• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (54 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-156

Chương 156: CÓ MỘT NGÔI SAO NGOẠI TÌNH[3]




Tình cảm như vậy chắc chắn không thể đi tiếp được.



Kiều Vị Nhã không hề dùng trái tim để tiếp nhận anh mà đang cố ép bản thân phải chấp nhận anh. Sở Lạc Duy đứng dậy, nắm lấy tay của Kiều Vị Nhã: “Bọn em đi trước đây, sáng sớm mai bọn em sẽ đi tiễn chị dâu.”



“Không cần đâu, quân đội có xe3đưa đi rồi mà.” An Hinh Duyệt đáp lại, sau đó lại khẽ thở dài nhìn theo hai người họ. Tay của Kiều Vị Nhã cũng ôm lấy cánh tay của Sở Lạc Duy, nhìn vào thì có vẻ rất thân mật.



“Vậy bọn em không quấy rầy ngày cuối cùng của hai người nữa, ha ha...” Kiều Vị Nhã nói rồi kéo Sở Lạc Duy0rời đi.



An Hinh Duyệt nhìn thoáng qua cơm nước còn chưa động vào trên bàn, sau đó cau mày, nói: “Đang tu tiên đấy à?”



“Buổi chiều em đi với anh qua cô nhi viện một chuyến đi, anh không yên tâm về đứa bé kia.” Sở Lạc Ninh nói thẳng ra suy nghĩ của mình. An Hinh Duyệt gật đầu, chuyện này không cần Sở5Lạc Ninh nói thì buổi chiều cô cũng tính toán qua đó xem thử xem sao. Dù gì đó cũng là chuyện của Sở Lạc Ninh, cô hiểu cách làm người của anh.



Sở Lạc Ninh khẽ cười, nắm lấy bàn tay của cô: “Hai năm trước anh còn ao ước được như Bánh Bao Rau, thế nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ như4thằng bé đang ước được như anh! Tính cách của Tiểu Bất Điểm coi như là một phần cực kỳ độc lập rồi.”



“Anh ăn cơm trước đi, ngày mai em đi rồi, chắc phải sang năm mới về được! Em thấy Ăng-Ten Nhỏ nhà anh cũng được anh mài giũa ok rồi đấy!” An Hinh Duyệt nhàn nhạt nói rồi cầm bát cơm tới. Sở9Lạc Duy đưa Kiều Vi Nhã ra khỏi bệnh viện. Kiều Vị Nhã lập tức nhảy về phía trước muốn mở cửa xe.



“Tiểu Bất Điểm!” Sở Lạc Duy bất thình lình cất tiếng gọi.



Kiều Vị Nhã quay đầu lại, đáp một câu rồi tò mò nhìn Sở Lạc Duy đứng một bên xe. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi thở dài, nói: “Được rồi, được rồi, sau này tôi không chơi với họ nữa là được chứ gì? Làm cái mặt đáng sợ đó cho ai nhìn? Mau lên nào, buổi chiều còn phải đi làm nữa đó.” Kiều Vị Nhã nói rồi lập tức mở cửa bò lên xe.



Sở Lạc Duy siết chặt hai tay của mình, sau đó mới lên xe. Kiều Vi Nhã đang cúi đầu thắt đai an toàn, miệng vẫn còn đang ngâm nga một ca khúc nào đó không rõ giai điệu. Sở Lạc Duy vươn tay giúp cô cài khóa, cô liền cười híp mắt nhìn anh: “Cảm ơn nha.”



Tay của Sở Lạc Duy khựng lại, sau đó anh thu tay lại rồi chậm rãi lái xe. “Dạo này thấy cậu ít ra ngoài lấy tin nhỉ.” Sở Lạc Duy tỏ vẻ bình tĩnh hỏi. “Cũng chẳng có tin gì lớn, có gì hay mà chạy đi chứ.” Kiều Vi Nhã vừa nói vừa bắt đầu lục tìm đồ ăn vặt. Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn hành động của cô: “Ban nãy vẫn chưa ăn no à?”



Kiều Vị Nhã trợn trắng mắt, cậu cứ nhìn chằm chằm như thế thì ai mà ăn no nổi hả? “Không có, tôi ăn nhiều thôi.” Kiều Vị Nhã vừa nói vừa bóc đồ ăn vặt: “Trên đời này ấy mà, sống mà không có đồ ăn vặt thì còn gọi gì là sống nữa. Cậu có ăn không?” Kiều Vị Nhã vừa nói vừa đưa gói đồ ăn vặt ra trước mặt Sở lạc Duy, cơ mà cô khựng lại một chút rồi rụt về: “Quên mất cậu không ăn mấy cái này, thôi để tôi ăn một mình vậy, ha ha, đều là của tôi hết.” Sở Lạc Duy lại một lần nữa bị cô hung hăng đâm thêm một nhát, lần này thì ngay cả mu bàn tay đang nắm lấy vô lăng cũng đã nổi lên gân xanh.



“Tiểu Bất Điểm, có phải cậu cảm thấy tôi chán lắm đúng không?” Sở Lạc Duy đột nhiên nói. “Hả?” Kiều Vị Nhã dừng lại, miếng bim bim tôm vẫn còn cắn trong miệng. Cô nhìn Sở Lạc Duy như thể đang muốn nói “cậu nói vậy làm tôi sợ chết khiếp rồi đấy.”



Vất vả lắm Kiều Vi Nhã mới có thể nuốt miếng bim bim tôm trong miệng xuống. Cô giật giật khóe miệng rồi vươn tay sờ trán Sở Lạc Duy: “Không sốt mà nhỉ, sao tự dưng lại lên cơn mê sảng rồi.” Tuy rằng sự thực đúng là cái người này quá vô vị, cái gì cũng tỏ vẻ nghiêm túc hết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom