Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
62197.
Tư Đồ Nhã không thể ngờ tới câu nói khách sáo thuận miệng của mình lại bị người ta để ý như vậy. Dù khó xử vô cùng, nhưng lời đã nói ra thì cũng như bát nước đổ đi, không thể thu hồi trở về được nữa.
Huống chi, Thẩm Thanh Ca dù gì cũng được coi là một vị lãnh đạo, đắc tội với anh ta cũng không tốt cho cô. Cô giãy giụa một hồi mới cười gật đầu: “Ồ, được…”
Ba vị giám khảo phỏng vấn kia đưa mắt nhìn nhau, gật đầu nhẹ với Thẩm Thanh Ca rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.
“Còn hai tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa. Cô ở yên đây chờ tôi.”
Thẩm Thanh Ca nói xong rồi đi thẳng ra ngoài, cũng không hỏi xem Tư Đồ Nhã có đồng ý chờ hay không.
Tư Đồ Nhã xoắn xuýt vuốt vuốt tóc, còn tưởng rằng sau khi mình tới thành phố F thì mọi việc đều thuận lợi, lại không nghĩ rằng ngày đầu tiên đi phỏng vấn liền bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống nện trúng người. Đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây, chính cô cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Hai giờ đồng hồ dài dằng dặc, cô rút một quyển sách từ trong túi, lại không thể tập trung đọc được. Tại sao lại lắm chuyện như vậy chứ? Sáng sớm ăn nhiều thì chết no chắc? Tại sao lại chủ động bắt chuyện với người lạ cơ chứ? Nếu cô không chủ động bắt chuyện, hiện tại cũng chẳng cần ngồi chờ ở đây như một con ngốc để thực hiện lời hứa rồi.
Đúng mười một giờ, Thẩm Thanh Ca đi vào phòng họp, mở cửa nói với cô: “Đi.”
Tư Đồ Nhã vội vàng cất quyển sách trên bàn vào trong túi, bước theo ra ngoài. Vào thang máy, cô không dám nói tiếp nữa, Thẩm Thanh Ca lại lên tiếng: “Đi đâu ăn?”
“Tùy anh đi.”
Cô mất tự nhiên trả lời.
A, Thẩm Thanh Ca cười cười: “Rõ ràng là cô mời tôi ăn cơm, thế mà cô trả lời cứ như là tôi mời cô ăn cơm vậy?”
Tư Đồ Nhã giật mình, lúng túng giải thích: “Tôi không có ý đó. Ý tôi là tôi vừa mới tới thành phố F không lâu, không quen ở đây lắm, anh muốn đi ăn ở đâu thì ăn ở đó, tôi sẽ phụ trách thanh toán.”
“A thì ra là thế. Đi.”
Thẩm Thanh Ca hứng thú gật đầu. Ra khỏi cổng chính công ty, Tư Đồ Nhã cố gắng duy trì khoảng cách với anh ta. Thẩm Thanh Ca chạy tới bên cạnh xe của mình, Tư Đồ Nhã vẫn còn ở cổng công ty lề mà lề mề chưa đến. Anh ta đã chờ một hồi, sau khi chờ cô lết đến nơi, anh trêu tức hỏi: “Cô không muốn mời tôi ăn cơm đúng không?”
“Không có mà.”
“Vậy tính tích cực của cô có phải là quá tệ rồi không?”
Tư Đồ Nhã cứng đơ cười cười: “Bình thường tôi cũng như thế này.”
“Lên xe đi.”
Thẩm Thanh Ca mở cửa xe, Tư Đồ Nhã ngồi xuống. Anh ta lái xe đến một nhà hàng kiểu Nhật, hỏi cô: “Cô ăn được đồ Nhật không?”
“Tôi mời, anh thích là được.”
Tư Đồ Nhã giả bộ hào phóng làm dấu tay xin mời.
Hai người sóng vai đi vào một phòng bao riêng thanh nhã, Tư Đồ Nhã nói với Thẩm Thanh Ca: “Anh gọi món đi.”
Thẩm Thanh Ca cũng không khách sáo, lối cũ đường quen mà gọi mấy món ăn đặc trưng của nhà hàng. Tư Đồ Nhã đánh giá Thẩm Thanh Ca, nghĩ thầm, thời điểm trong thang máy rõ ràng là dáng vẻ thanh cao như thế, làm sao lại hiền hòa ăn trưa cùng với một nhân viên tìm việc như cô vậy? Không phải là vừa thấy đã yêu cô rồi chứ…
“Cô nói cô vừa tới thành phố F không lâu? Cô không phải người thành phố F sao?”
Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu hỏi thăm cô.
“Đúng, không phải.”
“Vậy cô là người thành phố nào?”
Tư Đồ Nhã không muốn nói thật, liền nói bừa một nơi: “Thành phố A.”
“Vậy sao cô lại chạy đến thành phố F tìm việc?”
“Cha mẹ tôi qua đời, tới đây tìm cậu nương tựa.”
Thẩm Thanh Ca giật mình, có thể không ngờ tới cô là cô nhi, hơi áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâm vào vết thương của cô.”
“Không sao.”
Phục vụ đưa đồ ăn đến, Tư Đồ Nhã vừa ăn vừa liếc mắt nhìn phía đối diện, rốt cục không nhịn được, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể hỏi anh một câu được không?”
“Ừ, có thể.”
“Tại sao tôi lại trúng tuyển?”
Thẩm Thanh Ca buông dĩa trong tay, nghiền ngẫm trả lời: “Bởi vì tên của cô.”
“Tên của tôi?” Tư Đồ Nhã rất hoang mang: “Tên của tôi thì sao?”
“Trong tên của cô không phải là có một chữ “Thanh” sao? Tôi tên là Thẩm Thanh Ca, cô là Lã Thanh Mạt, thế nên cô được tuyển rồi.”
“Chỉ bởi vì tên tôi có âm giống tên anh?”
“Đúng vậy.”
“…” Tư Đồ Nhã bó tay rồi.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi phòng bao, Tư Đồ Nhã đi tính tiền lại được biết rằng hóa đơn đã được thanh toán xong xuôi. Cô kinh ngạc chạy tới hỏi Thẩm Thanh Ca: “Anh thanh toán rồi sao?”
“Ừ.”
“Tại sao? Không phải nói là tôi mời anh sao?”
Thẩm Thanh Ca bất cần đời cười cười, không quay đầu lại, phất tay với cô: “Cứ để nợ đi.”
Tư Đồ Nhã về đến nhà đã là một giờ chiều. Mợ vừa thấy cô liền lo lắng hỏi: “Sao giờ mới về? Phỏng vấn thành công không?”
Đầu tiên cô tỏ vẻ đau buồn, sau mới cười cười, hai tay nắm thành đấm: “Thành công!”
“Oa, quá tốt rồi!”
Diêu Mẫn Quân vui vẻ ôm lấy cô: “Biết ngay là con thông minh tài trí như vậy thì nhất định có thể thành công mà.”
Mặc dù quá trình có chút ‘cạn lời’ nhưng mà Tư Đồ Nhã vẫn rất vui. Sau khi hàn huyên với mợ, cô đi vào phòng nghỉ ngơi, mới ngủ chưa đến nửa giờ liền bừng tỉnh. Cô mơ thấy Thượng Quan Trì đang cử hành hôn lễ với Đường Huyên, bụng Đường Huyên đã nhôn cao, trên mặt hai người đều là những nụ cười hạnh phúc. Nụ cười kia châm chọc cô biết nhường nào, đến mức khi tỉnh lại, cô che ngực, đột nhiên cảm thấy nơi đó thật đau.
Mở laptop, đăng nhập QQ, rất nhanh liền nhìn thấy avatar của Lâm Ái sáng lấp lóe, nhấp chuột mở xem, có những hơn mười tin nhắn để lại.
“Tiểu Nhã, cậu ở đâu? Vì sao không gọi điện thoại được cho cậu? Cậu đổi số à? Hôm qua tớ sang nhà cậu tìm cậu mà mẹ chồng nói cậu bỏ đi rồi, tớ mới biết được những ngày này đã có nhiều chuyện xảy ra với cậu như thế. Tớ rất buồn, vì sao nhiều chuyện xảy ra như vậy mà cậu lại không nói với tớ. Cậu không coi tớ là bạn nữa sao? Nhìn thấy tin nhắn thì mau trả lời lại, tớ thật sự rất lo lắng cho cậu.”
“Tiểu Nhã, tớ nhắn tin cho cậu hai ngày rồi, tại sao vẫn chưa trả lời tớ? Cậu không còn quan tâm người bạn này nữa sao? Tớ biết cậu hận Thượng Quan Trì, nhưng cậu hận hắn ta thì cũng không cần thiết phải cắt đứt liên hệ với cả tớ chứ. Cậu nói cho tớ biết cậu đang ở đâu, tớ tuyệt đối sẽ không nói cho Thượng Quan Trì. Hôm nay hắn cũng gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có biết cậu ở đâu không, tớ nói không biết. Đừng nói tớ không biết thật, cho dù có biết tớ cũng sẽ không nói cho hắn. Mau trả lời tin nhắn của tớ đi, nhớ cậu nhiều!”
“Tiểu Nhã, cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn của tớ. Cậu thực sự định cắt đứt liên hệ với tớ sao? Trong khoảng thời gian này tớ rất buồn bực, Đường Huyên đã đến ở Thượng Quan gia, cậu lại bặt vô âm tín, Giang Hựu Nam còn nhớ cậu mãi không quên. Tóm lại, các loại phiền não, tớ cũng có suy nghĩ muốn bỏ nhà ra đi…”
Tư Đồ Nhã xem từng tin nhắn, khi thấy Đường Huyên đã vào ở Thượng Quan gia, nước mắt của cô bất tri bất giác chảy dài. Đến cùng, người phụ nữ kia vẫn chiến thắng. Đây là một sự châm chọc nực cười đối với cô.
Cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, tia hy vọng cuối cùng trong lòng tan vỡ. Dù cho có chút không cam tâm cũng chỉ có thể chấp nhận, giữa cô và Thượng Quan Trì không thể quay lại được nữa rồi.
“Lâm Ái, cuộc sống của tớ hiện tại rất tốt, cậu không cần lo lắng cho tớ. Tớ không liên lạc với cậu được không có nghĩa là tớ không coi cậu là bạn, mà là bởi vì tớ muốn thoát khỏi quá khứ, thoát khỏi những chuyện cũ khiến tớ sợ hãi. Đợi đến một ngày tớ có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ đau xót ấy, tớ sẽ trở về thăm cậu. Bây giờ cậu hãy cố gắng bảo vệ hạnh phúc của mình, chỉ cần kiên trì sẽ có kết quả, mặc dù tớ cũng chưa kiên trì thành công, nhưng tớ chưa từng hối hận rằng mình đã kiên trì. Đừng nhắn tin cho tớ nữa, càng không cần phải nói với tớ về những chuyện liên quan đến anh ta nữa. Hiện tại tớ chỉ muốn sống yên ổn thôi. Chân thành chúc cậu hạnh phúc, bạn thân nhất của tớ nhé…”
Nhấn nút gửi đi, cô tắt máy tính.
Quá khứ, thật sự phải tạm biệt rồi.
Hôm sau, Tư Đồ Nhã chuẩn bị đến công ty báo danh, ngồi trên xe buýt, cô không tự chủ được lại liên tưởng đến Thẩm Thanh Ca, trong lòng yên lặng cầu nguyện, tuyệt đối đừng bị phân đến phòng marketing.
Dù cho hy vọng như vậy, nhưng thường thì sựt thật vẫn trái với ước nguyện.
Đến phòng nhân sự, hai người đồng nghiệp khác cũng tới, làm xong các thủ tục liên quan, trưởng phòng nhân sự lấy một tờ giấy ghi chép và nói: “Bây giờ tôi sẽ đọc một lượt các phòng ban mà các bạn được phân đến. Một lát nữa sẽ có trợ lý của phòng ban đó đến dẫn các bạn đi.”
“Trương Mỹ Mỹ, Phòng nghiệp vụ.”
“Vu Tiểu Lệ, Phòng nghiên cứu.”
“Lã Thanh Mạt, Phòng marketing.”
Trưởng phòng nhân sự vừa dứt lời, Tư Đồ Nhã liền thốt: “Vì sao tôi lại được phân về phòng marketing?”
Hai đại mỹ nữ bên cạnh há mồm trợn mắt nhìn cô, cho là cô cố ý kích thích hai người bọn họ. Ai mà chẳng biết phòng marketing là nơi tốt nhất trong công ty, người khác muốn vào còn chẳng được, cô được vào mà lại còn ra vẻ tủi thân, đúng là kiểu đã được lợi lại còn khoe.
“Lã tiểu thư, cô có ý kiến gì với phòng marketing sao?”
Tư Đồ Nhã lúc này mới ý thức được mình có chút không kiểm soát, đành lúng túng lắc đầu: “Không có.”
“Không có là được rồi. Các cô tự chuẩn bị một chút, đi báo danh với lãnh đạo đi.”
Trương Mỹ Mỹ và Vu Tiểu Lệ lần lượt được đưa đi, Tư Đồ Nhã cũng chuẩn bị đi. Trợ lý phòng marketing là một cô gái có dáng vẻ vô cùng thanh tú. Tư Đồ Nhã đi theo sau lưng cô gái, giả bộ tùy ý hỏi: “Ai phụ trách sắp xếp nhân viên mới vào làm việc trong các phòng ban vậy?”
“Giám đốc Thẩm đó.”
Cô trợ lý trả lời dứt khoát.
Tư Đồ Nhã hít một hơi, quả nhiên, cô đã bị cái tên kia để mắt tới rồi.
Lượn quanh mấy vòng, đi tới phòng marketing nòng cốt trong công ty. Vừa đi vào đại sảnh đã có thể nhìn thấy bầu không khí làm việc nghiêm túc. Cô trợ lý dẫn cô vào thẳng văn phòng giám đốc, cung kính nói: “Giám đốc Thẩm, vị này chính là nhân viên mới được phân đến phòng của chúng ta, Lã Thanh Mạt tiểu thư.”
Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu: “Được, tôi biết rồi. Cô đi ra ngoài sắp xếp bàn làm việc cho cô ấy trước đi.”
Tư Đồ Nhã kinh ngạc dò xét Thẩm Thanh Ca. Ngày hôm nay anh ta khác hẳn với hôm qua, không hề mặc quần áo bình thường mà mặc âu phục chính thống, chải tóc vuốt keo, cũng có dáng vẻ của một soái ca.
Nếu hôm qua anh ta mà mặc như thế này, cô cũng sẽ không hiểu nhầm anh ta thành ứng viên đến phỏng vấn. Kỳ thật ngẫm lại cũng không thể trách chính mình…
“Đúng là có duyên thật. Lã Thanh Mạt tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Thẩm Thanh Ca duỗi cánh tay ra.
Tư Đồ Nhã không thể ngờ tới câu nói khách sáo thuận miệng của mình lại bị người ta để ý như vậy. Dù khó xử vô cùng, nhưng lời đã nói ra thì cũng như bát nước đổ đi, không thể thu hồi trở về được nữa.
Huống chi, Thẩm Thanh Ca dù gì cũng được coi là một vị lãnh đạo, đắc tội với anh ta cũng không tốt cho cô. Cô giãy giụa một hồi mới cười gật đầu: “Ồ, được…”
Ba vị giám khảo phỏng vấn kia đưa mắt nhìn nhau, gật đầu nhẹ với Thẩm Thanh Ca rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.
“Còn hai tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa. Cô ở yên đây chờ tôi.”
Thẩm Thanh Ca nói xong rồi đi thẳng ra ngoài, cũng không hỏi xem Tư Đồ Nhã có đồng ý chờ hay không.
Tư Đồ Nhã xoắn xuýt vuốt vuốt tóc, còn tưởng rằng sau khi mình tới thành phố F thì mọi việc đều thuận lợi, lại không nghĩ rằng ngày đầu tiên đi phỏng vấn liền bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống nện trúng người. Đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây, chính cô cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Hai giờ đồng hồ dài dằng dặc, cô rút một quyển sách từ trong túi, lại không thể tập trung đọc được. Tại sao lại lắm chuyện như vậy chứ? Sáng sớm ăn nhiều thì chết no chắc? Tại sao lại chủ động bắt chuyện với người lạ cơ chứ? Nếu cô không chủ động bắt chuyện, hiện tại cũng chẳng cần ngồi chờ ở đây như một con ngốc để thực hiện lời hứa rồi.
Đúng mười một giờ, Thẩm Thanh Ca đi vào phòng họp, mở cửa nói với cô: “Đi.”
Tư Đồ Nhã vội vàng cất quyển sách trên bàn vào trong túi, bước theo ra ngoài. Vào thang máy, cô không dám nói tiếp nữa, Thẩm Thanh Ca lại lên tiếng: “Đi đâu ăn?”
“Tùy anh đi.”
Cô mất tự nhiên trả lời.
A, Thẩm Thanh Ca cười cười: “Rõ ràng là cô mời tôi ăn cơm, thế mà cô trả lời cứ như là tôi mời cô ăn cơm vậy?”
Tư Đồ Nhã giật mình, lúng túng giải thích: “Tôi không có ý đó. Ý tôi là tôi vừa mới tới thành phố F không lâu, không quen ở đây lắm, anh muốn đi ăn ở đâu thì ăn ở đó, tôi sẽ phụ trách thanh toán.”
“A thì ra là thế. Đi.”
Thẩm Thanh Ca hứng thú gật đầu. Ra khỏi cổng chính công ty, Tư Đồ Nhã cố gắng duy trì khoảng cách với anh ta. Thẩm Thanh Ca chạy tới bên cạnh xe của mình, Tư Đồ Nhã vẫn còn ở cổng công ty lề mà lề mề chưa đến. Anh ta đã chờ một hồi, sau khi chờ cô lết đến nơi, anh trêu tức hỏi: “Cô không muốn mời tôi ăn cơm đúng không?”
“Không có mà.”
“Vậy tính tích cực của cô có phải là quá tệ rồi không?”
Tư Đồ Nhã cứng đơ cười cười: “Bình thường tôi cũng như thế này.”
“Lên xe đi.”
Thẩm Thanh Ca mở cửa xe, Tư Đồ Nhã ngồi xuống. Anh ta lái xe đến một nhà hàng kiểu Nhật, hỏi cô: “Cô ăn được đồ Nhật không?”
“Tôi mời, anh thích là được.”
Tư Đồ Nhã giả bộ hào phóng làm dấu tay xin mời.
Hai người sóng vai đi vào một phòng bao riêng thanh nhã, Tư Đồ Nhã nói với Thẩm Thanh Ca: “Anh gọi món đi.”
Thẩm Thanh Ca cũng không khách sáo, lối cũ đường quen mà gọi mấy món ăn đặc trưng của nhà hàng. Tư Đồ Nhã đánh giá Thẩm Thanh Ca, nghĩ thầm, thời điểm trong thang máy rõ ràng là dáng vẻ thanh cao như thế, làm sao lại hiền hòa ăn trưa cùng với một nhân viên tìm việc như cô vậy? Không phải là vừa thấy đã yêu cô rồi chứ…
“Cô nói cô vừa tới thành phố F không lâu? Cô không phải người thành phố F sao?”
Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu hỏi thăm cô.
“Đúng, không phải.”
“Vậy cô là người thành phố nào?”
Tư Đồ Nhã không muốn nói thật, liền nói bừa một nơi: “Thành phố A.”
“Vậy sao cô lại chạy đến thành phố F tìm việc?”
“Cha mẹ tôi qua đời, tới đây tìm cậu nương tựa.”
Thẩm Thanh Ca giật mình, có thể không ngờ tới cô là cô nhi, hơi áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâm vào vết thương của cô.”
“Không sao.”
Phục vụ đưa đồ ăn đến, Tư Đồ Nhã vừa ăn vừa liếc mắt nhìn phía đối diện, rốt cục không nhịn được, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể hỏi anh một câu được không?”
“Ừ, có thể.”
“Tại sao tôi lại trúng tuyển?”
Thẩm Thanh Ca buông dĩa trong tay, nghiền ngẫm trả lời: “Bởi vì tên của cô.”
“Tên của tôi?” Tư Đồ Nhã rất hoang mang: “Tên của tôi thì sao?”
“Trong tên của cô không phải là có một chữ “Thanh” sao? Tôi tên là Thẩm Thanh Ca, cô là Lã Thanh Mạt, thế nên cô được tuyển rồi.”
“Chỉ bởi vì tên tôi có âm giống tên anh?”
“Đúng vậy.”
“…” Tư Đồ Nhã bó tay rồi.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi phòng bao, Tư Đồ Nhã đi tính tiền lại được biết rằng hóa đơn đã được thanh toán xong xuôi. Cô kinh ngạc chạy tới hỏi Thẩm Thanh Ca: “Anh thanh toán rồi sao?”
“Ừ.”
“Tại sao? Không phải nói là tôi mời anh sao?”
Thẩm Thanh Ca bất cần đời cười cười, không quay đầu lại, phất tay với cô: “Cứ để nợ đi.”
Tư Đồ Nhã về đến nhà đã là một giờ chiều. Mợ vừa thấy cô liền lo lắng hỏi: “Sao giờ mới về? Phỏng vấn thành công không?”
Đầu tiên cô tỏ vẻ đau buồn, sau mới cười cười, hai tay nắm thành đấm: “Thành công!”
“Oa, quá tốt rồi!”
Diêu Mẫn Quân vui vẻ ôm lấy cô: “Biết ngay là con thông minh tài trí như vậy thì nhất định có thể thành công mà.”
Mặc dù quá trình có chút ‘cạn lời’ nhưng mà Tư Đồ Nhã vẫn rất vui. Sau khi hàn huyên với mợ, cô đi vào phòng nghỉ ngơi, mới ngủ chưa đến nửa giờ liền bừng tỉnh. Cô mơ thấy Thượng Quan Trì đang cử hành hôn lễ với Đường Huyên, bụng Đường Huyên đã nhôn cao, trên mặt hai người đều là những nụ cười hạnh phúc. Nụ cười kia châm chọc cô biết nhường nào, đến mức khi tỉnh lại, cô che ngực, đột nhiên cảm thấy nơi đó thật đau.
Mở laptop, đăng nhập QQ, rất nhanh liền nhìn thấy avatar của Lâm Ái sáng lấp lóe, nhấp chuột mở xem, có những hơn mười tin nhắn để lại.
“Tiểu Nhã, cậu ở đâu? Vì sao không gọi điện thoại được cho cậu? Cậu đổi số à? Hôm qua tớ sang nhà cậu tìm cậu mà mẹ chồng nói cậu bỏ đi rồi, tớ mới biết được những ngày này đã có nhiều chuyện xảy ra với cậu như thế. Tớ rất buồn, vì sao nhiều chuyện xảy ra như vậy mà cậu lại không nói với tớ. Cậu không coi tớ là bạn nữa sao? Nhìn thấy tin nhắn thì mau trả lời lại, tớ thật sự rất lo lắng cho cậu.”
“Tiểu Nhã, tớ nhắn tin cho cậu hai ngày rồi, tại sao vẫn chưa trả lời tớ? Cậu không còn quan tâm người bạn này nữa sao? Tớ biết cậu hận Thượng Quan Trì, nhưng cậu hận hắn ta thì cũng không cần thiết phải cắt đứt liên hệ với cả tớ chứ. Cậu nói cho tớ biết cậu đang ở đâu, tớ tuyệt đối sẽ không nói cho Thượng Quan Trì. Hôm nay hắn cũng gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có biết cậu ở đâu không, tớ nói không biết. Đừng nói tớ không biết thật, cho dù có biết tớ cũng sẽ không nói cho hắn. Mau trả lời tin nhắn của tớ đi, nhớ cậu nhiều!”
“Tiểu Nhã, cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn của tớ. Cậu thực sự định cắt đứt liên hệ với tớ sao? Trong khoảng thời gian này tớ rất buồn bực, Đường Huyên đã đến ở Thượng Quan gia, cậu lại bặt vô âm tín, Giang Hựu Nam còn nhớ cậu mãi không quên. Tóm lại, các loại phiền não, tớ cũng có suy nghĩ muốn bỏ nhà ra đi…”
Tư Đồ Nhã xem từng tin nhắn, khi thấy Đường Huyên đã vào ở Thượng Quan gia, nước mắt của cô bất tri bất giác chảy dài. Đến cùng, người phụ nữ kia vẫn chiến thắng. Đây là một sự châm chọc nực cười đối với cô.
Cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, tia hy vọng cuối cùng trong lòng tan vỡ. Dù cho có chút không cam tâm cũng chỉ có thể chấp nhận, giữa cô và Thượng Quan Trì không thể quay lại được nữa rồi.
“Lâm Ái, cuộc sống của tớ hiện tại rất tốt, cậu không cần lo lắng cho tớ. Tớ không liên lạc với cậu được không có nghĩa là tớ không coi cậu là bạn, mà là bởi vì tớ muốn thoát khỏi quá khứ, thoát khỏi những chuyện cũ khiến tớ sợ hãi. Đợi đến một ngày tớ có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ đau xót ấy, tớ sẽ trở về thăm cậu. Bây giờ cậu hãy cố gắng bảo vệ hạnh phúc của mình, chỉ cần kiên trì sẽ có kết quả, mặc dù tớ cũng chưa kiên trì thành công, nhưng tớ chưa từng hối hận rằng mình đã kiên trì. Đừng nhắn tin cho tớ nữa, càng không cần phải nói với tớ về những chuyện liên quan đến anh ta nữa. Hiện tại tớ chỉ muốn sống yên ổn thôi. Chân thành chúc cậu hạnh phúc, bạn thân nhất của tớ nhé…”
Nhấn nút gửi đi, cô tắt máy tính.
Quá khứ, thật sự phải tạm biệt rồi.
Hôm sau, Tư Đồ Nhã chuẩn bị đến công ty báo danh, ngồi trên xe buýt, cô không tự chủ được lại liên tưởng đến Thẩm Thanh Ca, trong lòng yên lặng cầu nguyện, tuyệt đối đừng bị phân đến phòng marketing.
Dù cho hy vọng như vậy, nhưng thường thì sựt thật vẫn trái với ước nguyện.
Đến phòng nhân sự, hai người đồng nghiệp khác cũng tới, làm xong các thủ tục liên quan, trưởng phòng nhân sự lấy một tờ giấy ghi chép và nói: “Bây giờ tôi sẽ đọc một lượt các phòng ban mà các bạn được phân đến. Một lát nữa sẽ có trợ lý của phòng ban đó đến dẫn các bạn đi.”
“Trương Mỹ Mỹ, Phòng nghiệp vụ.”
“Vu Tiểu Lệ, Phòng nghiên cứu.”
“Lã Thanh Mạt, Phòng marketing.”
Trưởng phòng nhân sự vừa dứt lời, Tư Đồ Nhã liền thốt: “Vì sao tôi lại được phân về phòng marketing?”
Hai đại mỹ nữ bên cạnh há mồm trợn mắt nhìn cô, cho là cô cố ý kích thích hai người bọn họ. Ai mà chẳng biết phòng marketing là nơi tốt nhất trong công ty, người khác muốn vào còn chẳng được, cô được vào mà lại còn ra vẻ tủi thân, đúng là kiểu đã được lợi lại còn khoe.
“Lã tiểu thư, cô có ý kiến gì với phòng marketing sao?”
Tư Đồ Nhã lúc này mới ý thức được mình có chút không kiểm soát, đành lúng túng lắc đầu: “Không có.”
“Không có là được rồi. Các cô tự chuẩn bị một chút, đi báo danh với lãnh đạo đi.”
Trương Mỹ Mỹ và Vu Tiểu Lệ lần lượt được đưa đi, Tư Đồ Nhã cũng chuẩn bị đi. Trợ lý phòng marketing là một cô gái có dáng vẻ vô cùng thanh tú. Tư Đồ Nhã đi theo sau lưng cô gái, giả bộ tùy ý hỏi: “Ai phụ trách sắp xếp nhân viên mới vào làm việc trong các phòng ban vậy?”
“Giám đốc Thẩm đó.”
Cô trợ lý trả lời dứt khoát.
Tư Đồ Nhã hít một hơi, quả nhiên, cô đã bị cái tên kia để mắt tới rồi.
Lượn quanh mấy vòng, đi tới phòng marketing nòng cốt trong công ty. Vừa đi vào đại sảnh đã có thể nhìn thấy bầu không khí làm việc nghiêm túc. Cô trợ lý dẫn cô vào thẳng văn phòng giám đốc, cung kính nói: “Giám đốc Thẩm, vị này chính là nhân viên mới được phân đến phòng của chúng ta, Lã Thanh Mạt tiểu thư.”
Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu: “Được, tôi biết rồi. Cô đi ra ngoài sắp xếp bàn làm việc cho cô ấy trước đi.”
Tư Đồ Nhã kinh ngạc dò xét Thẩm Thanh Ca. Ngày hôm nay anh ta khác hẳn với hôm qua, không hề mặc quần áo bình thường mà mặc âu phục chính thống, chải tóc vuốt keo, cũng có dáng vẻ của một soái ca.
Nếu hôm qua anh ta mà mặc như thế này, cô cũng sẽ không hiểu nhầm anh ta thành ứng viên đến phỏng vấn. Kỳ thật ngẫm lại cũng không thể trách chính mình…
“Đúng là có duyên thật. Lã Thanh Mạt tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Thẩm Thanh Ca duỗi cánh tay ra.