Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-449
Chương 449: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[18]
Thế nên An Hinh Duyệt vẫn tiếp tục giữ im lặng.
“Nhưng mà vợ ơi, anh cũng không dám cam đoan với em sau này anh sẽ tuyệt đối không như vậy nữa đâu, làm thế nào bây giờ?” Sở Lạc Ninh3nói rồi cố ý cọ cọ lên vai của An Hinh Duyệt: “Vợ, em là tốt nhất đúng không?!”
Nhìn đi, cái tên giảo hoạt này cũng bắt đầu nịnh nọt cô rồi đấy. An Hinh Duyệt nhắm mắt định không thèm0để ý đến anh nữa mà ngủ một giấc. Có một số việc chẳng thà để đến mai rồi nói, nếu không cô sợ mình sẽ bị người đàn ông này chọc cho tức chết mất.
Sở Lạc Ninh vẫn ôm lấy5cô từ phía sau rồi bắt đầu nói mấy lời dễ nghe khiến An Hinh Duyệt hoàn toàn không thể ngủ được. Cuối cùng An Hinh Duyệt phải lấy gối úp lên đầu của Sở Lạc Ninh thì anh mới chịu4im. Căn phòng yên lặng hẳn, cả hai người họ lại đều không buồn ngủ. An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi nói một cách tủi thân: “Anh không thể lần nào cũng như vậy được. Anh như thể9khiến em cảm thấy em và con chẳng là gì trong lòng anh cả.” “Được, anh sai rồi, anh sẽ sửa mà!” Sở Lạc Ninh lập tức nhận sai. “Lần nào anh cũng nói anh sai rồi nhưng chẳng lần nào anh chịu sửa cả!” An Hinh Duyệt chỉ ra một sự thật tàn khốc: “Anh như thế khiến em cảm thấy em vốn chẳng có gì quan trọng! Sở Lạc Ninh, nếu như em không yêu anh, hoặc là em yêu anh ít đi một chút thì em sẽ chẳng để tâm đến những chuyện này! Thế nên nếu như có một ngày em không để tâm chuyện anh vì người khác mà bỏ mặc mẹ con em nữa thì điều đó đồng nghĩa với việc tình yêu của chúng ta đã kết thúc rồi đấy.”
Giọng của An Hinh Duyệt không lớn nhưng lại khiến cho Sở Lạc Ninh nghe mà đau nhói trong tim. Sở Lạc Ninh ôm chặt lấy vợ của mình, lại nói những lời để cô không cần lo lắng nữa. Cái đề tài “không yêu” này thật sự quá nặng nề rồi.
“Sở Lạc Ninh, anh vẫn nghĩ em là vợ anh, em nên hiểu cho anh, hiểu cho nghề nghiệp của anh, hiểu cho những chuyện anh đang làm lúc này. Nếu như em không hiểu tức là em đang cố tình gây sự đúng không? Nhưng em là vợ anh thì phải học cách đẩy anh ra ngoài sao?”
“Anh không hề nghĩ như vậy!” Sở Lạc Ninh nhíu mày nói, cũng bắt đầu thấy mất kiên nhẫn: “Anh chưa từng nghĩ vậy. Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh sẽ thay đổi nhưng em cũng phải cho anh thời gian để anh từ từ thay đổi chứ?” An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng của mình lên, sau đó cô quyết định quay lưng về phía anh rồi nhắm hai mắt lại: “Ngủ đi, em mệt rồi.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Đến khi Sở Lạc Ninh ý thức được giọng điệu của mình có vấn đề thì có vẻ như tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Cảm giác thất bại chưa bao giờ được nếm trải lập tức bủa vây Sở Lạc Ninh trong nháy mắt. Anh thở dài một hơi rồi ngồi dậy, sau đó giúp An Hinh Duyệt đắp chăn cẩn thận rồi mới đi ra ngoài. An Hinh Duyệt đưa tay lau nước mắt, cổ ép bản thân chìm vào giấc ngủ, không nghĩ đến những chuyện không vui nữa.
Sở Lạc Ninh đi ra ngoài định hút điếu thuốc, thế nhưng lúc sờ vào túi lại phát hiện anh đã không hút thuốc lâu rồi. Sở Lạc Ninh dựa vào sofa, miết mạnh trán, anh thật sự không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, tại sao giữa họ đột nhiên lại trở nên như vậy.
Nhưng chuyện tình cảm thì anh có thể hỏi ai đây?
Anh chẳng thể hỏi được ai.
Sở Lạc Ninh ngồi cả một đêm ở bên ngoài, đến khi trời hửng sáng lại đi xuống lầu mua bữa sáng cho An Hinh Duyệt, lúc nào anh cũng sợ bữa sáng do khách sạn chuẩn bị không hợp với khẩu vị của cô.
Hôm nay Sở Lạc Ninh không chạy bộ mà là chỉ đi mua bữa sáng rồi về sớm. Lúc anh quay về đã thấy An Hinh Duyệt đang ngồi ăn sáng với Tống Minh Phong, họ ăn bữa sáng của khách sạn. Anh cúi đầu nhìn đồ ăn sáng đang cầm trên tay, bỗng thấy chua xót trong lòng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thế nên An Hinh Duyệt vẫn tiếp tục giữ im lặng.
“Nhưng mà vợ ơi, anh cũng không dám cam đoan với em sau này anh sẽ tuyệt đối không như vậy nữa đâu, làm thế nào bây giờ?” Sở Lạc Ninh3nói rồi cố ý cọ cọ lên vai của An Hinh Duyệt: “Vợ, em là tốt nhất đúng không?!”
Nhìn đi, cái tên giảo hoạt này cũng bắt đầu nịnh nọt cô rồi đấy. An Hinh Duyệt nhắm mắt định không thèm0để ý đến anh nữa mà ngủ một giấc. Có một số việc chẳng thà để đến mai rồi nói, nếu không cô sợ mình sẽ bị người đàn ông này chọc cho tức chết mất.
Sở Lạc Ninh vẫn ôm lấy5cô từ phía sau rồi bắt đầu nói mấy lời dễ nghe khiến An Hinh Duyệt hoàn toàn không thể ngủ được. Cuối cùng An Hinh Duyệt phải lấy gối úp lên đầu của Sở Lạc Ninh thì anh mới chịu4im. Căn phòng yên lặng hẳn, cả hai người họ lại đều không buồn ngủ. An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi nói một cách tủi thân: “Anh không thể lần nào cũng như vậy được. Anh như thể9khiến em cảm thấy em và con chẳng là gì trong lòng anh cả.” “Được, anh sai rồi, anh sẽ sửa mà!” Sở Lạc Ninh lập tức nhận sai. “Lần nào anh cũng nói anh sai rồi nhưng chẳng lần nào anh chịu sửa cả!” An Hinh Duyệt chỉ ra một sự thật tàn khốc: “Anh như thế khiến em cảm thấy em vốn chẳng có gì quan trọng! Sở Lạc Ninh, nếu như em không yêu anh, hoặc là em yêu anh ít đi một chút thì em sẽ chẳng để tâm đến những chuyện này! Thế nên nếu như có một ngày em không để tâm chuyện anh vì người khác mà bỏ mặc mẹ con em nữa thì điều đó đồng nghĩa với việc tình yêu của chúng ta đã kết thúc rồi đấy.”
Giọng của An Hinh Duyệt không lớn nhưng lại khiến cho Sở Lạc Ninh nghe mà đau nhói trong tim. Sở Lạc Ninh ôm chặt lấy vợ của mình, lại nói những lời để cô không cần lo lắng nữa. Cái đề tài “không yêu” này thật sự quá nặng nề rồi.
“Sở Lạc Ninh, anh vẫn nghĩ em là vợ anh, em nên hiểu cho anh, hiểu cho nghề nghiệp của anh, hiểu cho những chuyện anh đang làm lúc này. Nếu như em không hiểu tức là em đang cố tình gây sự đúng không? Nhưng em là vợ anh thì phải học cách đẩy anh ra ngoài sao?”
“Anh không hề nghĩ như vậy!” Sở Lạc Ninh nhíu mày nói, cũng bắt đầu thấy mất kiên nhẫn: “Anh chưa từng nghĩ vậy. Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh sẽ thay đổi nhưng em cũng phải cho anh thời gian để anh từ từ thay đổi chứ?” An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng của mình lên, sau đó cô quyết định quay lưng về phía anh rồi nhắm hai mắt lại: “Ngủ đi, em mệt rồi.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Đến khi Sở Lạc Ninh ý thức được giọng điệu của mình có vấn đề thì có vẻ như tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Cảm giác thất bại chưa bao giờ được nếm trải lập tức bủa vây Sở Lạc Ninh trong nháy mắt. Anh thở dài một hơi rồi ngồi dậy, sau đó giúp An Hinh Duyệt đắp chăn cẩn thận rồi mới đi ra ngoài. An Hinh Duyệt đưa tay lau nước mắt, cổ ép bản thân chìm vào giấc ngủ, không nghĩ đến những chuyện không vui nữa.
Sở Lạc Ninh đi ra ngoài định hút điếu thuốc, thế nhưng lúc sờ vào túi lại phát hiện anh đã không hút thuốc lâu rồi. Sở Lạc Ninh dựa vào sofa, miết mạnh trán, anh thật sự không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, tại sao giữa họ đột nhiên lại trở nên như vậy.
Nhưng chuyện tình cảm thì anh có thể hỏi ai đây?
Anh chẳng thể hỏi được ai.
Sở Lạc Ninh ngồi cả một đêm ở bên ngoài, đến khi trời hửng sáng lại đi xuống lầu mua bữa sáng cho An Hinh Duyệt, lúc nào anh cũng sợ bữa sáng do khách sạn chuẩn bị không hợp với khẩu vị của cô.
Hôm nay Sở Lạc Ninh không chạy bộ mà là chỉ đi mua bữa sáng rồi về sớm. Lúc anh quay về đã thấy An Hinh Duyệt đang ngồi ăn sáng với Tống Minh Phong, họ ăn bữa sáng của khách sạn. Anh cúi đầu nhìn đồ ăn sáng đang cầm trên tay, bỗng thấy chua xót trong lòng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook