Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-325
Chương 325: HÔN LỄ LONG TRỌNG[21]
Sau khi khuyên bảo cả ba người thành công, Lăng Khiết quay về phòng của đám Triệu Hân Hân rồi vỗ
S vỗ lồng ngực của mình: “Chị Sư Niệm, đã giải3quyết xong hết rồi.” Sư Niệm vỗ bỗ bả vai của Lăng Khiết: “Làm tốt lắm, với trình độ diễn xuất này của em thì sắp làm ảnh hậu được rồi.”
Lăng0Khiết cười híp mắt nhìn Sư Niệm: “Vẫn là chị Sư Niệm cho em cơ hội, nếu không em không thể nào quen biết được nhiều nhân vật lớn như vậy,5nhận được bộ phim tốt như thế! Nếu chị Sư Niệm không có việc gì nữa thì em đi giúp chuẩn bị đây.”
“Được, đi di.” Sư Niệm cười híp mắt phất4tay, để cho Lăng Khiết đi làm chuyện của mình.
“Thật chờ mong váy cưới của Bánh Bao Đậu.” Triệu Hân Hân kích động nói.
“Chị lại càng mong chờ không biết món9quà của anh cả sẽ là cái gì?” Sư Niệm cũng có sự tò mò của riêng mình, cô nhìn đồng hồ, nói: “Đã sắp xếp người đón khách ở cửa xong chưa?”
“Yên tâm đi, tất cả đã sắp xếp xong rồi.” Triệu Hân Hân làm một dấu OK rồi nhìn màn hình theo dõi: “Hiện giờ em chỉ sợ bãi đỗ xe không đủ chỗ thôi.”
“Không thể, Sở Lạc Duy đã mở cả bãi đỗ xe trên lầu rồi, có thể chứa đến hơn một nghìn chiếc xe đó! Chắc không có nhiều người lái xe đến đây như vậy đâu.” Sư Niệm vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Chị về ngủ bù một giấc đã, em cũng về ngủ đi.” “Vâng.” Triệu Hân Hân nói nhưng mắt vẫn nhìn màn hình, cô chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Sở Lạc Nhất trang điểm xong xuôi còn đang ngắm nhìn mình trong gương, kiểu trang điểm hết sức trang nhã, mái tóc dài được búi lên, hai bên mai có hai lọn tóc nhỏ xõa xuống, trên búi tóc còn có một cái kẹp nhỏ tinh xảo. “Trông em thế này, nếu thêm voan cài đầu nữa chắc là kết hôn luôn được rồi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
Nhà tạo mẫu tóc đang giúp Sở Lạc Nhất cài tóc suýt nữa xảy tay làm gãy cái kẹp tóc đắt tiền.
Cố Tỉ Thành thấy cô đã trang điểm xong liền đi qua cầm áo cưới lên, sau đó từ từ tháo cái túi ra.
Chiếc váy cưới dần hiển lộ dưới ánh đèn, những ánh sáng nhỏ lấp lánh chiếu lên người cổ Tỉ Thành.
Sở Lạc Nhất trông thấy chiếc váy qua gương liền trợn tròn mắt không thể tin nổi. Sau đó cô quay đầu nhìn bộ váy trong tay Cố Tỉ Thành. Thiết kế váy ôm ngực, bên hông như ẩn như hiện một dải màu tím nhạt, trên dải đó lại có hình người như ẩn như hiện, Sở Lạc Nhất không thể nhìn rõ, tà váy buông xuống tự nhiên như dòng nước chảy, lúc này vì Cố Tỉ Thành khẽ run tay lại thêm ánh đèn chuyển động khiến cả chiếc váy như đang phát sáng. Ánh sáng này không phải do đèn chiếu hắt lên mà là do bản thân chất liệu vải này đã vậy.
“Trời ạ!!!” Chuyên viên trang điểm không nhịn được phải hô lên.
Sở Lạc Nhất nhìn vào dài lụa kia không dời mắt nổi, những hoa văn trên đó như có thể di chuyển, như là nó đang nhảy múa.
Thần kỳ nhất là vũ đạo này lại mang theo ánh sáng rất đặc biệt, tựa như hiệu ứng ánh sáng được làm trên sân khấu nhưng tất cả những thứ này chỉ là một bộ váy, chỉ là một bộ váy mà thôi.
Lạc Thần?
Lạc Thần!
Sở Lạc Nhất đột nhiên trợn tròn đôi mắt của mình rồi nhanh chóng bước tới rồi nắm chặt lấy dải lụa, thế nhưng vì nó quá trơn mịn nên đã tuột khỏi tay cô, hình người xinh đẹp trên đó cũng vì sự chuyển động này mà chuyển động như thể có linh hồn.
“Phù... lễ phục phù dâu?” Sở Lạc Nhất nói với vẻ không thể tin nổi, rõ ràng cô đã bị bộ váy này làm cho hết hồn. Nhất là khi cô chạm vào nó thì đã biết đây không phải tơ lụa bình thường. So với lụa bình thường nó mịn màng và trơn hơn rất nhiều, bởi vì cô hoàn toàn không thể cầm được nó.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi khuyên bảo cả ba người thành công, Lăng Khiết quay về phòng của đám Triệu Hân Hân rồi vỗ
S vỗ lồng ngực của mình: “Chị Sư Niệm, đã giải3quyết xong hết rồi.” Sư Niệm vỗ bỗ bả vai của Lăng Khiết: “Làm tốt lắm, với trình độ diễn xuất này của em thì sắp làm ảnh hậu được rồi.”
Lăng0Khiết cười híp mắt nhìn Sư Niệm: “Vẫn là chị Sư Niệm cho em cơ hội, nếu không em không thể nào quen biết được nhiều nhân vật lớn như vậy,5nhận được bộ phim tốt như thế! Nếu chị Sư Niệm không có việc gì nữa thì em đi giúp chuẩn bị đây.”
“Được, đi di.” Sư Niệm cười híp mắt phất4tay, để cho Lăng Khiết đi làm chuyện của mình.
“Thật chờ mong váy cưới của Bánh Bao Đậu.” Triệu Hân Hân kích động nói.
“Chị lại càng mong chờ không biết món9quà của anh cả sẽ là cái gì?” Sư Niệm cũng có sự tò mò của riêng mình, cô nhìn đồng hồ, nói: “Đã sắp xếp người đón khách ở cửa xong chưa?”
“Yên tâm đi, tất cả đã sắp xếp xong rồi.” Triệu Hân Hân làm một dấu OK rồi nhìn màn hình theo dõi: “Hiện giờ em chỉ sợ bãi đỗ xe không đủ chỗ thôi.”
“Không thể, Sở Lạc Duy đã mở cả bãi đỗ xe trên lầu rồi, có thể chứa đến hơn một nghìn chiếc xe đó! Chắc không có nhiều người lái xe đến đây như vậy đâu.” Sư Niệm vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Chị về ngủ bù một giấc đã, em cũng về ngủ đi.” “Vâng.” Triệu Hân Hân nói nhưng mắt vẫn nhìn màn hình, cô chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Sở Lạc Nhất trang điểm xong xuôi còn đang ngắm nhìn mình trong gương, kiểu trang điểm hết sức trang nhã, mái tóc dài được búi lên, hai bên mai có hai lọn tóc nhỏ xõa xuống, trên búi tóc còn có một cái kẹp nhỏ tinh xảo. “Trông em thế này, nếu thêm voan cài đầu nữa chắc là kết hôn luôn được rồi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
Nhà tạo mẫu tóc đang giúp Sở Lạc Nhất cài tóc suýt nữa xảy tay làm gãy cái kẹp tóc đắt tiền.
Cố Tỉ Thành thấy cô đã trang điểm xong liền đi qua cầm áo cưới lên, sau đó từ từ tháo cái túi ra.
Chiếc váy cưới dần hiển lộ dưới ánh đèn, những ánh sáng nhỏ lấp lánh chiếu lên người cổ Tỉ Thành.
Sở Lạc Nhất trông thấy chiếc váy qua gương liền trợn tròn mắt không thể tin nổi. Sau đó cô quay đầu nhìn bộ váy trong tay Cố Tỉ Thành. Thiết kế váy ôm ngực, bên hông như ẩn như hiện một dải màu tím nhạt, trên dải đó lại có hình người như ẩn như hiện, Sở Lạc Nhất không thể nhìn rõ, tà váy buông xuống tự nhiên như dòng nước chảy, lúc này vì Cố Tỉ Thành khẽ run tay lại thêm ánh đèn chuyển động khiến cả chiếc váy như đang phát sáng. Ánh sáng này không phải do đèn chiếu hắt lên mà là do bản thân chất liệu vải này đã vậy.
“Trời ạ!!!” Chuyên viên trang điểm không nhịn được phải hô lên.
Sở Lạc Nhất nhìn vào dài lụa kia không dời mắt nổi, những hoa văn trên đó như có thể di chuyển, như là nó đang nhảy múa.
Thần kỳ nhất là vũ đạo này lại mang theo ánh sáng rất đặc biệt, tựa như hiệu ứng ánh sáng được làm trên sân khấu nhưng tất cả những thứ này chỉ là một bộ váy, chỉ là một bộ váy mà thôi.
Lạc Thần?
Lạc Thần!
Sở Lạc Nhất đột nhiên trợn tròn đôi mắt của mình rồi nhanh chóng bước tới rồi nắm chặt lấy dải lụa, thế nhưng vì nó quá trơn mịn nên đã tuột khỏi tay cô, hình người xinh đẹp trên đó cũng vì sự chuyển động này mà chuyển động như thể có linh hồn.
“Phù... lễ phục phù dâu?” Sở Lạc Nhất nói với vẻ không thể tin nổi, rõ ràng cô đã bị bộ váy này làm cho hết hồn. Nhất là khi cô chạm vào nó thì đã biết đây không phải tơ lụa bình thường. So với lụa bình thường nó mịn màng và trơn hơn rất nhiều, bởi vì cô hoàn toàn không thể cầm được nó.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook