• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BẬT THỐT LÊN NÓI YÊU EM (2 Viewers)

  • Chương 4: Hoàn

8.

Buổi tối hôm nay tổ chức trận chung kết, Vệ Triều đạt danh hiệu á quân.

Quán quân là Hạ Tư Tư.

Bởi vì chuyện của Vệ Triều nên cô ta cũng mới đổi bản thảo:

“Vốn đang muốn mượn thế của anh để xào cp nhưng giờ không có cách nào khác chỉ có thể làm một mỹ nữ chỉ có sự nghiệp không có tình yêu mà thôi.”

Một giờ sau, chuông cửa vang lên.

Tôi chầm chậm đi tới mở cửa, một vòng tay ấm áp ôm tôi vào lòng.

“Anh đã nói rồi, đời này anh chỉ yêu một người, em là tình yêu duy nhất của đời anh.”

Anh ấy chôn đầu vào vai tôi, hầm hừ nói: “Giờ em có muốn đổi ý cũng không kịp nữa, ai bảo lúc trước em dám trêu chọc anh.”

“Anh cho rằng dựa theo mạch diễn biến của phim truyền hình, dưới tình huống này sau khi anh lấy được vị trí quán quân thì có thể thổ lộ với em ngay tại hiện trường.”

Anh ấy nhăn mặt nói: “Hạ Tư Tư quá mạnh, sang năm phải tái chiến mới được. Nhất định sang năm anh sẽ cầm cúp quán quân tới cầu hôn em!”

Sau đó thò đầu qua hôn tôi.

Cửa phòng khép lại.

Anh ấy động một cái đưa tay ra phía sau lưng tôi mở đèn trần trên phòng khách.

Tôi bị anh ấy chống cằm lên, ngửa đầu nhận lấy tất cả, hốt hoảng nghĩ rằng bây giờ vẫn chưa đủ viên mãn.

Nhưng giờ khắc này một lần nữa tôi lại xác định được tâm ý của mình.

Một lúc lâu sau nụ hôn này mới kết thúc, lúc tách ra tôi và Vệ Triều đều thở hồng hộc, những tầng áo giáp cứng ngắc đã biến mất không thấy.

“Nhưng em nói với anh mấy lời đó mà anh không giận sao?”

Anh ấy đỡ lấy bả vai tôi, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là không giận có điều anh đã tự dỗ dành bản thân mình rồi.”

“Bởi vì mấy người trước của em đều là những tên không được bình thường, khi yêu đương cũng không theo bình thường cho nên mới lo trước lo sau. Anh không muốn làm khách qua đường trong cuộc đời của em, Khương Duyệt, anh muốn chúng ta ở bên nhau tới khi già cỗi.”

Nói xong, anh ấy xoay người lấy ra một cái tạp dề màu hồng nhạt từ trong túi, vẻ mặt thẹn thùng nhìn tôi: “Đến đây đi.”

Tôi: “...”

Tôi: “Có phải tư duy của anh nhảy hơi mau rồi không?”

Sao có người khi đi thi chung kết còn dám mang cả tạp dề tình thú và sổ hộ khẩu theo chứ?

Nhưng đối diện với sắc đẹp tôi cũng rất động tâm.

Vệ Triều mang tôi đi lượn tàu cao tốc vài lần, cho đến khi mệt mỏi mới để tôi nằm trên sô pha xoa mái tóc ướt đấm của tôi, bỗng nhiên nhớ gì đó tôi hỏi: “Anh thật sự là phú nhị đại à?”

“Anh đã từng nói với em rồi mà, nhưng em đâu có tin!”

Vẻ mặt của anh ấy tủi thân vô cùng: “Hơn nữa, từ trước đến nay anh cũng không hề giấu diếm em, nếu em cẩn thận quan sát một chút thì có thể phát hiện ra anh đang đeo đồng hồ Patek Philippe, mặc áo gió Hermes.”

“....”

Kẻ có tiền đúng là đáng giận!

“Khi còn nhỏ lúc cả nhà tụ họp, mấy vị trưởng bối sẽ hỏi sau này bọn anh muốn làm gì. Anh chị em của anh đều trả lời là học tiến sĩ, làm nghiên cứu khoa học, hay là thừa kế công ty gia đình vân vân. Chỉ có anh nói sau này anh muốn làm người mang đến tiếng cười cho tất cả mọi người.”

“Lần đầu tiên anh gặp em, lúc đó anh mới vào nghề chưa bao lâu, nhưng cảm thấy bản thân mình rất có thiên phú, kết quả mọi người ai cũng cười chỉ có em là nghiêm túc ngồi đó.”

“Lúc ấy anh cảm thấy ồ cô nàng này thật đặc biệt, mình yêu cô ấy.”

“...”

Cuối cùng tôi cũng biết vì sao bản thân mình chưa bao giờ nghi ngờ thân phận phú nhị đại của Vệ Triều là thật.

Bởi vì anh ấy thể hiện ra quá mức ngu đần, mà hình tượng của mấy người phú nhị đại đó lại là kiêu căng ngạo mạn, anh ấy không hề có tí gì gọi là kiêu căng hay ngạo mạn cả.

Nghiêng đầu, Vệ Triều vẫn đang lải nhải thổ lộ với tôi, dưới ánh đèn vàng mồ hôi chảy ròng cơ thể của anh ấy nhìn cực kỳ hấp dẫn.

“Được rồi.”

Tôi giơ tay che miệng anh ấy lại, nhẹ giọng nói: “Miệng đẹp này chỉ dùng để nói trong talk show thì hơi phí.”

Vệ Triều im lặng.

Anh ấy nhìn tôi chớp chớp mắt sau đó bỗng nhiên đỏ mặt.

9.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi mới nhớ ra rõ ràng là đã dọn nhà nhưng tại sao Vệ Triều lại biết địa chỉ của tôi?

Còn có hai bạn trai cũ không đáng tin cậy nữa…

Tôi nhắn tin cho Tiểu Quất: “Đồ phản bội!”

Tiểu Quất gửi ảnh chụp màn hình cho tôi: “Thực ra tớ không định nói nhưng anh ta nói nhiều quá.”

“Hơn nữa Duyệt Duyệt mặc dù cậu không thừa nhận nhưng tớ cảm thấy cậu rất thích anh ta, cho nên nếu kết thúc như vậy chắc chắn sau này cậu sẽ hối hận.”

Tiểu Quất rất hiểu tôi.

Thực ra lúc nói những lời tàn nhẫn đó với Vệ Triều tôi đã rất hối hận.

Anh ấy ngồi trên ghế nhìn cực kỳ đáng thương, trong ánh mắt toàn là mây đen giăng kín.

Chỉ có tôi biết nháy mắt kia tôi phải phí hết bao nhiêu sức lực mới không xông lên nhào tới ôm lấy anh ấy.

Anh ấy cũng là một con người chấp nhất, khoảng thời gian đầu tôi phải lấy hết toàn bộ dũng cảm để tiến lên một bước đầu tiên đến với anh ấy, còn chín mươi chín bước còn lại là anh ấy đi đến cạnh tôi.

Sau khi thân phận phú nhị đại của Vệ Triều được đưa ra ánh sáng, những tin đồn về việc anh ấy dùng số tiền lớn để mua bản thảo được đào lại.

Thậm chí có người còn nói nếu không phải do mẹ anh ấy làm nhà tài trợ chương trình thì chắc chắn anh ấy sẽ không vào thi show được.

Tôi đang lo lắng cho Vệ Triều thì kết quả chương trình đã tung ra hậu trường, cho mọi người thấy bản thảo là do anh ấy viết ngay tại hiện trường, ngẫu hứng phát huy, một đường thắng lợi vô cùng mãn nhãn.

Lời đồn đại vô căn cứ cũng biết mất không thấy.

Anh ấy đã tiến thêm một bước trên con đường ước mơ của mình— Nổi tiếng với sự nghiệp làm diễn viên talk show.

Vài tháng sau, một buổi sáng nọ, Vệ Triều kéo tôi vào ăn sáng, tôi mới ăn miếng trứng chiên, bỗng nhiên anh ấy nói: “Mẹ anh muốn gặp em.”

Ngay lập tức trong đầu tôi bổ ra vô số kịch bản phim truyền hình, mẹ bạn trai cho bạn gái tờ chi phiếu vài trăm nghìn bắt ép rời xa con trai.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần tôi mới phát hiện.

Có phải là ở bên nhau quá lâu nên sinh ra sự đồng điệu không?

Càng ngày tư duy của tôi và Vệ Triều càng giống nhau.

Trên đường đi về nhà Vệ Triều tôi rất lo lắng, Vệ Triều nắm tay tôi an ủi nói: “Không sao đâu, đừng khẩn trương, mẹ của anh rất dễ nói chuyện.”

Vốn dĩ tôi còn cho rằng anh ấy đang nói giảm nói tránh.

Ai ngờ khi gặp mặt tôi nhìn thấy người phụ nữ y như là chị của Vệ Triều thì há hốc cả mồm: “Khương Duyệt, con đúng là ân nhân cứu mạng của dì.”

Tôi sững sờ: “Dạ?”

“Con không biết đâu, trước kia dì rất hy vọng Vệ Triều sẽ nói chuyện yêu đương nên đã sắp xếp cho thằng bé xem mắt mấy cô gái danh môn khuê tú. Kết quả khi gặp mặt thằng bé còn kể chuyện cười cho người ta nghe, làm cho người ta giận đùng đùng bỏ đi. Dì hỏi nó, nó còn nói, cả đời này sẽ dâng hiến cho sự nghiệp diễn hài.”

Tôi: “...”

Đây đúng là chuyện mà Vệ Triều có thể làm được.

Nhìn Vệ Triều, sau đó tôi và mẹ của anh ấy đều nói hết những tật xấu của anh ấy, cuối cùng càng nói càng thấy hợp nhau.

Bỗng nhiên mẹ của Vệ Triều lôi ra một chìa khóa xe từ trong túi, đưa tới trước mặt tôi.

“Duyệt Duyệt, chiếc xe này con cầm đi, sau này dùng để đi làm đừng đi tàu điện ngầm nữa.”

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, là Maserati.

“... Dì à, thân phận của con đi xe này có hơi khoa trương….”

Mẹ Vệ Triều nhìn có hơi buồn buồn: “Nhưng dì đã chọn một chiếc xe tiện nghi nhất trong số xe mà dì sở hữu— Hay là bảo Vệ Triều đưa con đi mua một chiếc xe mới?”

“Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ.”

Tôi đang muốn từ chối, Vệ Triều đã cầm lấy chìa khóa xe: “Cảm ơn mẹ.”

Ồ, tôi vốn tưởng rằng bản thân là một người phụ nữ không ham phú quý.

Nhưng ai có thể từ chối chiếc xe Maserati màu tím kia chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom