• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (65 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-529

Chương 529: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [98]




[Giải thưởng hội họa Quốc tế Hắc Mã lần thứ XX, họa sĩ Cảnh Hân đứng trong top ba, hiện tại các bậc thầy hội họa đều nói cô là họa sĩ nổi tiếng có khả năng giành giải quán quân nhất.] Nhưng tất cả những điều này đã bị vụ tai nạn xe kia hủy hoại tất cả. Cảnh Hân siết chặt tờ giấy lớn trong tay.



Cuộc thi đấu muộn mười năm, mười năm qua đó là thứ mà cô không thể buông bỏ được. Không phải La3Phong, không phải thù hận, mà là bút vẽ của cô, là cuộc thi đấu mà cô vẫn chưa hoàn thành.



Là...



Cuộc thi mà cô đã thua Sở Lạc Nhất.



“Sự thật chứng minh, bất kể là mười năm trước hay mười năm sau, tôi vẫn thua cô.”



Một giọng nói bất thình lình vang lên, Cảnh Hân đứng vụt dậy, cả người đập vào bàn, đau tê người. Sở Lạc Nhất đóng cửa phòng làm việc lại, nhìn người phụ nữ đang mặc chiếc váy trắng liền thân trước mặt.



Màu trắng,0là màu sắc thuần túy nhất.



“Cô!!!” Cảnh Hân siết chặt tay.



“Tôi không phải là họ, cũng sẽ không làm tổn thương cô.” Sở Lạc Nhất nói, cô giơ hai tay ra để người phụ nữ kia biết mình không có nguy hiểm gì.



“Họ vẫn luôn cho rằng cô về là để trả thù, nhưng lại không ngờ được rằng mục đích mà cô nói ra câu đó là để bảo vệ bản thân, là muốn ngụy trang cho mình.” Sở Lạc Nhất lên tiếng, từ từ tiến lại gần5Cảnh Hân, “Cảnh Hân, tôi không phải là kẻ địch của cô.”



Cảnh Hân thấy Sở Lạc Nhất đang từ từ bước đến, còn mình thì lại không còn đường lui nữa.



“Tôi không thể không nói cô có một lũ bạn nối khố quá tồi, đương nhiên trong đó bao gồm cả chồng tôi nữa.” Khi còn cách nhau một mét, Sở Lạc Nhất đứng lại, đây là khoảng cách an toàn đối với một người.



Cơ thể căng cứng của Cảnh Hân từ từ buông lỏng. “Nhưng cô bỏ đi4mười năm cho nên ký ức của họ về cô cũng dừng lại ở mười năm trước, thậm chí có những hiểu lầm mà chính cô lại không giải thích.” Sở Lạc Nhất nhìn Cảnh Hân nói. Cảnh Hân bỗng bật cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thê lương, “Không có ai tin tôi cả, sẽ không có ai tin tôi hết, chuyện Tây Tây bị thương không liên quan gì đến tôi, nhưng không ai chịu tin tôi cả”



“Cái họa này là của La Phong, sao9cô không thể tự giành lấy điều tốt đẹp cho mình? Gửi gắm hy vọng cho một người vẫn còn đang bị tổn thương lòng, Cảnh Hân, đây mới là chuyện sai lầm nhất mà cô đã làm.” Sở Lạc Nhất nhìn Cảnh Hân Đang từ từ tháo kính xuống, khiến cô không khỏi phải bịt miệng lại.



Từ trán cho đến khóe mắt Cảnh Hân có một vết thương lồi lõm, thấy phản ứng của Sở Lạc Nhất, cô ấy lại từ từ đeo kính lên. Sở Lạc Nhất thấy trong lòng bức bối vô cùng, một cảm giác không nói được thành lời.



Sở Lạc Nhất vẫn đứng yên tại chỗ, cô vẫn ngẩng đầu, cứ hít thở sâu mãi như muốn khắc chế sự khó chịu đang dâng lên trong lòng “Đồ khốn, đồ khốn.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng hét lên, cho đến khi sờ thấy điện thoại, cô liền gọi điện đi.



Lúc này Cố Tỉ Thành vẫn đang đi thị sát cơ sở với người ta, thấy điện thoại vang lên, anh nói tiếng xin lỗi rồi bắt máy, chỉ có điều còn chưa kịp nói gì, tiếng quát tháo giận dữ của vợ anh đã truyền tới. “Đổ xấu xa, đám các người đúng là một lũ xấu xa.” Sở Lạc Nhất nói xong liền dập điện thoại.



Cố Tỉ Thành: “...”



Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên vợ anh chửi anh, đây cũng là lần đầu tiên vợ anh thật sự nổi giận với anh.



Anh đã làm gì?



Sao lại thành kẻ xấu xa rồi?



“Lữ đoàn trưởng Cố?” Người bên cạnh cất tiếng gọi. Cố Tỉ Thành khựng lại, “Không sao, đi thôi.” Nói rồi anh cất điện thoại đi, chờ đến tôi phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom