• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (47 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-471

Chương 471: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[40]




“Ngày mai em quay về đi, cứ thế này làm sao em chịu nổi?” Sở Lạc Ninh trầm giọng bảo.



An Hinh Duyệt lại nắm chặt lấy bàn tay Sở Lạc Ninh, điểm đạm nói, “Ba tháng đầu ai mà chẳng gầy đi một tí, anh lo lắng cái gì? Sức khỏe của em em tự biết chứ. Anh không cho em tham gia, em thực sự sẽ tự trách cả đời đấy.3Em cũng muốn làm tốt chuyện này vì ông ngoại mà.” Sở Lạc Ninh ôm chặt An Hinh Duyệt, trong lòng càng lúc càng cảm thấy đời này lấy được An Hinh Duyệt là phúc của anh.



An Hinh Duyệt đưa tay vỗ vỗ đầu anh, “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều quá, phía lãnh đạo em sẽ xử lý giúp anh, nhưng sao anh không gặp được ai hiếu thắng muốn tự mình0đi theo anh nhỉ?” “Nếu là loại người ấy thì không phải dạng anh cần.” Sở Lạc Ninh kiên định nói. An Hinh Duyệt khẽ thở dài, ngẫm hình như cũng đúng thật.



Mà khi Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt đang tập trung đi tìm người, Sở Lạc Nhất cũng bắt đầu tháng cuối cùng dạy học ở trường, tiếp sau đó sẽ đến tuần thi cử.



Lúc này không cần cô5quản lý quá nhiều nữa, trước đó, Sở Lạc Nhất đã gửi đơn xin từ chức rồi.



Hiệu trưởng liếc nhìn đơn xin từ chức của cô, khựng lại một lúc rồi mới nói, “Tại sao cô Sở lại đột ngột có ý định đi vậy?” Thực ra Sở Lạc Nhất cũng khá áy náy với ngôi trường này, ban đầu cô xin tới đây dạy học, nhưng bây giờ lại muốn đi.



“Thật4ngại quá, hiệu trưởng, chồng tôi được thuyên chuyển về thành phố B cho nên có khả năng tôi phải qua bên đó.” Sở Lạc Nhất không tìm lý do gì khác mà nói thẳng nói thật luôn. “Ồ, cũng phải nhỉ, ở cùng một thành phố vẫn tốt hơn.” Hiệu trưởng nói, đặt đơn xin từ chức của cô xuống rồi nói, “Nếu như có thể chúng tôi có thể sắp9xếp cho cô một tuần một tiết, cô chỉ cần ngày đó tới đây lên lớp là được, giáo sư thỉnh giảng, cô thấy thế nào?”



Dù sao thì danh tiếng của Sở Lạc Nhất vẫn còn đó, cho dù mấy năm nay có rất ít khi ra tác phẩm mới vì bận chăm sóc gia đình, nhưng thiên tài nhỏ tuổi này từ lâu đã để lại ấn tượng sâu đậm trong giới hội họa, đây là điều không ai có thể phủ nhận được.



Sở Lạc Nhất nghe lời hiệu trưởng nói mà khẽ lắc đầu, về đến thành phố B, có lẽ cô sẽ đặt nhiều tâm tư hơn lên con cái và Cố Tỉ Thành, không cần phải chạy đi chạy lại nữa. “Vì gia đình, cô thực sự nỡ từ bỏ tất cả mọi thứ sao?” Hiệu trưởng tò mò hỏi, “Sở Lạc Nhất thiên tài ấy, Sở Lạc Nhất tỏa sáng trên sân khấu quốc tế ấy, mọi người đã lâu lắm chưa được thấy cô rồi.”



Sở Lạc Nhất khẽ siết hai bàn tay mình, tất cả mọi thứ của năm đó cô vẫn còn nhớ rất rõ.



Bây giờ trong đầu cô chỉ ngập tràn suy nghĩ con trai mình thế nào rồi, Cố Tỉ Thành bao giờ mới về nhà cùng những thứ liên quan khác. Cô vẫn vẽ tranh, nhưng sẽ không về kiểu sơn thủy tráng lệ nữa mà vẽ sông nước Giang Nam, vẽ về thế giới của con trẻ nhiều hơn. Tâm thể của cô đã thay đổi, làm sao có thể quay về sân khấu đó nữa.



“Con người luôn phải có cái được, có cái mất, tôi từ bỏ sở thích của mình, nhưng tôi có được con trai mình, gia đình mình cũng xứng đáng lắm rồi.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.



Hiệu trưởng nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, đành phải cầm bút ký tên lên đơn xin từ chức, sau đó đưa tay bắt tay Sở Lạc Nhất, “Được thôi, hy vọng sau này chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác, cũng hy vọng có một ngày cô vẫn có thể đứng trên sân khấu ấy, làm rạng danh nước nhà.”



“Cảm ơn thầy.” Sở Lạc Nhất cảm ơn rồi cầm đơn từ chức rời đi. Có lẽ cả đời này cô không thể trèo lên sân khấu ấy nữa rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom