Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-469
Chương 469: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [38]
“Ông ngoại tin cháu, ông ngoại tin cháu.” Thủy Mặc Vấn mỉm cười, vươn tay sờ lên mặt Sở Lạc Duy, “Cháu à, ông ngoại lo cho cháu nhất.”
Sở Lạc Duy vùi mặt mình vào lòng bàn tay Thủy Mặc Vân.
“Nhưng cháu có Tiểu Bất Điểm chăm sóc rồi, ông ngoại cũng yên tâm, yên tâm.” Thủy Mặc Vân nói, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên3người Thủy An Lạc, “Man Ngân.” Sau khi Sở Lạc Nhất và Sở Lạc Ninh tránh ra, Thủy An Lạc bước tới, quỳ xuống bên cạnh giường, nắm chặt bàn tay của Thủy Mặc Vân.
“Man Ngân, những gì kiếp này tôi nợ bà, kiếp sau tôi sẽ trả.” Thủy Mặc Vân gần như không có sức mở mắt ra được nữa, giọng nói cũng phảng phất như từ0xa vọng lại. Thủy Mặc Vân cố gắng nhìn về phía Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực cúi người, ghé tai vào chỗ Thủy Mặc Vân. “Con gái của ba, lần này thực sự hoàn toàn giao cho con rồi.” Thủy Mặc Vân dùng hết chút sức lực cuối cùng chỉ để dặn dò chuyện mà ổng quan tâm nhất.
Sở Ninh Dực nghiêm cẩn gật đầu với Thủy5Mặc Vân, đây là lời hứa cuối cùng với ông.
Thủy An Lạc khẽ gọi, nhưng bàn tay của Thủy Mặc Vân sau cùng vẫn từ từ trượt xuống.
“Ba... ba...” Thủy An Lạc đột nhiên kêu lên, ra sức lay người trên giường, nhưng người trên giường bệnh không thể nào đáp lại cô được nữa rồi.
“Ba...” Thủy An Lạc quỳ bên cạnh giường mà khóc to.
Sở Ninh Dực4ngồi xuống bên cạnh, ôm chặt lấy cô. Bên trong vọng lên tiếng khóc không ngừng, Lạc An Thần ở bên ngoài cũng tựa người vào tường, mặc cho nước mắt trào ra. Điện thoại vẫn hiển thị trong thời gian đàm thoại, ở đầu dây bên kia của điện thoại, không có một âm thanh nào.
Thủy Mặc Vân gắng gượng qua được ngày đông ấy, nhưng không9trụ nổi qua ngày xuân này.
Ông đi rất vội, vội đến mức không cho bất cứ ai thời gian chuẩn bị.
Sở Ninh Dực từ chối đề nghị được tiến hành lễ tang cấp nhà nước, bởi vì anh biết, đây không phải điều ba vợ anh cần. Thủy Mặc Vân cống hiến cả cuộc đời cho đất nước này, cống hiến tất cả mọi thứ của ông, bây giờ, mọi thứ nên quay về với gia đình này. Thủy Mặc Vân không có con trai, cho nên hậu sự của ông do một tay Sở Ninh Dực lo liệu. Người đến phúng viếng rất đông, phần lớn là những quan chức lãnh đạo cấp cao trong quân đội, có người là chiến hữu của Thủy Mặc Vân, có người là lính của Thủy Mặc Vân, cũng có người là cấp dưới của Thủy Mặc Vân. Những đứa trẻ như Tiểu Quỷ Quỷ và Tiếu Tiếu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mọi người đều rất suy sụp.
Sở Lạc Ninh tiễn một đoàn khách, sau đó đến phòng của Thủy Mặc Vân, lần trước vào đây, anh vẫn còn nói chuyện với ông ngoại, bàn với ông ngoại về kế hoạch lớn của mình, còn nói với ông ngoại rằng, anh nhất định sẽ đào tạo được một đội ngũ hàng đầu để ông thấy. Sở Lạc Ninh ngồi trên ban công, hai tay ôm đầu, anh đã hứa với ông ngoại rồi, đã hứa rồi cơ mà.
Sao ông ngoại có thể nuốt lời chứ?
An Hinh Duyệt bước vào, nhìn thấy Sở Lạc Ninh đang vô cùng đau khổ ngoài ban công. Cô đóng cửa lại rồi bước tới, ngồi xuống trước mặt anh.
“Lạc Ninh...”
“Anh đã hứa với ông ngoại, anh đã hứa với ông ngoại rồi, nhưng anh vừa mới bắt đầu, tại sao ông không đợi được?” Sở Lạc Ninh lên tiếng tự trách mình. An Hinh Duyệt vươn tay ôm anh vào lòng, “Ông ngoại có thể nhìn thấy cố gắng của anh, ông có thể nhìn thấy mà.”
Sở Lạc Ninh rầu rĩ bật khóc trong lòng An Hinh Duyệt, anh chưa từng khóc, nhưng lần này, anh thực sự không kìm nén được nữa.
Thủy Mặc Vân là người vô cùng có ý nghĩa đối với anh, ông là trưởng bối, càng giống ân sư. Tất cả mọi thứ của anh đều do Thủy Mặc Vân dạy, đều do ông ngoại dạy dỗ.
An Hinh Duyệt nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi anh, “Ông ngoại sẽ không trách anh đâu, ông biết được khởi đầu của anh đã rất vui lòng rồi.” An Hinh Duyệt khẽ nói, “Anh vẫn luôn là niềm tự hào của ông ngoại.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Ông ngoại tin cháu, ông ngoại tin cháu.” Thủy Mặc Vấn mỉm cười, vươn tay sờ lên mặt Sở Lạc Duy, “Cháu à, ông ngoại lo cho cháu nhất.”
Sở Lạc Duy vùi mặt mình vào lòng bàn tay Thủy Mặc Vân.
“Nhưng cháu có Tiểu Bất Điểm chăm sóc rồi, ông ngoại cũng yên tâm, yên tâm.” Thủy Mặc Vân nói, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên3người Thủy An Lạc, “Man Ngân.” Sau khi Sở Lạc Nhất và Sở Lạc Ninh tránh ra, Thủy An Lạc bước tới, quỳ xuống bên cạnh giường, nắm chặt bàn tay của Thủy Mặc Vân.
“Man Ngân, những gì kiếp này tôi nợ bà, kiếp sau tôi sẽ trả.” Thủy Mặc Vân gần như không có sức mở mắt ra được nữa, giọng nói cũng phảng phất như từ0xa vọng lại. Thủy Mặc Vân cố gắng nhìn về phía Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực cúi người, ghé tai vào chỗ Thủy Mặc Vân. “Con gái của ba, lần này thực sự hoàn toàn giao cho con rồi.” Thủy Mặc Vân dùng hết chút sức lực cuối cùng chỉ để dặn dò chuyện mà ổng quan tâm nhất.
Sở Ninh Dực nghiêm cẩn gật đầu với Thủy5Mặc Vân, đây là lời hứa cuối cùng với ông.
Thủy An Lạc khẽ gọi, nhưng bàn tay của Thủy Mặc Vân sau cùng vẫn từ từ trượt xuống.
“Ba... ba...” Thủy An Lạc đột nhiên kêu lên, ra sức lay người trên giường, nhưng người trên giường bệnh không thể nào đáp lại cô được nữa rồi.
“Ba...” Thủy An Lạc quỳ bên cạnh giường mà khóc to.
Sở Ninh Dực4ngồi xuống bên cạnh, ôm chặt lấy cô. Bên trong vọng lên tiếng khóc không ngừng, Lạc An Thần ở bên ngoài cũng tựa người vào tường, mặc cho nước mắt trào ra. Điện thoại vẫn hiển thị trong thời gian đàm thoại, ở đầu dây bên kia của điện thoại, không có một âm thanh nào.
Thủy Mặc Vân gắng gượng qua được ngày đông ấy, nhưng không9trụ nổi qua ngày xuân này.
Ông đi rất vội, vội đến mức không cho bất cứ ai thời gian chuẩn bị.
Sở Ninh Dực từ chối đề nghị được tiến hành lễ tang cấp nhà nước, bởi vì anh biết, đây không phải điều ba vợ anh cần. Thủy Mặc Vân cống hiến cả cuộc đời cho đất nước này, cống hiến tất cả mọi thứ của ông, bây giờ, mọi thứ nên quay về với gia đình này. Thủy Mặc Vân không có con trai, cho nên hậu sự của ông do một tay Sở Ninh Dực lo liệu. Người đến phúng viếng rất đông, phần lớn là những quan chức lãnh đạo cấp cao trong quân đội, có người là chiến hữu của Thủy Mặc Vân, có người là lính của Thủy Mặc Vân, cũng có người là cấp dưới của Thủy Mặc Vân. Những đứa trẻ như Tiểu Quỷ Quỷ và Tiếu Tiếu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mọi người đều rất suy sụp.
Sở Lạc Ninh tiễn một đoàn khách, sau đó đến phòng của Thủy Mặc Vân, lần trước vào đây, anh vẫn còn nói chuyện với ông ngoại, bàn với ông ngoại về kế hoạch lớn của mình, còn nói với ông ngoại rằng, anh nhất định sẽ đào tạo được một đội ngũ hàng đầu để ông thấy. Sở Lạc Ninh ngồi trên ban công, hai tay ôm đầu, anh đã hứa với ông ngoại rồi, đã hứa rồi cơ mà.
Sao ông ngoại có thể nuốt lời chứ?
An Hinh Duyệt bước vào, nhìn thấy Sở Lạc Ninh đang vô cùng đau khổ ngoài ban công. Cô đóng cửa lại rồi bước tới, ngồi xuống trước mặt anh.
“Lạc Ninh...”
“Anh đã hứa với ông ngoại, anh đã hứa với ông ngoại rồi, nhưng anh vừa mới bắt đầu, tại sao ông không đợi được?” Sở Lạc Ninh lên tiếng tự trách mình. An Hinh Duyệt vươn tay ôm anh vào lòng, “Ông ngoại có thể nhìn thấy cố gắng của anh, ông có thể nhìn thấy mà.”
Sở Lạc Ninh rầu rĩ bật khóc trong lòng An Hinh Duyệt, anh chưa từng khóc, nhưng lần này, anh thực sự không kìm nén được nữa.
Thủy Mặc Vân là người vô cùng có ý nghĩa đối với anh, ông là trưởng bối, càng giống ân sư. Tất cả mọi thứ của anh đều do Thủy Mặc Vân dạy, đều do ông ngoại dạy dỗ.
An Hinh Duyệt nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi anh, “Ông ngoại sẽ không trách anh đâu, ông biết được khởi đầu của anh đã rất vui lòng rồi.” An Hinh Duyệt khẽ nói, “Anh vẫn luôn là niềm tự hào của ông ngoại.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com