-
Chương 19: Đẹp Quá Mức Sẽ Trở Nên Không Chân Thực
Cái lạnh lẽo của nước mưa ngập đầy lồng ngực ít nhiều đè nén nhịp đập điên cuồng của con tim…
Ánh nắng sáng đến chói mắt, mặc sức tung hoành trong ngày xuân. Những cây ngọc lan trong vườn trường đều đã nở hoa, từ xa nhìn lại dịu dàng như đầu cành đọng tuyết trắng. Anh đang ngồi trên chiếc ghế màu gỗ thô dưới gốc cây, dựa nghiêng vào thân cây một cách rất thoải mái. Mặt trời rải nắng xuống những cánh hoa mềm mạ,i đọng lại trên những lọn tóc vụn vặt trước trán anh, khúc xạ thứ ánh sáng như lông động vật. Từ xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy thẳng tắp của anh, chiếc áo phông cổ chữ V rộng rãi cùng chiếc quần bò cũ. Màu trắng như bông ấy dường như đã hội tụ ánh sáng, tập trung xung quanh anh, cực kỳ giản dị mà trong trẻo. Anh ngậm một cọng cỏ trong miệng, lười biếng nhìn về phía sân bóng rổ gần đó, từ cái bóng nghiêng nghiêng của xương sống mũi cao thẳng phản chiếu một vẻ bướng bỉnh.
Anh thu hút ánh mắt của quá nhiều bạn nữ, nhưng không ai dám bước tới quấy rầy sự nhàn nhã của anh, chỉ đứng từ xa như đang ngắm nhìn một thiên thần. Nhưng chẳng mấy chốc anh nhìn thấy cô trong mái tóc dài khẽ bay bay khi có cơn gió nhẹ thổi qua. Cô đứng im ở một vị trí cách anh khoảng mười bước chân, khẽ mỉm cười nhìn anh.
Anh cũng cười, khi khóe môi cong lên trông có hơi nghịch ngợm. Anh không động đậy, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, bờ môi hoàn hảo vẽ ra hai chữ: Lại đây!
…
“Cô ơi?”
Giọng nói bất ngờ phá vỡ những hình ảnh trong đầu Cố Sơ. Cô chợt tỉnh lại, nhưng trong tim chảy tràn một nỗi đau.
“Tới nơi rồi.” Người tài xế taxi thấy cô cứ ngồi im mãi bèn tốt bụng nhắc nhở một câu.
Cố Sơ nhìn ra ngoài cửa xe. Màn mưa giăng mờ tầm mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ “Danh Môn”. Cô nhất thời có phần hoảng loạn. Hình ảnh trong suy nghĩ đẹp vô cùng. Ánh nắng rực rỡ, ngọc lan trắng như tuyết, chàng trai khẽ mỉm cười với cô… Đẹp quá mức sẽ trở thành không chân thực. Thế nên cô có phần quên mất là cảnh ấy đã từng thật sự xảy ra hay chỉ xuất hiện trong tranh vẽ của mình.
Cô xuống xe. Trên những bậc thềm dài dằng dặc là khách sạn có giá cao nhất thành phố khiến người ta phải líu lưỡi. Không còn bị ngăn cách bởi cửa xe, hai chữ “Danh Môn” được phản chiếu rõ ràng vào mắt cô, khoe ra thân phận cao quý dưới ánh đèn đường mờ mịt trong mưa.
Nghe nói đây là nơi Lục Bắc Thần nghỉ lại, được coi là vị khách quý cực kỳ quan trọng, sắp xếp vào khách sạn này. Có thể lấy được địa chỉ chính xác cũng phải cảm ơn Thịnh Thiên Vỹ.
Một chiếc ô nhanh chóng được che lên đỉnh đầu, bên tai cô là tiếng hỏi han lịch sự của người bảo vệ cửa ra vào: “Thưa chị! Chị muốn vào khách sạn ạ?”
Lúc này Cố Sơ mới ý thức được mình đang đứng ngây người, bị ướt mưa một lúc lâu mà chẳng hề hay biết. Nắm chặt chiếc ô trong tay, cô khẽ gật đầu. Người bảo vệ giơ tay về phía trước: “Mời chị!”
Cô nhìn cánh cửa lộng lẫy vàng son trước mắt, hít sâu một hơi. Cái lạnh lẽo của nước mưa ngập đầy lồng ngực ít nhiều đè nén nhịp đập điên cuồng của con tim. Cô cắn răng đi vào trong khách sạn.
Lục Bắc Thần.
Cô có nên tin anh không phải Bắc Thâm không?
Đứng trước cửa, Cố Sơ bỗng thấy hơi hồi hộp, rất lâu không dám ấn chiếc chuông cửa gần trong gang tấc. Cô không biết vì sao mình khăng khăng muốn tới tìm anh, giống như cô một mực tin tưởng rằng câu nói “muốn tháo chuông cần có người buộc chuông” ấy là nói cho một mình cô nghe. Vậy nên, cô đã tới, nhưng lại không biết câu đầu tiên nên nói gì.
Đúng lúc này, cánh cửa dày và nặng trước mặt vang lên tiếng “cạch” rồi được mở ra.
Cứ như thế, cô và anh một lần nữa gặp mặt nhau.
Chẳng ai ngờ tới.
Cô đứng ngoài cửa, có chút lúng túng.
Anh đứng trong phòng, có phần sửng sốt.
Đờ ra khoảng hai giây, Lục Bắc Thần đã thu lại nét mặt của mình. Gương mặt tuấn tú lại điềm đạm như nước. Anh nhìn cô, đáy mắt bình thản, không bộc lộ dù đôi chút cảm xúc vui buồn mừng giận. Biểu cảm của Cố Sơ không khôi phục lại nhanh như anh, cô vô thức buột miệng: “Bắc…” Chữ đầu tiên vừa lăn từ khóe môi ra, cô chợt hoàn hồn lại, sửa chữa: “Chào anh, giáo sư Lục!”
Nếu như anh chỉ thừa nhận mình là Lục Bắc Thần…
Ánh nắng sáng đến chói mắt, mặc sức tung hoành trong ngày xuân. Những cây ngọc lan trong vườn trường đều đã nở hoa, từ xa nhìn lại dịu dàng như đầu cành đọng tuyết trắng. Anh đang ngồi trên chiếc ghế màu gỗ thô dưới gốc cây, dựa nghiêng vào thân cây một cách rất thoải mái. Mặt trời rải nắng xuống những cánh hoa mềm mạ,i đọng lại trên những lọn tóc vụn vặt trước trán anh, khúc xạ thứ ánh sáng như lông động vật. Từ xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy thẳng tắp của anh, chiếc áo phông cổ chữ V rộng rãi cùng chiếc quần bò cũ. Màu trắng như bông ấy dường như đã hội tụ ánh sáng, tập trung xung quanh anh, cực kỳ giản dị mà trong trẻo. Anh ngậm một cọng cỏ trong miệng, lười biếng nhìn về phía sân bóng rổ gần đó, từ cái bóng nghiêng nghiêng của xương sống mũi cao thẳng phản chiếu một vẻ bướng bỉnh.
Anh thu hút ánh mắt của quá nhiều bạn nữ, nhưng không ai dám bước tới quấy rầy sự nhàn nhã của anh, chỉ đứng từ xa như đang ngắm nhìn một thiên thần. Nhưng chẳng mấy chốc anh nhìn thấy cô trong mái tóc dài khẽ bay bay khi có cơn gió nhẹ thổi qua. Cô đứng im ở một vị trí cách anh khoảng mười bước chân, khẽ mỉm cười nhìn anh.
Anh cũng cười, khi khóe môi cong lên trông có hơi nghịch ngợm. Anh không động đậy, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, bờ môi hoàn hảo vẽ ra hai chữ: Lại đây!
…
“Cô ơi?”
Giọng nói bất ngờ phá vỡ những hình ảnh trong đầu Cố Sơ. Cô chợt tỉnh lại, nhưng trong tim chảy tràn một nỗi đau.
“Tới nơi rồi.” Người tài xế taxi thấy cô cứ ngồi im mãi bèn tốt bụng nhắc nhở một câu.
Cố Sơ nhìn ra ngoài cửa xe. Màn mưa giăng mờ tầm mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ “Danh Môn”. Cô nhất thời có phần hoảng loạn. Hình ảnh trong suy nghĩ đẹp vô cùng. Ánh nắng rực rỡ, ngọc lan trắng như tuyết, chàng trai khẽ mỉm cười với cô… Đẹp quá mức sẽ trở thành không chân thực. Thế nên cô có phần quên mất là cảnh ấy đã từng thật sự xảy ra hay chỉ xuất hiện trong tranh vẽ của mình.
Cô xuống xe. Trên những bậc thềm dài dằng dặc là khách sạn có giá cao nhất thành phố khiến người ta phải líu lưỡi. Không còn bị ngăn cách bởi cửa xe, hai chữ “Danh Môn” được phản chiếu rõ ràng vào mắt cô, khoe ra thân phận cao quý dưới ánh đèn đường mờ mịt trong mưa.
Nghe nói đây là nơi Lục Bắc Thần nghỉ lại, được coi là vị khách quý cực kỳ quan trọng, sắp xếp vào khách sạn này. Có thể lấy được địa chỉ chính xác cũng phải cảm ơn Thịnh Thiên Vỹ.
Một chiếc ô nhanh chóng được che lên đỉnh đầu, bên tai cô là tiếng hỏi han lịch sự của người bảo vệ cửa ra vào: “Thưa chị! Chị muốn vào khách sạn ạ?”
Lúc này Cố Sơ mới ý thức được mình đang đứng ngây người, bị ướt mưa một lúc lâu mà chẳng hề hay biết. Nắm chặt chiếc ô trong tay, cô khẽ gật đầu. Người bảo vệ giơ tay về phía trước: “Mời chị!”
Cô nhìn cánh cửa lộng lẫy vàng son trước mắt, hít sâu một hơi. Cái lạnh lẽo của nước mưa ngập đầy lồng ngực ít nhiều đè nén nhịp đập điên cuồng của con tim. Cô cắn răng đi vào trong khách sạn.
Lục Bắc Thần.
Cô có nên tin anh không phải Bắc Thâm không?
Đứng trước cửa, Cố Sơ bỗng thấy hơi hồi hộp, rất lâu không dám ấn chiếc chuông cửa gần trong gang tấc. Cô không biết vì sao mình khăng khăng muốn tới tìm anh, giống như cô một mực tin tưởng rằng câu nói “muốn tháo chuông cần có người buộc chuông” ấy là nói cho một mình cô nghe. Vậy nên, cô đã tới, nhưng lại không biết câu đầu tiên nên nói gì.
Đúng lúc này, cánh cửa dày và nặng trước mặt vang lên tiếng “cạch” rồi được mở ra.
Cứ như thế, cô và anh một lần nữa gặp mặt nhau.
Chẳng ai ngờ tới.
Cô đứng ngoài cửa, có chút lúng túng.
Anh đứng trong phòng, có phần sửng sốt.
Đờ ra khoảng hai giây, Lục Bắc Thần đã thu lại nét mặt của mình. Gương mặt tuấn tú lại điềm đạm như nước. Anh nhìn cô, đáy mắt bình thản, không bộc lộ dù đôi chút cảm xúc vui buồn mừng giận. Biểu cảm của Cố Sơ không khôi phục lại nhanh như anh, cô vô thức buột miệng: “Bắc…” Chữ đầu tiên vừa lăn từ khóe môi ra, cô chợt hoàn hồn lại, sửa chữa: “Chào anh, giáo sư Lục!”
Nếu như anh chỉ thừa nhận mình là Lục Bắc Thần…
Bình luận facebook