• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (24 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-342

Chương 342: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [11]




“Mười phút anh còn chưa lái xe ra công lớn được.” An Hinh Duyệt phản bác luôn, “Dù sao đi nữa



em cũng muốn đi cùng anh.”



“Không phải chứ, vợ à...” “Thời gian anh đứng đây nói chuyện cũng mua được mạ về rồi đấy?” An Hinh Duyệt đáp lại với vẻ ghét bỏ,3đấy Sở Lạc Ninh đi ra ngoài. “Tổ tông của anh ơi, em mặc áo vào.” Sở Lạc Ninh bất đắc dĩ nhắc nhở, lúc này niềm vui khi được làm ba của anh bị vợ mình vần vò cho bay hết, chắc anh là người ba đáng thương nhất trên thế giới0này mất. Đợi khi An Hinh Duyệt sửa soạn xong, Sở Lạc Ninh thêm một chiếc áo khoác cho cô rồi họ mới cùng nhau đi ra ngoài.



Chỉ có điều khi ra tới bên ngoài, An Hinh Duyệt lại đề nghị đi bộ, dù sao cách công lớn không xa có một cửa5hàng 24h mở cửa suốt đêm.



Sở Lạc Ninh: “...” Sao cứ có cảm giác sau khi mang thai vợ anh thay đổi hẳn thế nhỉ? Trời lạnh thế này, đi bộ ra ngoài?



Nhưng thấy An Hinh Duyệt bừng bừng hứng khởi như thế, Sở Lạc Ninh cũng không để cô phải thất vọng4mà chỉ nắm tay cô bỏ vào túi áo mình, dẫn cô ra ngoài.



Bên ngoài hơi lạnh, nhưng so với Tây Tạng là đỡ hơn nhiều rồi.



“Sở Lạc Ninh, em nói với anh chuyện này nhé.” An Hinh Duyệt vừa đạp lên nền tuyết dưới chân vừa nói.



“Đừng gọi cả họ lẫn tên9anh như vậy, anh sợ lắm.” Sở Lạc Ninh điềm đạm lên tiếng, vẫn đang mải miết chú ý đường dưới chân cô.



An Hinh Duyệt hơi bĩu môi, “Vậy thì anh Bảo Bối ơi?” “Tên này được đấy, cứ giữ nguyên cách gọi như vậy là được.” Sở Lạc Ninh rất hài lòng với cách xưng hô này. An Hinh Duyệt lặng lẽ trợn mắt khinh thường. Lúc nhỏ An Hinh Duyệt thường xuyên gọi anh như vậy, nhưng dần dần lớn lên, cô bắt đầu gọi Lạc Ninh, không gọi anh Bảo Bối nữa.



“Nói nghiêm túc nhé.” An Hinh Duyệt vỗ vỗ lên cánh tay anh, “Chuyện chuyển đến quấn doanh bình thường, anh suy nghĩ cho kỹ đi.”



“Sao còn nghĩ cái này nữa?” Sở Lạc Ninh nhíu mày, “Báo cáo xin chuyển đã phê chuẩn rồi, em làm lính do anh phát động, quy tắc là quy tắc, rút lui là rút lui.” “Anh vừa thu phục được cậu Ăng-ten Nhỏ kia, cứ bỏ mặc thế à? Anh có xứng với người ta không?” “Anh có phải ba của cậu ấy đâu, anh có thể dẫn dắt cậu ấy cả đời chắc?” Sở Lạc Ninh bình tĩnh nói, nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Chuyện anh đã quyết định sẽ không thay đổi. Chuyện này em cũng đừng tính toán gì nữa, cứ coi như anh thấy mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”



An Hinh Duyệt nheo mắt nhìn anh, vẫn định nói gì đó nhưng Sở Lạc Ninh đã cắt ngang, “Mau đi thôi, em không thấy lạnh à?”



“Lạnh quá, lạnh hết cả lòng.” An Hinh Duyệt nói rồi hất tay Sở Lạc Ninh ra, một mình đi về phía trước.



Sở Lạc Ninh sờ sờ chóp mũi, không biết mình lại có chỗ nào đắc tội vợ mình nữa. Sở Lạc Ninh bước nhanh hơn, đuổi kịp cô, đỡ cánh tay cô, dìu cô cùng bước về phía trước.



Ngoài nhân viên ra, trong cửa hàng không có một ai cả. Khi hai người bước vào, đến cả nhân viên cũng giật mình, chắc vì nửa đêm nửa hôm có người xuất hiện khá đáng sợ.



Kết quả, lần này vốn dự định mua mì gói, biến thành một lần vơ vét đồ ăn vặt, An Hinh Duyệt mua không ít đồ ăn vặt, với danh nghĩa là mua cho Tiếu Tiếu.



Sở Lạc Ninh cười chứ không nói gì, cầm một gói mì ra tính tiền cùng đống đồ ăn vặt, tiện tay mua cho cô hai túi đồ ăn vặt dạng như quả sơn trà và ô mai.



An Hinh Duyệt nhoài người trên lưng Sở Lạc Ninh, nhìn anh trả tiền, trong ví tiền của anh có tầm ảnh cô, nhưng chỉ thấy mỗi lưng, do anh tự chụp. Sở Lạc Ninh mặc cho cô leo trèo, thanh toán xong. Anh xách túi đồ, nhún nhún vai, sau đó nói, “Đi thôi nào, tổ tông ơi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom