Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-239
Chương 239: BUÔNG THA CHO ANH, GIAM CẦM CHÍNH MÌNH[3]
Núi Châu, đó là nơi cô sinh ra và lớn lên.
Cũng là nơi cô không thể quay về nữa. Anh tặng nơi mà cô không thể quay về cho cô. “Bất kể trong quá khứ hay ở tương lai, anh luôn hy vọng có thể thay ông nội ở bên cạnh em.” Sở Lạc Duy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô, “Kiều Vi Nhã, anh yêu em.” Kiều Vị Nhã nghe thấy câu này mà bỗng chốc hiểu được hàm ý của câu nói: Hướng mặt về biển lớn, xuân ấm áp3hoa nở.
Cô vốn định trêu đùa anh vài câu, nhưng lúc này đây lại thấy sống mũi cay cay, khóe mắt đỏ lên.
Cô quen anh từ năm hai tuổi, ký ức đã rơi rụng mất quá nhiều thứ, nhưng đa số những thứ còn sót lại đều là anh.
Là sự kiêu ngạo của anh, là con đường anh nắm tay cô đi học, là tính cách trẻ con không ngừng ganh đua với ba cô vì cô, là vì cô mà từ bỏ kỳ thi đại học cũng không buồn để tâm, là vì cô mà cố gắng học0cách thay đổi bản thân, là vì cô mà lần đầu tiên ngồi xe của người khác, lần đầu tiên ở nhà trọ bình dân.
Sở Lạc Duy vươn tay, giúp cô lau đi những giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào. Kiều Vi Nhã đột nhiên giơ tay ôm cổ Sở Lạc Duy, khẽ nói: “Sở Lạc Duy, có anh, đúng là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của em.”
Sở Lạc Duy khựng lại trong chốc lát. Tuy rằng tư thế này không tiện lắm, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô gái trước mặt mình.5Cô gái này đã cho anh cơ hội được sống lại.
***
Thấm Tâm Viên.
Sở Lạc Nhất dựa người bên cửa sổ nhìn gió thu bên ngoài, lại đến mùa thu rồi, nhưng anh vẫn đang bận. “Mẹ ơi, đi ngủ thôi.” Tiểu Quỷ Quỷ chạy vào ôm lấy một bên chân của Sở Lạc Nhất, dụi dụi mắt mà nói nhỏ, có thể thấy thằng bé thực sự buồn ngủ lắm rồi. Sở Lạc Nhất quay người bị nhóc lên, gõ gõ vào cái mũi nhỏ xíu, “Lại chơi quá đà rồi.” Tiểu Quỷ Quỷ ôm cổ mẹ, vặn vẹo4cơ thể bé nhỏ, không chịu cho mẹ mắng nhóc, nhưng hai mắt đã nhắm tịt lại, tiếp tục lầm bầm, “Nhớ ba.” “Ngày mai chúng ta về tìm ba rồi.” Sở Lạc Nhất hôn lên đầu con trai, nói cho cùng, tuy rằng cô và Cố Tỉ Thành bắt đầu từ tình yêu qua mạng, nhưng lúc này cô cũng thật sự rất nhớ anh. Tuy cô tàn nhẫn bảo đợi anh kết thúc đợt huấn luyện mới quay về, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi. Dỗ cho Tiểu Quỷ Quỷ ngủ xong, Sở Lạc Nhất thấy9mẹ mình đứng ngoài cửa, cô đắp lại chăn cho thằng bé rồi mới rón rén đi ra ngoài.
“Mẹ, mẹ tìm con ạ?” Sở Lạc Nhất tò mò lên tiếng hỏi. Thủy An Lạc gật đầu, quay người đi xuống nhà. Sở Lạc Nhất bĩu môi, nhanh chóng đuổi theo, sau đó giơ tay ôm cổ mẹ mình, “Hôm nay anh trai con cầu hôn đấy.”
“Có phải cầu hôn mẹ đâu.” Thủy An Lạc quay đầu liếc con gái một cái, tiếp tục bước xuống.
“Ha ha ha, mẹ có dám nói câu này với ba con không?”
“Con coi mẹ là kẻ ngốc đấy hả?” Thủy An Lạc nói, xuống đến nơi, cô lấy ra một túi thuốc đưa cho Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất khựng lại, “Trong nhà con có chuẩn bị hết mà, không cần cái này đâu.”
“Cái này là một ít thuốc đặc hiệu mẹ nhờ người ta sản xuất, trên thị trường không có đâu, con mang về đưa cho Tỉ Thành.” Thủy An Lạc nói, dặn dò có một số chi tiết, sau đó cất giọng bảo, “Mà thôi, để mẹ tự nói với Tỉ
Thành, có dặn chắc con cũng không nhớ nỗi.” Sở Lạc Nhất: “...”
Cô đang nghiêm túc ghi nhớ đó nha! “Chuyện mẹ muốn nói với con là mẹ chồng con bên đó chỉ có mỗi một đứa con trai là Tỉ Thành thôi, nếu con không có việc gì bận, nhớ thường xuyên dẫn Tiểu Quỷ Quỷ về bên mẹ chồng con.” “Không phải, con còn có một cô em chồng mà, tuy rằng đến bây giờ cũng chưa từng gặp.” Sở Lạc Nhất bĩu môi đáp lại, “Lạ lắm nhỉ, hình như mọi người rất ít khi nhắc đến Cố Tỉ Tịch.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Núi Châu, đó là nơi cô sinh ra và lớn lên.
Cũng là nơi cô không thể quay về nữa. Anh tặng nơi mà cô không thể quay về cho cô. “Bất kể trong quá khứ hay ở tương lai, anh luôn hy vọng có thể thay ông nội ở bên cạnh em.” Sở Lạc Duy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô, “Kiều Vi Nhã, anh yêu em.” Kiều Vị Nhã nghe thấy câu này mà bỗng chốc hiểu được hàm ý của câu nói: Hướng mặt về biển lớn, xuân ấm áp3hoa nở.
Cô vốn định trêu đùa anh vài câu, nhưng lúc này đây lại thấy sống mũi cay cay, khóe mắt đỏ lên.
Cô quen anh từ năm hai tuổi, ký ức đã rơi rụng mất quá nhiều thứ, nhưng đa số những thứ còn sót lại đều là anh.
Là sự kiêu ngạo của anh, là con đường anh nắm tay cô đi học, là tính cách trẻ con không ngừng ganh đua với ba cô vì cô, là vì cô mà từ bỏ kỳ thi đại học cũng không buồn để tâm, là vì cô mà cố gắng học0cách thay đổi bản thân, là vì cô mà lần đầu tiên ngồi xe của người khác, lần đầu tiên ở nhà trọ bình dân.
Sở Lạc Duy vươn tay, giúp cô lau đi những giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào. Kiều Vi Nhã đột nhiên giơ tay ôm cổ Sở Lạc Duy, khẽ nói: “Sở Lạc Duy, có anh, đúng là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của em.”
Sở Lạc Duy khựng lại trong chốc lát. Tuy rằng tư thế này không tiện lắm, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô gái trước mặt mình.5Cô gái này đã cho anh cơ hội được sống lại.
***
Thấm Tâm Viên.
Sở Lạc Nhất dựa người bên cửa sổ nhìn gió thu bên ngoài, lại đến mùa thu rồi, nhưng anh vẫn đang bận. “Mẹ ơi, đi ngủ thôi.” Tiểu Quỷ Quỷ chạy vào ôm lấy một bên chân của Sở Lạc Nhất, dụi dụi mắt mà nói nhỏ, có thể thấy thằng bé thực sự buồn ngủ lắm rồi. Sở Lạc Nhất quay người bị nhóc lên, gõ gõ vào cái mũi nhỏ xíu, “Lại chơi quá đà rồi.” Tiểu Quỷ Quỷ ôm cổ mẹ, vặn vẹo4cơ thể bé nhỏ, không chịu cho mẹ mắng nhóc, nhưng hai mắt đã nhắm tịt lại, tiếp tục lầm bầm, “Nhớ ba.” “Ngày mai chúng ta về tìm ba rồi.” Sở Lạc Nhất hôn lên đầu con trai, nói cho cùng, tuy rằng cô và Cố Tỉ Thành bắt đầu từ tình yêu qua mạng, nhưng lúc này cô cũng thật sự rất nhớ anh. Tuy cô tàn nhẫn bảo đợi anh kết thúc đợt huấn luyện mới quay về, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi. Dỗ cho Tiểu Quỷ Quỷ ngủ xong, Sở Lạc Nhất thấy9mẹ mình đứng ngoài cửa, cô đắp lại chăn cho thằng bé rồi mới rón rén đi ra ngoài.
“Mẹ, mẹ tìm con ạ?” Sở Lạc Nhất tò mò lên tiếng hỏi. Thủy An Lạc gật đầu, quay người đi xuống nhà. Sở Lạc Nhất bĩu môi, nhanh chóng đuổi theo, sau đó giơ tay ôm cổ mẹ mình, “Hôm nay anh trai con cầu hôn đấy.”
“Có phải cầu hôn mẹ đâu.” Thủy An Lạc quay đầu liếc con gái một cái, tiếp tục bước xuống.
“Ha ha ha, mẹ có dám nói câu này với ba con không?”
“Con coi mẹ là kẻ ngốc đấy hả?” Thủy An Lạc nói, xuống đến nơi, cô lấy ra một túi thuốc đưa cho Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất khựng lại, “Trong nhà con có chuẩn bị hết mà, không cần cái này đâu.”
“Cái này là một ít thuốc đặc hiệu mẹ nhờ người ta sản xuất, trên thị trường không có đâu, con mang về đưa cho Tỉ Thành.” Thủy An Lạc nói, dặn dò có một số chi tiết, sau đó cất giọng bảo, “Mà thôi, để mẹ tự nói với Tỉ
Thành, có dặn chắc con cũng không nhớ nỗi.” Sở Lạc Nhất: “...”
Cô đang nghiêm túc ghi nhớ đó nha! “Chuyện mẹ muốn nói với con là mẹ chồng con bên đó chỉ có mỗi một đứa con trai là Tỉ Thành thôi, nếu con không có việc gì bận, nhớ thường xuyên dẫn Tiểu Quỷ Quỷ về bên mẹ chồng con.” “Không phải, con còn có một cô em chồng mà, tuy rằng đến bây giờ cũng chưa từng gặp.” Sở Lạc Nhất bĩu môi đáp lại, “Lạ lắm nhỉ, hình như mọi người rất ít khi nhắc đến Cố Tỉ Tịch.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com