Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-81
Chương 81: CHUYỆN DANH CHÍNH NGÔN THUẬN NÀY ẤY MÀ [10]
Sở Lạc Ninh vỗ lên mặt mình một cái, sau đó nhìn về phía An Hinh Duyệt: “Hai vợ chồng không thể ở
chung một đội được.” “Vậy khỏi kết hôn là được.” An Hinh Duyệt vẫn cười tủm tỉm như cũ, không hề hay biết mình đã khiến3Sở Lạc Ninh tức muốn chết.
“Tổ tông, bà cô, đại tiểu thư à, chúng ta đừng náo loạn nữa có được không?” Sở Lạc Ninh nhận thua. “Em đâu có náo loạn với anh, dù sao nếu thực lực của em có thể qua cửa, anh cũng chẳng0có tư cách gì để phản đối cả.” An Hinh Duyệt nói xong liền xoay người đi thẳng. Sở Lạc Ninh ngồi yên tại chỗ, một tay gạt hết đống tài liệu trên bàn xuống đất. cô nàng này, không phạt được cũng không chửi được, muốn anh5tức chết đây mà.
Sau khi ra ngoài, An Hinh Duyệt mới quay đầu lại nhìn người đang ngồi bên trong. Nếu như không thể ngăn cản tình yêu nồng nhiệt của anh dành cho cái nghề này, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, chí ít cũng có4thể chết cùng anh.
An Hinh Duyệt hít sâu rồi xoay người bỏ đi, đi nghênh đón thử thách mới thuộc về cô.
Cô biết cuộc đời bộ đội đặc chủng có ý nghĩa như thế nào đối với Sở Lạc Ninh. cô càng hiểu Sở Lạc Ninh có ý9nghĩa thế nào đối với mình, không thể ngăn cản bước chân anh, không bằng hãy sánh bước cùng anh.
Đây, chính là cách cô yêu anh.
Không cầu cùng sinh, chỉ mong vào lúc anh chết, cô có thể ở bên anh là đủ rồi. Sở Lạc Ninh ngồi trong phòng làm việc một lúc lâu, đến tận khi mẹ mình gọi điện đến mới thôi, lâu đến độ ngực đã âm ỉ đau. Nếu thật sự có cỗ máy thời gian, anh nhất định sẽ quay trở lại tát cho mình hai cái thật mạnh. Sao lại ăn nói lung tung như vậy chứ? Người con gái mới hôm qua còn dịu dàng khép nép trong lòng mình, hôm nay đã chọc mình tức muốn chết, ngoại trừ cô nhóc kia ra e là không ai có thể làm được. Sở Lạc Ninh về đến nhà, sắc mặt khó coi vô cùng. Sở Ninh Dực chỉ nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục đọc báo. Sở Lạc Ninh bước qua ngồi xuống bên cạnh ba mình, với lấy gối ôm uể oải nằm xuống, “Mẹ con đâu rồi ạ?” “Tách mẹ ra con không sống nổi nữa à?” Sở Ninh Dực lạnh nhạt nhìn con trai. Sở Lạc Ninh hừ một tiếng, tựa lên sofa nhìn ba mình, “Thế ba có thấy con nhà ai câu đầu tiên khi về nhà lại hỏi “ba con đâu” không?”
Sở Ninh Dực: “...” Đây đúng là sự thật, cho dù ba không ở nhà cũng sẽ không hỏi, nhưng về nhà không nhìn thấy mẹ của mình thì nhất định phải hỏi một câu, mẹ con đâu?
Ai cũng từng trải qua chuyện này. “Mẹ con tốt như vậy thì đi tìm mẹ con mà hỏi.” Sở Ninh Dực đứng dậy, vứt tờ báo xuống ghế, sau đó xoay người đi lên tầng. Sở Lạc Ninh nằm sấp trên ghế, nhìn ba mình đi lên lầu liền cất tiếng: “Ba, con hỏi ba một chuyện, ba không sợ một ngày nào đó mình thật sự gặp chuyện bất trắc thì mẹ con sẽ ra sao à?”
Bước chân của Sở Ninh Dực thoáng dừng lại một chút, anh quay lại nhìn con mình, “Những lời này của con tuy rằng rất bất hiếu, nhưng nể tình bây giờ con đã mất lý trí, ba sẽ không chấp nhặt với con.”
Sở Lạc Ninh: “...”
“Tình yêu hoàn hảo nhất trên đời này không phải là cùng sống, mà là cùng chết, đương nhiên, người như con chắc chắn sẽ không hiểu.” Trước khi bỏ đi, Sở Ninh Dực không quên chọc ngoáy con mình một câu.
Sở Lạc Ninh giật giật khóe miệng tiễn ba mình lên lầu, “Không phải chứ, con vừa về ba đã đi lên lầu là có ý gì? Hay là ba ngồi cả buổi chiều chỉ để chờ con về cung nghênh ba lên lầu?” “Có chút hiểu biết như vậy chứng tỏ vẫn còn cứu chữa được.” Sở Ninh Dực lại buông lời công kích, sau đó hoàn toàn biến mất trên cầu thang. Có một người cha như vậy, kẻ làm con như anh còn mong chờ gì nữa?
Vẫn nên chờ mẹ về thì hơn, quả nhiên trên đời chỉ có mẹ là tốt, có ông ba thì chỉ biết dìm người khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh vỗ lên mặt mình một cái, sau đó nhìn về phía An Hinh Duyệt: “Hai vợ chồng không thể ở
chung một đội được.” “Vậy khỏi kết hôn là được.” An Hinh Duyệt vẫn cười tủm tỉm như cũ, không hề hay biết mình đã khiến3Sở Lạc Ninh tức muốn chết.
“Tổ tông, bà cô, đại tiểu thư à, chúng ta đừng náo loạn nữa có được không?” Sở Lạc Ninh nhận thua. “Em đâu có náo loạn với anh, dù sao nếu thực lực của em có thể qua cửa, anh cũng chẳng0có tư cách gì để phản đối cả.” An Hinh Duyệt nói xong liền xoay người đi thẳng. Sở Lạc Ninh ngồi yên tại chỗ, một tay gạt hết đống tài liệu trên bàn xuống đất. cô nàng này, không phạt được cũng không chửi được, muốn anh5tức chết đây mà.
Sau khi ra ngoài, An Hinh Duyệt mới quay đầu lại nhìn người đang ngồi bên trong. Nếu như không thể ngăn cản tình yêu nồng nhiệt của anh dành cho cái nghề này, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, chí ít cũng có4thể chết cùng anh.
An Hinh Duyệt hít sâu rồi xoay người bỏ đi, đi nghênh đón thử thách mới thuộc về cô.
Cô biết cuộc đời bộ đội đặc chủng có ý nghĩa như thế nào đối với Sở Lạc Ninh. cô càng hiểu Sở Lạc Ninh có ý9nghĩa thế nào đối với mình, không thể ngăn cản bước chân anh, không bằng hãy sánh bước cùng anh.
Đây, chính là cách cô yêu anh.
Không cầu cùng sinh, chỉ mong vào lúc anh chết, cô có thể ở bên anh là đủ rồi. Sở Lạc Ninh ngồi trong phòng làm việc một lúc lâu, đến tận khi mẹ mình gọi điện đến mới thôi, lâu đến độ ngực đã âm ỉ đau. Nếu thật sự có cỗ máy thời gian, anh nhất định sẽ quay trở lại tát cho mình hai cái thật mạnh. Sao lại ăn nói lung tung như vậy chứ? Người con gái mới hôm qua còn dịu dàng khép nép trong lòng mình, hôm nay đã chọc mình tức muốn chết, ngoại trừ cô nhóc kia ra e là không ai có thể làm được. Sở Lạc Ninh về đến nhà, sắc mặt khó coi vô cùng. Sở Ninh Dực chỉ nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục đọc báo. Sở Lạc Ninh bước qua ngồi xuống bên cạnh ba mình, với lấy gối ôm uể oải nằm xuống, “Mẹ con đâu rồi ạ?” “Tách mẹ ra con không sống nổi nữa à?” Sở Ninh Dực lạnh nhạt nhìn con trai. Sở Lạc Ninh hừ một tiếng, tựa lên sofa nhìn ba mình, “Thế ba có thấy con nhà ai câu đầu tiên khi về nhà lại hỏi “ba con đâu” không?”
Sở Ninh Dực: “...” Đây đúng là sự thật, cho dù ba không ở nhà cũng sẽ không hỏi, nhưng về nhà không nhìn thấy mẹ của mình thì nhất định phải hỏi một câu, mẹ con đâu?
Ai cũng từng trải qua chuyện này. “Mẹ con tốt như vậy thì đi tìm mẹ con mà hỏi.” Sở Ninh Dực đứng dậy, vứt tờ báo xuống ghế, sau đó xoay người đi lên tầng. Sở Lạc Ninh nằm sấp trên ghế, nhìn ba mình đi lên lầu liền cất tiếng: “Ba, con hỏi ba một chuyện, ba không sợ một ngày nào đó mình thật sự gặp chuyện bất trắc thì mẹ con sẽ ra sao à?”
Bước chân của Sở Ninh Dực thoáng dừng lại một chút, anh quay lại nhìn con mình, “Những lời này của con tuy rằng rất bất hiếu, nhưng nể tình bây giờ con đã mất lý trí, ba sẽ không chấp nhặt với con.”
Sở Lạc Ninh: “...”
“Tình yêu hoàn hảo nhất trên đời này không phải là cùng sống, mà là cùng chết, đương nhiên, người như con chắc chắn sẽ không hiểu.” Trước khi bỏ đi, Sở Ninh Dực không quên chọc ngoáy con mình một câu.
Sở Lạc Ninh giật giật khóe miệng tiễn ba mình lên lầu, “Không phải chứ, con vừa về ba đã đi lên lầu là có ý gì? Hay là ba ngồi cả buổi chiều chỉ để chờ con về cung nghênh ba lên lầu?” “Có chút hiểu biết như vậy chứng tỏ vẫn còn cứu chữa được.” Sở Ninh Dực lại buông lời công kích, sau đó hoàn toàn biến mất trên cầu thang. Có một người cha như vậy, kẻ làm con như anh còn mong chờ gì nữa?
Vẫn nên chờ mẹ về thì hơn, quả nhiên trên đời chỉ có mẹ là tốt, có ông ba thì chỉ biết dìm người khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook