• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BẤT LƯƠNG QUÂN HÔN (2 Viewers)

  • Chương 2-1

Edit: Mẹ Mìn



Mễ Kiều giờ đã là một ngôi sao sáng chói, nhưng từ khi tiến vào giới showbiz, tác phong của cô thay đổi trái ngược hoàn toàn so với trước đây.



Chỉ vì, cô hiện tại đã không chỉ là một người con gái, mà còn là một người mẹ, một bà mẹ trẻ siêu sao. một người mẹ vẫn luôn cực lực bảo hộ con mình. cô chỉ hy vọng con mình được lớn lên khỏe mạnh ấm áp trong hoàn cảnh xã hội bình thường, có được một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc.



Vì vậy, lúc Trầm Nghê Trần chạy xe vào tầng hầm nhà hát để đỗ xe, đã trông thấy rất nhiều Fanss hâm mộ trong tay giơ ảnh, hoa tươi, máy ảnh, thậm chí còn có cả phóng viên lấy tin chụp hình, Mễ Kiều không khỏi nhướng mày.



cô có chút không vui, hạ ghế ngồi ngả ra, lặng yên không một tiếng động nằm xuống, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lam Phỉ Phỉ.



"Sao cô bảo đã mang ý của tôi nói rõ cho bên đối tác rồi, như thế nào bãi đỗ xe khắp nơi đều là Fanss hâm mộ cùng phóng viên vậy?"



"Hả? Làm sao có thể, tôi đã nói rõ với họ rồi mà, nói lần này cô bí mật về nước làm quảng cáo, bọn hắncũng đáp ứng, chỉ cần ngươi chịu tiếp đập, điều kiện gì đều không là vấn đề, làm sao có thể tiết lộ tin tức đi ra ngoài đâu này?"



Bên kia, Lam Phỉ Phỉ đã hao tổn tâm trí.



"Như vậy, tôi gọi điện lại cho nhà tài trợ, bây giờ cô cứ đợi trong xe đừng đi ra. Sớm biết như vậy, tôi mang theo bảo bảo cùng trở về, hiện tại bên cạnh cô, ko có trợ lý để ngăn cản."



"cô nhanh lên, nói cho bọn họ biết, là bọn họ làm trái với quy ước trước đây, nếu không thể nhanh chóng giải tán những người này, việc quay quảng cáo, tôi có quyền từ chối."



Cúp xong điện thoại, Mễ Kiều thấy có rất nhiều nghi vấn vẫn không có cách giải.



Theo lý thuyết, cô là ngôi sao lớn, có thể mời cô đóng quảng cáo đều là công ty lớn, tiếng tăm lừng lẫy, uy tín vô cùng, không có khả năng làm loại chuyện lật lọng này, càng không đáng dùng tin tức của côđể gây sự chú ý.



Tận lực suy nghĩ, cau mày, Mễ Kiều không nói một lời, chú ý nhìn trần xe.



Ngoài xe ầm ĩ, làm cho cô tâm phiền ý loạn.



Điện thoại trong tay vẫn chưa rung lên, ko có tin tức của Lam Phỉ Phỉ.



Thở dài, bất đắc dĩ lại thở dài.



"Nghe nhạc nhé!"



Trầm Nghê Trần tựa hồ tâm tình không tệ, anh mở CD, lập tức Mễ Kiều lại càng hoảng sợ, sợ là CD của cô. Trong xe của anh nếu là nhạc của cô, càng nghĩ càng muốn đâm đầu chết cho rồi!



Nhạc dạo vang lên, không phải.



Mi tâm thoáng giãn ra, thở dài một hơn, trong nội tâm, không hiểu có gì mất mát.



Bên tai, giọng hát của Tôn Yến Tư tràn ngập từ tính vang lên, kích tình nhộn nhạo.



"Em không muốn khó khăn chen vào giữa chúng ta. Em trách sao không đủ dũng cảm. Tiếc nuối cũng không dám, đều là sợ hãi. Dùng sức đẩy anh ra, còn em vẫn đứng lại... Em nghĩ rằng em có thể đứng sau lưng anh, nhưng nhiều lần chứng minh, tình yêu này của em không đúng. Đưa lưng về phía anh chỉ thấy một mầu đen kịt, nhịn xuống mỏi mệt, mở mắt ra, mở ra cửa sổ, mới phát hiện, anh chính là hào quang..."



Đây là lời bài hát, kể về một tình yêu sâu đạm. Khi đối mặt với nghịch cảnh, một người đã không đủ dũng cảm mà không ngừng tự nói với mình, phần này tình yêu là sai đấy, buộc chính mình buông tay. Nhưng người kia vẫn tha thứ chờ đợi, chưa từng buông tay. Cuối cùng, bọn họ rốt cục phát hiện, người này chính là ánh lẫn nhau mới được là hào quang của người kia.



Hốc mắt Mễ Kiều ướt.



không nhìn Trầm Nghê Trần cũng biết là anh cố ý, nếu không sao hết lần này đến lần khác lại bật bài hát này cho cô nghe?



Bởi vì sợ hãi tâm tình của mình sẽ ảnh hưởng đến công tác cùng bảo bảo, cho nên những ca khúc xoắn xuýt thương cảm như vậy, từ trước đến nay Mễ Kiều đều không hát. cô hát, hoặc là tươi mát ngọt ngào, hoặc là vũ khúc điện tử có tiết tấu mãnh liệt. Đây chính là hai thể loại bất đồng cực đoan.



Hết bài hát, Trầm Nghê Trần lại nhấn nút quay lại.



Nhạc dạo quen thuộc vang lên, sắc mặt Mễ Kiều lập tức đen kịt.



cô đột nhiên ngồi dậy, giống như muốn ăn người, lại không làm Trầm Nghê Trần sợ hãi, ngược lại làm cho anh buồn cười.



"Là cậu cố ý!"



Mễ Kiều tức giận phun ra những lời này, nháy mắt cũng không nháy mắt trừng anh. Giơ tay tắt Cd.



anh rõ ràng cùng yêu như mình, đau đớn trong lòng cô chưa từng vơi đi, không ngừng nhắc nhở cô, không muốn cho cô cơ hội sống sót sao?



Ủy khuất cùng chua xót hai năm qua chen chúc tới, xôn xao thoáng một cái sụp đổ hết những cố gắng của cô, nước mắt thi nhau tràn ra bên ngoài.



Thẩm Nghê Trần tâm khẩu cứng lại, đưa tay lau nước mắt cho cô, bị cô hung hăng uốn éo quay mặt đi.



Thở dài, anh ôn nhu nói: "Kiều kiều, chúng ta không náo loạn, có tốt không?"



Tuy nói là dễ dàng như vậy, như đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, mày dạn mặt dày cười đùa tí tửng, nịnh nọt.



Mễ Kiều nhất thời bị anh chọc cho dở khóc dở cười, tức giận đến cắn chặt môi, không nói một lời.



Tựn ình lấy tay lau qua nước mắt vài cái, làm nhòe cả son phấn.



Chợt nhìn, rất giống một con mèo hoa chỉ khuynh quốc khuynh thành.



"Lại đây."



Trầm Nghê Trần nói xong, lập tức cưỡng ép giữ đầu cô lại, một tay chế trụ cằm, tay kia lấy ra một chiếc khăn ướt, lau mặt cho cô từng chút từng chút, đem gương mặt được trang điểm kỹ càng của Mễ Kiều lau đi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thuần mỹ.



Lau sạch sẽ xong, Trầm Nghê Trần sững sờ nhìn chằm chằm mất nửa ngày.



rõ ràng vẫn là gương mặt non nớt, còn cần được hảo hảo che chở yêu thương. Vậy mà vì chống đỡ cuộc sống, mỗi ngày phải trang điểm giả trang thành thục.



Tâm bỗng nhiên xiết chặt.



Cúi người, đặt nụ hôn lên đôi môi mềm mại làm anh nhớ thương hai năm.



Đại não Mễ Kiều lập tức ngừng hoạt động, trong lúc nhất thời quên cả động tác.



Trong xe, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tim đập lẫn nhau.



Trầm Nghê Trần rất là ôn nhu, đầy cõi lòng áy náy, đau lòng còn có trìu mến vây quanh Mễ Kiều, thẳng đến khi thân thể mềm mại bị anh ôm quá mức chặt chẽ, ngay cả anh cũng sắp không thở được, lúc này mới buông cô ra.



"Cậu xem, chỗ đó có người đang hôn nhau nồng nhiệt trong xe!"



"Ah, thật lãng mạn!"



"Ồ, không đúng, các cậu xem, cô gái kia như không phải rất giống Shin E sao?" [Shin E, Hạ Ân, nghệ danh tiếng anh của Mễ Kiều. ]



"thật sao, nhìn kỹ xem, có chút giống."



"đi, đi qua nhìn một cái!"



Trong xe, gương mặt Mễ Kiều nhiễm lên một tầng đỏ hồng, cô thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm vào Trầm Nghê Trần, cặp môi đỏ mọng bị anh ôn nhu chà đạp qua đi, lại như cũ sưng đỏ. Nhưng ôn nhu chà đạp, cũng là một loại độc dược gây nghiện.



Vừa muốn nổi giận, Trầm Nghê Trần chợt phát hiện chung quanh xe đông nghịt người.



"Ah! Shin E!" [Shin E, Hạ Ân, nghệ danh tiếng anh của Mễ Kiều. ]



Ngoài xe, một cái thiếu nữ là Fanss hâm mộ, ôm hoa tươi kinh ngạc kêu lớn lên!



"Tôi biết ngay mà, Shin E yêu thích con trai Trung Quốc đấy!"



Những âm thanh kêu lớn sợ hãi qua đi, vô số đèn flash lóe lên. Bởi vì cửa sổ xe của Trầm Nghê Trần đều dán giấy bóng mờ, vì để quay chụp có hiệu quả, thậm chí có phóng viên trực tiếp nhào tới trước kính chắn gió ô tô.



Mễ Kiều tranh thủ thời gian cầm xắc tay che mặt của mình, cô không muốn bởi vì loại chuyện này mà lên trang nhất mấy tờ báo giải trí bát!



Cắn môi trừng mắt nhìn Trầm Nghê Trần, hận không thể phanh thây xé xác anh.



"Trầm Nghê Trần!"



Trầm Nghê Trần cười một tiếng, anh không có quá nhiều cố kỵ, cứ như vậy thoải mái để cho truyền thông cùng Fanss hâm mộ tùy tiện quay chụp một hồi.



cô, rốt cục lại mở miệng gọi tên của anh rồi, không phải sao?



Rất tốt, anh muốn chính là kết quả này.



Khóe môi cao ngạo tà mị địa thiển câu, nhìn quanh thoáng một phát bốn phía chắn cực kỳ chặt chẽ bức tường người, Trầm Nghê Trần phát động động cơ, kéo xuống tay sát, treo đương. hắn không chút khách khí địa đem xe trước hai cái đại đèn mở ra, lóe lên, vây quanh ở kính chắn gió trước người nhanh chóng lui về sau một bước, lập tức nhắm mắt lại, chịu không được cường quang kích thích, rốt cuộc không cách nào bình thường quay chụp.



Chiếc xe đang ở giữa đám người, Trầm Nghê Trần cho xe lui về sau một chút, bật nhạc lên. Trong xe vang lên một ca khúc Tây Ban Nha, nhạc rock, vui sướng, hình ảnh toàn bộ bãi đỗ xe lập tức trở nên tươi sáng.



Vốn bị động giữa các Fans và đám phóng viên, "hết cơn bĩ cực, đến hồi thái lai" một lần nữa tìm về quyền chủ động.



Trong lòng Mễ Kiều thoáng thoải mái, vui vẻ hẳn lên, nhìn cách phóng viên cùng Fans hâm mộ dần lui ra xa, nhịn không được khanh khách cười.



"Xem ra, hôm nay em không có cách nào xuống xe ở chỗ này được rồi. Hay là chúng ta đi nơi khác dạo chơi nha!"



Giọng nói ôn nhuận vang lên trong xe, xen lẫn quá nhiều mập mờ hấp dẫn cùng xinh đẹp. anh nói xong, liền không hề chờ đợi, quay xe chạy thẳng ra cửa tâng hầm, bỏ lại phóng viên cùng Fans hâm mộ mà đi.



Ánh sáng từ cửa ra vào bãi đỗ xe dần sáng lên, Mễ Kiều hai mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn lại, Fans hâm mộ điên cuồng cùng truyền thông sớm được bỏ xa rồi.



"Hô ~ "



Thoải mái thở hắt ra, cô một lần nữa điều chỉnh tốt thành ghế, lại nhìn thấy Trầm Nghê Trần một bộ nhẹ nhõm tự tại nhìn chằm chằm về phía trước.



Ngắn ngủn trong một giây lát, không biết sao, trong nội tâm lại có một loại cảm xúc, cùng anh trải qua mưa gió để cùng nhìn thấy cầu vồng.



"Cậu không sợ sao, bị chụp ảnh như vậy, không sợ ảnh hưởng sự nghiệp của cậu à?"



Hồi tưởng lại cảnh ép hôn nồng nhiệt vừa rồi, Mễ Kiều không khỏi bực mình.



Trầm Nghê Trần tắt nhạc, nghiêng mặt qua nhìn cô.



"Nơi này là Trung Quốc, không phải nước Mỹ. trên thế giới, tổng thống hay thủ tướng nào có chuyện xấu đều sẽ bị lộ ra, nhưng đây là Trung Quốc, đã từng nghe thấy chuyện xấu như vậy chưa?"



anh không nhanh không chậm nói, không có chính diện đi giải thích.



Nhưng mà, Mễ Kiều cực kì thông minh, đã nghe hiểu rồi. không phải đàn ông Trung Quốc có trách nhiệm với gia đình hơn đàn ông nước ngoài, mà là do xã hội không giống nhau. Nghĩ lại hiện tại anh đãlà một lãnh đạo quân đoàn J rồi, muốn đăng ảnh xấu của anh, sợ là, báo chí lớn nhỏ trên cả nước cũng không dám nha.



Từ nhỏ Mễ Kiều sinh trưởng trong nhà quan chức, biết rõ bộ đội lực lượng là cỡ nào cường đại.



Khi còn bé, nghe nói thị trưởng thành phố cô ở mở một nhà tắm hơi rất là xa hoa, bởi vì nhân viên phục vụ đắc tội một vị thủ trưởng bộ đội mặc thường phục, không đến một lát, cả tòa nhà bị một đám quân sĩ đập cho tan tành. Vị thị trưởng nghe là vị lãnh đạo bộ đội phá, còn qua nhờ cha Mễ Kiều làm người hoà giải, thỉnh cầu vị thủ trưởng kia khoan hồng độ lượng. Ai ngờ, vị thủ trưởng kia nói, muốn hắnnguôi giận, trừ phi vị thị trưởng kia thân sửa chữa một lần, lại bị hắn đập một lần. Cứ như vậy, nhà tắm hơi xa hoa kia bị xóa sổ.



"Quả nhiên, ở Trung Quốc, vẫn là bộ đội mạnh nhất."



Mễ Kiều xem chuyện cũ nỉ non tự nói, lại rước lấy tiếng cười của người đàn ông bên cạnh.



"Cho nên, em thân là quân nhân, lại còn là quân tẩu, phải cảm thấy vô cùng tự hào vinh quang mới đúng!"



Cái gì?!



không gian nhỏ hẹp trong xe, đem lời nói nhu hòa của Trầm Nghê Trần phóng đại gấp 10 lần, câu chữ rõ ràng, Mễ Kiều nhịn không được rùng mình một cái.



Thân là quân nhân? nói cô sao? Hai năm trước không có bàn giao, nhắn nhủ, đi không từ giã, sợ là trường quân đội Tây Sơn đã sớm đem quân tịch của cô khai trừ. Quân tẩu? không phải nói, giấy hôn thú đã bị hủy, theo lệnh cấp trên sao?



Chẳng lẽ đến tận bây giờ, anh vẫn còn nói những lời này trêu chọc cô?



"Trầm Nghê Trần, cậu quá không hiền hậu!"



"Ha ha ha, rất tốt, đây là lần thứ hai sau khi em trở về gọi tên anh."



Trầm Nghê Trần duỗi tay ra, không chút khách khí nhéo một cái lên má Mễ Kiều. Dạng như vậy, cực kỳ giống như chủ nhân âu yếm sủng vật.



Mễ Kiều quay mặt qua chỗ khác.



Nếu không phải hộ chiếu cô để trong valy, hơn nữa lại bị anh giấu đi, cô đã sớm trở mặt dời đi rồi.



hiện tại cô coi là gì? Nhân tình sao?



"Mễ Kiều tôi từ trước đến nay đều khinh thường người khác làm nhân tình. Trầm Nghê Trần, đây là lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng tôi gọi tên anh, thỉnh anh, chiếu cố đến cảm thụ của tôi, không nói giỡn như vậy, được chứ?"



Thân xe mạnh mẽ dừng lại, Trầm Nghê Trần đem xe khẩn cấp dừng ở ven đường, lạnh lùng nhìn về phía Mễ Kiều, hai mắt cô u oán mà trống rỗng, chán nản, mặt xám như tro, phảng phất như là quyết tâm.



Trong nội tâm anh cũng là một mảnh hoang vu.



anh chưa từng nói muốn cô làm tiểu tam, anh chỉ nói với cô, sẽ vì cô khai thiên lập địa, che gió che mưa, thủ hộ cô cả đời. Vì cái gì cô lại có ý nghĩ như vậy?



Chẳng lẽ cô bị mất trí nhớ, đem những việc anh làm vì cô quên hết thảy?



"Em có thể hay không, cũng để ý đến cảm thụ của anh?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom