Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-267
Chương 267: CÁC ĐỒNG CHÍ, Đ Y CHÍNH LÀ BÀI HỌC MÁU ĐẤY[11]
Nhân sinh đại sự? Không phải lão đại kết hôn với chị dâu rồi à? Còn chuyện trọng đại cả đời gì nữa?”
Mắt To tò mò hỏi. “Cậu còn nhỏ, không hiểu đâu.” Chim Chọi thần bí nói một câu rồi bỏ đi. Sở Lạc Ninh lái xe tới sân bay,3từ thành phố J tới thành phố A bay cũng chỉ tầm hai tiếng, anh có thể tới sân bay kip. Thế nên lúc An Hinh Duyệt vừa hạ cánh, đi ra đã thấy Sở Lạc Ninh, cô nhìn đồng hồ bỗng hiểu ra là có chuyện gì. Hai người mặc0quân phục, không có cái ôm nào, chỉ đứng đó nhìn nhau.
“Sao anh lại ở đây?” An Hinh Duyệt biết rồi còn hỏi. Sở Lạc Ninh cau mày, đón lấy hành lý của cô: “Về nhà.” An Hinh Duyệt nghe thấy anh nói vậy khẽ bật cười, theo anh ra ngoài.5“Trước khi về Thấm Tâm Viên em vẫn muốn về quân doanh một chuyến, có chút chuyện phải bàn giao.”
“Anh đã báo cáo cho Thủ trưởng hộ em rồi, em không cần tới đó nữa.” Sở Lạc Ninh thắt đai an toàn cho cô, “Mình về nhà trước.”
An Hinh Duyệt cũng4không thích phải đi báo cáo cho nên cảm thấy rất thoải mái, “Em ngủ một lát, vì mỗi chuyện trở về này thôi mà nhọc quá đi mất.”
“Ừm.” Sở Lạc Ninh khởi động xe, đi chậm lại, nhìn An Hinh Duyệt nhắm mắt, xem ra cô có vẻ rất vui.
Anh9không lái xe về Thấm Tâm Viên mà về thẳng quân doanh, tiến xe vào khu thân nhân.
“Miên Miên, đến rồi, dậy đi.” Sở Lạc Ninh đỗ xe xong khẽ vỗ lên mặt cô. “Nhanh vậy à?” An Hinh Duyệt cau mày, dụi mắt nhìn ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh cô liền ngẩn ra, “Đâu đây.”
“Nhà mình chứ đâu, ngốc.” Sở Lạc Ninh nói xong liền xuống xe, đi ra đằng sau lấy hành lý. An Hinh Duyệt xuống xe, nhìn xung quanh: “Anh xin nhà từ lúc nào thể, sao không nói với em?”
“Bất ngờ.” Sở Lạc Ninh cười đáp rồi đưa An Hinh Duyệt lên nhà.
“Em còn tưởng anh sẽ mua một căn nhà ở Vành Đai Hai làm quà bất ngờ cho em chứ.” An Hinh Duyệt cười tươi rói đi lên theo.
“Mơ đẹp ghê, anh chỉ là một anh lính nghèo thôi, hai đứa mình cả đời cũng không mua nổi đâu, em từ bỏ suy nghĩ đó đi.” Sở Lạc Ninh nói xong, tới tầng ba liền mở cửa căn nhà bên phải, “Vào đi, nhà của chúng ta.”
An Hinh Duyệt hơi bĩu môi nhưng vẫn đi vào.
Một căn nhà ba phòng đơn giản, diện tích không lớn nhưng được lắp đặt rất chu đáo, có thể nhìn ra Sở Lạc Ninh đã dốc sức vào căn nhà này thế nào. “Cũng được phết đấy, chắc anh để không ít tiền vào đồ đạc trong nhà đâu nhỉ. Cả đời này hai đứa mình kiếm đâu ra được mấy món đồ gia dụng này chứ?” An Hinh Duyệt vỗ lên tủ giày bằng gỗ xịn ngoài cửa, cười cười hỏi. Sở Lạc Ninh không phải kiểu công tử quyền thế, nhưng có một số chuyện anh lại rất cố chấp, ví dụ như trong cuộc sống thường ngày, anh rất cầu kỳ, chuyện này thì khiến cô rất vừa lòng.
“Bao Rau có lòng tốt tài trợ đó.” Sở Lạc Ninh đáp, anh đặt hành lý xuống rồi bảo cô đi xem nhà, “Thế nào, anh mất hai tháng để sửa sang đấy.”
An Hinh Duyệt nhìn khắp nhà một lượt, “Anh không sợ bị đổi nhà à?”
“Em đúng là đồ không đáng tin, em không thể nói chút chuyện tốt đẹp được hả?” Sở Lạc Ninh nói xong cuối cùng cũng ôm cô vào lòng, “Đi nửa năm rồi mà em cũng không nhớ anh à.”
An Hinh Duyệt dựa vào lòng anh cười ra tiếng, đáp: “Nói nghe ấm ức không kìa, anh lừa ai chứ?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhân sinh đại sự? Không phải lão đại kết hôn với chị dâu rồi à? Còn chuyện trọng đại cả đời gì nữa?”
Mắt To tò mò hỏi. “Cậu còn nhỏ, không hiểu đâu.” Chim Chọi thần bí nói một câu rồi bỏ đi. Sở Lạc Ninh lái xe tới sân bay,3từ thành phố J tới thành phố A bay cũng chỉ tầm hai tiếng, anh có thể tới sân bay kip. Thế nên lúc An Hinh Duyệt vừa hạ cánh, đi ra đã thấy Sở Lạc Ninh, cô nhìn đồng hồ bỗng hiểu ra là có chuyện gì. Hai người mặc0quân phục, không có cái ôm nào, chỉ đứng đó nhìn nhau.
“Sao anh lại ở đây?” An Hinh Duyệt biết rồi còn hỏi. Sở Lạc Ninh cau mày, đón lấy hành lý của cô: “Về nhà.” An Hinh Duyệt nghe thấy anh nói vậy khẽ bật cười, theo anh ra ngoài.5“Trước khi về Thấm Tâm Viên em vẫn muốn về quân doanh một chuyến, có chút chuyện phải bàn giao.”
“Anh đã báo cáo cho Thủ trưởng hộ em rồi, em không cần tới đó nữa.” Sở Lạc Ninh thắt đai an toàn cho cô, “Mình về nhà trước.”
An Hinh Duyệt cũng4không thích phải đi báo cáo cho nên cảm thấy rất thoải mái, “Em ngủ một lát, vì mỗi chuyện trở về này thôi mà nhọc quá đi mất.”
“Ừm.” Sở Lạc Ninh khởi động xe, đi chậm lại, nhìn An Hinh Duyệt nhắm mắt, xem ra cô có vẻ rất vui.
Anh9không lái xe về Thấm Tâm Viên mà về thẳng quân doanh, tiến xe vào khu thân nhân.
“Miên Miên, đến rồi, dậy đi.” Sở Lạc Ninh đỗ xe xong khẽ vỗ lên mặt cô. “Nhanh vậy à?” An Hinh Duyệt cau mày, dụi mắt nhìn ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh cô liền ngẩn ra, “Đâu đây.”
“Nhà mình chứ đâu, ngốc.” Sở Lạc Ninh nói xong liền xuống xe, đi ra đằng sau lấy hành lý. An Hinh Duyệt xuống xe, nhìn xung quanh: “Anh xin nhà từ lúc nào thể, sao không nói với em?”
“Bất ngờ.” Sở Lạc Ninh cười đáp rồi đưa An Hinh Duyệt lên nhà.
“Em còn tưởng anh sẽ mua một căn nhà ở Vành Đai Hai làm quà bất ngờ cho em chứ.” An Hinh Duyệt cười tươi rói đi lên theo.
“Mơ đẹp ghê, anh chỉ là một anh lính nghèo thôi, hai đứa mình cả đời cũng không mua nổi đâu, em từ bỏ suy nghĩ đó đi.” Sở Lạc Ninh nói xong, tới tầng ba liền mở cửa căn nhà bên phải, “Vào đi, nhà của chúng ta.”
An Hinh Duyệt hơi bĩu môi nhưng vẫn đi vào.
Một căn nhà ba phòng đơn giản, diện tích không lớn nhưng được lắp đặt rất chu đáo, có thể nhìn ra Sở Lạc Ninh đã dốc sức vào căn nhà này thế nào. “Cũng được phết đấy, chắc anh để không ít tiền vào đồ đạc trong nhà đâu nhỉ. Cả đời này hai đứa mình kiếm đâu ra được mấy món đồ gia dụng này chứ?” An Hinh Duyệt vỗ lên tủ giày bằng gỗ xịn ngoài cửa, cười cười hỏi. Sở Lạc Ninh không phải kiểu công tử quyền thế, nhưng có một số chuyện anh lại rất cố chấp, ví dụ như trong cuộc sống thường ngày, anh rất cầu kỳ, chuyện này thì khiến cô rất vừa lòng.
“Bao Rau có lòng tốt tài trợ đó.” Sở Lạc Ninh đáp, anh đặt hành lý xuống rồi bảo cô đi xem nhà, “Thế nào, anh mất hai tháng để sửa sang đấy.”
An Hinh Duyệt nhìn khắp nhà một lượt, “Anh không sợ bị đổi nhà à?”
“Em đúng là đồ không đáng tin, em không thể nói chút chuyện tốt đẹp được hả?” Sở Lạc Ninh nói xong cuối cùng cũng ôm cô vào lòng, “Đi nửa năm rồi mà em cũng không nhớ anh à.”
An Hinh Duyệt dựa vào lòng anh cười ra tiếng, đáp: “Nói nghe ấm ức không kìa, anh lừa ai chứ?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook