Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Tài xế của Tư Đồ Trường Phong đậu xe trước cửa một tòa biệt thự sang trọng kết hợp theo kiểu Trung – Tây. Biệt thự với diện tích ngàn mét vuông thể hiện rõ sự giàu có và tôn quý của chủ nhà. Nhất là ngưỡng cửa kia thật cao, có bao nhiêu người phụ nữ mơ tưởng có thể đi vào, mặc dù người nào đi vào cuối cùng cũng lại phải trở ra.
Tầm mắt Tư Đồ Nhã xuyên qua cửa kính xe, quét qua một lượt các loại xe hơi đậu trước cửa. Xem ra dù cho có là ngày cuối cùng thì số con gái đến thử vận may cũng không phải là ít.
“Đại tiểu thư, vào đi thôi.”
Lão Dương tài xế mở cửa xe thay cô, làm một động tác tay mời.
Cô xuống xe, nhẹ giọng nói: “Gọi tôi là A Nhã đi, nếu bị phu nhân nghe thấy ông lại bị mắng.”
Tư Đồ gia không có Đại tiểu thư, Tư Đồ gia chỉ có một tiểu thư là Tư Đồ Kiều.
Trung tâm của biệt thự có một chiếc đài nhạc nước phun ra những tia nước mang năm sắc màu khác nhau, thay đổi biến hóa theo từng nốt nhạc. Tư Đồ Nhã chậm rãi tiến về phía trước, được hai người phụ trách tiệc xem mắt dẫn vào sảnh bên, sau đăng ký thông tin danh tính, cô cũng giống như những cô gái khác, kiên nhẫn ngồi đợi người ta gọi tên mình.
“Sắp đến thời gian xem mắt, xin mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi kết thúc không cần vội vã rời đi, dù cho được chọn hay không được chọn, buổi trưa lão phu nhân nhà chúng tôi cũng sẽ mở tiệc mời các vị.”
Người phụ trách nói xong liền cầm danh sách ghi tên lên, đọc tên người thứ nhất: “Âu Dương Lan Lan, mờ đi cùng tôi.”
Một cô gái tướng mạo ngọt ngào mang theo tâm tình kích động mà đi theo người phụ trách ra khỏi sảnh bên. Chẳng qua là chưa đến mười phút sau liền trở lại, khóc lóc mà về, cầm túi xách của mình lên, vô cùng nhục nhã mà xấu hổ rời đi…
Ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba… Đều là vui vẻ rời đi, khóc sướt mướt quay về. Những cô gái còn ngồi chờ chưa vào tiệc xem mắt thấy vậy mà lo sợ không thôi, không chỉ tự tin bỗng chẳng còn, mà đến dũng khí bước ra khỏi sảnh cũng biến mất.
Giữa đám con gái phụ nữ mất hồn mất vía, chỉ có Tư Đồ Nhã ổn định như thường. Cô không tham dự các cuộc nói chuyện bàn tán suy đoán của đám con gái. Đến khi bọn họ bàn tới làm thế nào đối phó với ác ma trong lời đồn kia, cô chẳng qua là lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn ngắn.
Rốt cuộc cũng đến lượt cô. Nhìn từng ánh mắt thông cảm đồng tình hướng về phía mình, cô không hề có một chút nào gọi là lo lắng và bất an. Bước ra sảnh bên, lão Dương tài xế đã chờ ở cửa: “Tiểu thư, đây là đồ mà cô nhờ tôi mua giúp.”
“Cảm ơn.”
Cô nhận lấy, đi theo người phụ trách vào một nơi u ám.
Rèm cửa sổ đóng lại thật chặt, cản trở ánh mặt trời sáng lạn ngoài kia. Trong phòng tràn đầy một bầu không khí khiến người ta khó thở nhưng vẫn không đến nỗi nghẹt thở mà chết.
Ở gian phòng bên trái, một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da thật màu đen, mái tóc thẳng đen bóng, đôi lông mày kiếm anh tuấn, tròng mắt đen hẹp dài đầy sắc bén, môi mỏng nhẹ khẽ nhếch, đường nét góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn, giống như một con chim ưng trong đêm tối, lạnh lẽo cô độc nhưng lại mang khí thế bức người, trong cái lẻ loi độc lập vẫn tỏa ra cường thế mạnh mẽ coi thường thiên hạ.
Tư Đồ Nhã quan sát hắn không hề sợ hãi chút nào. Sau đó, dửng dưng ngồi xuống đối diện hắn, mở túi nilon trong tay ra, bình tĩnh khoan thai lấy một bọc khăn giấy lớn đặt lên mặt bàn.
“Làm gì vậy?”
Hiển nhiên, hành động này của cô có chút nào đó khiến người ta không thể đoán ra, khơi dậy sự tò mò nơi đôi lông mày sắc bén của người đàn ông.
“Để lát nữa lau nước mắt.”
Cô hời hợt trả lời.
Người đàn ông bỗng dưng ngẩn ra, bật cười: “Cô cho là người phụ nữ nào vào đây cũng đều sẽ khóc lóc chạy ra ngoài sao?”
“Nhưng cũng không có một ai đi ra mà cười được cả.”
“Đó là bởi câu trả lời của bọn họ cho những câu hỏi của tôi đều khiến tôi hoàn toàn không hài lòng.”
“Có phải người phụ nữ nào vào đây cũng phải trả lời câu hỏi của anh?”
“Đúng thế.”
Tư Đồ Nhã gật đầu: “Được, vậy anh hỏi đi.”
“Cô có biết tôi ly hôn mấy lần rồi không?”
“Sáu lần.”
“Vậy cô có cho rằng, một người đàn ông đến gia đình còn không thể chăm sóc tốt thì có năng lực quản lý công ty tốt không?”
“Tôi cho là có năng lực, bởi chuyện bất hòa trong tình cảm không liên quan đến năng lực làm việc. Chủ tịch Mao cũng đâu có xử lý tốt chuyện gia đình mình đâu, nhưng vẫn thống nhất và cải cách Trung Quốc đấy thôi.”
Câu trả lời đầy chính kiến và có cả giải thích, không hề có ý nịnh bợ, hoàn toàn không giống với những người phụ nữ kia chỉ biết phóng điện quyến rũ đàn ông mà không hề có chủ kiến. Thượng Quan Trì không khỏi nhìn cô bằng con mắt khác, hỏi: “Cô tên là gì?”
“Tư Đồ Nhã.”
“Ra ngoài đi.”
Không hề nói cô có đạt yêu cầu hay không, chỉ gọi người ngoài cửa một tiếng: “Người tiếp theo.”
“Anh sẽ chọn tôi, đúng không?”
Cô không rời đi ngay lập tức mà ngưng mắt nhìn anh, đúng mực hỏi.
Thượng Quang Trì hứng thú: “Tại sao lại chọn cô? Cho tôi một lý do?”
“Tôi có lòng tin, tôi sẽ trở thành người vợ cuối cùng của anh.”
“A, người vợ cuối cùng?” Hắn cười nhạt, ánh mắt không khỏi châm chọc: “Còn chưa có người phụ nữ nào dám nói ra lời cuồng vọng như vậy ở trước mặt tôi.”
“Nếu anh không tin thì có thể thử một chút, trừ phi anh sợ, tôi thật sự có năng lực này.”
Ha ha, hắn tà mị cười to, đã bị cô khơi gợi lên hứng thú: “Được, vì sự gan dạ này của cô, tôi liền cho cô một cơ hội. Nhưng cô nên nhớ, lựa chọn ai đối với tôi mà nói đều không có vấn đề gì, bởi vì tôi không hề muốn yêu phụ nữ.”
Thượng Quan Trì đứng dậy ra khỏi phòng, Tư Đồ Nhã thở phào nhẹ nhõm, bước chập chững đi theo ra ngoài.
Ngoài cửa, người phụ trách mới vừa dẫn cô vào ban nãy đã đưa người mới vào, nhìn thấy Thượng Quan Trì liền kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia, không chọn nữa sao?”
“Chọn cô ấy đi.”
Chỉ tay một cái về phía đằng sau, Tư Đồ Nhã tức khắc liền trở thành tiêu điểm.