• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (55 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-224

Chương 224: NGHĨ TỚI HÔN LỄ ĐI[8]




Anh Cả còn chưa tổ chức thì các em sao có thể tổ chức trước được? 1. Nếu như anh chưa có bạn gái hoặc vợ thì cũng thôi nhưng quan3trọng là anh đã có vợ rồi. “Hay là tổ chức chung với bọn họ đi! Như vậy chúng ta cũng không cần phải mất công nữa!” An Hinh Duyệt cười0híp mắt nói.



Sở Lạc Ninh vỗ một cái vào gáy cô, nói: “Tới lúc đó em cứ đến sắm vai cô dâu của em là được, việc còn lại để anh5lo, không cần em phải tốn công.”



Hôn lễ mà cũng ké của người khác được, bà xã nhà anh đúng là rộng rãi thật.



Thế nhưng anh lại không nỡ để cô4chịu thiệt.



Thời gian hai người ở bên nhau trôi qua rất nhanh, vừa đến năm giờ Sở Lạc Ninh đã bắt đầu giục An Hinh Duyệt.



Mặc dù cô không cam lòng9nhưng rốt cuộc vẫn phải đứng dậy rời đi. “Đi đi thôi, đã mặc quân phục vào thì em không phải vợ anh nữa mà là một người lính của quốc gia! Đi đi!” Sở Lạc Ninh ôm lấy cổ của cô, đòi thêm một cái hôn sâu nữa.



“Vậy anh cũng không được tạo áp lực quá lớn cho mình. Em chỉ muốn anh nhớ kỹ rằng dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng luôn có cách để bảo vệ em, em tin anh!” An Hinh Duyệt nghiêm túc nói.



“Được rồi, không kịp nữa rồi, em mau đi nhanh đi.” Sở Lạc Ninh nói rồi hôn cô thêm cái nữa. “Sao em cứ có cảm giác anh đang đuổi em thế nhỉ?!” An Hinh Duyệt bất mãn nói.



“Đúng đó đúng đó, mau đi đi không thì lỡ chuyến bay bây giờ.” Sở Lạc Ninh nói không chút khách khí, thể nhưng lúc An Hinh Duyệt xoay người thì anh lại kéo cô lại, hôn thêm cái nữa rồi nói: “Đi đi, anh chờ em quay về.”



An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, dù cho cô không cam lòng cỡ nào thì vẫn cứ phải đi. Thật sự cô cũng không hiểu mình đang làm cái gì, tại sao phải trở về lúc này. Nhưng nếu không về thì cô biết mình sẽ chẳng làm được gì nữa hết. An Hinh Duyệt lưu luyến rời đi. Sở Lạc Ninh không đi tiễn, sợ cô lại càng khó đi. Sau khi An Hinh Duyệt rời khỏi, Sở Lạc Ninh cầm lấy di động đang đặt trên bàn sau đó gọi một cú điện thoại: “Tôi đồng ý với lời yêu cầu lúc trước của ngài.” Sở Lạc Ninh dùng tiếng Anh cực kỳ thuần thục trả lời người ở đầu bên kia, xong xuôi anh cúp máy rồi khẽ nhắm hai mắt lại.



***



Sân bay quốc tế thành phố A.



Kiều Vi Nhã ôm chặt cánh tay của An Hinh Duyệt: “Chị về cũng chẳng chịu nói câu nào. Nếu anh Bảo Bối không bảo bọn em đến tiễn thì bọn em cũng chẳng biết chị trở về, sao chị không nói trước?”



“Nói trước để em tới làm bóng đèn à?” Sở Lạc Duy nhét hai tay trong túi, thản nhiên nói một câu. Kiều Vị Nhã quay đầu lại tặng cho ai đó một cái liếc mắt sắc lẻm, sau đó tiếp tục nhìn An Hinh Duyệt: “Chị Miên Miên.”



“Còn năm tháng nữa là chị về rồi.” An Hinh Duyệt khẽ cười nói rồi xoa nhẹ gương mặt của Kiều Vị Nhã: “Được rồi, chị phải vào rồi, hai đứa cũng nên về đi.”



“Dạ, chị Miên Miên nhớ chú ý an toàn.” Kiều Vị Nhã nhìn An Hinh Duyệt đi vào rồi quay lại bên cạnh Sở Lạc Duy, ôm lấy cánh tay của anh đi ra ngoài: “Một ông chồng bận rộn không có thời gian, một bà vợ nay đây mai đó khắp thế giới, anh nói xem bọn họ định thế nào chứ?”



Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh mình, nói: “Chuyện này cho thấy em hạnh phúc biết bao nhiêu đấy, nhớ mà quý trọng!”



Kiều Vị Nhã:“..”



Kiều Vi Nhã à lên một tiếng với Sở Lạc Duy, sau đó mới nói: “Không phát hiện ra đó, đi thôi, hôm nay về Thẩm Tâm Viên thôi.”



“Lại về Thấm Tâm Viên?” Đã hai ngày rồi Sở Lạc Duy không được ôm vợ mình ngủ rồi.



“Mẹ của em ở nhà, đương nhiên là phải về rồi!” Kiều Vị Nhã nói một cách đương nhiên: “Nếu không anh đi mà nói với mẹ em.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom