• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (61 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-546

Chương 546: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[115]




“Không phải vì cô, đó là vì Cố Tỉ Thành.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói, cô cũng không để ý chuyện bản thân nói như vậy liệu có khiến người ta cảm thấy ngại ngùng gì gì đó hay không, đó là chồng của cô, không phục cũng ráng mà nhịn.



Cảnh Hân cũng không vì mấy lời này mà tức giận. Cô nàng nhìn Sở Lạc Nhất rồi nói: “Cố đại thật may mắn mới gặp được cô.” Cảnh Hân nói3một câu thật tâm,



“Đúng thế! Tôi cũng cảm thấy như vậy đó.” Sở Lạc Nhất vừa ăn táo vừa nói. Hai người họ trò chuyện rất nhiều, Sở Lạc Nhất phát hiện nếu nói về chủ đề hội họa thì Cảnh Hân rất thích nói.



Tuy rằng Cảnh Hân đeo kính nhưng Sở Lạc Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt của cô nàng lúc này đang sáng lấp lánh. Người phụ nữ bị cuộc đời đối xử tàn nhẫn này dường0như đã đem tất cả bản thân đặt vào nghệ thuật. Buổi trưa Cảnh Hân làm cơm, bởi vì Sở Lạc Nhất từng nói cơm cô nấu chỉ có con trai còn nể mặt cổ vũ một chút, Cố Tỉ Thành vẫn luôn chê bai.



“Con trai của cô thật đáng yêu.” Cảnh Hân vừa làm cơm vừa nói.



“Đừng đùa chứ, đó là vì nếu tôi không làm thì thằng bé chỉ có thể ăn đồ ăn sẵn bên ngoài, nó không thích5ăn đồ bên ngoài cho lắm.” Sở Lạc Nhất vẫn tự biết bản thân mình như thế nào.



Cảnh Hân cười thành tiếng. Sở Lạc Nhất dựa vào tủ lạnh nhìn Cảnh Hân đang cắt gọt một cách thuần thục, cô tò mò hỏi: “Thái độ của cô với La Phong bây giờ là thế nào?” Sở Lạc Nhất nói xong, thái độ của Cảnh Hân vẫn rất bình tĩnh.



“Là người qua đường!” Cảnh Hân nhàn nhạt nói: “Cứ coi như là người4qua đường đi, như vậy tốt lắm.”



Sở Lạc Nhất vừa gặm dưa chuột vừa nhìn cô gái lạnh nhạt đứng bên cạnh mình, làm thế nào để cô nàng nuốt xuống cục tức này nhỉ, cũng giỏi quá ha. “Này Cảnh Hân, cô đã bao giờ nghĩ rằng trong khi cô đang gặp chuyện không may thì người gây họa cho cô lại đang sung sướng tìm một người chịu tội thay thì sao, hiện giờ thì không còn bằng chứng nữa9rồi.” Sở Lạc Nhất đột nhiên nói.



Động tác xắt thức ăn của Cảnh Hân hơi khựng lại: “Cũng có thể.” Sở Lạc Nhất bị câu nói của Cảnh Hân làm cho cứng họng nên chỉ có thể lắc đầu đi ra ngoài: “Hết cứu, hết cứu.” Cô gái này quả thật hiền lành đến không cứu nổi. Cảnh Hân nhắm mắt lại, không tiếp tục nói cái gì nữa. Sau khi Sở Lạc Nhất đi ra ngoài liền mở tivi xem.



[Cô Cổ, về chuyện tòa soạn báo dùng đồ sao chép thì cô thấy nguyên nhân là do đâu?] Trên tivi, một phóng viên đang phỏng vấn tổng biên tập của tạp chí lớn nhất thành phố B, cũng chính là người Sở Lạc Nhất từng gặp lúc trước tên là Tịch Nguyệt.



[“Về chuyện lần này chúng tôi còn chưa điều tra rõ, thật ra không có chuyện sử dụng sản phẩm sao chép, ngay từ đầu chúng tôi đã xin lỗi tác giả đồng thời cũng đang thương thảo để chúng tôi có thể mua bản quyền bức tranh này của cô ấy.” Cổ Tịch Nguyệt nhẹ nhàng cười nói, khéo léo lại lịch sự.]



Dùng sản phẩm sao chép?



Sở Lạc Nhất tò mò cầm di động lên xem rốt cuộc là tranh gì mà lại có thể làm lớn như vậy.



Sở Lạc Nhất lướt di động liên phát hiện chuyện này đang trở nên nóng hổi. Tác giả của tác phẩm kia cũng là một nghệ sĩ có tiếng, lượng fan lên đến mấy trăm ngàn cho nên bọn họ đang kéo đến weibo của tạp chí mắng xối xả. Vậy nên tạp chí này mới không thể không ra mặt xin lỗi. Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn những bình luận này, xem ra chị Tịch Nguyệt cao quý lạnh lùng kia cũng chẳng phải nhân vật có danh tiếng tốt lành gì. “Cảnh Hân, Cổ Tịch Nguyệt là hạng người gì?” Sở Lạc Nhất đột nhiên hỏi. Leng keng...



Trong nhà bếp truyền ra tiếng dao thái rơi xuống sàn, Sở Lạc Nhất đặt di động của mình xuống.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom