• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (54 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-285

Chương 285: ANH SỞ RẤT TỨC GIẬN, HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG[7]




Sở Lạc Ninh vào phòng Tiểu Tiểu Tiểu. Tiểu Tiếu Tiếu đã nằm xuống rồi, nhưng nhìn thấy Sở Lạc Ninh lại nhanh chóng bò dậy, sau đó vươn bàn tay nhỏ nhào vào lòng Sở Lạc Ninh.



Sở Lạc Ninh bế bé lên, nhìn thấy Thủy Mặc Vân3cũng ngồi dậy, “Ông ngoại, ông cứ ngủ trước đi, để con trông con bé cho.”



Thủy Mặc Vân gật đầu, vỗ vỗ lên cánh tay của Sở Lạc Ninh rồi quay người rời khỏi phòng. Sau khi cụ ngoại đi rồi, Tiểu Tiếu Tiếu vội vàng huơ tay0kể cho ba bé nghe về những chuyện xảy ra gần đây. Khi kể đến chuyện bà nội bị người khác đụng phải mà người ta không xin lỗi, Tiểu Tiếu Tiếu thấy khó hiểu vô cùng. Bé giơ tay ra hiệu hỏi, “Tại sao dù người xấu5kia có thể không xin lỗi ạ?”



Sở Lạc Ninh bế bé nằm lại trong ổ chăn, giúp bé kéo chăn lên, “Cho nên dì kia làm sai rồi, sẽ bị trừng phạt đấy. Nếu như dì ấy không xin lỗi, ba của dì ấy sẽ chịu trừng phạt4vì hành vi xấu của dì ấy.” Tiểu Tiểu Tiểu vội vàng huơ bàn tay nhỏ nói với ba bé, bé nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.



Sở Lạc Ninh cúi đầu hôn lên trán bé con, sau đó nói, “Ngoan lắm, ngủ đi, hôm nay ba ở9đây với con.” Tiểu Tiếu Tiếu gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại. Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng vỗ về con bé, luôn cảm thấy trong vấn đề giáo dục Tiếu Tiếu, ba anh còn để tâm hơn việc đối xử với ba anh em. Sở Lạc Ninh thấy Tiểu Tiếu Tiếu ngủ rồi mới rón rén trở mình dậy, tắt đèn ra khỏi phòng.



Sở Lạc Ninh vừa ra ngoài đã được mẹ anh tặng cho một bát thuốc bổ. “Ôi trời đất, hết hồn chim én.” Sở Lạc Ninh thu bàn tay suýt nữa thì vung ra của mình, nếu không chắc ba anh sẽ phế anh luôn mất. “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con đã khỏe từ lâu rồi.” Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn bát thuốc bổ với vẻ ghét bỏ.



“Mẹ thấy chán, mau uống đi.” Thủy An Lạc nói thật lòng.



Sở Lạc Ninh: “...”



“Sở Lạc Duy, lăn ra đây cho anh.” Sở Lạc Ninh đột nhiên kêu lên. Sau khi Sở Lạc Duy đi ra, anh nhanh chóng lẩn về phòng mình, “Mẹ tìm em.”



Sở Lạc Duy:“...”



Đây là anh ruột, tuyệt đối là anh ruột!



Đây cũng là mẹ ruột, mẹ ruột rảnh quá không biết phải làm gì.



Dưới ánh trăng dịu dàng, xe của Lạc An Thần cứ đỗ mãi bên ngoài cửa nhà họ Bách.



Lạc An Thần ngồi trong xe, mắt vẫn nhắm nghiền. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu, tại sao Hạ Tinh lại đột nhiên lấy người khác, thậm chí không nói một câu nào với anh.



Ngoài cửa sổ của phòng ngủ ở tầng một, Bách Sinh cứ nhìn chăm chú chiếc xe bên ngoài. Hạ Tinh thu dọn giường chiếu, quay đầu nhìn Bách Sinh, “Bách Sinh, có thể đi ngủ rồi.”



“Cậu ấy ở bên ngoài.” Bách Sinh lên tiếng.



Hạ Tinh khựng lại, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cô nói, “Nghỉ ngơi đi thôi, không còn sớm nữa rồi.” Bách Sinh hé miệng định nói gì đó, cuối cùng cũng không nói thành lời được, Hạ Tinh đỡ anh nằm xuống giường. Sau khi đỡ anh nằm xuống, Hạ Tinh mới nằm xuống bên cạnh, đưa tay tắt đèn. Trong đêm tối, chỉ có tiếng thở của hai người.



Bách Sinh mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà, “Kể cho anh nghe chuyện của hai người đi.” Hạ Tinh sững sờ, nghiêng người nhìn Bách Sinh, “Tại sao nhất định phải biết? Đều là chuyện đã qua rồi mà.” Bách Sinh gắng gượng di chuyển cơ thể, Hạ Tinh vội vàng nhổm dậy, giúp anh dịch chuyển. Nụ cười của Bách Sinh có vẻ đắng chát, “Anh như thế này, ngoài liên lụy em ra, không cho em được cái gì cả, hơn nữa gia đình anh đắc tội với nhà họ Sở, sớm muộn gì cũng sẽ phá sản thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom