Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-574
Chương 574: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[143]
Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu nhìn mẹ mình rồi vung cái tay lên: “Bai bai mẹ.”
Sở Lạc Nhất: “Mẹ không về nữa đâu đó.” Vậy mà đứa nhỏ này không thèm quan tâm đến chuyện cô đi ra ngoài. “Mẹ lừa người, mẹ vừa nói với bà nội là sẽ về ngay, con nghe thấy rồi.” Tiểu Quỷ Quỷ cứng cái cổ phản bác lại lời mẹ mình. Sở Lạc Nhất bại trận rời đi, chuyện không phải đối thủ của con trai không phải3là lỗi của cô. Thể cô đi là được chứ gì. Sở Lạc Nhất thở dài nghĩ, nhưng cũng đã đi ra khỏi nhà.
Lúc này đèn đường trong khu biệt thự đều đã được bật lên, Sở Lạc Nhất nắm áo của mình đi về phía nhà của Lục Tư Thần.
Thế nhưng cô còn chưa đi đến nhà của Lục Tư Thần đã thấy Cổ Tịch Nguyệt trùng hợp trở về. Cô ta dừng xe lại bên cạnh Sở Lạc Nhất rồi hạ cửa kính0xe xuống. “Em dâu, thật là trùng hợp.” Cổ Tịch Nguyệt mỉm cười nói. Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu nhìn cô gái như người như không kia, thật lòng cô vẫn không cảm thấy đây chỉ là trùng hợp. “Cô Cổ cảm thấy đây chỉ là trùng hợp sao? Chắc cô Cổ thấy tôi vẫn về được nên tò mò lắm nhỉ?!” Sở Lạc Nhất nhàn nhạt nói. Cổ Tịch Nguyệt nhíu mày, bộ dạng như thể cô ta hoàn toàn không hiểu Sở5Lạc Nhất đang nói cái gì: “Em dâu đang nói cái gì vậy? Sao tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
Sở Lạc Nhất như cười như không nhìn cô ta: “Nghe không hiểu là tốt nhất.” Sở Lạc Nhất nói rồi xoay lưng rời đi.
“Em dâu, tôi khuyên em một câu, em chỉ vừa mới tới chỗ chúng tôi mà thôi, em còn chưa hiểu rõ chúng tôi đâu. Cảnh Hân tuyệt đối không phải loại người tốt lành gì, cô ta chưa bao giờ4nói được một câu nào thật lòng cả.”
Sở Lạc Nhất quay đầu lại nhìn Cổ Tích Nguyệt. Cô khẽ nhếch khóe môi rồi nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, cô cứ lo cho cái thân mình đã đi.” Sở Lạc Nhất nói xong tiếp tục quay đầu rời khỏi nơi này, cô không muốn nói gì với cô ta nữa. Lúc Sở Lạc Nhất đi đến nhà của Lục Tư Thần thì họ đang ngồi xem thời sự. Trong nhà có hai người giúp việc9đang bận rộn. Ba của Lục Tư Thần vẫn vắng nhà như mọi khi.
Trên bản tin đang nói về chuyên dùng tác phẩm sao chép, cũng là buổi phỏng vấn Cổ Tịch Nguyệt lúc trước. Sở Lạc Nhật ngồi xuống bên cạnh Lục Tư Thần rồi ngoái sang nhìn Cảnh Hân đang căng thẳng đến mức cả người cứng ngắc trên ghế sofa: “Hôm qua hai người nói chuyện thể nào?”
Lục Tư Thần vừa ăn đồ ăn vặt vừa quay sang trừng mắt với Sở Lạc Nhất: “Bức vẽ gốc được tác giả đăng trên weibo vào ngày mùng bốn tháng ba lúc ba rưỡi chiều, tạp chí của Cổ Tịch Nguyệt phát hành vào ngày mùng bốn tháng bốn, thể nhưng mặt cô ta còn dày hơn thớt chặt thịt chó nên nói với các phương tiện truyền thông rằng xuất bản ngày mùng bốn tháng hai.” Lục Tư Thần nói rồi cười ha hả: “Chưa từng thấy ai mặt dày hơn cô ta, dạo này đúng là tiền bạc có thể sai khiến cả ma quỷ luôn rồi.”
“Cô ta vẫn luôn đổi mới bản thân mình mà, chỉ có nhục hơn chứ không có nhục nhất, cô hãy quen với điều đó đi.” Sở Lạc Nhất nói rồi nhón lấy một miếng khoai tây chiên: “Vậy hai người nói chuyện với người bạn của Cảnh Hân thể nào rồi?”
“Hiện giờ chứng cứ đều đứng về phía bọn họ, hơn nữa chuyện Cảnh Hân bị ăn trộm tác phẩm lúc trước cô ta cũng biết cả nhưng lại không lộ ra, bây giờ nói còn ai tin chứ.” Lục Tư Thần vừa nói vừa nhìn Cảnh Hân bằng ánh mắt ghét
bo.
Cảnh Hân ngẩng đầu nhìn bọn họ. Sở Lạc Nhất đá Lục Tư Thần một cái rồi nhìn về phía Cảnh Hân: “Chuyện cô ta ăn cắp tác phẩm của cô năm đó hoàn toàn không có bất cứ một chứng cứ xác thực nào sao?” Cảnh Hân nghe Sở Lạc Nhất nói vậy liền hạ mắt xuống, dường như đang xoắn xuýt điều gì đó. Sở Lạc Nhất với Lục Tư Thần liếc nhìn nhau một cái, không hiểu vấn đề này có gì khó để mà không trả lời được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu nhìn mẹ mình rồi vung cái tay lên: “Bai bai mẹ.”
Sở Lạc Nhất: “Mẹ không về nữa đâu đó.” Vậy mà đứa nhỏ này không thèm quan tâm đến chuyện cô đi ra ngoài. “Mẹ lừa người, mẹ vừa nói với bà nội là sẽ về ngay, con nghe thấy rồi.” Tiểu Quỷ Quỷ cứng cái cổ phản bác lại lời mẹ mình. Sở Lạc Nhất bại trận rời đi, chuyện không phải đối thủ của con trai không phải3là lỗi của cô. Thể cô đi là được chứ gì. Sở Lạc Nhất thở dài nghĩ, nhưng cũng đã đi ra khỏi nhà.
Lúc này đèn đường trong khu biệt thự đều đã được bật lên, Sở Lạc Nhất nắm áo của mình đi về phía nhà của Lục Tư Thần.
Thế nhưng cô còn chưa đi đến nhà của Lục Tư Thần đã thấy Cổ Tịch Nguyệt trùng hợp trở về. Cô ta dừng xe lại bên cạnh Sở Lạc Nhất rồi hạ cửa kính0xe xuống. “Em dâu, thật là trùng hợp.” Cổ Tịch Nguyệt mỉm cười nói. Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu nhìn cô gái như người như không kia, thật lòng cô vẫn không cảm thấy đây chỉ là trùng hợp. “Cô Cổ cảm thấy đây chỉ là trùng hợp sao? Chắc cô Cổ thấy tôi vẫn về được nên tò mò lắm nhỉ?!” Sở Lạc Nhất nhàn nhạt nói. Cổ Tịch Nguyệt nhíu mày, bộ dạng như thể cô ta hoàn toàn không hiểu Sở5Lạc Nhất đang nói cái gì: “Em dâu đang nói cái gì vậy? Sao tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
Sở Lạc Nhất như cười như không nhìn cô ta: “Nghe không hiểu là tốt nhất.” Sở Lạc Nhất nói rồi xoay lưng rời đi.
“Em dâu, tôi khuyên em một câu, em chỉ vừa mới tới chỗ chúng tôi mà thôi, em còn chưa hiểu rõ chúng tôi đâu. Cảnh Hân tuyệt đối không phải loại người tốt lành gì, cô ta chưa bao giờ4nói được một câu nào thật lòng cả.”
Sở Lạc Nhất quay đầu lại nhìn Cổ Tích Nguyệt. Cô khẽ nhếch khóe môi rồi nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, cô cứ lo cho cái thân mình đã đi.” Sở Lạc Nhất nói xong tiếp tục quay đầu rời khỏi nơi này, cô không muốn nói gì với cô ta nữa. Lúc Sở Lạc Nhất đi đến nhà của Lục Tư Thần thì họ đang ngồi xem thời sự. Trong nhà có hai người giúp việc9đang bận rộn. Ba của Lục Tư Thần vẫn vắng nhà như mọi khi.
Trên bản tin đang nói về chuyên dùng tác phẩm sao chép, cũng là buổi phỏng vấn Cổ Tịch Nguyệt lúc trước. Sở Lạc Nhật ngồi xuống bên cạnh Lục Tư Thần rồi ngoái sang nhìn Cảnh Hân đang căng thẳng đến mức cả người cứng ngắc trên ghế sofa: “Hôm qua hai người nói chuyện thể nào?”
Lục Tư Thần vừa ăn đồ ăn vặt vừa quay sang trừng mắt với Sở Lạc Nhất: “Bức vẽ gốc được tác giả đăng trên weibo vào ngày mùng bốn tháng ba lúc ba rưỡi chiều, tạp chí của Cổ Tịch Nguyệt phát hành vào ngày mùng bốn tháng bốn, thể nhưng mặt cô ta còn dày hơn thớt chặt thịt chó nên nói với các phương tiện truyền thông rằng xuất bản ngày mùng bốn tháng hai.” Lục Tư Thần nói rồi cười ha hả: “Chưa từng thấy ai mặt dày hơn cô ta, dạo này đúng là tiền bạc có thể sai khiến cả ma quỷ luôn rồi.”
“Cô ta vẫn luôn đổi mới bản thân mình mà, chỉ có nhục hơn chứ không có nhục nhất, cô hãy quen với điều đó đi.” Sở Lạc Nhất nói rồi nhón lấy một miếng khoai tây chiên: “Vậy hai người nói chuyện với người bạn của Cảnh Hân thể nào rồi?”
“Hiện giờ chứng cứ đều đứng về phía bọn họ, hơn nữa chuyện Cảnh Hân bị ăn trộm tác phẩm lúc trước cô ta cũng biết cả nhưng lại không lộ ra, bây giờ nói còn ai tin chứ.” Lục Tư Thần vừa nói vừa nhìn Cảnh Hân bằng ánh mắt ghét
bo.
Cảnh Hân ngẩng đầu nhìn bọn họ. Sở Lạc Nhất đá Lục Tư Thần một cái rồi nhìn về phía Cảnh Hân: “Chuyện cô ta ăn cắp tác phẩm của cô năm đó hoàn toàn không có bất cứ một chứng cứ xác thực nào sao?” Cảnh Hân nghe Sở Lạc Nhất nói vậy liền hạ mắt xuống, dường như đang xoắn xuýt điều gì đó. Sở Lạc Nhất với Lục Tư Thần liếc nhìn nhau một cái, không hiểu vấn đề này có gì khó để mà không trả lời được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook