Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-230
Chương 230: GIANG SƠN VẠN DẶM CHẲNG BẰNG CÓ EM [4]
“Chị Niệm Niệm có biết không ạ?” Không hiểu sao Kiều Vị Nhã thấy rất xót xa, Triệu Uyển Uyển đợi Sư Hạ Dương hơn hai mươi năm, mà Sư Hạ Dương vẫn giữ mình vì mẹ của Sư Niệm hơn hai mươi năm.
Đây là lỗi của ai?
Không ai nói rõ được. “Cô không định nói với nó, con bé này tính tình cố chấp lắm, cho nên cô chỉ có thể gửi gắm nó cho con thôi.” Triệu Uyển Uyển vẫn cười rất tao nhã, sau đó đặt cốc3nước lên bàn, nắm lấy tay Kiều Vị Nhã, “Vì thế, con giúp cô chăm sóc cho nó nhé?”
“Vậy còn chú sư? Chú ấy...”
“Không cần thiết phải nói với anh ấy, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì.” Triệu Uyển Uyển nói rồi đứng dậy, cầm túi xách, “Tiếu Bất Điểm, con có thể đồng ý với cô không?” Kiều Vi Nhã mím môi, không đáp lời, nhưng cũng không có phản ứng gì. Triệu Uyển Uyển mỉm cười, đi ngang qua người cô, rời khỏi phòng.0Kiều Vị Nhã quay đầu lại, nhìn người phụ nữ mở cửa bước ra. Triệu Uyển Uyển và Phong Phong luôn là cặp đôi đẹp nhất của màn bạc, cho nên quan hệ giữa Kiều Vị Nhã và Triệu Uyển Uyển rất tốt đẹp. Nhìn thấy Triệu Uyển Uyển như thế, Kiều Vị Nhã không khỏi thấy đau lòng. Triệu Uyển Uyển rời khỏi tập đoàn Sở Thị, khi xuống tới bãi đỗ xe ở tầng hầm lại gặp được Phong Phong đang tựa người vào xe cô. Phong Phong5nhìn thấy cô xuống mới đứng thẳng người dậy. “Phong Phong?” Triệu Uyển Uyển khựng lại. “George nói em đã nhận một bộ phim của Mỹ, cho nên muốn tới nói chuyện với em.” Phong Phong ra hiệu cho cô lên xe.
Triệu Uyển Uyển dặn dò trợ lý của mình rồi mới lên xe.
Phong Phong mở cửa, lên xe, khởi động xe ra khỏi bãi. “Sao hôm nay anh rảnh rỗi thế, không sợ bị phóng viên chụp được nói linh tinh sao?” “Mấy năm nay đồn đại về chúng4ta còn chưa đủ nhiều à? Truyền thuyết em vì anh nên không chịu lấy ai chưa từng ngừng đó.” Phong Phong bật cười, “Như thế có được coi như anh gánh tội thay cho Sư Hạ Dương không?”
Khi nghe đến cái tên Sư Hạ Dương, nụ cười trên gương mặt Triệu Uyển Uyển từ từ tắt ngúm.
Phong Phong lái xe không nhanh, Triệu Uyển Uyển cứ mải miết nhìn khung cảnh bên ngoài.
“Lần này đi rồi không định quay về nữa à?”
“Ừ.” Triệu Uyển Uyển khẽ đáp. “Sư Hạ9Dương cũng không cần nữa à?” Lần này cuối cùng thì Triệu Uyển Uyển cũng quay lại nhìn Phong Phong, “Trước giờ anh ấy chưa từng là của em, cũng chưa từng có cách nói cần hay không cần.” “Cũng phải, tên khốn đó không xứng, trai đẹp bên nước ngoài đầy ra ấy.” Phong Phong hồn nhiên đáp lại.
Triệu Uyển Uyển chỉ hé miệng, không tiếp lời.
Cả đời này, chắc không ai có thể thay thế được vị trí của người đó trong lòng cô.
Giống như thể, trên thế giới này, không một ai có thể thay thế vị trí của chị cô trong lòng anh. “Mà em gặp đầu ít trai đẹp nhỉ, sao lại thích cậu ta?” Phong Phong tò mò hỏi.
Triệu Uyển Uyển tựa lưng vào ghế ngồi nhìn Phong Phong, “Còn anh thì sao, anh cũng gặp đầu ít cô gái đẹp, tại sao lại nhất định phải là Kiều Nhã Nguyễn?”
“Đấy là vợ anh, tất nhiên nhất định phải là cô ấy rồi.” Phong Phong nói rất hùng hồn. Triệu Uyển Uyển khẽ cười, cô lại nhìn ra bên ngoài một lần nữa, “Phong Phong, những năm qua thực sự phải cảm ơn anh. Năm đó nếu như không có anh bằng lòng kéo em lên, chắc em cũng không thể đi tới ngày hôm nay, em biết những năm qua, luôn có anh bảo vệ em trên con đường này.”
Phong Phong không lên tiếng, chỉ nghe cô nói.
“Nhưng, con đường trong tương lai, em phải tự đi rồi.” Triệu Uyển Uyển tiếp lời, nhìn về phía Phong Phong, “Thế nên, Phong Phong, chúc phúc cho em đi, cuối cùng em cũng chịu sống cho mình rồi.”
Phong Phong cười ha hả, anh vẫn lái xe rất thong dong, “Em sống cho mình hay đã chôn vùi bản thân ở thành phố này, chắc em hiểu rõ hơn anh.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Chị Niệm Niệm có biết không ạ?” Không hiểu sao Kiều Vị Nhã thấy rất xót xa, Triệu Uyển Uyển đợi Sư Hạ Dương hơn hai mươi năm, mà Sư Hạ Dương vẫn giữ mình vì mẹ của Sư Niệm hơn hai mươi năm.
Đây là lỗi của ai?
Không ai nói rõ được. “Cô không định nói với nó, con bé này tính tình cố chấp lắm, cho nên cô chỉ có thể gửi gắm nó cho con thôi.” Triệu Uyển Uyển vẫn cười rất tao nhã, sau đó đặt cốc3nước lên bàn, nắm lấy tay Kiều Vị Nhã, “Vì thế, con giúp cô chăm sóc cho nó nhé?”
“Vậy còn chú sư? Chú ấy...”
“Không cần thiết phải nói với anh ấy, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì.” Triệu Uyển Uyển nói rồi đứng dậy, cầm túi xách, “Tiếu Bất Điểm, con có thể đồng ý với cô không?” Kiều Vi Nhã mím môi, không đáp lời, nhưng cũng không có phản ứng gì. Triệu Uyển Uyển mỉm cười, đi ngang qua người cô, rời khỏi phòng.0Kiều Vị Nhã quay đầu lại, nhìn người phụ nữ mở cửa bước ra. Triệu Uyển Uyển và Phong Phong luôn là cặp đôi đẹp nhất của màn bạc, cho nên quan hệ giữa Kiều Vị Nhã và Triệu Uyển Uyển rất tốt đẹp. Nhìn thấy Triệu Uyển Uyển như thế, Kiều Vị Nhã không khỏi thấy đau lòng. Triệu Uyển Uyển rời khỏi tập đoàn Sở Thị, khi xuống tới bãi đỗ xe ở tầng hầm lại gặp được Phong Phong đang tựa người vào xe cô. Phong Phong5nhìn thấy cô xuống mới đứng thẳng người dậy. “Phong Phong?” Triệu Uyển Uyển khựng lại. “George nói em đã nhận một bộ phim của Mỹ, cho nên muốn tới nói chuyện với em.” Phong Phong ra hiệu cho cô lên xe.
Triệu Uyển Uyển dặn dò trợ lý của mình rồi mới lên xe.
Phong Phong mở cửa, lên xe, khởi động xe ra khỏi bãi. “Sao hôm nay anh rảnh rỗi thế, không sợ bị phóng viên chụp được nói linh tinh sao?” “Mấy năm nay đồn đại về chúng4ta còn chưa đủ nhiều à? Truyền thuyết em vì anh nên không chịu lấy ai chưa từng ngừng đó.” Phong Phong bật cười, “Như thế có được coi như anh gánh tội thay cho Sư Hạ Dương không?”
Khi nghe đến cái tên Sư Hạ Dương, nụ cười trên gương mặt Triệu Uyển Uyển từ từ tắt ngúm.
Phong Phong lái xe không nhanh, Triệu Uyển Uyển cứ mải miết nhìn khung cảnh bên ngoài.
“Lần này đi rồi không định quay về nữa à?”
“Ừ.” Triệu Uyển Uyển khẽ đáp. “Sư Hạ9Dương cũng không cần nữa à?” Lần này cuối cùng thì Triệu Uyển Uyển cũng quay lại nhìn Phong Phong, “Trước giờ anh ấy chưa từng là của em, cũng chưa từng có cách nói cần hay không cần.” “Cũng phải, tên khốn đó không xứng, trai đẹp bên nước ngoài đầy ra ấy.” Phong Phong hồn nhiên đáp lại.
Triệu Uyển Uyển chỉ hé miệng, không tiếp lời.
Cả đời này, chắc không ai có thể thay thế được vị trí của người đó trong lòng cô.
Giống như thể, trên thế giới này, không một ai có thể thay thế vị trí của chị cô trong lòng anh. “Mà em gặp đầu ít trai đẹp nhỉ, sao lại thích cậu ta?” Phong Phong tò mò hỏi.
Triệu Uyển Uyển tựa lưng vào ghế ngồi nhìn Phong Phong, “Còn anh thì sao, anh cũng gặp đầu ít cô gái đẹp, tại sao lại nhất định phải là Kiều Nhã Nguyễn?”
“Đấy là vợ anh, tất nhiên nhất định phải là cô ấy rồi.” Phong Phong nói rất hùng hồn. Triệu Uyển Uyển khẽ cười, cô lại nhìn ra bên ngoài một lần nữa, “Phong Phong, những năm qua thực sự phải cảm ơn anh. Năm đó nếu như không có anh bằng lòng kéo em lên, chắc em cũng không thể đi tới ngày hôm nay, em biết những năm qua, luôn có anh bảo vệ em trên con đường này.”
Phong Phong không lên tiếng, chỉ nghe cô nói.
“Nhưng, con đường trong tương lai, em phải tự đi rồi.” Triệu Uyển Uyển tiếp lời, nhìn về phía Phong Phong, “Thế nên, Phong Phong, chúc phúc cho em đi, cuối cùng em cũng chịu sống cho mình rồi.”
Phong Phong cười ha hả, anh vẫn lái xe rất thong dong, “Em sống cho mình hay đã chôn vùi bản thân ở thành phố này, chắc em hiểu rõ hơn anh.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook