câu hỏi cuối cùng khiến sắc mặt các thành viên tổ chuyên án trở nên ngượng ngập.
Trưởng phòng đương nhiên không muốn đắc tội với một nhân vật nổi tiếng như Lục Bắc Thần bèn tạm giảng hòa, nhưng cũng theo những gì ông ấy nói thì phải thay đổi phương hướng điều tra.
Sau khi buổi họp kết thúc, La Trì đuổi theo Lục Bắc Thần: “Cuối cùng tôi cũng được lĩnh giáo cậu máu lạnh cỡ nào rồi, cả trưởng phòng mà cũng không nể mặt.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Lục Bắc Thần đi xuống cầu thang, thanh âm lạnh nhạt.
La Trì ít nhiều cũng hiểu tính cách của anh, lắc đầu thở dài: “Kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng mà cậu đích thực là có quyền.”
“Lời khen thì tôi xin nhận.”
La Trì còn định nói gì đó bỗng có người gọi ở phía sau: “Giáo sư Lục, xin dừng bước.”
Lục Bắc Thần và La Trì đồng thời dừng bước.
Đó là một bác sỹ pháp y của tổ pháp y. Vốn dĩ anh ta phụ trách hỗ trợ Lục Bắc Thần trong vụ án này nhưng Lục Bắc Thần đã quen đơn thương độc mã, rất nhiều lúc anh ta không thể xen vào.
“Pháp y Lưu! Anh tìm giáo sư Lục có việc gì sao?” La Trì chủ động hỏi: “Nếu có liên quan tới vụ án thì tôi không tránh mặt nữa.”
Pháp y Lưu giơ tay ra hiệu cho La Trì, ý bảo anh ấy không cần tránh mặt. Anh ta nhìn về phía Lục Bắc Thần, hắng giọng nói: “Giáo sư Lục! Hình như trên báo cáo khám nghiệm tử thi anh đã sót một điều.”
La Trì nghe thấy vậy lấy làm lạ bèn quay sang Lục Bắc Thần. Còn Lục Bắc Thần thì không hề tỏ ra kinh ngạc: “Ồ?”
“Theo những gì tôi quan sát được, trên xương ngón chân bên trái của tử thi có một vết rạn cực nhỏ, do ngoại lực gây tổn thương. Nhưng trong báo cáo của giáo sư Lục lại chỉ nêu ra dấu tích vết gãy trên xương bánh chẻ bên phải tử thi. Tôi nghĩ, với trình độ chuyên nghiệp của giáo sư Lục có lẽ không khó phát hiện ra xương ngón chân trái của nạn nhân có vấn đề chứ?” Pháp y Lưu ngước lên nhìn Lục Bắc Thần, góc độ này khiến anh ta không dễ chịu chút nào.
Chiều cao của pháp y Lưu cũng coi như bình thường, nhưng đứng trước mặt một Lục Bắc Thần cao 1m86 và một La Trì với chiều cao 1m83, trông anh ta như điểm thấp nhất của thung lũng. Anh ta chỉ có thể dùng ngữ khí dồi dào để chèn ép những áp lực đối phương mang tới.
Lục Bắc Thần biết trước khi anh tới Quỳnh Châu, vị pháp y Lưu này đã xem đã tử thi. Sau khi anh đến nơi mới toàn quyền phụ trách vụ án của Tiêu Tuyết, không để bất kỳ bác sỹ pháp y địa phương nào nhúng tay vào. Về cơ bản anh đích thân hoàn thành việc khám nghiệm tử thi và viết báo cáo. Thế nên việc pháp y Lưu bất ngờ nhắc tới vết thương ở xương ngón chân của tử thi anh hoàn toàn không cảm thấy ngỡ ngàng. Sau khi nghe xong, La Trì cảm thấy rất khó hiểu, lại nhạy cảm đọc được một số ý chất vấn và cảm giác mừng thầm từ đôi mắt của pháp y Lưu, ít nhiều có chút lo lắng…
La Trì cũng ngẩn ra, tỉnh lại một lúc mới nói: “Có khi nào là đàn luyện tập của Tiêu Tuyết không?”
“Anh La! Mấu chốt chính là cây đàn violon đó, dây đàn chỉ là phụ. Tuy rằng gia thế lai lịch của Tiêu Tuyết rất khá nhưng bố mẹ đều là kiểu người giàu thô thiển, đập tiền vào để cô con gái có thể bước lên một cung điện thanh cao. Đối với violon mà nói, chỉ lựa chọn cái đắt nhất chưa chắc đã là thích hợp nhất. Vậy thì trong việc đặt làm đàn violon, chắc hẳn Tiêu Tuyết sẽ có một người tri âm chứ?” Lục Bắc Thần từ tốn nói.
Một đồng nghiệp khác trong tổ chuyên án lên tiếng: “Tại nhà của Tiêu Tuyết, chúng tôi hoàn toàn không tìm thấy cây đàn được đặt làm như anh nói.”
“Có tìm được không là công việc của các anh.” Lục Bắc Thần nói: “Điều tôi có thể cung cấp cho các anh từ góc độ chuyên nghiệp chính là dây diễn tấu Oliv có giá rất đắt, có tiêu chuẩn cực cao đối với nhiệt độ và độ ẩm, thế nên Tiêu Tuyết chắc chắn sẽ có thói quen giữ gìn của mình.”
Nghe xong trưởng phòng gật đầu, yêu cầu mọi người thay đổi tư duy một chút để điều tra sâu thêm. La Trì nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm, hạ thấp giọng: “Ngay cả bố mẹ Tiêu Tuyết cũng không biết chuyện dây đàn, sao cậu lại tường tận vậy?”
Lục Bắc Thần hừ một tiếng: “Muốn điều tra tôi? Được thôi, cứ được duyệt tổ điều tra đi đã.”
La Trì nhướng mày.
“Vì với IQ của cậu muốn điều tra tôi quá khó.” Lục Bắc Thần nói không chút nể tình.
La Trì nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng giận dữ nói một câu: “Pháp y phá án, quái dị mê tín!”
Lục Bắc Thần hờ hững đáp một câu: “Con người tôi khá duy vật.”
La Trì biết mình nói không lại anh cũng biết điều trật tự.
“Cố Tư là nghi phạm, cần phải tiếp tục khai thác cô ta. Dẫu sao cô ta cũng là người trực tiếp xảy ra xung đột với Tiêu Tuyết.” Trưởng phòng đưa ra đề xuất.
Lục Bắc Thần ngồi đó, khóe môi cong cong cũng hạ xuống. Anh chăm chú nhìn vào tập tài liệu trước mắt, dáng hình bé nhỏ co ro trên sofa lại vô tình lướt qua trong đầu, cõi lòng tự nhiên dâng lên cảm giác bực bội. Anh lên tiếng, ngữ khí trở nên hơi cáu kỉnh: “Trước mắt không cần phải điều tra Cố Tư.”
La Trì nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu của anh bèn lấy khuỷu tay huých vào người anh một cái, trong lòng vẫn còn khó hiểu. Người này trước nay không can dự vào mấy công việc phá án, sao bỗng dưng lại bất ngờ nói câu này? Lục Bắc Thần không để tâm tới ám hiệu của La Trì. Anh ngước mắt lên nhìn mọi người, giọng nói lại trở về với vẻ bình tĩnh mọi khi: “Chí ít thì trên hài cốt tôi không nhìn thấy chứng cứ nào liên quan tới cô ta. Xảy ra đánh lộn thì chắc chắn sẽ để lại vết cào cấu. Có tìm thấy ADN của cô ta cũng chẳng chứng minh được điều gì, thế nên bây giờ cảnh sát theo dõi cô ta sát sao cũng chỉ dây dưa thêm thời gian phá án mà thôi. Chi bằng dồn sức vào đối tượng đã bạo hạnh nạn nhân là hơn. Rất có thể Cố Tư chỉ là một đòn tung hỏa mù. Điều tra 12 tiếng đồng hồ, các anh đã hỏi ra được điều gì chưa?”
Câu hỏi cuối cùng khiến sắc mặt các thành viên tổ chuyên án trở nên ngượng ngập.
Trưởng phòng đương nhiên không muốn đắc tội với một nhân vật nổi tiếng như Lục Bắc Thần bèn tạm giảng hòa, nhưng cũng theo những gì ông ấy nói thì phải thay đổi phương hướng điều tra.
Sau khi buổi họp kết thúc, La Trì đuổi theo Lục Bắc Thần: “Cuối cùng tôi cũng được lĩnh giáo cậu máu lạnh cỡ nào rồi, cả trưởng phòng mà cũng không nể mặt.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Lục Bắc Thần đi xuống cầu thang, thanh âm lạnh nhạt.
La Trì ít nhiều cũng hiểu tính cách của anh, lắc đầu thở dài: “Kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng mà cậu đích thực là có quyền.”
“Lời khen thì tôi xin nhận.”
La Trì còn định nói gì đó bỗng có người gọi ở phía sau: “Giáo sư Lục, xin dừng bước.”
Lục Bắc Thần và La Trì đồng thời dừng bước.
Đó là một bác sỹ pháp y của tổ pháp y. Vốn dĩ anh ta phụ trách hỗ trợ Lục Bắc Thần trong vụ án này nhưng Lục Bắc Thần đã quen đơn thương độc mã, rất nhiều lúc anh ta không thể xen vào.
“Pháp y Lưu! Anh tìm giáo sư Lục có việc gì sao?” La Trì chủ động hỏi: “Nếu có liên quan tới vụ án thì tôi không tránh mặt nữa.”
Pháp y Lưu giơ tay ra hiệu cho La Trì, ý bảo anh ấy không cần tránh mặt. Anh ta nhìn về phía Lục Bắc Thần, hắng giọng nói: “Giáo sư Lục! Hình như trên báo cáo khám nghiệm tử thi anh đã sót một điều.”
La Trì nghe thấy vậy lấy làm lạ bèn quay sang Lục Bắc Thần. Còn Lục Bắc Thần thì không hề tỏ ra kinh ngạc: “Ồ?”
“Theo những gì tôi quan sát được, trên xương ngón chân bên trái của tử thi có một vết rạn cực nhỏ, do ngoại lực gây tổn thương. Nhưng trong báo cáo của giáo sư Lục lại chỉ nêu ra dấu tích vết gãy trên xương bánh chẻ bên phải tử thi. Tôi nghĩ, với trình độ chuyên nghiệp của giáo sư Lục có lẽ không khó phát hiện ra xương ngón chân trái của nạn nhân có vấn đề chứ?” Pháp y Lưu ngước lên nhìn Lục Bắc Thần, góc độ này khiến anh ta không dễ chịu chút nào.
Chiều cao của pháp y Lưu cũng coi như bình thường, nhưng đứng trước mặt một Lục Bắc Thần cao 1m86 và một La Trì với chiều cao 1m83, trông anh ta như điểm thấp nhất của thung lũng. Anh ta chỉ có thể dùng ngữ khí dồi dào để chèn ép những áp lực đối phương mang tới.
Lục Bắc Thần biết trước khi anh tới Quỳnh Châu, vị pháp y Lưu này đã xem đã tử thi. Sau khi anh đến nơi mới toàn quyền phụ trách vụ án của Tiêu Tuyết, không để bất kỳ bác sỹ pháp y địa phương nào nhúng tay vào. Về cơ bản anh đích thân hoàn thành việc khám nghiệm tử thi và viết báo cáo. Thế nên việc pháp y Lưu bất ngờ nhắc tới vết thương ở xương ngón chân của tử thi anh hoàn toàn không cảm thấy ngỡ ngàng. Sau khi nghe xong, La Trì cảm thấy rất khó hiểu, lại nhạy cảm đọc được một số ý chất vấn và cảm giác mừng thầm từ đôi mắt của pháp y Lưu, ít nhiều có chút lo lắng…
Bình luận facebook